• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (130 Viewers)

  • Chương 1275-1280

Người đứng ngoài cửa vào lúc này là ông cụ Đường!!

"Ông ngoại Đường." Dương Tầm Chiêu thở ra một hơi, đè xuống tất cả cảm xúc trong lòng, cố gắng khống chế mình.

Trong phòng Hàn Nhã Thanh nghe Dương Tầm Chiêu gọi ông ngoại Đường thì cả người cứng đờ, cô cảm thấy eo của mình giật giật.

Không ngờ thật sự là ông cụ Đường, không nghĩ tới ông cụ Đường cũng là một ông già trẻ con.

Hàn Nhã Thanh nhất thời cảm thấy có chút dở khóc dở cười, mỗi người không ngủ được, rốt cuộc muốn làm gì.

"Ông ngoại Đường, ông có chuyện gì sao?" Dương Tầm Chiêu buồn bực trong lòng muốn chết, nhưng cô cố gắng khống chế bản thân, thái độ vẫn rất khách sáo.

Đương nhiên nếu có thể bỏ qua tiếng nghiến răng thì càng tốt hơn!!

"Tôi có mấy chuyện muốn giao cho cậu." Ông cụ Đường là người thông minh, tuy rằng Dương Tầm Chiêu che giấu rất tốt nhưng vẫn không thể qua được đôi mắt ông cụ Đường.

Ông cụ Đường hắng giọng nói, rất nghiêm túc mở miệng.

"Ông nói đi." Dương Tầm Chiêu nghe thấy chuyện của Hàn Nhã Thanh thì vẻ mặt lập tức thay đổi, trở nên nghiêm túc.

Chỉ cần chuyện liên quan đến cô thì anh sẽ nghiêm túc lắng nghe, nhớ kỹ từng việc.

Ông cụ Đường nhìn thấy vẻ mặt Dương Tầm Chiêu thay đổi thì khóe môi giật giật, xem ra tên nhóc này thật sự rất quan tâm Nhã Thanh.

Nếu như vậy...

Cho dù là như vậy thì ông vẫn phải hoàn toàn nhiệm vụ của tối hôm nay hôm nay, nếu ông bỏ ngang thì không biết ăn nói thế nào.

Đường Lăng đưa ra đề nghị này, nói muốn thử thách Dương Tầm Chiêu, bà cụ Đường lập tức tán thành, sau đó mấy người âm thầm lên kế hoạch rất lâu, cho nên mới có chuyện tối hôm nay.




Khóe môi Hàn Nhã Thanh không nhịn được giật giật ở trong phòng, có chuyện gì lại phải dặn dò vào lúc này chứ, ông cụ Đường đang cố ý, sao có thể lừa gạt được Dương Tầm Chiêu.

Hàn Nhã Thanh thấy dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu, cô vốn cho rằng người bên ngoài là ai thì Dương Tầm Chiêu sẽ không cho người đó có cơ hội mở miệng, lập tức đuổi đi.

Nhưng không ngờ ông cụ Đường vừa nói một câu đã khiến Dương Tầm Chiêu ngoan ngoãn nghe lời, quả nhiên gừng càng già càng cay!!

Sau đó ở ông cụ Đường bắt đầu 'dặn dò', ừm, đúng là có liên quan đến Hàn Nhã Thanh, nhưng chỉ là những chuyện vụn vặt, bình thường ngay cả bà cụ Đường không nói gì, nhưng hiện tại Ông cụ Đường lại nói rất nghiêm túc.

Mà Dương Tầm Chiêu cũng nghiêm túc lắng nghe, lần này Dương Tầm Chiêu không cắt ngang lời ông cụ Đường nói, vẫn luôn rất kiên nhẫn lắng nghe.

Trong phòng Hàn Nhã Thanh lắng nghe đến buồn ngủ, nhưng hai người ở ngoài cửa rất có tinh thần, một người nói, một người nghe.

Hàn Nhã Thanh không nhìn đồng hồ nên cũng không biết ông cụ Đường đã nói được bao lâu, tóm lại cô cảm thấy rất lâu, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn luôn không cắt ngang lời ông cụ Đường, vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, sợ là chỉ có một việc nhỏ thì Dương Tầm Chiêu cũng gật đầu đồng ý.

"Được rồi, tôi nói những việc này trước, tôi cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây." Cuối cùng ông cụ Đường không nói nữa, quan trọng là ông cụ Đường không còn gì để nói, hơn nữa thời gian cũng lâu rồi, ông phải quay về báo cáo kết quả.

"Được, ông ngoại Đường đi thong thả." Trong giọng nói của Dương Tầm Chiêu không hề thiếu kiên nhẫn, cung kính tiễn ông cụ Đường.

Ông cụ Đường có chút không được tự nhiên, thái độ của Dương Tầm Chiêu quá tốt làm cho ông thấy xấu hổ.

Dương Tầm Chiêu chờ ông cụ Đường rời đi xong mới đóng cửa, sau đó Dương Tầm Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần này ông cụ Đường cũng ra mặt, có lẽ tiếp theo anh được yên tĩnh rồi.

Hàn Nhã Thanh nằm nghiêng ở trên giường, khóe môi nở nụ cười, hai mắt nhìn Dương Tầm Chiêu, người đàn ông này thật sự yêu cô.

"Em đang muốn dụ dỗ anh sao?" Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ của cô thì hai mắt lóe lên, dáng vẻ này của cổ rất xinh đẹp, vô cùng mê người, lần thứ hai bị quấy rầy làm cho Dương Tầm Chiêu cũng chịu ảnh hưởng, nhưng anh nghĩ sẽ không còn ai quấy rầy bọn họ, cho nên Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đi tới trước giường, muốn hôn lên khóe môi mang theo ý cười và đôi mắt của cô.

Nhưng cậu ba Dương còn chưa hôn thì tiếng gõ cửa lại vang lên.




Cậu ba Dương sửng sốt, anh chỉ muốn hôn người phụ nữ của mình, sao lại khó như thê chứ? Anh không làm gì khác, rốt cuộc những người này muốn làm gì?

Dương Tầm Chiêu kính nể Đường Vân Thành cho nên nhịn, anh càng tôn trọng ông cụ Đường, hơn nữa ông cụ Đường nói về chuyện của Hàn Nhã Thanh, đối với anh mà nói thì chuyện của Hàn Nhã Thanh vô cùng quan trọng, cho nên anh nghe.

Nhưng quá tam ba bận, hiện tại lại là ai nữa?

Nhưng cho dù lần này là ai thì cậu ba Dương quyết định không để ý tới, bọn họ muốn gõ cửa thì cứ gõ đi.

Dù sao tiếng gõ cửa lớn như thế thì không chỉ ảnh hưởng đến anh, những người ở tầng này cũng chịu ảnh hưởng, hơn nữa anh cũng không tin người bên ngoài thật sự có thể gõ cửa cả đêm.

"Mặc kệ bọn họ, cứ để bọn họ gõ." Cho nên cậu ba Dương quyết định không mở cửa, người bên ngoài không mệt mỏi thì cứ gõ.

"Mẹ, mở cửa, con là Vũ Kỳ." Nhưng tiếng của Đường Vũ Kỳ truyền đến từ ngoài cửa, trong giọng nói của Đường Vũ Kỳ mang theo tiếng khóc.

Cậu ba Dương choáng váng, người nhà họ Đường đúng là xấu bụng, bọn họ sắp xếp kế hoạch quá độc ác.

Cậu ba Dương nghe thấy tiếng của con gái mình, hơn nữa có vẻ con gái sắp khóc, anh không đành lòng, cậu ba Dương thở ra một hơi, sau đó lại đi tới mở cửa phòng.

Ở ngoài cửa, Đường Vũ Kỳ nhìn thấy Dương Tầm Chiêu thì ngây người, một lát sau mới phản ứng lại: "Ba, vừa rồi con gặp ác mộng, con sợ lắm."

Đường Vũ Kỳ cũng không nằm trong kế hoạch thử thách Dương Tầm Chiêu của nhà họ Dường, Đường Vũ Kỳ gặp ác mộng nên tỉnh lại, cho nên mới chạy qua tìm mẹ, Đường Vũ Kỳ nhìn thấy ba thì có chút bất ngờ.

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ của Đường Vũ Kỳ thì càng đau lòng, anh khom lưng bế Đường Vũ Kỳ lên, ôm vào trong phòng: "Vũ Kỳ không sợ, ba mẹ ngủ với con nhé."

Dương Tầm Chiêu có thể không quan tâm tới mọi người, có thể đuổi mọi người đi, nhưng đối với con gái của mình thì Dương Tầm Chiêu sẽ bảo vệ, đau lòng.

"Được đó, được đó, con muốn ngủ với ba mẹ." Đường Vũ Kỳ nghe thấy Dương Tầm Chiêu nói thì lập tức vui vẻ, không nhịn được reo lên, cô bé lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng được ngủ chung với ba mẹ.

"Được." Cậu ba Dương nhìn con gái nhà mình tươi cười thì liên tục gật đầu!!
"Được." Cậu ba Dương nhìn con gái nhà mình tươi cười thì liên tục gật đầu!!

Sau đó Đường Vũ Kỳ ngủ ở giữa, cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh nằm hai bên, hơn nữa Đường Vũ Kỳ vô cùng vui vẻ, mãi vẫn chưa ngủ.

Cho nên cậu ba Dương muốn hôn vợ cũng không có cơ hội, đến khi Đường Vũ Kỳ ngủ thì Hàn Nhã Thanh cũng đã ngủ, cậu ba Dương chỉ có thể buồn bực một mình.

Ngày hôm sau Hàn Nhã Thanh tỉnh lại, lúc cô cầm điện thoại xem đồng hồ thì nhìn thấy được một tin tức được đẩy lên đầu. Hàn Nhã Thanh cũng không quá để ý, bình thường cô cũng không quan tâm, nhưng khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tiêu đề thì ngây người, sau đó mở ra.

Tiêu đề rất bắt mắt, cô cả nhà họ Đường đã kết hôn, hơn nữa còn có một cặp sinh đôi nam nữ.

Hàn Nhã Thanh nhíu mày lại, ngày hôm qua bọn họ họp gia đình ở dưới lầu có nói đến chuyện này, tất cả quyết định công khai thân phận của cô và đứa nhỏ, cho nên khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tin tức này thì cũng không nghĩ nhiều.

Cô cho rằng Đường Vân Thành cố ý thông báo, đêm qua Đường Vân Thành nói sẽ hẹn phóng viên, tự mình sắp xếp chuyện này.

Hàn Nhã Thanh không nghĩ tới tốc độ của Đường Vân Thành sẽ nhanh như vậy, cô còn chưa rời giường, mới hơn sáu giờ sáng đã có tin tức rồi.

Nhưng Hàn Nhã Thanh không biết lúc này Đường Vân Thành vẫn còn ở trong phòng, ông cũng vừa thức dậy, vốn không biết chuyện này.

Không chỉ là Đường Vân Thành, người nhà họ Đường vẫn chưa biết chuyện này, Dương Tầm Chiêu cũng không biết, ngày hôm qua Dương Tầm Chiêu ngủ rất khuya, cho nên lúc này cậu ba Dương vẫn chưa tỉnh lại, cũng không thể biết được việc này!!

Nhưng Đường Vũ Kỳ ôm Dương Tầm Chiêu động đậy làm cho Dương Tầm Chiêu tỉnh giấc, Dương Tầm Chiêu mở mắt ra thấy Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh cẩn thận đứng lên đến gần bên tai cô, hôn nhẹ lên tóc cô: "Em xem gì vậy?"

Anh vừa thức dậy nên giọng nói có chút khàn khàn, nhưng mặc dù như vậy cũng không thể che giấu được sự thỏa mãn, anh nghĩ đến ngày này lâu quá rồi.




Buổi sáng mở mắt ra có thể nhìn thấy cô đầu tiên, đây là chuyện hạnh phúc nhất đối với anh, hơn nữa trong lòng còn ôm con gái mềm mại, đương nhiên nếu bây giờ con trai cũng ở bên cạnh thì càng hoàn mỹ, nhưng có lẽ tên nhóc kia không thể hoàn toàn chấp nhận anh nhanh như thế.

"Cậu cho người công khai tin tức, không nghĩ tới tốc độ của cậu nhanh như vậy." Giọng của Hàn Nhã Thanh có chút nhỏ, dường như không chắc chắn.

Đêm qua Đường Vân Thành nói qua hôm nay sẽ công khai chuyện của cô và hai bé cưng, nhưng Hàn Nhã Thanh luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

"Sớm như vậy à? Bây giờ mới mấy giờ chứ?" Dương Tầm Chiêu cũng ngây người, anh nhìn đồng hồ: "Hiện tại mới hơn sáu giờ, vì sao lại gấp gáp như thế?"

"Anh cũng thấy quá nhanh đúng không? Có phải có chút kỳ lạ đúng không?" Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, lông mày nhíu lại, cô cũng cảm thấy quá nhanh.

"Anh hiểu rõ bác Đường, từ trước đến nay bác Đường làm việc rất cẩn thận, cho dù ông ấy sốt ruột muốn công khai thân phận của em và đứa nhỏ nhưng cũng không thể cho người công bố tin tức vào sáng sớm tinh mơ được, ông ấy biết hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn, với cách làm việc của ông ấy thì sẽ đợi chúng ta đăng ký xong mới công khai." Dương Tầm Chiêu phân tích, cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Tôi cũng thấy có chút kỳ lạ." Hàn Nhã Thanh nhíu mày càng chặt, Dương Tầm Chiêu cũng cảm thấy không đúng, chẳng lẽ có chỗ nào đó xảy ra vấn đề.

"Nhưng bởi vì chuyện xảy ra vào tối hôm qua, anh cảm thấy mình phải thay đổi sự hiểu biết với bác Đường và ông ngoại Đường một chút." Dương Tầm Chiêu nhớ tới chuyện ngày hôm qua thì nhanh chóng nói thêm một câu: "Đôi khi người nhà họ Đường làm việc khiến người ta không ngờ ."

Hàn Nhã Thanh nghe thấy anh nhắc tới chuyện tối hôm qua thì không nhịn được cười, xem ra cậu ba Dương vẫn ghi thù.

"Em đi hỏi cậu trước, xem rốt cuộc cậu sắp xếp thế nào, chúng ta cũng phải phối hợp cho tốt." Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tin tức này vào sáng sớm thì cảm thấy bất ngờ, quá đột ngột, cho nên cô muốn biết rõ kế hoạch của Đường Vân Thành.

"Ừ, cũng được." Dương Tầm Chiêu ôm lấy cô, hôn lên trán cô một cái: "Anh lập tức rời giường, sau đó chúng ta đi đăng ký kết hôn."

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, không nhịn được cười khẽ, đây là lần thứ hai bọn họ đăng ký kết hôn, lần này hoàn toàn khác với lần đầu tiên.

Lần trước cô hoàn toàn không muốn, anh ép buộc cô, nhưng lần này cô cam tâm tình nguyện, lần trước hôn nhân của bọn họ có quá nhiều mục đích, lần này bởi vì tình yêu, cảm giác này thật sự rất tốt.




Hàn Nhã Thanh chủ động hôn lấy anh, cậu ba Dương vốn nghĩ chỉ hôn nhẹ một cái là kết thúc, nhưng Hàn Nhã Thanh chủ động làm cho cậu ba Dương chấn động, lập tức hôn sâu hơn.

Nếu không phải bởi vì Đường Vũ Kỳ còn ở bên cạnh thì sợ là cậu ba Dương càng hôn kịch liệt.

Lúc Hàn Nhã Thanh ra phòng thì trên mặt đỏ bừng, cô đứng ở cửa một lúc lấy lại tinh thần, sau đó mới đi xuống lầu.

"Nhã Thanh, sao con dậy sớm như vậy? Sao không ngủ thêm một chút." Nhưng đúng lúc này Phạm My mở cửa phòng nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì sửng sốt.

"Mợ, cậu ở dưới lầu hay là đã đến công ty rồi?" Hàn Nhã Thanh vốn muốn đi tìm Đường Vân Thành, cô thấy Phạm My thì hỏi một câu.

"Cậu con còn ở trong phòng, ông ấy vừa dậy, vẫn còn sớm mà, con muốn làm gì? Vội vàng đi đăng ký kết hôn sao? Nhưng giờ này Cục Dân Chính vẫn chưa làm việc mà." Phạm My nói nửa thật nửa đùa.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy Phạm My nói thì ngẩn ra, Đường Vân Thành còn ở trong phòng? Đường Vân Thành vừa thức dậy?

Nếu Đường Vân Thành vừa thức dậy thì nói phóng viên công khai chuyện kia lúc nào chứ?

Chẳng lẽ đêm qua Đường Vân Thành liên lạc với phóng viên, nói bọn họ công khai tin tức vào sáng sớm hôm nay sao?

"Nhã Thanh, con sao vậy?" Phạm My thấy Hàn Nhã Thanh sững sờ không nói gì thì cảm giác có chút kỳ lạ.

"Không sao, con muốn biết cậu sắp xếp công khai chuyện của con và đứa nhỏ thế nào, chúng ta sẽ phối hợp theo." Hàn Nhã Thanh nhìn Phạm My, không biết vì sao mí mắt của cô nháy lên một cái.

"Cậu con nói lát nữa ông ấy đến công ty sẽ liên lạc với phóng viên, cậu con nói chuyện này không thể quá vội vàng, phải đợi con và Tầm Chiêu đăng ký kết hôn xong mới công khai, đến lúc đó chuyện này càng danh chính ngôn thuận, đúng rồi, con và Tầm Chiêu đăng ký xong thì nói với cậu con một tiếng." Phạm My cũng không nghĩ nhiều, trả lời một cách tự nhiên, Phạm My biết rõ kế hoạch của Đường Vân Thành.
Phạm My cũng không nghĩ nhiều, trả lời một cách tự nhiên, Phạm My biết rõ kế hoạch của Đường Vân Thành.

Hàn Nhã Thanh cứng đờ người, trái tim đột nhiên đập loạn, có ý gì?

Lời nói của mợ có ý gì?

Đường Vân Thành nói đợi cô và Dương Tầm Chiêu đăng ký kết hôn xong mới công khai thân phận của cô và đứa nhỏ sao?

Vậy tin tức trên mạng là thế nào?

Chẳng lẽ không phải cậu nói phóng viên công khai?

Nếu không phải cậu cho người công khai thì là ai?

"Nhã Thanh, con sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Hay là con thấy cậu con sắp xếp như vậy có vấn đề gì?" Phạm My nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Nhã Thanh thì hoảng sợ, từ trước đến nay Hàn Nhã Thanh luôn bình tĩnh chín chắn, hiếm khi có vẻ mặt như vậy, Phạm My cảm giác giống như xảy ra chuyện gì lớn.

"Mợ, con muốn biết trước đó cậu có liên lạc với phóng viên hay không, có nói chuyện của con và hai đứa nhỏ hay không?" Hiện tại Hàn Nhã Thanh chỉ có thể suy đoán là trước đó Đường Vân Thành liên lạc với phóng viên hoặc là nhắc tới chuyện này, phóng viên kia không nhịn được công khai trước.

Nhưng chuyện có như vậy thì Hàn Nhã Thanh cảm thấy không thể nào, thứ nhất Đường Vân Thành làm việc luôn cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra sai lầm như thế.

Thứ hai nếu Đường Vân Thành đưa tin tức cho phóng viên, phóng viên chắc chắn không dám nói bậy khi chưa được sự đồng ý của Đường Vân Thành.

"Đương nhiên là không có, cậu con vô cùng cẩn thận chuyện của con và hai bé cưng, cho nên chắc chắn sẽ không đột ngột nói với phóng viên, Nhã Thanh, vì sao con hỏi như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Phạm My ý thức được chắc chắn đã xảy ra chuyện, nếu không thì Hàn Nhã Thanh sẽ không hỏi như vậy.

Hàn Nhã Thanh nắm chặt điện thoại trong tay, cô suy nghĩ, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Phạm My cho Phạm My nhìn thấy tin tức trên mạng.

"Chuyện của con và đứa nhỏ đã công khai rồi sao?" Phạm My nhìn thấy tin tức thì khiếp sợ: "Chẳng lẽ cậu con đã nói với phóng viên?"

Phản ứng đầu tiên của Phạm My phản ứng đầu tiên cũng là nghĩ vậy loại khả năng.




"Mợ hỏi cậu một chút đi." Hàn Nhã Thanh biết đoán mò cũng vô dụng, không bằng hỏi cho rõ ràng.

"Hỏi cậu cái gì?" Đường Vân Thành vừa rửa mặt xong đi ra ngoài, đúng lúc nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói thì đi tới.

"Vân Thành, có hay ông nói với phóng viên chuyện của Nhã Thanh và đứa nhỏ đúng không? Có phải ông nói bọn họ công khai thân phận của Nhã Thanh và đứa nhỏ đúng không?" Phạm My là người hấp tấp, bà nhìn thấy Đường Vân Thành thì nhanh chóng hỏi.

"Không có." Đường Vân Thành hơi giật mình: "Sao vậy?"

Đường Vân Thành là người thông minh, chắc chắn đã đoán được gì đó.

Phạm My lập tức đưa điện thoại của Hàn Nhã Thanh đến trước mặt Đường Vân Thành: "Ông xem đi, chuyện của Nhã Thanh và đứa nhỏ được đăng lên mạng, nói Nhã Thanh của chúng ta đã kết hôn, còn có một cặp nam nữ, nếu không phải ông nói phóng viên đưa tin thì là ai?"

Đường Vân Thành nhìn tin tức thì nhíu mày lại: "Không lẽ là ba mẹ làm?"

Đường Vân Thành cũng chỉ có thể suy đoán theo hướng này, bởi vì đây là khả năng cao nhất, nếu không phải bọn họ thì sợ là chuyện này rất phức tạp.

"Không thể nào, ba mẹ đã giao cho ông xử lý chuyện này nên chắc chắn không nhúng tay vào, đây không phải là việc nhỏ, ba mẹ có chừng mực." Phạm My phủ định suy đoán của Đường Vân Thành.

Đường Vân Thành mím môi không nói nữa, mặc dù ông nói như vậy nhưng cũng cảm thấy không thể nào.

Cũng chắc chắn không phải là Đường Lăng, ông đã nói xử lý chuyện này, Đường Lăng càng không thể nhúng tay vào.

Nhưng ông không muốn nghĩ theo hướng tiêu cực.

"Có lẽ ba mẹ đã dậy rồi, chúng ta đi xuống lầu xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra." Đường Vân Thành đã chuẩn bị xong nên đi ra khỏi phòng. Lúc này sắc mặt của Đường Vân Thành nghiêm túc.

Lúc này sắc mặt Đường Vân Thành có chút nghiêm túc, ba người lập tức đi xuống lầu, ông cụ Đường và bà cụ Đường đã thức dậy, đang ở phòng khách.




Bà cụ Đường thấy ba người cùng đi xuống thì bất ngờ, bà lại thấy ba người rất nghiêm túc thì con ngươi lóe lên: "Mới sáng sớm xảy ra chuyện gì sao?"

"Mẹ, sáng nay mẹ có công khai chuyện của Nhã Thanh và đứa nhỏ không." Phạm My nhanh chóng đi xuống lầu, đưa điện thoại của Hàn Nhã Thanh cho hai người già xem.

"Đây là..." Bà cụ Đường ngẩn người, nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía bọn họ: "Không phải nói mấy đứa cho người công khai sao."

Ba người nhanh chóng lắc đầu.

"Đường Lăng đâu? Đường Lăng có biết chuyện này không?" Hiện tại chỉ thiếu Đường Lăng, bà cụ Đường cũng chỉ có thể nghĩ đến Đường Lăng, còn Dương Tầm Chiêu ở cùng phòng với Nhã Thanh, phản ứng của Nhã Thanh chứng tỏ Dương Tầm Chiêu không biết gì.

"Không cần hỏi con, con không biết." Đường Lăng cũng đi xuống lầu, sắc mặt trầm xuống, giọng nói có chút lạnh lẽo.

"Anh cũng thấy rồi à." Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nhìn về phía Đường Lăng, Hàn Nhã Thanh nghe Đường Lăng nói thì biết Đường Lăng cũng đã nhìn thấy tin tức.

"Ừ, anh thấy rồi, không biết rốt cuộc ai đưa tin." Đường Lăng híp mắt lại, mang theo hơi thở nguy hiểm.

Nếu không phải người nhà họ Đường công bố chuyện này ra ngoài thì vấn đề này sẽ rất nghiêm trọng.

"Chỉ có mấy người biết thân phận của Nhã Thanh và đứa nhỏ, những người biết chuyện này cũng rất đáng tin, chắc chắn không có ai lén làm chuyện như vậy." Đường Vân Thành cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cho nên sắc mặt của Đường Vân Thành cũng trầm xuống.

"Không lẽ là ông cụ Dương và bà cụ Dương? Chẳng lẽ bọn họ đã biết rồi?" Bà cụ Đường không nhịn được suy đoán, hiện tại không biết là ai làm, không biết mục đích của đối phương là gì, bà cụ Đường hy vọng là ông cụ Dương và bà cụ Dương làm.

"Mặc dù bọn họ biết chuyện của hai đứa nhỏ nhưng lại không biết Nhã Thanh là cô cả nhà họ Đường, nếu bọn họ biết Nhã Thanh là cô cả nhà họ Đường thì sẽ không âm thầm quyết định chuyện kết hôn của Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành." Đường Lăng phủ nhận suy đoán của bà cụ Đường, từ trước đến nay ông cụ Dương và bà cụ Dương là người khôn khéo.

Mặc dù nhà họ Đường không mạnh bằng Quỷ Vực Chi Thành, nhưng cũng không thể coi thường nhà họ Đường, trước kia ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng cố gắng nịnh bợ nhà họ Đường, chẳng qua lần trước bởi vì nhà họ Đường xảy ra chuyện, ông cụ Dương thấy nhà họ Đường sắp xong đời, cho nên tàn nhẫn giẫm đạp nhà họ Đường, đắc tội với nhà họ Đường.

Ông cụ Dương thấy nịnh bợ nhà họ Đường không có hy vọng, nếu ông cụ Dương và bà cụ Dương biết Hàn Nhã Thanh là cô cả nhà họ Đường thì chuyện này chắc chắn không giống như vậy!!

"Lỡ bây giờ bọn họ mới biết được thì sao?" Hai mắt Phạm My lóe lên, nhanh chóng nói thêm một câu!!
"Lỡ bây giờ bọn họ mới biết được thì sao?" Hai mắt Phạm My lóe lên, nhanh chóng nói thêm một câu!!

"Nếu bây giờ bọn họ mới biết được, với cách làm việc của ông cụ Dương và bà cụ Dương thì chắc chắn sẽ cố gắng giấu giếm, tuyệt đối không thể công khai được, dù sao ông cụ Dương đã giấu Tầm Chiêu quyết định chuyện kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành, lúc trước bọn họ muốn đưa Vũ Kỳ đi là vì không muốn người Quỷ Vực Chi Thành biết Tầm Chiêu có con, cho nên bọn họ không thể công khai ra ngoài." Ông cụ Đường biết rõ cách làm việc của ông cụ Dương và bà cụ Dương.

"Vậy thì là ai? Ai làm như vậy? Người đó có mục đích gì?" Bà cụ Đường nóng nảy, chuyện này vốn được sắp xếp tốt, sao lại đột nhiên ra chuyện như vậy.

Mọi người nghe bà cụ Đường nói thì im lặng, hiện tại bọn họ lo lắng nhất là mục đích công khai chuyện này của người kia.

"Không lẽ là thằng nhóc nhà họ Trác, hôm qua nó cũng đến đây, có lẽ nó không nhịn được nói ra ngoài trước hay không." Bà cụ Đường thấy mọi người không nói lời nào thì càng nóng nảy, bà nghĩ đến khả năng nào thì cảm thấy nên hỏi một câu: "Đường Lăng, con gọi điện thoại hỏi thằng nhóc nhà họ Trác xem."

"Trác Thanh sẽ không làm như vậy." Hai mắt Đường Lăng lóe lên, anh ta hiểu rõ anh em của mình, anh ta còn chưa lên tiếng chuyện này thì bọn họ chắc chắn sẽ không nói bậy.

"Con gọi điện thoại hỏi một chút đi, hiện tại chúng ta chỉ nghĩ đến nó, hoặc là nó cảm thấy chúng ta đã quyết định công khai chuyện này, cho nên mới..." Bà cụ Đường thật sự sốt ruột, có bệnh thì vái tứ phương, cho dù chỉ có một chút khả năng thì phải hỏi một chút.

"Con hỏi một chút đi, nếu thật sự là Trác Thanh nói thì chuyện này dễ xử lý, chúng ta cũng không cần lo lắng." Đường Vân Thành cũng nhìn Đường Lăng nói một câu: "Ba hy vọng là như vậy."

Đường Lăng suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại gọi cho cậu hai Trác.

Điện thoại vang lên mấy tiếng, đối phương mới nghe máy, giọng của cậu hai Trác không rõ, có lẽ vẫn chưa thức dậy: "Anh cả, anh gọi cho em sớm như vậy, có chuyện gì sao?"

"Cậu có biết trên mạng đưa tin tức về Nhã Thanh và hai đứa nhỏ không?" Đường Lăng cũng không quanh co, mở miệng hỏi thẳng, nếu là anh em nhà mình thì có thể hiểu được.

"Hả?" Ở bên kia cậu hai Trác ngây ra: "Anh có ý gì, bác Đường đã công khai sao? Cần em làm gì sao? Anh cả, anh cần em làm gì thì cứ việc nói."

"Ba tôi còn chưa công khai, nhưng hiện tại trên mạng đầy tin tức của Nhã Thanh và hai đứa nhỏ, không biết là ai làm." Đường Lăng nghe giọng điệu của cậu hai Trác thì biết chuyện này không liên quan đến cậu hai Trác, anh ta vốn cũng biết không thể nào liên quan đến cậu hai Trác.

"Anh cả, em không nói, tuy rằng em biết hôm nay bác Đường sẽ công khai chuyện kia, nhưng em không hề nói bậy." Cậu hai Trác hiểu ý của Đường Lăng, cậu hai Trác cũng không tức giận mà giải thích.




"Tôi biết." Đường Lăng trầm giọng, anh ta đương nhiên tin tưởng anh em của mình.

"Anh cả, em lập tức cho người đi điều tra." Cậu hai Trác rời khỏi giường, đã xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn không thể ngủ được.

"Được, cảm ơn cậu." Đường Lăng cúp máy, mấy người nhà họ Đường im lặng không nói.

Không phải là cậu hai Trác, vậy thì là ai?

Còn ai vào đây?

"Tên nhóc nhà họ Tào thì sao? Bình thường nó nói nhiều nhất, ngày hôm qua Tầm Chiêu tổ chức tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương thì nó cũng ở hiện trường, có thể nó cảm thấy hiện tại chuyện của Nhã Thanh và đứa nhỏ không cần che giấu..." Bà cụ Đường nghe thấy không phải là cậu hai Trác lại nghĩ tới cậu năm Tào, bình thường cậu năm Tào thật sự nói nhiều.

"Tuy rằng Tào Du nói nhiều, nhưng cậu ta vẫn luôn tôn trọng Tầm Chiêu, Tầm Chiêu không lên tiếng, cậu ta không dám lén làm như vậy." Đường Lăng lại phủ nhận, chẳng qua dưới ánh mắt của bà cụ Đường thì vẫn không thể không thỏa hiệp: "Được rồi, con gọi điện thoại hỏi Tào Du."

Thật ra loại bỏ từng đối tượng nghi ngờ cũng tốt.

Lúc Đường Lăng gọi tới thì cậu năm Tào ngây người: "Anh cả, em hoàn toàn không biết chuyện gì cả, nhưng nếu xảy ra chuyện thì em nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ, em lập tức đi điều tra."

Cậu năm Tào và cậu hai Trác có phản ứng và thái độ giống nhau, không biết gì cả, nhưng phản ứng đầu tiên là giúp đỡ đi điều tra.

Sau đó Đường Lăng cũng gọi cho Tịch Xuyên, Tịch Xuyên cũng hoàn toàn không biết, đương nhiên Tịch Xuyên cũng nói lập tức đi điều tra.

Ông cụ Đường cũng gọi cho mấy người biết chuyện này, nhưng ai cũng không biết.

Dương Tầm Chiêu cũng đi xuống lầu, cậu ba Dương nhìn thấy tình hình này thì nhíu mày chặt lại, không biết suy nghĩ cái gì.

"Xem ra không phải người chúng ta quen biết công bố ra ngoài, hiện tại quan trọng nhất là điều tra rõ chuyện này, điều tra rõ rốt cuộc ai đã công bố ra ngoài, mục đích của người đó là gì." Người có thể hỏi cũng đã hỏi, sắc mặt của Đường Vân Thành càng nghiêm trọng.




Không phải người quen biết, sợ là chuyện này thật sự nghiêm trọng, hơn nữa hiện tại không có một chút manh mối nào cũng không biết phải điều tra thế nào.

Mà nhưng lúc này trên mạng lại có tin tức mới.

Tiêu đề tin tức làm cho người khác chú ý, nhất là sau tin tức trước đó.

"Lại có tin tức mới." Hàn Nhã Thanh là người đầu tiên nhìn thấy tin tức, bởi vì điện thoại của cô vừa thông báo tin tức mới, cô cũng không biết mình cài đặt chế độ này lúc nào.

Hàn Nhã Thanh nhìn tiêu đề tin tức thì hai mắt híp lại.

Lần này tiêu đề tin tức là -- Thân phận chồng của cô cả nhà họ Đường.

Hàn Nhã Thanh nhanh chóng mở ra xem, đọc nội dung tin tức, con ngươi cô lập tức trầm xuống, tay cô cầm điện thoại không nhịn được run rẩy...

Tin tức lần này càng làm cho người ta kinh ngạc, thân phận chồng của cô sao? Hiện tại cô còn chưa kết hôn, đương nhiên nếu nói chồng của cô là Dương Tầm Chiêu thì thôi đi, nhưng lại không phải.

Sao lại có tin tức như thế?!

Tại sao lại như vậy?!

Rốt cuộc ai đưa tin này?!

Rốt cuộc người này muốn làm gì?!

"Nhã Thanh, sao vậy? Tin tức gì?" Mấy người trong phòng khách nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Nhã Thanh thì khiếp sợ, có thể dọa Nhã Thanh thành như vậy thì chắc chắn không phải là việc nhỏ.

Bà cụ Đường và ông cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh chờ Hàn Nhã Thanh nói cho bọn họ nghe, bởi vì bọn họ lớn tuổi nên hai mắt cũng mờ, không đeo kính lão thì không thấy rõ lắm.
Bởi vì bọn họ lớn tuổi nên hai mắt cũng mờ, không đeo kính lão thì không thấy rõ lắm.

Người khác không chờ kịp, lập tức lấy điện thoại của mình ra xem.

"Mẹ nó, tên kia điên rồi sao, muốn tìm đường chết hả?" Từ trước đến nay Đường Lăng lịch sự tao nhã lại chửi thề, câu nói tìm đường chết càng làm cho người ta run sợ.

Đường Lăng vừa nói vừa nhanh chóng nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, nhất thời vẻ mặt rất phức tạp, làm cho người hoàn toàn không nhìn ra được anh suy nghĩ gì.

Phạm My và Đường Vân Thành cũng thấy được tin tức trên mạng, hai người cũng trợn mắt há miệng, Phạm My há miệng to, đôi mắt cũng mở to, có vẻ ngu ngốc.

Đường Vân Thành cũng ngây ra, không có bất cứ phản ứng gì về việc Đường Lăng chửi thề, hơn nữa lúc này ông rất muốn mắng một câu.

Đương nhiên hai người xem xong tin tức cũng nhìn về phía Dương Tầm Chiêu trước, ba người đồng thời nhìn Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại cúi đầu xem tin tức trong điện thoại, không biết bởi vì quá kinh ngạc hay là nhất thời không chấp nhận được chuyện này, tóm lại Dương Tầm Chiêu vẫn luôn cúi đầu cầm điện thoại, giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích.

Hàn Nhã Thanh cũng nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu cũng không biết nói gì.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mấy đứa nói cho bà biết trước đi." Bà cụ Đường nhìn phản ứng của mọi người thì càng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, bà không thấy ai nói gì thì thúc giục.

Từ trước đến nay ông cụ Đường gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh như núi, nhưng hiện tại cũng nóng nảy: "Đường Lăng, con nói đi."

Mọi người không nói lời nào, ông cụ Đường gọi thẳng tên Đường Lăng.

Khóe môi Đường Lăng không nhịn được giật giật, vì sao lại muốn anh ta nói, anh ta nói chuyện này thế nào đây? Đây là ông nội ruột sao? Sao lại đào hố anh ta chứ?




Nói thật Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu thì có chút không dám nói, nhưng ông cụ Đường đã lên tiếng, Đường Lăng không dám từ chối, huống chi tin tức này đã được công bố, anh ta không nói thì mọi người cũng sẽ biết.

"Vừa rồi trên mạng đưa tin Nhã Thanh đã kết hôn." Đường Lăng thở dài, suy nghĩ một chút rồi nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, lúc này mới mở miệng, giọng của Đường Lăng có chút thấp, còn mang theo sự cẩn thận.

Nhất là khi Đường Lăng nhìn về phía Dương Tầm Chiêu thì sự cẩn thận càng rõ ràng.

"Chuyện này cũng không có gì mà, hôm nay Nhã Thanh sẽ đi theo Tầm Chiêu đăng ký kết hôn, hai đứa kết hôn cũng không phải là vấn đề gì lớn, con cần phải làm quá như vậy sao?" Bà cụ Đường nghe Đường Lăng nói thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, bà còn tưởng là chuyện gì, thì ra là chuyện này, chuyện này có là gì chứ, lại có thể dọa bọn họ thành như vậy.

Lúc này bà cụ Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cầm chén trà trên bàn uống mấy ngụm, vừa rồi bọn họ sắp dọa trái tim của bà nhảy ra ngoài, thật là, có gì ngạc nhiên chứ.

Ông cụ Đường lại không lạc quan như bà cụ Đường, ông cụ Đường cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nếu không thì bọn họ sẽ không phản ứng như thế.

Ngoại trừ Phạm My thì ai cũng nặng nề, bọn họ là người từng trải qua chuyện lớn cũng có thể bình chân như vại, nhưng vừa rồi phản ứng của bọn họ không bình thường, cho nên ông cụ Đường cảm thấy Đường Lăng còn chưa nói xong, câu tiếp theo mới là trọng tâm.

Đường Lăng nghe thấy bà cụ Đường nói thì con ngươi hơi lóe lên, anh ta nhìn bà cụ Đường cần chén uống trà thì không nói tiếp, anh ta tin chắc nếu mình nói vào lúc này thì chắc chắn sẽ sặc nước.

Đường Lăng thấy bà cụ Đường đặt chén trà xuống mới chậm rãi bổ sung nói: "Không phải là với Tầm Chiêu, mà là với người đàn ông khác."

"Khụ khụ..." Bà cụ Đường vừa uống trà vào miệng, còn chưa nuốt xuống, bà nghe Đường Lăng nói thì sặc trà, ho khan liên tục không dừng được, cả khuôn mặt đỏ lên.

"Con không thấy bà nội đang uống trà sao? Con không chờ bà ấy uống xong rồi nói được sao." Ông cụ Đường vỗ lưng cho vợ yêu, còn không quên trừng mắt nhìn Đường Lăng một cái.

Đường Lăng cũng tủi thân, anh ta thấy bà nội uống trà xong rồi mới nói.

"Đúng là... Khụ khụ... Đúng là nói bậy nói bạ, nói bậy nói bạ." Bà cụ Đường đỏ mặt lên, dùng hết sức quát lên mấy lời này: "Là, là ai? Ai bôi nhọ Nhã Thanh nhà mình, không có bằng chứng, sao bọn họ dám, kiện bọn họ, phải kiện!!"




"Bà nội, người ta có bằng chứng, trên mạng còn có hình giấy chứng nhận kết hôn." Đường Lăng thấy bà cụ Đường gấp gáp đứng lên, rõ ràng muốn đi kiện người ta, Đường Lăng lại yếu ớt nói thêm một câu.

"Cái gì? Giấy chứng nhận kết hôn gì? Con có ý gì?" Bà cụ Đường đứng lên, không nhịn được ho khan, nhưng lời Đường Lăng nói làm cho bà quá kinh ngạc, bà nhất thời hoàn toàn ngây người, còn có giấy chứng nhận kết hôn?

Giấy chứng nhận kết hôn của Nhã Thanh và người khác sao?

"Ở nước Mỹ, giấy chứng nhận kết hôn của Nhã Thanh và người khác vào năm năm trước." Đường Lăng biết bà nội nhà mình nóng vội nên nhanh chóng giải thích rõ ràng.

Đường Lăng không nhịn được lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, anh ta thấy cuối cùng Dương Tầm Chiêu cũng ngẩng đầu lên, con ngươi của Dương Tầm Chiêu vốn nhìn chằm chằm điện thoại từ từ nhìn về phía Hàn Nhã Thanh.

Con ngươi Dương Tầm Chiêu chuyển động rất chậm, không biết vẫn chưa lấy lại tinh thần hay là nghĩ đến điều gì.

Đường Lăng thầm hít vào một hơi, anh ta cảm thấy tình huống này có chút không tốt lắm, không, vô cùng không ổn.

Nếu giấy chứng nhận kết hôn trên mạng là thật, nếu Nhã Thanh thật sự kết hôn với người đàn ông khác vào năm năm trước thì Dương Tầm Chiêu sẽ bùng nổ đúng không?

Nếu giấy chứng nhận kết hôn này của Nhã Thanh và người khác, Đường Lăng chắc chắn sẽ cười cho qua, tuyệt đối không phải là thật, nhưng hiện tại giấy chứng nhận kết hôn của Nhã Thanh với người này...

"Con nói, con nói tiếp, tiếp đi, nói, khụ khụ, là ai?" Bà cụ Đường lại bắt đầu ho, nhưng bà vẫn nhìn về phía Đường Lăng muốn Đường Lăng tiếp tục nói, bà cụ Đường ho khan lại tức giận không nhẹ nên nói đứt quãng, nghe không rõ ràng lắm.

Nhưng Đường Lăng hiểu được bà nội muốn hỏi người đàn ông là ai.

"Đường Bách Khiêm." Đường Lăng nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, sau đó nói ra cái tên này, nói thật trong khoảng thời gian này Đường Bách Khiêm vẫn không có hành động gì, vô cùng yên tĩnh, bọn họ sắp quên mất Đường Bách Khiêm.

Không nghĩ tới Đường Bách Khiêm đột nhiên ra tay như vậy, quan trọng là giấy kết hôn chứng nhận kia là thế nào? Rốt cuộc nó ở đâu ra?!
Mấu chốt là tờ giấy kết hôn của mình là có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là được làm từ đâu?

Rốt cuộc nó là thật hay giả?

“Nhã Thanh có biết không?” Bà cụ Đường chớp chớp mắt, giờ phút này lại hoàn toàn bình tĩnh, bà cụ Đường cũng biết chuyện lớn như vậy có gấp gáp cũng không có lợi ích gì.

“Dạ biết.” Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đang bị Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm đều cảm thấy trong lòng có chút run rẩy, giờ phút này nghe thấy bà cụ Đường hỏi như vậy, chậm rãi nhẹ gật đầu.

“Là đàn anh của Nhã Thanh, rất nhiều năm trước đã quen biết với nhau, những năm gần đây Nhã Thanh vẫn làm việc ở bên cạnh của cậu ta.” Đường Lăng thấy Hàn Nhã Thanh nhẹ gật đầu một cái, đều không có giải thích, sợ là bà cụ lại gấp gáp nên nhanh chóng đưa ra lời giải thích cặn kẽ.

“Vậy, vậy trước kia Nhã Thanh thật sự kết hôn với cậu ta ở nước M hả?” Bà cụ Đường nghe thấy lời giải thích của Đường Lăng, ánh mắt rõ ràng trợn lên nhìn qua Hàn Nhã Thanh.

Lúc này không chỉ có bà cụ Đường đang nhìn Hàn Nhã Thanh, tất cả những người khác cũng đều nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, đều muốn nghe thấy câu trả lời của Hàn Nhã Thanh.

Dương Tầm Chiêu cứ luôn nhìn Hàn Nhã Thanh, chỉ là lúc trước ánh mắt rõ ràng có hơi mông lung, thân thể cương cứng, sắc mặt cũng cứng ngắc, ánh mắt cũng chưa từng chuyển động.

Giờ phút này tròng mắt của anh rốt cuộc cũng đã nhúc nhích, như vậy trông giống như là một bức tượng được trưng bày ở ven đường, sau đó ánh mắt đột nhiên di chuyển một chút, nhìn có hơi...

“Con không biết, con không đăng ký kết hôn gì với anh ta, chưa từng có, ở nước M cũng không có, ở những quốc gia khác cũng không có.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn cô như vậy, đặc biệt là khi nhìn thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu, cô cũng có chút gấp. Sao cô lại kết hôn với đàn anh được chứ, cho đến bây giờ cũng chưa từng có chuyện đó.

Rõ ràng là Dương Tầm Chiêu thở phào một hơi, đôi mắt cứng ngắc đó rốt cuộc cũng đã trở nên linh hoạt hơn, sắc mặt căng thẳng cũng đã thả lỏng, không có ai biết tâm trạng lúc nãy của anh, anh thật sự rất sợ, sợ cô thật sự với người đàn ông khác...

Cô nói không có thì anh đã yên tâm, lời nói của cô, anh tin tưởng.




“Nhưng mà theo sự hiểu biết của con với Đường Bách Khiêm, tờ giấy kết hôn này tuyệt đối là thật, nếu không thì anh ta cũng tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài đâu.” Đường Lăng cũng tin tưởng Hàn Nhã Thanh, nhưng mà anh ta cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

“Trước, trước đó em với anh ta thi hành nhiệm vụ đã từng giả làm vợ chồng, anh ta đã từng làm một tờ đăng ký kết hôn giả.” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, cô nhớ đến năm năm trước cô với Đường Bách Khiêm đã từng chấp hành một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, Đường Bách Khiêm với cô đã từng giả làm vợ chồng. Lúc đó Đường Bách Khiêm phải đề phòng vạn nhất, cho nên cần phải làm một tờ giấy kết hôn giả, chắc là tờ giấy này.

“Anh cảm thấy là tờ giấy kết hôn năm đó Đường Bách Khiêm rất có thể đã làm thật, có lẽ anh ta đã lừa gạt em.” Lời nói này của Đường Lăng hiển nhiên nói có chút nhỏ, nhưng mà giọng điệu lại vô cùng khẳng định, dựa vào sự hiểu biết của anh ta với Đường Bách Khiêm, tuyệt đối là như thế này.

“Không có khả năng đâu, lúc đó có một mình anh ta đi làm, em căn bản cũng không ra mặt.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp phủ nhận, cô vô cùng chắc chắn cái đó tuyệt đối không có thể là thật.

Giấy đăng ký kết hôn lần ấy là tự Đường Bách Khiêm đi làm, cô căn bản cũng chưa từng xuất hiện, cô không có xuất hiện cho nên tờ giấy này chắc chắn là giả.

Ở nước M, loại chuyện này rất nghiêm ngặt, huống hồ gì cô không có quốc tịch nước M.

“Nếu như Đường Bách Khiêm dẫn em đi xử lý những chuyện này lúc ý thức của em không rõ ràng thì sao đây? Mà lúc em tỉnh dậy, có lẽ là không nhớ.” Đường Lăng vẫn tin tưởng chắc chắn vào suy nghĩ của mình, hơn nữa anh ta cảm thấy con người của Đường Bách Khiêm chuyện gì cũng làm được, vì đạt được mục đích mà thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng.

Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời nói của Đường Lăng, ánh mắt rõ ràng chìm xuống, khóe môi của Dương Tầm Chiêu chậm rãi mím lại, không biết là nghĩ đến cái gì đó, trong lúc nhất thời sắc mặt hết sức khó coi.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, hai mắt chớp chớp: “Em dị ứng với rượu, uống rượu rồi cho dù chỉ là một ngụm nhỏ thì em cũng sẽ say đến bất tỉnh nhân sự, sau khi uống xong thì em sẽ say khước, sau khi tỉnh lại thì em không nhớ cái gì hết. Nhưng mà lúc ở nước M em chưa từng uống rượu, những năm gần đây em vẫn luôn rất chú ý, từ xưa đến nay không uống rượu.”

Lời nói của Đường Lăng làm Hàn Nhã Thanh nghĩ đến loại khả năng này, nhưng mà cô rất rõ ràng vấn đề này của bản thân cho nên cô vẫn luôn vô cùng cẩn thận, những năm nay cô vẫn luôn không chạm qua rượu, chỉ ngoại trừ lần trước uống rượu với Dương Tầm Chiêu, sau đó hôn cô.

“Cho nên em không biết sau khi em say rượu sẽ có tình huống như thế nào?” Lông mày của Đường Lăng nhẹ nhàng cau lại.

“Chắc là Dương Tầm Chiêu biết.” Hàn Nhã Thanh nhớ đến lần trước cô với Dương Tầm Chiêu "quá chén", lúc đấy cô với Dương Tầm Chiêu luôn ở cùng một chỗ, chắc chắn là Dương Tầm Chiêu biết tình huống như thế nào.




Dương Tầm Chiêu cũng nhớ dáng vẻ lần đó khi cô say rượu, ánh mắt lại càng trở nên âm trầm hơn: “Sau khi em uống say, đúng là em có hơi ồn ào, nhưng mà nhìn giống như là rất tỉnh táo, làm việc cũng có trật tự.”

Ý tứ trong lời nói của Dương Tầm Chiêu đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn nữa.

“Cho nên có phải là Đường Bách Khiêm thừa dịp lúc em đang say dẫn em đi làm giấy đăng ký kết hôn không thế?” Đôi mắt của Đường Lăng hơi nheo lại, dường như còn có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm, hiển nhiên là Đường Lăng cũng đã nhận định chuyện chính là như vậy.

“Nhưng mà lúc em ở nước M, em thật sự không có uống rượu.” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh khẽ lóe lên, nếu như thật sự giống như Dương Tầm Chiêu đã nói, vậy chuyện này hoàn toàn chính xác có khả năng. Nhưng mà lúc ở nước M cô chưa từng uống rượu, chuyện này cô hoàn toàn có thể khẳng định được.

“Đường Bách Khiêm có biết tình huống sau khi say rượu của em không?” Đường Lăng lại nhanh chóng hỏi một câu.

“Không biết đâu, trước kia em có uống với Hứa Dinh Dinh một lần, cũng chỉ có Hứa Dinh Dinh mới biết dáng vẻ sau khi uống say của em, có điều em đã nói với bọn họ là em không thể uống rượu.” Lần đầu tiên Hàn Nhã Thanh uống rượu là uống cùng với Hứa Dinh Dinh, kể từ khi biết bản thân mình có dị ứng với cồn, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối sẽ không uống rượu, vì để đề phòng vạn nhất, loại tình huống này cô đã sớm nói cho Đường Bách Khiêm biết.

“Anh cảm thấy là có khả năng dưới tình huống em không biết, Đường Bách Khiêm đã rót rượu cho em, sau đó dẫn em đi làm giấy đăng ký kết hôn.” Đường Lăng trực tiếp đưa ra kết luận: “Cho nên tờ giấy đăng ký kết hôn này chắc chắn là thật.”

Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng mím môi, trong lúc nhất thời không nói gì, dường như chuyện thật sự là như vậy, vậy thì cô cũng không biết phải nói như thế nào.

Lúc này sắc mặt của Dương Tầm Chiêu vô cùng âm trầm, đôi mắt cũng đang khép lại, khí tức nguy hiểm làm cho người ta sắp chết thở không nổi.

Đường Bách Khiêm, tốt, tốt lắm!

Đường Bách Khiêm dám tính kế người phụ nữ của anh như vậy, anh nhất định phải để cho Đường Bách Khiêm biết thà rằng mình chẳng làm.

“Sao lại âm hiểm như vậy chứ, tại sao con người này lại có thể âm hiểm như vậy? Sao có thể tính kế Nhã Thanh của chúng ta?” Phạm My vừa tức vừa kinh ngạc: “Hiện tại người này còn không có mặt mũi lấy tờ giấy đăng ký kết hôn ra, rốt cuộc là cậu ta có ý gì, rốt cuộc là cậu ta muốn làm cái gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom