• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (126 Viewers)

  • Chương 1081-1090

Hàn Nhã Thanh không vội chút nào, cô hiểu rõ Bùi Vũ Ninh, vì Bùi Vũ Ninh trước đó đã từ chối Miêu Ngôn, càng chứng tỏ rằng những việc Bùi Vũ Ninh muốn làm thì cô ấy chắc chắn sẽ làm, vậy thì Bùi Vũ Ninh không có lý do gì để thay đổi quyết định của mình.

Từ trước đến giờ Bùi Vũ Ninh luôn là người cứng đầu và cố chấp nhất.

Những việc mà cô ấy đã hứa với người khác thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Còn việc cô vừa ép Miêu Ngôn nói thích Bùi Vũ Ninh, mục đích thực sự của Hàn Nhã Thanh không phải là để Miêu Ngôn tỏ tình với Bùi Vũ Ninh.

Hàn Nhã Thanh muốn Bùi Vũ Ninh nhìn thấy bộ mặt thật của Miêu Ngôn.

Bùi Vũ Ninh trước đây thầm mến Miêu Ngôn, cô ấy chưa bao giờ bày tỏ suy nghĩ của mình với Miêu Ngôn, Miêu Ngôn cũng chưa từng đồng ý với Bùi Vũ Ninh.

Dưới tình huống như vậy, bất cứ điều gì Miêu Ngôn làm, xét từ lập trường của Bùi Vũ Ninh, không có gì sai cả.

Bùi Vũ Ninh cũng không cảm thấy có điều gì không ổn, cho dù khi Miêu Ngôn biểu hiện tình cảm với những người phụ nữ khác, hoặc là Miêu Ngôn làm ra những chuyện mập mờ không rõ ràng với những người phụ nữ khác.

Dù sao thì Miêu Ngôn cũng không tỏ tình với Bùi Vũ Ninh, hai người cũng không xác định quan hệ gì, Miêu Ngôn làm chuyện gì cũng là tự do của anh ta.

Thế nhưng, một khi Miêu Ngôn bày tỏ tâm ý của mình với Bùi Vũ Ninh, Bũi Vũ Ninh cũng không từ chối, mối quan hệ giữa hai người cứ như thế được xác định, nếu dưới tình huống như vậy, những chuyện mà Miêu Ngôn làm lại không thích hợp.
Loading...


Bùi Vũ Ninh đương nhiên cũng không còn tâm ý như trước đây, không phải là thái độ như trước đây.

Hàn Nhã Thanh biết Bùi Vũ Ninh thực ra là loại người một hạt cát cũng không lọt vào mắt. Hãy tìm đọc trang chính ở ++ TRÙMTRUYỆN .C OM ++

Đây mới là ý định thực sự của Hàn Nhã Thanh.

Vì vậy, bây giờ Hàn Nhã Thanh thậm chí không lo lắng chút nào về việc Bùi Vũ Ninh đi theo Miêu Ngôn, nếu Bùi Vũ Ninh theo Miêu Ngôn trở về, thì sớm muộn cũng nhận ra bộ mặt thật của Miêu Ngôn.

Hàn Nhã Thanh không lo lắng Bùi Vũ Ninh sẽ bị lừa, trước đây là Bùi Vũ Ninh có tình ý, là kiểu muốn mà không được, cho nên Bùi Vũ Ninh sẽ thận trọng hơn trong chuyện tình cảm, nhưng hiện giờ quan hệ của họ đã được xác định, tình huống hoàn toàn không giống trước nữa.

“đàn anh, xin lỗi, hiện tại em thực sự không thể theo anh về. Anh cho em chút thời gian, đợi em giải quyết chuyện này thì em sẽ về cùng anh.” Bùi Vũ Ninh lúc này nghe thấy lời của Miêu Ngôn, thật sự rất kích động, nhưng cô vẫn từ chối Miêu Ngôn.

Cho dù Miêu Ngôn có che giấu tốt như thế nào đi chăng nữa, trên mặt anh ta lúc này cũng tràn đầy bất mãn.

Bùi Vũ Ninh nhìn thấy Miêu Ngôn không vui, cô liên tục giải thích: “đàn anh, cho em một chút thời gian, cho em... cho em mười ngày..."

Bùi Vũ Ninh ngừng nói, ánh mắt cô theo bản năng nhìn về phía anh Phó, cô liếc nhìn anh Phó, nghĩ rằng mười ngày có lẽ là không đủ, Bùi Vũ Ninh lại thay đổi lời nói: “đàn anh, anh cho em một tháng, không, là hai tháng... “

Trong những ngày qua, Bùi Vũ Ninh đã nhìn thấy rõ năng lực của anh Phó, mấy ngày qua, cô đã dùng hết các phương pháp có thể sử dụng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi anh Phó.

Đừng nói đến việc bỏ trốn, cô gần như không thể vượt qua được khoảng cách mười mét bên cạnh anh Phó.

Đó là lý do tại sao khiến Bùi Vũ Ninh xoắn xít về vấn đề thời gian, thật ra cô cảm thấy rằng hai tháng có lẽ là không đủ.

Anh Phó sững sờ, hai mắt chớp nhanh, sau đó khóe môi không tự chủ được nhếch lên, anh ta phát hiện tại sao người phụ nữ của mình lại đáng yêu như vậy.

“Haha...” Sở Bách Hà không nhịn được cười. "Ninh nhi, khi người ta hứa sẽ hoàn thành một việc gì đó sẽ rút ngắn thời gian lại, chỉ có em là không ngừng tăng thêm. Theo cách làm này của em, thêm mấy năm nữa, thậm chí là cả đời thì có thể hoàn thành sao?”

Sở Bách Hà không sợ mọi việc thêm rắc rối mà cố ý thêm dầu vào lửa, cố ý nói cho Miêu Ngôn biết.

Sắc mặt Miêu Ngôn thay đổi rõ ràng, trở nên có chút khó coi, cho dù lúc này anh ta đã cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng rõ ràng không thể che giấu hoàn toàn cảm xúc của mình.

Anh ta không ngờ anh ta đã hạ mình để tỏ tình với Bùi Vũ Ninh, vậy mà Bùi Vũ Ninh còn không đồng ý trở về với anh ta.

Thái độ vừa rồi của Bùi Vũ Ninh như đánh thẳng vào mặt anh ta, khiến anh ta khó xử.

Cộng thêm lời nói của Sở Bách Hà, đáy mắt Miêu Ngôn có chút âm ngoan.



“Ninh nhi, em có thể nói cho đàn chị biết rốt cuộc em còn chuyện quan trọng gì chưa làm không?” Sở Bách Hà không muốn dừng lại, nên cố ý hỏi lại.

Bùi Vũ Ninh cứ nói là có chuyện cần giải quyết nhưng lại không nói là chuyện gì, thật ra Sở Bách Hà cũng rất tò mò, đương nhiên Sở Bách Hà cũng cố ý hỏi giúp Miêu Ngôn.

Sở Bách Hà biết cho dù Bùi Vũ Ninh có trả lời câu hỏi của cô ta hay không, thì trong lòng Miêu Ngôn cũng sẽ vô cùng khó chịu.

Sở Bách Hà cũng cố ý nhấn mạnh bốn chữ vô cùng quan trọng.

Sở Bách Hà luôn là người am hiểu việc chỉnh người nhất.

"Em..." Khóe môi Bùi Vũ Ninh khẽ mở, cô lại liếc nhìn Miêu Ngôn: "Em thật sự có chuyện..."

Bùi Vũ Ninh vẫn không nói đó là chuyện gì, lời hưa hẹn như vậy thật sự rất khó nói với người khác.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chị càng ngày càng tò mò rồi đó.” Sở Bách Hà vốn đã rất tò mò rồi, nếu vấn đề này đã được khơi mào, mà Sở Bách Hà lại không nhận được câu trả lời, vì vậy cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.

“Để chị đoán xem, có liên quan đến anh Phó phải không!!” Sở Bách Hà biết Bùi Vũ Ninh sẽ không dễ dàng nói ra, vì vậy cô ta dùng biện pháp khác, đương nhiên, cô ta làm như vậy cũng muốn chọc giận Miêu Ngôn.

Vừa rồi, khi Miêu Ngôn nói dối Bùi Vũ Ninh, Sở Bách Hà thực sự rất chán ghét, vì vậy đối với Miêu Ngôn, cô ta tuyệt đối sẽ không nể mặt.

Khóe môi Bùi Vũ Ninh mím chặt, không trả lời.

Đôi khi không trả lời cũng như ngầm thừa nhận, tức là việc Bùi Vũ Ninh từ chối trở về với Miêu Ngôn thực sự có liên quan đến anh Phó.

Sở Bách Hà đưa mắt nhìn Miêu Ngôn, không ngoài dự liệu, cô ta thấy sắc mặt của Miêu Ngôn trở nên khó coi hơn, thậm chí cô ta còn nhìn thấy trong mắt Miêu Ngôn hiện lên một tia hung ác.

“Bị chị đoán trúng rồi, quả thật có chuyện liên quan đến anh Phó.” Sở Bách Hà cười như hồ ly tinh.

“Chị nói mà, mấy ngày nay em ăn chung đi chung với anh Phó. Cho dù làm chuyện gì, hai người cũng sẽ ở cùng nhau, giống như đứa trẻ sơ sinh dính nhau...” Sở Bách Hà không ngại làm lớn chuyện, mà ngược lại, cô ta cảm thấy càng lớn chuyện càng tốt, nếu như bây giờ Bùi Vũ Ninh có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Miêu Ngôn thì quá tốt rồi.

Sở Bách Hà rất tức giận khi nhìn thấy Miêu Ngôn, cô ta sắp không thể nhịn được nữa, vì vậy mới cố tình thêm dầu vào lửa.

Cô ta cố ý chọc giận Miêu Ngôn, cô ta chỉ muốn xem Miêu Ngôn sẽ làm gì khi tức giận...

Phải nói rằng Sở Bách Hà muốn điên rồi.

Ánh mắt Sở Bách Hà hiển nhiên có chút hưng phấn, chờ đợi xem kịch vui!
Hàn Nhã Thanh đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Sở Bách Hà, cô không nói gì, chỉ đứng đó nhìn.

“Sở Bách Hà, chị đừng nói bậy…” Bùi Vũ Ninh rõ ràng choáng váng khi nghe những lời của Sở Bách Hà nói, cô vô thức hét lên.

Sở Bách Hà sao có thể nói vậy chứ? Những lời của Sở Bách Hà có thể khiến đàn anh hiểu lầm.

Mấy ngày nay, cô theo bên cạnh anh Phó, nhưng giữa hai người không xảy ra chuyện gì cả.

Cô luôn cố gắng thoát khỏi bàn tay của anh Phó, nên không có khả năng xảy ra chuyện gì cả.

“Chị nói sai rồi sao? Mấy ngày nay em và anh Phó không phải lúc nào cũng ở cùng nhau sao? Hai người chẳng lẽ không phải ăn chung ở chung mà còn ngủ chung sao?" Sở Bách Hà nhướng mày, cô ta cố ý nói những lời mập mờ như vậy.

Sắc mặt Miêu Ngôn càng thêm khó coi, anh ta vô thức siết chặt hai tay, đôi mắt nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, trong mắt không còn sự dịu dàng như vừa rồi, mà là có chút tức giận: "Ninh Nhi, có thật không? Những gì cô ta nói có đúng không?”. Truyện Khoa Huyễn

Miêu Ngôn lúc này thật sự rất tức giận, anh ta biết mình không có cách nào hoàn toàn che giấu cảm xúc, nhất là trước mặt Hàn Nhã Thanh, cho nên Miêu Ngôn cũng không che giấu nữa, mà là biểu lộ sự tức giận.

Anh ta tức giận khi nghe những điều đó, nhưng ngược lại cho thấy anh ta quan tâm đến Bùi Vũ Ninh.

Chỉ là, vì sao anh ta tức giận thì chỉ có bản thân anh ta biết.
Loading...


“đàn anh, nghe em giải thích, giữa em và anh ấy không có chuyện gì cả..." Bùi Vũ Ninh theo bản năng muốn giải thích, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng được.

“Ninh Nhi, hiện giờ em trở về với tôi, tôi sẽ không truy cứu những chuyện khác.” Nhìn thấy Bùi Vũ Ninh không thể giải thích rõ ràng, trong lòng Miêu Ngôn có chút chùng xuống, anh ta biết bây giờ nhất định phải đưa Bùi Vũ Ninh trở về sớm nhất có thể.

Chỉ cần có thể đưa Bùi Vũ Ninh trở về, anh ta sẽ có cách giải quyết chuyện này, anh ta sẽ có cách khiến Bùi Vũ Ninh và anh Phó không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Bùi Vũ Ninh nhìn Miêu Ngôn, nhất thời không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Anh Miêu, Vũ Ninh đã nói rất rõ ràng rồi, cô ấy không muốn cùng anh trở về, sao anh phải làm khó cô ấy vậy.” Sở Bách Hà sợ Miêu Ngôn sẽ lừa Bùi Vũ Ninh trở về.

“Ninh Nhi, tôi hỏi em lần cuối, em thật sự không trở về cùng tôi sao?” Miêu Ngôn không quan tâm Sở Bách Hà, mà là hỏi Bùi Vũ Ninh. Miêu Ngôn biết rất rõ, những vấn đề khác chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất là làm cho Bùi Vũ Ninh đồng ý trở về với anh ta.

"Ninh Nhi, tôi thích em, cho nên không muốn nhìn thấy em ở cùng với người đàn ông khác. Đây là ham muốn chiếm hữu của đàn ông. Tôi yêu em, cho nên không thể dung túng cho em và người đàn ông khác...”

Miêu Ngôn ngừng nói, anh ta thở gấp, rồi lại nói: "Ninh Nhi, bây giờ tôi để em tự chọn, chọn tôi... hay là chọn anh ta."

Miêu Ngôn hiển nhiên đang muốn ép Bùi Vũ Ninh đưa ra quyết định vào lúc này, dùng thứ mà anh ta gọi là ‘tình yêu’ để ép buộc Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh sững sờ, hai mắt ngơ ngác nhìn Miêu Ngôn.

“Ninh Nhi, tôi yêu em, cho nên có một số việc, tôi không thể chịu đựng được.” Miêu Ngôn lại nói thêm, dùng danh nghĩa tình yêu, một vài lời nói có thể được coi là đương nhiên.

“Cho nên, Ninh Nhi, đừng trách tôi ép buộc em, chẳng qua là bởi vì tôi quá yêu em.” Lời tỏ tình của Miêu Ngôn càng ngày càng trắng trợn, càng hơn.

Vừa rồi Miêu Ngôn nói anh ta thích Bùi Vũ Ninh, Bùi Vũ Ninh vui vẻ đến mức không nói được gì, bây giờ Miêu Ngôn nói anh ta yêu cô, Miêu Ngôn nói anh ta quá yêu cô…

Bùi Vũ Ninh sững sờ một lúc, quên hết mọi phản ứng.

Sở Bách Hà cũng sững sờ, cô ta không ngờ có thể làm được đến bước này, người đàn ông này cũng quá..âm hiểm rồi!!

Ngay từ đầu Bùi Vũ Ninh rất yêu anh ta, mới khiến anh ta tự tin như vậy.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi mím lại, đôi mắt liếc nhìn về phía anh Phó.

Miêu Ngôn táo bạo như vậy, không biết anh Phó có thể tiếp chiêu lại không?



Miêu Ngôn đã chủ động như vậy, nhưng anh Phó vẫn ngồi yên, không lẽ Bùi Vũ Ninh sẽ bị Miêu Ngôn lừa về sao?

“Ninh Nhi, tôi đang đợi câu trả lời của em.” Miêu Ngôn biết được mục đích của mình đã đạt được, trong lòng càng thêm đắc ý, Bùi Vũ Ninh yêu anh ta nhiều như vậy, chỉ cần anh ta nguyện ý, Bùi Vũ Ninh làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta chứ.

Bùi Vũ Ninh không trả lời Miêu Ngôn ngay lập tức, cô lại đưa mắt sang nhìn anh Phó.

Miêu Ngôn khẽ giật mình, hai mắt nhanh chóng nheo lại, không ngờ anh ta đã đạt nói đến bước này rồi, nhưng Bùi Vũ Ninh không lập tức đồng ý về với anh ta, mà lại đi nhìn sang anh Phó?!

“Nếu em muốn trở về cùng cậu ta thì đi đi, chuyện em đã hứa với tôi..." Anh Phó cầm cái ly trong tay, nhưng lúc này trong ly không còn một chút rượu, anh ta cũng không lắc nữa, cứ bưng lên như vậy.

Anh ta nhìn Bùi Vũ Ninh, có vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó lại nở nụ cười: "Nếu em muốn nuốt lời thì cứ làm đi.”

Lúc này anh ta vẫn chỉ nở nụ cười, nhưng hoàn toàn khác với nụ cười trước đây, nụ cười trước đây khiến người ta cảm thấy tươi sáng và ấm áp.

Nhưng nụ cười lúc này của anh ta khiến người ta không khỏi xót xa, thậm chí có cảm giác đau lòng.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, sau đó khóe môi nhếch lên, anh Phó quả nhiên lợi hại, không hổ là người được Dương Tầm Chiêu mời tới.

Vẫn là anh Phó hiểu rõ Bùi Vũ Ninh, Bùi Vũ Ninh luôn là người đề cao chữ tín nhất và dễ mềm lòng nhất.

Lúc này, lời nói của anh Phó đã đánh trúng điểm yếu của Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh thích Miêu Ngôn, đã thích rất nhiều năm, nhưng Bùi Vũ Ninh không phải loại người từ bỏ nguyên tắc vì tình yêu.

Ánh mắt Sở Bách Hà nhanh chóng lóe lên, có vẻ hơi sững sờ một chút, xong vẫn duy trì sự im lặng.

“Tôi, những gì tôi đã hứa đương nhiên sẽ không nuốt lời.” Vẻ mặt Bùi Vũ Ninh không được tự nhiên, cô dời mắt đi, giọng nói lúc này hiển nhiên có chút nhỏ, nhưng cũng đủ để mọi người có mặt ở đây nghe rõ.

Anh Phó đương nhiên cũng nghe thấy, khóe môi nhếch lên rõ ràng, anh ta rất hài lòng với kết quả đó.

Hai mắt Sở Bách Hà chớp chớp, rồi lại chớp chớp, con bà nó, anh Phó này thật cao tay...

Cũng quá lợi hại rồi.

“Thanh Thanh, anh Phó này rốt cuộc là loại người gì?” Sở Bách Hà nhỏ giọng hỏi Hàn Nhã Thanh, ngay từ đầu Sở Bách Hà đã biết anh Phó này không đơn giản.
Trình Nhu Nhu còn thỉnh thoảng không nhịn được nhìn về phía Hàn Nhã Thanh và Sở Bách Hà mấy lần, ánh mắt rõ ràng mang theo đắc ý và khoe khoang.

Bùi Doanh vẫn luôn ở bên cạnh Trình Nhu Nhu, nhìn như cô ta không làm gì cả.

Nhưng cô ta đã sắp xếp kế hoạch xong rồi, thật ra kế hoạch của cô ta đã bắt đầu, đang tiến hành một cách lặng lẽ.

Nhưng vì sau khi Bùi Doanh điều chỉnh, kế hoạch thật sự quá kín đáo, trong chốc lát Hàn Nhã Thanh vẫn chưa phát hiện ra.

“Cô ta đắc ý cái gì? Có cái gì để đắc ý chứ? Không phải chỉ là công chúa của Qủy Vực Chi Thành thôi sao? Qủy Vực Chi Thành đúng là lợi hại thật, thành chủ của Qủy Vực Chi Thành cũng lợi hại, nhưng cô ta có cái gì? Không phải chỉ có một người ba tốt thôi ư?” Bình thường Sở Bách Hà cũng xem thường loại người như Trình Nhu Nhu nhất, thấy ánh mắt rõ ràng là đang khoe khoang của Trình Nhu Nhu, Sở Bách Hà bật cười thành tiếng.

“Người ba tốt này của cô ta cũng không phải người bình thường, người ba tốt của cô ta là thành chủ của Qủy Vực Chi Thành, cho nên cô ta vẫn có vốn liếng này.” Bùi Vũ Ninh cũng chướng mắt người như Trình Nhu Nhu, nhưng Trình Nhu Nhu là công chúa của Qủy Vực Chi Thành, chỉ thân phận này đã đủ để cô ta cười to ra tiếng rồi.

“Không phải chỉ là mới nhận về à, có gì đặc biệt chứ, nhìn cô ta không giống thành chủ của Qủy Vực Chi Thành một chút nào, nói không chừng thật sự xét nghiệm nhầm rồi. Dù với năng lực của thành chủ Qủy Vực Chi Thành, khả năng nhầm lẫn là không lớn, nhưng việc đời khó đoán, ai có thể đảm bảo tuyệt đối không có sơ suất gì được?” Sở Bách Hà đúng là có ý kiến với Trình Nhu Nhu, nhưng Sở Bách Hà thật sự cũng nhận ra Trình Nhu Nhu không nên là con gái của Qủy Vực Chi Thành.

“Em biết chị không ưa cô ta, em cũng không ưa cô ta, nhưng chuyện chị nói là không có khả năng.” Về vấn đề chính sự, Bùi Vũ Ninh vẫn luôn rất bình tĩnh, cô sẽ không vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
Loading...


Bùi Vũ Ninh cảm thấy chuyện Sở Bách Hà nói hoàn toàn không có khả năng.

“Tôi cũng biết là không có khả năng, nhưng tôi cảm thấy con gái của thành chủ Qủy Vực Chi Thành không nên là cô ta.” Sở Bách Hà hơi nhếch môi, tỏ vẻ đáng tiếc.

“Vậy chị cảm thấy con gái của thành chủ nên thế nào?” Bùi Vũ Ninh nhìn thấy dáng vẻ của Sở Bách Hà thì không nhịn được cười, có đôi khi Sở Bách Hà trông giống như một đứa trẻ vậy.

“Chị cảm thấy con gái của thành chủ Qủy Vực Chi Thành nên giống Thanh Thanh của chúng ta.” Trong mắt Sở Bách Hà có ánh sáng lóe lên, sau đó đột nhiên đảo mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nói một câu rất hùng hồn.

Dù Sở Bách Hà nói rất hùng hồn, nhưng tuyệt đối là một lời nói theo cảm tính.

Đương nhiên nói chuyện như thế không thể xem là thật được. Truyện Thám Hiểm

Nhưng sau khi Bùi Vũ Ninh nghe thấy lời của Sở Bách Hà thì lại ngây người, Bùi Vũ Ninh cũng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, chợt im lặng, cũng không phản bác lại lời nói của Sở Bách Hà như hai lần trước.

Anh Phó cũng ngước mắt lên nhìn về phía Hàn Nhã Thành, vẻ mặt hơi thay đổi.

Sở Bách Hà vốn dĩ chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của hai người khác, cô ta cũng nhìn vào Hàn Nhã Thanh.

“Mọi người đều nhìn tôi như thế làm gì?” Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ nhiều cái gì, thấy mọi người đều nhìn mình như thế thì không nhịn được cười: “Sở Bách Hà chỉ thuận miệng nói thôi, phản ứng của mọi người là thế nào vậy?”

“Tớ nhận ra lời Bách Hà nói cũng đúng lắm, tớ cũng cảm thấy con gái của thành chủ Qủy Vực Chi Thành nên giống cậu.” Bùi Vũ Ninh trước giờ vẫn luôn bình tĩnh trong chính sự, xưa nay không làm việc theo cảm tính, lúc này lại hiếm khi phụ họa theo lời của Sở Bách Hà.

“Cậu cũng hồ đồ theo Bách Hà rồi hả.” Hàn Nhã Thanh không nhịn được lắc đầu, hai người kia còn nói nữa.

Sở Bách Hà hơi nhíu mày, sau đó đột nhiên đến gần Hàn Nhã Thanh, nói nhỏ: “Thanh Thanh, ba em thật sự là Hàn Trung Phương ư? Có phải mẹ em nhầm lẫn rồi không?”

Câu này của Sở Bách Hà chỉ là đùa giỡn, thật sự chỉ là đùa giỡn thôi.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời Sở Bách Hà nói thì ngây người, Hàn Trung Phương cũng không phải ba ruột của cô, lần trước vì chuyện Dương Bạc Vệ, cô cố ý đi xét nghiệm ADN, đã chứng minh được điều này.



Nhưng ngoài cô, cũng chỉ có Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng biết chuyện này thôi, cô không nói với ai nữa cả.

Bây giờ cô cũng không biết ba ruột của mình là ai, nhưng cô không đi điều tra, cũng không muốn đi điều tra.

Mẹ đã qua đời, chuyện này cũng không còn gì để tra xét nữa, vả lại trước khi mẹ mất bảo cô về nhà họ Hàn, chúng tỏ mẹ cũng không biết ba ruột của cô là ai.

Mà ba ruột kia của cô đã biết bao năm rồi chưa từng xuất hiện, đến khi mẹ cô qua đời cũng không thấy xuất hiện, cô cảm thấy không cần thiết phải đi tìm người kia nữa.

Nhưng dù bây giờ Hàn Nhã Thanh không biết ba mình là ai thì cô cũng không cho rằng mình và thành chủ của Qủy Vực Chi Thành có quan hệ gì.

“Thanh Thanh, tự nhiên cậu đờ người ra thế?” Sở Bách Hà thấy một lúc lâu Hàn Nhã Thanh không đáp lại thì khó hiểu nhìn cô: “Cậu nghĩ gì mà tập trung thế?”

“Không có gì, sau này đừng đùa như thế nữa.” Dù Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không điều tra, cũng không muốn đi tìm ba ruột, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng hoàn toàn không để ý.

Dù sao đó cũng là người thân cùng dòng máu với cô, sao có thể hoàn toàn không để bụng được?

“Ừm, không đùa nữa, không đùa nữa”, Sở Bách Hà nhìn thấy Hàn Nhã Thanh nghiêm túc thì vội vàng xin lỗi: “Thanh Thanh, chị sai rồi, chị sai rồi, em đừng để trong lòng.”

Sở Bách Hà hiểu rất rõ chuyện của Hàn Nhã Thanh, cô tưởng lời mình nói khi nãy chạm đến chuyện đau lòng của Hàn Nhã Thanh.

“Không sao?” Hàn Nhã Thanh cũng không đau lòng khổ sở vì chuyện trước kia, cô biết mẹ cũng không muốn thấy mình buồn, trước khi mẹ qua đời đưa cô đến nhà họ Hàn là vì để cô có một chỗ dựa.

Dù những người khác của nhà họ Hàn có thế nào, ông cụ Hàn cũng thật lòng với cô, có lẽ mẹ cũng biết rõ điều này mới đưa cô đến nhà họ Hàn.

Hàn Nhã Thanh không biết trước khi mẹ sinh có từng đi tìm ba ruột của cô không, nhưng Hàn Nhã Thanh biết mẹ vẫn luôn tránh né Dương Bạc Vệ, vào những lúc cuối đời, mẹ biết cô không phải đứa bé của nhà họ Hàn cũng không muốn đưa cô cho Dương Bạc Vệ.

Trước khi mẹ bệnh, dù có vất vả có khó khăn cách mấy cũng là một mình nuôi cô.

Nghĩ đến chuyện trước đây, Hàn Nhã Thanh hơi ngẩn ngơ, cho nên cô không phát hiện ra trong đám người dự tiệc lúc này, có người cầm điện thoại không biết đang tung tin gì, mà khi những người khác nhìn thấy tin tức trên điện thoại, vẻ mặt ai nấy nhìn về phía Hàn Nhã Thanh đều thay đổi…
Tiệc rượu hôm nay rất lớn, rất nhiều người đến, nếu có hành động mờ ám gì đó thật sự rất khó phát hiện ra.

Hơn nữa người tung tin kia bắt đầu từ nơi cách xa mấy người Hàn Nhã Thanh nhất, cho nên càng dễ tránh tầm mắt của mấy người Hàn Nhã Thanh hơn.

Nhưng phạm vi người kia tung tin ngày càng rộng, đương nhiên cũng không thể che giấu được, rõ ràng người kia cũng không có ý che giấu.

“Thanh Thanh, có chuyện gì thế?” Bùi Vũ Ninh nhìn thấy không ngừng có người nhìn về phía Hàn Nhã Thanh bằng ánh mắt rất là, biết chắc chắn có vấn đề, nhưng trong chốc lát Bùi Vũ Ninh không biết tình huống thế nào.

“Tớ vốn cho rằng ít nhiều gì lời uy hiếp của chúng ta cũng có tác dụng, nhưng rõ ràng là cô ta không nghĩ thế.” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng phát hiện ra vấn đề, Hàn Nhã Thanh rất nhạy bén, sao ánh mắt những người kia có thể tránh khỏi đôi mắt cô được, vả lại, Hàn Nhã Thanh còn phát hiện cái người đang cho mọi người xem cái gì kia.

Đó là một người đàn ông trông hơi thô tục, nhìn một cái đã biết không phải người tốt lành gì, Hàn Nhã Thanh không quen gã ta, nhưng cô chắc chắn người đàn ông kia đang tung tin tức cực kỳ bất lợi với cô.

“Rốt cuộc người phụ nữ kia đang làm gì vậy?” Sở Bách Hà lập tức nổi giận: “Đúng là buồn nôn, để chị đi trừng trị cô ta.”

“Nếu em đoán không lầm thì kế hoạch bây giờ là để người ta lén đồn một vài chuyện có hại với em, bây giờ công chúa Qủy Vực Chi Thành kia cũng nghe lời cô ta, chắc chắn cô ta có thể sử dụng chút sức mạnh của Qủy Vực Chi Thành, chuyện như vậy hoàn toàn không cần cô ta ra mặt, người lén truyền tin kia cũng không cần cô ta ra lệnh.” Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua Bùi Doanh, khóe môi thấp thoáng ý cười lạnh lùng: “Chị đi tìm cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không thừa nhận…”

Hàn Nhã Thanh đã sớm nghĩ đến điều này rồi.

“Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ mặc cho cô ta bôi nhọ em sao?” Sở Bách Hà tức không chịu được, chỉ muốn chạy tới đánh người một trận, người phụ nữ ghê tởm kia chỉ biết giở trò sau lưng, thật khiến người ta thấy buồn nôn.
Loading...

“Bọn họ tung tin gì?” Bùi Vũ Ninh hơi nheo mắt lại, cô đã chú ý lâu lắm rồi, phát hiện rất nhiều người nhìn về phía Hàn Nhã Thanh bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

“Còn có thể là gì được? Chắc chắn vẫn là chuyện liên quan đến Thanh Thanh và nhà họ Dương lúc trước chứ gì, hia người lớn của nhà họ Dương cũng thật quá đáng, chính là bọn họ không ngừng bôi nhọ Thanh Thanh còn gì.” Sở Bách Hà cũng không nghĩ nhiều, cô cho rằng Hàn Nhã Thanh chỉ có thể bị bôi nhọ bằng chuyện đó thôi, dù sao cũng không ai biết chuyện của Hàn Nhã Thanh lúc ở nước M, chuyện liên quan đến hai đứa nhỏ cũng không thể có ai biết.

Chắc chắn Bùi Doanh cũng không biết chuyện hai đứa nhỏ, nếu không cô ta đã mượn hai đứa nhỏ giở trò rồi.

Dù sao vấn đề con riêng có thể hủy diệt danh tiếng của một người con gái hơn!!!

“E rằng không đơn giản thế đâu.” Hàn Nhã Thanh thì không lạc quan như Sở Bạch Hà, chuyện liên quan đến cô và nhà họ Dương cũng đã ồn ào lúc ngoài cửa rồi, bây giờ làm ầm lên nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Huống hồ lúc trước Mộ Dung Tri tuyên bố trước mặt mọi người là muốn gửi thư mời luật sư cho Dương Tầm Chiêu, cho nên chuyện của cô và nhà họ Dương đã không còn ý nghĩa gây xôn xao dư luận được nữa.

Hàn Nhã Thanh cũng chú ý tới những ánh mắt nhìn về phía mình thật sự rất kỳ lạ, nhưng bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc người đàn ông kia đang tung tin gì.

“Để chị đi hỏi xem bọn họ đang tung tin gì?” Sở Bách Hà im lặng một lát, sau đó xoay người đi về phía mấy người đang không ngừng nhìn Hàn Nhã Thanh rồi bàn tán kia.

Lần này Hàn Nhã Thanh không ngăn Sở Bách Hà lại, vì cô biết dù bây giờ Sở Bách Hà không đi tới hỏi, chuyện này chắc chắn cũng sẽ vỡ lở ra.

Dù sao khi nãy bà Ngụy đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi mà còn có người dám tung tin về cô trên buổi tiệc của nhà họ Ngụy, chứng tỏ người kia không sợ.

Sở Bách Hà vừa đi tới, những người kia lập tức ngừng bàn tán, không ai nói gì nữa.

“Các người đang nói gì vậy, sao không nói nữa?” Sở Bách Hà nhìn mấy cô chủ nhà giàu kia, ánh mắt lạnh lùng, cô ta vừa đi qua mấy người này đã im lặng, chứng tỏ bọn họ không phải đang bàn chuyện tốt đẹp gì.

“Thanh Thanh, để tớ đi bắt người đàn ông kia lại.” Bùi Vũ Ninh cũng đã sớm phát hiện ra người đàn ông đang tung tin kia trong đám người, cô biết rõ quan trọng nhất là người đàn ông đó, chỉ cần bắt được gã là có thể giải quyết vấn đề rồi.

Hàn Nhã Thanh hơi híp mắt lại, cô cũng biết người đàn ông kia đang tung tin, nhưng cô cũng biết tất cả mọi chuyện đều do Bùi Doanh giở trò, nếu cô ta đã cho gã đi tung tin thì e rằng chuyện này không đơn giản như thế!!

Đây là tiệc rượu của nhà họ Ngụy, Hàn Nhã Thanh thật sự không muốn gây rối, cho nên ý kiến của Bùi Vũ Ninh cũng được.

“Ừm, lưu loát một chút, đừng để anh ta có cơ hội làm ra chuyện gì.” Hàn Nhã Thanh muốn xử lý nhanh chóng tất cả mọi chuyện, cô tin vào năng lực của Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh gật đầu, cũng không đi thẳng về phía người đàn ông kia mà vờ như tùy ý đi tới chỗ nhân viên phục vụ, bưng một ly rượu, sau đó bước nhanh về phía gã từ sau lưng.

Dưới tình huống thế này, với tốc độ và năng lực của Bùi Vũ Ninh, muốn khống chế người đàn ông kia cũng không khó.

Nhưng lúc Bùi Vũ Ninh đến gần phía sau người đàn ông kia, một cô bé trong đám người đột nhiên chạy đến bên cạnh Hàn Nhã Thanh, ôm lấy chân cô, lớn tiếng gọi cô là mẹ.


Lúc này, dù Hàn Nhã Thanh đứng ở vị trí khá xa trung tâm, nhưng vì thế nên rất ít người, sau khi Sở Bách Hà và Bùi Vũ Ninh rời đi, lúc này cũng chỉ có Hàn Nhã Thanh và anh Phó thôi.

Cho nên cô gái nhỏ này ôm lấy Hàn Nhã Thanh gọi mẹ, tình cảnh cứ thế diễn ra trước mắt mọi người không chút che giấu.

Sở Bách Hà sửng sốt, tình hình gì vậy?!

Đứa nhóc này từ đâu ra thế?!

Đây cũng chẳng phải bé Kỳ nhà cô, sao lại gọi Thanh Thanh nhà cô là mẹ?

Bùi Vũ Ninh vốn định bắt người đàn ông lén lút tung tin kia cũng sửng sốt, cho nên cô cũng dừng động tác lại.

Mà vào lúc Bùi Vũ Ninh dừng lại, người đàn ông kia đột nhiên nhảy lên, xoay người đối diện với Bùi Vũ Ninh, sau đó chỉ vào cô la lớn: “Cô làm gì đó? Cô muốn làm gì? Cô muốn giết người diệt khẩu hả? Là Hàn Nhã Thanh kêu cô tới giết tôi diệt khẩu chứ gì?”

Người đàn ông kia nói rất lớn, rõ ràng là gã cố ý, trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía gã, đương nhiên cũng thấy Bùi Vũ Ninh đứng trước mặt gã.

Bùi Vũ Ninh vẫn luôn đi cùng Hàn Nhã Thanh, ai cũng nhìn ra quan hệ giữa hai người không tệ, bây giờ cô đột nhiên xuất hiện bên cạnh người đàn ông, lại thêm tin tức người đàn ông tung ra kia, trong chốc lác mọi người đều vô thức tin lời gã.

Ánh mắt Bùi Vũ Ninh u ám, cô chợt có dự cảm chẳng lành, khi nãy vì cô sơ xuất mà e rằng hỏng chuyện rồi.

Nhưng Bùi Vũ Ninh nhận ra chuyện này thật sự quá trùng hợp, lúc cô đi tới phía sau người đàn ông, bé gái đó cũng đột nhiên chạy đến trước mặt Hàn Nhã Thanh gọi Hàn Nhã Thanh là mẹ, đó cũng là lý do cô thất thủ.

Cô nhận ra chắc hẳn có người đã sắp xếp chuyện này từ trước rồi, có lẽ đã sớm đoán ra họ muốn dàn xếp ổn thỏa, đoán được kế hoạch của cô, cho nên hành động của cô bị người ta lợi dụng rồi.

Bùi Vũ Ninh nhớ đến lúc trước Hàn Nhã Thanh dặn dò cô phải làm lưu loát, đừng để gã làm ra chuyện gì, rất rõ ràng trước đó Thanh Thanh đã nhận ra điều này, cho nên mới cố ý dặn dò cô.

Chắc chắn Thanh Thanh cũng biết hành động của cô có tính nguy hiểm tương đối, nhưng rõ ràng là Thanh Thanh lựa chọn tin tưởng vào năng lực của cô, tiếc là cô khiến Thanh Thanh thất vọng rồi.

Không thể không nói, người đúng sau sắp đặt tất cả những chuyện này cũng có chút đầu óc, sắp đặt mọi chuyện vô cùng hợp lý, ngay cả cô cũng bị lừa rồi.

Hàn Nhã Thanh cúi mắt nhìn bé gái ôm đùi mình.

Bé gái khoảng bốn năm tuổi đang ngẩng đầu nhìn cô!

Đôi mắt bé gái hơi nhỏ, cũng hơi giống mắt sau khi làm giả của cô, không thể không nói chắc bọn họ cũng tốn không ít công sức để tìm bé gái này.

Hàn Nhã Thanh hơi cong môi, cô vốn dĩ muốn dàn xếp ổn thỏa, không muốn làm lớn chuyện trên buổi tiệc của nhà họ Ngụy, nhưng rõ ràng là có mấy người không muốn bỏ qua cho cô.

Bây giờ chuyện này ầm ĩ như vậy, Hàn Nhã Thanh cũng không phải kiêng dè gì nữa.
“Ông nói cái gì? Cái gì giết người diệt khẩu? Ông có chứng cớ gì nói chúng tôi giết người diệt khẩu không?” Sở Bách Hà trừng to mắt nhìn thẳng vào người đàn ông kia chất vấn, giết người diệt khẩu? Người này đang nói bậy bạ cái gì cơ chứ?

“Tôi biết Hàn Nhã Thanh sẽ không thừa nhận sự việc đã làm từ năm năm trước, cho nên khi tôi đi tìm cô ta thì cô ta cố ý tránh mặt như không quen biết tôi. Cô ta không muốn đưa sự việc năm đó ra ngoài ánh sáng, vì vậy cô ta muốn giết tôi diệt khẩu.” Người đàn ông kia nhìn Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt căm phẫn diễn giống y như thật.

Sở Bách Hà sững sờ, sự việc của năm năm trước? Người đàn ông này biết chuyện xảy ra của năm năm trước sao?

Người này đang muốn nói đến sự việc của Thanh Thanh và cậu ba nhà họ Dương sao?

Chuyện năm đó liên lụy đến quá nhiều, quả thực không thích hợp để lộ ra ở thời điểm này. Sở Bách Hà mím chặt môi nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại. Cô nhớ đến ánh mắt của mọi người khi đó nhìn Hàn Nhã Thanh, phản ứng của bọn họ tuyệt đối không giống như đã biết chuyện gì giữa Hàn Nhã Thanh và cậu ba nhà họ Dương. Càng huống hồ cũng không biết đứa nhỏ kia đột nhiên xuất hiện từ đâu chạy ra gọi Thanh Thanh là mẹ.

Vì vậy chuyện mà người đàn ông này nói chắc chắn không phải chuyện của Thanh Thanh và cậu ba nhà họ Dương.

Sở Bách Hà nghĩ đến một loại khả năng, chỉ là cô cảm thấy loại khả năng này rất nực cười, có những nghi ngờ mà bản thân đã nghĩ sai rồi.

“Mẹ à, mẹ là mẹ của con…” Đứa nhỏ chỉ tầm năm tuổi vẫn như cũ ôm chặt lấy chân Hàn Nhã Thanh, ánh mắt trông mong nhìn cô, giọng nói của đứa trẻ còn ngây thơ non nớt.

Một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi thật sự không biết nhiều, người khác dạy cô bé làm gì thì cô bé sẽ làm như vậy.

Cho nên, đứa trẻ năm tuổi sẽ không biết việc bản thân mình làm như vậy gây ra rắc rối ảnh hưởng cho người khác.

Hàn Nhã Thanh khẽ mỉm cười nhìn vào ánh mắt đơn thuần của đứa trẻ, cô biết đứa trẻ này vô tội, vì vậy cô không thể đối với một đứa trẻ mà tức giận.
Loading...

Sở Bách Hà trông thấy Hàn Nhã Thanh không có ý định sẽ giải thích, ngược lại còn nhìn cô bé mỉm cười. Trong lòng càng thêm lo lắng sốt ruột, Thanh Thanh như vậy có thể sẽ khiến người khác hiểu lầm hay không?

Có điều Sở Bách Hà cũng biết, đứa bé này còn quá nhỏ, quả thực nhỏ đến mức chắc chắn không hiểu mình nói gì.

Sở Bách Hà nghĩ, trước tiên vẫn là nên đưa đứa bé này đi trước.

“Phải, cô ta chính là mẹ của cháu, cô ta sinh ra cháu nhưng không nuôi cháu. Hơn nữa cũng không muốn nhận cháu, cháu đã sắp năm tuổi rồi nhưng cô ta cũng chưa từng đến thăm cháu.” Sở Bách Hà còn chưa kịp đi đến bên cạnh đứa nhỏ thì đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông vừa rồi lần nữa hét to lên.

Mọi người nghe thấy lời nói của người đàn ông này lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, ánh mắt của họ rõ ràng đã thay đổi.

“Ông nói bậy bạ cái gì đó? Không bằng không chứng không được nói linh tinh.” Sở Bách Hà dừng bước, quay đầu nhìn về người đàn ông kia, đây là từ đâu chạy tới muốn tìm chết sao?

“Ai nói tôi không bằng không chứng? Tôi có bằng chứng! Hơn nữa không chỉ có một bằng chứng.” Người đàn ông kia đi lên vài bước giữa đại sảnh, vẻ mặt lộ rõ vẻ tự mãn.

Hàn Nhã Thanh nhướng mi nhìn người đàn ông. Nhưng cô không nói bất cứ điều gì, biểu cảm trên mặt cũng không có gì thay đổi.

“Ông có bằng chứng gì?” Sở Bách Hà nóng nảy, hơn nữa cô cũng không rõ người đàn ông này rốt cuộc có bằng chứng gì mà dám nói như vậy.

Người này nói đứa nhỏ là con của Thanh Thanh? Ông ta sao lại dám ăn nói lung tung bậy bạ như thế được?

Chuyện thế này mà cũng có thể nói lung tung được sao?

Bùi Vũ Ninh đang đứng cách người đàn ông đó không xa, lúc này cô chỉ muốn lập tức đạp chết ông ta. Người này hoàn toàn đang nói bậy bạ, không cần mặt mũi nữa phải không? Thứ đồ không biết xấu hổ, cực kỳ ghê tởm!

Tuy nhiên Bùi Vũ Ninh vẫn giữ được bình tĩnh, người đàn ông đó vừa mới nói Thanh Thanh muốn giết ông ta diệt khẩu, nếu như lúc này cô thật sự làm gì với ông ta thì chẳng những không giúp được Thanh Thanh, ngược lại sẽ làm hại Thanh Thanh.

Trong lòng Bùi Vũ Ninh mặc dù rất tức giận nhưng vẫn hết sức nhẫn nhịn, cô quay về bên cạnh Hàn Nhã Thanh.

“Thanh Thanh, xem ra người này đã có sự chuẩn bị sẵn đễ diễn một vở kịch lớn.” Lúc trước cô vẫn luôn nghĩ sự việc này hết sức bình thường, nhưng hiện tại Bùi Vũ Ninh hoàn toàn đã ý thức được sự việc này tuyệt đối không hề đơn giản.

“Phải, đây đúng là một vở kịch lớn.” Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn Bùi Vũ Ninh, vẻ mặt như cũ vân đạm phong khinh.

Thật ra Hàn Nhã Thanh cũng không biết bằng chứng mà người đàn ông kia nói là gì, nhưng đối với thủ đoạn của Bùi Doanh thì coi như cô đã hiểu. Vì vậy Hàn Nhã Thanh biết sự việc ngay hôm nay khẳng định không đơn giản, hiện tại người đàn ông kia làm loạn như vậy, chỉ sợ là trong tay ông ta thật sự có ‘bằng chứng’ gì đó.

Cho dù như vậy thì cô vẫn bình tĩnh như thường, hoặc là nên nói, càng như vậy thì cô càng phải bình tĩnh.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với đứa bé này?” Bùi Vũ Ninh nhìn cô nhóc vẫn đang ôm Hàn Nhã Thanh.

“Có lẽ vì chưa từng nhìn thấy mẹ của mình cho nên mới bị người ta lợi dụng.” Hàn Nhã Thanh lần nữa nhìn đứa nhỏ, cô bé thật sự quá nhỏ, nhỏ đến mức căn bản chuyện gì cũng đều không hiểu. Mọi người dạy cô bé phải làm gì thì cô bé nhất định sẽ làm như thế.

Nhưng sẽ có lúc, hành vi và lời nói của trẻ nhỏ sẽ thuyết phục hơn. Ví dụ như lúc này, cô bé ôm lấy cô không ngừng gọi cô là mẹ, cảnh diện này sẽ khiến nhiều người dễ tin tưởng.


Suy cho cùng ai cũng biết đứa trẻ này còn nhỏ như vậy sẽ không có khả năng nói dối.

“Mẹ ơi, mẹ ơi…” Đứa trẻ ôm chặt lấy Hàn Nhã Thanh không buông tay, không ngừng gọi cô là mẹ, trong giọng nói có quá nhiều khát khao mong chờ.

Bùi Vũ Ninh khẽ thở dài, nếu thật sự là như vậy, muốn tìm hiểu sự việc trên người đứa trẻ này lại càng không có khả năng.

“Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?” Nhận được tin bà Ngụy vội chạy đến, không khỏi sững sờ khi nhìn thấy tình huống trước mặt. Nhất là khi nhìn thấy có một tiểu cô nương đang ôm chặt chân Hàn Nhã Thanh gọi mẹ. Bà Ngụy đột nhiên có cảm giác không biết bản thân đang ở đâu.

Việc Thanh Thanh có con, chuyện đó bà biết. Nhưng tuyệt đối không phải là đứa trẻ này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Dì à, thực xin lỗi. Cháu sợ lại gây thêm phiền phức tới cho dì rồi.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài nhìn bà Ngụy, vẻ mặt cô thêm mấy phần áy náy. Nếu sớm biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy thì hôm nay cô sẽ không tới đây.

Dù sao đây cũng là bữa tiệc đặc biệt để Mộ Dung Tri tiếp nhận Ngụy Khang. Bây giờ xem ra đã bị cô phá hủy rồi.

“Nói ngốc gì hả?” Bà Ngụy vừa đến đây vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng bà đã nghe thấy đứa trẻ đang ôm Hàn Nhã Thanh gọi cô là mẹ, đến đây thì biết chuyện xảy ra ngày hôm nay không đơn giản nữa.

Bà Ngụy cũng minh bạch, chuyện phát sinh ở buổi tiệc ngày hôm nay, chỉ sợ là bữa tiệc này không có cách nào trôi qua thuận lợi.

Nhưng bà hoàn toàn không có ý trách cứ Hàn Nhã Thanh, bà chắc chắn chuyện này không phải là lỗi của Thanh Thanh nhà bà.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai làm loạn ở đây?” Bà Ngụy nhẹ nhàng khẽ vỗ vỗ lên tay Hàn Nhã Thanh, sau đó đưa mắt nhìn về phía mọi người, lúc này giọng nói của bà mang theo mấy phần nghiêm trọng: “Đã không phải một hai lần các vị gây ra rắc rối ở nhà họ Ngụy, tại sao vậy? Có phải các vị cảm thấy nhà họ Ngụy chúng tôi dễ ức hiếp phải không?”

Bởi vì suy nghĩ cho Hàn Nhã Thanh, mà lời này của Bà Ngụy nói ra không một chút khách khí.

Người đàn ông ban nãy tung ra tin tức về Hàn Nhã Thanh lúc này dáng vẻ không nhịn được như muốn rụt cổ lại, hiển nhiên là sợ hãi.

Chung quy có tật giật mình, có điều ông ta nghĩ chuyện lần này là do người của Quỷ Vực Chi Thành tìm đến ông ta cho nên trong lòng như được tiếp thêm sức mạnh, vì thế ông ta cảm thấy không có việc gì phải sợ.

“Bà Ngụy, chúng tôi đều biết bà đang muốn bảo vệ cô Hàn. Nhưng bản thân cô Hàn đã làm ra chuyện như vậy, bà muốn bảo vệ cô ấy cũng vô dụng.” Một người phụ nữ đã có chồng mặc chiếc váy màu đỏ, trang điểm đậm mở miệng, trong lúc nói chuyện bà ta cố ý nhìn Hàn Nhã Thanh, trong ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt khinh thường không chút nào che giấu.

“Các vị xem tôi nói có đúng không?” Sau khi nói xong, người phụ nữ còn quay sang nhìn những người đàn bà khác xung quanh mình, muốn có được sự đồng tình của họ.

Những người đàn bà này cũng vừa mới cùng bà ta thảo luận về chuyện đó, mỗi một người trong số họ đều rất nhiệt tình.

Nhưng bây giờ, có một vài người nhìn thấy ánh mắt của bà Ngụy thì lập tức không dám hé răng nửa lời để đáp lại lời nói của người đàn bà trung niên. Ngược lại, từng người một đều lựa chọn lùi ra phía sau vài bước, rõ ràng không muốn tự chuốc lấy phiền phức.

Ở Cẩm Thành, ai cũng đều không muốn đắc tội Ngụy Khang. Càng không có ai muốn đắc tội bà Ngụy.

“Mấy người các vị sợ cái gì? Mấy người vừa rồi không phải nói hăng say lắm hay sao?” Người phụ nữ trung niên tức muốn chửi mắng người khi trông thấy mấy người kia hiện tại đều muốn trốn tránh, có điều bà ta vẫn còn nhẫn nhịn được.

Dù sao, trong hoàn cảnh này vẫn cần phải chú ý tới hình tượng.

“Bà Lý, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Bà nói cho rõ ràng.” Ánh mắt của bà Ngụy nhìn thẳng vào người phụ nữ trung niên, những người khác hiển nhiên không muốn nói. Nhưng bà Lý đây hết lần này tới lần khác muốn xuất đầu lộ diện. Nếu như chuyện đã đến mức này, không làm rõ ràng thì không có khả năng đè chuyện này xuống.
Huống hồ Bà Ngụy cũng không muốn chưa rõ ràng đã ép mọi chuyện xuống như vậy, như thế đối với Thanh Thanh cũng không tốt.

Bà trước hết phải biết rõ chuyện gì xảy ra, mới có thể đáp lại chính xác, đồng thời tìm ra cách giải quyết, lúc đó mới có thể thực sự giúp được Thanh Thanh.

Bà Ngụy bây giờ đã không lo được bữa tiệc có tiến hành thuận lợi hay không, bà bây giờ bận tâm chính là làm thế nào mới có lợi nhất cho Thanh Thanh.

Sở Bách Hà nghe thấy lời bà Ngụy nói, đôi mắt nhanh chóng nhìn về phía vị Bà Lý kia, cô ta cũng rất muốn biết người kia lúc trước rốt cuộc đã thả ra những tin tức gì.

Không chỉ có Sở Bách Hà, ngay cả Bùi Vũ Ninh cũng muốn biết, đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng hơi hiếu kì, không biết Bùi Doanh rốt cuộc để người kia thả ra tin gì.

Chỉ là Hàn Nhã Thanh đã đoán được có thể là việc liên quan đến chuyện năm năm trước.

Năm năm trước là Bùi Doanh gài bẫy cô, lúc ấy cô bị hạ độc ngất đi, trước lúc hôn mê, Bùi Doanh cùng mấy người đàn ông kia đều ở trong phòng, Hàn Nhã Thanh không biết trong lúc cô hôn mê Bùi Doanh có làm ra chuyện gì hay không.

Sau này cô bỏ trốn, chạy vào căn phòng của Dạ Tầm Chiêu, chuyện xảy ra sau đó cô hoàn toàn không biết rõ tình hình.

Những chuyện này cũng có thể sẽ biến thành tai hoạ ngầm.

Hàn Nhã Thanh vốn nghĩ rằng chuyện kia đã sớm kết thúc, không nghĩ đến sự tình cách năm năm vậy mà lại lần nữa nổi lên sóng gió.

Mà giờ khắc này cô thậm chí là hơi bị động.
Loading...

Cho nên tin tức mà Bùi Doanh để cho người truyền đi trở thành điểm mấu chốt của sự việc.

“Việc do chính cô làm ra cô rõ ràng hơn bất kỳ ai, bà Ngụy có thể để cô tự mình nói......” Bà Lý lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, sự xem thường trong mắt càng rõ ràng hơn.

“Bà Lý, chuyện bà nói chỉ sợ không phải Thanh Thanh gây nên, mà là có người cố gắng bôi nhọ, vậy nên vẫn là mời bà Lý nói một chút đi.” Bà Ngụy ngắt lời bà Lý, thái độ của bà Ngụy giờ phút này vô cùng rõ ràng, bà hoàn toàn tin tưởng Hàn Nhã Thanh.

“Nói xấu? Chứng cứ đều rõ ràng như vậy, vừa nhìn là biết thật giả, căn bản không phải là vu khống”. Bà Lý khóe môi nhếch lên: “Chúng ta ai cũng đều có mắt, đều nhìn thấy rõ ràng”.

“Bà Ngụy nếu không tin, có thể tự mình nhìn xem”. Bà Lý trong lúc nói chuyện, nhìn sang gã đàn ông hèn mọn lúc nãy: “Chứng cứ ngay tại trong tay của hắn”.

“Chứng cứ gì?” Bà Ngụy nhanh chóng chuyển mắt, cũng nhìn về phía gã hèn mọn kia, giọng nói lập tức trầm xuống lạnh lùng: “Ông thả ra tin tức gì vu oan Thanh Thanh?”

“Bà Ngụy, tôi đây cũng không phải là vu oan, những gì tôi nói đều là sự thật”. Gã đàn ông hèn mọn bỉ ổi lúc này lời nói vô cùng mạnh mẽ chắc chắn, cho dù là giả hay là thật, chung quy nhìn có vẻ như vẫn còn chút dũng khí.

“Tốt lắm, vậy nói về cái ông gọi là sự thật đi, không cần che giấu, cũng không cần lén lút đưa cho mọi người xem, cứ lấy ra, đặt ở ngoài ánh sáng đi”. Bà Ngụy là người thông minh, mặc dù bà lúc trước không hiểu rõ tình hình, nhưng cũng hiểu được tên đàn ông này nhất định đã đưa vật trong tay cho không ít người xem qua.

Cho nên, bây giờ đè xuống khẳng định là không thể nào, cho dù đè xuống rồi, cũng chỉ làm người khác hoài nghi thêm, ngược lại để người ta có cớ chửi bới Thanh Thanh.

Cho nên không bằng bày tất cả mọi chuyện ra ánh sáng, sau đó lại nghĩ cách giải quyết, trả lại trong sạch cho Thanh Thanh.

Bà cũng không tin, giả còn có thể biến thành thật.

Những người vừa nãy nhìn thấy đồ vậy trong tay gã đàn ông nghe thấy lời nói của bà Ngụy đều hơi giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới bà Ngụy sẽ trong tình huống này công khai những thứ kia, một khi công khai những vật kia, đối với Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ cực kì bất lợi.

Bà Ngụy lúc trước bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vậy, bây giờ vì sao lại muốn làm vậy?

Gã đàn ông kia cũng cực kì sửng sốt, hơi nghi hoặc nhìn về phía bà Ngụy, trong lúc nhất thời chưa lấy lại được tinh thần.

“Lấy ra đi, đừng giấu diếm”. Bà Ngụy nhìn thấy gã kia đờ ra, khóe môi rõ ràng nhiều hơn mấy phần trào phúng.

Tên đàn ông bỉ ổi ánh mắt nhanh chóng lóe lên, nhiệm vụ hôm nay của gã chính là tung video trong tay ra ngoài, cố hết sức để càng nhiều người nhìn thấy càng tốt, đương nhiên, tốt nhất là có thể làm cho phóng viên ở đây chứng kiến, sau đó công khai.

Mà yêu cầu của bà Ngụy lúc này rất hợp ý gã, gã dĩ nhiên là sẽ không từ chối, tên đàn ông hèn mọn lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt bà Ngụy: “Chứng cứ đều ở trong này”.

“Được, nếu những thứ này của ông không phải thật, tôi sẽ cho ông biết hậu quả”. Bà Ngụy cũng không nhận điện thoại, mà là nhìn qua gã kia lạnh lùng cười cười.

Tên đàn ông tay cầm di động run lên rõ ràng, điện thoại thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

“Bà Ngụy, đến cùng là thật hay là giả, để mọi người nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?” Bùi Doanh nãy giờ đứng trong đám người đi tới, trên mặt của bà mang theo nụ cười, chỉ là ánh mắt kia lúc nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, có sự âm tàn như rắn độc.

Tên đàn ông vốn đang có xu thế thụt lùi lập tức đứng thẳng lưng, đưa điện thoại trong tay về phía trước.


“Đã muốn xem, vậy để mọi người cùng nhau xem đi, chi bằng chiếu trên màn hình lớn, làm như vậy ai cũng đều có thể thấy rõ ràng”. Trình Nhu Nhu là kẻ đầu tiên không giữ được bình tĩnh, vốn dĩ kế hoạch của bọn họ chính là chiếu những video kia

trên màn hình lớn, nhưng là để cẩn thận tránh đi một ít chuyện phiền toái sau này, bọn họ đành thay đổi kế hoạch.

Bây giờ chính bà Ngụy đã nói muốn bày ra ngoài ánh sáng, vậy chiếu ở trên màn hình lớn xem đi.

Bà Ngụy chuyển mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Nhu Nhu, khóe môi cong lên một chút: “Công chúa Qủy Vực Chi Thành Qủy Vực Chi Thành phải không?”

“Phải, tôi là công chúa Qủy Vực Chi Thành ”. Trình Nhu Nhu rất thích thân phận bây giờ củamình, cô thích nhất người khác có thái độ thái độ kính sợ lấy lòng mình.

“Tôi mặc dù chưa từng gặp thành chủ Qủy Vực Chi Thành, nhưng tôi từng nghe qua rất nhiều chuyện của người đó”. Bà Ngụy vẫn nhìn Trình Nhu Nhu như cũ, khóe môi câu lên thành nụ cười: “Thành chủ Qủy Vực Chi Thành có một đứa con gái như cô, tôi thực sự cảm thấy mất mặt thay ông ta”.

Bà Ngụy từ trước đến nay có tiếng mạnh mẽ, người khiến bà khó chịu, việc khiến bà khó chịu, từ trước đến nay bà đều hoàn trả lại, người Cẩm Thành ngược lại đều quen cả rồi.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới Bà Ngụy thậm chí ngay cả công chúa Qủy Vực Chi Thành cũng đáp trả, lời nói lại còn khó nghe như vậy.

Kỳ thật, lúc này trong yến hội rất nhiều người đều xem thường dáng vẻ làm bộ làm tịch kia của Trình Nhu Nhu, nhưng Trình Nhu Nhu dù sao cũng là công chúa Qủy Vực Chi Thành, không người nào dám đi đắc tội, cho nên từ khi bắt đầu yến hội đến bây giờ, tất cả mọi người đều trái lương tâm khen ngợi Trình Nhu Nhu.

Bà Ngụy lời này có thể nói là thẳng thắn nói ra tiếng lòng của mọi người, vị công chúa Qủy Vực Chi Thành này thật sự chẳng ra sao cả.

Học đòi làm ra vẻ, ái mộ hư vinh, lên không được mặt bàn, từ đầu đến chân đều là loại điệu bộ cửa nhỏ nhà nghèo không phóng khoáng.

“Bà có ý gì? Bà dám mắng tôi?” Trình Nhu Nhu vốn là không có đầu óc, mà lại còn cực kì để ý cách nhìn của người khác về mình, nghe được lời Bà Ngụy thì nổi giận: “Bà cũng dám mắng tôi, tôi chính là công chúa Qủy Vực Chi Thành.”

Trình Nhu Nhu lời này lại càng hạ thấp thận phận của mình.

Nhưng mà, cô ta dù sao cũng là công chúa Qủy Vực Chi Thành, không ai không kiêng kị thế lực Qủy Vực Chi Thành, cho nên giờ phút này tất cả mọi người có chút lo lắng thay bà Ngụy.

“Công chúa Qủy Vực Chi Thành? Bà Ngụy lại lên tiếng cười nhạo: “Người khác sợ cô, ta lại không sợ, công chúa Qủy Vực Chi Thành, cô ở trên yến hội của nhà họ Ngụy ta gây sự, rốt cuộc là ý gì? Có cần tôi đưa ngươi đưa đến cục cảnh sát tra rõ ràng không?”.

“Tôi, tôi gây sự khi nào......” Trình Nhu Nhu đối đầu với Bà Ngụy mạnh mẽ thì sợ hãi, vả lại cô ta vừa nghe nói đi cục cảnh sát, trong lòng càng hoảng sợ hơn, chính là kiểu có tật giật mình.

Dù sao sự tình hôm nay đích thật là do họ gây ra.

Mọi người thấy cái điệu bộ này của Trình Nhu Nhu, vài người đều muốn hoa mắt, đây chính là công chúa Qủy Vực Chi Thành?

Thế này cũng quá vô dụng?

Có vậy thôi là sợ rồi?

“Công chúa không có gây sự là tốt nhất, nếu để cho tôi tra ra sự tình hôm nay có liên quan đến công chúa, cho dù là Qủy Vực Chi Thành, thì cũng nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng”. Bà Ngụy cường thế từ trước đến nay đều là không sợ trời không sợ đất, cho dù Qủy Vực Chi Thành lợi hại hơn nữa, vì Thanh Thanh nhà bà, việc này bà tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.

“Bà Ngụy, công chúa chúng tôi chỉ là tới tham gia yến hội, làm sao có thể ở trên yến hội gây sự, chuyện này không liên quan đến chúng tôi”. Bùi Doanh nhìn thấy dáng vẻ Trình Nhu Nhu, hung ác hận không thể giết chết Trình Nhu Nhu, thật sự là đồ ngu xuẩn thành sự không đủ bại sự có thừa.
“Đúng vậy, không liên quan gì đến chúng tôi cả.” Trình Nhu Nhu vội vã bổ sung thêm một câu sau khi nghe Bùi Doanh nói, mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu cô ta không thêm câu này. Vào lúc then chốt lại chêm câu đấy vào, điều này cho thấy cô ta hổ thẹn với lương tâm của chính mình, hơn nữa cô ta nói như vậy chỉ làm mình bối rối thêm.

Ánh mắt của mọi người đang nhìn Trình Nhu Nhu rõ ràng đã thay đổi. Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành thật quá xấu hổ, còn không phải sao?

Bùi Doanh xém chút nữa nôn ra máu, bước thẳng đến và lén chọc chọc Trình Nhu Nhu. Dù rất tức giận nhưng những dịp này Bùi Doanh tuyệt đối không thể bỏ qua: "Công chúa của chúng tôi nói đúng. Chuyện này thực sự không liên quan gì đến chúng tôi. Bà Ngụy có thể cho mọi người điều tra thử mà."

Bùi Doanh tâm lý rất tốt, có thể giả bộ hoàn toàn không liên quan đến mình.

“Cô Bùi, đừng lo lắng, tôi sẽ điều tra kỹ.” Bà Ngụy đưa mắt liếc Bùi Doanh: “Bất kể ai đã làm chuyện này, tôi sẽ điều tra tường tận đến cùng. Tôi sẽ tìm cho ra kẻ đó, và tôi chắc chắn sẽ không để hắn thoát. "

Cho dù Bùi Doanh có ngụy trang tốt đến đâu, khi nhìn thấy bộ dạng của bà Ngụy, cô ta đã hơi hoảng sợ, trước đây trong bữa tiệc đã nghe nói nhiều về bà Ngụy, vì vậy lúc này Bùi Doanh thực sự sợ hãi.

Tuy nhiên, cô ta nghĩ đến mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy, trong lòng càng thêm tin tưởng, chuyện gì cũng đã có đề phòng sẵn sẽ không bao giờ sai lầm nên cô ta không cần lo lắng gì cả.

Bùi Doanh nén nỗi bất mãn trong lòng, cười nói với bà Ngụy: "Tôi tin bà có thể tìm ra."

Phải nói rằng Bùi Doanh thông minh hơn Trình Nhu Nhu rất nhiều.

Bà Ngụy không để ý đến Bùi Doanh và Trình Nhu Nhu nữa, đôi mắt khẽ liếc qua liếc lại, lại nhìn người đàn ông khốn khổ: "Mở điện thoại của cậu lên, tôi muốn xem thử rốt cuộc nó là gì."

“Được.” Người đàn ông gật đầu đáp lại, sau đó mở điện thoại bấm vào một đoạn video: “Đây là video Hàn Nhã Thanh ở cùng tôi năm năm trước. Bà Ngụy bà có thể tự mình xem.”

Bà Ngụy nhanh chóng nheo mắt khi nghe những lời của anh ta, nhưng bà không nói gì cả, trong trường hợp này, nói thêm cũng vô ích, và điều quan trọng hơn là phải làm cho rõ xem chuyện gì đã xảy ra trước.
Loading...


Mắt bà Ngụy dán vào điện thoại của anh ta, xem đoạn video đang phát trên điện thoại.

"Ý gì đây? Người đàn ông đáng ghê tởm này vừa nói cái gì vậy chứ? Thanh Thanh ở cùng anh ta sao? Anh ta bị điên à?" Sở Bách Hà sững sờ khi nghe thấy lời nói của người đàn ông kia, Sở Bách Hà nghiêng người về phía trước nói: "Tôi muốn xem thử nó là gì."

Hàn Nhã Thanh và Bùi Vũ Ninh cũng nghiêng người.

Cô nhóc đang ôm chặt chân của Hàn Nhã Thanh cũng bắt đầu nới lỏng ra, nhưng lại kéo chặt góc quần áo của cô.

Trong video, trên một chiếc giường lớn, Hàn Nhã Thanh mặc đồ đỏ đang nằm trên giường, từ video không khó để nhận ra đó là khách sạn. Video rất rõ ràng, vừa nhìn là biết đích thực là thực sự Hàn Nhã Thanh.

Đôi mắt cô hơi nheo lại, đây hẳn là đoạn phim được quay khi cô hôn mê cách đây 5 năm.

Hàn Nhã Thanh từ lâu đã đoán được Bùi Doanh có thể đã làm gì đó trước khi cô hôn mê.

Nhưng mà, năm năm trước sau khi tỉnh lại, cũng không có gì lạ thường, cho nên lúc hôn mê, những người đó có lẽ cũng không làm quá nhiều chuyện quá đáng với cô.

Sau khi tỉnh dậy, cô đã bỏ chạy ngay lập tức, và họ không có cơ hội để làm gì cô.

Vì vậy, ngay cả khi Bùi Doanh quay video cảnh cô đang ngủ, nó dường như không có gì ghế gớm.

Và trong video, cô là người duy nhất nằm trên giường, không ai khác.

Lông mày của Hàn Nhã Thanh hơi nhíu lại, một đoạn phim như vậy dường như không có ảnh hưởng gì đến cô, đúng không?

Đoạn phim tiếp tục, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy mình đang mở mắt trên giường, đây hẳn là tình huống khi cô tỉnh dậy cách đây 5 năm.

Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh hơi bối rối, vừa tỉnh lại đã chạy đi, thế nên Bùi Doanh sẽ đạt được lợi ích gì khi để người ta phát đoạn phim này chứ?

Nhưng sau đó, Hàn Nhã Thanh choáng váng sau khi xem tình huống trong video.

Đoạn video không giống như năm năm trước, năm đó cô đã bỏ trốn, nhưng trong video, một người đàn ông bước đến giường và đè thẳng lên người cô.

Tiếp theo trong đoạn video đó là những hành động khó coi, người phụ nữ kia đã quay lưng lại với máy quay và không thấy mặt cô ấy nữa.

Nhưng trước đó khi Hàn Nhã Thanh nằm ở trên giường, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng chính là Hàn Nhã Thanh cô, đoạn video hoàn toàn kết nối với nhau, cho nên lúc sau dù không còn nhìn thấy mặt của người phụ nữ kia nữa, nhưng mọi người đều nghĩ đó là Hàn Nhã Thanh.

Video được quay rất rõ ràng, ghi lại toàn bộ quá trình của hai người, ngoại trừ khuôn mặt của người phụ nữ, mọi thứ khác đều được quay rất rõ ràng.

"Đây là bằng chứng cho thấy Hàn Nhã Thanh đã ở cùng tôi 5 năm trước." Người đàn ông kia thấy tất cả mọi người đang xem video. Mặc dù anh ta vẫn có chút cắn rứt lương tâm, nhưng đây là điều mà những người trong Quỷ Vực Chi Thành bảo anh ta phải làm, thế nên chắc chắn anh ta thực hiện nó thật tốt.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh nở một nụ cười giễu cợt.

Những video trước đó là thật, nhưng những video sau đều là giả.


Bùi Doanh đã kết nối hai video thành một và hình nền của hai video trước và sau hoàn toàn giống nhau.

Bùi Doanh cũng có tâm lắm, Hàn Nhã Thanh biết đoạn video này nhất định không phải là của năm năm trước, nếu là của năm năm trước, Bùi Doanh lúc đó nhất định đã phát nó ra ngoài, thế nên clip này chắc chắn là được quay sau, kế đó Bùi Doanh đã ghép video của năm năm trước và clip này lại với nhau.

Phải nói rằng người làm video cũng đỉnh lắm, không có sự bất thường trong mối liên hệ giữa hai video, chí ít thì nhìn bằng mắt thường cũng không phát hiện ra được.

Đương nhiên, nếu để người chuyên nghiệp thẩm định, nhất định có thể nhìn ra được khuyết điểm, với năng lực của Mộ Dung Tri thì có thể làm được.

Nhưng rõ ràng ngay cả khi Mộ Dung Tri nói với mọi người rằng đoạn video này là giả, thì mọi người cũng sẽ không tin.

Bùi Doanh lẽ ra đã nghĩ đến điều này từ lâu.

Tôi phải nói rằng kế hoạch của Bùi Doanh rất toàn diện, nhưng thật đáng tiếc...

Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, vẽ nên một nụ cười lạnh.

"Đây là cái gì? Đoạn video này nhất định là giả, nhất định không phải Thanh Thanh." Sở Bách Hà trợn mắt ngoác mồm, Sở Bách Hà biết đoạn video này là giả, bởi vì cô biết chính xác chuyện gì đang xảy ra vào năm năm trước.

“Đoạn video này tuyệt đối là giả, để người tới thẩm định, lập tức cho người đến thẩm định.” Sở Bách Hà lúc này tức giận đến mức muốn giết người.

"Cô Sở có ý gì? Cô Sở nói video này là giả? Để người khác thẩm định? Vậy cô Sở muốn ai thẩm định? Cô Sở không muốn người nhà họ Ngụy thẩm định sao?" Bùi Doanh bật cười thành tiếng, cô ta đã nghĩ về điều này từ lâu, và hẳn là đã nghĩ ra cách đối phó với nó.

Trước kia bà Ngụy đã bảo vệ Hàn Nhã Thanh trước mặt mọi người, bây giờ Bùi Doanh muốn lợi dụng việc này.

"Cô..." Sở Bách Hà lo lắng, tay nắm lại thành đấm, nếu lúc này Bùi Doanh đứng bên cạnh, cô ta nhất định có thể đánh thẳng vào đầu Bùi Doanh.

“Sở Bách Hà.” Bùi Vũ Ninh nhanh chóng đưa tay ra giữ lấy Sở Bách Hà, lắc đầu với cô: “Đừng hấp tấp, phương pháp cô nói bây giờ không phải là cách tốt nhất đâu.”

Bùi Vũ Ninh đã đoán được ý đồ của Bùi Doanh, vì vậy nếu Mộ Dung Tri thực sự được yêu cầu thẩm định vào lúc này, ngược lại sẽ bị Bùi Doanh lợi dụng.

"Vậy làm sao đây? Chẳng lẽ lại để cho cô ta vu oan Thanh Thanh nhiều như vậy?" Sở Bách Hà tức giận, cô luôn luôn thẳng thắn, cũng không chịu nổi ba cái loại âm mưu này.

“Chúng ta phải tin tưởng vào Thanh Thanh, cô ấy nhất định có cách.” Bùi Vũ Ninh biết rằng trong trường hợp này, cô ta không được hành động hấp tấp, bởi vì một hành động sai lầm rất có thể trở thành lý do để bên kia tấn công Thanh Thanh.

"Nếu không thể chứng minh đoạn video này là giả, Thanh Thanh không thể nói rõ ràng, trong trường hợp này, không ai có thể tin lời Thanh Thanh đâu." Sở Bách Hà lúc này cảm thấy phổi mình nổ tung. Đương nhiên, cô thậm chí còn tức giận hơn cả lo lắng.

“Thanh Thanh có cách, chúng ta nên tin tưởng chị ấy.” Bùi Vũ Ninh so với Sở Bách Hà bình tĩnh hơn rất nhiều, đưa mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhìn thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Hàn Nhã Thanh, cô đột nhiên nở nụ cười: “Thanh Thanh đã làm chúng ta thất vọng bao giờ chưa? "

“Cô nói đúng.” Sở Bách Hà cũng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, thấy Hàn Nhã Thanh không có căng thẳng hay luống cuống gì, Sở Bách Hà không khỏi nở nụ cười: “Suýt chút nữa đã quên mất tay nghề của Thanh Thanh.”

Thanh Thanh của cô sao có thể bị bắt nạt như vậy?

Bắt nạt Thanh Thanh ắt phải trả một cái giá khá chat đấy.

“Cứ xem trò vui thôi.” Sở Bách Hà lúc này không còn lo lắng, cũng không tức giận nữa, bởi vì cô tin tưởng Hàn Nhã Thanh.
“Được rồi, chúng ta cùng nhau xem trò vui đi.” Bùi Vũ Ninh hiếm khi thuận theo sở thích của Sở Bách Hà mà cùng nhau chờ đợi sự náo nhiệt.

“Năm năm trước, tôi ở với Hàn Nhã Thanh, và chúng tôi cũng có một đứa con, tên là Nữu Nữu.” Người đàn ông thấy Bùi Doanh ra tay giúp đỡ, càng thêm tự tin. Anh ta vừa nói vừa chỉ thẳng về phía cô gái nhỏ đang ôm chặt lấy góc quần của Hàn Nhã Thanh.

Cô nhóc vừa xuất hiện đã ôm Hàn Nhã Thanh gọi mẹ, cô tất nhiên sẽ không quên điều này, giờ khi nghe thấy lời của người đàn ông kia nói, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía cô nhóc.

“Còn gì nữa, bọn họ nhìn giống nhau như đúc, đặc biệt là ánh mắt kia kìa, đều là mắt một mí đấy.” Có người so sánh cô nhóc với Hàn Nhã Thanh, họ bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"Đúng thật nhỉ, đứa nhỏ này thật sự là con của Hàn Nhã Thanh sao?"

Bây giờ, mí mắt của Hàn Nhã Thanh đã được trang điểm, mí mắt của cô nhóc trông hơi giống với đôi mắt được hóa trang kia của Hàn Nhã Thanh.

Bà Ngụy lúc này sắc mặt đặc biệt u ám, trông vô cùng đáng sợ, những người đang nói chuyện đều im lặng không dám nói nữa.

Hàn Nhã Thanh vẫn không lên tiếng, cô thậm chí còn không có đi gặp người đàn ông kia, mà là hơi cụp mắt xuống nhìn cô nhóc đang kéo chặt góc quần của mình.

Cô nhóc mới năm tuổi thật sự không hiều chuyện lắm, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không hiểu người lớn nói gì, dù sao đi nữa nó cũng không phải là bé Vũ Kỳ nhà cô.

"Hồi đó, Hàn Nhã Thanh sinh Nữu Nữu sau khi ở với tôi, sau đó Hàn Nhã Thanh bỏ rơi tôi và đứa trẻ rồi bỏ đi một mình. Tôi đã đến gặp cô ấy, nhưng cô ấy không chịu gặp tôi và đứa nhỏ. Tôi thực sự không còn cách nào khác, thế nên tôi mới đến gặp cô ấy trong bữa tiệc này.” Người đàn ông bấy giờ đang nhìn Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt đầy tức giận, diễn xuất khá chân thực.
Loading...


Phải nói rằng những gì người đàn ông này nói thật ra rất dễ bị bại lộ, chỉ cần kiểm tra là có thể phát hiện ra, nhưng trong dịp này, sẽ không có ai kiểm tra nhiều như vậy, cho dù bằng chứng sau sự việc được phơi bày thì cũng rất có khả năng bị người ta chất vấn.

Việc hôm nay anh ta phải làm là cưỡng ép vu oan cho Hàn Nhã Thanh, lợi dụng sự hả hê của đám đông trong bữa tiệc và xem náo nhiệt, đồng thời lợi dụng tính hóng hớt, nhiều chuyện của các phu nhân trong bữa tiệc này, để đổ tội lên đầu Hàn Nhã Thanh.

Cũng giống như video vừa phát ra.

Hàn Nhã Thanh đương nhiên hiểu được chân tướng chuyện này, cho nên bây giờ cũng không vội nói, chờ anh ta lôi hết thủ đoạn ra, sau đó lật tẩy từng cái một.

Vì vậy, Hàn Nhã Thanh bây giờ thật sự không vội.

"Cậu nói cậu qua lại với Thanh Thanh? Cậu nói đứa nhỏ này là của Thanh Thanh? Cậu có bằng chứng gì?" Bà Ngụy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, từng chữ từng chữ đều lạnh lùng.

“Đoạn video tôi vừa cho bà xem, chứng tỏ rằng tôi đã ở cùng với Hàn Nhã Thanh.” Người đàn ông vẫn còn hơi sợ hãi trước ánh mắt của bà Ngụy, nhưng khi nói đến điều này, anh ta chắc chắn không thể không lùi bước, và anh ta không thể dừng lại, không thể lùi bước, chỉ đành phóng lao theo lao.

May mắn thay, sau lưng anh ta là Quỷ Vực Chi Thành.

“Tôi cũng có bằng chứng về đứa nhỏ.” Hiển nhiên anh ta đã chuẩn bị đầy đủ, không đúng, chính xác mà nói, Bùi Doanh đã chuẩn bị đầy đủ.

Trong khi nói chuyện, anh ta lôi một tờ giấy từ trong người ra, sau đó đưa cho bà Ngụy: "Đây là bằng chứng. Nó là xét nghiệm DNA. Đó là xét nghiệm quan hệ mẹ con giữa Hàn Nhã Thanh và Nữu Nữu."

Đúng lúc này, Mộ Dung Tri cũng có tin tức đi tới, hơi chế nhạo khi nhìn thấy tờ giấy do người đàn ông đưa ra, cầm lấy tờ giấy, nhưng Mộ Dung Tri không nhìn nội dung trên tờ giấy, mà mở video trên điện thoại di động của anh ta ra xem, khóe môi Mộ Dung Tri càng thêm nhếch lên.

Thật là nực cười khi chơi những trò lố bịch như vậy trước mặt anh.

"Cậu chủ Mộ Dung có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn dùng sức mạnh của Ngụy Khang để che giấu sự thật sao?" Người đàn ông nhìn thấy Mộ Dung Tri lấy đi giấy xét nghiệm DNA của mình, nhưng anh ta không có ý đọc nó. Mộ Dung Tri giống như muốn phá hủy cái gọi là chứng cớ?

"Che giấu ư? Tại sao phải ấn xuống?" Mộ Dung Tri nhướng mày liếc mắt nhìn anh ta, sau đó lạnh lùng liếc Bùi Doanh đang đứng bên cạnh: "Nếu có người dám ở yến tiệc Ngụy Khang của tôi gây phiền toái, thì chắc chắn đã chuẩn bị gánh chịu hậu quả rồi nhỉ. Đã thế thì tôi tất nhiên sẽ không để cho kẻ đó phải thất vọng đâu."

Mộ Dung Tri và bà Ngụy cũng có suy nghĩ giống nhau, trong trường hợp này, nếu mọi chuyện bị dập tắt thì chỉ khiến mọi người càng thêm nghi ngờ và không tin tưởng Thanh Thanh.

Cách tốt nhất là cứ kiểm tra mọi thứ rõ ràng.

"Tôi vừa nói là bị ép tới tìm Hàn Nhã Thanh ở yến tiệc, cũng không phải cố ý gây chuyện, mà trong tay tôi có chứng cứ." Người đàn ông biết lúc này tuyệt đối không được nhẹ dạ, thế nên anh ta đành phải cương đến cùng.

"Cậu chủ Mộ Dung, kết quả xét nghiệm DNA trong tay anh là bằng chứng tốt nhất. Anh có thể cho mọi người xem, còn có video, tất cả đều là bằng chứng." Kết quả xét nghiệm DNA đó là chứng cứ thuyết phục nhất, anh ta chỉ sợ Mộ Dung Tri tiêu hủy nó mà thôi.

"Chứng cứ? Anh muốn lừa ai với đoạn video ghép lại này vậy hả, nó giả trân ra đấy kia mà?" Đôi mắt Mộ Dung Tri hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia.



"Cậu chủ Mộ Dung nói nó là giả sao? Cậu Mộ Dung muốn bảo vệ Hàn Nhã Thanh, không phải mở miệng nói bậy đấy chứ? Cậu Mộ Dung không thể chỉ vì muốn bảo vệ Hàn Nhã Thanh mà đảo ngược đúng sai." Khi nghe thấy những lời buộc tội của Mộ Dung Tri, anh ta vẫn mạnh mẽ đáp lại.

“Đừng lo lắng, tôi tất nhiên sẽ không đảo ngược trắng đen. Đương nhiên, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng.” Mộ Dung Tri liếc mắt nhìn người nọ, sau đó quay sang người bên cạnh, trầm giọng nói: "Gọi cảnh sát và kiểm định đến kiểm tra đi."

Mộ Dung Tri biết rất rõ bây giờ mọi người có thể không tin những gì hắn nói, cho dù có tin, thì cũng rất có thể sẽ bị đối phương xuyên tạc, nếu đúng như vậy, anh ta nên báo cảnh sát. Kết quả điều tra của cảnh sát chắc chắn sẽ không khiến người ta nghi ngờ này nọ.

Mọi người đều sửng sốt khi nghe Mộ Dung Tri nói rằng anh ta sẽ gọi cảnh sát, đây là yến tiệc của nhà họ Ngụy, là kỷ niệm Mộ Dung Tri nhậm chức, bây giờ Mộ Dung Tri đang gọi cảnh sát đến ngay trong bữa tiệc?

Nếu gọi cảnh sát, bữa tiệc sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Mộ Dung Tri vì Hàn Nhã Thanh mà có thể không màn tất cả sao?

Mọi người không khỏi nhìn bà Ngụy, muốn xem thử bà sẽ nói gì trong tình huống này.

Nhưng khi họ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh không nói gì của bà, hiển nhiên là không có bất ngờ hay không đồng tình với quyết định của Mộ Dung Tri.

Mọi người lại bàng hoàng, Hàn Nhã Thanh và nhà họ Ngụy có quan hệ gì? Tại sao nhà họ Ngụy lại sẵn sàng làm điều này cho Hàn Nhã Thanh?

Người đàn ông kia lại càng căng thẳng, hắn chưa từng nghĩ tới Mộ Dung Tri sẽ gọi cảnh sát, hắn biết rất rõ chứng cứ trong tay là giả, căn bản thoát không nổi nếu bị điều tra, anh ta chỉ muốn lợi dụng đám người tại bữa tiệc đã tạo ra dư luận chống lại Hàn Nhã Thanh.

Trên thực tế, những cô nàng, tiểu thư nổi tiếng kia là những kẻ buôn chuyện, miệng lưỡi hóng hớt nhất, chắc chắn tin tức sẽ sớm bị tung ra thôi.

Chỉ cần tin tức truyền ra ngoài, sau này dù Hàn Nhã Thanh có đưa ra nhiều bằng chứng chứng minh nữa cũng vô ích, chỉ khiến mọi người cảm thấy Hàn Nhã Thanh đang muốn che đậy.

Việc này Bùi Doanh cũng đã tính toán trước, Bùi Doanh tính toán rất nhiều, nhưng cô ta không tính tới việc Mộ Dung Tri sẽ lựa chọn gọi cảnh sát.

Một khi gọi cảnh sát và cảnh sát can thiệp, họ tất nhiên sẽ tìm ra manh mối rằng những bằng chứng đó đều là hàng dỏm.

Những gì Bùi Doanh muốn phát tán nó chỉ tồn tại được trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng sau khi cảnh sát can thiệp, sẽ không ai dám phát tán bừa bãi nữa.

Khi cảnh sát kiểm tra mọi thứ, kế hoạch của cô ấy sẽ bị phá hỏng.

Bùi Doanh lúc này nghiến răng nghiến lợi, lúc trước cô ta đã biết nhà họ Ngụy luôn bảo vệ Hàn Nhã Thanh, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng nhà họ Ngụy sẽ vì bảo vệ Hàn Nhã Thanh mà đến mức bỏ qua yến tiệc của chính gia tộc.

“Được rồi, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay.” Những người đi theo Mộ Dung Tri thấy bà Ngụy không có phản đối gì, tự nhiên đồng ý một lần nữa, sau đó thật sự đi báo cảnh sát.

Hàn Nhã Thanh biết Mộ Dung Tri làm chuyện này cho mình, trong lòng cảm động nhưng cũng có chút buồn bực, thật sự không muốn vì mình mà phá hỏng yến tiệc của nhà họ Ngụy.
"Mộ Dung..." Kỳ thực không cần gọi cảnh sát, cô cũng có cách chứng minh mọi chuyện tại chỗ, chỉ chờ người đàn ông kia tung hết thủ đoạn, sau đó giải quyết tất cả.

Tất nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng hiểu rằng nếu có cảnh sát can thiệp thì mọi chuyện chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn, lúc đó cô phản công sẽ có lợi hơn.

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh hiểu rõ, sau này cho dù cô ấy chứng minh mình vô tội, nhất định sẽ có rất nhiều người vẫn sẽ bóng gió chuyện này, nhưng nếu cảnh sát tới, người có mặt ở đây tất nhiên sẽ không dám nói nhảm.

"Thanh Thanh, hôm nay anh không chỉ vì em mà làm chuyện này đâu. Có kẻ đang gây rối trong bữa tiệc nhà anh. Nếu đã như vậy, sau này Mộ Dung Tri anh sao có thể tránh khỏi phiền phức?" Mộ Dung Tri cắt ngang lời nói của Hàn Nhã Thanh. Thái độ của anh ta về vấn đề này rất kiên quyết.

“Thanh Thanh, đừng lo lắng, chuyện này để cậu chủ Mộ Dung Tri lo liệu.” Thái độ của bà Ngụy vô cùng rõ ràng.

Hàn Nhã Thanh không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lúc này thật ấm áp.

Bùi Doanh, người đã tiến về phía trước chăm dầu vào lửa, không biết đã lặng lẽ rút về phía sau từ lúc nào, bởi vì Bùi Doanh hiểu rõ hơn ai hết rằng một khi vấn đề này được báo cảnh sát, kế hoạch của cô ta sẽ hoàn toàn kết thúc.

Bây giờ cô ta chắn chắn sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến mình, nhưng may mắn thay, cô ta đã không góp mặt trong tất cả mọi chuyện, và người đàn ông kia thậm chí còn không biết cô ta là ai.

"Làm gì bây giờ? Nếu cảnh sát điều tra, có phải sẽ điều tra đến chúng ta luôn không?" Sau đám đông, Trình Nhu Nhu rõ ràng đang hoảng sợ. Giọng cô ta càng lúc càng thấp hơn, nhưng cô ta không thể che giấu được sự hoảng sợ trong giọng nói của mình.
Loading...

"Cô sợ cái gì chứ? Cả hai chúng ta đều không đích thân động đến vấn đề này. Người của Cẩm Thành lo liệu. Dù cảnh sát đến điều tra cũng không tra ra chúng ta đâu. Cô có thể bình tĩnh chút không? Trông cô như vầy khi cảnh sát chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.” Bùi Doanh lúc này vốn đã rất khó chịu, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Trình Nhu Nhu, cô ta tức sắp ói ra máu.

"Thật sao? Chúng ta chắc chắn sẽ không bị lộ tẩy có phải không?" Trình Nhu Nhu cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời của Bùi Doanh, nhưng sự căng thẳng và lo lắng trên khuôn mặt cô ta cũng chả giảm bớt chút nào.

“Đừng rối, đừng lộn xộn, phải giả vờ như vậy là được rồi, chỉ cần không lộ sơ hở, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.” Bùi Doanh nhìn thấy bộ dạng của Trình Nhu Nhu và cô ta hận không thể đá thẳng vào Trình Nhu Nhu một cái cho bỏ tức.

“Tôi, tôi sợ, tôi lo lắm, thế nên tôi không thể giả vờ như mình vẫn ổn được.” Trình Nhu Nhu vốn là kiểu người lớn lên ở một vùng núi nhỏ, từ bé cô ta đã sống trong cảnh thiếu ăn, thiếu mặc, từ nhỏ Trình Nhu Nhu vẫn luôn nom nớp lo sợ mình sẽ bị đánh đập, hơn nữa cô ta cũng chưa từng thấy qua tình huống nào nghiêm trọng như vậy.

Vì thế, cô ta không biết phải giả vờ như thế nào, mỗi khi gặp chuyện gì thì đều vô cùng hoảng sợ, Bùi Doanh cũng không thể xoa dịu sự hoảng loạn của cô ta bằng một hai câu.

Hơn nữa, Bùi Doanh lúc này cũng rất hoảng, và cô ta cũng chả có tâm trạng đâu mà an ủi Trình Nhu Nhu.

"Cô có gì phải sợ, là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cho dù thật sự tìm được thứ cần tìm trên người cô, ai có thể dám đối xử tệ bạc với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành? Bùi Doanh trừng mắt nói.

Khi Trình Nhu Nhu nghe Bùi Doanh nói thế, trong lòng cô ta cảm thấy khá yên tâm, đúng vậy, cô ta hiện là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, không ai không sợ sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành, nên tất nhiên chẳng kẻ nào dám bất kính với cô ta.

“Hơn nữa, cô là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, người trong Quỷ Vực Chi Thành đương nhiên sẽ bảo vệ cô trước, nhất định sẽ không để chuyện này liên lụy đến mình, cho nên đừng lo lắng gì hết.” Bùi Doanh coi thường Trình Nhu Nhu, nhưng cô ta vẫn cần lợi dụng thân phận của Trình Nhu Nhu. Bùi Doanh biết rất rõ rằng bản thân và Trình Nhu Nhu không thể lộn xộn trong tình huống này, vì vậy cô ta chỉ có thể kiên nhẫn giải thích những ưu và khuyết điểm cho Trình Nhu Nhu biết.

"Bọn họ thật sự sẽ bảo vệ tôi sao? Nhưng khi tôi đi tìm bọn họ, ai cũng đối với ta cũng thờ ơ, không nhiệt tình." Môi của Trình Nhu Nhu khẽ cong lên, cô nghĩ đến cảnh tượng lần trước tới thăm Cẩm Thành, thái độ của người trong Quỷ Vực Chi Thành thật không tốt chút nào.

Sau khi những người đó biết rằng cô là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, họ không nhiệt tình như cô nghĩ.

Và Cẩm Thành của Quỷ Vực Chi Thành thậm chí còn không ra đón, chỉ ra lệnh cho một người phụ trách phía dưới đến gặp cô ta.

Khi cô ta nói ra kế hoạch của mình vào lúc đó, người ta chỉ thờ ơ đáp lại và không nói gì khác.

Người dân ở Quỷ Vực Chi Thành thậm chí còn không cho cô ta sống trong đại bản doanh ở Cẩm Thành, mà sắp xếp cho cô ở một khách sạn, rõ ràng là không coi cô là người của mình.

Bùi Doanh đương nhiên nghĩ đến tình hình lúc đó, người ở Quỷ Vực Chi Thành thật sự không nhiệt tình với Trình Nhu Nhu, điều này cũng khiến Bùi Doanh ngạc nhiên, cô vốn tưởng rằng Trình Nhu Nhu bây giờ là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cho dù Trình Nhu Nhu dù đi đến đâu cô ta cũng sẽ được đón tiếp ở mức cao nhất, nhưng thái độ của Cẩm Thành chẳng khác nào tạt một gáo nước lạnh thẳng vào người cô.

“Cô nghĩ nhiều quá, người Quỷ Vực Chi Thành đều là như vậy.” Bùi Doanh trong lòng không thoải mái, xen lẫn có chút hoài nghi, lúc này chỉ có thể an ủi Trình Nhu Nhu.

“Ở thành phố A. Mọi người ở đó đối xử với tôi tốt hơn rất nhiều.” Trình Nhu Nhu không thông minh, nhưng không có nghĩa là cô ta không hiểu gì cả.

“Thành phố A là bởi vì có cô Tiểu Cửu ở đó, cũng vì tôi ở đó, nên mới nhiệt tình với cô như thế đấy.” Lời nói của Bùi Doanh không phải cố ý kể công, dù sao cũng là sự thật. Thành chủ đã không gặp Trình Nhu Nhu kể từ cuộc kiểm tra quan hệ cha con ở thành phố A có kết quả, và những người xung quanh thành chủ cũng chưng từng để tâm đến chuyện của Trình Nhu Nhu.



Trước đó Tiểu Cửu đã dẫn theo Trình Nhu Nhu vài ngày, nhưng sau này Tiểu Cửu đã vứt Trình Nhu Nhu đến thành phố A không quan tâm nữa.

Trình Nhu Nhu liếc nhìn Bùi Doanh và muốn phản bác lại, nhưng cuối cùng cô không tìm được gì để phản bác.

Trình Nhu Nhu cũng biết rất rõ rằng cái danh công chúa của mình ở Quỷ Vực Chi Thành vố không được công nhận.

Nhưng cho dù như vậy, cô ta cũng không muốn mất đi thân phận này, nhất định phải nắm chắc tất cả, nhất định không được để cho bất kỳ ai lấy đi.

"Ngay cả khi họ không nhiệt tình với cô, họ vẫn tuân thủ mọi yêu cầu của cô. Điều này đủ cho thấy họ nhận ra thân phận của cô và phục tùng cô. Chỉ riêng điều này thôi cũng có thể khiến cô yên tâm rồi đó." Trước đây Bùi Doanh hơi lo lắng về thái độ của mọi người ở Cẩm Thành dành cho Trình Nhu Nhu, nhưng may mắn thay, họ vẫn nghe lời cô ta và sẵn sàng hợp tác với kế hoạch của họ.

Sau đó, khi cô ta nói rằng mình muốn thay đổi kế hoạch, những người đó đã đồng ý mà không hề thắc mắc, điều này cho thấy họ đã thừa nhận thân phận của Trình Nhu Nhu.

Nếu họ đã chấp nhận kế hoạch của Trình Nhu Nhu, nên không thể khai cô ta ra, dù sao cô ta cũng là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.

Nghĩ đến những điều này trái tim của Bùi Doanh đã bình tĩnh hơn một chút.

Và sau khi nghe Bùi Doanh phân tích, Trình Nhu Nhu không còn lo lắng và bối rối như trước.

"Kế hoạch lần này của chúng ta không phải là thất bại sao? Quả là đáng tiếc, không thể hạ được Hàn Nhã Thanh." Khi Trình Nhu Nhu nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt rõ ràng không phục chút nào: "Tại sao nhà họ Ngụy lại phải bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vây chứ? Tại sao? Họ dựa vào cái gì mà bảo vệ Hàn Nhã Thanh đến thế chứ? Hàn Nhã Thanh có gì tốt đẹp đâu? "

Bùi Doanh cũng cực kỳ không cam tâm, và cô ta không hiểu tại sao lại có nhiều người muốn bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vậy.

Dương Tầm Chiêu, người nhà họ Đường, nay lại có thêm một người nhà họ Ngụy, tại sao Hàn Nhã Thanh lại có thể được nhiều người bảo vệ như vậy.

Tại sao?

“Đừng lo lắng, sau này lai sẽ có cơ hội.” Bùi Doanh nghiến răng nghiến lợi, giọng nói rõ ràng có chút hung ác, cho dù kế hoạch lần này thất bại, cô ta cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho Hàn Nhã Thanh.

Chỉ cần Trình Nhu Nhu là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, chỉ cần Trình Nhu Nhu nghe lời cô ta, cô ta không tin là không tìm được cơ hội đối phó Hàn Nhã Thanh.

“Lúc nãy cô nói Hàn Nhã Thanh thích Dương Tầm Chiêu. Hai người bọn họ đã kết hôn, bây giờ đã ly hôn.” Trình Nhu Nhu nhìn Bùi Doanh, hai mắt chớp động, cô ta đột nhiên hỏi một câu như vậy.

"Ừ, có chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?" Bùi Doanh lúc này mới sững sờ, cô ta không hiểu ý đồ của Trình Nhu Nhu, Trình Nhu Nhu muốn làm gì?!

“Cô nói xem, nếu tôi chủ động đi tìm Dương Tầm Chiêu và tóm gọn Dương Tầm Chiêu, đó có phải là đòn nặng nhất đối với Hàn Nhã Thanh không?” Môi Trình Nhu Nhu hơi cong lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ tự đắc.
"Dù sao tôi cũng là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Chắc không có người đàn ông nào có thể từ chối kết hôn với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành đâu đúng không?" Trình Nhu Nhu cười và nói thêm: "Đàn ông đều thực tế. Tôi không tin có người có thể chống lại sự cám dỗ ấy. "

Bùi Doanh nhìn Trình Nhu Nhu, ánh mắt cô ta chớp nháy liên tục, lúc này Bùi Doanh cảm thấy mình như bị sét đánh.

Trình Nhu Nhu thực sự dám nghĩ điều này ư? Cô ta muốn tóm lấy Dương Tầm Chiêu?

Đúng vậy, với sức mạnh của toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành, với tư cách là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành của Trình Nhu Nhu, sự cám dỗ lớn như vậy quả thực rất khó để người ta có thể cưỡng lại.

Nhưng thân phận của Hàn Nhã Thanh cũng không tệ, Hàn Nhã Thanh là đại tiểu thư nhà Đường, nhà họ Đường luôn là người đứng đầu tám gia tộc lớn, không bao lâu nữa Đường Vân Thành sẽ trở thành người đứng đầu tám gia tộc lớn. (Bởi vì hiện nay một số thân phận không thể sử dụng, không thể viết, thế nên thân phận của Đường Lăng và bối cảnh của nhà họ Đường tất cả đều đã được sửa đổi.)

Mặc dù tám gia tộc lớn kia không mạnh bằng Quỷ Vực Chi Thành, nhưng sức mạnh của họ chắc chắn không thể coi thường.

Hơn nữa, bây giờ Hàn Nhã Thanh rất được coi trọng trong nhà Đường, không, cô không chỉ được yêu thương mà còn rất có uy tín trong nhà Đường, hơn nữa Hàn Nhã Thanh rất có tiếng nói trong nhà họ Đường.

Kể từ khi vụ án được giải quyết, ảnh hưởng của Hàn Nhã Thanh trong toàn bộ tám gia tộc lớn là vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng Trình Nhu Nhu thì có gì đây?

Trình Nhu Nhu chỉ có cái danh của công chúa ở Quỷ Vực Chi Thành. Mặc dù Quỷ Vực Chi Thành đã tiết lộ danh tính của Trình Nhu Nhu, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành chưa bao giờ giải thích bất cứ điều gì về cô ta cho công chúng biết, và Quỷ Vực Chi Thành chưa bao giờ thừa nhận danh tính của Trình Nhu Nhu.

Thân phận công chúa bây giờ của Trình Nhu Nhu thực sự rất đáng xấu hổ, trong Quỷ Vực Chi Thành, không ai nghe lời Trình Nhu Nhu, thậm chí không ai nhận ra Trình Nhu Nhu, điều này còn tệ hơn rất nhiều so với Hàn Nhã Thanh.
Loading...

Tất nhiên, khi nói đến khả năng, Trình Nhu Nhu và Hàn Nhã Thanh cách nhau ngàn dặm.

Đã như vậy, Trình Nhu Nhu còn dám nghĩ tới việc cướp đi Dương Tầm Chiêu?

Ngay cả khi Dương Tầm Chiêu là một người dễ bị cám dỗ, Trình Nhu Nhu và Hàn Nhã Thanh được kết hợp với nhau. Không gì ở Trình Nhu Nhu có thể đánh bại Hàn Nhã Thanh. Tại sao Trình Nhu Nhu phải cạnh tranh với Hàn Nhã Thanh làm gì?. Truyện Việt Nam

Trình Nhu Nhu thật nực cười khi cô ta có thể nói mấy điều như đang mơ, điều đó thực sự rất nực cười.

Phản ứng đầu tiên của Bùi Doanh là nhạo báng Trình Nhu Nhu, nhưng Bùi Doanh đã kịp kìm lại sau khi suy nghĩ kĩ, mặc dù Bùi Doanh biết Trình Nhu Nhu là kẻ ngốc đang mơ giữa ban ngày, cô ta không ngăn Trình Nhu Nhu, nhưng vẫn cố tình đồng ý với Trình Nhu Nhu và nói: "Chuẩn đấy, những gì cô nói đều đúng, đơn giản vì cô là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, không tên đàn ông nào từ chối cưới cô đâu."

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy.” Trình Nhu Nhu càng tự hào hơn khi nghe những lời của Bùi Doanh: “Nếu tôi cướp Dương Tầm Chiêu về, đến lúc đó Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ rất đau, tôi chỉ muốn Hàn Nhã Thanh đau đớn.”

Khóe môi Bùi Doanh cong lên, cô cũng muốn Hàn Nhã Thanh đau khổ, nhưng Trình Nhu Nhu thật sự có thể giật lấy Dương Tầm Chiêu chăng.

Dương Tầm Chiêu dễ dàng tóm lấy như vậy sao?

Lấy một người đàn ông của Hàn Nhã Thanh dễ dàng như vậy sao?

Người mà cô hết mực yêu thương vẫn luôn yêu Hàn Nhã Thanh, cô đã đợi bao nhiêu năm, chờ đợi bao nhiêu năm, người đàn ông đó vẫn không để cô trong lòng...

Khuôn mặt Bùi Doanh đột nhiên trở nên tàn nhẫn hơn một chút, và hàm răng của cô ấy nghiến chặt lại.

“Vậy thì cô hãy cướp người của Hàn Nhã Thanh đi.” Bùi Doanh nhìn Trình Nhu Nhu, khóe môi nhếch lên nụ cười đáng sợ.

“Cô có đồng ý với đề nghị của tôi không?” Trình Nhu Nhu có chút sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng của Bùi Doanh lúc này, nhưng giờ này trong long cô ta chỉ nghĩ đến việc tranh giành người đàn ông của Hàn Nhã Thanh mà bỏ qua những chuyện khác.

"Đương nhiên, tại sao không? Chúng ta đều muốn thấy Hàn Nhã Thanh xấu hổ, làm Hàn Nhã Thanh đau lòng. Còn đề nghị của cô rất tốt, tôi làm sao có thể không đồng ý được đây." Bùi Doanh biết Trình Nhu Nhu không thể áp đảo Hàn Nhã Thanh, Bùi Doanh cũng biết rằng Dương Tầm Chiêu không thể bị Trình Nhu Nhu dụ được.

Nhưng Bùi Doanh không những không ngăn cản mà còn khuyến khích Trình Nhu Nhu làm điều đó, Bùi Doanh cảm thấy rằng ngay cả khi Trình Nhu Nhu không thể tóm lấy Dương Tầm Chiêu, cô ta ít nhất sẽ gây thêm một chút đau đớn cho Hàn Nhã Thanh.

Hơn nữa, Bùi Doanh cũng rất vui khi thấy Trình Nhu Nhu tích cực tham gia vào vấn đề này, và cô ấy sẽ không cần phải lo sợ rằng Trình Nhu Nhu sẽ không nghe lời mình.

Tất nhiên, những gì Trình Nhu Nhu làm sẽ khiến toàn bộ sự việc trở nên hỗn loạn hơn, và càng hỗn loạn thì cô càng có cơ hội đối phó với Hàn Nhã Thanh, một chuyện tốt như vậy ắt cô ta sẽ là người thấy vui nhất.

"Được rồi, khi nào chúng ta quay về, tôi sẽ ra tay. Tôi nhất định sẽ giành lấy Dương Tầm Chiêu và khiến Hàn Nhã Thanh đau khổ. Sau đó tôi sẽ bỏ rơi Dương Tầm Chiêu, để Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh cùng đau khổ."Trình Nhu Nhu nhận được sự khẳng định của Bùi Doanh, trong long càng thêm tự hào và ngạo mạn.

Mặc dù Bùi Doanh đã khuyến khích Trình Nhu Nhu giành lấy người đàn ông của Hàn Nhã Thanh, nhưng cô ta cũng bị sốc khi nghe những lời của Trình Nhu Nhu vào lúc này!

Trình Nhu Nhu vừa nói gì vậy? Trình Nhu Nhu nói rằng sau khi cướp được Dương Tầm Chiêu, sau đó sẽ bỏ rơi anh ta?

Cô ta nghe không sai phải không? Trình Nhu Nhu thực sự đã nói vậy.

Trình Nhu Nhu sẽ bỏ rơi Dương Tầm Chiêu?



Cô không dám nghĩ đến khả năng đó.

Bùi Doanh đột nhiên phát hiện ra rằng Trình Nhu Nhu thực sự có tài mơ mộng.

"Làm sao vậy? Sao lại nhìn tôi thế này? Có vấn đề gì sao? Tôi nói sai ở đâu à?" Trình Nhu Nhu hiển nhiên không nhận ra lời nói của mình có gì đó không đúng, cho nên cô ta cảm thấy không nhìn thấu Bùi Doanh, cô ấy theo một cách kỳ lạ.

“Không, không sao.” Bùi Doanh cuối cùng cũng bình thường lại, khóe môi cô ta giật giật, cô ta đột nhiên nhận ra Trình Nhu Nhu mới chỉ là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành được vài ngày, nhưng cả người cô ta đã thay đổi khác thường.

Trình Nhu Nhu đột nhiên hỏi cô ta muốn hỏi gì không.

Bùi Doanh không hiểu Trình Nhu Nhu có ý gì, Trình Nhu Nhu vốn xuất thân từ một vùng núi nhỏ, cô ấy có tham vọng như vậy từ khi nào?

“Tôi cũng cho rằng sẽ không có vấn đề gì đâu.” Trình Nhu Nhu hoàn toàn không nghe thấy Bùi Doanh nhận xét, mà còn tự hào hơn: “Tôi tin rằng mình sẽ có thể thành công”.

“Được rồi, tôi sẽ chờ ngày đó.” Bùi Doanh lúc này cảm thấy cạn lời, nhưng vẫn thấp giọng phối hợp với Trình Nhu Nhu, Trình Nhu Nhu nói gì thì nói, cô ta lười nhảm với Trình Nhu Nhu.

Tất nhiên, Bùi Doanh cũng hy vọng rằng Trình Nhu Nhu có thể làm rối tung mọi thứ, càng lộn xộn càng tốt.

"Người tôi thích là Thành thiếu chủ. Tôi chỉ muốn kết hôn với anh ấy. Tôi bắt Dương Tầm Chiêu qua để báo thù Hàn Nhã Thanh, nhưng tôi không thể thích Dương Tầm Chiêu, vì thế tôi chỉ có thể bỏ rơi Dương Tầm Chiêu thôi. " Trình Nhu Nhu mím khóe môi, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói thêm: “Đối với chuyện tình cảm tôi rất nghiêm túc. "

Bùi Doanh gần như sặc nước miếng của chính mình, lần này cô ta chỉ nhìn Trình Nhu Nhu và không nói gì.

Một người đàn ông như thàng thiếu chủ e rằng không có phụ nữ nào không thích, đúng không? Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, cô ta đã bị sắc đẹp của người ta hớp mất hồn, Thành thiếu chủ chính là người đàn ông đẹp nhất mà cô ta từng thấy.

Người ấy không chỉ có dung mạo tuấn tú, năng lực xuất chúng còn có thể quản lý toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành, xin hỏi người như thế cô gái nào lại không thích cho được? Có người phụ nữ nào không muốn lấy chồng như thế không?

Chẳng lẽ đợi đến lượt Trình Nhu Nhu à?

Vừa rồi cô ta nói Trình Nhu Nhu có tài mơ mộng, bây giờ cô ta lại cảm thấy miêu tả của mình không phù hợp, Trình Nhu Nhu đơn giản là hay thay đổi.

Trình Nhu Nhu thực sự điều khỉ gì cũng dám nghĩ tới!

Trình Nhu Nhu muốn kết hôn với Thành thiếu chủ? Nhưng người này hoàn toàn không ngó ngàn gì đến Trình Nhu Nhu, Thành thiếu chủ cho tới bây giờ cũng không nhớ rõ gương mặt của Trình Nhu Nhu, Trình Nhu Nhu còn mơ tưởng gả cho mình được cưới người ta nữa.

Hơn thế Trình Nhu Nhu cũng nói rằng để kết hôn với Thành thiếu chủ, cô ta phải bỏ rơi Dương Tầm Chiêu?

Lần đầu tiên Bùi Doanh hiểu được người vô tri khủng khiếp như thế nào. Chỉ ngu thôi thì chả nói làm gì, đằng này đã ngu còn hay ảo tưởng sức mạnh, thế mới đáng sợ.

Nếu Trình Nhu Nhu là công chúa thực sự của Quỷ Vực Chi Thành thì không sao, nhưng Trình Nhu Nhu không phải, và cô ta biết điều này, vậy cô ta dựa vào đâu mà nói mấy lời ảo tưởng này vậy chứ?

Trình Nhu Nhu nghĩ gì khi thốt lên mấy lời ba hoa chích chòe đó?

“Tại sao cô không nói gì hết vậy?” Trình Nhu Nhu thấy Bùi Doanh không đáp lại mình, có lẽ cô ta cảm thấy tự nói chuyện một mình thật nhàm chán, thậm chí còn thúc giục Bùi Doanh đáp lại lời mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom