Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1071-1080
"Ôi chao, đàn anh của cô đến rồi kia." Sở Bách Hà vốn là người sợ thiên hạ không loạn, rất thích xem náo nhiệt: "Đàn anh không đợi cô về được, cho nên cố ý đến tìm cô sao?"
Lúc Sở Bách Hà nói lời này còn nhìn về phía anh Phó, nhìn thấy ánh mắt của anh Phó vậy mà lại lạnh hơn một chút, Sở Bách Hà cũng sắp không nhịn được mà cười thành tiếng.
Rất rõ ràng tình địch của anh Phó đến rồi, chuyện tiếp theo có lẽ sẽ rất thú vị.
Sở Bách Hà biết rõ Bùi Vũ Ninh vẫn luôn yêu thầm Miêu Ngôn, mặc dù Miêu Ngôn không bao giờ đáp lại Bùi Vũ Ninh, nhưng cũng không tực tiếp từ chối Bùi Vũ Ninh, rất rõ ràng Miêu Ngôn vẫn luôn không rõ ràng với Bùi Vũ Ninh.
Còn về đàn anh vì sao lại không rõ ràng với Bùi Vũ Ninh, các cô ta đứng ngoài nhìn rất rõ, những năm này Bùi Vũ Ninh vì vị đàn anh này đã lập không ít công, hơn nữa tình yêu của Bùi Vũ Ninh, không có nhận công lao, mà đều nhường hết cho vị đàn anh này.
Đương nhiên, những năm này Bùi Vũ Ninh cũng vì vị đàn anh kia mà kiếm được không ít tiền, mỗi nhiệm vụ của Bùi Vũ Ninh giá cả đều do vị đàn anh kia quyết định.
Lần trước Hàn Nhã Thanh mời Bùi Vũ Ninh đến giúp cô, Bùi Vũ Ninh muốn thù lao là mười lăm tỷ thực ra cũng đều đưa cho vị đàn anh kia hết.
Bùi Vũ Ninh đi theo bên cạnh vị đàn anh kia, cũng là người thuộc về tổ chức của bọn họ, quy định của tổ chức Bùi Vũ Ninh đương nhiên phải tuân thủ.
Cũng giống như cô ta trước kia, trước kia cô ta luôn theo sau Đường Bách Khiêm, cô ta nhận nhiệm vụ cũng lấy thù lao, liên quan đến mức thù lao cũng đều là do tổ chức kia quyết định.
Nhưng mà Đường Bách Khiêm không xấu xa như vị đàn anh kia, các cô ta theo sau Đường Bách Khiêm nhận nhiệm vụ cũng nhận được tám mươi phần trăm tiền thù lao.
Thế nhưng theo cô ta biết, những năm này Bùi Vũ Ninh nhận được tiền thù lao lại đưa hết cho vị đàn anh kia.
Loading...
Cho nên, Miêu Ngôn chắc chắn sẽ không thả Bùi Vũ Ninh rời đi được.
Bây giờ anh Phó đột nhiên xuất hiện, tình cảm của anh Phó đối với Bùi Vũ Ninh không hề che giấu một chút nào, hơn nữa tình thế bắt buộc, không biết vị đàn anh Miêu Ngôn sẽ phản ứng như nào?
Sở Bách Hà thích nhất là nhìn tiết mục như vậy, cho nên vô cùng hứng thú chuẩn bị xem kịch vui.
Lúc Bùi Vũ Ninh nhìn thấy đàn anh, rõ ràng hơi ngây người, nhất thời vẻ mặt nhanh chóng thay đổi mấy lần, phản ứng đầu tiên của Bùi Vũ Ninh là muốn đi đến..
Chỉ là, Bùi Vũ Ninh vừa mới giơ chân lên, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như lại lạnh đi.
Bùi Vũ Ninh đảo mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh, đe dọa nói: "Đừng có đi theo tôi nữa."
Bùi Vũ Ninh nghĩ bây giờ cô muốn đi gặp đàn anh, chắc chắn không thể để người đàn ông này theo sau được, cô cũng không muốn để cho đàn anh hiểu nhầm.
Trong mắt anh Phó ban đầu chỉ có lạnh lẽo, khi nghe được lời này của Bùi Vũ Ninh, trong mắt của anh Phó giống như có cơn bão quét sạch mọi thứ trên thế giới này, giống như muốn hủy diệt thế giới này vậy.
Sở Bách Hà không sợ trời không sợ đất cũng không nhịn được mà hít một hơi, mịa nó, thật là đáng sợ, điều này cũng thật là đáng sợ mà.
Không phải chỉ là ghen tuông sao? Sao lại đáng sợ như vậy chứ?
Sở Bách Hà theo bản năng lùi xuống, cách xa anh Phó một chút, mặc dù cô ta thích xem kịch, nhưng mà không muốn bị thương.
"Vũ Ninh, mình có chuyện cần cậu giúp." Hàn Nhã Thanh nhìn anh Phó, sau đó đưa tay kéo Bùi Vũ Ninh lại.
Hàn Nhã Thanh cũng sợ anh Phó đột nhiên bị mất khống chế, đương nhiên, Hàn Nhã Thanh càng không muốn Bùi Vũ Ninh chủ động đi tìm vị đàn anh kia.
"Chuyện gì?" Bùi Vũ Ninh bị Hàn Nhã Thanh kéo, tất nhiên là không tiện rời đi, nhưng mà Hàn Nhã Thanh nếu thật sự cần cô giúp, cô chắc chắn sẽ giúp Hàn Nhã Thanh.
Vừa rồi Sở Bách Hà nói công chúa của Qủy Vực Chi Thành muốn đối phó Hàn Nhã Thanh, việc này thật sự hơi phiền phức.
"Ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói." Hàn Nhã Thanh kéo Bùi Vũ Ninh ngồi xuống.
Mặc dù Hàn Nhã Thanh kéo Bùi Vũ Ninh, đang nói chuyện với Bùi Vũ Ninh, thế nhưng ánh mắt lại luôn để ý đến vị đàn anh kia.
Hàn Nhã Thanh phát hiện sau khi Bùi Vũ Ninh ngồi xuống, sắc mặt của vị đàn anh kia rõ ràng khó chịu.
Hàn Nhã Thanh biết rõ vị đàn anh kia đã nhìn thấy Bùi Vũ Ninh từ lâu, làm công việc này của bọn họ, đều nhạy bén hơn so với người bình thường, quan sát từng chút một, sau khi vào, thì sẽ quan sát toàn bộ tình huống ở đây.
Bùi Vũ Ninh lại là người quen, các cô cũng đều xem như là người quen, vị đàn anh kia không có khả năng không phát hiện ra bọn cô.
Vị đàn anh kia rõ ràng nhìn thấy Bùi Vũ Ninh, thế nhưng cũng không đến tìm Bùi Vũ Ninh, mà ngược lại lại đi chào hỏi những người xa lạ.
Vị đàn anh kia chắc chắn biết Bùi Vũ Ninh nhìn thấy anh ta thì sẽ chủ động đến tìm anh ta.
Hàn Nhã Thanh hơi nhếch miệng lên, vị đàn anh kia thật sự rất đẹp, nhưng cô vẫn không thể thích anh ta được.
Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy Bùi Vũ Ninh không đáng, chỉ là cô biết chuyện không thể xen vào chuyện tình cảm của người ta được.
Thế nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh lại thay đổi chủ ý, không thể xen vào chuyện tình cảm của người ta.
Thế nhưng nếu biết bạn tốt bị lừa, bị lợi dụng, cô lại trơ mắt nhìn, để cho bạn tốt nhảy vào chỗ chết?
Không, cô không làm được!!
Vì không thể khoanh tay đứng nhìn được, hôm nay Hàn Nhã Thanh quyết định can thiệp vào, ít nhất trước tiên phải hạ mặt mũi của vị đàn anh kia đã.
Thấy Bùi Vũ Ninh ngồi xuống, không tiếp tìm đàn anh nữa, sắc mặt của anh Phó cũng dịu đi một chút.
Đưng nhiên, cũng chỉ có một chút như vậy.
Bởi vì anh Phó biết rõ, Bùi Vũ Ninh không phải vì anh ta mà ở lại, mà vì Hàn Nhã Thanh mà ở lại, cho nên trong lòng Bùi Vũ Ninh, đồ chó đàn anh là quan trọng nhất.
Quan trọng hơn anh ta nhiều...
Ánh mắt anh Phó hơi đổi, nhìn Miêu Ngôn vẫn còn đang chào hỏi cùng những người khác, khóe môi anh Phó xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
"Nhã Thanh, cậu muốn mình giúp cái gì? Cậu cứ việc nói ra, nếu mình làm được thì nhất định sẽ giúp cậu, sức mạnh của Qủy Vực Chi Thành thật sự không thể coi thường được, mình không làm được thì sẽ nghĩ biện pháp các." Từ trước đến nay Bùi Vũ Ninh vẫn luôn là người có tình nghĩa, trước kia cô nhận nhiệm vụ là phải qua tổ chức, là muốn lấy tiền, thế nhưng lần này cô không cần phải qua tổ chức, chỉ là giúp đỡ Nhã Thanh thôi.
Nếu cô không làm được, thì cô sẽ nghĩ cách khác.
"Được." Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng gật đầu cười, nhưng lại không nói cụ thể muốn Bùi Vũ Ninh làm cái gì.
"Vũ Ninh, cậu làm nhiệm vụ lại phải thu phí, hơn nữa chi phí cũng không thấp, sao vậy? Bây giờ không thu phí nữa sao?" Sở Bách Hà là người thông minh, rất nhanh đã hiểu được ý của Hàn Nhã Thanh, chuyện như này Sở Bách Hà tất nhiên sẽ phối hợp rồi.
"Lần này không phải qua tổ chức, chỉ là giúp bạn bè của mình thôi." Bùi Vũ Ninh ngẩn người, lúc nói lời này, cô theo bản năng nhìn về phía Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh đang cùng người nói chuyện, cũng không có nhìn qua bên này, Bùi Vũ Ninh hình như thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Em chắc chắn có thể sao? Vị đàn anh kia của em sẽ đồng ý sao?" Sở Bách Hà thu hết phản ứng vừa rồi của Bùi Vũ Ninh vào mắt, lại cố ý hỏi một câu, giọng nói kia rõ ràng không tin tưởng lắm!
Đương nhiên.
"Được, được." Bùi Vũ Ninh hơi mím môi, mặc dù lúc này cô đồng ý, thế nhưng cũng không có quá tự tin.
Bởi vì Bùi Vũ Ninh biết rõ cách làm việc của đàn anh so với bất cứ ai, tổ chức của bọn họ quy định mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải lấy tiền thù lao, hơn nữa tiền thù lao cũng không thấp, cho dù cũng bạn bè thì cũng đều phải thu phí.
Cũng giống như lần trước Hàn Nhã Thanh tìm cô giúp Vân Thành vậy.
Thực ra lần đó Bùi Vũ Ninh cũng không muốn lấy tiền của Hàn Nhã Thanh, cô đi tìm đàn anh, muốn nói với đàn anh, không thu tiền thù lao kia.
Thế nhưng đàn anh lại nói không thể phá quy tắc.
Lúc đó đàn anh nói một câu, để cô không thể nói từ chối được nữa.
Lúc đó đàn anh nói, anh ta có quan hệ thân thiết với cô, vậy càng không thể quá hủy quy tắc cũ được, nếu không người khác sẽ nói lời không hay.
Lúc đó đàn anh nói quan hệ của bọn họ thân thiết, để cho trái tim của cô kích động rất lâu, cũng vui vẻ rất lâu.
Cô thích đàn anh nhiều năm như vậy, mặc dù chưa từng tỏ tình, thế nhưng cô làm rất nhiều chuyện cũng đủ để hiểu rõ, đây là lần đầu tiên đàn anh nói lời như vậy, cô nghĩ đó là đàn anh đáp lại cô.
Cô định sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ về tìm đàn anh nói rõ ràng.
Chỉ là không ngờ rằng lại bị một người đàn ông không biết xấu hổ quấn lấy.
Bùi Vũ Ninh thầm nghĩ, hơi sững sờ.
"Chuyện của mình cũng không có vội, uống ly rượu trước, rồi chúng ta nói chuyện phiếm." Hàn Nhã Thanh nói muốn Bùi Vũ Ninh giúp đỡ là kiếm cớ, cô chính là muốn ngăn cản Bùi Vũ Ninh chủ động đi tìm vị đàn anh kia.
Loading...
Đương nhiên, cô không chỉ muốn ngăn cản Bùi Vũ Ninh chủ động đi tìm vị đàn anh kia, càng phải để cho vị đàn anh kia nhìn thấy Bùi Vũ Ninh lúc này uống rượu, trò chuyện, vô cùng nhàn nhã.
Sở Bách Hà lập tức hiểu rõ dụng ý của Hàn Nhã Thanh, Sở Bách Hà ngồi đối diện Bùi Vũ Ninh: "Đến đây, chúng ta chơi một trò chơi đi, ai thua thì phải uống rượu."
Nếu muốn chơi, vậy thì phải chơi lớn một chút, Sở Bách Hà hiểu rõ cái này nhất.
"Anh Phó, ngồi xuống chơi cùng chúng tôi đi." Sở Bách Hà vẫy tay với anh Phó, dáng vẻ kia giống như là gọi thú cưng vậy.
Thế nhưng anh Phó lại ngoan ngoãn ngồi xuống, ngồi bên cạnh Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh nhìn anh Phó, rõ ràng có chút không vui: "Vì sao lại để anh ta ngồi cùng một chỗ với mình?"
Những ngày gần đây, cô sắp bị người đàn ông này giày vò đến điên rồi, bây giờ cô chỉ muốn cách người đàn ông này ra xa một chút.
"Trò chơi này ít nhất phải có ba người mới được, em biết Nhã Thanh không biết uống rượu." Sở Bách Hà đương nhiên không thể để cho Bùi Vũ Ninh phá hủy kế hoạch của cô ta được, liên tục để mấy chén rượu lên mặt bàn.
"Ai thua thì phải uống rượu, vậy nếu thắng thì sao?" Bùi Vũ Ninh cũng không từ chối nữa, chỉ là đối với quy tắc của trò chơi này, Bùi Vũ Ninh còn hơi nghi ngờ.
"Người thắng có thể yêu cần người khác làm bất cứ chuyện gì." Mắt Sở Bách Hà lóe lên, khóe môi rõ ràng có thêm ý cười.
Hàn Nhã Thanh nhếch miệng, từ trước đến giờ Sở Bách Hà vẫn luôn thông minh lanh lợi, có Sở Bách Hà ở đây, việc này sợ rằng sẽ càng náo nhiệt.
"Được." Đôi mắt Bùi Vũ Ninh sáng ngời, lúc này đồng ý cực kỳ thoải mái, nếu như cô thắng, thì sẽ bảo người đàn ông này các cô càng xa càng tốt.
"Được." Anh Phó cũng đồng ý rất thoải mái, anh ta nói chuyện, mắt vẫn luôn nhìn Bùi Vũ Ninh, suy nghĩ của Bùi Vũ Ninh anh ta đương nhiên nhìn ra, chỉ là, Bùi Vũ Ninh có thể không có cơ hội để thắng.
Sở Bách Hà bảo người ta cầm bộ bài tú lơ khơ đi đến.
"Trò chơi rất đơn giản, đây là một bộ bài tú lơ khơ, ba người chúng ta mỗi người rút một lá, ai rút được lá lớn nhất thì coi như là chiến thắng, người thắng có thể chỉ định một người làm bất cứ chuyện gì." Lúc này Sở Bách Hà nói rất chi tiết, đương nhiên, nụ cười trên khóe môi cô cũng rõ ràng hơn một chút.
"Không có vấn đề gì chứ?" Sở Bách Hà tráo bài, sau đí nhìn hai người ngồi đối diện.
"Tôi ok." Lúc này Bùi Vũ Ninh chỉ nghĩ sau khi thắng thì có thể để người đàn ông trước mắt tránh ra xa một chút, cho nên cô đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Bùi Vũ Ninh suy nghĩ đây hoàn toàn dựa vào vận may, chơi mấy lần, cô có lúc sẽ thắng, chỉ cần cô có thể thắng một lần, mục đích của cô có thể đạt được.
"Tôi cũng không có vấn đề gì." Ánh mắt anh Phó hơi rủ xuống, đáy mắt hơi xuất hiện chút ánh sáng khác thường.
Hàn Nhã Thanh nhìn bọn họ, không có nói gì, chỉ là ánh mắt của cô lại nhìn về phía vị đàn anh kia, cô phát hiện vị đàn anh kia mặc dù vẫn nói chuyện cùng người ta, nhưng rõ ràng không còn bình tĩnh như trước nữa.
Hàn Nhã Thanh phát hiện, vị đàn anh kia không chỉ giả vờ vô ý nhìn về phía bọn họ, mà Hàn Nhã Thanh cũng phát hiện, mỗi một lần vị đàn anh kia nhìn, sắc mặt cũng hơi trầm xuống.
Tất nhiên, vị đàn anh kia không ngờ rằng Bùi Vũ Ninh không đi tìm anh ta, mà lại còn chơi trò chơi cùng với người khác.
Không biết lúc này trong lòng của vị đàn anh kia rất khó chịu không?
Nếu như theo dự liệu của Hàn Nhã Thanh, trong lòng học trường bây giờ thật sự rất khó chịu, hơn nữa đã hơi tức giận.
đàn anh mặc dù vẫn luôn giả vờ không nhìn Bùi Vũ Ninh, thế nhưng thực ra đàn anh vẫn luôn để ý đến tình hình của Bùi Vũ Ninh cho nên cũng biết rõ Bùi Vũ Ninh đã sớm nhìn thấy anh ta.
Nếu Bùi Vũ Ninh đã nhìn thấy anh ta, vì sao lại không đến tìm anh ta?
đàn anh Miêu Ngôn cũng để ý đến Bùi Vũ Ninh ở cùng một chỗ với những người khác, đã quen biết Miêu Ngôn.
Nhưng mà hôm nay Hàn Nhã Thanh ngụy trang, anh ta không có nhận ra Hàn Nhã Thanh.
Còn về người đàn ông kia, anh ta cũng biết, bởi vì anh ta đã sớm biết được tin tức, sau khi Bùi Vũ Ninh hoàn thành nhiệm vụ không có lập tức quay về, vẫn luôn ở cùng một chỗ với người đàn ông kia.
Còn về thân phận của người đàn ông kia, anh ta chưa có tra ra được.
Nhưng mà, anh ta biết rõ Bùi Vũ Ninh vẫn luôn thích anh ta, trong lòng của Bùi Vũ Ninh chỉ có anh ta, cho nên anh ta cũng không lo lắng người đàn ông kia và Bùi Vũ Ninh sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Bùi Vũ Ninh tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh ta.
Nghĩ đến đây Miêu Ngôn hơi thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
"Bắt đầu đi, mỗi người rút một lá." Sở Bách Hà đặt bộ bài đã được tráo giữa bàn, sau đó để Bùi Vũ Ninh và anh Phó rút một lá.
Anh Phó cũng không có suy nghĩ khác gì, rút một lá, anh Phó cũng không xem, mà đặt lá bài úp xuống bàn, anh ta đã không nhìn, vậy thì người khác cũng không nhìn được.
Bùi Vũ Ninh ngẩn người, kỳ lạ nhìn anh ta, anh ta không có nhìn qua một chút sao?
Người này bị sao vậy?
Mặc dù trong lòng Bùi Vũ Ninh cảm thấy lạ, nhưng mà cũng không có hỏi hiểu, cô cũng nhanh chóng rút một lá.
Sở Bách Hà thấy hai người bọn rút xong, cô ta cũng rút một lá, Sở Bách Hà lật lá bài mình vừa rút ra cho mọi người xem, để cho mọi người có thể nhìn thấy rõ.
Sở Bách Hà rút một quân K.
Bùi Vũ Ninh liếc mắt nhìn lá bài trong tay mình, hơi nhếch miệng, hơi thất vọng, bởi vì cô rút một lá ba, nhất định là nhỏ nhất.
Theo bản năng Bùi Vũ Ninh nhìn về phía anh Phó, không biết anh ta rút được lá bài gì?
Bùi Vũ Ninh biết rõ co dù anh ta rút lá bài gì chắc chắn cũng sẽ lớn hơn của cô, thế nhưng Bùi Vũ Ninh hi vọng anh ta không có lớn hơn Sở Bách Hà.
Bùi Vũ Ninh hi vọng Sở Bách Hà thắng, mà không phải anh ta thắng.
Bùi Vũ Ninh sợ anh ta thắng sẽ đưa ra mấy cái yêu cầu kỳ lạ.
Anh Phó tự mình lật lá bài lên, là một lá 10 cơ, nhỏ hơn Sở Bách Hà.
Bùi Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn về phía Sở Bách Hà, khẽ cười nói: "Chị thắng, chị đưa ra yêu cầu đi."
Bùi Vũ Ninh cảm thấy yêu cầu mà Sở Bách Hà đưa ra chắc chắn sẽ không gây bất lợi gì cho cô cả.
"Được, vậy chị cũng đưa ra yêu cầu." Sở Bách Hà nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, cười đến nỗi mắt cũng sắp thành một đường thẳng.
Bùi Vũ Ninh nhìn nụ cười trên mặt Sở Bách Hà, đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
"Chị yêu cầu Bùi Vũ Ninh em hôn anh Phó bên cạnh em." Sở Bách Hà chính là loại sợ thiên hạ không loạn, cô ta hiểu rõ dụng ý của Hàn Nhã Thanh, hơn nữa cũng rất tình nguyện đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng mà đề cử này của Sở Bách Hà thật sự quá độc ác mà!
Đối với Sở Bách Hà, nếu muốn chơi, vậy thì chơi lớn, như vậy mới đã!!
"Gì? Gì cơ? Chị nói cái gì?" Bùi Vũ Ninh bối rối, nhất thời giật mình nói lắp, mặc dù lúc cô thấy nụ cười tên mặt Sở Bách Hà thì cũng có dự cảm không tốt lắm, cô nghĩ Sở Bách Hà có thể sẽ chỉnh cô.
Nhưng Bùi Vũ Ninh cũng không nghĩ tới Sở Bách Hà sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Sở Bách Hà lại để cô đi hôn người đàn ông mà mình ghét?!
Vậy sao không giết cô luôn đi.
Đôi mắt của anh Phó nhanh chóng lóe lên, anh ta biết dụng ý của Sở Bách Hà khi đề nghị trò chơi này, anh ta cũng biết Sở Bách Hà đưa ra yêu cầu sẽ không để anh ta, cho nên, anh ta cũng không ngại để cho Sở Bách Hà thắng.
Nhưng anh Phó cũng không ngờ rằng Sở Bách Hà lại đưa ra yêu cầu như vậy?
Loading...
Sở Bách Hà vậy mà lại để cho Bùi Vũ Ninh hôn anh ta?
Niềm vui này đến quá đột ngột, anh ta giật mình, nhưng mà trong lòng của anh Phó nhất định là vui mừng, là phấn khởi.
Yêu cầu như vậy, anh ta đương nhiên sẽ không từ chối!!
Đây là người phụ nữ mà anh ta thích, cho nên đấy chính là chuyện mà anh ta vẫn luôn ước mơ.
Chỉ có kẻ ngu mới đi từ chối.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh không ngừng giật giật, quả nhiên Sở Bách Hà thật sự chơi.
Trò chơi này tiếp theo sẽ vô cùng kích thích, đương nhiên, kích thích đối với vị đàn anh kia có thể sẽ là lớn nhất.
"Tôi nói, để em hôn anh Phó bên cạnh em, em không có nghe nhầm." Sở Bách Hà rất có 'lòng tốt' lặp lại một lần nữa cho Bùi Vũ Ninh nghe.
"Sở Bách Hà, chị có ý gì vậy? Sao chị lại đưa ra yêu cầu như vậy?" Bùi Vũ Ninh nghe thấy Sở Bách Hà lặp lại lời nói, cắn chặt răng: "Chị bị điên à?"
"Chị không có bị điên, cũng không có cái ý gì đặc biệt cả, không phải là chơi trò chơi sao? Trước đó chúng ta cũng đã nói rồi, người thắng có thể yêu cầu những người khác làm bất cứ chuyện gì, bây giờ chị thắng, tôi để cho hôn anh Phó, sao nào? Em muốn quỵt nợ sao?" Đây là do Sở Bách Hà thiết kế tốt, sao lại để cho Bùi Vũ Ninh từ chối được.
"Bùi Vũ Ninh, em không chơi nổi sao? Không chấp nhận chịu thua sao? Nói chuyện cũng không thể tính là chơi xấu, cũng đừng để chị xem thường em." Lúc nay Sở Bách Hà rất rõ ràng là cố ý kích động Bùi Vũ Ninh.
"Đúng, đúng là nói xong rồi, thế nhưng yêu cầu này của chị quá, quá..." Bùi Vũ Ninh nghĩ đến việc cô đi thơm người đàn ông kia, khuôn mặt đều sắp đỏ bừng lên.
Cô còn chưa có từng hôn người đàn ông nào, cho dù cô vẫn luôn thích đàn anh, nhưng cũng chưa từng hôn đàn anh.
"Yêu cầu của chị làm sao? Chị cảm thấy rất tốt, chị thắng, chị có thể ra bất kỳ yêu cầu nào mà chị muốn, chị cảm thấy yêu cầu này rất tốt, vô cùng tốt, cho nên em mau tranh thủ thời gian, đừng có ỷ lại vào câu đùa, cũng đừng lãng phí thời gian." Sở Bách Hà cắt ngang lời Bùi Vũ Ninh rồi thúc giục Bùi Vũ Ninh.
Trong mắt Sở Bách Hà lúc này tràn đầy hưng phấn, nhanh lên, cô đang chờ xem kịch vui đấy.
"Sở Bách Hà, chị thay đổi yêu cầu khác đi, điều này em không làm được." Sắc mặt của Bùi Vũ Ninh trầm xuống, yêu cầu này của Sở Bách Hà cô thật sự không làm được.
"Không đổi, yêu cầu này của chị, kiên quyết không đổi, Bùi Vũ Ninh, chúng ta đã nói rõ từ trước rồi, nếu như em chơi xấu thì chính là con chó con." Sở Bách Hà vất vả lắm mới nghĩ ra được cái ý kiến tuyệt vời này, sao có thể từ bỏ được.
Sở Bách Hà hơi dừng lại, ánh mắt lóe lên, sau đó lại nói tiếp: "Nếu như em chơi xấu thì đưa cho chị ba mươi tỷ, lập tức thanh toán, chị nhận được tiền rồi thì sẽ đổi cái khác, nếu không thì không có bàn bạc gì thêm."
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời này của Sở Bách Hà, hơi híp mắt lại, cô biết rõ những năm này Bùi Vũ Ninh nhận rất nhiều nhiệm vụ, lấy năng lực và độ nổi tiếng của Bùi Vũ Ninh bây giờ, tiền thù lao của cô cũng rất cao.
Lần trước Bùi Vũ Ninh lấy cô mười lăm tỷ là thấp nhất.
Qua nhiều năm như vậy, Bùi Vũ Ninh kiếm được rất nhiều tiền, đừng nói là ba mươi tỷ, mấy chục ba mươi tỷ Bùi Vũ Ninh cũng có thể lấy ra được.
Sở Bách Hà giống như là con hồ ly vậy, Hàn Nhã Thanh biết bây giờ Sở Bách Hà đưa ra yêu cầu này, không phải là đòi tiền Bùi Vũ Ninh.
Ngược lại, Sở Bách Hà có thể chắc chắn rằng Bùi Vũ Ninh không bỏ ra được ba mươi tỷ.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh lạnh thêm một chút, cô biết tiền của Bùi Vũ Ninh đều đưa cho người đàn anh kia, thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Bùi Vũ Ninh cũng không có nổi ba mươi tỷ, chuyện như vậy cũng...
Anh Phó hơi sửng sốt, ánh mắt anh ta lại nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, nhìn thấy Bùi Vũ Ninh không có trả lời ngay, đôi mắt anh Phó lập tức lạnh đến cực hạn, Hàn Nhã Thanh có thể nghĩ được thì tất nhiên anh Phó cũng có thể nghĩ được.
Hơn nữa anh Phó cũng hiểu rất rõ Bùi Vũ Ninh, nếu trong tay Bùi Vũ Ninh có nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ không do dự chút nào mà đưa cho Sở Bách Hà.
"Như thế nào? Em đưa tiền, hay là làm theo lời chị nói?" Sở Bách Hà nhìn thấy Bùi Vũ Ninh không có trả lời, hơi mất kiên nhẫn thúc giục.
Giờ phút này Sở Bách Hà nhìn như là mất kiên nhẫn với Bùi Vũ Ninh, nhưng thực ra trong lòng Sở Bách Hà bực bội, con mẹ nó, thật sự lại đoán trúng.
Bùi Vũ Ninh thậm chí không bỏ ra được ba mươi tỷ, vậy thằng chó đàn anh còn độc ác hơn cả Chu lột da, vơ vét Bùi Vũ Ninh sạch sành sanh.
Bùi Vũ Ninh rõ ràng lợi hại như vậy, sao những năm này lại không nhìn rõ bộ mặt thật của vị đàn anh kia?
Lẽ nào thật sự là bị tình yêu che mờ mắt sao, không, Bùi Vũ Ninh không phải bị tình yêu che mờ mắt, Bùi Vũ Ninh rõ ràng là bị cứt chó che mờ mắt!!
Tên đàn anh kia chính là đống cứt chó.
"Trong tay em tạm thời không có nhiều tiền như vậy, có thể ghi nợ được không?" Bùi Vũ Ninh âm thầm thở một hơi, thử thương lượng với Sở Bách Hà.
"Không được, không có thương lượng." Sở Bách Hà cắt ngang lời của Bùi Vũ Ninh, nếu là trước kia thì có thể thương lượng được, thế nhưng bây giờ không có chỗ để thảo luận nữa.
"Chị keo kiệt như vậy sao? Em cũng không có nói là không trả cho chị, nếu không em ghi giấy nợ cho chị..." Bùi Vũ Ninh hơi nhíu mày, cô không ngờ rằng Sở Bách Hà lại cứng rắn từ chối như vậy, thế nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử lại lần nữa.
Nếu như đưa tiền thì có thể không cần hôn người đàn ông kia, cô chắc chắn sẽ bằng lòng đưa tiền, đưa bao nhiêu tiền cô cũng bằng lòng, thế nhưng mấu chốt là bây giờ trong tay cô không có nhiều tiền để đưa cho Sở Bách Hà.
“Tôi không muốn cầm séc, tôi muốn tiền mặt, hơn nữa, tôi muốn ngay bây giờ, ngay lập tức. Nếu như cô không có cách nào lập tức trả được tiền, vậy thì hãy làm theo yêu cầu vừa rồi của tôi.” Sở Bách Hà một lần nữa ngắt lời Bùi Vũ Ninh mà không có nửa điểm có thể thương lượng.
“Sở Bách Hà, không phải chỉ là một trò chơi thôi sao? Cô làm như vậy thật quá đáng, cô rõ ràng là cố tình muốn gây sự có phải không? Cô đây là muốn làm khó người.” Bùi Vũ Ninh trông thấy thái độ kiên quyết của Sở Bách Hà cũng trở nên tức giận, cô thật sự không muốn đi hôn người đàn ông nào đó.
Cô không thích người đàn ông kia thì làm sao có thể hôn anh ta được?
Vì thế, cô cảm thấy Sở Bách Hà đang muốn làm khó cô.
“Bùi Vũ Ninh, việc này chúng ta đã nói rồi. Thanh Thanh có thể chứng minh, nếu như đã bàn bạc xong vậy thì trận này tôi đã thắng, cho nên tôi có yêu cầu gì đó là quyền tự do của tôi. Còn cô thua, nhất định phải tuân thủ những gì chúng ta đã nói lúc trước. Và cô, phải thực hiện việc tôi yêu cầu.” Sở Bách Hà cứng rắn không hề nhượng bộ.
“Sở Bách Hà, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi cô hà tất phải chơi lớn như vậy? Hơn nữa yêu cầu mà cô đề nghị thật quá đáng, ai có thể làm được.” Bùi Vũ Ninh thật lòng không phải muốn chối bỏ luật lệ trò chơi, nhưng bởi vì yêu cầu của Sở Bách Hà thật sự là muốn làm khó cô.
“Bùi Vũ Ninh, cô chưa từng chơi qua trò chơi sao? Yêu cầu của tôi có chỗ nào quá đáng? Trước đây tôi cùng người khác chơi cá cược. Nếu một bên thua thì phải khỏa thân chạy trên sân vận động một giờ đồng hồ, đây tính là gì?” Sở Bách Hà cho Bùi Vũ Ninh một ánh mắt, mà ánh mắt này đánh giá rõ ràng một điều, Bùi Vũ Ninh kiến thức hạn hẹp.
“Vậy cô chắc chắn sẽ không thua.” Bùi Vũ Ninh kinh ngạc có chút ngốc. Có điều, chuyện mà có thể cá được đến mức này thì khẳng định Sở Bách Hà sẽ không thua, bởi vì từ trước tới nay cô chưa từng nghe nói có chuyện Sở Bách Hà chạy khỏa thân.
Loading...
“Phải, lần đó tôi không thua. Nhưng nếu là tôi thua nhất định sẽ không chơi xấu, tôi chắc chắn sẽ làm được.” Khi đó Sở Bách Hà khẳng định sẽ thắng vì vậy lúc này mới hùng hồn nói lý lẽ như vậy được, đứng nói mà không sợ đau thắt lưng!
“Cô thắng rồi, đương nhiên sẽ nói nhẹ nhàng.” Bùi Vũ Ninh sớm đã biết kết quả sẽ thế này: “Sở Bách Hà, cô đổi một yêu cầu khác đi. Yêu cầu của cô thật sự rất quá đáng.”
“Bùi Vũ Ninh, yêu cầu của tôi không quá đáng. Lúc trước khi chúng tôi chơi một trò chơi mạo hiểm, thanh thanh khi đó cũng đã thua, tôi để Thanh Thanh tùy ý đi hôn một người đàn ông bất kỳ, sau đó Thanh Thanh đã làm theo yêu cầu của tôi.” Sở Bách Hà vì muốn làm cho Bùi Vũ Ninh chết tâm mà ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng lôi ra rồi.
“Tôi không tin.” Bùi Vũ Ninh kinh sợ, ánh mắt ngay lập tức nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: “Làm sao Thanh Thanh có thể thua cô.”
“Là thật, lần đó Thanh Thanh thật sự đã thua. Cô ấy thật sự đã làm theo yêu cầu của tôi đi hôn một vị khác giới. Nếu cô không tin thì có thể hỏi Thanh Thanh.” Ánh mắt Sở Bách Hà tăng thêm mấy phần ý cười, cô ta tuyệt đối sẽ không nói với Bùi Vũ Ninh người Thanh Thanh hôn khi đó chính là Đường Minh Hạo.
“Thanh Thanh, là thật sao? Khi đó cậu thật sự hôn rồi?” Ánh mắt chờ đợi nhìn Hàn Nhã Thanh, cô biết Hàn Nhã Thanh sẽ không bao giờ nói dối.
Bùi Vũ Ninh không tin Sở Bách Hà, nhưng cô tin Hàn Nhã Thanh.
“Đúng vậy, ̣ Bách Hà nói là sự thật.” Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh bình tĩnh, câu trả lời cũng vô cùng thản nhiên. Lời Sở Bách Hà nói xác thực đều đúng, cho dù khi đó người cô hôn là con trai của cô nhưng mà đứa bé của cô cũng là nam giới, vì vậy một chút cũng không sai.
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng không ngốc đến mức đi giải thích cho Bùi Vũ Ninh.
“Bây giờ tin rồi chứ?” Sở Bách Hà nhìn Hàn Nhã Thanh phối hợp với mình trong lòng càng thêm đắc ý: “Thế nên cô mau nhanh lên một chút. Tôi nói cho cô biết, cô đừng kéo dài thời gian, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
“Nếu như cô không làm theo yêu cầu của tôi vậy thì tôi thật sự không thể đảm bảo tiếp theo tôi sẽ làm ra chuyện gì.” Sở Bách Hà không muốn Bùi Vũ Ninh trì hoãn thêm nữa, cũng không muốn Bùi Vũ Ninh có thể vượt qua cửa ải này vì vậy trực tiếp lên tiếng dọa dẫm Bùi Vũ Ninh.
“Bùi Vũ Ninh, cô hiểu tôi mà. Chuyện gì tôi đều có thể làm được, ví dụ như, tôi có thể ở đây lớn tiếng nói, Bùi Vũ Ninh yêu thầm Miêu Ngôn.” Sở Bách Hà cảm thấy những lời cô vừa nói có lẽ còn chưa đủ vì vậy bổ sung thêm một câu tăng tính uy hiếp thêm phần kích thích.
Anh Phó nghe được lời Sở Bách Hà nói, ánh mắt lập tức nặng nề trầm xuống. Chuyện này anh sớm đã biết nhưng khi nghe Sở Bách Hà nói ra khiến anh vẫn cảm thấy đặc biệt chói tai.
Bùi Vũ Ninh âm thầm cắn răng, giờ phút này hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng vì không có biện pháp nào khác, đối với Sở Bách Hà cô cũng là hiểu rõ, Sở Bách Hà chính là một kẻ đại ma đầu chỉ lo sợ thiên hạ không đủ loạn.
Bùi Vũ Ninh biết, Sở Bách Hà là loại người mà bất cứ chuyện gì đều có thể làm ra được.
Việc cô thầm yêu đàn anh của mình đã sớm chẳng còn là chuyện gì bí mật, những năm nay cô vì người ấy mà đã làm rất nhiều rất nhiều việc, cô muốn đàn anh sẽ biết. Trước đó đàn anh còn nói quan hệ của bọn họ thân thiết, vậy cũng được xem như đã đáp ứng cô rồi đi?
Nhưng suy cho cùng, Bùi Vũ Ninh vẫn còn chưa xác định, huống hồ cô cũng không thổ lộ trực tiếp với anh ấy, không biết rốt cuộc đàn anh có thích cô hay không.
Hiện tại vẫn còn trong bữa tiệc của Ngụy Khang, ở đây có nhiều người như vậy, hơn nữa đều là những người có thân phận có địa vị.
Nếu như Sở Bách Hà thật sự sẽ nói chuyện đó ra ở đây, chỉ sợ cô sẽ gây ra phiền phức cho đàn anh.
“Được rồi, được rồi, không phải là trò chơi sao? Làm theo lời cô nói là được rồi.” Bùi Vũ Ninh suy nghĩ, cuối cùng quyết định làm theo những gì Sở Bách Hà nói.
Người cô lựa chọn hôn là anh Phó, sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Hơn nữa chỗ bọn họ đang ngồi là một vị trí tương đối khuất, cũng không có ai chú ý đến bên này, nên sẽ không bị người nhìn thấy đi?
Bùi Vũ Ninh theo bản năng nhìn về hướng Miêu Ngôn, cô thấy Miêu Ngôn đang nói chuyện cùng người khác mà không nhìn về bên này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Anh Phó phát hiện phản ứng đầu tiên của Bùi Vũ Ninh là đi nhìn Miêu Ngôn, ánh mắt anh hiện lên rõ ràng vài phần lạnh lùng, cô để ý đến vị đàn anh đó nhiều như thế sao?
Đàn anh đó có gì tốt? Đáng để cô như vậy?
Bùi Vũ Ninh suy nghĩ một chút, cho dù có xuất đầu lộ diện hay không cũng đều là một con dao, dù sao trốn tránh cũng không được, chỉ có thể nhắm mắt lại, Bùi Vũ Ninh đã quyết định phải làm cho nên cũng không do dự nữa. Cô nhanh chóng ngồi gần anh Phó, áp sát lại, sau đó cấp tốc đặt xuống một nụ hôn lên mặt anh, cuối cùng Bùi Vũ Ninh lại nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh trở về.
Vẻ mặt vốn dĩ tràn ngập mây đen u ám, lúc này mây đen đã bay đi, phút chốc cơ thể anh Phó trở nên cứng ngắc, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cũng dần tan biến, lãnh ý trong đôi mắt cũng nhanh chóng biến mất. Anh vẫn ngồi nguyên chỗ đó, không động, cũng không nói chuyện. Tựa hồ cả người như biến thành pho tượng.
Mặc dù tốc độ của Bùi Vũ Ninh rất nhanh, môi cô chỉ chạm nhẹ lên mặt anh nhưng cảm giác chỗ đó vô cùng rõ ràng, nụ hôn như in lên khuôn mặt, sau đó nhanh chóng thẩm thấu qua làn da, cuối cùng lan ra toàn thân. Nhất thời, anh cảm thấy cả người đã sớm mềm như cọng bún!
Bùi Vũ Ninh muốn tốc chiến tốc thắng nhưng lại hôn anh Phó quá nhanh, nhìn từ xa có vẻ như cô đang trộm thơm rồi chạy đi trong khi anh Phó không chú ý.
Miêu Ngôn nhìn thì giống như đang nói chuyện với người ta, không chú ý gì tới Bùi Vũ Ninh, nhưng thật ra là chú ý tới động tác của Bùi Vũ Ninh.
Mặc dù Bùi Vũ Ninh hôn anh Phó chỉ trong chớp mắt, nhưng hành động đó vẫn hiện rõ trong mắt Miêu Ngôn.
Vẻ mặt Miêu Ngôn trầm xuống trông thấy, không còn vẻ điềm đạm như mây như nước của ngày xưa nữa, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Bùi Vũ Ninh sẽ hôn người đàn ông đó.
Bùi Vũ Ninh hôn người đàn ông khác? Chuyện như thế anh ta còn chưa bao giờ nghĩ tới.
Bùi Vũ Ninh thích anh ta, chỉ cần để ý kĩ đều có thể nhìn thấy, đương nhiên Miêu Ngôn cũng biết điều đó.
Rõ ràng Bùi Vũ Ninh thích mình, nhưng tại sao cô lại hôn người đàn ông khác?
Tại sao?
Bùi Vũ Ninh có ý gì?
Lúc này, khoảng cách giữa Miêu Ngôn và Bùi Vũ Ninh có chút xa cách, hiện tại có rất nhiều người trong bữa tiệc, giọng người hòa lẫn lộn xộn, cho nên Miêu Ngôn không thể nghe thấy đám người của Bùi Vũ Ninh đang nói gì, thế nên anh ta cũng không biết tại sao cô lại hôn người đàn ông bên cạnh mình.
Tuy nhiên, Miêu Ngôn dù sao cũng không phải hạng tầm thường, tự nhiên sẽ không để mình mất bình tĩnh trong tình huống như vậy, anh ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tán gẫu với những người xung quanh, nhưng ánh mắt đều dồn hết về phía Bùi Vũ Ninh.
Anh Phó rốt cục cũng trở lại trạng thái bình thường sau một lúc lâu, ánh mắt chậm rãi đảo qua, nhìn Bùi Vũ Ninh, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía cô không chớp.
Loading...
Bùi Vũ Ninh bị ánh nhìn chằm chằm của anh Phó làm nổi hết da gà: "Anh nhìn cái gì mà nhìn? Đã nói là trò chơi thôi mà, là trò chơi đó..."
Mặc dù cô nói rằng đó là một trò chơi, nhưng cô vẫn có chút không thoải mái khi nghĩ đến những gì mình vừa làm, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, mặc dù không phải là môi nhưng nó cũng là lần đầu tiên.
Nghĩ đến đây, Bùi Vũ Ninh sắc mặt đỏ bừng, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cô cũng không nói được lời nào ra hồn.
Khi anh Phó nhìn cô, khóe môi anh không khỏi câu lên, khi cô ngại ngùng cũng không tệ, anh rất thích phản ứng này của cô.
Thành thật mà nói, anh vốn dĩ lo lắng cô sẽ thẹn quá hóa giận khi bị Sở Bách Hà ép hôn người khác, nhưng anh không ngờ phản ứng của cô lại là ngượng ngùng.
Ánh mắt của Miêu Ngôn cứ nhìn Bùi Vũ Ninh, nên hắn đương nhiên thấy rõ phản ứng của cô, thấy cô đỏ mặt, sau đó hơi cúi đầu ngượng ngùng.
Ánh mắt của Miêu Ngôn càng thêm lạnh lùng, Bùi Vũ Ninh sẽ không thay lòng đổi dạ, đúng không?
Bùi Vũ Ninh không thực sự thích người đàn ông đó, phải không?
Không, không thể, tuyệt đối không thể, trong lòng Bùi Vũ Ninh rõ ràng chỉ có anh ta.
Nhưng mà, trong lòng Bùi Vũ Ninh rõ ràng chỉ có anh ta, vậy tại sao lại đi hôn người đàn ông khác?
Anh ta đã ở đây lâu như vậy, Bùi Vũ Ninh đã nhìn thấy ngay khi anh ta bước vào, tại sao cô lâu như vậy mà vẫn không đến tìm anh ta?
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ chạy đến khi thấy anh xuất hiện, trước đây đều là như vậy.
Tại sao nó lại đột ngột thay đổi...
Giờ phút này, Miêu Ngôn không còn tâm trí nói chuyện với người khác, tuy rằng lúc trước anh còn giả vờ giả vịt, nhưng hiện tại anh không vờ vịt được nữa.
“Thực xin lỗi, thất lễ rồi.” Miêu Ngôn mỉm cười nhìn người đang nói chuyện với mình, sau đó xoay lưng rời đi.
Lúc này Miêu Ngôn không còn giả vờ như không nhìn thấy Bùi Vũ Ninh nữa, bởi vì giờ đây anh ta đang đi thẳng về phía cô.
Hàn Nhã Thanh ngay từ đầu đã chú ý đến Miêu Ngôn, vì vậy cô có thể nhìn thấy mọi hành động của anh ta.
Khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Miêu Ngôn đi tới, khóe môi khẽ giật giật, rốt cuộc anh ta cũng không nhẫn nhịn được ư?
Sở Bách Hà cũng phát hiện ra Miêu Ngôn, biểu hiện của cô ta không kín đáo giống như Hàn Nhã Thanh, mà cất giọng nói:
“Bùi Vũ Ninh, đàn anh của cô tới rồi kìa, xem ra trò chơi này chúng ta không chơi được nữa rồi.”
Sở Bách Hà vừa nói vừa thu bài lại.
Sở Bách Hà cảm thấy tiếp sau đó sẽ có một vở kịch thú vị lắm, do đó cô ta sẽ chú ý theo dõi vở kịch này.
Ban nãy Bùi Vũ Ninh bị anh Phó nhìn chằm chằm đến khó chịu, nên lúc này cô cúi đầu xuống, không thấy Miêu Ngôn đi tới, nghe thấy lời nói của Sở Bách Hà, Bùi Vũ Ninh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sang.
Cô thấy Miêu Ngôn sắp tới gần, thân thể cứng đờ, trong lòng có chút bất an.
Đàn anh có nhìn thấy cô ấy hôn người đàn ông khác không?
Chắc là không nhìn thấy đâu? Lúc nãy cô chạy đến hôn anh Phó, cô thấy đàn anh đang nói chuyện với ai đó mà không nhìn cô, chắc ảnh sẽ không thấy gì đâu.
Nhưng tại sao giờ ảnh lại tới chỗ này?
Đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay là?
Bùi Vũ Ninh lúc này hơi lo lắng.
Anh Phó đang ngồi bên cạnh Bùi Vũ Ninh, anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô, đôi mắt hơi rũ xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Mặc dù bước chân của Miêu Ngôn không quá nhanh, nhưng dù sao khoảng cách cũng không quá xa, chốc lát đi tới.
“Em Ninh.” Miêu Ngôn nhìn Bùi Vũ Ninh, thấp giọng gọi tên cô, giọng nói rất mềm mại và dịu dàng, cách gọi này rất thân mật.
“Đàn anh.” Bùi Vũ Ninh vẫn còn hơi lo lắng về chuyện cô hôn anh Phó trước đó, vì vậy khi cô đứng dậy đụng vào ly rượu trên bàn và suýt làm đổ nó.
“Đàn anh, sao anh lại tới đây?” Bùi Vũ Ninh bưng ly rượu lên trước mặt, càng cảm thấy căng thẳng.
Bùi Vũ Ninh nhìn thấy đàn anh đi vào, cô hơi kinh ngạc, nhưng thật ra anh ta được mời với tư cách là đàn anh khóa trên, cho nên lời của Bùi Vũ Ninh giống như đang tìm cớ để bắt chuyện, không ngờ đàn anh sẽ trả lời.
“Anh biết em đang ở đây, nên cũng tới xem một chút.” Miêu Ngôn nở nụ cười nhìn Bùi Vũ Ninh, trong ánh mắt toàn sự ôn nhu.
Bùi Vũ Ninh sững sờ, đôi mắt nhanh chóng mở thật to, sau đó nhìn thẳng vào Miêu Ngôn, Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng Miêu Ngôn sẽ trả lời như vậy.
Ý của anh là anh đến vì anh biết cô ở đây?
Có phải ý của anh là như thế không?
Cô có nghe nhầm không?
Vậy đàn anh đến để tìm cô sao?
Sở Bách Hà nghe xong lời Miêu Ngôn nói, hai mắt híp lại, trong lòng thầm nguyền rủa, tên đàn ông chết tiệt, ghê tởm.
Bùi Vũ Ninh đã ở bên anh ta nhiều năm như vậy, trước đây cô chưa từng thấy anh ta làm như vậy.
Sao thế nhỉ? Bây giờ nhìn thấy người đàn ông khác bên cạnh Bùi Vũ Ninh, sợ rằng cô sẽ rời xa mình, vì vậy anh ta muốn dùng sự dịu dàng để dỗ ngọt cô sao?
Người đàn ông này quá nham hiểm và vô liêm sỉ.
Tuy nhiên, trong tình huống này Sở Bách Hà cũng không thể làm gì được.
Dù gì đây cũng là yến tiệc của Tập đoàn Ngụy Khang, cô ta không thể nói ra được.
Và dù sao đây cũng là chuyện riêng của Bùi Vũ Ninh, cô và Hàn Nhã Thanh đã giúp đỡ rồi, quyết định cuối cùng sẽ là của Bùi Vũ Ninh.
Nếu Bùi Vũ Ninh tin tưởng vào đàn anh này và cam tâm tình nguyện để bản thân bị lừa gạt và lợi dụng thì không ai có thể giúp được.
Anh Phó vẫn ngồi ở chỗ cũ, cầm ly rượu trong tay nhẹ nhàng lắc lắc, mặc kệ Miêu Ngôn, lúc này anh cũng không nhìn Bùi Vũ Ninh.
Hiện tại, anh Phó hoàn toàn bình tĩnh, nhưng chỉ có mình anh biết bản thân đang phát cáu như thế nào.
Giờ phút này, anh cũng đã nảy sinh luôn cả cái ý muốn giết người.
Anh biết những ngày này Bùi Vũ Ninh đã nghĩ cách trốn khỏi mình, đây vốn là thỏa thuận giữa anh và cô.
Vốn dĩ mọi chuyện đã bàn ổn thỏa, nếu như cô có thể thoát khỏi tay anh, thì chuyện quá khứ anh có thể không truy cứu.
Tuy nhiên, anh thỏa thuận với Bùi Vũ Ninh như vậy là để giữ cô ở bên mình, với năng lực của mình thì việc Bùi Vũ Ninh có cơ hội chạy trốn là điều tuyệt đối không thể.
Anh luôn biết rằng Bùi Vũ Ninh thích đàn anh của cô, và anh cũng biết rằng trong đôi mắt và trong trái tim của Bùi Vũ Ninh chỉ có đàn anh của cô mà thôi.
Vì vậy, anh chỉ có thể dùng cách đó để giữ cô ở lại bên mình.
Nói một cách chính xác, phương pháp của anh nên được coi là một sự bắt buộc ở lại.
Nhưng dù có cưỡng ép cũng phải giữ được cô, đây là cách duy nhất của anh từ trước đến nay.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy bộ dạng của Bùi Vũ Ninh sau khi nhìn thấy đàn anh của cô ấy, môi anh Phó hơi nhếch lên.
Loading...
Anh giữ cô bên mình như thế này có hợp lý không?
Trái tim cô hoàn toàn không ở đây, anh ép cô ở bên mình thì có ích lợi gì?
Hơn nữa, phương pháp cưỡng ép của anh suy cho cùng cũng là cách đáng khinh nhất, đó chính là ép buộc cô, miễn cưỡng cô.
Trước đây, đàn anh không đáp lại tình cảm của cô, cô nguyện ý vì người đàn ông đó mà ở bên anh ta nhiều năm như vậy.
Bây giờ anh ta sẵn sàng đáp lại cô, và thậm chí sẵn sàng nói những lời ấm áp nhẹ nhàng với cô, cô ấy...
Không cần suy nghĩ anh cũng biết kết quả sẽ như thế nào, giờ phút này anh không ngẩng đầu, không nhìn cô, anh có thể biết rõ ràng giờ đây cô đang hưng phấn và hạnh phúc như thế nào.
Anh Phó từ từ di chuyển ly rượu đang cầm lên môi, nhấp một ngụm, chất lỏng màu đỏ phản chiếu gương mặt anh, đường nét mờ mờ ảo ảo, nhưng ánh mắt anh lại nặng nề.
Anh thấy rõ ràng trong đôi mắt kia hiện lên một tia quyết đoán, càng giống như một con sói săn mồi.
Đúng vậy, cho dù biết trong lòng cô không có anh, cho dù biết cô luôn muốn bên cạnh đàn anh yêu quý, cùng người đó chắp cánh bay, nhưng anh vẫn không muốn buông tay.
Đúng vậy, chỉ là không muốn buông tay.
Không thể buông tay.
Bùi Vũ Ninh nghe Miêu Ngôn nói xong, kinh ngạc đến mức quên phản ứng, thậm chí còn tự hỏi mình có nghe nhầm không?
Hay do mình đang nằm mơ.
“Em đã hoàn thành nhiệm vụ lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không trở về, anh rất lo lắng, thế nên anh qua đây tìm em.” Ánh mắt Miêu Ngôn nhìn Bùi Vũ Ninh, cô đã đi theo anh ta lâu như vậy.
Anh biết quá rõ về Bùi Vũ Ninh.
Khi nhìn thấy phản ứng của Bùi Vũ Ninh, hiểu rằng sau khi cô nghe những gì mình nói thì vô cùng vui mừng, và cô hẳn rất hạnh phúc, thế mới nói, trong lòng Bùi Vũ Ninh vẫn thích anh ta.
Nếu vậy, anh ta cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần cô vẫn thích anh, cô nhất định sẽ cùng anh trở về.
Chẳng cần biết Bùi Vũ Ninh không quay lại vì lý do gì, hiện tại anh ta đã đích thân tìm thấy cô, và Bùi Vũ Ninh nhất định sẽ theo anh ta trở về.
"Đàn, đàn anh? Anh nói, anh cố ý đến tìm em?" Bùi Vũ Ninh lúc này quá bất ngờ và vô cùng sửng sốt, cô lắp bắp một hồi.
Đàn anh đặc biệt đến tìm mình?
Cô nghe có đúng không?!
Chắc chắn là không nghe nhầm đúng không?
Hàn Nhã Thanh đôi mắt hơi híp lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, là cố tình đến tìm Bùi Vũ Ninh sao?
Ai mà tin cho được?
Sau nhiều năm như vậy, nếu thực sự một lòng với Bùi Vũ Ninh, tại sao anh ta lại bỏ đi?
Bây giờ nói muốn quay lại là được chắc?
Đừng nói về quá khứ, mà chỉ nói về hiện tại, nếu anh ta thực sự cố ý đến tìm Bùi Vũ Ninh, tại sao lúc mới vào, anh ta không đến gặp cô đi?
Sở Bách Hà thực sự không nhịn được muốn chửi bới.
"Đúng vậy, là anh cố tình đến tìm em. Đã lâu rồi em không về. Anh rất lo lắng cho em." Miêu Ngôn nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Bùi Vũ Ninh, ngay cả một câu cũng nói mập mờ, điều đó khiến gương mặt anh ta thoáng ý cười.
"Đàn anh..." Lúc này lời nói của Miêu Ngôn đã quá rõ ràng, Bùi Vũ Ninh có thể chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, nghe được lời đàn anh nói là lo lắng cho mình, trong lòng Bùi Vũ Ninh có chút rung động.
Cô đã muốn quay lại từ lâu, chỉ là cô đã nói rõ với người đàn ông kia, trừ khi cô có thể thoát khỏi người đó, nếu không thì...
Bùi Vũ Ninh khi nghĩ đến những điều này, cô không khỏi cảm thấy chán nản, nếu biết thì trước đây cô không nên đồng ý với người đàn ông đó.
“Đàn anh, em không sao.” Bùi Vũ Ninh muốn giải thích, nhưng nói với mọi người cũng không dễ dàng gì, huống chi là nói với đàn anh.
“Chỉ là một số việc đã bị trì hoãn.” Bùi Vũ Ninh suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra một câu trả lời không rõ ràng.
“Anh rất yên tâm khi thấy em không sao.” Ánh mắt Miêu Ngôn trở nên dịu dàng hơn, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều: “Anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của em.”
“Đàn anh, em không sao, không có việc gì, em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.” Bùi Vũ Ninh trong lòng vui mừng, trên mặt mang theo nụ cười, loại nụ cười vui sướng xuất phát từ tận đáy lòng.
Cuối cùng thì đàn anh cũng bắt đầu quan tâm đến cô, cuối cùng thì anh ấy có hiểu được ý định của cô không?
Đàn anh đây là muốn bắt đầu đáp lại cô?
Bùi Vũ Ninh nghĩ đến những gì đàn anh đã nói với cô lần trước, đàn anh nói rằng mối quan hệ của họ là thân thiết, vậy có phải anh có ý định chấp nhận cô không?
Bùi Vũ Ninh nở nụ cười nhìn Miêu Ngôn, nhìn như có cảm giác thật ngốc nghếch.
Sở Bách Hà thậm chí còn không nhìn nổi.
"Anh Miêu, tôi là Sở Bách Hà. Chúng ta đã từng gặp nhau. Tôi là bạn của Bùi Vũ Ninh." Sở Bách Hà thực sự không thể chịu đựng được. Sở Bách Hà tin rằng bộ dạng của Miêu Ngôn hoàn toàn có khả năng lừa Bùi Vũ Ninh quay trở lại.
Sau khi trở lại thì sao chứ?
Miêu Ngôn lúc này giả vờ hiền lành và nói những lời không rõ ràng để cố tình gây hiểu lầm cho Bùi Vũ Ninh.
Còn khi Bùi Vũ Ninh quay trở lại thì sao? Liệu anh ta có tiếp tục ức hiếp Bùi Vũ Ninh như trước và để cô bán mạng cho anh ta?
Những lời vừa rồi Miêu Ngôn nói tuy nghe mơ hồ, nghe như lời yêu thương, nhưng lại không bày tỏ thái độ rõ ràng, cho nên Miêu Ngôn sau khi trở về mới có thể lừa cho qua.
“Xin chào, cô vẫn nhớ tôi à.” Miêu Ngôn đưa mắt nhìn Sở Bách Hà, cười dịu dàng với cô ta: “Cảm ơn cô đã chăm sóc Ninh trong khoảng thời gian này.”
"Đừng, anh Miêu, đừng cảm ơn tôi. Người mấy ngày hôm nay chăm sóc Ninh Ninh không phải tôi." Sở Bách Hà cũng mỉm cười. Cô ấy không nói rõ trực tiếp, nhưng cô ấy biết rằng có một số điều không cần phải nói mười năm rõ mười ra.
Người cần hiểu đều có thể hiểu!
Miêu Ngôn chắc chắn biết những chuyện này, chắc anh cũng biết rằng Bùi Vũ Ninh đang ở cùng với một người đàn ông và không quay về, nên anh mới cố tình đến tìm Bùi Vũ Ninh.
Cần phải nói rằng vừa nãy Miêu Ngôn nói rằng anh ta cố tình đến tìm Bùi Vũ Ninh cũng không sai.
Chỉ là rốt cuộc vì lí do gì, thì chỉ trong lòng Miêu Ngôn biết rõ.
Sở Bách Hà trong lòng không khỏi cười nhạt, người đàn ông như vậy thật sự ghê tởm!
Khi Miêu Ngôn nghe thấy những lời của Sở Bách Hà nói, một tia lạnh lùng nhanh chóng vuột qua trong mắt, nhưng tốc độ quá nhanh khiến người bình thường không thể nhìn thấy.
Đương nhiên Sở Bách Hà đã nhìn thấy, trong lòng cô thầm cười nhạt, quả nhiên Miêu Ngôn đã biết.
“Anh Miêu, anh quan tâm đến Vũ Ninh nhà tôi như vậy, anh có ý gì với con bé?” Sở Bách Hà ngày thường là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, bây giờ có cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua được.
Tất nhiên, Sở Bách Hà cũng vì giúp Bùi Vũ Ninh.
Cô muốn giúp Bùi Vũ Ninh nhận ra bộ mặt thật của Miêu Ngôn.
Tuy rằng lời nói trước đây của Miêu Ngôn có chút mập mờ, nhưng thái độ không hề rõ ràng chút nào, vậy cô sẽ để cho Miêu Ngôn tỏ rõ thái độ.
Loading...
Nếu Miêu Ngôn tỏ thái độ, cô ấy sẽ không ngăn cản Bùi Vũ Ninh.
Khi Miêu Ngôn nghe Sở Bách Hà nói, đôi mắt hơi híp lại, vô thức nhíu mày, có thể thấy anh ta có chút mất kiên nhẫn cùng khó chịu, đương nhiên người như anh ta chắc chắn sẽ không thể hiện ra ngoài.
Nhưng Hàn Nhã Thanh và Sở Bách Hà đều là người quan sát tinh tế, đều nhìn ra phản ứng nhỏ kia của Miêu Ngôn.
Đặc biệt là Hàn Nhã Thanh, cô thấy rõ ràng là Miêu Ngôn đang tức giận.
Miêu Ngôn tức giận bởi vì lời Sở Bách Hà vừa nói?
Nếu Miêu Ngôn thực sự thích Sở Bách Hà, thì nhất định sẽ không tức giận vì lời nói của Sở Bách Hà.
Vì vậy, những lời người đàn ông này vừa nói đều là lừa gạt Bùi Vũ Ninh.
Cô muốn xem bây giờ người đàn ông này sẽ trả lời như thế nào đối với những lời của Sở Bách Hà.
“Tôi quan tâm đến Vũ Ninh, cũng rất lo lắng cho cô ấy.” Miêu Ngôn không phải người bình thường, một lần nữa nhìn Bạch Vũ Ninh, nhìn một cách đầy dịu dàng, vừa quan tâm, vừa lo lắng.
Nghe thì chuyện là như vậy, nhưng thái độ vẫn chưa rõ ràng.
Bùi Vũ Ninh cũng nhìn Miêu ngôn, vẫn nở nụ cười, vui vẻ ngốc nghếch.
Nhìn thấy bộ dạng của Bùi Vũ Ninh, Sở Bách Hà hận không thể lấy thứ đồ gì đó đập đầu Bùi Vũ Ninh ra xem.
Cô muốn xem trong đầu của Bùi Vũ Ninh là gì?
Người đàn ông này rõ ràng là đang khoa môi múa mép lừa gạt Bùi Vũ Ninh, tại sao Bùi Vũ Ninh lại không nhìn ra?
"Anh Miêu nói rằng quan tâm lo lắng cho Vũ Ninh. Vậy thì tôi muốn hỏi tại sao anh lại quan tâm Vũ Ninh. Tôi cũng muốn hỏi sự quan tâm của anh đối với Bùi Vũ Ninh là kiểu quan tâm nào?" Sở Bách Hà không dễ che mắt như vậy, người đàn ông này vừa nhìn là biết không có thành ý, cô tuyệt đối không thể để Bùi Vũ Ninh bị anh ta lừa như thế này.
Sở Bách Hà biết rằng một khi Bùi Vũ Ninh theo Miêu Ngôn trở về, thì họ sẽ không thể can dự vào chuyện của cô được nữa.
Miêu Ngôn vẫn có chút bản lĩnh, vì vậy Sở Bách Hà muốn làm rõ mọi chuyện ở đây.
Trong lòng Miêu Ngôn đã khó chịu, anh ta trách Bùi Vũ Ninh quản chuyện bao đồng, nhưng chắc chắn anh ta không thể nói thẳng.
Hơn nữa anh ta cũng biết rằng mối quan hệ của Sở Bách Hà và Bùi Vũ Ninh không tệ.
“Vũ Ninh hiểu ý tôi.” Miêu Ngôn vẫn nhìn Bùi Vũ Ninh, câu này coi như là câu trả lời cho Sở Bách Hà, càng giống như nói cho Bùi Vũ Ninh nghe.
Miêu Ngôn không muốn lãng phí thời gian cho người khác, anh ta không ngốc, chắc chắn có thể nhìn ra Sở Bách Hà đang nhắm vào mình.
Anh ta không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết, vì biết rằng chỉ cần giải quyết phía Bùi Vũ Ninh là được.
Chỉ cần Bùi Vũ Ninh đồng ý về cùng anh ta, cho dù Sở Bách Hà là bạn, cô ta cũng không thể ngăn Bùi Vũ Ninh.
Mà anh ta tin rằng Bùi Vũ Ninh nhất định sẽ đồng ý quay về cùng mình.
Câu nói này của Miêu Ngôn nghe có vẻ mập mờ, ừm, đúng là rất mập mờ, nhưng vẫn là thái độ ba phải.
Bùi Vũ Ninh sững sờ khi nghe những lời của Miêu Ngôn, lời nói của đàn anh là có ý gì?
Đàn anh nói cô hiểu? Nhưng cô không hề hiểu mà?
Cô thật sự không hiểu, không hiểu đây có phải ý là đàn anh đã chấp nhận cô rồi không?. Cập nhật truyện nhanh tại — TR ÙMtruyện.CO M —
Đàn anh có thể nói rõ hơn được không.
Anh Phó vẫn ngồi ở đó, không nhúc nhích, cũng không nói gì, cũng không uống rượu, mà chỉ nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, để chất lỏng màu đỏ trong ly rượu từ từ xoay tròn.
Mặc dù chất lỏng trong ly rượu xoay vòng tròn, nhưng đôi mắt tựa như sói kia vẫn luôn sáng rực, muốn tước đoạt tựa như sói dữ càng điên cuồng hơn.
"Anh Miêu, anh nói rằng Bùi Vũ Ninh hiểu ý anh, nhưng tôi nghĩ Ninh Ninh không hề hiểu. Chi bằng anh nói rõ ràng với Bùi Vũ Ninh đi, tôi là bạn tốt của Bùi Vũ Ninh,tôi hiểu con bé này. Tuy năng lực chuyên môn rất cừ nhưng về phương diện tình cảm lại chậm chạp, anh Miêu không nói rõ ràng, Ninh Ninh sẽ không hiểu đâu, nếu con bé hiểu sai ý anh, đến lúc đó xảy ra hiểu lầm gì thì không hay đâu. " Lúc này Sở Bách Hà thực sự muốn đánh người, mẹ nó, loại đàn ông gì đây?
Cô chỉ muốn người đàn ông này nói một lời thẳng thắn lại khó như vậy?
Người đàn ông này thậm chí không dám trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, vì vậy anh ta ra tay với Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh ngay từ đầu đã thích anh ta, vì vậy nói đôi ba câu ba hoa mập mờ đã khiến Bùi Vũ Ninh say đắm, rộn ràng.
Sở Bách Hà thực sự sợ Bùi Vũ Ninh bốc đồng lên thật sự sẽ cùng Miêu Ngôn trở về, nếu thật sự như vậy, tâm tư của cô và Thanh Thanh sẽ bay theo gió.
May mà con bé tuy bị tình yêu mê hoặc nhưng dù sao cũng không ngốc, ngược lại còn rất thông minh.
Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về lời chất vấn của Sở Bách Hà, cũng không ngăn cản cô.
Bùi Vũ Ninh cũng biết Sở Bách Hà đang giúp cô, mà cô cũng muốn biết đàn anh có ý gì với mình.
Bùi Vũ Ninh nhìn chằm chằm Miêu Ngôn, cũng đang chờ câu trả lời của anh ta.
“Ninh Nhi, chuyện giữa chúng ta mình về nhà hẵng nói chuyện, được không?” Miêu Ngôn mím môi nhẹ, trong lòng đã rất tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt Bùi Vũ Ninh nhìn mình, anh ta biết mình phải đè nén cơn tức giận trong lòng.
“Tại sao muốn quay trở về mới nói chuyện, cứ nói ở đây luôn đi? Chỉ là chuyện đơn giản thôi mà, phải phiền phức như vậy sao?” Sở Bách Hà nở nụ cười, người đàn ông này có thể thể hiện rõ ràng hơn được không?
“Anh Miêu, anh thích Bùi Vũ Ninh không?” Hàn Nhã Thanh luôn tỏ ra bình tĩnh trầm ổn, bấy giờ cũng không chịu nổi nữa, vì người đàn ông này trước giờ luôn nói chuyện mập mờ không rõ ràng.
Vậy cô cứ hỏi thẳng,
Như vậy, cô phải xem xem Miêu Ngôn sẽ còn lừa gạt người khác như thế nào.
Ánh mắt Bùi Vũ Ninh chợt lóe, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Miêu Ngôn, thậm chí không chớp mắt dù chỉ một giây, dường như cô sợ bỏ lỡ câu trả lời của Miêu Ngôn.
Miêu Ngôn dời mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, con ngươi hơi tối lại: "Vị này chính là..."
Hiển nhiên anh ta không ngờ rằng sẽ có người chất vấn mình thẳng thừng như vậy, lời nói vừa rồi của Sở Bách Hà cũng không trực tiếp đến mức ấy.
Cô chất vấn thẳng thắn như vậy, anh ta muốn chuyển chủ đề cũng khó.
Chỉ là người phụ nữ này là ai, dựa vào cái gì mà dám chất vấn anh ta như vậy?
Trước đây Miêu Ngôn từng gặp Hàn Nhã Thanh ở nước M, nhưng lúc ấy Hàn Nhã Thanh không ngụy trang, còn bây giờ Hàn Nhã Thanh ngụy trang cho nên Miêu Ngôn không nhận ra cô.
"Hàn Nhã Thanh." Hàn Nhã Thanh nhìn Miêu Ngôn, trả lời rõ từng chữ, thong thả lại cực kỳ rõ ràng.
Miêu Ngôn rõ ràng hơi sửng sốt, đôi mắt hiện lên vài phần kinh ngạc: "Thì ra cô là Hàn Nhã Thanh."
Trên mặt Miêu Ngôn lập tức hiện lên ý cười: "Cô ngụy trang thành như vậy, tôi hoàn toàn không nhận ra cô, trước kia chúng ta từng gặp mặt, tuy nhiên đấy đã là chuyện của hai năm trước, không gặp hai năm..."
"Anh Miêu, giữa tôi và anh không có chuyện gì để tán gẫu, cho nên mời anh trả lời câu hỏi của tôi." Hàn Nhã Thanh là người thông minh, sao cô có thể không biết Miêu Ngôn đang cố ý nói sang chuyện khác.
Cố ý muốn dời đi câu hỏi của cô, vậy cũng phải xem cô có đồng ý hay không.
Hôm nay cô nhất định không thể để Miêu Ngôn trốn tránh được, tuyệt đối không để Miêu Ngôn tiếp tục lừa gạt Bùi Vũ Ninh, nếu cô muốn xen vào việc này thì thế nào cũng phải xen vào hoàn toàn!
Miêu Ngôn nghe được lời nói của Hàn Nhã Thanh thì sắc mặt lập tức thay đổi, hiển nhiên anh ta không ngờ Hàn Nhã Thanh lại không cho anh ta mặt mũi như vậy.
Loading...
Hơn nữa lúc này Hàn Nhã Thanh tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi làm cho anh ta đặc biệt khó xử.
Anh ta biết nếu không trả lời được, chỉ sợ…
Anh Phó vẫn ngồi một chỗ như trước, đôi mắt chăm chú nhìn chất lỏng đỏ rượu trong ly rượu, nhưng đôi mắt như sói của anh ta lại ẩn chứa ý cười.
Người phụ nữ của Dương Tầm Chiêu, quả nhiên không giống bình thường, đủ thắng thắn, cũng đủ khí phách.
Đương nhiên, người phụ nữ của anh cũng không tầm thường, trong mắt anh, người phụ nữ của anh mới là tốt nhất, ưu tú nhất!
Miêu Ngôn nhìn tình hình trước mắt, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, anh ta từng nghe nhiều chuyện về Hàn Nhã Thanh, anh ta biết Hàn Nhã Thanh không dễ bị qua mặt như vậy.
Hàn Nhã Thanh chính là chuyên gia tâm lý học tội phạm, không ai có thể đùa giỡn tâm lý trước mặt Hàn Nhã Thanh được, cũng không ai có thể che dấu bất cứ điều gì trước mặt Hàn NhãThanh.
Nếu chỉ là một mình Sở Bách Hà, anh ta hoàn toàn có thể không để ý tới, nhưng là Hàn Nhã Thanh thì không được.
Miêu Ngôn biết, có Hàn Nhã Thanh ở đây, anh ta muốn xuống tay từ Bùi Vũ Ninh là rất khó. Truyện Sủng
Trong lòng Miêu Ngôn hiểu được, nếu hôm nay anh ta không nói rõ thái độ thì sợ là khó có thể đưa Bùi Vũ Ninh trở về.
Vốn anh ta tin tưởng có thể dỗ dành Bùi Vũ Ninh quay về, nhưng điều kiện tiên quyết là không có Hàn Nhã Thanh ở đây.
Miêu Ngôn âm thầm thở một hơi, cân nhắc vài giây rồi mới nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, nhẹ giọng cười nói: "Đương nhiên tôi thích Vũ Ninh, tôi vẫn luôn rất thích Vũ Ninh."
Lúc Miêu Ngôn nói lời này, giọng nói rất dịu dàng, nhưng trong lòng cũng rất buồn bực, anh ta biết Bùi Vũ Ninh vẫn luôn rất thích anh ta.
Nhưng anh ta lại không thích Bùi Vũ Ninh, chỉ là năng lực của Bùi Vũ Ninh thật sự rất mạnh, vì giữ Bùi Vũ Ninh lại bên người, anh ta bèn không nói điều này ra,
Đương nhiên, bên cạnh anh ta không chỉ có một mình Bùi Vũ Ninh, nếu anh ta đã đồng ý với Bùi Vũ Ninh, nói không chừng những người khác thích anh ta có thể sẽ rời đi vì không muốn thương tâm.
Anh ta không muốn để Bùi Vũ Ninh rời đi, giống như vậy, anh ta cũng không muốn những người khác rời đi.
Tuy nhiên Miêu Ngôn nghĩ dù sao bây giờ cũng đang ở bên ngoài, tuy rằng đây là yến hội của Ngụy Khang, nhưng lúc này không có nhiều ở ở trong góc, anh ta cũng không nói to, ngoài mấy người bọn họ thì không còn ai nghe được cả.
Dù thế nào cũng đưa Bùi Vũ Ninh về trước rồi nói sau, chờ trở về rồi, anh ta tự có cách giải quyết.
Lúc đó anh ta có thể tìm một lý do để giải thích cho Bùi Vũ Ninh, ví dụ như nói anh ta nói thích là thích kiểu anh trai thích em gái…
"Anh Miêu, anh nói thích là loại thích của đàn ông dành cho phụ nữ mà tôi nghĩ đúng không?" Hàn Nhã Thanh là người khôn khéo đến mức nào, cho dù Miêu Ngôn che dấu rất tốt, cô cũng nhìn ra tâm tư của Miêu Ngôn.
Cho nên, nếu muốn nói, vậy chỉ có thể nói hoàn toàn rõ ràng.
Cô tuyệt đối sẽ không cho Miêu Ngôn có cơ hội tiếp tục lừa dối Bùi Vũ Ninh.
Miêu Ngôn hiển nhiên không ngờ Hàn Nhã Thanh lại tiếp tục truy vấn, nhất thời anh ta rõ ràng ngẩn người, tuy nhiên nếu Hàn Nhã Thanh đã hỏi, nếu anh ta không trả lời thì tuyệt đối không được.
Dù sao bây giờ chuyện cũng đã đến nước này, rút bỏ những gì anh đã làm trước đây là hoàn toàn vô nghĩa.
"Đúng vậy." Miêu Ngôn chỉ có thể kiên trì gật đầu, cục diện như vây giờ, chỉ có thể tạm giải quyết trước, đợi trở sau khi trở về, anh ta cần nghĩ cách giải quyết khác.
Ở phương diện tình cảm, Bùi Vũ Ninh đặc biệt ngốc nghếch, anh ta tự nhiên có cách đối phó Bùi Vũ Ninh.
"Đàn anh, anh, anh..." Bùi Vũ Ninh nghe được lời nói gần như trực tiếp tỏ tình của Miêu Ngôn thì trong lòng rất kích động, rất vui sướng.
Cuối cùng đàn anh cũng nói, đàn anh thích cô!
Là kiểu thích của đàn ông thích phụ nữ.
Cuối cùng cô cũng chờ được.
Anh Phó vẫn luôn nhìn chằm chằm chén rượu, lúc này cũng không khỏi ngước mắt nhìn Bùi Vũ Ninh, nhìn thấy vẻ mặt kích động của Bùi Vũ Ninh vào lúc này, dáng vẻ hoàn toàn là nói cũng nói không nên lời, đôi mắt anh ta bốc lên lửa giận.
"Được rồi, xem em kích động kìa." Miêu Ngôn nhìn thấy Bùi Vũ Ninh kích động thì rất vừa lòng, hơn nữa còn có cảm giác đặc biệt thành công, dù sao Bùi Vũ Ninh là thật sự thích anh ta.
Dù sao Bùi Vũ Ninh cũng toàn tâm toàn ý với anh ta.
"Nếu em đã ra ngoài nhiều ngày như vậy thì bây giờ cũng nên đi về rồi, về cùng anh đi." Mục đích chính của Miêu Ngôn là đưa Bùi Vũ Ninh trở về, nếu không vừa rồi anh ta cũng không bị Hàn Nhã Thanh ép nói ra những lời này.
Anh ta nghĩ, anh ta đã nói ra câu trả lời mà Hàn Nhã Thanh muốn, như vậy Hàn Nhã Thanh sẽ không còn lý do ngăn cản mình nữa.
Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh quả thật không còn lý do ngăn cản anh ta nữa, dù sao Miêu Ngôn cũng đã biểu lộ thẳng thắn tâm lý của mình với Bùi Vũ Ninh, nếu Bùi Vũ Ninh đồng ý trở về cùng Miêu Ngôn, không ai có lý do ngăn cản cả.
Mặc dù trong lòng Sở Bách Hà có chút không cam lòng, nhưng cô ta cũng không thể ngăn cản được.
Lúc này, anh Phó vẫn đanh nhìn Bùi Vũ Ninh chằm chằm, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào mặt Bùi Vũ Ninh.
Dường như anh ta đang đợi Bùi Vũ Ninh trả lời.
Nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, Bùi Vũ Ninh rất thích đàn anh của mình, bây giờ đàn anh còn thổ lộ với cô ấy.
Cô nhất định sẽ đồng ý trở về cùng đàn anh.
Biết rõ kết quả như vậy, trong lòng anh ta vẫn có tia hy vọng, hy vọng sẽ có một kế quả khác.
Chỉ là trong lòng anh ta hiểu được, khả năng của kết quả này là vô cùng nhỏ, nhỏ bé vô cùng…
Lúc này, rõ ràng Bùi Vũ Ninh cũng hơi ngây ra, có thể là quá vui sướng, nhất thời không biết nên làm gì.
Bùi Vũ Ninh đứng yên tại chỗ, không hề động đậy, cũng không nói chuyện.
"Đi thôi, về cùng anh." Miêu Ngôn giơ tay ra, nghiêng người đến trước mặt cô, hiển nhiên muốn nắm lấy tay Bùi Vũ Ninh.
Ánh mắt Bùi Vũ Nhi chợt lóe lên, rõ ràng càng thêm hưng phấn, cô vô thức đưa tay lên, vươn tay về phía Miêu Ngôn.
Anh Phó lập tức nheo mắt, hàn băng và lửa nóng trong mắt giao hòa cùng một chỗ.
Nếu cô ấy đồng ý với đàn anh của minh, anh...
Anh sẽ…
Giờ phút này, anh Phó thật sự có một loại xúc động muốn trự tiếp giết chết người trước mặt này.
Anh ta nắm chặt ly rượu, không ngừng nắm chặt lại, nhìn ly rượu như sắp sửa bị bóp nát thành mảnh nhỏ trong tay anh ta.
Tuy rằng vừa rồi Sở Bách Hà đã lui ra một khoảng cách nhỏ, cách xa anh Phó một chút, nhưng mà cô ta vẫn cảm nhận được sát khí lạnh băng bao vây quanh mình, hàn ý lạnh thấu xương từng chút từng chút thấm vào da thịt của cô ta, lạnh băng đến mức cô ta vô thức run lên.
Người đàn ông này rất đáng sợ, thật sự đáng sợ, vốn tính cách của Sở Bách Hà không sợ trời không sợ đất, mấy năm nay bởi vì công việc cho nên cô cũng nhìn thấy rất nhiều trường hợp nguy hiểm, thậm chí chính mình cũng trải qua nhiều nguy hiểm, huống chi công việc của cô chính là nghiên cứu thuốc nổ, thuốc nổ thứ này vốn chính là cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng giờ phút này, Sở Bách Hà lại cảm thấy tất cả không tính là gì, tất cả những chuyện đã gặp phải đều kém sự nguy hiểm của anh Phó vào lúc này.
Hàn Nhã Thanh thản nhiên nhướng mày, cũng không phản ứng quá nhiều, hiển nhiên là Hàn Nhã Thanh không cảm thấy ngoài ý muốn đối với phản ứng của anh Phó lúc này, mấy ngày nay cô đều nhìn rõ những việc anh Phó làm.
Tâm tư của anh Phó đối vối Bùi Vũ Ninh có thể nói là hoàn toàn không che dấu.
Tuy rằng cô không biết vị anh Phó này, có thể nói là cô hoàn toàn không biết gì về anh Phó, nhưng anh Phó là Dương Tầm Chiêu mời đến.
Loading...
Hàn Nhã Thanh cảm giác người có thể được Dương Tầm Chiêu mời đến tuyệt đối không kém anh, hơn nữa Hàn Nhã Thanh còn cảm thấy vị anh Phó này không hoàn toàn là vì mặt mũi của Dương Tầm Chiêu nên đến đây, cô đoán nếu không phải vì Bùi Vũ Ninh thì có thể anh Phó sẽ không đến.
Cho nên, thật ra Hàn Nhã Thanh đánh giá rất cao anh Phó này.
Hàn Nhã Thanh rất xác định, vị anh Phó này tuyệt đối không ngồi yên nhìn Bùi Vũ Ninh theo Miêu Ngôn trở về như vậy.
Chỉ là không biết tiếp theo vị anh Phó này sẽ làm gì?
"Đàn anh, xin lỗi anh, bây giờ em không thể về cùng anh được." Khi tay Bùi Vũ Ninh sắp chạm vào tay Miêu Ngôn, cô đột nhiên dừng ại, nhớ tới một việc mà cô vẫn chưa giải quyết được.
Chính miệng cô đã đồng ý với người đàn ông kia, cô đã đồng ý với người đàn ông kia rồi nhưng vẫn chưa hoàn thành, cho nên bây giờ cô chưa thể về cùng đàn anh.
Nghe được lời nói của Bùi Vũ Ninh, mọi người đều kinh ngạc.
Bỗng chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, hiển nhiên không ai nghĩ rằng Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối Miêu Ngôn.
Ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Hàn Nhã Thanh biết rõ tình cảm của Bùi Vũ Ninh dành cho người đàn anh kia, Bùi Vũ Ninh thật sự rất thích đàn anh, có thể nói là toàn tâm toàn ý đối với đàn anh, nhiều năm như vậy, cô đã trả giá rất nhiều vì đàn anh kia.
Trước kia, người đàn anh này chưa bao giờ đáp lại tình cảm của Bùi Vũ Ninh, Bùi Vũ Ninh cũng cam tâm tình nguyện đi theo anh ta, huống chi bây giờ vị đàn anh này còn thừa nhận thích Bùi Vũ Ninh ngay trước mặt bọn họ, không cần biết Miêu Ngôn thừa nhận vì lý do gì, ít nhất Miêu Ngôn thật sự thừa nhận.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy dưới tình huống này, sợ là không ai có thể ngăn cản Bùi Nhã Thanh trở về cùng Miêu Ngôn, đây cũng là nguyên nhân khiến Hàn Nhã Thanh không tiếp tục ngăn cản nữa.
Hàn Nhã Thanh chỉ nhìn xem anh Phó có thể làm gì, nhưng dù thế nào Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ đến Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối Miêu Ngôn.
Hàn Nhã Thanh ngẫn ngưởi, sau đó khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.
Băng lạnh cùng lửa giận trong đôi mắt tựa như phải hủy diệt thế giới ngay lập tức của anh Phó đột nhiên dừng lại, tuy rằng băng lạnh cùng lửa giận không thể biến mất ngay lập tức nhưng ít nhất gió lốc và nguy hiểm không tiếp tục tràn lan.
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm Bùi Vũ Ninh của anh Phó chợt lóe, có thể là bởi vì quá mức ngoài ý muốn, quá mức kinh ngạc, cũng có thể là bởi vì chưa thể phát tiết cảm xúc vừa nảy sinh trong lòng mình.
Nhất thời, anh Phó cứng người ngồi ở đăng kia, không chút nhúc nhích.
Sở Bách Hà cười: "Đúng đấy, không quay về là tốt nhất."
"Ninh Nhi..." Bỗng chốc, sắc mặt của Miêu Ngôn cực kỳ khó coi, giọng nói cũng lạnh đi vài phần, nét dịu dàng trên mặt anh ta vừa rồi lúc này đã hoàn toàn biến mất, anh ta nhìn Bùi Vũ Ninh, vẻ mặt không thể tin nổi.
Dù thế nào anh ta cũng không ngờ rằng Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối, anh ta vừa mới bị ép nói thích Bùi Vũ Ninh, thế mà Bùi Vũ Ninh còn từ chối không về cùng anh ta.
Rốt cuộc Bùi Vũ Ninh có ý gì?!
"Đàn anh, xin lỗi anh, em thật sự có chuyện chưa giải quyết, chờ em giải quyết xong mọi chuyện em sẽ về ngay." Bùi Vũ Ninh nhìn thẳng vào mắt Miêu Ngôn, có phần chột dạ, chuyện kia cô cũng không thể giải thích với đàn anh được.
Tuy rằng cô rất muốn trở về cùng đàn anh, cô yêu thầm đàn anh nhiều năm như vậy, cuối cùng đàn anh cũng đáp lại cô, cuối cùng đàn anh cũng nói thích cô, đây là kết quả cô tha thiết ước mơ có được, cho nên đương nhiên cô thật sự muốn trở về cùng đàn anh.
Nhưng cô vẫn chưa làm được chuyện cô đồng ý với người đàn ông kia, từ trước đến nay, cô trọng nhất là danh dự, chuyện cô đã đồng ý với người khác thì nhất định phải làm được.
Cuối cùng anh Phó cũng phục hồi tinh thần, lúc này nghe được Bùi Vũ Ninh cường điệu nói lại câu trả lời một lần nữa, rốt cuộc anh ta cũng tin tất cả là sự thật chứ không phải anh ta nghe lầm, cũng không phải là ảo giác của anh ta.
Cô thật sự từ chối Miêu Ngôn vì anh.
Tuy rằng anh Phó biết Bùi Vũ Ninh từ chối Miêu Ngôn không phải vì mình, mà bởi vì ước định với anh.
Nhưng anh đã rất vừa lòng với kết quả như vậy.
Ít nhất, trong tình huống sau khi Miêu Ngôn tỏ tình với cô ấy, cô ấy vẫn có thể nhớ đến anh, nhớ được ước định giữa anh và cô ấy.
Điều này chúng tỏ anh vẫn có được một vị trí nho nhỏ trong lòng cô ấy?
Chỉ cần trong lòng cô có anh, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, một ngày nào đó, anh sẽ làm trong mắt cô, trong lòng cô đều chỉ có anh.
Đương nhiên, anh sẽ tuyệt đối không cho cô có cơ hội rời khỏi anh.
Nếu cô tự mình lựa chọn ở lại, vật anh càng không có lý do buông tay.
Anh Phó khơi rũ mắt, trong con ngươi có vài ánh sáng khác thường, cũng có vài ý cười khẽ vừa lòng, tuy nhiên bởi vì động tác rũ mắt của anh ta, tất cả những cảm xúc này đều bị che dấu, không ai phát hiện.
Anh Phó nâng ly rượu tới gần bên môi, uống một ngụm, phát hiện giờ phút này, ly rượu đã không còn đắng như lúc trước, dường như nó trở nên trong veo lại thường, cảm giác này thật tốt.
"Ninh Nhi, em thật sự không quay về cùng anh?" Lúc này, vẻ mặt Miêu Ngôn vô cùng khó coi, anh ta nhìn Bùi Vũ Ninh, ngữ khí có vài phần nghiêm khắc, nghe kỹ thậm chí còn nghe ra ý tứ uy hiếp.
Anh ta thật sự không ngờ Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối, trước khi chỉ cần anh ta nói gì, Bùi Vũ Ninh nhất định nghe nấy, chỉ cần chuyện anh ta nói, Bùi Vũ Ninh chắc chắn sẽ dốc hết sức làm được tốt nhất, chỉ cần là anh ta yêu cầu, Bùi Vũ Ninh chắc chắn làm theo vô điều kiện.
Bây giờ, Bùi Vũ Ninh lại từ chối anh ta hết lần này đến lần khác...
Hơn nữa là sau khi anh ta vừa nói thích Bùi Vũ Ninh.
Điều này khiến trái tim Miêu Ngôn gần như phát điên.
Tại sao Bùi Vũ Ninh lại từ chối anh ta?
Tại sao?
Vì người đàn ông đó?
Miêu Ngôn nghĩ đến nụ hôn của Bùi Vũ Ninh dành cho người đàn ông vừa rồi, mắt anh ta hơi nheo lại, Bùi Vũ Ninh thực sự là vì người đàn ông đó mà từ chối anh ta sao?. Ngôn Tình Ngược
“Ninh Nhi, nói cho tôi biết vì sao vậy?” Miêu Ngôn tức muốn nổ phổi, dù sao anh ta cũng không phải như người bình thường, đương nhiên không thể biểu lộ sự tức giận của mình ra ngoài, cũng không thể để lộ cảm xúc của mình được.
Anh ta cố hết sức kìm nén sự tức giận trong lòng và cố giữ bản thân bình tĩnh.
Bùi Vũ Ninh mím môi không trực tiếp trả lời, chỉ vô thức liếc nhìn anh Phó đang thưởng thức rượu.
Bởi vì cô đã có giao ước với người đàn ông này, nhưng chuyện này nhất định không thể nói với đàn anh.
Loading...
Anh Phó đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Bùi Vũ Ninh, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Bùi Vũ Ninh, sau đó đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ấy rất dịu dàng, là kiểu dịu dàng giống như muốn khảm bạn vào trong xương máu.
Anh Phó vô cùng đẹp trai, chỉ là bình thường anh ta không thường biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài nên cảm thấy hơi lạnh lùng. Lúc này, nụ cười ấm áp của anh ta giống như một đóa hoa nở rộ trong dòng suối nóng vậy. Nó mang một vẻ đẹp có thể khiến người khác choáng váng, hơn nữa còn có một loại hơi ấm có thể quấn lấy toàn bộ cơ thể bạn.
Hàn Nhã Thanh đã quen "vẻ đẹp" của Dương Tầm Chiêu, nhưng lúc này cũng không thể không nhìn anh Phó.
Người đàn ông này thực sự rất quyến rũ, Hàn Nhã Thanh cảm thấy Bùi Vũ Ninh chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta.
Tuy nhiên, Bùi Vũ Ninh đã yêu thầm Miêu Ngôn nhiều năm như vậy, kiểu thích đó đã trở thành thói quen. Anh Phó muốn khiến Bùi Vũ Ninh quên Miêu Ngôn và đem lòng yêu anh ta, điều đó cũng không phải là một việc dễ dàng.
Hơn nữa, Hàn Nhã Thanh biết Bùi Vũ Ninh rất cố chấp.
Huống hồ là Miêu Ngôn vừa mới ‘tỏ tình’ với Bùi Vũ Ninh xong, Hàn Nhã Thanh biết rằng, khi Miêu Ngôn đã ‘tỏ tình’ với Bùi Vũ Ninh, trừ khi Miêu Ngôn làm điều gì có lỗi với Bùi Vũ Ninh, nếu không Bùi Vũ Ninh sẽ không thay lòng đổi dạ yêu người khác.
Bùi Vũ Ninh lúc này đang nhìn anh Phó, anh ta đột nhiên mỉm cười, Bùi Vũ Ninh sững sờ, có thể nói là ngẩn người. Trên thực tế, mặc dù người đàn ông này bình thường có hơi lạnh lùng, nhưng cũng không phải là chưa từng cười với cô, nhưng đều là kiểu cười cợt nhả, cười thô bỉ.
Mỗi lần anh ta cười với cô đều không có gì tốt đẹp, nên mỗi khi nhìn thấy anh ta cười, cô đều cảm thấy sợ hãi và nghiến răng căm hận.
Nhưng bây giờ anh ta cười như thế này...
Bùi Vũ Ninh đột nhiên cảm thấy trước mắt hơi mông lung, một số thứ dường như không quá rõ ràng, nhưng nụ cười của anh ta lại vô cùng rõ ràng, dường như nụ cười ấy đang nở trong lòng cô.
Khóe môi Bùi Vũ Ninh mím chặt, không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình như bị lỡ nhịp.
Tại sao người đàn ông này tự nhiên lại cười như vậy chứ?
Bị bệnh à!!!
Bùi Vũ Ninh nhanh chóng quay đầu, đưa mắt nhìn chỗ khác, không nhìn anh Phó nữa.
Chỉ là động tác của Bùi Vũ Ninh rõ ràng có hơi nhanh nên trông giống như đang hoảng sợ, có ý muốn né tránh.
Nụ cười trên môi anh Phó càng trở nên sâu hơn, anh ta rất hài lòng với phản ứng vừa rồi của Bùi Vũ Ninh.
Miêu Ngôn vốn không phải người bình thường, anh ta là kiểu người quan sát rất tỉ mỉ, vì vậy anh ta đương nhiên có thể nhìn thấy mọi thứ giữa Bùi Vũ Ninh và anh Phó rất rõ ràng.
Ánh mắt của Miêu Ngôn rõ ràng đang chùng xuống, lúc này trái tim anh ta cũng nặng trĩu theo, vừa rồi anh ta yêu cầu Bùi Vũ Ninh cho anh ta một lời giải thích, nhưng Bùi Vũ Ninh lại nhìn anh Phó thay vì giải thích, vì vậy Miêu Ngôn có thể chắc chắn rằng Bùi Vũ Ninh không trở về với anh ta thực sự có liên quan đến anh Phó đó.
Mà phản ứng của Bùi Vũ Ninh khi nhìn thấy anh Phó khiến trong lòng của Miêu Ngôn lo lắng hơn. Liệu Bùi Vũ Ninh có phải đã thích anh Phó đó rồi hay không?
Không, không thể nào, anh ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
“Ninh Nhi, em biết tôi rất lo lắng cho em, vì vậy tôi mới đặc biệt đến đây tìm em.” Miêu Ngôn thầm thở một hơi, anh ta cố gắng đè nén mọi bất mãn trong lòng, khi nhìn Bùi Vân Ninh lần nữa, anh ta lại nở một nụ cười vô cùng ấm áp.
"Em, em biết..." Bùi Vũ Ninh liếc nhìn Miêu Ngôn, không biết là vì căng thẳng hay vì lương tâm cắn rứt, sau nhìn Miêu Ngôn xong, cô vội vàng cúi đầu xuống.
“Ninh Nhi, những lời vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, em nên hiểu tâm ý của tôi.” Miêu Ngôn vừa bị Hàn Nhã Thanh ép phải thừa nhận rằng anh ta thích Bùi Vũ Ninh, vốn bất mãn trong lòng, nhưng lúc này anh ta lại cảm thấy đúng lúc có thể lợi dụng được.
Anh ta biết quá rõ năng lực của Bùi Vũ Ninh, không ai trong số những người anh ta quen có thể so sánh được với Bùi Vũ Ninh, cũng không ai có thể cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì anh ta như Bùi Vũ Ninh.
Vì vậy, anh ta tuyệt đối không thể để Bùi Vũ Ninh rời đi, tuyệt đối không thể.
"đàn anh..." Bùi Vũ Ninh lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Miêu Ngôn, giọng nói của cô hơi thấp, muốn nói nhưng lại thôi.
“Ninh Nhi, em biết rằng tôi thích em, tôi thích em cho nên tôi không muốn em gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.” Miêu Ngôn nhìn dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi của Bùi Vũ Ninh, trong lòng anh ta càng thêm chùng xuống, nhưng trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp.
Mà lúc này những lời tình cảm của Miêu Ngôn cũng vô cùng ấm áp.
Vừa rồi bị Hàn Nhã Thanh thúc ép, Miêu Ngôn nói rất miễn cưỡng, nhưng lúc này, Miêu Ngôn lại nói ra những lời tình cảm một cách dễ dàng và táo bạo như vậy.
Tuyệt đối không giống như lần đầu tiên nói ra.
“Vì vậy, trở về với tôi được không?” Không thể không nói Miêu Ngôn rất biết cách đánh vào tâm lý người khác, đặc biệt là trái tim của Bùi Vũ Ninh. Dù sao thì trước đây Bùi Vũ Ninh cũng đã thích anh ta, hơn nữa cũng đã thích nhiều năm như vậy.
Miêu Ngôn nhìn thẳng về phía Bùi Vũ Ninh, chờ đợi câu trả lời của Bùi Vũ Ninh, anh ta cảm thấy bản thân đã nói rõ ràng như vậy rồi, Bùi Vũ Ninh nhất định sẽ không từ chối anh ta nữa.
Khóe môi Sở Bách Hà co giật dữ dội, cô ta có chút kích động muốn chửi thề, người đàn ông này quá nham hiểm, quá đê tiện.
Vừa rồi anh ta thừa nhận rằng thích Bùi Vũ Ninh, thừa nhận một cách miễn cưỡng. Nếu như không phải Thanh Thanh ra tay, sợ là anh ta vẫn muốn lừa dối và không thừa nhận.
Lần này anh ta ngược lại khá chủ động.
Anh ta rõ ràng đang muốn lừa gạt Bùi Vũ Ninh, người đàn ông này thật ghê tởm, quả thật là một tên cặn bã.
Làm sao Bùi Vũ Ninh lại có thể mù quáng yêu tên cặn bã này như vậy?
Cô ta và Thanh Thanh đã làm rất nhiều để giúp Bùi Vũ Ninh thoát khỏi tên cặn bã này, nhưng bây giờ họ lại bị tên cặn bã này lợi dụng.
Sở Bách Hà càng nghĩ tới càng tức muốn nổ phổi.
Anh Phó hơi nheo mắt lại, trái tim khẽ thắt lại, tuy rằng Bùi Vũ Ninh vừa mới từ chối Miêu Ngôn, nhưng bây giờ Miêu Ngôn lại lừa Bùi Vũ Ninh bằng những lời đường mật như vậy, Bùi Vũ Ninh rất có thể sẽ bị Miêu Ngôn lừa gạt lần nữa.
Lúc Sở Bách Hà nói lời này còn nhìn về phía anh Phó, nhìn thấy ánh mắt của anh Phó vậy mà lại lạnh hơn một chút, Sở Bách Hà cũng sắp không nhịn được mà cười thành tiếng.
Rất rõ ràng tình địch của anh Phó đến rồi, chuyện tiếp theo có lẽ sẽ rất thú vị.
Sở Bách Hà biết rõ Bùi Vũ Ninh vẫn luôn yêu thầm Miêu Ngôn, mặc dù Miêu Ngôn không bao giờ đáp lại Bùi Vũ Ninh, nhưng cũng không tực tiếp từ chối Bùi Vũ Ninh, rất rõ ràng Miêu Ngôn vẫn luôn không rõ ràng với Bùi Vũ Ninh.
Còn về đàn anh vì sao lại không rõ ràng với Bùi Vũ Ninh, các cô ta đứng ngoài nhìn rất rõ, những năm này Bùi Vũ Ninh vì vị đàn anh này đã lập không ít công, hơn nữa tình yêu của Bùi Vũ Ninh, không có nhận công lao, mà đều nhường hết cho vị đàn anh này.
Đương nhiên, những năm này Bùi Vũ Ninh cũng vì vị đàn anh kia mà kiếm được không ít tiền, mỗi nhiệm vụ của Bùi Vũ Ninh giá cả đều do vị đàn anh kia quyết định.
Lần trước Hàn Nhã Thanh mời Bùi Vũ Ninh đến giúp cô, Bùi Vũ Ninh muốn thù lao là mười lăm tỷ thực ra cũng đều đưa cho vị đàn anh kia hết.
Bùi Vũ Ninh đi theo bên cạnh vị đàn anh kia, cũng là người thuộc về tổ chức của bọn họ, quy định của tổ chức Bùi Vũ Ninh đương nhiên phải tuân thủ.
Cũng giống như cô ta trước kia, trước kia cô ta luôn theo sau Đường Bách Khiêm, cô ta nhận nhiệm vụ cũng lấy thù lao, liên quan đến mức thù lao cũng đều là do tổ chức kia quyết định.
Nhưng mà Đường Bách Khiêm không xấu xa như vị đàn anh kia, các cô ta theo sau Đường Bách Khiêm nhận nhiệm vụ cũng nhận được tám mươi phần trăm tiền thù lao.
Thế nhưng theo cô ta biết, những năm này Bùi Vũ Ninh nhận được tiền thù lao lại đưa hết cho vị đàn anh kia.
Loading...
Cho nên, Miêu Ngôn chắc chắn sẽ không thả Bùi Vũ Ninh rời đi được.
Bây giờ anh Phó đột nhiên xuất hiện, tình cảm của anh Phó đối với Bùi Vũ Ninh không hề che giấu một chút nào, hơn nữa tình thế bắt buộc, không biết vị đàn anh Miêu Ngôn sẽ phản ứng như nào?
Sở Bách Hà thích nhất là nhìn tiết mục như vậy, cho nên vô cùng hứng thú chuẩn bị xem kịch vui.
Lúc Bùi Vũ Ninh nhìn thấy đàn anh, rõ ràng hơi ngây người, nhất thời vẻ mặt nhanh chóng thay đổi mấy lần, phản ứng đầu tiên của Bùi Vũ Ninh là muốn đi đến..
Chỉ là, Bùi Vũ Ninh vừa mới giơ chân lên, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như lại lạnh đi.
Bùi Vũ Ninh đảo mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh, đe dọa nói: "Đừng có đi theo tôi nữa."
Bùi Vũ Ninh nghĩ bây giờ cô muốn đi gặp đàn anh, chắc chắn không thể để người đàn ông này theo sau được, cô cũng không muốn để cho đàn anh hiểu nhầm.
Trong mắt anh Phó ban đầu chỉ có lạnh lẽo, khi nghe được lời này của Bùi Vũ Ninh, trong mắt của anh Phó giống như có cơn bão quét sạch mọi thứ trên thế giới này, giống như muốn hủy diệt thế giới này vậy.
Sở Bách Hà không sợ trời không sợ đất cũng không nhịn được mà hít một hơi, mịa nó, thật là đáng sợ, điều này cũng thật là đáng sợ mà.
Không phải chỉ là ghen tuông sao? Sao lại đáng sợ như vậy chứ?
Sở Bách Hà theo bản năng lùi xuống, cách xa anh Phó một chút, mặc dù cô ta thích xem kịch, nhưng mà không muốn bị thương.
"Vũ Ninh, mình có chuyện cần cậu giúp." Hàn Nhã Thanh nhìn anh Phó, sau đó đưa tay kéo Bùi Vũ Ninh lại.
Hàn Nhã Thanh cũng sợ anh Phó đột nhiên bị mất khống chế, đương nhiên, Hàn Nhã Thanh càng không muốn Bùi Vũ Ninh chủ động đi tìm vị đàn anh kia.
"Chuyện gì?" Bùi Vũ Ninh bị Hàn Nhã Thanh kéo, tất nhiên là không tiện rời đi, nhưng mà Hàn Nhã Thanh nếu thật sự cần cô giúp, cô chắc chắn sẽ giúp Hàn Nhã Thanh.
Vừa rồi Sở Bách Hà nói công chúa của Qủy Vực Chi Thành muốn đối phó Hàn Nhã Thanh, việc này thật sự hơi phiền phức.
"Ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói." Hàn Nhã Thanh kéo Bùi Vũ Ninh ngồi xuống.
Mặc dù Hàn Nhã Thanh kéo Bùi Vũ Ninh, đang nói chuyện với Bùi Vũ Ninh, thế nhưng ánh mắt lại luôn để ý đến vị đàn anh kia.
Hàn Nhã Thanh phát hiện sau khi Bùi Vũ Ninh ngồi xuống, sắc mặt của vị đàn anh kia rõ ràng khó chịu.
Hàn Nhã Thanh biết rõ vị đàn anh kia đã nhìn thấy Bùi Vũ Ninh từ lâu, làm công việc này của bọn họ, đều nhạy bén hơn so với người bình thường, quan sát từng chút một, sau khi vào, thì sẽ quan sát toàn bộ tình huống ở đây.
Bùi Vũ Ninh lại là người quen, các cô cũng đều xem như là người quen, vị đàn anh kia không có khả năng không phát hiện ra bọn cô.
Vị đàn anh kia rõ ràng nhìn thấy Bùi Vũ Ninh, thế nhưng cũng không đến tìm Bùi Vũ Ninh, mà ngược lại lại đi chào hỏi những người xa lạ.
Vị đàn anh kia chắc chắn biết Bùi Vũ Ninh nhìn thấy anh ta thì sẽ chủ động đến tìm anh ta.
Hàn Nhã Thanh hơi nhếch miệng lên, vị đàn anh kia thật sự rất đẹp, nhưng cô vẫn không thể thích anh ta được.
Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy Bùi Vũ Ninh không đáng, chỉ là cô biết chuyện không thể xen vào chuyện tình cảm của người ta được.
Thế nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh lại thay đổi chủ ý, không thể xen vào chuyện tình cảm của người ta.
Thế nhưng nếu biết bạn tốt bị lừa, bị lợi dụng, cô lại trơ mắt nhìn, để cho bạn tốt nhảy vào chỗ chết?
Không, cô không làm được!!
Vì không thể khoanh tay đứng nhìn được, hôm nay Hàn Nhã Thanh quyết định can thiệp vào, ít nhất trước tiên phải hạ mặt mũi của vị đàn anh kia đã.
Thấy Bùi Vũ Ninh ngồi xuống, không tiếp tìm đàn anh nữa, sắc mặt của anh Phó cũng dịu đi một chút.
Đưng nhiên, cũng chỉ có một chút như vậy.
Bởi vì anh Phó biết rõ, Bùi Vũ Ninh không phải vì anh ta mà ở lại, mà vì Hàn Nhã Thanh mà ở lại, cho nên trong lòng Bùi Vũ Ninh, đồ chó đàn anh là quan trọng nhất.
Quan trọng hơn anh ta nhiều...
Ánh mắt anh Phó hơi đổi, nhìn Miêu Ngôn vẫn còn đang chào hỏi cùng những người khác, khóe môi anh Phó xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
"Nhã Thanh, cậu muốn mình giúp cái gì? Cậu cứ việc nói ra, nếu mình làm được thì nhất định sẽ giúp cậu, sức mạnh của Qủy Vực Chi Thành thật sự không thể coi thường được, mình không làm được thì sẽ nghĩ biện pháp các." Từ trước đến nay Bùi Vũ Ninh vẫn luôn là người có tình nghĩa, trước kia cô nhận nhiệm vụ là phải qua tổ chức, là muốn lấy tiền, thế nhưng lần này cô không cần phải qua tổ chức, chỉ là giúp đỡ Nhã Thanh thôi.
Nếu cô không làm được, thì cô sẽ nghĩ cách khác.
"Được." Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng gật đầu cười, nhưng lại không nói cụ thể muốn Bùi Vũ Ninh làm cái gì.
"Vũ Ninh, cậu làm nhiệm vụ lại phải thu phí, hơn nữa chi phí cũng không thấp, sao vậy? Bây giờ không thu phí nữa sao?" Sở Bách Hà là người thông minh, rất nhanh đã hiểu được ý của Hàn Nhã Thanh, chuyện như này Sở Bách Hà tất nhiên sẽ phối hợp rồi.
"Lần này không phải qua tổ chức, chỉ là giúp bạn bè của mình thôi." Bùi Vũ Ninh ngẩn người, lúc nói lời này, cô theo bản năng nhìn về phía Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh đang cùng người nói chuyện, cũng không có nhìn qua bên này, Bùi Vũ Ninh hình như thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Em chắc chắn có thể sao? Vị đàn anh kia của em sẽ đồng ý sao?" Sở Bách Hà thu hết phản ứng vừa rồi của Bùi Vũ Ninh vào mắt, lại cố ý hỏi một câu, giọng nói kia rõ ràng không tin tưởng lắm!
Đương nhiên.
"Được, được." Bùi Vũ Ninh hơi mím môi, mặc dù lúc này cô đồng ý, thế nhưng cũng không có quá tự tin.
Bởi vì Bùi Vũ Ninh biết rõ cách làm việc của đàn anh so với bất cứ ai, tổ chức của bọn họ quy định mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải lấy tiền thù lao, hơn nữa tiền thù lao cũng không thấp, cho dù cũng bạn bè thì cũng đều phải thu phí.
Cũng giống như lần trước Hàn Nhã Thanh tìm cô giúp Vân Thành vậy.
Thực ra lần đó Bùi Vũ Ninh cũng không muốn lấy tiền của Hàn Nhã Thanh, cô đi tìm đàn anh, muốn nói với đàn anh, không thu tiền thù lao kia.
Thế nhưng đàn anh lại nói không thể phá quy tắc.
Lúc đó đàn anh nói một câu, để cô không thể nói từ chối được nữa.
Lúc đó đàn anh nói, anh ta có quan hệ thân thiết với cô, vậy càng không thể quá hủy quy tắc cũ được, nếu không người khác sẽ nói lời không hay.
Lúc đó đàn anh nói quan hệ của bọn họ thân thiết, để cho trái tim của cô kích động rất lâu, cũng vui vẻ rất lâu.
Cô thích đàn anh nhiều năm như vậy, mặc dù chưa từng tỏ tình, thế nhưng cô làm rất nhiều chuyện cũng đủ để hiểu rõ, đây là lần đầu tiên đàn anh nói lời như vậy, cô nghĩ đó là đàn anh đáp lại cô.
Cô định sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ về tìm đàn anh nói rõ ràng.
Chỉ là không ngờ rằng lại bị một người đàn ông không biết xấu hổ quấn lấy.
Bùi Vũ Ninh thầm nghĩ, hơi sững sờ.
"Chuyện của mình cũng không có vội, uống ly rượu trước, rồi chúng ta nói chuyện phiếm." Hàn Nhã Thanh nói muốn Bùi Vũ Ninh giúp đỡ là kiếm cớ, cô chính là muốn ngăn cản Bùi Vũ Ninh chủ động đi tìm vị đàn anh kia.
Loading...
Đương nhiên, cô không chỉ muốn ngăn cản Bùi Vũ Ninh chủ động đi tìm vị đàn anh kia, càng phải để cho vị đàn anh kia nhìn thấy Bùi Vũ Ninh lúc này uống rượu, trò chuyện, vô cùng nhàn nhã.
Sở Bách Hà lập tức hiểu rõ dụng ý của Hàn Nhã Thanh, Sở Bách Hà ngồi đối diện Bùi Vũ Ninh: "Đến đây, chúng ta chơi một trò chơi đi, ai thua thì phải uống rượu."
Nếu muốn chơi, vậy thì phải chơi lớn một chút, Sở Bách Hà hiểu rõ cái này nhất.
"Anh Phó, ngồi xuống chơi cùng chúng tôi đi." Sở Bách Hà vẫy tay với anh Phó, dáng vẻ kia giống như là gọi thú cưng vậy.
Thế nhưng anh Phó lại ngoan ngoãn ngồi xuống, ngồi bên cạnh Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh nhìn anh Phó, rõ ràng có chút không vui: "Vì sao lại để anh ta ngồi cùng một chỗ với mình?"
Những ngày gần đây, cô sắp bị người đàn ông này giày vò đến điên rồi, bây giờ cô chỉ muốn cách người đàn ông này ra xa một chút.
"Trò chơi này ít nhất phải có ba người mới được, em biết Nhã Thanh không biết uống rượu." Sở Bách Hà đương nhiên không thể để cho Bùi Vũ Ninh phá hủy kế hoạch của cô ta được, liên tục để mấy chén rượu lên mặt bàn.
"Ai thua thì phải uống rượu, vậy nếu thắng thì sao?" Bùi Vũ Ninh cũng không từ chối nữa, chỉ là đối với quy tắc của trò chơi này, Bùi Vũ Ninh còn hơi nghi ngờ.
"Người thắng có thể yêu cần người khác làm bất cứ chuyện gì." Mắt Sở Bách Hà lóe lên, khóe môi rõ ràng có thêm ý cười.
Hàn Nhã Thanh nhếch miệng, từ trước đến giờ Sở Bách Hà vẫn luôn thông minh lanh lợi, có Sở Bách Hà ở đây, việc này sợ rằng sẽ càng náo nhiệt.
"Được." Đôi mắt Bùi Vũ Ninh sáng ngời, lúc này đồng ý cực kỳ thoải mái, nếu như cô thắng, thì sẽ bảo người đàn ông này các cô càng xa càng tốt.
"Được." Anh Phó cũng đồng ý rất thoải mái, anh ta nói chuyện, mắt vẫn luôn nhìn Bùi Vũ Ninh, suy nghĩ của Bùi Vũ Ninh anh ta đương nhiên nhìn ra, chỉ là, Bùi Vũ Ninh có thể không có cơ hội để thắng.
Sở Bách Hà bảo người ta cầm bộ bài tú lơ khơ đi đến.
"Trò chơi rất đơn giản, đây là một bộ bài tú lơ khơ, ba người chúng ta mỗi người rút một lá, ai rút được lá lớn nhất thì coi như là chiến thắng, người thắng có thể chỉ định một người làm bất cứ chuyện gì." Lúc này Sở Bách Hà nói rất chi tiết, đương nhiên, nụ cười trên khóe môi cô cũng rõ ràng hơn một chút.
"Không có vấn đề gì chứ?" Sở Bách Hà tráo bài, sau đí nhìn hai người ngồi đối diện.
"Tôi ok." Lúc này Bùi Vũ Ninh chỉ nghĩ sau khi thắng thì có thể để người đàn ông trước mắt tránh ra xa một chút, cho nên cô đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Bùi Vũ Ninh suy nghĩ đây hoàn toàn dựa vào vận may, chơi mấy lần, cô có lúc sẽ thắng, chỉ cần cô có thể thắng một lần, mục đích của cô có thể đạt được.
"Tôi cũng không có vấn đề gì." Ánh mắt anh Phó hơi rủ xuống, đáy mắt hơi xuất hiện chút ánh sáng khác thường.
Hàn Nhã Thanh nhìn bọn họ, không có nói gì, chỉ là ánh mắt của cô lại nhìn về phía vị đàn anh kia, cô phát hiện vị đàn anh kia mặc dù vẫn nói chuyện cùng người ta, nhưng rõ ràng không còn bình tĩnh như trước nữa.
Hàn Nhã Thanh phát hiện, vị đàn anh kia không chỉ giả vờ vô ý nhìn về phía bọn họ, mà Hàn Nhã Thanh cũng phát hiện, mỗi một lần vị đàn anh kia nhìn, sắc mặt cũng hơi trầm xuống.
Tất nhiên, vị đàn anh kia không ngờ rằng Bùi Vũ Ninh không đi tìm anh ta, mà lại còn chơi trò chơi cùng với người khác.
Không biết lúc này trong lòng của vị đàn anh kia rất khó chịu không?
Nếu như theo dự liệu của Hàn Nhã Thanh, trong lòng học trường bây giờ thật sự rất khó chịu, hơn nữa đã hơi tức giận.
đàn anh mặc dù vẫn luôn giả vờ không nhìn Bùi Vũ Ninh, thế nhưng thực ra đàn anh vẫn luôn để ý đến tình hình của Bùi Vũ Ninh cho nên cũng biết rõ Bùi Vũ Ninh đã sớm nhìn thấy anh ta.
Nếu Bùi Vũ Ninh đã nhìn thấy anh ta, vì sao lại không đến tìm anh ta?
đàn anh Miêu Ngôn cũng để ý đến Bùi Vũ Ninh ở cùng một chỗ với những người khác, đã quen biết Miêu Ngôn.
Nhưng mà hôm nay Hàn Nhã Thanh ngụy trang, anh ta không có nhận ra Hàn Nhã Thanh.
Còn về người đàn ông kia, anh ta cũng biết, bởi vì anh ta đã sớm biết được tin tức, sau khi Bùi Vũ Ninh hoàn thành nhiệm vụ không có lập tức quay về, vẫn luôn ở cùng một chỗ với người đàn ông kia.
Còn về thân phận của người đàn ông kia, anh ta chưa có tra ra được.
Nhưng mà, anh ta biết rõ Bùi Vũ Ninh vẫn luôn thích anh ta, trong lòng của Bùi Vũ Ninh chỉ có anh ta, cho nên anh ta cũng không lo lắng người đàn ông kia và Bùi Vũ Ninh sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Bùi Vũ Ninh tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh ta.
Nghĩ đến đây Miêu Ngôn hơi thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
"Bắt đầu đi, mỗi người rút một lá." Sở Bách Hà đặt bộ bài đã được tráo giữa bàn, sau đó để Bùi Vũ Ninh và anh Phó rút một lá.
Anh Phó cũng không có suy nghĩ khác gì, rút một lá, anh Phó cũng không xem, mà đặt lá bài úp xuống bàn, anh ta đã không nhìn, vậy thì người khác cũng không nhìn được.
Bùi Vũ Ninh ngẩn người, kỳ lạ nhìn anh ta, anh ta không có nhìn qua một chút sao?
Người này bị sao vậy?
Mặc dù trong lòng Bùi Vũ Ninh cảm thấy lạ, nhưng mà cũng không có hỏi hiểu, cô cũng nhanh chóng rút một lá.
Sở Bách Hà thấy hai người bọn rút xong, cô ta cũng rút một lá, Sở Bách Hà lật lá bài mình vừa rút ra cho mọi người xem, để cho mọi người có thể nhìn thấy rõ.
Sở Bách Hà rút một quân K.
Bùi Vũ Ninh liếc mắt nhìn lá bài trong tay mình, hơi nhếch miệng, hơi thất vọng, bởi vì cô rút một lá ba, nhất định là nhỏ nhất.
Theo bản năng Bùi Vũ Ninh nhìn về phía anh Phó, không biết anh ta rút được lá bài gì?
Bùi Vũ Ninh biết rõ co dù anh ta rút lá bài gì chắc chắn cũng sẽ lớn hơn của cô, thế nhưng Bùi Vũ Ninh hi vọng anh ta không có lớn hơn Sở Bách Hà.
Bùi Vũ Ninh hi vọng Sở Bách Hà thắng, mà không phải anh ta thắng.
Bùi Vũ Ninh sợ anh ta thắng sẽ đưa ra mấy cái yêu cầu kỳ lạ.
Anh Phó tự mình lật lá bài lên, là một lá 10 cơ, nhỏ hơn Sở Bách Hà.
Bùi Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn về phía Sở Bách Hà, khẽ cười nói: "Chị thắng, chị đưa ra yêu cầu đi."
Bùi Vũ Ninh cảm thấy yêu cầu mà Sở Bách Hà đưa ra chắc chắn sẽ không gây bất lợi gì cho cô cả.
"Được, vậy chị cũng đưa ra yêu cầu." Sở Bách Hà nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, cười đến nỗi mắt cũng sắp thành một đường thẳng.
Bùi Vũ Ninh nhìn nụ cười trên mặt Sở Bách Hà, đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
"Chị yêu cầu Bùi Vũ Ninh em hôn anh Phó bên cạnh em." Sở Bách Hà chính là loại sợ thiên hạ không loạn, cô ta hiểu rõ dụng ý của Hàn Nhã Thanh, hơn nữa cũng rất tình nguyện đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng mà đề cử này của Sở Bách Hà thật sự quá độc ác mà!
Đối với Sở Bách Hà, nếu muốn chơi, vậy thì chơi lớn, như vậy mới đã!!
"Gì? Gì cơ? Chị nói cái gì?" Bùi Vũ Ninh bối rối, nhất thời giật mình nói lắp, mặc dù lúc cô thấy nụ cười tên mặt Sở Bách Hà thì cũng có dự cảm không tốt lắm, cô nghĩ Sở Bách Hà có thể sẽ chỉnh cô.
Nhưng Bùi Vũ Ninh cũng không nghĩ tới Sở Bách Hà sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Sở Bách Hà lại để cô đi hôn người đàn ông mà mình ghét?!
Vậy sao không giết cô luôn đi.
Đôi mắt của anh Phó nhanh chóng lóe lên, anh ta biết dụng ý của Sở Bách Hà khi đề nghị trò chơi này, anh ta cũng biết Sở Bách Hà đưa ra yêu cầu sẽ không để anh ta, cho nên, anh ta cũng không ngại để cho Sở Bách Hà thắng.
Nhưng anh Phó cũng không ngờ rằng Sở Bách Hà lại đưa ra yêu cầu như vậy?
Loading...
Sở Bách Hà vậy mà lại để cho Bùi Vũ Ninh hôn anh ta?
Niềm vui này đến quá đột ngột, anh ta giật mình, nhưng mà trong lòng của anh Phó nhất định là vui mừng, là phấn khởi.
Yêu cầu như vậy, anh ta đương nhiên sẽ không từ chối!!
Đây là người phụ nữ mà anh ta thích, cho nên đấy chính là chuyện mà anh ta vẫn luôn ước mơ.
Chỉ có kẻ ngu mới đi từ chối.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh không ngừng giật giật, quả nhiên Sở Bách Hà thật sự chơi.
Trò chơi này tiếp theo sẽ vô cùng kích thích, đương nhiên, kích thích đối với vị đàn anh kia có thể sẽ là lớn nhất.
"Tôi nói, để em hôn anh Phó bên cạnh em, em không có nghe nhầm." Sở Bách Hà rất có 'lòng tốt' lặp lại một lần nữa cho Bùi Vũ Ninh nghe.
"Sở Bách Hà, chị có ý gì vậy? Sao chị lại đưa ra yêu cầu như vậy?" Bùi Vũ Ninh nghe thấy Sở Bách Hà lặp lại lời nói, cắn chặt răng: "Chị bị điên à?"
"Chị không có bị điên, cũng không có cái ý gì đặc biệt cả, không phải là chơi trò chơi sao? Trước đó chúng ta cũng đã nói rồi, người thắng có thể yêu cầu những người khác làm bất cứ chuyện gì, bây giờ chị thắng, tôi để cho hôn anh Phó, sao nào? Em muốn quỵt nợ sao?" Đây là do Sở Bách Hà thiết kế tốt, sao lại để cho Bùi Vũ Ninh từ chối được.
"Bùi Vũ Ninh, em không chơi nổi sao? Không chấp nhận chịu thua sao? Nói chuyện cũng không thể tính là chơi xấu, cũng đừng để chị xem thường em." Lúc nay Sở Bách Hà rất rõ ràng là cố ý kích động Bùi Vũ Ninh.
"Đúng, đúng là nói xong rồi, thế nhưng yêu cầu này của chị quá, quá..." Bùi Vũ Ninh nghĩ đến việc cô đi thơm người đàn ông kia, khuôn mặt đều sắp đỏ bừng lên.
Cô còn chưa có từng hôn người đàn ông nào, cho dù cô vẫn luôn thích đàn anh, nhưng cũng chưa từng hôn đàn anh.
"Yêu cầu của chị làm sao? Chị cảm thấy rất tốt, chị thắng, chị có thể ra bất kỳ yêu cầu nào mà chị muốn, chị cảm thấy yêu cầu này rất tốt, vô cùng tốt, cho nên em mau tranh thủ thời gian, đừng có ỷ lại vào câu đùa, cũng đừng lãng phí thời gian." Sở Bách Hà cắt ngang lời Bùi Vũ Ninh rồi thúc giục Bùi Vũ Ninh.
Trong mắt Sở Bách Hà lúc này tràn đầy hưng phấn, nhanh lên, cô đang chờ xem kịch vui đấy.
"Sở Bách Hà, chị thay đổi yêu cầu khác đi, điều này em không làm được." Sắc mặt của Bùi Vũ Ninh trầm xuống, yêu cầu này của Sở Bách Hà cô thật sự không làm được.
"Không đổi, yêu cầu này của chị, kiên quyết không đổi, Bùi Vũ Ninh, chúng ta đã nói rõ từ trước rồi, nếu như em chơi xấu thì chính là con chó con." Sở Bách Hà vất vả lắm mới nghĩ ra được cái ý kiến tuyệt vời này, sao có thể từ bỏ được.
Sở Bách Hà hơi dừng lại, ánh mắt lóe lên, sau đó lại nói tiếp: "Nếu như em chơi xấu thì đưa cho chị ba mươi tỷ, lập tức thanh toán, chị nhận được tiền rồi thì sẽ đổi cái khác, nếu không thì không có bàn bạc gì thêm."
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời này của Sở Bách Hà, hơi híp mắt lại, cô biết rõ những năm này Bùi Vũ Ninh nhận rất nhiều nhiệm vụ, lấy năng lực và độ nổi tiếng của Bùi Vũ Ninh bây giờ, tiền thù lao của cô cũng rất cao.
Lần trước Bùi Vũ Ninh lấy cô mười lăm tỷ là thấp nhất.
Qua nhiều năm như vậy, Bùi Vũ Ninh kiếm được rất nhiều tiền, đừng nói là ba mươi tỷ, mấy chục ba mươi tỷ Bùi Vũ Ninh cũng có thể lấy ra được.
Sở Bách Hà giống như là con hồ ly vậy, Hàn Nhã Thanh biết bây giờ Sở Bách Hà đưa ra yêu cầu này, không phải là đòi tiền Bùi Vũ Ninh.
Ngược lại, Sở Bách Hà có thể chắc chắn rằng Bùi Vũ Ninh không bỏ ra được ba mươi tỷ.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh lạnh thêm một chút, cô biết tiền của Bùi Vũ Ninh đều đưa cho người đàn anh kia, thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Bùi Vũ Ninh cũng không có nổi ba mươi tỷ, chuyện như vậy cũng...
Anh Phó hơi sửng sốt, ánh mắt anh ta lại nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, nhìn thấy Bùi Vũ Ninh không có trả lời ngay, đôi mắt anh Phó lập tức lạnh đến cực hạn, Hàn Nhã Thanh có thể nghĩ được thì tất nhiên anh Phó cũng có thể nghĩ được.
Hơn nữa anh Phó cũng hiểu rất rõ Bùi Vũ Ninh, nếu trong tay Bùi Vũ Ninh có nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ không do dự chút nào mà đưa cho Sở Bách Hà.
"Như thế nào? Em đưa tiền, hay là làm theo lời chị nói?" Sở Bách Hà nhìn thấy Bùi Vũ Ninh không có trả lời, hơi mất kiên nhẫn thúc giục.
Giờ phút này Sở Bách Hà nhìn như là mất kiên nhẫn với Bùi Vũ Ninh, nhưng thực ra trong lòng Sở Bách Hà bực bội, con mẹ nó, thật sự lại đoán trúng.
Bùi Vũ Ninh thậm chí không bỏ ra được ba mươi tỷ, vậy thằng chó đàn anh còn độc ác hơn cả Chu lột da, vơ vét Bùi Vũ Ninh sạch sành sanh.
Bùi Vũ Ninh rõ ràng lợi hại như vậy, sao những năm này lại không nhìn rõ bộ mặt thật của vị đàn anh kia?
Lẽ nào thật sự là bị tình yêu che mờ mắt sao, không, Bùi Vũ Ninh không phải bị tình yêu che mờ mắt, Bùi Vũ Ninh rõ ràng là bị cứt chó che mờ mắt!!
Tên đàn anh kia chính là đống cứt chó.
"Trong tay em tạm thời không có nhiều tiền như vậy, có thể ghi nợ được không?" Bùi Vũ Ninh âm thầm thở một hơi, thử thương lượng với Sở Bách Hà.
"Không được, không có thương lượng." Sở Bách Hà cắt ngang lời của Bùi Vũ Ninh, nếu là trước kia thì có thể thương lượng được, thế nhưng bây giờ không có chỗ để thảo luận nữa.
"Chị keo kiệt như vậy sao? Em cũng không có nói là không trả cho chị, nếu không em ghi giấy nợ cho chị..." Bùi Vũ Ninh hơi nhíu mày, cô không ngờ rằng Sở Bách Hà lại cứng rắn từ chối như vậy, thế nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử lại lần nữa.
Nếu như đưa tiền thì có thể không cần hôn người đàn ông kia, cô chắc chắn sẽ bằng lòng đưa tiền, đưa bao nhiêu tiền cô cũng bằng lòng, thế nhưng mấu chốt là bây giờ trong tay cô không có nhiều tiền để đưa cho Sở Bách Hà.
“Tôi không muốn cầm séc, tôi muốn tiền mặt, hơn nữa, tôi muốn ngay bây giờ, ngay lập tức. Nếu như cô không có cách nào lập tức trả được tiền, vậy thì hãy làm theo yêu cầu vừa rồi của tôi.” Sở Bách Hà một lần nữa ngắt lời Bùi Vũ Ninh mà không có nửa điểm có thể thương lượng.
“Sở Bách Hà, không phải chỉ là một trò chơi thôi sao? Cô làm như vậy thật quá đáng, cô rõ ràng là cố tình muốn gây sự có phải không? Cô đây là muốn làm khó người.” Bùi Vũ Ninh trông thấy thái độ kiên quyết của Sở Bách Hà cũng trở nên tức giận, cô thật sự không muốn đi hôn người đàn ông nào đó.
Cô không thích người đàn ông kia thì làm sao có thể hôn anh ta được?
Vì thế, cô cảm thấy Sở Bách Hà đang muốn làm khó cô.
“Bùi Vũ Ninh, việc này chúng ta đã nói rồi. Thanh Thanh có thể chứng minh, nếu như đã bàn bạc xong vậy thì trận này tôi đã thắng, cho nên tôi có yêu cầu gì đó là quyền tự do của tôi. Còn cô thua, nhất định phải tuân thủ những gì chúng ta đã nói lúc trước. Và cô, phải thực hiện việc tôi yêu cầu.” Sở Bách Hà cứng rắn không hề nhượng bộ.
“Sở Bách Hà, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi cô hà tất phải chơi lớn như vậy? Hơn nữa yêu cầu mà cô đề nghị thật quá đáng, ai có thể làm được.” Bùi Vũ Ninh thật lòng không phải muốn chối bỏ luật lệ trò chơi, nhưng bởi vì yêu cầu của Sở Bách Hà thật sự là muốn làm khó cô.
“Bùi Vũ Ninh, cô chưa từng chơi qua trò chơi sao? Yêu cầu của tôi có chỗ nào quá đáng? Trước đây tôi cùng người khác chơi cá cược. Nếu một bên thua thì phải khỏa thân chạy trên sân vận động một giờ đồng hồ, đây tính là gì?” Sở Bách Hà cho Bùi Vũ Ninh một ánh mắt, mà ánh mắt này đánh giá rõ ràng một điều, Bùi Vũ Ninh kiến thức hạn hẹp.
“Vậy cô chắc chắn sẽ không thua.” Bùi Vũ Ninh kinh ngạc có chút ngốc. Có điều, chuyện mà có thể cá được đến mức này thì khẳng định Sở Bách Hà sẽ không thua, bởi vì từ trước tới nay cô chưa từng nghe nói có chuyện Sở Bách Hà chạy khỏa thân.
Loading...
“Phải, lần đó tôi không thua. Nhưng nếu là tôi thua nhất định sẽ không chơi xấu, tôi chắc chắn sẽ làm được.” Khi đó Sở Bách Hà khẳng định sẽ thắng vì vậy lúc này mới hùng hồn nói lý lẽ như vậy được, đứng nói mà không sợ đau thắt lưng!
“Cô thắng rồi, đương nhiên sẽ nói nhẹ nhàng.” Bùi Vũ Ninh sớm đã biết kết quả sẽ thế này: “Sở Bách Hà, cô đổi một yêu cầu khác đi. Yêu cầu của cô thật sự rất quá đáng.”
“Bùi Vũ Ninh, yêu cầu của tôi không quá đáng. Lúc trước khi chúng tôi chơi một trò chơi mạo hiểm, thanh thanh khi đó cũng đã thua, tôi để Thanh Thanh tùy ý đi hôn một người đàn ông bất kỳ, sau đó Thanh Thanh đã làm theo yêu cầu của tôi.” Sở Bách Hà vì muốn làm cho Bùi Vũ Ninh chết tâm mà ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng lôi ra rồi.
“Tôi không tin.” Bùi Vũ Ninh kinh sợ, ánh mắt ngay lập tức nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: “Làm sao Thanh Thanh có thể thua cô.”
“Là thật, lần đó Thanh Thanh thật sự đã thua. Cô ấy thật sự đã làm theo yêu cầu của tôi đi hôn một vị khác giới. Nếu cô không tin thì có thể hỏi Thanh Thanh.” Ánh mắt Sở Bách Hà tăng thêm mấy phần ý cười, cô ta tuyệt đối sẽ không nói với Bùi Vũ Ninh người Thanh Thanh hôn khi đó chính là Đường Minh Hạo.
“Thanh Thanh, là thật sao? Khi đó cậu thật sự hôn rồi?” Ánh mắt chờ đợi nhìn Hàn Nhã Thanh, cô biết Hàn Nhã Thanh sẽ không bao giờ nói dối.
Bùi Vũ Ninh không tin Sở Bách Hà, nhưng cô tin Hàn Nhã Thanh.
“Đúng vậy, ̣ Bách Hà nói là sự thật.” Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh bình tĩnh, câu trả lời cũng vô cùng thản nhiên. Lời Sở Bách Hà nói xác thực đều đúng, cho dù khi đó người cô hôn là con trai của cô nhưng mà đứa bé của cô cũng là nam giới, vì vậy một chút cũng không sai.
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng không ngốc đến mức đi giải thích cho Bùi Vũ Ninh.
“Bây giờ tin rồi chứ?” Sở Bách Hà nhìn Hàn Nhã Thanh phối hợp với mình trong lòng càng thêm đắc ý: “Thế nên cô mau nhanh lên một chút. Tôi nói cho cô biết, cô đừng kéo dài thời gian, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
“Nếu như cô không làm theo yêu cầu của tôi vậy thì tôi thật sự không thể đảm bảo tiếp theo tôi sẽ làm ra chuyện gì.” Sở Bách Hà không muốn Bùi Vũ Ninh trì hoãn thêm nữa, cũng không muốn Bùi Vũ Ninh có thể vượt qua cửa ải này vì vậy trực tiếp lên tiếng dọa dẫm Bùi Vũ Ninh.
“Bùi Vũ Ninh, cô hiểu tôi mà. Chuyện gì tôi đều có thể làm được, ví dụ như, tôi có thể ở đây lớn tiếng nói, Bùi Vũ Ninh yêu thầm Miêu Ngôn.” Sở Bách Hà cảm thấy những lời cô vừa nói có lẽ còn chưa đủ vì vậy bổ sung thêm một câu tăng tính uy hiếp thêm phần kích thích.
Anh Phó nghe được lời Sở Bách Hà nói, ánh mắt lập tức nặng nề trầm xuống. Chuyện này anh sớm đã biết nhưng khi nghe Sở Bách Hà nói ra khiến anh vẫn cảm thấy đặc biệt chói tai.
Bùi Vũ Ninh âm thầm cắn răng, giờ phút này hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng vì không có biện pháp nào khác, đối với Sở Bách Hà cô cũng là hiểu rõ, Sở Bách Hà chính là một kẻ đại ma đầu chỉ lo sợ thiên hạ không đủ loạn.
Bùi Vũ Ninh biết, Sở Bách Hà là loại người mà bất cứ chuyện gì đều có thể làm ra được.
Việc cô thầm yêu đàn anh của mình đã sớm chẳng còn là chuyện gì bí mật, những năm nay cô vì người ấy mà đã làm rất nhiều rất nhiều việc, cô muốn đàn anh sẽ biết. Trước đó đàn anh còn nói quan hệ của bọn họ thân thiết, vậy cũng được xem như đã đáp ứng cô rồi đi?
Nhưng suy cho cùng, Bùi Vũ Ninh vẫn còn chưa xác định, huống hồ cô cũng không thổ lộ trực tiếp với anh ấy, không biết rốt cuộc đàn anh có thích cô hay không.
Hiện tại vẫn còn trong bữa tiệc của Ngụy Khang, ở đây có nhiều người như vậy, hơn nữa đều là những người có thân phận có địa vị.
Nếu như Sở Bách Hà thật sự sẽ nói chuyện đó ra ở đây, chỉ sợ cô sẽ gây ra phiền phức cho đàn anh.
“Được rồi, được rồi, không phải là trò chơi sao? Làm theo lời cô nói là được rồi.” Bùi Vũ Ninh suy nghĩ, cuối cùng quyết định làm theo những gì Sở Bách Hà nói.
Người cô lựa chọn hôn là anh Phó, sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Hơn nữa chỗ bọn họ đang ngồi là một vị trí tương đối khuất, cũng không có ai chú ý đến bên này, nên sẽ không bị người nhìn thấy đi?
Bùi Vũ Ninh theo bản năng nhìn về hướng Miêu Ngôn, cô thấy Miêu Ngôn đang nói chuyện cùng người khác mà không nhìn về bên này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Anh Phó phát hiện phản ứng đầu tiên của Bùi Vũ Ninh là đi nhìn Miêu Ngôn, ánh mắt anh hiện lên rõ ràng vài phần lạnh lùng, cô để ý đến vị đàn anh đó nhiều như thế sao?
Đàn anh đó có gì tốt? Đáng để cô như vậy?
Bùi Vũ Ninh suy nghĩ một chút, cho dù có xuất đầu lộ diện hay không cũng đều là một con dao, dù sao trốn tránh cũng không được, chỉ có thể nhắm mắt lại, Bùi Vũ Ninh đã quyết định phải làm cho nên cũng không do dự nữa. Cô nhanh chóng ngồi gần anh Phó, áp sát lại, sau đó cấp tốc đặt xuống một nụ hôn lên mặt anh, cuối cùng Bùi Vũ Ninh lại nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh trở về.
Vẻ mặt vốn dĩ tràn ngập mây đen u ám, lúc này mây đen đã bay đi, phút chốc cơ thể anh Phó trở nên cứng ngắc, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cũng dần tan biến, lãnh ý trong đôi mắt cũng nhanh chóng biến mất. Anh vẫn ngồi nguyên chỗ đó, không động, cũng không nói chuyện. Tựa hồ cả người như biến thành pho tượng.
Mặc dù tốc độ của Bùi Vũ Ninh rất nhanh, môi cô chỉ chạm nhẹ lên mặt anh nhưng cảm giác chỗ đó vô cùng rõ ràng, nụ hôn như in lên khuôn mặt, sau đó nhanh chóng thẩm thấu qua làn da, cuối cùng lan ra toàn thân. Nhất thời, anh cảm thấy cả người đã sớm mềm như cọng bún!
Bùi Vũ Ninh muốn tốc chiến tốc thắng nhưng lại hôn anh Phó quá nhanh, nhìn từ xa có vẻ như cô đang trộm thơm rồi chạy đi trong khi anh Phó không chú ý.
Miêu Ngôn nhìn thì giống như đang nói chuyện với người ta, không chú ý gì tới Bùi Vũ Ninh, nhưng thật ra là chú ý tới động tác của Bùi Vũ Ninh.
Mặc dù Bùi Vũ Ninh hôn anh Phó chỉ trong chớp mắt, nhưng hành động đó vẫn hiện rõ trong mắt Miêu Ngôn.
Vẻ mặt Miêu Ngôn trầm xuống trông thấy, không còn vẻ điềm đạm như mây như nước của ngày xưa nữa, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Bùi Vũ Ninh sẽ hôn người đàn ông đó.
Bùi Vũ Ninh hôn người đàn ông khác? Chuyện như thế anh ta còn chưa bao giờ nghĩ tới.
Bùi Vũ Ninh thích anh ta, chỉ cần để ý kĩ đều có thể nhìn thấy, đương nhiên Miêu Ngôn cũng biết điều đó.
Rõ ràng Bùi Vũ Ninh thích mình, nhưng tại sao cô lại hôn người đàn ông khác?
Tại sao?
Bùi Vũ Ninh có ý gì?
Lúc này, khoảng cách giữa Miêu Ngôn và Bùi Vũ Ninh có chút xa cách, hiện tại có rất nhiều người trong bữa tiệc, giọng người hòa lẫn lộn xộn, cho nên Miêu Ngôn không thể nghe thấy đám người của Bùi Vũ Ninh đang nói gì, thế nên anh ta cũng không biết tại sao cô lại hôn người đàn ông bên cạnh mình.
Tuy nhiên, Miêu Ngôn dù sao cũng không phải hạng tầm thường, tự nhiên sẽ không để mình mất bình tĩnh trong tình huống như vậy, anh ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tán gẫu với những người xung quanh, nhưng ánh mắt đều dồn hết về phía Bùi Vũ Ninh.
Anh Phó rốt cục cũng trở lại trạng thái bình thường sau một lúc lâu, ánh mắt chậm rãi đảo qua, nhìn Bùi Vũ Ninh, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía cô không chớp.
Loading...
Bùi Vũ Ninh bị ánh nhìn chằm chằm của anh Phó làm nổi hết da gà: "Anh nhìn cái gì mà nhìn? Đã nói là trò chơi thôi mà, là trò chơi đó..."
Mặc dù cô nói rằng đó là một trò chơi, nhưng cô vẫn có chút không thoải mái khi nghĩ đến những gì mình vừa làm, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, mặc dù không phải là môi nhưng nó cũng là lần đầu tiên.
Nghĩ đến đây, Bùi Vũ Ninh sắc mặt đỏ bừng, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cô cũng không nói được lời nào ra hồn.
Khi anh Phó nhìn cô, khóe môi anh không khỏi câu lên, khi cô ngại ngùng cũng không tệ, anh rất thích phản ứng này của cô.
Thành thật mà nói, anh vốn dĩ lo lắng cô sẽ thẹn quá hóa giận khi bị Sở Bách Hà ép hôn người khác, nhưng anh không ngờ phản ứng của cô lại là ngượng ngùng.
Ánh mắt của Miêu Ngôn cứ nhìn Bùi Vũ Ninh, nên hắn đương nhiên thấy rõ phản ứng của cô, thấy cô đỏ mặt, sau đó hơi cúi đầu ngượng ngùng.
Ánh mắt của Miêu Ngôn càng thêm lạnh lùng, Bùi Vũ Ninh sẽ không thay lòng đổi dạ, đúng không?
Bùi Vũ Ninh không thực sự thích người đàn ông đó, phải không?
Không, không thể, tuyệt đối không thể, trong lòng Bùi Vũ Ninh rõ ràng chỉ có anh ta.
Nhưng mà, trong lòng Bùi Vũ Ninh rõ ràng chỉ có anh ta, vậy tại sao lại đi hôn người đàn ông khác?
Anh ta đã ở đây lâu như vậy, Bùi Vũ Ninh đã nhìn thấy ngay khi anh ta bước vào, tại sao cô lâu như vậy mà vẫn không đến tìm anh ta?
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ chạy đến khi thấy anh xuất hiện, trước đây đều là như vậy.
Tại sao nó lại đột ngột thay đổi...
Giờ phút này, Miêu Ngôn không còn tâm trí nói chuyện với người khác, tuy rằng lúc trước anh còn giả vờ giả vịt, nhưng hiện tại anh không vờ vịt được nữa.
“Thực xin lỗi, thất lễ rồi.” Miêu Ngôn mỉm cười nhìn người đang nói chuyện với mình, sau đó xoay lưng rời đi.
Lúc này Miêu Ngôn không còn giả vờ như không nhìn thấy Bùi Vũ Ninh nữa, bởi vì giờ đây anh ta đang đi thẳng về phía cô.
Hàn Nhã Thanh ngay từ đầu đã chú ý đến Miêu Ngôn, vì vậy cô có thể nhìn thấy mọi hành động của anh ta.
Khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Miêu Ngôn đi tới, khóe môi khẽ giật giật, rốt cuộc anh ta cũng không nhẫn nhịn được ư?
Sở Bách Hà cũng phát hiện ra Miêu Ngôn, biểu hiện của cô ta không kín đáo giống như Hàn Nhã Thanh, mà cất giọng nói:
“Bùi Vũ Ninh, đàn anh của cô tới rồi kìa, xem ra trò chơi này chúng ta không chơi được nữa rồi.”
Sở Bách Hà vừa nói vừa thu bài lại.
Sở Bách Hà cảm thấy tiếp sau đó sẽ có một vở kịch thú vị lắm, do đó cô ta sẽ chú ý theo dõi vở kịch này.
Ban nãy Bùi Vũ Ninh bị anh Phó nhìn chằm chằm đến khó chịu, nên lúc này cô cúi đầu xuống, không thấy Miêu Ngôn đi tới, nghe thấy lời nói của Sở Bách Hà, Bùi Vũ Ninh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sang.
Cô thấy Miêu Ngôn sắp tới gần, thân thể cứng đờ, trong lòng có chút bất an.
Đàn anh có nhìn thấy cô ấy hôn người đàn ông khác không?
Chắc là không nhìn thấy đâu? Lúc nãy cô chạy đến hôn anh Phó, cô thấy đàn anh đang nói chuyện với ai đó mà không nhìn cô, chắc ảnh sẽ không thấy gì đâu.
Nhưng tại sao giờ ảnh lại tới chỗ này?
Đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay là?
Bùi Vũ Ninh lúc này hơi lo lắng.
Anh Phó đang ngồi bên cạnh Bùi Vũ Ninh, anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô, đôi mắt hơi rũ xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Mặc dù bước chân của Miêu Ngôn không quá nhanh, nhưng dù sao khoảng cách cũng không quá xa, chốc lát đi tới.
“Em Ninh.” Miêu Ngôn nhìn Bùi Vũ Ninh, thấp giọng gọi tên cô, giọng nói rất mềm mại và dịu dàng, cách gọi này rất thân mật.
“Đàn anh.” Bùi Vũ Ninh vẫn còn hơi lo lắng về chuyện cô hôn anh Phó trước đó, vì vậy khi cô đứng dậy đụng vào ly rượu trên bàn và suýt làm đổ nó.
“Đàn anh, sao anh lại tới đây?” Bùi Vũ Ninh bưng ly rượu lên trước mặt, càng cảm thấy căng thẳng.
Bùi Vũ Ninh nhìn thấy đàn anh đi vào, cô hơi kinh ngạc, nhưng thật ra anh ta được mời với tư cách là đàn anh khóa trên, cho nên lời của Bùi Vũ Ninh giống như đang tìm cớ để bắt chuyện, không ngờ đàn anh sẽ trả lời.
“Anh biết em đang ở đây, nên cũng tới xem một chút.” Miêu Ngôn nở nụ cười nhìn Bùi Vũ Ninh, trong ánh mắt toàn sự ôn nhu.
Bùi Vũ Ninh sững sờ, đôi mắt nhanh chóng mở thật to, sau đó nhìn thẳng vào Miêu Ngôn, Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng Miêu Ngôn sẽ trả lời như vậy.
Ý của anh là anh đến vì anh biết cô ở đây?
Có phải ý của anh là như thế không?
Cô có nghe nhầm không?
Vậy đàn anh đến để tìm cô sao?
Sở Bách Hà nghe xong lời Miêu Ngôn nói, hai mắt híp lại, trong lòng thầm nguyền rủa, tên đàn ông chết tiệt, ghê tởm.
Bùi Vũ Ninh đã ở bên anh ta nhiều năm như vậy, trước đây cô chưa từng thấy anh ta làm như vậy.
Sao thế nhỉ? Bây giờ nhìn thấy người đàn ông khác bên cạnh Bùi Vũ Ninh, sợ rằng cô sẽ rời xa mình, vì vậy anh ta muốn dùng sự dịu dàng để dỗ ngọt cô sao?
Người đàn ông này quá nham hiểm và vô liêm sỉ.
Tuy nhiên, trong tình huống này Sở Bách Hà cũng không thể làm gì được.
Dù gì đây cũng là yến tiệc của Tập đoàn Ngụy Khang, cô ta không thể nói ra được.
Và dù sao đây cũng là chuyện riêng của Bùi Vũ Ninh, cô và Hàn Nhã Thanh đã giúp đỡ rồi, quyết định cuối cùng sẽ là của Bùi Vũ Ninh.
Nếu Bùi Vũ Ninh tin tưởng vào đàn anh này và cam tâm tình nguyện để bản thân bị lừa gạt và lợi dụng thì không ai có thể giúp được.
Anh Phó vẫn ngồi ở chỗ cũ, cầm ly rượu trong tay nhẹ nhàng lắc lắc, mặc kệ Miêu Ngôn, lúc này anh cũng không nhìn Bùi Vũ Ninh.
Hiện tại, anh Phó hoàn toàn bình tĩnh, nhưng chỉ có mình anh biết bản thân đang phát cáu như thế nào.
Giờ phút này, anh cũng đã nảy sinh luôn cả cái ý muốn giết người.
Anh biết những ngày này Bùi Vũ Ninh đã nghĩ cách trốn khỏi mình, đây vốn là thỏa thuận giữa anh và cô.
Vốn dĩ mọi chuyện đã bàn ổn thỏa, nếu như cô có thể thoát khỏi tay anh, thì chuyện quá khứ anh có thể không truy cứu.
Tuy nhiên, anh thỏa thuận với Bùi Vũ Ninh như vậy là để giữ cô ở bên mình, với năng lực của mình thì việc Bùi Vũ Ninh có cơ hội chạy trốn là điều tuyệt đối không thể.
Anh luôn biết rằng Bùi Vũ Ninh thích đàn anh của cô, và anh cũng biết rằng trong đôi mắt và trong trái tim của Bùi Vũ Ninh chỉ có đàn anh của cô mà thôi.
Vì vậy, anh chỉ có thể dùng cách đó để giữ cô ở lại bên mình.
Nói một cách chính xác, phương pháp của anh nên được coi là một sự bắt buộc ở lại.
Nhưng dù có cưỡng ép cũng phải giữ được cô, đây là cách duy nhất của anh từ trước đến nay.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy bộ dạng của Bùi Vũ Ninh sau khi nhìn thấy đàn anh của cô ấy, môi anh Phó hơi nhếch lên.
Loading...
Anh giữ cô bên mình như thế này có hợp lý không?
Trái tim cô hoàn toàn không ở đây, anh ép cô ở bên mình thì có ích lợi gì?
Hơn nữa, phương pháp cưỡng ép của anh suy cho cùng cũng là cách đáng khinh nhất, đó chính là ép buộc cô, miễn cưỡng cô.
Trước đây, đàn anh không đáp lại tình cảm của cô, cô nguyện ý vì người đàn ông đó mà ở bên anh ta nhiều năm như vậy.
Bây giờ anh ta sẵn sàng đáp lại cô, và thậm chí sẵn sàng nói những lời ấm áp nhẹ nhàng với cô, cô ấy...
Không cần suy nghĩ anh cũng biết kết quả sẽ như thế nào, giờ phút này anh không ngẩng đầu, không nhìn cô, anh có thể biết rõ ràng giờ đây cô đang hưng phấn và hạnh phúc như thế nào.
Anh Phó từ từ di chuyển ly rượu đang cầm lên môi, nhấp một ngụm, chất lỏng màu đỏ phản chiếu gương mặt anh, đường nét mờ mờ ảo ảo, nhưng ánh mắt anh lại nặng nề.
Anh thấy rõ ràng trong đôi mắt kia hiện lên một tia quyết đoán, càng giống như một con sói săn mồi.
Đúng vậy, cho dù biết trong lòng cô không có anh, cho dù biết cô luôn muốn bên cạnh đàn anh yêu quý, cùng người đó chắp cánh bay, nhưng anh vẫn không muốn buông tay.
Đúng vậy, chỉ là không muốn buông tay.
Không thể buông tay.
Bùi Vũ Ninh nghe Miêu Ngôn nói xong, kinh ngạc đến mức quên phản ứng, thậm chí còn tự hỏi mình có nghe nhầm không?
Hay do mình đang nằm mơ.
“Em đã hoàn thành nhiệm vụ lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không trở về, anh rất lo lắng, thế nên anh qua đây tìm em.” Ánh mắt Miêu Ngôn nhìn Bùi Vũ Ninh, cô đã đi theo anh ta lâu như vậy.
Anh biết quá rõ về Bùi Vũ Ninh.
Khi nhìn thấy phản ứng của Bùi Vũ Ninh, hiểu rằng sau khi cô nghe những gì mình nói thì vô cùng vui mừng, và cô hẳn rất hạnh phúc, thế mới nói, trong lòng Bùi Vũ Ninh vẫn thích anh ta.
Nếu vậy, anh ta cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần cô vẫn thích anh, cô nhất định sẽ cùng anh trở về.
Chẳng cần biết Bùi Vũ Ninh không quay lại vì lý do gì, hiện tại anh ta đã đích thân tìm thấy cô, và Bùi Vũ Ninh nhất định sẽ theo anh ta trở về.
"Đàn, đàn anh? Anh nói, anh cố ý đến tìm em?" Bùi Vũ Ninh lúc này quá bất ngờ và vô cùng sửng sốt, cô lắp bắp một hồi.
Đàn anh đặc biệt đến tìm mình?
Cô nghe có đúng không?!
Chắc chắn là không nghe nhầm đúng không?
Hàn Nhã Thanh đôi mắt hơi híp lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, là cố tình đến tìm Bùi Vũ Ninh sao?
Ai mà tin cho được?
Sau nhiều năm như vậy, nếu thực sự một lòng với Bùi Vũ Ninh, tại sao anh ta lại bỏ đi?
Bây giờ nói muốn quay lại là được chắc?
Đừng nói về quá khứ, mà chỉ nói về hiện tại, nếu anh ta thực sự cố ý đến tìm Bùi Vũ Ninh, tại sao lúc mới vào, anh ta không đến gặp cô đi?
Sở Bách Hà thực sự không nhịn được muốn chửi bới.
"Đúng vậy, là anh cố tình đến tìm em. Đã lâu rồi em không về. Anh rất lo lắng cho em." Miêu Ngôn nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Bùi Vũ Ninh, ngay cả một câu cũng nói mập mờ, điều đó khiến gương mặt anh ta thoáng ý cười.
"Đàn anh..." Lúc này lời nói của Miêu Ngôn đã quá rõ ràng, Bùi Vũ Ninh có thể chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, nghe được lời đàn anh nói là lo lắng cho mình, trong lòng Bùi Vũ Ninh có chút rung động.
Cô đã muốn quay lại từ lâu, chỉ là cô đã nói rõ với người đàn ông kia, trừ khi cô có thể thoát khỏi người đó, nếu không thì...
Bùi Vũ Ninh khi nghĩ đến những điều này, cô không khỏi cảm thấy chán nản, nếu biết thì trước đây cô không nên đồng ý với người đàn ông đó.
“Đàn anh, em không sao.” Bùi Vũ Ninh muốn giải thích, nhưng nói với mọi người cũng không dễ dàng gì, huống chi là nói với đàn anh.
“Chỉ là một số việc đã bị trì hoãn.” Bùi Vũ Ninh suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra một câu trả lời không rõ ràng.
“Anh rất yên tâm khi thấy em không sao.” Ánh mắt Miêu Ngôn trở nên dịu dàng hơn, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều: “Anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của em.”
“Đàn anh, em không sao, không có việc gì, em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.” Bùi Vũ Ninh trong lòng vui mừng, trên mặt mang theo nụ cười, loại nụ cười vui sướng xuất phát từ tận đáy lòng.
Cuối cùng thì đàn anh cũng bắt đầu quan tâm đến cô, cuối cùng thì anh ấy có hiểu được ý định của cô không?
Đàn anh đây là muốn bắt đầu đáp lại cô?
Bùi Vũ Ninh nghĩ đến những gì đàn anh đã nói với cô lần trước, đàn anh nói rằng mối quan hệ của họ là thân thiết, vậy có phải anh có ý định chấp nhận cô không?
Bùi Vũ Ninh nở nụ cười nhìn Miêu Ngôn, nhìn như có cảm giác thật ngốc nghếch.
Sở Bách Hà thậm chí còn không nhìn nổi.
"Anh Miêu, tôi là Sở Bách Hà. Chúng ta đã từng gặp nhau. Tôi là bạn của Bùi Vũ Ninh." Sở Bách Hà thực sự không thể chịu đựng được. Sở Bách Hà tin rằng bộ dạng của Miêu Ngôn hoàn toàn có khả năng lừa Bùi Vũ Ninh quay trở lại.
Sau khi trở lại thì sao chứ?
Miêu Ngôn lúc này giả vờ hiền lành và nói những lời không rõ ràng để cố tình gây hiểu lầm cho Bùi Vũ Ninh.
Còn khi Bùi Vũ Ninh quay trở lại thì sao? Liệu anh ta có tiếp tục ức hiếp Bùi Vũ Ninh như trước và để cô bán mạng cho anh ta?
Những lời vừa rồi Miêu Ngôn nói tuy nghe mơ hồ, nghe như lời yêu thương, nhưng lại không bày tỏ thái độ rõ ràng, cho nên Miêu Ngôn sau khi trở về mới có thể lừa cho qua.
“Xin chào, cô vẫn nhớ tôi à.” Miêu Ngôn đưa mắt nhìn Sở Bách Hà, cười dịu dàng với cô ta: “Cảm ơn cô đã chăm sóc Ninh trong khoảng thời gian này.”
"Đừng, anh Miêu, đừng cảm ơn tôi. Người mấy ngày hôm nay chăm sóc Ninh Ninh không phải tôi." Sở Bách Hà cũng mỉm cười. Cô ấy không nói rõ trực tiếp, nhưng cô ấy biết rằng có một số điều không cần phải nói mười năm rõ mười ra.
Người cần hiểu đều có thể hiểu!
Miêu Ngôn chắc chắn biết những chuyện này, chắc anh cũng biết rằng Bùi Vũ Ninh đang ở cùng với một người đàn ông và không quay về, nên anh mới cố tình đến tìm Bùi Vũ Ninh.
Cần phải nói rằng vừa nãy Miêu Ngôn nói rằng anh ta cố tình đến tìm Bùi Vũ Ninh cũng không sai.
Chỉ là rốt cuộc vì lí do gì, thì chỉ trong lòng Miêu Ngôn biết rõ.
Sở Bách Hà trong lòng không khỏi cười nhạt, người đàn ông như vậy thật sự ghê tởm!
Khi Miêu Ngôn nghe thấy những lời của Sở Bách Hà nói, một tia lạnh lùng nhanh chóng vuột qua trong mắt, nhưng tốc độ quá nhanh khiến người bình thường không thể nhìn thấy.
Đương nhiên Sở Bách Hà đã nhìn thấy, trong lòng cô thầm cười nhạt, quả nhiên Miêu Ngôn đã biết.
“Anh Miêu, anh quan tâm đến Vũ Ninh nhà tôi như vậy, anh có ý gì với con bé?” Sở Bách Hà ngày thường là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, bây giờ có cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua được.
Tất nhiên, Sở Bách Hà cũng vì giúp Bùi Vũ Ninh.
Cô muốn giúp Bùi Vũ Ninh nhận ra bộ mặt thật của Miêu Ngôn.
Tuy rằng lời nói trước đây của Miêu Ngôn có chút mập mờ, nhưng thái độ không hề rõ ràng chút nào, vậy cô sẽ để cho Miêu Ngôn tỏ rõ thái độ.
Loading...
Nếu Miêu Ngôn tỏ thái độ, cô ấy sẽ không ngăn cản Bùi Vũ Ninh.
Khi Miêu Ngôn nghe Sở Bách Hà nói, đôi mắt hơi híp lại, vô thức nhíu mày, có thể thấy anh ta có chút mất kiên nhẫn cùng khó chịu, đương nhiên người như anh ta chắc chắn sẽ không thể hiện ra ngoài.
Nhưng Hàn Nhã Thanh và Sở Bách Hà đều là người quan sát tinh tế, đều nhìn ra phản ứng nhỏ kia của Miêu Ngôn.
Đặc biệt là Hàn Nhã Thanh, cô thấy rõ ràng là Miêu Ngôn đang tức giận.
Miêu Ngôn tức giận bởi vì lời Sở Bách Hà vừa nói?
Nếu Miêu Ngôn thực sự thích Sở Bách Hà, thì nhất định sẽ không tức giận vì lời nói của Sở Bách Hà.
Vì vậy, những lời người đàn ông này vừa nói đều là lừa gạt Bùi Vũ Ninh.
Cô muốn xem bây giờ người đàn ông này sẽ trả lời như thế nào đối với những lời của Sở Bách Hà.
“Tôi quan tâm đến Vũ Ninh, cũng rất lo lắng cho cô ấy.” Miêu Ngôn không phải người bình thường, một lần nữa nhìn Bạch Vũ Ninh, nhìn một cách đầy dịu dàng, vừa quan tâm, vừa lo lắng.
Nghe thì chuyện là như vậy, nhưng thái độ vẫn chưa rõ ràng.
Bùi Vũ Ninh cũng nhìn Miêu ngôn, vẫn nở nụ cười, vui vẻ ngốc nghếch.
Nhìn thấy bộ dạng của Bùi Vũ Ninh, Sở Bách Hà hận không thể lấy thứ đồ gì đó đập đầu Bùi Vũ Ninh ra xem.
Cô muốn xem trong đầu của Bùi Vũ Ninh là gì?
Người đàn ông này rõ ràng là đang khoa môi múa mép lừa gạt Bùi Vũ Ninh, tại sao Bùi Vũ Ninh lại không nhìn ra?
"Anh Miêu nói rằng quan tâm lo lắng cho Vũ Ninh. Vậy thì tôi muốn hỏi tại sao anh lại quan tâm Vũ Ninh. Tôi cũng muốn hỏi sự quan tâm của anh đối với Bùi Vũ Ninh là kiểu quan tâm nào?" Sở Bách Hà không dễ che mắt như vậy, người đàn ông này vừa nhìn là biết không có thành ý, cô tuyệt đối không thể để Bùi Vũ Ninh bị anh ta lừa như thế này.
Sở Bách Hà biết rằng một khi Bùi Vũ Ninh theo Miêu Ngôn trở về, thì họ sẽ không thể can dự vào chuyện của cô được nữa.
Miêu Ngôn vẫn có chút bản lĩnh, vì vậy Sở Bách Hà muốn làm rõ mọi chuyện ở đây.
Trong lòng Miêu Ngôn đã khó chịu, anh ta trách Bùi Vũ Ninh quản chuyện bao đồng, nhưng chắc chắn anh ta không thể nói thẳng.
Hơn nữa anh ta cũng biết rằng mối quan hệ của Sở Bách Hà và Bùi Vũ Ninh không tệ.
“Vũ Ninh hiểu ý tôi.” Miêu Ngôn vẫn nhìn Bùi Vũ Ninh, câu này coi như là câu trả lời cho Sở Bách Hà, càng giống như nói cho Bùi Vũ Ninh nghe.
Miêu Ngôn không muốn lãng phí thời gian cho người khác, anh ta không ngốc, chắc chắn có thể nhìn ra Sở Bách Hà đang nhắm vào mình.
Anh ta không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết, vì biết rằng chỉ cần giải quyết phía Bùi Vũ Ninh là được.
Chỉ cần Bùi Vũ Ninh đồng ý về cùng anh ta, cho dù Sở Bách Hà là bạn, cô ta cũng không thể ngăn Bùi Vũ Ninh.
Mà anh ta tin rằng Bùi Vũ Ninh nhất định sẽ đồng ý quay về cùng mình.
Câu nói này của Miêu Ngôn nghe có vẻ mập mờ, ừm, đúng là rất mập mờ, nhưng vẫn là thái độ ba phải.
Bùi Vũ Ninh sững sờ khi nghe những lời của Miêu Ngôn, lời nói của đàn anh là có ý gì?
Đàn anh nói cô hiểu? Nhưng cô không hề hiểu mà?
Cô thật sự không hiểu, không hiểu đây có phải ý là đàn anh đã chấp nhận cô rồi không?. Cập nhật truyện nhanh tại — TR ÙMtruyện.CO M —
Đàn anh có thể nói rõ hơn được không.
Anh Phó vẫn ngồi ở đó, không nhúc nhích, cũng không nói gì, cũng không uống rượu, mà chỉ nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, để chất lỏng màu đỏ trong ly rượu từ từ xoay tròn.
Mặc dù chất lỏng trong ly rượu xoay vòng tròn, nhưng đôi mắt tựa như sói kia vẫn luôn sáng rực, muốn tước đoạt tựa như sói dữ càng điên cuồng hơn.
"Anh Miêu, anh nói rằng Bùi Vũ Ninh hiểu ý anh, nhưng tôi nghĩ Ninh Ninh không hề hiểu. Chi bằng anh nói rõ ràng với Bùi Vũ Ninh đi, tôi là bạn tốt của Bùi Vũ Ninh,tôi hiểu con bé này. Tuy năng lực chuyên môn rất cừ nhưng về phương diện tình cảm lại chậm chạp, anh Miêu không nói rõ ràng, Ninh Ninh sẽ không hiểu đâu, nếu con bé hiểu sai ý anh, đến lúc đó xảy ra hiểu lầm gì thì không hay đâu. " Lúc này Sở Bách Hà thực sự muốn đánh người, mẹ nó, loại đàn ông gì đây?
Cô chỉ muốn người đàn ông này nói một lời thẳng thắn lại khó như vậy?
Người đàn ông này thậm chí không dám trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, vì vậy anh ta ra tay với Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh ngay từ đầu đã thích anh ta, vì vậy nói đôi ba câu ba hoa mập mờ đã khiến Bùi Vũ Ninh say đắm, rộn ràng.
Sở Bách Hà thực sự sợ Bùi Vũ Ninh bốc đồng lên thật sự sẽ cùng Miêu Ngôn trở về, nếu thật sự như vậy, tâm tư của cô và Thanh Thanh sẽ bay theo gió.
May mà con bé tuy bị tình yêu mê hoặc nhưng dù sao cũng không ngốc, ngược lại còn rất thông minh.
Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về lời chất vấn của Sở Bách Hà, cũng không ngăn cản cô.
Bùi Vũ Ninh cũng biết Sở Bách Hà đang giúp cô, mà cô cũng muốn biết đàn anh có ý gì với mình.
Bùi Vũ Ninh nhìn chằm chằm Miêu Ngôn, cũng đang chờ câu trả lời của anh ta.
“Ninh Nhi, chuyện giữa chúng ta mình về nhà hẵng nói chuyện, được không?” Miêu Ngôn mím môi nhẹ, trong lòng đã rất tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt Bùi Vũ Ninh nhìn mình, anh ta biết mình phải đè nén cơn tức giận trong lòng.
“Tại sao muốn quay trở về mới nói chuyện, cứ nói ở đây luôn đi? Chỉ là chuyện đơn giản thôi mà, phải phiền phức như vậy sao?” Sở Bách Hà nở nụ cười, người đàn ông này có thể thể hiện rõ ràng hơn được không?
“Anh Miêu, anh thích Bùi Vũ Ninh không?” Hàn Nhã Thanh luôn tỏ ra bình tĩnh trầm ổn, bấy giờ cũng không chịu nổi nữa, vì người đàn ông này trước giờ luôn nói chuyện mập mờ không rõ ràng.
Vậy cô cứ hỏi thẳng,
Như vậy, cô phải xem xem Miêu Ngôn sẽ còn lừa gạt người khác như thế nào.
Ánh mắt Bùi Vũ Ninh chợt lóe, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Miêu Ngôn, thậm chí không chớp mắt dù chỉ một giây, dường như cô sợ bỏ lỡ câu trả lời của Miêu Ngôn.
Miêu Ngôn dời mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, con ngươi hơi tối lại: "Vị này chính là..."
Hiển nhiên anh ta không ngờ rằng sẽ có người chất vấn mình thẳng thừng như vậy, lời nói vừa rồi của Sở Bách Hà cũng không trực tiếp đến mức ấy.
Cô chất vấn thẳng thắn như vậy, anh ta muốn chuyển chủ đề cũng khó.
Chỉ là người phụ nữ này là ai, dựa vào cái gì mà dám chất vấn anh ta như vậy?
Trước đây Miêu Ngôn từng gặp Hàn Nhã Thanh ở nước M, nhưng lúc ấy Hàn Nhã Thanh không ngụy trang, còn bây giờ Hàn Nhã Thanh ngụy trang cho nên Miêu Ngôn không nhận ra cô.
"Hàn Nhã Thanh." Hàn Nhã Thanh nhìn Miêu Ngôn, trả lời rõ từng chữ, thong thả lại cực kỳ rõ ràng.
Miêu Ngôn rõ ràng hơi sửng sốt, đôi mắt hiện lên vài phần kinh ngạc: "Thì ra cô là Hàn Nhã Thanh."
Trên mặt Miêu Ngôn lập tức hiện lên ý cười: "Cô ngụy trang thành như vậy, tôi hoàn toàn không nhận ra cô, trước kia chúng ta từng gặp mặt, tuy nhiên đấy đã là chuyện của hai năm trước, không gặp hai năm..."
"Anh Miêu, giữa tôi và anh không có chuyện gì để tán gẫu, cho nên mời anh trả lời câu hỏi của tôi." Hàn Nhã Thanh là người thông minh, sao cô có thể không biết Miêu Ngôn đang cố ý nói sang chuyện khác.
Cố ý muốn dời đi câu hỏi của cô, vậy cũng phải xem cô có đồng ý hay không.
Hôm nay cô nhất định không thể để Miêu Ngôn trốn tránh được, tuyệt đối không để Miêu Ngôn tiếp tục lừa gạt Bùi Vũ Ninh, nếu cô muốn xen vào việc này thì thế nào cũng phải xen vào hoàn toàn!
Miêu Ngôn nghe được lời nói của Hàn Nhã Thanh thì sắc mặt lập tức thay đổi, hiển nhiên anh ta không ngờ Hàn Nhã Thanh lại không cho anh ta mặt mũi như vậy.
Loading...
Hơn nữa lúc này Hàn Nhã Thanh tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi làm cho anh ta đặc biệt khó xử.
Anh ta biết nếu không trả lời được, chỉ sợ…
Anh Phó vẫn ngồi một chỗ như trước, đôi mắt chăm chú nhìn chất lỏng đỏ rượu trong ly rượu, nhưng đôi mắt như sói của anh ta lại ẩn chứa ý cười.
Người phụ nữ của Dương Tầm Chiêu, quả nhiên không giống bình thường, đủ thắng thắn, cũng đủ khí phách.
Đương nhiên, người phụ nữ của anh cũng không tầm thường, trong mắt anh, người phụ nữ của anh mới là tốt nhất, ưu tú nhất!
Miêu Ngôn nhìn tình hình trước mắt, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, anh ta từng nghe nhiều chuyện về Hàn Nhã Thanh, anh ta biết Hàn Nhã Thanh không dễ bị qua mặt như vậy.
Hàn Nhã Thanh chính là chuyên gia tâm lý học tội phạm, không ai có thể đùa giỡn tâm lý trước mặt Hàn Nhã Thanh được, cũng không ai có thể che dấu bất cứ điều gì trước mặt Hàn NhãThanh.
Nếu chỉ là một mình Sở Bách Hà, anh ta hoàn toàn có thể không để ý tới, nhưng là Hàn Nhã Thanh thì không được.
Miêu Ngôn biết, có Hàn Nhã Thanh ở đây, anh ta muốn xuống tay từ Bùi Vũ Ninh là rất khó. Truyện Sủng
Trong lòng Miêu Ngôn hiểu được, nếu hôm nay anh ta không nói rõ thái độ thì sợ là khó có thể đưa Bùi Vũ Ninh trở về.
Vốn anh ta tin tưởng có thể dỗ dành Bùi Vũ Ninh quay về, nhưng điều kiện tiên quyết là không có Hàn Nhã Thanh ở đây.
Miêu Ngôn âm thầm thở một hơi, cân nhắc vài giây rồi mới nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, nhẹ giọng cười nói: "Đương nhiên tôi thích Vũ Ninh, tôi vẫn luôn rất thích Vũ Ninh."
Lúc Miêu Ngôn nói lời này, giọng nói rất dịu dàng, nhưng trong lòng cũng rất buồn bực, anh ta biết Bùi Vũ Ninh vẫn luôn rất thích anh ta.
Nhưng anh ta lại không thích Bùi Vũ Ninh, chỉ là năng lực của Bùi Vũ Ninh thật sự rất mạnh, vì giữ Bùi Vũ Ninh lại bên người, anh ta bèn không nói điều này ra,
Đương nhiên, bên cạnh anh ta không chỉ có một mình Bùi Vũ Ninh, nếu anh ta đã đồng ý với Bùi Vũ Ninh, nói không chừng những người khác thích anh ta có thể sẽ rời đi vì không muốn thương tâm.
Anh ta không muốn để Bùi Vũ Ninh rời đi, giống như vậy, anh ta cũng không muốn những người khác rời đi.
Tuy nhiên Miêu Ngôn nghĩ dù sao bây giờ cũng đang ở bên ngoài, tuy rằng đây là yến hội của Ngụy Khang, nhưng lúc này không có nhiều ở ở trong góc, anh ta cũng không nói to, ngoài mấy người bọn họ thì không còn ai nghe được cả.
Dù thế nào cũng đưa Bùi Vũ Ninh về trước rồi nói sau, chờ trở về rồi, anh ta tự có cách giải quyết.
Lúc đó anh ta có thể tìm một lý do để giải thích cho Bùi Vũ Ninh, ví dụ như nói anh ta nói thích là thích kiểu anh trai thích em gái…
"Anh Miêu, anh nói thích là loại thích của đàn ông dành cho phụ nữ mà tôi nghĩ đúng không?" Hàn Nhã Thanh là người khôn khéo đến mức nào, cho dù Miêu Ngôn che dấu rất tốt, cô cũng nhìn ra tâm tư của Miêu Ngôn.
Cho nên, nếu muốn nói, vậy chỉ có thể nói hoàn toàn rõ ràng.
Cô tuyệt đối sẽ không cho Miêu Ngôn có cơ hội tiếp tục lừa dối Bùi Vũ Ninh.
Miêu Ngôn hiển nhiên không ngờ Hàn Nhã Thanh lại tiếp tục truy vấn, nhất thời anh ta rõ ràng ngẩn người, tuy nhiên nếu Hàn Nhã Thanh đã hỏi, nếu anh ta không trả lời thì tuyệt đối không được.
Dù sao bây giờ chuyện cũng đã đến nước này, rút bỏ những gì anh đã làm trước đây là hoàn toàn vô nghĩa.
"Đúng vậy." Miêu Ngôn chỉ có thể kiên trì gật đầu, cục diện như vây giờ, chỉ có thể tạm giải quyết trước, đợi trở sau khi trở về, anh ta cần nghĩ cách giải quyết khác.
Ở phương diện tình cảm, Bùi Vũ Ninh đặc biệt ngốc nghếch, anh ta tự nhiên có cách đối phó Bùi Vũ Ninh.
"Đàn anh, anh, anh..." Bùi Vũ Ninh nghe được lời nói gần như trực tiếp tỏ tình của Miêu Ngôn thì trong lòng rất kích động, rất vui sướng.
Cuối cùng đàn anh cũng nói, đàn anh thích cô!
Là kiểu thích của đàn ông thích phụ nữ.
Cuối cùng cô cũng chờ được.
Anh Phó vẫn luôn nhìn chằm chằm chén rượu, lúc này cũng không khỏi ngước mắt nhìn Bùi Vũ Ninh, nhìn thấy vẻ mặt kích động của Bùi Vũ Ninh vào lúc này, dáng vẻ hoàn toàn là nói cũng nói không nên lời, đôi mắt anh ta bốc lên lửa giận.
"Được rồi, xem em kích động kìa." Miêu Ngôn nhìn thấy Bùi Vũ Ninh kích động thì rất vừa lòng, hơn nữa còn có cảm giác đặc biệt thành công, dù sao Bùi Vũ Ninh là thật sự thích anh ta.
Dù sao Bùi Vũ Ninh cũng toàn tâm toàn ý với anh ta.
"Nếu em đã ra ngoài nhiều ngày như vậy thì bây giờ cũng nên đi về rồi, về cùng anh đi." Mục đích chính của Miêu Ngôn là đưa Bùi Vũ Ninh trở về, nếu không vừa rồi anh ta cũng không bị Hàn Nhã Thanh ép nói ra những lời này.
Anh ta nghĩ, anh ta đã nói ra câu trả lời mà Hàn Nhã Thanh muốn, như vậy Hàn Nhã Thanh sẽ không còn lý do ngăn cản mình nữa.
Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh quả thật không còn lý do ngăn cản anh ta nữa, dù sao Miêu Ngôn cũng đã biểu lộ thẳng thắn tâm lý của mình với Bùi Vũ Ninh, nếu Bùi Vũ Ninh đồng ý trở về cùng Miêu Ngôn, không ai có lý do ngăn cản cả.
Mặc dù trong lòng Sở Bách Hà có chút không cam lòng, nhưng cô ta cũng không thể ngăn cản được.
Lúc này, anh Phó vẫn đanh nhìn Bùi Vũ Ninh chằm chằm, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào mặt Bùi Vũ Ninh.
Dường như anh ta đang đợi Bùi Vũ Ninh trả lời.
Nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, Bùi Vũ Ninh rất thích đàn anh của mình, bây giờ đàn anh còn thổ lộ với cô ấy.
Cô nhất định sẽ đồng ý trở về cùng đàn anh.
Biết rõ kết quả như vậy, trong lòng anh ta vẫn có tia hy vọng, hy vọng sẽ có một kế quả khác.
Chỉ là trong lòng anh ta hiểu được, khả năng của kết quả này là vô cùng nhỏ, nhỏ bé vô cùng…
Lúc này, rõ ràng Bùi Vũ Ninh cũng hơi ngây ra, có thể là quá vui sướng, nhất thời không biết nên làm gì.
Bùi Vũ Ninh đứng yên tại chỗ, không hề động đậy, cũng không nói chuyện.
"Đi thôi, về cùng anh." Miêu Ngôn giơ tay ra, nghiêng người đến trước mặt cô, hiển nhiên muốn nắm lấy tay Bùi Vũ Ninh.
Ánh mắt Bùi Vũ Nhi chợt lóe lên, rõ ràng càng thêm hưng phấn, cô vô thức đưa tay lên, vươn tay về phía Miêu Ngôn.
Anh Phó lập tức nheo mắt, hàn băng và lửa nóng trong mắt giao hòa cùng một chỗ.
Nếu cô ấy đồng ý với đàn anh của minh, anh...
Anh sẽ…
Giờ phút này, anh Phó thật sự có một loại xúc động muốn trự tiếp giết chết người trước mặt này.
Anh ta nắm chặt ly rượu, không ngừng nắm chặt lại, nhìn ly rượu như sắp sửa bị bóp nát thành mảnh nhỏ trong tay anh ta.
Tuy rằng vừa rồi Sở Bách Hà đã lui ra một khoảng cách nhỏ, cách xa anh Phó một chút, nhưng mà cô ta vẫn cảm nhận được sát khí lạnh băng bao vây quanh mình, hàn ý lạnh thấu xương từng chút từng chút thấm vào da thịt của cô ta, lạnh băng đến mức cô ta vô thức run lên.
Người đàn ông này rất đáng sợ, thật sự đáng sợ, vốn tính cách của Sở Bách Hà không sợ trời không sợ đất, mấy năm nay bởi vì công việc cho nên cô cũng nhìn thấy rất nhiều trường hợp nguy hiểm, thậm chí chính mình cũng trải qua nhiều nguy hiểm, huống chi công việc của cô chính là nghiên cứu thuốc nổ, thuốc nổ thứ này vốn chính là cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng giờ phút này, Sở Bách Hà lại cảm thấy tất cả không tính là gì, tất cả những chuyện đã gặp phải đều kém sự nguy hiểm của anh Phó vào lúc này.
Hàn Nhã Thanh thản nhiên nhướng mày, cũng không phản ứng quá nhiều, hiển nhiên là Hàn Nhã Thanh không cảm thấy ngoài ý muốn đối với phản ứng của anh Phó lúc này, mấy ngày nay cô đều nhìn rõ những việc anh Phó làm.
Tâm tư của anh Phó đối vối Bùi Vũ Ninh có thể nói là hoàn toàn không che dấu.
Tuy rằng cô không biết vị anh Phó này, có thể nói là cô hoàn toàn không biết gì về anh Phó, nhưng anh Phó là Dương Tầm Chiêu mời đến.
Loading...
Hàn Nhã Thanh cảm giác người có thể được Dương Tầm Chiêu mời đến tuyệt đối không kém anh, hơn nữa Hàn Nhã Thanh còn cảm thấy vị anh Phó này không hoàn toàn là vì mặt mũi của Dương Tầm Chiêu nên đến đây, cô đoán nếu không phải vì Bùi Vũ Ninh thì có thể anh Phó sẽ không đến.
Cho nên, thật ra Hàn Nhã Thanh đánh giá rất cao anh Phó này.
Hàn Nhã Thanh rất xác định, vị anh Phó này tuyệt đối không ngồi yên nhìn Bùi Vũ Ninh theo Miêu Ngôn trở về như vậy.
Chỉ là không biết tiếp theo vị anh Phó này sẽ làm gì?
"Đàn anh, xin lỗi anh, bây giờ em không thể về cùng anh được." Khi tay Bùi Vũ Ninh sắp chạm vào tay Miêu Ngôn, cô đột nhiên dừng ại, nhớ tới một việc mà cô vẫn chưa giải quyết được.
Chính miệng cô đã đồng ý với người đàn ông kia, cô đã đồng ý với người đàn ông kia rồi nhưng vẫn chưa hoàn thành, cho nên bây giờ cô chưa thể về cùng đàn anh.
Nghe được lời nói của Bùi Vũ Ninh, mọi người đều kinh ngạc.
Bỗng chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, hiển nhiên không ai nghĩ rằng Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối Miêu Ngôn.
Ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Hàn Nhã Thanh biết rõ tình cảm của Bùi Vũ Ninh dành cho người đàn anh kia, Bùi Vũ Ninh thật sự rất thích đàn anh, có thể nói là toàn tâm toàn ý đối với đàn anh, nhiều năm như vậy, cô đã trả giá rất nhiều vì đàn anh kia.
Trước kia, người đàn anh này chưa bao giờ đáp lại tình cảm của Bùi Vũ Ninh, Bùi Vũ Ninh cũng cam tâm tình nguyện đi theo anh ta, huống chi bây giờ vị đàn anh này còn thừa nhận thích Bùi Vũ Ninh ngay trước mặt bọn họ, không cần biết Miêu Ngôn thừa nhận vì lý do gì, ít nhất Miêu Ngôn thật sự thừa nhận.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy dưới tình huống này, sợ là không ai có thể ngăn cản Bùi Nhã Thanh trở về cùng Miêu Ngôn, đây cũng là nguyên nhân khiến Hàn Nhã Thanh không tiếp tục ngăn cản nữa.
Hàn Nhã Thanh chỉ nhìn xem anh Phó có thể làm gì, nhưng dù thế nào Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ đến Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối Miêu Ngôn.
Hàn Nhã Thanh ngẫn ngưởi, sau đó khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.
Băng lạnh cùng lửa giận trong đôi mắt tựa như phải hủy diệt thế giới ngay lập tức của anh Phó đột nhiên dừng lại, tuy rằng băng lạnh cùng lửa giận không thể biến mất ngay lập tức nhưng ít nhất gió lốc và nguy hiểm không tiếp tục tràn lan.
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm Bùi Vũ Ninh của anh Phó chợt lóe, có thể là bởi vì quá mức ngoài ý muốn, quá mức kinh ngạc, cũng có thể là bởi vì chưa thể phát tiết cảm xúc vừa nảy sinh trong lòng mình.
Nhất thời, anh Phó cứng người ngồi ở đăng kia, không chút nhúc nhích.
Sở Bách Hà cười: "Đúng đấy, không quay về là tốt nhất."
"Ninh Nhi..." Bỗng chốc, sắc mặt của Miêu Ngôn cực kỳ khó coi, giọng nói cũng lạnh đi vài phần, nét dịu dàng trên mặt anh ta vừa rồi lúc này đã hoàn toàn biến mất, anh ta nhìn Bùi Vũ Ninh, vẻ mặt không thể tin nổi.
Dù thế nào anh ta cũng không ngờ rằng Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối, anh ta vừa mới bị ép nói thích Bùi Vũ Ninh, thế mà Bùi Vũ Ninh còn từ chối không về cùng anh ta.
Rốt cuộc Bùi Vũ Ninh có ý gì?!
"Đàn anh, xin lỗi anh, em thật sự có chuyện chưa giải quyết, chờ em giải quyết xong mọi chuyện em sẽ về ngay." Bùi Vũ Ninh nhìn thẳng vào mắt Miêu Ngôn, có phần chột dạ, chuyện kia cô cũng không thể giải thích với đàn anh được.
Tuy rằng cô rất muốn trở về cùng đàn anh, cô yêu thầm đàn anh nhiều năm như vậy, cuối cùng đàn anh cũng đáp lại cô, cuối cùng đàn anh cũng nói thích cô, đây là kết quả cô tha thiết ước mơ có được, cho nên đương nhiên cô thật sự muốn trở về cùng đàn anh.
Nhưng cô vẫn chưa làm được chuyện cô đồng ý với người đàn ông kia, từ trước đến nay, cô trọng nhất là danh dự, chuyện cô đã đồng ý với người khác thì nhất định phải làm được.
Cuối cùng anh Phó cũng phục hồi tinh thần, lúc này nghe được Bùi Vũ Ninh cường điệu nói lại câu trả lời một lần nữa, rốt cuộc anh ta cũng tin tất cả là sự thật chứ không phải anh ta nghe lầm, cũng không phải là ảo giác của anh ta.
Cô thật sự từ chối Miêu Ngôn vì anh.
Tuy rằng anh Phó biết Bùi Vũ Ninh từ chối Miêu Ngôn không phải vì mình, mà bởi vì ước định với anh.
Nhưng anh đã rất vừa lòng với kết quả như vậy.
Ít nhất, trong tình huống sau khi Miêu Ngôn tỏ tình với cô ấy, cô ấy vẫn có thể nhớ đến anh, nhớ được ước định giữa anh và cô ấy.
Điều này chúng tỏ anh vẫn có được một vị trí nho nhỏ trong lòng cô ấy?
Chỉ cần trong lòng cô có anh, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, một ngày nào đó, anh sẽ làm trong mắt cô, trong lòng cô đều chỉ có anh.
Đương nhiên, anh sẽ tuyệt đối không cho cô có cơ hội rời khỏi anh.
Nếu cô tự mình lựa chọn ở lại, vật anh càng không có lý do buông tay.
Anh Phó khơi rũ mắt, trong con ngươi có vài ánh sáng khác thường, cũng có vài ý cười khẽ vừa lòng, tuy nhiên bởi vì động tác rũ mắt của anh ta, tất cả những cảm xúc này đều bị che dấu, không ai phát hiện.
Anh Phó nâng ly rượu tới gần bên môi, uống một ngụm, phát hiện giờ phút này, ly rượu đã không còn đắng như lúc trước, dường như nó trở nên trong veo lại thường, cảm giác này thật tốt.
"Ninh Nhi, em thật sự không quay về cùng anh?" Lúc này, vẻ mặt Miêu Ngôn vô cùng khó coi, anh ta nhìn Bùi Vũ Ninh, ngữ khí có vài phần nghiêm khắc, nghe kỹ thậm chí còn nghe ra ý tứ uy hiếp.
Anh ta thật sự không ngờ Bùi Vũ Ninh sẽ từ chối, trước khi chỉ cần anh ta nói gì, Bùi Vũ Ninh nhất định nghe nấy, chỉ cần chuyện anh ta nói, Bùi Vũ Ninh chắc chắn sẽ dốc hết sức làm được tốt nhất, chỉ cần là anh ta yêu cầu, Bùi Vũ Ninh chắc chắn làm theo vô điều kiện.
Bây giờ, Bùi Vũ Ninh lại từ chối anh ta hết lần này đến lần khác...
Hơn nữa là sau khi anh ta vừa nói thích Bùi Vũ Ninh.
Điều này khiến trái tim Miêu Ngôn gần như phát điên.
Tại sao Bùi Vũ Ninh lại từ chối anh ta?
Tại sao?
Vì người đàn ông đó?
Miêu Ngôn nghĩ đến nụ hôn của Bùi Vũ Ninh dành cho người đàn ông vừa rồi, mắt anh ta hơi nheo lại, Bùi Vũ Ninh thực sự là vì người đàn ông đó mà từ chối anh ta sao?. Ngôn Tình Ngược
“Ninh Nhi, nói cho tôi biết vì sao vậy?” Miêu Ngôn tức muốn nổ phổi, dù sao anh ta cũng không phải như người bình thường, đương nhiên không thể biểu lộ sự tức giận của mình ra ngoài, cũng không thể để lộ cảm xúc của mình được.
Anh ta cố hết sức kìm nén sự tức giận trong lòng và cố giữ bản thân bình tĩnh.
Bùi Vũ Ninh mím môi không trực tiếp trả lời, chỉ vô thức liếc nhìn anh Phó đang thưởng thức rượu.
Bởi vì cô đã có giao ước với người đàn ông này, nhưng chuyện này nhất định không thể nói với đàn anh.
Loading...
Anh Phó đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Bùi Vũ Ninh, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Bùi Vũ Ninh, sau đó đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ấy rất dịu dàng, là kiểu dịu dàng giống như muốn khảm bạn vào trong xương máu.
Anh Phó vô cùng đẹp trai, chỉ là bình thường anh ta không thường biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài nên cảm thấy hơi lạnh lùng. Lúc này, nụ cười ấm áp của anh ta giống như một đóa hoa nở rộ trong dòng suối nóng vậy. Nó mang một vẻ đẹp có thể khiến người khác choáng váng, hơn nữa còn có một loại hơi ấm có thể quấn lấy toàn bộ cơ thể bạn.
Hàn Nhã Thanh đã quen "vẻ đẹp" của Dương Tầm Chiêu, nhưng lúc này cũng không thể không nhìn anh Phó.
Người đàn ông này thực sự rất quyến rũ, Hàn Nhã Thanh cảm thấy Bùi Vũ Ninh chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta.
Tuy nhiên, Bùi Vũ Ninh đã yêu thầm Miêu Ngôn nhiều năm như vậy, kiểu thích đó đã trở thành thói quen. Anh Phó muốn khiến Bùi Vũ Ninh quên Miêu Ngôn và đem lòng yêu anh ta, điều đó cũng không phải là một việc dễ dàng.
Hơn nữa, Hàn Nhã Thanh biết Bùi Vũ Ninh rất cố chấp.
Huống hồ là Miêu Ngôn vừa mới ‘tỏ tình’ với Bùi Vũ Ninh xong, Hàn Nhã Thanh biết rằng, khi Miêu Ngôn đã ‘tỏ tình’ với Bùi Vũ Ninh, trừ khi Miêu Ngôn làm điều gì có lỗi với Bùi Vũ Ninh, nếu không Bùi Vũ Ninh sẽ không thay lòng đổi dạ yêu người khác.
Bùi Vũ Ninh lúc này đang nhìn anh Phó, anh ta đột nhiên mỉm cười, Bùi Vũ Ninh sững sờ, có thể nói là ngẩn người. Trên thực tế, mặc dù người đàn ông này bình thường có hơi lạnh lùng, nhưng cũng không phải là chưa từng cười với cô, nhưng đều là kiểu cười cợt nhả, cười thô bỉ.
Mỗi lần anh ta cười với cô đều không có gì tốt đẹp, nên mỗi khi nhìn thấy anh ta cười, cô đều cảm thấy sợ hãi và nghiến răng căm hận.
Nhưng bây giờ anh ta cười như thế này...
Bùi Vũ Ninh đột nhiên cảm thấy trước mắt hơi mông lung, một số thứ dường như không quá rõ ràng, nhưng nụ cười của anh ta lại vô cùng rõ ràng, dường như nụ cười ấy đang nở trong lòng cô.
Khóe môi Bùi Vũ Ninh mím chặt, không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình như bị lỡ nhịp.
Tại sao người đàn ông này tự nhiên lại cười như vậy chứ?
Bị bệnh à!!!
Bùi Vũ Ninh nhanh chóng quay đầu, đưa mắt nhìn chỗ khác, không nhìn anh Phó nữa.
Chỉ là động tác của Bùi Vũ Ninh rõ ràng có hơi nhanh nên trông giống như đang hoảng sợ, có ý muốn né tránh.
Nụ cười trên môi anh Phó càng trở nên sâu hơn, anh ta rất hài lòng với phản ứng vừa rồi của Bùi Vũ Ninh.
Miêu Ngôn vốn không phải người bình thường, anh ta là kiểu người quan sát rất tỉ mỉ, vì vậy anh ta đương nhiên có thể nhìn thấy mọi thứ giữa Bùi Vũ Ninh và anh Phó rất rõ ràng.
Ánh mắt của Miêu Ngôn rõ ràng đang chùng xuống, lúc này trái tim anh ta cũng nặng trĩu theo, vừa rồi anh ta yêu cầu Bùi Vũ Ninh cho anh ta một lời giải thích, nhưng Bùi Vũ Ninh lại nhìn anh Phó thay vì giải thích, vì vậy Miêu Ngôn có thể chắc chắn rằng Bùi Vũ Ninh không trở về với anh ta thực sự có liên quan đến anh Phó đó.
Mà phản ứng của Bùi Vũ Ninh khi nhìn thấy anh Phó khiến trong lòng của Miêu Ngôn lo lắng hơn. Liệu Bùi Vũ Ninh có phải đã thích anh Phó đó rồi hay không?
Không, không thể nào, anh ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
“Ninh Nhi, em biết tôi rất lo lắng cho em, vì vậy tôi mới đặc biệt đến đây tìm em.” Miêu Ngôn thầm thở một hơi, anh ta cố gắng đè nén mọi bất mãn trong lòng, khi nhìn Bùi Vân Ninh lần nữa, anh ta lại nở một nụ cười vô cùng ấm áp.
"Em, em biết..." Bùi Vũ Ninh liếc nhìn Miêu Ngôn, không biết là vì căng thẳng hay vì lương tâm cắn rứt, sau nhìn Miêu Ngôn xong, cô vội vàng cúi đầu xuống.
“Ninh Nhi, những lời vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, em nên hiểu tâm ý của tôi.” Miêu Ngôn vừa bị Hàn Nhã Thanh ép phải thừa nhận rằng anh ta thích Bùi Vũ Ninh, vốn bất mãn trong lòng, nhưng lúc này anh ta lại cảm thấy đúng lúc có thể lợi dụng được.
Anh ta biết quá rõ năng lực của Bùi Vũ Ninh, không ai trong số những người anh ta quen có thể so sánh được với Bùi Vũ Ninh, cũng không ai có thể cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì anh ta như Bùi Vũ Ninh.
Vì vậy, anh ta tuyệt đối không thể để Bùi Vũ Ninh rời đi, tuyệt đối không thể.
"đàn anh..." Bùi Vũ Ninh lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Miêu Ngôn, giọng nói của cô hơi thấp, muốn nói nhưng lại thôi.
“Ninh Nhi, em biết rằng tôi thích em, tôi thích em cho nên tôi không muốn em gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.” Miêu Ngôn nhìn dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi của Bùi Vũ Ninh, trong lòng anh ta càng thêm chùng xuống, nhưng trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp.
Mà lúc này những lời tình cảm của Miêu Ngôn cũng vô cùng ấm áp.
Vừa rồi bị Hàn Nhã Thanh thúc ép, Miêu Ngôn nói rất miễn cưỡng, nhưng lúc này, Miêu Ngôn lại nói ra những lời tình cảm một cách dễ dàng và táo bạo như vậy.
Tuyệt đối không giống như lần đầu tiên nói ra.
“Vì vậy, trở về với tôi được không?” Không thể không nói Miêu Ngôn rất biết cách đánh vào tâm lý người khác, đặc biệt là trái tim của Bùi Vũ Ninh. Dù sao thì trước đây Bùi Vũ Ninh cũng đã thích anh ta, hơn nữa cũng đã thích nhiều năm như vậy.
Miêu Ngôn nhìn thẳng về phía Bùi Vũ Ninh, chờ đợi câu trả lời của Bùi Vũ Ninh, anh ta cảm thấy bản thân đã nói rõ ràng như vậy rồi, Bùi Vũ Ninh nhất định sẽ không từ chối anh ta nữa.
Khóe môi Sở Bách Hà co giật dữ dội, cô ta có chút kích động muốn chửi thề, người đàn ông này quá nham hiểm, quá đê tiện.
Vừa rồi anh ta thừa nhận rằng thích Bùi Vũ Ninh, thừa nhận một cách miễn cưỡng. Nếu như không phải Thanh Thanh ra tay, sợ là anh ta vẫn muốn lừa dối và không thừa nhận.
Lần này anh ta ngược lại khá chủ động.
Anh ta rõ ràng đang muốn lừa gạt Bùi Vũ Ninh, người đàn ông này thật ghê tởm, quả thật là một tên cặn bã.
Làm sao Bùi Vũ Ninh lại có thể mù quáng yêu tên cặn bã này như vậy?
Cô ta và Thanh Thanh đã làm rất nhiều để giúp Bùi Vũ Ninh thoát khỏi tên cặn bã này, nhưng bây giờ họ lại bị tên cặn bã này lợi dụng.
Sở Bách Hà càng nghĩ tới càng tức muốn nổ phổi.
Anh Phó hơi nheo mắt lại, trái tim khẽ thắt lại, tuy rằng Bùi Vũ Ninh vừa mới từ chối Miêu Ngôn, nhưng bây giờ Miêu Ngôn lại lừa Bùi Vũ Ninh bằng những lời đường mật như vậy, Bùi Vũ Ninh rất có thể sẽ bị Miêu Ngôn lừa gạt lần nữa.