Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-870
Chương 870: Thu hoạch tràn đầy
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Yên tâm yên tâm, mấy phương thuốc này đều là những thứ độc đáo do tôi tự mình sáng tạo ra. Ai dà, đáng tiếc bị tóm đến đây, mấy cách điều chế này còn chưa kịp để lại cho người sau." Ông lão thở dài nói.
Tần Trạm lấy một thi thể yêu thú ra giao cho ông ta, ông lão cũng không lắng nhắng, trực tiếp nói ra công thức chế thuốc.
"Cái ông già này, ông đừng có giả vờ ngớ ngẩn, chẳng phải chúng ta đã bàn bạc với nhau, không để cho Vấn Tông lấy được chút ích lợi gì từ đám chúng ta sao?"
Nhìn thấy ông lão kia thật sự giao phương thuốc ra, có tù nhân lên tiếng nhắc nhở.
"Ông mới là kẻ hồ đồ, thằng nhóc này rõ ràng không phải người của Vấn Tông, vậy nên không hề xung đột với lời thề của chúng ta." Ông lão vừa trợn mắt vừa nói.
"Nhỡ đúng thì sao?"
"Kẻ điên kia là thân phận gì? Thằng nhóc này chạy vào trong đó, có thể là người của Vấn Tông à?" Ông lão phản bác. Các tù nhân đều sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại cũng quả thật là có lý.
"Tôi cũng có thể thể, tôi không phải người của Vấn Tông." Tân Trạm thấy thế, còn thề thốt, đốt thêm một ngọn lửa.
Lúc này các phạm nhân đều yên tâm rồi.
Các loại yêu cầu ùn ùn kéo đến, Tân Trạm đều cố hết sức thỏa mãn bọn họ, thậm chỉ có mấy người muốn một số đan dược nhất định, Tần Trạm còn trực tiếp mở lò luyện đan.
Đương nhiên, Tần Trạm cũng có thu hoạch phong phú. Các loại công pháp, phương thuốc, thậm chí là một ít bảo vật, các loại bí mật tông môn linh tinh, những thứ mà ở bên ngoài từng thứ một đều vô cùng quý giá, nhưng tại đây, nhóm tù nhân này cơ bản đều không cân.
Tần Trạm không hề từ chối một ai, chỉ sau một lát đã nắm giữ rất nhiều tin tức quan trọng.
"Thằng nhãi này cũng thật là giỏi, cảm giác hình như cái gì cũng biết làm." Lão da đen hoàn toàn không nói gì, nhìn về phía Tần Trạm đang luyện thuốc, lắc đầu.
Tu vi đầy đủ, còn có thể khống chế lửa, lại biết chế tạo con rồi, bây giờ đến cả luyện được cũng biết.
Đúng thật là thiên tài tuyệt thế
"Tiền bối, ông còn muốn cái gì nữa không?" Tần Trạm đi đến bên cạnh ông lão da đen kia, cười nói:
"Lão giả tôi ăn no rồi, không muốn gì cả, tính ra chỉ sợ là cậu coi trọng thuật Thôn Thiên của tôi thôi." Lão da đen cười lạnh một tiếng, tựa vào trên vách tường rồi nói.
"Đúng vậy, có điều tôi nghe nói thuật Thôn Thiên này là tuyệt học của một gia tộc nào đó, hẳn là ông cũng là một thành viên của nhà này, chẳng lẽ lại không có tin tức gì muốn tôi mang về sao?" Tần Trạm nói.
Thuật Thôn Thiên, tuy rằng tên có chút kì quặc, nhưng thật sự là một loại bí thuật khiến cho tất cả mọi người đều động lòng.
Tu luyện đến mức cao nhất, tuy rằng không thể thật sự nuốt được trời, nhưng nuốt hết một vùng sông núi rộng lớn cũng không phải chuyện đùa.
Hơn nữa thuật này có quan hệ đến không gian, tương đương với việc có liên quan đến sức mạnh quy tắc căn nguyên của đất trời.
Đến cả trong trí nhớ mà cha anh để lại cũng có đề cập đến thuật này, chỉ tiếc rằng không bao gồm cả công
pháp.
Lúc trước Tần Trạm nhìn thấy thuật này đã cảm thấy có chút động lòng, dĩ nhiên bây giờ cũng phải cố thử một chút.
"Cậu còn làm loại việc này à?" Lão da đen nghe xong lại đột nhiên sửng sốt, không còn vẻ bình tĩnh như trước.
"Đến được chỗ gia tộc nhà tôi cũng không phải việc dễ dàng.
"Dù sao cũng có thể thử một chút, chỉ cần tiền bối chỉ cho tôi một con đường có thể đi được, tôi sẽ cố gắng thử đi xem sao." Tần Trạm nói. Nhất thời sắc mặt của lão da đen thay đổi mấy lần, trong mắt có vẻ thổn thức mà nói: "Tháng nhóc nhà cậu thật đúng là thông minh, việc này quả thật khiến tôi động lòng. Năm đó lão già này đột nhiên bị tóm đến đây, cơ bản là không có người nào trong gia tộc biết, nhiều năm như vậy, sợ là bọn họ còn cho rằng tôi đã chết rồi."
"Chỉ cần thằng nhóc nhà cậu thế, không lừa tôi, ông già này sẽ truyền thuật Thôn Thiên cho cậu."
"Lão da đen, ông điên rồi."
Những tù nhân khác nghe thấy vậy, đều có chút khiếp sợ.
Những cái bọn họ cho ra đều chỉ là một phần nhỏ mà những gì bọn họ có, thực tế mà nói, đó còn không phải con át chủ bài của bọn họ.
Những thuật Thôn Thiên chính là tuyệt học của lão da đen, ông ta thế mà cũng định truyền lại.
Tần Trạm cũng động lòng, nói lời thề, sau này nếu có thể tìm được gia tộc của đối phương, tất nhiên sẽ thực hiện lời hứa, không nuốt lời.
"Phương pháp này không thể truyền thụ linh tinh, cậu tiến gần lại đây."
Lão da đen lựa chọn phương thức giống với người đàn ông thần bí, thông qua thân thức truyền thuật Thôn Thiên này vào.
"Cần phải đến thành địa của gia tộc, nhận truyền thừa lần hai mới có thể đạt đến viên mãn. Tiền bối, ông...
Tần Trạm lướt qua một lần, có chút dở khóc dở cười, không trách được lão da đen tin tưởng mình như thể, không ngờ rằng để đạt được công pháp đầy đủ, bản thân anh còn phải đến gia tộc của ông ta một chuyển.
"Thời điểm mà tôi bị bắt, vợ tôi vừa mới sinh hạ đứa con nối doux, đứa bé kia khi ấy vẫn còn bên trong tã lót, giờ đây chớp mắt một cái đã trôi qua được hơn hai mươi năm. Nếu cậu thật sự đến được nhà của tôi, nhờ cậu giúp đỡ vợ và con tôi một chút nhé." Vẻ mặt lão da đen ảm đạm mà nói.
Tần Trạm cũng nghiêm túc, gật gật đầu.
Sau khi dạo qua một vòng nhà tù xong, Tần Trạm tạm biệt mọi người.
Hôm nay thu hoạch của anh rất phong phú, trong lòng cũng cực kỳ xúc động.
Vốn nghĩ đến trong nhà giam của Vấn Tông sẽ có rất nhiều kẻ vô cùng hung dữ và độc ác, nhưng dạo quanh một vòng, phát hiện loại người ác này cũng có, nhưng thật sự không nhiều. Càng nhiều người là bởi vì đắc tội Vẫn Tông, hoặc rõ ràng là Vấn Tông thèm muốn công pháp hoặc công thức chế thuốc của bọn họ nên mới bat lai.
"Tiểu bối, nếu một ngày kia cậu có năng lực, thả tự do cho chúng tôi, ông già này nhất định sẽ dốc hết tất cả kiến thức ra mà truyền cho cậu."
Tần Trạm đi đăng trước, không ít tù nhân nhìn thấy, trong đó một người mở miệng nói.
"Các ngài tiền bối nhớ giữ sức khỏe, nếu thực sự có cơ duyên gặp lại, vãn bối chắc chắn sẽ nghĩ cách."
Tân Trạm vừa chấp tay, cũng không nói lời chắc chắn. Những tù nhân này bây giờ nhìn thấy đáng thương, nhưng ai có thể cam đoan sau khi thả ra sẽ không biến thành ma đầu chứ.
"Anh, chúng ta nên rời đi rồi."
Đi khỏi khu vực ấy, Liễu Nhật Hạ đã đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở.
Đây là lợi ích khi Tần Trạm giả dạng thành Lỗ Thiện Văn, Lỗ Thiện Văn là tiểu đội trưởng của tiểu đội này, cho dù anh có ngẫu nhiên biến mất mấy tiếng đồng hồ cũng không có ai dám đi hỏi anh đi đâu.
"Đi thôi." Tần Trạm cũng gật gật đầu. Tuy rằng mục đích của chuyến này đã đạt được, nhưng trong lòng lại không quá thoải mái, ngược lại có chút nặng nề.
Bên trong Vấn Tông giống như có một cơn lốc xoáy vô hình cứ xoay quanh mãi ở trên không.
khiến cho Tần Trạm vô cùng muốn khám phá ra sự thật ẩn sau.
Lúc rời đi cũng không có phát sinh chuyện gì đặc biệt, lần thứ hai Tân Trạm trở lại phòng Lỗ Thiện Văn, thi triển thuật pháp.
Chờ đến khi Lỗ Thiện Văn tỉnh lại khôi phục ý thức, cảm giác đầu óc của mình có chút lộn xộn, cũng không nhớ rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Mấy trận pháp truyền tống cũng không phát huy công dụng, khi trở về Tân Trạm suy tư một lát, cũng không hủy diệt trận pháp đi mà chỉ chồng thêm một trận pháp ẩn nấp, một trận pháp cảm ứng.
Tương lai có lẽ mình còn có thể đến nhà giam sau núi, sớm muộn gì những trận pháp này cũng sẽ phát huy được công dụng.
“Tân Trạm, cuối cùng thằng nhóc nhà cậu cũng đã trở lại, cậu không biết trưa nay hai bọn tôi run như cây sấy cỡ nào." Trở lại điểm ước định, Diệp Thành đến, mang theo con rối giả người, sợ hãi nói,
"Tình hình chiến đấu thế nào rồi?" Tân Trạm cười cười, biết tên Diệp Thành này đang tranh công.
"Còn phải hỏi à, mấy người chúng tôi đều đã thăng cấp, hơn nữa lúc này võ giả ở thế giới bên ngoài cực kì mạnh mẽ, đã đánh bại không ít đệ tử của gia tộc ở thế giới ẩn. Ha ha, làm cho sắc mặt mấy trưởng lão thế giới ẩn đều xanh lét." Lạc Việt Ban cũng không nhịn được mà cười nói.
Bởi vì những chuyện không thoải mái phải trải qua trong quá khứ, hơn nữa chuyện thủy triều thủ trong Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này, làm cho rất
Xem ảnh 1
Bình luận facebook