Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-468
Chương 468
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy công việc của mọi người nữa, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Đội trưởng: “Anh Diệp, anh cứ đi từ từ. Nhận tiện, gần đây chúng tôi đang đánh giá ba người lái xe hàng đầu. Đến khi đó, tôi sẽ ưu tiên thông báo trước cho anh, sẽ có một phần thưởng nho nhỏ đấy.”
Diệp Huyền Tần: “Cảm ơn.”
Phía đối diện, Từ Nam Huyên chỉ biết đứng im chết lặng.
Anh thật sự quen biết được với những cảnh sát giao thông này, dường như trò chuyện với đối phương rất vui vẻ, không một chút sợ hãi.
Ngay cả người đang trò chuyện với anh cũng có chút khiêm tốn, ít nhất cũng phải tỏ ra ba phần kính nể.
Anh được đối xử tốt hơn thì sao, hoặc bị ngược đãi chút thì sao?
Sao anh ta lại có thể có được nhiều mối quan hệ với các quan chức như thế?
Tất nhiên là, đây không phải là vấn đề.
Vấn đề chính là Diệp Huyền Tần có thể dễ dàng tự cứu lấy bản thân mình…
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần đang chuẩn bị lái xe đi, Từ Nam Huyên vội vàng kêu lên: “Diệp Huyền Tần, dừng lại.”
“Nếu anh biết bọn họ, anh có thể cầu xin họ giúp tôi được không?”
Diệp Huyền Tần: “Nhưng vừa rồi cô vừa nói rằng là cô thà tin lợn còn hơn tin tôi cơ mà.”
Từ Nam Huyên: “ Này, tôi vừa rồi chỉ là ăn nói tùy tiện thôi.”
“Tôi là chị gái của Lam Khiết. Chính vì thế anh cũng nên gọi tôi một tiếng chị gái, vì chúng ta là người một nhà cơ mà.”
“Người một nhà? Tại sao tôi lại phải quan tâm đến chuyện đó?”
Diệp Huyền Tần: “Xin lỗi, ba chữ ‘người một nhà’ quả thực không xứng.”
Từ Nam Huyên: “Xứng đáng chứ, xứng đáng chứ.”
Diệp Huyền Tần: “Vấn đề là, cô không xứng”
Từ Nam Huyên: “…”
Diệp Huyền Tần, cậu dám từ chối tôi, tôi liền lập tức thiến cậu, xong quăng ra chuồng heo!
Sau khi nhìn thấy Diệp Huyền Tần đang từ từ khởi động xe, thì Từ Nam Huyên đầu đầy mồ hôi nói: “Diệp Huyền Tần, anh muốn gì ở tôi mới có thể giúp tôi đây?”
Diệp Huyền Tần suy nghĩ một chút rồi lập tức nói: “Rất đơn giản, cô gọi tôi một tiếng anh trai, em sai rồi, lần sau không dám đẩy trách nhiệm sang anh nữa.”
Từ Nam Huyên không do dự đáp lại ngay lập tức: “Tôi hơn anh đến ba năm tuổi đời, muốn tôi gọi anh là anh trai sao, trừ khi một đao chém chết tôi, còn không cả đời không nói.”
Diệp Huyền Tần: “Vậy thì cô chỉ cần chờ thêm nửa năm nữa để lấy được bằng lái đi. Nhưng cũng có hơn nửa năm, cũng chẳng nhất định đã lấy lại được.”
Anh chuẩn bị đồ đạc, và đang định đi!
Từ Nam Huyên ngửa mặt lên nhìn trời với vẻ mặt tuyệt vọng.
Cứ nghĩ đến việc cô phải chờ một khoảng thời gian cực kì dài để thi lấy bằng lái cũng đã đủ khiến cô muốn chết rồi.
Quên đi, cúi đầu vậy.
Người quân tử có thể co được cũng có thể dãn được, mười tám năm sau… à không, mười phút sau liền có thể lại làm anh hùng.
Cô ta vội vàng cất tiếng: “Diệp Huyền Tần, anh chờ…”
Diệp Huyền Tần lập tức phanh xe rồi nhìn Từ Nam Huyên mà cười.
Từ Nam Huyên bây giờ đã nhục nhã cùng cực mà nói: “Anh trai tốt, em sai rồi, em không bao giờ để anh gánh lấy trách nhiệm nữa đâu.”
Diệp Huyền Tần: “Cô gọi tôi là gì?”
Từ Nam Huyên nghiến răng trả lời: “Anh trai tốt.”
Thù cuối cùng cũng báo được, giờ đây thì Diệp Huyền Tần cũng cảm thấy thoải mái đôi chút.”
Anh nghiêm túc nói: “Từ Nam Huyên, lần này tôi chỉ dạy cô một bài học nhỏ.”
“Nếu lần sau còn dám lấy Lam Khiết ra mà sỉ nhục tôi, thì chắc chắn sẽ không đơn giản như gọi một tiếng anh trai đâu.”
“Tôi ăn bám? Tôi được bố thí cơm? Làm sao sống lỗi với cô? Ngay cả hạng mục du lịch Nghĩa Châu cũng là do tôi với cùng hợp tác.”
“Con người tôi, có ân tình là phải báo đáp, dù không biết trả ơn nhưng tuyệt đối không lấy việc trả ơn đó mà báo thù lại. Đây là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất mà cuộc đời dạy cho chúng ta.”
“Đừng nói với tôi rằng là, đường đường là gia tộc đời thứ ba của thành phố Giang mà lại không có giáo dục như vậy.”
Từ Nam Huyên ấm ức đến mức suýt khóc, nhưng bản thân lại đang bị Diệp Huyền Tần dạy dỗ. Cô không phục!
Hơn nữa, chỉ có như vậy mà lại ấm ức sắp khóc luôn sao?
Tôi chỉ đang dạy dỗ cô một lần thôi mà!
Cô nén nỗi niềm không phục vào trong lòng mà nói: “Tôi sai.”
Diệp Huyền Tần: “Được.”
Từ Nam Huyên yên tâm, rồi vội vàng khởi động xe, mà chạy đi.
Sau khi lái xe ra xa tầm vài chục mét, cảm thấy an toàn thì Từ Nam Huyên đạp phanh gấp và hướng về Diệp Huyền Tần mà giơ cao ngón giữa. ‘
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy công việc của mọi người nữa, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Đội trưởng: “Anh Diệp, anh cứ đi từ từ. Nhận tiện, gần đây chúng tôi đang đánh giá ba người lái xe hàng đầu. Đến khi đó, tôi sẽ ưu tiên thông báo trước cho anh, sẽ có một phần thưởng nho nhỏ đấy.”
Diệp Huyền Tần: “Cảm ơn.”
Phía đối diện, Từ Nam Huyên chỉ biết đứng im chết lặng.
Anh thật sự quen biết được với những cảnh sát giao thông này, dường như trò chuyện với đối phương rất vui vẻ, không một chút sợ hãi.
Ngay cả người đang trò chuyện với anh cũng có chút khiêm tốn, ít nhất cũng phải tỏ ra ba phần kính nể.
Anh được đối xử tốt hơn thì sao, hoặc bị ngược đãi chút thì sao?
Sao anh ta lại có thể có được nhiều mối quan hệ với các quan chức như thế?
Tất nhiên là, đây không phải là vấn đề.
Vấn đề chính là Diệp Huyền Tần có thể dễ dàng tự cứu lấy bản thân mình…
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần đang chuẩn bị lái xe đi, Từ Nam Huyên vội vàng kêu lên: “Diệp Huyền Tần, dừng lại.”
“Nếu anh biết bọn họ, anh có thể cầu xin họ giúp tôi được không?”
Diệp Huyền Tần: “Nhưng vừa rồi cô vừa nói rằng là cô thà tin lợn còn hơn tin tôi cơ mà.”
Từ Nam Huyên: “ Này, tôi vừa rồi chỉ là ăn nói tùy tiện thôi.”
“Tôi là chị gái của Lam Khiết. Chính vì thế anh cũng nên gọi tôi một tiếng chị gái, vì chúng ta là người một nhà cơ mà.”
“Người một nhà? Tại sao tôi lại phải quan tâm đến chuyện đó?”
Diệp Huyền Tần: “Xin lỗi, ba chữ ‘người một nhà’ quả thực không xứng.”
Từ Nam Huyên: “Xứng đáng chứ, xứng đáng chứ.”
Diệp Huyền Tần: “Vấn đề là, cô không xứng”
Từ Nam Huyên: “…”
Diệp Huyền Tần, cậu dám từ chối tôi, tôi liền lập tức thiến cậu, xong quăng ra chuồng heo!
Sau khi nhìn thấy Diệp Huyền Tần đang từ từ khởi động xe, thì Từ Nam Huyên đầu đầy mồ hôi nói: “Diệp Huyền Tần, anh muốn gì ở tôi mới có thể giúp tôi đây?”
Diệp Huyền Tần suy nghĩ một chút rồi lập tức nói: “Rất đơn giản, cô gọi tôi một tiếng anh trai, em sai rồi, lần sau không dám đẩy trách nhiệm sang anh nữa.”
Từ Nam Huyên không do dự đáp lại ngay lập tức: “Tôi hơn anh đến ba năm tuổi đời, muốn tôi gọi anh là anh trai sao, trừ khi một đao chém chết tôi, còn không cả đời không nói.”
Diệp Huyền Tần: “Vậy thì cô chỉ cần chờ thêm nửa năm nữa để lấy được bằng lái đi. Nhưng cũng có hơn nửa năm, cũng chẳng nhất định đã lấy lại được.”
Anh chuẩn bị đồ đạc, và đang định đi!
Từ Nam Huyên ngửa mặt lên nhìn trời với vẻ mặt tuyệt vọng.
Cứ nghĩ đến việc cô phải chờ một khoảng thời gian cực kì dài để thi lấy bằng lái cũng đã đủ khiến cô muốn chết rồi.
Quên đi, cúi đầu vậy.
Người quân tử có thể co được cũng có thể dãn được, mười tám năm sau… à không, mười phút sau liền có thể lại làm anh hùng.
Cô ta vội vàng cất tiếng: “Diệp Huyền Tần, anh chờ…”
Diệp Huyền Tần lập tức phanh xe rồi nhìn Từ Nam Huyên mà cười.
Từ Nam Huyên bây giờ đã nhục nhã cùng cực mà nói: “Anh trai tốt, em sai rồi, em không bao giờ để anh gánh lấy trách nhiệm nữa đâu.”
Diệp Huyền Tần: “Cô gọi tôi là gì?”
Từ Nam Huyên nghiến răng trả lời: “Anh trai tốt.”
Thù cuối cùng cũng báo được, giờ đây thì Diệp Huyền Tần cũng cảm thấy thoải mái đôi chút.”
Anh nghiêm túc nói: “Từ Nam Huyên, lần này tôi chỉ dạy cô một bài học nhỏ.”
“Nếu lần sau còn dám lấy Lam Khiết ra mà sỉ nhục tôi, thì chắc chắn sẽ không đơn giản như gọi một tiếng anh trai đâu.”
“Tôi ăn bám? Tôi được bố thí cơm? Làm sao sống lỗi với cô? Ngay cả hạng mục du lịch Nghĩa Châu cũng là do tôi với cùng hợp tác.”
“Con người tôi, có ân tình là phải báo đáp, dù không biết trả ơn nhưng tuyệt đối không lấy việc trả ơn đó mà báo thù lại. Đây là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất mà cuộc đời dạy cho chúng ta.”
“Đừng nói với tôi rằng là, đường đường là gia tộc đời thứ ba của thành phố Giang mà lại không có giáo dục như vậy.”
Từ Nam Huyên ấm ức đến mức suýt khóc, nhưng bản thân lại đang bị Diệp Huyền Tần dạy dỗ. Cô không phục!
Hơn nữa, chỉ có như vậy mà lại ấm ức sắp khóc luôn sao?
Tôi chỉ đang dạy dỗ cô một lần thôi mà!
Cô nén nỗi niềm không phục vào trong lòng mà nói: “Tôi sai.”
Diệp Huyền Tần: “Được.”
Từ Nam Huyên yên tâm, rồi vội vàng khởi động xe, mà chạy đi.
Sau khi lái xe ra xa tầm vài chục mét, cảm thấy an toàn thì Từ Nam Huyên đạp phanh gấp và hướng về Diệp Huyền Tần mà giơ cao ngón giữa. ‘
Bình luận facebook