Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2289
Chương 2289: Phong tỏa con đường
“Chú ơi, là cháu đây. Hoàng Thống đây”
“Chú ơi, chú phải làm chủ cho cháu. Cháu đã bị người ta đánh và họ còn vu khống thanh danh của cháu nữa”
“Đúng rồi, anh ta còn nói chú chỉ là con rệp khi đứng trước mặt anh †a mà thôi. Anh ta chỉ cần tùy tiện ra tay thì cũng đủ để nghiền nát chú rồi”
“Ừ, chú mau tới đây nhanh lên đi. Cháu muốn chú dùng pháp luật để trừng trị bọn họ thật nặng thì cháu mới hả được cơn tức này”
Sau khi cúp điện thoại thì Tống Hoàng Thống liếc nhìn Diệp Huyền Tân bằng vẻ mặt đầy sự đe dọa: “Nửa tiếng nữa chú tôi sẽ tới. Đến lúc đó anh hãy đợi mà ăn cơm tù đi, ha ha”
Diệp Huyền Tần liền giật lấy điện thoại của Tống Hoàng Thống. Tống Hoàng Thống vô thức định giật lại, nhưng Độc Lang đã nhanh chân đá Tống Hoàng Thống ngã lăn quay ra đất.
Diệp Huyền Tân liếc nhìn số điện thoại mà Tống Hoàng Thống vừa gọi, sau đó bấm phím quay số.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Một giọng nói hách dịch vang lên từ đẳng kia: “Chú đã nói rồi, chú sẽ qua đó ngay. Sao cháu còn gọi lại làm gì vậy?”
Diệp Huyền Tần nói: “Bây giờ Tống Hoàng Thống đang ở trong tay tôi, ông còn không mau báo cáo tên tuổi đi”
Bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: “Cậu là ai?”
Diệp Huyền Tân: “Xin lỗi, bây giờ là tôi đang hỏi ông nên ông chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được. Nếu không, tính mạng của Tống Hoàng Thống sẽ khó giữ được và ông cũng không cần phải đến đây đâu”
Bên kia nói: “Được rồi, để tôi nói cho cậu biết. Tôi là chánh án Tống Hùng Cường của tòa án. Tôi khuyên cậu đừng làm chuyện ngu ngốc, cậu còn trẻ nên đừng dấn thân vào con đường phạm pháp”
Diệp Huyền Tân: “Được, tôi chờ ông”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Huyền Tân nói với Độc Lang: “Chánh án Tống Hùng Cường của tòa án, giải quyết đi”
Diệp Huyền Tân không thèm tự mình đối phó với những lâu la tiểu tốt này.
Độc Lang gật đầu: “Dạ”
Anh ta liền gọi điện cho bộ chỉ huy quân sự tỉnh.
Điện thoại được kết nối và Độc Lang nói: “Chánh án Tống Hùng Cường của tòa án đã xúc phạm anh trai tôi. Mấy người xem làm như thế nào thì làm đi.”
“Chuyện này rất khẩn cấp, hãy dẹp hết mọi chuyện xuống và giải quyết Tống Hùng Cường trước đã”
Độc Lang cúp máy rồi quay qua nhìn Diệp Huyền Tân gật đầu: “Anh à, đã sắp xếp ổn thỏa rồi”
“Phì”
Tống Hoàng Thống mỉm cười: dày dặn thì tôi đã tin vào mấy người rồi”
“Diễn đi, mấy người tiếp tục biểu diễn cho tôi xem đi. Để tôi xem kĩ năng diễn xuất của mấy người giỏi tới nhường nào”
Nếu không phải kinh nghiệm của tôi Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ chỉ mỉm cười và không nói gì.
Họ đều biết răng Diệp Huyền Tân không hề diễn.
Đường đường là Thần Soái, muốn giải quyết một Tống Hùng Cường nhỏ nhoi thì chỉ cần một câu nói là xong.
Cùng lúc đó, Tống Hùng Cường đang lái xe. Ông ta vội vàng đi về phía bệnh viện Nhân Ái.
Nếu là bình thường thì ông ta sẽ lười không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy.
Tuy nhiên, gần đây ông ta lại mắc nợ ngập đầu ở bên ngoài vì tội đánh bài. Cho nên ông ta phải tìm cách kiếm tiền để trả nợ và giúp đỡ Tống Hoàng Thống là một trong những phương pháp kiếm tiền chính của ông ta.
Mặc dù Tống Hoàng Thống chỉ là bác sĩ chủ nhiệm của một bệnh viện nhưng lại thuộc dạng siêu giàu, cứ mỗi lần đưa phong bao đỏ là được mấy chục triệu.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì họ đều có thể đoán được tiền của anh ta không sạch sẽ. Tuy nhiên, chỉ cần có thể tiêu hết thì Tống Hùng Cường cũng không cần biết tiền đó có sạch hay không.
Tại một ngã tư gần bệnh viện Nhân Ái, một đội quân bất ngờ chặn đường ông ta.
‘Tống Hùng Cường nhíu mày, thầm nghĩ đây là nhân vật tầm cỡ nào tới mà phải phong tỏa đường đi như vậy chứ.
Tống Hùng Cường định vòng qua, nhưng cuối cùng ông ta không kìm chế được sự tò mò nên đã hỏi đội ngũ phong tỏa con đường.
Và sự tò mò này đã hoàn toàn giết chết Tống Hùng Cường.
Tống Hùng Cường hỏi các chiến sĩ phong tỏa con đường: “Đồng chí, hôm nay đồng chí phong tỏa con đường này là vì muốn đón nhân vật lớn nào vậy?”
Người lính nhỏ nhìn chằm chằm Tống Hùng Cường với vẻ mặt không vui: “Không nên hỏi thì đừng hỏi. Mau vòng qua đường kia đi đi”
Tống Hùng Cường liền tỏ vẻ không vui.
Với thân phận của ông ta thì cho dù là ở nơi nào cũng đều được người ta coi trọng, làm sao có thể bị một tên lính nhỏ nhoi xem thường được chứ.
Rõ ràng ông ta muốn xác định thân phận của mình nên nói: “Đồng chí nhỏ à, tôi là Tống Hùng Cường đến từ tòa án. Tôi có quyền được biết mục đích phong tỏa con đường này của các anh”
“Chú ơi, là cháu đây. Hoàng Thống đây”
“Chú ơi, chú phải làm chủ cho cháu. Cháu đã bị người ta đánh và họ còn vu khống thanh danh của cháu nữa”
“Đúng rồi, anh ta còn nói chú chỉ là con rệp khi đứng trước mặt anh †a mà thôi. Anh ta chỉ cần tùy tiện ra tay thì cũng đủ để nghiền nát chú rồi”
“Ừ, chú mau tới đây nhanh lên đi. Cháu muốn chú dùng pháp luật để trừng trị bọn họ thật nặng thì cháu mới hả được cơn tức này”
Sau khi cúp điện thoại thì Tống Hoàng Thống liếc nhìn Diệp Huyền Tân bằng vẻ mặt đầy sự đe dọa: “Nửa tiếng nữa chú tôi sẽ tới. Đến lúc đó anh hãy đợi mà ăn cơm tù đi, ha ha”
Diệp Huyền Tần liền giật lấy điện thoại của Tống Hoàng Thống. Tống Hoàng Thống vô thức định giật lại, nhưng Độc Lang đã nhanh chân đá Tống Hoàng Thống ngã lăn quay ra đất.
Diệp Huyền Tân liếc nhìn số điện thoại mà Tống Hoàng Thống vừa gọi, sau đó bấm phím quay số.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Một giọng nói hách dịch vang lên từ đẳng kia: “Chú đã nói rồi, chú sẽ qua đó ngay. Sao cháu còn gọi lại làm gì vậy?”
Diệp Huyền Tần nói: “Bây giờ Tống Hoàng Thống đang ở trong tay tôi, ông còn không mau báo cáo tên tuổi đi”
Bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: “Cậu là ai?”
Diệp Huyền Tân: “Xin lỗi, bây giờ là tôi đang hỏi ông nên ông chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được. Nếu không, tính mạng của Tống Hoàng Thống sẽ khó giữ được và ông cũng không cần phải đến đây đâu”
Bên kia nói: “Được rồi, để tôi nói cho cậu biết. Tôi là chánh án Tống Hùng Cường của tòa án. Tôi khuyên cậu đừng làm chuyện ngu ngốc, cậu còn trẻ nên đừng dấn thân vào con đường phạm pháp”
Diệp Huyền Tân: “Được, tôi chờ ông”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Huyền Tân nói với Độc Lang: “Chánh án Tống Hùng Cường của tòa án, giải quyết đi”
Diệp Huyền Tân không thèm tự mình đối phó với những lâu la tiểu tốt này.
Độc Lang gật đầu: “Dạ”
Anh ta liền gọi điện cho bộ chỉ huy quân sự tỉnh.
Điện thoại được kết nối và Độc Lang nói: “Chánh án Tống Hùng Cường của tòa án đã xúc phạm anh trai tôi. Mấy người xem làm như thế nào thì làm đi.”
“Chuyện này rất khẩn cấp, hãy dẹp hết mọi chuyện xuống và giải quyết Tống Hùng Cường trước đã”
Độc Lang cúp máy rồi quay qua nhìn Diệp Huyền Tân gật đầu: “Anh à, đã sắp xếp ổn thỏa rồi”
“Phì”
Tống Hoàng Thống mỉm cười: dày dặn thì tôi đã tin vào mấy người rồi”
“Diễn đi, mấy người tiếp tục biểu diễn cho tôi xem đi. Để tôi xem kĩ năng diễn xuất của mấy người giỏi tới nhường nào”
Nếu không phải kinh nghiệm của tôi Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ chỉ mỉm cười và không nói gì.
Họ đều biết răng Diệp Huyền Tân không hề diễn.
Đường đường là Thần Soái, muốn giải quyết một Tống Hùng Cường nhỏ nhoi thì chỉ cần một câu nói là xong.
Cùng lúc đó, Tống Hùng Cường đang lái xe. Ông ta vội vàng đi về phía bệnh viện Nhân Ái.
Nếu là bình thường thì ông ta sẽ lười không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy.
Tuy nhiên, gần đây ông ta lại mắc nợ ngập đầu ở bên ngoài vì tội đánh bài. Cho nên ông ta phải tìm cách kiếm tiền để trả nợ và giúp đỡ Tống Hoàng Thống là một trong những phương pháp kiếm tiền chính của ông ta.
Mặc dù Tống Hoàng Thống chỉ là bác sĩ chủ nhiệm của một bệnh viện nhưng lại thuộc dạng siêu giàu, cứ mỗi lần đưa phong bao đỏ là được mấy chục triệu.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì họ đều có thể đoán được tiền của anh ta không sạch sẽ. Tuy nhiên, chỉ cần có thể tiêu hết thì Tống Hùng Cường cũng không cần biết tiền đó có sạch hay không.
Tại một ngã tư gần bệnh viện Nhân Ái, một đội quân bất ngờ chặn đường ông ta.
‘Tống Hùng Cường nhíu mày, thầm nghĩ đây là nhân vật tầm cỡ nào tới mà phải phong tỏa đường đi như vậy chứ.
Tống Hùng Cường định vòng qua, nhưng cuối cùng ông ta không kìm chế được sự tò mò nên đã hỏi đội ngũ phong tỏa con đường.
Và sự tò mò này đã hoàn toàn giết chết Tống Hùng Cường.
Tống Hùng Cường hỏi các chiến sĩ phong tỏa con đường: “Đồng chí, hôm nay đồng chí phong tỏa con đường này là vì muốn đón nhân vật lớn nào vậy?”
Người lính nhỏ nhìn chằm chằm Tống Hùng Cường với vẻ mặt không vui: “Không nên hỏi thì đừng hỏi. Mau vòng qua đường kia đi đi”
Tống Hùng Cường liền tỏ vẻ không vui.
Với thân phận của ông ta thì cho dù là ở nơi nào cũng đều được người ta coi trọng, làm sao có thể bị một tên lính nhỏ nhoi xem thường được chứ.
Rõ ràng ông ta muốn xác định thân phận của mình nên nói: “Đồng chí nhỏ à, tôi là Tống Hùng Cường đến từ tòa án. Tôi có quyền được biết mục đích phong tỏa con đường này của các anh”
Bình luận facebook