Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1297
CHƯƠNG 1297: THỜI KHẮC THEN CHỐT (1)
Lúc này, Viên Ngữ gần như suy sụp hoàn toàn, cô biết mình không thể phản kháng và cũng không phản kháng nổi. “Vừa nãy tôi cũng đã nói, cô có thể không chết, tôi sẽ chừa đường sống cho cô, thế nên hãy động não đi, cô là người thông minh mà, tôi tin là cô đủ thông minh để hiểu ý mà tôi nói.” Giọng nói từ tốn của đối phương truyền đến, nhất là mang hàm ý ám chỉ ở câu cuối.
Ánh mắt của Viên Ngữ vụt sáng, rất nhanh một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô gần như đã hiểu sơ sơ ý của người nọ muốn nói rồi.
“Hiểu chưa? Hiểu rồi thì tốt.” Người nọ quả thật thông minh, mặc dù Viên Ngữ chưa mở miệng nhưng đã biết là cô đã hiểu, thế nên, giờ phút này, thông qua giọng nói có thể thấy ý cười như có như không của đối phương.
“Tại sao muốn làm như vậy? Tóm lại ý anh là sao? Tóm lại anh muốn làm gì?” Tuy Viên Ngữ đã hiểu hàm ý của đối phương, nhưng tuyệt nhiên không rõ lý do vì sao đối phương phải làm vậy.
Trong suy nghĩ của cô, hắn là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cô rõ hơn ai hết mạng của cô đối với người nọ mà nói chả là cái thá gì, cho nên hắn hoàn toàn không cần thiết phải làm mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy.
“Cứ dựa theo những gì tôi nói mà làm là được, những chuyện khác không phải là chuyện cô nên hỏi.” Đầu bên kia, giọng nói đã tăng thêm mấy phần nghiêm túc cùng lãnh đạm.
“Với cả, sau khi cuộc gọi này kết thúc, lập tức tiêu hủy điện thoại, để đảm bảo rằng không để lại bất cứ dấu vết nào, Đường Lăng không phải là người tầm thường, nên tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện ra có điều bất thường, nếu cô không làm được, tôi cũng không có cách nào hoàn thành việc như đã hứa.” Đối phương nói xong đã trực tiếp cúp máy, hiển nhiên là đối phương đã nắm chắc rằng Viên Ngữ nhất định sẽ nghe và làm theo.
Viên Ngữ nhìn chiếc điện thoại bị ngắt, trong phút chốc mọi thành lũy của cô hoàn toàn sụp đổ, cô không ngờ người đó sẽ bức ép cô đến bước đường này.
Nhưng cô phản kháng nổi không? Không thể, bởi vì cô biết cô mà không làm theo lời người đó nói thì sẽ phải gánh hậu quả như thế nào.
Nhưng nếu cô làm theo, lỡ đâu cô xảy ra chuyện thì còn những chuyện khác… Đang mải suy nghĩ thì điện thoại trong tay cô rung lên, Viên Ngữ nhìn lướt qua màn hình điện thoại, thấy thông báo có tin nhắn mới, không cần nghĩ cũng biết đó là tin nhắn của người nọ gửi đến.
Người nọ làm việc luôn rất kín kẽ, một đoạn tin nhắn ghi âm được gửi đến, dù đây chỉ là điện thoại dùng tạm, dùng số điện thoại ảo nhưng người đó vẫn rất cẩn thận.
“Tôi khuyên cô đừng nên động tâm tư khác” một câu tưởng chừng như vô cùng đơn giản, nhưng lại thể hiện rõ ý tứ cảnh cáo cùng uy hiếp, hơn nữa cô chỉ vừa chớm xuất hiện suy nghĩ khác mà người đó đã ngay lập tức gửi tin nhắn đến, quả thật là một con người đáng sợ.
Viên Ngữ đương nhiên biết rõ mình không phải là đối thủ của người đó, nếu cô thật sự dám động tay động chân thì chắc chắn sẽ bị thua thiệt thảm hại.
“Một khi tôi đã nói thì nhất định tôi sẽ làm, cô phải tin tôi, tôi không lừa cô đâu, không nhất thiết mà cũng chẳng đáng.” Người đó hiển nhiên đã bóc trần suy nghĩ trong lòng Viên Ngữ, lại một tin nhắn mới được gửi ngay sau đó, hệt như phong cách của người nọ.
Viên Ngữ đọc tin nhắn xong, hai con ngươi vụt qua tia sáng rất nhanh, đối với những gì người đó nói, cô hoàn toàn tin tưởng bởi vì từ trước đến giờ hắn chưa từng lừa gạt cô, những chuyện mà người đó đã hứa nhất định sẽ giữ đúng lời.
Hai mẩu tin nhắn xuất hiện đã chặt đứt triệt để những tâm tư khác vừa khơi dậy trong lòng cô, nói trắng ra là cô cũng không dám chống lại lời của người nọ.
Vì thế, hiện giờ cô chỉ còn cách làm theo lời mà người đó nói, không thể không nói người đó đáng sợ đến nhường nào, tất cả mọi chuyện đều được người đó sắp xếp đâu ra đấy.
Hơn nữa, người đó nắm mọi chuyện như lòng bàn tay, khiến người ta không dám và cũng không thể phản kháng.
Viên Ngữ đã hiểu ý tứ của người đó, sự việc đến bước đường này, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Viên Ngữ đưa mắt nhìn điện thoại trong tay, người nọ yêu cầu một việc cuối cùng là xử lí sạch sẽ chiếc điện thoại, mà còn không được để lại vết tích, Viên Ngữ hơi do dự một chút, sau đó đứng dậy, cô gỡ bỏ sim trong điện thoại ra, vứt xuống vòi nước, sau đó xả nó đi.
Trên thực tế, thứ dễ lộ nhất đó là sim điện thoại, nhưng Viên Ngữ biết một cái sim điện thoại cũng không phát hiện được bao nhiêu bí mật, bởi vì cô biết người đó luôn rất cẩn trọng nên sim điện thoại này chắc chắn dùng thân phận giả để làm, mà cũng chỉ làm tạm thời mà thôi.
Đến cả cái điện thoại cũng không có thương hiệu hay kí hiệu gì cả, vừa nhìn đã biết là hàng chợ bình thường, còn không biết người ta ở đâu, dựa vào cái gì mà điều tra.
Dù thế, nhưng người đó vẫn một mực yêu cầu cô phải tiêu hủy điện thoại, có thể thấy người đó thận trọng đến mức nào.
Năm đó, người nọ bố trí vô cùng kín kẽ, qua mặt cả Trác Thanh.
Nhưng, hiển nhiên người đó đã bị Đường Lăng phát hiện, có thể thấy Đường Lăng, con người này cũng rất lợi hại, ngược lại cô rất muốn để lại chút ít manh mối cho Đường Lăng nhưng cuối cùng cũng không dám mạo hiểm.
Cô sợ rằng từng đường đi nước bước của cô đều bị nắm rõ, đến lúc đó… Viên Ngữ hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đập nát điện thoại, sau đó vứt cho dòng nước cuốn trôi.
Tại phòng làm việc bệnh viện số 1, Dương Tầm Chiêu cùng Hàn Nhã Thanh sau khi nhận được điện thoại của Đường Lăng đều đã có mặt.
“Anh, có phát hiện gì mới sao?” Dương Tầm Chiêu nghĩ Đường Lăng gọi bọn họ đến vì đã phát hiện được manh mối gì đó.
“Anh tra được máy nghe lén là Viên Ngữ đưa cho Trác Thanh, em cũng gặp qua người đó rồi, là cô bạn gái thời đại học của Trác Thanh.” Đường Lăng thấy Dương Tầm Chiêu cùng Hàn Nhã Thanh đến bỏ tài liệu trong tay xuống.
“Vì sao cô ta làm vậy?” Dương Tầm Chiêu ngẫm nghĩ rồi mới nhớ ra người tên Viên Ngữ đó, nhưng anh không hiểu lý do nào khiến cô ta phải làm vậy, Viên Nghĩ đâu có quan hệ gì với bọn họ, cùng lắm là người yêu cũ của anh hai mà thôi.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên tia sáng nhẹ, kết quả này cũng khiến cô có chút bất ngờ, như vậy nghĩa là người mà cậu hai Trác đang bảo vệ là cô người yêu cũ đó sao?
Dĩ nhiên, Hàn Nhã Thanh lúc này cũng có chung nghi hoặc như Dương Tầm Chiêu, vì thế cô cảm thấy chuyện này e là không đơn giản như bề nổi của nó.
“Đúng vậy, Viên Ngữ không hề có động cơ làm việc đó, mà theo như những gì anh điều tra được, Viên Ngữ có lẽ không biết chuyện mà là bị người khác lợi dụng, theo suy luận thì chắc chắn đã có người liên lạc với Viên Ngữ vào hôm qua, nếu không Viên Ngữ sẽ không liên lạc với người suốt tám năm không gặp rồi hẹn Trác Thanh để trả thư tình dưới tình huống này, anh đã cho người đi điều tra tất cả những việc Viên Ngữ đã làm trong suốt ngày hôm qua, có thể nói là không chút kẽ hở.” Đường Lăng giải thích liền một mạch.
Lúc này, Viên Ngữ gần như suy sụp hoàn toàn, cô biết mình không thể phản kháng và cũng không phản kháng nổi. “Vừa nãy tôi cũng đã nói, cô có thể không chết, tôi sẽ chừa đường sống cho cô, thế nên hãy động não đi, cô là người thông minh mà, tôi tin là cô đủ thông minh để hiểu ý mà tôi nói.” Giọng nói từ tốn của đối phương truyền đến, nhất là mang hàm ý ám chỉ ở câu cuối.
Ánh mắt của Viên Ngữ vụt sáng, rất nhanh một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô gần như đã hiểu sơ sơ ý của người nọ muốn nói rồi.
“Hiểu chưa? Hiểu rồi thì tốt.” Người nọ quả thật thông minh, mặc dù Viên Ngữ chưa mở miệng nhưng đã biết là cô đã hiểu, thế nên, giờ phút này, thông qua giọng nói có thể thấy ý cười như có như không của đối phương.
“Tại sao muốn làm như vậy? Tóm lại ý anh là sao? Tóm lại anh muốn làm gì?” Tuy Viên Ngữ đã hiểu hàm ý của đối phương, nhưng tuyệt nhiên không rõ lý do vì sao đối phương phải làm vậy.
Trong suy nghĩ của cô, hắn là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cô rõ hơn ai hết mạng của cô đối với người nọ mà nói chả là cái thá gì, cho nên hắn hoàn toàn không cần thiết phải làm mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy.
“Cứ dựa theo những gì tôi nói mà làm là được, những chuyện khác không phải là chuyện cô nên hỏi.” Đầu bên kia, giọng nói đã tăng thêm mấy phần nghiêm túc cùng lãnh đạm.
“Với cả, sau khi cuộc gọi này kết thúc, lập tức tiêu hủy điện thoại, để đảm bảo rằng không để lại bất cứ dấu vết nào, Đường Lăng không phải là người tầm thường, nên tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện ra có điều bất thường, nếu cô không làm được, tôi cũng không có cách nào hoàn thành việc như đã hứa.” Đối phương nói xong đã trực tiếp cúp máy, hiển nhiên là đối phương đã nắm chắc rằng Viên Ngữ nhất định sẽ nghe và làm theo.
Viên Ngữ nhìn chiếc điện thoại bị ngắt, trong phút chốc mọi thành lũy của cô hoàn toàn sụp đổ, cô không ngờ người đó sẽ bức ép cô đến bước đường này.
Nhưng cô phản kháng nổi không? Không thể, bởi vì cô biết cô mà không làm theo lời người đó nói thì sẽ phải gánh hậu quả như thế nào.
Nhưng nếu cô làm theo, lỡ đâu cô xảy ra chuyện thì còn những chuyện khác… Đang mải suy nghĩ thì điện thoại trong tay cô rung lên, Viên Ngữ nhìn lướt qua màn hình điện thoại, thấy thông báo có tin nhắn mới, không cần nghĩ cũng biết đó là tin nhắn của người nọ gửi đến.
Người nọ làm việc luôn rất kín kẽ, một đoạn tin nhắn ghi âm được gửi đến, dù đây chỉ là điện thoại dùng tạm, dùng số điện thoại ảo nhưng người đó vẫn rất cẩn thận.
“Tôi khuyên cô đừng nên động tâm tư khác” một câu tưởng chừng như vô cùng đơn giản, nhưng lại thể hiện rõ ý tứ cảnh cáo cùng uy hiếp, hơn nữa cô chỉ vừa chớm xuất hiện suy nghĩ khác mà người đó đã ngay lập tức gửi tin nhắn đến, quả thật là một con người đáng sợ.
Viên Ngữ đương nhiên biết rõ mình không phải là đối thủ của người đó, nếu cô thật sự dám động tay động chân thì chắc chắn sẽ bị thua thiệt thảm hại.
“Một khi tôi đã nói thì nhất định tôi sẽ làm, cô phải tin tôi, tôi không lừa cô đâu, không nhất thiết mà cũng chẳng đáng.” Người đó hiển nhiên đã bóc trần suy nghĩ trong lòng Viên Ngữ, lại một tin nhắn mới được gửi ngay sau đó, hệt như phong cách của người nọ.
Viên Ngữ đọc tin nhắn xong, hai con ngươi vụt qua tia sáng rất nhanh, đối với những gì người đó nói, cô hoàn toàn tin tưởng bởi vì từ trước đến giờ hắn chưa từng lừa gạt cô, những chuyện mà người đó đã hứa nhất định sẽ giữ đúng lời.
Hai mẩu tin nhắn xuất hiện đã chặt đứt triệt để những tâm tư khác vừa khơi dậy trong lòng cô, nói trắng ra là cô cũng không dám chống lại lời của người nọ.
Vì thế, hiện giờ cô chỉ còn cách làm theo lời mà người đó nói, không thể không nói người đó đáng sợ đến nhường nào, tất cả mọi chuyện đều được người đó sắp xếp đâu ra đấy.
Hơn nữa, người đó nắm mọi chuyện như lòng bàn tay, khiến người ta không dám và cũng không thể phản kháng.
Viên Ngữ đã hiểu ý tứ của người đó, sự việc đến bước đường này, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Viên Ngữ đưa mắt nhìn điện thoại trong tay, người nọ yêu cầu một việc cuối cùng là xử lí sạch sẽ chiếc điện thoại, mà còn không được để lại vết tích, Viên Ngữ hơi do dự một chút, sau đó đứng dậy, cô gỡ bỏ sim trong điện thoại ra, vứt xuống vòi nước, sau đó xả nó đi.
Trên thực tế, thứ dễ lộ nhất đó là sim điện thoại, nhưng Viên Ngữ biết một cái sim điện thoại cũng không phát hiện được bao nhiêu bí mật, bởi vì cô biết người đó luôn rất cẩn trọng nên sim điện thoại này chắc chắn dùng thân phận giả để làm, mà cũng chỉ làm tạm thời mà thôi.
Đến cả cái điện thoại cũng không có thương hiệu hay kí hiệu gì cả, vừa nhìn đã biết là hàng chợ bình thường, còn không biết người ta ở đâu, dựa vào cái gì mà điều tra.
Dù thế, nhưng người đó vẫn một mực yêu cầu cô phải tiêu hủy điện thoại, có thể thấy người đó thận trọng đến mức nào.
Năm đó, người nọ bố trí vô cùng kín kẽ, qua mặt cả Trác Thanh.
Nhưng, hiển nhiên người đó đã bị Đường Lăng phát hiện, có thể thấy Đường Lăng, con người này cũng rất lợi hại, ngược lại cô rất muốn để lại chút ít manh mối cho Đường Lăng nhưng cuối cùng cũng không dám mạo hiểm.
Cô sợ rằng từng đường đi nước bước của cô đều bị nắm rõ, đến lúc đó… Viên Ngữ hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đập nát điện thoại, sau đó vứt cho dòng nước cuốn trôi.
Tại phòng làm việc bệnh viện số 1, Dương Tầm Chiêu cùng Hàn Nhã Thanh sau khi nhận được điện thoại của Đường Lăng đều đã có mặt.
“Anh, có phát hiện gì mới sao?” Dương Tầm Chiêu nghĩ Đường Lăng gọi bọn họ đến vì đã phát hiện được manh mối gì đó.
“Anh tra được máy nghe lén là Viên Ngữ đưa cho Trác Thanh, em cũng gặp qua người đó rồi, là cô bạn gái thời đại học của Trác Thanh.” Đường Lăng thấy Dương Tầm Chiêu cùng Hàn Nhã Thanh đến bỏ tài liệu trong tay xuống.
“Vì sao cô ta làm vậy?” Dương Tầm Chiêu ngẫm nghĩ rồi mới nhớ ra người tên Viên Ngữ đó, nhưng anh không hiểu lý do nào khiến cô ta phải làm vậy, Viên Nghĩ đâu có quan hệ gì với bọn họ, cùng lắm là người yêu cũ của anh hai mà thôi.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên tia sáng nhẹ, kết quả này cũng khiến cô có chút bất ngờ, như vậy nghĩa là người mà cậu hai Trác đang bảo vệ là cô người yêu cũ đó sao?
Dĩ nhiên, Hàn Nhã Thanh lúc này cũng có chung nghi hoặc như Dương Tầm Chiêu, vì thế cô cảm thấy chuyện này e là không đơn giản như bề nổi của nó.
“Đúng vậy, Viên Ngữ không hề có động cơ làm việc đó, mà theo như những gì anh điều tra được, Viên Ngữ có lẽ không biết chuyện mà là bị người khác lợi dụng, theo suy luận thì chắc chắn đã có người liên lạc với Viên Ngữ vào hôm qua, nếu không Viên Ngữ sẽ không liên lạc với người suốt tám năm không gặp rồi hẹn Trác Thanh để trả thư tình dưới tình huống này, anh đã cho người đi điều tra tất cả những việc Viên Ngữ đã làm trong suốt ngày hôm qua, có thể nói là không chút kẽ hở.” Đường Lăng giải thích liền một mạch.