Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1314
CHƯƠNG 1314: THẤY RÕ BỘ MẶT THẬT CỦA CÔ TA (2)
Tuy rằng lúc này suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, hơn nữa cô ta đã suy nghĩ hơi nhanh.
Vì tim đập mạnh và loạn nên cuối cùng Trác Hiểu Lam cũng hơi chột da, thế nên khi đầu óc xoay nhanh thì phản ứng đầu tiên là phủ nhận. Ban nãy vì tim cô ta đập nhanh, lại đang nghĩ đến chuyện của Tầm Chiêu nên cuối cùng vẫn thất thần.
Nhưng cô ta đã nhanh chóng tỉnh táo lại, cô ta nghĩ đến lời nói mà khi trước cô ta nói với Đường Lăng, còn có những gì mà ban nãy đứng ngoài cửa đã nghe được.
“Không quen.” Sau khi Trác Hiểu Lam tỉnh táo thì lập tức đổi lời, đổi lời cũng rất là hài hòa nên khiến người ta không thấy khác thường gì nhiều. Nhưng Đường Lăng vẫn nghe được sau khi cô ta nói không thì hơi dừng lại, thế nên Đường Lăng biết, lời mà Trác Hiểu Lam muốn nói đầu tiên không phải là hai chữ không quen này.
Nhưng sau đó Trác Hiểu Lam lại đổi ý, tại sao lại đổi, chắc là chột dạ nhỉ?!
Chắc là vì tiếp xúc với Thanh Thanh một thời gian nên anh ta cũng học được một vài bản lĩnh của Thanh Thanh.
Ban nãy Đường Lăng dùng chiến thuật tâm lí với Trác Hiểu Lam, anh ta nhân lúc Trác Hiểu Lam thất thần mới cô ý hỏi.
Giờ xem ra hiệu quả tốt lắm, giờ trong lòng Đường Lăng cũng có câu trả lời rồi, xem ra bây giờ chuyện này có liên quan đến Trác Hiểu Lam thật rồi.
Trong lòng Đường Lăng không khỏi tức giận, Trác Hiểu Lam thích Tầm Chiêu thì có thể đi bày tỏ, có thể theo đuổi, nhưng tại sao sau lưng lại làm mấy trò âm hiểm này? Sao lại hãm hại Thanh Thanh như thế?
Đường Lăng cũng không nói thêm gì, vì Đường Lăng biết sự thông mình của Trác Hiểu Lam, anh ta biết chắc lúc này Trác Hiểu Lam càng cảnh giác hơn, anh ta không thể thăm dò thêm gì nữa.
Hơn nữa anh ta đã có câu trả lời mà mình muốn rồi, anh ta cũng không trông mong gì Trác Hiểu Lam chính miệng thừa nhận mình đã làm những chuyện đó!!
“Anh đi tìm Tầm Chiêu và Thanh Thanh trước, đi điều tra rõ ràng chuyện hôm nay, nhất định phải tìm ra hung thủ đã làm hại Viên Ngữ. Hơn nữa cùng ngày hôm qua, hai kẻ liên quan cũng xảy ra chuyện, một nằm viện, một chết, có án mạng thì chuyện này càng không đơn giản, chắc chắn bên Tào Du cũng sẽ cho người điều tra, chúng ta nhất định sẽ bắt được hung thủ.” Lần này Đường Lăng không phải muốn thăm dò tiếp, nhưng đúng là nói lời này cho Trác Hiểu Lam nghe.
Những chuyện Trác Hiểu Lam làm tự cho là che giấu kín lắm, nhưng lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó thoát, Trác Hiểu Lam rồi sẽ phải gánh lấy hậu quả cho những chuyện đã làm.
“Dạ, cảm ơn đại ca” Lúc này Trác Thanh không thể đích thân đi tìm ra hung thủ, vì anh ta phải ở bên Viên Ngữ, nhưng Trác Thanh tin rằng có đại ca và Tầm Chiêu điều tra, thêm cả Tào Du, thì chuyện này sẽ có kết quả sớm thôi.
Đường Lăng ra khỏi phòng bệnh, khi đi Đường Lăng không hề nhìn Trác Hiểu Lam thêm.
Sau khi Đường Lăng ra khỏi phòng, sắc mặt vẫn lạnh nhạt của Trác Hiểu Lam cuối cùng cũng thay đổi, tuy cô ta cố gắng kiềm chế, nhưng trên mặt vẫn hiện lên mấy phần sợ hãi.
Mỗi việc đã làm cô ta đều rất cẩn thận và thận trọng, mỗi lần cô ta đều lên kế hoạch ổn thỏa, nhưng bây giờ nhiều người thế này đi điều tra, Tầm Chiêu, Đường Lăng, còn cả Tào Du, lỡ như điều tra ra…
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Trác Hiểu Lam trở nên hơi khó coi, không, không đâu, họ sẽ không điều tra ra, sẽ không tra ra cô ta.
Nhưng lời nói của Đường Lăng ban nãy rõ ràng là đang thăm dò cô ta, tuy cô ta cảm thấy ban nãy mình che giấu rất tốt, chắc Đường Lăng sẽ không phát hiện ra gì, nhưng nếu Đường Lăng đã thăm dò cô ta, vậy có khả năng là Đường Lăng đã nghi ngờ cô ta rồi.
Đường Lăng nghi ngờ cô ta, vậy là Tầm Chiêu cũng nghi ngờ cô ta rồi sao?
Sắc mặt của Trác Hiểu Lam lại thay đổi, Tầm Chiêu nghi ngờ cô ta sao?
Tầm Chiêu sẽ nghi ngờ cô ta sao?
Tầm Chiêu sẽ điều tra cô ta sao?
Lúc này Trác Hiểu Lam đột nhiên cảm thấy trong lòng rất hoảng hốt, cô ta không sợ người khác điều tra, nhưng cô ta sợ Tầm Chiêu sẽ tra được.
Cô ta biết rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu.
Nhất thời Trác Hiểu Lam cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, hình như sắp không thở nổi.
Sao lại thế? Sao lại thế hả?
Sao bọn họ lại nghi ngờ cô ta? Sao lại nghi ngờ?
Tại sao Tầm Chiêu lại nghi ngờ cô ta? Sao Tầm Chiêu có thể nghi ngờ cô ta chứ? Mọi chuyện mà cô ta đã làm đều là vì Tầm Chiêu cả.
Chắc chắn là Hàn Nhã Thanh, chắc chắn là Hàn Nhã Thanh nghi ngờ cô ta, chắc chắn là Hàn Nhã Thanh bảo Tầm Chiêu điều tra cô ta.
Trác Hiểu Lam âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt trở nên khó coi, trời đã sinh Du sao còn sinh thêm Lượng, sao lại để Hàn Nhã Thanh xuất hiện bên cạnh Dương Tầm Chiêu chứ.
Ban đầu quan hệ giữa cô ta và Tầm Chiêu thân mật nhất, vì sự xuất hiện của Hàn Nhã Thanh mà bây giờ Tầm Chiêu không hề liên lạc với cô ta nữa.
Sao lại thế này?
Lúc này mọi sự chú ý của Trác Thanh đều hướng đến Viên Ngữ, cũng không ngẩng đầu nhìn Trác Hiểu Lam, thế nên không phát hiện sự khác thường của Trác Hiểu Lam.
“Chị, em liên lạc với Cung Hoa rồi, anh ta nói sẽ nhanh chóng từ nước M về đây, Cung Hoa cũng giỏi về khoa tim mạch…” Trác Thanh đột nhiên nhớ đến chuyện trước đó anh ta gọi điện thoại cho Cung Hoa, tuy anh ta biết Trác Hiểu Lam cực giỏi về các bệnh tim mạch, nhưng anh ta vẫn muốn tìm thêm nhiều nguồn hi vọng hơn.
Cung Hoa rất giỏi phẫu thuật tim, có khi sẽ có cách.
“Em không tin chị.” Trác Hiểu Lam đang nghĩ chuyện khác, cảm xúc đã rối loạn, nghe thấy lời nói của Trác Thanh thì trực tiếp nổi giận.
“Chị, chị sao thế?” Trác Thanh sợ hết hồn, anh ta ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt của Trác Hiểu Lam thì rất kinh sợ, sao chị lại thành thế này, cứ như muốn ăn thịt người luôn ấy?
Anh ta chỉ muốn có nhiều hi vọng hơn, hơn nữa giờ bọn họ cũng không có cách nào, tìm bác sĩ khác đến giúp đỡ là chuyện rất bình thường thôi đúng không?
Sao chị lại kích động như thế? Sao lại tức giận như thế?
Trác Thanh đầy ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô ta.
“Nếu em không tin chị thì sau này đừng tìm chị nữa, em muốn tìm ai thì tìm người đó đi.” Trác Hiểu Lam cũng nhận ra mình mất khống chế, cô ta đã rối loạn khi nghĩ đến chuyện Dương Tầm Chiêu nghi ngờ cô ta rồi, lại nghe thấy Trác Thanh mời Cung Hoa nữa.
Trác Thanh lại giấu cô ta mà mời Cung Hoa ư?
Đương nhiên Trác Hiểu Lam kích động như thế cũng không chỉ vì Trác Thanh không tin y thuật của cô ta, mà Trác Hiểu Lam sợ sau khi Cung Hoa đến sẽ phá hỏng chuyện của cô ta.
Nếu đã mất khống chế thì che giấu thêm cũng vô ích thôi, Trác Hiểu Lam cũng không cố ý che gấu nữa, vì Trác Hiểu Lam biết, nếu lúc này cô ta lại cố tình che giấu nữa thì lại khiến Trác Thanh càng nghi ngờ hơn.
“Chị, chuyện này rất bình thường mà? Sao chị lại kích động thế kia?” Trác Thanh nhìn cô ta, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
“Chị nói này, nếu em tìm anh ta thì đừng có tìm chị nữa, sau này em cứ để Cung Hoa đến cứu cô ta đi.” Lúc này trong lòng Trác Hiểu Lam vừa hoảng vừa rối, cô ta đột nhiên không muốn ở lại đây nữa, cô ta phải đi về.
Bây giờ nhóm Tầm Chiêu đi thăm dò chuyện của cô ta, cô ta phải về suy nghĩ cẩn thận chuyện cô ta làm khi trước có sơ hở gì không, nếu có thì cô ta phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết.
Còn Viên Ngữ, cô ta cũng không lo lắng lắm, dù Cung Hoa đến thì cũng chẳng dễ gì mà giúp Viên Ngữ tỉnh lại.
Trác Hiểu Lam nói xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
“Chị, chị…” Trác Thanh kêu mấy tiếng mà Trác Hiểu Lam cũng không để ý, trực tiếp đi luôn.
Trác Thanh thấy rất khó hiểu, anh ta chỉ mời một bác sĩ khác đến thôi, sao lại khiến Trác Hiểu Lam giận rồi?
Bình thường Trác Hiểu Lam cũng có thế này đâu?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Trác Thanh cảm thấy phản ứng của Trác Hiểu Lam mới đây đúng là quá kì lạ, quá khó hiểu, nhưng Trác Thanh cũng không nghĩ đến những hướng khác.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh Trác Hiểu Lam mới tỉnh táo lại, cô ta nghĩ đến việc Đường Lăng nghi ngờ cô ta, Đường Lăng có cho người theo dõi cô ta không?
Hơn nữa ban nãy Đường Lăng vừa rời khỏi phòng bệnh chưa lâu, có khi nào chưa đi xa không? Cô ta vội vàng đi ra thế này, lỡ bị Đường Lăng phát hiện thì lộ sơ hở thật rồi.
Trác Hiểu Lam nghĩ đến mấy chuyện này, cố gắng để mình tỉnh táo lại, cô ta không thể có vẻ khác thường nào trước mặt người khác được.
Nhưng Trác Hiểu Lam không biết, trước đó Đường Lăng chỉ nghi ngờ thôi, nhưng giờ về cơ bản đã chắc chắn rồi.
Trác Hiểu Lam cho rằng khi đó Trác Hiểu Lam che giấu rất tốt, cô ta tưởng Đường Lăng không phát hiện, nhưng Đường Lăng đã phát hiện rồi. Khoảng thời gian này Đường Lăng tiếp xúc với Hàn Nhã Thanh nhiều, cũng học kha khá từ Hàn Nhã Thanh, khả năng quan sát người khác đã nâng cao nhiều.
Đường Lăng vừa đi ra khỏi phòng bệnh là lập tức gọi cho Dương Tầm Chiêu.
“Tầm Chiêu, có thể là Trác Hiểu Lam thật.” Điện thoại vừa gọi được thì Đường Lăng nói thẳng, thông qua điều anh ta vừa phát hiện, bây giờ Đường Lăng có thể chắc chắn tám mươi phần trăm.
Nói thật Đường Lăng thật sự không mong kết quả như thế này, nhưng sự thật nó tàn nhẫn thế đó.
“Bây giờ em lập tức đi điều tra.” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu rõ ràng cũng nặng nề hơn, có có chút lạnh lùng khiến người ta hãi hùng, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện như thế, anh không tin Trác Hiểu Lam không có sơ suất nào.
Chỉ cần anh cho người đi điều tra thì chắc chắn sẽ tra ra.
Tuy rằng lúc này suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, hơn nữa cô ta đã suy nghĩ hơi nhanh.
Vì tim đập mạnh và loạn nên cuối cùng Trác Hiểu Lam cũng hơi chột da, thế nên khi đầu óc xoay nhanh thì phản ứng đầu tiên là phủ nhận. Ban nãy vì tim cô ta đập nhanh, lại đang nghĩ đến chuyện của Tầm Chiêu nên cuối cùng vẫn thất thần.
Nhưng cô ta đã nhanh chóng tỉnh táo lại, cô ta nghĩ đến lời nói mà khi trước cô ta nói với Đường Lăng, còn có những gì mà ban nãy đứng ngoài cửa đã nghe được.
“Không quen.” Sau khi Trác Hiểu Lam tỉnh táo thì lập tức đổi lời, đổi lời cũng rất là hài hòa nên khiến người ta không thấy khác thường gì nhiều. Nhưng Đường Lăng vẫn nghe được sau khi cô ta nói không thì hơi dừng lại, thế nên Đường Lăng biết, lời mà Trác Hiểu Lam muốn nói đầu tiên không phải là hai chữ không quen này.
Nhưng sau đó Trác Hiểu Lam lại đổi ý, tại sao lại đổi, chắc là chột dạ nhỉ?!
Chắc là vì tiếp xúc với Thanh Thanh một thời gian nên anh ta cũng học được một vài bản lĩnh của Thanh Thanh.
Ban nãy Đường Lăng dùng chiến thuật tâm lí với Trác Hiểu Lam, anh ta nhân lúc Trác Hiểu Lam thất thần mới cô ý hỏi.
Giờ xem ra hiệu quả tốt lắm, giờ trong lòng Đường Lăng cũng có câu trả lời rồi, xem ra bây giờ chuyện này có liên quan đến Trác Hiểu Lam thật rồi.
Trong lòng Đường Lăng không khỏi tức giận, Trác Hiểu Lam thích Tầm Chiêu thì có thể đi bày tỏ, có thể theo đuổi, nhưng tại sao sau lưng lại làm mấy trò âm hiểm này? Sao lại hãm hại Thanh Thanh như thế?
Đường Lăng cũng không nói thêm gì, vì Đường Lăng biết sự thông mình của Trác Hiểu Lam, anh ta biết chắc lúc này Trác Hiểu Lam càng cảnh giác hơn, anh ta không thể thăm dò thêm gì nữa.
Hơn nữa anh ta đã có câu trả lời mà mình muốn rồi, anh ta cũng không trông mong gì Trác Hiểu Lam chính miệng thừa nhận mình đã làm những chuyện đó!!
“Anh đi tìm Tầm Chiêu và Thanh Thanh trước, đi điều tra rõ ràng chuyện hôm nay, nhất định phải tìm ra hung thủ đã làm hại Viên Ngữ. Hơn nữa cùng ngày hôm qua, hai kẻ liên quan cũng xảy ra chuyện, một nằm viện, một chết, có án mạng thì chuyện này càng không đơn giản, chắc chắn bên Tào Du cũng sẽ cho người điều tra, chúng ta nhất định sẽ bắt được hung thủ.” Lần này Đường Lăng không phải muốn thăm dò tiếp, nhưng đúng là nói lời này cho Trác Hiểu Lam nghe.
Những chuyện Trác Hiểu Lam làm tự cho là che giấu kín lắm, nhưng lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó thoát, Trác Hiểu Lam rồi sẽ phải gánh lấy hậu quả cho những chuyện đã làm.
“Dạ, cảm ơn đại ca” Lúc này Trác Thanh không thể đích thân đi tìm ra hung thủ, vì anh ta phải ở bên Viên Ngữ, nhưng Trác Thanh tin rằng có đại ca và Tầm Chiêu điều tra, thêm cả Tào Du, thì chuyện này sẽ có kết quả sớm thôi.
Đường Lăng ra khỏi phòng bệnh, khi đi Đường Lăng không hề nhìn Trác Hiểu Lam thêm.
Sau khi Đường Lăng ra khỏi phòng, sắc mặt vẫn lạnh nhạt của Trác Hiểu Lam cuối cùng cũng thay đổi, tuy cô ta cố gắng kiềm chế, nhưng trên mặt vẫn hiện lên mấy phần sợ hãi.
Mỗi việc đã làm cô ta đều rất cẩn thận và thận trọng, mỗi lần cô ta đều lên kế hoạch ổn thỏa, nhưng bây giờ nhiều người thế này đi điều tra, Tầm Chiêu, Đường Lăng, còn cả Tào Du, lỡ như điều tra ra…
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Trác Hiểu Lam trở nên hơi khó coi, không, không đâu, họ sẽ không điều tra ra, sẽ không tra ra cô ta.
Nhưng lời nói của Đường Lăng ban nãy rõ ràng là đang thăm dò cô ta, tuy cô ta cảm thấy ban nãy mình che giấu rất tốt, chắc Đường Lăng sẽ không phát hiện ra gì, nhưng nếu Đường Lăng đã thăm dò cô ta, vậy có khả năng là Đường Lăng đã nghi ngờ cô ta rồi.
Đường Lăng nghi ngờ cô ta, vậy là Tầm Chiêu cũng nghi ngờ cô ta rồi sao?
Sắc mặt của Trác Hiểu Lam lại thay đổi, Tầm Chiêu nghi ngờ cô ta sao?
Tầm Chiêu sẽ nghi ngờ cô ta sao?
Tầm Chiêu sẽ điều tra cô ta sao?
Lúc này Trác Hiểu Lam đột nhiên cảm thấy trong lòng rất hoảng hốt, cô ta không sợ người khác điều tra, nhưng cô ta sợ Tầm Chiêu sẽ tra được.
Cô ta biết rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu.
Nhất thời Trác Hiểu Lam cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, hình như sắp không thở nổi.
Sao lại thế? Sao lại thế hả?
Sao bọn họ lại nghi ngờ cô ta? Sao lại nghi ngờ?
Tại sao Tầm Chiêu lại nghi ngờ cô ta? Sao Tầm Chiêu có thể nghi ngờ cô ta chứ? Mọi chuyện mà cô ta đã làm đều là vì Tầm Chiêu cả.
Chắc chắn là Hàn Nhã Thanh, chắc chắn là Hàn Nhã Thanh nghi ngờ cô ta, chắc chắn là Hàn Nhã Thanh bảo Tầm Chiêu điều tra cô ta.
Trác Hiểu Lam âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt trở nên khó coi, trời đã sinh Du sao còn sinh thêm Lượng, sao lại để Hàn Nhã Thanh xuất hiện bên cạnh Dương Tầm Chiêu chứ.
Ban đầu quan hệ giữa cô ta và Tầm Chiêu thân mật nhất, vì sự xuất hiện của Hàn Nhã Thanh mà bây giờ Tầm Chiêu không hề liên lạc với cô ta nữa.
Sao lại thế này?
Lúc này mọi sự chú ý của Trác Thanh đều hướng đến Viên Ngữ, cũng không ngẩng đầu nhìn Trác Hiểu Lam, thế nên không phát hiện sự khác thường của Trác Hiểu Lam.
“Chị, em liên lạc với Cung Hoa rồi, anh ta nói sẽ nhanh chóng từ nước M về đây, Cung Hoa cũng giỏi về khoa tim mạch…” Trác Thanh đột nhiên nhớ đến chuyện trước đó anh ta gọi điện thoại cho Cung Hoa, tuy anh ta biết Trác Hiểu Lam cực giỏi về các bệnh tim mạch, nhưng anh ta vẫn muốn tìm thêm nhiều nguồn hi vọng hơn.
Cung Hoa rất giỏi phẫu thuật tim, có khi sẽ có cách.
“Em không tin chị.” Trác Hiểu Lam đang nghĩ chuyện khác, cảm xúc đã rối loạn, nghe thấy lời nói của Trác Thanh thì trực tiếp nổi giận.
“Chị, chị sao thế?” Trác Thanh sợ hết hồn, anh ta ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt của Trác Hiểu Lam thì rất kinh sợ, sao chị lại thành thế này, cứ như muốn ăn thịt người luôn ấy?
Anh ta chỉ muốn có nhiều hi vọng hơn, hơn nữa giờ bọn họ cũng không có cách nào, tìm bác sĩ khác đến giúp đỡ là chuyện rất bình thường thôi đúng không?
Sao chị lại kích động như thế? Sao lại tức giận như thế?
Trác Thanh đầy ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô ta.
“Nếu em không tin chị thì sau này đừng tìm chị nữa, em muốn tìm ai thì tìm người đó đi.” Trác Hiểu Lam cũng nhận ra mình mất khống chế, cô ta đã rối loạn khi nghĩ đến chuyện Dương Tầm Chiêu nghi ngờ cô ta rồi, lại nghe thấy Trác Thanh mời Cung Hoa nữa.
Trác Thanh lại giấu cô ta mà mời Cung Hoa ư?
Đương nhiên Trác Hiểu Lam kích động như thế cũng không chỉ vì Trác Thanh không tin y thuật của cô ta, mà Trác Hiểu Lam sợ sau khi Cung Hoa đến sẽ phá hỏng chuyện của cô ta.
Nếu đã mất khống chế thì che giấu thêm cũng vô ích thôi, Trác Hiểu Lam cũng không cố ý che gấu nữa, vì Trác Hiểu Lam biết, nếu lúc này cô ta lại cố tình che giấu nữa thì lại khiến Trác Thanh càng nghi ngờ hơn.
“Chị, chuyện này rất bình thường mà? Sao chị lại kích động thế kia?” Trác Thanh nhìn cô ta, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
“Chị nói này, nếu em tìm anh ta thì đừng có tìm chị nữa, sau này em cứ để Cung Hoa đến cứu cô ta đi.” Lúc này trong lòng Trác Hiểu Lam vừa hoảng vừa rối, cô ta đột nhiên không muốn ở lại đây nữa, cô ta phải đi về.
Bây giờ nhóm Tầm Chiêu đi thăm dò chuyện của cô ta, cô ta phải về suy nghĩ cẩn thận chuyện cô ta làm khi trước có sơ hở gì không, nếu có thì cô ta phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết.
Còn Viên Ngữ, cô ta cũng không lo lắng lắm, dù Cung Hoa đến thì cũng chẳng dễ gì mà giúp Viên Ngữ tỉnh lại.
Trác Hiểu Lam nói xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
“Chị, chị…” Trác Thanh kêu mấy tiếng mà Trác Hiểu Lam cũng không để ý, trực tiếp đi luôn.
Trác Thanh thấy rất khó hiểu, anh ta chỉ mời một bác sĩ khác đến thôi, sao lại khiến Trác Hiểu Lam giận rồi?
Bình thường Trác Hiểu Lam cũng có thế này đâu?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Trác Thanh cảm thấy phản ứng của Trác Hiểu Lam mới đây đúng là quá kì lạ, quá khó hiểu, nhưng Trác Thanh cũng không nghĩ đến những hướng khác.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh Trác Hiểu Lam mới tỉnh táo lại, cô ta nghĩ đến việc Đường Lăng nghi ngờ cô ta, Đường Lăng có cho người theo dõi cô ta không?
Hơn nữa ban nãy Đường Lăng vừa rời khỏi phòng bệnh chưa lâu, có khi nào chưa đi xa không? Cô ta vội vàng đi ra thế này, lỡ bị Đường Lăng phát hiện thì lộ sơ hở thật rồi.
Trác Hiểu Lam nghĩ đến mấy chuyện này, cố gắng để mình tỉnh táo lại, cô ta không thể có vẻ khác thường nào trước mặt người khác được.
Nhưng Trác Hiểu Lam không biết, trước đó Đường Lăng chỉ nghi ngờ thôi, nhưng giờ về cơ bản đã chắc chắn rồi.
Trác Hiểu Lam cho rằng khi đó Trác Hiểu Lam che giấu rất tốt, cô ta tưởng Đường Lăng không phát hiện, nhưng Đường Lăng đã phát hiện rồi. Khoảng thời gian này Đường Lăng tiếp xúc với Hàn Nhã Thanh nhiều, cũng học kha khá từ Hàn Nhã Thanh, khả năng quan sát người khác đã nâng cao nhiều.
Đường Lăng vừa đi ra khỏi phòng bệnh là lập tức gọi cho Dương Tầm Chiêu.
“Tầm Chiêu, có thể là Trác Hiểu Lam thật.” Điện thoại vừa gọi được thì Đường Lăng nói thẳng, thông qua điều anh ta vừa phát hiện, bây giờ Đường Lăng có thể chắc chắn tám mươi phần trăm.
Nói thật Đường Lăng thật sự không mong kết quả như thế này, nhưng sự thật nó tàn nhẫn thế đó.
“Bây giờ em lập tức đi điều tra.” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu rõ ràng cũng nặng nề hơn, có có chút lạnh lùng khiến người ta hãi hùng, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện như thế, anh không tin Trác Hiểu Lam không có sơ suất nào.
Chỉ cần anh cho người đi điều tra thì chắc chắn sẽ tra ra.
Bình luận facebook