Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1001
Chương 1001: Bị con trai gài bẫy, cậu ba dương cao tay, lần này thì vui rồi! (10)
Nhưng đây là ngọc bội dành cho lễ nghi, Thành thiếu chủ có thể dùng nó làm gì chứ? Thành thiếu chủ này thực sự đang đốt tiền.
Đây là lần thứ ba Thành thiếu chủ bị cậu ba Dương lừa, lần thứ nhất là 1 tỷ, lần thứ hai là 900 tỷ, lần thứ ba này tăng lên tận 5550 tỷ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao?
Bây giờ anh ta còn có thể nói gì nữa?
Nói rằng cậu ba Dương quá ghê gớm sao?
Cậu ba Dương cũng thực sự lợi hại, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do Thành thiếu chủ quá buông thả, quá tùy tiện.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều đang nhìn lên màn hình lớn, tất cả đều sững sờ, không phản ứng kịp, toàn bộ mọi người nhất thời đều vô cùng yên lặng, hầu như không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
“Chết tiệt, Dương Tầm Chiêu quá là nham hiểm.” Thành thiếu chủ ngồi trong phòng số 10 chửi một câu.
Dương Tầm Chiêu quá nham hiểm!!
Cường liếc nhìn Thành thiếu chủ nhà mình, nhưng lần này anh ta không nói gì, bởi vì lúc này Cường cũng không biết phải nói gì.
Thành thiếu chủ còn dám nói Dương Tầm Chiêu nham hiểm, rõ ràng là Thành thiếu chủ không tự khống chế được bản thân, còn có thể trách ai nữa sao?
“Rõ ràng đã nói là sẽ lấy số tròn, tại sao lại là mức 5550?” Thành thiếu chủ vô cùng bất mãn, không khỏi lẩm bẩm một câu.
Lần này A Cường không nói nên lời, Dương Tầm Chiêu nói sẽ đặt số tròn bao giờ?
“5550 tỷ lần một, 5550 tỷ lần hai, 5550 tỷ lần ba, ngọc bội Chu Hán đã thuộc về anh Mặc.” Người dẫn chương trình cuối cùng cũng định thần lại, thông báo kết quả mà thực chất mọi người đều đã thấy rõ.
Sau khi người dẫn chương trình công bố kết quả, mọi người mới hoàn hồn trở lại.
“Mẹ nó, một viên ngọc bích mà có giá 5550 tỷ? Thật là đáng sợ.”
“Đây rõ ràng là một cái hố mà cậu ba Dương đã đào sẵn. Anh Mặc số 10 lại nhảy vào hố của cậu ba Dương lần nữa rồi.”
“Đúng vậy, đây đúng là cái bẫy mà cậu ba Dương bày ra sẵn, mà vị họ Mặc này cũng giỏi thật đấy, bay 5550 tỷ mà cũng không thèm chớp mắt.”
“Anh nói chuẩn không cần chỉnh, rốt cuộc vị họ Mặc này là ai thế? Cũng giàu quá nhỉ? Các anh nói anh ta vừa cho Hồng Nguyệt Lâu bao nhiêu tiền?”
“Tóm lại sẽ không dưới 6000 tỷ, nếu không Hồng Nguyệt Lâu sẽ không do hắn tùy tiện lên tiếng như thế đâu.”
“Một lần có thể mang ra hơn 6000 tỷ, hơn nữa còn tùy tiện vứt ra ngoài, trong nhà người này in tiền à?”
“Người in tiền sẽ không giống như anh ta đâu.”
“Người này họ Mặc, rốt cuộc có thân phận như thế nào? Tôi cũng chưa nghe ai họ Mặc mà lợi hại như thế này.”
“Không rõ nữa, tôi nghĩ ông chủ Hồng Nguyệt Lâu chắc cũng không biết thân phận của anh ta đâu, nếu không lúc trước đã không cho quản lý tài vụ trực tiếp lên tầng 2 tìm anh ta đòi tiền.”
“Thân phận của vị họ Mặc này bí ẩn thế, e là không đơn giản chút nào.”
Tiếng bàn tán xôn xao ngừng lại, những người khác cũng đồng tinh với quan điểm của người này, mà nhất thời cũng không dám nói linh tinh nữa.
Vốn dĩ không phải ai cũng biết Quỷ Vực Chi Thành, mà người biết đến sự tình bên trong Quỷ Vực Chi Thành lại càng ít hơn.
Đương nhiên cho dù có biết được sự tình trong nội bộ Quỷ Vực Chi Thành, cho dù biết người quản lý hiện tại là Thành thiếu chủ, nhưng người bên ngoài lại không biết vị Thành thiếu chủ ấy mang họ Mặc.
Vì vậy, chỉ cần một cái họ “Mặc”, ai cũng sẽ không liên tưởng đến Quỷ Vực Chi Thành, cũng không thể nghĩ đến vị họ Mặc này là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành.
“Cậu ba Dương quả nhiên là lợi hại, có thể lừa được anh Mặc số 10 này, lần này lại không phải con số nhỏ đâu, tận 5550 tỷ đấy! Cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế.” Sau khi định thần lại, Sở Bách Hà hậm hực hít một hơi sâu, nhà họ Sở bọn họ cũng coi là ổn, đãi ngộ công việc của cô ấy cũng cao, nhưng thực sự là cô chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như thế.
“Vị họ Mặc này đúng là đại gia đấy, không biết trông anh ta thế nào nhỉ? Không biết bao nhiêu tuồi rồi? Tôi muốn đi làm quen với anh ta.” Con ngươi của Sở Bách Hà xoay vòng mấy lần, xem ra cô ta đang rất mong mỏi.
Đường Minh Hạo nhìn cô ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, ý cô ta là muốn đi quyến rũ anh Mặc ở phòng số 10 sao?
Thằng bé không biết anh Mặc này trông thế nào, nhưng nó biết nếu Sở Bách Hà thực sự dám đi quyến rũ vị họ Mặc đó, sợ là sẽ có người tức giận mất thôi.
“Cháu khuyên cô tốt nhất đừng có nghĩ nhiều.” Đường Minh Hạo suy nghĩ rồi khuyên ngăn một câu, để không khiến cho chú Mộ Dung tức giận, mà cũng là vì nghĩ cho Sở Bách Hà.
Nếu chú Mộ Dung thực sự tức giận, thì sợ là Sở Bách Hà cũng sẽ phải chịu khổ.
“Tại sao? Tại sao cô lại không được nghĩ?” Sở Bách Hà sững sờ, vừa nãy cô chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng lời nói của Đường Minh Hạo lại khiến cô cảm thấy có chút không đúng.
“Chú Mộ Dung nhờ cô thay chú ấy tham gia đấu giá, không phải để chú đi quyến rũ với người khác.” Đường Minh Hạo suy nghĩ một lúc rồi mới quyết định nói thêm một câu, nó cảm thấy Sở Bách Hà còn ngốc nghếch trong chuyện tình cảm hơn cả mẹ nó.
Ý tứ của Mộ Dung Tri đối với Sở Bách Hà đã quá rõ ràng, nhưng Sở Bách Hà hoàn toàn không cảm nhận được.
“Ồ, cháu không cần lo lắng về chuyện này, Mộ Dung Tri không nhỏ mọn thế đâu. Hơn nữa anh ấy cũng không thể quản lý những chuyện như vậy được.” Sở Bách Hà hoàn toàn không nghe ra hàm ý trong câu nói của Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo liếc nhìn cô ta một cái rồi không nói thêm nữa, Sở Bách Hà ngốc nghếch trong chuyện tình cảm thế này, cho dù nó có nói thẳng, thì e là Sở Bách Hà cũng sẽ không tin.
Đây là chuyện của Mộ Dung Tri, để Mộ Dung Tri tự mình giải quyết thì hơn.
Trên màn đấu giá, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu lô hàng đấu giá tiếp theo, lô này không đắt bằng viên ngọc bội lúc trước, giá khởi điểm chỉ 150 tỷ, đấu giá một lần tăng lên thêm 15 tỷ nữa.
“Cháu nói xem cậu ba Dương có tiếp tục lừa tên kia nữa không?” Sở Bách Hà chuyển sự chú ý của mình sang sân khấu đấu giá, cô muốn biết liệu tiếp theo cậu ba Dương có ra tay thêm lần nữa không.
“Chắc vẫn sẽ tiếp tục thôi, dù sao anh Mặc số 10 này rõ ràng vẫn chưa hài lòng.” Lời nói của Đường Minh Hạo cũng chỉ là suy đoán, nó không chắc cậu ba Dương sẽ có kế hoạch tiếp theo hay không, nhưng có thể thấy anh Mặc số 10 vẫn chưa muốn bỏ cuộc.
“Ý của cháu là nếu cậu ba Dương giăng bẫy lần nữa thì anh Mặc vẫn sẽ nhảy vào?” Sở Bách Hà giật mình, hiển nhiên là cô có chút khó tin: “Không thể nào? Sẽ không có ai ngốc như vậy đâu đúng không?”
“Anh ta ném 5550 tỷ ra ngoài không chút do dự, cũng không thèm chớp mắt, cô nghĩ rằng anh ta sẽ sẵn sàng dừng lại như thế này sao? Cháu không nghĩ anh ta sẽ làm thế, cũng không muốn dừng lại đâu.” Đường Minh Hạo rất chắc chắn về điều này.
“Vậy anh ta còn tiền sao? Rốt cuộc anh ta đã chuẩn bị bao nhiêu tiền vậy?” Đôi mắt Sở Bách Hà lại chớp chớp: “Tự nhiên cô cảm thấy mình nghèo quá, quá là nghèo, so với anh Mặc số 10 kia, cô nghĩ mình có thể đi ăn xin đấy.”
“Bé Mình Hạo, con nghĩ anh ta nhiều tiền hơn hay con nhiều tiền hơn?” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia kỳ lạ.
“Cháu không có tiền.” Đường Minh Hạo liếc nhìn cô một cách kỳ quái, tiền của thằng nhóc chỉ có thể coi là tiền tiêu vặt, cũng chỉ nhiều hơn người bình thường một chút thôi, nếu đem so với vị đại gia họ Mặc kia thì có thể so sánh nổi sao?
Nếu dồn tất cả tiền của thằng bé lại, thì chắc trong mắt anh Mặc kia, số tiền đó cũng chẳng bằng 1000 đồng.
“Ý cô là tiền của cậu ba Dương cơ, cháu là con trai của cậu ba Dương, tiền của cậu ba chính là tiền của cháu, cháu nói xem cậu ba Dương nhiều tiền hơn hay vị họ Mặc kia nhiều tiền hơn? Cô biết cậu ba Dương có rất rất rất nhiều tiền mà…” Sở Bách Hà sững sờ, vội vàng giải thích liên tục.
Nhưng đây là ngọc bội dành cho lễ nghi, Thành thiếu chủ có thể dùng nó làm gì chứ? Thành thiếu chủ này thực sự đang đốt tiền.
Đây là lần thứ ba Thành thiếu chủ bị cậu ba Dương lừa, lần thứ nhất là 1 tỷ, lần thứ hai là 900 tỷ, lần thứ ba này tăng lên tận 5550 tỷ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao?
Bây giờ anh ta còn có thể nói gì nữa?
Nói rằng cậu ba Dương quá ghê gớm sao?
Cậu ba Dương cũng thực sự lợi hại, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do Thành thiếu chủ quá buông thả, quá tùy tiện.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều đang nhìn lên màn hình lớn, tất cả đều sững sờ, không phản ứng kịp, toàn bộ mọi người nhất thời đều vô cùng yên lặng, hầu như không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
“Chết tiệt, Dương Tầm Chiêu quá là nham hiểm.” Thành thiếu chủ ngồi trong phòng số 10 chửi một câu.
Dương Tầm Chiêu quá nham hiểm!!
Cường liếc nhìn Thành thiếu chủ nhà mình, nhưng lần này anh ta không nói gì, bởi vì lúc này Cường cũng không biết phải nói gì.
Thành thiếu chủ còn dám nói Dương Tầm Chiêu nham hiểm, rõ ràng là Thành thiếu chủ không tự khống chế được bản thân, còn có thể trách ai nữa sao?
“Rõ ràng đã nói là sẽ lấy số tròn, tại sao lại là mức 5550?” Thành thiếu chủ vô cùng bất mãn, không khỏi lẩm bẩm một câu.
Lần này A Cường không nói nên lời, Dương Tầm Chiêu nói sẽ đặt số tròn bao giờ?
“5550 tỷ lần một, 5550 tỷ lần hai, 5550 tỷ lần ba, ngọc bội Chu Hán đã thuộc về anh Mặc.” Người dẫn chương trình cuối cùng cũng định thần lại, thông báo kết quả mà thực chất mọi người đều đã thấy rõ.
Sau khi người dẫn chương trình công bố kết quả, mọi người mới hoàn hồn trở lại.
“Mẹ nó, một viên ngọc bích mà có giá 5550 tỷ? Thật là đáng sợ.”
“Đây rõ ràng là một cái hố mà cậu ba Dương đã đào sẵn. Anh Mặc số 10 lại nhảy vào hố của cậu ba Dương lần nữa rồi.”
“Đúng vậy, đây đúng là cái bẫy mà cậu ba Dương bày ra sẵn, mà vị họ Mặc này cũng giỏi thật đấy, bay 5550 tỷ mà cũng không thèm chớp mắt.”
“Anh nói chuẩn không cần chỉnh, rốt cuộc vị họ Mặc này là ai thế? Cũng giàu quá nhỉ? Các anh nói anh ta vừa cho Hồng Nguyệt Lâu bao nhiêu tiền?”
“Tóm lại sẽ không dưới 6000 tỷ, nếu không Hồng Nguyệt Lâu sẽ không do hắn tùy tiện lên tiếng như thế đâu.”
“Một lần có thể mang ra hơn 6000 tỷ, hơn nữa còn tùy tiện vứt ra ngoài, trong nhà người này in tiền à?”
“Người in tiền sẽ không giống như anh ta đâu.”
“Người này họ Mặc, rốt cuộc có thân phận như thế nào? Tôi cũng chưa nghe ai họ Mặc mà lợi hại như thế này.”
“Không rõ nữa, tôi nghĩ ông chủ Hồng Nguyệt Lâu chắc cũng không biết thân phận của anh ta đâu, nếu không lúc trước đã không cho quản lý tài vụ trực tiếp lên tầng 2 tìm anh ta đòi tiền.”
“Thân phận của vị họ Mặc này bí ẩn thế, e là không đơn giản chút nào.”
Tiếng bàn tán xôn xao ngừng lại, những người khác cũng đồng tinh với quan điểm của người này, mà nhất thời cũng không dám nói linh tinh nữa.
Vốn dĩ không phải ai cũng biết Quỷ Vực Chi Thành, mà người biết đến sự tình bên trong Quỷ Vực Chi Thành lại càng ít hơn.
Đương nhiên cho dù có biết được sự tình trong nội bộ Quỷ Vực Chi Thành, cho dù biết người quản lý hiện tại là Thành thiếu chủ, nhưng người bên ngoài lại không biết vị Thành thiếu chủ ấy mang họ Mặc.
Vì vậy, chỉ cần một cái họ “Mặc”, ai cũng sẽ không liên tưởng đến Quỷ Vực Chi Thành, cũng không thể nghĩ đến vị họ Mặc này là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành.
“Cậu ba Dương quả nhiên là lợi hại, có thể lừa được anh Mặc số 10 này, lần này lại không phải con số nhỏ đâu, tận 5550 tỷ đấy! Cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế.” Sau khi định thần lại, Sở Bách Hà hậm hực hít một hơi sâu, nhà họ Sở bọn họ cũng coi là ổn, đãi ngộ công việc của cô ấy cũng cao, nhưng thực sự là cô chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như thế.
“Vị họ Mặc này đúng là đại gia đấy, không biết trông anh ta thế nào nhỉ? Không biết bao nhiêu tuồi rồi? Tôi muốn đi làm quen với anh ta.” Con ngươi của Sở Bách Hà xoay vòng mấy lần, xem ra cô ta đang rất mong mỏi.
Đường Minh Hạo nhìn cô ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, ý cô ta là muốn đi quyến rũ anh Mặc ở phòng số 10 sao?
Thằng bé không biết anh Mặc này trông thế nào, nhưng nó biết nếu Sở Bách Hà thực sự dám đi quyến rũ vị họ Mặc đó, sợ là sẽ có người tức giận mất thôi.
“Cháu khuyên cô tốt nhất đừng có nghĩ nhiều.” Đường Minh Hạo suy nghĩ rồi khuyên ngăn một câu, để không khiến cho chú Mộ Dung tức giận, mà cũng là vì nghĩ cho Sở Bách Hà.
Nếu chú Mộ Dung thực sự tức giận, thì sợ là Sở Bách Hà cũng sẽ phải chịu khổ.
“Tại sao? Tại sao cô lại không được nghĩ?” Sở Bách Hà sững sờ, vừa nãy cô chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng lời nói của Đường Minh Hạo lại khiến cô cảm thấy có chút không đúng.
“Chú Mộ Dung nhờ cô thay chú ấy tham gia đấu giá, không phải để chú đi quyến rũ với người khác.” Đường Minh Hạo suy nghĩ một lúc rồi mới quyết định nói thêm một câu, nó cảm thấy Sở Bách Hà còn ngốc nghếch trong chuyện tình cảm hơn cả mẹ nó.
Ý tứ của Mộ Dung Tri đối với Sở Bách Hà đã quá rõ ràng, nhưng Sở Bách Hà hoàn toàn không cảm nhận được.
“Ồ, cháu không cần lo lắng về chuyện này, Mộ Dung Tri không nhỏ mọn thế đâu. Hơn nữa anh ấy cũng không thể quản lý những chuyện như vậy được.” Sở Bách Hà hoàn toàn không nghe ra hàm ý trong câu nói của Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo liếc nhìn cô ta một cái rồi không nói thêm nữa, Sở Bách Hà ngốc nghếch trong chuyện tình cảm thế này, cho dù nó có nói thẳng, thì e là Sở Bách Hà cũng sẽ không tin.
Đây là chuyện của Mộ Dung Tri, để Mộ Dung Tri tự mình giải quyết thì hơn.
Trên màn đấu giá, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu lô hàng đấu giá tiếp theo, lô này không đắt bằng viên ngọc bội lúc trước, giá khởi điểm chỉ 150 tỷ, đấu giá một lần tăng lên thêm 15 tỷ nữa.
“Cháu nói xem cậu ba Dương có tiếp tục lừa tên kia nữa không?” Sở Bách Hà chuyển sự chú ý của mình sang sân khấu đấu giá, cô muốn biết liệu tiếp theo cậu ba Dương có ra tay thêm lần nữa không.
“Chắc vẫn sẽ tiếp tục thôi, dù sao anh Mặc số 10 này rõ ràng vẫn chưa hài lòng.” Lời nói của Đường Minh Hạo cũng chỉ là suy đoán, nó không chắc cậu ba Dương sẽ có kế hoạch tiếp theo hay không, nhưng có thể thấy anh Mặc số 10 vẫn chưa muốn bỏ cuộc.
“Ý của cháu là nếu cậu ba Dương giăng bẫy lần nữa thì anh Mặc vẫn sẽ nhảy vào?” Sở Bách Hà giật mình, hiển nhiên là cô có chút khó tin: “Không thể nào? Sẽ không có ai ngốc như vậy đâu đúng không?”
“Anh ta ném 5550 tỷ ra ngoài không chút do dự, cũng không thèm chớp mắt, cô nghĩ rằng anh ta sẽ sẵn sàng dừng lại như thế này sao? Cháu không nghĩ anh ta sẽ làm thế, cũng không muốn dừng lại đâu.” Đường Minh Hạo rất chắc chắn về điều này.
“Vậy anh ta còn tiền sao? Rốt cuộc anh ta đã chuẩn bị bao nhiêu tiền vậy?” Đôi mắt Sở Bách Hà lại chớp chớp: “Tự nhiên cô cảm thấy mình nghèo quá, quá là nghèo, so với anh Mặc số 10 kia, cô nghĩ mình có thể đi ăn xin đấy.”
“Bé Mình Hạo, con nghĩ anh ta nhiều tiền hơn hay con nhiều tiền hơn?” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia kỳ lạ.
“Cháu không có tiền.” Đường Minh Hạo liếc nhìn cô một cách kỳ quái, tiền của thằng nhóc chỉ có thể coi là tiền tiêu vặt, cũng chỉ nhiều hơn người bình thường một chút thôi, nếu đem so với vị đại gia họ Mặc kia thì có thể so sánh nổi sao?
Nếu dồn tất cả tiền của thằng bé lại, thì chắc trong mắt anh Mặc kia, số tiền đó cũng chẳng bằng 1000 đồng.
“Ý cô là tiền của cậu ba Dương cơ, cháu là con trai của cậu ba Dương, tiền của cậu ba chính là tiền của cháu, cháu nói xem cậu ba Dương nhiều tiền hơn hay vị họ Mặc kia nhiều tiền hơn? Cô biết cậu ba Dương có rất rất rất nhiều tiền mà…” Sở Bách Hà sững sờ, vội vàng giải thích liên tục.
Bình luận facebook