Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1355-1359
Trước giờ Dương Tầm Chiêu luôn tiếc chữ như vàng, anh chưa bao giờ nói nhảm với người khác, vẫn luôn trực tiếp dùng hành động.
"Trác Hiểu Lam, vừa rồi chị cũng nghe thấy lời của Tầm Chiêu rồi đấy, em có thể nói rõ cho chị biết, đó là suy nghĩ chân thực nhất của Tầm Chiêu, chị không cần nghi ngờ gì cả, những việc chị đã làm, sau này Tầm Chiêu sẽ tính với chị từng món nợ một, chị tự giác đi." Cuối cùng cậu hai Trác bổ sung thêm mấy câu, một là để cho Trác Hiểu Lam nhận rõ thực tế, hai là thêm một búa nữa khi Trác An Nam đang bên bờ vực sụp đổ.
Không phải cậu hai Trác ác độc, mà là cậu hai Trác thật sự không muốn Trác Hiểu Lam tiếp tục làm ra những chuyện khác nữa, anh ta tình nguyện khiến cho Trác Hiểu Lam sụp đổ ngay bây giờ, còn tốt hơn là để Trác Hiểu Lam tiếp tục vắt óc tìm kế hại người.
Cậu hai Trác nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, mặc dù vết thương của mấy người không nguy hiểm, tuy rằng đã cầm máu cho mấy người nhưng vẫn còn đau lắm, vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện thôi.
"Đại ca, đã xác định được vị trí của cô ta." Cậu hai Trác vừa cúp điện thoại đã nghe thấy Đầu To đang báo cáo với Dương Tầm Chiêu.
Không cần hỏi cậu hai Trác cũng biết là xác định vị trí của ai.
Anh ta vốn tưởng rằng Dương Tầm Chiêu bảo anh nghe điện thoại chỉ là để kích thích Trác Hiểu Lam thôi, không ngờ rằng thật ra là Hiểu Lam muốn định vị.
Rõ ràng ngay từ đầu Dương Tầm Chiêu đã có ý này, nhưng lúc đó Dương Tầm Chiêu không nói, thậm chí Dương Tầm Chiêu còn không nháy mắt với Cố Ngũ và Đầu To, nhưng Đầu To hiểu ngay, Đầu To không những giỏi mở khóa mà chuyện này cũng rất giỏi.
Người của Diêm Môn không có ai là người đơn giản hết.
Vừa rồi Cố Ngũ trực tiếp ngồi trong xe, rõ ràng là đang hỗ trợ Cố Ngũ chuyện này, không thể không nói người của Diêm Môn và Dương Tâm Chiêu rất hiểu nhau, có nhiều chuyện không cần Dương Tầm Chiêu trực tiếp dặn dò, bọn họ có thể làm rất tốt.
Trác Thanh vẫn luôn biết năng lực của Dương Tầm Chiêu rất mạnh, Trác Thanh cũng biết ngoài Dương Thị ra Dương Tầm Chiêu còn sở hữu rất nhiều tài sản, nhưng trước nay Trác Thanh cũng chưa thấy qua tình hình Dương Tầm Chiêu làm việc, hôm nay Trác Thanh đã thấy rồi.
Nếu Dương Tầm Chiêu đã biết vị trí của Trác Hiểu Lam, vậy anh ta sẽ không cần lo lắng Trác Hiểu Lam tiếp tục gây ra chuyện gì khác nữa.
"Tôi sẽ sắp xếp người đưa cô ta đến Diêm Môn trước, chúng ta đi xử lý sau." Cố Ngũ trực tiếp đáp lời, loại chuyện này chắc chắn là anh ta làm. Việc đại ca phải làm bây giờ là an ủi bà chủ, mặc dù bà chủ không phải là người bình thường, không cần được an ủi lắm.
Cố Ngũ lập tức liên lạc tìm người đến bắt Trác Hiểu Lam, Cố Ngũ cũng đã đích thân nhìn thấy sự điên cuồng của Trác Hiểu Lam, vì vậy Cố Ngũ rất thận trọng với chuyện này, sắp xếp mấy người cực kỳ lợi hại, còn đặc biệt Cố Ngũ dặn dò thêm mấy câu.
Tất nhiên Cố Ngũ chỉ ra lệnh đưa Trác Hiểu Lam đến Diêm Môn, khống chế Trác Hiểu Lam trước, tránh cho Trác Hiểu Lam lại làm ra chuyện gì điên cuồng.
Về phần xử lý Trác Hiểu Lam thế nào thì phải đợi lời sau cùng của đại ca, Cố Ngũ biết mặc dù đại ca sáng lập Diêm Môn, nhưng trức giờ đại ca làm việc rất có khuôn phép. Cố Ngũ thấy cuối cùng có thể đại ca sẽ giao Trác Hiểu Lam cho cảnh sát xử lý, đương nhiên với tác phong của đại ca, nhất định giao chứng cứ kết tội Trác Hiểu Lam cho cảnh sát. Truyện Phương Tây
Cứ kéo dài như vậy, Đường Lăng cũng đã đuổi tới, phải nói tốc độ của Đường Lăng không chậm hơn Dương Tầm Chiêu bao nhiêu, có thể thấy Đường Lăng đã liều mạng chạy tới đây.
Đường Lăng thấy tình hình trước mắt, đôi mắt nguy hiểm đích nheo lại, tuy rằng Hàn Nhã Thanh không bị thương, nhưng nhìn thấy vết thương của đám người Cố Ngũ Trác Thanh, lại nhìn đến biệt thự hoàn toàn hóa thành tro tàn, còn có ngọn núi đá nổ tung phía xa, lại thêm chiếc xe biến dạng mà Dương Tầm Chiêu đâm phải và chiếc xe nát tươm dưới chân núi, Đường Lăng hoàn toàn có thể hình dung được lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Hàn Nhã Thanh không sao cũng không khiến anh thấy may mắn, chỉ khiến anh sợ hãi, anh biết nếu không có Dương Tầm Chiêu đuổi tới kịp thời, sợ là...
Nếu đợi đến khi anh tới thì đã muộn rồi, nghĩ đến đây, Đường Lăng chỉ cảm thấy trái tim mình run lên.
Đường Lăng đi tới trước mặt Dương Tầm Chiêu, vươn tay vỗ vai Dương Tầm Chiêu mấy cái, Đường Lăng không nói gì, có những thứ nói không cần phải nói, tất cả mọi người đều hiểu.
"Tầm Chiêu, cậu đưa Thanh Thanh lên xe của tôi, cậu lái xe tôi đi." Đường Lăng kiểm tra xe của Dương Tầm Chiêu, vẫn lái được nhưng phía trước đã bị biến dạng, không thể đảm bảo được trên đường sẽ không có vấn đề gì, chắc chắn anh không thể để Thanh Thanh của mình đi trên một chiếc xe như vậy.
Đường Lăng không đợi Dương Tầm Chiêu mở miệng đã nói: "Mấy người Trác Thanh và Cố Ngũ đều bị thương, cậu đưa bọn họ đi bệnh viện trước, tôi sẽ gọi xe đến đón."
Một chiếc xe chắc chắn không thể chở nhiều người như vậy, sắp xếp của Đường Lăng rất hợp lý, sát thủ kia đã chết rồi, Trác Hiểu Lam hẳn là rất nhanh sẽ bị người của Diêm Môn khống chế, cho nên ở đây cũng không có gì nguy hiểm, chờ thêm một lát cũng không sao.
"Được." Dương Tầm Chiêu không nói thêm gì nữa, trực tiếp đồng ý.
"Anh cẩn thận." Hàn Nhã Thanh nghĩ đến sự nguy hiểm vừa nãy, lúc này trong lòng vẫn còn sợ, không nhịn được dặn dò một câu.
"Yên tâm đi." Đường Lăng cười khẽ, trong lòng có chút khó chịu, trước khi anh tới Thanh Thanh nhất định đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, anh đã không kịp đến cứu Thanh Thanh.
Sau khi đám người Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh rời khỏi, Đường Lăng gọi xe khác đến, anh chờ ba của Viên Ngữ.
Chuông điện thoại của Đường Lăng đột nhiên vang lên, Đường Lăng lấy di động ra nhìn thoáng qua, lông mày hơi nhíu.
"Cậu Đường, bao giờ cậu đến, người của Quỷ Vực Chi Thành lại nổ súng với chúng ta rồi." Điện thoại vừa kết nối, âm thanh bên kia đã gấp gấp truyền tới.
Ngày hôm qua, cuộc họp gia đình của nhà họ Đường đã quyết định hôm nay Đường Lăng sẽ đến nước R. Đường Lăng đã sắp xếp xong xuôi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Đường Lăng thay đổi hành trình.
Người bên kia không đợi được Đường Lăng, địa bàn của bọn họ lại bị công kích, lúc này mới sốt ruột gọi điện thoại cho Đường Lăng.
Đường Lăng âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt hơi lóe lên: "Ngày mai tôi qua."
Chuyện bên này đã tìm được đầu sỏ, Trác Hiểu Lam đã bị lôi ra ngoài, chuyện tiếp theo Dương Tầm Chiêu đương nhiên sẽ xử lý, Quỷ Vực Chi Thành bên kia mới là khó đối phó.
Mà ở nước R, người của Quỷ Vực Chi Thành đúng là quá kiêu ngạo, chuyện này nhất định phải giải quyết.
"Được." Bên kia trả lời rất nhanh, do dự một lúc rồi lại nói: "Tiểu Vương Tử của nước R không có bất thường gì mấy, nhưng hôm trước khi Tiểu Vương Tử đi cùng Đại Vương Tử đến dự một bữa tiệc, người bên tôi tình cờ cũng có mặt ở đó, sắc mặt Tiểu Vương Tử trông rất tệ, không biết có phải cậu ấy bị bệnh không?"
Cậu Đường bảo anh ta chú ý tình hình của Tiểu Vương Tử, cho nên có phát hiện gì anh ta chắc chắn sẽ báo cáo với cậu Đường.
"Ừm, tôi biết rồi." Ánh mắt Đường Lăng hơi lóe lên, trong đáy mắt rất nhanh hiện lên một tia cảm xúc, quá nhanh không nhìn rõ, chỉ là trong giọng nói của cậu Đường lúc này cũng không nghe ra có gì khác thường.
Cúp máy, hai mắt Đường Lăng nhìn phía trước, khóe môi hơi mím lại, lúc trước người phụ nữ kia đã nói hết rồi, nói rằng chuyện giữa hai người chưa từng xảy ra, còn nói rằng giữa hai người không có quan hệ gì.
Nhưng dù sao người phụ nữ đó đã cứu anh, nếu không có cô ấy, chuyện đó có thể đã trực tiếp hủy hoại anh, thế nên anh thực sự không thể cứ mặc kệ như vậy.
Đúng, chính là nguyên nhân này.
Hơn nữa, đêm đó là lần đầu tiên của cô ấy, anh là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, lúc đó anh bị bỏ thuốc đã cưỡng hiếp cô, anh cảm thấy có chút mắc nợ cũng là chuyện bình thường.
Đúng, chính là như vậy.
Cho nên, anh mới bảo người ta chú ý tình hình của Lâm Bối.
Tại nước R, trong một căn biệt thự, Lâm Bối lúc này lòng cũng đang nóng như lửa đốt.
Cô kiểm tra thấy mình mang thai hơn một tháng rồi, vì giờ cô mang thân phận là "đàn ông" nên không dám đi khám, không dám đến bệnh viện, tìm hiểu trên mạng thì biết có thai khoảng bốn mươi mấy ngày mà làm phẫu thuật là tốt nhất, càng để lâu thì rủi ro càng lớn.
Hơn nữa cứ kéo dài, cô cũng sợ bị người khác phát hiện.
Ngực cô có thể quấn băng vải, nhưng nếu bụng to thì không thể quấn băng vải được, hơn nữa nếu bụng to lên vì mang thai thì dù quấn băng vải cũng vô dụng.
Hơn nữa sau khi mang thai cô phản ứng rất dữ dội, cô ấy không ăn được gì, nôn mửa nhức đầu rất nghiêm trọng, bây giờ cô không dám xuất hiện nữa, sợ bị người ta phát hiện.
Cho nên cô phải phải nhanh chóng lấy đứa bé ra, điều quan trọng nhất bây giờ là mổ lấy đứa bé này ra thế nào, đến bệnh viện mổ chắc chắn là không được rồi.
Uống thuốc? Nghe nói rất nguy hiểm, nhưng với tình trạng của cô bây giờ thì đây là cách duy nhất.
Uống thuốc? Nghe nói rất nguy hiểm, nhưng với tình hình hiện tại của cô thì uống thuốc là cách duy nhất.
Chỉ có điều cô muốn đi mua thuốc cũng không tiện.
Chắc chắn cô không thể nào đi thẳng đến bệnh viện được, dù gì lúc nào cũng có người theo dõi hành tung của cô.
Hơn nữa mấy năm nay cô luôn đi theo Đại Vương Tử, rất được anh ta tin tưởng, bởi thế rất nhiều người âm thầm giám sát cô, muốn bắt lấy điểm yếu của cô.
Bởi thế, dù là ngoài sáng hay trong tối thì đều có người chú ý đến cô.
E rằng cô vừa bước chân ra khỏi cửa, chưa đến vài phút sau là có người liệt kê ra rất nhiều loại bệnh rồi, huống hồ chi cô đang mang thai, cần phải mua uống phá thai.
Đương nhiên không thể đi đến mấy phòng khám, đến phòng khám cũng sẽ bị phát hiện ra mà thôi.
Chỉ cần ở nước R, cô luôn luôn bị theo dõi, bởi thế có phải cô nên cân nhắc đến việc ra nước ngoài hay chăng, sau khi ra nước ngoài thì hành động sẽ tiện hơn nhiều.
Gần đây không biết Đại Vương Tử có kế hoạch ra nước ngoài nào không, mấy nay cô chóng mặt buồn nôn liên tục, mất hết tinh thần, hơn nữa cô cảm thấy dường như đầu óc của mình trở nên ngu ngơ hơn, không phản ứng nhanh nhẹn như trước kia nữa.
Hồi xưa cô nắm rõ kế hoạch trong nửa tháng của Đại Vương Tử rõ như trở bàn tay, mà không ngờ bây giờ đến kế hoạch trong vài ngày tới của Đại Vương Tử mà cô cũng không biết.
Trong lòng Lâm Bối vô cùng phiền muộn, hết sức phiền muộn, sao cô lại xui xẻo đến mức này, nhưng chỉ có một lần mà thôi, sao lại mang thai kia chứ?
Hơn nữa người ta có thai cũng không ốm nghén nặng như cô, bây giờ cô không dám ăn bất cứ thứ gì cả, ăn cái gì cũng nôn ra hết, ăn một ít thì nôn một ít, đương nhiên cho dù không ăn cũng sẽ buồn nôn, cô cảm thấy mình muốn nôn hết cả nội tạng ra ngoài luôn rồi.
Lâm Bối ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mặt mũi trắng bệch như giấy, không có chút huyết sắc nào cả, còn chưa đến một tháng mà cô lại ốm đi nhiều.
Gương mặt hóp lại, khiến cho đôi mắt có hồn trông càng có vẻ to hơn.
Bởi vì khó chịu sau trận nôn, bây giờ mắt cô long lanh nước, tựa hồn hoa lê trong trận mưa rào, đáng thương vô cùng.
Lâm Bối thấy bộ dạng này của mình mà không khỏi thầm mắng mỏ.
Đây là cô ư? Từ bao giờ cô lại trở nên như vậy?
Nếu như cô ra ngoài với bộ dạng như thế này thì còn giả vờ làm đàn ông cái nỗi gì nữa?
Chẳng phải chỉ là có thai thôi sao? Sao lại như thế này?
Lâm Bối biết chắc chắn mình không thể xuất hiện trước mặt mọi người với bội dạng hiện tại, thỉnh thoảng cô không khống chế nổi cơn buồn nôn, hơn nữa bộ dạng của cô sau cơn nôn khó coi vô cùng.
Nhưng với thân phận hiện tại, có rất nhiều chuyện cô không thể tự quyết định, giống như bữa tiệc mấy hôm trước vậy, khi đó cô rất khó chịu, liên tục nôn không ngừng, lại không ăn nổi bất kỳ thứ gì khác, cảm thấy cả người mệt nhoài nhưng vẫn phải tham dự.
May mà trong bữa tiệc hôm ấy cô hết sức kiềm chế chính mình, không hề tỏ ra chút bất thường nào cả.
Nhưng Lâm Bối biết tiếp tục như thế này không phải là cách hay, bắt buộc phải phá thai mới được.
Nhưng làm sao có thể thuận lợi phá bỏ thai nhi được đây? Cô phải tìm ai đó giúp đỡ thôi.
Lâm Bối chợt nhớ đến Đường Lăng, đây cũng xem như là cái họa do Đường Lăng gây ra, cô có thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ hay không?
Nhưng cô sực nhớ đến trước kia Đường Lăng nói muốn cưới cô, nếu như Đường Lăng biết cô mang thai con của anh, anh có ép cô đi đăng kí kết hôn hay không, Lâm Bối nghĩ đến tác phong của Đường Lăng, cảm thấy cũng dám lắm.
Bởi thế cô không thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ được, không những không thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ mà chắc chắn không thể để cho Đường Lăng biết việc này, tuyệt đối không thể.
“Lâm Bối, con ở trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đó, không sao chứ?” Một giọng nói phụ nữ vang lên bên ngoài cửa, đó là tiếng mẹ của Lâm Bối.
“Không sao ạ, con ra ngay.” Lâm Bối vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, cô lau đi giọt nước mắt đọng ngay khóe mắt.
Mặc dù đó là mẹ cô thế nhưng cô cũng không thể nói cho mẹ biết việc mình có thai.
Lâm Bối biết, nói cho mẹ nghe, ngoại trừ làm mẹ lo lắng ra thì chẳng còn tác dụng nào khác nữa cả.
Lúc Lâm Bối mở cửa, mẹ của cô đang đứng ngay bên ngoài.
“Có phải con bị bệnh không? Sắc mặt con kém quá.” Mẹ Lâm nhìn cô, gương mặt bà ấy hằn lên nỗi lo lắng.
“Con không sao đâu.” Lâm Bối nhìn mẹ, cô không nhiều lời.
“Nếu như con không khỏe thì đi lấy chút thuốc uống đi, đừng để càng lúc càng nặng, bây giờ Đại Vương Tử rất tin tưởng con, đi đâu cũng dắt con theo, nếu như vì bệnh mà làm chậm trễ công việc không hay đâu, nhưng mà, với tình hình hiện tại của con cũng không tiện đi bệnh viện kiểm tra, lỡ mà bị lộ thì phiền phức lắm.” Mẹ Lâm không khỏi lẩm bẩm.
“Biết rồi.” Đột nhiên Lâm Bối cảm thấy bực mình, không biết có phải là vì mang thai không, gần đây cô rất dễ nổi nóng.
“Con bị cảm à? Mẹ đi lấy thuốc cảm cho con.” Dường như mẹ Lâm không hề nhận ra sự bực bội của Lâm Bối, bà ấy đi lấy thuốc cảm tới cho cô.
“Nếu như con không bị cảm mà bị bệnh khác thì sao? Mẹ không sợ hại sức khỏe của con à?” Từ trước đến nay Lâm Bối luôn nghe lời của mẹ, chưa cãi lại bao giờ, nhưng hiện tại cô thấy mẹ đích thân đi lấy thuốc cảm cho mình, chẳng biết vì sao mà lại hơi bài xích.
Mẹ Lâm ngẩn người, bà ấy nhìn Lâm Bối, chớp chớp mắt rồi cười khẽ: “Trước giờ Bối vẫn luôn khỏe mạnh, sẽ không bị bệnh gì khác đâu, cùng lắm chỉ bị cảm mà thôi.”
Nghe thấy mẹ mình nói thế, đột nhiên Lâm Bối cảm thấy buồn cười, trước giờ cô vẫn luôn khỏe mạnh?
Sao mẹ biết trước giờ cô vẫn luôn khỏe mạnh kia chứ?
Mấy năm nay vì giả làm đàn ông, cô chưa từng đi kiểm tra sức khỏe, mấy năm nay, dù là mắc phải bệnh gì thì cô đều ở trong nhà chịu đựng cho qua.
Mấy năm nay, cô đi theo Đại Vương Tử, để được Đại Vương Tử xem trọng và tin tưởng, cô không thể không ép mình làm rất nhiều chuyện, ví dụ như uống rượu.
Ai mà không biết uống rượu sẽ tổn hại đến sức khỏe kia chứ, huống hồ chi cô còn là con gái, nhưng có một vài nơi cô không thể không uống được.
Mặc dù tửu lượng của cô rất tốt, nhưng mỗi lần uống nhiều rượu thì đều thấy khó chịu, cũng vì uống rượu trong khoảng thời gian dài nên dạ dày cô thường xuyên đau.
Có một lần, vì uống quá nhiều rượu, sau khi trở về dạ dày của cô đau vô cùng, hôn nữa lúc ấy cô còn nôn ra máu, cô biết chắn chắn rằng dạ dày của mình đã chảy máu rồi.
Lúc ấy cô thật sự đau đến mức chết đi sống lại, nhưng khi đó cũng chẳng thấy mẹ đưa cô vào bệnh viện.
Cô biết mình không thể làm lộ thân phận, biết một khi đi bệnh viện thì sẽ bị bại lộ ngay, cô cũng biết sự kiêng dè của mẹ.
Nhưng đôi khi cô không khỏi bật cười, lỡ đâu cô chết thì sao?
Thật ra Lâm Bối biết cho dù cô chết thì cũng không thể bị bại lộ, bởi vì một khi thân phận của cô bị bại lộ, người chết không chỉ có một mình cô.
Trước kia, cô cũng liên tục nói với bản thân cho dù có thế nào cũng không được để lộ thân phận, cho dù có chết cũng không thể.
Nhưng không biết tại sao, sau khi mang thai, dường như cô đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm.
“Nào, uống thuốc đi con, khỏi bệnh ngay thôi mà.” Mẹ Lâm thấy Lâm Bối uể oải tinh thần, bà ấy đoan chắc cô bị cảm.
“Con không uống.” Lâm Bối nhìn viên thuốc cảm trong tay mẹ mình, cảm giác bài xích càng lúc càng trở nên rõ ràng, thậm chí giọng nói của cô không khỏi cao vút lên.
Mẹ Lâm sững sờ, gương mặt hằn lên vẻ ngạc nhiên.
“Mẹ, con không bị cảm, con chỉ mệt quá thôi, nghỉ một lát là khỏi ngay đó mà, không cần phải uống thuốc gì đâu.” Lâm Bối ý thức được ban nãy mình kích động quá, cô thầm hít thở, kiềm chế cảm xúc của mình.
“Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Mẹ Lâm hơi nhíu mày, bà ấy ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không thổ lộ suy nghĩ trong lòng mình ra.
Gần đây Lâm Bối luôn ở nhà, đến tiệc xã giao cũng rất ít đi, rốt cuộc mệt ở đâu?
Nhưng mà bộ dạng của Lâm Bối trông có vẻ rất mệt mỏi?
“Phải rồi, ban nãy lúc con ở trong nhà vệ sinh, Đại Vương Tử có gọi điện cho con đấy, con trả lời cậu ta đi.” Lúc Lâm Bối sắp sửa bước vào phòng, mẹ Lâm nói với theo.
“Dạ, con biết rồi.” Lâm Bối không nhiều lời, thật ra cô cũng muốn tìm Đại Vương Tử, xem xem gần đây có thể mượn việc công ra nước ngoài một lần hay không, sau khi ra nước ngoài sẽ phá cái thai đi.
Lâm Bối mở điện thoại, đi vào phòng rồi bấm số của Đại Vương Tử.
“Lâm Bối, mấy ngày nay cậu sao thế? Sao tôi không tìm thấy cậu? Cậu bận cái gì đấy?” Vừa mới nối máy, giọng nói của Đại Vương Tử vang lên, trước kia Lâm Bối luôn ở bên cạnh anh ta, anh ta đi đâu thì Lâm Bối cũng đi theo.
Mấy ngày nay Lâm Bối không xuất hiện nữa, cứ như đã biến mất vậy, bữa tiệc mấy bữa trước anh ta còn phải gọi điện kêu Lâm Bối đến.
Đây không phải là thái độ bình thường của Lâm bối, rõ ràng tình trạng này không bình thường chút nào, không, là quá bất thường mới phải!
"Mấy ngày nay hơi khó chịu." Lâm Bối thầm hít hà, cô ta hiểu Đại Vương Tử, cô ta biết nếu cô ta không nói rõ, Đại Vương Tử chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Chuyện mang tthai nhất định không thể nói, nên Lâm Bối cũng chỉ có thể tìm cớ như vậy.
"Khó chịu sao? Bệnh rồi hả? Bệnh thì phải đi bệnh viện, em chờ đi anh kêu người đưa em tới bệnh viện." Đại Vương Tử nghe ra sự yếu ớt trong giọng của Lâm Bối, hơn nữa anh ta cũng hiểu Lâm Bối, trong khoảng thời gian này Lâm Bối chưa từng xuất hiện, chỉ sợ là bệnh rất nghiêm trọng.
"Không cần, không cần đi bệnh viện, không có chuyện gì lớn cả." Lâm Bối hết hồn, cô ta tuyệt đối không thể đi bệnh viện, đi bệnh viện thì lộ hết chuyện.
"Anh thật sự không hiểu đó, sao em lại sợ đi bệnh viện chứ." Đại Vương Tử cũng không nghĩ nhiều, bởi vì trước giờ Lâm Bối vẫn sợ đi bệnh viện.
"Anh sẽ kêu bác sĩ riêng của anh tới khám cho em." Đại Vương Tử thật sự rất quan tâm Lâm Bối, mấy năm nay Lâm Bối ở bên cạnh, giúp đỡ anh ta rất nhiều, giờ đây anh ta ngày càng tin tưởng Lâm Bối, thậm chí đôi khi còn ỷ lại vào Lâm Bối.
"Không cần, em không sao, nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi." Lâm Bối bối rối, to tiếng hơn, cô ta không thể đi bệnh viện, để bác sĩ riêng khám cũng không được.
Đại Vương Tử cũng từng nhắc đi nhắc lại nhiều lần muốn sắp xếp cho cô ta một bác sĩ riêng, nhưng Lâm Bối không dám đồng ý.
Chuyện cô ta giả trai trừ mẹ cô ta ra, tuyệt đối không thể lại để cho ai khác biết, càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm.
"Rốt cuộc là em bị gì, hôm trước anh thấy mặt em xanh xao lắm, không được rồi, em phải khám bệnh, giờ anh lập tức đưa bác sĩ tới." Đại Vương Tử không để ý tới lời từ chối của Lâm Bối, anh ta vẫn luôn biết Lâm Bối sợ đi bệnh viện, không muốn khám bác sĩ, bị bệnh gì đều chỉ ráng chịu, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy tình trạng của Lâm Bối hơi nghiêm trọng rồi.
"Thật sự không cần, giờ em đang ngủ, cũng không tiện, em ngủ một giấc là được rồi…" Lâm Bối vừa nghe Đại Vương Tử nói thì sốt sắng, nếu là bình thường, cô ta chỉ cần giả bộ một chút thì có thể vượt qua, nhưng giờ cô ta đang có thai, lỡ bị bác sĩ phát hiện thì sao?
Hậu quả đó Lâm Bối thật không dám nghĩ!
"Có gì không tiện chứ, em là đàn ông con trai làm gì mà e dè nhiều như vậy." Đại Vương Tử trực tiếp chặn lời Lâm Bối, lại lần nữa bỏ qua lời từ chối của Lâm Bối.
Lâm Bối hiểu rõ tính Đại Vương Tử, cô ta biết chuyện Đại Vương Tử đã quyết định rất khó thay đổi, hơn nữa cô ta biết cô ta càng từ chối, Đại Vương Tử càng kiên quyết.
"Anh cả, sắp tới có chuyện gì quan trọng phải không?" Lâm Bối chuyển đề tài: "Anh sẽ phải đi nước ngoài?"
"Ây, lịch trình của anh không phải em vẫn luôn nắm còn rõ hơn anh sao? Sao giờ em lại hỏi anh?" Đại Vương Tử ngẩn người ra, nhưng cũng đã thành công dời đi lực sự chú ý.
"Gần đây em không để ý lắm, anh cả có kế hoạch đi nước ngoài sao?" Lâm Bối cũng biết khoảng thời gian gần đây cô làm việc hơi lơ là, tâm trạng cô ta dạo này không tốt, thật là không có cách nào.
"Vốn là tính đi nước D, nhưng Đường Lăng sắp ghé thăm, cho nên tạm thời thay đổi kế hoạch." Đại Vương Tử cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng tình hình ra, Đại Vương Tử tin tưởng Lâm Bối, cho nên cũng không giấu diếm gì.
"Đường Lăng muốn tới?" Nghe Đại Vương Tử nói thế, Lâm Bối trực tiếp la lên, có lẽ là do quá bất ngờ, tiếng la khá lớn.
Lâm Bối bình thường rất bình tĩnh, dù gặp phải chuyện gì cô ta đều không bối rối, nhưng bây giờ nghe Đường Lăng muốn tới, cô ta thật sự luống cuống.
Không biết có phải là vì mang thai không, cô ta phát hiện khoảng thời gian này cô ta rất dễ xúc động, đột ngột mất kiểm soát, không thể bình tĩnh như trước kia.
"Làm sao vậy? Đường Lăng đến thì có chuyện gì sao?" Đại Vương Tử nghe Lâm Bối bỗng la một tiếng thì ngơ ra, nghe Đường Lăng đến Lâm Bối phản ứng có phải hay không quá mức một chút?
Tám đại gia tộc vẫn luôn có sản nghiệp ở nước R, hơn nữa còn không nhỏ, giờ địa vị của Đường Lăng trong tám đại gia tộc càng ngày càng cao, Đường Lăng đến đây có gì lạ đâu?
"Không có, chỉ là cảm thấy quá đột ngột, dù sao trước đây Đường Lăng không quản mấy chuyện này." Lâm Bối cũng nhận ra bản thân phản ứng thái quá, cô ta thầm hít một hơi, buộc bản thân bình tĩnh lại, cô ta nói với chính mình không cần khẩn trương, Đường Lăng chắc chắn không biết chuyện cô ta mang thai, Đường Lăng đến là vì chuyện khác.
"Lần này đụng phải ít rắc rối, không chỉ là Đường Lăng, mà còn có Dương Tầm Chiêu." Đại Vương Tử cũng không giấu diếm, kể hết chuyện mình biết cho Lâm Bối.
"Rắc rối? Rắc rối của Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu?" Vẻ mặt Lâm Bối thay đổi, dần nghiêm túc lên, năng lực Dương Tầm Chiêu cô ta sớm đã biết rõ, lần trước đi nước Z quốc, năng lực của Đường Lăng cô ta cũng biết chút, có thể khiến Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu rơi vào rắc rối?
Chỉ sợ không phải việc nhỏ.
"Là Quỷ Vực Chi Thành." Đại Vương Tử tự nhiên hiểu được ý của Lâm Bối, cho nên trực tiếp giải thích: "Gần đây Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn gây chuyện với họ, còn trực tiếp tấn công họ mấy lần."
Lâm Bối nhất thời im lặng, cô ta biết Quỷ Vực Chi Thành, nếu là người của Quỷ Vực Chi Thành thì chuyện khó lường rồi.
Nhưng Dương Tầm Chiêu và tám đại gia tộc vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng với Quỷ Vực Chi Thành, Quỷ Vực Chi Thành vì sao trực tiếp tấn công họ?
"Em cũng cảm thấy rất lạ phải không?" Nhưng Lâm Bối còn chưa hỏi, Đại Vương Tử đã không nhịn được bắt đầu giải thích: "Nghe nói là Dương Tầm Chiêu đắc tội công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, phong cách của Dương Tầm Chiêu thật đúng là ngàn năm không đổi, em nói đi bình thường anh ta ở trước mặt anh như kẻ ngốc không nói, anh ta không có việc gì đắc tội với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành làm cái gì? Đây không phải tự tìm phiền phức sao?"
Lâm Bối nhíu mày, tuy cô ta không tiếp xúc nhiều với Dương Tầm Chiêu, nhưng bởi vì thế lực của Dương Tầm Chiêu ở nước R càng lúc càng lớn, cô ta đã điều tra rất nhiều chuyện của Dương Tầm Chiêu, cũng khá hiểu Dương Tầm Chiêu.
Cô ta biết Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không phải người dễ xúc động, chắc chắn là đã xảy ra sự tình gì.
"Lâm Bối, em bị làm sao vậy? Bình thường chuyện này em đều biết rõ hơn anh, sao giờ cái gì cũng không biết vậy?" Đại Vương Tử lấy lại tinh thần, nhịn không được hỏi một câu.
"Gần đây hơi mệt, cho nên không chú ý lắm." Lâm Bối cũng biết bản thân dạo này quá là lơ là, nhưng cô ta thật sự không có tinh thần, cô ta cảm giác không hứng thú với bất cứ thứ gì, chỉ muốn ngủ.
"Đường Lăng lúc nào tới." Lâm Bối căng thẳng hỏi, lúc hỏi Lâm Bối cảm thấy bàn tay đang nắm điện thoại của cô ta đang đổ mồ hôi.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Tuy cô ta tự nói với bản thân đừng căng thẳng, dù cô ta biết lần này Đường Lăng đến không phải vì cô ta, Đường Lăng cũng không biết chuyện cô ta mang thai, nhưng cô ta không thể không khẩn trương.
"Vốn là nói hôm nay tới, nhưng hình như có chuyện gì đó trì hoãn, cho nên ngày mai mới đến, mai lên báy may, tối sẽ đến, tối mai anh đã sắp xếp yến tiệc, em đi cùng giúp anh đi." Đại Vương Tử đã sắp xếp chuyện ngày mai rồi, anh ta gọi cho Lâm Bối vốn là để nói chuyện này.
Bởi vì lần trước lúc đi nước Z, Lâm Bối cũng quen với Đường Lăng, hơn nữa Lâm Bối còn giúp đỡ Đường Lăng, cho nên lúc này Đường Lăng đến, Lâm Bối đi cùng cũng phù hợp.
Nguyên nhân Đại Vương Tử tự mình đón tiếp Đường Lăng, thứ nhất là vì lần trước ở nước Z có giao tình với Đường Lăng, thứ hai là vì Dương Tầm Chiêu, thứ ba là vì sức ảnh hưởng của tám đại gia tộc ở nước R, nếu không Đại Vương Tử cũng sẽ không vì Đường Lăng đến mà thay đổi hành trình.
Tất nhiên, quốc gia anh ta vốn dĩ sắp đến chỉ là một nước nhỏ, hơn nữa quốc gia đó cũng không hữu hảo với nước anh ta, nước đó nhận được khá nhiều chỗ tốt từ nước anh ta, nhưng đã đâm sau lưng họ khá nhiều lần.
Đại Vương Tử vốn không muốn đi, nhưng nước nhỏ kia ngoài mặt ra vẻ rất là hữu hảo, quốc vương kêu anh ta đi, anh ta chỉ có thể đồng ý.
Nhưng, đúng lúc Đường Lăng đến, anh ta liền nhân cơ hội này ra uy với đất nước kia.
"Anh cả, dạo này em không khỏe, ngày mai sợ là đi không được." Lâm Bối nghe Đại Vương Tử nói vậy, thì cảm thấy hít thở khó khăn, cô ta giờ hẳn là trăm phương nghìn kế tránh né Đường Lăng, sao có thể đi gặp Đường Lăng.
Giờ cô ta như vầy, cô ta thật sự sợ bị Đường Lăng nhìn ra khác thường, rất sợ bị Đường Lăng phát hiện chuyện cô ta mang thai.
Đường Lăng còn từng nhắc nhở cô chuyện có khả năng mang thai, lúc đó cô nói với Đường Lăng cô đã uống thuốc tránh thai rồi, lúc đó anh nhìn như tin tưởng, nhưng nếu cô mang thai bị Đường Lăng phát hiện...
Đường Lăng còn từng nhắc nhở cô chuyện có khả năng mang thai, lúc đó cô nói với Đường Lăng cô đã uống thuốc tránh thai rồi, lúc đó anh nhìn như tin tưởng, nhưng nếu cô mang thai bị Đường Lăng phát hiện...
“Em không thoải mái thì anh kêu bác sĩ tới khám cho em ngay, khám rồi thì sẽ không trễ nãi bữa tiệc ngày mai.” Đại vương tử không nghĩ quá nhiều, có bệnh thì trị, Lâm Bối còn trẻ, cũng không thể nào đột nhiên mắc bệnh nặng, anh ta và Lâm Bối nói điện thoại lâu như vậy, mặc dù giọng Lâm Bối có chút yếu ớt, nhưng không nghe ra bất thường gì, cũng không nghe thấy cô rên rỉ đau đớn, rõ ràng vấn đề không quá lớn.
“Anh cả, không cần đâu, em không cần khám bác sĩ.” Lâm Bối trước đó không dễ dàng gì chuyển đề tài, không nghĩ tới lại tự chuyển trở về, lúc này, cô hận không thể trực tiếp làm mình hôn mê, sao cô lại ngốc như vậy, sao lại ngốc như vậy chứ?!
Chẳng lẽ mang thai khiến người ta trở nên ngốc nghếch sao?!
“Bệnh sao có thể không khám, đừng phí lời, anh liên lạc với bác sĩ ngay, kêu bác sĩ tới.” Đại vương tử vốn không nghe Lâm Bối, đương nhiên đại vương tử cũng thật sự quan tâm sức khỏe Lâm Bối, dù không có bệnh nặng gì thì kiểm tra một chút cũng tốt.
Đại vương tử ngẫm nghĩ, lại bổ sung: “Anh kêu bác sĩ làm kiểm tra sức khỏe kỹ càng cho em, bình thường em không đi bệnh viện khám, cũng không có bác sĩ tư nhân, mặc dù em còn trẻ, nhưng cũng nên làm kiểm tra sức khỏe định kỳ.”
Câu này của đại vương tử trực tiếp khiến Lâm Bối chảy mồ hôi lạnh đầy người, còn phải kiểm tra toàn thân?
Điên rồi sao?
Nếu để bác sĩ kiếm tra toàn thân cho cô, há chẳng phải bại lộ hết sao?
Lâm Bối biết tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra.
“Anh cả, em thật sự không sao, thực ra em chỉ là muốn lười biếng thôi, anh cả vừa nói vốn là muốn ra nước ngoài sao? Vậy anh cả muốn đến nước nào?” Lâm Bối lại chuyển đề tài lần nữa, đương nhiên lúc này cô nhắc tới chuyện này trong lòng cũng là có tính toán khác.
“Phụ vương kêu anh đi nước L, em cũng biết nước họ trước mặt một kiểu đằng sau một kiểu, anh khinh thường nhất là như vậy, cho nên anh vốn cũng không muốn đi, vừa khéo lạnh nhạt họ trước.” Đại vương tử thật sự rất tin tưởng Lâm Bối, ngay cả suy nghĩ trong lòng cũng không chút che giấu cô.
Trong lòng Lâm Bối khẽ xao động: “Anh cả, không bằng để em giúp anh đi đi, đối phó với đám người bọn họ, em có cách.”
Lâm Bối không muốn ngày mai đi với Đường Lăng, hơn nữa cô cần phải tránh xa Đường Lăng, vừa khéo ra nước ngoài, cô muốn phá thai hẳn cũng tiện hơn một chút.
Đây xem như nhất cử lưỡng tiện.
“Em đi thay anh?” Đại vương tử sững sốt, có lẽ là đang nghiêm túc suy nghĩ khả năng này, nhất thời không nói chuyện nữa.
Lâm Bối cũng không khuyên nữa, cô biết nếu mình biểu hiện quá tích cực ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi, cho nên không bằng để tự đại vương tử quyết định.
Lâm Bối tin đại vương tử sẽ đồng ý.
“Em đi thay anh cũng không phải không được.” Quả nhiên, không đợi bao lâu, đại vương tử liền thở phào một hơi: “Lần này là họ mời chúng ta, phụ vương cũng là thái độ hữu hảo không tiện từ chối, thực ra phụ vương cũng hiểu hành động của họ, cho nên phụ vương cũng không quá xem trọng chuyến xuất hành này, cho nên em đi thay anh cũng được.”
“Anh thực sự không muốn nhìn thấy mặt họ.” Đại vương tử tính tình thẳng thắn, ở trước mặt Lâm Bối càng là có gì nói nấy.
“Vậy vừa khéo em đi thay anh cả, anh cả yên tâm, em biết nên làm thế nào, em đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.” Lâm Bối thầm thở phào một hơi, xem ra kế hoạch lần này rất thuận lợi, chỉ cần rời khỏi nước R, thoát khỏi ánh mắt của những người đó, cô làm việc đương nhiên sẽ thuận tiện hơn nhiều.
“Em làm việc anh đương nhiên yên tâm.” Đại vương tử trực tiếp cười nói: “Được, vậy anh nói với phụ vương một tiếng, lần này để em đi.”
Đại vương tử rõ ràng rất hài lòng với đề nghị lần này của Lâm Bối.
“Nhưng mà, sức khỏe em thật sự không vấn đề chứ?” Đại vương tử lại nhớ tới tình trạng sức khỏe của Lâm Bối, rốt cuộc vẫn không yên tâm: “Anh vẫn là kêu bác sĩ tư nhân đến khám giúp em đi.”
“Anh cả, không cần đâu, em thật sự không sao, thực ra sức khỏe em rất tốt, bây giờ em nhích người đi nước L ngay cũng không thành vấn đề, anh cả bây giờ có thể đi hỏi ý phụ vương một chút, chỉ cần phụ vương đồng ý, em lập tức có thể xuất phát.” Lâm Bối vốn muốn xuất ngoại, bây giờ biết Đường Lăng sắp tới, cô càng vội rời đi.
“Được, em đã nói vậy thì anh không lo lắng nữa, anh đi hỏi ý phụ hoàng ngay, em đợi tin tức của tôi.” Đại vương tử nghe thấy Lâm Bối lại nhấn mạnh không sao thì liền tin tưởng, anh ta cũng biết mấy năm nay Lâm Bối luôn theo cạnh mình, chuyện gì cũng lo lắng cho anh ta, quả thực rất mệt, cứ xem như mấy ngày nay Lâm Bối nghỉ phép đi.
Chỉ là lần này Lâm Bối chủ động đề cử bản thân đi nước L như vậy vẫn là có chút kỳ quái, trước nay đều là anh ta đi đâu Lâm Bối liền theo tới đó.
Nhưng mà, đại vương tử thật sự không muốn đi nước L, không muốn nhìn thấy mặt đám người đó, đề nghị của Lâm Bối rất hợp ý anh ta, anh ta liền không nghĩ nhiều nữa.
Lâm Bối cúp điện thoại xong thì dùng sức hít vào một hơi, cô không nghĩ tới chuyện lại khéo tới vậy, không nghĩ tới phụ vương lại vừa khéo kêu đại vương tử đi nước L, mà đại vương tử lại vừa khéo không muốn đi, nước L vừa là một nước nhỏ, vừa luôn ba phải, cho nên phụ vương cũng không quá xem trọng.
Tất cả những điều này hợp lại vừa khéo thành toàn cho cô, không nghĩ tới kế hoạch lần này thuận lợi như vậy.
Bây giờ chỉ hi vọng đại vương tử nhanh chóng nói với phụ vương, hi vọng phụ vương lập tức đồng ý, vậy thì cô có thể lập tức ra tay, có thể rời đi trước khi Đường Lăng tới.
Lâm Bối không nghỉ ngơi nữa, cô đã quyết định muốn đi nước L rồi, thì phải chuẩn bị trước một chút.
Mấy ngày nay phản ứng nôn nghén của cô quá dữ dội, cô sợ bị mẹ phát hiện, cho nên cô luôn ở trong căn hộ nhỏ của mình, hôm nay vì mẹ gọi điện thoại cho cô, cô mới tới.
Lâm Bối mở cửa phòng liền nhìn thấy mẹ đang đứng ở cửa, không biết là vừa khéo định vào hay định rời đi.
“Bối Nhi, con sao vậy, mẹ không yên lòng con, vừa muốn đến thăm con.” Trên mặt mẹ Lâm có chút không tự nhiên, nhưng giải thích của bà vẫn xem như hợp lý.
“Con không sao, con sắp xuất ngoại, quay về thu dọn hành lý một chút.” Lâm Bối không để ý đến bất thường của mẹ, cô chỉ nhàn nhạt đáp một câu.
“Sắp xuất ngoại? Là cùng đại vương tử sao? Vậy con nhất định phải biểu hiện thật tốt, tuyệt đối không được khiến đại vương tử thất vọng, con phải hiểu rõ tương lai Đại vương tử chính là...” Mẹ Lâm nghe thấy Lâm Bối sắp xuất ngoại, con ngươi sáng lên, liên tục căn dặn.
“Mẹ, con biết làm thế nào.” Lâm Bối cắt ngang lời lầm bầm của mẹ, bình thường mỗi lần mẹ dặn những chuyện này, cô đều kiên nhẫn lắng nghe.
Cũng không biết thế nào, lúc này cô nghe thấy lời dặn dò công thức của mẹ lại bắt đầu phiền chán, quả nhiên là vì mang thai rồi, cho nên cảm xúc cũng không ổn định rồi sao?
“Được, được, mẹ biết con là đứa bé thông minh, mẹ cũng biết mấy năm nay con luôn làm rất tốt, bây giờ con đã có được sự tin tưởng của đại vương tử rồi, sau này chỉ cần cẩn thận thận trọng, thì sẽ không có vấn đề.” Mẹ Lâm nói lời tán dương lại vẫn là dặn dò Lâm Bối nên làm thế nào.
“Bối Nhi, mẹ chỉ có con, chỉ có thể dựa vào con.” Mẹ Lâm cuối cùng lại trịnh trọng nói ra câu không biết đã nói bao nhiêu lần.
Trước đây mặc dù mẹ đã nói câu này rất nhiều lần, nhưng Lâm Bối luôn đau lòng cho bà, muốn bảo vệ bà, muốn vì bà mà tranh thủ cuộc sống tốt hơn.
Cô cũng luôn cho rằng đó đều là việc cô nên làm.
Nhưng bây giờ cô nghe thấy câu này của mẹ lại có chút hoảng loạn, con là gì? Mẹ là gì?
Nếu con của cô không bị phá, được sinh ra, cô sẽ đối đãi với con mình thế nào?
Cô nghĩ, nếu cô thật sự sinh ra đứa bé, cô nhất định sẽ không để con mình vất vả như mình.
Đúng, vất vả.
Mặc dù mấy năm nay cô luôn không nói ra, nhưng cô thật sự rất vất vả, không chỉ phải vất vả làm tốt mọi việc, phải lấy lòng mọi người, còn phải luôn ngụy tạo bản thân, không thể để người khác phát hiện cô là con gái.
Mỗi ngày cô đều đối mặt với hai tầng áp lực, mặc dù mấy năm nay cô quả thực làm không tệ, nhưng cô thật sự rất vất vả.
Mà sự vất vả của cô lại có ai biết?
Mẹ cô biết sao?
Có lẽ là biết đi?
Nhưng tất cả những chuyện này đều là ý của mẹ, là mẹ kêu cô giả trang nam trang quay về vương thất.
Cô không biết ban đầu mẹ đưa ra quyết định này có từng nghĩ tương lai bị người khác phát hiện thì sẽ có hậu quả gì không?
Nhưng mấy năm nay cô luôn lo lắng sợ hãi chuyện này!!
“Con đi trước đây.” Lâm Bối không nói gì nữa, khẽ khom người, lướt qua cạnh mẹ Lâm.
“Bối Nhi…” Mẹ Lâm dường như cuối cùng đã phát hiện sự bất thường của Lâm Bối, mở miệng gọi cô.
Lâm Bối dừng bước, nhưng cô không xoay người, cũng không nói chuyện.
“Có phải con? Có phải con trách mẹ không?” Mặt mẹ Lâm thêm vài phần đau khổ, giọng nói cũng lạc đi rõ ràng.
Lâm Bối thầm hít vào một hơi, để tâm trạng mình bình ổn lại, chỉ là không biết tại sao, ngược lại cảm thấy càng phiền chán.
Lại thêm giai đoạn này phản ứng nôn nghén quá dữ dội, cô cũng không ăn được gì mấy, thân thể quá yếu ớt, đầu cũng có chút choáng váng, cho nên tâm trạng càng bị ảnh hưởng.
“Không có.” Nhưng mà, Lâm Bối vẫn là đè thấp giọng đáp một câu.
Trách mẹ sao?!
Mẹ cho cô sinh mệnh, mẹ nuôi cô lớn, cô không nên…
Trước đây cô thậm chí chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng có lẽ là vì trong bụng bản thân có một sinh mệnh nhỏ, có lẽ là vì mình cũng xem như một người mẹ rồi, tâm trạng Lâm Bối bỗng có chút thay đổi.
Có lẽ là vì mang thai, cho nên thật sự trở nên đa sầu đa cảm rồi.
Cô từng tra trên mạng sau khi mang thai sẽ có những thay đổi thế này, cũng xem như bình thường.
Mẹ Lâm nghe thấy lời của Lâm Bối thì rõ ràng sững sờ, sở dĩ bà sững sờ không phải là vì lời của Lâm Bối, mà còn là vì giọng điệu lúc này của cô.
Mặc dù Lâm Bối nói không có, nhưng bà có thể nghe ra sự phiền chán trong giọng nói của cô, hơn nữa dường như còn có chút không kiên nhẫn.
Lâm Bối từ nhỏ đều vô cùng nghe lời, trước giờ chưa từng dùng kiểu này để nói chuyện với bà.
Mẹ Lâm bỗng cảm thấy rất thương tâm, cứ sững sờ nhìn Lâm Bối không nói chuyện, chỉ là trong đôi mắt lại dần rơm rớm.
Lâm Bối xoay người, lúc nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, dùng sức hít thật sâu một hơi: “Mẹ, con không trách mẹ...”
Lâm Bối muốn an ủi mẹ mình, nhưng nói câu này rồi cô liền không biết nên nói gì nữa, ở bên ngoài cô có thể ứng xử khéo léo, có thể gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng đối với mẹ mình, cô không làm được.
Tâm trạng cô bây giờ thật sự có chút suy sụp, cho nên có vài lời thật sự không nói ra lời.
“Mẹ, con đi trước đây, lần này công tác hơi gấp, có lẽ cần lên đường ngay.” Lâm Bối lại thầm hít vào một hơi, cô không nói gì nữa, mà là nhanh chóng xoay người rời đi.
Vì đã mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, lúc này cô lại đi hơi nhanh, dưới chân loạng choạng một cái, xem chút ngã.
“Con chậm chút, cẩn thận, công việc quan trọng nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe.” Mẹ Lâm vội bước tới đỡ cô.
“Dạ, con biết.” Mũi Lâm Bối có chút chua xót, mẹ vẫn là quan tâm cô, mẹ cũng thương cô, trên đời này cũng chỉ có mẹ thương cô, trên đời này cũng chỉ có mẹ là người thân thật sự của cô.
Mặc dù cô quay về vương thất, mặc dù cô giả trai, nhưng cô luôn không có được sự thừa nhận của quốc vương, càng đừng nói đến xem trọng gì đó.
Cô biết, đối với quốc vương mà nói một đứa ‘con trai’ như vậy căn bản chẳng là gì cả, có hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Đương nhiên ‘con trai’ vẫn là mạnh hơn con gái một chút, nếu là con gái, căn bản ngay cả cơ hội về vương thất của không có.
Nhưng dù cô lấy thân đàn ông quay về vương thất, đãi ngộ của cô cũng không tốt, thậm chí còn không bằng người hầu theo cạnh các vương tử khác.
Quốc vương càng không chủ động nhìn cô, trong mắt quốc vương, cô giống như hoàn toàn không tồn tại.
Mấy năm trước cô quay về vương thất, nghĩa là đã qua mấy năm trôi qua rồi.
Sau đó cô học được tính kế, không ngừng tìm cơ hội tiếp cận đại vương tử, giúp đại vương tử đưa ra chủ ý, giúp đại vương tử giải quyết không ít vấn đề, cuối cùng có được xem trọng của đại vương tử.
Sau đó cô mới dần được mọi người biết đến, được mọi người tiếp nhận, mới xem như được lộ diện.
Cô cũng xem như khiến mẹ được sống cuộc sống mà bà mong muốn.
Lâm Bối cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, cô cảm thấy hình như mình sắp khóc rồi, sau khi mang thai cảm xúc thật sự thay đổi rất kỳ quái,
Lâm Bối không muốn bị mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cho nên cô không ngẩng đầu, trực tiếp đi ra ngoài: “Con không sao, con đi trước đây, tranh thủ thời gian.”
Lần này, Lâm Bối cố hết sức khiến giọng mình giống với bình thường, không đem theo chút cảm xúc không nên có nào.
Chỉ là sau khi Lâm Bối mở cửa, rời khỏi phòng, một giọt nước mắt vẫn là nhanh chóng rơi xuống, cô lại thật sự khóc rồi.
Cô còn không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng khóc, dường như từ khi mẹ kêu cô giả nam trang quay về vương thất thì cô đã không còn khóc nữa rồi.
Vì mẹ nói với cô, cô là ‘đàn ông’ rồi, đàn ông thì không thể tùy tiện khóc, nếu không sẽ bị người ta phát hiện bí mật của cô.
Nếu bị người khác phát hiện, cô sẽ chết, mẹ cũng sẽ chết, họ đều sẽ chết.
Cho nên từ lúc đó, bất kể gặp phải chuyện gì cô cũng nói với chính mình không thể khóc, dù cô chịu bắt nạt thế nào cũng nhịn không khóc.
Cô luôn cho rằng, mấy năm này trôi qua, cô đã đao thương bất nhập rồi, không nghĩ tới hôm nay lại dễ dàng rơi nước mắt như vậy.
Mang thai thật sự sẽ xảy ra thay đổi lớn như vậy sao?
Nôn nghén cũng thôi, không thể ăn cũng thôi, bây giờ ngay cả sự bình tĩnh kiêu ngạo nhất của cô lúc bình thường cũng không còn nữa sao?
Không, không được, như vậy tuyệt đối không được, cô cần phải nghĩ cách nhanh chóng phá bỏ đứa bé này, nếu không, có lẽ cô sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào.
Nếu bại lộ, cô và mẹ đều sẽ chết.
Vì thực ra cô là thân phận nữ nhi, bí mật này không thể để người ta phát hiện, cho nên trong biệt thự này không có một ai khác, cho nên sự thất thố bây giờ của cô không bị ai phát hiện.
Nhưng mà, một lúc sau, Lâm Bối liền miễn cưỡng vực dậy tinh thần, cô không thể bị người ta phát hiện bất thường, tuyệt đối không thể.
Lâm Bối nhanh chóng quay về chung cư nhỏ của mình, thu dọn hành lý, đợi tin tức bên phía đại vương tử.
Lâm Bối vốn cho rằng chuyện sẽ rất thuận lợi, dù sao nước L chỉ là một nước nhỏ, dù sao nước L thực ra không phải thực sự hữu hảo với họ, dù sao đại vương tử không muốn đi, dù sao quốc vương cũng không thật sự xem trọng.
Cho nên để cô đi ừng phó một chút tuyệt đối không vấn đề.
Lâm Bối đợi khoảng hai tiếng, cuối cùng đợi được điện thoại của đại vương tử.
“Lâm Bối, nước L đó, em vẫn là đừng đi, họ quá âm hiểm, một mình em đi anh cũng không yên tâm.” Giọng đại vương tử rõ ràng có chút bất thường, nghe giọng điệu có chút không ổn.
Lâm Bối có chút sững sốt, đôi mắt khẽ lóe: “Phụ vương không đồng ý.”
Cô biết lời của đại vương tử đều là mượn cớ, nếu không yên tâm thì sớm đã cự tuyệt rồi, sẽ không đồng ý đi nói với phụ vương, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, phụ vương không đồng ý.
Đại vương tử không giỏi nói dối, hơn nữa anh ta cảm thấy anh ta cũng không thể lừa cô, cho nên liền trực tiếp thừa nhận: “Đúng.”
“Em hiểu rồi.” Lâm Bối bỗng cười, chỉ là trong tiếng cười lại có chút trào phúng.
Lâm Bối thật sự cảm thấy vô cùng trào phúng, cô vốn cho rằng tất cả những điều cô làm mấy năm nay phụ vương vẫn là nhìn thấy, hơn nữa đại vương tử trước nay không độc chiếm công lao của cô, lần nào cũng đều nói với phụ vương chủ ý mà cô đưa ra.
Cô vốn cho rằng phụ vương ít nhất cũng thừa nhận cô, bây giờ xem ra cô thật sự quá ngây thơ rồi.
Ngay cả một cuộc xuất hành mà đại vương tử không muốn đi, quốc vương căn bản không xem trọng, một cuộc xuất hành có thể vì Đường Lăng tới mà đại vương tử liền tùy tiện thay đổi chủ ý, quốc vương cũng không đồng ý để cô đi.
“Lâm Bối, em không sao chứ.” Đại vương tử nghe ra sự bất thường trong giọng nói của Lâm Bối, chính xác mà nói đại vương tử là nghe ra sự trào phúng trong giọng nói của cô, đại vương tử cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Mấy năm nay Lâm Bối luôn theo cạnh anh ta, anh ta rất hiểu Lâm Bối, bình thường bất kể Lâm Bối gặp phải tình huống gì đều sẽ không bộc lộ tâm trạng của mình.
Huống chi bây giờ là bất kính với quốc vương?!
“Em không sao, anh cả, em cúp máy trước.” Lâm Bối không giải thích, lúc này cô cũng không muốn giải thích nhiều, chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, cô còn cần nói gì nữa sao?
“Lâm Bối...” Đại vương tử càng kinh ngạc, Lâm Bối đang tức giận sao?
Lâm Bối như vậy vẫn là Lâm Bối anh ta biết sao?
“Anh cả, em muốn xuất ngoại chơi vài ngày, mấy ngày nay không thể theo cạnh anh được.” Lâm Bối trực tiếp cắt ngang lời đại vương tử, không thể công du nước ngoài, vậy tự cô xuất ngoại, mượn cớ du lịch ra nước ngoài.
Lâm Bối biết tâm trạng mình vừa rồi không đúng, cô cũng biết giọng điệu vừa rồi cũng rất không đúng, cô biết đại vương tử nhất định nghe thấy trào phúng trong giọng nói cô, nhưng cô không giải thích!!
"Trác Hiểu Lam, vừa rồi chị cũng nghe thấy lời của Tầm Chiêu rồi đấy, em có thể nói rõ cho chị biết, đó là suy nghĩ chân thực nhất của Tầm Chiêu, chị không cần nghi ngờ gì cả, những việc chị đã làm, sau này Tầm Chiêu sẽ tính với chị từng món nợ một, chị tự giác đi." Cuối cùng cậu hai Trác bổ sung thêm mấy câu, một là để cho Trác Hiểu Lam nhận rõ thực tế, hai là thêm một búa nữa khi Trác An Nam đang bên bờ vực sụp đổ.
Không phải cậu hai Trác ác độc, mà là cậu hai Trác thật sự không muốn Trác Hiểu Lam tiếp tục làm ra những chuyện khác nữa, anh ta tình nguyện khiến cho Trác Hiểu Lam sụp đổ ngay bây giờ, còn tốt hơn là để Trác Hiểu Lam tiếp tục vắt óc tìm kế hại người.
Cậu hai Trác nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, mặc dù vết thương của mấy người không nguy hiểm, tuy rằng đã cầm máu cho mấy người nhưng vẫn còn đau lắm, vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện thôi.
"Đại ca, đã xác định được vị trí của cô ta." Cậu hai Trác vừa cúp điện thoại đã nghe thấy Đầu To đang báo cáo với Dương Tầm Chiêu.
Không cần hỏi cậu hai Trác cũng biết là xác định vị trí của ai.
Anh ta vốn tưởng rằng Dương Tầm Chiêu bảo anh nghe điện thoại chỉ là để kích thích Trác Hiểu Lam thôi, không ngờ rằng thật ra là Hiểu Lam muốn định vị.
Rõ ràng ngay từ đầu Dương Tầm Chiêu đã có ý này, nhưng lúc đó Dương Tầm Chiêu không nói, thậm chí Dương Tầm Chiêu còn không nháy mắt với Cố Ngũ và Đầu To, nhưng Đầu To hiểu ngay, Đầu To không những giỏi mở khóa mà chuyện này cũng rất giỏi.
Người của Diêm Môn không có ai là người đơn giản hết.
Vừa rồi Cố Ngũ trực tiếp ngồi trong xe, rõ ràng là đang hỗ trợ Cố Ngũ chuyện này, không thể không nói người của Diêm Môn và Dương Tâm Chiêu rất hiểu nhau, có nhiều chuyện không cần Dương Tầm Chiêu trực tiếp dặn dò, bọn họ có thể làm rất tốt.
Trác Thanh vẫn luôn biết năng lực của Dương Tầm Chiêu rất mạnh, Trác Thanh cũng biết ngoài Dương Thị ra Dương Tầm Chiêu còn sở hữu rất nhiều tài sản, nhưng trước nay Trác Thanh cũng chưa thấy qua tình hình Dương Tầm Chiêu làm việc, hôm nay Trác Thanh đã thấy rồi.
Nếu Dương Tầm Chiêu đã biết vị trí của Trác Hiểu Lam, vậy anh ta sẽ không cần lo lắng Trác Hiểu Lam tiếp tục gây ra chuyện gì khác nữa.
"Tôi sẽ sắp xếp người đưa cô ta đến Diêm Môn trước, chúng ta đi xử lý sau." Cố Ngũ trực tiếp đáp lời, loại chuyện này chắc chắn là anh ta làm. Việc đại ca phải làm bây giờ là an ủi bà chủ, mặc dù bà chủ không phải là người bình thường, không cần được an ủi lắm.
Cố Ngũ lập tức liên lạc tìm người đến bắt Trác Hiểu Lam, Cố Ngũ cũng đã đích thân nhìn thấy sự điên cuồng của Trác Hiểu Lam, vì vậy Cố Ngũ rất thận trọng với chuyện này, sắp xếp mấy người cực kỳ lợi hại, còn đặc biệt Cố Ngũ dặn dò thêm mấy câu.
Tất nhiên Cố Ngũ chỉ ra lệnh đưa Trác Hiểu Lam đến Diêm Môn, khống chế Trác Hiểu Lam trước, tránh cho Trác Hiểu Lam lại làm ra chuyện gì điên cuồng.
Về phần xử lý Trác Hiểu Lam thế nào thì phải đợi lời sau cùng của đại ca, Cố Ngũ biết mặc dù đại ca sáng lập Diêm Môn, nhưng trức giờ đại ca làm việc rất có khuôn phép. Cố Ngũ thấy cuối cùng có thể đại ca sẽ giao Trác Hiểu Lam cho cảnh sát xử lý, đương nhiên với tác phong của đại ca, nhất định giao chứng cứ kết tội Trác Hiểu Lam cho cảnh sát. Truyện Phương Tây
Cứ kéo dài như vậy, Đường Lăng cũng đã đuổi tới, phải nói tốc độ của Đường Lăng không chậm hơn Dương Tầm Chiêu bao nhiêu, có thể thấy Đường Lăng đã liều mạng chạy tới đây.
Đường Lăng thấy tình hình trước mắt, đôi mắt nguy hiểm đích nheo lại, tuy rằng Hàn Nhã Thanh không bị thương, nhưng nhìn thấy vết thương của đám người Cố Ngũ Trác Thanh, lại nhìn đến biệt thự hoàn toàn hóa thành tro tàn, còn có ngọn núi đá nổ tung phía xa, lại thêm chiếc xe biến dạng mà Dương Tầm Chiêu đâm phải và chiếc xe nát tươm dưới chân núi, Đường Lăng hoàn toàn có thể hình dung được lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Hàn Nhã Thanh không sao cũng không khiến anh thấy may mắn, chỉ khiến anh sợ hãi, anh biết nếu không có Dương Tầm Chiêu đuổi tới kịp thời, sợ là...
Nếu đợi đến khi anh tới thì đã muộn rồi, nghĩ đến đây, Đường Lăng chỉ cảm thấy trái tim mình run lên.
Đường Lăng đi tới trước mặt Dương Tầm Chiêu, vươn tay vỗ vai Dương Tầm Chiêu mấy cái, Đường Lăng không nói gì, có những thứ nói không cần phải nói, tất cả mọi người đều hiểu.
"Tầm Chiêu, cậu đưa Thanh Thanh lên xe của tôi, cậu lái xe tôi đi." Đường Lăng kiểm tra xe của Dương Tầm Chiêu, vẫn lái được nhưng phía trước đã bị biến dạng, không thể đảm bảo được trên đường sẽ không có vấn đề gì, chắc chắn anh không thể để Thanh Thanh của mình đi trên một chiếc xe như vậy.
Đường Lăng không đợi Dương Tầm Chiêu mở miệng đã nói: "Mấy người Trác Thanh và Cố Ngũ đều bị thương, cậu đưa bọn họ đi bệnh viện trước, tôi sẽ gọi xe đến đón."
Một chiếc xe chắc chắn không thể chở nhiều người như vậy, sắp xếp của Đường Lăng rất hợp lý, sát thủ kia đã chết rồi, Trác Hiểu Lam hẳn là rất nhanh sẽ bị người của Diêm Môn khống chế, cho nên ở đây cũng không có gì nguy hiểm, chờ thêm một lát cũng không sao.
"Được." Dương Tầm Chiêu không nói thêm gì nữa, trực tiếp đồng ý.
"Anh cẩn thận." Hàn Nhã Thanh nghĩ đến sự nguy hiểm vừa nãy, lúc này trong lòng vẫn còn sợ, không nhịn được dặn dò một câu.
"Yên tâm đi." Đường Lăng cười khẽ, trong lòng có chút khó chịu, trước khi anh tới Thanh Thanh nhất định đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, anh đã không kịp đến cứu Thanh Thanh.
Sau khi đám người Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh rời khỏi, Đường Lăng gọi xe khác đến, anh chờ ba của Viên Ngữ.
Chuông điện thoại của Đường Lăng đột nhiên vang lên, Đường Lăng lấy di động ra nhìn thoáng qua, lông mày hơi nhíu.
"Cậu Đường, bao giờ cậu đến, người của Quỷ Vực Chi Thành lại nổ súng với chúng ta rồi." Điện thoại vừa kết nối, âm thanh bên kia đã gấp gấp truyền tới.
Ngày hôm qua, cuộc họp gia đình của nhà họ Đường đã quyết định hôm nay Đường Lăng sẽ đến nước R. Đường Lăng đã sắp xếp xong xuôi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Đường Lăng thay đổi hành trình.
Người bên kia không đợi được Đường Lăng, địa bàn của bọn họ lại bị công kích, lúc này mới sốt ruột gọi điện thoại cho Đường Lăng.
Đường Lăng âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt hơi lóe lên: "Ngày mai tôi qua."
Chuyện bên này đã tìm được đầu sỏ, Trác Hiểu Lam đã bị lôi ra ngoài, chuyện tiếp theo Dương Tầm Chiêu đương nhiên sẽ xử lý, Quỷ Vực Chi Thành bên kia mới là khó đối phó.
Mà ở nước R, người của Quỷ Vực Chi Thành đúng là quá kiêu ngạo, chuyện này nhất định phải giải quyết.
"Được." Bên kia trả lời rất nhanh, do dự một lúc rồi lại nói: "Tiểu Vương Tử của nước R không có bất thường gì mấy, nhưng hôm trước khi Tiểu Vương Tử đi cùng Đại Vương Tử đến dự một bữa tiệc, người bên tôi tình cờ cũng có mặt ở đó, sắc mặt Tiểu Vương Tử trông rất tệ, không biết có phải cậu ấy bị bệnh không?"
Cậu Đường bảo anh ta chú ý tình hình của Tiểu Vương Tử, cho nên có phát hiện gì anh ta chắc chắn sẽ báo cáo với cậu Đường.
"Ừm, tôi biết rồi." Ánh mắt Đường Lăng hơi lóe lên, trong đáy mắt rất nhanh hiện lên một tia cảm xúc, quá nhanh không nhìn rõ, chỉ là trong giọng nói của cậu Đường lúc này cũng không nghe ra có gì khác thường.
Cúp máy, hai mắt Đường Lăng nhìn phía trước, khóe môi hơi mím lại, lúc trước người phụ nữ kia đã nói hết rồi, nói rằng chuyện giữa hai người chưa từng xảy ra, còn nói rằng giữa hai người không có quan hệ gì.
Nhưng dù sao người phụ nữ đó đã cứu anh, nếu không có cô ấy, chuyện đó có thể đã trực tiếp hủy hoại anh, thế nên anh thực sự không thể cứ mặc kệ như vậy.
Đúng, chính là nguyên nhân này.
Hơn nữa, đêm đó là lần đầu tiên của cô ấy, anh là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, lúc đó anh bị bỏ thuốc đã cưỡng hiếp cô, anh cảm thấy có chút mắc nợ cũng là chuyện bình thường.
Đúng, chính là như vậy.
Cho nên, anh mới bảo người ta chú ý tình hình của Lâm Bối.
Tại nước R, trong một căn biệt thự, Lâm Bối lúc này lòng cũng đang nóng như lửa đốt.
Cô kiểm tra thấy mình mang thai hơn một tháng rồi, vì giờ cô mang thân phận là "đàn ông" nên không dám đi khám, không dám đến bệnh viện, tìm hiểu trên mạng thì biết có thai khoảng bốn mươi mấy ngày mà làm phẫu thuật là tốt nhất, càng để lâu thì rủi ro càng lớn.
Hơn nữa cứ kéo dài, cô cũng sợ bị người khác phát hiện.
Ngực cô có thể quấn băng vải, nhưng nếu bụng to thì không thể quấn băng vải được, hơn nữa nếu bụng to lên vì mang thai thì dù quấn băng vải cũng vô dụng.
Hơn nữa sau khi mang thai cô phản ứng rất dữ dội, cô ấy không ăn được gì, nôn mửa nhức đầu rất nghiêm trọng, bây giờ cô không dám xuất hiện nữa, sợ bị người ta phát hiện.
Cho nên cô phải phải nhanh chóng lấy đứa bé ra, điều quan trọng nhất bây giờ là mổ lấy đứa bé này ra thế nào, đến bệnh viện mổ chắc chắn là không được rồi.
Uống thuốc? Nghe nói rất nguy hiểm, nhưng với tình trạng của cô bây giờ thì đây là cách duy nhất.
Uống thuốc? Nghe nói rất nguy hiểm, nhưng với tình hình hiện tại của cô thì uống thuốc là cách duy nhất.
Chỉ có điều cô muốn đi mua thuốc cũng không tiện.
Chắc chắn cô không thể nào đi thẳng đến bệnh viện được, dù gì lúc nào cũng có người theo dõi hành tung của cô.
Hơn nữa mấy năm nay cô luôn đi theo Đại Vương Tử, rất được anh ta tin tưởng, bởi thế rất nhiều người âm thầm giám sát cô, muốn bắt lấy điểm yếu của cô.
Bởi thế, dù là ngoài sáng hay trong tối thì đều có người chú ý đến cô.
E rằng cô vừa bước chân ra khỏi cửa, chưa đến vài phút sau là có người liệt kê ra rất nhiều loại bệnh rồi, huống hồ chi cô đang mang thai, cần phải mua uống phá thai.
Đương nhiên không thể đi đến mấy phòng khám, đến phòng khám cũng sẽ bị phát hiện ra mà thôi.
Chỉ cần ở nước R, cô luôn luôn bị theo dõi, bởi thế có phải cô nên cân nhắc đến việc ra nước ngoài hay chăng, sau khi ra nước ngoài thì hành động sẽ tiện hơn nhiều.
Gần đây không biết Đại Vương Tử có kế hoạch ra nước ngoài nào không, mấy nay cô chóng mặt buồn nôn liên tục, mất hết tinh thần, hơn nữa cô cảm thấy dường như đầu óc của mình trở nên ngu ngơ hơn, không phản ứng nhanh nhẹn như trước kia nữa.
Hồi xưa cô nắm rõ kế hoạch trong nửa tháng của Đại Vương Tử rõ như trở bàn tay, mà không ngờ bây giờ đến kế hoạch trong vài ngày tới của Đại Vương Tử mà cô cũng không biết.
Trong lòng Lâm Bối vô cùng phiền muộn, hết sức phiền muộn, sao cô lại xui xẻo đến mức này, nhưng chỉ có một lần mà thôi, sao lại mang thai kia chứ?
Hơn nữa người ta có thai cũng không ốm nghén nặng như cô, bây giờ cô không dám ăn bất cứ thứ gì cả, ăn cái gì cũng nôn ra hết, ăn một ít thì nôn một ít, đương nhiên cho dù không ăn cũng sẽ buồn nôn, cô cảm thấy mình muốn nôn hết cả nội tạng ra ngoài luôn rồi.
Lâm Bối ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mặt mũi trắng bệch như giấy, không có chút huyết sắc nào cả, còn chưa đến một tháng mà cô lại ốm đi nhiều.
Gương mặt hóp lại, khiến cho đôi mắt có hồn trông càng có vẻ to hơn.
Bởi vì khó chịu sau trận nôn, bây giờ mắt cô long lanh nước, tựa hồn hoa lê trong trận mưa rào, đáng thương vô cùng.
Lâm Bối thấy bộ dạng này của mình mà không khỏi thầm mắng mỏ.
Đây là cô ư? Từ bao giờ cô lại trở nên như vậy?
Nếu như cô ra ngoài với bộ dạng như thế này thì còn giả vờ làm đàn ông cái nỗi gì nữa?
Chẳng phải chỉ là có thai thôi sao? Sao lại như thế này?
Lâm Bối biết chắc chắn mình không thể xuất hiện trước mặt mọi người với bội dạng hiện tại, thỉnh thoảng cô không khống chế nổi cơn buồn nôn, hơn nữa bộ dạng của cô sau cơn nôn khó coi vô cùng.
Nhưng với thân phận hiện tại, có rất nhiều chuyện cô không thể tự quyết định, giống như bữa tiệc mấy hôm trước vậy, khi đó cô rất khó chịu, liên tục nôn không ngừng, lại không ăn nổi bất kỳ thứ gì khác, cảm thấy cả người mệt nhoài nhưng vẫn phải tham dự.
May mà trong bữa tiệc hôm ấy cô hết sức kiềm chế chính mình, không hề tỏ ra chút bất thường nào cả.
Nhưng Lâm Bối biết tiếp tục như thế này không phải là cách hay, bắt buộc phải phá thai mới được.
Nhưng làm sao có thể thuận lợi phá bỏ thai nhi được đây? Cô phải tìm ai đó giúp đỡ thôi.
Lâm Bối chợt nhớ đến Đường Lăng, đây cũng xem như là cái họa do Đường Lăng gây ra, cô có thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ hay không?
Nhưng cô sực nhớ đến trước kia Đường Lăng nói muốn cưới cô, nếu như Đường Lăng biết cô mang thai con của anh, anh có ép cô đi đăng kí kết hôn hay không, Lâm Bối nghĩ đến tác phong của Đường Lăng, cảm thấy cũng dám lắm.
Bởi thế cô không thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ được, không những không thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ mà chắc chắn không thể để cho Đường Lăng biết việc này, tuyệt đối không thể.
“Lâm Bối, con ở trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đó, không sao chứ?” Một giọng nói phụ nữ vang lên bên ngoài cửa, đó là tiếng mẹ của Lâm Bối.
“Không sao ạ, con ra ngay.” Lâm Bối vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, cô lau đi giọt nước mắt đọng ngay khóe mắt.
Mặc dù đó là mẹ cô thế nhưng cô cũng không thể nói cho mẹ biết việc mình có thai.
Lâm Bối biết, nói cho mẹ nghe, ngoại trừ làm mẹ lo lắng ra thì chẳng còn tác dụng nào khác nữa cả.
Lúc Lâm Bối mở cửa, mẹ của cô đang đứng ngay bên ngoài.
“Có phải con bị bệnh không? Sắc mặt con kém quá.” Mẹ Lâm nhìn cô, gương mặt bà ấy hằn lên nỗi lo lắng.
“Con không sao đâu.” Lâm Bối nhìn mẹ, cô không nhiều lời.
“Nếu như con không khỏe thì đi lấy chút thuốc uống đi, đừng để càng lúc càng nặng, bây giờ Đại Vương Tử rất tin tưởng con, đi đâu cũng dắt con theo, nếu như vì bệnh mà làm chậm trễ công việc không hay đâu, nhưng mà, với tình hình hiện tại của con cũng không tiện đi bệnh viện kiểm tra, lỡ mà bị lộ thì phiền phức lắm.” Mẹ Lâm không khỏi lẩm bẩm.
“Biết rồi.” Đột nhiên Lâm Bối cảm thấy bực mình, không biết có phải là vì mang thai không, gần đây cô rất dễ nổi nóng.
“Con bị cảm à? Mẹ đi lấy thuốc cảm cho con.” Dường như mẹ Lâm không hề nhận ra sự bực bội của Lâm Bối, bà ấy đi lấy thuốc cảm tới cho cô.
“Nếu như con không bị cảm mà bị bệnh khác thì sao? Mẹ không sợ hại sức khỏe của con à?” Từ trước đến nay Lâm Bối luôn nghe lời của mẹ, chưa cãi lại bao giờ, nhưng hiện tại cô thấy mẹ đích thân đi lấy thuốc cảm cho mình, chẳng biết vì sao mà lại hơi bài xích.
Mẹ Lâm ngẩn người, bà ấy nhìn Lâm Bối, chớp chớp mắt rồi cười khẽ: “Trước giờ Bối vẫn luôn khỏe mạnh, sẽ không bị bệnh gì khác đâu, cùng lắm chỉ bị cảm mà thôi.”
Nghe thấy mẹ mình nói thế, đột nhiên Lâm Bối cảm thấy buồn cười, trước giờ cô vẫn luôn khỏe mạnh?
Sao mẹ biết trước giờ cô vẫn luôn khỏe mạnh kia chứ?
Mấy năm nay vì giả làm đàn ông, cô chưa từng đi kiểm tra sức khỏe, mấy năm nay, dù là mắc phải bệnh gì thì cô đều ở trong nhà chịu đựng cho qua.
Mấy năm nay, cô đi theo Đại Vương Tử, để được Đại Vương Tử xem trọng và tin tưởng, cô không thể không ép mình làm rất nhiều chuyện, ví dụ như uống rượu.
Ai mà không biết uống rượu sẽ tổn hại đến sức khỏe kia chứ, huống hồ chi cô còn là con gái, nhưng có một vài nơi cô không thể không uống được.
Mặc dù tửu lượng của cô rất tốt, nhưng mỗi lần uống nhiều rượu thì đều thấy khó chịu, cũng vì uống rượu trong khoảng thời gian dài nên dạ dày cô thường xuyên đau.
Có một lần, vì uống quá nhiều rượu, sau khi trở về dạ dày của cô đau vô cùng, hôn nữa lúc ấy cô còn nôn ra máu, cô biết chắn chắn rằng dạ dày của mình đã chảy máu rồi.
Lúc ấy cô thật sự đau đến mức chết đi sống lại, nhưng khi đó cũng chẳng thấy mẹ đưa cô vào bệnh viện.
Cô biết mình không thể làm lộ thân phận, biết một khi đi bệnh viện thì sẽ bị bại lộ ngay, cô cũng biết sự kiêng dè của mẹ.
Nhưng đôi khi cô không khỏi bật cười, lỡ đâu cô chết thì sao?
Thật ra Lâm Bối biết cho dù cô chết thì cũng không thể bị bại lộ, bởi vì một khi thân phận của cô bị bại lộ, người chết không chỉ có một mình cô.
Trước kia, cô cũng liên tục nói với bản thân cho dù có thế nào cũng không được để lộ thân phận, cho dù có chết cũng không thể.
Nhưng không biết tại sao, sau khi mang thai, dường như cô đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm.
“Nào, uống thuốc đi con, khỏi bệnh ngay thôi mà.” Mẹ Lâm thấy Lâm Bối uể oải tinh thần, bà ấy đoan chắc cô bị cảm.
“Con không uống.” Lâm Bối nhìn viên thuốc cảm trong tay mẹ mình, cảm giác bài xích càng lúc càng trở nên rõ ràng, thậm chí giọng nói của cô không khỏi cao vút lên.
Mẹ Lâm sững sờ, gương mặt hằn lên vẻ ngạc nhiên.
“Mẹ, con không bị cảm, con chỉ mệt quá thôi, nghỉ một lát là khỏi ngay đó mà, không cần phải uống thuốc gì đâu.” Lâm Bối ý thức được ban nãy mình kích động quá, cô thầm hít thở, kiềm chế cảm xúc của mình.
“Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Mẹ Lâm hơi nhíu mày, bà ấy ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không thổ lộ suy nghĩ trong lòng mình ra.
Gần đây Lâm Bối luôn ở nhà, đến tiệc xã giao cũng rất ít đi, rốt cuộc mệt ở đâu?
Nhưng mà bộ dạng của Lâm Bối trông có vẻ rất mệt mỏi?
“Phải rồi, ban nãy lúc con ở trong nhà vệ sinh, Đại Vương Tử có gọi điện cho con đấy, con trả lời cậu ta đi.” Lúc Lâm Bối sắp sửa bước vào phòng, mẹ Lâm nói với theo.
“Dạ, con biết rồi.” Lâm Bối không nhiều lời, thật ra cô cũng muốn tìm Đại Vương Tử, xem xem gần đây có thể mượn việc công ra nước ngoài một lần hay không, sau khi ra nước ngoài sẽ phá cái thai đi.
Lâm Bối mở điện thoại, đi vào phòng rồi bấm số của Đại Vương Tử.
“Lâm Bối, mấy ngày nay cậu sao thế? Sao tôi không tìm thấy cậu? Cậu bận cái gì đấy?” Vừa mới nối máy, giọng nói của Đại Vương Tử vang lên, trước kia Lâm Bối luôn ở bên cạnh anh ta, anh ta đi đâu thì Lâm Bối cũng đi theo.
Mấy ngày nay Lâm Bối không xuất hiện nữa, cứ như đã biến mất vậy, bữa tiệc mấy bữa trước anh ta còn phải gọi điện kêu Lâm Bối đến.
Đây không phải là thái độ bình thường của Lâm bối, rõ ràng tình trạng này không bình thường chút nào, không, là quá bất thường mới phải!
"Mấy ngày nay hơi khó chịu." Lâm Bối thầm hít hà, cô ta hiểu Đại Vương Tử, cô ta biết nếu cô ta không nói rõ, Đại Vương Tử chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Chuyện mang tthai nhất định không thể nói, nên Lâm Bối cũng chỉ có thể tìm cớ như vậy.
"Khó chịu sao? Bệnh rồi hả? Bệnh thì phải đi bệnh viện, em chờ đi anh kêu người đưa em tới bệnh viện." Đại Vương Tử nghe ra sự yếu ớt trong giọng của Lâm Bối, hơn nữa anh ta cũng hiểu Lâm Bối, trong khoảng thời gian này Lâm Bối chưa từng xuất hiện, chỉ sợ là bệnh rất nghiêm trọng.
"Không cần, không cần đi bệnh viện, không có chuyện gì lớn cả." Lâm Bối hết hồn, cô ta tuyệt đối không thể đi bệnh viện, đi bệnh viện thì lộ hết chuyện.
"Anh thật sự không hiểu đó, sao em lại sợ đi bệnh viện chứ." Đại Vương Tử cũng không nghĩ nhiều, bởi vì trước giờ Lâm Bối vẫn sợ đi bệnh viện.
"Anh sẽ kêu bác sĩ riêng của anh tới khám cho em." Đại Vương Tử thật sự rất quan tâm Lâm Bối, mấy năm nay Lâm Bối ở bên cạnh, giúp đỡ anh ta rất nhiều, giờ đây anh ta ngày càng tin tưởng Lâm Bối, thậm chí đôi khi còn ỷ lại vào Lâm Bối.
"Không cần, em không sao, nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi." Lâm Bối bối rối, to tiếng hơn, cô ta không thể đi bệnh viện, để bác sĩ riêng khám cũng không được.
Đại Vương Tử cũng từng nhắc đi nhắc lại nhiều lần muốn sắp xếp cho cô ta một bác sĩ riêng, nhưng Lâm Bối không dám đồng ý.
Chuyện cô ta giả trai trừ mẹ cô ta ra, tuyệt đối không thể lại để cho ai khác biết, càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm.
"Rốt cuộc là em bị gì, hôm trước anh thấy mặt em xanh xao lắm, không được rồi, em phải khám bệnh, giờ anh lập tức đưa bác sĩ tới." Đại Vương Tử không để ý tới lời từ chối của Lâm Bối, anh ta vẫn luôn biết Lâm Bối sợ đi bệnh viện, không muốn khám bác sĩ, bị bệnh gì đều chỉ ráng chịu, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy tình trạng của Lâm Bối hơi nghiêm trọng rồi.
"Thật sự không cần, giờ em đang ngủ, cũng không tiện, em ngủ một giấc là được rồi…" Lâm Bối vừa nghe Đại Vương Tử nói thì sốt sắng, nếu là bình thường, cô ta chỉ cần giả bộ một chút thì có thể vượt qua, nhưng giờ cô ta đang có thai, lỡ bị bác sĩ phát hiện thì sao?
Hậu quả đó Lâm Bối thật không dám nghĩ!
"Có gì không tiện chứ, em là đàn ông con trai làm gì mà e dè nhiều như vậy." Đại Vương Tử trực tiếp chặn lời Lâm Bối, lại lần nữa bỏ qua lời từ chối của Lâm Bối.
Lâm Bối hiểu rõ tính Đại Vương Tử, cô ta biết chuyện Đại Vương Tử đã quyết định rất khó thay đổi, hơn nữa cô ta biết cô ta càng từ chối, Đại Vương Tử càng kiên quyết.
"Anh cả, sắp tới có chuyện gì quan trọng phải không?" Lâm Bối chuyển đề tài: "Anh sẽ phải đi nước ngoài?"
"Ây, lịch trình của anh không phải em vẫn luôn nắm còn rõ hơn anh sao? Sao giờ em lại hỏi anh?" Đại Vương Tử ngẩn người ra, nhưng cũng đã thành công dời đi lực sự chú ý.
"Gần đây em không để ý lắm, anh cả có kế hoạch đi nước ngoài sao?" Lâm Bối cũng biết khoảng thời gian gần đây cô làm việc hơi lơ là, tâm trạng cô ta dạo này không tốt, thật là không có cách nào.
"Vốn là tính đi nước D, nhưng Đường Lăng sắp ghé thăm, cho nên tạm thời thay đổi kế hoạch." Đại Vương Tử cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng tình hình ra, Đại Vương Tử tin tưởng Lâm Bối, cho nên cũng không giấu diếm gì.
"Đường Lăng muốn tới?" Nghe Đại Vương Tử nói thế, Lâm Bối trực tiếp la lên, có lẽ là do quá bất ngờ, tiếng la khá lớn.
Lâm Bối bình thường rất bình tĩnh, dù gặp phải chuyện gì cô ta đều không bối rối, nhưng bây giờ nghe Đường Lăng muốn tới, cô ta thật sự luống cuống.
Không biết có phải là vì mang thai không, cô ta phát hiện khoảng thời gian này cô ta rất dễ xúc động, đột ngột mất kiểm soát, không thể bình tĩnh như trước kia.
"Làm sao vậy? Đường Lăng đến thì có chuyện gì sao?" Đại Vương Tử nghe Lâm Bối bỗng la một tiếng thì ngơ ra, nghe Đường Lăng đến Lâm Bối phản ứng có phải hay không quá mức một chút?
Tám đại gia tộc vẫn luôn có sản nghiệp ở nước R, hơn nữa còn không nhỏ, giờ địa vị của Đường Lăng trong tám đại gia tộc càng ngày càng cao, Đường Lăng đến đây có gì lạ đâu?
"Không có, chỉ là cảm thấy quá đột ngột, dù sao trước đây Đường Lăng không quản mấy chuyện này." Lâm Bối cũng nhận ra bản thân phản ứng thái quá, cô ta thầm hít một hơi, buộc bản thân bình tĩnh lại, cô ta nói với chính mình không cần khẩn trương, Đường Lăng chắc chắn không biết chuyện cô ta mang thai, Đường Lăng đến là vì chuyện khác.
"Lần này đụng phải ít rắc rối, không chỉ là Đường Lăng, mà còn có Dương Tầm Chiêu." Đại Vương Tử cũng không giấu diếm, kể hết chuyện mình biết cho Lâm Bối.
"Rắc rối? Rắc rối của Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu?" Vẻ mặt Lâm Bối thay đổi, dần nghiêm túc lên, năng lực Dương Tầm Chiêu cô ta sớm đã biết rõ, lần trước đi nước Z quốc, năng lực của Đường Lăng cô ta cũng biết chút, có thể khiến Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu rơi vào rắc rối?
Chỉ sợ không phải việc nhỏ.
"Là Quỷ Vực Chi Thành." Đại Vương Tử tự nhiên hiểu được ý của Lâm Bối, cho nên trực tiếp giải thích: "Gần đây Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn gây chuyện với họ, còn trực tiếp tấn công họ mấy lần."
Lâm Bối nhất thời im lặng, cô ta biết Quỷ Vực Chi Thành, nếu là người của Quỷ Vực Chi Thành thì chuyện khó lường rồi.
Nhưng Dương Tầm Chiêu và tám đại gia tộc vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng với Quỷ Vực Chi Thành, Quỷ Vực Chi Thành vì sao trực tiếp tấn công họ?
"Em cũng cảm thấy rất lạ phải không?" Nhưng Lâm Bối còn chưa hỏi, Đại Vương Tử đã không nhịn được bắt đầu giải thích: "Nghe nói là Dương Tầm Chiêu đắc tội công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, phong cách của Dương Tầm Chiêu thật đúng là ngàn năm không đổi, em nói đi bình thường anh ta ở trước mặt anh như kẻ ngốc không nói, anh ta không có việc gì đắc tội với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành làm cái gì? Đây không phải tự tìm phiền phức sao?"
Lâm Bối nhíu mày, tuy cô ta không tiếp xúc nhiều với Dương Tầm Chiêu, nhưng bởi vì thế lực của Dương Tầm Chiêu ở nước R càng lúc càng lớn, cô ta đã điều tra rất nhiều chuyện của Dương Tầm Chiêu, cũng khá hiểu Dương Tầm Chiêu.
Cô ta biết Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không phải người dễ xúc động, chắc chắn là đã xảy ra sự tình gì.
"Lâm Bối, em bị làm sao vậy? Bình thường chuyện này em đều biết rõ hơn anh, sao giờ cái gì cũng không biết vậy?" Đại Vương Tử lấy lại tinh thần, nhịn không được hỏi một câu.
"Gần đây hơi mệt, cho nên không chú ý lắm." Lâm Bối cũng biết bản thân dạo này quá là lơ là, nhưng cô ta thật sự không có tinh thần, cô ta cảm giác không hứng thú với bất cứ thứ gì, chỉ muốn ngủ.
"Đường Lăng lúc nào tới." Lâm Bối căng thẳng hỏi, lúc hỏi Lâm Bối cảm thấy bàn tay đang nắm điện thoại của cô ta đang đổ mồ hôi.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Tuy cô ta tự nói với bản thân đừng căng thẳng, dù cô ta biết lần này Đường Lăng đến không phải vì cô ta, Đường Lăng cũng không biết chuyện cô ta mang thai, nhưng cô ta không thể không khẩn trương.
"Vốn là nói hôm nay tới, nhưng hình như có chuyện gì đó trì hoãn, cho nên ngày mai mới đến, mai lên báy may, tối sẽ đến, tối mai anh đã sắp xếp yến tiệc, em đi cùng giúp anh đi." Đại Vương Tử đã sắp xếp chuyện ngày mai rồi, anh ta gọi cho Lâm Bối vốn là để nói chuyện này.
Bởi vì lần trước lúc đi nước Z, Lâm Bối cũng quen với Đường Lăng, hơn nữa Lâm Bối còn giúp đỡ Đường Lăng, cho nên lúc này Đường Lăng đến, Lâm Bối đi cùng cũng phù hợp.
Nguyên nhân Đại Vương Tử tự mình đón tiếp Đường Lăng, thứ nhất là vì lần trước ở nước Z có giao tình với Đường Lăng, thứ hai là vì Dương Tầm Chiêu, thứ ba là vì sức ảnh hưởng của tám đại gia tộc ở nước R, nếu không Đại Vương Tử cũng sẽ không vì Đường Lăng đến mà thay đổi hành trình.
Tất nhiên, quốc gia anh ta vốn dĩ sắp đến chỉ là một nước nhỏ, hơn nữa quốc gia đó cũng không hữu hảo với nước anh ta, nước đó nhận được khá nhiều chỗ tốt từ nước anh ta, nhưng đã đâm sau lưng họ khá nhiều lần.
Đại Vương Tử vốn không muốn đi, nhưng nước nhỏ kia ngoài mặt ra vẻ rất là hữu hảo, quốc vương kêu anh ta đi, anh ta chỉ có thể đồng ý.
Nhưng, đúng lúc Đường Lăng đến, anh ta liền nhân cơ hội này ra uy với đất nước kia.
"Anh cả, dạo này em không khỏe, ngày mai sợ là đi không được." Lâm Bối nghe Đại Vương Tử nói vậy, thì cảm thấy hít thở khó khăn, cô ta giờ hẳn là trăm phương nghìn kế tránh né Đường Lăng, sao có thể đi gặp Đường Lăng.
Giờ cô ta như vầy, cô ta thật sự sợ bị Đường Lăng nhìn ra khác thường, rất sợ bị Đường Lăng phát hiện chuyện cô ta mang thai.
Đường Lăng còn từng nhắc nhở cô chuyện có khả năng mang thai, lúc đó cô nói với Đường Lăng cô đã uống thuốc tránh thai rồi, lúc đó anh nhìn như tin tưởng, nhưng nếu cô mang thai bị Đường Lăng phát hiện...
Đường Lăng còn từng nhắc nhở cô chuyện có khả năng mang thai, lúc đó cô nói với Đường Lăng cô đã uống thuốc tránh thai rồi, lúc đó anh nhìn như tin tưởng, nhưng nếu cô mang thai bị Đường Lăng phát hiện...
“Em không thoải mái thì anh kêu bác sĩ tới khám cho em ngay, khám rồi thì sẽ không trễ nãi bữa tiệc ngày mai.” Đại vương tử không nghĩ quá nhiều, có bệnh thì trị, Lâm Bối còn trẻ, cũng không thể nào đột nhiên mắc bệnh nặng, anh ta và Lâm Bối nói điện thoại lâu như vậy, mặc dù giọng Lâm Bối có chút yếu ớt, nhưng không nghe ra bất thường gì, cũng không nghe thấy cô rên rỉ đau đớn, rõ ràng vấn đề không quá lớn.
“Anh cả, không cần đâu, em không cần khám bác sĩ.” Lâm Bối trước đó không dễ dàng gì chuyển đề tài, không nghĩ tới lại tự chuyển trở về, lúc này, cô hận không thể trực tiếp làm mình hôn mê, sao cô lại ngốc như vậy, sao lại ngốc như vậy chứ?!
Chẳng lẽ mang thai khiến người ta trở nên ngốc nghếch sao?!
“Bệnh sao có thể không khám, đừng phí lời, anh liên lạc với bác sĩ ngay, kêu bác sĩ tới.” Đại vương tử vốn không nghe Lâm Bối, đương nhiên đại vương tử cũng thật sự quan tâm sức khỏe Lâm Bối, dù không có bệnh nặng gì thì kiểm tra một chút cũng tốt.
Đại vương tử ngẫm nghĩ, lại bổ sung: “Anh kêu bác sĩ làm kiểm tra sức khỏe kỹ càng cho em, bình thường em không đi bệnh viện khám, cũng không có bác sĩ tư nhân, mặc dù em còn trẻ, nhưng cũng nên làm kiểm tra sức khỏe định kỳ.”
Câu này của đại vương tử trực tiếp khiến Lâm Bối chảy mồ hôi lạnh đầy người, còn phải kiểm tra toàn thân?
Điên rồi sao?
Nếu để bác sĩ kiếm tra toàn thân cho cô, há chẳng phải bại lộ hết sao?
Lâm Bối biết tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra.
“Anh cả, em thật sự không sao, thực ra em chỉ là muốn lười biếng thôi, anh cả vừa nói vốn là muốn ra nước ngoài sao? Vậy anh cả muốn đến nước nào?” Lâm Bối lại chuyển đề tài lần nữa, đương nhiên lúc này cô nhắc tới chuyện này trong lòng cũng là có tính toán khác.
“Phụ vương kêu anh đi nước L, em cũng biết nước họ trước mặt một kiểu đằng sau một kiểu, anh khinh thường nhất là như vậy, cho nên anh vốn cũng không muốn đi, vừa khéo lạnh nhạt họ trước.” Đại vương tử thật sự rất tin tưởng Lâm Bối, ngay cả suy nghĩ trong lòng cũng không chút che giấu cô.
Trong lòng Lâm Bối khẽ xao động: “Anh cả, không bằng để em giúp anh đi đi, đối phó với đám người bọn họ, em có cách.”
Lâm Bối không muốn ngày mai đi với Đường Lăng, hơn nữa cô cần phải tránh xa Đường Lăng, vừa khéo ra nước ngoài, cô muốn phá thai hẳn cũng tiện hơn một chút.
Đây xem như nhất cử lưỡng tiện.
“Em đi thay anh?” Đại vương tử sững sốt, có lẽ là đang nghiêm túc suy nghĩ khả năng này, nhất thời không nói chuyện nữa.
Lâm Bối cũng không khuyên nữa, cô biết nếu mình biểu hiện quá tích cực ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi, cho nên không bằng để tự đại vương tử quyết định.
Lâm Bối tin đại vương tử sẽ đồng ý.
“Em đi thay anh cũng không phải không được.” Quả nhiên, không đợi bao lâu, đại vương tử liền thở phào một hơi: “Lần này là họ mời chúng ta, phụ vương cũng là thái độ hữu hảo không tiện từ chối, thực ra phụ vương cũng hiểu hành động của họ, cho nên phụ vương cũng không quá xem trọng chuyến xuất hành này, cho nên em đi thay anh cũng được.”
“Anh thực sự không muốn nhìn thấy mặt họ.” Đại vương tử tính tình thẳng thắn, ở trước mặt Lâm Bối càng là có gì nói nấy.
“Vậy vừa khéo em đi thay anh cả, anh cả yên tâm, em biết nên làm thế nào, em đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.” Lâm Bối thầm thở phào một hơi, xem ra kế hoạch lần này rất thuận lợi, chỉ cần rời khỏi nước R, thoát khỏi ánh mắt của những người đó, cô làm việc đương nhiên sẽ thuận tiện hơn nhiều.
“Em làm việc anh đương nhiên yên tâm.” Đại vương tử trực tiếp cười nói: “Được, vậy anh nói với phụ vương một tiếng, lần này để em đi.”
Đại vương tử rõ ràng rất hài lòng với đề nghị lần này của Lâm Bối.
“Nhưng mà, sức khỏe em thật sự không vấn đề chứ?” Đại vương tử lại nhớ tới tình trạng sức khỏe của Lâm Bối, rốt cuộc vẫn không yên tâm: “Anh vẫn là kêu bác sĩ tư nhân đến khám giúp em đi.”
“Anh cả, không cần đâu, em thật sự không sao, thực ra sức khỏe em rất tốt, bây giờ em nhích người đi nước L ngay cũng không thành vấn đề, anh cả bây giờ có thể đi hỏi ý phụ vương một chút, chỉ cần phụ vương đồng ý, em lập tức có thể xuất phát.” Lâm Bối vốn muốn xuất ngoại, bây giờ biết Đường Lăng sắp tới, cô càng vội rời đi.
“Được, em đã nói vậy thì anh không lo lắng nữa, anh đi hỏi ý phụ hoàng ngay, em đợi tin tức của tôi.” Đại vương tử nghe thấy Lâm Bối lại nhấn mạnh không sao thì liền tin tưởng, anh ta cũng biết mấy năm nay Lâm Bối luôn theo cạnh mình, chuyện gì cũng lo lắng cho anh ta, quả thực rất mệt, cứ xem như mấy ngày nay Lâm Bối nghỉ phép đi.
Chỉ là lần này Lâm Bối chủ động đề cử bản thân đi nước L như vậy vẫn là có chút kỳ quái, trước nay đều là anh ta đi đâu Lâm Bối liền theo tới đó.
Nhưng mà, đại vương tử thật sự không muốn đi nước L, không muốn nhìn thấy mặt đám người đó, đề nghị của Lâm Bối rất hợp ý anh ta, anh ta liền không nghĩ nhiều nữa.
Lâm Bối cúp điện thoại xong thì dùng sức hít vào một hơi, cô không nghĩ tới chuyện lại khéo tới vậy, không nghĩ tới phụ vương lại vừa khéo kêu đại vương tử đi nước L, mà đại vương tử lại vừa khéo không muốn đi, nước L vừa là một nước nhỏ, vừa luôn ba phải, cho nên phụ vương cũng không quá xem trọng.
Tất cả những điều này hợp lại vừa khéo thành toàn cho cô, không nghĩ tới kế hoạch lần này thuận lợi như vậy.
Bây giờ chỉ hi vọng đại vương tử nhanh chóng nói với phụ vương, hi vọng phụ vương lập tức đồng ý, vậy thì cô có thể lập tức ra tay, có thể rời đi trước khi Đường Lăng tới.
Lâm Bối không nghỉ ngơi nữa, cô đã quyết định muốn đi nước L rồi, thì phải chuẩn bị trước một chút.
Mấy ngày nay phản ứng nôn nghén của cô quá dữ dội, cô sợ bị mẹ phát hiện, cho nên cô luôn ở trong căn hộ nhỏ của mình, hôm nay vì mẹ gọi điện thoại cho cô, cô mới tới.
Lâm Bối mở cửa phòng liền nhìn thấy mẹ đang đứng ở cửa, không biết là vừa khéo định vào hay định rời đi.
“Bối Nhi, con sao vậy, mẹ không yên lòng con, vừa muốn đến thăm con.” Trên mặt mẹ Lâm có chút không tự nhiên, nhưng giải thích của bà vẫn xem như hợp lý.
“Con không sao, con sắp xuất ngoại, quay về thu dọn hành lý một chút.” Lâm Bối không để ý đến bất thường của mẹ, cô chỉ nhàn nhạt đáp một câu.
“Sắp xuất ngoại? Là cùng đại vương tử sao? Vậy con nhất định phải biểu hiện thật tốt, tuyệt đối không được khiến đại vương tử thất vọng, con phải hiểu rõ tương lai Đại vương tử chính là...” Mẹ Lâm nghe thấy Lâm Bối sắp xuất ngoại, con ngươi sáng lên, liên tục căn dặn.
“Mẹ, con biết làm thế nào.” Lâm Bối cắt ngang lời lầm bầm của mẹ, bình thường mỗi lần mẹ dặn những chuyện này, cô đều kiên nhẫn lắng nghe.
Cũng không biết thế nào, lúc này cô nghe thấy lời dặn dò công thức của mẹ lại bắt đầu phiền chán, quả nhiên là vì mang thai rồi, cho nên cảm xúc cũng không ổn định rồi sao?
“Được, được, mẹ biết con là đứa bé thông minh, mẹ cũng biết mấy năm nay con luôn làm rất tốt, bây giờ con đã có được sự tin tưởng của đại vương tử rồi, sau này chỉ cần cẩn thận thận trọng, thì sẽ không có vấn đề.” Mẹ Lâm nói lời tán dương lại vẫn là dặn dò Lâm Bối nên làm thế nào.
“Bối Nhi, mẹ chỉ có con, chỉ có thể dựa vào con.” Mẹ Lâm cuối cùng lại trịnh trọng nói ra câu không biết đã nói bao nhiêu lần.
Trước đây mặc dù mẹ đã nói câu này rất nhiều lần, nhưng Lâm Bối luôn đau lòng cho bà, muốn bảo vệ bà, muốn vì bà mà tranh thủ cuộc sống tốt hơn.
Cô cũng luôn cho rằng đó đều là việc cô nên làm.
Nhưng bây giờ cô nghe thấy câu này của mẹ lại có chút hoảng loạn, con là gì? Mẹ là gì?
Nếu con của cô không bị phá, được sinh ra, cô sẽ đối đãi với con mình thế nào?
Cô nghĩ, nếu cô thật sự sinh ra đứa bé, cô nhất định sẽ không để con mình vất vả như mình.
Đúng, vất vả.
Mặc dù mấy năm nay cô luôn không nói ra, nhưng cô thật sự rất vất vả, không chỉ phải vất vả làm tốt mọi việc, phải lấy lòng mọi người, còn phải luôn ngụy tạo bản thân, không thể để người khác phát hiện cô là con gái.
Mỗi ngày cô đều đối mặt với hai tầng áp lực, mặc dù mấy năm nay cô quả thực làm không tệ, nhưng cô thật sự rất vất vả.
Mà sự vất vả của cô lại có ai biết?
Mẹ cô biết sao?
Có lẽ là biết đi?
Nhưng tất cả những chuyện này đều là ý của mẹ, là mẹ kêu cô giả trang nam trang quay về vương thất.
Cô không biết ban đầu mẹ đưa ra quyết định này có từng nghĩ tương lai bị người khác phát hiện thì sẽ có hậu quả gì không?
Nhưng mấy năm nay cô luôn lo lắng sợ hãi chuyện này!!
“Con đi trước đây.” Lâm Bối không nói gì nữa, khẽ khom người, lướt qua cạnh mẹ Lâm.
“Bối Nhi…” Mẹ Lâm dường như cuối cùng đã phát hiện sự bất thường của Lâm Bối, mở miệng gọi cô.
Lâm Bối dừng bước, nhưng cô không xoay người, cũng không nói chuyện.
“Có phải con? Có phải con trách mẹ không?” Mặt mẹ Lâm thêm vài phần đau khổ, giọng nói cũng lạc đi rõ ràng.
Lâm Bối thầm hít vào một hơi, để tâm trạng mình bình ổn lại, chỉ là không biết tại sao, ngược lại cảm thấy càng phiền chán.
Lại thêm giai đoạn này phản ứng nôn nghén quá dữ dội, cô cũng không ăn được gì mấy, thân thể quá yếu ớt, đầu cũng có chút choáng váng, cho nên tâm trạng càng bị ảnh hưởng.
“Không có.” Nhưng mà, Lâm Bối vẫn là đè thấp giọng đáp một câu.
Trách mẹ sao?!
Mẹ cho cô sinh mệnh, mẹ nuôi cô lớn, cô không nên…
Trước đây cô thậm chí chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng có lẽ là vì trong bụng bản thân có một sinh mệnh nhỏ, có lẽ là vì mình cũng xem như một người mẹ rồi, tâm trạng Lâm Bối bỗng có chút thay đổi.
Có lẽ là vì mang thai, cho nên thật sự trở nên đa sầu đa cảm rồi.
Cô từng tra trên mạng sau khi mang thai sẽ có những thay đổi thế này, cũng xem như bình thường.
Mẹ Lâm nghe thấy lời của Lâm Bối thì rõ ràng sững sờ, sở dĩ bà sững sờ không phải là vì lời của Lâm Bối, mà còn là vì giọng điệu lúc này của cô.
Mặc dù Lâm Bối nói không có, nhưng bà có thể nghe ra sự phiền chán trong giọng nói của cô, hơn nữa dường như còn có chút không kiên nhẫn.
Lâm Bối từ nhỏ đều vô cùng nghe lời, trước giờ chưa từng dùng kiểu này để nói chuyện với bà.
Mẹ Lâm bỗng cảm thấy rất thương tâm, cứ sững sờ nhìn Lâm Bối không nói chuyện, chỉ là trong đôi mắt lại dần rơm rớm.
Lâm Bối xoay người, lúc nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, dùng sức hít thật sâu một hơi: “Mẹ, con không trách mẹ...”
Lâm Bối muốn an ủi mẹ mình, nhưng nói câu này rồi cô liền không biết nên nói gì nữa, ở bên ngoài cô có thể ứng xử khéo léo, có thể gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng đối với mẹ mình, cô không làm được.
Tâm trạng cô bây giờ thật sự có chút suy sụp, cho nên có vài lời thật sự không nói ra lời.
“Mẹ, con đi trước đây, lần này công tác hơi gấp, có lẽ cần lên đường ngay.” Lâm Bối lại thầm hít vào một hơi, cô không nói gì nữa, mà là nhanh chóng xoay người rời đi.
Vì đã mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, lúc này cô lại đi hơi nhanh, dưới chân loạng choạng một cái, xem chút ngã.
“Con chậm chút, cẩn thận, công việc quan trọng nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe.” Mẹ Lâm vội bước tới đỡ cô.
“Dạ, con biết.” Mũi Lâm Bối có chút chua xót, mẹ vẫn là quan tâm cô, mẹ cũng thương cô, trên đời này cũng chỉ có mẹ thương cô, trên đời này cũng chỉ có mẹ là người thân thật sự của cô.
Mặc dù cô quay về vương thất, mặc dù cô giả trai, nhưng cô luôn không có được sự thừa nhận của quốc vương, càng đừng nói đến xem trọng gì đó.
Cô biết, đối với quốc vương mà nói một đứa ‘con trai’ như vậy căn bản chẳng là gì cả, có hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Đương nhiên ‘con trai’ vẫn là mạnh hơn con gái một chút, nếu là con gái, căn bản ngay cả cơ hội về vương thất của không có.
Nhưng dù cô lấy thân đàn ông quay về vương thất, đãi ngộ của cô cũng không tốt, thậm chí còn không bằng người hầu theo cạnh các vương tử khác.
Quốc vương càng không chủ động nhìn cô, trong mắt quốc vương, cô giống như hoàn toàn không tồn tại.
Mấy năm trước cô quay về vương thất, nghĩa là đã qua mấy năm trôi qua rồi.
Sau đó cô học được tính kế, không ngừng tìm cơ hội tiếp cận đại vương tử, giúp đại vương tử đưa ra chủ ý, giúp đại vương tử giải quyết không ít vấn đề, cuối cùng có được xem trọng của đại vương tử.
Sau đó cô mới dần được mọi người biết đến, được mọi người tiếp nhận, mới xem như được lộ diện.
Cô cũng xem như khiến mẹ được sống cuộc sống mà bà mong muốn.
Lâm Bối cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, cô cảm thấy hình như mình sắp khóc rồi, sau khi mang thai cảm xúc thật sự thay đổi rất kỳ quái,
Lâm Bối không muốn bị mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cho nên cô không ngẩng đầu, trực tiếp đi ra ngoài: “Con không sao, con đi trước đây, tranh thủ thời gian.”
Lần này, Lâm Bối cố hết sức khiến giọng mình giống với bình thường, không đem theo chút cảm xúc không nên có nào.
Chỉ là sau khi Lâm Bối mở cửa, rời khỏi phòng, một giọt nước mắt vẫn là nhanh chóng rơi xuống, cô lại thật sự khóc rồi.
Cô còn không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng khóc, dường như từ khi mẹ kêu cô giả nam trang quay về vương thất thì cô đã không còn khóc nữa rồi.
Vì mẹ nói với cô, cô là ‘đàn ông’ rồi, đàn ông thì không thể tùy tiện khóc, nếu không sẽ bị người ta phát hiện bí mật của cô.
Nếu bị người khác phát hiện, cô sẽ chết, mẹ cũng sẽ chết, họ đều sẽ chết.
Cho nên từ lúc đó, bất kể gặp phải chuyện gì cô cũng nói với chính mình không thể khóc, dù cô chịu bắt nạt thế nào cũng nhịn không khóc.
Cô luôn cho rằng, mấy năm này trôi qua, cô đã đao thương bất nhập rồi, không nghĩ tới hôm nay lại dễ dàng rơi nước mắt như vậy.
Mang thai thật sự sẽ xảy ra thay đổi lớn như vậy sao?
Nôn nghén cũng thôi, không thể ăn cũng thôi, bây giờ ngay cả sự bình tĩnh kiêu ngạo nhất của cô lúc bình thường cũng không còn nữa sao?
Không, không được, như vậy tuyệt đối không được, cô cần phải nghĩ cách nhanh chóng phá bỏ đứa bé này, nếu không, có lẽ cô sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào.
Nếu bại lộ, cô và mẹ đều sẽ chết.
Vì thực ra cô là thân phận nữ nhi, bí mật này không thể để người ta phát hiện, cho nên trong biệt thự này không có một ai khác, cho nên sự thất thố bây giờ của cô không bị ai phát hiện.
Nhưng mà, một lúc sau, Lâm Bối liền miễn cưỡng vực dậy tinh thần, cô không thể bị người ta phát hiện bất thường, tuyệt đối không thể.
Lâm Bối nhanh chóng quay về chung cư nhỏ của mình, thu dọn hành lý, đợi tin tức bên phía đại vương tử.
Lâm Bối vốn cho rằng chuyện sẽ rất thuận lợi, dù sao nước L chỉ là một nước nhỏ, dù sao nước L thực ra không phải thực sự hữu hảo với họ, dù sao đại vương tử không muốn đi, dù sao quốc vương cũng không thật sự xem trọng.
Cho nên để cô đi ừng phó một chút tuyệt đối không vấn đề.
Lâm Bối đợi khoảng hai tiếng, cuối cùng đợi được điện thoại của đại vương tử.
“Lâm Bối, nước L đó, em vẫn là đừng đi, họ quá âm hiểm, một mình em đi anh cũng không yên tâm.” Giọng đại vương tử rõ ràng có chút bất thường, nghe giọng điệu có chút không ổn.
Lâm Bối có chút sững sốt, đôi mắt khẽ lóe: “Phụ vương không đồng ý.”
Cô biết lời của đại vương tử đều là mượn cớ, nếu không yên tâm thì sớm đã cự tuyệt rồi, sẽ không đồng ý đi nói với phụ vương, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, phụ vương không đồng ý.
Đại vương tử không giỏi nói dối, hơn nữa anh ta cảm thấy anh ta cũng không thể lừa cô, cho nên liền trực tiếp thừa nhận: “Đúng.”
“Em hiểu rồi.” Lâm Bối bỗng cười, chỉ là trong tiếng cười lại có chút trào phúng.
Lâm Bối thật sự cảm thấy vô cùng trào phúng, cô vốn cho rằng tất cả những điều cô làm mấy năm nay phụ vương vẫn là nhìn thấy, hơn nữa đại vương tử trước nay không độc chiếm công lao của cô, lần nào cũng đều nói với phụ vương chủ ý mà cô đưa ra.
Cô vốn cho rằng phụ vương ít nhất cũng thừa nhận cô, bây giờ xem ra cô thật sự quá ngây thơ rồi.
Ngay cả một cuộc xuất hành mà đại vương tử không muốn đi, quốc vương căn bản không xem trọng, một cuộc xuất hành có thể vì Đường Lăng tới mà đại vương tử liền tùy tiện thay đổi chủ ý, quốc vương cũng không đồng ý để cô đi.
“Lâm Bối, em không sao chứ.” Đại vương tử nghe ra sự bất thường trong giọng nói của Lâm Bối, chính xác mà nói đại vương tử là nghe ra sự trào phúng trong giọng nói của cô, đại vương tử cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Mấy năm nay Lâm Bối luôn theo cạnh anh ta, anh ta rất hiểu Lâm Bối, bình thường bất kể Lâm Bối gặp phải tình huống gì đều sẽ không bộc lộ tâm trạng của mình.
Huống chi bây giờ là bất kính với quốc vương?!
“Em không sao, anh cả, em cúp máy trước.” Lâm Bối không giải thích, lúc này cô cũng không muốn giải thích nhiều, chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, cô còn cần nói gì nữa sao?
“Lâm Bối...” Đại vương tử càng kinh ngạc, Lâm Bối đang tức giận sao?
Lâm Bối như vậy vẫn là Lâm Bối anh ta biết sao?
“Anh cả, em muốn xuất ngoại chơi vài ngày, mấy ngày nay không thể theo cạnh anh được.” Lâm Bối trực tiếp cắt ngang lời đại vương tử, không thể công du nước ngoài, vậy tự cô xuất ngoại, mượn cớ du lịch ra nước ngoài.
Lâm Bối biết tâm trạng mình vừa rồi không đúng, cô cũng biết giọng điệu vừa rồi cũng rất không đúng, cô biết đại vương tử nhất định nghe thấy trào phúng trong giọng nói cô, nhưng cô không giải thích!!