Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1322-1330
CHƯƠNG 1322: LỰC SÁT THƯƠNG CỦA SHOW ÂN ÁI (2)
Lúc Hàn Nhã Thanh nói chuyện, đồng thời đã đi tới bên cạnh Dương Tầm Chiêu, một bàn tay trực tiếp thò vào trong túi quần của Dương Tầm Chiêu, cơ thể của cô càng là trực tiếp dán vào người của Dương Tầm Chiêu.
Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Hàn Nhã Thanh gọi Dương Tầm Chiêu thân mật như vậy, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi, mà khi cô ta nhìn thấy Hàn Nhã Thanh trực tiếp dán lên người của Dương Tầm Chiêu, nhìn thấy tay của Hàn Nhã Thanh thò vào trong túi quần của Dương Tầm Chiêu, mắt của Trác Hiểu Lam không nhịn được mà nheo lại.
Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh lúc này làm như vậy đều là vì để mê hoặc Trác Hiểu Lam, nhưng tiếng thân yêu đó của cô, vẫn là khiến lòng anh lay động, mà lúc này cô dán vào cơ thể anh như vậy, tay của cô trực tiếp thò vào trong túi quần của anh, độ ấm của bàn tay cô cách một lớp vải mỏng tang kia, thiêu đốt làn da trên chân của anh, khiến trong lòng anh càng sôi sục hơn.
Mà Hàn Nhã Thanh ở trong túi quần của Dương Tầm Chiêu moi nửa ngày, vẫn không móc điện thoại ra.
Dương Tầm Chiêu thầm nghiến răng: “Được rồi, để anh, anh tự làm…”
Giọng nói của Dương Tầm Chiêu lúc này nghe đều có hơi khàn…
Cô thật là biết hành hạ người khác, nếu không phải là lúc này còn ở trong bệnh viện, nếu không phải lúc này còn có mấy người vây xem, anh chắc chắn sẽ đè cô làm việc chính rồi.
“Không trách em được, là túi của anh quá sâu rồi.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, giọng nói nũng nịu lúc này càng rõ ràng.
“Được, được, tại anh, đều tại anh.” Dương Tầm Chiêu lúc này sẽ không nói là lỗi của cô, người có sai là anh, bà xã của anh chắc chắn sẽ không sai.
“Như này còn tạm được.” Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, nụ cười càng rạng rỡ.
Dương Tầm Chiêu cũng nhìn Hàn Nhã Thanh, nụ cười trên mặt, sự dịu dàng trong ánh mắt đó có thể say chết người.
Trác Hiểu Lam nhìn một màn này, chỉ cảm thấy trái tim giống như rơi vào trong chảo dầu, vô cùng khó chịu.
Mà lúc này, Dương Tầm Chiêu từ trong túi quần lấy ra một chiếc điện thoại, có điều, Dương Tầm Chiêu không có đưa điện thoại ra, mà nắm chiếc điện thoại trong tay.
“Cô Trác, chiếc điện thoại này cô thấy quen chứ?” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đưa mắt nhìn sang Trác Hiểu Lam, không cho Trác Hiểu Lam bất kỳ cơ hội phản ứng nào, lại nhanh chóng nói: “Không sai, đây chính là chiếc điện thoại cô cho người đưa cho Viên Ngữ, cũng chính là chiếc điện thoại cô liên lạc với Viên Ngữ.”
Trái tim của Trác Hiểu Lam đang khó chịu trong chảo dầu, lúc này nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, cô ta bỗng hoàn hồn, sau đó lại nhìn sang chiếc điện thoại trong tay Dương Tầm Chiêu, bởi vì Dương Tầm Chiêu cầm chiếc điện thoại trong tay, cô ta nhìn không rõ toàn diện chiếc điện thoại trong tay, chỉ có thể nhìn thấy một phần lộ ra ngoài.
Có điều từ một phần này thì thấy, quả thật rất rất giống với chiếc điện thoại mà cô ta liên lạc với Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam kinh ngạc trong lòng, lẽ nào Viên Ngữ không có hủy chiếc điện thoại sao?
Nếu như Viên Ngữ không có hủy chiếc điện thoại đi, Hàn Nhã Thanh rất có khả năng thông qua những cuộc gọi trong điện thoại tra được một ít manh mối, tuy cô ta không phải là dùng điện thoại của mình, tuy số điện thoại cô ta dùng đó cũng là làm tạm thời.
Nhưng liên quan tới manh mối đó, cô ta không có dọn sạch tuyệt đối, cho nên vẫn có khả năng sẽ tra tới trên người cô ta.
Vẻ thản nhiên đó của Trác Hiểu Lam cuối cùng cũng có vết nứt, cuối cùng cũng có hơi hoảng rồi.
Hàn Nhã Thanh đương nhiên đã nhìn thấy sự hoảng loạn trên mặt cô ta, Hàn Nhã Thanh cười thầm trong lòng, cuối cùng không giả vờ tiếp được nữa rồi.
Chỉ là, Trác Hiểu Lam rất nhanh lại hoàn hồn lại, không, không thể nào, Viên Ngữ không thể không nghe lời của cô ta, mạng của ba Viên Ngữ nằm trong tay của cô ta, Viên Ngữ không thể mặc kệ tính mạng của ba mình được.
Nếu không Viên Ngữ cũng sẽ không tự mình tiêm thuốc, Viên Ngữ chắc chắn sẽ nghe lời của cô ta hủy chiếc điện thoại đi.
“Cô kêu Viên Ngữ hủy chiếc điện thoại đi, Viên Ngữ quả thật đã nghe lời của cô, chỉ có điều Viên Ngữ thật sự không giỏi làm chuyện như này, Viên Ngữ ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, ném vào trong bụi hoa dưới lầu, bị chúng tôi tìm được rồi.” Hàn Nhã Thanh là chuyên gia tâm lý, thần sắc của Trác Hiểu Lam tự nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của cô, hơn nữa cô rất dễ dàng có thể nhìn ra suy nghĩ lúc này của Trác Hiểu Lam.
Đương nhiên, sở dĩ lúc này Trác Hiểu Lam lộ ra nhiều sơ hở như vậy, nguyên nhân rất lớn là vì cô vừa cố ý diễn show ân ái với Dương Tầm Chiêu, người rất giỏi như Trác Hiểu Lam, nếu cô ta đã thích Dương Tầm Chiêu, chắc chắn sẽ chịu kích thích từ show ân ái giữa cô và Dương Tầm Chiêu.
Vừa rồi Hàn Nhã Thanh chính là cố ý, bởi vì chiếc điện thoại trong tay Dương Tầm Chiêu căn bản không phải là chiếc điện thoại mà Trác Hiểu Lam đưa cho Viên Ngữ.
Hơn nữa chiếc điện thoại Dương Tầm Chiêu cầm lúc này cũng không phải khác hoàn toàn với chiếc điện thoại mà Trác Hiểu Lam đưa cho Viên Ngữ, chiếc điện thoại trong tay Dương Tầm Chiêu là bọn họ dựa theo chiếc đã nhìn thấy trong video trước đó cộng thêm mảnh vỡ phát hiện ở trong văn phòng của Viên Ngữ mà làm giả một chiếc.
Bởi vì trong video, bệnh nhân đó là cầm chiếc điện thoại trong tay, chiếc điện thoại giả bọn họ bây giờ làm ra cũng chỉ là làm giống một phần lộ ra trong video thôi, mà kiểu cầm điện thoại của Dương Tầm Chiêu lúc này cũng hoàn toàn là giống hệt với bệnh nhân ngày hôm qua.
Tất cả chuyện này đều được Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu sắp xếp sẵn trước khi tới phòng bệnh.
Chỉ là bọn họ biết Trác Hiểu Lam quá thông minh, cho nên Hàn Nhã Thanh mới cố ý trước khi lấy điện thoại ra mà kích thích Trác Hiểu Lam, hơn nữa cuối cùng chiếc điện thoại là do Dương Tầm Chiêu lấy ra.
Hàn Nhã Thanh biết, chiếc điện thoại do Dương Tầm Chiêu cầm, Trác Hiểu Lam sẽ không đi quan sát quá cẩn thận, bởi vì khi Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu, có một phần tâm tư sẽ bị chính Dương Tầm Chiêu quấy rối.
Mọi thứ đều là sách lược.
Trái tim hơi thả lỏng đó của Trác Hiểu Lam lần nữa trở nên lơ lửng, cô ta biết Viên Ngữ không quá có khả năng không nghe lời của cô, nhưng khả năng Viên Ngữ chưa xử lý sạch dữ liệu trong điện thoại vẫn có.
“Tôi căn bản không biết cô đang nói cái gì.” Trác Hiểu Lam ép bản thân bình tĩnh lại, không thể hoảng, tuyệt đối không thể hoảng, cho dù bọn họ tìm được điện thoại, cũng chưa chắc có thể tra được chứng cứ, dù sao số điện thoại mà cô ta liên lạc với Viên Ngữ là mua tạm thời, không có dùng chứng minh thư của cô ta, là mua ở một quầy nhỏ, lúc đó cô ta đã quan sát, không có camera gì cả.
“Trong chiếc điện thoại này có ghi chép cuộc gọi, số điện thoại này chúng tôi cũng tra được rồi.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, mỉm cười: “Chứng minh thư dùng để làm số điện thoại này chúng tôi cũng tra được rồi, tên là Lý Cường, có điều chúng tôi đã tìm được Lý Cường, Lý Cường hoàn toàn không biết sự tình.”
Những lời này của Hàn Nhã Thanh đều là dùng để thăm dò Trác Hiểu Lam, bởi vì điện thoại căn bản không có tìm được thì căn bản không có số điện thoại gì cả.
Có điều, Hàn Nhã Thanh rất rõ Trác Hiểu Lam sẽ không dùng điện thoại của mình để liên lạc với Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam chắc chắn là làm số tạm thời, hơn nữa chắc chắn sẽ không dùng chứng minh thư của Trác Hiểu Lam.
Có điều tất cả số điện thoại hiện nay đều bắt buộc phải dùng chứng minh thư mới có thể làm được, Trác Hiểu Lam chắc chắn không làm sim số điện thoại ở quầy kinh doanh chính quy, chắc chắn là làm trong những quầy nhỏ.
Trong những quầy nhỏ khi gặp phải trường hợp này đều sẽ tìm chứng minh thư khác để làm, Trác Hiểu Lam chắc chắn cũng không biết số điện thoại của cô ta là dùng chứng minh thư của anh để làm ra.
Hàn Nhã Thanh lúc này nói càng cụ thể, càng chi tiết, độ đáng tin mới càng cao, mới càng dễ khiến Trác Hiểu Lam cắn câu.
Quả nhiên, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy sắc mặt của Trác Hiểu Lam nhanh chóng thay đổi.
“Chúng tôi tới khá vội, có điều tôi đã cho người đi tra số điện thoại này là làm ở đâu, tin rất nhanh thì có thể có kết quả rồi, dù sao tất cả số điện thoại mới các tiệm kinh doanh đều là có ghi chép, số điện thoại là từ đâu làm ra, đưa tới đâu, không có tra.”
Hàn Nhã Thanh lại nhanh chóng bổ sung một câu, bây giờ cô chính là muốn tìm cách từng chút từng chút gỡ bỏ tâm lý đề phòng của Trác Hiểu Lam.
Cơ thể của Trác Hiểu Lam lúc này rõ ràng có hơi cứng đờ, cô ta lúc này đã không có thản nhiên và thả lỏng như trước đó.
“Những điều này có liên quan gì tới tôi, bất chấp lý lẽ.” Có điều Trác Hiểu Lam chung quy không phải là người bình thường, cho dù lúc này trong lòng cô ta đã bắt đầu hoảng rồi, nhưng cô ta vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Cô ta tin chắc bọn họ không thể dễ dàng tìm được chứng cứ như vậy, chỉ cần Hàn Nhã Thanh không tìm được chứng cứ thì không thể làm gì cô ta cả.
Hàn Nhã Thanh tự nhiên biết tâm tư của Trác Hiểu Lam lúc này, cô không có nói gì nhiều, chỉ là nụ cười trên mặt sâu thêm vài phần.
“Ông xã.” Hàn Nhã Thanh không tiếp tục để ý Trác Hiểu Lam, mà xoay người nhìn sang Dương Tầm Chiêu lần nữa, một tiếng ông xã, Hàn Nhã Thanh gọi vừa dịu dàng vừa tê tái.
Ánh mắt của Trác Hiểu Lam bỗng tối đi, ông xã?
Hàn Nhã Thanh gọi Dương Tầm Chiêu là ông xã?
Bọn họ đã kết hôn rồi sao?
Hôm nay rõ ràng đã tung ra tin tức như thế rồi, Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu vẫn là đi đăng ký kết hôn rồi sao?
Chuyện này sao có thể chứ? Sao có thể chứ?
Trác Hiểu Lam nhất thời chỉ cảm thấy bản thân hít thở có hơi khó nhọc, dường như sắp không thở nổi rồi.
Khi Dương Tầm Chiêu nghe thấy tiếng ông xã đó của Hàn Nhã Thanh, cơ thể hơi tê tái, trong lòng cuộn trào, cảm giác đó vô cùng…
Dương Tầm Chiêu nhất thời cũng không thể hình dung đó là loại cảm giác gì.
Tuy biết cô là diễn kịch, nhưng anh thích nghe, anh không để bụng cô gọi thêm vài tiếng, dùng giọng nói như thế gọi thêm vài tiếng!!
CHƯƠNG 1323: CHỨNG CỨ (1)
Tuy biết cô là diễn kịch, nhưng anh thích nghe, anh không để bụng cô gọi thêm vài tiếng, dùng giọng nói như thế gọi thêm vài tiếng!!
Đương nhiên, anh biết, nếu cô thật sự dùng giọng nói như thế gọi thêm vài lần nữa, anh sợ là sẽ không kiềm chế được.
“Anh hỏi Cố Ngũ, xem Cố Ngũ tra được người làm số điện thoại đó chưa?” Hàn Nhã Thanh lúc này mới tiếp tục nói nốt lời của mình, tiếng ông xã này của cô tự nhiên không phải là gọi không, tự nhiên là có chỗ dùng.
Hàn Nhã Thanh sợ Trác Hiểu Lam phản ứng lại nhìn ra sơ hở, cho nên Hàn Nhã Thanh bắt buộc phải làm rối loạn tâm thần của Trác Hiểu Lam trước, khiến Trác Hiểu Lam không thể nghĩ sâu.
Dương Tầm Chiêu tự nhiên hiểu dụng ý của cô, rất là phối hợp rút điện thoại của mình ra, gọi điện cho Cố Ngũ.
Trong lòng Trác Hiểu Lam không kìm được mà hốt hoảng, dù sao khi cô ta mua sim điện thoại không có xử lý gọn gàng.
Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu, thấy Dương Tầm Chiêu ấn gọi điện, trái tim của cô ta cũng không nhịn được mà treo lơ lửng, chỉ là cô ta thấy gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết đó của Dương Tầm Chiêu, lại không kìm được mà sôi sục trong lòng, anh thật sự đẹp trai.
Dương Tầm Chiêu trực tiếp lờ đi ánh mắt của Trác Hiểu Lam, vì để phối hợp với Thanh Thanh nhà anh, anh chỉ có thể nhịn trước đã.
Cuộc gọi của Dương Tầm Chiêu rất nhanh đã được kết nối rồi.
“Tra như nào rồi?” Dương Tầm Chiêu không có chút chần chừ, trực tiếp mở miệng hỏi.
Trác Hiểu Lam nghe thấy câu hỏi của anh, trái tim càng treo lơ lửng hơn.
Dương Tầm Chiêu không có mở loa ngoài, Trác Hiểu Lam cách Dương Tầm Chiêu lại có một khoảng cách, co nên giọng nói ở đầu dây bên kia Trác Hiểu Lam không có nghe thấy.
“Chủ tiệm còn nhớ dáng vẻ của người đó không?” Sau đó Dương Tầm Chiêu lại hỏi một câu, nghe ý tứ này rất rõ ràng đã tìm được tiệm làm số điện thoại rồi.
Cơ thể của Trác Hiểu Lam rõ ràng cứng đờ, cô ta tuy cật lực duy trì bình tĩnh, thần sắc trên mặt vẫn có hơi thay đổi, không có thản nhiên và lạnh lùng như trước nữa.
“Được, tôi biết rồi.” Sau đó, Dương Tầm Chiêu thấp giọng đáp một câu.
Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu, trong lòng không nhịn được mà muốn cười, xem ra trình độ diễn xuất của cậu ba Dương rất cao.
Hàn Nhã Thanh đương nhiên biết rõ căn bản không thể tìm được tiệm làm số điện thoại đó, bởi vì bọn họ căn bản không có số điện thoại gốc đã liên lạc với Viên Ngữ, sim điện thoại của Viên Ngữ sớm đã bị xuống cống nước rồi.
Bọn họ làm những điều này chính là vì để thăm dò Trác Hiểu Lam.
Dương Tầm Chiêu cúp máy, sau đó nhìn sang Hàn Nhã Thanh: “Cố Ngũ nói đã tìm được tiệm điện thoại làm số điện thoại đó, chủ tiệm nói còn có ấn tượng với người làm sim đó, chủ tiệm nói người đó ngoại hình rất xinh đẹp, trông rất lạnh lùng, rất cao quý, cho nên chủ tiệm có ấn tượng khá sâu.” Những lời này của Dương Tầm Chiêu nhìn như nói với Hàn Nhã Thanh, nhưng thật ra là nói cho Trác Hiểu Lam nghe, đây cũng là cái bọn họ trước khi tới phòng bệnh đã phân tích.
Trác Hiểu Lam làm việc cẩn thận cẩn trọng, hơn nữa Trác Hiểu Lam không tin người khác, nếu không cô ta cũng sẽ không xử lý hết ba người hôm qua có liên quan với máy nghe lén, cho nên những chuyện này trước khi chưa có nguy hiểm gì Trác Hiểu Lam chắc sẽ tự mình đi làm.
Dù sao thêm một người biết thì thêm một phần nguy hiểm, Trác Hiểu Lam nếu để người khác đi làm số điện thoại, nếu người đó nói chuyện này ra, chắc chắn sẽ nghi ngờ tới người của Trác Hiểu Lam, ngược lại không bằng Trác Hiểu Lam tự mình đi làm.
Hàn Nhã Thanh chắc chắn Trác Hiểu Lam sẽ không làm ngụy trang, bởi vì loại trường hợp đó nếu như ngụy trang, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ, cho nên Hàn Nhã Thanh mới kêu Dương Tầm Chiêu nói chi tiết như vậy.
Quả nhiên, Hàn Nhã Thanh phát hiện Dương Tầm Chiêu còn chưa nói xong, trong ánh mắt của Trác Hiểu Lam rõ ràng nhiều thêm vài phần hoảng loạn.
Rất rõ ràng phân tích trước đó của cô đều là đúng.
“Bây giờ Cố Ngũ còn ở trong tiệm.” Lời nói của Dương Tầm Chiêu khựng lại, sau đó quay sang nhìn Trác Hiểu Lam: “Cô Trác, mượn ảnh của chị dùng một chút.”
Tuy Dương Tầm Chiêu không có nói rõ, nhưng ý tứ đó lại đã rất rõ ràng, lấy ảnh của Trác Hiểu Lam để chủ tiệm nhận dạng.
Sắc mặt của Trác Hiểu Lam trực tiếp thay đổi, có điều Trác Hiểu Lam dù sao không phải là người bình thường, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, ít nhất trên mặt nhìn trông bình tĩnh.
Lúc này Trác Hiểu Lam cũng không màng cách xưng hô xa lạ mà Dương Tầm Chiêu dành cho cô ta nữa, cô ta bây giờ chỉ muốn làm sao che đậy được chuyện này đi.
Trác Hiểu Lam không chắc chắn lời Dương Tầm Chiêu vừa nói là thật hay giả, cô ta thậm chí cũng nghĩ có thể là Hàn Nhã Thanh thăm dò cô ta, nhưng Trác Hiểu Lam không dám cược, ngộ nhỡ Dương Tầm Chiêu thật sự tra được, ngộ nhỡ chủ tiệm đó thật sự nhận ra cô ta…
“Trong tay tôi không có ảnh.” Trác Hiểu Lam biết cách duy nhất hiện nay chính là kéo dài thời gian, trước tiên nghĩ cách rời khỏi đây đã, sau đó cô ta lại đi xác nhận độ thật giả của sự việc.
Nếu Dương Tầm Chiêu thật sự tra được rồi, cô ta sẽ nghĩ cách xử lý, nếu Dương Tầm Chiêu chưa tra được, cô ta tự nhiên xem chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
“Trong điện thoại của tôi có.” Trác Thanh liếc nhìn Trác Hiểu Lam, sau đó lại xoay sang Dương Tầm Chiêu, mở khóa điện thoại của mình, sau đó đưa tới trước mặt Dương Tầm Chiêu.
Trác Thanh tới bây giờ cũng gần như đã nhìn rõ rồi, cũng đã hiểu chuyện gì rồi.
Tuy Trác Hiểu Lam không thừa nhận, nhưng Trác Thanh biết chuyện này chỉ sợ thật sự có liên quan tới Trác Hiểu Lam.
Mà vừa rồi Trác Hiểu Lam giả bộ mình không có ảnh thì càng khiến Trác Thanh chắc chắn một điểm này, bởi vì Trác Thanh biết rõ trong điện thoại của Trác Hiểu Lam có không ít ảnh.
Trác Hiểu Lam tuy bình thường lạnh nhạt, nhưng cô ta vô cùng thích chụp ảnh.
“Trác Thanh, em làm gì.” Trác Hiểu Lam lập tức hoảng rồi, trực tiếp đi tới giật lấy chiếc điện thoại của Trác Thanh.
Bởi vì Trác Hiểu Lam không thể chắc chắn lời của Dương Tầm Chiêu là thật hay giả, cho nên cô ta thật sự không dám cược, mà tình cảnh vừa rồi căn bản không cho phép cô ta nghĩ nhiều.
Có điều, Trác Hiểu Lam sau khi giật lại chiếc điện thoại của Trác Thanh, bèn ý thức tới sự thất thố của mình, hành vi này của cô ta gần như xem là một loại bạo lộ rồi.
Cô ta hôm nay, thật sự không đủ bình tĩnh, không để lý trí, thật sự là xúc động rồi.
Có điều, điều này thật sự không thể trách Trác Hiểu Lam, tất cả chuyện này vốn chính là tuyến đường Hàn Nhã Thanh sắp đặt cho cô ta, Trác Hiểu Lam vào bất cứ lúc nào đều rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức có thể lục thân không nhận, nhưng duy chỉ đứng trước Dương Tầm Chiêu cô ta lại không làm được.
Bởi vì yêu thầm mười mấy năm, bởi vì cầu mà không được, Trác Hiểu Lam đối với Dương Tầm Chiêu có một ít chấp niệm gần như biến thái, cho nên cảm xúc của Trác Hiểu Lam thật sự rất dễ bị ảnh hưởng từ Dương Tầm Chiêu.
Mà vừa rồi Hàn Nhã Thanh với Dương Tầm Chiêu ở trước mặt Trác Hiểu Lam diễn show ân ái hết lần này tới lần khác càng là hoàn toàn kích thích tới Trác Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam bây giờ còn có thể duy trì mạch suy nghĩ bình thường đã là rất không dễ dàng rồi.
“Chị không phải là nói không có ảnh sao, trong điện thoại của em có ảnh, em đưa anh cho Tần Chiêu, để Tầm Chiêu đi tra.” Trác Thanh nhìn thấy hành vi của Trác Hiểu Lam, trong lòng hơi trầm xuống, xem ra thật sự là cô ta làm.
Nếu không phải là cô ta thì cô ta không có cần phải hoảng như vậy, càng không cần giằng lấy điện thoại của anh ta.
“Ảnh của chị em dựa vào đâu mà tự ý làm chủ đưa cho người khác.” Trác Hiểu Lam tuy biết hành vi thất thố của mình, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng tâm thái của cô ta thật sự là tốt, lúc này vẫn cái dáng vẻ có lý chẳng sợ.
Trác Hiểu Lam cầm điện thoại của Trác Thanh, trực tiếp xóa ảnh bên trong đi.
“Trác Hiểu Lam, chị cho rằng chị xóa số ảnh này thì không sao rồi hả? Tầm Chiêu tùy tiện đều có thể lấy được ảnh của chị, chị làm như thế căn bản chính là tựa lừa dối mình, hơn nữa lộ ra sự chột dạ của chị.” Giọng nói lúc này của Trác Thanh rõ ràng có hơi lạnh, rõ ràng Trác Hiểu Lam không thừa nhận, nhưng trong lòng của Trác Thanh đã có đáp án.
Lúc này Trác Thanh chỉ cần vừa nghĩ tới đáp án này thì trong lòng có một loại cảm giác sắp nghẹt thở, anh ta thế nào cũng không ngờ vậy mà là chị gái của anh ta hại Viên Ngữ thành ra như này.
Trác Hiểu Lam không những năm đó đã chia rẽ anh ta và Viên Ngữ, bây giờ còn hại Viên Ngữ hôn mê không tỉnh, Trác Hiểu Lam rõ ràng biết tình cảm mà anh ta dành cho Viên Ngữ, Trác Thanh cũng không biết khi Trác Hiểu Lam làm những chuyện này có từng nghĩ tới anh ta hay không.
“Trác Hiểu Lam, chị chột dạ cái gì? Chị đã làm gì để chột dạ như vậy?” Trác Thanh nheo mắt nhìn Trác Hiểu Lam, trong đôi mắt thấp thoáng tia lạnh, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ vậy mà không có một chút áy náy, thậm chí còn có dáng vẻ hiển nhiên đó?
Nhưng Trác Hiểu Lam che đậy có tốt hơn nữa, cũng không thể che đậy hết sự chột dạ của cô ta.
“Chị có gì để chột dạ chứ.” Trác Hiểu Lam đã xóa hết ảnh trong điện thoại của Trác Thanh, thần sắc lúc này đã khôi phục vẻ lạnh lùng mọi khi, tuy lời của Trác Thanh khiến cô ta buồn bực, nhưng trên mặt cô ta không có lộ ra một chút khác thường.
“Chị nếu không có chột dạ, chị tại sao sợ em đưa ảnh cho Tầm Chiêu.” Trác Thanh thấy cô ta vậy mà vẫn chết không chịu thừa nhận, sắc mặt càng lạnh hơn vài phần: “Chị nếu muốn chứng minh sự trong sạch của mình, bây giờ đưa ảnh của chị cho Tầm Chiêu, để chủ tiệm xác nhận.”
“Chị cái gì cũng không có làm, không cần mấy người chứng minh chị trong sạch gì cả, chị cũng không có thời gian để lãng phí với mấy người.” Trác Hiểu Lam chỉ hờ hững liếc nhìn Trác Thanh.
CHƯƠNG 1324: CHỨNG CỨ (2)
Trác Hiểu Lam chỉ hờ hững liếc nhìn Trác Thanh. Giọng nói của cô ta rất nhạt, thần sắc cũng rất lạnh nhạt, sau đó chính là dáng vẻ của người không có chuyện gì.
Trác Hiểu Lam sau khi nói xong bèn lần nữa cất bước muốn rời đi.
“Nếu cô Trác không phối hợp, vậy thì chúng tôi chỉ có báo cảnh sát, để cảnh sát tới hoàn thành những chuyện này.” Dương Tầm Chiêu vào lúc Trác Hiểu Lam cất bước chân đầu tiên thì lại mở miệng, Dương Tầm Chiêu sớm đã nghĩ tới việc Trác Hiểu Lam sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không phối hợp.
Vốn dĩ anh ta còn màng tới quan hệ với Trác Thanh, còn muốn cho Trác Hiểu Lam cơ hội cuối cùng, bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần thiết rồi.
Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Dương Tầm Chiêu muốn báo cảnh sát thì bước chân rõ ràng đã cứng nhắc, cô ta cũng biết sự việc ngày hôm qua đã xảy ra án mạng, cô ta vốn dĩ không có muốn xảy ra án mạng, cô ta chỉ là muốn bức điên người đó, ai ngờ người đó sau khi nổi điên vậy mà nhảy lầu chết rồi.
Nếu đã xảy ra án mạng, nếu Dương Tầm Chiêu báo cảnh sát, cảnh sát chắc chắn sẽ lập tức lập án, lập tức điều tra, tới lúc đó cô ta cho dù không muốn phối hợp cũng không được.
Hơn nữa Dương Tầm Chiêu nói báo cảnh sát, tới lúc đó Tào Du chắc chắn sẽ nhúng tay vào, Trác Hiểu Lam biết Tào Du tới lúc đó chắc chắn sẽ giúp Dương Tầm Chiêu.
“Tầm Chiêu, cậu thật sự muốn đối với tôi như vậy sao?” Trác Hiểu Lam dừng bước chân, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Tầm Chiêu, trong giọng nói đó mang theo vài phần đè nén, cũng mang theo vài phần ủy khuất, cô ta thật sự không có ngờ có một ngày Dương Tầm Chiêu sẽ đối xử với cô ta như vậy.
“Khi chị làm những chuyện đó chắc đã nghĩ tới kết quả.” Dương Tầm Chiêu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, ánh mắt đó ngoài cảm xúc lạnh lẽo ra thì không còn gì khác.
“Tôi làm cái gì rồi? Cậu nói tôi làm cái gì rồi? Không bằng không chứng, cậu dựa vào đâu mà đổ oan cho tôi.” Trác Hiểu Lam nhìn thấy thái độ của Dương Tầm Chiêu đối với cô ta hiện nay, trong lòng vừa giận vừa hận, Dương Tầm Chiêu tại sao muốn đối xử với cô ta như thế, tại sao chứ?!
“Chị đã làm cái gì bản thân chị rõ nhất.” Dương Tầm Chiêu không muốn nói nhiều với cô ta, anh bây giờ nhìn thấy Trác Hiểu Lam chỉ cảm thấy trong lòng tê tái, anh trước giờ không biết người mình luôn tin tưởng vậy mà là một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối.
“Trác Hiểu Lam, chị đi tự thú đi.” Trác Thanh lúc này đã nhìn rõ ràng, anh ta biết những chuyện này đều là Trác Hiểu Lam làm, Trác Hiểu Lam giảo biện nữa cũng không có tác dụng.
Bây giờ sự việc nháo to như vậy, thậm chí còn nháo tới mức xảy ra án mạng, muốn chuyện lớn hóa nhỏ chắc chắn là không thể rồi.
“Trác Thanh, em là có ý gì? Chị không có làm gì, em kêu chị đi tự thú cái gì?” Trác Hiểu Lam tuyệt đối là loại người thấy quan tài cũng không đổ lệ, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều là cô ta làm, cô ta tới lúc này vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh phủ nhận không chút áy náy.
“Trác Hiểu Lam, chị dám nói không phải là chị uy hiếp Viên Ngữ không? chị dám nói không phải là chị hại Viên Ngữ thành như này không?” Giọng nói của Trác Thanh lúc này không biết là vì giận dữ hay là vì đau khổ mà mang theo vài phần run rẩy, anh ta nhìn Trác Hiểu Lam, lạnh giọng nói: “Trác Hiểu Lam, chị dám nhìn vào mắt em nói tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới chị không?”
Ánh mắt của Trác Hiểu Lam nhanh chóng lóe lên, có điều cô ta gần như không có chút do dự mà vội nhìn sang Trác Thanh, nói rõ ràng từng chữ: “Có liên quan gì tới chị chứ?”
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của Trác Hiểu Lam, nhất thời đều không biết dùng cái gì để hình dung Trác Hiểu Lam nữa.
Trác Thanh thật sự không có ngờ, anh ta đều hỏi Trác Hiểu Lam như vậy rồi, Trác Hiểu Lam vậy mà còn có thể phủ nhận như người không liên quan, Trác Thanh lạnh lùng mỉm cười, khóe môi nhiều thêm vài phần tự giễu, trong ánh mắt lại lộ rõ vài phần rạn nứt: “Em đã nói, cho dù là ai hại Viên Ngữ thành ra như này, em đều sẽ không tha cho người đó.”
Nghĩ tới người con gái mình yêu sâu đậm bây giờ hôn mê không tỉnh, mà tên đầu sỏ lại là chị gái ruột của anh ta, trong lòng Trác Thanh không biết buồn bã cỡ nào.
“Tầm Chiêu, báo cảnh sát đi.” Mắt của Trác Thanh hơi cụp xuống, che đi cảm xúc trong mắt, chỉ là giọng nói rất đau khổ đó của anh ta thế nào cũng không che đậy được.
Nếu bản thân Trác Hiểu Lam không thừa nhận, vậy thì báo cảnh sát, Tầm Chiêu chắc cũng đã tra được một vài manh mối, tới lúc đó cảnh sát sẽ cho ra một kết quả cuối cùng, tới lúc đó cũng không cho phép Trác Hiểu Lam tiếp tục giảo biện nữa.
“Trác Thanh, em thật sự được, bởi vì một lời chia rẽ ly gián của Hàn Nhã Thanh thì em muốn báo cảnh sát tới bắt chị ruột của em?” Trác Hiểu Lam rất tức giận, đây là em trai ruột của cô ta, trong tình cảnh này không giúp cô ta thì thôi, vậy mà còn kêu người báo cảnh tới bắt cô ta, anh ta thật sự là em gái tốt của cô ta mà.
Trác Hiểu Lam lúc này rõ ràng đã quên mất, bản thân cô ta đã đối đãi với người em trai ruột này như nào, cô ta không những hủy hoại tình yêu của em trai, còn hại người mà em trai yêu sâu đậm rơi vào trạng thái hôn mê không tỉnh.
Trác Hiểu Lam căn bản sẽ không nghĩ như này, nói chính xác, Trác Hiểu Lam căn bản sẽ không cảm thấy mình có lỗi, mặc kệ cô ta đã làm chuyện gì, cô ta đều cảm thấy là đúng.
“Chị, em không muốn nghe thấy lời giảo biện của chị nữa, chị có gì thì đi nói với cảnh sát đi.” Trác Thanh lúc này cũng không muốn phí lời với Trác Hiểu Lam, bởi vì Trác Thanh đã ý thức rõ mặc kệ anh ta nói cái gì Trác Hiểu Lam đều sẽ không chính miệng thừa nhận những chuyện mà mình đã làm.
“Trác Thanh, em dựa vào đâu mà nghi ngờ chị chứ?” Ánh mắt của Trác Hiểu Lam tối sầm: “Chị tại sao phải làm như vậy? Chị có lý do mà làm như vậy?”
Trác Hiểu Lam vẫn đánh chủ ý sẽ không thừa nhận, cho nên lời của cô ta lúc này vẫn là có lý chẳng sợ như vậy.
Trác Thanh sững người, phải, Trác Hiểu Lam tại sao phải làm như vậy?
Chuyện tám năm trước là vì nhà họ Trác, vậy thì lần này thì sao, lần này Trác Hiểu Lam dường như thật sự không có lý do làm như vậy.
Trác Thanh hơi đưa mắt nhìn sang Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng.
“Bởi vì cô thích Tầm Chiêu.” Đường Lăng chạm vào ánh mắt ẩn chứa sự nghi ngờ đó của Trác Thanh, lúc này mới từ từ mở miệng.
Trác Thanh rõ ràng có hơi kinh ngạc, hai mắt nhanh chóng trợn tròn, anh ta liếc nhìn Trác Hiểu Lam, lại nhanh chóng nhìn sang Dương Tầm Chiêu, trên mặt mang theo vẻ sững sờ, rõ ràng anh ta trước giờ chưa từng nghĩ tới loại khả năng này.
Trác Hiểu Lam thích Tầm Chiêu sao?
Chuyện này sao có thể chứ? Những năm này anh ta một chút cũng không có phát hiện.
Có điều anh ta biết anh cả không có căn cứ thì tuyệt đối sẽ không nói bừa, hơn nữa Trác Thanh cũng nhìn thấy rõ khi Đường Lăng nói ra câu này thần sắc của Trác Hiểu Lam rõ ràng đã thay đổi, trong mắt của Trác Hiểu Lam đã nhiều thêm vài phần căng thẳng, thậm chí hoảng loạn.
Trác Hiểu Lam nhất thời cũng không có vội phủ nhận, mà nhanh chóng nhìn sang Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu lại không thèm liếc nhìn Trác Hiểu Lam lấy một cái, hoàn toàn lơ cô ta tới cùng.
Trác Hiểu Lam nhìn thấy phản ứng này của Dương Tầm Chiêu, trái tim trực tiếp trùng xuống, Tầm Chiêu biết chuyện này? Tầm Chiêu biết cô ta thích anh?
Tầm Chiêu biết cô ta thích anh, sau đó đối với cô lại có thái độ như này?
Lúc này sự kiêu ngạo của Trác Hiểu Lam đã chịu đả kích, lòng tự tôn của cô ta cũng chịu đả kích, cô ta quay sang Đường Lăng, trong mắt có sự giận dữ: “Đường Lăng, không có căn cứ tốt nhất đừng nói bừa.”
Trác Thanh sững ra, sau đó cười lạnh, phản ứng vừa rồi của Trác Hiểu Lam anh ta đã nhìn quá rõ ràng, không ngờ Trác Hiểu Lam vậy mà còn phủ nhận, xem ra trong miệng của Trác Hiểu Lam thật sự là một câu nói thật cũng không có.
“Trác Hiểu Lam, chị sao có thể như vậy chứ, cho dù chị thích Tầm Chiêu, chị cũng không thể làm ra chuyện như này được, chị không những làm tổn thương Thanh Thanh, còn làm hại nhiều người vô tội như vậy, hơn nữa tới bây giờ, chị vậy mà không có một chút nhận thức hối hận sửa đổi nào.” Trác Thanh trước đó khi không biết nguyên nhân thì đã biết chuyện này có liên quan tới Trác Hiểu Lam, bây giờ đã biết nguyên nhân thì càng chắc chắn.
Cho nên câu nói của Trác Thanh lúc này nói rất kỳ chắc chắn.
“Trác Thanh, em…” Trác Hiểu Lam vẫn muốn giảo biện, Dương Tầm Chiêu hỏi cô ta cô ta đều không có thừa nhận, càng huống chi là Trác Thanh.
“Chị, đừng tiếp tục giảo biện nữa, có thú vị không? Chị bây giờ giống như chú hề, rất nực cười.” Trác Thanh lắc đầu, cười lạnh, Trác Hiểu Lam tự cho rằng mình che đậy rất lớn, nhưng lúc này người nào ở đây không phải là người thông minh, người nào nhìn không ra chứ?
Trác Thanh cảm thấy hành vi hiện nay của Trác Hiểu Lam rất nực cười.
“Em, đáng hận.” Trác Hiểu Lam luôn kiêu ngạo, nhất là lạnh lùng, đâu thể để người khác sỉ nhục cô ta như vậy, lúc này Trác Hiểu Lam thật sự nổi giận rồi.
“Trác Hiểu Lam, nhận tội đi, đừng giãy giụa nữa.” Trác Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sự phẫn nộ đó của Trác Hiểu Lam, trong lòng càng cười lạnh, Trác Hiểu Lam đây là thẹn quá hóa giận rồi!!!
“Em dựa vào đâu mà kêu chị nhận tội? Chứng cứ đâu? Lấy chứng cứ ra đây.” Không thể không lợi Trác Hiểu Lam thật sự rất lợi hại, cô ta rất nhanh khiến bản thân bình tĩnh lại, lần nữa khôi phục dáng vẻ có lý chẳng sợ.
“Tầm Chiêu đã tra được điện thoại, cũng tra được sim điện thoại, chị tưởng chị còn có thể che giấu được bao lâu?” Trác Thanh nghĩ tới lời nói trước đó của Dương Tầm Chiêu, càng cảm thấy bộ dạng hiện giờ của Trác Hiểu Lam quá nực cười.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của Trác Thanh, hai mắt lại nhanh chóng lóe lên, chỉ có trong lòng cô và Dương Tầm Chiêu rõ nhất chiếc điện thoại là giả, cho nên cũng căn bản không có tra được sim điện thoại, bọn họ chỉ là muốn tay không thăm dò Trác Hiểu Lam.
CHƯƠNG 1325: ĐỢI XEM KỊCH (1)
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của Trác Thanh, hai mắt lại nhanh chóng lóe lên, chỉ có trong lòng cô và Dương Tầm Chiêu rõ nhất chiếc điện thoại là giả, cho nên cũng căn bản không có tra được sim điện thoại, bọn họ chỉ là muốn tay không thăm dò Trác Hiểu Lam.
Muốn báo cảnh sát, muốn để cảnh sát ra mặt, bắt buộc phải lấy ra được chứng cứ, không thể bởi vì sự nghi ngờ của bọn họ mà bắt Trác Hiểu Lam lại được.
Càng huống chi lấy thân phận và sự thông minh của Trác Hiểu Lam chắc chắn sẽ mời luật sư, tới lúc đó bọn họ không lấy ra được chứng cứ, chỉ sợ sẽ trở nên rất bị động.
“Được, vậy chị đợi mấy người lấy chứng cứ ra, chị sẽ mời luật sư của chị liên lạc với mấy người, có chuyện gì mấy người nói chuyện với luật sư của chị đi.” Trác Hiểu Lam nhìn Trác Thanh mỉm cười lạnh lùng, mặc kệ Dương Tầm Chiêu có phải là thật sự tra được tiệm cô ta làm số điện thoại đó hay không, cô ta đều không được hoảng.
Vừa rồi cũng là nhất thời cô ta quá khẩn trương, thật ra cô ta cũng không cần quá hoảng, bệnh viện của cô ta có luật sư chuyên môn, cô ta hoàn toàn có thể tìm luật sư tới xử lý chuyện này.
Cho dù Dương Tầm Chiêu thật sự tìm được tiệm cô ta làm sim điện thoại, chỉ cần cô ta không thừa nhận, lời của chủ tiệm đó cũng không thể trở thành chứng cứ có sức nặng, bọn họ vẫn không thể làm gì cô ta cả.
Trác Hiểu Lam hai mắt quét sang Hàn Nhã Thanh, ở sâu trong con mắt rõ ràng mang theo vài phần đắc ý, Hàn Nhã Thanh là khá lợi hại, nhưng so với cô ta, còn kém xa.
Lời đã nói tới bước này, gần như là xé rách mặt rồi, Trác Hiểu Lam càng không màng tới nữa, chỉ là trong ánh mắt khi nhìn sang Dương Tầm Chiêu lại mang vẻ phức tạp, người đàn ông này cô ta đã yêu nhiều năm như vậy, không có ngờ tới cuối cùng lại sẽ là kết cục như này.
Tất cả mọi chuyện cô ta làm đều là vì anh, đều là vì anh!!
Nhưng anh lại không hiểu sự dụng tâm của cô.
Nghĩ tới đây trong lòng Trác Hiểu Lam đã rất buồn bã, tại sao anh chỉ nhìn thấy cái tốt của cô ta chứ, tại sao người anh thích không phải là cô ta chứ?
Có điều cục diện như hiện nay cô ta cũng nhìn rõ rồi, Dương Tầm Chiêu không thể sẽ giúp cô ta, cho nên, cô ta cũng không có nói gì nhiều với Dương Tầm Chiêu nữa, Trác Hiểu Lam lần này cái gì cũng không có nói bèn trực tiếp đi ra ngoài.
“Cậu hai Trác, Viên Ngữ bây giờ là vì nguyên nhân gì mà hôn mê không tỉnh?” Hàn Nhã Thanh nhàn nhạt liếc nhìn Trác Hiểu Lam, sau đó đột nhiên hỏi ra một câu như này.
Câu hỏi này của Hàn Nhã Thanh trông như tùy ý, nhưng lại có hàm ý rõ ràng.
Bước chân của Trác Hiểu Lam đột nhiên dừng lại, cơ thể của cô ta cũng cứng đờ thấy rõ, sau đó cô ta nhanh chóng xoay sang nhìn Hàn Nhã Thanh, trong lòng Trác Hiểu Lam lúc này rõ rành có hơi hoảng rồi.
Hàn Nhã Thanh chắc sẽ không phát hiện ra điều gì chứ?
Không, không thể nào, ngay cả Trác Thanh cũng không có phát hiện, Hàn Nhã Thanh làm sao có thể phát hiện được?
Nhưng câu nói này của Hàn Nhã Thanh lại đã nhắc nhở Trác Thanh, nếu Trác Thanh kiểm tra kỹ cho Viên Ngữ lần nữa, liệu có phát hiện ra không?
Hàn Nhã Thanh này thật sự là kẻ giỏi hại người, chuyên môn phá hỏng chuyện tốt của người khác.
Xem ra, cô ta vẫn là xem thường Hàn Nhã Thanh.
“Có ý gì?” Trác Thanh rõ ràng đã ngẩn ra, hiển nhiên nhất thời không có phản ứng lại, nhìn sang Hàn Nhã Thanh với đôi mắt mang theo sự nghi hoặc.
“Tôi cảm thấy cậu hai Trác nên kiểm tra kỹ cho Viên Ngữ lần nữa, xem thử Viên Ngữ rốt cuộc là vì vấn đề bệnh tim mà hôn mê không tỉnh, hay là vì trong lúc phẫu thuật có người cố tình làm cái gì đó khiến cô ta hôn mê không tỉnh.” Ý tứ trong câu nói này của Hàn Nhã Thanh đã quá rõ ràng, lời này của cô tương đương với việc nói Trác Hiểu Lam đã làm cái gì đó trong lúc phẫu thuật.
Dù sao cả quá trình phẫu thuật đều là Trác Hiểu Lam làm, tuy Trác Thanh cũng luôn ở đó, nhưng Trác Hiểu Lam ở phương diện tim mạch là thật sự rất giỏi, Trác Thanh là hoàn toàn tin tưởng thậm chí là ỷ lại vào Trác Hiểu Lam.
Trác Thanh chắc chắn sẽ không ngờ Trác Hiểu Lam sẽ làm chút động tác trong lúc phẫu thuật cho Viên Ngữ, đương nhiên lấy sự thông minh của Trác Hiểu Lam, chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa trước, sẽ không để Trác Thanh phát hiện.
Ví dụ, sau khi Trác Hiểu Lam chuẩn bị các loại thuốc cần thiết, đương nhiên Trác Hiểu Lam càng là có năng lực có thể ở trước mặt Trác Thanh tiêm loại thuốc đã chuẩn bị sẵn trước đó cho Viên Ngữ.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Hàn Nhã Thanh.
Có điều, nhìn thấy phản ứng của Trác Hiểu Lam, Hàn Nhã Thanh biết mình đoán đúng rồi.
Sắc mặt của Trác Thanh lập tức thay đổi, đôi mắt vừa sửng sốt vừa giận dữ, anh ta nhìn sang Trác Hiểu Lam, bộ dạng không ẩn nhẫn được nữa, nhìn trông có hơi rợn người: “Chị rốt cuộc đã làm cái gì với cô ấy?”
Lúc này trong giọng nói của Trác Thanh tràn ngập sự tức giận, nhưng lại có một loại giá lạnh khiến lòng người lạnh buốt tới cực điểm, anh ta thế nào cũng không có ngờ Trác Hiểu Lam vậy mà sẽ ác như vậy, tuyệt như vậy.
Cô ta không những bức ép Viên Ngữ tự mình tiêm thuốc vào mình, cô ta còn động tay động chân trong lúc phẫu thuật.
Trác Hiểu Lam còn có thể tàn ác tới cỡ nào nữa?
Cô ta sao có thể ác như vậy chứ?
Lần này Trác Hiểu Lam không có tiếp tục biện minh nữa, bởi vì bản thân Trác Thanh chính là bác sĩ, hơn nữa y thuật của Trác Thanh cũng là rất giỏi, chẳng qua sở trường của Trác Thanh không phải ở phương diện tim mạch, cho nên phẫu thuật của Viên Ngữ mới do cô ta làm.
Trước đó Trác Thanh không có nghi ngờ tự nhiên sẽ không phát hiện ra cái gì, nhưng bây giờ Trác Thanh đã nghi ngờ rồi, chỉ cần Trác Thanh tự mình nghiêm túc kiểm tra, chắc chắn có thể phát hiện vấn đề, cô ta động tay chân có thể qua mắt được bác sĩ bình thường, nhưng chắc chắn không giấu được Trác Thanh.
Nếu Trác Thanh kiểm tra thì có thể phát hiện ra vấn đề, cô ta có biện minh nữa cũng vô dụng rồi.
“Trác Hiểu Lam, chị sao có thể ác như vậy, độc như vậy.” Sự trầm mặc lúc này của Trác Hiểu Lam khiến Trác Thanh ý thức rõ được Trác Hiểu Lam thật sự động tay chân trong cuộc phẫu thuật của Viên Ngữ.
Khoảnh khắc đó, Trác Thanh đối với Trác Hiểu Lam thật sự là hoàn toàn thất vọng, Trác Thanh chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lòng, chị gái ruột của anh ta lại một lần nữa làm tổn thương người con gái mà anh ta yêu sâu sắc.
Chị gái của anh ta đã tổn hại tới người con gái mà anh ta yêu sâu sắc, chị gái ruột của anh ta sao lại ra tay được chứ?
Nghe thấy lời của Trác Thanh, Đường Lăng rõ ràng sững ra, khi anh ta lần nữa nhìn sang Trác Hiểu Lam, đôi mắt lạnh lùng không mang bất kỳ cảm xúc nào, người phụ nữ này chính là một con rắn độc, thật là quá ác rồi.
“Nói đi, chị đã làm gì với cô ấy?” Trác Thanh lúc này đã hoàn toàn thất vọng về Trác Hiểu Lam, cho nên giọng nói của anh ta lúc này lạnh tới cực điểm, đã không có bất kỳ tình cảm nào nữa, chị gái như này khiến anh ta không biết còn thể có tình cảm như nào nữa.
Trác Thanh hỏi lời này là muốn Trác Hiểu Lam chủ động nói ra, tránh để anh ta kiểm tra lại, dù sao anh ta quá rõ năng lực của Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam động tay chân chắc chắn không phải dễ dàng kiểm tra ra như vậy.
Trác Thanh đối với năng lực của mình vẫn là có lòng tin, anh ta tin mình có thể kiểm tra ra được, nhưng như thế chắc chắn cũng sẽ lãng phí một chút thời gian, Trác Thanh hy vọng có thể nhanh chóng biết được nguyên nhân, sau đó nhanh chóng nghĩ cách cứu Viên Ngữ, anh ta chỉ hy vọng còn có thể kịp.
“Không cần, em không cứu được cô ta đâu.” Trác Hiểu Lam không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Trác Thanh, cô ta của lúc này vẫn mang vẻ thản nhiên, giọng điệu càng thản nhiên, vẫn là cái dáng vẻ chuyện này không có liên quan gì tới cô ta.
Cho dù là chuyện của Viên Ngữ bại lộ, cô ta vẫn không có chút áy náy hổ thẹn, thậm chí ngay cả một chút ý tứ nhận sai cũng không có, thậm chí vẫn lạnh lùng.
Sự lạnh lùng của Trác Hiểu Lam lúc này càng làm nổi bật sự vô tình của cô ta.
“Trác Hiểu Lam, chị còn có lương tri nữa không hả?” Trác Thanh nhìn Trác Hiểu Lam, vẻ mặt khó tin, nếu không phải là nhìn tận mắt, anh ta thật sự không dám tin sau khi Trác Hiểu Lam làm ra loại chuyện độc ác như này vậy mà còn có thể điềm nhiên như thế.
Đối với sự chỉ trách của Trác Thanh, Trác Hiểu Lam không có biểu hiện ra sự khác thường quá lớn, khóe môi của cô ta ngược lại khẽ nhếch lên lộ ra ý cười khẽ: “Chị sao lại không có lương tri chứ, chị là bác sĩ, chị đã từng cứu rất nhiều người.”
Trác Hiểu Lam mặc kệ vào lúc nào cũng sẽ không cảm thấy mình sai, cô ta chỉ cảm thấy mình có công, cô ta đã cứu rất rất nhiều người, nếu như không có cô ta, những người đó khả năng đều sẽ chết.
Trong đó bao gồm ba của Viên Ngữ, nếu không có cô ta, ba của Viên Ngữ lúc đó nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được ba tháng nữa, là cô ta đã cứu ba của Viên Ngữ, cho nên Viên Ngữ vì cô ta làm một vài chuyện cũng hoàn toàn là nên.
Trác Hiểu Lam không cảm thấy điều này có vấn đề gì, Trác Hiểu Lam thậm chí cảm thấy đây chính là chuyện đương nhiên!!!
“Trác Hiểu Lam, chị chính là một kẻ thần kinh.” Trác Thanh trực tiếp bị lời của Trác Hiểu Lam làm cho sửng sốt, Trác Hiểu Lam chính là một kẻ điên, cô ta đã điên rồi.
Trác Thanh bây giờ đã không đem bất kỳ hy vọng nào ký thác ở trên người Trác Hiểu Lam nữa, anh ta bây giờ bắt buộc phải tự mình kiểm tra, cho dù sẽ chậm trễ một chút thời gian.
Tất cả mọi chuyện tiếp theo bắt buộc đều do bản thân anh ta tới làm, bây giờ cho dù Trác Hiểu Lam nói cho anh ta nguyên nhân, anh ta đều không dám tin rồi.
“Tôi lập tức chuyển viện cho Viên Ngữ, chuyển tới bệnh viện của nhà họ Trác chúng tôi, thiết bị của bên chúng tôi tiên tiến hơn bên này, sau đó tôi sẽ làm kiểm tra toàn diện cho Viên Ngữ.” Trác Thanh không có để ý tới Trác Hiểu Lam nữa, anh ta cũng không muốn để ý tới Trác Hiểu Lam nữa, lời này Trác Thanh là nói với Hàn Nhã Thanh.
CHƯƠNG 1326: ĐỢI XEM KỊCH (2)
“Tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại, chỉ cần Viên Ngữ tỉnh rồi, tất cả mọi chuyện đều sẽ rõ ràng, tới lúc đó chị ấy không thừa nhận cũng không được.” Trác Thanh biết Trác Hiểu Lam sẽ không tự mình thừa nhận, nhưng chỉ cần Viên Ngữ tỉnh lại, chuyện của Trác Hiểu Lam sẽ hoàn toàn bại lộ.
Lúc này, theo Trác Thanh thấy, Trác Hiểu Lam đã không phải là chị gái của anh ta nữa, mà là một ma quỷ, cho nên, anh ta hoàn toàn không niệm bất cứ tình cảm gì nữa.
“Được.” Hàn Nhã Thanh tự nhiên hiểu ý của Trác Thanh, thật ra Hàn Nhã Thanh vẫn là ôm hy vọng rất lớn, Hàn Nhã Thanh cảm thấy chỉ cần không phải là vấn đề của chính ca phẫu thuật, vấn đề khác chắc tương đối dễ giải quyết hơn.
Hơn nữa y thuật của Trác Thanh cũng rất giỏi, huống chi bọn họ còn có thể tìm bác sĩ khác tới giúp, nhất định phải nghĩ cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Như những gì Trác Thanh nói, chỉ cần Viên Ngữ tỉnh rồi, Trác Hiểu Lam tới lúc đó không thể chối quanh được nữa.
Trác Thanh đang liên lạc xử lý chuyện có liên quan.
“Tôi gọi điện cho giáo sư Cổ, bảo ông ta tới cùng kiểm tra giúp.” Đường Lăng cũng rút điện thoại gọi điện, tuy giáo sư Cổ rất khó mời, nhưng bây giờ giáo sư Cổ là muốn nhận Vũ Kỳ nhà bọn họ làm đồ đệ, cho nên, bây giờ việc này giáo sư Cổ đã rất nguyện ý giúp.
Quả nhiên, cuộc gọi của Đương Lăng vừa kết nối, chỉ đơn giản nói một chút thì bên giáo dư Cổ đã đồng ý rồi.
Trác Hiểu Lam lúc này vẫn ở trong phòng bệnh, tự nhiên nghe được tình hình Đường Lăng gọi điện, cô ta nghe thấy giáo sư Cổ vậy mà đáp ứng tới giúp, nhất thời sửng sốt, giáo sư Cổ khi nào trở nên dễ nói chuyện như vậy chứ.
Nếu giáo sư Cổ cũng tới giúp, chỉ sợ rất nhanh thì có thể kiểm tra ra được, hơn nữa nếu có giáo sư Cổ giúp, liệu thật sự có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại hay không.
Cô ta tuy chưa từng gặp giáo sư Cổ, nhưng đối với y thuật của giáo sư Cổ cô ta vẫn nghe nói rất nhiều, gia đình của giáo sư Cổ là thế gia y học thật sự, so với nhà họ Trác bọn bọ là chính tông hơn nhiều, cũng lâu đời hơn nhiều.
Nhà họ Trác bọn họ thật ra cũng chỉ là bắt đầu từ ông nội của cô ta mới là bác sĩ, hơn nữa ông nội của cô ta còn là học y giữa chừng, y thuật của ba cô ta xem như không tồi, sau đó tự mình mở bệnh viện, sau này cũng là vì thành tích của cô ta, danh tiếng của nhà họ Trác mới vang xa.
Nhưng nhà họ Cổ lại không giống, nhà họ Cổ là đời đời học y, nghe nói đã tương truyền trên ngàn năm rồi.
Nghe nói nhà họ Cổ trước giờ sẽ không truyền dạy bí tịch và bí phương ra ngoài.
Người của nhà họ Cổ dường như ở phương diện y học đều vô cùng có thiên phú, hơn nữa người của nhà họ Cổ cả đời chỉ chuyên tâm nghiên cứu y thuật, trước nay sẽ không bỏ giở giữa chừng, hoặc là đi làm chuyện khác.
Cổ Vũ ở phương diện y học càng là vô cùng có thiên phú, nghe nói Cổ Vũ lúc một tuổi đã có thể phân biết hai mươi mấy loại thảo dược, Cổ Vũ lúc ba tuổi biết cách bắt mạch, Cổ Vũ càng là vào lúc sáu tuổi thì có thể kê đơn phương.
Bây giờ Cổ Vũ đã sắp 50 tuổi, thiên phú vượt xa người thường, cộng thêm một lòng một dạ nghiên cứu y thuật gần 50 năm, càng huống chi Cổ Vũ còn từng du học ở nước ngoài, có người nói y thuật hiện nay của Cổ Vũ đã tới mức xuất thần nhập hóa, thậm chí có người nói, không có bệnh gì là Cổ Vũ không chữa được.
Cho nên lúc này Trác Hiểu Lam cũng có hơi sợ hãi, tuy cô ta làm rất kỹ càng, tuy cô ta tin năng lực của bản thân, nhưng cô ta vẫn lo lắng Cổ Vũ sẽ cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Chuyện ngày hôm qua là cô ta tự mình liên hệ với Viên Ngữ, Liên Ngữ biết rõ tất cả mọi chuyện, cho nên nếu như Viên Ngữ tỉnh thì cô ta thật sự hoàn toàn bạo lộ rồi.
Có điều, Trác Hiểu Lam rất nhanh bèn ép mình bình tĩnh lại, sẽ không, bọn họ sẽ không cứu Viên Ngữ tỉnh lại được, thuốc cô ta cho Viên Ngữ dùng sẽ khiến Viên Ngũ cả đời đều không tỉnh lại được, không có ai có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, ngay cả bản thân cô ta cũng không thể.
Loại tình trạng này của Viên Ngữ, tuyệt đối không có ai có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại được, cho dù Cổ Vũ tới cũng làm không được.
Nghĩ tới đây, Trác Hiểu Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim vừa treo lơ lửng cũng từ từ hạ xuống, sau đó cô ta lại khôi phục vẻ thản nhiên và lạnh lùng mọi khi.
Cô ta thấy Trác Thanh gọi điện liên lạc, nhìn thấy vẻ khẩn cấp của Trác Thanh, trong lòng của cô thầm thấy buồn cười, Trác Thanh có khẩn trương nữa cũng vô dụng, Trác Thanh làm nhiều hơn nữa cũng không có ích gì, mọi chuyện đều đã trở thành thế cục xác định rồi.
Viên Ngữ là tuyệt đối tuyệt đối không thể tỉnh lại, chỉ cần Viên Ngữ không tỉnh lại được thì không có ai có thể chỉ tội cô ta, Hàn Nhã Thanh cho dù có nghi ngờ cô ta nữa cũng vô dụng, bởi vì bọn họ không có chứng cứ.
Lúc này Trác Thanh đang bận, không chú ý tới Trác Hiểu Lam, Hàn Nhã Thanh lại phát hiện vẻ hơi đắc ý trên mặt Trác Hiểu Lam.
Hàn Nhã Thanh nhất thời trực tiếp cạn lời, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện độc ác như vậy, Trác Hiểu Lam hại Viên Ngữ hôn mê không tỉnh, bây giờ Trác Hiểu Lam nhìn thấy Trác Thanh khẩn trương giống như con kiến bò trên chảo nóng vậy mà còn đang đắc ý?
Trác Hiểu Lam rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?
Lẽ nào tinh thần của Trác Hiểu Lam thật sự có vấn đề sao?
Hàn Nhã Thanh sau đó lại phủ nhận suy nghĩ này, tố chất tâm lý của Trác Hiểu Lam là rất mạnh mẽ, cho nên không có chuyện gì có thể kích thích tới mức cô ta bị mắc bệnh tâm thần.
Cho nên chỉ có một lời giải thích, đó chính là trong sâu thẳm nội tâm của Trác Hiểu Lam là thật sự rất đen tối.
“Xe cấp cứu của bên này vừa hay đều không ở bệnh viện, tôi đã liên lạc xe cấp cứu của bên bệnh viện của nhà họ Trác tới đón, khả năng phải đợi một lúc nữa, bên phía bệnh viện của nhà họ Trác tôi đã sắp xếp xong rồi, vừa tới bệnh viện thì có thể tiến hành kiểm tra.” Trác Thanh đã liên lạc xong rồi, bởi vì không biết Trác Hiểu Lam đã làm gì với Viên Ngữ, bây giờ Trác Thanh cũng không thể tùy tiện động loạn vào Viên Ngữ, cho nên vẫn là cần dùng xe cấp cứu đưa đi sẽ tiện hơn.
“Giáo sư Cổ, cậu ta lập tức tới, giáo sư Cổ cách nơi này tương đối gần, tôi bảo ông ấy tới thẳng đây, tới lúc đó có chú gì ông ấy cũng có thể nhắc nhở chúng ta.” Đường Lăng lần nữa rút điện thoại ra gọi cho Cổ Vũ.
Đương nhiên, Đường Lăng thật ra cũng không có đem tất cả mọi hy vọng ký thác trên người Cổ Vũ, Đường Lăng chỉ là nghĩ Trác Thanh có gì không có chú ý tới, tới lúc đó Cổ Vũ nói không chừng có thể nhắc nhở.
Khi Đường Lăng gọi điện cho Cổ Vũ, Cổ Vũ vừa hay cách bệnh viện không xa.
“Được, tôi lập tức tới, cậu trước tiên đừng di chuyển bệnh nhân, tôi tới kiểm tra rồi nói tiếp.” Cổ Vũ đã động thân, ở trên đường, Cổ Vũ kiểm tra rất ít khi dùng tới thiết bị, đều là dựa vào bản lĩnh thật sự của mình.
Giáo sư Cổ lúc này không rõ tình hình bên này, cho nên ông ta trực tiếp đưa ra đề nghị đừng di chuyển bệnh nhân.
“Được.” Đường Lăng đối với giáo sư Cổ là hoàn toàn tin tưởng, cho nên đều không có ý hỏi Trác Thanh bèn trực tiếp cúp máy.
“Giáo sư Cổ nói trước tiên đừng di chuyển bệnh nhân, đợi ông ấy tới kiểm tra xong rồi nói tiếp.” Đường Lăng sau khi cúp máy bèn trực tiếp nói ra ý của giáo sư Cổ.
“Nhưng thiết bị ở đây không có tân tiến như bệnh viện của nhà họ Trác, tôi sợ kiểm tra không ra…” Trác Thanh khi nói lời này lại liếc nhìn Trác Hiểu Lam, Trác Thanh biết Trác Hiểu Lam động tay chân chắc chắn không phải dễ dàng như vậy thì có thể kiểm tra ra.
Thiết bị bên này chắc chắn không được, Trác Thanh bây giờ lo lắng thiết bị của nhà họ Trác cũng khả năng không đủ.
“Tiên trước đợi đã, giáo sư Cổ kiểm tra rất ít khi dùng thiết bị, đợi ông ấy tới rồi nói tiếp.” Đường Lăng đối với tình hình của Cổ Vũ vẫn là hiểu một chút, có điều Đường Lăng thật ra cũng không có ôm hy vọng quá lớn, Đường Lăng tự nhiên cũng biết Trác Hiểu Lam động tay động chân không phải có thể dễ dàng tra ra như vậy.
Trác Hiểu Lam nghe thấy lời của Đường Lăng trong lòng không nhịn được mà cười lạnh, không dùng thiết bị?
Không dùng thiết bị thì muốn tra ra vấn đề của Viên Ngữ sao?
Cô ta động tay chân, không dùng thiết bị thì muốn tra ra sao?
Trác Hiểu Lam cảm thấy đây là câu chuyện cười nực cười nhất mà cô ta từng nghe được.
Vốn dĩ Trác Hiểu Lam nghe thấy Cổ Vũ muốn tới thì còn có hơi lo lắng, nhưng bây giờ sau khi Trác Hiểu Lam nghe thấy lời của Đường Lăng lại hoàn toàn yên tâm rồi.
“Được, em nghe đại ca.” Trác Thanh không có nghĩ nhiều, rất nhanh bèn đưa ra câu trả lời, anh ta tin tưởng Đường Lăng, anh ta cũng biết Đường Lăng mặc kệ ở bất kỳ lúc nào đều là suy nghĩ mọi kiểu cho anh ta, cho nên kiến nghị của Đường Lăng anh ta đương nhiên sẽ nghe.
Trác Hiểu Lam lúc này cũng không vội đi, cô ta đứng ở một bên nhìn, hoàn toàn mang vẻ xem náo nhiệt, cô ta ngược lại muốn xem thử Cổ Vũ đó không dùng thiết bị có thể tra ra kết quả gì.
Cô ta cảm thấy những lời đồn liên quan tới Cổ Vũ ở bên ngoài khả năng quá khoa trương rồi, những lời đồn đó đều sắp đem Cổ Vũ truyền thành thần tiên rồi, hôm nay cô ta ngược lại muốn xem thử Cổ Vũ rốt cuộc có bản lĩnh lớn cỡ nào.
Không dùng thiết bị làm kiểm tra, còn muốn tra ra vấn đề sao?
Trác Hiểu Lam cảm thấy Cổ Vũ đây hoàn toàn là ra vẻ!! Cổ Vũ khả năng cũng chỉ là vì y thuật phóng đại của mình mà cố ý ra vẻ, cố ý khiến người khác truyền ra những lời đồn đó.
Mà đồ ngốc Trác Thanh kia vậy mà còn thật sự tin, hơn nữa còn hoàn toàn nghe theo Đường Lăng, thật là nực cười, quá nực cười rồi!!
Nghĩ tới đây, khóe môi của Trác Hiểu Lam đều không nhịn được mà nhếch lên, sau đó, cô ta đợi xem náo nhiệt, đợi xem giáo sư Cổ vả mặt như thế nào!! Thiết nghĩ chắc sẽ rất đặc sắc!
CHƯƠNG 1327: ĐẶC SẮC RỒI (1)
Nghĩ tới đây, khóe môi của Trác Hiểu Lam đều không nhịn được mà nhếch lên, sau đó, cô ta đợi xem náo nhiệt, đợi xem giáo sư Cổ vả mặt như nào!!
Thiết nghĩ chắc sẽ rất đặc sắc!!
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bộ dạng của Trác Hiểu Lam thì trực tiếp cạn lời rồi, Trác Hiểu Lam này thật sự là khiến người ta không thể hình dung được.
Hàn Nhã Thanh lúc này là thật sự lười để ý Trác Hiểu Lam.
Đương nhiên những người khác cũng đều hoàn toàn không để ý tới Trác Hiểu Lam, đều hoàn toàn xem cô ta thành không khí.
Trác Thanh lúc này rõ ràng đã hoàn toàn thất vọng về Trác Hiểu Lam, lúc này ở trong mắt của Trác Thanh, Trác Hiểu Lam không còn là người thân, mà kẻ thù.
Bởi vì phải đợi giáo sư Cổ tới, cho nên xe cấp cứu sau khi tới, Trác Thanh cũng không có lập tức cho người tới di chuyển Viên Ngữ, mà bảo bọn họ đợi ở dưới lầu.
Tốc độ của giáo sư Cổ ngược lại là rất nhanh, không để mọi người chờ quá lâu.
“Giáo sư Cổ.” Đường Lăng nhìn ông ta, chào hỏi.
Giáo sư Cổ chỉ thấp giọng đáp một tiếng, sau đó bèn trực tiếp đi vào phòng bệnh: “Bệnh nhân đâu?” Trác Thanh vội tránh ra: “Bên này, làm phiền giáo sư Cổ xem giúp, tôi đang định chuyển cô ấy tới bệnh viện của nhà họ Trác, bên đó thiết bị đầy đủ hơn, tới lúc đó lại kiểm tra, phiền làm giáo sư Cổ xem thử có cần chú gì gì không.”
Trác Thanh không có đem mọi hy vọng ký thác lên người của giáo sư Cổ, dù sao loại tình hình bây giờ, không có thiết bị chắc chắn là không kiểm tra ra được, anh ta tiếp theo cần phải làm các loại hóa nghiệm, hóa nghiệm như thế chắc chắn đều phải chuẩn xác tới tuyệt đối.
Giáo sư Cổ không có để ý tới anh ta, đi thẳng tới trước, giáo sư Cổ trước tiên xem xét sắc mặt của Viên Ngữ, kiểm tra mắt, lưỡi của cô ta, sau đó lại bắt đầu bắt mạch cho Viên Ngữ.
Trác Thanh đứng ở một bên chờ đợi, đợi giáo sư Cổ kiểm tra xong thì anh ta chuyển viện cho Viên Ngữ, chuyện tới bệnh viện của nhà họ Trác, sau đó làm các loại kiểm tra, sau đó mới có thể tra được rốt cuộc là vấn đề gì.
Trác Hiểu Lam thấy ‘thao tác’ của giáo sư Cổ, khóe môi của cô ta rõ ràng mang theo vài phần chế giễu, Cổ Vũ này thật sự biết diễn, cô ta không tin tùy tiện xem như này thì có thể nhìn ra vấn đề, hoàn toàn chính là đang ra vẻ.
Trác Hiểu Lam lúc này là hoàn toàn không xem Cổ Vũ ra gì, vốn dĩ cô ta không tin trung y gì cả, trung y cũng chỉ ít nhiều có thể điều tiết cơ thể, căn bản không cứu được mạng người, tình trạng có hơi khẩn cấp, tình trạng có hơi nghiêm trọng, trung y đều không giải quyết được.
Cô ta cảm thấy những y thuật đó của Cổ Vũ chính là thổi phồng, cô ta cảm thấy y thuật của Cổ Vũ căn bản không bằng cô ta.
Đương nhiên, Trác Hiểu Lam lúc này không có nói ra lời này, cô ta đợi Cổ Vũ bị vả mặt, đợi xem náo nhiệt.
Lúc này trong phòng bệnh không có ai nói chuyện, vô cùng yên tĩnh, giáo sư Cổ bắt mạch, thần sắc không có cảm xúc gì đặc biệt.
Có điều, thời gian bắt mạch của giáo sư Cổ hiện nay rõ ràng có hơi lâu, bởi vì thời gian dài thì lộ vẻ vô cùng nghiêm túc, vô cùng ngưng trọng.
Thần sắc của Trác Thanh rõ ràng đã nhiều thêm vài phần căng thẳng và lo lắng.
Trác Hiểu Lam lúc này suýt nữa thì bật cười thành tiếng, kiểm tra không ra thì nói thẳng, diễn gì mà diễn, Cổ Vũ cho rằng thời gian vân vê như vậy thì có thể chứng tỏ bản lĩnh của ông ta sao?
Quả nhiên là ra vẻ!!
Giáo sư Cổ cuối cùng cũng kết thúc việc bắt mạch, sau đó đứng thẳng người.
“Giáo sư Cổ, có gì cần phải chú ý không? Nếu như không có, tôi bây giờ sắp xếp chuyển viện, sau đó…” Trác Thanh lúc này càng khẩn trương, càng muốn nhanh chóng làm kiểm tra cho Viên Ngữ.
“Không cần.” Giáo sư Cổ giơ tay, cắt ngang lời của Trác Thanh.
“Á? Làm sao vậy?” Trác Thanh rõ ràng khá sửng sốt, trong lòng bỗng trầm xuống, tại sao không cần, không cần là có ý gì? Lẽ nào Viên Ngữ…
Trác Thanh nhanh chóng đi kiểm tra tình trạng của Viên Ngữ, phát hiện Viên Ngữ hô hấp bình thường, lúc này mới thở phào một hơi, vừa rồi giáo sư Cổ nói không cần, anh ta còn tưởng Viên Ngữ không được rồi.
“Cậu không cần căng thẳng như vậy.” Giáo sư Cổ nhìn thấy hành vi của Trác Thanh, liền hiểu Trác Thanh là đã hiểu lầm ý của ông ta.
Trác Thanh đảo mắt, nhìn sang giáo sư Cổ, thần sắc có hơi ngây ngốc, ý gì vậy?
Không cần căng thẳng?
Loại tình trạng hiện nay của Viên Ngữ anh ta có thể không căng thẳng sao?
“Tình trạng là có hơi phức tạp, nhưng cũng không phải là vô cùng nghiêm trọng.” Giáo sư Cổ giải thích, ngữ khí rất nhẹ nhàng, giống như thật sự không nghiêm trọng.
Nhưng tình trạng của Viên Ngữ Trác Thanh là biết, loại tình trạng bây giờ còn không tính là nghiêm trọng sao?
Vậy thế nào mới tính là nghiêm trọng?
“Trước đó cô ấy làm phẫu thuật tim rất kịp lúc, cũng rất thành công, không có nguy hiểm tới tính mạng.” Ánh mắt của giáo sư Cổ lặng lẽ liếc nhìn Trác Hiểu Lam, có điều ánh mắt đó rất nhanh, cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhìn giống như vô ý liếc qua vậy thôi.
Trác Hiểu Lam cười lạnh, phẫu thuật cô ta làm đương nhiên rất thành công, Viên Ngữ đương nhiên sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng, cô ta vốn dĩ không có muốn khiến Viên Ngữ chết.
Vốn dĩ cô ta còn muốn mượn chuyện này khiếm Trác Thanh cảm kích cô ta, khiến Dương Tầm Chiêu cảm kích cô ta, dù sao là cô ta đã cứu Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam cảm thấy những lời mà Cổ Vũ nói lúc này đều là phí lời.
“Cô ta không có thể tỉnh, là vì khi bắt đầu phẫu thuật bị người ta tiêm thuốc.” Giáo sư Cổ không có tiếp tục nhìn Trác Hiểu Lam nữa, cho nên cũng không có nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Trác Hiểu Lam lúc này, giáo sư Cổ chỉ là dựa theo kết quả kiểm tra của mình mà nói ra tình trạng của Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam nghe thấy lời này của Cổ Vũ ngược lại đã sững ra, Cổ Vũ vậy mà kiểm tra ra được Viên Ngữ là bị tiêm thuốc, hơn nữa Cổ Vũ còn biết là vào trước khi phẫu thuật?
Cổ Vũ chỉ bắt mạch thì có thể phát hiện những điều này sao?
Đoán mò à?
“Giáo sư Cổ, ông biết là thuốc gì không?” Trác Thanh là trực tiếp sững ra, bắt mạch thì có thể biết nhiều như vậy, những điều này anh ta là hoàn toàn không làm được, không có thiết bị tinh vi, rất nhiều tình trạng anh ta đều không thể nắm chắc, đây cũng là nguyên nhân anh khẩn trương muốn chuyển Viên Ngữ tới bệnh viện của nhà họ Trác.
“Gây ra tình trạng hôn mê không tỉnh của cô ấy có ba loại thuốc, nếu đây là hành động có mưu tính trước, vậy thì người tiêm thuốc là muốn khiến cô ấy cả đời đều không tỉnh lại được.” Lông mày của giáo sư Cổ hơi nhíu chặt lại, giáo sư Cổ đương nhiên biết đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, tiêm ba loại thuốc đó cho bệnh nhân, không để bệnh nhân tỉnh lại, còn không để bệnh nhân chết đi, đây tuyệt đối là người có y thuật rất cao mới có thể làm được.
Là một bác sĩ, vậy mà dùng loại độc thủ này với bệnh nhân, chuyện như này là tuyệt đối không thể tha thứ.
Trác Hiểu Lam vốn mang vẻ thản nhiên đã lập tức thay đổi rồi, Cổ Vũ vừa rồi nói Viên Ngữ là vì bị tiêm thuốc mới dẫn tới tình trạng hôn mê không tỉnh, cô ta còn cảm thấy Cổ Vũ là đoán mò, nhưng lúc này Cổ Vũ trực tiếp nói ra Viên Ngữ là bị tiêm ba loại thuốc thì Trác Hiểu Lam không thể không kinh ngạc.
Cô ta trước đó quả thực đã tiêm ba loại thuốc cho Viên Ngữ, không phải là một loại hiệu quả không đủ tốt, thật ra một loại thuốc cũng có thể khiến Viên Ngữ cả đời không tỉnh.
Nhưng nếu chỉ là một loại thuốc, vậy thì liều lượng tương đối nhiều, cô ta cũng là lo lắng về sau Trác Thanh sẽ làm kiểm tra cho Viên Ngữ, sau đó tra ra được, cô ta là lo lắng Trác Thanh cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Cho nên cô ta mới dùng ba loại thuốc, Trác Thanh có thế nào đi nữa cũng sẽ không ngờ cô dùng ba loại thuốc cho Viên Ngữ, hơn nữa Trác Thanh cho dù kiểm tra, cũng chưa chắc có thể tra ra hết ba loại thuốc, chỉ cần Trác Thanh tới lúc đó sai sót một loại thuốc thì không thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại được.
Trác Hiểu Lam chính là vì đề phòng Trác Thanh cứu Viên Ngữ tỉnh lại mới làm như vậy.
Nhưng Trác Hiểu Lam thế nào cũng không ngờ, Cổ Vũ chỉ bắt mạch cho Viên Ngữ thì phát hiện rồi.
Trác Hiểu Lam lúc này hai mắt nhìn chằm chằm giáo sư Cổ, sắc mặt rõ ràng có hơi khó coi.
Có điều, cô ta nghĩ, cho dù Cổ Vũ biết cô ta đã tiêm ba loại thuốc cho Viên Ngữ, Cổ Vũ cũng chưa chắc có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại được.
Cho dù có thể cứu tỉnh, cũng phải tốn rất thời gian rất dài, nhanh nhất cũng phải mấy vài tháng, nói không chừng phải mấy năm.
Nghĩ tới đây, Trác Hiểu Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta căn bản không cần quá lo lắng.
Trác Thanh hai mắt bắn thẳng sang Trác Hiểu Lam, ánh mắt đó tựa như thanh kiếm sắc bén đã tẩm độc, hận không thể trực tiếp đâm vài lỗ trên người Trác Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam sao lại độc, sao có thể ác như vậy?
Trác Hiểu Lam vậy mà tiêm ba loại thuốc cho Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam rất rõ ràng là đang đề phòng anh ta, Trác Hiểu Lam là lo lắng anh ta cửu Viên Ngữ tỉnh lại.
Trác Hiểu Lam chính là đánh chủ ý muốn khiến Viên Ngữ hôn mê không tỉnh cả đời, Trác Hiểu Lam biết rõ anh ta yêu sâu đậm Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam sao có thể ra tay tàn độc như thế chứ.
Cho dù Viên Ngữ không phải là người anh ta yêu sâu sắc, cho dù Viên Ngữ là người Trác Hiểu Lam không quen biết, Trác Hiểu Lam cũng không thể tàn độc như vậy.
Trác Hiểu Lam kinh ngạc trước ánh mắt của Trác Thanh lúc này, người em trai này của cô ta trước nay tính tình luôn tốt, hơn nữa luôn dễ mềm lòng, cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Trác Thanh, dường như muốn ăn cô ta vậy.
Sắc mặt của Trác Hiểu Lam lúc này cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng cô ta của lúc này vẫn không có bất kỳ sự áy náy và chột dạ gì cả, cô ta vẫn không cảm thấy mình đã làm sai cái gì.
CHƯƠNG 1328: ĐẶC SẮC RỒI (2)
Nhưng Trác Hiểu Lam của lúc này vẫn không có bất kỳ sự áy náy và chột dạ gì cả, cô ta vẫn không cảm thấy mình đã làm sai cái gì.
“Giáo sư Cổ, ông biết là ba loại thuốc nào sao? Viên Ngữ còn có thể cứu tỉnh được không?” Trác Thanh thu lại ánh mắt nhìn Trác Hiểu Lam, anh ta lúc này quả thật hận không thể giết chết Trác Hiểu Lam, nhưng anh ta biết còn có chuyện càng quan trọng hơn đang đợi anh ta đi làm, anh ta phải làm rõ tình hình của Viên Ngữ, anh ta phải nghĩ cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện tàn độc như vậy, tự nhiên sẽ chịu trừng phạt đáng phải chịu.
Trác Hiểu Lam nghe thấy lời của Trác Thanh, trong lòng lại cười lạnh, Trác Thanh tưởng rằng Cổ Vũ là thần sao?
Bắt mạch thì có thể biết được cô ta đã tiêm ba loại thuốc nào cho Viên Ngữ?
Ba loại thuốc cô ta tiêm cho dù làm các loại hóa nghiệm cũng không dễ kiểm tra ra được, càng huống chi, phẫu thuật tới nay đã qua mấy tiếng rồi, thuốc trong cơ thể Viên Ngữ cũng giải phóng gần hết rồi.
Bây giờ cho dù làm các loại hóa nghiệm tinh vi cũng chưa chắc có thể chắc chắn là ba loại thuốc nào, cho nên Trác Hiểu Lam bây giờ không lo lắng.
Nhưng tiếp theo giáo sư Cổ lại nói ra chính xác ba loại thuốc mà Trác Hiểu Lam đã tiêm cho Viên Ngữ.
Giọng của giáo sư Cổ không lớn, nhưng nói rất rõ ràng, giọng điệu cũng rất kiên quyết, đều không mang một chút chần chừ, có thể nhìn ra giáo sư Cổ là rất chắc chắn, không phải là đoán.
Trác Hiểu Lam hoàn toàn ngây ngốc, hai mắt cô ta lập tức trợn tròn, nhìn chằm chằm giáo sư Cổ, ánh mắt đó giống như nhìn quái vật vậy, cô ta thế nào cũng không dám tin giáo sư Cổ chỉ dựa vào bắt mạch thì biết được ba loại thuốc mà cô ta đã tiêm cho Viên Ngữ.
Điều này sao có thể chứ? Cô ta thật sự không dám tin.
Không, điều này không thể nào, điều này tuyệt đối không thể nào.
Nhưng thuốc tiêm cho Viên Ngữ là chính cô ta làm, không có qua tay của ai khác, cũng tuyệt đối không có người thứ hai biết được, ngay cả Trác Thanh cũng không biết, giáo sư Cổ chắc chắn là không thể biết.
Lúc này, Trác Hiểu Lam chỉ cảm thấy trái tim không theo không chế mà đập nhanh, tốc độ đó rất nhanh, rất nhanh, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh, Trác Hiểu Lam cảm thấy cứ tiếp tục đập như này, tim của cô ta khả năng sẽ bạo nổ bất cứ lúc nào.
Lúc này, Trác Hiểu Lam cuối cùng cũng ý thức được cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn, núi cao có núi cao hơn.
Y thuật của Cổ Vũ là thật sự giỏi, những lời đồn bên ngoài kia đều là thật, chứ không phải là thổi phồng.
Trác Hiểu Lam lúc này cũng thật sự ý thức tới việc sự hãi, Cổ Vũ nếu có thể dễ dàng tra được ba loại thuốc mà cô ta tiêm cho Viên Ngữ, vậy thì Cổ Vũ liệu có cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại hay không, nếu như Viên Ngữ tỉnh lại, chuyện của cô ta sẽ bại lộ rồi.
Không, không được, cho dù Cổ Vũ biết ba loại thuốc này, Cổ Vũ muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại cũng tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Đúng, tuyệt đối không có đơn giản như vậy, Cổ Vũ có giỏi hơn nữa, muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại nhanh nhất cũng phải mất mấy tháng.
Trác Hiểu Lam nói bản thân phải bình tĩnh, không được hoảng, mọi chuyện đều ở trong tầm kiểm soát của cô ta, sẽ không có chuyện, tuyệt đối sẽ không có chuyện, cô ta tuyệt đối không cho phép có chuyện bất lợi xảy ra với bản thân.
Bọn họ cứu Viên Ngữ tỉnh lại ít nhất phải mất mấy tháng, thời gian mấy tháng này, cô ta nhất định có thể sắp xếp ổn mọi chuyện.
Hơn nữa ba của Viên Ngữ còn ở trong tay cô ta, tới lúc đó cô ta vẫn có thể khống chế Viên Ngữ.
“Trác Hiểu Lam, chị thật ác, chị thật sự kẻ tâm thần bệnh hoạn.” Trác Thanh sau khi nghe thấy ba loại thuốc mà giáo sư Cổ nói ra thì cũng hoàn toàn ngơ ra rồi, anh ta nhìn sang Trác Hiểu Lam, không những trong ánh mắt tràn ngập sát ý, ngay cả trong giọng nói đều là sát ý.
Trác Hiểu Lam đây là một chút cơ hội cho không cho Viên Ngữ.
Bản thân Trác Thanh chính là bác sĩ, hơn nữa y thuật của anh ta cũng không tệ, anh ta đương nhiên biết sự lợi hại của ba loại thuốc mà vừa rồi giáo sư Cổ đã nói, anh ta vốn còn có chút không quá tin lời của giáo sư Cổ, bởi vì anh ta trong vô thức vẫn là cảm thấy Trác Hiểu Lam không ác tới mức độ đó.
Nhưng anh ta vừa rồi đã nhìn rõ phản ứng của Trác Hiểu Lam khi nghe thấy lời của giáo sư Cổ, lúc đó, Trác Thanh biết rõ những lời mà giáo sư Cổ nói là đúng.
Trác Hiểu Lam thật sự là ác tới mức bệnh hoạn.
“Trác Hiểu Lam, em sẽ không tha cho chị, tuyệt đối sẽ không tha cho chị.” Trác Thanh lúc này hằn học nghiến răng nghiến lợi, sát ý trong giọng nói đó nghe mà khiến người ta kinh hãi trong lòng.
Trác Hiểu Lam làm hại Viên Ngữ như vậy, thù này anh ta nhất định phải báo thay cho Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam lúc này là có hơi hoảng, đặc biệt là khi chạm vào ánh mắt tràn ngập sát ý đó của Trác Thanh, trong lòng Trác Hiểu Lam thật sự rất sợ hãi, nhưng khi cô ta nghe thấy lời uy hiếp rõ ràng đó của Trác Thanh, cô ta lại trực tiếp cười lạnh: “Đừng đem chuyện gì cũng đổ hết lên người chị, không có chứng cứ, có một số lời cuối cùng không nên nói bừa.”
Lúc này, giọng nói của Trác Hiểu Lam vẫn mang vẻ có lý chẳng sợ như vậy, thật sự là không có một chút xíu áy náy và chột dạ.
Hàn Nhã Thanh là hoàn toàn sửng sốt, lúc này, Hàn Nhã Thanh đều không biết là nên nói tố chất tâm lý của Trác Hiểu Lam quá mạnh, hay là nên nói da mặt của Trác Hiểu Lam thật sự là quá dày rồi.
“Trác Hiểu Lam, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, chị tưởng chị thoát được sao?” Mắt của Trác Thanh đều đỏ rồi, anh ta quả thật không dám tin, tới loại tình trạng này, Trác Hiểu Lam vậy mà vẫn là thái độ như này.
“Đợi em lấy ra được chứng cứ rồi nói tiếp.” Trác Hiểu Lam rất điềm nhiên, cái gì mà lưới trời lồng lộng, mặc kệ chuyện gì cũng phải lấy ra chứng cứ mới được.
“Đợi Viên Ngữ tỉnh lại, chuyện cô làm tự nhiên sẽ không giấu được nữa.” Đường Lăng thật sự là không nhìn nổi được nữa, dáng vẻ của Trác Hiểu Lam lúc này ở trong mắt của Đương Lăng so với người bất chấp đạo lý thì không có gì khác biệt, đương nhiên Đường Lăng càng không nhìn nổi Trác Thanh đau lòng và buồn bã như vậy.
Trác Hiểu Lam đảo mắt nhìn sang Đường Lăng, cười lạnh: “Vậy mấy người cũng phải có cách cứu cô ta tỉnh lại mới được.”
Cho dù bọn họ biết ba loại thuốc này, muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại cũng không có đơn giản như vậy.
Đương nhiên, cho dù bọn họ biết ba loại thuốc, khả năng Viên Ngữ cả đời không tỉnh lại vẫn rất lớn.
Lớn cỡ nào? Để cô ta từ từ nghĩ xem, tỷ lệ Viên Ngữ không tỉnh lại chắc ít nhất có hơn một nửa.
Đường Lăng nghe thấy lời của Trác Hiểu Lam thì hơi sững ra, sau đó nhanh chóng nhìn sang Trác Thanh.
Trác Thanh khẽ lắc đầu với Đường Lăng, ý tứ đó rất rõ ràng, tuy biết thuốc mà Trác Hiểu Lam tiêm cho Viên Ngữ, nhưng muốn cứu người tỉnh lại, vẫn là rất khó, rất khó.
Khả năng vẫn là không có hy vọng gì.
“Trác Hiểu Lam, mặc kệ Viên Ngữ có thể tỉnh lại chỉ tội chị hay không, em đều sẽ không tha cho chị.” Trác Thanh hai mắt tựa như khát máu, đỏ tới đáng sợ, mà sát ý đó của anh ta nhìn trông không thể khống chế rồi.
Ý trong câu nói này của Trác Thanh đã rất rõ ràng, cho dù Viên Ngữ không thể chỉ tội Trác Hiểu Lam, cho dù không có chứng cứ, Trác Thanh đều sẽ không tha cho Trác Hiểu Lam.
Rất rõ ràng Trác Thanh là muốn làm chuyện gì đó trong âm thầm.
“Trác Thanh, chị thấy em là bị điên rồi.” Trác Hiểu Lam rõ ràng không ngờ Trác Thanh sẽ nói ra lời như này, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Trác Thanh, trong lòng cô ta vẫn có hơi bất an.
“Đối phó với kẻ điên như chị, cũng chỉ có dùng cách hơi điên rồ thôi.” Trác Thanh lúc này rõ ràng là rất hận, nên nói Trác Thanh lúc này là hoàn toàn bộc phát rồi, anh ta dự định cho dù liều cái mạng của mình cũng sẽ không tha cho Trác Hiểu Lam.
Cùng lắm thì một mạng đền một mạng.
“Đồ điên, thật sự là đồ điên.” Trác Hiểu Lam thấy dáng vẻ của Trác Thanh lúc này, cơ thể rõ ràng cứng đờ, bước chân thậm chí vô thức lùi lại mấy bước: “Trác Thanh, em như này, chị có thể báo cảnh sát.”
Mấy người trong phòng bệnh nghe thấy lời của Trác Thanh đều sửng sốt, bọn họ còn chưa báo cảnh sát, Trác Hiểu Lam vậy mà muốn báo cảnh sát, thật là quá nực cười rồi.
“Được, vậy thì báo cảnh sát, tôi ngược lại xem thử chị có dám hay không?” Trác Thanh cười lạnh, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện tàn độc như vậy lại còn dám đi báo cảnh sát?
“Trác Thanh, em không có chứng cứ chỉ tội chị, nhưng chỉ với những lời vừa rồi của em, chị có thể kiện em.” Trác Hiểu Lam cảm thấy Trác Thanh lúc này là bị ép tới điên rồi, hết cách rồi, cho nên lúc này cô ta ngược lại không có lo lắng, không căng thẳng, cũng càng không sợ hãi.
Dáng vẻ của Trác Thanh lúc này ngược lại đã nói rõ Trác Thanh không thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, nếu đã như vậy, cô ta hoàn toàn không cần lo lắng, chỉ cần Viên Ngữ không tỉnh lại được, bọn họ đều không thể làm gì được cô ta.
Đám người Hàn Nhã Thanh trong phòng bệnh nghe thấy lời của Trác Hiểu Lam, đều lũ lượt trầm mặc không nói.
Bởi vì Trác Hiểu Lam nói rất đúng, Viên Ngữ không tỉnh lại, không có chứng cứ, bọn họ bây giờ quả thật không thể làm gì được Trác Hiểu Lam?
Trác Hiểu Lam thấy mấy người đều không nói gì, trong lòng càng đắc ý, khóe môi cũng bất giác nhếch lên lộ ra ý cười, đấu với cô ta, mấy người bọn họ cùng lên cũng không phải là đối thủ của cô ta..
Trác Hiểu Lam còn nhìn sang Hàn Nhã Thanh, cố tình làm ra một động tác khiêu khích.
“Cãi cái gì mà cãi, có gì phải cãi nhau chứ.” Giáo sư Cổ hai mắt quét qua mấy người, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Mấy người khẩn trương cái gì chứ, chút chuyện nhỏ như vậy, còn lôi thôi cái gì?”
CHƯƠNG 1329: SỰ VIỆC ĐẢO NGƯỢC, ĐẶC SẮC (1)
“Cãi cái gì mà cãi, có gì phải cãi nhau chứ.” Giáo sư Cổ hai mắt quét qua mấy người, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Mấy người khẩn trương cái gì chứ, chút chuyện nhỏ như vậy, còn lôi thôi cái gì?”
Lời này của giáo sư Cổ vừa dứt, mấy người đều đồng loạt ngây ra.
Chuyện nhỏ? Đây là chuyện nhỏ sao?
Viên Ngữ bây giờ hôn mê không tỉnh, khả năng cả đời đều không tỉnh lại được, đây là chuyện nhỏ?
Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện độc ác như vậy, bọn họ bây giờ không lấy ra được chứng cứ, không thể làm gì được Trác Hiểu Lam, đây là chuyện nhỏ sao?
Bây giờ Trác Hiểu Lam còn đang ở trước mặt bọn họ ngang ngược đắc ý, đây là chuyện nhỏ sao?
Mỗi một chuyện này, sợ là không có một chuyện nào là chuyện nhỏ nhỉ?
Chuyện nhỏ mà giáo sư Cố nói rốt cuộc là chỉ chuyện nào chứ?!
Nhất thời ánh mắt của mấy người đều đồng loạt nhìn sang giáo sư Cổ.
“Người đâu có chết, chỉ là hôn mê, chút chuyện nhỏ như vậy, mấy người còn muốn như nào?” Giáo sư Cổ ở trong cái nhìn chăm chú của mấy người mà đưa ra lời giải thích.
Ý của giáo sư Cổ chính là chuyện Viên Ngữ hôn mê không tỉnh là chuyện nhỏ.
Mấy người lại ngây ra, theo giáo sư Cổ thấy đây là chuyện nhỏ sao?
Tình trạng hiện nay của Viên Ngữ nghiêm trọng cỡ nào, nhìn dáng vẻ vừa rồi của Trác Thanh là biết.
Nhìn bộ dạng không mấy hy vọng sẽ cứu Viên Ngữ tỉnh lại được của Trác Thanh, nếu không vừa rồi Trác Thanh cũng sẽ không nói ra lời như thế với Trác Hiểu Lam.
Đương nhiên, Viên Ngữ hôn mê không tỉnh là căn nguyên của mọi chuyện, nhưng giáo sư Cổ vừa rồi nói đây là chuyện nhỏ.
Ý trong lời này của giáo sư Cổ có phải là ông ta có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại không?
Là như này không sai nhỉ? Chắc có thể hiểu như này?
“Giáo sư Cổ, lời này của ông là có ý gì? Ông có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại sao?” Sau khi Trác Thanh phản ứng lại, không nhịn được mà khẩn trương hỏi, có điều Trác Thanh lúc này không ôm hy vọng quá lớn, bởi vì anh quá rõ tình trạng hiện nay của Viên Ngữ.
Anh ta thậm chí nghi ngờ mình khả năng là hiểu sai ý của giáo sư Cổ, có điều tận đáy lòng của Trác Thanh vẫn dấy lên một tia hy vọng như vậy, anh ta hy vọng không phải là anh ta hiểu sai, anh ta cũng hy vọng giáo sư Cổ có thể cứu được Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam lúc này cũng hoàn toàn sững ra, không có ngang ngược giống như vừa rồi, cũng không có vẻ đắc ý nữa, hai mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào giáo sư Cổ, chờ câu trả lời của giáo sư Cổ.
“Tình trạng của cô ấy không phải là quá nghiêm trọng, tôi kê một toa thuốc cho cô ấy, cậu sắc cho cô ấy uống, sau khi uống thì cô ấy có thể tỉnh lại rồi.” Giáo sư Cổ nhìn vào đôi mắt ẩn chứa sự mong chờ đó của Trác Thanh, khóe môi hơi nhếch lên: “Đâu phải là chuyện gì quá lớn, yên tâm đi.”
Lần này, lời của giáo sư Cổ đã nói vô cùng rõ ràng rồi, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều có thể nghe hiểu.
“Thật sao, ông thật sự có cách, quá tốt rồi, thật sự là quá tốt rồi.” Trác Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, anh ta tới bây giờ vẫn cảm thấy đó là chuyện không thể nào, nhưng anh ta tin tưởng giáo sư Cổ, hơn nữa giáo sư Cổ vừa rồi rất bình tĩnh, không có một chút khó xử, ngữ khí của giáo sư Cổ cũng rất chắc chắn, anh ta không có lý do để nghi ngờ.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Trác Thanh sẽ không vì chuyện mình không làm được mà cho rằng người khác cũng không làm được.
“Sao có thể chứ, điều này căn bản không thể nào.” Lúc này Trác Hiểu Lam cũng không thể duy trì vẻ lạnh lùng của trước đó được nữa, cô ta thậm chí không kìm được mà trực tiếp gầm lên.
Cô ta đã dùng ba loại thuốc với Viên Ngữ, ba loại thuốc kết hợp lại gây ra tình trạng Viên Ngữ hôn mê không tỉnh, tình trạng này như trúng ba loại độc, ba loại độc chắc chắn cần các loại thuốc giải khác nhau mới có thể giải, hơn nữa còn phải bắt buộc tìm được chính xác thuốc giải mới được.
Nhưng Cổ Vũ lại nói chỉ cần kê một toa thuốc thì có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, điều này sao có thể chứ?
Trác Hiểu Lam vốn tưởng cho dù Cổ Vũ với Trác Thanh có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, vậy ít nhất cũng phải mất thời gian mấy tháng, nhưng nghe ý tứ của Cổ Vũ là lập tức thì có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Không, không thể, điều này là tuyệt đối không thể nào.
Cổ Vũ không thèm liếc nhìn Trác Hiểu Lam, hoàn toàn phớt lờ cô ta.
“Chị không làm được, không thể hiện rằng người khác cũng làm không được.” Trác Thanh lạnh lùng liếc nhìn Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam lúc này rõ ràng là hoảng rồi, Trác Hiểu Lam sợ Viên Ngữ tỉnh lại, sợ Viên Ngữ chỉ tội cô ta.
Phản ứng hiện nay của Trác Hiểu Lam cũng đã chứng minh những chuyện đó chính là cô ta làm.
Cổ Vũ đã kê xong toa thuốc, trực tiếp đưa tới trước mặt Trác Thanh: “Đi sắc thuốc đi.”
“Được.” Trác Thanh vội vàng nhận lấy toa thuốc, anh ta là bác sĩ, chuyện này do anh ta làm là thích hợp nhất, trong phòng bệnh lúc này có nhiều người như vậy, anh ta cũng không lo lắng Trác Hiểu Lam sẽ động tay chân với Viên Ngữ.
Trác Thanh cầm toa thuốc nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Trác Thanh rời đi, hai mắt hơi lóe lên, mười mấy phút sau, Hàn Nhã Thanh cũng tìm được cớ rời khỏi phòng bệnh.
Hàn Nhã Thanh sau khi rời khỏi phòng bệnh thì trực tiếp đi tìm Trác Thanh, Trác Thanh đang đích thân sắc thuốc.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Trác Thanh nhìn thấy sắc mặt thay đổi rõ ràng của Hàn Nhã Thanh, trong giọng nói cũng mang theo vài phần căng thẳng, anh ta tưởng rằng là Viên Ngữ đã xảy ra chuyện gì sau đó Hàn Nhã Thanh chạy tới thông báo cho anh ta.
“Không có, Viên Ngữ không sao?” Hàn Nhã Thanh biết anh ta tại sao lại lo lắng: “Tôi tới tìm anh là có một chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Trác Thanh nghe thấy không phải là Viên Ngữ xảy ra chuyện, bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Anh biết Trác Hiểu Lam còn có phòng phẫu thuật khác không?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy vấn đề này chỉ có thể hỏi Trác Thanh, dù sao Trác Thanh là em trai ruột của Trác Hiểu Lam, có lẽ sẽ biết một chút tình hình.
“Phòng phẫu thuật khác sao? Bản thân chị ấy có bệnh viện…” Lông mày của Trác Thanh nhíu lại, rõ ràng có hơi không quá hiểu ý của Hàn Nhã Thanh.
“Ý tôi nói là ngoài bệnh viện ra.” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ, sau đó nói tiếp: “Năm đó ba của Viên Ngữ bị suy tim, tình trạng rất nghiêm trọng, trừ phi phẫu thuật ghép tim, nếu không không sống được bao lâu, Trác Hiểu Lam nếu bây giờ còn thể uy hiếp được Viên Ngữ, liền chứng minh được ba của Viên Ngữ còn sống, vậy thì năm đó Trác Hiểu Lam chắc chắn là người làm phẫu thuật cho ba của Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam làm phẫu thuật chắc chắn là phải giấu anh, mà anh nhiều năm như vậy cũng luôn không có phát hiện, cho nên tôi nghi ngờ cô ta còn có phòng phẫu thuật khác.”
Trác Thanh sững ra, lông mày càng nhíu chặt, rõ ràng là đang suy nghĩ, nhưng một lát sau, anh ta khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, chuyện của chị ấy tôi biết không nhiều.”
“Anh có cách có thể tìm được phòng phẫu thuật này của cô ta không?” Hàn Nhã Thanh trước đó cũng nghĩ Trác Thanh khả năng không biết, dù sao khi Trác Hiểu Lam làm chuyện này chắc chắn là giấu Trác Thanh, có điều Trác Thanh có lẽ có thể tìm giúp.
“Anh cũng biết Trác Hiểu Lam chính là dùng ba của Viên Ngữ đến uy hiếp Viên Ngữ, nếu không cứu ba của Viên Ngữ từ trong tay của Trác Hiểu Lam ra, cho dù Viên Ngữ tỉnh lại, khả năng cũng không dám chỉ tội Trác Hiểu Lam…” Lời nói của Hàn Nhã Thanh hơi khựng lại, cô cũng biết chuyện này bản thân cô ta là có lòng riêng, dù sao bây giờ bọn họ chưa có tra được chứng cứ mà Trác Hiểu Lam làm những chuyện đó, bây giờ hy vọng duy nhất đều đặt trên người của Viên Ngữ.
Cho nên cô chắc chắn là hy vọng sau khi Viên Ngữ tỉnh lại có thể chỉ tội Trác Hiểu Lam, mà muốn khiến Viên Ngữ chỉ tội Trác Hiểu Lam, bắt buộc phải loại trừ mối lo ngại này của Viên Ngữ.
Nhưng Hàn Nhã Thanh cũng biết Trác Hiểu Lam ở trong phương diện chữa trị bệnh tim quả thật rất giỏi, nếu như bọn họ tìm được ba của Viên Ngữ, sau đó Trác Hiểu Lam từ chối tiếp tục chữa trị cho ba của Viên Ngữ, khả năng sẽ tạo thành một số nguy hiểm.
“Anh yên tâm, tôi có thể giúp anh tìm chuyên gia tốt nhất trong phương diện tim mạch tới chữa trị cho ba của Viên Ngữ.” Câu nói này của Hàn Nhã Thanh xem như là cho một lời hứa nhất định, cô cũng quả thật quen biết một người như vậy.
Y thuật của người đó không kém hơn Trác Hiểu Lam, ở trong phương diện chữa trị bệnh tim cũng là vô cùng xuất sắc, cũng tuyệt đối không kém Trác Hiểu Lam.
“Cô cho dù không nói, tôi cũng phải cứu ba của Viên Ngữ ra khỏi tay của Trác Hiểu Lam, tôi không thể tiếp tục để Viên Ngữ chịu uy hiếp của Trác Hiểu Lam nữa, hơn nữa tôi cũng đã mời một chuyên gia trong phương diện tim mạch tới, vốn dĩ là mời cho Viên Ngữ.” Trác Thanh trước đó là không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghe Hàn Nhã Thanh nói tới chuyện này, anh ta so với Hàn Nhã Thanh càng muốn cứu ba của Viên Ngữ ra khỏi tay của Trác Hiểu Lam hơn.
Trác Hiểu Lam lợi dụng ba của Viên Ngữ đã uy hiếp Viên Ngữ rất nhiều lần rồi, Trác Hiểu Lam đầu tiên là bức ép Viên Ngữ chia tay với anh ta, lại bức ép Viên Ngữ đưa túi văn kiện cho anh ta, bây giờ thậm chí còn bức bép Viên Ngữ tự giết.
Anh ta tuyệt đối không thể để Viên Ngữ chịu uy hiếp như này của Trác Hiểu Lam nữa.
“Tôi cũng giúp anh liên lạc với vị bác sĩ mà tôi quen kia, y thuật của anh ta cũng rất giỏi.” Hàn Nhã Thanh nghe thấy Trác Thanh đáp ứng thì thở phào nhẹ nhõm, Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, chỉ có cứu được ba của Viên Ngữ ra ngoài, chuyện tiếp theo mới có thể thuận lợi tiến hành.
“Nhưng, tôi đối với tình hình của Trác Hiểu Lam cũng không hiểu nhiều, muốn tìm được phòng phẫu thuật của chị ấy khả năng có hơi khó.” Lông mày của Trác Thanh lần nữa hơi nhíu lại, đây cũng là một vấn đề rất phiền phức.
CHƯƠNG 1330: SỰ VIỆC ĐẢO NGƯỢC, ĐẶC SẮC (2)
Lông mày của Trác Thanh lần nữa hơi nhíu lại, đây cũng là một vấn đề rất phiền phức.
“Viên Ngữ ở thành phố A, ba của cô ấy nhất định cũng ở thành phố A, trong tư liệu tám năm này mà chúng tôi tra được vào trước đó không có tin tức liên quan tới ba của Viên Ngữ, cho nên ba của Viên Ngữ chắc là sống ở phòng phẫu thuật của Trác Hiểu Lam thời gian rất lâu, hơn nữa chắc chắn là nơi tương đối bí mật, tương đối khuất, đứng dưới tên Trác Hiểu Lam có căn nhà phù hợp với những điều kiện này không?” Hàn Nhã Thanh sớm đã nghĩ tới những vấn đề này, Hàn Nhã Thanh cảm thấy phòng phẫu thuật này của Trác Hiểu Lam có khả năng nhất là trong căn nhà nào đó đứng dưới tên của Trác Hiểu Lam.
Tuy nhiên, muốn tra được nhà đứng dưới tên Trác Hiểu Lam không phải là quá khó, nhưng muốn không có được sự đồng ý của Trác Hiểu Lam mà bước vào thì không dễ, có điều nếu như có sự giúp đỡ của Trác Thanh thì tương đối đơn giản hơn, dù sao Trác Thanh là em trai ruột của Trác Hiểu Lam.
Đây cũng là một trong những lý do lớn nhất mà Hàn Nhã Thanh tìm Trác Thanh giúp đỡ.
“Cô nói như vậy tôi ngược lại nghĩ ra rồi, ở thành phố A chị ấy quả thật có một căn nhà như vậy, ở ngoại ô phía bắc của Thành Bắc, là một biệt thự đơn độc, bình thường chị ấy rất ít tới, tôi chưa từng tới, chị ấy cũng chưa từng dẫn người ngoài tới.” Trác Thanh dù sao cũng là em trai ruột của Trác Hiểu Lam, đối với một vài chuyện của Trác Hiểu Lam vẫn là biết, cho nên, Hàn Nhã Thanh vừa nói thì anh ta đã nghĩ tới một nơi như này.
“Anh có thể nghĩ cách vào trong không?” Mắt của Trác Hiểu Lam sáng lên, cô ta vốn không có đặt hy vọng quá lớn lên người của Trác Thanh, không ngờ Trác Thanh vậy mà cung cấp thông tin hữu dụng như vậy.
Có điều ba của Viên Ngữ rốt cuộc có ở trong căn biệt thự đó không vẫn cần phải đi xem mới biết được.
Bây giờ việc cuối cùng là phải nhanh chóng đi xem xét tình hình nhưng không được kinh động tới Trác Hiểu Lam, bởi vì một khi Trác Hiểu Lam phát giác, cô sợ Trác Hiểu Lam sẽ chuyển người đi.
“Tôi chưa từng tới đó, không có chìa khóa của biệt thự.” Trác Thanh có hơi khó xử, chỉ là mắt của anh ta nhanh chóng lóe lên, sau đột nhiên nói: “Tìm người mở khóa chắc không khó.”
Loại chuyện này anh ta cảm thấy không có cần thiết phải duy trì phong độ đàn ông gì đó.
“Được, chủ ý này không tồi.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, rất là tán thành cách của Trác Thanh, Hàn Nhã Thanh chỉ là lo lắng nếu như chần chừ nữa sẽ bị Trác Hiểu Lam phát giác, cho nên cách của Trác Thanh vừa hay vừa lòng của cô.
“Vậy còn đợi cái gì, bây giờ thì đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Cậu hai Trác hiếm một lần làm được chuyện xuất sắc như này, cho nên biểu hiện vô cùng vui mừng, nếu đã quyết định rồi, vậy thì mau đi làm.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, trong mắt nhiều thêm vài phần ý cười, nói thật cô không ngờ cậu hai Trác vậy mà còn có một mặt này, nói thật khá khiến cô bất ngờ, nếu cậu hai Trác đã mở lời, Hàn Nhã Thanh càng không có lý do trì hoãn nữa: “Được, tôi bây giờ đi liên lạc với Cố Ngũ, dưới trướng anh ta chắc có người giỏi phương diện này.”
“Ừm, chuyện sắc thuốc bên này tôi tìm người canh, sau đó tôi đi cùng cô, có tôi ở đó, xong việc có thể tránh được không ít phiền phức.” Trác Thanh là người thông minh, có vài chuyện nghĩ rất chu toàn, có tầng quan hệ giữa anh ta và Trác Hiểu Lam tồn tại này, cho dù xong việc Trác Hiểu Lam muốn kiện bọn họ, anh ta cũng ít nhiều có thể cho một lý do, dù sao còn có ba mẹ ở đó, sẽ không để anh ta vì chuyện này mà thật sự dính tới quan tòa.
Hàn Nhã Thanh tìm Trác Thanh chính là vì nguyên nhân này, lúc này nghe thấy lời này của Trác Thanh, Hàn Nhã Thanh càng là hài lòng, cô đột nhiên phát hiện cậu hai Trác thật ra không vô vị tẻ nhạt như những gì bình thường anh ta thường tỏ ra.
Cậu hai Trác thật ra vẫn là rất đáng yêu.
Nói làm là làm, Hàn Nhã Thanh lập tức liên lạc với Cố Ngũ, Cố Ngũ cũng trực tiếp sắp xếp một người rất giỏi về phương diện mở khóa, sau đó cho người đó trực tiếp tới địa vị mà Hàn Nhã Thanh gửi cho anh ta, như thế cũng có thể tiết kiệm một chút thời gian.
Trác Thanh tìm một người anh ta tin tưởng nhất, cũng rất đáng tin giúp sắc thuốc, dặn dò người đó mấy câu, bảo anh ta sau khi thuốc sắc xong thì trực tiếp đưa tới phòng bệnh, sau đó bèn cùng Hàn Nhã Thanh rời khỏi bệnh viện.
Bởi vì căn biệt thự của Trác Hiểu Lam ở ngoại ô, khoảng cách có hơi xa, Hàn Nhã Thanh với cậu hai Trác lái xe đã mất hơn hai tiếng mới tới nơi.
Hàn Nhã Thanh với cậu hai Trác khi tới nơi Cố Ngũ và người mở khóa kia đã tới rồi, đang đợi bọn họ.
“Mợ chủ, người tôi đã dẫn tới rồi.” Cố Ngũ nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, thái độ rất cung kính, Cố Ngũ biết rõ tình cảm của lão đại nhà anh ta dành cho Hàn Nhã Thanh, lão đại nhà anh ta đều phải nghe lời của Hàn Nhã Thanh, anh ta có thể không tôn trọng sao?
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh đây là lần đầu tiên gặp Cố Ngũ, số điện thoại của Cố Ngũ cũng là cô trước đó mới đòi Dương Tầm Chiêu, đối với thái độ cung kính mà Cố Ngũ đối với cô lúc này, Hàn Nhã Thanh có hơi muốn cười.
Hàn Nhã Thanh biết chuyện của Diêm Môn trên cơ bản đều do Cố Ngũ quản lý, Dương Tầm Chiêu bình thường đều rất ít khi nhúng tay vào, chuyện Diêm Môn làm Hàn Nhã Thanh cũng hiểu một chút, một người như này mang dáng vẻ cung kính thật sự có hơi ngược đời.
“Sững ra đó làm gì, động thủ đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Cố Ngũ vẫn cung kính đứng đó, người Cố Ngũ dẫn tới cũng càng là đứng ở một bên không nhúc nhích, Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà thúc giục.
“Mau lên.” Cố Ngũ lập tức phân phó người đằng sau.
Người đó tự nhiên không dám lề mề, đi thẳng tới, bèn bắt đầu công việc.
“Mợ chủ, đây là muốn làm gì?” Cố Ngũ vốn là một người nhiều lời, lòng hiếu kỳ lại mạnh, thật sự là không nhịn được sự tò mò trong lòng.
“Vào nhà ăn cướp.” Hàn Nhã Thanh đưa mắt liếc nhìn anh ta, trả lời rất nghiêm túc, thần sắc thậm chí rất nghiêm túc.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tay của người mở khóa đó rõ ràng rung lên, động tác cũng dừng lại, có điều người đó cũng chỉ là dừng lại trong giây lát như vậy, sau đó lại tiếp tục công việc, cái khóa này không phải là rất dễ mở, đương nhiên lấy độ cận thận của Trác Hiểu Lam, chắc chắn là dùng thứ công nghệ cao nhất.
“Vào… nhà cướp bóc.” Cố Ngũ không biết là quá bất ngờ, hay thật sự sửng sốt, nhất thời khi nói chuyện đều có hơi cà lăm, chuyện mà Diêm Môn bọn họ làm tuy có hơi phức tạp, nhưng chuyện trái pháp luật bọn họ trước giờ sẽ không làm.
Bây giờ mợ chủ vậy mà muốn vào nhà ăn cướp, hơn nữa còn là quang minh chính đại như vậy?
Ban ngày ban mặt, thật sự tốt sao?
Mợ chủ là đang nói đùa nhỉ?
Có điều, điều này nhìn cũng không giống là nói đùa, đây tìm người có chuyên môn tới mở khóa, rõ ràng căn nhà không phải là của mình.
“Làm sao hả?” Hàn Nhã Thanh nhàn nhạt liếc nhìn anh ta, người này quản lý Diêm Môn, rất nhiều chuyện sợ là sẽ nguy hiểm hơn chuyện này gấp bội, chắc sẽ không vì chuyện như này mà bị dọa sợ đâu nhỉ?
“Mợ chủ, chút chuyện nhỏ này cô giao cho tôi là được rồi, căn bản không cần cô đích thân tới, mợ chủ, cô tránh đi trước đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi, cô nói xem cô muốn cướp cái gì, tôi bảo đảm cướp về cho cô.” Cố Ngũ tự nhiên sẽ không sợ, tuy Cố Ngũ biết đây là hành vi phạm pháp, nhưng mợ chủ muốn làm, anh ta chắc chắn phải giúp mợ chủ.
Có điều, anh ta chắc chắn không thể để mợ chủ dấn thân vào nguy hiểm được, chuyện như này cứ giao cho anh ta là được rồi.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, người của Dương Tầm Chiêu quả nhiên là người tài, hơn nữa đều rất trung thành.
“Mợ chủ, cô nói cô muốn cướp thứ gì, cô nói cho tôi một tiếng là được, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, thật sự không cần cô đích thân túc trực ở đây.” Cố Ngũ lúc này muốn mau chóng để Hàn Nhã Thanh rời đi, không để để cô có một chút mạo hiểm nào được, chuyện mà mợ chủ muốn làm anh ta chắc chắn đều sẽ hoàn thành.
“Cướp người.” Trong lòng Hàn Nhã Thanh muốn cười, có điều trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, Hàn Nhã Thanh cảm thấy Cố Ngũ này cũng quá thú vị rồi.
Phong cách này của Cố Ngũ hoàn toàn khác với Dương Tầm Chiêu, không biết Cố Ngũ bình thường chung đụng với Dương Tầm Chiêu như nào.
Cố Ngữ này rõ ràng có hơi lắm lời, Dạ Tầm Chiêu bình thường đều sẽ không chê Cố Ngũ lôi thôi sao?
“Cướp người?” Cố Ngũ lần này là thật sự sửng sốt rồi, vào nhà ăn cướp đã đủ điên cuồng rồi, mợ chủ vậy mà còn là vào nhà cướp người, chỉ là mợ chủ muốn cướp ai?
“Mợ chủ, cô là muốn cướp ai?” Trong đầu Cố Ngũ nhất thời vụt qua vô số suy nghĩ, anh ta suy nghĩ một lát, lại bổ sung một câu: “Nam, hay nữ?”
Mợ chủ sẽ không phải muốn cướp tên tiểu bạch kiểm gì gì đó chứ? Nếu là như thế, lão đại đoán chắc có thể trực tiếp phế anh ta.
Cố Ngũ đột nhiên cảm thấy cổ của mình có hơi lạnh, da đầu có hơi tê dại, Cố Ngũ quản lý Diêm Môn nhiều năm như vậy, mưa to gió lớn gì chưa từng thấy chứ, anh ta trước giờ chưa từng sờ, nhưng lúc này Cố Ngũ thật sự có hơi sợ.
Hai mắt Cố Ngũ nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, chờ đợi câu trả lời của Hàn Nhã Thanh, lúc này Cố Ngũ thật sự sợ người Hàn Nhã Thanh muốn cướp là đàn ông.
Tuyệt đối đừng là đàn ông, tuyệt đối đừng là đàn ông, Cố Ngũ không ngừng cầu nguyện ở trong lòng.
Nhưng rất rõ ràng không có thần tiên nào nghe thấy lời cầu nguyện của anh ta.
“Nam.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh khẽ động, trực tiếp đưa ra đáp án, nhất thời khiến hai chân của Cố Ngũ bỗng nhiên mềm nhũn.
Lúc Hàn Nhã Thanh nói chuyện, đồng thời đã đi tới bên cạnh Dương Tầm Chiêu, một bàn tay trực tiếp thò vào trong túi quần của Dương Tầm Chiêu, cơ thể của cô càng là trực tiếp dán vào người của Dương Tầm Chiêu.
Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Hàn Nhã Thanh gọi Dương Tầm Chiêu thân mật như vậy, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi, mà khi cô ta nhìn thấy Hàn Nhã Thanh trực tiếp dán lên người của Dương Tầm Chiêu, nhìn thấy tay của Hàn Nhã Thanh thò vào trong túi quần của Dương Tầm Chiêu, mắt của Trác Hiểu Lam không nhịn được mà nheo lại.
Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh lúc này làm như vậy đều là vì để mê hoặc Trác Hiểu Lam, nhưng tiếng thân yêu đó của cô, vẫn là khiến lòng anh lay động, mà lúc này cô dán vào cơ thể anh như vậy, tay của cô trực tiếp thò vào trong túi quần của anh, độ ấm của bàn tay cô cách một lớp vải mỏng tang kia, thiêu đốt làn da trên chân của anh, khiến trong lòng anh càng sôi sục hơn.
Mà Hàn Nhã Thanh ở trong túi quần của Dương Tầm Chiêu moi nửa ngày, vẫn không móc điện thoại ra.
Dương Tầm Chiêu thầm nghiến răng: “Được rồi, để anh, anh tự làm…”
Giọng nói của Dương Tầm Chiêu lúc này nghe đều có hơi khàn…
Cô thật là biết hành hạ người khác, nếu không phải là lúc này còn ở trong bệnh viện, nếu không phải lúc này còn có mấy người vây xem, anh chắc chắn sẽ đè cô làm việc chính rồi.
“Không trách em được, là túi của anh quá sâu rồi.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, giọng nói nũng nịu lúc này càng rõ ràng.
“Được, được, tại anh, đều tại anh.” Dương Tầm Chiêu lúc này sẽ không nói là lỗi của cô, người có sai là anh, bà xã của anh chắc chắn sẽ không sai.
“Như này còn tạm được.” Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, nụ cười càng rạng rỡ.
Dương Tầm Chiêu cũng nhìn Hàn Nhã Thanh, nụ cười trên mặt, sự dịu dàng trong ánh mắt đó có thể say chết người.
Trác Hiểu Lam nhìn một màn này, chỉ cảm thấy trái tim giống như rơi vào trong chảo dầu, vô cùng khó chịu.
Mà lúc này, Dương Tầm Chiêu từ trong túi quần lấy ra một chiếc điện thoại, có điều, Dương Tầm Chiêu không có đưa điện thoại ra, mà nắm chiếc điện thoại trong tay.
“Cô Trác, chiếc điện thoại này cô thấy quen chứ?” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đưa mắt nhìn sang Trác Hiểu Lam, không cho Trác Hiểu Lam bất kỳ cơ hội phản ứng nào, lại nhanh chóng nói: “Không sai, đây chính là chiếc điện thoại cô cho người đưa cho Viên Ngữ, cũng chính là chiếc điện thoại cô liên lạc với Viên Ngữ.”
Trái tim của Trác Hiểu Lam đang khó chịu trong chảo dầu, lúc này nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, cô ta bỗng hoàn hồn, sau đó lại nhìn sang chiếc điện thoại trong tay Dương Tầm Chiêu, bởi vì Dương Tầm Chiêu cầm chiếc điện thoại trong tay, cô ta nhìn không rõ toàn diện chiếc điện thoại trong tay, chỉ có thể nhìn thấy một phần lộ ra ngoài.
Có điều từ một phần này thì thấy, quả thật rất rất giống với chiếc điện thoại mà cô ta liên lạc với Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam kinh ngạc trong lòng, lẽ nào Viên Ngữ không có hủy chiếc điện thoại sao?
Nếu như Viên Ngữ không có hủy chiếc điện thoại đi, Hàn Nhã Thanh rất có khả năng thông qua những cuộc gọi trong điện thoại tra được một ít manh mối, tuy cô ta không phải là dùng điện thoại của mình, tuy số điện thoại cô ta dùng đó cũng là làm tạm thời.
Nhưng liên quan tới manh mối đó, cô ta không có dọn sạch tuyệt đối, cho nên vẫn có khả năng sẽ tra tới trên người cô ta.
Vẻ thản nhiên đó của Trác Hiểu Lam cuối cùng cũng có vết nứt, cuối cùng cũng có hơi hoảng rồi.
Hàn Nhã Thanh đương nhiên đã nhìn thấy sự hoảng loạn trên mặt cô ta, Hàn Nhã Thanh cười thầm trong lòng, cuối cùng không giả vờ tiếp được nữa rồi.
Chỉ là, Trác Hiểu Lam rất nhanh lại hoàn hồn lại, không, không thể nào, Viên Ngữ không thể không nghe lời của cô ta, mạng của ba Viên Ngữ nằm trong tay của cô ta, Viên Ngữ không thể mặc kệ tính mạng của ba mình được.
Nếu không Viên Ngữ cũng sẽ không tự mình tiêm thuốc, Viên Ngữ chắc chắn sẽ nghe lời của cô ta hủy chiếc điện thoại đi.
“Cô kêu Viên Ngữ hủy chiếc điện thoại đi, Viên Ngữ quả thật đã nghe lời của cô, chỉ có điều Viên Ngữ thật sự không giỏi làm chuyện như này, Viên Ngữ ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, ném vào trong bụi hoa dưới lầu, bị chúng tôi tìm được rồi.” Hàn Nhã Thanh là chuyên gia tâm lý, thần sắc của Trác Hiểu Lam tự nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của cô, hơn nữa cô rất dễ dàng có thể nhìn ra suy nghĩ lúc này của Trác Hiểu Lam.
Đương nhiên, sở dĩ lúc này Trác Hiểu Lam lộ ra nhiều sơ hở như vậy, nguyên nhân rất lớn là vì cô vừa cố ý diễn show ân ái với Dương Tầm Chiêu, người rất giỏi như Trác Hiểu Lam, nếu cô ta đã thích Dương Tầm Chiêu, chắc chắn sẽ chịu kích thích từ show ân ái giữa cô và Dương Tầm Chiêu.
Vừa rồi Hàn Nhã Thanh chính là cố ý, bởi vì chiếc điện thoại trong tay Dương Tầm Chiêu căn bản không phải là chiếc điện thoại mà Trác Hiểu Lam đưa cho Viên Ngữ.
Hơn nữa chiếc điện thoại Dương Tầm Chiêu cầm lúc này cũng không phải khác hoàn toàn với chiếc điện thoại mà Trác Hiểu Lam đưa cho Viên Ngữ, chiếc điện thoại trong tay Dương Tầm Chiêu là bọn họ dựa theo chiếc đã nhìn thấy trong video trước đó cộng thêm mảnh vỡ phát hiện ở trong văn phòng của Viên Ngữ mà làm giả một chiếc.
Bởi vì trong video, bệnh nhân đó là cầm chiếc điện thoại trong tay, chiếc điện thoại giả bọn họ bây giờ làm ra cũng chỉ là làm giống một phần lộ ra trong video thôi, mà kiểu cầm điện thoại của Dương Tầm Chiêu lúc này cũng hoàn toàn là giống hệt với bệnh nhân ngày hôm qua.
Tất cả chuyện này đều được Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu sắp xếp sẵn trước khi tới phòng bệnh.
Chỉ là bọn họ biết Trác Hiểu Lam quá thông minh, cho nên Hàn Nhã Thanh mới cố ý trước khi lấy điện thoại ra mà kích thích Trác Hiểu Lam, hơn nữa cuối cùng chiếc điện thoại là do Dương Tầm Chiêu lấy ra.
Hàn Nhã Thanh biết, chiếc điện thoại do Dương Tầm Chiêu cầm, Trác Hiểu Lam sẽ không đi quan sát quá cẩn thận, bởi vì khi Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu, có một phần tâm tư sẽ bị chính Dương Tầm Chiêu quấy rối.
Mọi thứ đều là sách lược.
Trái tim hơi thả lỏng đó của Trác Hiểu Lam lần nữa trở nên lơ lửng, cô ta biết Viên Ngữ không quá có khả năng không nghe lời của cô, nhưng khả năng Viên Ngữ chưa xử lý sạch dữ liệu trong điện thoại vẫn có.
“Tôi căn bản không biết cô đang nói cái gì.” Trác Hiểu Lam ép bản thân bình tĩnh lại, không thể hoảng, tuyệt đối không thể hoảng, cho dù bọn họ tìm được điện thoại, cũng chưa chắc có thể tra được chứng cứ, dù sao số điện thoại mà cô ta liên lạc với Viên Ngữ là mua tạm thời, không có dùng chứng minh thư của cô ta, là mua ở một quầy nhỏ, lúc đó cô ta đã quan sát, không có camera gì cả.
“Trong chiếc điện thoại này có ghi chép cuộc gọi, số điện thoại này chúng tôi cũng tra được rồi.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, mỉm cười: “Chứng minh thư dùng để làm số điện thoại này chúng tôi cũng tra được rồi, tên là Lý Cường, có điều chúng tôi đã tìm được Lý Cường, Lý Cường hoàn toàn không biết sự tình.”
Những lời này của Hàn Nhã Thanh đều là dùng để thăm dò Trác Hiểu Lam, bởi vì điện thoại căn bản không có tìm được thì căn bản không có số điện thoại gì cả.
Có điều, Hàn Nhã Thanh rất rõ Trác Hiểu Lam sẽ không dùng điện thoại của mình để liên lạc với Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam chắc chắn là làm số tạm thời, hơn nữa chắc chắn sẽ không dùng chứng minh thư của Trác Hiểu Lam.
Có điều tất cả số điện thoại hiện nay đều bắt buộc phải dùng chứng minh thư mới có thể làm được, Trác Hiểu Lam chắc chắn không làm sim số điện thoại ở quầy kinh doanh chính quy, chắc chắn là làm trong những quầy nhỏ.
Trong những quầy nhỏ khi gặp phải trường hợp này đều sẽ tìm chứng minh thư khác để làm, Trác Hiểu Lam chắc chắn cũng không biết số điện thoại của cô ta là dùng chứng minh thư của anh để làm ra.
Hàn Nhã Thanh lúc này nói càng cụ thể, càng chi tiết, độ đáng tin mới càng cao, mới càng dễ khiến Trác Hiểu Lam cắn câu.
Quả nhiên, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy sắc mặt của Trác Hiểu Lam nhanh chóng thay đổi.
“Chúng tôi tới khá vội, có điều tôi đã cho người đi tra số điện thoại này là làm ở đâu, tin rất nhanh thì có thể có kết quả rồi, dù sao tất cả số điện thoại mới các tiệm kinh doanh đều là có ghi chép, số điện thoại là từ đâu làm ra, đưa tới đâu, không có tra.”
Hàn Nhã Thanh lại nhanh chóng bổ sung một câu, bây giờ cô chính là muốn tìm cách từng chút từng chút gỡ bỏ tâm lý đề phòng của Trác Hiểu Lam.
Cơ thể của Trác Hiểu Lam lúc này rõ ràng có hơi cứng đờ, cô ta lúc này đã không có thản nhiên và thả lỏng như trước đó.
“Những điều này có liên quan gì tới tôi, bất chấp lý lẽ.” Có điều Trác Hiểu Lam chung quy không phải là người bình thường, cho dù lúc này trong lòng cô ta đã bắt đầu hoảng rồi, nhưng cô ta vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Cô ta tin chắc bọn họ không thể dễ dàng tìm được chứng cứ như vậy, chỉ cần Hàn Nhã Thanh không tìm được chứng cứ thì không thể làm gì cô ta cả.
Hàn Nhã Thanh tự nhiên biết tâm tư của Trác Hiểu Lam lúc này, cô không có nói gì nhiều, chỉ là nụ cười trên mặt sâu thêm vài phần.
“Ông xã.” Hàn Nhã Thanh không tiếp tục để ý Trác Hiểu Lam, mà xoay người nhìn sang Dương Tầm Chiêu lần nữa, một tiếng ông xã, Hàn Nhã Thanh gọi vừa dịu dàng vừa tê tái.
Ánh mắt của Trác Hiểu Lam bỗng tối đi, ông xã?
Hàn Nhã Thanh gọi Dương Tầm Chiêu là ông xã?
Bọn họ đã kết hôn rồi sao?
Hôm nay rõ ràng đã tung ra tin tức như thế rồi, Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu vẫn là đi đăng ký kết hôn rồi sao?
Chuyện này sao có thể chứ? Sao có thể chứ?
Trác Hiểu Lam nhất thời chỉ cảm thấy bản thân hít thở có hơi khó nhọc, dường như sắp không thở nổi rồi.
Khi Dương Tầm Chiêu nghe thấy tiếng ông xã đó của Hàn Nhã Thanh, cơ thể hơi tê tái, trong lòng cuộn trào, cảm giác đó vô cùng…
Dương Tầm Chiêu nhất thời cũng không thể hình dung đó là loại cảm giác gì.
Tuy biết cô là diễn kịch, nhưng anh thích nghe, anh không để bụng cô gọi thêm vài tiếng, dùng giọng nói như thế gọi thêm vài tiếng!!
CHƯƠNG 1323: CHỨNG CỨ (1)
Tuy biết cô là diễn kịch, nhưng anh thích nghe, anh không để bụng cô gọi thêm vài tiếng, dùng giọng nói như thế gọi thêm vài tiếng!!
Đương nhiên, anh biết, nếu cô thật sự dùng giọng nói như thế gọi thêm vài lần nữa, anh sợ là sẽ không kiềm chế được.
“Anh hỏi Cố Ngũ, xem Cố Ngũ tra được người làm số điện thoại đó chưa?” Hàn Nhã Thanh lúc này mới tiếp tục nói nốt lời của mình, tiếng ông xã này của cô tự nhiên không phải là gọi không, tự nhiên là có chỗ dùng.
Hàn Nhã Thanh sợ Trác Hiểu Lam phản ứng lại nhìn ra sơ hở, cho nên Hàn Nhã Thanh bắt buộc phải làm rối loạn tâm thần của Trác Hiểu Lam trước, khiến Trác Hiểu Lam không thể nghĩ sâu.
Dương Tầm Chiêu tự nhiên hiểu dụng ý của cô, rất là phối hợp rút điện thoại của mình ra, gọi điện cho Cố Ngũ.
Trong lòng Trác Hiểu Lam không kìm được mà hốt hoảng, dù sao khi cô ta mua sim điện thoại không có xử lý gọn gàng.
Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu, thấy Dương Tầm Chiêu ấn gọi điện, trái tim của cô ta cũng không nhịn được mà treo lơ lửng, chỉ là cô ta thấy gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết đó của Dương Tầm Chiêu, lại không kìm được mà sôi sục trong lòng, anh thật sự đẹp trai.
Dương Tầm Chiêu trực tiếp lờ đi ánh mắt của Trác Hiểu Lam, vì để phối hợp với Thanh Thanh nhà anh, anh chỉ có thể nhịn trước đã.
Cuộc gọi của Dương Tầm Chiêu rất nhanh đã được kết nối rồi.
“Tra như nào rồi?” Dương Tầm Chiêu không có chút chần chừ, trực tiếp mở miệng hỏi.
Trác Hiểu Lam nghe thấy câu hỏi của anh, trái tim càng treo lơ lửng hơn.
Dương Tầm Chiêu không có mở loa ngoài, Trác Hiểu Lam cách Dương Tầm Chiêu lại có một khoảng cách, co nên giọng nói ở đầu dây bên kia Trác Hiểu Lam không có nghe thấy.
“Chủ tiệm còn nhớ dáng vẻ của người đó không?” Sau đó Dương Tầm Chiêu lại hỏi một câu, nghe ý tứ này rất rõ ràng đã tìm được tiệm làm số điện thoại rồi.
Cơ thể của Trác Hiểu Lam rõ ràng cứng đờ, cô ta tuy cật lực duy trì bình tĩnh, thần sắc trên mặt vẫn có hơi thay đổi, không có thản nhiên và lạnh lùng như trước nữa.
“Được, tôi biết rồi.” Sau đó, Dương Tầm Chiêu thấp giọng đáp một câu.
Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu, trong lòng không nhịn được mà muốn cười, xem ra trình độ diễn xuất của cậu ba Dương rất cao.
Hàn Nhã Thanh đương nhiên biết rõ căn bản không thể tìm được tiệm làm số điện thoại đó, bởi vì bọn họ căn bản không có số điện thoại gốc đã liên lạc với Viên Ngữ, sim điện thoại của Viên Ngữ sớm đã bị xuống cống nước rồi.
Bọn họ làm những điều này chính là vì để thăm dò Trác Hiểu Lam.
Dương Tầm Chiêu cúp máy, sau đó nhìn sang Hàn Nhã Thanh: “Cố Ngũ nói đã tìm được tiệm điện thoại làm số điện thoại đó, chủ tiệm nói còn có ấn tượng với người làm sim đó, chủ tiệm nói người đó ngoại hình rất xinh đẹp, trông rất lạnh lùng, rất cao quý, cho nên chủ tiệm có ấn tượng khá sâu.” Những lời này của Dương Tầm Chiêu nhìn như nói với Hàn Nhã Thanh, nhưng thật ra là nói cho Trác Hiểu Lam nghe, đây cũng là cái bọn họ trước khi tới phòng bệnh đã phân tích.
Trác Hiểu Lam làm việc cẩn thận cẩn trọng, hơn nữa Trác Hiểu Lam không tin người khác, nếu không cô ta cũng sẽ không xử lý hết ba người hôm qua có liên quan với máy nghe lén, cho nên những chuyện này trước khi chưa có nguy hiểm gì Trác Hiểu Lam chắc sẽ tự mình đi làm.
Dù sao thêm một người biết thì thêm một phần nguy hiểm, Trác Hiểu Lam nếu để người khác đi làm số điện thoại, nếu người đó nói chuyện này ra, chắc chắn sẽ nghi ngờ tới người của Trác Hiểu Lam, ngược lại không bằng Trác Hiểu Lam tự mình đi làm.
Hàn Nhã Thanh chắc chắn Trác Hiểu Lam sẽ không làm ngụy trang, bởi vì loại trường hợp đó nếu như ngụy trang, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ, cho nên Hàn Nhã Thanh mới kêu Dương Tầm Chiêu nói chi tiết như vậy.
Quả nhiên, Hàn Nhã Thanh phát hiện Dương Tầm Chiêu còn chưa nói xong, trong ánh mắt của Trác Hiểu Lam rõ ràng nhiều thêm vài phần hoảng loạn.
Rất rõ ràng phân tích trước đó của cô đều là đúng.
“Bây giờ Cố Ngũ còn ở trong tiệm.” Lời nói của Dương Tầm Chiêu khựng lại, sau đó quay sang nhìn Trác Hiểu Lam: “Cô Trác, mượn ảnh của chị dùng một chút.”
Tuy Dương Tầm Chiêu không có nói rõ, nhưng ý tứ đó lại đã rất rõ ràng, lấy ảnh của Trác Hiểu Lam để chủ tiệm nhận dạng.
Sắc mặt của Trác Hiểu Lam trực tiếp thay đổi, có điều Trác Hiểu Lam dù sao không phải là người bình thường, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, ít nhất trên mặt nhìn trông bình tĩnh.
Lúc này Trác Hiểu Lam cũng không màng cách xưng hô xa lạ mà Dương Tầm Chiêu dành cho cô ta nữa, cô ta bây giờ chỉ muốn làm sao che đậy được chuyện này đi.
Trác Hiểu Lam không chắc chắn lời Dương Tầm Chiêu vừa nói là thật hay giả, cô ta thậm chí cũng nghĩ có thể là Hàn Nhã Thanh thăm dò cô ta, nhưng Trác Hiểu Lam không dám cược, ngộ nhỡ Dương Tầm Chiêu thật sự tra được, ngộ nhỡ chủ tiệm đó thật sự nhận ra cô ta…
“Trong tay tôi không có ảnh.” Trác Hiểu Lam biết cách duy nhất hiện nay chính là kéo dài thời gian, trước tiên nghĩ cách rời khỏi đây đã, sau đó cô ta lại đi xác nhận độ thật giả của sự việc.
Nếu Dương Tầm Chiêu thật sự tra được rồi, cô ta sẽ nghĩ cách xử lý, nếu Dương Tầm Chiêu chưa tra được, cô ta tự nhiên xem chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
“Trong điện thoại của tôi có.” Trác Thanh liếc nhìn Trác Hiểu Lam, sau đó lại xoay sang Dương Tầm Chiêu, mở khóa điện thoại của mình, sau đó đưa tới trước mặt Dương Tầm Chiêu.
Trác Thanh tới bây giờ cũng gần như đã nhìn rõ rồi, cũng đã hiểu chuyện gì rồi.
Tuy Trác Hiểu Lam không thừa nhận, nhưng Trác Thanh biết chuyện này chỉ sợ thật sự có liên quan tới Trác Hiểu Lam.
Mà vừa rồi Trác Hiểu Lam giả bộ mình không có ảnh thì càng khiến Trác Thanh chắc chắn một điểm này, bởi vì Trác Thanh biết rõ trong điện thoại của Trác Hiểu Lam có không ít ảnh.
Trác Hiểu Lam tuy bình thường lạnh nhạt, nhưng cô ta vô cùng thích chụp ảnh.
“Trác Thanh, em làm gì.” Trác Hiểu Lam lập tức hoảng rồi, trực tiếp đi tới giật lấy chiếc điện thoại của Trác Thanh.
Bởi vì Trác Hiểu Lam không thể chắc chắn lời của Dương Tầm Chiêu là thật hay giả, cho nên cô ta thật sự không dám cược, mà tình cảnh vừa rồi căn bản không cho phép cô ta nghĩ nhiều.
Có điều, Trác Hiểu Lam sau khi giật lại chiếc điện thoại của Trác Thanh, bèn ý thức tới sự thất thố của mình, hành vi này của cô ta gần như xem là một loại bạo lộ rồi.
Cô ta hôm nay, thật sự không đủ bình tĩnh, không để lý trí, thật sự là xúc động rồi.
Có điều, điều này thật sự không thể trách Trác Hiểu Lam, tất cả chuyện này vốn chính là tuyến đường Hàn Nhã Thanh sắp đặt cho cô ta, Trác Hiểu Lam vào bất cứ lúc nào đều rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức có thể lục thân không nhận, nhưng duy chỉ đứng trước Dương Tầm Chiêu cô ta lại không làm được.
Bởi vì yêu thầm mười mấy năm, bởi vì cầu mà không được, Trác Hiểu Lam đối với Dương Tầm Chiêu có một ít chấp niệm gần như biến thái, cho nên cảm xúc của Trác Hiểu Lam thật sự rất dễ bị ảnh hưởng từ Dương Tầm Chiêu.
Mà vừa rồi Hàn Nhã Thanh với Dương Tầm Chiêu ở trước mặt Trác Hiểu Lam diễn show ân ái hết lần này tới lần khác càng là hoàn toàn kích thích tới Trác Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam bây giờ còn có thể duy trì mạch suy nghĩ bình thường đã là rất không dễ dàng rồi.
“Chị không phải là nói không có ảnh sao, trong điện thoại của em có ảnh, em đưa anh cho Tần Chiêu, để Tầm Chiêu đi tra.” Trác Thanh nhìn thấy hành vi của Trác Hiểu Lam, trong lòng hơi trầm xuống, xem ra thật sự là cô ta làm.
Nếu không phải là cô ta thì cô ta không có cần phải hoảng như vậy, càng không cần giằng lấy điện thoại của anh ta.
“Ảnh của chị em dựa vào đâu mà tự ý làm chủ đưa cho người khác.” Trác Hiểu Lam tuy biết hành vi thất thố của mình, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng tâm thái của cô ta thật sự là tốt, lúc này vẫn cái dáng vẻ có lý chẳng sợ.
Trác Hiểu Lam cầm điện thoại của Trác Thanh, trực tiếp xóa ảnh bên trong đi.
“Trác Hiểu Lam, chị cho rằng chị xóa số ảnh này thì không sao rồi hả? Tầm Chiêu tùy tiện đều có thể lấy được ảnh của chị, chị làm như thế căn bản chính là tựa lừa dối mình, hơn nữa lộ ra sự chột dạ của chị.” Giọng nói lúc này của Trác Thanh rõ ràng có hơi lạnh, rõ ràng Trác Hiểu Lam không thừa nhận, nhưng trong lòng của Trác Thanh đã có đáp án.
Lúc này Trác Thanh chỉ cần vừa nghĩ tới đáp án này thì trong lòng có một loại cảm giác sắp nghẹt thở, anh ta thế nào cũng không ngờ vậy mà là chị gái của anh ta hại Viên Ngữ thành ra như này.
Trác Hiểu Lam không những năm đó đã chia rẽ anh ta và Viên Ngữ, bây giờ còn hại Viên Ngữ hôn mê không tỉnh, Trác Hiểu Lam rõ ràng biết tình cảm mà anh ta dành cho Viên Ngữ, Trác Thanh cũng không biết khi Trác Hiểu Lam làm những chuyện này có từng nghĩ tới anh ta hay không.
“Trác Hiểu Lam, chị chột dạ cái gì? Chị đã làm gì để chột dạ như vậy?” Trác Thanh nheo mắt nhìn Trác Hiểu Lam, trong đôi mắt thấp thoáng tia lạnh, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ vậy mà không có một chút áy náy, thậm chí còn có dáng vẻ hiển nhiên đó?
Nhưng Trác Hiểu Lam che đậy có tốt hơn nữa, cũng không thể che đậy hết sự chột dạ của cô ta.
“Chị có gì để chột dạ chứ.” Trác Hiểu Lam đã xóa hết ảnh trong điện thoại của Trác Thanh, thần sắc lúc này đã khôi phục vẻ lạnh lùng mọi khi, tuy lời của Trác Thanh khiến cô ta buồn bực, nhưng trên mặt cô ta không có lộ ra một chút khác thường.
“Chị nếu không có chột dạ, chị tại sao sợ em đưa ảnh cho Tầm Chiêu.” Trác Thanh thấy cô ta vậy mà vẫn chết không chịu thừa nhận, sắc mặt càng lạnh hơn vài phần: “Chị nếu muốn chứng minh sự trong sạch của mình, bây giờ đưa ảnh của chị cho Tầm Chiêu, để chủ tiệm xác nhận.”
“Chị cái gì cũng không có làm, không cần mấy người chứng minh chị trong sạch gì cả, chị cũng không có thời gian để lãng phí với mấy người.” Trác Hiểu Lam chỉ hờ hững liếc nhìn Trác Thanh.
CHƯƠNG 1324: CHỨNG CỨ (2)
Trác Hiểu Lam chỉ hờ hững liếc nhìn Trác Thanh. Giọng nói của cô ta rất nhạt, thần sắc cũng rất lạnh nhạt, sau đó chính là dáng vẻ của người không có chuyện gì.
Trác Hiểu Lam sau khi nói xong bèn lần nữa cất bước muốn rời đi.
“Nếu cô Trác không phối hợp, vậy thì chúng tôi chỉ có báo cảnh sát, để cảnh sát tới hoàn thành những chuyện này.” Dương Tầm Chiêu vào lúc Trác Hiểu Lam cất bước chân đầu tiên thì lại mở miệng, Dương Tầm Chiêu sớm đã nghĩ tới việc Trác Hiểu Lam sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không phối hợp.
Vốn dĩ anh ta còn màng tới quan hệ với Trác Thanh, còn muốn cho Trác Hiểu Lam cơ hội cuối cùng, bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần thiết rồi.
Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Dương Tầm Chiêu muốn báo cảnh sát thì bước chân rõ ràng đã cứng nhắc, cô ta cũng biết sự việc ngày hôm qua đã xảy ra án mạng, cô ta vốn dĩ không có muốn xảy ra án mạng, cô ta chỉ là muốn bức điên người đó, ai ngờ người đó sau khi nổi điên vậy mà nhảy lầu chết rồi.
Nếu đã xảy ra án mạng, nếu Dương Tầm Chiêu báo cảnh sát, cảnh sát chắc chắn sẽ lập tức lập án, lập tức điều tra, tới lúc đó cô ta cho dù không muốn phối hợp cũng không được.
Hơn nữa Dương Tầm Chiêu nói báo cảnh sát, tới lúc đó Tào Du chắc chắn sẽ nhúng tay vào, Trác Hiểu Lam biết Tào Du tới lúc đó chắc chắn sẽ giúp Dương Tầm Chiêu.
“Tầm Chiêu, cậu thật sự muốn đối với tôi như vậy sao?” Trác Hiểu Lam dừng bước chân, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Tầm Chiêu, trong giọng nói đó mang theo vài phần đè nén, cũng mang theo vài phần ủy khuất, cô ta thật sự không có ngờ có một ngày Dương Tầm Chiêu sẽ đối xử với cô ta như vậy.
“Khi chị làm những chuyện đó chắc đã nghĩ tới kết quả.” Dương Tầm Chiêu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, ánh mắt đó ngoài cảm xúc lạnh lẽo ra thì không còn gì khác.
“Tôi làm cái gì rồi? Cậu nói tôi làm cái gì rồi? Không bằng không chứng, cậu dựa vào đâu mà đổ oan cho tôi.” Trác Hiểu Lam nhìn thấy thái độ của Dương Tầm Chiêu đối với cô ta hiện nay, trong lòng vừa giận vừa hận, Dương Tầm Chiêu tại sao muốn đối xử với cô ta như thế, tại sao chứ?!
“Chị đã làm cái gì bản thân chị rõ nhất.” Dương Tầm Chiêu không muốn nói nhiều với cô ta, anh bây giờ nhìn thấy Trác Hiểu Lam chỉ cảm thấy trong lòng tê tái, anh trước giờ không biết người mình luôn tin tưởng vậy mà là một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối.
“Trác Hiểu Lam, chị đi tự thú đi.” Trác Thanh lúc này đã nhìn rõ ràng, anh ta biết những chuyện này đều là Trác Hiểu Lam làm, Trác Hiểu Lam giảo biện nữa cũng không có tác dụng.
Bây giờ sự việc nháo to như vậy, thậm chí còn nháo tới mức xảy ra án mạng, muốn chuyện lớn hóa nhỏ chắc chắn là không thể rồi.
“Trác Thanh, em là có ý gì? Chị không có làm gì, em kêu chị đi tự thú cái gì?” Trác Hiểu Lam tuyệt đối là loại người thấy quan tài cũng không đổ lệ, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều là cô ta làm, cô ta tới lúc này vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh phủ nhận không chút áy náy.
“Trác Hiểu Lam, chị dám nói không phải là chị uy hiếp Viên Ngữ không? chị dám nói không phải là chị hại Viên Ngữ thành như này không?” Giọng nói của Trác Thanh lúc này không biết là vì giận dữ hay là vì đau khổ mà mang theo vài phần run rẩy, anh ta nhìn Trác Hiểu Lam, lạnh giọng nói: “Trác Hiểu Lam, chị dám nhìn vào mắt em nói tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới chị không?”
Ánh mắt của Trác Hiểu Lam nhanh chóng lóe lên, có điều cô ta gần như không có chút do dự mà vội nhìn sang Trác Thanh, nói rõ ràng từng chữ: “Có liên quan gì tới chị chứ?”
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của Trác Hiểu Lam, nhất thời đều không biết dùng cái gì để hình dung Trác Hiểu Lam nữa.
Trác Thanh thật sự không có ngờ, anh ta đều hỏi Trác Hiểu Lam như vậy rồi, Trác Hiểu Lam vậy mà còn có thể phủ nhận như người không liên quan, Trác Thanh lạnh lùng mỉm cười, khóe môi nhiều thêm vài phần tự giễu, trong ánh mắt lại lộ rõ vài phần rạn nứt: “Em đã nói, cho dù là ai hại Viên Ngữ thành ra như này, em đều sẽ không tha cho người đó.”
Nghĩ tới người con gái mình yêu sâu đậm bây giờ hôn mê không tỉnh, mà tên đầu sỏ lại là chị gái ruột của anh ta, trong lòng Trác Thanh không biết buồn bã cỡ nào.
“Tầm Chiêu, báo cảnh sát đi.” Mắt của Trác Thanh hơi cụp xuống, che đi cảm xúc trong mắt, chỉ là giọng nói rất đau khổ đó của anh ta thế nào cũng không che đậy được.
Nếu bản thân Trác Hiểu Lam không thừa nhận, vậy thì báo cảnh sát, Tầm Chiêu chắc cũng đã tra được một vài manh mối, tới lúc đó cảnh sát sẽ cho ra một kết quả cuối cùng, tới lúc đó cũng không cho phép Trác Hiểu Lam tiếp tục giảo biện nữa.
“Trác Thanh, em thật sự được, bởi vì một lời chia rẽ ly gián của Hàn Nhã Thanh thì em muốn báo cảnh sát tới bắt chị ruột của em?” Trác Hiểu Lam rất tức giận, đây là em trai ruột của cô ta, trong tình cảnh này không giúp cô ta thì thôi, vậy mà còn kêu người báo cảnh tới bắt cô ta, anh ta thật sự là em gái tốt của cô ta mà.
Trác Hiểu Lam lúc này rõ ràng đã quên mất, bản thân cô ta đã đối đãi với người em trai ruột này như nào, cô ta không những hủy hoại tình yêu của em trai, còn hại người mà em trai yêu sâu đậm rơi vào trạng thái hôn mê không tỉnh.
Trác Hiểu Lam căn bản sẽ không nghĩ như này, nói chính xác, Trác Hiểu Lam căn bản sẽ không cảm thấy mình có lỗi, mặc kệ cô ta đã làm chuyện gì, cô ta đều cảm thấy là đúng.
“Chị, em không muốn nghe thấy lời giảo biện của chị nữa, chị có gì thì đi nói với cảnh sát đi.” Trác Thanh lúc này cũng không muốn phí lời với Trác Hiểu Lam, bởi vì Trác Thanh đã ý thức rõ mặc kệ anh ta nói cái gì Trác Hiểu Lam đều sẽ không chính miệng thừa nhận những chuyện mà mình đã làm.
“Trác Thanh, em dựa vào đâu mà nghi ngờ chị chứ?” Ánh mắt của Trác Hiểu Lam tối sầm: “Chị tại sao phải làm như vậy? Chị có lý do mà làm như vậy?”
Trác Hiểu Lam vẫn đánh chủ ý sẽ không thừa nhận, cho nên lời của cô ta lúc này vẫn là có lý chẳng sợ như vậy.
Trác Thanh sững người, phải, Trác Hiểu Lam tại sao phải làm như vậy?
Chuyện tám năm trước là vì nhà họ Trác, vậy thì lần này thì sao, lần này Trác Hiểu Lam dường như thật sự không có lý do làm như vậy.
Trác Thanh hơi đưa mắt nhìn sang Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng.
“Bởi vì cô thích Tầm Chiêu.” Đường Lăng chạm vào ánh mắt ẩn chứa sự nghi ngờ đó của Trác Thanh, lúc này mới từ từ mở miệng.
Trác Thanh rõ ràng có hơi kinh ngạc, hai mắt nhanh chóng trợn tròn, anh ta liếc nhìn Trác Hiểu Lam, lại nhanh chóng nhìn sang Dương Tầm Chiêu, trên mặt mang theo vẻ sững sờ, rõ ràng anh ta trước giờ chưa từng nghĩ tới loại khả năng này.
Trác Hiểu Lam thích Tầm Chiêu sao?
Chuyện này sao có thể chứ? Những năm này anh ta một chút cũng không có phát hiện.
Có điều anh ta biết anh cả không có căn cứ thì tuyệt đối sẽ không nói bừa, hơn nữa Trác Thanh cũng nhìn thấy rõ khi Đường Lăng nói ra câu này thần sắc của Trác Hiểu Lam rõ ràng đã thay đổi, trong mắt của Trác Hiểu Lam đã nhiều thêm vài phần căng thẳng, thậm chí hoảng loạn.
Trác Hiểu Lam nhất thời cũng không có vội phủ nhận, mà nhanh chóng nhìn sang Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu lại không thèm liếc nhìn Trác Hiểu Lam lấy một cái, hoàn toàn lơ cô ta tới cùng.
Trác Hiểu Lam nhìn thấy phản ứng này của Dương Tầm Chiêu, trái tim trực tiếp trùng xuống, Tầm Chiêu biết chuyện này? Tầm Chiêu biết cô ta thích anh?
Tầm Chiêu biết cô ta thích anh, sau đó đối với cô lại có thái độ như này?
Lúc này sự kiêu ngạo của Trác Hiểu Lam đã chịu đả kích, lòng tự tôn của cô ta cũng chịu đả kích, cô ta quay sang Đường Lăng, trong mắt có sự giận dữ: “Đường Lăng, không có căn cứ tốt nhất đừng nói bừa.”
Trác Thanh sững ra, sau đó cười lạnh, phản ứng vừa rồi của Trác Hiểu Lam anh ta đã nhìn quá rõ ràng, không ngờ Trác Hiểu Lam vậy mà còn phủ nhận, xem ra trong miệng của Trác Hiểu Lam thật sự là một câu nói thật cũng không có.
“Trác Hiểu Lam, chị sao có thể như vậy chứ, cho dù chị thích Tầm Chiêu, chị cũng không thể làm ra chuyện như này được, chị không những làm tổn thương Thanh Thanh, còn làm hại nhiều người vô tội như vậy, hơn nữa tới bây giờ, chị vậy mà không có một chút nhận thức hối hận sửa đổi nào.” Trác Thanh trước đó khi không biết nguyên nhân thì đã biết chuyện này có liên quan tới Trác Hiểu Lam, bây giờ đã biết nguyên nhân thì càng chắc chắn.
Cho nên câu nói của Trác Thanh lúc này nói rất kỳ chắc chắn.
“Trác Thanh, em…” Trác Hiểu Lam vẫn muốn giảo biện, Dương Tầm Chiêu hỏi cô ta cô ta đều không có thừa nhận, càng huống chi là Trác Thanh.
“Chị, đừng tiếp tục giảo biện nữa, có thú vị không? Chị bây giờ giống như chú hề, rất nực cười.” Trác Thanh lắc đầu, cười lạnh, Trác Hiểu Lam tự cho rằng mình che đậy rất lớn, nhưng lúc này người nào ở đây không phải là người thông minh, người nào nhìn không ra chứ?
Trác Thanh cảm thấy hành vi hiện nay của Trác Hiểu Lam rất nực cười.
“Em, đáng hận.” Trác Hiểu Lam luôn kiêu ngạo, nhất là lạnh lùng, đâu thể để người khác sỉ nhục cô ta như vậy, lúc này Trác Hiểu Lam thật sự nổi giận rồi.
“Trác Hiểu Lam, nhận tội đi, đừng giãy giụa nữa.” Trác Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sự phẫn nộ đó của Trác Hiểu Lam, trong lòng càng cười lạnh, Trác Hiểu Lam đây là thẹn quá hóa giận rồi!!!
“Em dựa vào đâu mà kêu chị nhận tội? Chứng cứ đâu? Lấy chứng cứ ra đây.” Không thể không lợi Trác Hiểu Lam thật sự rất lợi hại, cô ta rất nhanh khiến bản thân bình tĩnh lại, lần nữa khôi phục dáng vẻ có lý chẳng sợ.
“Tầm Chiêu đã tra được điện thoại, cũng tra được sim điện thoại, chị tưởng chị còn có thể che giấu được bao lâu?” Trác Thanh nghĩ tới lời nói trước đó của Dương Tầm Chiêu, càng cảm thấy bộ dạng hiện giờ của Trác Hiểu Lam quá nực cười.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của Trác Thanh, hai mắt lại nhanh chóng lóe lên, chỉ có trong lòng cô và Dương Tầm Chiêu rõ nhất chiếc điện thoại là giả, cho nên cũng căn bản không có tra được sim điện thoại, bọn họ chỉ là muốn tay không thăm dò Trác Hiểu Lam.
CHƯƠNG 1325: ĐỢI XEM KỊCH (1)
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của Trác Thanh, hai mắt lại nhanh chóng lóe lên, chỉ có trong lòng cô và Dương Tầm Chiêu rõ nhất chiếc điện thoại là giả, cho nên cũng căn bản không có tra được sim điện thoại, bọn họ chỉ là muốn tay không thăm dò Trác Hiểu Lam.
Muốn báo cảnh sát, muốn để cảnh sát ra mặt, bắt buộc phải lấy ra được chứng cứ, không thể bởi vì sự nghi ngờ của bọn họ mà bắt Trác Hiểu Lam lại được.
Càng huống chi lấy thân phận và sự thông minh của Trác Hiểu Lam chắc chắn sẽ mời luật sư, tới lúc đó bọn họ không lấy ra được chứng cứ, chỉ sợ sẽ trở nên rất bị động.
“Được, vậy chị đợi mấy người lấy chứng cứ ra, chị sẽ mời luật sư của chị liên lạc với mấy người, có chuyện gì mấy người nói chuyện với luật sư của chị đi.” Trác Hiểu Lam nhìn Trác Thanh mỉm cười lạnh lùng, mặc kệ Dương Tầm Chiêu có phải là thật sự tra được tiệm cô ta làm số điện thoại đó hay không, cô ta đều không được hoảng.
Vừa rồi cũng là nhất thời cô ta quá khẩn trương, thật ra cô ta cũng không cần quá hoảng, bệnh viện của cô ta có luật sư chuyên môn, cô ta hoàn toàn có thể tìm luật sư tới xử lý chuyện này.
Cho dù Dương Tầm Chiêu thật sự tìm được tiệm cô ta làm sim điện thoại, chỉ cần cô ta không thừa nhận, lời của chủ tiệm đó cũng không thể trở thành chứng cứ có sức nặng, bọn họ vẫn không thể làm gì cô ta cả.
Trác Hiểu Lam hai mắt quét sang Hàn Nhã Thanh, ở sâu trong con mắt rõ ràng mang theo vài phần đắc ý, Hàn Nhã Thanh là khá lợi hại, nhưng so với cô ta, còn kém xa.
Lời đã nói tới bước này, gần như là xé rách mặt rồi, Trác Hiểu Lam càng không màng tới nữa, chỉ là trong ánh mắt khi nhìn sang Dương Tầm Chiêu lại mang vẻ phức tạp, người đàn ông này cô ta đã yêu nhiều năm như vậy, không có ngờ tới cuối cùng lại sẽ là kết cục như này.
Tất cả mọi chuyện cô ta làm đều là vì anh, đều là vì anh!!
Nhưng anh lại không hiểu sự dụng tâm của cô.
Nghĩ tới đây trong lòng Trác Hiểu Lam đã rất buồn bã, tại sao anh chỉ nhìn thấy cái tốt của cô ta chứ, tại sao người anh thích không phải là cô ta chứ?
Có điều cục diện như hiện nay cô ta cũng nhìn rõ rồi, Dương Tầm Chiêu không thể sẽ giúp cô ta, cho nên, cô ta cũng không có nói gì nhiều với Dương Tầm Chiêu nữa, Trác Hiểu Lam lần này cái gì cũng không có nói bèn trực tiếp đi ra ngoài.
“Cậu hai Trác, Viên Ngữ bây giờ là vì nguyên nhân gì mà hôn mê không tỉnh?” Hàn Nhã Thanh nhàn nhạt liếc nhìn Trác Hiểu Lam, sau đó đột nhiên hỏi ra một câu như này.
Câu hỏi này của Hàn Nhã Thanh trông như tùy ý, nhưng lại có hàm ý rõ ràng.
Bước chân của Trác Hiểu Lam đột nhiên dừng lại, cơ thể của cô ta cũng cứng đờ thấy rõ, sau đó cô ta nhanh chóng xoay sang nhìn Hàn Nhã Thanh, trong lòng Trác Hiểu Lam lúc này rõ rành có hơi hoảng rồi.
Hàn Nhã Thanh chắc sẽ không phát hiện ra điều gì chứ?
Không, không thể nào, ngay cả Trác Thanh cũng không có phát hiện, Hàn Nhã Thanh làm sao có thể phát hiện được?
Nhưng câu nói này của Hàn Nhã Thanh lại đã nhắc nhở Trác Thanh, nếu Trác Thanh kiểm tra kỹ cho Viên Ngữ lần nữa, liệu có phát hiện ra không?
Hàn Nhã Thanh này thật sự là kẻ giỏi hại người, chuyên môn phá hỏng chuyện tốt của người khác.
Xem ra, cô ta vẫn là xem thường Hàn Nhã Thanh.
“Có ý gì?” Trác Thanh rõ ràng đã ngẩn ra, hiển nhiên nhất thời không có phản ứng lại, nhìn sang Hàn Nhã Thanh với đôi mắt mang theo sự nghi hoặc.
“Tôi cảm thấy cậu hai Trác nên kiểm tra kỹ cho Viên Ngữ lần nữa, xem thử Viên Ngữ rốt cuộc là vì vấn đề bệnh tim mà hôn mê không tỉnh, hay là vì trong lúc phẫu thuật có người cố tình làm cái gì đó khiến cô ta hôn mê không tỉnh.” Ý tứ trong câu nói này của Hàn Nhã Thanh đã quá rõ ràng, lời này của cô tương đương với việc nói Trác Hiểu Lam đã làm cái gì đó trong lúc phẫu thuật.
Dù sao cả quá trình phẫu thuật đều là Trác Hiểu Lam làm, tuy Trác Thanh cũng luôn ở đó, nhưng Trác Hiểu Lam ở phương diện tim mạch là thật sự rất giỏi, Trác Thanh là hoàn toàn tin tưởng thậm chí là ỷ lại vào Trác Hiểu Lam.
Trác Thanh chắc chắn sẽ không ngờ Trác Hiểu Lam sẽ làm chút động tác trong lúc phẫu thuật cho Viên Ngữ, đương nhiên lấy sự thông minh của Trác Hiểu Lam, chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa trước, sẽ không để Trác Thanh phát hiện.
Ví dụ, sau khi Trác Hiểu Lam chuẩn bị các loại thuốc cần thiết, đương nhiên Trác Hiểu Lam càng là có năng lực có thể ở trước mặt Trác Thanh tiêm loại thuốc đã chuẩn bị sẵn trước đó cho Viên Ngữ.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Hàn Nhã Thanh.
Có điều, nhìn thấy phản ứng của Trác Hiểu Lam, Hàn Nhã Thanh biết mình đoán đúng rồi.
Sắc mặt của Trác Thanh lập tức thay đổi, đôi mắt vừa sửng sốt vừa giận dữ, anh ta nhìn sang Trác Hiểu Lam, bộ dạng không ẩn nhẫn được nữa, nhìn trông có hơi rợn người: “Chị rốt cuộc đã làm cái gì với cô ấy?”
Lúc này trong giọng nói của Trác Thanh tràn ngập sự tức giận, nhưng lại có một loại giá lạnh khiến lòng người lạnh buốt tới cực điểm, anh ta thế nào cũng không có ngờ Trác Hiểu Lam vậy mà sẽ ác như vậy, tuyệt như vậy.
Cô ta không những bức ép Viên Ngữ tự mình tiêm thuốc vào mình, cô ta còn động tay động chân trong lúc phẫu thuật.
Trác Hiểu Lam còn có thể tàn ác tới cỡ nào nữa?
Cô ta sao có thể ác như vậy chứ?
Lần này Trác Hiểu Lam không có tiếp tục biện minh nữa, bởi vì bản thân Trác Thanh chính là bác sĩ, hơn nữa y thuật của Trác Thanh cũng là rất giỏi, chẳng qua sở trường của Trác Thanh không phải ở phương diện tim mạch, cho nên phẫu thuật của Viên Ngữ mới do cô ta làm.
Trước đó Trác Thanh không có nghi ngờ tự nhiên sẽ không phát hiện ra cái gì, nhưng bây giờ Trác Thanh đã nghi ngờ rồi, chỉ cần Trác Thanh tự mình nghiêm túc kiểm tra, chắc chắn có thể phát hiện vấn đề, cô ta động tay chân có thể qua mắt được bác sĩ bình thường, nhưng chắc chắn không giấu được Trác Thanh.
Nếu Trác Thanh kiểm tra thì có thể phát hiện ra vấn đề, cô ta có biện minh nữa cũng vô dụng rồi.
“Trác Hiểu Lam, chị sao có thể ác như vậy, độc như vậy.” Sự trầm mặc lúc này của Trác Hiểu Lam khiến Trác Thanh ý thức rõ được Trác Hiểu Lam thật sự động tay chân trong cuộc phẫu thuật của Viên Ngữ.
Khoảnh khắc đó, Trác Thanh đối với Trác Hiểu Lam thật sự là hoàn toàn thất vọng, Trác Thanh chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lòng, chị gái ruột của anh ta lại một lần nữa làm tổn thương người con gái mà anh ta yêu sâu sắc.
Chị gái của anh ta đã tổn hại tới người con gái mà anh ta yêu sâu sắc, chị gái ruột của anh ta sao lại ra tay được chứ?
Nghe thấy lời của Trác Thanh, Đường Lăng rõ ràng sững ra, khi anh ta lần nữa nhìn sang Trác Hiểu Lam, đôi mắt lạnh lùng không mang bất kỳ cảm xúc nào, người phụ nữ này chính là một con rắn độc, thật là quá ác rồi.
“Nói đi, chị đã làm gì với cô ấy?” Trác Thanh lúc này đã hoàn toàn thất vọng về Trác Hiểu Lam, cho nên giọng nói của anh ta lúc này lạnh tới cực điểm, đã không có bất kỳ tình cảm nào nữa, chị gái như này khiến anh ta không biết còn thể có tình cảm như nào nữa.
Trác Thanh hỏi lời này là muốn Trác Hiểu Lam chủ động nói ra, tránh để anh ta kiểm tra lại, dù sao anh ta quá rõ năng lực của Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam động tay chân chắc chắn không phải dễ dàng kiểm tra ra như vậy.
Trác Thanh đối với năng lực của mình vẫn là có lòng tin, anh ta tin mình có thể kiểm tra ra được, nhưng như thế chắc chắn cũng sẽ lãng phí một chút thời gian, Trác Thanh hy vọng có thể nhanh chóng biết được nguyên nhân, sau đó nhanh chóng nghĩ cách cứu Viên Ngữ, anh ta chỉ hy vọng còn có thể kịp.
“Không cần, em không cứu được cô ta đâu.” Trác Hiểu Lam không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Trác Thanh, cô ta của lúc này vẫn mang vẻ thản nhiên, giọng điệu càng thản nhiên, vẫn là cái dáng vẻ chuyện này không có liên quan gì tới cô ta.
Cho dù là chuyện của Viên Ngữ bại lộ, cô ta vẫn không có chút áy náy hổ thẹn, thậm chí ngay cả một chút ý tứ nhận sai cũng không có, thậm chí vẫn lạnh lùng.
Sự lạnh lùng của Trác Hiểu Lam lúc này càng làm nổi bật sự vô tình của cô ta.
“Trác Hiểu Lam, chị còn có lương tri nữa không hả?” Trác Thanh nhìn Trác Hiểu Lam, vẻ mặt khó tin, nếu không phải là nhìn tận mắt, anh ta thật sự không dám tin sau khi Trác Hiểu Lam làm ra loại chuyện độc ác như này vậy mà còn có thể điềm nhiên như thế.
Đối với sự chỉ trách của Trác Thanh, Trác Hiểu Lam không có biểu hiện ra sự khác thường quá lớn, khóe môi của cô ta ngược lại khẽ nhếch lên lộ ra ý cười khẽ: “Chị sao lại không có lương tri chứ, chị là bác sĩ, chị đã từng cứu rất nhiều người.”
Trác Hiểu Lam mặc kệ vào lúc nào cũng sẽ không cảm thấy mình sai, cô ta chỉ cảm thấy mình có công, cô ta đã cứu rất rất nhiều người, nếu như không có cô ta, những người đó khả năng đều sẽ chết.
Trong đó bao gồm ba của Viên Ngữ, nếu không có cô ta, ba của Viên Ngữ lúc đó nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được ba tháng nữa, là cô ta đã cứu ba của Viên Ngữ, cho nên Viên Ngữ vì cô ta làm một vài chuyện cũng hoàn toàn là nên.
Trác Hiểu Lam không cảm thấy điều này có vấn đề gì, Trác Hiểu Lam thậm chí cảm thấy đây chính là chuyện đương nhiên!!!
“Trác Hiểu Lam, chị chính là một kẻ thần kinh.” Trác Thanh trực tiếp bị lời của Trác Hiểu Lam làm cho sửng sốt, Trác Hiểu Lam chính là một kẻ điên, cô ta đã điên rồi.
Trác Thanh bây giờ đã không đem bất kỳ hy vọng nào ký thác ở trên người Trác Hiểu Lam nữa, anh ta bây giờ bắt buộc phải tự mình kiểm tra, cho dù sẽ chậm trễ một chút thời gian.
Tất cả mọi chuyện tiếp theo bắt buộc đều do bản thân anh ta tới làm, bây giờ cho dù Trác Hiểu Lam nói cho anh ta nguyên nhân, anh ta đều không dám tin rồi.
“Tôi lập tức chuyển viện cho Viên Ngữ, chuyển tới bệnh viện của nhà họ Trác chúng tôi, thiết bị của bên chúng tôi tiên tiến hơn bên này, sau đó tôi sẽ làm kiểm tra toàn diện cho Viên Ngữ.” Trác Thanh không có để ý tới Trác Hiểu Lam nữa, anh ta cũng không muốn để ý tới Trác Hiểu Lam nữa, lời này Trác Thanh là nói với Hàn Nhã Thanh.
CHƯƠNG 1326: ĐỢI XEM KỊCH (2)
“Tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại, chỉ cần Viên Ngữ tỉnh rồi, tất cả mọi chuyện đều sẽ rõ ràng, tới lúc đó chị ấy không thừa nhận cũng không được.” Trác Thanh biết Trác Hiểu Lam sẽ không tự mình thừa nhận, nhưng chỉ cần Viên Ngữ tỉnh lại, chuyện của Trác Hiểu Lam sẽ hoàn toàn bại lộ.
Lúc này, theo Trác Thanh thấy, Trác Hiểu Lam đã không phải là chị gái của anh ta nữa, mà là một ma quỷ, cho nên, anh ta hoàn toàn không niệm bất cứ tình cảm gì nữa.
“Được.” Hàn Nhã Thanh tự nhiên hiểu ý của Trác Thanh, thật ra Hàn Nhã Thanh vẫn là ôm hy vọng rất lớn, Hàn Nhã Thanh cảm thấy chỉ cần không phải là vấn đề của chính ca phẫu thuật, vấn đề khác chắc tương đối dễ giải quyết hơn.
Hơn nữa y thuật của Trác Thanh cũng rất giỏi, huống chi bọn họ còn có thể tìm bác sĩ khác tới giúp, nhất định phải nghĩ cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Như những gì Trác Thanh nói, chỉ cần Viên Ngữ tỉnh rồi, Trác Hiểu Lam tới lúc đó không thể chối quanh được nữa.
Trác Thanh đang liên lạc xử lý chuyện có liên quan.
“Tôi gọi điện cho giáo sư Cổ, bảo ông ta tới cùng kiểm tra giúp.” Đường Lăng cũng rút điện thoại gọi điện, tuy giáo sư Cổ rất khó mời, nhưng bây giờ giáo sư Cổ là muốn nhận Vũ Kỳ nhà bọn họ làm đồ đệ, cho nên, bây giờ việc này giáo sư Cổ đã rất nguyện ý giúp.
Quả nhiên, cuộc gọi của Đương Lăng vừa kết nối, chỉ đơn giản nói một chút thì bên giáo dư Cổ đã đồng ý rồi.
Trác Hiểu Lam lúc này vẫn ở trong phòng bệnh, tự nhiên nghe được tình hình Đường Lăng gọi điện, cô ta nghe thấy giáo sư Cổ vậy mà đáp ứng tới giúp, nhất thời sửng sốt, giáo sư Cổ khi nào trở nên dễ nói chuyện như vậy chứ.
Nếu giáo sư Cổ cũng tới giúp, chỉ sợ rất nhanh thì có thể kiểm tra ra được, hơn nữa nếu có giáo sư Cổ giúp, liệu thật sự có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại hay không.
Cô ta tuy chưa từng gặp giáo sư Cổ, nhưng đối với y thuật của giáo sư Cổ cô ta vẫn nghe nói rất nhiều, gia đình của giáo sư Cổ là thế gia y học thật sự, so với nhà họ Trác bọn bọ là chính tông hơn nhiều, cũng lâu đời hơn nhiều.
Nhà họ Trác bọn họ thật ra cũng chỉ là bắt đầu từ ông nội của cô ta mới là bác sĩ, hơn nữa ông nội của cô ta còn là học y giữa chừng, y thuật của ba cô ta xem như không tồi, sau đó tự mình mở bệnh viện, sau này cũng là vì thành tích của cô ta, danh tiếng của nhà họ Trác mới vang xa.
Nhưng nhà họ Cổ lại không giống, nhà họ Cổ là đời đời học y, nghe nói đã tương truyền trên ngàn năm rồi.
Nghe nói nhà họ Cổ trước giờ sẽ không truyền dạy bí tịch và bí phương ra ngoài.
Người của nhà họ Cổ dường như ở phương diện y học đều vô cùng có thiên phú, hơn nữa người của nhà họ Cổ cả đời chỉ chuyên tâm nghiên cứu y thuật, trước nay sẽ không bỏ giở giữa chừng, hoặc là đi làm chuyện khác.
Cổ Vũ ở phương diện y học càng là vô cùng có thiên phú, nghe nói Cổ Vũ lúc một tuổi đã có thể phân biết hai mươi mấy loại thảo dược, Cổ Vũ lúc ba tuổi biết cách bắt mạch, Cổ Vũ càng là vào lúc sáu tuổi thì có thể kê đơn phương.
Bây giờ Cổ Vũ đã sắp 50 tuổi, thiên phú vượt xa người thường, cộng thêm một lòng một dạ nghiên cứu y thuật gần 50 năm, càng huống chi Cổ Vũ còn từng du học ở nước ngoài, có người nói y thuật hiện nay của Cổ Vũ đã tới mức xuất thần nhập hóa, thậm chí có người nói, không có bệnh gì là Cổ Vũ không chữa được.
Cho nên lúc này Trác Hiểu Lam cũng có hơi sợ hãi, tuy cô ta làm rất kỹ càng, tuy cô ta tin năng lực của bản thân, nhưng cô ta vẫn lo lắng Cổ Vũ sẽ cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Chuyện ngày hôm qua là cô ta tự mình liên hệ với Viên Ngữ, Liên Ngữ biết rõ tất cả mọi chuyện, cho nên nếu như Viên Ngữ tỉnh thì cô ta thật sự hoàn toàn bạo lộ rồi.
Có điều, Trác Hiểu Lam rất nhanh bèn ép mình bình tĩnh lại, sẽ không, bọn họ sẽ không cứu Viên Ngữ tỉnh lại được, thuốc cô ta cho Viên Ngữ dùng sẽ khiến Viên Ngũ cả đời đều không tỉnh lại được, không có ai có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, ngay cả bản thân cô ta cũng không thể.
Loại tình trạng này của Viên Ngữ, tuyệt đối không có ai có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại được, cho dù Cổ Vũ tới cũng làm không được.
Nghĩ tới đây, Trác Hiểu Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim vừa treo lơ lửng cũng từ từ hạ xuống, sau đó cô ta lại khôi phục vẻ thản nhiên và lạnh lùng mọi khi.
Cô ta thấy Trác Thanh gọi điện liên lạc, nhìn thấy vẻ khẩn cấp của Trác Thanh, trong lòng của cô thầm thấy buồn cười, Trác Thanh có khẩn trương nữa cũng vô dụng, Trác Thanh làm nhiều hơn nữa cũng không có ích gì, mọi chuyện đều đã trở thành thế cục xác định rồi.
Viên Ngữ là tuyệt đối tuyệt đối không thể tỉnh lại, chỉ cần Viên Ngữ không tỉnh lại được thì không có ai có thể chỉ tội cô ta, Hàn Nhã Thanh cho dù có nghi ngờ cô ta nữa cũng vô dụng, bởi vì bọn họ không có chứng cứ.
Lúc này Trác Thanh đang bận, không chú ý tới Trác Hiểu Lam, Hàn Nhã Thanh lại phát hiện vẻ hơi đắc ý trên mặt Trác Hiểu Lam.
Hàn Nhã Thanh nhất thời trực tiếp cạn lời, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện độc ác như vậy, Trác Hiểu Lam hại Viên Ngữ hôn mê không tỉnh, bây giờ Trác Hiểu Lam nhìn thấy Trác Thanh khẩn trương giống như con kiến bò trên chảo nóng vậy mà còn đang đắc ý?
Trác Hiểu Lam rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?
Lẽ nào tinh thần của Trác Hiểu Lam thật sự có vấn đề sao?
Hàn Nhã Thanh sau đó lại phủ nhận suy nghĩ này, tố chất tâm lý của Trác Hiểu Lam là rất mạnh mẽ, cho nên không có chuyện gì có thể kích thích tới mức cô ta bị mắc bệnh tâm thần.
Cho nên chỉ có một lời giải thích, đó chính là trong sâu thẳm nội tâm của Trác Hiểu Lam là thật sự rất đen tối.
“Xe cấp cứu của bên này vừa hay đều không ở bệnh viện, tôi đã liên lạc xe cấp cứu của bên bệnh viện của nhà họ Trác tới đón, khả năng phải đợi một lúc nữa, bên phía bệnh viện của nhà họ Trác tôi đã sắp xếp xong rồi, vừa tới bệnh viện thì có thể tiến hành kiểm tra.” Trác Thanh đã liên lạc xong rồi, bởi vì không biết Trác Hiểu Lam đã làm gì với Viên Ngữ, bây giờ Trác Thanh cũng không thể tùy tiện động loạn vào Viên Ngữ, cho nên vẫn là cần dùng xe cấp cứu đưa đi sẽ tiện hơn.
“Giáo sư Cổ, cậu ta lập tức tới, giáo sư Cổ cách nơi này tương đối gần, tôi bảo ông ấy tới thẳng đây, tới lúc đó có chú gì ông ấy cũng có thể nhắc nhở chúng ta.” Đường Lăng lần nữa rút điện thoại ra gọi cho Cổ Vũ.
Đương nhiên, Đường Lăng thật ra cũng không có đem tất cả mọi hy vọng ký thác trên người Cổ Vũ, Đường Lăng chỉ là nghĩ Trác Thanh có gì không có chú ý tới, tới lúc đó Cổ Vũ nói không chừng có thể nhắc nhở.
Khi Đường Lăng gọi điện cho Cổ Vũ, Cổ Vũ vừa hay cách bệnh viện không xa.
“Được, tôi lập tức tới, cậu trước tiên đừng di chuyển bệnh nhân, tôi tới kiểm tra rồi nói tiếp.” Cổ Vũ đã động thân, ở trên đường, Cổ Vũ kiểm tra rất ít khi dùng tới thiết bị, đều là dựa vào bản lĩnh thật sự của mình.
Giáo sư Cổ lúc này không rõ tình hình bên này, cho nên ông ta trực tiếp đưa ra đề nghị đừng di chuyển bệnh nhân.
“Được.” Đường Lăng đối với giáo sư Cổ là hoàn toàn tin tưởng, cho nên đều không có ý hỏi Trác Thanh bèn trực tiếp cúp máy.
“Giáo sư Cổ nói trước tiên đừng di chuyển bệnh nhân, đợi ông ấy tới kiểm tra xong rồi nói tiếp.” Đường Lăng sau khi cúp máy bèn trực tiếp nói ra ý của giáo sư Cổ.
“Nhưng thiết bị ở đây không có tân tiến như bệnh viện của nhà họ Trác, tôi sợ kiểm tra không ra…” Trác Thanh khi nói lời này lại liếc nhìn Trác Hiểu Lam, Trác Thanh biết Trác Hiểu Lam động tay chân chắc chắn không phải dễ dàng như vậy thì có thể kiểm tra ra.
Thiết bị bên này chắc chắn không được, Trác Thanh bây giờ lo lắng thiết bị của nhà họ Trác cũng khả năng không đủ.
“Tiên trước đợi đã, giáo sư Cổ kiểm tra rất ít khi dùng thiết bị, đợi ông ấy tới rồi nói tiếp.” Đường Lăng đối với tình hình của Cổ Vũ vẫn là hiểu một chút, có điều Đường Lăng thật ra cũng không có ôm hy vọng quá lớn, Đường Lăng tự nhiên cũng biết Trác Hiểu Lam động tay động chân không phải có thể dễ dàng tra ra như vậy.
Trác Hiểu Lam nghe thấy lời của Đường Lăng trong lòng không nhịn được mà cười lạnh, không dùng thiết bị?
Không dùng thiết bị thì muốn tra ra vấn đề của Viên Ngữ sao?
Cô ta động tay chân, không dùng thiết bị thì muốn tra ra sao?
Trác Hiểu Lam cảm thấy đây là câu chuyện cười nực cười nhất mà cô ta từng nghe được.
Vốn dĩ Trác Hiểu Lam nghe thấy Cổ Vũ muốn tới thì còn có hơi lo lắng, nhưng bây giờ sau khi Trác Hiểu Lam nghe thấy lời của Đường Lăng lại hoàn toàn yên tâm rồi.
“Được, em nghe đại ca.” Trác Thanh không có nghĩ nhiều, rất nhanh bèn đưa ra câu trả lời, anh ta tin tưởng Đường Lăng, anh ta cũng biết Đường Lăng mặc kệ ở bất kỳ lúc nào đều là suy nghĩ mọi kiểu cho anh ta, cho nên kiến nghị của Đường Lăng anh ta đương nhiên sẽ nghe.
Trác Hiểu Lam lúc này cũng không vội đi, cô ta đứng ở một bên nhìn, hoàn toàn mang vẻ xem náo nhiệt, cô ta ngược lại muốn xem thử Cổ Vũ đó không dùng thiết bị có thể tra ra kết quả gì.
Cô ta cảm thấy những lời đồn liên quan tới Cổ Vũ ở bên ngoài khả năng quá khoa trương rồi, những lời đồn đó đều sắp đem Cổ Vũ truyền thành thần tiên rồi, hôm nay cô ta ngược lại muốn xem thử Cổ Vũ rốt cuộc có bản lĩnh lớn cỡ nào.
Không dùng thiết bị làm kiểm tra, còn muốn tra ra vấn đề sao?
Trác Hiểu Lam cảm thấy Cổ Vũ đây hoàn toàn là ra vẻ!! Cổ Vũ khả năng cũng chỉ là vì y thuật phóng đại của mình mà cố ý ra vẻ, cố ý khiến người khác truyền ra những lời đồn đó.
Mà đồ ngốc Trác Thanh kia vậy mà còn thật sự tin, hơn nữa còn hoàn toàn nghe theo Đường Lăng, thật là nực cười, quá nực cười rồi!!
Nghĩ tới đây, khóe môi của Trác Hiểu Lam đều không nhịn được mà nhếch lên, sau đó, cô ta đợi xem náo nhiệt, đợi xem giáo sư Cổ vả mặt như thế nào!! Thiết nghĩ chắc sẽ rất đặc sắc!
CHƯƠNG 1327: ĐẶC SẮC RỒI (1)
Nghĩ tới đây, khóe môi của Trác Hiểu Lam đều không nhịn được mà nhếch lên, sau đó, cô ta đợi xem náo nhiệt, đợi xem giáo sư Cổ vả mặt như nào!!
Thiết nghĩ chắc sẽ rất đặc sắc!!
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bộ dạng của Trác Hiểu Lam thì trực tiếp cạn lời rồi, Trác Hiểu Lam này thật sự là khiến người ta không thể hình dung được.
Hàn Nhã Thanh lúc này là thật sự lười để ý Trác Hiểu Lam.
Đương nhiên những người khác cũng đều hoàn toàn không để ý tới Trác Hiểu Lam, đều hoàn toàn xem cô ta thành không khí.
Trác Thanh lúc này rõ ràng đã hoàn toàn thất vọng về Trác Hiểu Lam, lúc này ở trong mắt của Trác Thanh, Trác Hiểu Lam không còn là người thân, mà kẻ thù.
Bởi vì phải đợi giáo sư Cổ tới, cho nên xe cấp cứu sau khi tới, Trác Thanh cũng không có lập tức cho người tới di chuyển Viên Ngữ, mà bảo bọn họ đợi ở dưới lầu.
Tốc độ của giáo sư Cổ ngược lại là rất nhanh, không để mọi người chờ quá lâu.
“Giáo sư Cổ.” Đường Lăng nhìn ông ta, chào hỏi.
Giáo sư Cổ chỉ thấp giọng đáp một tiếng, sau đó bèn trực tiếp đi vào phòng bệnh: “Bệnh nhân đâu?” Trác Thanh vội tránh ra: “Bên này, làm phiền giáo sư Cổ xem giúp, tôi đang định chuyển cô ấy tới bệnh viện của nhà họ Trác, bên đó thiết bị đầy đủ hơn, tới lúc đó lại kiểm tra, phiền làm giáo sư Cổ xem thử có cần chú gì gì không.”
Trác Thanh không có đem mọi hy vọng ký thác lên người của giáo sư Cổ, dù sao loại tình hình bây giờ, không có thiết bị chắc chắn là không kiểm tra ra được, anh ta tiếp theo cần phải làm các loại hóa nghiệm, hóa nghiệm như thế chắc chắn đều phải chuẩn xác tới tuyệt đối.
Giáo sư Cổ không có để ý tới anh ta, đi thẳng tới trước, giáo sư Cổ trước tiên xem xét sắc mặt của Viên Ngữ, kiểm tra mắt, lưỡi của cô ta, sau đó lại bắt đầu bắt mạch cho Viên Ngữ.
Trác Thanh đứng ở một bên chờ đợi, đợi giáo sư Cổ kiểm tra xong thì anh ta chuyển viện cho Viên Ngữ, chuyện tới bệnh viện của nhà họ Trác, sau đó làm các loại kiểm tra, sau đó mới có thể tra được rốt cuộc là vấn đề gì.
Trác Hiểu Lam thấy ‘thao tác’ của giáo sư Cổ, khóe môi của cô ta rõ ràng mang theo vài phần chế giễu, Cổ Vũ này thật sự biết diễn, cô ta không tin tùy tiện xem như này thì có thể nhìn ra vấn đề, hoàn toàn chính là đang ra vẻ.
Trác Hiểu Lam lúc này là hoàn toàn không xem Cổ Vũ ra gì, vốn dĩ cô ta không tin trung y gì cả, trung y cũng chỉ ít nhiều có thể điều tiết cơ thể, căn bản không cứu được mạng người, tình trạng có hơi khẩn cấp, tình trạng có hơi nghiêm trọng, trung y đều không giải quyết được.
Cô ta cảm thấy những y thuật đó của Cổ Vũ chính là thổi phồng, cô ta cảm thấy y thuật của Cổ Vũ căn bản không bằng cô ta.
Đương nhiên, Trác Hiểu Lam lúc này không có nói ra lời này, cô ta đợi Cổ Vũ bị vả mặt, đợi xem náo nhiệt.
Lúc này trong phòng bệnh không có ai nói chuyện, vô cùng yên tĩnh, giáo sư Cổ bắt mạch, thần sắc không có cảm xúc gì đặc biệt.
Có điều, thời gian bắt mạch của giáo sư Cổ hiện nay rõ ràng có hơi lâu, bởi vì thời gian dài thì lộ vẻ vô cùng nghiêm túc, vô cùng ngưng trọng.
Thần sắc của Trác Thanh rõ ràng đã nhiều thêm vài phần căng thẳng và lo lắng.
Trác Hiểu Lam lúc này suýt nữa thì bật cười thành tiếng, kiểm tra không ra thì nói thẳng, diễn gì mà diễn, Cổ Vũ cho rằng thời gian vân vê như vậy thì có thể chứng tỏ bản lĩnh của ông ta sao?
Quả nhiên là ra vẻ!!
Giáo sư Cổ cuối cùng cũng kết thúc việc bắt mạch, sau đó đứng thẳng người.
“Giáo sư Cổ, có gì cần phải chú ý không? Nếu như không có, tôi bây giờ sắp xếp chuyển viện, sau đó…” Trác Thanh lúc này càng khẩn trương, càng muốn nhanh chóng làm kiểm tra cho Viên Ngữ.
“Không cần.” Giáo sư Cổ giơ tay, cắt ngang lời của Trác Thanh.
“Á? Làm sao vậy?” Trác Thanh rõ ràng khá sửng sốt, trong lòng bỗng trầm xuống, tại sao không cần, không cần là có ý gì? Lẽ nào Viên Ngữ…
Trác Thanh nhanh chóng đi kiểm tra tình trạng của Viên Ngữ, phát hiện Viên Ngữ hô hấp bình thường, lúc này mới thở phào một hơi, vừa rồi giáo sư Cổ nói không cần, anh ta còn tưởng Viên Ngữ không được rồi.
“Cậu không cần căng thẳng như vậy.” Giáo sư Cổ nhìn thấy hành vi của Trác Thanh, liền hiểu Trác Thanh là đã hiểu lầm ý của ông ta.
Trác Thanh đảo mắt, nhìn sang giáo sư Cổ, thần sắc có hơi ngây ngốc, ý gì vậy?
Không cần căng thẳng?
Loại tình trạng hiện nay của Viên Ngữ anh ta có thể không căng thẳng sao?
“Tình trạng là có hơi phức tạp, nhưng cũng không phải là vô cùng nghiêm trọng.” Giáo sư Cổ giải thích, ngữ khí rất nhẹ nhàng, giống như thật sự không nghiêm trọng.
Nhưng tình trạng của Viên Ngữ Trác Thanh là biết, loại tình trạng bây giờ còn không tính là nghiêm trọng sao?
Vậy thế nào mới tính là nghiêm trọng?
“Trước đó cô ấy làm phẫu thuật tim rất kịp lúc, cũng rất thành công, không có nguy hiểm tới tính mạng.” Ánh mắt của giáo sư Cổ lặng lẽ liếc nhìn Trác Hiểu Lam, có điều ánh mắt đó rất nhanh, cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhìn giống như vô ý liếc qua vậy thôi.
Trác Hiểu Lam cười lạnh, phẫu thuật cô ta làm đương nhiên rất thành công, Viên Ngữ đương nhiên sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng, cô ta vốn dĩ không có muốn khiến Viên Ngữ chết.
Vốn dĩ cô ta còn muốn mượn chuyện này khiếm Trác Thanh cảm kích cô ta, khiến Dương Tầm Chiêu cảm kích cô ta, dù sao là cô ta đã cứu Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam cảm thấy những lời mà Cổ Vũ nói lúc này đều là phí lời.
“Cô ta không có thể tỉnh, là vì khi bắt đầu phẫu thuật bị người ta tiêm thuốc.” Giáo sư Cổ không có tiếp tục nhìn Trác Hiểu Lam nữa, cho nên cũng không có nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Trác Hiểu Lam lúc này, giáo sư Cổ chỉ là dựa theo kết quả kiểm tra của mình mà nói ra tình trạng của Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam nghe thấy lời này của Cổ Vũ ngược lại đã sững ra, Cổ Vũ vậy mà kiểm tra ra được Viên Ngữ là bị tiêm thuốc, hơn nữa Cổ Vũ còn biết là vào trước khi phẫu thuật?
Cổ Vũ chỉ bắt mạch thì có thể phát hiện những điều này sao?
Đoán mò à?
“Giáo sư Cổ, ông biết là thuốc gì không?” Trác Thanh là trực tiếp sững ra, bắt mạch thì có thể biết nhiều như vậy, những điều này anh ta là hoàn toàn không làm được, không có thiết bị tinh vi, rất nhiều tình trạng anh ta đều không thể nắm chắc, đây cũng là nguyên nhân anh khẩn trương muốn chuyển Viên Ngữ tới bệnh viện của nhà họ Trác.
“Gây ra tình trạng hôn mê không tỉnh của cô ấy có ba loại thuốc, nếu đây là hành động có mưu tính trước, vậy thì người tiêm thuốc là muốn khiến cô ấy cả đời đều không tỉnh lại được.” Lông mày của giáo sư Cổ hơi nhíu chặt lại, giáo sư Cổ đương nhiên biết đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, tiêm ba loại thuốc đó cho bệnh nhân, không để bệnh nhân tỉnh lại, còn không để bệnh nhân chết đi, đây tuyệt đối là người có y thuật rất cao mới có thể làm được.
Là một bác sĩ, vậy mà dùng loại độc thủ này với bệnh nhân, chuyện như này là tuyệt đối không thể tha thứ.
Trác Hiểu Lam vốn mang vẻ thản nhiên đã lập tức thay đổi rồi, Cổ Vũ vừa rồi nói Viên Ngữ là vì bị tiêm thuốc mới dẫn tới tình trạng hôn mê không tỉnh, cô ta còn cảm thấy Cổ Vũ là đoán mò, nhưng lúc này Cổ Vũ trực tiếp nói ra Viên Ngữ là bị tiêm ba loại thuốc thì Trác Hiểu Lam không thể không kinh ngạc.
Cô ta trước đó quả thực đã tiêm ba loại thuốc cho Viên Ngữ, không phải là một loại hiệu quả không đủ tốt, thật ra một loại thuốc cũng có thể khiến Viên Ngữ cả đời không tỉnh.
Nhưng nếu chỉ là một loại thuốc, vậy thì liều lượng tương đối nhiều, cô ta cũng là lo lắng về sau Trác Thanh sẽ làm kiểm tra cho Viên Ngữ, sau đó tra ra được, cô ta là lo lắng Trác Thanh cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Cho nên cô ta mới dùng ba loại thuốc, Trác Thanh có thế nào đi nữa cũng sẽ không ngờ cô dùng ba loại thuốc cho Viên Ngữ, hơn nữa Trác Thanh cho dù kiểm tra, cũng chưa chắc có thể tra ra hết ba loại thuốc, chỉ cần Trác Thanh tới lúc đó sai sót một loại thuốc thì không thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại được.
Trác Hiểu Lam chính là vì đề phòng Trác Thanh cứu Viên Ngữ tỉnh lại mới làm như vậy.
Nhưng Trác Hiểu Lam thế nào cũng không ngờ, Cổ Vũ chỉ bắt mạch cho Viên Ngữ thì phát hiện rồi.
Trác Hiểu Lam lúc này hai mắt nhìn chằm chằm giáo sư Cổ, sắc mặt rõ ràng có hơi khó coi.
Có điều, cô ta nghĩ, cho dù Cổ Vũ biết cô ta đã tiêm ba loại thuốc cho Viên Ngữ, Cổ Vũ cũng chưa chắc có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại được.
Cho dù có thể cứu tỉnh, cũng phải tốn rất thời gian rất dài, nhanh nhất cũng phải mấy vài tháng, nói không chừng phải mấy năm.
Nghĩ tới đây, Trác Hiểu Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta căn bản không cần quá lo lắng.
Trác Thanh hai mắt bắn thẳng sang Trác Hiểu Lam, ánh mắt đó tựa như thanh kiếm sắc bén đã tẩm độc, hận không thể trực tiếp đâm vài lỗ trên người Trác Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam sao lại độc, sao có thể ác như vậy?
Trác Hiểu Lam vậy mà tiêm ba loại thuốc cho Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam rất rõ ràng là đang đề phòng anh ta, Trác Hiểu Lam là lo lắng anh ta cửu Viên Ngữ tỉnh lại.
Trác Hiểu Lam chính là đánh chủ ý muốn khiến Viên Ngữ hôn mê không tỉnh cả đời, Trác Hiểu Lam biết rõ anh ta yêu sâu đậm Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam sao có thể ra tay tàn độc như thế chứ.
Cho dù Viên Ngữ không phải là người anh ta yêu sâu sắc, cho dù Viên Ngữ là người Trác Hiểu Lam không quen biết, Trác Hiểu Lam cũng không thể tàn độc như vậy.
Trác Hiểu Lam kinh ngạc trước ánh mắt của Trác Thanh lúc này, người em trai này của cô ta trước nay tính tình luôn tốt, hơn nữa luôn dễ mềm lòng, cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Trác Thanh, dường như muốn ăn cô ta vậy.
Sắc mặt của Trác Hiểu Lam lúc này cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng cô ta của lúc này vẫn không có bất kỳ sự áy náy và chột dạ gì cả, cô ta vẫn không cảm thấy mình đã làm sai cái gì.
CHƯƠNG 1328: ĐẶC SẮC RỒI (2)
Nhưng Trác Hiểu Lam của lúc này vẫn không có bất kỳ sự áy náy và chột dạ gì cả, cô ta vẫn không cảm thấy mình đã làm sai cái gì.
“Giáo sư Cổ, ông biết là ba loại thuốc nào sao? Viên Ngữ còn có thể cứu tỉnh được không?” Trác Thanh thu lại ánh mắt nhìn Trác Hiểu Lam, anh ta lúc này quả thật hận không thể giết chết Trác Hiểu Lam, nhưng anh ta biết còn có chuyện càng quan trọng hơn đang đợi anh ta đi làm, anh ta phải làm rõ tình hình của Viên Ngữ, anh ta phải nghĩ cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện tàn độc như vậy, tự nhiên sẽ chịu trừng phạt đáng phải chịu.
Trác Hiểu Lam nghe thấy lời của Trác Thanh, trong lòng lại cười lạnh, Trác Thanh tưởng rằng Cổ Vũ là thần sao?
Bắt mạch thì có thể biết được cô ta đã tiêm ba loại thuốc nào cho Viên Ngữ?
Ba loại thuốc cô ta tiêm cho dù làm các loại hóa nghiệm cũng không dễ kiểm tra ra được, càng huống chi, phẫu thuật tới nay đã qua mấy tiếng rồi, thuốc trong cơ thể Viên Ngữ cũng giải phóng gần hết rồi.
Bây giờ cho dù làm các loại hóa nghiệm tinh vi cũng chưa chắc có thể chắc chắn là ba loại thuốc nào, cho nên Trác Hiểu Lam bây giờ không lo lắng.
Nhưng tiếp theo giáo sư Cổ lại nói ra chính xác ba loại thuốc mà Trác Hiểu Lam đã tiêm cho Viên Ngữ.
Giọng của giáo sư Cổ không lớn, nhưng nói rất rõ ràng, giọng điệu cũng rất kiên quyết, đều không mang một chút chần chừ, có thể nhìn ra giáo sư Cổ là rất chắc chắn, không phải là đoán.
Trác Hiểu Lam hoàn toàn ngây ngốc, hai mắt cô ta lập tức trợn tròn, nhìn chằm chằm giáo sư Cổ, ánh mắt đó giống như nhìn quái vật vậy, cô ta thế nào cũng không dám tin giáo sư Cổ chỉ dựa vào bắt mạch thì biết được ba loại thuốc mà cô ta đã tiêm cho Viên Ngữ.
Điều này sao có thể chứ? Cô ta thật sự không dám tin.
Không, điều này không thể nào, điều này tuyệt đối không thể nào.
Nhưng thuốc tiêm cho Viên Ngữ là chính cô ta làm, không có qua tay của ai khác, cũng tuyệt đối không có người thứ hai biết được, ngay cả Trác Thanh cũng không biết, giáo sư Cổ chắc chắn là không thể biết.
Lúc này, Trác Hiểu Lam chỉ cảm thấy trái tim không theo không chế mà đập nhanh, tốc độ đó rất nhanh, rất nhanh, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh, Trác Hiểu Lam cảm thấy cứ tiếp tục đập như này, tim của cô ta khả năng sẽ bạo nổ bất cứ lúc nào.
Lúc này, Trác Hiểu Lam cuối cùng cũng ý thức được cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn, núi cao có núi cao hơn.
Y thuật của Cổ Vũ là thật sự giỏi, những lời đồn bên ngoài kia đều là thật, chứ không phải là thổi phồng.
Trác Hiểu Lam lúc này cũng thật sự ý thức tới việc sự hãi, Cổ Vũ nếu có thể dễ dàng tra được ba loại thuốc mà cô ta tiêm cho Viên Ngữ, vậy thì Cổ Vũ liệu có cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại hay không, nếu như Viên Ngữ tỉnh lại, chuyện của cô ta sẽ bại lộ rồi.
Không, không được, cho dù Cổ Vũ biết ba loại thuốc này, Cổ Vũ muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại cũng tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Đúng, tuyệt đối không có đơn giản như vậy, Cổ Vũ có giỏi hơn nữa, muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại nhanh nhất cũng phải mất mấy tháng.
Trác Hiểu Lam nói bản thân phải bình tĩnh, không được hoảng, mọi chuyện đều ở trong tầm kiểm soát của cô ta, sẽ không có chuyện, tuyệt đối sẽ không có chuyện, cô ta tuyệt đối không cho phép có chuyện bất lợi xảy ra với bản thân.
Bọn họ cứu Viên Ngữ tỉnh lại ít nhất phải mất mấy tháng, thời gian mấy tháng này, cô ta nhất định có thể sắp xếp ổn mọi chuyện.
Hơn nữa ba của Viên Ngữ còn ở trong tay cô ta, tới lúc đó cô ta vẫn có thể khống chế Viên Ngữ.
“Trác Hiểu Lam, chị thật ác, chị thật sự kẻ tâm thần bệnh hoạn.” Trác Thanh sau khi nghe thấy ba loại thuốc mà giáo sư Cổ nói ra thì cũng hoàn toàn ngơ ra rồi, anh ta nhìn sang Trác Hiểu Lam, không những trong ánh mắt tràn ngập sát ý, ngay cả trong giọng nói đều là sát ý.
Trác Hiểu Lam đây là một chút cơ hội cho không cho Viên Ngữ.
Bản thân Trác Thanh chính là bác sĩ, hơn nữa y thuật của anh ta cũng không tệ, anh ta đương nhiên biết sự lợi hại của ba loại thuốc mà vừa rồi giáo sư Cổ đã nói, anh ta vốn còn có chút không quá tin lời của giáo sư Cổ, bởi vì anh ta trong vô thức vẫn là cảm thấy Trác Hiểu Lam không ác tới mức độ đó.
Nhưng anh ta vừa rồi đã nhìn rõ phản ứng của Trác Hiểu Lam khi nghe thấy lời của giáo sư Cổ, lúc đó, Trác Thanh biết rõ những lời mà giáo sư Cổ nói là đúng.
Trác Hiểu Lam thật sự là ác tới mức bệnh hoạn.
“Trác Hiểu Lam, em sẽ không tha cho chị, tuyệt đối sẽ không tha cho chị.” Trác Thanh lúc này hằn học nghiến răng nghiến lợi, sát ý trong giọng nói đó nghe mà khiến người ta kinh hãi trong lòng.
Trác Hiểu Lam làm hại Viên Ngữ như vậy, thù này anh ta nhất định phải báo thay cho Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam lúc này là có hơi hoảng, đặc biệt là khi chạm vào ánh mắt tràn ngập sát ý đó của Trác Thanh, trong lòng Trác Hiểu Lam thật sự rất sợ hãi, nhưng khi cô ta nghe thấy lời uy hiếp rõ ràng đó của Trác Thanh, cô ta lại trực tiếp cười lạnh: “Đừng đem chuyện gì cũng đổ hết lên người chị, không có chứng cứ, có một số lời cuối cùng không nên nói bừa.”
Lúc này, giọng nói của Trác Hiểu Lam vẫn mang vẻ có lý chẳng sợ như vậy, thật sự là không có một chút xíu áy náy và chột dạ.
Hàn Nhã Thanh là hoàn toàn sửng sốt, lúc này, Hàn Nhã Thanh đều không biết là nên nói tố chất tâm lý của Trác Hiểu Lam quá mạnh, hay là nên nói da mặt của Trác Hiểu Lam thật sự là quá dày rồi.
“Trác Hiểu Lam, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, chị tưởng chị thoát được sao?” Mắt của Trác Thanh đều đỏ rồi, anh ta quả thật không dám tin, tới loại tình trạng này, Trác Hiểu Lam vậy mà vẫn là thái độ như này.
“Đợi em lấy ra được chứng cứ rồi nói tiếp.” Trác Hiểu Lam rất điềm nhiên, cái gì mà lưới trời lồng lộng, mặc kệ chuyện gì cũng phải lấy ra chứng cứ mới được.
“Đợi Viên Ngữ tỉnh lại, chuyện cô làm tự nhiên sẽ không giấu được nữa.” Đường Lăng thật sự là không nhìn nổi được nữa, dáng vẻ của Trác Hiểu Lam lúc này ở trong mắt của Đương Lăng so với người bất chấp đạo lý thì không có gì khác biệt, đương nhiên Đường Lăng càng không nhìn nổi Trác Thanh đau lòng và buồn bã như vậy.
Trác Hiểu Lam đảo mắt nhìn sang Đường Lăng, cười lạnh: “Vậy mấy người cũng phải có cách cứu cô ta tỉnh lại mới được.”
Cho dù bọn họ biết ba loại thuốc này, muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại cũng không có đơn giản như vậy.
Đương nhiên, cho dù bọn họ biết ba loại thuốc, khả năng Viên Ngữ cả đời không tỉnh lại vẫn rất lớn.
Lớn cỡ nào? Để cô ta từ từ nghĩ xem, tỷ lệ Viên Ngữ không tỉnh lại chắc ít nhất có hơn một nửa.
Đường Lăng nghe thấy lời của Trác Hiểu Lam thì hơi sững ra, sau đó nhanh chóng nhìn sang Trác Thanh.
Trác Thanh khẽ lắc đầu với Đường Lăng, ý tứ đó rất rõ ràng, tuy biết thuốc mà Trác Hiểu Lam tiêm cho Viên Ngữ, nhưng muốn cứu người tỉnh lại, vẫn là rất khó, rất khó.
Khả năng vẫn là không có hy vọng gì.
“Trác Hiểu Lam, mặc kệ Viên Ngữ có thể tỉnh lại chỉ tội chị hay không, em đều sẽ không tha cho chị.” Trác Thanh hai mắt tựa như khát máu, đỏ tới đáng sợ, mà sát ý đó của anh ta nhìn trông không thể khống chế rồi.
Ý trong câu nói này của Trác Thanh đã rất rõ ràng, cho dù Viên Ngữ không thể chỉ tội Trác Hiểu Lam, cho dù không có chứng cứ, Trác Thanh đều sẽ không tha cho Trác Hiểu Lam.
Rất rõ ràng Trác Thanh là muốn làm chuyện gì đó trong âm thầm.
“Trác Thanh, chị thấy em là bị điên rồi.” Trác Hiểu Lam rõ ràng không ngờ Trác Thanh sẽ nói ra lời như này, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Trác Thanh, trong lòng cô ta vẫn có hơi bất an.
“Đối phó với kẻ điên như chị, cũng chỉ có dùng cách hơi điên rồ thôi.” Trác Thanh lúc này rõ ràng là rất hận, nên nói Trác Thanh lúc này là hoàn toàn bộc phát rồi, anh ta dự định cho dù liều cái mạng của mình cũng sẽ không tha cho Trác Hiểu Lam.
Cùng lắm thì một mạng đền một mạng.
“Đồ điên, thật sự là đồ điên.” Trác Hiểu Lam thấy dáng vẻ của Trác Thanh lúc này, cơ thể rõ ràng cứng đờ, bước chân thậm chí vô thức lùi lại mấy bước: “Trác Thanh, em như này, chị có thể báo cảnh sát.”
Mấy người trong phòng bệnh nghe thấy lời của Trác Thanh đều sửng sốt, bọn họ còn chưa báo cảnh sát, Trác Hiểu Lam vậy mà muốn báo cảnh sát, thật là quá nực cười rồi.
“Được, vậy thì báo cảnh sát, tôi ngược lại xem thử chị có dám hay không?” Trác Thanh cười lạnh, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện tàn độc như vậy lại còn dám đi báo cảnh sát?
“Trác Thanh, em không có chứng cứ chỉ tội chị, nhưng chỉ với những lời vừa rồi của em, chị có thể kiện em.” Trác Hiểu Lam cảm thấy Trác Thanh lúc này là bị ép tới điên rồi, hết cách rồi, cho nên lúc này cô ta ngược lại không có lo lắng, không căng thẳng, cũng càng không sợ hãi.
Dáng vẻ của Trác Thanh lúc này ngược lại đã nói rõ Trác Thanh không thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, nếu đã như vậy, cô ta hoàn toàn không cần lo lắng, chỉ cần Viên Ngữ không tỉnh lại được, bọn họ đều không thể làm gì được cô ta.
Đám người Hàn Nhã Thanh trong phòng bệnh nghe thấy lời của Trác Hiểu Lam, đều lũ lượt trầm mặc không nói.
Bởi vì Trác Hiểu Lam nói rất đúng, Viên Ngữ không tỉnh lại, không có chứng cứ, bọn họ bây giờ quả thật không thể làm gì được Trác Hiểu Lam?
Trác Hiểu Lam thấy mấy người đều không nói gì, trong lòng càng đắc ý, khóe môi cũng bất giác nhếch lên lộ ra ý cười, đấu với cô ta, mấy người bọn họ cùng lên cũng không phải là đối thủ của cô ta..
Trác Hiểu Lam còn nhìn sang Hàn Nhã Thanh, cố tình làm ra một động tác khiêu khích.
“Cãi cái gì mà cãi, có gì phải cãi nhau chứ.” Giáo sư Cổ hai mắt quét qua mấy người, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Mấy người khẩn trương cái gì chứ, chút chuyện nhỏ như vậy, còn lôi thôi cái gì?”
CHƯƠNG 1329: SỰ VIỆC ĐẢO NGƯỢC, ĐẶC SẮC (1)
“Cãi cái gì mà cãi, có gì phải cãi nhau chứ.” Giáo sư Cổ hai mắt quét qua mấy người, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Mấy người khẩn trương cái gì chứ, chút chuyện nhỏ như vậy, còn lôi thôi cái gì?”
Lời này của giáo sư Cổ vừa dứt, mấy người đều đồng loạt ngây ra.
Chuyện nhỏ? Đây là chuyện nhỏ sao?
Viên Ngữ bây giờ hôn mê không tỉnh, khả năng cả đời đều không tỉnh lại được, đây là chuyện nhỏ?
Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện độc ác như vậy, bọn họ bây giờ không lấy ra được chứng cứ, không thể làm gì được Trác Hiểu Lam, đây là chuyện nhỏ sao?
Bây giờ Trác Hiểu Lam còn đang ở trước mặt bọn họ ngang ngược đắc ý, đây là chuyện nhỏ sao?
Mỗi một chuyện này, sợ là không có một chuyện nào là chuyện nhỏ nhỉ?
Chuyện nhỏ mà giáo sư Cố nói rốt cuộc là chỉ chuyện nào chứ?!
Nhất thời ánh mắt của mấy người đều đồng loạt nhìn sang giáo sư Cổ.
“Người đâu có chết, chỉ là hôn mê, chút chuyện nhỏ như vậy, mấy người còn muốn như nào?” Giáo sư Cổ ở trong cái nhìn chăm chú của mấy người mà đưa ra lời giải thích.
Ý của giáo sư Cổ chính là chuyện Viên Ngữ hôn mê không tỉnh là chuyện nhỏ.
Mấy người lại ngây ra, theo giáo sư Cổ thấy đây là chuyện nhỏ sao?
Tình trạng hiện nay của Viên Ngữ nghiêm trọng cỡ nào, nhìn dáng vẻ vừa rồi của Trác Thanh là biết.
Nhìn bộ dạng không mấy hy vọng sẽ cứu Viên Ngữ tỉnh lại được của Trác Thanh, nếu không vừa rồi Trác Thanh cũng sẽ không nói ra lời như thế với Trác Hiểu Lam.
Đương nhiên, Viên Ngữ hôn mê không tỉnh là căn nguyên của mọi chuyện, nhưng giáo sư Cổ vừa rồi nói đây là chuyện nhỏ.
Ý trong lời này của giáo sư Cổ có phải là ông ta có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại không?
Là như này không sai nhỉ? Chắc có thể hiểu như này?
“Giáo sư Cổ, lời này của ông là có ý gì? Ông có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại sao?” Sau khi Trác Thanh phản ứng lại, không nhịn được mà khẩn trương hỏi, có điều Trác Thanh lúc này không ôm hy vọng quá lớn, bởi vì anh quá rõ tình trạng hiện nay của Viên Ngữ.
Anh ta thậm chí nghi ngờ mình khả năng là hiểu sai ý của giáo sư Cổ, có điều tận đáy lòng của Trác Thanh vẫn dấy lên một tia hy vọng như vậy, anh ta hy vọng không phải là anh ta hiểu sai, anh ta cũng hy vọng giáo sư Cổ có thể cứu được Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam lúc này cũng hoàn toàn sững ra, không có ngang ngược giống như vừa rồi, cũng không có vẻ đắc ý nữa, hai mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào giáo sư Cổ, chờ câu trả lời của giáo sư Cổ.
“Tình trạng của cô ấy không phải là quá nghiêm trọng, tôi kê một toa thuốc cho cô ấy, cậu sắc cho cô ấy uống, sau khi uống thì cô ấy có thể tỉnh lại rồi.” Giáo sư Cổ nhìn vào đôi mắt ẩn chứa sự mong chờ đó của Trác Thanh, khóe môi hơi nhếch lên: “Đâu phải là chuyện gì quá lớn, yên tâm đi.”
Lần này, lời của giáo sư Cổ đã nói vô cùng rõ ràng rồi, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều có thể nghe hiểu.
“Thật sao, ông thật sự có cách, quá tốt rồi, thật sự là quá tốt rồi.” Trác Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, anh ta tới bây giờ vẫn cảm thấy đó là chuyện không thể nào, nhưng anh ta tin tưởng giáo sư Cổ, hơn nữa giáo sư Cổ vừa rồi rất bình tĩnh, không có một chút khó xử, ngữ khí của giáo sư Cổ cũng rất chắc chắn, anh ta không có lý do để nghi ngờ.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Trác Thanh sẽ không vì chuyện mình không làm được mà cho rằng người khác cũng không làm được.
“Sao có thể chứ, điều này căn bản không thể nào.” Lúc này Trác Hiểu Lam cũng không thể duy trì vẻ lạnh lùng của trước đó được nữa, cô ta thậm chí không kìm được mà trực tiếp gầm lên.
Cô ta đã dùng ba loại thuốc với Viên Ngữ, ba loại thuốc kết hợp lại gây ra tình trạng Viên Ngữ hôn mê không tỉnh, tình trạng này như trúng ba loại độc, ba loại độc chắc chắn cần các loại thuốc giải khác nhau mới có thể giải, hơn nữa còn phải bắt buộc tìm được chính xác thuốc giải mới được.
Nhưng Cổ Vũ lại nói chỉ cần kê một toa thuốc thì có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, điều này sao có thể chứ?
Trác Hiểu Lam vốn tưởng cho dù Cổ Vũ với Trác Thanh có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, vậy ít nhất cũng phải mất thời gian mấy tháng, nhưng nghe ý tứ của Cổ Vũ là lập tức thì có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Không, không thể, điều này là tuyệt đối không thể nào.
Cổ Vũ không thèm liếc nhìn Trác Hiểu Lam, hoàn toàn phớt lờ cô ta.
“Chị không làm được, không thể hiện rằng người khác cũng làm không được.” Trác Thanh lạnh lùng liếc nhìn Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam lúc này rõ ràng là hoảng rồi, Trác Hiểu Lam sợ Viên Ngữ tỉnh lại, sợ Viên Ngữ chỉ tội cô ta.
Phản ứng hiện nay của Trác Hiểu Lam cũng đã chứng minh những chuyện đó chính là cô ta làm.
Cổ Vũ đã kê xong toa thuốc, trực tiếp đưa tới trước mặt Trác Thanh: “Đi sắc thuốc đi.”
“Được.” Trác Thanh vội vàng nhận lấy toa thuốc, anh ta là bác sĩ, chuyện này do anh ta làm là thích hợp nhất, trong phòng bệnh lúc này có nhiều người như vậy, anh ta cũng không lo lắng Trác Hiểu Lam sẽ động tay chân với Viên Ngữ.
Trác Thanh cầm toa thuốc nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Trác Thanh rời đi, hai mắt hơi lóe lên, mười mấy phút sau, Hàn Nhã Thanh cũng tìm được cớ rời khỏi phòng bệnh.
Hàn Nhã Thanh sau khi rời khỏi phòng bệnh thì trực tiếp đi tìm Trác Thanh, Trác Thanh đang đích thân sắc thuốc.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Trác Thanh nhìn thấy sắc mặt thay đổi rõ ràng của Hàn Nhã Thanh, trong giọng nói cũng mang theo vài phần căng thẳng, anh ta tưởng rằng là Viên Ngữ đã xảy ra chuyện gì sau đó Hàn Nhã Thanh chạy tới thông báo cho anh ta.
“Không có, Viên Ngữ không sao?” Hàn Nhã Thanh biết anh ta tại sao lại lo lắng: “Tôi tới tìm anh là có một chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Trác Thanh nghe thấy không phải là Viên Ngữ xảy ra chuyện, bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Anh biết Trác Hiểu Lam còn có phòng phẫu thuật khác không?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy vấn đề này chỉ có thể hỏi Trác Thanh, dù sao Trác Thanh là em trai ruột của Trác Hiểu Lam, có lẽ sẽ biết một chút tình hình.
“Phòng phẫu thuật khác sao? Bản thân chị ấy có bệnh viện…” Lông mày của Trác Thanh nhíu lại, rõ ràng có hơi không quá hiểu ý của Hàn Nhã Thanh.
“Ý tôi nói là ngoài bệnh viện ra.” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ, sau đó nói tiếp: “Năm đó ba của Viên Ngữ bị suy tim, tình trạng rất nghiêm trọng, trừ phi phẫu thuật ghép tim, nếu không không sống được bao lâu, Trác Hiểu Lam nếu bây giờ còn thể uy hiếp được Viên Ngữ, liền chứng minh được ba của Viên Ngữ còn sống, vậy thì năm đó Trác Hiểu Lam chắc chắn là người làm phẫu thuật cho ba của Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam làm phẫu thuật chắc chắn là phải giấu anh, mà anh nhiều năm như vậy cũng luôn không có phát hiện, cho nên tôi nghi ngờ cô ta còn có phòng phẫu thuật khác.”
Trác Thanh sững ra, lông mày càng nhíu chặt, rõ ràng là đang suy nghĩ, nhưng một lát sau, anh ta khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, chuyện của chị ấy tôi biết không nhiều.”
“Anh có cách có thể tìm được phòng phẫu thuật này của cô ta không?” Hàn Nhã Thanh trước đó cũng nghĩ Trác Thanh khả năng không biết, dù sao khi Trác Hiểu Lam làm chuyện này chắc chắn là giấu Trác Thanh, có điều Trác Thanh có lẽ có thể tìm giúp.
“Anh cũng biết Trác Hiểu Lam chính là dùng ba của Viên Ngữ đến uy hiếp Viên Ngữ, nếu không cứu ba của Viên Ngữ từ trong tay của Trác Hiểu Lam ra, cho dù Viên Ngữ tỉnh lại, khả năng cũng không dám chỉ tội Trác Hiểu Lam…” Lời nói của Hàn Nhã Thanh hơi khựng lại, cô cũng biết chuyện này bản thân cô ta là có lòng riêng, dù sao bây giờ bọn họ chưa có tra được chứng cứ mà Trác Hiểu Lam làm những chuyện đó, bây giờ hy vọng duy nhất đều đặt trên người của Viên Ngữ.
Cho nên cô chắc chắn là hy vọng sau khi Viên Ngữ tỉnh lại có thể chỉ tội Trác Hiểu Lam, mà muốn khiến Viên Ngữ chỉ tội Trác Hiểu Lam, bắt buộc phải loại trừ mối lo ngại này của Viên Ngữ.
Nhưng Hàn Nhã Thanh cũng biết Trác Hiểu Lam ở trong phương diện chữa trị bệnh tim quả thật rất giỏi, nếu như bọn họ tìm được ba của Viên Ngữ, sau đó Trác Hiểu Lam từ chối tiếp tục chữa trị cho ba của Viên Ngữ, khả năng sẽ tạo thành một số nguy hiểm.
“Anh yên tâm, tôi có thể giúp anh tìm chuyên gia tốt nhất trong phương diện tim mạch tới chữa trị cho ba của Viên Ngữ.” Câu nói này của Hàn Nhã Thanh xem như là cho một lời hứa nhất định, cô cũng quả thật quen biết một người như vậy.
Y thuật của người đó không kém hơn Trác Hiểu Lam, ở trong phương diện chữa trị bệnh tim cũng là vô cùng xuất sắc, cũng tuyệt đối không kém Trác Hiểu Lam.
“Cô cho dù không nói, tôi cũng phải cứu ba của Viên Ngữ ra khỏi tay của Trác Hiểu Lam, tôi không thể tiếp tục để Viên Ngữ chịu uy hiếp của Trác Hiểu Lam nữa, hơn nữa tôi cũng đã mời một chuyên gia trong phương diện tim mạch tới, vốn dĩ là mời cho Viên Ngữ.” Trác Thanh trước đó là không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghe Hàn Nhã Thanh nói tới chuyện này, anh ta so với Hàn Nhã Thanh càng muốn cứu ba của Viên Ngữ ra khỏi tay của Trác Hiểu Lam hơn.
Trác Hiểu Lam lợi dụng ba của Viên Ngữ đã uy hiếp Viên Ngữ rất nhiều lần rồi, Trác Hiểu Lam đầu tiên là bức ép Viên Ngữ chia tay với anh ta, lại bức ép Viên Ngữ đưa túi văn kiện cho anh ta, bây giờ thậm chí còn bức bép Viên Ngữ tự giết.
Anh ta tuyệt đối không thể để Viên Ngữ chịu uy hiếp như này của Trác Hiểu Lam nữa.
“Tôi cũng giúp anh liên lạc với vị bác sĩ mà tôi quen kia, y thuật của anh ta cũng rất giỏi.” Hàn Nhã Thanh nghe thấy Trác Thanh đáp ứng thì thở phào nhẹ nhõm, Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, chỉ có cứu được ba của Viên Ngữ ra ngoài, chuyện tiếp theo mới có thể thuận lợi tiến hành.
“Nhưng, tôi đối với tình hình của Trác Hiểu Lam cũng không hiểu nhiều, muốn tìm được phòng phẫu thuật của chị ấy khả năng có hơi khó.” Lông mày của Trác Thanh lần nữa hơi nhíu lại, đây cũng là một vấn đề rất phiền phức.
CHƯƠNG 1330: SỰ VIỆC ĐẢO NGƯỢC, ĐẶC SẮC (2)
Lông mày của Trác Thanh lần nữa hơi nhíu lại, đây cũng là một vấn đề rất phiền phức.
“Viên Ngữ ở thành phố A, ba của cô ấy nhất định cũng ở thành phố A, trong tư liệu tám năm này mà chúng tôi tra được vào trước đó không có tin tức liên quan tới ba của Viên Ngữ, cho nên ba của Viên Ngữ chắc là sống ở phòng phẫu thuật của Trác Hiểu Lam thời gian rất lâu, hơn nữa chắc chắn là nơi tương đối bí mật, tương đối khuất, đứng dưới tên Trác Hiểu Lam có căn nhà phù hợp với những điều kiện này không?” Hàn Nhã Thanh sớm đã nghĩ tới những vấn đề này, Hàn Nhã Thanh cảm thấy phòng phẫu thuật này của Trác Hiểu Lam có khả năng nhất là trong căn nhà nào đó đứng dưới tên của Trác Hiểu Lam.
Tuy nhiên, muốn tra được nhà đứng dưới tên Trác Hiểu Lam không phải là quá khó, nhưng muốn không có được sự đồng ý của Trác Hiểu Lam mà bước vào thì không dễ, có điều nếu như có sự giúp đỡ của Trác Thanh thì tương đối đơn giản hơn, dù sao Trác Thanh là em trai ruột của Trác Hiểu Lam.
Đây cũng là một trong những lý do lớn nhất mà Hàn Nhã Thanh tìm Trác Thanh giúp đỡ.
“Cô nói như vậy tôi ngược lại nghĩ ra rồi, ở thành phố A chị ấy quả thật có một căn nhà như vậy, ở ngoại ô phía bắc của Thành Bắc, là một biệt thự đơn độc, bình thường chị ấy rất ít tới, tôi chưa từng tới, chị ấy cũng chưa từng dẫn người ngoài tới.” Trác Thanh dù sao cũng là em trai ruột của Trác Hiểu Lam, đối với một vài chuyện của Trác Hiểu Lam vẫn là biết, cho nên, Hàn Nhã Thanh vừa nói thì anh ta đã nghĩ tới một nơi như này.
“Anh có thể nghĩ cách vào trong không?” Mắt của Trác Hiểu Lam sáng lên, cô ta vốn không có đặt hy vọng quá lớn lên người của Trác Thanh, không ngờ Trác Thanh vậy mà cung cấp thông tin hữu dụng như vậy.
Có điều ba của Viên Ngữ rốt cuộc có ở trong căn biệt thự đó không vẫn cần phải đi xem mới biết được.
Bây giờ việc cuối cùng là phải nhanh chóng đi xem xét tình hình nhưng không được kinh động tới Trác Hiểu Lam, bởi vì một khi Trác Hiểu Lam phát giác, cô sợ Trác Hiểu Lam sẽ chuyển người đi.
“Tôi chưa từng tới đó, không có chìa khóa của biệt thự.” Trác Thanh có hơi khó xử, chỉ là mắt của anh ta nhanh chóng lóe lên, sau đột nhiên nói: “Tìm người mở khóa chắc không khó.”
Loại chuyện này anh ta cảm thấy không có cần thiết phải duy trì phong độ đàn ông gì đó.
“Được, chủ ý này không tồi.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, rất là tán thành cách của Trác Thanh, Hàn Nhã Thanh chỉ là lo lắng nếu như chần chừ nữa sẽ bị Trác Hiểu Lam phát giác, cho nên cách của Trác Thanh vừa hay vừa lòng của cô.
“Vậy còn đợi cái gì, bây giờ thì đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Cậu hai Trác hiếm một lần làm được chuyện xuất sắc như này, cho nên biểu hiện vô cùng vui mừng, nếu đã quyết định rồi, vậy thì mau đi làm.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, trong mắt nhiều thêm vài phần ý cười, nói thật cô không ngờ cậu hai Trác vậy mà còn có một mặt này, nói thật khá khiến cô bất ngờ, nếu cậu hai Trác đã mở lời, Hàn Nhã Thanh càng không có lý do trì hoãn nữa: “Được, tôi bây giờ đi liên lạc với Cố Ngũ, dưới trướng anh ta chắc có người giỏi phương diện này.”
“Ừm, chuyện sắc thuốc bên này tôi tìm người canh, sau đó tôi đi cùng cô, có tôi ở đó, xong việc có thể tránh được không ít phiền phức.” Trác Thanh là người thông minh, có vài chuyện nghĩ rất chu toàn, có tầng quan hệ giữa anh ta và Trác Hiểu Lam tồn tại này, cho dù xong việc Trác Hiểu Lam muốn kiện bọn họ, anh ta cũng ít nhiều có thể cho một lý do, dù sao còn có ba mẹ ở đó, sẽ không để anh ta vì chuyện này mà thật sự dính tới quan tòa.
Hàn Nhã Thanh tìm Trác Thanh chính là vì nguyên nhân này, lúc này nghe thấy lời này của Trác Thanh, Hàn Nhã Thanh càng là hài lòng, cô đột nhiên phát hiện cậu hai Trác thật ra không vô vị tẻ nhạt như những gì bình thường anh ta thường tỏ ra.
Cậu hai Trác thật ra vẫn là rất đáng yêu.
Nói làm là làm, Hàn Nhã Thanh lập tức liên lạc với Cố Ngũ, Cố Ngũ cũng trực tiếp sắp xếp một người rất giỏi về phương diện mở khóa, sau đó cho người đó trực tiếp tới địa vị mà Hàn Nhã Thanh gửi cho anh ta, như thế cũng có thể tiết kiệm một chút thời gian.
Trác Thanh tìm một người anh ta tin tưởng nhất, cũng rất đáng tin giúp sắc thuốc, dặn dò người đó mấy câu, bảo anh ta sau khi thuốc sắc xong thì trực tiếp đưa tới phòng bệnh, sau đó bèn cùng Hàn Nhã Thanh rời khỏi bệnh viện.
Bởi vì căn biệt thự của Trác Hiểu Lam ở ngoại ô, khoảng cách có hơi xa, Hàn Nhã Thanh với cậu hai Trác lái xe đã mất hơn hai tiếng mới tới nơi.
Hàn Nhã Thanh với cậu hai Trác khi tới nơi Cố Ngũ và người mở khóa kia đã tới rồi, đang đợi bọn họ.
“Mợ chủ, người tôi đã dẫn tới rồi.” Cố Ngũ nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, thái độ rất cung kính, Cố Ngũ biết rõ tình cảm của lão đại nhà anh ta dành cho Hàn Nhã Thanh, lão đại nhà anh ta đều phải nghe lời của Hàn Nhã Thanh, anh ta có thể không tôn trọng sao?
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh đây là lần đầu tiên gặp Cố Ngũ, số điện thoại của Cố Ngũ cũng là cô trước đó mới đòi Dương Tầm Chiêu, đối với thái độ cung kính mà Cố Ngũ đối với cô lúc này, Hàn Nhã Thanh có hơi muốn cười.
Hàn Nhã Thanh biết chuyện của Diêm Môn trên cơ bản đều do Cố Ngũ quản lý, Dương Tầm Chiêu bình thường đều rất ít khi nhúng tay vào, chuyện Diêm Môn làm Hàn Nhã Thanh cũng hiểu một chút, một người như này mang dáng vẻ cung kính thật sự có hơi ngược đời.
“Sững ra đó làm gì, động thủ đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Cố Ngũ vẫn cung kính đứng đó, người Cố Ngũ dẫn tới cũng càng là đứng ở một bên không nhúc nhích, Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà thúc giục.
“Mau lên.” Cố Ngũ lập tức phân phó người đằng sau.
Người đó tự nhiên không dám lề mề, đi thẳng tới, bèn bắt đầu công việc.
“Mợ chủ, đây là muốn làm gì?” Cố Ngũ vốn là một người nhiều lời, lòng hiếu kỳ lại mạnh, thật sự là không nhịn được sự tò mò trong lòng.
“Vào nhà ăn cướp.” Hàn Nhã Thanh đưa mắt liếc nhìn anh ta, trả lời rất nghiêm túc, thần sắc thậm chí rất nghiêm túc.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tay của người mở khóa đó rõ ràng rung lên, động tác cũng dừng lại, có điều người đó cũng chỉ là dừng lại trong giây lát như vậy, sau đó lại tiếp tục công việc, cái khóa này không phải là rất dễ mở, đương nhiên lấy độ cận thận của Trác Hiểu Lam, chắc chắn là dùng thứ công nghệ cao nhất.
“Vào… nhà cướp bóc.” Cố Ngũ không biết là quá bất ngờ, hay thật sự sửng sốt, nhất thời khi nói chuyện đều có hơi cà lăm, chuyện mà Diêm Môn bọn họ làm tuy có hơi phức tạp, nhưng chuyện trái pháp luật bọn họ trước giờ sẽ không làm.
Bây giờ mợ chủ vậy mà muốn vào nhà ăn cướp, hơn nữa còn là quang minh chính đại như vậy?
Ban ngày ban mặt, thật sự tốt sao?
Mợ chủ là đang nói đùa nhỉ?
Có điều, điều này nhìn cũng không giống là nói đùa, đây tìm người có chuyên môn tới mở khóa, rõ ràng căn nhà không phải là của mình.
“Làm sao hả?” Hàn Nhã Thanh nhàn nhạt liếc nhìn anh ta, người này quản lý Diêm Môn, rất nhiều chuyện sợ là sẽ nguy hiểm hơn chuyện này gấp bội, chắc sẽ không vì chuyện như này mà bị dọa sợ đâu nhỉ?
“Mợ chủ, chút chuyện nhỏ này cô giao cho tôi là được rồi, căn bản không cần cô đích thân tới, mợ chủ, cô tránh đi trước đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi, cô nói xem cô muốn cướp cái gì, tôi bảo đảm cướp về cho cô.” Cố Ngũ tự nhiên sẽ không sợ, tuy Cố Ngũ biết đây là hành vi phạm pháp, nhưng mợ chủ muốn làm, anh ta chắc chắn phải giúp mợ chủ.
Có điều, anh ta chắc chắn không thể để mợ chủ dấn thân vào nguy hiểm được, chuyện như này cứ giao cho anh ta là được rồi.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, người của Dương Tầm Chiêu quả nhiên là người tài, hơn nữa đều rất trung thành.
“Mợ chủ, cô nói cô muốn cướp thứ gì, cô nói cho tôi một tiếng là được, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, thật sự không cần cô đích thân túc trực ở đây.” Cố Ngũ lúc này muốn mau chóng để Hàn Nhã Thanh rời đi, không để để cô có một chút mạo hiểm nào được, chuyện mà mợ chủ muốn làm anh ta chắc chắn đều sẽ hoàn thành.
“Cướp người.” Trong lòng Hàn Nhã Thanh muốn cười, có điều trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, Hàn Nhã Thanh cảm thấy Cố Ngũ này cũng quá thú vị rồi.
Phong cách này của Cố Ngũ hoàn toàn khác với Dương Tầm Chiêu, không biết Cố Ngũ bình thường chung đụng với Dương Tầm Chiêu như nào.
Cố Ngữ này rõ ràng có hơi lắm lời, Dạ Tầm Chiêu bình thường đều sẽ không chê Cố Ngũ lôi thôi sao?
“Cướp người?” Cố Ngũ lần này là thật sự sửng sốt rồi, vào nhà ăn cướp đã đủ điên cuồng rồi, mợ chủ vậy mà còn là vào nhà cướp người, chỉ là mợ chủ muốn cướp ai?
“Mợ chủ, cô là muốn cướp ai?” Trong đầu Cố Ngũ nhất thời vụt qua vô số suy nghĩ, anh ta suy nghĩ một lát, lại bổ sung một câu: “Nam, hay nữ?”
Mợ chủ sẽ không phải muốn cướp tên tiểu bạch kiểm gì gì đó chứ? Nếu là như thế, lão đại đoán chắc có thể trực tiếp phế anh ta.
Cố Ngũ đột nhiên cảm thấy cổ của mình có hơi lạnh, da đầu có hơi tê dại, Cố Ngũ quản lý Diêm Môn nhiều năm như vậy, mưa to gió lớn gì chưa từng thấy chứ, anh ta trước giờ chưa từng sờ, nhưng lúc này Cố Ngũ thật sự có hơi sợ.
Hai mắt Cố Ngũ nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, chờ đợi câu trả lời của Hàn Nhã Thanh, lúc này Cố Ngũ thật sự sợ người Hàn Nhã Thanh muốn cướp là đàn ông.
Tuyệt đối đừng là đàn ông, tuyệt đối đừng là đàn ông, Cố Ngũ không ngừng cầu nguyện ở trong lòng.
Nhưng rất rõ ràng không có thần tiên nào nghe thấy lời cầu nguyện của anh ta.
“Nam.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh khẽ động, trực tiếp đưa ra đáp án, nhất thời khiến hai chân của Cố Ngũ bỗng nhiên mềm nhũn.
Bình luận facebook