Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2287
Chương 2287: Đây là một cái bẫy
Bác sĩ phụ trách nói: “Vậy thì tôi xin lỗi, tôi không thể làm gì được rồi. Dù gì thì tôi cũng chữa trị cho bệnh nhân bằng những dược liệu và thiết bị tốt nhất. Đây là một khoản chỉ phí rất lớn, chung quy vẫn không thể trông cậy vào việc tôi cho các người ứng trước được.
Đúng rồi chủ tịch Từ, tôi biết cô là bà chủ của Tập đoàn Diệp Linh.
Tuy rằng Tập đoàn Diệp Linh bây giờ không còn vẻ vang như xưa nữa nhưng tòa nhà của cô rất có giá trị.
Tính mạng con người quan trọng hay tòa nhà của tập đoàn quan trọng, cô có thể tự mình suy nghĩ cho kỹ!”
Diệp Huyền Tần dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ phụ trách: “Đuôi cáo không giấu nổi rốt cuộc cũng lộ ra rồi”
Bác sĩ phụ trách giận tím mặt: “Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy, cái gì mà đuôi cáo không giấu nổi.
Các người muốn trị bệnh thì trị bệnh, không trị thì đi nhanh đi. Đừng ở đây lãng phí tài nguyên của bệnh viện”
Nói xong, bác sĩ phụ trách quay lưng bỏ đi.
Diệp Huyền Tân nháy mắt với Độc Lang.
Độc Lang hiểu ý, đá một cú vào khuỷu chân của vị bác sĩ phụ trách, khiến bác sĩ phụ trách ngã khuyu xuống đất.
Bác sĩ phụ trách nổi điên: “Mẹ kiếp, các người dám đánh tôi. Tôi cảnh cáo các người, trừ phi các người quỳ xuống cho tôi, nếu không thì đừng mong tôi ra tay chữa bệnh cho bệnh nhân”
Diệp Huyền Tân lười biếng nhìn bác sĩ phụ trách: “Được rồi, đừng giả bộ nữa.
Tôi biết mấy cái thứ mà anh nói về chứng Holtz đổ mồ hôi đêm chỉ toàn là nói bậy nói bạ, phí điều trị lại còn vớ vẩn hơn nữa. Tất cả những chuyện anh làm là vì muốn buộc Từ Lam Khiết bán tòa nhà tập đoàn, phải không?”
Trái tìm bác sĩ nhất thời nhảy loạn xạ, chết tiệt, làm sao mà anh lại đoán được!
Hay là kế hoạch bị lộ?
Tố chất tâm lý của bác sĩ phụ trách vẫn rất tốt, mặc dù có chột dạ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
“Hừ, tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Anh có thể gom được chỉ phí chữa trị thì gom đi, còn nếu không gom góp kịp thì xong rồi. Tôi cũng chả thèm quan tâm đến nhóm mấy người làm gì Nói xong, anh ta đứng dậy định rời đi.
Nhưng anh ta vừa đứng dậy thì Độc Lang lại đá một cú nữa vào khuỷu chân của anh ta, bác sĩ phụ trách lại quỳ trên mặt đất một lần nữa.
Má nó!
Bác sĩ phụ trách thực sự sắp phát điên rồi.
Khinh người quá đáng, quả thực là khinh người quá đáng!
Ông đây dù sao cũng là bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện, thế mà các người lại còn dám giở trò bắt tôi quỳ gối trước mặt mấy người ngay trong địa bàn của tôi, có người nào mà chịu đựng được chứ!
Tôi không còn thể diện nữa rồi đấy!
Không thấy bao nhiêu y tá và bác sĩ ở hành lang đang nhìn trộm sang bên này hay sao.
Bác sĩ phụ trách nghiến răng: “Các người chờ đó, tôi sẽ khiến cho các người phải trả một cái giá đãm máu!”
Giọng điệu của Diệp Huyền Tân còn lạnh lẽo hơn cả bác sĩ phụ trách: “Nếu anh không nói cho tôi biết ai là người đã sai anh làm việc này, tôi cam đoan cái giá mà anh phải trả sẽ không chỉ là máu chảy đầm đìa, mà là cả tính mạng!”
Bác sĩ phụ trách: “Cút! Tôi đang khám bệnh cho người bệnh, còn cần người khác sai xử sao? Cũng chỉ có các người mới có thể biến lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ sói!”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Vậy là anh xác định không nói rồi nhỉ?”
Bác sĩ phụ trách: “Tôi mang lương tâm trong sạch, không có việc gì phải nói hay không cả!”
Diệp Huyền Tân: “Tốt lắm, tôi hy vọng anh có thể mạnh miệng đến cuối cùng”
Diệp Huyền Tân đi đến chỗ Độc Lang, thì thầm vài lời với anh ta.
Độc Lang nghe xong thì gật đầu ngay tắp lự, rồi bước ra ngoài cửa sổ, biến mất không còn tăm hơi.
Từ Lam Khiết, Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên không rõ đầu đuôi ra sao nên tò mò nhìn Diệp Huyền Tân: “Huyền Tân, chuyện này là sao thế?”
Diệp Huyền Tân nói: “Kỳ thực, tất cả những thứ này đều là cạm bãy.
Cá Nhỏ không mắc chứng Holtz đổ mồ hôi đêm gì cả, đó hoàn toàn là do anh ta bịa đặt vô căn cứ thôi.
Mục đích của anh ta là đòi ở em một khoản chỉ phí điều trị kếch xù.
Nếu em không thể kiếm được chỉ phí điều trị thì anh ta sẽ buộc em phải bán tòa nhà tập đoàn.
Mà trùng hợp chính là Daisy của Tập đoàn Quỳnh Châu vẫn luôn muốn mua lại Tập đoàn Diệp Linh. Anh nghi ngờ rằng Daisy và bác sĩ điều trị chính đã bí mật thông đồng với nhau, đạo diễn ra màn kịch này nhằm mục đích khiến em phải bán rẻ tòa nhà của tập đoàn”
Cái gì!
Nghe được sự thật, ba cô gái nhóm Từ Lam Khiết đều nổi giận, phẫn nộ nhìn vị bác sĩ phụ trách: “Thằng khốn nạn nhà anh, anh thật sự có ý định với tòa nhà tập đoàn của tôi đúng không?”
Bác sĩ phụ trách nói: “Vậy thì tôi xin lỗi, tôi không thể làm gì được rồi. Dù gì thì tôi cũng chữa trị cho bệnh nhân bằng những dược liệu và thiết bị tốt nhất. Đây là một khoản chỉ phí rất lớn, chung quy vẫn không thể trông cậy vào việc tôi cho các người ứng trước được.
Đúng rồi chủ tịch Từ, tôi biết cô là bà chủ của Tập đoàn Diệp Linh.
Tuy rằng Tập đoàn Diệp Linh bây giờ không còn vẻ vang như xưa nữa nhưng tòa nhà của cô rất có giá trị.
Tính mạng con người quan trọng hay tòa nhà của tập đoàn quan trọng, cô có thể tự mình suy nghĩ cho kỹ!”
Diệp Huyền Tần dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ phụ trách: “Đuôi cáo không giấu nổi rốt cuộc cũng lộ ra rồi”
Bác sĩ phụ trách giận tím mặt: “Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy, cái gì mà đuôi cáo không giấu nổi.
Các người muốn trị bệnh thì trị bệnh, không trị thì đi nhanh đi. Đừng ở đây lãng phí tài nguyên của bệnh viện”
Nói xong, bác sĩ phụ trách quay lưng bỏ đi.
Diệp Huyền Tân nháy mắt với Độc Lang.
Độc Lang hiểu ý, đá một cú vào khuỷu chân của vị bác sĩ phụ trách, khiến bác sĩ phụ trách ngã khuyu xuống đất.
Bác sĩ phụ trách nổi điên: “Mẹ kiếp, các người dám đánh tôi. Tôi cảnh cáo các người, trừ phi các người quỳ xuống cho tôi, nếu không thì đừng mong tôi ra tay chữa bệnh cho bệnh nhân”
Diệp Huyền Tân lười biếng nhìn bác sĩ phụ trách: “Được rồi, đừng giả bộ nữa.
Tôi biết mấy cái thứ mà anh nói về chứng Holtz đổ mồ hôi đêm chỉ toàn là nói bậy nói bạ, phí điều trị lại còn vớ vẩn hơn nữa. Tất cả những chuyện anh làm là vì muốn buộc Từ Lam Khiết bán tòa nhà tập đoàn, phải không?”
Trái tìm bác sĩ nhất thời nhảy loạn xạ, chết tiệt, làm sao mà anh lại đoán được!
Hay là kế hoạch bị lộ?
Tố chất tâm lý của bác sĩ phụ trách vẫn rất tốt, mặc dù có chột dạ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
“Hừ, tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Anh có thể gom được chỉ phí chữa trị thì gom đi, còn nếu không gom góp kịp thì xong rồi. Tôi cũng chả thèm quan tâm đến nhóm mấy người làm gì Nói xong, anh ta đứng dậy định rời đi.
Nhưng anh ta vừa đứng dậy thì Độc Lang lại đá một cú nữa vào khuỷu chân của anh ta, bác sĩ phụ trách lại quỳ trên mặt đất một lần nữa.
Má nó!
Bác sĩ phụ trách thực sự sắp phát điên rồi.
Khinh người quá đáng, quả thực là khinh người quá đáng!
Ông đây dù sao cũng là bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện, thế mà các người lại còn dám giở trò bắt tôi quỳ gối trước mặt mấy người ngay trong địa bàn của tôi, có người nào mà chịu đựng được chứ!
Tôi không còn thể diện nữa rồi đấy!
Không thấy bao nhiêu y tá và bác sĩ ở hành lang đang nhìn trộm sang bên này hay sao.
Bác sĩ phụ trách nghiến răng: “Các người chờ đó, tôi sẽ khiến cho các người phải trả một cái giá đãm máu!”
Giọng điệu của Diệp Huyền Tân còn lạnh lẽo hơn cả bác sĩ phụ trách: “Nếu anh không nói cho tôi biết ai là người đã sai anh làm việc này, tôi cam đoan cái giá mà anh phải trả sẽ không chỉ là máu chảy đầm đìa, mà là cả tính mạng!”
Bác sĩ phụ trách: “Cút! Tôi đang khám bệnh cho người bệnh, còn cần người khác sai xử sao? Cũng chỉ có các người mới có thể biến lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ sói!”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Vậy là anh xác định không nói rồi nhỉ?”
Bác sĩ phụ trách: “Tôi mang lương tâm trong sạch, không có việc gì phải nói hay không cả!”
Diệp Huyền Tân: “Tốt lắm, tôi hy vọng anh có thể mạnh miệng đến cuối cùng”
Diệp Huyền Tân đi đến chỗ Độc Lang, thì thầm vài lời với anh ta.
Độc Lang nghe xong thì gật đầu ngay tắp lự, rồi bước ra ngoài cửa sổ, biến mất không còn tăm hơi.
Từ Lam Khiết, Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên không rõ đầu đuôi ra sao nên tò mò nhìn Diệp Huyền Tân: “Huyền Tân, chuyện này là sao thế?”
Diệp Huyền Tân nói: “Kỳ thực, tất cả những thứ này đều là cạm bãy.
Cá Nhỏ không mắc chứng Holtz đổ mồ hôi đêm gì cả, đó hoàn toàn là do anh ta bịa đặt vô căn cứ thôi.
Mục đích của anh ta là đòi ở em một khoản chỉ phí điều trị kếch xù.
Nếu em không thể kiếm được chỉ phí điều trị thì anh ta sẽ buộc em phải bán tòa nhà tập đoàn.
Mà trùng hợp chính là Daisy của Tập đoàn Quỳnh Châu vẫn luôn muốn mua lại Tập đoàn Diệp Linh. Anh nghi ngờ rằng Daisy và bác sĩ điều trị chính đã bí mật thông đồng với nhau, đạo diễn ra màn kịch này nhằm mục đích khiến em phải bán rẻ tòa nhà của tập đoàn”
Cái gì!
Nghe được sự thật, ba cô gái nhóm Từ Lam Khiết đều nổi giận, phẫn nộ nhìn vị bác sĩ phụ trách: “Thằng khốn nạn nhà anh, anh thật sự có ý định với tòa nhà tập đoàn của tôi đúng không?”
Bình luận facebook