• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Chiến thần vĩ đại nhất (160 Viewers)

  • Chap-72

Chương 72




Sự xuất hiện của Phương Kính Diệu khiến cho toàn thể mọi người trong đại sảnh lập tức trở nên xôn xao, nhiệt tình. Rất nhiều người đều ào ào đi tới chào hỏi ông ta.



Tô Uyên hỏi: “Anh có muốn tới chào hỏi ông ấy chút không?”



“Không.” Tần Trạm nghĩ cũng không thèm nghĩ lập tức từ chối.



Anh không giống với những người khác, người khác thì cần tạo dựng mối quan hệ có lợi để trợ giúp bản thân sinh tồn nơi hồng trần này, còn Tân Trạm chỉ cần thực lực của bản thân đủ mạnh thì cái gì anh cũng không sợ.



Thế nên, dù có người có địa vị cao hơn ở đây đi nữa thì trong mắt Tần Trạm cũng không có gì khác biệt, muôn ngàn chúng sinh đều bình đẳng như nhau.



Rất nhanh, ánh mắt của Phương Kính Diệu đã quét tới vị trí của Tần Trạm.



“Tên nhóc con này, không biết đi qua đây chào hỏi ngài Phương hay sao?” Người thanh niên đứng bên cạnh ông ta cực kỳ không vui nói.



Người này không ai khác ngoài cái vị Tất Tiêu Dao trong lời của Liễu Thành Dương kia.



“Người đâu, đem cậu ta lôi lại đây.” Tất Tiêu Dao phất tay nói.



“Vâng!” Hai tên vệ sĩ đứng bên cạnh gã lập tức cúi người đáp.



“Dừng lại.” Đúng lúc này, Phương Kính Diệu cản lại hai người kia, nhíu mày nhìn về phía Tất Tiêu Dao nói: “Tôi biết cậu không ưa cậu ta, nhưng người ta là cháu rể của thầy Tô, cậu hiểu không?”



Tất Tiêu Dao nắm chặt nắm đấm, không nói gì.



“Đi mời cậu ấy lại đây.” Phương Kính Diệu phất tay nói.



Tất Tiêu Dao hừ một tiếng nhưng vẫn y lời mà đi về phía Tần Trạm.



“Ai da, có phiền toái rồi!”



“Quan hệ của Tất Tiêu Dao và Địch Sáng rất tốt, giờ Địch Sáng chết rồi, gã Tần Trạm này chắc hẳn cũng không sống tốt được mấy ngày đâu.”



“Ủa? Không phải nói nhà họ Địch chỉ là bị ngoài ý muốn xảy ra cháy lớn hay sao?”



“Lời như vậy mà cũng tin được à? Nghĩ kỹ lại xem, ngọn lửa kiểu gì mà có thể đốt người khác thành thấy khô cho được hả?”



Rất nhanh, Tất Tiêu Dao đã đi tới trước mặt Tần Trạm. Chiều cao của gã ít nhất cũng phải là một mét tám lăm, dáng người to lớn của gã cùng với thân hình gầy tong teo của Tần Trạm đúng là tạo ra một sự đối lập không hề nhẹ. Tất Tiêu Dao híp mắt đánh giá Tần Trạm, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Dựa vào hơi thở có thể đoán được người này còn không phải là một nội kình đại sư, làm sao mà giết được gã đào phạm ở nước ngoài kia chứ?



“Ngài Phương tới, cậu không biết đi qua chào một câu à?” Tất Tiêu Dao lạnh lùng nói.



Tần Trạm liếc mắt nhìn thoáng qua anh ta, cười nói.



“Sao tôi phải qua chào hỏi chứ?”



“Người nhà quê có phải là không biết chút lễ phép nào không hả? Có cần tôi dạy cậu không?”



“Người nhà quê?” Tần Trạm còn chưa nói gì, Tô Uyên đã nhìn qua, lạnh giọng hỏi. “Tất Tiêu Dao, có phải cái tỉnh này không giữ nổi anh nữa rồi không?”



Tất Tiêu Dao lập tức cúi đầu nói: “Xin chào cô Tô.”



“Tôi thấy người không biết phép tắc là anh đấy. Ngài Phương nói anh qua mời Tần Trạm, vậy tôi hỏi, đây là cái thái độ để anh mời người khác hay sao hả?” Tô Uyên khí phách nói.



“Cô Tô, tôi.” Tất Tiêu Dao vừa định giải thích thì Tô Uyên đã phất tay nói:



“Mời lại!”



Trong lòng Tất Tiêu Dao buồn bực, nhưng gã không dám đắc tội với Tô Uyên nên chỉ có thể muối mặt mà quay lại trước mặt Tần Trạm.



“Ngài Phương có lời mời.” Tất Tiêu Dao sắc mặt lạnh lùng nói.



“Thái độ không đủ thành khẩn, mời lại!” Tô Uyên không hề lưu tình nói.



Tất Tiêu Dao nghiến răng, cực kỳ nỗ lực nén lại lửa giận nói: “Vâng…”



Ngay sau đó, gã quay lại trước mặt Tần Trạm, tâm không cam, tình không nguyện mà cúi đầu nói: “Tần… Cậu Tần, ngài Phương có lời mời.”



Tần Trạm cười khẽ, đứng lên nói:



“Được.”



Anh cúi đầu nói với Tô Uyên: “Đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay.”



Sau đó cứ thế đi theo sau Tất Tiêu Dao, Tần Trạm bước về phía bàn mà Phương Kính Diệu đang ngồi.



Mọi người xung quanh kinh ngạc cảm thán: “Đúng là lạc đà gầy còn béo hơn ngựa, có nhà họ Tô chống lưng, tôi thấy toàn cái tỉnh này cũng chẳng có mấy người dám trái ý Tần Trạm rồi.”



“Cái này thì chưa chắc, mọi chuyện còn có thể thay đổi nữa, tương lai làm gì có ai nói trước được điều gì.”



Rất nhanh, Tần Trạm đã đi tới trước mặt Phương Kính Diệu.



“Xin chào, ngài Phương” Tần Trạm khách khí nói.



Phương Kính Diệu gật đầu, đưa tay nói: “Mời ngồi.”



Cả một cái bàn lớn lại chỉ có ba người ngồi. Một là Phương Kính Diệu, hai là Tất Tiêu Dao, ba chính là Tần Trạm.



“Ngài Phương tìm tôi có chuyện gì ư?” Tần Trạm bình tĩnh hỏi.



Phương Kính Diệu cười nói: “Tần Trạm, danh tiếng của cậu dạo gần đây nổi như cồn, đến mức tôi cũng thường thường nghe thấy.”



“Ngài Phương quá khen rồi.” Tần Trạm nhàn nhạt đáp, thái độ chẳng hề biến hoá.



Phương Kính Diệu xoa cắm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Ba tên đào phạm của Thập Long môn chết rồi, cậu biết chuyện này không?”



“Thập Long Môn cái gì?” Tần Trạm giả vờ mờ mịt hỏi: “Tôi chưa từng nghe qua.”



“Ha ha, rõ ràng là chuyện tốt, vậy mà cậu lại tìm mọi cách thoái thác.” Phương Kính Diệu lắc đầu, lấy ra một chiếc điện thoại, tìm một hồi rồi mở ra một đoạn video, cười nói: “Người trong này, ắt hắn là cậu, đúng không?”



Nội dung của đoạn video không gì khác ngoài cảnh tượng đạp thuỷ hành tẩu ngày hôm ấy.



Tần Trạm chỉ cười, cũng không phủ nhận.



“Tôi đã cho người điều tra rồi, ngày hôm đó cậu cũng đúng lúc có mặt ở Vọng Nguyệt Các, số năm cũng đúng lúc chết trong phòng của cậu.” Phương Kính Diệu nhàn nhạt cười nói.



“Ngài Phương, cậu ta còn không có thực lực của nội kình đại sư thì làm sao số năm có thể thua trong tay cậu ta được chứ?” Tất Tiêu Dao hừ lạnh nói. “Thân thủ của số năm, đến tôi cũng không nắm chắc mười phần là có thể giết được cậu ta.”



Phương Kính Diệu lại không đồng ý với điều đó, thậm chí còn chẳng thèm để tâm tới lời của Tất Tiêu Dao. Ông ta nhìn Tần Trạm, nói: “Tần Trạm, tôi muốn mời cậu làm huấn luyện viên của ban an ninh, không biết cậu có hứng thú hay không?”



“Huấn luyện viên ư? Cậu ta cũng xứng?” Tất Tiêu Dao vỗ bàn đứng bật dậy. “Một tên tội phạm giết người thì có tư cách gì mà vào ban an ninh chứ?”



Tần Trạm liếc mắt nhìn gã, nói: “Tôi không hứng thú với việc làm huấn luyện viên, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có tư cách làm huấn luyện viên!”



“Tư cách?” Tất Tiêu Dao xoa nắm đấm nói. “Được, cậu đánh thắng tôi, tôi lập tức sẽ thừa nhận rằng cậu có tư cách.”



“Đánh thắng cậu?” Tần Trạm lạnh lùng nhìn gã. “Lấy thân phận của cậu, nếu tôi đánh cậu bị thương vậy chẳng phải là tôi phải vào tù bóc lịch hay sao?”



Tất Tiêu Dao cười lớn, nói: “Làm tôi bị thương? Tên nhóc kia, cậu quá tự tin vào bản thân rồi! Có giỏi thì đứng có núp váy đàn bà. Tuần sau ngay tại tỉnh, tôi với cậu lên lôi đài quyết đấu, không quan tâm đến sống chết, cậu dám không?”



“Có thể.” Tân Trạm không hề do dự mà đáp ứng. “Nhưng chúng ta cũng nên đánh cuộc gì đó cho thêm phần thú vị chứ nhỉ?”



Tất Tiêu Dao lạnh giọng nói: “Nếu như cậu có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ để cho cậu gia nhập ban an ninh.”



“Tôi không có hứng thú với việc gia nhập ban an ninh.” Tần Trạm uống một ngụm rượu, lắc đầu nói. “Thế này vậy, nếu tôi thắng, cậu phải xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người, hơn nữa từ này về sau còn phải gọi tôi là đại ca, thế nào?”



“Được!” Tất Tiêu Dao không thèm nghĩ mà đáp ứng luôn. “Thế nếu cậu thua thì sao?”



“Thua?” Tần Trạm đặt ly rượu xuống, nhàn nhạt cười: “Tôi sẽ không thua.”



“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, vô tri, cuồng vọng!” Tất Tiêu Dao cười lạnh không ngừng, trong lòng mừng thầm. Chỉ cần Tần Trạm dám lên lôi đài, gã sẽ có cơ hội giúp Địch Sáng đòi lại món nợ máu rồi, đến lúc đó, cụ Tô cũng không thể nói gì.



Tất Tiêu Dao không muốn ngồi cùng bàn với Tần Trạm, ném lại một câu thì lập tức rời đi. Phương Kính Diệu nhìn theo, nhàn nhạt cười: “Người trẻ tuổi hiếu chiến, hiếu thắng là chuyện đương nhiên. Nhưng cậu cũng nên cẩn thận một chút, Tất Tiêu Dao là một trong ba gã thiên tài đứng đầu ban an ninh, năm nay hai lăm, thực lực cũng đã đạt tới nội kình đại sư cấp chín.”



Nội kình đại sư cấp chín?” Tần Trạm có chút mông lung, anh không rõ lắm cách phân cấp võ học ở thời đại này là như thế nào.



“Không biết cậu hiện tại đã đạt tới trình độ gì rồi?” Phương Kính Diệu hỏi.



Tần Trạm nghĩ một lúc thì hỏi: “”Phía trên nội kình đại sư là cấp bậc nào?”



Phương Kính Diệu sửng sốt, sau đó cười lớn nói: “Phía trên nội kình đại sư thì còn có nội kình tông sư, cậu đừng nói là cậu đã đạt tới trình độ của tông sư nhé?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom