Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-71
Chương 71
“Người tên Phương Kính Diệu này sống ở tỉnh cũng rất được, cũng có vài phần địa vị, danh tiếng cũng lớn.” Tô Uyên kéo tay Tần Trạm, nhẹ nhàng giải thích.
Tần Trạm gật đầu đáp: “Ừ, dù sao cũng là người của ban an ninh.”
Nhưng lần này ông ta mời mình tới đây không biết là vì chuyện gì.
Sau khi bước vào đại sảnh, Tần Trạm cũng nhìn thấy rất nhiều gương mặt xa lạ. Người bản địa ở Đạm Thành cũng không nhiều, ngoại trừ những người ở trong thành phố ra thì cũng hiếm khi gặp được người khác.
“Cô Tô.” Tô Uyên là viên ngọc quý trong tay ông cụ Tô nên dù đi tới trong tỉnh thì cô cũng cực kỳ nổi bật, đương nhiên cũng có nhiều người nhận ra cô, đi tới chào hỏi.
Tô Uyên cũng lễ phép, cười đoan trang chào hỏi lại từng người một.
“Cô Tô!” Tới lượt một cậu thiếu niên tầm mười tám mười chín tuổi tiến tới chào Tô Uyên.
Cô mỉm cười đáp, thuận tiện hỏi: “Cậu không đi học sao? Sao cũng tới đây rồi?”
Cậu ta trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, gãi đầu nói: “Ba nhất quyết bắt em tới, ông ấy vẫn còn tâm tâm niệm niệm tìm cơ hội đẩy em vào trường học trực thuộc ban an ninh để đi học, thành ra..”
Tô Uyên gật đầu, có thể nhìn ra cô cũng chẳng mấy hứng thú với chủ đề này.
Cậu thiếu niên lúc này quay đầu sang nhìn Tần Trạm, khách khí nói: “Anh chắc là bạn trai của cô Tô, tên là Tần Trạm, phải không?”
Cái danh xưng “bạn trai” này khiến cho Tần Trạm không mấy thoải mái lắm, nhưng anh cũng không phủ nhận mà chỉ hỏi ngược lại: “Cậu nhận ra tôi à?”
Người thiếu niên cười đáp: “Danh tiếng của anh sớm đã lan truyền khắp các ngõ ngách trong tỉnh rồi. Đặc biệt là cái vụ nhà họ Địch ấy.”
“Nhà họ Địch?” Tần Trạm khẽ nhíu mày. “Ý gì vậy?”
Thiếu niên giải thích nói: “Anh Trạm đừng vội hiểu lầm, em chỉ là muốn kết bạn với anh thôi!” Nói xong cậu ta lại tự giới thiệu: “Em tên là Liễu Thành Dương.”
Tần Trạm cũng bắt tay cùng cậu ta, coi như lời chào hỏi. Cậu ta tới ngồi cùng bàn với Tần Trạm, còn tự mình rót cho Tần Trạm một chén nước.
“Anh Trạm, có chuyện này em cần phải nói rõ với anh.” Lúc này Liễu Thành Dương đột nhiên nói. Tần Trạm gật đầu, ra hiệu cho cậu ta mau nói.
Liễu Thành Dương nhỏ giọng: “Hôm nay đồng hành với Phương Kính Diệu chính là Tất Tiêu Dao, cái người tên Tất Tiêu Dao này ở trong đám thanh thiếu niên trong tỉnh cũng gọi là có chút máu mặt, danh tiếng lớn, nhiều thanh thiếu niên cũng tình nguyện trở thành đàn em của hai người họ, coi họ là đại ca”
“Rồi sao?” Tần Trạm hỏi.
Sắc mặt của Liễu Thành Dương nghiêm trọng nói: “Gã ta với Địch Sáng chính là anh em tốt, thế nên em sợ là..”
“Địch Sáng ư?” Tần Trạm lập tức hiểu ra.
“Đương nhiên anh cũng đừng lo lắng quá, có trưởng quan Phương ở chỗ này, anh ta cũng không dám làm gì quá đáng với anh đâu.” Liễu Thành Dương cười nói.
Thật ra Tần Trạm cũng chẳng thấy lo lắng gì, đến nhà họ Tô ở Thủ Đô anh cũng gặp qua rồi, chẳng lẽ còn phải sợ một cậu chủ của tỉnh nhỏ ư?
Liễu Thành Dương cũng không ngồi cùng anh lâu, nói thêm một hai câu thì rời đi.
“Cậu nhóc Liễu Thành Dương này cũng là một người không tệ.” Sau khi cậu ta rời đi, Tô Uyên mới nói với Tần Trạm.
“Ba cậu ta ở trong tỉnh cũng là một người giàu có, đáng tiếc bởi vì là một thương nhân, xuất thân lại chẳng có gì nổi trội, cho nên địa vị cũng chẳng cao.” Tô Uyên tiếp tục nói. “Mấy năm nay, ba cậu ta vẫn luôn kỳ vọng vào cậu ta, mong cậu ta có thể chen một chân vào trong cái vòng cấp cao ở tỉnh kia.”
“Đây chắc hẳn cũng là lý do mà ba cậu ta muốn cho cậu ta vào trường học trực thuộc ban an ninh học tập, phải không?” Tần Trạm gõ nhẹ lên mặt bàn, cười nói.
Tô Uyên gật đầu, cũng không phủ nhận.
Tần Trạm không hỏi thầm thở dài, đây chính là quy tắc bất thành văn của hồng trần thế tục.
Một lát sau có một cô bé trang điểm yêu diễm đi tới. Cô bé ôm lấy cánh tay của Tô Uyên, dựa sát vào, thân thiết nói: “Chị Uyên!”
Tô Uyên kinh ngạc nói: “Sao em lại tới đây rồi?”
“Hì hì, người ta nhớ chị mà!” Cô bé nghịch ngợm nói.
“Để chị giới thiệu với em nhé.” Tô Uyên nghiêng người nói. “Đây là con gái của trưởng quan Phương Kính Diệu, Phương Hiểu Điệp”
Phương Hiểu Điệp chớp chớp mắt, đánh giá Tần Trạm: “Anh chính là cái người tên Tần Trạm hả? Nhìn cũng không có gì đặc biệt hết! Nói đi, anh bỏ bùa mê thuốc lú gì cho chị Uyên rồi?”
“Cái con bé này! Đừng có nói bừa.” Tô Uyên giả bộ giận dỗi nói.
Phương Hiểu Điệp nghịch ngợm lè lưỡi, cũng không nói gì nữa.
“Cô Tô, ngài Sử có lời mời.” Đúng lúc này có hai nữ lễ tân bước tới nói.
Tô Uyên gật nhẹ đầu, sau đó quay người nói với Tần Trạm: “Đợi em một lát, em đi chút rồi quay lại ngay.”
“Được.” Tần Trạm đáp ứng nói.
Sau khi Tô Uyên rời đi, Tần Trạm ngồi một mình cũng cảm thấy có chút buồn chán. Nhàm chán tới cực điểm, anh đành liếc mắt đánh giá những người ở trong đại sảnh. Trong này tuy không nói có nhiều cao thủ nhưng cũng không tệ lắm. Ví dụ như những người có chiến lực tương đương với tên mặt thẹo kia cũng có tới mười người, thậm chí còn có cao thủ nội kình. Xem ra, những kẻ ở giới thượng lưu này cũng đã bắt đầu chú ý hơn tới sự an toàn của bản thân rồi, mà lượng tài nguyên tiếp cận được cũng nhiều hơn trước.
“Này!” Lúc này, Phương Hiểu Điệp ngồi phía bên kia bàn đột nhiên đạp chân của Tần Trạm.
Tần Trạm nhíu mày nói: “Có chuyện gì vậy?”
Phương Hiểu Điệp một tiếng, nói: “Tôi nghe nói anh đã từng kết hôn, đúng không?”
Tần Trạm kinh ngạc hỏi: “Sao cô biết?”
“Hứ. Một chút chuyện này của anh, tôi vừa tra thì lập tức biết rõ rồi.” Phương Hiểu Điệp ngạo mạn nói. “Anh có biết chị Uyên có địa vị như thế nào không? Chị ấy là người ở Thủ Đô, cái đồ Secondhand như anh tại sao dám mơ tưởng sánh đôi cùng với chị Uyên vậy?”
Tần Trạm nhìn Phương Hiểu Điệp, sau đó đánh giá một lúc lâu, nhàn nhạt nói: “Vậy có liên quan gì tới cô không?”
Phương Hiểu Điệp đập bàn, tức giận nói: “Đương nhiên là có liên quan! Chị Uyên là nữ thần trong lòng tôi, tôi không cho phép anh vấy bẩn chị ấy!”
Tần Trạm thả lỏng tay, cô nhóc Phương Hiểu Điệp này rõ ràng là đã bị người nhà chiều hư, không thể nói lý lẽ tới cùng, vậy nên Tần Trạm quyết định không thèm để ý tới cô nhóc nữa.
Phương Hiểu Điệp thấy Tần Trạm không nói gì thì mất kiên nhẫn nói: “Thôi, bỏ đi, tôi thấy chị Uyên cũng vừa mắt anh, thế thì tôi miễn cưỡng đồng ý để hai người ở bên nhau.”
Tần Trạm dở khóc dở cười: “Cô, miễn cưỡng đồng ý?”
Phương Hiểu Điệp nhếch miệng cười gian: “Nhưng tôi có điều kiện, anh phải giết chết vợ cũ của mình!”
Tần Trạm cười nói: “Mới tí tuổi đầu sao mở miệng ra đã là đánh đánh giết giết rồi?”
Phương Hiểu Điệp tức giận nói: “Anh đừng nghĩ tôi đang đùa giỡn, tôi nói rất nghiêm túc đấy. Anh mà không giết ả, điều đó chứng minh chuyện anh vẫn còn tình cảm với ả. Nếu đã thế thì cửa hôn sự này tôi nhất quyết không đồng ý.”
“Thôi thôi, được rồi, cô nhóc đi qua một bên tự chơi đùa đi.” Tần Trạm phẩy tay nói.
“Anh cho rằng tôi đang giỡn đúng không? Được, vậy anh không đi, tôi đi!” Phương Hiểu Điệp chỉ thẳng vào mũi Tần Trạm nói.
Nghe Phương Hiểu Điệp nói vậy, Tần Trạm cho rằng cô tuổi còn nhỏ, nói chuyện không nể nang, cũng không để trong lòng.
Rất nhanh, Tô Uyên đã trở lại, Phương Hiểu Điệp vốn còn bày ra vẻ mặt hung thần ác sát, sau khi nhìn thấy Tô Uyên đã lập tức biến thành một con mèo nhu thuận, ngoan ngoãn như một cục bông gòn. Trong lòng Tần Trạm không khỏi cảm thán, khả năng thay đổi sắc mặt của phụ nữ thật là không phân biệt tuổi tác, con mẹ nó, đây cứ phải gọi là thiên phú ấy!
Phương Hiểu Điệp nhìn đồng hồ điện thoại nói: “Chị Uyên, em phải đi tìm ba đã, lát nữa bữa tiệc kết thúc chúng ta lại nói chuyện nha.”
“Ừ, em mau đi đi.” Tô Uyên cười nói.
Nhìn Phương Hiểu Điệp đi xa, Tần Trạm không nhịn được nói: “Cô bạn nhỏ này của em đúng là rất thú vị đấy.”
Tô Uyên liếc mắt nhìn Tân Trạm, nói: “Anh đừng nhìn con bé còn nhỏ tuổi mà lơ là. Bề ngoài con bé đáng yêu, nhưng trong lòng thì rất nhiều mưu ma chước quỷ, là một tiểu ma đầu có tiếng, bạn bè cùng lứa với con bé còn đặt cho nó một cái biệt danh nghe rất kêu là hỗn thế tiểu ma nữ kìa.”
“Hoá ra em cũng biết hả?” Tần Trạm cười khổ nói.
Tô Uyên nhíu mày: “Có phải con bé nói gì với anh rồi không?”
Tần Trạm vừa muốn trả lời thì phía xa đã có một loạt âm thanh vang lên, đưa mắt nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên đang bước tới. Người này thân hình thẳng tắp như cây trúc, gương mặt chữ điền không giận mà uy, dù trên mặt tươi cười nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng.
“Đây là Phương Kính Diệu ư?” Tần Trạm vừa đánh giá người đàn ông trung niên này, vừa hỏi.
“Người tên Phương Kính Diệu này sống ở tỉnh cũng rất được, cũng có vài phần địa vị, danh tiếng cũng lớn.” Tô Uyên kéo tay Tần Trạm, nhẹ nhàng giải thích.
Tần Trạm gật đầu đáp: “Ừ, dù sao cũng là người của ban an ninh.”
Nhưng lần này ông ta mời mình tới đây không biết là vì chuyện gì.
Sau khi bước vào đại sảnh, Tần Trạm cũng nhìn thấy rất nhiều gương mặt xa lạ. Người bản địa ở Đạm Thành cũng không nhiều, ngoại trừ những người ở trong thành phố ra thì cũng hiếm khi gặp được người khác.
“Cô Tô.” Tô Uyên là viên ngọc quý trong tay ông cụ Tô nên dù đi tới trong tỉnh thì cô cũng cực kỳ nổi bật, đương nhiên cũng có nhiều người nhận ra cô, đi tới chào hỏi.
Tô Uyên cũng lễ phép, cười đoan trang chào hỏi lại từng người một.
“Cô Tô!” Tới lượt một cậu thiếu niên tầm mười tám mười chín tuổi tiến tới chào Tô Uyên.
Cô mỉm cười đáp, thuận tiện hỏi: “Cậu không đi học sao? Sao cũng tới đây rồi?”
Cậu ta trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, gãi đầu nói: “Ba nhất quyết bắt em tới, ông ấy vẫn còn tâm tâm niệm niệm tìm cơ hội đẩy em vào trường học trực thuộc ban an ninh để đi học, thành ra..”
Tô Uyên gật đầu, có thể nhìn ra cô cũng chẳng mấy hứng thú với chủ đề này.
Cậu thiếu niên lúc này quay đầu sang nhìn Tần Trạm, khách khí nói: “Anh chắc là bạn trai của cô Tô, tên là Tần Trạm, phải không?”
Cái danh xưng “bạn trai” này khiến cho Tần Trạm không mấy thoải mái lắm, nhưng anh cũng không phủ nhận mà chỉ hỏi ngược lại: “Cậu nhận ra tôi à?”
Người thiếu niên cười đáp: “Danh tiếng của anh sớm đã lan truyền khắp các ngõ ngách trong tỉnh rồi. Đặc biệt là cái vụ nhà họ Địch ấy.”
“Nhà họ Địch?” Tần Trạm khẽ nhíu mày. “Ý gì vậy?”
Thiếu niên giải thích nói: “Anh Trạm đừng vội hiểu lầm, em chỉ là muốn kết bạn với anh thôi!” Nói xong cậu ta lại tự giới thiệu: “Em tên là Liễu Thành Dương.”
Tần Trạm cũng bắt tay cùng cậu ta, coi như lời chào hỏi. Cậu ta tới ngồi cùng bàn với Tần Trạm, còn tự mình rót cho Tần Trạm một chén nước.
“Anh Trạm, có chuyện này em cần phải nói rõ với anh.” Lúc này Liễu Thành Dương đột nhiên nói. Tần Trạm gật đầu, ra hiệu cho cậu ta mau nói.
Liễu Thành Dương nhỏ giọng: “Hôm nay đồng hành với Phương Kính Diệu chính là Tất Tiêu Dao, cái người tên Tất Tiêu Dao này ở trong đám thanh thiếu niên trong tỉnh cũng gọi là có chút máu mặt, danh tiếng lớn, nhiều thanh thiếu niên cũng tình nguyện trở thành đàn em của hai người họ, coi họ là đại ca”
“Rồi sao?” Tần Trạm hỏi.
Sắc mặt của Liễu Thành Dương nghiêm trọng nói: “Gã ta với Địch Sáng chính là anh em tốt, thế nên em sợ là..”
“Địch Sáng ư?” Tần Trạm lập tức hiểu ra.
“Đương nhiên anh cũng đừng lo lắng quá, có trưởng quan Phương ở chỗ này, anh ta cũng không dám làm gì quá đáng với anh đâu.” Liễu Thành Dương cười nói.
Thật ra Tần Trạm cũng chẳng thấy lo lắng gì, đến nhà họ Tô ở Thủ Đô anh cũng gặp qua rồi, chẳng lẽ còn phải sợ một cậu chủ của tỉnh nhỏ ư?
Liễu Thành Dương cũng không ngồi cùng anh lâu, nói thêm một hai câu thì rời đi.
“Cậu nhóc Liễu Thành Dương này cũng là một người không tệ.” Sau khi cậu ta rời đi, Tô Uyên mới nói với Tần Trạm.
“Ba cậu ta ở trong tỉnh cũng là một người giàu có, đáng tiếc bởi vì là một thương nhân, xuất thân lại chẳng có gì nổi trội, cho nên địa vị cũng chẳng cao.” Tô Uyên tiếp tục nói. “Mấy năm nay, ba cậu ta vẫn luôn kỳ vọng vào cậu ta, mong cậu ta có thể chen một chân vào trong cái vòng cấp cao ở tỉnh kia.”
“Đây chắc hẳn cũng là lý do mà ba cậu ta muốn cho cậu ta vào trường học trực thuộc ban an ninh học tập, phải không?” Tần Trạm gõ nhẹ lên mặt bàn, cười nói.
Tô Uyên gật đầu, cũng không phủ nhận.
Tần Trạm không hỏi thầm thở dài, đây chính là quy tắc bất thành văn của hồng trần thế tục.
Một lát sau có một cô bé trang điểm yêu diễm đi tới. Cô bé ôm lấy cánh tay của Tô Uyên, dựa sát vào, thân thiết nói: “Chị Uyên!”
Tô Uyên kinh ngạc nói: “Sao em lại tới đây rồi?”
“Hì hì, người ta nhớ chị mà!” Cô bé nghịch ngợm nói.
“Để chị giới thiệu với em nhé.” Tô Uyên nghiêng người nói. “Đây là con gái của trưởng quan Phương Kính Diệu, Phương Hiểu Điệp”
Phương Hiểu Điệp chớp chớp mắt, đánh giá Tần Trạm: “Anh chính là cái người tên Tần Trạm hả? Nhìn cũng không có gì đặc biệt hết! Nói đi, anh bỏ bùa mê thuốc lú gì cho chị Uyên rồi?”
“Cái con bé này! Đừng có nói bừa.” Tô Uyên giả bộ giận dỗi nói.
Phương Hiểu Điệp nghịch ngợm lè lưỡi, cũng không nói gì nữa.
“Cô Tô, ngài Sử có lời mời.” Đúng lúc này có hai nữ lễ tân bước tới nói.
Tô Uyên gật nhẹ đầu, sau đó quay người nói với Tần Trạm: “Đợi em một lát, em đi chút rồi quay lại ngay.”
“Được.” Tần Trạm đáp ứng nói.
Sau khi Tô Uyên rời đi, Tần Trạm ngồi một mình cũng cảm thấy có chút buồn chán. Nhàm chán tới cực điểm, anh đành liếc mắt đánh giá những người ở trong đại sảnh. Trong này tuy không nói có nhiều cao thủ nhưng cũng không tệ lắm. Ví dụ như những người có chiến lực tương đương với tên mặt thẹo kia cũng có tới mười người, thậm chí còn có cao thủ nội kình. Xem ra, những kẻ ở giới thượng lưu này cũng đã bắt đầu chú ý hơn tới sự an toàn của bản thân rồi, mà lượng tài nguyên tiếp cận được cũng nhiều hơn trước.
“Này!” Lúc này, Phương Hiểu Điệp ngồi phía bên kia bàn đột nhiên đạp chân của Tần Trạm.
Tần Trạm nhíu mày nói: “Có chuyện gì vậy?”
Phương Hiểu Điệp một tiếng, nói: “Tôi nghe nói anh đã từng kết hôn, đúng không?”
Tần Trạm kinh ngạc hỏi: “Sao cô biết?”
“Hứ. Một chút chuyện này của anh, tôi vừa tra thì lập tức biết rõ rồi.” Phương Hiểu Điệp ngạo mạn nói. “Anh có biết chị Uyên có địa vị như thế nào không? Chị ấy là người ở Thủ Đô, cái đồ Secondhand như anh tại sao dám mơ tưởng sánh đôi cùng với chị Uyên vậy?”
Tần Trạm nhìn Phương Hiểu Điệp, sau đó đánh giá một lúc lâu, nhàn nhạt nói: “Vậy có liên quan gì tới cô không?”
Phương Hiểu Điệp đập bàn, tức giận nói: “Đương nhiên là có liên quan! Chị Uyên là nữ thần trong lòng tôi, tôi không cho phép anh vấy bẩn chị ấy!”
Tần Trạm thả lỏng tay, cô nhóc Phương Hiểu Điệp này rõ ràng là đã bị người nhà chiều hư, không thể nói lý lẽ tới cùng, vậy nên Tần Trạm quyết định không thèm để ý tới cô nhóc nữa.
Phương Hiểu Điệp thấy Tần Trạm không nói gì thì mất kiên nhẫn nói: “Thôi, bỏ đi, tôi thấy chị Uyên cũng vừa mắt anh, thế thì tôi miễn cưỡng đồng ý để hai người ở bên nhau.”
Tần Trạm dở khóc dở cười: “Cô, miễn cưỡng đồng ý?”
Phương Hiểu Điệp nhếch miệng cười gian: “Nhưng tôi có điều kiện, anh phải giết chết vợ cũ của mình!”
Tần Trạm cười nói: “Mới tí tuổi đầu sao mở miệng ra đã là đánh đánh giết giết rồi?”
Phương Hiểu Điệp tức giận nói: “Anh đừng nghĩ tôi đang đùa giỡn, tôi nói rất nghiêm túc đấy. Anh mà không giết ả, điều đó chứng minh chuyện anh vẫn còn tình cảm với ả. Nếu đã thế thì cửa hôn sự này tôi nhất quyết không đồng ý.”
“Thôi thôi, được rồi, cô nhóc đi qua một bên tự chơi đùa đi.” Tần Trạm phẩy tay nói.
“Anh cho rằng tôi đang giỡn đúng không? Được, vậy anh không đi, tôi đi!” Phương Hiểu Điệp chỉ thẳng vào mũi Tần Trạm nói.
Nghe Phương Hiểu Điệp nói vậy, Tần Trạm cho rằng cô tuổi còn nhỏ, nói chuyện không nể nang, cũng không để trong lòng.
Rất nhanh, Tô Uyên đã trở lại, Phương Hiểu Điệp vốn còn bày ra vẻ mặt hung thần ác sát, sau khi nhìn thấy Tô Uyên đã lập tức biến thành một con mèo nhu thuận, ngoan ngoãn như một cục bông gòn. Trong lòng Tần Trạm không khỏi cảm thán, khả năng thay đổi sắc mặt của phụ nữ thật là không phân biệt tuổi tác, con mẹ nó, đây cứ phải gọi là thiên phú ấy!
Phương Hiểu Điệp nhìn đồng hồ điện thoại nói: “Chị Uyên, em phải đi tìm ba đã, lát nữa bữa tiệc kết thúc chúng ta lại nói chuyện nha.”
“Ừ, em mau đi đi.” Tô Uyên cười nói.
Nhìn Phương Hiểu Điệp đi xa, Tần Trạm không nhịn được nói: “Cô bạn nhỏ này của em đúng là rất thú vị đấy.”
Tô Uyên liếc mắt nhìn Tân Trạm, nói: “Anh đừng nhìn con bé còn nhỏ tuổi mà lơ là. Bề ngoài con bé đáng yêu, nhưng trong lòng thì rất nhiều mưu ma chước quỷ, là một tiểu ma đầu có tiếng, bạn bè cùng lứa với con bé còn đặt cho nó một cái biệt danh nghe rất kêu là hỗn thế tiểu ma nữ kìa.”
“Hoá ra em cũng biết hả?” Tần Trạm cười khổ nói.
Tô Uyên nhíu mày: “Có phải con bé nói gì với anh rồi không?”
Tần Trạm vừa muốn trả lời thì phía xa đã có một loạt âm thanh vang lên, đưa mắt nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên đang bước tới. Người này thân hình thẳng tắp như cây trúc, gương mặt chữ điền không giận mà uy, dù trên mặt tươi cười nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng.
“Đây là Phương Kính Diệu ư?” Tần Trạm vừa đánh giá người đàn ông trung niên này, vừa hỏi.
Bình luận facebook