• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (121 Viewers)

  • Chương 1172-1174

Trọng quản gia hy vọng cô Đường thật sự là con gái của thành chủ, bằng không thành chủ nhất định sẽ chịu đả kích.

Hiện tại thành chủ đã cho vẽ chân dung phu nhân của mình theo dáng vẻ của cô Đường, điều đó đủ cho thấy trong lòng thành chủ rất hy vọng cô Đường chính là con gái của mình.

Trương Minh Hoàng nhướng mày thản nhiên nhìn ông nhưng không nói gì.

Trọng quản gia hổ thẹn khi nhìn vào mắt của thành chủ nhà mình, tuy rằng thành chủ không nói một lời nhưng ông vẫn có thể hiểu được ý tứ của thành chủ.

Thành chủ trách cứ ông ta làm việc kém hiệu quả, mà trong chuyện này đúng thật là ông ta đã làm không tốt, vì gặp cô Đường mà ông ta đã nghĩ ra không ít biện pháp, vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa gặp được cô ấy.

Ông ta cũng từng bàn với thành chủ việc muốn mời cô Đường đến Quỷ Vực chi thành, đưa cô Đường đến gặp thành chủ, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa làm được.

"Thành chủ, trải qua sự tình hôm nay, sợ rằng, cô Đường sẽ không đồng ý với lời mời đến Quỷ Vực chi thành của chúng ta rồi." Trọng quản gia âm thầm thở dài một hơi, vốn dĩ muốn gặp cô Đường đã vô cùng khó rồi, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, ông ta còn muốn mời cô Đường đến đây, sợ là không thể.

Cô Đường cũng không phải đơn độc, cô là chuyên gia tâm lý tội phạm, tinh thần cảnh giác rất cao, hôm nay “công chúa” của Quỷ Vực chi thành bọn họ đến Dương thị gây rối rồi còn bị người của Dương thị thẳng thừng đuổi đi như vậy.
Loading...

Dương thị cùng Quỷ Vực chi thành đã có mâu thuẫn rồi, cả hai sẽ trở thành kẻ thù của nhau.

"Bên kia có động tĩnh gì?" Một tia ớn lạnh thoắt ẩn thoắt hiện trong mắt Trương Minh Hoàng, giọng nói cũng đột nhiên trầm xuống.

Trọng quản gia thầm giật mình, không phải bởi vì chuyện thành chủ hỏi mà là phản ứng của thành chủ nhà mình lúc này, Trọng quản gia đi theo thành chủ gần bốn mươi năm nên rất hiểu tính khí của ông, xem ra thành chủ nổi giận rồi.

Kể từ sau khi tiếp quản Quỷ Vực chi thành, thành chủ rất hiếm khi tức giận, bình thường cho dù có nổi giận thì thành chủ cũng không để lộ ra, huống chi là lúc chỉ có một mình ông ta ở đây.

Nhưng lúc này đây, phản ứng của thành chủ lại rất rõ ràng, thậm chí ông còn không thèm che giấu một số tâm trạng của hiện tại.

"Tạm thời vẫn chưa có động tĩnh, cho nên không biết rốt cuộc là người phương nào?" Trọng quản gia thầm thở ra một hơi, tự khiến mình bình tĩnh lại.

"Tên đó không chịu lộ diện thì nghĩ cách dụ rắn ra khỏi hang đi." Trương Minh Hoàng thốt ra từng lời một cách lạnh lùng, ông ta không hề cao giọng nhưng lại khiến cho người ta hoảng sợ khi nghe thấy.

Trọng quản gia sửng sốt, hai mắt lập tức loé lên, từ trước đến nay, trong công việc, thành chủ là người kiên nhẫn nhất, đối với chuyện tương tự, trước kia thành chủ tuyệt đối không bao giờ chủ động dẫn dụ kẻ địch ra, và thành chủ cũng khinh thường cách làm như vậy.

Nhưng bây giờ thành chủ lại yêu cầu ông ta nghĩ cách dụ rắn ra khỏi hang khiến cho Trọng quản gia giờ phút này chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân duy nhất, đó chính là thành chủ làm vậy vì cô Đường.

Hiện tại kẻ địch đang núp ở chỗ tối, có sự tồn tại của Trình Nhu Nhu, bọn họ sẽ không thể trực tiếp đi tìm cô cả nhà họ Đường, cho nên thành chủ mới muốn dụ kẻ địch ra, trực tiếp tiêu diệt, sau đó thành chủ sẽ có thể đi gặp cô Đường.

"Vâng, tôi biết phải làm như thế nào rồi." Trọng quản gia liên tục đáp lời, ông ta cũng rất thán thành với cách làm đó, và muốn nhanh chóng tìm ra kẻ địch đang ẩn núp, sau đó có thể để thành chủ cùng cô Đường sớm gặp được nhau.

Dương Tầm Chiêu vừa rời khỏi công ty liền đến thẳng sân bay, hôm nay Hàn Nhã Thanh sẽ về, mặc dù còn lâu mới tới giờ cô hạ cánh, nhưng một người luôn quý trọng thời gian như Dương Tầm Chiêu giờ phút này lại quyết định đến sân bay để đợi.

Đợi cô thì anh có thể đợi cả đời.

Khi Dương Tầm Chiêu tới sân bay thì còn hơn hai giờ nữa là đến giờ Hàn Nhã Thanh thạ cánh, Dương Tầm Chiêu biết Đường Lăng nhất định sẽ vì Hàn Nhã Thanh mà sắp xếp một lối đi riêng, dù sao hiện tại mặc kệ là thân phận của Hàn Nhã Thanh hay là thân phận của Đường Thẩm Nhi đi nữa thì cũng đều vô cùng thu hút sự chú ý, Đường Lăng làm việc luôn cẩn thận, nhất định sẽ không để cho cô bị những phiền toái không đáng có bám theo vào lúc này.

Cho nên Dương Tầm Chiêu liền đi thẳng đến lối đi riêng để chờ cô.

Rõ ràng còn hơn hai giờ nữa nhưng Dương Tầm Chiêu lại cảm thấy tâm trạng của mình lúc này vô cùng kích động, cảm giác như đang có thứ gì đó đang không ngừng khiêu khích trái tim, khiến con tim của anh đập rất nhanh, làm máu của anh cũng chảy nhanh như đang sôi trào vậy.



Anh chưa bao giờ biết rằng, đợi một người lại có cảm giác như vậy, khiến cậu ba Dương của trước kia phải chờ đợi một ai là chuyện không bao giờ có.

Đừng nói là hơn hai giờ, thậm chí hai phút cũng không được, nhưng hiện tại cậu ba Dương lại cam tâm tình nguyện đứng ở cổng lối ra, trông ngóng vào trong.

Biết rõ còn hơn hai giờ nữa cô mới hạ cánh nhưng mỗi khi nghe được động tĩnh, mỗi khi có người lại đây, anh đều cảm thấy tinh thần chấn động, háo hức nhìn sang, lỡ như là cô thì sao? Lỡ cô hạ cánh sớm thì sao?

Nhưng, mỗi một người đi qua đi lại ấy đều không phải cô và đương nhiên Dương Tầm Chiêu cũng không thất vọng, dù sao cũng là anh quá nôn nóng, còn một lúc nữa cô mới tới mà.

"Anh tới sớm nhỉ." Cậu ba Dương đang chăm chăm nhìn phía trước thì đằng sau đột nhiên có một giọng nói cất lên, rõ ràng trong giọng nói còn mang theo điệu cười trêu chọc.

Dương Tầm Chiêu nghe thấy liền nheo mắt quay lại nhìn Đường Lăng đang đi về phía mình, nhưng anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn Đường Lăng một cái, chứ không nói gì.

Dương Tầm Chiêu hiển nhiên là vẫn còn giận vì Đường Lăng đã giấu chuyện hai đứa con, anh và Đường Lăng là anh em hơn hai mươi năm sao Đường Lăng lại đối với anh như vậy?

Bình thường ngay cả một chút gợi ý, Đường Lăng cũng không cho anh.

||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||

"Xem ra hôm nay cậu nhàn quá nhỉ, có cả thời gian đến đón em gái tôi cơ đấy." Đường Lăng không hề giận, ngược lại nở nụ cười.

"Anh đi được rồi đó." Dương Tầm Chiêu không trực tiếp trả lời Đường Lăng, anh cũng lười để ý anh ta, hiện tại anh ta ở đây chẳng phải cho thấy tên Đường Lăng này vô nghĩa sao?

"Thanh bảo tôi đến đón cô ấy, tôi cũng không nghe Thanh nói có người khác đến nên người phải rời đi cũng không phải là tôi." Đương nhiên Đường Lăng đã biết chuyện Dương Tầm Chiêu gặp Đường Minh Hạo rồi, tuy rằng hôm qua anh ta không có mặt tại nhà hà Đường nhưng anh ta biết rất rõ những chuyện đã xảy ra.

Cho nên, Đường Lăng cũng biết lý do Dương Tầm Chiêu tức giận, trong chuyện này quả thật là anh ta bị đuối lý, lẽ ra không nên gạt Dương Tầm Chiêu.

Nhưng chuyện này không thể trách anh ta, hiện giờ trong nhà anh ta chẳng có chút địa vị nào cả nên hoàn toàn không có quyền lên tiếng, thằng nhóc Đường Minh Hạo không cho nói mà ông bà cụ đều nghe lời Đường Minh Hạo nên anh ta dám nói bậy nói bạ sao?

Dương Tầm Chiêu chẳng thèm liếc nhìn dù chỉ một lần, rõ ràng là không muốn để ý đến anh ta.

Đường Lăng đuối lý, cho nên anh cũng phá lệ dễ chịu hơn, không hề tức giận, ngược lại còn cười hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào khi biết mình bỗng nhiên có thêm một cặp sinh đôi?”
Đường Lăng cố ý hơi dừng lời một chút, nhưng anh cũng không hề chờ câu trả lời của Dương Tầm Chiêu, anh cũng biết Dương Tầm Chiêu sẽ không trả lời, anh liếc nhìn Dương Tầm Chiêu, cố ý cười nói: "Trước kia, tôi cũng chưa từng thấy cậu đi đón Thanh Thanh, không thấy cậu ân cần với Thanh Thanh như thế, thế mà bây giờ sau khi biết Thanh Thanh sinh cho cậu hai đứa con một trai một gái thì cậu đã biết lấy lòng rồi, rõ ràng là cậu đang nhằm vào hai đứa bé chứ không đơn thuần bởi vì Thanh Thanh."

"Đường Lăng, anh hãy biết chừng mực, tôi còn chưa tính với anh món nợ của anh đâu." Cuối cùng, Dương Tầm Chiêu lên tiếng, lời của Đường Lăng thật quá đáng rồi, tình cảm của anh đối với Hàn Nhã Thanh không hề vì có con hay không có con mà thay đổi. Trước kia, khi anh biết Hàn Nhã Thanh không thể mang thai, anh đã từng hạ quyết tâm không cần có con.

Trước kia, anh không tới sân bay đón Hàn Nhã Thanh, cũng chưa từng lấy lòng trước mặt Hàn Nhã Thanh, nhưng điều đó làm sao có thể trách anh chứ?

Đám người nhà họ Đường phòng anh như phòng sói, không cho anh và Hàn Nhã Thanh gặp mặt, dù anh muốn lấy lòng thì cũng không gặp được Hàn Nhã Thanh.

Đương nhiên, bây giờ biết mình có hai đứa con một trai một gái, anh cũng cảm thấy thật vui vẻ, thật cao hứng, thật ngạc nhiên.

Không chỉ vì anh làm ba, mà còn vì đó là con của anh và Hàn Nhã Thanh.

Là con mà cô sinh cho anh.
Loading...


"Tại sao ư?" Khóe môi Đường Lăng hơi giật giật: "Con trai và con gái của cậu lại chạy không thoát."

"Bọn chúng về nhà họ Đường bao lâu rồi?" Dương Tầm Chiêu bỗng ngắt lời Đường Lăng, trực tiếp hỏi. Tối qua, Dương Tầm Chiêu và Đường Chi Mặc mới nhận nhau, Dương Tầm Chiêu biết trong khoảng thời gian này Đường Chi Mặc vẫn luôn ở nhà họ Đường, chỉ không biết bọn họ đã ở nhà họ Đường bao lâu rồi?

Khi Hàn Nhã Thanh về nhà họ Đường có lẽ hai đứa bé còn chưa tới nhà họ Đường. Ban đầu, Hàn Nhã Thanh về nhà họ Đường, nhà họ Đường từng tổ chức tiệc cho Hàn Nhã Thanh, nếu lúc ấy hai đứa bé đang ở nhà họ Đường thì người của nhà họ Đường không thể nào giấu hai đứa bé đi.

"Thật ra khi tôi mời Thanh Thanh trở về giúp nhà họ Đường phá án, đã nghĩ kỹ về việc đón hai cục cưng trở về rồi, lúc ấy chủ yếu do Đường Bách Khiêm ngăn cản hai đứa bé trở về. Đường Bách Khiêm vẫn luôn biết Thanh Thanh là người của nhà họ Đường, nhưng anh ta chẳng những không nói cho Thanh Thanh, mà còn luôn ngăn cản tôi tìm tới Thanh Thanh, cho nên, tôi sợ Đường Bách Khiêm sẽ dùng hai đứa bé gây bất lợi gì đó với Thanh Thanh." Nụ cười trên mặt Đường Lăng vụt tắt, trở nên khá nghiêm túc.

Nghe Đường Lăng nói vậy, ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống: "Nhưng lúc đó anh không thể đón hai cục cưng trở về?"

Đường Lăng nói khi Hàn Nhã Thanh đi giúp xử lý vụ án đã định đón hai cục cưng trở về, Hàn Nhã Thanh xử lý vụ án mất vài ngày, nhưng lúc ấy khi nhà họ Đường tổ chức tiệc cho Hàn Nhã Thanh, Đường Lăng vẫn chưa đón hai đứa bé về.

"Đúng, sự thật chứng minh lo lắng của tôi không phải dư thừa, lúc ấy chính vì sự can thiệp của Đường Bách Khiêm, cho nên mới không thể thuận lợi đón hai cục cưng, nhưng cũng may Đường Bách Khiêm cũng không dám làm gì quá đáng, mà lúc đó vừa lúc hai cục cưng và Nhạc Hồng Linh ở cùng nhau, nên rõ ràng Đường Bách Khiêm muốn để Nhạc Hồng Linh mang hai đưa bé về nước Mỹ, nhưng là Nhạc Hồng Linh kiên quyết trả hai đứa bé lại." Nghĩ đến chuyện lúc trước, sắc mặt Đường Lăng hơi tối lại, lúc trước nếu không phải Nhạc Hồng Linh, Đường Bách Khiêm thật sẽ mang hai cục cưng về nước Mỹ, sau đó ép hai cục cưng ở lại nước Mỹ rồi. Truyện Khoa Huyễn

"Đường Bách Khiêm." Khóe môi Dương Tầm Chiêu nhếch lên mang theo nụ cười lạnh, anh thật không ngờ Đường Bách Khiêm lại còn muốn giữ lấy con trai và con gái anh.

"Đương nhiên, cũng vì lúc trước cậu luôn cho người theo dõi Đường Bách Khiêm, nên có một số việc Đường Bách Khiêm không dám quá đáng." Đường Lăng hiểu rất rõ những chuyện mà Dương Tầm Chiêu đã làm, cho nên anh cũng biết một trong những nguyên nhân khiến Đường Bách Khiêm không ép mang hai đứa bé về là vì kiêng kị Dương Tầm Chiêu.

"Xem ra, tôi đối với Đường Bách Khiêm quá nhân từ rồi." Đôi mắt Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, trước kia, Hàn Nhã Thanh ly hôn với anh, là Đường Bách Khiêm trăm phương ngàn kế ngăn cản anh tìm tới Hàn Nhã Thanh.

Chỉ là, Đường Bách Khiêm đã giúp Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh luôn coi Đường Bách Khiêm là người nắm quyền trong nhà, lúc ấy anh cũng không muốn để cho Hàn Nhã Thanh khó xử, nên mới không làm gì Đường Bách Khiêm.

"Hiện tại, cậu vẫn cho người theo dõi Đường Bách Khiêm chứ?" Đường Lăng chợt hỏi.

"Không có." Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày: "Sau khi Thanh Thanh trở về, Đường Bách Khiêm luôn không có động tĩnh gì, Thanh Thanh cũng biết Đường Bách Khiêm đã làm một số chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ không quay về nước Mỹ nữa, nên tôi không cho người theo dõi anh ta nữa."



"Đường Bách Khiêm người này rất có khả năng nhẫn, tôi vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, sợ đến lúc đó anh ta gây bất lợi cho Thanh Thanh." Đường Lăng hiểu rõ Đường Bách Khiêm, nên lúc này vẻ mặt Đường Lăng hơi trầm xuống.

"Tôi sẽ tiếp tục cho người theo dõi." Dương Tầm Chiêu hơi sững sờ, có thể khiến Đường Lăng có vẻ mặt như vậy, hơn nữa chuyện này còn quan hệ hai đứa bé và Hàn Nhã Thanh, tất nhiên anh cũng không dám có chút chủ quan.

"Chà, vẫn là cho người theo dõi anh ta mới yên tâm." Đường Lăng khẽ gật đầu, không phải anh lo bò trắng răng, mà là có một số việc cẩn thận một chút thì tốt hơn.

"Đúng rồi, nghe nói hôm nay cậu cho người ném công chúa của Quỷ Vực Chi Thành ra ngoài rồi?" Đường Lăng không nói tiếp chuyện của Đường Bách Khiêm nữa, Dương Tầm Chiêu đã cho người theo dõi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề, anh tin tưởng năng lực Dương Tầm Chiêu, chỉ là liên quan chuyện tới Dương Tầm Chiêu ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra cửa, Đường Lăng vẫn cảm thấy thật bất ngờ.

"Cô ta sao chọc tới cậu rồi?" Đường Lăng không phải loại tọc mạch, nhưng chuyện này quá kỳ lạ, Dương Tầm Chiêu cũng không phải người động tý là nổi giận, nếu không phải vị công chúa đó làm gì đụng phải ranh giới cuối cùng của Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Dù sao anh và Dương Tầm Chiêu đều hiểu rõ sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành, trực tiếp đối nghịch với Quỷ Vực Chi Thành như vậy không hề có lợi cho anh và Dương Tầm Chiêu.

Hai lần trước, chuyện nhà họ Đường đều có liên quan đến người của Quỷ Vực Chi Thành, bọn họ vẫn đang điều tra chuyện này, hôm trước Thanh Thanh gọi điện thoại cho anh, nói là trong Quỷ Vực Chi Thành có 'Cố nhân' của cô, là “cố nhân” đó của Thanh Thanh vẫn luôn lợi dụng sức mạnh Quỷ Vực Chi Thành để đối phó bọn họ.

Cũng không phải là toàn bộ người của Quỷ Vực Chi Thành đều là kẻ địch của bọn họ.

Nhưng bây giờ Dương Tầm Chiêu trực tiếp ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra khỏi cửa, sợ là thật muốn đối địch với toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành rồi.

Tất nhiên, Đường Lăng cũng không hề có ý trách Dương Tầm Chiêu, anh và Dương Tầm Chiêu đã là anh em hai mươi mấy năm, tất nhiêu hiểu Dương Tầm Chiêu chắc chắn là có lý do.

Dù sao Dương Tầm Chiêu cũng không muốn trở thành kẻ địch của toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành.

Anh cũng không biết rốt cuộc công chúa Quỷ Vực Chi Thành đã làm gì mà chọc giận Dương Tầm Chiêu.

"Cô ta bảo tôi cưới cô ta." Dương Tầm Chiêu không hề giấu diếm Đường Lăng, trực tiếp nói thẳng
Vì Dương Tầm Chiêu cũng biết rất rõ, hôm nay anh làm như vậy, thì kế tiếp bọn anh thật sự phải đối đầu trực diện với Quỷ Vực Chi Thành.

Anh và Đường Lăng đều phải dốc hết sức, hơn nữa anh phải bàn bạc kỹ lưỡng với anh ta, về kế hoạch đối phó Quỷ Vực Chi Thành.

Đường Lăng sửng sốt ngay, rồi khóe miệng bỗng giật mạnh: “Vị công chúa này thật sự dám nghĩ dám làm, thảo nào cậu định ném thẳng người ta ra ngoài.”

Lúc nói, rõ ràng khóe miệng Đường Lăng khẽ mỉm cười, khá hài lòng tán dương: “Cậu làm rất tốt, ném thẳng hạng người không cần mặt mũi này ra ngoài là nhẹ cho cô ta rồi.”

Rõ ràng Đường Lăng cực kỳ ủng hộ cách làm của Dương Tầm Chiêu, trong lòng anh cũng hiểu rõ, sở dĩ anh ấy làm vậy là vì Thanh Thanh.

Dương Tầm Chiêu nghe Đường Lăng nói vậy, rồi nhìn nụ cười trên mặt anh ấy, thì cũng không khỏi mỉm cười.

Tất nhiên Dương Tầm Chiêu biết sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành lớn đến cỡ nào, cũng biết hậu quả của việc ném công chúa ra ngoài, nhưng anh không hề hối hận. Truyện Hệ Thống
Loading...

“Chúng ta vẫn nên nghĩ cách tiếp theo phải đối phó Quỷ Vực Chi Thành thế nào?” Nhưng giờ Dương Tầm Chiêu biết anh nhất định phải đối mặt với vấn đề này.

“Cả tôi và cậu đều biết rõ Quỷ Vực Chi Thành lớn mạnh đến cỡ nào, gần đây tôi cũng phái người điều tra rất nhiều chuyện liên quan đến nơi này, nên phát hiện thế lực thật sự của họ còn lớn mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều.” Đường Lăng cũng đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng anh biết rất rõ Quỷ Vực Chi Thành lớn mạnh đến đâu.

“Anh điều tra được những gì?” Dương Tầm Chiêu khẽ nhíu mày, giọng nói cũng hơi lạnh lẽo.

“Quỷ Vực Chi Thành có lịch sử hàng nghìn năm, vốn là một sự tồn tại lớn mạnh khiến người khác không thể tưởng tượng được, mà 25 năm trước, Trương Minh Hoàng – thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đã mở rộng rất nhiều thế lực...” Đường Lăng nói đến đây thì ngừng lại, rõ ràng giọng nói hơi nghiêm nghị.

“Tôi biết, nghe nói ban đầu Trương Minh Hoàng đã mở rộng Quỷ Vực Chi Thành lên gấp đôi.” Dương Tầm Chiêu cũng sai người đi điều tra, nên cũng biết một số chuyện 25 năm trước.

“Không những thế, lúc đó Trương Minh Hoàng chỉ dùng mấy năm ngắn ngủi, để mở rộng thế lực Quỷ Vực Chi Thành lên gấp đôi, hơn nữa lúc ông ta quản lý nơi này, đã nâng cấp toàn bộ kỹ thuật tiên tiến trong Quỷ Vực Chi Thành lên một bậc, kể cả vũ khí, nên hiện nay nơi đó đang sở hữu vũ khí mạnh nhất, tiên tiến nhất trên thế giới...” Đường Lăng lại ngừng lại, ánh mắt hơi thâm trầm.

“Về phần vũ khí bọn họ mạnh đến đâu thì không ai biết được.” Đường Lăng thầm thở dài, rồi mới bổ sung câu nói lúc nãy.

Dương Tầm Chiêu khẽ biến sắc, mặt cũng hơi nghiêm nghị, nếu quả thật là thế, thì chuyện này sẽ càng rắc rối.

“Trương Minh Hoàng này quá lợi hại và mạnh mẽ, ông ta thật sự đã đạt đến trình độ mà người khác không thể tưởng tượng được.” Đường Lăng hiếm khi khen ngợi người khác, nhưng giờ lại dùng mấy từ cực kỳ khuếch đại này để miêu tả.

“Anh có cần khoa trương vậy không?” Dương Tầm Chiêu dời mắt nhìn Đường Lăng, giọng nói hơi thâm trầm, Trương Minh Hoàng thật sự lợi hại như thế à?

“Cần.” Đường Lăng gật đầu, giọng điệu rất chắc chắn: “Năm đó chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, mà Trương Minh Hoàng đã tạo ra không ít thần thoại, nhưng sau đó vì thất lạc người mình yêu, nên 25 năm nay ông ta không ngừng tìm kiếm người đó, bỏ mặc chuyện Quỷ Vực Chi Thành, bằng không e rằng nơi đó sẽ càng lớn mạnh.”

“Ông ta lợi hại như vậy, mà phải mất 25 năm để tìm kiếm một người?” Dương Tầm Chiêu khẽ nhướng mày, không phải anh khinh địch, mà chuyện này hoàn toàn khó hiểu.

“Nghe nói lúc đó ông ta bị người khác bỏ thuốc, nên không biết người phụ nữ đó là ai, cũng chẳng biết mặt mũi người đó, cộng thêm việc sau đó ông ta bị thương nặng, được người khác cứu về đến nửa năm sau mới tỉnh lại, đến khi ông ta tới tìm người phụ nữ đó, thì nơi đó đã bị san bằng, không điều tra được gì cả.” Lần này Đường Lăng điều tra rất chi tiết, nên biết rất nhiều chuyện.

“Tình huống của ông ta khá giống với cậu và Thanh Thanh lúc trước, nhưng nếu so với chuyện của hai người, thì ông ta không có bất kỳ manh mối nào, có thể nói là khó hơn gấp mấy lần...” Đường Lăng lại trầm giọng bổ sung.



Lần này Dương Tầm Chiêu không nói gì nữa, chuyện giữa anh và Hàn Nhã Thanh vào 5 năm trước, cũng làm anh không điều tra gì, cũng chẳng tìm thấy cô trong suốt 5 năm.

Nếu so với anh, thì chuyện của Trương Minh Hoàng còn khó hơn gấp mấy lần, hoàn toàn đang mò kim đáy biển.

“Trương Minh Hoàng tìm kiếm suốt 25 năm, nhưng mãi không tìm thấy người, cũng chẳng có manh mối nào, tôi nghe nói ông ta đã nản lòng rồi, nhưng đúng lúc này, ông ta lại tìm thấy con gái mình, nghe nói là con gái do người phụ nữ năm đó sinh ra, anh nói thử xem, với tình hình này, liệu Trương Minh Hoàng sẽ có tâm trạng gì? Cậu cảm thấy ông ta sẽ đối xử với con gái mình thế nào?” Đường Lăng cảm thấy giờ anh hỏi Dương Tầm Chiêu câu này là thích hợp nhất.

Vẻ mặt Dương Tầm Chiêu hơi chấn động, nhất thời biến sắc mấy lần, giờ anh đã biết Hàn Nhã Thanh sinh cho anh một cặp trai gái, lúc anh tìm thấy bọn trẻ, anh chỉ hận không thể cho hết những gì mình có cho chúng.

“Hơn nữa, người yêu của Trương Minh Hoàng đã mất rồi, chỉ còn lại cô con gái này thôi.” Đường Lăng lại trầm giọng bổ sung thêm.

Dương Tầm Chiêu nhanh chóng dời mắt, nhìn Đường Lăng, rồi híp mắt lại ngay.

“Ông ta đã tìm suốt 25 năm, nhưng giờ người yêu đã mất, chỉ còn lại một cô con gái, chắc chắn Trương Minh Hoàng sẽ xem cô ta như bảo bối trong lòng mình.” Đường Lăng thầm hít sâu một hơi, rồi nói ra kết quả mình phân tích, thật ra chỉ cần là người thì đều có thể hiểu rõ tình huống này.

“Giờ cậu lại ném thẳng cô ta ra ngoài, cậu cảm thấy Trương Minh Hoàng sẽ làm thế nào?” Lúc nói, Đường Lăng lại nhìn Dương Tầm Chiêu, rõ ràng giờ giọng nói của anh cũng trầm thấp hơn.

Mặc dù Đường Lăng đang hỏi Dương Tầm Chiêu, nhưng trong lòng anh lại hiểu rất rõ.

Trương Minh Hoàng sẽ làm thế nào? Có lẽ ông ta có thể giết chết Dương Tầm Chiêu!

Dương Tầm Chiêu mím chặt môi, không nói gì, anh đã sớm lường trước hậu quả khi ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra ngoài, nhưng giờ xem ra chuyện còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ.

Mặc dù là vậy, nhưng anh không hối hận về hành động của mình, Dương Tầm Chiêu anh cũng không được sợ hãi trước bất kỳ ai.

“Xem ra, chúng ta cần phải đưa ra một kế hoạch kỹ lưỡng.” Rõ ràng giờ sắc mặt Dương Tầm Chiêu rất nghiêm nghị, kẻ địch mạnh như vậy, tất nhiên bọn anh phải lên kế hoạch kỹ lưỡng.

“Quan trọng nhất là giờ Trương Minh Hoàng đang ở thành phố A.” Đường Lăng nhìn anh, do dự một lát, rồi vẫn nói tiếp: “Nên chúng ta không có thời gian để chuẩn bị.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom