Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1009
Chương 1009: CẬU BA DƯƠNG ĐI MÁCH LẺO, BỊ CON TRAI GÀI BẪY, QUÁ XUẤT SẮC! (6)
Lúc này, cậu ba Dương đã chắc chắn người còn lại trong phòng bao số 11 chính là Đường Bách Khiêm, nên việc này chắc chắn chưa kết thúc.
Cậu ba Dương lại không hề do dự ấn chuông, sau đó tiếng chuông trong phòng bao số 11 lại lần nữa theo sát vang lên.
Nhưng sau khi xác định người trong phòng bao số 11 là Đường Bách Khiêm, cậu ba Dương càng cẩn thận hơn, nên tốc độ rung chuông hơi chậm lại.
Lúc này giá tiền trên màn hình lớn là 57 tỷ, cậu ba Dương hơi do dự một chút, nhưng anh cảm thấy 57 tỷ đúng là quá ít rồi, nếu để Đường Bách Khiêm đấu được với giá này thì thật có lợi cho Đường Bách Khiêm quá.
Vì vậy Dương Tầm Chiêu lại tiếp tục ấn chuông.
Khi cậu ba Dương đè chuông xuống, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp, anh vẫn lo phòng bao số 11 sẽ không theo nữa.
Nhưng, tiếng chuông của anh còn chưa dứt, tiếng chuông của phòng bao số 11 đã lập tức vang lên, vẫn nhanh như cũ, rất cấp tốc, không hề do dự.
Đôi mắt cậu ba Dương hơi híp lại, lần này, không tiếp tục ấn xuống nữa.
Cho nên con số trên màn hình lớn dừng ở 63 tỷ.
Phải nói, giá như thế này thật ra không cao lắm, trong tình huống bình thường đều sẽ đấu được với giá này.
Sự việc phát triển thành thế này lại khiến mọi người ở đây sửng sốt.
“Cậu ba Dương ngừng lại nhanh như vậy sao? Giờ mới 63 tỷ, giá như vậy cũng chỉ là giá bình thường, nếu để tôi đấu, có lẽ tôi sẽ đưa ra giá này, giá này là có thể đấu được vật như vậy rồi.”
“Rốt cuộc, cậu ba Dương có ý gì? Điều này có vẻ không giống phong cách của cậu ba Dương lắm.”
“Nhìn xem, sao giống như cậu ba Dương đang nương tay vậy?”
“Cậu ba Dương chắc chắn sẽ không nương tay, có lẽ cậu ba Dương lo lắng nếu đưa ra giá quá cao, người trong phòng bao số 11 sẽ không theo nữa, giá tiền này là tương đối an toàn.”
“Nhưng mà tôi luôn cảm thấy có chút không đúng, cái này hoàn toàn khác phong cách đối phó với ngài Mặc phòng bao số 10 vừa nãy.”
“Để xem tiếp xem, hay là cậu ba Dương dùng kế sách gì đấy?”
Lúc này mọi người đều âm thầm hoài nghi, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút nghi ngờ như vậy.
Thành thiếu chủ trong phòng bao số 10 lại nhìn chằm chằm con số không hề động trên màn hình lớn, cũng không nói gì, cái này khác hẳn khi Dương Tầm Chiêu đối phó anh ta trước đó.
Lúc trước Dương Tầm Chiêu đối với anh ta hoàn toàn không “dịu dàng” như thế.
“Dương Tầm Chiêu đấu được nửa thì dừng lại là có ý gì? Có phải thật trúng mỹ nhân kế của đối phương rồi hay không?” Sau khi lấy lại tinh thần, Thành thiếu chủ nhìn về phía Cường, muốn nghe được đáp án mình muốn từ miệng Cường.
“Tôi cảm thấy không giống.” Nhưng Cường là một người thành thật, không muốn nói lừa gạt Thành thiếu chủ nhà mình.
“Vậy thì cứ xem tiếp đi, tôi cảm thấy vở kịch hôm nay càng ngày càng đặc sắc.” Thành thiếu chủ hơi nhếch miệng, dù thế nào, anh ta vẫn phải xem kịch đến cùng để thỏa cơn nghiền.
“63 tỷ lần một, 63 tỷ lần hai, 63 tỷ lần ba, món đồ đấu giá này thuộc về quý bà phòng bao số 11.” MC cũng hơi mơ hồ, nhưng anh ta vẫn làm hết trách nhiệm tuyên bố kết quả.
Sau đó, lại bày lên một vật đấu giá, lần này giá khởi điểm là 66 tỷ, mỗi lần đấu giá vẫn thêm ba tỷ.
Cậu ba Dương cầm cái nút, lần này hơi do dự một chút, sau đó mới nhấn chuông, nhưng người trong phòng bao số 11 lại không hề do dự, lập tức nhấn chuông.
Nghe thấy tiếng chuông phòng bao số 11, đôi mắt cậu ba Dương hơi nheo lại, con ngươi sâu thẳm đầy đăm chiêu.
Rốt cuộc Đường Bách Khiêm có ý gì?
Anh cảm giác đây không giống phong cách Đường Bách Khiêm lắm.
Lần đầu tiên, cậu ba Dương hoài nghi phán đoán của mình như thế.
Cậu ba Dương nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía Cố Ngũ, thấp giọng phân phó: “Cậu đi phòng bao số 11 xem xét một chút.”
Quy củ buổi đấu giá của Hồng Nguyệt Lâu rất nghiêm khắc, đè chừng không cho phép đi thăm dò tình huống của người khác, nhưng lúc này trong lòng cậu ba Dương có quá nhiều nghi vấn, vì có nghi vấn chưa rõ, nên anh không xác định tiếp sau nên dùng kế hoạch như thế nào.
Với thân thủ của Cố Ngũ, nếu âm thầm đi thăm dò một chút, sẽ không bị người ta phát hiện.
Khi nghe được đại ca nhà mình phân phó, rõ ràng Cố Ngũ hơi sửng sốt, nhưng Cố Ngũ cũng không chần chờ lắm, nhanh chóng ra khỏi phòng, đi phòng bao số 11 tìm hiểu tình huống.
Buổi đấu giá vẫn đang tiếp tục, tiếng chuông vẫn còn tiếp tục vang lên, nhưng lần này tốc độ rung chuông không nhanh như mấy lần trước, chủ yếu là phía cậu ba Dương rõ ràng hơi chậm lại.
Trong phòng bao số 11, Đường Minh Hạo đột nhiên đặt cái nút vào tay Sở Bách Hà: “Cho cô, cô rung chuông đi.”
“Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì? Cô, cô không dám tranh với cậu ba Dương đâu?” Sở Bách Hà kinh sợ, suýt chút nữa thì ném cái nút ra ngoài.
Mà trong khoảng thời gian đó, cậu ba Dương lại ấn chuông, Sở Bách Hà cầm cái nút, không bấm theo, cô không dám theo, cũng không muốn theo.
Đường Minh Hạo nhanh chóng đè xuống: “Cô yên tâm, Dương Tầm Chiêu sẽ không đưa ra giá quá cao đâu, cô không phát hiện Dương Tầm Chiêu càng ngày càng cẩn thận sao?”
“Bé yêu Minh Hạo, cháu bảo cô theo, cháu đi đâu thế?” Sở Bách Hà lặng lẽ nuốt nước bọt, dù Đường Minh Hạo giải thích rất rõ ràng, nhưng cô vẫn không muốn theo lắm.
“Cháu đi nhà vệ sinh.” Đường Minh Hạo đã nhịn nửa ngày, thật không nhịn nổi nữa.
Sở Bách Hà nhếch mạnh khóe môi, nhìn thấy Đường Minh Hạo đi về phía cửa, cuối cùng cô vẫn ấn chuông một cái.
Mà ngay lúc này, Đường Minh Hạo đã đến cửa, đang định mở cửa, nhưng cũng đúng lúc đó, cửa phòng lại bị đẩy ra, chính xác mà nói là cửa phòng bị lặng lẽ đẩy ra.
Nếu không phải Đường Minh Hạo đang rất muốn đi nhà vệ sinh, nếu không phải Đường Minh Hạo vừa vặn đi tới cửa thì nó chắc chắn sẽ không phát hiện cửa bị đẩy ra.
Mà cửa phòng vốn khóa trái, người bên ngoài lại có thể lặng yên không tiếng động mở khóa, sau đó lại lặng yên không tiếng động đẩy cửa ra.
Ánh mắt Đường Minh Hạo hơi lóe lên, sau đó nhanh chóng núp ở sau cửa.
Dáng người nó nhỏ, vóc người cũng nhỏ, trốn sau cửa phòng rất khó bị người phát hiện.
Cửa phòng bị đẩy ra khe hở càng lúc càng lớn, Cố Ngũ thấy đủ rồi thì ngó đầu vào trong dò xét.
Lúc này Đường Minh Hạo đang trốn ở sau cửa phòng, bởi vì Đường Minh Hạo thật quá nhỏ, nên Cố Ngũ không hề phát hiện ra nó, đương nhiên Cố Ngũ vẫn rất có lòng tin vào thân thủ của mình.
Anh ta tin vừa nãy mình không hề gây ra động tĩnh gì, nên không thể nào kinh động người trong phòng, do đó Cố Ngũ cũng không nghĩ tới vào lúc này sẽ có người trốn đi.
Lúc này Cố Ngũ chỉ nhìn thấy một mình Sở Bách Hà ngồi trong phòng, anh ta thấy Sở Bách Hà cầm cái nút, đang ấn, trong phòng không có ai khác.
Từ khi vừa bắt đầu Đường Minh Hạo lặng lẽ đi theo Sở Bách Hà tiến vào, nên trong phòng không hề chuẩn bị gì cho Đường Minh Hạo, cũng không pha trà gì.
Nên Cố Ngũ nhìn thấy trên bàn chỉ bày một ly trà, như thế nhìn có vẻ chỉ có mình Sở Bách Hà.
Giờ đây, tiếng chuông cạnh tranh lại ngừng lại, sau khi Sở Bách Hà nhấn chuông thì tiếng chuông dừng lại, nên vật đấu giá lần này lại thuộc về phòng bao số 11.
Lúc này, cậu ba Dương đã chắc chắn người còn lại trong phòng bao số 11 chính là Đường Bách Khiêm, nên việc này chắc chắn chưa kết thúc.
Cậu ba Dương lại không hề do dự ấn chuông, sau đó tiếng chuông trong phòng bao số 11 lại lần nữa theo sát vang lên.
Nhưng sau khi xác định người trong phòng bao số 11 là Đường Bách Khiêm, cậu ba Dương càng cẩn thận hơn, nên tốc độ rung chuông hơi chậm lại.
Lúc này giá tiền trên màn hình lớn là 57 tỷ, cậu ba Dương hơi do dự một chút, nhưng anh cảm thấy 57 tỷ đúng là quá ít rồi, nếu để Đường Bách Khiêm đấu được với giá này thì thật có lợi cho Đường Bách Khiêm quá.
Vì vậy Dương Tầm Chiêu lại tiếp tục ấn chuông.
Khi cậu ba Dương đè chuông xuống, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp, anh vẫn lo phòng bao số 11 sẽ không theo nữa.
Nhưng, tiếng chuông của anh còn chưa dứt, tiếng chuông của phòng bao số 11 đã lập tức vang lên, vẫn nhanh như cũ, rất cấp tốc, không hề do dự.
Đôi mắt cậu ba Dương hơi híp lại, lần này, không tiếp tục ấn xuống nữa.
Cho nên con số trên màn hình lớn dừng ở 63 tỷ.
Phải nói, giá như thế này thật ra không cao lắm, trong tình huống bình thường đều sẽ đấu được với giá này.
Sự việc phát triển thành thế này lại khiến mọi người ở đây sửng sốt.
“Cậu ba Dương ngừng lại nhanh như vậy sao? Giờ mới 63 tỷ, giá như vậy cũng chỉ là giá bình thường, nếu để tôi đấu, có lẽ tôi sẽ đưa ra giá này, giá này là có thể đấu được vật như vậy rồi.”
“Rốt cuộc, cậu ba Dương có ý gì? Điều này có vẻ không giống phong cách của cậu ba Dương lắm.”
“Nhìn xem, sao giống như cậu ba Dương đang nương tay vậy?”
“Cậu ba Dương chắc chắn sẽ không nương tay, có lẽ cậu ba Dương lo lắng nếu đưa ra giá quá cao, người trong phòng bao số 11 sẽ không theo nữa, giá tiền này là tương đối an toàn.”
“Nhưng mà tôi luôn cảm thấy có chút không đúng, cái này hoàn toàn khác phong cách đối phó với ngài Mặc phòng bao số 10 vừa nãy.”
“Để xem tiếp xem, hay là cậu ba Dương dùng kế sách gì đấy?”
Lúc này mọi người đều âm thầm hoài nghi, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút nghi ngờ như vậy.
Thành thiếu chủ trong phòng bao số 10 lại nhìn chằm chằm con số không hề động trên màn hình lớn, cũng không nói gì, cái này khác hẳn khi Dương Tầm Chiêu đối phó anh ta trước đó.
Lúc trước Dương Tầm Chiêu đối với anh ta hoàn toàn không “dịu dàng” như thế.
“Dương Tầm Chiêu đấu được nửa thì dừng lại là có ý gì? Có phải thật trúng mỹ nhân kế của đối phương rồi hay không?” Sau khi lấy lại tinh thần, Thành thiếu chủ nhìn về phía Cường, muốn nghe được đáp án mình muốn từ miệng Cường.
“Tôi cảm thấy không giống.” Nhưng Cường là một người thành thật, không muốn nói lừa gạt Thành thiếu chủ nhà mình.
“Vậy thì cứ xem tiếp đi, tôi cảm thấy vở kịch hôm nay càng ngày càng đặc sắc.” Thành thiếu chủ hơi nhếch miệng, dù thế nào, anh ta vẫn phải xem kịch đến cùng để thỏa cơn nghiền.
“63 tỷ lần một, 63 tỷ lần hai, 63 tỷ lần ba, món đồ đấu giá này thuộc về quý bà phòng bao số 11.” MC cũng hơi mơ hồ, nhưng anh ta vẫn làm hết trách nhiệm tuyên bố kết quả.
Sau đó, lại bày lên một vật đấu giá, lần này giá khởi điểm là 66 tỷ, mỗi lần đấu giá vẫn thêm ba tỷ.
Cậu ba Dương cầm cái nút, lần này hơi do dự một chút, sau đó mới nhấn chuông, nhưng người trong phòng bao số 11 lại không hề do dự, lập tức nhấn chuông.
Nghe thấy tiếng chuông phòng bao số 11, đôi mắt cậu ba Dương hơi nheo lại, con ngươi sâu thẳm đầy đăm chiêu.
Rốt cuộc Đường Bách Khiêm có ý gì?
Anh cảm giác đây không giống phong cách Đường Bách Khiêm lắm.
Lần đầu tiên, cậu ba Dương hoài nghi phán đoán của mình như thế.
Cậu ba Dương nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía Cố Ngũ, thấp giọng phân phó: “Cậu đi phòng bao số 11 xem xét một chút.”
Quy củ buổi đấu giá của Hồng Nguyệt Lâu rất nghiêm khắc, đè chừng không cho phép đi thăm dò tình huống của người khác, nhưng lúc này trong lòng cậu ba Dương có quá nhiều nghi vấn, vì có nghi vấn chưa rõ, nên anh không xác định tiếp sau nên dùng kế hoạch như thế nào.
Với thân thủ của Cố Ngũ, nếu âm thầm đi thăm dò một chút, sẽ không bị người ta phát hiện.
Khi nghe được đại ca nhà mình phân phó, rõ ràng Cố Ngũ hơi sửng sốt, nhưng Cố Ngũ cũng không chần chờ lắm, nhanh chóng ra khỏi phòng, đi phòng bao số 11 tìm hiểu tình huống.
Buổi đấu giá vẫn đang tiếp tục, tiếng chuông vẫn còn tiếp tục vang lên, nhưng lần này tốc độ rung chuông không nhanh như mấy lần trước, chủ yếu là phía cậu ba Dương rõ ràng hơi chậm lại.
Trong phòng bao số 11, Đường Minh Hạo đột nhiên đặt cái nút vào tay Sở Bách Hà: “Cho cô, cô rung chuông đi.”
“Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì? Cô, cô không dám tranh với cậu ba Dương đâu?” Sở Bách Hà kinh sợ, suýt chút nữa thì ném cái nút ra ngoài.
Mà trong khoảng thời gian đó, cậu ba Dương lại ấn chuông, Sở Bách Hà cầm cái nút, không bấm theo, cô không dám theo, cũng không muốn theo.
Đường Minh Hạo nhanh chóng đè xuống: “Cô yên tâm, Dương Tầm Chiêu sẽ không đưa ra giá quá cao đâu, cô không phát hiện Dương Tầm Chiêu càng ngày càng cẩn thận sao?”
“Bé yêu Minh Hạo, cháu bảo cô theo, cháu đi đâu thế?” Sở Bách Hà lặng lẽ nuốt nước bọt, dù Đường Minh Hạo giải thích rất rõ ràng, nhưng cô vẫn không muốn theo lắm.
“Cháu đi nhà vệ sinh.” Đường Minh Hạo đã nhịn nửa ngày, thật không nhịn nổi nữa.
Sở Bách Hà nhếch mạnh khóe môi, nhìn thấy Đường Minh Hạo đi về phía cửa, cuối cùng cô vẫn ấn chuông một cái.
Mà ngay lúc này, Đường Minh Hạo đã đến cửa, đang định mở cửa, nhưng cũng đúng lúc đó, cửa phòng lại bị đẩy ra, chính xác mà nói là cửa phòng bị lặng lẽ đẩy ra.
Nếu không phải Đường Minh Hạo đang rất muốn đi nhà vệ sinh, nếu không phải Đường Minh Hạo vừa vặn đi tới cửa thì nó chắc chắn sẽ không phát hiện cửa bị đẩy ra.
Mà cửa phòng vốn khóa trái, người bên ngoài lại có thể lặng yên không tiếng động mở khóa, sau đó lại lặng yên không tiếng động đẩy cửa ra.
Ánh mắt Đường Minh Hạo hơi lóe lên, sau đó nhanh chóng núp ở sau cửa.
Dáng người nó nhỏ, vóc người cũng nhỏ, trốn sau cửa phòng rất khó bị người phát hiện.
Cửa phòng bị đẩy ra khe hở càng lúc càng lớn, Cố Ngũ thấy đủ rồi thì ngó đầu vào trong dò xét.
Lúc này Đường Minh Hạo đang trốn ở sau cửa phòng, bởi vì Đường Minh Hạo thật quá nhỏ, nên Cố Ngũ không hề phát hiện ra nó, đương nhiên Cố Ngũ vẫn rất có lòng tin vào thân thủ của mình.
Anh ta tin vừa nãy mình không hề gây ra động tĩnh gì, nên không thể nào kinh động người trong phòng, do đó Cố Ngũ cũng không nghĩ tới vào lúc này sẽ có người trốn đi.
Lúc này Cố Ngũ chỉ nhìn thấy một mình Sở Bách Hà ngồi trong phòng, anh ta thấy Sở Bách Hà cầm cái nút, đang ấn, trong phòng không có ai khác.
Từ khi vừa bắt đầu Đường Minh Hạo lặng lẽ đi theo Sở Bách Hà tiến vào, nên trong phòng không hề chuẩn bị gì cho Đường Minh Hạo, cũng không pha trà gì.
Nên Cố Ngũ nhìn thấy trên bàn chỉ bày một ly trà, như thế nhìn có vẻ chỉ có mình Sở Bách Hà.
Giờ đây, tiếng chuông cạnh tranh lại ngừng lại, sau khi Sở Bách Hà nhấn chuông thì tiếng chuông dừng lại, nên vật đấu giá lần này lại thuộc về phòng bao số 11.
Bình luận facebook