Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2305
Chương 2305
Vừa nghe thấy họ nói tới Hoàng Sơn du lịch, ông chủ nhất thời căng thẳng, khuyên can nói: “Người trẻ tuổi, tôi khuyên các cậu tốt nhất đừng tới Hoàng Sơn du lịch, đó không phải nơi người có thể đi”
Độc Lang tò mò hỏi: “Ồ, tại sao lại là nơi không phải người đến?”
Ông chủ trả lời: “Dù sao nếu các cậu không muốn chết thì đừng đi Hoàng Sơn là được”
“Thật là, trên đời này ngọn núi nào mà không thú vị, làm gì mà cứ phải tới núi Hoàng Sa chứ”
Độc Lang cười hỏi: “Ông chủ, ông vẫn nên nói rõ ràng cho tôi nghe đi. Nếu như ông không nói, chắc chắn chúng tôi sẽ phải tới núi Hoàng Sơn một phen”
Ông chủ tiếp lời: “Đương nhiên rồi. Nguyên nhân thứ hai sao…”
Nói đến đây, ông chủ cố gắng nói rất nhỏ: “Nguyên nhân thứ hai là vì trên ngọn núi này có ma quỷ!”
Ma quỷ?
Độc Lang khẽ nhíu mày: “Ma quỷ gì?”
Ông chủ trả lời: “Một loại ma quỷ chuyên ăn hồn phách của con người!”
Ồ?
Độc Lang bắt đầu cảm thấy có hứng thú.
Nhóm người Diệp Huyền Tân cũng vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.
Mặc dù mấy người họ ngồi cách quầy khá xa, giọng ông chủ cũng hạ xuống rất nhỏ nhưng nhóm người Diệp Huyền Tân đã sớm đột phá giới hạn của cơ thể, độ nhạy bén của thính giác tăng lên gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần so với người bình thường, vì thế họ có thể nghe rõ mồn một những gì ông chủ nói.
Độc Lang nói: “Ông chủ, ông mau kể chỉ tiết cho tôi nghe chuyện ma quỷ chuyên ăn hồn phách người đi”
Ông chủ vội vàng xua tay, nói: “Không thể nói, không thể nói. Nếu nói ra sẽ bị đám ma quỷ này để mắt đến”
Độc Lang bảo đảm: “Ông an tâm đi, chúng tôi có thể bảo vệ ông an toàn”
Ông chủ lắc đầu: “Không được, không được. Tôi trên có già dưới có trẻ, không thể mạo hiểm thế được”
“Tôi phải đi làm việc rồi, các cậu ăn xong thì nhanh chóng rời đi đi”
Nói xong, ông chủ xoay người muốn rời đi.
Vừa nghe thấy họ nói tới Hoàng Sơn du lịch, ông chủ nhất thời căng thẳng, khuyên can nói: “Người trẻ tuổi, tôi khuyên các cậu tốt nhất đừng tới Hoàng Sơn du lịch, đó không phải nơi người có thể đi”
Độc Lang tò mò hỏi: “Ồ, tại sao lại là nơi không phải người đến?”
Ông chủ trả lời: “Dù sao nếu các cậu không muốn chết thì đừng đi Hoàng Sơn là được”
“Thật là, trên đời này ngọn núi nào mà không thú vị, làm gì mà cứ phải tới núi Hoàng Sa chứ”
Độc Lang cười hỏi: “Ông chủ, ông vẫn nên nói rõ ràng cho tôi nghe đi. Nếu như ông không nói, chắc chắn chúng tôi sẽ phải tới núi Hoàng Sơn một phen”
Ông chủ tiếp lời: “Đương nhiên rồi. Nguyên nhân thứ hai sao…”
Nói đến đây, ông chủ cố gắng nói rất nhỏ: “Nguyên nhân thứ hai là vì trên ngọn núi này có ma quỷ!”
Ma quỷ?
Độc Lang khẽ nhíu mày: “Ma quỷ gì?”
Ông chủ trả lời: “Một loại ma quỷ chuyên ăn hồn phách của con người!”
Ồ?
Độc Lang bắt đầu cảm thấy có hứng thú.
Nhóm người Diệp Huyền Tân cũng vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.
Mặc dù mấy người họ ngồi cách quầy khá xa, giọng ông chủ cũng hạ xuống rất nhỏ nhưng nhóm người Diệp Huyền Tân đã sớm đột phá giới hạn của cơ thể, độ nhạy bén của thính giác tăng lên gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần so với người bình thường, vì thế họ có thể nghe rõ mồn một những gì ông chủ nói.
Độc Lang nói: “Ông chủ, ông mau kể chỉ tiết cho tôi nghe chuyện ma quỷ chuyên ăn hồn phách người đi”
Ông chủ vội vàng xua tay, nói: “Không thể nói, không thể nói. Nếu nói ra sẽ bị đám ma quỷ này để mắt đến”
Độc Lang bảo đảm: “Ông an tâm đi, chúng tôi có thể bảo vệ ông an toàn”
Ông chủ lắc đầu: “Không được, không được. Tôi trên có già dưới có trẻ, không thể mạo hiểm thế được”
“Tôi phải đi làm việc rồi, các cậu ăn xong thì nhanh chóng rời đi đi”
Nói xong, ông chủ xoay người muốn rời đi.
Bình luận facebook