• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (17 Viewers)

  • Chương 1021-1030

Nhưng nghe giọng điệu thì Dương Tầm Chiêu còn chưa biết chuyện này?

Dương Tầm Chiêu đã thanh toán tiền giúp Đường Minh Hạo, chẳng lẽ còn không biết thằng bé là con anh?

Như vậy Dương Tầm Chiêu còn chưa gặp Minh Hạo sao?

Cô tin với sự thông minh của Dương Tầm Chiêu, nếu bây giờ gặp lại Đường Minh Hạo, anh nhất định sẽ hiểu rõ chuyện này.

Mà nghe giọng điệu của Dương Tầm Chiêu hiển nhiên còn chưa biết thân phận của Đường Minh Hạo!

Cho nên hai ba con này còn chưa chính thức gặp nhau?!

Cho nên đến bây giờ Dương Tầm Chiêu vẫn không biết chuyện gì?!

Nếu anh đã không biết gì cả, vậy bây giờ anh gọi điện cho cô là có ý gì?

Hàn Nhã Thanh là người thông minh, chỉ nghĩ là hiểu ra, cậu ba Dương gọi cuộc điện thoại này chắc là cố ý muốn mách tội Đường Minh Hạo trước mặt cô.

Haizz, cậu ba Dương mách tội ai không mách, lại cứ thích nói xấu con trai cô.

Đương nhiên cũng là con trai anh.

Hàn Nhã Thanh hơi cong khóe môi, không nhịn được bật cười: “Không phải anh đã thanh toán hết rồi sao?”

Dương Tầm Chiêu: “..."

Anh bỗng cảm thấy lòng nghẹn lại, khiến anh thấy khó chịu, rất rất khó chịu.

Giọng điệu đương nhiên này của cô khiến anh tức muốn chết!

Sớm biết như vậy, vừa nãy anh đã không tính tiền cho rồi. Cứ để cho người của Hồng Nguyệt Lâu bắt thằng nhóc Đường Minh Hạo kia đi.

Để thằng nhóc Đường Minh Họa kia nếm thử thủ đoạn của Hồng Nguyệt Lâu.

Đúng, lúc trước anh nên làm như vậy, vì sao lại ngứa tay thanh toán cho nó chứ?

“Sớm biết vậy anh đã không thanh toán giúp nó rồi, để nó nếm thử thủ đoạn của Hồng Nguyệt Lâu.” Cậu ba Dương vô cùng bực tức trong lòng, có vài lời không nhịn được lại bật thốt ra. Đúng, đây là lời anh thật sự muốn nói lúc này, không có lời nào thật tình hơn!

Hàn Nhã Thanh: ”...”

Ở đầu bên kia điện thoại, Hàn Nhã Thanh nghe cậu ba Dương nói vậy thì sửng sốt hai giây, sau đó khóe miệng hơi giật giật. Cô bỗng thấy lúc này anh hơi giống một đứa trẻ.

“Nếu thật sự như vậy, anh sẽ hối hận.” Hàn Nhã Thanh không nhịn được bật cười. Đó chính là con trai ruột của anh, nếu anh để con mình ở lại Hồng Nguyệt Lâu, định để con trai nếm thử thủ đoạn của nơi đó sao?

Đến lúc đó anh chắc chắn sẽ hối hận!

“Anh hối hận? Vì sao anh phải hối hận?” Cậu ba Dương tức giận rồi, nhất thời giọng nói rõ ràng cũng cao hơn mấy phần: “Sao thế, em cứ bảo vệ nó như vậy à? Sao nào? Chẳng lẽ vì nó, em còn có thể trở mặt với anh?”

Khi cậu ba Dương nói ra những lời này, trái tim thẳng, cũng hơi lo lắng và sợ hãi nghe được câu trả lời của Hàn Thành Nhã. Anh sợ kia.

Nếu thật sự như vậy, anh thật sự sẽ tức điên.

Thư ký Lưu nghe tiếng nói của Tống giám đốc nhà mình thì bị dọa run lên. Dáng vẻ lúc này của Tống giám đốc thật đáng sợ, anh ta sắp không giữ được tay lái nữa rồi.

Ngay cả cơ thể của Cổ Ngũ cũng phải run lên, đại ca đang tức điên rồi?

“Thật sự có thể sẽ như vậy.” Bên kia điện thoại, Hàn Nhã Thanh suy nghĩ, trai ruột của cô, địa vị của nó ở trong lòng cô không ai có thể thay thế được.

Nếu như Dương Tầm Chiêu thật sự làm ra chuyện gì không thể tha thứ với con trai của cô, cô thật sự có thể trở mặt với anh.

Đương nhiên, lời này hơn một nửa là Hàn Nhã Thanh đang nói đùa. Lúc này cách điện thoại, cô cũng có thể cảm giác rõ ràng Dương Tầm Chiêu đang tức muốn vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh tức đến thế. Cô thấy cho dù là lần đầu tiên cô gặp Dương Tầm Chiêu ở khách sạn đã cưỡng ép anh, Dương Tầm Chiêu cũng không tức đến nổ phổi thế này.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo có thể chọc Dương Tầm Chiêu tức thế này, đúng là rất lợi hại.

Chỉ là từ trước đến nay Dương Tầm Chiêu luôn bình tĩnh trâm ồn, khôn khéo hơn cả hồ ly, đó không thích hợp sao?

Bây giờ cô đã quyết định ở bên anh, nếu đã vậy cô nhất định sẽ thật lòng thật dạ với anh, tuyệt đối không còn bất cứ suy nghĩ gì với người đàn ông nào khác.

Nhưng anh cứ gặp Đường Minh Hạo là giống như phát điên, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng cẩn thận đã gọi điện thoại mách tội với cô.

Thật ra lúc này anh không chỉ mách tội, mà còn đang anh, nghi ngờ sự trung thành của cô.



Nói cách khác, anh vẫn không tin tưởng cô!



về điểm này, Hàn Nhã Thanh cảm thấy cần phải để anh biết rõ ràng, không thể để anh cứ giữ lòng hoài nghi như vậy.



Cho nên, lúc này Hàn Nhã Thanh không giải thích nhiều, cô muốn để anh tự biết rõ, cũng để anh tự mình hiểu tận gốc vấn đề.



Đương nhiên Hàn Nhã Thanh không giải thích cũng bởi vì Đường rồi để Dương Tầm Chiêu thanh toán tiền, nhưng cuối cùng lại không gặp mặt anh. Thằng bé chưa muốn nhận ba, bây giờ cô cũng không dám lén quyết định thay Đường Minh Hạo.



Cho nên, chuyện khác phải đợi Đường Minh Hạo trở về hỏi rõ ràng rồi tính sau.



Đến bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc buổi tối hôm nay ở Hông Nguyệt Lâu cụ thể đã xảy ra chuyện gì.



Cậu ba Dương nghe Hàn Nhã lên, siết chặt bàn tay cầm di động, nhất thời hơi thở cũng dần trở nên hơi nặng nề.



Cậu ba Dương hít vào thở ra, lại hít vào thở ra, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Anh âm thần cắn chặt răng, chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa: “Ý của em là, em thật sự có thể trở mặt với anh vì nó?”



Giờ phút này, giọng nói của cậu ba Dương hơi run run, giận đang cháy ngùn ngụt.



Lúc này, thư ký Lưu lái xe ở phía trước bị doạ sợ đến không là thế nào?



Anh ta cảm thấy Tổng giám đốc giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt người.



Cố Ngũ lại hơi nhúc nhích, anh ta lùi lại cạnh cửa xe, cả người như nép vào cửa xe. Bây giờ anh ta thật sự muốn nhảy khỏi xe, anh ta tình nguyện nhảy xe cũng không muốn ngồi cùng đại ca.



Bây giờ đại ca thật sự quá đáng sợ, quá khủng bố!



“Dương Tầm Chiêu, anh có thể thầm thở dài một hơi, thấy hơi bất đắc dĩ. Ngày thường rõ ràng bình tĩnh như vậy, khôn khéo là thế, vì sao mỗi lần gặp phải chuyện này lại hoàn toàn thay đổi như trở thành người khác.



Anh cứ thích vô duyên vô cớ ghen tuông, bình thường ghen thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ còn ghen cả với con ruột của mình?



Liệu anh còn có thể ấu trí hơn nữa được không?!



Giờ này trong đầu Bây giờ em bảo anh bình tĩnh?” Cậu ba Dương bỗng bật cười, đương nhiên là tức đến bật cười. Cô một lòng bảo vệ Đường Minh Hạo, cô còn bảo anh bình tĩnh?!



Dưới tình cảnh này, anh phải bình tĩnh thế nào đây?



Lúc này anh mà còn có thể bình tĩnh, vậy thì anh không phải một người đàn ông bình thường nữa.



“Sao em cứ bảo vệ thằng trai bao kia như vậy? Thằng nhóc kia làm ra Em thấy nó đúng hả?”

Từ trước đến nay, cậu ba Dương luôn vô cùng vô cùng bình tĩnh, nhưng khi đàn ông ghen thì sẽ không còn chút lý trí. Lúc này, cậu ba Dương tức đến sắp nổ phổi, có vài lời nếu không nói ra, anh chắc chắn sẽ bị nghẹn chết, anh cảm thấy mình có thể sẽ tức điên!



Hàn Nhã Thanh: ”...”



Dương Tầm Chiêu vừa nói gì?



Trai bao? Anh nói con trai mình là trai bao?!
Dương Tầm Chiêu mới nói gì?

Trai bao? Anh nói con trai anh là trai bao?

Dương Tầm Chiêu con trai cô là trai bao!

Dương Tầm Chiêu, anh dám nói lại lần nữa không?

Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng của mình, nhắc nhở mình phải bình tĩnh, giờ Dương Tầm Chiêu chẳng khác gì đứa bé ba tuổi, nên cô có nổi giận với anh cũng vô ích.

Đầu bên kia cậu ba Dương không nghe thấy câu trả lời của cô, thì tâm trạng càng không vui, cô không nói gì có nghĩa là bị anh nói trúng tim đen

rồi.

“Em thích tên trai bao đó?” Giờ rõ ràng cậu ba Dương đang rất tức giận, người đã mất hết lý trí, nên lại thốt ra một câu như thế.

Thư ký Lưu nghe tổng giám đốc nhà mình nói thế, thì mắt hơi lóe lên, sao tổng giám đốc lại hỏi mợ chủ như thế, anh ấy hỏi vậy chẳng khác nào đang nghi ngờ, không tin tưởng mợ chủ.

Chắc chắn mợ chủ sẽ nổi giận!

Mợ chủ là người kiêu ngạo, lại là độc lập như thế, chắc chắn không muốn mình bị người khác nghi ngờ, nhất là người mà mình tin tưởng.

Giờ mợ chủ đã chấp nhận tổng giám đốc, nên chắc chắn sẽ tin tưởng anh ấy, thế mà anh ấy lại nghi ngờ mợ chủ, e rằng chuyện này sẽ khiến cô ấy đau lòng.

Thư ký Lưu cảm thấy tổng giám đốc thật sự quá kích động rồi, anh ấy không nên nói những lời này mới phải.

Hơn nữa tổng giám đốc nói người ta là trai bao gì đó, anh ấy chưa từng gặp mặt Đường Minh Hạo, sao lại người ta là trai bao thế?

Anh cảm thấy tổng giám đốc nên gặp mặt Đường Minh Hạo trước, rồi hẵng quyết định!

Đầu bên kia, Hàn Nhã Thanh nghe Dương Tầm Chiêu nói thế thì bật cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, từ tốn nói từng câu từng chữ: “Trước giờ em luôn thích trai bao nhất, chẳng lẽ anh không biết à?”

Lúc nãy Dương Tầm Chiêu nói con trai cô là trai bao, giờ còn nghi ngờ cô nữa? Cô thật sự không còn gì để nói nữa rồi.

Dương Tầm Chiêu: “..."

Cô đang thẳng thắn thừa nhận ư?

Giờ cậu ba Dương không biết diễn tả tâm trạng của mình thế nào, anh lớn thế này rồi, nhưng chưa từng buồn bực như lúc này.

Anh cảm thấy lời thừa nhận thẳng thắn của cô lúc nãy như một nhát dao, đâm thẳng vào trái tim anh, khiến anh đau nhói.

“Nên Đường Minh hỏi thêm một câu nữa, anh muốn hỏi cô, có phải Đường Minh Hạo vừa về, cô sẽ lựa không hỏi, vì anh không nói ra được.

Mặc dù cậu ba Dương vẫn chưa nói hết, nhưng người thông minh như Hàn Nhã Thanh vẫn hiểu rõ hàm ý của anh.

“Anh đang muốn hỏi em có phải sẽ lựa chọn Đường Minh Hạo đúng không?” Hàn Nhã Thanh bổ sung nửa câu tiếp theo của anh, rõ ràng Dương Tầm Chiêu đang nghĩ như vậy.

Cậu ba Dương mím chặt môi, nhất thời im lặng.

“Dương Tầm Chiêu, em nói cho người quan trọng nhất trong tim em” Hàn Nhã Thanh nói chắc như đinh đóng cột, bởi vì chuyện này vốn chẳng có gì khả nghi cả.

Tất nhiên trong tim cô, con trai cô là người quan trọng nhất rồi.

Nhưng giờ cô cố ý nói câu này cho Dương Tầm Chiêu nghe.

Cô nói vậy vẫn chưa rõ à? Nếu Dương Tầm Chiêu đừng vì ghen tuông mà mất đi lý trí, chỉ cần anh tin cô, thì cô nghĩ nói này của cô.

Đến lúc đó chắc hẳn Dương Tầm Chiêu sẽ biết được mọi chuyện.

Tất nhiên, nếu Dương Tầm Chiêu chỉ nghĩ đến việc ghen tuông, vẫn luôn hiểu lầm cô, vậy thì chứng tỏ anh hoàn toàn không tin cô.

Cậu ba Dương nghe Hàn Nhã Thanh nói thế thì cả người nhất thời cứng đờ, tay không ngừng nắm chặt điện thoại, thoáng chốc điện thoại đã bị bóp đến móp méo.

Nhưng chất lượng điện thoại khá Cậu ba Dương đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi một câu như thế, cô nói Đường Minh Hạo mãi mãi là người quan trọng nhất trong tim cô, vậy còn anh?

Trong tim cô, anh có vị trí thế nào? Từ đầu đến cuối cô đặt anh ở đâu?

“Bản thân anh vẫn chưa hiểu rõ à?” Mắt Hàn Nhã Thanh khẽ lóe lên, thái độ của cô vẫn chưa đủ sáng tỏ à? Rõ ràng cô đã như vậy vẫn chưa đủ ư?

Hễ là người hiểu rõ cô thì đều biết, cô luôn một lòng một dạ với mọi người và mọi chuyện, không bao giờ có suy nghĩ hai lòng.

Giờ Dương Tầm Chiêu lại hỏi cô câu này?

Rốt cuộc anh không tin tưởng cô đến nhường nào?

Dương Tầm Chiêu hơi ngẩn người, nhất thời không nói gì nữa, anh nhíu chặt mày, như thể đang suy tư điều gì đó.

Mà lúc này Đường Minh Hạo cũng trở về, đang bước vào nhà.

Hàn Nhã Thanh thấy bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã về, thì mỉm cười nói với Dương Tầm Chiêu ở đầu bên kia: “Cục cưng Minh Hạo nhà em về rồi, anh còn chuyện gì nữa không? Nếu không em cúp máy trước đây."

Dám bôi nhọ con trai cưng của cô, còn không tin tưởng cô nữa, cô phải nói lúc nào đó gặp mặt để nói rõ.

Đương nhiên giờ cô phải hỏi Đường Minh Hạo trước là đã chưa kịp phản ứng lại, cô đã cúp máy.

Cậu ba Dương nhìn cuộc gọi đã bị cắt đứt với vẻ mặt mơ màng!

Anh gọi cô để làm gì chứ?

Để anh hứng chịu một bụng lửa giận ư?

Cô cứ thế cúp điện thoại của anh?

Hơn nữa cô vừa mới nói gì?

Cô nói cục cưng Minh Hạo của cô về rồi?

Cục cưng Minh Hạo của cô?

Cô có thể gọi anh ta thân mật hơn nữa không?

Quả nhiên là trai bao!

Hơn nữa của anh.

Đợi đã.

Cô mới nói Đường Minh Hạo về rồi?

Ý cô là Đường Minh Hạo tới tìm cô?

Không ngờ Đường Minh Hạo còn ngang nhiên tới tìm cô?

Đúng là muốn chết mài!

“Chúng ta tới nhà chính nhà họ Đường.” Cậu ba Dương cất điện thoại đã bị anh bóp đến hơi biến dạng, rồi nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên Đường Minh Hạo này dám tới tận nhà tìm cô?

Được! Được lắm!

Anh cũng muốn xem thử, rốt cuộc Đường Minh đó có bản lĩnh thế nào?

“Tổng giám đốc, tôi cảm thấy anh nên bình tĩnh lại trước đã, nếu anh đi gặp mợ chủ với tình trạng này, e rằng sẽ không ổn” Giờ thư ký Lưu đã bị tống giám đốc nhà mình dọa đến mức run lẩy bẩy, nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên khuyên nhủ anh ấy một chút.

Lúc nãy tổng giám đốc nói mợ chủ như thế, chắc chắn sẽ khiến cô ấy sẽ nổi nóng, nếu anh ấy đi gặp mợ chủ trong tình trạng này, ngộ nhỡ hai người đánh nhau thì sao?

“Sao lại không ổn? Chẳng lẽ giờ tôi không thể đi tìm cô ấy à?” Giờ cậu ba Dương thật sự đang nổi nóng, nên không nghe lọt câu nào cả, hơn nữa anh đã mất hết lý trí, cũng không nghe ra hàm ý trong câu nói của thư ký Lưu.

Thậm chí Dương Tầm Chiêu còn không suy nghĩ kỹ câu nói lúc nãy của Hàn Nhã Thanh.



“Tất nhiên tổng giám đốc có thế đi tìm mợ chủ, nhưng tôi cảm thấy giờ tâm trạng anh không được ổn cho lắm, tôi nghĩ anh nên điều tra rõ chuyện này, rồi hẵng đi gặp mợ chủ.” Thư ký Lưu nghe thấy tiếng quát của tống giám đốc nhà mình, thì cả người khẽ run lên, nhưng vẫn liều lĩnh lấy can đảm, cố gắng thuyết phục anh ấy.



“Giờ tôi phải đi điều tra rõ chuyện này, tên Đường Minh Hạo đó tìm tới nhà rồi, tôi có thế không đi tới đó à?” Nếu là bình thường, chắc chắn cậu ba Dương sẽ phớt lờ thư ký Lưu, nhưng giờ anh không thể so với lúc bình thường được.



“Đường Minh Hạo tìm tới nhà rồi? Ý lão đại là anh ta tới nhà họ Đường rồi?” Lần này Cố Ngũ cũng không khỏi kinh ngạc bật thốt.



“Ừm.” Dương Tầm Chiêu buồn bực đáp lại, lúc nãy Hàn Nhã Thanh nói rất rõ, Đường Minh Hạo tới rồi.



Tai anh không có vấn đề, nên chắc chắn không thể nghe nhầm.



Thật ra lúc nãy Hàn Nhã Thanh nói cục cưng Minh Hạo về rồi, từ về rồi hoàn toàn khác với từ tới rồi.



Mới nãy Hàn Nhã Thanh nói câu đó là muốn nhắc nhở Dương Tầm Chiêu rằng, ý từ về rồi ở đây là nói Đường Minh Hạo luôn sống trong nhà họ Đường.



Nhưng rõ ràng giờ cậu ba Dương hoàn toàn mất hết lý trí, bị ghen tuông làm cho mù quáng, nên không hề nghĩ tới điều này.



“Đường Minh Hạo có thể tùy ý tới nhà họ Đường thế ư? Rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với mợ chủ vậy?” Thư ký Lưu sửng sốt, không khỏi hỏi

thêm một câu.



“Có lẽ Đường Minh Hạo là đồng nghiệp của cô ấy ở nước M, hơn nữa nhà họ Đường cũng không phải nơi nghiêm cấm gì, nên chắc chắn bạn bè, đồng nghiệp của cô ấy đều có thể vào được." Cậu ba Dương không nghĩ gì nhiều về câu nói của thư ký Lưu, tất nhiên, anh nói thế cũng không sai.



“Cũng đúng” Thư ký Lưu vô thức gật đầu, tổng giám đốc nói cũng có lý.



“Lão đại, rốt cuộc Đường Minh Hạo là ai?” Mắt Cố Ngũ sáng lên, anh luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó hơi sai sai, nhưng rốt cuộc sai ở đâu, thì anh nhất thời không nói ra được.



Nhưng giờ Cố Ngũ ngày càng tò mò về thân phận của Đường Minh Hạo này.



“Tôi không biết.” Cậu ba Đường Minh Hạo thì càng tức hơn: “Anh ta chỉ là một thằng trai bao."



Lúc cậu ba Dương nói chỉ là một trai bao, nhưng lúc nãy trong điện thoại, Hàn Nhã Thanh đã nói cô thích trai bao.



Cô thích trai bao?



Cô bắt đầu thích trai bao từ khi nào?



Cô thích Đường Minh Hạo ư?



Cậu ba Dương càng nghĩ càng buồn bực.



“Mợ chủ rất thích Đường Minh Hạo ư?” Cố Ngũ ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi một câu, anh cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, nên muốn làm rõ một chút.



Mặc dù anh và mợ chủ liên quan đến cô, cũng từng điều tra một số tài liệu về cô, nên khá hiểu con người cô.



Anh cảm thấy nếu mợ chủ đã đồng ý ở bên lão đại rồi, thì không thể nào thích người đàn ông khác được.



Mợ chủ không phải hạng người đó!



Nên anh cảm thấy có khi nào lão đại đã hiểu lầm chuyện gì rồi không?



Liệu bọn họ có bỏ sót thông tin quan trọng nào đó trong chuyện này không?



Cậu mắt, nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, như muốn lăng trì Cố Ngũ ngay.



Cố Ngũ đang cố ý xát muối vào vết thương anh đúng không?



“Lão đại, tôi cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ” Cố Ngũ rùng mình ngay, ánh mắt của lão đại thật đáng sợ.



“Lão đại, có khi nào anh hiểu lầm chuyện gì không?” Cố Ngũ ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định liều mạng hỏi thêm câu nữa.



“hiểu lầm? Tôi cũng hy vọng đây chỉ là hiểu lầm.” Cậu ba chỉ là hiểu lầm.



Nhưng đây có thể là hiểu lầm ư?



Lúc nãy Hàn Nhã Thanh đã nói rất rõ, trọng nhất.



Còn chuyện nào khiến anh đau lòng hơn chuyện này?



Giờ cậu ba Dương hoàn toàn không suy nghĩ chuyện nào khác, anh không bao giờ nghĩ Đường Minh Hạo sẽ là con trai mình.



Cậu ba Dương hoàn toàn không nghĩ đến điều này.



Giờ anh đã biết sự tồn tại của bé cưng Vũ Kỳ, cũng biết mình có một cô con gái, cảm thấy ông trời đã yêu thương anh lắm rồi, nên chưa bao giờ dám nghĩ một trai một gái là cực kỳ hiếm, với xác suất một trên chục triệu thậm chí là trăm triệu.

Cậu ba Dương hoàn toàn không ngờ chuyện tốt như thế lại rơi xuống đầu mình.

Đây vốn là chuyện anh không dám mơ tưởng đến.

Nên chuyện này không thể trách cậu ba Dương được.

Cố Ngũ nghe lão đại nhà mình nói thế thì nhất thời không nói gì nữa, dù gì giờ anh không hiểu rốt cuộc đã xảy ra đã rồi hẵng nói tiếp.

Mà lúc này ở nhà họ Đường.

“Mẹ, con đã đấu cho mẹ mấy món bảo bối này.” Đường Minh Hạo dâng hết đồ mình vừa đấu về, tới trước mặt Hàn Nhã Thanh.

“Đô là do con đấu, nhưng tiền là do Dương Tầm Chiêu trả.” Hàn Nhã Thanh nhìn cậu bé, dù trên mặt đang nở nụ cười, nhưng vẻ mặt lại hơi phức tạp.

Đường Minh Hạo sửng sốt một lát, rồi khẽ ho một ạ!”

Đường Minh Hạo là một anh bạn nhỏ thông minh, nên đoán ra ngay: “Chú ấy nhanh thật.”

“Nên con có thể giải thích với mẹ một lát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Mặc dù lúc nãy khi cậu ba Dương gọi tới, Hàn Nhã Thanh đã ra sức bảo vệ con trai mình, nhưng Đường Minh Hạo phải cho cô một lời giải thích về chuyện hôm nay.

Cậu bé chỉ là một đứa trẻ, thế mà nơi cậu bé có thể phá rối à?

Nếu Dương Tầm Chiêu không trả tiền giúp cậu bé, rất có thể Hồng Nguyệt Lâu sẽ bắt cậu bé lại ngay, cho dù lúc đó cậu bé đi thanh toán, thì cũng sẽ bị mấy người trong đó đánh một trận. Truyện được đăng tại Truyện Hay Online.



“Con tới đó cùng dì Bách Hà, con đã đấu mấy món đồ, nhưng không mang theo tiền, nên nhờ chú ấy trả tiền bé đang né tránh vấn đề chính.

Hàn Nhã Thanh nghe cậu bé nói đi cùng Bách Hà thì thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng một mình Đường Minh Hạo chạy tới Hồng Nguyệt Lâu phá rối chứ.

“Con đã đấu mấy món đồ? Còn không mang theo tiền? Chuyện này đơn giản thế cơ à? Có phải con tới đó vì Dương Tầm Chiêu đúng không?”

Hàn Nhã Thanh là người thông minh, nên nhanh chóng hiểu ra đầu đuôi tay cô nuôi nấng, cô còn không hiểu rõ cậu bé ư?“Vâng, con tới đó là vì chú ấy, chẳng phải con chỉ cướp mấy món đồ, rồi nhờ chú ấy trả tiền thôi ư? Thế mà chú ấy lại tố cáo với mẹ? Thật nhỏ mọn” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo vừa nghĩ đến việc Dương Tầm Chiêu tố cáo với mẹ cậu bé, thì rất bất mãn.



“Con đã làm sai còn cãi lý nữa à?” Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Minh Hạo, vẻ mặt hơi nghiêm khắc.



“Con chỉ giúp chú ấy thôi, chú ấy không biết cảm kích con thì thôi, còn nói xấu sau lưng con nữa, hừ.” Đường Minh Hạo không chịu thua, cậu ba Dương tố cáo sau lưng cậu bé thì có tài cán gì?



“Con giúp chú ấy?” Hàn Nhã Thanh nghe con trai nói vậy thì sửng sốt, cậu bé làm thế mà gọi là giúp à?



Rõ ràng đang cố ý chọc tức Dương Tầm Chiêu!



“Mẹ, mẹ quen Dương Tầm Chiêu cũng lâu rồi đúng không?” Đường Minh Hạo nhìn mẹ mình, đôi mắt đen láy thoáng qua tia sáng.



“Hả?” Hàn Nhã Thanh thấy bộ dạng này của con trai thì biết cậu bé đang có ý định nào đó, nhưng cô không hiểu hàm ý của con trai.



“Tạm thời chúng ta không nói đến chuyện năm năm trước, mà chỉ nói hiện tại, sau khi mẹ về nước đã kết hôn với Dương Tầm Chiêu, hơn ba tháng sau hai người ly hôn, rồi chú ấy lại theo đuổi mẹ, đến giờ cũng hơn nửa năm rồi, chú ấy đã tặng mẹ món quà nào chưa?” Đường Minh Hạo nghiêm mặt, bắt đầu nghiêm túc giúp mẹ phân tích.



Hàn Nhã Thanh không nói gì, nói thật hình như cậu ba Dương chưa từng tặng cô món quà gì.



“Hai người quen lâu như vậy, mà ngay cả một món quà chú ãy cũng không tặng, chú ấy còn muốn lấy vợ nữa không? Thật không biết chú ấy đang nghĩ gì nữa” Đường Minh Hạo cười chế giễu, cậu bé cảm thấy Dương Tầm Chiêu hoàn toàn không biết cách theo đuổi phụ nữ, đã thế còn muốn cưới mẹ cậu bé, Dương Tầm Chiêu cứ từ từ mà mơ đi.



“Con đang giúp chú ấy tặng quà cho mẹ, chú ấy không cảm kích con thì thôi, còn tố cáo nói xấu con nữa, thật không thể tha thứ.” Đường Minh Hạo nói câu này rất thuyết phục.



Hàn Nhã Thanh: “...”



Hình như con trai nói thế cũng rất có lý.



“Bé cưng nói rất đúng.” Sở Bách Hà đậu xe xong mới đi lên đây, đúng lúc nghe Đường Minh Hạo nói thế thì cười đến híp mắt, cậu bé nói quá đúng.



Cậu ba Dương quen Thanh Thanh cũng lâu rồi, về cơ bản gần đây coi như biết chuyện của Vũ Kỳ rồi, hai người đã tiến triển đến mức có con với nhau, thế mà thể tha thứ.



Cậu ba Dương như vậy cũng muốn cưới vợ? Anh nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp rồi đấy?



Cậu ba Dương có rất nhiều tình địch, nếu anh không cố gắng, thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác cướp mất, chẳng hạn như anh Mặc ở phòng bao số 10.



Vừa nhìn đã biết anh Mặc đó đang có ý với cô cả nhà họ Đường.



Anh Mặc vừa có tiền lại vừa đẹp trai, mặc rất tốt.



“Chị chỉ biết nuông chiều thằng bé thôi.” Hàn Nhã Thanh nhìn Sở Bách Hà, không khỏi lắc đầu, nếu chỉ có mình Minh Hạo, sẽ không gây ra động tĩnh lớn như thế, nhưng nếu có thêm Sở Bách Hà, thì không gì là không thể.



“Dù gì chị cũng rảnh rỗi, nên dẫn Minh Hạo tới đó xem náo nhiệt.” Sở Bách Hà mỉm cười, thấy Thanh Thanh nhà cô không nổi giận, nên cũng không lo Bách Hà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, uống hết một ly nước, rõ ràng anh mắt đang hiện lên tia phấn khích.



“Chị và Minh Hạo cùng đi hãm hại Dương Tầm Chiêu, thì có thể không náo nhiệt ư?” Hàn Nhã Thanh khẽ cười, tối nay hai người này làm lớn chuyện như thế, thì có thể không náo nhiệt à?



“Không chỉ có chị và Minh Hạo, mà còn có thêm người nữa, người đó còn lợi hại ánh mắt sáng rực, rõ ràng đang muốn kể cho cô nghe chuyện tối nay.



Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cô ta, cũng không để tâm cho lắm, cô hiểu rõ tính Sở Bách Hà, cô ta là người thích xem náo nhiệt, hơn nữa còn sợ rằng thiên hạ không loạn.



Những nơi như Hồng Nguyệt Lâu thì có cảnh náo nhiệt, hay xuất hiện một hai nhân vật lợi hại cũng là chuyện thường tình, nhưng chuyện này chẳng liên quan đến cô.



“Thanh Thanh, em không biết đâu, hôm nay người đó liên tục nhắm vào Dương Tầm Chiêu ở Hồng Nguyệt Lâu, vừa bắt đầu đã giành đồ rất còn điên cuồng hơn bé cưng Minh Hạo nữa.” Sở Bách Hà thấy Hàn Nhã Thanh không để tâm kể chuyện của cô.



Tất nhiên, Sở Bách Hà biết, chỉ cần nhắc đến Dương Tầm Chiêu, chắc chắn Thanh Thanh sẽ cảm thấy hứng thú.



“Thế à?” Hàn Nhã Thanh nghe Sở Bách Hà nói người kia liên tục nhắm vào Dương Tầm Chiêu, thì khẽ nhíu mày, có người nhắm vào anh ở Hồng Nguyệt Lâu ư? Xảy ra chuyện gì vậy?



“Tất nhiên rồi, có thể nói người đó thể hiện rất rõ ý đồ nhắm vào cậu ba hề nói quá một

chút nào.



“Nhưng người đó không hê chiếm được chút tiện nghi, cuối cùng còn bị cậu ba Dương hãm hại rất thảm.” Sở Bách Hà nói đến đây thì không khỏi bật cười: “Chị nói cho em biết, chị chưa từng gặp người nào ngốc như thế, bị cậu ba Dương bảy một lần đã đủ ngốc rồi, nhưng anh ta liên tục bị cậu ba Dương bẫy rất nhiều lần, có lần còn bị bây bị ngốc không? Đúng quá tên ngốc con nhà giàu mà.”



“Mặc dù anh ta hơi ngốc, nhưng thật sự rất giàu, là một tên nhà giàu chính hiệu, hơn nữa còn rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả phụ nữ, lần đầu tiên chị nhìn thấy đàn ông đẹp đến thế.” Sở Bách Hà nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy anh Mặc, có lẽ cô đã chấn động trước vẻ đẹp của anh, bởi gì anh thật Sự Bách Hà nói thế cũng cảm thấy hứng thú, tất nhiên vấn đề cô quan tâm nhất vẫn là chuyện người đó nhắm vào Dương Tầm Chiêu.



E là rất ít người dám ngang nhiên nhắm vào Dương Tầm Chiêu, sợ rằng thân phận người đó cũng không đơn giản.



“Chị không biết, chị không quen anh ta, hơn nữa cậu ba Dương cũng thế.” Nhắc đến chuyện này, Sở Bách Hà không khỏi nhíu mày: “Chị chỉ biết anh ta Mặc? Anh ta quen em?” Hàn Nhã Thanh sửng sốt, họ Mặc? Còn quen cô?



Sao cô không nhớ mình có quen một người họ Mặc thế?



Cô thật sự không biết mình có quen một người vừa đẹp trai lại vừa giàu có.



“Sao thế? Em cũng không biết à?” Sở Bách Hà thấy Hàn Nhã Thanh phản ứng như thế thì biết có lẽ cô cũng không quen người đàn ông này.



Vậy thì chuyện này thật kỳ lạ!



Dụng ý của hiểu!

“Nhưng anh ta nói anh ta biết em mà, hơn nữa anh ta còn gọi em là Thấm Nhi một cách thân mật nữa?” Sở Bách Hà nghĩ đến chuyện ngày trước, không nhịn được cười: “Nhưng lúc anh ta gọi em là Thấm Nhi thì cũng hoàn toàn bị lộ rồi, ai thân thiết với em đều sẽ không gọi em là Thấm Nhi.”



“Vâng.” Đầu mày Hàn Nhã Thanh khẽ nhấc lên, câu này Sở Bách Hà nói rất đúng, thường những ai thân quen với cô đều sẽ không gọi cô là Thấm Nhi, cho dù ở nhà họ Đường, Đường lão phu nhân bình thường cũng sẽ gọi cô là Thanh Thanh, chỉ khi nào có người ngoài mới kêu cô là Thấm Nhi.



"Chị nghĩ lúc đó anh Mặc kia cố ý gọi em là Thấm Nhi thân mật như vậy, có thể là anh ta muốn đả kích cậu ba Dương, không ngờ lại tự chuốc lấy thất bại, cậu ba Dương vốn đang ghen tức hiện rõ trên mặt, sau khi nghe thấy anh ta gọi em là Thấm Nhi thì không thấy vẻ ghen ghét đó đâu nữa rồi, chị sẽ bị anh ta làm cho chết cười mất thôi."



Sở Bách Hà nghĩ đến tình huống lúc đó liền cảm thấy buồn cười: “Chị thấy anh Mặc này buồn cười thật đấy.”



“Có điều, khi anh ta nhắc đến em, dáng vẻ của anh ta có vẻ rất thân thiết với em, Thanh Thanh, em có chắc là em không biết anh ta không?” Sở Bách Hà nghĩ đến phản ứng của người đó khi nhắc đến Đại tiểu thư nhà họ Đường liên cảm thấy rất kỳ lạ.



“Em không nhớ là em có quen người như vậy, họ Mặc, lại còn cả những đặc điểm mà chị nói nữa, trong số những người em quen cũng không có ai phù hợp với những điểm đó." Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra ai như vậy.



“Kỳ lạ thật, vậy tại sao anh ta lại nói rằng anh ta biết em, mà khi anh ta nhắc đến em, anh ta hoàn toàn coi em như người mình vậy, hơn nữa chị nghĩ anh ta cũng vì em nên mới nhắm vào cậu ba Dương.” Sở Bách Hà hơi dừng lại, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên: "Thanh Thanh, em nghĩ liệu anh ta có phải là người hâm mộ em không? Vì thích em nên mới nhắm vào cậu ba Dương mọi lúc.”



"Thích em? Không phải chứ? Em chưa bao giờ nghe nói đến ai như vậy, với cả theo mô tả của chị, em có thể chắc chắn là trước đây em chưa từng gặp anh ta. Một người chưa từng gặp thì thích cái gì chứ?” Hàn Nhã Thanh cho răng khả năng này khó xảy ra.



“Cũng không hẳn, lúc đó anh ta đang nói về đại tiểu thư nhà họ Đường, bây giờ bên ngoài có rất nhiều tin đồn về đại tiểu thư nhà họ Đường, cho nên có thể sau khi anh ta nghe tin về em đã yêu thầm em rồi.” Sở Bách Hà vẫn kiên quyết với quan điểm của mình, chuyện tình cảm đôi lúc thực sự không thể nói đạo lý được.



“Yêu thầm em? Sau đó nhắm vào cậu ba Dương? Có thể sao?” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, liệu có khả năng như Sở Bách Hà nói sao?



“Có thể, đương nhiên là có thể, em không biết có nhiều người sẽ phát điên vì yêu, giống như vị thiếu gia nhà giàu vừa có tiền vừa đẹp trai người ngu ngốc nữa, thực sự là chuyện gì cũng làm được. ” Sở Bách Hà càng nghĩ càng hợp với phong cách của vị họ Mặc kia.



“Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra lai lịch của người đó.” Hàn Nhã Thanh không tiếp lời Sở Bách Hà, cô cảm thấy khả năng Sở Bách Hà nói không cao lắm.



Hàn Nhã Thanh luôn làm mọi việc theo lý trí, kể cả chuyện tình cảm cũng vậy, nên cô không hiểu loại tình yêu có thể điên cuồng mà không cần gặp gỡ như thế.



Cô cảm thấy ba Dương mọi lúc ở Hồng Nguyệt Lâu, công khai đối đầu với cậu ba Dương, sau đến khi kết thúc phiên đấu giá, cậu ba Dương vẫn chưa tìm ra thân phận của người đó.



Chỉ riêng chuyện này, cô đã cảm thấy người đàn ông đó không hề đơn giản.



Thân phận không đơn giản, năng lực cũng không đơn giản, đương nhiên thực lực còn có thể khiến người ta kinh ngạc hơn.

Với năng lực của cậu ba anh ta chắc chắn có thế lực rất lớn chống đỡ, đủ để có thể che giấu thân phận của anh ta.



“Ừm, em nói đúng, trước tiên phải làm rõ thân phận của người đó, nhưng người họ Mặc vốn dĩ không nhiều, họ Mặc mà lợi hại như thế thực sự chưa từng nghe qua, vừa nãy trên đường về chị mới gửi tin nhắn cho Mộ Dung Tri, nhờ anh ấy tìm giúp, xem có thể điều chính, trên khuôn mặt cũng rõ thêm vài phần nghiêm túc.Lên website Truyenhayonline để cập nhật chương nhanh nhất



“Nhưng chị nghĩ cậu ba Dương chắc chắn cũng sẽ cho người đi điều tra, với năng lực của cậu ba Dương, nếu dốc toàn lực điều tra, chắc chắn không có chuyện gì có thể qua mắt cậu ba Dương.” Sở Bách Hà biết rõ khả năng của cậu ba Dương, cô cũng vô cùng tin tưởng vào điều đó.



“Em Hàn Nhã Thanh lại không lạc quan như cô nghĩ: “Em thấy chuyện này khá kỳ lạ, gần đây có người nhắm vào nhà họ Đường, lần nào em điều tra cũng là có người của Quỷ Vực Chi Thành nhúng tay vào, chị nghĩ xem liệu có phải là người của Quỷ Vực Chi Thành không?”



“Người của Quỷ Vực Chi Thành?” Sở Bách Hà giật mình, giọng nói vô thức vút cao lên: “Em nói người của Quỷ Vực Chi Thành đối đầu với nhà họ Đường ư? Tại sao?”



“Em không biết, đến giờ em vẫn chưa tìm ra manh mối hữu ích nào.” Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi nhíu lại, sắc mặt có tra như vậy đâu."



“Chuyện của Quỷ Vực Chi Thành đương nhiên không dễ điều tra, nếu người có mặt Thành, vậy thân phận của hắn ở Quỷ Vực Chi Thành là như thế nào? Có thể huy động 9000 tỷ một lúc thì chắc chắn địa vị không hề thấp đúng không?” Sở Bách Hà không có ý trêu đùa như ban nãy nữa mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.



“Vâng, 9000 tỷ không phải là số tiền nhỏ, em nghĩ cho dù cả bộ phận của Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A thì ngay lập nên thân phận của người họ Mặc đó...” Câu nói của Sở Bách Hà đã nhắc nhở Hàn Nhã Thanh, có lúc quyền lợi của một



người mới có thể quyết định khả năng chi phối tài chính của anh ta.



“Theo em, vị họ Mặc này có thể đến từ trụ sở Quỷ Vực Chi Thành không?” Sở Bách Hà lúc này quá mức kinh ngạc, hai mắt mở to, giọng nói cũng đầy ngạc nhiên.



"Trong khoảng thời gian ngắn tiền mặt, trên thế giới có lẽ không có nhiều người làm được như vậy, cho nên anh ta rất có thể nằm trong trụ sở Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa còn nắm vị trí quan trọng." Lời nói của Hàn Nhã Thanh lúc này rất chắc chắn, hơn nữa phân tích cũng rất toàn diện.



“Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành là Trương Minh Hoàng, truyền thuyết nói hắn là một nhân vật rất lợi hại, nhưng tuổi tác thì không đúng...” Sở Bách Hà càng lúc càng cau chặt mày: "Chẳng nhẽ anh ta là con trai của thành chủ?"



“Thành chủ Quỷ Vực Chi thành có con trai? Không phải nói đến bây giờ ông ta vẫn chưa lấy vợ sao?" Hàn Nhã Thanh sửng sốt, lúc trước chuyện của Đường Lăng đã khiến cô nghi ngờ Quỷ Vực Chi Thành, lúc đó Mộ Dung Tri đã giúp cô điều tra ra rất nhiều chuyện về vị thành chủ trong truyền thuyết của Quỷ Vực Chi Thành.”



Lúc đó Mộ Dung Tri đã nói rằng Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành vốn luôn độc thân, còn có người đồn rằng Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đã xuất gia rồi.

----

Xin lỗi mọi người, dạo này trễ nải quá. T^T

Mình đã up 10 chương + ngày mai up 10 chương để bù cho mọi người nha.



Lịch ra truyện sẽ là 14h chiều hàng ngày. Mọi người nhớ lịch để lên đọc ạ. ^^ CHƯƠNG 1026: CẬU BA DƯƠNG ĐI BẮT GIAN, HÀNH ĐỘNG NÀY ĐÚNG LÀ KHÔNG AI SÁNH BẰNG (2)

“Đúng vậy, Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đúng là chưa lấy vợ, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ông ta có con.” Khóe môi Sở Bách Hà rõ ràng cong lên khi cô nói câu này: “Đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp đâu mà.”

“Ý chị là sao?” Hàn Nhã Thanh nghe thấy ý tứ rõ ràng trong lời nói của Sở Bách Hà, hơn nữa ý này của Sở Bách Hà là đang có thành kiến rất lớn với Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành?

Khi đó Mộ Dung Tri vô cùng ngưỡng mộ Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, không ngừng nói những điều tốt đẹp về Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành mà?


Người có thể khiến Mộ Dung Tri ngưỡng mộ có lẽ sẽ không tệ như thế chứ?

“Em chưa nghe nói sao? Gần đây Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đã tìm lại được con gái của mình, Quỷ Vực Chi Thành đã nhận lại một công chúa, chuyện này đã gây tiếng vang lớn đấy, lần này vì một công chúa, Quỷ Vực Chi Thành có thể sẽ công bố cực kỳ khoa trương, hoàn toàn không giống với tác phong khiêm tốn của Quỷ Vực Chi Thành ngày trước, có thể thấy Thành chủ coi trọng đứa con gái này thế nào, nhưng chỉ nghe nói nhận lại con gái chứ không nói gì đến mẹ của nó, chắc hẳn là một đứa con ngoài giá thú rồi, vậy nên mới nói, đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp đâu.”

“Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành có con gái ngoài giá thú?” Nghe Sở Bách Hà nói, Hàn Nhã Thanh hơi nhướng mày: “Em nhớ lúc trước Mộ Dung Tri có nói Thành chủ này có người yêu sâu đậm, nói không chừng đứa con gái này là do người đó sinh ra thì sao?”

“Ai biết được, nhưng dù sao thì lần này chuyện Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành nhận lại con gái cũng là chuyện rất lớn, như muốn cho cả thiên hạ biết vậy, hơn nữa gần đây Quỷ Vực Chi Thành còn không ngừng cho cô công chúa này ra mặt ở mọi người, cũng không biết rốt cuộc là có ý gì?”

Sở Bách Hà hơi dừng lại, sau đó khẽ thở dài: "Chị đã nhìn thấy vị công chúa này một lần rồi, thực sự mà nói, chị không thích cô ta lắm, cô quá được cưng chiều, còn quá làm màu, quá giả tạo, có cảm giác như bạch liên hoa vậy.”

“Nhưng dù sao người ta cũng là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, lần này Quỷ Vực Chi Thành lại trịnh trọng nhận công chúa, cũng muốn cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết, có thể thấy được cô công chúa này được Thành chủ cưng chiều thế nào, cho nên đương nhiên cũng không có ai à?” Hàn Nhã Thanh khẽ đảo mắt nhìn Sở Bách Hà, cô hiểu Sở Bách Hà, nếu công chúa sẽ không có thành kiến với vị công chúa này đâu.

“Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là hơi giả tạo, chị nhìn không quen, lúc đó cô ta va vào chị, làm đổ rượu của chị, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, xin lỗi một câu là xong thôi, nhưng cô ta không những không xin lỗi, mà còn giả vờ vô tội, giả vờ đáng thương.” Khóe môi Sở Bách Hà hơi cong từng nghe Mộ Dung Tri nói Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành này lợi hại đến mức nào, mỗi lần Mộ Dung Tri nhắc đến vị Thành chủ, anh ấy đều bày ra dáng vẻ rất ngưỡng mộ, em không nghĩ rằng con gái của Thành chủ lại như vậy, người ta nói hổ phụ sinh hổ tử, xem ra cũng không hẳn là như vậy.” Sở Bách Hà không thèm tính toán, nhưng trong lòng vẫn có chút ức hiếp người khác, lúc đó rõ ràng là công chúa Quỷ Vực Chi Thành va phải cô, còn giả vờ vô tội đáng thương, thực sự khiến cô chán ghét.

Khi đó cô đang ở cùng Đường Bách Khiêm, Đường Bách Khiêm khuyên cô nhẫn nhịn một chút, người kia là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, không thể động vào, cũng không động vào được.

Lúc đó cô cũng vì giữ thể diện cho Đường Bách Khiêm, cuối liên quan gì đến chúng ta, sau này chị và công chúa có lẽ cũng không gặp lại nhau nữa, đừng nghĩ nữa, chị cũng không thể chạy đến Quỷ Vực Chi Thành gây chuyện với công chúa nhà người ta mà phải không? ” Hàn Nhã Thanh vừa đùa vừa an ủi Sở Bách Hà.

“Ai nói sẽ không gặp lại? Mộ Dung Tri sẽ lập tức tiếp quản công ty nhà mình, Ngụy Khang không phải sẽ tổ Chi Thành sẽ đến thôi.” Sở Bách Hà nghĩ đến chuyện này đã thấy buồn bực.

"Làm sao chị chắc chắn là cô công chúa này nhất định sẽ đi? Mộ Dung Tri mời người của Quỷ Vực Chi Thành đến sao?”

Hàn Nhã Thanh hơi ngạc nhiên, mặc dù Mộ Dung Tri rất ngưỡng mộ Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, nhưng Ngụy Khang không có giao dịch làm ăn gì với Quỷ Vực Chi Thành, Mộ Dung Tri cũng lý mà nói không có khả năng anh sẽ mời người của Quỷ Vực Chi Thành chứ?

"Em không biết đúng không? Lần này người từ Quỷ Vực Chi Thành chủ động tham gia, mục đích chỉ để cho công chúa của họ lộ diện, đó chắc hẳn là chủ ý của công chúa, bởi vì Quỷ Vực Chi Thành trước giờ chưa từng làm như vậy, vị công chúa này chắc sợ rằng người khác không biết cô ta một nụ cười lạnh.

“Cô ấy cố ý làm vậy sao?” Hàn Nhã Thanh lúc này có chút kinh ngạc, Quỷ Vực Chi Thành trước giờ luôn kín tiếng, bởi vì bản thân Quỷ Vực Chi Thành đã có thực lực rất mạnh, trước giờ Quỷ Vực Chi Thành luôn cao ngạo không qua lại vớ người ngoài.

Vị công chúa này lại làm ngược lại, có phải cô ta có ý đồ thì khác không?

"Có thể có ý đồ gì đặc biệt sao, cô ta vốn hư vinh, cô ta muốn khoe khoang, muốn thấy người khác ngưỡng mộ, nịnh nọt mình." Sở Bách Hà tỏ vẻ khinh thường: “Loại phụ nữ đó là đáng khinh bỉ Vực Chi Thành, còn cần phải tìm người đến nịnh nọt mình sao?" Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, trương.

Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, bản thân ở địa vị cao như vậy, còn cần quan tâm đến chuyện này sao?

Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chính là một vị trí mà không ai chạm đến được, căn bản không cần phải làm thế!

“Thật mà, chị không ngoa chút nào đâu, lần trước chị đã tận mắt chứng kiến rồi, lúc đó cô ta đứng giữa một đám phụ nữ, cái đuôi của cô ấy chỉ Nhã Thanh không tin, liền nhanh chóng nói thêm một câu: “Em nhất định phải tham gia bữa tiệc của Ngụy Khang, đến lúc đó em chắc chắn sẽ gặp cô công chúa này, rồi em sẽ thấy.”

Hàn Nhã Thanh cười cười, không nói thêm gì nữa, cô thấy công chủ Quỷ Vực Chi Thành không liên quan gì đến cô, cho nên cô không có hứng thú gặp công chúa.

Tuy nhiên, lần này cô chắc chắn phải đến sự kiện quan trọng của Mộ Dung Tri để bắt đầu tiếp quản công ty.

“Phải rồi, em có một chuyện này, lúc trước cậu ba Dương đã xem mọi camera của Hồng Nguyệt Lâu để tìm Minh Hạo, nhưng không phát hiện ra bé cưng Minh Hạo, thằng bé nói nó không cố ý trốn tầm nhìn của camera ở Hồng Nguyệt Lâu, em nói xem có phải có người đứng sau gây chuyện không?” Sở Bách Hà nói “Chuyện này chị đã nói với Mộ Dung Tri rồi, anh ấy nói anh ấy sẽ điều tra xem, nhưng gần đây Mộ Dung Tri bận việc ở công ty, sợ là bận quá không làm được, chị đang nghĩ có nên bảo cậu ba Dương điều tra xem có chuyện gì không.”
CHƯƠNG 1027: CẬU BA DƯƠNG ĐI BẮT GIAN, HÀNH ĐỘNG NÀY ĐÚNG LÀ KHÔNG AI SÁNH BẰNG (3)

Hàn Nhã Thanh nghe Sở Bách Hà nói thế, nhanh chóng nheo mắt lại, mặt mày nghiêm túc hơn: “Ừ, nhất định phải điều tra rõ chuyện này.”

“Thanh Thanh, có phải là người của Quỷ Vực chi thành không? Người bình thường chỉ sợ không dám giở trò dưới mắt cậu ba Dương, mà người bình thường cũng không có khả năng giấu được cậu ba Dương.” Sở Bách Hà cảm thấy chuyện này không đơn giản như mặt ngoài.

“Có lẽ, anh Mặc mà em nói có khả năng là người của Quỷ Vực chi thành, cho nên chuyện theo dõi có phải là do anh ta giở trò gì không?” Hàn Nhã Thanh chưa từng gặp qua anh Mặc mà Sở Bách Hà nói, cho nên có một vài chuyện không thể khẳng định được, chỉ có thể đoán.

“Trông không quá giống, anh Mặc kia nhìn là biết ngay là loại người tự do phóng khoáng, thích làm gì làm đó, nếu anh ta đã dám công khai đối đầu với cậu ba Dương ngay bên ngoài thì chắc là không thể nào lại lén giở trò xấu sau lưng được, em cảm thấy anh ta không giống loại người như thế.” Mắt Sở Bách Hà hơi lóe lên: “Tuy tối hôm nay anh ta luôn nhắm vào Dương Tầm Chiêu, nhưng mà em cũng không cảm nhận được quá nhiều ác ý trong hành động của anh ta.”

“Hơn nữa em cảm thấy anh ta không giống loại người âm hiểm đó, anh ta bị cậu ba Dương chơi thảm đến thế, thiệt hai hơn chín nghìn tỷ, nhưng mà khi anh ta gặp mặt cậu ba Dương, em cũng không thấy anh ta có vẻ tức giận gì, cũng có nghĩa anh ta là một người rộng rãi.” Tuy bình thường Sở Bách Hà có hơi xốc nổi nhưng nhìn người lại rất chính xác.

Đường Minh Hạo luôn im lặng nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên nhìn Sở Bách Hà nói: “Dì Bách Hà, đừng nói là dì thích anh ta đó nha?”

“Con ăn nói bậy bạ gì đó?” Sở Bách Hà trừng mắt nhìn Đường Minh Hạo: “Con nít đừng có nói bậy.”

“Con nói bậy sao? Đây là lần đầu tiên con thấy dì Bách Hà khen một người đàn ông khác đến thế đó, lúc trước dì Bách Hà luôn nói đàn ông không phải thứ tốt lành gì.” Đường Minh Hạo hơi híp mắt lại, trên mặt nở nụ cười có ý nghĩa sâu xa.

“Minh Hạo nói cũng không sai, đây cũng là lần đầu tiên chị nghe em khen một người đàn ông đó, đừng nói là thích người ta thật đó nha?” Hàn Nhã Thanh cũng trêu chọc.

Lúc Sở Bách Hà còn nhỏ, ba của cô từng có vợ bé khác ở bên ngoài, khi đó ba cô vì muốn ly hôn với mẹ cô mà đã dùng một số chiêu trò bẩn thỉu thấp kém, cho nên Sở Bách Hà luôn có cái nhìn xấu về đàn ông.

Đây thật sự là lần đầu tiên cô nghe thế.

“Em chỉ nói sự thật thôi, phân tích giúp hai người, hai người là có ý gì đây hả?” người.

“Dì Bách Hà, dì xác định không phải là vì anh Mặc kia đẹp sao? Con từng nghe dì khen anh Mặc kia đẹp không chỉ một lần.” Đường Minh Hạo lại càng cười tươi hơn, lộ rõ ý trêu chọc.

“Đúng rồi, lúc nãy cậu ba Dương gọi điện thoại mách lẻo với chị đã nói gì thế?” Sở Bách Hà nói không lại Đường Minh Hạo, lập tức cố ý chuyển sang đề tài khác.

Đường Minh Hạo nghe Hàn Nhã Thanh, cậu bé cũng rất muốn biết rốt cuộc cậu ba Dương đã nói như thế nào.

“Thật ra cũng không có nói gì, anh ấy chỉ nói Minh Hạo đi đấu giá, cuối cùng lại bắt anh ấy trả tiền thôi.” Hàn Nhã Thanh ngẩn ra, vẫn quyết định giấu giếm thay cậu ba Dương, dù sao bây giờ hai cha con đã như nước với lửa, cô cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa, nhất cho bé Hạo biết.

“Không thể nào? Cậu ba Dương cố ý gọi điện thoại đến để mách lẻo, vậy mà lại không nói gì hết?” Sở Bách Hà không tin chho lắm: “Lúc trước ở Hồng Nguyệt Lâu, khi em nhắc đến Đường Minh Hạo với cậu ba Dương, cậu ba Dương có phản ứng đáng sợ lắm, cứ như muốn đi giết người bất cứ lúc nào vậy”

“Vì sao chứ?” Hàn Nhã Thanh sửng sờ, sao Dương Tầm thì em hỏi ai? Em cũng thấy rất thắc mắc đó.” Sở Bách Hà hơi mím môi, việc này Thanh Thanh cũng không biết thì sao cô biết được.

“Mẹ, có phải Dương Tầm Chiêu gọi điện thoại cho mẹ nói xấu con không?” Đường Minh Hạo không quan tâm đến mấy chuyện khác, bây giờ cậu bé chỉ muốn biết Dương Tầm Chiêu đã nói gì về cậu.

“Không có, cục cưng nhà mẹ đáng yêu như vậy...” Hàn Nhã từng nói cho bé Hạo biết.

“Mẹ đừng giấu nữa, thật ra con đều nghe hết rồi, trước khi con bước vào, con đã đứng ngoài cửa nghe được một lúc.” Đường Minh Hạo hừ lạnh: “Rốt cuộc ông ấy đã nói gì về con?”

Hàn Nhã Thanh: “...”

Lúc trước bé Hạo đã đứng bên ngoài nghe lén, vậy rốt cuộc bé Hạo đã nghe được bao nhiều?

“Có phải ông ấy nói con là trai bao không?” Đường Minh Hạo thấy mẹ vẫn chưa chịu nói, lập tức hỏi thẳng.

Đúng là Đường Minh Hạo đã đứng bên ngoài nghe lén một lúc, đương nhiên cậu bé không thể bé nghe mẹ nói trai bao gì gì đó, cho nên cậu bé đoán chắc chắn Dương Tầm Chiêu hơi trợn tròn mắt, bé Hạo còn nghe được cái này sao?

“Quả nhiên.” Đường Minh Hạo nhìn phản ứng của mẹ lập tức hiểu ra cậu bé đã đoán đúng rồi, Dương Tầm Chiêu thật sự nói cậu bé như thế.

Dương Tầm Chiêu lại dám nói cậu là trai bao?

Đúng là không thể tha thứ!

“Phụt, ha ha ha...” Sở Bách Hà bật cười: “Cậu ba Dương nói bé Hạo là trai bao, cậu ba Dương dám ăn dám nói bao, hai người nói coi nếu cậu ba Dương biết được sự thật rồi sẽ có phản ứng như thế nào đây? Ha ha ha, cười chết mất, cười sắp tắt thở rồi!”

“Ông ấy mới là trai bao, cả gia phả nhà ông ấy mới là trai bao.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất tức giận, cực kỳ cực kỳ tức giận.

“Bé Hạo, gia phả nhà cậu ba Dương cũng có con, con đang tự mắng chính mình đó, Bách Hà ngẩn ra, rồi lại tiếp tục cười to.

Cô biết bây giờ bé Hạo thật sự đang rất tức giận, nhưng mà mấy lời bé Hạo nói cũng rất buồn cười, cô không nhịn được phải bật cười.

Hàn Nhã Thanh cũng cong môi, cô rất hiếm khi nhìn thấy cảnh con trai giận đến dậm chân thế này, hai cha con này đúng ra được đúc ra từ một khuôn, tính tình cũng giống hệt nhau.

“Đúng rồi, sau Bách Hà đã bị gợi lên lòng tò mò, hai cha con này thật sự rất thú vị.

“Không nói gì nữa, sau đó Minh Hạo đã quay về nên chị cúp máy luôn.” Hàn Nhã Thanh nhịn không được lắc đầu, Sở Bách Hà đúng là một người thích mọi chuyện trở nên rối ren.

“Chỉ vậy thôi? Chị cứ thế mà cúp máy à?” Sở Bách Hà chớp mắt: “Cậu ba Dương cứ thế mà bỏ qua? Dựa theo mà bỏ qua được chứ?”

“Chắc chắn không được, chị đoán chắc anh ấy đang chạy lại đây.” Hàn Nhã Thanh rất hiểu Dương Tầm Chiêu, câu nói cuối cùng khi nãy là cô cố ý nói cho Dương Tầm Chiêu nghe, cô tin chắc sau khi Dương Tầm Chiêu nghe được câu nói đó chắc chắn sẽ chạy đến.CHƯƠNG 1028: CẬU BA DƯƠNG ĐI BẮT GIAN, HÀNH ĐỘNG NÀY ĐÚNG LÀ KHÔNG AI SÁNH BẰNG (4)

“Chắc chắn không được, chị đoán chắc anh ấy đang chạy lại đây.” Hàn Nhã Thanh rất hiểu Dương Tầm Chiêu, câu nói cuối cùng khi nãy là cô cố ý nói cho Dương Tầm Chiêu nghe, cô tin chắc sau khi Dương Tầm Chiêu nghe được câu nói đó chắc chắn sẽ chạy đến.

Mà chỉ cần Dương Tầm Chiêu chạy đến chắc chắn có thể nhìn thấy bé Hạo, đến lúc đó tất cả hiểu lầm đều sẽ được xóa bỏ, đương nhiên hai cha con này cũng có thể gặp mặt nhau một cách thẳng thắn.

Bé Hạo cũng đã quậy đủ rồi, chuyện này cũng nên kết thúc.

Nhưng bây giờ lại để bé Hạo biết Dương Tầm Chiêu nói cậu bé là trai bao, mà bé Hạo rõ ràng đang rất tức giận, cho nên chỉ sợ bé Hạo sẽ không chịu nhận Dương Tầm Chiêu một cách dễ dàng rồi.

Nhưng Dương Tầm Chiêu chắc chắn đã chạy đến, chỉ cần Dương Tầm Chiêu chạy đến đây, gặp được Đường Minh Hạo, có một số việc phải gặp mặt mới dễ giải quyết.

Đường Minh Hạo nghe Hàn Nhã Thanh nói thế, lập tức thay đổi sắc mặt: “Con không muốn nhận ông ấy, ông ấy có đến con cũng sẽ không gặp, ông ấy mắng con là trai bao, con không thèm nhận ông ấy đâu.”

Quả nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo có phản ứng rất kịch liệt.

“Bé Hạo, đó là ba ruột của con, hai người cuối cùng cũng phải nhận nhau thôi.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, cô cũng có hơi sốt ruột, nhưng cô biết cũng thể ép bé Hạo được.

Từ nhỏ bé Hạo đã không có ba ở bên, cậu bé vô cùng ngoan ngoãn, nhưng cũng rất nhạy cảm, cậu bé vừa chờ mong, lại vừa sợ hãi tình thương của ba, cho nên có một số việc cô không thể ép buộc quá đáng, vẫn cần Minh Hạo tự nghĩ thông, thật sự đón nhận Dương Tầm Chiêu.

“Nhưng cậu ba Dương sắp đến rồi, con không muốn gặp cũng không được.” Sở Bách Hà thấy phản ứng của Đường Minh Hạo, hai mắt hơi lóe lên: “Cậu ba Dương đã đến đây, con cảm thấy con còn có thể trốn sao?”

“Ai nói con không trốn ông ấy được chứ?” Đường Minh Hạo căng chặt mặt, trong mắt chắc chắn sẽ không thua ông ấy.”

Hàn Nhã Thanh đảo mắt, liếc mắt nhìn Sở Bách Hà: “Đã lúc muốn khuyên bé Hạo, không ngờ lại có hiệu quả ngược lại.” Sở Bách Hà nhìn Hàn Nhã Thanh cười, nhưng nụ cười kia nhìn có hơi giả.

“Có ma mới đi tin em.” Hàn Nhã Thanh trừng mắt nhìn cô, Sở Bách Hà thích xem trò hay, Sở Bách Hà nói câu đó rõ ràng là muốn kích thích Đường Minh Hạo.

Dù sao Đường Minh Hạo cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, hơn nữa bây giờ Minh thích, Đường Minh Hạo không mắc lừa mới là lạ đó.

“Bà chủ, cậu ba Dương đến.” Ngay lúc này, giọng nói của quản gia từ dưới lầu vọng lên, bởi vì giọng của ông quản gia rất lớn, mà lúc trước khi Sở Bách Hà bước vào cũng không đóng cửa, cho nên mấy người trong phòng đều nghe thấy.

“Con phải đi trốn, hai người không được nói chuyện của con cho Dương Tầm Chiêu biết đó, nếu ai nghỉ chơi với người đó.” Đường Minh Hạo nghe ông quản gia nói thiếu chút nữa đã nhảy bật lên, theo bản năng muốn trốn đi, nhưng mà cậu bé vẫn không quên uy hiếp hai người phụ nữ trong phòng.

“Cục cưng, con muốn nghỉ chơi với mẹ luôn sao?” Hàn Nhã Thanh hơi cong môi, giả vờ như yếu đuối đáng thương lắm.

“Nếu mẹ chọn Dương Tầm Chiêu, cũng có nghĩa là trong lòng mẹ, ông ấy còn này đã không còn vẻ đe dọa như lúc trước, nhưng lại có chút buồn tủi.

“Bé Hạo, con biết rõ trong lòng mẹ, con và em luôn là quan trọng nhất.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, giống như cũng có một chút buồn bã.

“Mẹ, mẹ đừng giúp Dương Tầm Chiêu kéo dài thời gian nữa, bây giờ con không muốn nhận ông ấy, cho nên hai người không được nói cho Dương Tầm Chiêu biết chuyện về con, Đường Minh Hạo lập tức vạch trần ý đồ của Hàn Nhã Thanh, hơn nữa lần này cậu bé còn nói nặng hơn, ngay cả mấy từ phản bội, bán đứng cũng đã nói ra rồi.

“Nghiêm trọng vậy sao?” Sở Bách Hà hơi hoảng sợ, nghiêm trọng đến thế à?

“Đúng, nghiêm trọng thế đây, cho nên hai người phải suy nghĩ cho kỹ.” Đường Minh Hạo gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.

Đường Minh Hạo nói xong, lập tức nhanh chân chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng Nhã Thanh.

“Bây giờ phải làm sao đây?” Sở Bách Hà trợn tròn mắt nhìn Hàn Nhã Thanh, hỏi ý nhìn cô, lúc nãy cô còn cố ý nói khích Đường Minh Hạo mà.

“Em cũng không ngờ bé Hạo lại nghiêm trọng hóa vấn đề đến thế, chúng ta thật sự không thể nói cho cậu ba Dương biết sao?” Đúng là Sở Bách Hà có chút cố ý, nhưng cô thật sự lại không ngờ bé Hạo lại nghiêm túc đến thế, rất nghiêm túc.

Bây giờ cô thật sự cũng không dám bán đứng bé Hạo.

Cô hiểu rất Hạo, sau này bé Hạo sẽ thật sự không thèm để ý đến cô nữa, bé Hạo chắc chắn sẽ nói được làm được.

“Còn có thể làm gì nữa đây? Thằng bé Minh Hạo rất ngoan, nhưng cũng rất nhạy cảm, nếu lúc này mà chúng ta nói cho Dương Tầm Chiêu biết chuyện về bé, bé chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta yêu bé chưa đủ nhiều, thật ra bé vẫn không muốn nhận Dương Tầm Chiêu nhiều.” Hàn Nhã Thanh rất hiểu Đường Minh Hạo, cho nên cô có thể hiểu ý của Minh Hạo.

“Thật ra trong lòng bé còn ao ước tình yêu này hơn bất cứ người nào khác, nhưng bé lại quá sợ hãi, thiếu đi tình yêu của ba trong suốt năm năm thật ra đã ảnh hưởng rất lớn đến bé, bé còn nhạy cảm hơn mấy đứa trẻ khác nhiều, cũng suy nghĩ nhiều hơn mấy đứa trẻ khá, lòng cho Minh Hạo: “Chị sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu bé, xem xem có thể tháo bỏ khúc mắc của cậu bé không.”

“Thằng bé này cũng làm người ta đau lòng thật.” Sở Bách Hà khẽ thở dài, cô thật sự rất đau lòng cho Minh Hạo, cậu bé bình thường quá ngoan, rất có chủ kiến, cho nên rất dễ làm người ta quên mất nội tâm yếu ớt của cậu bé.

“Vẫn là Vũ Kỳ Sở Bách Hà nghĩ đến bé Kỳ, trên mặt cũng hiện lên chút cảm xúc khác thường: “Em thật sự rất hâm mộ Vũ Kỳ, có một tuổi thơ vui vẻ đúng là rất tốt.”

“Đúng rồi, Vũ Kỳ đâu rồi?” Sở Bách Hà nhắc đến Vũ Kỳ, mới nhớ đến từ sau khi cô về đến giờ vẫn không thấy bé Kỳ đâu cả.

“Mợ dẫn con bé đến nhà ông Lý rồi.” Vì bị chuyện trong Hải Thành làm hôm nay Phạm My vẫn luôn đến sân bay chờ, nhưng tối nay ông Lý lại có việc, mời Phạm My sang đó, Phạm My thấy Vũ Kỳ ở nhà một mình nên dẫn Vũ Kỳ đến nhà ông Lý chơi.

“Bà Đường.” Dưới lầu, Dương Tầm Chiêu đã vào phòng khách, nhìn thấy bà cụ đang ngồi xem TV trong phòng khách một mình, anh lễ phép chào hỏi.
CHƯƠNG 1029: CẬU BA DƯƠNG ĐI BẮT GIAN, HÀNH ĐỘNG NÀY ĐÚNG LÀ KHÔNG AI SÁNH BẰNG (5)

Lúc này tuy Dương Tầm Chiêu rất muốn nhanh chóng lên lầu gặp Hàn Nhã Thanh, cũng rất muốn nhanh chóng gặp được tên Đường Minh Hạo kia, nhưng anh vẫn lễ phép chào hỏi bà cụ Đường.

Bà cụ Đưởng dời mắt sang nhìn anh hỏi: “Trễ thế này rồi cậu đến đây làm gì?”

Hôm trước ông cụ Đường đuổi thẳng cổ Dương Tầm Chiêu đi, tuy ông cụ Đường không nói nhiều, nhưng bà cụ Đường cũng đã đoán được chắc chắn là hai ông bà già nhà họ Dương lại làm chuyện quá đáng gì đó, cho nên bây giờ bà cụ Đường cũng chẳng niềm nở gì với Dương Tầm Chiêu, nhưng cũng không đuổi anh đi ra ngoài.

“Con đến tìm Thanh Thanh, Thanh Thanh có ở nhà không?” Dương Tầm Chiêu cười, rất lễ phép khách khí.

“Có.” Có câu nói không đánh người niềm nở, bà cụ Đường thấy Dương Tầm Chiêu tươi cười, cũng không thể xụ mặt nữa: “Nhưng mà có bạn của Thanh Thanh ở cùng nữa.”

“Bạn? Bạn gì vậy ạ?” Mắt cậu ba Dương hơi lóe lên, theo bản năng hơi thêm.

“Là đồng nghiệp cũ của Thanh Thanh.” Bà cụ Đường cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời, bà cụ Đường đang nói đến Sở Bách Hà.

Nhưng mà rất rõ ràng điều cậu ba Dương không nghĩ không giống với những gì bà cụ Đường nghĩ, cũng không phải nghĩ đến cùng một người.

“Bà Đường, con có thể lên đó gặp Thanh Thanh không?” Lúc này Dương Tầm Chiêu rất sốt ruột, tâm trạng cũng lập tức xấu đi, nhưng mà mặt anh lại không có vẻ khác thường gì, vẫn mỉm cười nhìn bà cụ Đường.

“Cậu đi lên đi.” Bà cụ Đường suy nghĩ, cuối cùng cũng không nhẫn tâm cản anh, cho dù hai ông bà nhà họ Dương có sai, Dương Tầm Chiêu cũng không sai, hơn nữa Dương Tầm Chiêu chính là ba ruột của hai cục cưng, bà nghe Thanh Thanh nói Dương Tầm Chiêu đã nhận Vũ Kỳ rồi, cho nên có một số việc bà cũng thể tiện cản trở.

Lúc này bà cụ Đường cũng không nghĩ đến chuyện của bé Hạo, bởi vì bé Kỳ đã nhận Dương Tầm Chiêu, bà cảm thấy bé Hạo cũng sẽ nhận Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu được bà cụ Đường cho phép, thở phào nhẹ nhõm, sau đó không hề dừng lại lâu, bước nhanh lên lầu.

Bà cụ Đường nhìn thấy hành đọng của anh thì ngẩn ra, sau đó lại nhịn không được bật cười, cho dù những chuyện khác ra sao, nhưng Dương Tầm Chiêu thật sự yêu thương Thanh Thanh.

Chỉ có thể giải quyết.

Lần trước khi Dương Tầm Chiêu đến đây đã thừa lúc bà cụ không để ý Nhã Thanh ở nơi này, lên lầu cũng không hề chậm chạp, Dương Tầm Chiêu chạy thẳng đến phòng Hàn Nhã Thanh.

Lúc này cửa phòng Hàn Nhã Thanh đã đóng lại, lúc nãy khi Đường Minh Hạo đi ra ngoài đã đóng.

Dương Tầm Chiêu đi đến ngoài cửa lập tức ngừng lại, anh thầm thở hắt ra, cố gắng nhịn xuống xúc động lập tức mở cửa, sau đó gõ cửa.

“Mời vào.” Trong phòng, một giọng nói vọng ra.

Dương một chút, bởi vì giọng nói đó không phải là giọng Hàn Nhã Thanh, mà là giọng của Sở Bách Hà, Sở Bách Hà cũng ở trong phòng cô, cho nên không phải chỉ có cô và Đường Minh Hạo ở riêng trong phòng sao?

Lúc này, cuối cùng cậu ba Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh cũng nhẹ nhàng hơn một chút, anh nhanh chóng mở cửa phòng.

Sau đó anh lại phát hiện, trong phòng chỉ Đường Minh Hạo nào đó.

Dương Tầm Chiêu chớp chớp mắt, sau đó đảo mắt nhìn lướt quanh phòng vài lần, nhưng vẫn không phát hiện ra người nào khác.

“Cậu ba Dương, anh đang tìm gì đó? Không lẽ anh nghi ngờ trong phòng Thanh Thanh đang giấu đàn ông khác à?” Sở Bách Hà nhìn thấy hành động của Dương Tầm Chiêu, nhịn không được trêu chọc anh.

“Lúc nãy không phải em nói Đường Minh Hạo đang ở đây lập tức hỏi thẳng vào vấn đề, anh vẫn chưa hỏi rõ về chuyện của tên Đường Minh Hạo kia, trong lòng cứ cảm thấy khó chịu.

“Đi rồi, Minh Hạo đi từ lâu rồi, cậu ba Dương, anh đến bắt gian hả? Chỉ tiếc anh đến chậm quá rồi.” Sở Bách Hà là người thích làm lớn chuyện, bây giờ cô cũng đã biết Dương Tầm Chiêu đến đây để làm gì, cho nên lập tức vạch trần anh.

“Đi chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh, rõ ràng là đang hỏi Hàn Nhã Thanh, anh không tin lời Sở Bách Hà nói, anh muốn nghe chính miệng Hàn Nhã Thanh nói.

“Đương nhiên là đi thật rồi, cậu ba Dương hỏi vậy là có ý gì hả? Không lẽ anh còn tưởng Thanh Thanh giấu người đó sao?” Sở Bách Hà không chờ Hàn Nhã Thanh nói gì, lại tiếp tục nói.

Lúc nãy bé Hạo đã nói nặng đến thế, có một vài lời Hàn Nhã Thanh cũng không tiện nói, cho nên bây giờ có một vài câu sẽ do cô nói ra, dù sao cô cũng không có quan hệ gì với cậu ba Dương.

Cậu ba Dương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh, rõ anh thật sự nghĩ rằng em đã cho người đó trốn đi đó nha?” Hàn Nhã Thanh bị anh mấy lời Đường Minh Hạo đã nói, cô cũng không còn cách nào khác.

Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng có ý thăm dò khi nói ra những lời này, đừng nói là Dương Tầm Chiêu thật sự nghĩ rằng cô đã giấu người ở nơi khác đó nha?

Dương Tầm Chiêu thật sự không tin tưởng cô sao?

“Lúc trước em nói Đường Minh Hạo đến đây tìm em, tên đó từ nước M xa xôi chạy đến, khó khăn lắm Sở Bách Hà còn chưa đi, tên đó sẽ bỏ đi trước à?” Dương Tầm Chiêu thật sự không tin, dựa vào hành động của tên Đường Minh Hạo lúc trước, cộng với những lời Hàn Nhã Thanh từng nói hôm đó, anh cảm thấy khả năng Đường Minh Hạo bỏ về trước cũng không quá cao.

“Ai nói với anh là Đường Minh Hạo là vội vã từ nước M xa xôi chạy về đây?” Hàn Nhã Thanh ngẩn cũng không hề suy nghĩ cẩn thận những lời cô từng nói lúc trước.

Anh chỉ biết vội vàng chạy về?

Anh vội vàng chạy đến đây để làm gì?

Thật sự vội vàng đến bắt gian sao?

Dương Tầm Chiêu sửng sốt, hơi khó hiểu nhìn cô, không lẽ không phải thế à?”

Không lẽ anh nói sai rồi?

Anh nói sai chỗ nào?

“Dương Tầm Chiêu, anh đang nghi ngờ điều gì? Nghi ngờ sự thủy chung trong tình yêu của em?” Hàn Nhã đàn ông này mà ghen lên đúng là không còn chút lý trí nào nữa.

Hơn nữa xem ra anh thật sự nghi ngờ cô!

Điểm này là Hàn Nhã Thanh hơi tức cười, cũng hơi tức giận.

“... Không có...” Dương Tầm Chiêu ngẩn ra 0.5 giây, sau đó phủ nhận, nhưng anh đã do dự 0.5 giây, cũng có nghĩa là có vấn đề.

“Dương Tầm Chiêu nếu anh thật sự nghi ngờ lòng thủy chung trong tình yêu của em, Hàn Nhã Thanh luôn quan sát rất tinh tế, sao có thể bỏ sót chút do dự khi nãy của Dương Tầm Chiêu, cô đột nhiên cảm thấy có hơi bất đắc dĩ.

“Nói với anh điều gì? Chia tay sao? Hàn Nhã Thanh, anh nói cho em biết, đừng tùy tiện nói ra hai chữ đó.” Dương Tầm Chiêu nghe Hàn Nhã Thanh nói thế, nheo mắt lại, đột nhiên ngắt lời cô.
CHƯƠNG 1030: CẬU BA DƯƠNG ĐI BẮT GIAN, HÀNH ĐỘNG NÀY ĐÚNG LÀ KHÔNG AI SÁNH BẰNG (6)

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, hai mắt hơi lóe sáng: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, anh sai rồi, Hàn Nhã Thanh em đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ dốc hết lòng hết sức, cũng chắc chắn sẽ cực kỳ chung thủy, cho nên nếu em đã đồng ý với anh thì chắc chăn sẽ không chân trong chân ngoài.”

Hàn Nhã Thanh bổ sung những lời bị Dương Tầm Chiêu đánh gãy lúc nãy, cô vốn chỉ muốn tỏ rõ thái độ cho anh biết, nói đúng ra cũng có thể xem là một loại tỏ tình, nhưng kkhông ngờ anh lại nhắt lời cô, hơn nữa còn hiểu lầm cô đến thế.

“Nhưng mà rõ ràng điều mà hai chúng ta suy nghĩ không giống nhau, cho nên bây giờ chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ lại đi.” Bây giờ Hàn Nhã Thanh thật sự có hơi tức giận, anh chưa hiểu rõ tình hình đã ghen bậy ghen bạ thì thôi đi, nhưng anh lại còn nghi ngờ cô? Còn dám hiểu lầm cô đến thế?

Nếu Dương Tầm Chiêu thật sự tin tưởng cô, chắc chắn sẽ không nghi ngờ cô như vậy, cũng chắc chắn sẽ không xảy ra loại hiểu lầm thế này.

Cô vừa mới nhớ đến một việc, cô nhớ có một hôm co đang mơ màng ngủ lại bị Dương Tầm Chiêu đánh thức, sau đó Dương Tầm Chiêu tức giận rặng hỏi cô Đường Minh Hạo là ai.

Lúc đó cô đã nói cho Dương Tầm Chiêu biết, Đường Minh Hạo là con trai của cô, nhưng Dương Tầm Chiêu lại không tin.

Lúc đó anh không tin lời cô, anh vẫn luôn hiểu lầm rằng cô đang nói dối, hiểu lầm cô đang lừa anh, anh vẫn luôn cho rằng Đường Minh Hạo là người yêu của cô.

Cho nên khi anh nghe Sở Bách Hà nhắc đến Đường Minh Hạo mới có dáng vẻ như nhìn thấy kẻ thù như thế.

Khi đó anh không tin cô thì thôi đi, nhưng mà không lẽ bây giờ anh cũng chưa từng suy nghĩ lại chút nào sao?

Anh đã nhận Vũ Kỳ rồi, Minh Hạo cũng họ Đường, không lẽ anh không thể nghĩ nhiều hơn một chút sao?

Anh nhớ Đường Minh Hạo rất rõ, nhưng lại quên sạch lời cô từng nói.

Người đàn ông này?

Cô cũng không biết nên nói anh thế nào nữa.

“Anh đi đi.” Mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, sau đó dời mắt đi, không nhìn anh nữa.

Hàn Nhã Thanh biết cứ tiếp tục thế này không phải là cách hay, trong lòng Dương Tầm Chiêu đã có nhận định riêng của anh, mà bé Hạo lại quyết tâm không muốn nhận Dương Tầm Chiêu, hơn nữa lúc nãy phải giải quyết chuyện giữa hai cha con, tuy Dương Tầm Chiêu nghi ngờ cô, nhưng Dương Tầm Chiêu có nghĩa là Dương Tầm Chiêu rất để ý đến cô.

Vì để ý nên mới mất bình tĩnh, mới có thể xúc động như thế, thậm chí còn có chút gây rối vô cớ.

Lúc trước cô cũng từng hiểu lầm Dương Tầm Chiêu, cũng chưa biết rõ tình hình đã vì bé Kỳ mà ghen với Dương Tầm Chiêu.

Lúc đó cô cũng xúc động, cũng gây rối vô cớ.

Cho nên khi tình cảm mặn nồng sẽ rất dễ ghen cô cũng không thể nào trách Dương Tầm Chiêu được.

Vậy thì bây giờ cách duy nhất chính là giải quyết vấn đề giữa hai cha con.

Hàn Nhã Thanh nghĩ đến một cách, cô muốn làm theo hướng ngược lại.

Bây giờ rõ ràng Đường Minh Hạo đang rất giận Dương Tầm Chiêu, không muốn nhận Dương Tầm Chiêu, cô hiểu rất rõ tính tình của Minh Hạo, cũng biết tình huống này cho dù ai khuyên cũng không có ích Chiêu chủ yếu là vì sợ Dương Tầm Chiêu không yêu cậu bé, nhưng mà Đường Minh Hạo lại rất ủng hộ chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu, bé Hạo nhà cô vẫn muốn cô được hạnh phúc.

Nếu giữa cô và Dương Tầm Chiêu xảy ra cãi cọ vì chuyện của Minh Hạo, bé Hạo chắc chắn sẽ sốt ruột, đến lúc đó bé Hạo chắc chắn sẽ chủ động xuất hiện nhận Dương Tầm Chiêu.

Cô thật sự giờ Dương Tầm Chiêu cũng không nghĩ được nhiều đến thế, cho nên anh không hiểu được ý đồ thật sự của Hàn Nhã Thanh, anh chỉ nghe thấy Hàn Nhã Thanh muốn đuổi anh đi.

Cô vì tên Đường Minh Hạo kia mà đuổi anh đi?!

“Thanh Thanh, chị đừng giận, có chuyện gì từ từ nói, đừng xúc động.” Sở Bách Hà cũng tưởng Hàn Nhã Thanh nói thật, cũng có hơi quýnh, khó khăn lắm hai người mới của mình mà xảy ra hiểu lầm được.

“Anh đi đi, chúng ta bình tĩnh suy nghĩ lại.” Hàn Nhã Thanh cũng không dám nói quá rõ ràng, cô không biết bây giờ Đường Minh Hạo đang trốn ở chỗ nào nữa?

Nói không chừng Đường Minh Hạo đang trốn ở gần đây, nói không chừng Đường Minh Hạo đã nghe được lời cô nói.

Một bên là con trai ruột của cô, một bên là người đàn ông cô đã xác dễ dàng lắm sao?

Cô dễ dàng sao?

“Ý của em là đang trách anh bây giờ chưa đủ bình tĩnh?” Dương Tầm Chiêu hơi híp mắt lại, trong mắt có chút nguy hiểm, cô đang chê anh? Chê anh chưa đủ bình tĩnh?

Cô vì tên Đường Minh Hạo kia mà chê anh?

“Anh cảm thấy bây giờ anh đang bình tĩnh sao?” Hàn Nhã Thanh quýnh lên, giống hệt Minh Hạo lúc trước, anh thế này mà gọi là bình tĩnh sao?

“Anh không bình còn bình tĩnh nữa thì anh không phải là đàn ông.” Dương Tầm Chiêu thầm cắn răng, giọng nói cũng lớn hơn, giọng nói kia giống như đang rống lên.

Hàn Nhã Thanh bị anh quát, lập tức ngẩn ra.”

“Bình tĩnh, hai người đều bình tĩnh lại, đừng cãi nhau.” Sở Bách Hà há hốc mồm, chuyện gì thế này? Sao lại cãi nhau rồi, đây đều chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.

Có hiểu lầm thì giải thích không thể giải thích, dù sao lúc nãy Đường Minh Hạo vừa mới uy hiếp cô xong, không cho phép cô nói với Dương Tầm Chiêu.

Nhưng nếu hai người thật sự vì Đường Minh Hạo mà cãi nhau, vậy đúng là cái mất nhiều hơn cái được.

Làm sao đây? Bây giờ phải làm sao đây?

“Hàn Nhã Thanh, bây giờ anh hỏi em, rốt cuộc thì em chọn Đường Minh Hạo hay là chọn anh?” Mắt Dương Tầm Chiêu tối kiên quyết ác liệt hỏi ra câu này.

Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, chọn anh hay chọn Đường Minh Hạo, chuyện này hoàn toàn không cần phải chọn mà!!

“Hả? Cái này sao mà chọn? Đây hoàn tòn không thể chọn được!” Sở Bách Hà cũng ngơ ngẩn, bắt Thanh Thanh đi chọn giữa hai người này? Điên rồi à?

Cậu ba Dương đưa ra câu hỏi vớ vẩn gì thế?!

“Không thể chọn được sao? Hay là em vẫn chọn Đường chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh, anh cũng ngừng lời lại, anh thật sự không nói được những lời tiếp theo nữa.

Anh không muốn nhìn thấy kết quả như thế này nhất, nhưng mà cô lại nói, trong lòng cô, Đường Minh Hạo luôn là quan trọng nhất, anh còn hy vọng xa vời gì nữa?

Cũng đúng như những gì Hàn Nhã Thanh đoán, bây giờ Đường Minh Hạo đang trốn ở gần đây, mà sau khi Dương Tầm Đường Minh Hạo nghe rõ ràng cuộc nói chuyện ở bên trong.

Nghe Dương Tầm Chiêu nói, Đường Minh Hạo cứng đờ người lại, cậu bé vẫn còn rất giận Dương Tầm Chiêu, nhưng mà cậu bé không muốn giữa mẹ và Dương Tầm Chiêu xảy ra hiểu lầm vì cậu bé.

Cậu bé không muốn làm mẹ giận, cậu bé càng không muốn làm mẹ không được hạnh phúc, lúc trước cậu bé còn từng nghĩ, nếu mẹ tìm được và em, cậu bé sẽ tự nuôi em.

Mà bây giờ người mẹ chọn vừa khéo chính là ba ruột của cậu bé, ít nhất cậu bé không cần phải băn khoăn về mặt này, tình hình bây giờ đã tốt hơn những dự đoán lúc trước của cậu bé rất nhiều, cậu bé còn chưa thỏa mãn gì nữa chứ?

Cậu còn làm rối chuyện làm gì nữa?

Đường Minh Hạo hơi nhúc nhích cơ thể, từ từ đứng dậy, cậu đối mặt với Dương Tầm Chiêu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom