• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (78 Viewers)

  • Chương 1360-1363

Lâm Bối biết ban nãy cảm xúc của mình không đúng, cô cũng biết giọng của mình ban nãy cũng khác khác, cô biết chắc chắn Đại vương tử nghe được sự mỉa mai trong giọng nói của cô, nhưng cô không giải thích!!

Thậm chí cô còn chẳng nghĩ đến việc che giấu, nghe được thì nghe thôi, cô làm nhiều việc như thế chẳng được phụ vương cho phép, thế nên bây giờ cô không ngại khi bị họ biết sự bất mãn của mình.

Những năm qua, cô mệt mỏi vì giả vờ quá rồi!!

"Nhưng ngày mai Đường Lăng đến, em không cùng với anh..." Ở đầu kia điện thoại, lúc này Đại vương tử giật mình, anh ta biết phụ vương từ chối cho Lâm Bối đến nước L một mình, trong lòng Lâm Bối chắc chắn khó chịu, nhưng anh ta không ngờ Lâm Bối sẽ thẳng thắn biểu lộ sự bất mãn của mình ra như thế.

Lâm Bối đi theo anh ta lâu như thế, từ trước đến nay anh ta chưa từng thấy lúc nào Lâm Bối có bất mãn gì, có khi bị oan ức, không được phụ vương coi trọng thì Lâm Bối cũng tỏ ra lạnh nhạt, chẳng biểu lộ cảm xúc nào.

Thậm chí Đại vương tử cảm thấy Lâm Bối nói muốn đi ra ngoài chơi vài ngày là đang cáu kỉnh thôi.

Nhưng trước giờ Lâm Bối là người tốt tính có tiếng, không, phải là chưa hề tức giận.

"Tại sao Đường Lăng đến thì em nhất định phải đi cùng, anh ta đến thì liên quan gì đến em?" Trong lòng Lâm Bối đã hơi khó chịu sẵn rồi, lúc này nghe thấy tên Đường Lăng thì trong lòng lại có sự bực bội khó hiểu.

Đường Lăng đến thì sao nào?

Đường Lăng đến thì cô ta phải đi cùng sao?"

Đại vương tử: "..."

Lần này Đại vương tử thật sự giật mình sợ hãi, Lâm Bối đi theo anh ta lâu như thế, anh ta thật ra chưa từng thấy Lâm Bối cáu kỉnh lần nào, đối với ai Lâm Bối cũng không hề tức giận.

Lúc này Lâm Bối nổi giận với anh ta sao?

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đại vương tử là người thông minh, anh ta biết chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì Lâm Bối đã không như thế.

"Không sao, em hơi mệt thôi, muốn đi chơi vài ngày." Lâm Bối nhận ra sự mất khống chế của mình, cô cũng không biết bản thân bị sao nữa mà không thể nào khống chế cảm xúc của mình được.

Ban nãy cô còn nổi giận với Đại vương tử!!

Nếu đã nổi giận luôn rồi thì Lâm Bối cũng không che giấu thêm nữa, lúc này giọng nói của cô rõ ràng nhỏ đi.

"Là vì phụ vương không cho em đi nước L sao?" Đại vương tử nghe ra giọng nói của Lâm Bối khác thường hẳn, tuy anh ta hỏi thế nhưng vẫn cảm thấy hình như không chỉ vì cái này thôi đâu. Phụ vương vẫn luôn không để ý gì Lâm Bối, nhiều năm như thế rồi mà trước hề Lâm Bối không hề tỏ ra bất mãn.




Thật ra so với những chuyện khi trước thì chuyện hôm nay chẳng là gì cả, thật sự chẳng đáng để Lâm Bối thế này.

Thế nên Đại vương tử đoán chắc còn có chuyện khác.

"Anh cả, em cố gắng nhiều năm thế rồi mà đến tận bây giờ ông ấy vẫn chẳng màng đến những việc em đã làm, em mệt lắm, thật sự rất mệt." Lâm Bối biết thật ra nguyên nhân chính mà cô đang phiền não không phải là vì phụ vương không coi trọng cô. Cô biết chuyện phụ vương không coi trọng mình từ lâu rồi, nhiều năm như thế cũng đã thành quen, chẳng việc gì mà phải tức giận.

Cô phiền não là vì không có một lí do chính đáng để đi nước ngoài, không đi nước ngoài thì không thể giải quyết chuyện cô có thai, không giải quyết được đứa bé trong bụng thì tiếp theo có khi sẽ có cả đống phiền toái.

Nếu bị người ta phát hiện cô có thai, cô cũng chẳng dám nghĩ đến hậu quả.

Chuyện thế này đương nhiên Lâm Bối không thể nào nói với Đại vương tử, thế nên cô cố ý mượn chuyện này để nói chuyện của mình, đổ hết lí do vào việc phụ vương không cho cô đi nước L.

"Phụ vương chắc cũng có suy xét của ông ấy, em đi một mình phụ vương cũng không yên tâm, dù sao thì con người nước L đó quá là thâm độc, phụ vương cũng vì lo cho em thôi..." Thật ra Đại vương tử cũng hiểu, nhưng anh ta không thể nói điều không tốt về Quốc Vương sau lưng được.

"Anh cả, anh không cần nói đâu, em hiểu mà." Lâm Bối ngắt lời Đại vương tử, trên môi cô nở một nụ cười lạnh hơi có vẻ trào phúng.

Lo cho cô?

Ôi, cô về với Vương thất nhiều năm như thế mà phụ vương còn chưa từng đến gặp cô, trước giờ vẫn chưa hề chân chính nhận lại cô.

Đối với Quốc Vương, sự sống chết của cô chẳng là gì cả thì nói gì đến lo lắng?

Buồn cười ghê đấy!!

"Anh cả, em muốn nghỉ ngơi một thời gian." Lâm Bối đột nhiên cảm thấy hơi nản lòng, trước kia cô cố gắng làm gì cũng làm tốt nhất, nhưng bây giờ cô chẳng muốn thế nữa.

Sở dĩ cô về với vương thất là vì mẹ, bây giờ cuộc sống của mẹ đã ổn định rồi, chỉ cần chuyện cô là nữ giả nam không bị bại lộ thì dù cô không làm gì nữa, cuộc sống của mẹ cô lúc này cũng không bị ảnh hưởng.

"Nghỉ ngơi một thời gian? Là bao lâu?" Đại vương tử nhíu mày, anh ta đột nhiên nhận ra vấn đề hơi hơi nghiêm trọng. Hiện tại anh ta rất tin tưởng Lâm Bối, thậm chí còn hơi lệ thuộc Lâm Bối, nếu Lâm Bối không ở bên cạnh anh ta thì anh ra rất không quen.

"Em không biết, chắc sẽ hơi lâu." Lâm Bối không nói ra thời gian chính xác, vì đây là suy nghĩ mới có của cô, nhưng mà cô thật sự muốn thả lỏng, cô thật sự không muốn mình cứ mệt mỏi thế nữa.

Những tháng ngày nơm nớp lo sợ suốt ngày thật sự không dễ dàng.

"Lâm Bối, ý em là không muốn đi theo anh sao? Hay nên nói là em không định quản lí chuyện của vương thấy nữa?" Sắc mặt của Đại vương tử rõ ràng thay đổi hẳn, ý trong lời nói của Lâm Bối rất rõ rồi.

"Với vương thất em vốn dĩ chính là thừa thãi rồi, hơn nữa từ trước đến nay em không hề có quyền gì mà quản lí chuyện của vương thất." Lâm Bối cười nhạt trong lòng, vương thất ư? Căn bản chẳng hề thật sự thừa nhận cô.




"Nhưng em đi theo anh, chắc chắn anh sẽ không bạc đãi em, anh nhất định sẽ trọng dụng em." Đại vương tử nghe thấy giọng nói của cô lúc này thì không khỏi nóng nảy, anh ta không muốn thấy Lâm Bối như thế. Anh ta thích Lâm Bối của khi trước hơn, không sợ trời, không sợ đất, dù gặp khó khăn gì cũng không lùi bước.

Ý của Đại vương tử lúc này cũng rất rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ thì anh ta chính là Quốc Vương ở nhiệm kì tiếp, khi anh ta lên làm Quốc Vương rồi, anh ta chắc chắn sẽ trọng dụng Lâm Bối.

Lâm Bối thầm thở ra, cô tin lời nói này của Đại vương tử, thật ra cô vẫn luôn nghĩ như thế, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà khi đó cô đi theo Đại vương tử.

Nhưng bây giờ cô đột nhiên không muốn đi tranh mấy thứ đó nữa.

"Anh cả, em thật sự muốn nghỉ ngơi một thời gian." Lúc này giọng nói của Lâm Bối rất nhẹ, nhưng thái độ rất kiên quyết. Thật ra bây giờ cô đang có thai, không giải quyết chuyện này thì cô không thể nào tiếp tục đi theo Đại vương tử được.

Trạng thái của cô lúc này rất dễ bị người ta phát hiện điều khác thường.

"Được, vậy anh cho em nghỉ một thời gian, em cứ đi chơi vài ngày đi, khi nào chơi đã rồi thì về." Đại vương tử nghe thấy sự kiên quyết trong giọng nói của cô, Đại vương tử cũng biết tính quật cường của Lâm Bối, thế nên không ép cô nữa.

"Cảm ơn anh cả." Lâm Bối cảm thấy hơi xúc động, cả vương thất này chỉ có Đại vương tử đối xử khá tốt với cô.

Chỉ có Đại vương tử coi cô là người của vương thất, chân chính thừa nhận thân phận của cô.

"Anh thấy giọng nói em không bình thường lắm, nếu trong người không khỏe thì em nhớ đi khám, đừng có như trước bị bệnh cũng gắng gượng." Đại vương tử không yên lòng lắm nên dặn dò thêm mấy câu.

"Vâng, em biết rồi, em không sao mà." Lâm Bối thấy Đại vương tử quan tâm, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, ít nhất vẫn còn có người thật sự quan tâm cô, ít nhất không phải mọi người đều bỏ rơi cô.

"Đúng rồi, em muốn đi đâu, có cần anh sắp xếp cho em không? Thuận tiện anh tìm vài vệ sĩ giúp em, em cùng anh đi đến khá nhiều nơi nên bây giờ rất nhiều người biết em, nên phải để ý đến sự an toàn." Đại vương tử thật sự rất quan tâm Lâm Bối, có thể nói là suy nghĩ rất chu toàn.

"Không cần đâu." Lần này Lâm Bối đi nước ngoài là để giải quyết chuyện mang thai, cô đi nước ngoài là để tránh mọi tai mắt, nên sao có thể đồng ý cho người khác đi theo cô được.

"Vậy thì không được, anh phải sắp người người bảo vệ sự an toàn của em, an toàn là quan trọng nhất, chuyện này không nói thêm nữa." Đại vương tử không biết sự lo ngại của Lâm Bối, nhưng Đại vương tử biết thân là người vương thất, khi ra ngoài sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.

Lời nói của Đại vương tử rất là kiên quyết, không cho phép từ chối.

Lâm Bối biết Đại vương tử đã quyết chuyện này, cô từ chối cũng vô ích nên đành phải đồng ý trước.

"Vậy em muốn đi đâu? Khi nào đi? Để anh sắp xếp cho em." Đại vương tử thấy Lâm Bối đồng ý rồi thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta chỉ sợ Lâm Bối lỗ mãng đi nước ngoài một mình.

"Em vẫn chưa nghĩ ra, chờ khi em nghĩ xong rồi sẽ nói cho anh, cũng không gấp đâu." Lâm Bối đương nhiên không thể nói kế hoạch của mình cho Đại vương tử. Không phải cô không tin Đại vương tử, mà chuyện này đặc biệt quá, hậu quả cũng nghiêm trọng nữa!!
"Em vẫn chưa nghĩ ra, chờ khi em nghĩ xong rồi sẽ nói cho anh, cũng không gấp đâu." Lâm Bối đương nhiên không thể nói kế hoạch của mình cho Đại vương tử. Không phải cô không tin Đại vương tử, mà chuyện này đặc biệt quá, hậu quả cũng nghiêm trọng nữa!!

"Được, vậy nghĩ xong rồi nói cho anh, anh sẽ sắp xếp cho em, em nhớ là không được lỗ mãng đi nước ngoài một mình đấy." Hiển nhiên Đại vương tử vẫn không yên tâm lắm nên lại căn dặn thêm lần nữa.

"Vâng vâng, em biết mà, anh cả đúng là càng lúc càng dài dòng, còn dài dòng hơn cả mẹ em nữa." Lâm Bối thấy Đại vương tử cứ dặn dò mãi, trong lòng hơi ấm áp, nhưng chuyện này cô chẳng thể nào nghe theo lời Đại vương tử được.

"Em còn dám chê anh dài dòng." Thấy cuối cùng giọng nói của Lâm Bối cũng trở nên thoải mãi, rốt cuộc Đại vương tử yên tâm được rồi, "Được rồi, anh không làm phiền em nữa, em còn vài việc cần xử lí, anh cúp máy đây."

"Vâng, chào anh cả." Lâm Bối nhẹ giọng nói, môi cười mỉm.

Đại vương tử vừa tắt điện thoại thì Lâm Bối đã thu dọn xong hành lí của mình rồi, sau đó bắt đầu tìm chuyến bay.

Cô phải nhanh chóng đi, cô không thể chờ Đại vương tử cho người đến sắp xếp được, cô cũng không thể chờ Đường Lăng đến.

Trước đó Đại vương tử đã nói ngày mai Đường Lăng sẽ đến, thế nên cô sẽ đi trong tối nay.

Tuy giờ đã trễ lắm rồi, nhưng chỉ cần có chuyến bay là được, dù là đi đến đâu, đi trước rồi tính sau.

Bây giờ thật sự rất muốn rồi nên chuyến bay không nhiều nữa, Lâm Bối thấy một chuyến bay đi nước D vào lúc ba giờ sáng.

Bây giờ cũng tầm 11 giờ rồi, giờ vẫn kịp đến sân bay, hơn nước cô rất hài lòng với nước D này.

Nước D và nước cô chẳng qua lại gì, thế nên đến nước D không dễ gặp phải người quen, thế thì sẽ khó mà bị người ta phát hiện.

Quan trọng nhất là đã đi khỏi trước khi Đường Lăng đến nước R.

Lâm Bối thật sự không muốn gặp Đường Lăng lúc này. Cô biết Đường Lăng rất thông minh, quan sát rất giỏi. Nếu cô và Đường Lăng gặp mặt thì có thể Đường Lăng sẽ phát hiện chuyện cô mang thai, đến lúc đó cô thật sự không dám nghĩ sẽ có hậu quả gì.

Lâm Bối không hề do dự mà đặt vé luôn, sau có cô thu dọn ít thứ rồi kéo vali ra đi.

Lâm Bối không tự lái xe mà gọi một chiếc taxi, gần đầy không ăn được gì cả, hơn nữa còn bị nôn nghén rất kinh khủng nên tinh thần của cô thật sự không được tốt. Chỗ cô cách sân bay khá xa nên cô thật sự không dám tự lái xe.

Gọi xe chắc chắn không tiện bằng việc tự mình lái xe, chỗ ở của cô hơi xa nên đợi xe mất hết một thời gian, khi đến sân bay thì đã hơn một giờ.

Thời gian vẫn kịp nên Lâm Bối cũng không gấp, cả ngày hôm nay cô gần như không ăn gì rồi, bây giờ thấy hơi đói.

Tuy biết là ăn gì thì nôn nấy, nhưng cứ đói bụng như thế thì Lâm Bối cũng rất khó chịu.

Lâm Bối bèn quyết định đi ăn gì đó trước.

Lâm Bối kéo vali đi vào trong sân bay, tuy là buổi đêm nhưng Lâm Bối vẫn lo bị người khác theo dõi, thế nên luôn quan sát tình hình xung quanh.

Sau khi phát hiện bên trong không có ai khả nghi thì Lâm Bối thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó kéo vali tiếp tục đi vào trong. Nhưng khi vừa vào sân bay thì cô bỗng nhìn thấy một người có thể coi là người quen.

Trong phút giây đó, Lâm Bối sửng sốt, không thể nào?




Không đến mức xui thế chứ?!

Người đó là Đường Lăng?!!!

Anh cả nói ngày mai Đường Lăng mới đến mà.

Lâm Bối nhìn đồng hồ, hơn một giờ sáng, cũng coi là hôm sau rồi.

Nhưng Đường Lăng đến sớm quá nhỉ?

Cô vội vàng đi như thế là vì không muốn gặp lại Đường Lăng, bây giờ lại xui xẻo gặp ngay ở sân bay, cô đúng là quá thảm.

Đương nhiên, mấy suy nghĩ đó chỉ là chuyện trong chớp mắt thôi, Lâm Bối thấy Đường Lăng không nhìn sang bên này nên rõ ràng là Đường Lăng không thấy cô, vậy thì có có thể tránh được.

Chờ sau khi Đường Lăng đi rồi, cô lại vào vậy.

Hành động của Lâm Bối nhanh hơn suy nghĩ, một khắc sau nhanh chóng đi ra rồi, sau đó vội vàng quay người đi sang bên trái, vừa hay bên trái có một chỗ nghỉ nhỏ, cô có thể núp sau chỗ nghỉ đó, như thế thì Đường Lăng sẽ không thấy được cô.

Hơn nữa, sau khi Đường Lăng ra khỏi sân bay thì chắc chắn sẽ quẹo phải chứ không qua bên này.

Lúc này Lâm Bối không dám quay đầu, mà dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trước. Đương nhiên là lúc này cô không dám chạy, vì chạy rất dễ khiến người khác chú ý, rất dễ bị phát hiện.

Tuy cơ thể Lâm Bối hơi suy nhược nhưng tốc độ không hề chậm, chẳng bao lâu cô đã đi tới bên cạnh cái chỗ nghĩ ngơi mà cô chọn rồi, sau đó cô núp luôn vào sau chỗ nghỉ đó.

Trong sân bay, khi Đường Lăng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngoài cửa có một bóng người nhanh chóng lui lại, bóng dáng đó rất quen thuộc, anh lập tức nhận ra.

Đường Lăng chắc chắn mình không nhận sai, người đó là Lâm Bối.

Chỗ ban nãy là lối vào, hơn nữa anh thấy Lâm Bối cầm vali, chắc là Lâm Bối muốn đi vào, nhưng đột nhiên lại đi ra, hơn nữa Đường Lăng thấy được Lâm Bối hơi nôn nóng.

Vậy tức là Lâm Bối thấy anh ta, muốn tránh anh nên ban nãy lui ra sao?

Ha, Đường Lăng tức cười, tức là cô đang né tránh anh sao?

Khi đó sau khi xảy ra chuyện đó, cô ấy nói khi gặp lại thì hai người coi như không quen biết, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ những lời này.

Nếu lúc này Lâm Bối thật sự tỏ vẻ không quen biết anh thì cứ đi qua người anh đi, thế anh mới thấy là bình thường.

Nhưng bây giờ Lâm Bối lại trốn anh?

Có chuyện gì mà cần phải trốn anh?

Nếu trốn thì chắc chắn là chột dạ, vậy thì rốt cuộc là chột dạ vì chuyện gì?

Chuyện khi đó, hai người họ nói rất rõ ràng, rất dễ hiểu, lúc đó thái độ của cô vừa kiên quyết vừa vô tình, khi đó anh chẳng hề thấy được chút chột dạ nào trên người cô.




Bây giờ chuyện qua lâu thế rồi, thế mà cô lại chột dạ?

Đường Lăng nhanh chóng ra khỏi sân bay, ánh mắt nhanh chóng nhìn tới nơi thấy Lâm Bối đi nhưng không thấy Lâm Bối đâu.

Đường Lăng híp mắt lại, tốc độ nhanh thật đấy, nhưng như thế thì anh càng chắc chắn là cô đang trốn anh.

Nếu cô thật sự coi như người xa lạ như lời cô hoặc là cô cứ thế mà đi tới thì thôi, nhưng bây giờ cô lại trốn anh, vậy thì...

Đường Lăng biết Lâm Bối không thể nào đi quá xa chỉ với chút thời gian này, chắc chắn vẫn còn ở gần đây.

Đường Lăng nhìn thấy một chỗ nghỉ cách đó không xa, môi anh ta vểnh lên, sau đó đi luôn sang bên trái.

"Cậu Đường, bên phải, đi bên phải." Nghiêm Vũ ở sau lưng liên tục nói cho Đường Lăng đi nhầm hướng rồi, người thông minh như cậu Đường thế mà lại đi nhầm hướng.

Nhưng Đường Lăng chẳng để ý anh ta, vẫn tiếp tục đi thẳng.

Nghiêm Vũ sửng sốt, gì thế này? Cậu Đường muốn làm gì vậy?

Nhưng mà Đường Lăng đi được mấy bước thì dừng lại, anh ta nhếch mép, sau đó đổi hướng, đến chỗ nghỉ đó bằng một con đường khác.

Nghiêm Vũ thấy Đường Lăng dừng lại, tưởng rằng Đường Lăng biết mình đi nhầm rồi nên đổi hướng để rẽ phải, nhưng không ngờ Đường Lăng đi vòng một vòng rồi vẫn đi sang bên trái, nói đúng ra là Đường Lăng đi tới chỗ nghỉ trước mặt.

Chẳng lẽ cậu Đường định mua đồ?

"Cậu Đường, cậu muốn mua gì? Tôi đi mua giúp cho." Nghiêm Vũ đã theo Đường Lăng mấy năm nên cũng coi là trợ lí của Đường Lăng, bình thường Nghiêm Vũ đều theo Đường Lăng xử lí các chuyện trong công ty của tám gia tộc lớn.

Đường Lăng dời mắt lạnh lùng nhìn anh ta, lời mà Nghiêm Vũ định nói tiếp đã bị kẹt lại ở họng nên im lặng luôn.

Đường Lăng tiếp tục đi tới chỗ nghỉ trước mặt, Nghiêm Vũ không biết cậu Đường định làm gì, nhưng giờ đang ở nước R chứ không phải ở nước mình, thế nên anh ta phải theo Đường Lăng không rời một bước.

Lúc này, Lâm Bối núp sau chỗ nghỉ, tim đập nhanh và mạnh, tuy ban nãy cô lui ra rất nhanh, tránh đi rất kịp thời, nhưng trong lòng cô vẫn hơi hốt hoảng.

Nói thật, lần trước qua lại với Đường Lăng khiến cô biết rõ sự giỏi giang của Đường Lăng.

Thế nên cô thật sự lo lắng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Lâm Bối cảm thấy dường như thời gian lúc này trôi qua rất là chậm.

Lâm Bối không biết lúc này Đường Lăng đã đi ra chưa nữa? Chẳng biết Đường Lăng đã đi luôn chưa?

Cô muốn nhìn, nhưng lại sợ bị Đường Lăng phát hiện, thế nên cô nói với mình chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa.

Chờ thêm chút nữa thì chắc chắn Đường Lăng đã rời khỏi sân bay rồi, đến lúc đó cô có thể đi ra ngoài, cô vừa hay có thể rời khỏi sân bay!!

Lúc này Đường Lăng đã đi vòng ra phía sau chỗ nghĩ, anh thấy Lâm Bối trốn sau chỗ nghỉ, nhưng lúc này Lâm Bối đang quay lưng lại với Đường Lăng nên không nhìn thấy Đường Lăng, Đường Lăng thì đứng bên cạnh cô nhìn cô.
Lúc này Đường Lăng đã đi vòng ra phía sau chỗ nghĩ, anh thấy Lâm Bối trốn sau chỗ nghỉ, nhưng lúc này Lâm Bối đang quay lưng lại với Đường Lăng nên không nhìn thấy Đường Lăng, Đường Lăng thì đứng bên cạnh cô nhìn cô.

Môi Đường Lăng nhẹ nhàng vểnh lên, cười không ra tiếng, chẳng biết là tức hay thấy thú vị, Đường Lăng cứ thế mà đứng đó, không gọi Lâm Bối, anh muốn xem xem Lâm Bối muốn làm gì.

Lâm Bối không xoay người, không nhìn ra sau, lòng dạ cô đang nghĩ đến chuyện Đường Lăng đi hay chưa, thế nên không nhận ra sự bất thường.

Thêm một lúc nữa, Lâm Bối cảm thấy giống như đã một tiếng trôi qua, Lâm Bối tính thời gian, cảm thấy lúc này chắc Đường Lăng đã đi rồi. Trước giờ Đường Lăng làm việc rất mau chóng, lúc này Đường Lăng không thể nào ở lại sân bay lâu.

Lâu thế mà không thấy Đường Lăng tìm tới, vậy tức là ban nãy Đường Lăng không phát hiện ra cô.

Lâm Bối thầm thở phào, nhưng cô vẫn không yên lòng lắm, để cẩn thận nên cô không lập tức đi ra khỏi phía sau chỗ nghĩ mà thò đầu ra, nhìn tới lối vào.

Lâm Bối nhìn quanh cũng không thấy Đường Lăng đâu, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra Đường Lăng đã đi rồi.

Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của cô thì nhướng mày, vậy tức là cô cảm thấy đã thành công trốn được anh?

Đường Lăng im lặng đi tới sau lưng cô, chỉ đứng cách cô chưa đến một mét, sau đó bỗng nói, "Nhìn gì vậy?"

"Nhìn người đi..." Lúc này Lâm Bối mới thở phào nhẹ nhõm, trong khi đang thả lỏng, nghe thấy có người hỏi thì trả lời theo bản năng.

Nhưng cô chưa nói xong thì đã nhận ra chuyện không đúng, ai đang hỏi cô vậy?

Giọng nói này? Giọng nói này?

Sao nghe quen thế nhỉ?

Ừ, đúng là rất quen.

Ánh mắt Lâm Bối lóe lên, giọng nói này? Giọng nói này?

Là của Đường Lăng?

Giọng nói của Đường Lăng rất đặc biệt, cô biết lúc này mình không nghe nhầm.

Giọng nói vang lên từ sau lưng, thế nên người này đang ở sau lưng cô.

Tức là lúc này Đường Lăng đang ở sau lưng cô?

Nghĩ đến khả năng này khiến người Lâm Bối cứng ngắc, phản ứng đầu tiên của Lâm Bối là muốn chạy trốn.

Tránh khỏi bên cạnh Đường Lăng, cách xa Đường Lăng.

Nhưng may là cô vẫn còn lí trí, cô biết rõ, trong tình huống này cô không thể thoát được, hơn nữa nếu lúc này cô mà trốn thì càng khó mà giải thích chuyện này nữa.

Lâm Bối thầm thở ra, sau đó đứng thẳng, chậm rãi quay người, quay đầu lại.




Sau đó cô nhìn thấy đôi mắt như cười như không của Đường Lăng, còn có gương mặt tuấn tú phóng đại của Đường Lăng ngay trước mặt cô.

Lâm Bối không ngờ Đường Lăng cách cô gần thế, lúc này cô vừa quay người lại mà có cảm giác sắp chạm vào lồng ngực Đường Lăng rồi.

Lâm Bối lùi về sau theo bản năng, nhưng sau lưng cô là chỗ nghỉ, cô chẳng có đường lùi.

Đường Lăng giơ tay đặt lên chỗ nghỉ, vừa vặn là chỗ ngay bên má trái của Lâm Bối.

"Nói nghe nào, ban nãy nhìn gì vậy?" Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt như đang cười, nhưng lại khiến trái tim Lâm Bối khẽ run.

Cô không ngờ sẽ bị bắt ngay tại trận, cô phải giải thích thế nào? Cô có thể giải thích thế nào?

"Không nhìn gì cả, chỉ ngắm phong cảnh tí thôi." Vốn dĩ Lâm Bối đã rất khẩn trương, tư thế của Đường Lăng lúc này trông như đang ôm cô lại khiến cô càng khẩn trương hơn, cô cảm thấy lúc này trái tim đập rất là mạnh.

Thậm chí cô còn cảm giác đầu óc thông minh trước giờ lúc này dường như chẳng thể suy nghĩ, thế nên khi Lâm Bối còn chưa lấy lại tinh thần đã nói ra một cái cớ cực kì qua loa.

"Ngắm phong cảnh?" Đường Lăng nhướng mày, "Tiểu vương tử của nước R đêm hôm khuya khoắt đến sân bay, sau đó núp ở đây ngắm phong cảnh?"

"Sao? Không được à? Anh quản được sao?" Lâm Bối cũng nhận ra cái cớ vừa nãy quá tệ, lúc này nghe thấy rõ ràng lời nói hài hước của Đường Lăng thì trong lòng càng phiền não.

Cô thật sự không hiểu sao cô lại xui như thế, sao cứ gặp phải Đường Lăng ở sân bay chứ.

Hơn nữa cô đi trốn mà vẫn không trốn được, còn bị bắt ngay tại trận, giờ cô phải làm sao?

Sớm biết thế thì đã chẳng trốn, cô cứ thoải mái đi vào, coi Đường Lăng như người lạ, như thế vẫn tốt hơn tình hình lúc này.

Ban nãy sao cô phải trốn chứ? Sao phải trốn.

Lâm Bối, mày bị ngu rồi đúng không, mày biết rõ sự giỏi giang của Đường Lăng mà sao còn mong may mắn trước mặt Đường Lăng nữa chứ?

Nhưng giờ đã thế rồi, cũng hết cách, vì trong lòng phiền não, vì tức giận nên lời nói của Lâm Bối vừa nãy nghe ra như cố tình gây sự.

Đây là chuyện mà Lâm Bối của trước kia không hề cố, nhưng lúc này hiển nhiên Lâm Bối không nhận ra chuyện này.

Mang thai đúng là sẽ khiến một người thay đổi nhiều lắm, nhất là khi vừa mang thai giai đoạn đầu sẽ bị nôn nghén rất ghê gớm, khi mà tinh thần không tốt thì cảm xúc của một người sẽ xảy ra sự thay đổi lớn.

Chính Lâm Bối không nhận ra điều này, nhưng Đường Lăng nhận ra. Chuyện lần trước, sau đó Đường Lăng tra ra người đêm đó là Lâm Bối, đã tiếp xúc với Lâm Bối mấy lần.

Khi đó, Lâm Bối rất tỉnh táo, thái độ rất kiên quyết, có thể nói là rất lạnh lùng, rất vô tình, còn vô tình hơn cả đám đàn ông hưởng xong mà chẳng chịu nhận.

Khi đó, Lâm Bối nói với anh, coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, từ đây hai người vẫn cứ là người dưng nước lã. Khi đó để anh từ bỏ, Lâm Bối thậm chí còn tính kế cả Dương Tầm Chiêu.

Khi đó, từng bước tính kế đó rất đúng lúc, và cũng vì sự lạnh lùng của cô, sự kiên quyết của cô nên cuối cùng anh mới quyết định buông tay.

Nhưng bây giờ, Lâm Bối ít đi sự cương ngạnh và lạnh lùng lúc thường, mà nhiều thêm tính khí của cô bé bình thường.

Đường Lăng nhìn cô, cứ thế mà nhìn thẳng cô, trong mắt có ánh sáng lóe lên, ngươi phụ nữ này hiển nhiên khác trước nhiều, nhưng tại sao cô lại thay đổi thành khác thế này?




"Tôi đang vội, tạm biệt." Đường Lăng không nói gì mà chỉ nhìn cô như thế, càng khiến cho Lâm Bối cảm thấy áp lực, Lâm Bối cảm thấy không thể tiếp tục thế này nữa.

Nếu là lúc trước thì cô đã không sợ như lúc này, ít nhất cô vẫn còn chống lại được. Nhưng giờ thì không, cô biết từ sau khi mang thai thì cảm xúc của cô rất không ổn định, dễ bị kích động, hơn nữa thỉnh thoảng đầu óc còn đình công.

Thế nên cô phải nhanh chóng đi, nhanh chóng rời khỏi.

Cùng với khi nói, Lâm Bối kéo vali của mình rồi định xoay người đi.

Một tay khác của Đường Lăng nhanh chóng vươn ra, ngăn phía bên kia của Lâm Bối, chặn động tác của Lâm Bối lại.

Cứ thế, Đường Lăng chẳng khác gì hoàn toàn dồn Lâm Bối lên chỗ nghỉ, là tư thế dồn đối phương vào chân tường đúng chuẩn.

Nghiêm Vũ đứng sau lưng trợn trắng mắt, cậu Đường nhà anh ta?

Cậu Đường nhà anh ta đang làm gì vậy?

Đây là một người đàn ông, sao cậu Đường nhà anh ta lại làm thế với một người đàn ông?

Nhưng mà người đàn ông đó cũng nhỏ nhắn quá, bị cậu Đường ôm lại, nếu không nhìn áo quần thì đúng là rất xứng đôi.

Thôi thôi, xứng gì mà xứng, đây là đàn ông!!

Lâm Bối bị anh ta vây lại như thế, hơi thở đàn ông của anh phả ra khiến cô sắp không thở nổi, cô cảm thấy trái tim mình chẳng bị khống chế nữa, đập mạnh như sắp lao ra ngoài.

"Sao phải trốn tôi? Hả?" Giọng nói của Đường Lăng đột nhiên trầm lại, không còn hài hước như ban nãy, mà lại như dịu dàng hơn.

Anh cảm thấy người phụ nữ này không đúng, với sự thông minh và tỉnh táo của cô lúc thường thì không thể nào làm ra chuyện đã thấy được anh mà còn trốn anh.

Hơn nữa, ban nãy cô cáu kỉnh, giọng nói của Đường Lăng không khỏi dịu dàng lại.

Nghiêm Vũ nghe thấy lời nói của cậu Đường nhà mình thì nhất thời rất ngạc nhiên sợ hãi, đây là lần đầu anh ta thấy cậu cả nhà mình nói chuyện dịu dàng thế đó.

Nhưng sao lại đối xử như thế với một người đàn ông?

Sao lại như thế với một người đàn ông?!

Phía sau chỗ nghỉ hơi tối, ban nãy Nghiêm Vũ không đi qua, Lâm Bối cứ quay lại về phía sau, khi Lâm Bối xoay người lại thì Đường Lăng vây lại, thế nên Nghiêm Vũ cũng không nhìn thấy tướng mạo của Lâm Bối, chỉ nhìn áo quần thì là đàn ông.

"Ai... Ai trốn anh? Sao tôi phải trốn anh?" Lâm Bối vừa nghe thế thì lập tức nóng nảy, giọng nói không khỏi to hơn, nhất thời suýt quên phải cố gắng thấp giọng, đột nhiên đổi giọng khiến cô suýt dùng giọng nữ.

Cũng may cô phản ứng kịp thời.

Tuy Đường Lăng biết cô là nữ, nhưng lúc này trong sân bay vẫn còn người khác, nếu để người ta nghe được thì không xong.

"Vậy thì ban nãy em đang làm gì?" Đường Lăng nghe thấy sự phản ứng vội vàng này của cô thì ánh mắt nhanh chóng lóe lên!!
“Cho nên vừa rồi cô làm gì vậy?” Đường Lăng nhìn thấy phản ứng vội vã phản bác của cô, nhìn thấy cô bởi vì lo lắng mà sắc mặt cũng dần dần ửng đỏ, khóe miệng Đường Lăng khẽ câu lên.

Phản ứng hiện tại của người con gái này so với trước kia càng đáng yêu hơn biết bao nhiêu. Mặc dù ngữ khí rất hung giữ nhưng anh không hiểu sao chỉ cảm thấy dáng vẻ này của cô quá đáng yêu rồi.

“Tôi không có làm gì cả.” Lâm Bối theo bản năng phản bác lại, cô đã hoàn toàn ý thức được hôm nay cô đã làm ra một việc ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, tới mức không có thuốc nào cứu được nữa, vì vậy cô dứt khoát đập vỡ chiếc bình này.

Hiện tại cô sẽ không thừa nhận, anh thích thì tin mà không tin thì thôi!

“Rõ ràng đã bước vào cửa, nhìn thấy tôi, lại lập tức đi ra ngoài, sau đó trốn sau cái đình nhỏ còn lén lút nhìn trộm. Cô nói xem có phải cô đang trốn tránh tôi không? Nếu đúng là như vậy, cô cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Đường Lăng là người đẳng cấp thông minh, càng huống hồ gặp Lâm Bối làm ra chuyện này quá mức rõ ràng, Đường Lăng không cần nghĩ ngợi cũng hiểu, đều có thể nói ra toàn bộ quá trình một cách rõ ràng.

Trong lòng Lâm Bối rất hoảng loạng, nghe thấy lời nói của Đường Lăng khiến cô càng lo lắng, cô chỉ cảm thấy trái tim mình như không chịu khống chế nữa mà muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Từ trước tới giờ đầu óc cô vẫn luôn rất thông minh, nhưng vì sao lúc này lại trở nên ngưng trệ, hiện giờ, sự bình tĩnh mà cô vẫn luôn tự hào lúc này đã biến mất.

“Vì sao tôi phải giải thích cho anh, anh là gì của tôi? Tránh ra, tôi cần phải đi.” Trong lòng Lâm Bối cũng rất rõ ràng, Đường Lăng tuyệt đối không phải người dễ lừa như vậy, cho nên trước đó cô trốn tránh là bởi vì cô biết chuyện này không thể giải thích một cách rõ ràng được.

Nếu đã không thể giải thích rõ ràng, cũng không có cách giải quyết. Vậy chi bằng dứt khoát không cần phải giải thích, không cần phải nói rõ phải trái.

Đường Lăng nghe thấy lời nói của cô, đầu tiên là ngẩn người sau đó đột nhiên cười lên. Anh dịch người tiến gần lại cô thêm chút, khóe miệng hơi cong lên, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Cô nói xem, tôi là gì của cô? Hửm?”

Lúc này, Đường Lăng nói rất nhẹ, rất nhu hòa, anh cách cô rất gần, Lâm Bối cảm thấy lời nói của anh, hơi thở của anh từng chút từng chút phả lên bên tai cô, khiến cô cảm thấy nhột, giống như một chiếc lông chim khẽ phe phẩy ở bên tai cô vậy.

Cả người Lâm Bối lập tức cứng ngắc, động đều không dám động, nhất thời mím chặt miệng, nói cũng không dám nói.

Lúc trước cô và Đường Lăng không có quan hệ, cho dù đã xảy ra chuyện vào đêm đó nhưng bọn họ đều là người trưởng thành cho nên cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Nhưng mà hiện giờ, cô đang mang thai, là con của Đường Lăng.

Lúc này, Đường Lăng lại nói ra mấy lời như vậy, cô cảm thấy vô cùng chột dạ!

Bởi vì chột dạ, cho nên tâm vô cùng hoảng sợ!

Vốn dĩ Đường Lăng vẫn còn nửa câu chưa nói hết, anh vốn muốn nói, vậy rốt cuộc tôi là gì của em, lại khiến cho em phải trốn tránh tôi như vậy?

Nhưng khi anh nhìn thấy phản ứng của Lâm Bối, đôi mắt lập tức lóe lên, đêm lần trước đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô thẳng thắn nói với anh, giữa hai người bọn họ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Bây giờ cô lại phản ứng như vậy?

Nghiêm Vũ đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy cậu chủ nhà mình không ngừng ép người đàn ông vào trong ngực, khoảng cách càng ngày càng gần, hơi thở rõ ràng càng ngày càng đậm, Nghiêm Vũ trợn trừng mắt nhìn.




A A A A A!

Cậu Đường nhà cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Rốt cuộc muốn làm gì?

Làm sao có thể như vậy được?

Vừa rồi, Đường Lăng nói rất nhỏ cho nên Nghiêm Vũ không nghe thấy. Nhưng từ mức độ kia, Nghiêm Vũ có thể nhìn ra được, cậu chủ Đường dường như muốn hôn người ở trong lòng thì phải.

Nghiêm Vũ rất muốn đi tới vỗ tỉnh cậu chủ Đường nhà mình, có điều, cậu ta nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng mà không dám làm.

“Lâm Bối, có chuyện gì giấu tôi sao?” Người thông minh như Đường Lăng dĩ nhiên phát hiện ra phản ứng bất thường của Lâm Bối, khiến anh đoán được nhất định có chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện rất có khả năng liên quan tới anh.

Nếu không thì Lâm Bối căn bản không cần trốn tránh anh như vậy, hơn nữa thái độ của Lâm Bối lần trước đối với anh rõ ràng không giống như lần này.

Thay đổi như thế, vô tình để lộ cho anh một tin tức, Lâm Bối có chuyện giấu mình.

Lâm Bối nghe thấy Đường Lăng hỏi như vậy khiến cả trái tim cô đều run rẩy, cô biết Đường Lăng rất lợi hại, cô cũng biết có thể sẽ không giấu được Đường Lăng, nhưng cô thật sự không ngờ Đường Lăng lại phát hiện ra điều bất thường nhanh như thế.

Nhưng hiện giờ nhiều nhất Đường Lăng cũng chỉ nghi ngờ cô có chuyện giấu diếm anh, Đường Lăng không biết chuyện cô mang thai, cô tuyệt đối sẽ không để Đường Lăng biết chuyện này.

“Có thể có chuyện gì giấu anh được? Tôi và anh không có quan hệ gì thì có thể có chuyện gì giấu anh đây?” Lâm Bối khẳng định không thừa nhận, đánh chết cũng không thừa nhận.

Lâm Bối rất rõ ràng, nếu như để Đường Lăng biết chuyện cô mang thai, vậy hậu quả sau đó cô không thể nào gánh vác.

Đầu tiên, cô không thể che đậy thân phận của mình được nữa, một khi thân phận cô bị bại lộ, cô chắc chắn sẽ chết. Mẹ của cô chắc chắn cũng không thể sống.

Mặc dù cô quay về Hoàng thất cũng được mười mấy năm, thế nhưng cô vẫn luôn nỗ lực, những năm này đã giúp Đại Vương Tử làm rất nhiều việc.

Nhưng Quốc Vương chưa bao giờ thật sự thừa nhận cô, cũng chưa bao giờ tán thưởng cô.

Chuyện này hoàn toàn có thể rõ ràng nhìn ra từ trước khi tới nước L.

Cô đối với Quốc Vương mà nói, vẫn luôn là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thậm chí không phải là một sự tồn tại vinh quang nào đó.

Nếu như cô để bại lộ thân phận nữ giả nam, vậy thì không cần phải nghi ngờ, Quốc Vương sẽ ngay lập tức giết chết cô và mẹ của cô.

Đây chính là tội khi quân, lừa dối Vua!

Đến lúc đó, không có ai có thể cứu được cô. Cho dù người đó là Đại Vương Tử, cũng không thể bảo vệ cô được.

Nếu như tình huống này trở thành sự thật, nếu như Đại Vương Tử thật sự ra mặt bảo vệ cô, vậy có khả năng cô sẽ bị người ban thêm tội danh bất hiếu ngỗ ngược, tới lúc đó có thể sẽ bị người lợi dụng, khi đó chỉ sợ sẽ làm liên lụy tới Đại Vương Tử.




Vì vậy, cô tuyệt đối tuyệt đối không thể để Đường Lăng biết việc mình mang thai.

“Vậy vì sao phải trốn tránh tôi?” Đương nhiên Đường Lăng sẽ không tin lời cô nói, chưa kể vừa rồi cô vẫn luôn né tránh khi trả lời anh, hàng loạt hành động khác thường của cô hôm nay đều rất đáng ngờ.

“Tôi nói rồi, tôi không trốn tránh anh, không phải trốn tránh anh.” Lâm Bối không thể giải thích sự việc lúc trước, khi cô nghe thấy anh tiếp tục hỏi như vậy, cô chỉ có thể lại dùng cái lý do không có tính thuyết phục này nói lại một lần.

“Bây giờ đã là hai giờ sáng, vì sao em lại xuất hiện ở sân bay?” Đường Lăng biết vấn đề này hỏi lại lần nữa cũng không hỏi ra được điều gì, vì vậy thay đổi chủ đề khác.

“Đừng nói với tôi là em đi công tác, lúc trước gọi điện thoại Đại Vương Tử nói tối hôm nay có tiệc rượu. Đại Vương Tử còn đặc biệt nói em sẽ tới đó, còn nói vì để tiếp đón tôi mà em đã lùi lịch ra nước ngoài.” Đường Lăng nhìn cô, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, anh thật sự muốn biết cô sẽ giải thích chuyện này thế nào.

“Không phải đi công tác, nhưng tôi muốn ra nước ngoài đi du lịch.” Lâm Bối cực lực làm cho mình tỉnh táo lại, đầu óc nhanh chóng quay cuồng, cuối cùng cũng lấy lại được chút ý chí.

“Thật sao? Đêm hôm khuya khoắt lên đường đi du lịch?” Đường Lăng căn bản không tin cô nói, đi du lịch vốn là để bản thân được nghỉ ngơi thoải mái đôi chút, có ai lại lựa chọn đêm hôm khuya khoắc đi nước ngoài du lịch không?

“Tình cờ có chuyến bay thích hợp, chuyện này anh cả cũng biết. Tôi đã nói với anh cả rồi.” Lâm Bối biết lúc này Đường Lăng sẽ không tin lời cô nói, vì vậy cô mới nhắc đến tên Đại Vương Tử.

“Thật sao? Vậy tôi gọi điện thoại cho Đại Vương Tử hỏi một chút.” Khóe miệng Đường Lăng hơi cong lên, người con gái này vậy mà lại dám lấy Đại Vương Tử ra ép anh, để cuối cùng, chuyện này sẽ hoàn hảo không có sơ hở.

Nhưng Đường Lăng biết Đại Vương Tử rất quan tâm tới Lâm Bối, Đường Lăng cảm thấy Đại Vương Tử không thể nào sẽ để Lâm Bối một người con gái lại ra nước ngoài vào nửa đêm.

Dù sao thân phận của Lâm Bối là tiểu Vương Tử của nước R, thân phận như vậy lại một mình đi ra nước ngoài sẽ có nguy hiểm, càng huống hồ đêm hôm khuya khoắt thế này.

Vì vậy đối với lời nói của Lâm Bối, Đường Lăng rất nghi ngờ.

Trong lòng Lâm Bối cả kinh, làm sao cô lại không nghĩ tới Đường Lăng sẽ thực sự muốn gọi điện thoại cho Đại Vương Tử để xác nhận?

Cô đã nói với Đại Vương Tử về việc ra nước ngoài du lịch, thế nhưng Đại Vương Tử vẫn luôn nhấn mạnh không cho phép cô một mình ra nước ngoài, nếu như Đường Lăng thật sự gọi điện thoại cho Đại Vương Tử, vậy thì chắc chắn cô sẽ bị lộ tẩy.

Có điều cô cảm thấy Đường Lăng có thể gạt cô, bây giờ là hai giờ sáng, thời gian này Đường Lăng gọi điện thoại cho Đại Vương Tử hiển nhiên là không thích hợp.

Nhưng nếu là Tần Đình, vậy thì sẽ có khả năng. Nhưng cô cảm thấy Đường Lăng không thể nào làm như vậy, vì dù sao Đường Lăng và Đại Vương Tử không đặc biệt thân thiết, Đường Lăng và Đại Vương Tử cũng chỉ mới quen biết từ lần trước khi ở nước Z mà thôi. Tổng cộng cũng chỉ ở cùng một chỗ vài ngày, quan hệ đương nhiên không được tốt như vậy.

“Tốt nhất là anh tự gọi điện thoại xác nhận đi.” Lúc này Lâm Bối thật sự cho rằng Đường Lăng sẽ không thật sự gọi điện thoại cho Đại Vương Tử.

Bởi vì trong lòng có quỷ, sắc mặt Lâm Bối giả vờ một bộ như không có vấn đề, nhưng thực ra ở trong lòng đang rất lo sợ.

Cô nói với chính mình cần phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể sợ hãi. Chỉ cần Đường Lăng không gọi điện thoại cho Đại Vương Tử thì tối hôm nay cô sẽ thoát được một kiếp nạn, sau đó cô có thể thật tốt rời khỏi đây rồi.

Không thể không nói, Lâm Bối đã suy nghĩ rất chu toàn, nhưng mà….
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom