Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-869
Chương 869: Tôi họ Triệu
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tân Trạm vốn thầm muốn có được công pháp vận chuyển kinh khí hóa nguyên, nhưng người đàn ông này lại trực tiếp tặng anh hơn trăm bộ công pháp Cổ Luyện Thể Sĩ.
"Cậu phải nhớ kỹ, tuy rằng tôi tặng cho cậu nhiều phương pháp Cổ Luyện Thể Sĩ, nhưng bởi vì mỗi một loại đều rất đặc biệt, cũng khác với những biện pháp hiện giờ của võ giả trong thế giới ẩn, cho nên phần lớn không nên thi triển trước mặt người khác." Sau khi người đàn ông truyền lại công pháp cuối cùng xong, lơ lửng trong Thức Hải của Tân Trạm, trình trọng nhìn anh.
Trong lòng Tần Trạm rùng mình, biết đây là tin tức quan trọng, cần thận lắng nghe.
Người đàn ông vung tay lên, chia tất cả các công pháp nổi bật làm ba phần, một lớn hai nhỏ.
"Mấy bộ này là những bộ mà từ khi có được đến lúc sau tôi chưa bao giờ thi triển, cậu có thể yên tâm sử dụng, không phải lo bị lộ."
"Mà mấy chục bộ này, tốt nhất là khi nào cậu xác định giết chết người này, hoặc là khi cánh chim cứng cáp, mới có thể sử dụng, nếu không cậu có thể sẽ bị người ta nghi ngờ."
"Mấy bộ này là đặc biệt nhất, là những chiêu thức đỉnh cao mà tôi đã từng dùng để gây ra gió tanh mưa máu khi còn ở thế giới ẩn, chỉ có khi cậu gặp phải chuyện sống còn mới có thể sử dụng, nếu không sẽ gặp đại họa sát thân."
Trong lòng Tân Trạm khẽ động, quả đúng như là anh đã đoán, thân phận người đàn ông này không hề tầm thường, có thể chém giết đến long trời lở đất ở thế giới ẩn, thậm chí một khi sử dụng sẽ làm cho người người nhớ đến, vậy chắc chắn lúc trước đã để lại cho ba tổng tám tộc ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
“Tôi còn tưởng rằng, những công pháp này sẽ theo tôi cùng nhau chim vào yên lặng, không ngờ vẫn còn có một ngày chúng nó được thấy ánh mặt trời."
Người đàn ông nhìn về phía những thứ đang lơ lửng phía trên, những ký ức về công pháp đang lập lòe như ánh sao trời, trong mắt lộ ra cảm xúc hoài niệm.
Tần Trạm có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác vắng lặng, thế lương mà người đàn ông thể hiện ra.
Bị giam giữ bên trong nhà tù không thấy được ánh mặt trời, không thể nào thoát ra, quả thật sẽ làm người ta uể oải, thậm chí là tuyệt vong.
"Tiền bối, tôi còn chưa biết tên của ông." Tần Trạm mở miệng hỏi.
"Việc này có còn quan trọng nữa không?" Người đàn ông cười cười, hỏi lai.
Tân Trạm im lặng không nói, người đàn ông lại như có điều suy nghĩ.
"Bởi vì tôi dạy cho cậu toàn bộ trí thức cả đời tôi học được, cho nên cậu muốn cứu tôi ra ngoài sao?" Người đàn ông không nhịn được cười to nói: "Cậu đúng là một đứa trẻ ngoan đấy, nhưng cơ bản là cậu không biết tôi là ai, cứ tùy tiện thả tôi đi ra ngoài, nếu không cẩn thận tôi sẽ làm cho thế giới này đại loạn lần thứ hai, thậm chí là rơi vào cảnh chiến tranh vĩnh viễn không ngừng."
"Hơn nữa, lấy thực lực hiện tại của cậu cũng không cứu tôi ra được."
Người đàn ông lắc lắc đầu, thoát ra khỏi tâm trí của Tần Trạm.
Hai người đều trở lại hiện thực, Tần Trạm nhìn xuống mặt đất rộng lớn, trận pháp đã hỏng mất hơn nửa, phía trên là từng vết từng vết văn trận bị vỡ ra, tàn hồn màu đen không ngừng vặn vẹo có vẻ như đang muốn giãy ra, lại không khỏi nhíu mày.
"Cũng sắp đến giờ rồi, tôi sẽ không nói nhiều với cậu nữa. Lần này cậu đến chắc là để tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội Vấn Tông phải không. Nếu không một kẻ ngoại đạo của giới võ giả, cơ bản là không có đủ năng lực để đi vào đây." Người đàn ông nói.
"Đúng vậy." Tần Trạm gật gật đầu.
"Lấy thực lực của cậu, cũng đủ để lọt vào danh sách một trăm người đứng đầu, mà một trăm người xếp hạng sau, bọn họ sẽ "
Người đàn ông đang nói mấy lời cuối cùng thì đột nhiên vỡ vụn, tàn hồn màu đen kia giống như vô vàn sợi chỉ, một lần nữa bắt đầu mạnh mẽ chui vào thân thể ông ta.
Người đàn ông kia dừng lại một chút, phát ra những tiếng kêu rên không cam lòng, ông ta cắn chặt rằng, dùng tốc độ nhanh hơn mà nói: "Các câu sẽ tiến vào một bí cảnh đặc biệt, quyết đấu để chọn ra người thắng cuối cùng, cậu nhất định phải nhớ rõ, cố gắng hết sức để biểu hiện chính mình, không được mang trong mình suy nghĩ giấu dốt. Là một người võ giả ở thế giới bên ngoài, cậu biểu hiện ra càng mạnh, Vấn Tông sẽ càng không xuống tay đối với cậu, phải giành được vị trí thứ nhất, nhớ lấy."
"A!"
Trong lúc người đàn ông nói chuyện, đảm khỏi màu đen trên đỉnh đầu đã mạnh mẽ xông vào trong lĩnh hồn ông, thân thể ông ta chợt run rẩy kịch liệt, giống như đang đấu tranh.
Nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo bình thường, đen như dính mực, rồi lại nhanh chóng trở nên ảm đạm, hơi thở bên ngoài cơ thể cũng theo đó mà thay đổi, trở nên vô cùng hỗn loan.
"Tiền bối, ông còn chưa nói cho tôi biết ông là ai." Tần Trạm không được nhịn được mà quát to. "Biết được lại lịch của tôi, không mang lại điều tốt đẹp gì cho cậu đâu." Người đàn ông cười chua xót, giọng nói thều thào mong manh. "Nếu như cậu cảm thấy hứng thú, tôi họ Triệu, còn về phần những việc khác. "
Người đàn ông còn chưa nói hết câu, vẻ mặt đã hoàn toàn trở nên dại ra, một lần nữa biến thành kẻ điên kia.
Tần Trạm im lặng nhìn chăm chú vào người đàn ông, rốt cuộc là ân oán như thế nào, đã khiến cho Vấn Tông biến người đàn ông này thành dáng vẻ như vậy.
"Cổ Luyện Thế Sĩ, thế giới bên ngoài, họ Triệu"
Tân Trạm suy tư về những tin tức thu được trên người người đàn ông này, nhưng tạm thời cũng không nhìn ra được manh mối gì rõ ràng.
Có điều Tần Trạm cũng nhớ kỹ lời nhắc nhở của người đàn ông này.
"Trong Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này, mình thể hiện ra thực lực càng mạnh thì lại càng an toàn, phải chiếm được vị trí đầu bảng."
Tần Trạm thì thào tự nói, cố gắng để hiểu ý tứ ẩn trong lời nói của người đàn ông.
Vung tay lên, hủy diệt toàn bộ những vệt văn trận còn lại trên mặt đất vụn vỡ, xóa bỏ hết tất cả những dấu vết chứng minh bản thân từng đến đây.
Tân Trạm chậm rãi quỳ xuống trước mặt ông lão điên, trịnh trong tự làm xong một lễ bái sư.
Bất kể đối phương từng là vương giả hay là một tên ma đầu, bất kể hiện tại là kẻ điên hay là kẻ tù tội, cũng không ảnh hưởng đến việc người này đã thật sự truyền thụ cho anh hơn trăm bộ công pháp. Lễ bái sư này, Tần Trạm làm rất nghiêm túc, chân thành.
Đẩy cửa lớn được sơn son ra, một lần nữa bước đến cho nhà tù bình thường, Tân Trạm phát hiện, ánh mắt những tù nhân này nhìn mình đều đã có chút nao núng, giống như mang theo sự sợ hãi nào đó.
Mim cười, Tân Trạm nhanh chóng nghĩ thông suốt những mấu chốt trong đó.
Còn một lúc nữa mới đến thời gian trở về, Tần Trạm cũng không muốn lãng phí.
"Các ngài tiền bối, bị nhốt ở nơi không phân biệt được đêm ngày này, chắc hẳn bình thường cũng có chút chán nản nhỉ."
Ánh mắt của Tần Trạm đảo qua tất cả tù nhân trong nhà tù, cười nói: "Hôm nay vẫn bối đến, không biết lần sau phải lúc nào người nào mới có thể đến thăm tiếp, nếu mọi người có nguyện vọng nhu cầu gì, đừng ngại nói ra, nếu trong khả năng của văn bối, nhất định sẽ làm cho các ngài thỏa mãn."
"Thằng nhãi con nhà mày nói cũng dễ nghe thật, chỉ sợ cũng là không có lợi thì không dậy sớm nổi thôi." Một tù nhân to gan, hừ một tiếng nói.
"Tiền bối, tôi thật tâm thật lòng, muốn hỗ trợ cho các ngài mà thôi." Tần Trạm cười nói: "Đương nhiên nếu các ngài tiền bối cảm thấy không tôi, có ích lợi gì như một số loại công pháp, phương thuốc dân gian, cách luyện khí, tặng tôi một ít, dĩ nhiên tôi cũng sẽ không từ chối
ở trong mắt những người khác, những tên tù nhân này đều là kẻ vô cùng hung dữ và độc ác, không dám lại gần tiếp cận, nhưng ở trong mắt của Tần Trạm, những người này rõ ràng là những kho báu.
Mà Tần Trạm nói xong, nhất thời bên trong nhà tù có một chút xôn xao, rất nhiều tù nhân đều mang theo đôi mắt sáng ngời.
Tần Trạm làm như vậy, đối với bọn họ mà nói, quả thật rất mới mẻ. Trước đây những người đến tra xét đều vô cùng cẩn thận, thường thường là vừa đạt được mục đích đã bỏ chạy, cơ bản sẽ không trao đổi cùng những người khác, chưa bao giờ có kẻ nào to gan giống Tần Trạm.
Hơn nữa có thể tìm chút việc vui cho cuộc sống tù đày vĩnh viễn này, rất nhiều người đều có chút động tâm.
“Này nhóc, vừa rồi lão da đen bảo, cậu có thi thể của yêu thủ Hóa Cảnh đúng không, mang cho tôi một cái, tôi đồng ý truyền cho cậu mười công thức chế tạo đan dược cấp sáu." Một tù nhân không nhịn được, mở miệng nói.
Xem ảnh 1
Bình luận facebook