Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1283
CHƯƠNG 1283: THÂN PHẬN CỦA CÔNG CHÚA (2)
Thế nên chuyện này sẽ không sai, Hàn Nhã Thanh chính là con cháu nhà họ Hàn!!
Không phải là con gái của thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành!!
“Sao lại thế? Sao lại thành thế này hả?” Quản gia Trọng vẫn không chấp nhận nổi chuyện này, thành chủ thích cô cả nhà họ Đường như thế, thành chủ để ý cô cả nhà họ Đường như thế, chắc chắn trong lòng thành chủ rất mong cô cả nhà họ Đường chính là con gái của mình.
Sao lại đột nhiên thành ra thế này?
“Lần này ông có chắc ông không sai nữa chứ?” Quản gia Trọng nhìn Lương rồi hỏi thẳng, quản gia Trọng hi vọng lần này là sai lầm.
“Lần này thì không sai, tôi đi thăm dò chuyện tám năm trước, xét nghiệm quan hệ huyết thống của Hàn Nhã Thanh và ông cụ Hàn năm đó tôi cũng tìm được, có thể chắc chắn.” Lần trước Lương làm sai nên tất nhiên lần này rất cẩn thận, thế nên chuyện cần điều tra ông ta đều điều tra, bằng chứng cần có ông ta cũng tìm ra cả.
Quản gia Trọng nhanh chóng cầm lấy xét nghiệm quan hệ huyết thống, sau khi thấy kết quả trên giấy thì môi mím lại, trước mặt bằng chứng này, quản gia Trọng cũng không biết nên nói gì.
“Xét nghiệm quan hệ huyết thống, lại là xét nghiệm quan hệ huyết thống.” Lúc này trong lòng quản gia Trọng rất ảo não, ném trả bản xét nghiệm quan hệ huyết thống lại cho Lương.
Nhưng khi ném quản gia Trọng dùng sức hơi mạnh nên đã bay thẳng đến trước mặt Trương Minh Hoàng, Trương Minh Hoàng vươn tay lượm lấy tờ xét nghiệm quan hệ huyết thống rồi xem.
Trương Minh Hoàng xem tờ xét nghiệm quan hệ huyết thống, nhất thời cũng không nói gì, cũng không có phản ứng gì, nhưng thời gian mà Trương Minh Hoàng nhìn rõ ràng hơi bị lâu.
Không biết là đang xác định, hay là vì trong lòng thất vọng không muốn chấp nhận kết quả này.
Quản gia Trọng nhìn bộ dáng thành chủ nhà mình xem xét nghiệm quan hệ huyết thống rồi thầm thở vào, bản xét nghiệm quan hệ huyết thống ông ta liếc cái là nhìn xong, thành chủ thông minh như thế, giỏi giang như thế thì cần nhìn lâu thế sao?
Xét nghiệm quan hệ huyết thống là Lương đưa đến, chắc chắn Lương đã xác nhận xét nghiệm quan hệ huyết thống không có vấn đề mới vội vàng cầm đến cho thành chủ xem.
Lần trước Lương sai, lần này chắc chắn rất cẩn thận, thế nên không thể bị sai sót nữa.
Thành chủ nhìn lâu thế, nhất thời cảm xúc của quản gia Trọng rất phức tạp, chắc chắn thành chủ không muốn tin, không thể chấp nhận nổi kết quả này.
Khó khăn lắm thời gian gần đầy thành chủ mới như người sống, quản gia Trọng biết rõ, đây là vì liên quan đến cô cả nhà họ Đường, trong lòng thành chủ có hi vọng, có trông mong nên mới có sinh khí.
Bây giờ thành chủ biết cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của mình, mọi chuyện đều do Lương lầm, có khi nào thành chủ bị đả kích nặng nề, có khi nào không thể gượng dậy nữa, có khi nào chẳng màng cuộc đời nữa không.
Quản gia Trọng nghĩ đến mấy chuyện này thì không khỏi sợ hãi, ông ta thật sự sợ thành chủ sẽ trở lại như khi trước.
Hơn nữa, trải qua chuyện này, có lẽ thành chủ sẽ càng đau lòng, càng nản lòng hơn, tình trạng của thành chủ có khi còn nghiêm trọng hơn cả trước.
Cuối cùng cũng có hi vọng, rồi lại thất vọng sẽ càng khiến người ta tuyệt vọng hơn!!
Quản gia Trọng hiểu cảm giác này là vì đây chính là cảm xúc của ông ta lúc này, ban nãy ông ta còn đang nghĩ hai đứa con của cô cả nhà họ Đường có khi là cháu ngoại của thành chủ đây.
Giờ thì chẳng còn gì nữa, hết thật rồi!!
Sao mà không khiến người ta thất vọng cho được?!
“Thành chủ, là lỗi của tôi, xin thành chủ trách phạt.” Lương vừa áy náy trong lòng vừa lo lắng cho thành chủ, ông ta thay thành chủ đi tìm phu nhân nhiều năm thế nên hiểu rõ tình hình nhất, thành chủ dựa vào hi vọng nhỏ nhoi này để mà gắng gượng, thời gian càng lâu, hi vọng ít ỏi đó của thành chủ càng vơi đi.
Đây cũng là lí do tại sao những năm nay thành chủ càng ngày càng nản lòng!!
Bây giờ, khó khăn lắm thành chủ mới có thêm hi vọng, không ngờ sau cùng lại thành ra thế này, là ông ta mang lại hi vọng cho thành chủ, rồi lại khiến thành chủ thất vọng, bây giờ Lương cũng rất hận bản thân.
Trương Minh Hoàng trông rất bình tĩnh, cứ ngồi lẳng lặng như thế, không nhúc nhích, không nói gì, sắc mặt cũng không có gì khác thường. Dáng vẻ của ông ta lúc này, nhìn qua cứ như mọi thứ đang ngừng lại.
“Thành chủ, chúng ta có thể tìm tiếp, chắc chắn sẽ tìm được công chúa.” Điều mà quản gia Trọng sợ nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ này của thành chủ, thành chủ cô đơn thế này khiến người ta rất đau lòng, thương xót.
Cuối cùng Trương Minh Hoàng cũng có phản ứng, ông ta ngước mắt nhìn quản gia Trọng, ánh mắt đó hơi sâu xa.
Quản gia Trọng thấy ánh mắt này của thành chủ thì trong lòng thắt lại, tuy thành chủ không nó gì nhưng ông ta hiểu ý của thành chủ.
Vốn dĩ chuyện liên quan đến thành chủ, ban đầu là vì thành chủ quá nản lòng, chẳng màng sống tiếp nên ông ta mới nói chắc là có công chúa hoặc thiếu gia.
Lúc đó ông ta chỉ muốn an ủi thành chủ nên đã cho thành chủ một hi bọng, mong thành chủ có thể tiếp tục gắng gượng.
Ông ta không ngờ lúc đó thành chủ phản ứng rất mãnh liệt, ông ta vừa nhắc đến chuyện này thì thành chủ đã cho rằng là thế rồi, hơn nữa thành chủ cứ khăng khăng là cô công chúa bé bỏng.
Sau đó cho Lương đi điều tra, Lương đã tra được là cô cả nhà họ Đường, ông ta còn nhớ khi đó ông ta đưa ảnh của cô cả nhà họ Đường cho thành chủ nhìn, ánh mắt của thành chủ sáng trưng.
Hai mươi mấy năm qua, thành chủ cứ tìm phu nhân mà chẳng có tin tức nào, cũng đã nhiều năm ông ta chưa thấy ánh mắt của thành chủ sáng đến thế, phút giây đó, trong lòng ông ta rất vui, nhưng cũng thấp thỏm.
Ông ta vui là vì cuối cùng thành chủ cũng đã có hi vọng, thành chủ sẽ không một lòng muốn chết nữa.
Ông ta thấp thỏm là vì, nếu sai rồi, lỡ như không phải, nếu tự dưng vui hớ thì đến khi đó, thành chủ chắc chắn bị đả kích nặng nề.
Sau đó, càng ngày thành chủ càng chú ý chuyện to nhỏ của nhà họ Đường, càng ngày càng quan tâm cô cả nhà họ Đường, thành phủ vẽ phu nhân trong tranh cũng đều thành vẽ cô cả nhà họ Đường.
Hiển nhiên trong lòng thành chủ đã chắc rằng cô cả nhà họ Đường chính là con gái của mình.
Thật ra lúc này ông ta cũng chắc rằng cô cả nhà họ Đường chính là công chúa của họ, ông ta cho rằng chẳng bao lâu nữa thành chủ được mãn nguyện rồi.
Không ngờ cuối cùng lại là sai?!
Sai lầm!!
Nếu cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ, vậy cô Trình Nhu Nhu mới phải sao? Trình Nhu Nhu sẽ là công chúa thật sự của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ sao?
Nếu là thế thật, sợ rằng thành chủ càng thất vọng hơn!!
Những chuyện mà cái cô Trình Nhu Nhu từng làm đúng là khiến người ta quá thất vọng. Trước đó vì có kết quả xét nghiệm huyết thống nên ông ta còn muốn bảo vệ Trình Nhu Nhu, nhưng chính Trình Nhu Nhu đã phá hủy tất cả.
Con gái của thành chủ sao lại như thế được?!
Không thế nào, tuyệt đối không thể!
Không phải vì Trình Nhu Nhu không có năng lực, cũng không vì Trình Nhu Nhu quá ngu, mà là vì nhân phẩm của Trình Nhu Nhu quá tệ, bản chất của Trình Nhu Nhu là xấu xa, nếu không cũng sẽ không làm ra mấy chuyện đó.
Thế nên chuyện này sẽ không sai, Hàn Nhã Thanh chính là con cháu nhà họ Hàn!!
Không phải là con gái của thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành!!
“Sao lại thế? Sao lại thành thế này hả?” Quản gia Trọng vẫn không chấp nhận nổi chuyện này, thành chủ thích cô cả nhà họ Đường như thế, thành chủ để ý cô cả nhà họ Đường như thế, chắc chắn trong lòng thành chủ rất mong cô cả nhà họ Đường chính là con gái của mình.
Sao lại đột nhiên thành ra thế này?
“Lần này ông có chắc ông không sai nữa chứ?” Quản gia Trọng nhìn Lương rồi hỏi thẳng, quản gia Trọng hi vọng lần này là sai lầm.
“Lần này thì không sai, tôi đi thăm dò chuyện tám năm trước, xét nghiệm quan hệ huyết thống của Hàn Nhã Thanh và ông cụ Hàn năm đó tôi cũng tìm được, có thể chắc chắn.” Lần trước Lương làm sai nên tất nhiên lần này rất cẩn thận, thế nên chuyện cần điều tra ông ta đều điều tra, bằng chứng cần có ông ta cũng tìm ra cả.
Quản gia Trọng nhanh chóng cầm lấy xét nghiệm quan hệ huyết thống, sau khi thấy kết quả trên giấy thì môi mím lại, trước mặt bằng chứng này, quản gia Trọng cũng không biết nên nói gì.
“Xét nghiệm quan hệ huyết thống, lại là xét nghiệm quan hệ huyết thống.” Lúc này trong lòng quản gia Trọng rất ảo não, ném trả bản xét nghiệm quan hệ huyết thống lại cho Lương.
Nhưng khi ném quản gia Trọng dùng sức hơi mạnh nên đã bay thẳng đến trước mặt Trương Minh Hoàng, Trương Minh Hoàng vươn tay lượm lấy tờ xét nghiệm quan hệ huyết thống rồi xem.
Trương Minh Hoàng xem tờ xét nghiệm quan hệ huyết thống, nhất thời cũng không nói gì, cũng không có phản ứng gì, nhưng thời gian mà Trương Minh Hoàng nhìn rõ ràng hơi bị lâu.
Không biết là đang xác định, hay là vì trong lòng thất vọng không muốn chấp nhận kết quả này.
Quản gia Trọng nhìn bộ dáng thành chủ nhà mình xem xét nghiệm quan hệ huyết thống rồi thầm thở vào, bản xét nghiệm quan hệ huyết thống ông ta liếc cái là nhìn xong, thành chủ thông minh như thế, giỏi giang như thế thì cần nhìn lâu thế sao?
Xét nghiệm quan hệ huyết thống là Lương đưa đến, chắc chắn Lương đã xác nhận xét nghiệm quan hệ huyết thống không có vấn đề mới vội vàng cầm đến cho thành chủ xem.
Lần trước Lương sai, lần này chắc chắn rất cẩn thận, thế nên không thể bị sai sót nữa.
Thành chủ nhìn lâu thế, nhất thời cảm xúc của quản gia Trọng rất phức tạp, chắc chắn thành chủ không muốn tin, không thể chấp nhận nổi kết quả này.
Khó khăn lắm thời gian gần đầy thành chủ mới như người sống, quản gia Trọng biết rõ, đây là vì liên quan đến cô cả nhà họ Đường, trong lòng thành chủ có hi vọng, có trông mong nên mới có sinh khí.
Bây giờ thành chủ biết cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của mình, mọi chuyện đều do Lương lầm, có khi nào thành chủ bị đả kích nặng nề, có khi nào không thể gượng dậy nữa, có khi nào chẳng màng cuộc đời nữa không.
Quản gia Trọng nghĩ đến mấy chuyện này thì không khỏi sợ hãi, ông ta thật sự sợ thành chủ sẽ trở lại như khi trước.
Hơn nữa, trải qua chuyện này, có lẽ thành chủ sẽ càng đau lòng, càng nản lòng hơn, tình trạng của thành chủ có khi còn nghiêm trọng hơn cả trước.
Cuối cùng cũng có hi vọng, rồi lại thất vọng sẽ càng khiến người ta tuyệt vọng hơn!!
Quản gia Trọng hiểu cảm giác này là vì đây chính là cảm xúc của ông ta lúc này, ban nãy ông ta còn đang nghĩ hai đứa con của cô cả nhà họ Đường có khi là cháu ngoại của thành chủ đây.
Giờ thì chẳng còn gì nữa, hết thật rồi!!
Sao mà không khiến người ta thất vọng cho được?!
“Thành chủ, là lỗi của tôi, xin thành chủ trách phạt.” Lương vừa áy náy trong lòng vừa lo lắng cho thành chủ, ông ta thay thành chủ đi tìm phu nhân nhiều năm thế nên hiểu rõ tình hình nhất, thành chủ dựa vào hi vọng nhỏ nhoi này để mà gắng gượng, thời gian càng lâu, hi vọng ít ỏi đó của thành chủ càng vơi đi.
Đây cũng là lí do tại sao những năm nay thành chủ càng ngày càng nản lòng!!
Bây giờ, khó khăn lắm thành chủ mới có thêm hi vọng, không ngờ sau cùng lại thành ra thế này, là ông ta mang lại hi vọng cho thành chủ, rồi lại khiến thành chủ thất vọng, bây giờ Lương cũng rất hận bản thân.
Trương Minh Hoàng trông rất bình tĩnh, cứ ngồi lẳng lặng như thế, không nhúc nhích, không nói gì, sắc mặt cũng không có gì khác thường. Dáng vẻ của ông ta lúc này, nhìn qua cứ như mọi thứ đang ngừng lại.
“Thành chủ, chúng ta có thể tìm tiếp, chắc chắn sẽ tìm được công chúa.” Điều mà quản gia Trọng sợ nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ này của thành chủ, thành chủ cô đơn thế này khiến người ta rất đau lòng, thương xót.
Cuối cùng Trương Minh Hoàng cũng có phản ứng, ông ta ngước mắt nhìn quản gia Trọng, ánh mắt đó hơi sâu xa.
Quản gia Trọng thấy ánh mắt này của thành chủ thì trong lòng thắt lại, tuy thành chủ không nó gì nhưng ông ta hiểu ý của thành chủ.
Vốn dĩ chuyện liên quan đến thành chủ, ban đầu là vì thành chủ quá nản lòng, chẳng màng sống tiếp nên ông ta mới nói chắc là có công chúa hoặc thiếu gia.
Lúc đó ông ta chỉ muốn an ủi thành chủ nên đã cho thành chủ một hi bọng, mong thành chủ có thể tiếp tục gắng gượng.
Ông ta không ngờ lúc đó thành chủ phản ứng rất mãnh liệt, ông ta vừa nhắc đến chuyện này thì thành chủ đã cho rằng là thế rồi, hơn nữa thành chủ cứ khăng khăng là cô công chúa bé bỏng.
Sau đó cho Lương đi điều tra, Lương đã tra được là cô cả nhà họ Đường, ông ta còn nhớ khi đó ông ta đưa ảnh của cô cả nhà họ Đường cho thành chủ nhìn, ánh mắt của thành chủ sáng trưng.
Hai mươi mấy năm qua, thành chủ cứ tìm phu nhân mà chẳng có tin tức nào, cũng đã nhiều năm ông ta chưa thấy ánh mắt của thành chủ sáng đến thế, phút giây đó, trong lòng ông ta rất vui, nhưng cũng thấp thỏm.
Ông ta vui là vì cuối cùng thành chủ cũng đã có hi vọng, thành chủ sẽ không một lòng muốn chết nữa.
Ông ta thấp thỏm là vì, nếu sai rồi, lỡ như không phải, nếu tự dưng vui hớ thì đến khi đó, thành chủ chắc chắn bị đả kích nặng nề.
Sau đó, càng ngày thành chủ càng chú ý chuyện to nhỏ của nhà họ Đường, càng ngày càng quan tâm cô cả nhà họ Đường, thành phủ vẽ phu nhân trong tranh cũng đều thành vẽ cô cả nhà họ Đường.
Hiển nhiên trong lòng thành chủ đã chắc rằng cô cả nhà họ Đường chính là con gái của mình.
Thật ra lúc này ông ta cũng chắc rằng cô cả nhà họ Đường chính là công chúa của họ, ông ta cho rằng chẳng bao lâu nữa thành chủ được mãn nguyện rồi.
Không ngờ cuối cùng lại là sai?!
Sai lầm!!
Nếu cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ, vậy cô Trình Nhu Nhu mới phải sao? Trình Nhu Nhu sẽ là công chúa thật sự của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ sao?
Nếu là thế thật, sợ rằng thành chủ càng thất vọng hơn!!
Những chuyện mà cái cô Trình Nhu Nhu từng làm đúng là khiến người ta quá thất vọng. Trước đó vì có kết quả xét nghiệm huyết thống nên ông ta còn muốn bảo vệ Trình Nhu Nhu, nhưng chính Trình Nhu Nhu đã phá hủy tất cả.
Con gái của thành chủ sao lại như thế được?!
Không thế nào, tuyệt đối không thể!
Không phải vì Trình Nhu Nhu không có năng lực, cũng không vì Trình Nhu Nhu quá ngu, mà là vì nhân phẩm của Trình Nhu Nhu quá tệ, bản chất của Trình Nhu Nhu là xấu xa, nếu không cũng sẽ không làm ra mấy chuyện đó.
Bình luận facebook