Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1015-1017
CHƯƠNG 1015: CẬU BA DƯƠNG NƯƠNG TAY, ĐÓ LÀ CON TRAI RUỘT CỦA ANH (6)
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Lúc này Sở Bách Hà thật sự hoảng rồi!
Chẳng lẽ đúng như những gì cô nói lúc trước, cha con kiếp này là kẻ thù của kiếp trước?
Nhất định là vì nghe thấy tên kẻ thù, nên cậu ba Dương mới phản ứng như thế.
Thành thiếu chủ thấy Dương Tâm Chiêu phản ứng như thế, thì khẽ nhướng mày, ây yo, xem ra có chuyện rồi, hơn nữa còn không nhỏ, vở kịch hôm nay thật náo nhiệt.
Đường Minh Hạo này là ai? Sao có thể khiến Dương Tâm Chiêu phản ứng mạnh đến thế? Anh thật sự rất tò mò về người này.
“Đường, Đường Minh Hạo” Đối mặt với ánh mắt đầy sát khí của Dương Tâm Chiêu, tim Sở Bách Hà sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Thôi toang, cậu ba Dương thật sự nổi giận rồi, chẳng lẽ bé cưng Minh Hạo thật sự sắp gặp họa?
*Ý cô là lúc nãy người giành đồ với tôi trong phòng bao của cô là Đường Minh Hạo” Cậu ba Dương bật cười, nhưng lại là nụ cười khẩy, bởi vì Sở Bách Hà có thể nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh, đồng thời cũng càng cảm nhận rõ luồng sát khí đó.
“Hả? Ừm” Sở Bách Hà thật sự không ngờ cậu ba Dương lại phản ứng mạnh đến thế, cô cũng không hiểu tại sao anh lại phản ứng như thế khi nghe thấy tên Đường Minh Hạo.
Cô cảm thấy hình như mình đã bỏ sót tin tức quan trọng nào đó.
“Anh ta giành đồ của tôi rồi, còn muốn nhờ tôi trả tiền giúp anh ta?” Cậu ba Dương nhếch miệng cười, găn từng câu từng chữ khiến người nghe không khỏi run sợ.
Đường Minh Hạo? Đường Minh Hạo!
Anh vẫn chưa quên cái tên này, có lẽ sẽ không bao giờ quên.
Anh nhớ, lần đó Hàn Nhã Thanh uống say luôn miệng gọi cục cưng, lúc đó anh còn tưởng cô gọi anh, nhưng qua hôm sau anh mới biết, cục cưng trong miệng cô không phải là anh, mà là người tên Đường Minh Hạo kia.
Lúc đó, anh còn gọi cho Đường Minh Hạo, rồi một người đàn ông chững chạc bắt máy.
Sau đó, anh không nhắc đến chuyện này nữa, mà cô không nói tới, nên anh tưởng chuyện này cứ trôi qua như thế, đây cũng là mong muốn của anh, dù gì bây giờ cô cũng chấp nhận anh rồi.
Giờ người đang ở trong tim cô là anh.
Nhưng lúc này Đường Minh Hạo đó lại đột ngột xuất không những giành đồ với anh, mà còn dám bảo anh trả tiền dùm nữa?
Nếu giờ Đường Minh Hạo đang đứng trước mặt anh, anh sẽ nảy sinh ý định giết anh ta ngay, bảo anh thanh toán dùm anh ta!
Trừ phi anh điên rồi!
“Anh ta đang ở đâu?” Cậu ba Dương nhìn Sở Bách Hà, giờ ánh mắt thâm thúy đó không hề che giấu vẻ sát khí.
Nếu lúc nãy Đường Minh Hạo giành đồ với anh, vậy có nghĩa là lúc đó anh ta đang ở trong phòng bao số 11, thế thì giờ anh †a đâu rồi?
Thấy dáng vẻ này của cậu ba Dương, người không sợ trời không sợ đất như Sở Bách Hà cũng thật sự sợ hãi, cô nhìn anh, chắc chắn không dám nói cho anh biết bé cưng Minh Hạo đang ở đâu.
“Anh, anh ta đi Sở Bách Hà tạm thời bịa ra một lý do, vì sự an toàn của bé cưng Minh Hạo, cô đành phải trả lời vậy.
Nhưng cô thật sự không hiểu tại sao cậu ba Dương lại thù địch bé cưng Minh Hạo đến thế?
Anh không hề che giấu sát khí trên người mình!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cố Ngũ cũng khiếp sợ khi thấy lão đại nhà mình phản ứng như vậy, vì khiếp sợ nên anh càng thận trọng, nhanh chóng đi kiểm tra camera giám sát.
“Không phải chứ? Tôi vô tội” Sở Bách Hà ngạc nhiên, sao lại giữ cô lại? Cô thật sự vô tội mà.
“Nếu cô Sở muốn rời đi thì giao người ra đây” Cậu ba Dương nhìn Sở Bách Hà, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, không hề cho người khác cơ hội để bàn bạc lại.
“Cậu ba Dương, cậu sẽ hối hận vì hành động này” Sở Bách Hà không khỏi mỉm cười, cô cảm thấy cậu ba Dương mà làm vậy sẽ đánh mất con trai ruột của mình.
Sở Bách Hà vốn định tiết lộ với Dương Tâm Chiêu một chút, nhưng giờ thấy thái độ này của anh, nên cô quyết định không nói gì hết.
Cứ để cậu ba Dương tự đi điều tra, nếu anh có thể tìm ra bé cưng Minh Hạo thì đó là bản lĩnh của anh, nhưng nếu anh không tìm ra được, thì cũng đừng trách cô!
“Sau này tôi sẽ giải thích chuyện này với cô ấy, nhưng giờ tôi nhất định phải tìm ra người đó” Cậu ba Dương tưởng Sở Bách Hà đang ám chỉ Hàn Nhã Thanh, anh biết Đường Minh Hạo này rất quan trọng với cô.
Bằng không cô sẽ không luôn miệng gọi tên Đường Minh Hạo sau khi uống say.
Chính vì như vậy, nên anh càng thấy tức.
Trước đây Đường Minh Hạo không tới trêu chọc anh thì thôi, giờ anh ta tới rồi, thì đứng trách anh vậy.
Thành thiếu chủ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, thì nhanh chóng chớp mắt, Dương Tâm Chiêu nói sẽ giải thích với cô ấy?
Chẳng lẽ cô ấy là cô cả nhà họ Đường?
Nếu là vậy, thì chuyện này càng náo nhiệt hơn.
Vở kịch này càng xem càng nghiện.
“Cậu ba Dương, anh đừng kích động, cứ bình tĩnh lại đã, anh có thể thanh toán số tiền này trước được không? Còn mấy chuyện khác, chúng ta từ từ hãng nói” Sở Bách Hà thấy hành lang ngày càng nhiều người, rõ ràng bọn họ đều tới xem náo nhiệt, nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng không phải là cách.
Dù gì hiện nay thân phận Thanh Thanh cũng đặc biệt, mà bé cưng Minh Hạo cũng thế, nếu thật sự làm lớn chuyện này, e rằng sẽ không tốt cho lắm.
“Anh ta cướp đồ của tôi, còn muốn tôi trả tiền dùm anh ta?” Cậu ba Dường càng cười khẩy, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn.
“Cô Sở đúng không?” Thành thiếu chủ vốn đang kiêu ngạo bỗng đi tới trước mặt Sở Bách Hà, chủ động chào hỏi cô.
Sở Bách Hà liếc nhìn anh ta, không nói gì, chẳng thèm để tâm đến anh ta.
“Tôi sẽ thanh toán số tiền này giúp cô, thế nào?” Thành thiếu chủ luôn là người thích làm gì thì làm, nên chẳng muốn so đo với thái độ của Sở Bách Hà lúc này, anh là người thích xem náo nhiệt, hơn nữa chắc chắn là người không chê chuyện lớn.
Đúng, anh cố ý chen chân vào chuyện này.
“Anh Mặc, hình như chúng ta không quen nhau” Sở Bách Hà nhìn anh khế nhíu mày, người này còn chủ động trả tiên giúp cô? Quả nhiên là người giàu có, nhưng cô và anh không thân quen, mới nấy anh còn chẳng thèm liếc nhìn cô nữa.
Giờ anh bỗng trở nên nhiệt tình như thế, chắc chắn là có mục đích xấu, mặc dù thỉnh thoảng Sở Bách Hà có hơi kích động, nhưng không phải người không biết suy nghĩ.
“Tôi trả tiền giúp cô thì liên quan gì đến việc chúng ta có thân quen hay không, chẳng phải cô không muốn bị giữ lại đây à?
Còn người bạn kia của cô tên là Đường Minh Hạo đúng không? Cô cũng đâu muốn bạn mình rơi vào tay Dương Tâm Chiêu phải không?” Có thể nói giờ Thành thiếu chủ khá nhiệt tình.
Tất nhiên Thành thiếu chủ không chỉ ra tay như thết
CHƯƠNG 1016: CẬU BA DƯƠNG NƯƠNG TAY, ĐÓ LÀ CON TRAI RUỘT CỦA ANH (7)
Thành thiếu chủ dừng lại một chút, rồi liếc nhìn Dương Tâm Chiêu, nói tiếp: “Tôi là kẻ thù của Dương Tầm Chiêu, mà kẻ thù của kẻ thù là bạn, nên tôi tình nguyện giúp đỡ cô”
Cường nghe Thành thiếu chủ nhà mình nói thế thì khóe miệng giật mạnh, cho dù trong lòng anh ấy xem cậu ba Dương là kẻ thù, cũng đừng nói thẳng trước mặt người ta như thế chứ?
Anh cảm thấy Thành thiếu chủ nhà mình là rảnh rỗi kiếm chuyện, tự tìm đường chết.
Mấy người khác nghe Thành thiếu chủ nói thế cũng đồng loạt sửng sốt, mặc dù lúc nấy anh Mặc ở phòng bao số 10 đã thể hiện rõ ý đồ nhắm vào cậu ba Dương, nhưng không ngờ anh ta lại nói thẳng rằng cậu ba Dương là kẻ thù của mình?
Rõ ràng anh ta đang khiêu khích cậu ba Dương!
Rốt cuộc anh Mặc này có lai lịch gì? Mà dám thách thức cậu ba Dương trước mặt mọi người thế này?
Sở Bách Hà cũng hơi ngạc nhiên, cô nhìn người đàn ông điển trai trước mặt, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, chẳng lẽ đầu óc.
người này có vấn đề?
“Anh bị bệnh à?” Sở Bách Hà thầm nghĩ thế, rồi không khỏi bật thốt, cô thật sự cảm thấy người đàn ông này bị bệnh.
“Tôi không bị bệnh, mà tôi chỉ muốn giúp cô Sở và Đường Minh Hạo kia” Thành thiếu chủ không hề nổi giận, mà ngược lại còn cười rất xán lạn, chói mắt.
“Dương Tâm Chiêu nhỏ nhen, không muốn trả tiền giúp cô, thì để tôi trả, chúng ta kết bạn với nhau” Thành thiếu chủ thẳng thắn bôi nhọ cậu ba Dương trước mặt mọi người, tất nhiên, anh thật sự rất muốn kết bạn với Đường Minh Hạo kia.
Nhìn bộ dạng này của Dương Tầm Chiêu, có lẽ anh ta thật sự có thù oán với Đường Minh Hạo?
Mà kẻ thù của Dương Tầm Chiêu chính là bạn anh!
Sở Bách Hà liếc nhìn Thành thiếu chủ, rồi phớt lờ anh ta, mới nãy người này còn rất kiêu ngạo, thế mà giờ lại nói như đúng rồi.
Rốt cuộc anh ta là ai?
Cố Ngũ đã quay lại, nói nhỏ vào tai Dương Tâm Chiêu: “Lão đại, sau khi chúng tôi kiểm tra camera, thì không phát hiện ra bất kỳ người nào khả nghỉ, cũng không tìm thấy Đường Minh Hạo mà cô Sở nói, cô Sở là tới đây một mình, giữa chừng cũng không thấy ai đi vào phòng bao của cô ấy”
Cậu ba Dương khẽ híp mắt lại, nghĩ đến chuyện trước đây khi Hàn Nhã Thanh thoát khỏi tay anh, cũng bị xóa sạch camera, không điều tra được gì cả, giờ mặc dù có thể điều tra camera, nhưng lại không phát hiện ra Đường Minh Hạo.
Lúc nãy có lẽ Sở Bách Hà không hề nói dối, nên anh chắc chắn Đường Minh Hạo đã xuất hiện, nhưng lại không tìm thấy trong camera.
Một là camera đã bị động tay động chân, hai là Đường Minh Hạo này có thể né tránh toàn bộ camera.
Lúc nãy Cố Ngũ đích thân đi kiểm tra camera, nếu nó bị người khác động tay động chân, chắc chản Cố Ngũ sẽ phát hiện ra, nên chỉ có thể là khả năng thứ hai.
Đường Minh Hạo có thể né tránh toàn bộ camera trong Hồng Nguyệt Lâu?
Hồng Nguyệt Lâu có rất nhiều camera vô cùng bí ẩn, người ngoài không thể nào biết hết được, cho dù là anh, cũng không dám chắc có thể nằm rõ tất cả vị trí camera ở đây.
Sao Đường Minh Hạo có thể biết được chứ?
Xem ra Đường Minh Hạo này không hề đơn giản!
Nếu Đường Minh Hạo có thể né tránh toàn bộ camera giám sát, vậy thì anh ta sẽ dễ dàng rời khỏi Hồng Nguyệt Lâu một cách lặng lẽ, nên có lẽ anh ta thật sự rời khỏi đây rồi.
Nếu Đường Minh Hạo thật sự rời đi rồi, thì anh cũng không thể giữ Sở Bách Hà ở lại.
Nên giờ anh phải trả tiền dùm Đường Minh Hạo?
Cậu ba Dương nghĩ đến tầm quan trọng của Hàn Nhã Thanh trong lòng Đường Minh Hạo, hai mắt nhanh chóng lóe lên, bỗng thay đổi ý định: “Cậu đi thanh toán giúp cô Sở đi”
“Hả? Anh thật sự muốn thanh toán dùm cô ta?” Cố Ngũ sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, lão đại thật sự muốn thanh toán dùm cô Sở ư?
“Lão đại, anh không sợ mợ chủ biết được sẽ hiểu lầm ư?” Cố Ngũ nghĩ không dễ gì lão đại nhà mình mới theo đuổi được mợ chủ, hơn nữa cô ấy vẫn chưa đồng ý tái hôn với lão đại, nếu giờ lão đại trả tiền dùm người phụ nữ khác, còn là số tiền lớn như thế, ngộ nhỡ mợ chủ hiểu lầm thì sao?
Mấy người xung quanh nghe Cố Ngũ nói thế, thì nhất thời cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật động trời.
Mợ chủ? Vợ của cậu ba Dương?
Cậu ba Dương kết hôn rồi ư?
Trước đây cậu ba Dương từng kết hôn với cô cả nhà họ Hàn, nhưng hai người đã ly hôn rồi.
Nhưng giờ là sao?
“Cô Sở là bạn tốt của mợ chủ chúng ta, nên cô ấy sẽ không hiểu lầm tổng giám đốc đâu” Trước đây thư ký Lưu phụ trách một số chuyện của Hàn thị, cũng từng gặp Sở Bách Hà rồi, nên biết mối quan hệ giữa cô và Hàn Nhã Thanh.
Lúc này thư ký Lưu lại bổ sung thêm một câu như thế, khiến mọi người càng ngạc nhiên, ý bọn họ là cậu ba Dương lại kết hôn lần nữa?
Hai người này đều là người bên cạnh cậu ba Dương, nên chắc hẳn bọn họ sẽ không nói sai, hơn nữa cậu ba Dương cũng không phản bác, xem như ngầm thừa nhận.
“Vâng, tôi sẽ đi thanh toán ngay” Nếu đã thế, Cố Ngũ cũng không lo lắng nữa, lão đại đã lên tiếng rồi, dù anh ấy làm vậy vì lý do gì, thì anh cũng phải làm theo mệnh lệnh của lão đại.
Chỉ hơn 600 tỷ thôi mà, quả thật chẳng thấm vào đâu so với lão đại.
“Chẳng phải Dương Tâm Chiêu đã ly hôn rồi ư? Sao lại kết hôn rồi? Anh ta kết hôn với ai thế?” Trước giờ Thành thiếu chủ rất thích tò mò, giờ càng vì chuyện của cô cả nhà họ Đường mà tò mò cậu ba Dương hơn.
Hơn nữa có lẽ chuyện này cũng liên quan đến cô cả nhà họ Đường đúng không?
Cậu ba Dương chỉ lạnh lùng liếc nhìn Thành thiếu chủ, rồi phớt lờ anh ta.
“Chuyện này liên quan gì đến anh? Anh cũng nhiều chuyện quá rồi đấy! Anh bận tâm đến chuyện vợ chồng tổng giám đốc nhà tôi làm gì?” Thư ký Lưu hơi mất bình tĩnh, người này vừa xuất hiện đã như chó điên, đi đâu cũng nhắm vào tổng giám đốc nhà anh, rốt cuộc anh ta là ai vậy?
“Người khác thì không liên quan đến tôi, nhưng nếu là cô cả nhà họ Đường thì khác” Thành thiếu chủ nhìn Dương Tâm Chiêu, cười rất xán lạn, anh ta nói câu này như lẽ đương nhiên.
Cường chớp mắt liên tục, sao Thành thiếu chủ nhà anh lại nói thế?
Chuyện của cô cả nhà họ Đường thì liên quan gì đến Thành thiếu chủ.
Không nói tới chuyện giờ vẫn chưa thể xác định cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ hay không, cho dù cô ấy thật sự là công chúa, thì có thành chủ ở đó rồi, đâu đến lượt Thành thiếu chủ quản nhiều đến thế?
Nhưng Thành thiếu chủ vừa dứt lời, tất cả những người có mặt ở đây đều đồng loạt nhìn anh ta.
Kể cả Dương Tâm Chiêu và Sở Bách Hà.
Dương Tâm Chiêu híp mắt lại ngay, đáy mắt hơi lạnh lẽo, nói vậy là hôm nay anh Mặc này nhắm vào anh là vì Hàn Nhã Thanh?
Người đàn ông này có quan hệ gì với Hàn Nhã Thanh? Theo anh biết, hình như trong số những người cô quen không có.
người nào họ Mặc.
Tất nhiên, anh biết tên Đường Minh Hạo kia!
Giờ trong lòng cậu ba Dương hơi buồn bực, đầu tiên là Đường Minh Hạo, giờ lại xuất hiện thêm một tên họ Mặc, anh nhận ra hình như mình ngày càng có nhiều tình địch.
“Anh và Thanh nhà tôi…” Giờ Sở Bách Hà hoàn toàn sửng sốt, người đàn ông giàu có điển trai này quen Thanh Thanh nhà cô? Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Chuyện tối nay thật sự khiến người khác liên tục chấn động, từng chuyện xảy ra như một bộ phim dài tập, ngày càng phức tạp, tất nhiên cũng ngày càng đặc sắc!
CHƯƠNG 1017: CẬU BA DƯƠNG NƯƠNG TAY, ĐÓ LÀ CON TRAI RUỘT CỦA ANH (8)
Cô ta quen Thanh Thanh lâu như vậy, mấy năm nay quả thật cô ta luôn ở cạnh Thanh Thanh, nhưng sao cô ta chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này. Hơn nữa cô ta cũng chưa từng nghe Thanh Thanh nhắc đến anh ta.
Bởi vì Sở Bách Hà quá kinh ngạc nên trong lúc nhất thời suýt chút nữa đã lỡ lời. Sau khi cô ta phản ứng lại liền vội vàng đổi lời lại: “Anh quen với cô cả nhà họ Đường?”
Lúc Sở Bách Hà hỏi ra câu này thì cậu ba Dương cũng nhìn thẳng về phía Thành thiếu chủ, rõ ràng cũng đang đợi câu trả lời của anh ta.
“Đương nhiên là quen rồi.” Thành thiếu chủ hơi nhướng mày, trả lời rất hùng hồn.
Cường hơi chịu không nổi rồi, từ lúc nào mà da mặt của Thành thiếu chủ lại dày như vậy?
Thành thiếu chủ có quen với cô cả nhà họ Đường sao?
Thành thiếu chủ còn chưa gặp cô cả nhà họ Đường nữa kìa. Nếu không tối này Thành thiếu chủ đâu cần hao tốn tâm trí để tìm cách trà trộn vào Hồng Nguyệt Lâu chứ?
Nghe được câu trả lời của Thành thiếu chủ, trong con mắt đang híp lại của cậu ba Dương càng lạnh thêm.
Người đàn ông họ Mặc này đúng là có quen biết với Hàn Nhã Thanh sao?
Sao anh lại không biết chút nào hết vậy?
Hơn nữa ngay cả Sở Bách Hà cũng không biết?
Khoảnh khắc này Dương Tâm Chiêu rất nghỉ ngờ người đàn ông này.
“Anh quen cô cả nhà họ Đường lúc nào? Tại sao quen nhau?” Rõ ràng Sở Bách Hà cũng không tin lời của Thành thiếu chủ lắm, bởi vì cô ta thật sự không nghe Thanh Thanh nhắc tới.
Lúc nãy cô ta còn tán gẫu với cục cưng Minh Hạo về tình hình mới của Thanh Thanh nữa đấy.
Lúc đó cục cưng Minh Hạo đã nhắc tới Viên Quân Doanh, nhưng người đàn ông này chắc chắn không phải là Viên Quân Doanh, bởi vì cục cưng Minh Hạo đã nói cậu ba Dương đã trực tiếp hạ gục luôn Viên Quân Doanh rồi, nhưng mà cậu ba Dương lại không hề quen người đàn ông trước mặt này.
Đương nhiên Viên Quân Doanh sẽ không khoe khoang thậm chí còn kiêu ngạo như vậy.
“Đây là chuyện của tôi và cô ấy sao có thể nói cho cô biết chứ?” Thành thiếu chủ liếc mắt nhìn Sở Bách Hà, sau đó lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, như có vẻ câu trả lời này là cố ý nói cho Dương Tâm Chiêu nghe.
Hơn nữa lời này của anh ta rõ ràng là mang chút mờ ám không rõ ràng.
“Cậu chủ, chúng ta nên đi ồi chủ rời đi.
‘ Cường đúng là nghe hết nổi rồi, anh ta cảm thấy anh ta phải nhanh chóng dẫn Thành thiếu “Gấp cái gì? Cậu không thấy tôi đang tán gẫu chuyện của Thấm Nhi sao?” Thành thiếu chủ liếc mắt nhìn Cường. Rõ ràng câu nói này của anh ta cũng là cố ý nói cho Dương Tâm Chiêu nghe, nhất là cách gọi kia.
‘Thấm Nhi!
Nghe thân mật cỡ nào!
Lúc cậu ba Dương nghe được cách gọi mà thiếu thành chủ cố ý khoe khoang lại đột nhiên bật cười.
Thấm Nhi?
Tất cả những ai có quan hệ tốt với cô ấy đều biết thân phận thực sự của cô ấy, và sẽ không bao giờ gọi cô ấy là Thấm Nhi.
Bởi vậy, người đàn ông này có lẽ không liên quan gì đến Hàn Nhã Thanh, cho dù bọn họ thật sự quen biết nhau thì mối quan hệ cũng hoàn toàn bình thường.
Cơn ghen của cậu ba Dương hoàn toàn biến mất, anh phớt lờ người đàn ông họ Mặc trước mặt này.
Chỉ là, anh Mặc này tối nay nhắm vào anh là sự thật, bây giờ xem ra lại là có liên quan đến Hàn Nhã Thanh nữa rồi, trong lòng cậu ba Dương ít nhiều vẫn nâng cao cảnh giác hơn.
“Lão đại, đã tính tiền cho cô Sở rồi” Cố Ngũ đã thanh toán cho cô Bách Hà rồi. Chỉ cần trong tay có tiền, thật ra mấy việc thanh toán này có thể làm rất nhanh.
“Đi thôi.” Cậu ba Dương không để ý tới Thành thiếu chủ nữa mà xoay người đi thẳng xuống lầu. Đương nhiên trong lòng anh vẫn nảy sinh nghỉ ngờ đối với người đàn ông họ Mặc này, mà một khi có nghỉ ngờ thì phải điều tra cho rõ ràng.
Chỉ là trước khi điều tra rõ ràng anh sẽ không manh động.
Sở Bách Hà mỉm cười với Thành thiếu chủ: “Anh Mặc gọi cô cả nhà họ Đường thân mật như vậy, phỏng chừng quan hệ của hai người cũng không tầm thường đâu nhỉ?”
Lời này của Sở Bách Hà vừa nghe giống như hỏi ngược lại, đương nhiên Sở Bách Hà cũng rõ ràng, những người có quan hệ tốt với Thanh Thanh sẽ không gọi cô ấy là Thấm Nhi.
Vì vậy anh chàng họ Mặc này lúc nãy dùng cách gọi cố ý khoe khoang ngược lại đã trực tiếp để lộ ra anh ta và Thanh Thanh hoàn toàn chẳng có liên quan gì cả.
Sở Bách Hà nói xong cũng không để ý đến Thành thiếu chủ mà bỏ đi luôn.
Sau khi cậu ba Dương rời đi, những người khác cũng bỏ đi theo.
“Vừa nấy tôi đã nói gì sai sao?” Thành thiếu chủ hơi ngớ người. Tại sao lúc nãy sau khi anh ta nói xong thì phản ứng của Dương Tâm Chiêu va Sở Bách Hà đều giống hệt nhau vậy?
“Thành thiếu chủ, tôi cảm thấy hình như cậu giống như là chữa lợn lành thành lợn què. Tôi cảm thấy cách gọi của cậu với cô Đường hình như có vấn đề.” Cường cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Cường nhìn ra sai làm của Thành thiếu chủ chính là ở chỗ cố ý khoe khoang cách gọi kia.
“Tại sao?” Lúc này Thành thiếu chủ cũng thật sự không rõ: “Cách gọi này không phải càng thân mật càng tốt sao? Không phải cô cả nhà họ Đường gọi là Thấm Nhi sao? Tôi gọi Thấm Nhi thì có gì sai?”
“Theo lý thuyết là không có sai, chỉ là nhìn phản ứng của cậu ba Dương và cô Sở kia chắc chản là có gì sai rồi, hơn nữa còn sai quá mức” Cường cũng không hiểu nhưng anh ta vẫn phân tích cho Thành thiếu chủ nhà mình biết.
“Nếu thật sự là như vậy thì chỉ có một khả năng đó chính là chúng ta đã bỏ sót thông tin vô cùng quan trọng” Giờ phút này, Thành thiếu chủ đã gác lại tâm trạng xem kịch vui, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Cậu đi điều tra lại những chuyện có liên quan đến cô cả nhà họ Đường” Trên mặt Thành thiếu chủ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, trong mắt cũng nghiêm túc hơn: “Bắt đầu điều tra từ Dương Tâm Chiêu”
Lúc trước anh ta đã từng điều tra chuyện của cô chủ nhà họ Đường nhưng công tác bảo mật của nhà họ Đường quá tốt, anh ta điều tra không được bao nhiêu.
Không chỉ là anh ta không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào, mà ngay cả quản gia Trọng cũng không tìm ra được.
Cho nên lần này Thành thiếu chủ muốn đổi góc độ khác để điều tra. Nếu cô cả nhà họ Đường có quan hệ không tâm thường với Dương Tâm Chiêu vậy thì điều tra từ chỗ Dương Tâm Chiêu có lẽ sẽ có thu hoạch hữu ích.
Không thể không nói lúc Thành thiếu chủ bình tĩnh quả thật rất khôn khéo.
Sở Bách Hà đi thẳng vào thang máy, đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, bởi vì cục cưng Minh Hạo của cô ta vẫn đang đợi cô ta trên xe.
Sở Bách Hà ra khỏi thang máy, đi thẳng tới trước xe của cô ta, mở cửa ra thì nhìn thấy Đường Minh Hạo dang ngồi trong xe nhàn nhã chơi game.
“Cục cưng Minh Hạo? Suýt chút nữa dì đã không giữ được cái mạng nhỏ này rồi, thế mà con lại ngồi ở đây chơi game” Sở Bách Hà nhếch mép, nhịn không được oán giận: “Lần này, dì suýt chút nữa đã bị con hại chết rồi.”
Đường Minh Hạo để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn về phía sau của Sở Bách Hà phát hiện chỉ có một mình Sở Bách Hà thì ánh mắt lóe lên nhanh chóng, vừa ngạc nhiên lại vừa thất vọng.
“Tại sao chỉ có một mình dì?” Đường Minh Hạo khẽ cau mày, khóe môi cũng khẽ mím lại.
“Con có ý gì? Không phải một mình dì thì còn ai nữa? Con đang đợi ai sao?” Sở Bách Hà hơi hơi sững sờ khi nghe thấy lời của Đường Minh Hạo: “Cục cưng Minh Hạo không phải con đang đợi cậu ba Dương đó chứ?”
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Lúc này Sở Bách Hà thật sự hoảng rồi!
Chẳng lẽ đúng như những gì cô nói lúc trước, cha con kiếp này là kẻ thù của kiếp trước?
Nhất định là vì nghe thấy tên kẻ thù, nên cậu ba Dương mới phản ứng như thế.
Thành thiếu chủ thấy Dương Tâm Chiêu phản ứng như thế, thì khẽ nhướng mày, ây yo, xem ra có chuyện rồi, hơn nữa còn không nhỏ, vở kịch hôm nay thật náo nhiệt.
Đường Minh Hạo này là ai? Sao có thể khiến Dương Tâm Chiêu phản ứng mạnh đến thế? Anh thật sự rất tò mò về người này.
“Đường, Đường Minh Hạo” Đối mặt với ánh mắt đầy sát khí của Dương Tâm Chiêu, tim Sở Bách Hà sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Thôi toang, cậu ba Dương thật sự nổi giận rồi, chẳng lẽ bé cưng Minh Hạo thật sự sắp gặp họa?
*Ý cô là lúc nãy người giành đồ với tôi trong phòng bao của cô là Đường Minh Hạo” Cậu ba Dương bật cười, nhưng lại là nụ cười khẩy, bởi vì Sở Bách Hà có thể nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh, đồng thời cũng càng cảm nhận rõ luồng sát khí đó.
“Hả? Ừm” Sở Bách Hà thật sự không ngờ cậu ba Dương lại phản ứng mạnh đến thế, cô cũng không hiểu tại sao anh lại phản ứng như thế khi nghe thấy tên Đường Minh Hạo.
Cô cảm thấy hình như mình đã bỏ sót tin tức quan trọng nào đó.
“Anh ta giành đồ của tôi rồi, còn muốn nhờ tôi trả tiền giúp anh ta?” Cậu ba Dương nhếch miệng cười, găn từng câu từng chữ khiến người nghe không khỏi run sợ.
Đường Minh Hạo? Đường Minh Hạo!
Anh vẫn chưa quên cái tên này, có lẽ sẽ không bao giờ quên.
Anh nhớ, lần đó Hàn Nhã Thanh uống say luôn miệng gọi cục cưng, lúc đó anh còn tưởng cô gọi anh, nhưng qua hôm sau anh mới biết, cục cưng trong miệng cô không phải là anh, mà là người tên Đường Minh Hạo kia.
Lúc đó, anh còn gọi cho Đường Minh Hạo, rồi một người đàn ông chững chạc bắt máy.
Sau đó, anh không nhắc đến chuyện này nữa, mà cô không nói tới, nên anh tưởng chuyện này cứ trôi qua như thế, đây cũng là mong muốn của anh, dù gì bây giờ cô cũng chấp nhận anh rồi.
Giờ người đang ở trong tim cô là anh.
Nhưng lúc này Đường Minh Hạo đó lại đột ngột xuất không những giành đồ với anh, mà còn dám bảo anh trả tiền dùm nữa?
Nếu giờ Đường Minh Hạo đang đứng trước mặt anh, anh sẽ nảy sinh ý định giết anh ta ngay, bảo anh thanh toán dùm anh ta!
Trừ phi anh điên rồi!
“Anh ta đang ở đâu?” Cậu ba Dương nhìn Sở Bách Hà, giờ ánh mắt thâm thúy đó không hề che giấu vẻ sát khí.
Nếu lúc nãy Đường Minh Hạo giành đồ với anh, vậy có nghĩa là lúc đó anh ta đang ở trong phòng bao số 11, thế thì giờ anh †a đâu rồi?
Thấy dáng vẻ này của cậu ba Dương, người không sợ trời không sợ đất như Sở Bách Hà cũng thật sự sợ hãi, cô nhìn anh, chắc chắn không dám nói cho anh biết bé cưng Minh Hạo đang ở đâu.
“Anh, anh ta đi Sở Bách Hà tạm thời bịa ra một lý do, vì sự an toàn của bé cưng Minh Hạo, cô đành phải trả lời vậy.
Nhưng cô thật sự không hiểu tại sao cậu ba Dương lại thù địch bé cưng Minh Hạo đến thế?
Anh không hề che giấu sát khí trên người mình!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cố Ngũ cũng khiếp sợ khi thấy lão đại nhà mình phản ứng như vậy, vì khiếp sợ nên anh càng thận trọng, nhanh chóng đi kiểm tra camera giám sát.
“Không phải chứ? Tôi vô tội” Sở Bách Hà ngạc nhiên, sao lại giữ cô lại? Cô thật sự vô tội mà.
“Nếu cô Sở muốn rời đi thì giao người ra đây” Cậu ba Dương nhìn Sở Bách Hà, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, không hề cho người khác cơ hội để bàn bạc lại.
“Cậu ba Dương, cậu sẽ hối hận vì hành động này” Sở Bách Hà không khỏi mỉm cười, cô cảm thấy cậu ba Dương mà làm vậy sẽ đánh mất con trai ruột của mình.
Sở Bách Hà vốn định tiết lộ với Dương Tâm Chiêu một chút, nhưng giờ thấy thái độ này của anh, nên cô quyết định không nói gì hết.
Cứ để cậu ba Dương tự đi điều tra, nếu anh có thể tìm ra bé cưng Minh Hạo thì đó là bản lĩnh của anh, nhưng nếu anh không tìm ra được, thì cũng đừng trách cô!
“Sau này tôi sẽ giải thích chuyện này với cô ấy, nhưng giờ tôi nhất định phải tìm ra người đó” Cậu ba Dương tưởng Sở Bách Hà đang ám chỉ Hàn Nhã Thanh, anh biết Đường Minh Hạo này rất quan trọng với cô.
Bằng không cô sẽ không luôn miệng gọi tên Đường Minh Hạo sau khi uống say.
Chính vì như vậy, nên anh càng thấy tức.
Trước đây Đường Minh Hạo không tới trêu chọc anh thì thôi, giờ anh ta tới rồi, thì đứng trách anh vậy.
Thành thiếu chủ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, thì nhanh chóng chớp mắt, Dương Tâm Chiêu nói sẽ giải thích với cô ấy?
Chẳng lẽ cô ấy là cô cả nhà họ Đường?
Nếu là vậy, thì chuyện này càng náo nhiệt hơn.
Vở kịch này càng xem càng nghiện.
“Cậu ba Dương, anh đừng kích động, cứ bình tĩnh lại đã, anh có thể thanh toán số tiền này trước được không? Còn mấy chuyện khác, chúng ta từ từ hãng nói” Sở Bách Hà thấy hành lang ngày càng nhiều người, rõ ràng bọn họ đều tới xem náo nhiệt, nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng không phải là cách.
Dù gì hiện nay thân phận Thanh Thanh cũng đặc biệt, mà bé cưng Minh Hạo cũng thế, nếu thật sự làm lớn chuyện này, e rằng sẽ không tốt cho lắm.
“Anh ta cướp đồ của tôi, còn muốn tôi trả tiền dùm anh ta?” Cậu ba Dường càng cười khẩy, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn.
“Cô Sở đúng không?” Thành thiếu chủ vốn đang kiêu ngạo bỗng đi tới trước mặt Sở Bách Hà, chủ động chào hỏi cô.
Sở Bách Hà liếc nhìn anh ta, không nói gì, chẳng thèm để tâm đến anh ta.
“Tôi sẽ thanh toán số tiền này giúp cô, thế nào?” Thành thiếu chủ luôn là người thích làm gì thì làm, nên chẳng muốn so đo với thái độ của Sở Bách Hà lúc này, anh là người thích xem náo nhiệt, hơn nữa chắc chắn là người không chê chuyện lớn.
Đúng, anh cố ý chen chân vào chuyện này.
“Anh Mặc, hình như chúng ta không quen nhau” Sở Bách Hà nhìn anh khế nhíu mày, người này còn chủ động trả tiên giúp cô? Quả nhiên là người giàu có, nhưng cô và anh không thân quen, mới nấy anh còn chẳng thèm liếc nhìn cô nữa.
Giờ anh bỗng trở nên nhiệt tình như thế, chắc chắn là có mục đích xấu, mặc dù thỉnh thoảng Sở Bách Hà có hơi kích động, nhưng không phải người không biết suy nghĩ.
“Tôi trả tiền giúp cô thì liên quan gì đến việc chúng ta có thân quen hay không, chẳng phải cô không muốn bị giữ lại đây à?
Còn người bạn kia của cô tên là Đường Minh Hạo đúng không? Cô cũng đâu muốn bạn mình rơi vào tay Dương Tâm Chiêu phải không?” Có thể nói giờ Thành thiếu chủ khá nhiệt tình.
Tất nhiên Thành thiếu chủ không chỉ ra tay như thết
CHƯƠNG 1016: CẬU BA DƯƠNG NƯƠNG TAY, ĐÓ LÀ CON TRAI RUỘT CỦA ANH (7)
Thành thiếu chủ dừng lại một chút, rồi liếc nhìn Dương Tâm Chiêu, nói tiếp: “Tôi là kẻ thù của Dương Tầm Chiêu, mà kẻ thù của kẻ thù là bạn, nên tôi tình nguyện giúp đỡ cô”
Cường nghe Thành thiếu chủ nhà mình nói thế thì khóe miệng giật mạnh, cho dù trong lòng anh ấy xem cậu ba Dương là kẻ thù, cũng đừng nói thẳng trước mặt người ta như thế chứ?
Anh cảm thấy Thành thiếu chủ nhà mình là rảnh rỗi kiếm chuyện, tự tìm đường chết.
Mấy người khác nghe Thành thiếu chủ nói thế cũng đồng loạt sửng sốt, mặc dù lúc nấy anh Mặc ở phòng bao số 10 đã thể hiện rõ ý đồ nhắm vào cậu ba Dương, nhưng không ngờ anh ta lại nói thẳng rằng cậu ba Dương là kẻ thù của mình?
Rõ ràng anh ta đang khiêu khích cậu ba Dương!
Rốt cuộc anh Mặc này có lai lịch gì? Mà dám thách thức cậu ba Dương trước mặt mọi người thế này?
Sở Bách Hà cũng hơi ngạc nhiên, cô nhìn người đàn ông điển trai trước mặt, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, chẳng lẽ đầu óc.
người này có vấn đề?
“Anh bị bệnh à?” Sở Bách Hà thầm nghĩ thế, rồi không khỏi bật thốt, cô thật sự cảm thấy người đàn ông này bị bệnh.
“Tôi không bị bệnh, mà tôi chỉ muốn giúp cô Sở và Đường Minh Hạo kia” Thành thiếu chủ không hề nổi giận, mà ngược lại còn cười rất xán lạn, chói mắt.
“Dương Tâm Chiêu nhỏ nhen, không muốn trả tiền giúp cô, thì để tôi trả, chúng ta kết bạn với nhau” Thành thiếu chủ thẳng thắn bôi nhọ cậu ba Dương trước mặt mọi người, tất nhiên, anh thật sự rất muốn kết bạn với Đường Minh Hạo kia.
Nhìn bộ dạng này của Dương Tầm Chiêu, có lẽ anh ta thật sự có thù oán với Đường Minh Hạo?
Mà kẻ thù của Dương Tầm Chiêu chính là bạn anh!
Sở Bách Hà liếc nhìn Thành thiếu chủ, rồi phớt lờ anh ta, mới nãy người này còn rất kiêu ngạo, thế mà giờ lại nói như đúng rồi.
Rốt cuộc anh ta là ai?
Cố Ngũ đã quay lại, nói nhỏ vào tai Dương Tâm Chiêu: “Lão đại, sau khi chúng tôi kiểm tra camera, thì không phát hiện ra bất kỳ người nào khả nghỉ, cũng không tìm thấy Đường Minh Hạo mà cô Sở nói, cô Sở là tới đây một mình, giữa chừng cũng không thấy ai đi vào phòng bao của cô ấy”
Cậu ba Dương khẽ híp mắt lại, nghĩ đến chuyện trước đây khi Hàn Nhã Thanh thoát khỏi tay anh, cũng bị xóa sạch camera, không điều tra được gì cả, giờ mặc dù có thể điều tra camera, nhưng lại không phát hiện ra Đường Minh Hạo.
Lúc nãy có lẽ Sở Bách Hà không hề nói dối, nên anh chắc chắn Đường Minh Hạo đã xuất hiện, nhưng lại không tìm thấy trong camera.
Một là camera đã bị động tay động chân, hai là Đường Minh Hạo này có thể né tránh toàn bộ camera.
Lúc nãy Cố Ngũ đích thân đi kiểm tra camera, nếu nó bị người khác động tay động chân, chắc chản Cố Ngũ sẽ phát hiện ra, nên chỉ có thể là khả năng thứ hai.
Đường Minh Hạo có thể né tránh toàn bộ camera trong Hồng Nguyệt Lâu?
Hồng Nguyệt Lâu có rất nhiều camera vô cùng bí ẩn, người ngoài không thể nào biết hết được, cho dù là anh, cũng không dám chắc có thể nằm rõ tất cả vị trí camera ở đây.
Sao Đường Minh Hạo có thể biết được chứ?
Xem ra Đường Minh Hạo này không hề đơn giản!
Nếu Đường Minh Hạo có thể né tránh toàn bộ camera giám sát, vậy thì anh ta sẽ dễ dàng rời khỏi Hồng Nguyệt Lâu một cách lặng lẽ, nên có lẽ anh ta thật sự rời khỏi đây rồi.
Nếu Đường Minh Hạo thật sự rời đi rồi, thì anh cũng không thể giữ Sở Bách Hà ở lại.
Nên giờ anh phải trả tiền dùm Đường Minh Hạo?
Cậu ba Dương nghĩ đến tầm quan trọng của Hàn Nhã Thanh trong lòng Đường Minh Hạo, hai mắt nhanh chóng lóe lên, bỗng thay đổi ý định: “Cậu đi thanh toán giúp cô Sở đi”
“Hả? Anh thật sự muốn thanh toán dùm cô ta?” Cố Ngũ sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, lão đại thật sự muốn thanh toán dùm cô Sở ư?
“Lão đại, anh không sợ mợ chủ biết được sẽ hiểu lầm ư?” Cố Ngũ nghĩ không dễ gì lão đại nhà mình mới theo đuổi được mợ chủ, hơn nữa cô ấy vẫn chưa đồng ý tái hôn với lão đại, nếu giờ lão đại trả tiền dùm người phụ nữ khác, còn là số tiền lớn như thế, ngộ nhỡ mợ chủ hiểu lầm thì sao?
Mấy người xung quanh nghe Cố Ngũ nói thế, thì nhất thời cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật động trời.
Mợ chủ? Vợ của cậu ba Dương?
Cậu ba Dương kết hôn rồi ư?
Trước đây cậu ba Dương từng kết hôn với cô cả nhà họ Hàn, nhưng hai người đã ly hôn rồi.
Nhưng giờ là sao?
“Cô Sở là bạn tốt của mợ chủ chúng ta, nên cô ấy sẽ không hiểu lầm tổng giám đốc đâu” Trước đây thư ký Lưu phụ trách một số chuyện của Hàn thị, cũng từng gặp Sở Bách Hà rồi, nên biết mối quan hệ giữa cô và Hàn Nhã Thanh.
Lúc này thư ký Lưu lại bổ sung thêm một câu như thế, khiến mọi người càng ngạc nhiên, ý bọn họ là cậu ba Dương lại kết hôn lần nữa?
Hai người này đều là người bên cạnh cậu ba Dương, nên chắc hẳn bọn họ sẽ không nói sai, hơn nữa cậu ba Dương cũng không phản bác, xem như ngầm thừa nhận.
“Vâng, tôi sẽ đi thanh toán ngay” Nếu đã thế, Cố Ngũ cũng không lo lắng nữa, lão đại đã lên tiếng rồi, dù anh ấy làm vậy vì lý do gì, thì anh cũng phải làm theo mệnh lệnh của lão đại.
Chỉ hơn 600 tỷ thôi mà, quả thật chẳng thấm vào đâu so với lão đại.
“Chẳng phải Dương Tâm Chiêu đã ly hôn rồi ư? Sao lại kết hôn rồi? Anh ta kết hôn với ai thế?” Trước giờ Thành thiếu chủ rất thích tò mò, giờ càng vì chuyện của cô cả nhà họ Đường mà tò mò cậu ba Dương hơn.
Hơn nữa có lẽ chuyện này cũng liên quan đến cô cả nhà họ Đường đúng không?
Cậu ba Dương chỉ lạnh lùng liếc nhìn Thành thiếu chủ, rồi phớt lờ anh ta.
“Chuyện này liên quan gì đến anh? Anh cũng nhiều chuyện quá rồi đấy! Anh bận tâm đến chuyện vợ chồng tổng giám đốc nhà tôi làm gì?” Thư ký Lưu hơi mất bình tĩnh, người này vừa xuất hiện đã như chó điên, đi đâu cũng nhắm vào tổng giám đốc nhà anh, rốt cuộc anh ta là ai vậy?
“Người khác thì không liên quan đến tôi, nhưng nếu là cô cả nhà họ Đường thì khác” Thành thiếu chủ nhìn Dương Tâm Chiêu, cười rất xán lạn, anh ta nói câu này như lẽ đương nhiên.
Cường chớp mắt liên tục, sao Thành thiếu chủ nhà anh lại nói thế?
Chuyện của cô cả nhà họ Đường thì liên quan gì đến Thành thiếu chủ.
Không nói tới chuyện giờ vẫn chưa thể xác định cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ hay không, cho dù cô ấy thật sự là công chúa, thì có thành chủ ở đó rồi, đâu đến lượt Thành thiếu chủ quản nhiều đến thế?
Nhưng Thành thiếu chủ vừa dứt lời, tất cả những người có mặt ở đây đều đồng loạt nhìn anh ta.
Kể cả Dương Tâm Chiêu và Sở Bách Hà.
Dương Tâm Chiêu híp mắt lại ngay, đáy mắt hơi lạnh lẽo, nói vậy là hôm nay anh Mặc này nhắm vào anh là vì Hàn Nhã Thanh?
Người đàn ông này có quan hệ gì với Hàn Nhã Thanh? Theo anh biết, hình như trong số những người cô quen không có.
người nào họ Mặc.
Tất nhiên, anh biết tên Đường Minh Hạo kia!
Giờ trong lòng cậu ba Dương hơi buồn bực, đầu tiên là Đường Minh Hạo, giờ lại xuất hiện thêm một tên họ Mặc, anh nhận ra hình như mình ngày càng có nhiều tình địch.
“Anh và Thanh nhà tôi…” Giờ Sở Bách Hà hoàn toàn sửng sốt, người đàn ông giàu có điển trai này quen Thanh Thanh nhà cô? Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Chuyện tối nay thật sự khiến người khác liên tục chấn động, từng chuyện xảy ra như một bộ phim dài tập, ngày càng phức tạp, tất nhiên cũng ngày càng đặc sắc!
CHƯƠNG 1017: CẬU BA DƯƠNG NƯƠNG TAY, ĐÓ LÀ CON TRAI RUỘT CỦA ANH (8)
Cô ta quen Thanh Thanh lâu như vậy, mấy năm nay quả thật cô ta luôn ở cạnh Thanh Thanh, nhưng sao cô ta chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này. Hơn nữa cô ta cũng chưa từng nghe Thanh Thanh nhắc đến anh ta.
Bởi vì Sở Bách Hà quá kinh ngạc nên trong lúc nhất thời suýt chút nữa đã lỡ lời. Sau khi cô ta phản ứng lại liền vội vàng đổi lời lại: “Anh quen với cô cả nhà họ Đường?”
Lúc Sở Bách Hà hỏi ra câu này thì cậu ba Dương cũng nhìn thẳng về phía Thành thiếu chủ, rõ ràng cũng đang đợi câu trả lời của anh ta.
“Đương nhiên là quen rồi.” Thành thiếu chủ hơi nhướng mày, trả lời rất hùng hồn.
Cường hơi chịu không nổi rồi, từ lúc nào mà da mặt của Thành thiếu chủ lại dày như vậy?
Thành thiếu chủ có quen với cô cả nhà họ Đường sao?
Thành thiếu chủ còn chưa gặp cô cả nhà họ Đường nữa kìa. Nếu không tối này Thành thiếu chủ đâu cần hao tốn tâm trí để tìm cách trà trộn vào Hồng Nguyệt Lâu chứ?
Nghe được câu trả lời của Thành thiếu chủ, trong con mắt đang híp lại của cậu ba Dương càng lạnh thêm.
Người đàn ông họ Mặc này đúng là có quen biết với Hàn Nhã Thanh sao?
Sao anh lại không biết chút nào hết vậy?
Hơn nữa ngay cả Sở Bách Hà cũng không biết?
Khoảnh khắc này Dương Tâm Chiêu rất nghỉ ngờ người đàn ông này.
“Anh quen cô cả nhà họ Đường lúc nào? Tại sao quen nhau?” Rõ ràng Sở Bách Hà cũng không tin lời của Thành thiếu chủ lắm, bởi vì cô ta thật sự không nghe Thanh Thanh nhắc tới.
Lúc nãy cô ta còn tán gẫu với cục cưng Minh Hạo về tình hình mới của Thanh Thanh nữa đấy.
Lúc đó cục cưng Minh Hạo đã nhắc tới Viên Quân Doanh, nhưng người đàn ông này chắc chắn không phải là Viên Quân Doanh, bởi vì cục cưng Minh Hạo đã nói cậu ba Dương đã trực tiếp hạ gục luôn Viên Quân Doanh rồi, nhưng mà cậu ba Dương lại không hề quen người đàn ông trước mặt này.
Đương nhiên Viên Quân Doanh sẽ không khoe khoang thậm chí còn kiêu ngạo như vậy.
“Đây là chuyện của tôi và cô ấy sao có thể nói cho cô biết chứ?” Thành thiếu chủ liếc mắt nhìn Sở Bách Hà, sau đó lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, như có vẻ câu trả lời này là cố ý nói cho Dương Tâm Chiêu nghe.
Hơn nữa lời này của anh ta rõ ràng là mang chút mờ ám không rõ ràng.
“Cậu chủ, chúng ta nên đi ồi chủ rời đi.
‘ Cường đúng là nghe hết nổi rồi, anh ta cảm thấy anh ta phải nhanh chóng dẫn Thành thiếu “Gấp cái gì? Cậu không thấy tôi đang tán gẫu chuyện của Thấm Nhi sao?” Thành thiếu chủ liếc mắt nhìn Cường. Rõ ràng câu nói này của anh ta cũng là cố ý nói cho Dương Tâm Chiêu nghe, nhất là cách gọi kia.
‘Thấm Nhi!
Nghe thân mật cỡ nào!
Lúc cậu ba Dương nghe được cách gọi mà thiếu thành chủ cố ý khoe khoang lại đột nhiên bật cười.
Thấm Nhi?
Tất cả những ai có quan hệ tốt với cô ấy đều biết thân phận thực sự của cô ấy, và sẽ không bao giờ gọi cô ấy là Thấm Nhi.
Bởi vậy, người đàn ông này có lẽ không liên quan gì đến Hàn Nhã Thanh, cho dù bọn họ thật sự quen biết nhau thì mối quan hệ cũng hoàn toàn bình thường.
Cơn ghen của cậu ba Dương hoàn toàn biến mất, anh phớt lờ người đàn ông họ Mặc trước mặt này.
Chỉ là, anh Mặc này tối nay nhắm vào anh là sự thật, bây giờ xem ra lại là có liên quan đến Hàn Nhã Thanh nữa rồi, trong lòng cậu ba Dương ít nhiều vẫn nâng cao cảnh giác hơn.
“Lão đại, đã tính tiền cho cô Sở rồi” Cố Ngũ đã thanh toán cho cô Bách Hà rồi. Chỉ cần trong tay có tiền, thật ra mấy việc thanh toán này có thể làm rất nhanh.
“Đi thôi.” Cậu ba Dương không để ý tới Thành thiếu chủ nữa mà xoay người đi thẳng xuống lầu. Đương nhiên trong lòng anh vẫn nảy sinh nghỉ ngờ đối với người đàn ông họ Mặc này, mà một khi có nghỉ ngờ thì phải điều tra cho rõ ràng.
Chỉ là trước khi điều tra rõ ràng anh sẽ không manh động.
Sở Bách Hà mỉm cười với Thành thiếu chủ: “Anh Mặc gọi cô cả nhà họ Đường thân mật như vậy, phỏng chừng quan hệ của hai người cũng không tầm thường đâu nhỉ?”
Lời này của Sở Bách Hà vừa nghe giống như hỏi ngược lại, đương nhiên Sở Bách Hà cũng rõ ràng, những người có quan hệ tốt với Thanh Thanh sẽ không gọi cô ấy là Thấm Nhi.
Vì vậy anh chàng họ Mặc này lúc nãy dùng cách gọi cố ý khoe khoang ngược lại đã trực tiếp để lộ ra anh ta và Thanh Thanh hoàn toàn chẳng có liên quan gì cả.
Sở Bách Hà nói xong cũng không để ý đến Thành thiếu chủ mà bỏ đi luôn.
Sau khi cậu ba Dương rời đi, những người khác cũng bỏ đi theo.
“Vừa nấy tôi đã nói gì sai sao?” Thành thiếu chủ hơi ngớ người. Tại sao lúc nãy sau khi anh ta nói xong thì phản ứng của Dương Tâm Chiêu va Sở Bách Hà đều giống hệt nhau vậy?
“Thành thiếu chủ, tôi cảm thấy hình như cậu giống như là chữa lợn lành thành lợn què. Tôi cảm thấy cách gọi của cậu với cô Đường hình như có vấn đề.” Cường cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Cường nhìn ra sai làm của Thành thiếu chủ chính là ở chỗ cố ý khoe khoang cách gọi kia.
“Tại sao?” Lúc này Thành thiếu chủ cũng thật sự không rõ: “Cách gọi này không phải càng thân mật càng tốt sao? Không phải cô cả nhà họ Đường gọi là Thấm Nhi sao? Tôi gọi Thấm Nhi thì có gì sai?”
“Theo lý thuyết là không có sai, chỉ là nhìn phản ứng của cậu ba Dương và cô Sở kia chắc chản là có gì sai rồi, hơn nữa còn sai quá mức” Cường cũng không hiểu nhưng anh ta vẫn phân tích cho Thành thiếu chủ nhà mình biết.
“Nếu thật sự là như vậy thì chỉ có một khả năng đó chính là chúng ta đã bỏ sót thông tin vô cùng quan trọng” Giờ phút này, Thành thiếu chủ đã gác lại tâm trạng xem kịch vui, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Cậu đi điều tra lại những chuyện có liên quan đến cô cả nhà họ Đường” Trên mặt Thành thiếu chủ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, trong mắt cũng nghiêm túc hơn: “Bắt đầu điều tra từ Dương Tâm Chiêu”
Lúc trước anh ta đã từng điều tra chuyện của cô chủ nhà họ Đường nhưng công tác bảo mật của nhà họ Đường quá tốt, anh ta điều tra không được bao nhiêu.
Không chỉ là anh ta không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào, mà ngay cả quản gia Trọng cũng không tìm ra được.
Cho nên lần này Thành thiếu chủ muốn đổi góc độ khác để điều tra. Nếu cô cả nhà họ Đường có quan hệ không tâm thường với Dương Tâm Chiêu vậy thì điều tra từ chỗ Dương Tâm Chiêu có lẽ sẽ có thu hoạch hữu ích.
Không thể không nói lúc Thành thiếu chủ bình tĩnh quả thật rất khôn khéo.
Sở Bách Hà đi thẳng vào thang máy, đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, bởi vì cục cưng Minh Hạo của cô ta vẫn đang đợi cô ta trên xe.
Sở Bách Hà ra khỏi thang máy, đi thẳng tới trước xe của cô ta, mở cửa ra thì nhìn thấy Đường Minh Hạo dang ngồi trong xe nhàn nhã chơi game.
“Cục cưng Minh Hạo? Suýt chút nữa dì đã không giữ được cái mạng nhỏ này rồi, thế mà con lại ngồi ở đây chơi game” Sở Bách Hà nhếch mép, nhịn không được oán giận: “Lần này, dì suýt chút nữa đã bị con hại chết rồi.”
Đường Minh Hạo để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn về phía sau của Sở Bách Hà phát hiện chỉ có một mình Sở Bách Hà thì ánh mắt lóe lên nhanh chóng, vừa ngạc nhiên lại vừa thất vọng.
“Tại sao chỉ có một mình dì?” Đường Minh Hạo khẽ cau mày, khóe môi cũng khẽ mím lại.
“Con có ý gì? Không phải một mình dì thì còn ai nữa? Con đang đợi ai sao?” Sở Bách Hà hơi hơi sững sờ khi nghe thấy lời của Đường Minh Hạo: “Cục cưng Minh Hạo không phải con đang đợi cậu ba Dương đó chứ?”