Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1370-1375
Đường Lăng cảm thấy dù tuyết có rơi giữa hè thì cũng chẳng khiến anh ngạc nhiên bằng việc lúc này Lâm Bối chủ động yêu thương ôm ấp anh.
Bàn tay đang ôm Lâm Bối của Đường Lăng bất giác ôm chặt, nhưng sức lực mà anh dùng rất là nhẹ, sợ sẽ khiến cô đau. Lúc này nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện trong mắt cậu cả nhà họ Đường như đang có thứ ánh sáng khác thường, đôi môi của anh cũng không bị khống chế mà nở một nụ cười xinh đẹp.
Người phụ nữ này đột nhiên đổi tính chủ động chui vào lòng anh như thế sao?
Đúng là hiếm có!!
Đối với phúc lợi khó có này, đương nhiên là cậu cả Đường không thể nào đẩy ra ngoài được. Cậu cả nhà họ Đường lập tức ngồi thẳng rồi điều chỉnh góc độ, để cô được thoải mái hơn.
Lần này, hai mắt Mạnh Lâm nhìn chòng chọc, trời ạ, anh ta thấy cái gì vậy?
Cậu Đường lại cùng một người đàn ông ôm nhau như thế?
Tuy nhìn ra là người đàn ông đó chủ động chui vào trong ngực cậu Đường, nhưng cậu Đường không hề từ chối. Cậu Đường chẳng những không từ chối mà còn ôm rất chặt, cứ như sợ bị người ta vấp phải.
Trước đó tuy trong lòng Mạnh Lâm có không ít suy nghĩ, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ của anh ta, nhưng bây giờ anh ta lại tận mắt chứng kiến.
"Lái chậm chút." Đường Lăng nhìn tài xế ở ghế trước, trầm giọng dặn, sợ quấy rầy người trong lòng nên giọng nói của Đường Lăng rất nhỏ.
"Dạ, vâng vâng." Lúc này tài xế cũng sợ hãi trợn mắt há miệng, nghe thấy lời nói của cậu cả nhà họ Đường thì phản ứng duy nhất là gật đầu như gà mổ thóc.
Mạnh Lâm mạnh mẽ thở ra, thật ra trước đó tài xế lái xe cũng không nhanh, bây giờ cậu cả nhà họ Đường cố ý dặn thế hiển nhiên là vì người trong lòng... người đàn ông trong lòng.
Xem ra cậu cả nhà họ Đường đối xử với người đàn ông trong lòng rất là tốt!!
Xem ra yêu thật rồi!!
Ôi, người đàn ông ưu tú như cậu cả Đường lại thích đàn ông, nếu ông cụ Đường biết, chẳng biết có tức chết không nữa.
"Đừng lộn xộn, ngủ đi." Chắc người đang tựa vào ngực Đường Lăng thấy không thoải mái lắm nên nhẹ giọng làu bàu. Vì lúc này Lâm Bối đang kề sát lồng ngực Đường Lăng nên giọng nói không rõ ràng lắm, hơn nữa Lâm Bối đang ngủ mơ màng nên giọng nói hơi nhỏ.
"Không lộn xộn." Đường Lăng nghe thấy cô nhỏ giọng trách móc thì hơi buồn cười, anh nhẹ giọng giải thích, giọng nói cũng có ý cười.
Lúc này cậu cả Đường đã quên mất sự chán ghét và đề phòng anh của Lâm Bối.
"Đừng có lộn xộn, ngủ." Lâm Bối nhẹ nhàng nhíu mày lại, một tay vòng ngang hông Đường Lăng, ôm lấy anh.
Cơ thể Đường Lăng hiển nhiên cứng ngắc, tia sáng xẹt qua mắt, nụ cười trên môi anh càng rõ rệt hơn, hơn nữa còn là muốn khống chế cũng không khống chế được: “Được, không lộn xộn."
Tuy là anh chẳng hề nhúc nhích, nhưng cô nói thế thì anh cứ trả lời vậy.
Đôi môi Mạnh Lâm co rút kịch liệt, anh ta thật sự không biết cậu cả Đường có thể dịu dàng như thế, dịu dàng khiến anh nổi nổi da gà cả người. Nhưng mà cậu cả Đường lại dịu dàng như thế với người đàn ông này thì có ổn không?
Tuy thoạt trông cậu trai này trông rất gầy, trông cũng yếu ớt, nhưng đây cũng là một người đàn ông mà, aaa!!
Thêm nữa cậu trai này cũng thích cậu cả Đường sao? Một người đàn ông yếu ớt như thế đúng là hợp với kiểu đó.
Ánh mắt của Mạnh Lâm không nhịn được mà nhìn Lâm Bối, ánh mắt dường như hơi tức giận, Mạnh Lâm cảm thấy người đàn ông này cố ý, cố ý chui vào lòng cậu Đường, còn cố ý nũng nịu với cậu cả Đường nữa.
Một người đàn ông thì nũng nịu gì chứ, thân là đàn ông mà không lo làm đàn ông, sao lại đến gây tai vạ cho cậu cả nhà họ Đường vậy?
Lúc này rõ ràng Mạnh Lâm không dám nói cậu cả nhà họ Đường nên chỉ có thể oán trách người gây tai vạ cho cậu cả.
Lúc này Mạnh Lâm nhìn người đàn ông kề sát ngực cậu cả nhà họ Đường, càng nhìn càng thấy ghét, anh ta chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thế, đây rõ ràng là đang cố ý câu dẫn cậu cả Đường.
Dù hai người họ có gì thật đi nữa thì không nên bày tỏ như thế trong trường hợp này, ngay trước mặt họ, cậu ta không biết xấu hổ, nhưng cậu cả nhà họ Đường cần thể diện nữa mà.
Mạnh Lâm càng nghĩ càng tức, nhìn mà sắp nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu nhìn gì đó?" Đường Lăng ngước mắt, thấy ánh mắt Mạnh Lâm nhìn Lâm Bối chằm chằm, lập tức nheo mắt lại, rõ ràng trong giọng nói đó có sự lạnh lùng và nguy hiểm.
"Không, không nhìn gì cả, tôi, tôi, tôi..." Rất lâu mà Mạnh Lâm không nói nổi một câu hoàn chỉnh, bây giờ mẹ nó chứ anh ta cũng không biết nói gì.
Rõ ràng là người đàn ông đó đang cố ý dụ dỗ cậu cả nhà họ Đường, nhưng hiển nhiên cậu cả nhà họ Đường trông rất vui, trong tình huống này anh ta có nói gì thì chắc chắn cậu cả nhà họ Đường cũng không nghe.
"Đừng ồn nữa, tôi buồn ngủ." Hiển nhiên lúc này Lâm Bối ngủ không ngon lắm, chắc là nghe thấy lời nói của Đường Lăng nên đã lên tiếng kháng nghị.
"Ừ, không ồn, ngủ đi, ngủ thế có thoải mái không?" Lúc Đường Lăng cúi đầu nhìn Lâm Bối, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Môi của Mạnh Lâm lại giật giật, mẹ nó chứ đối xử khác biệt quá đây, mẹ nó cũng là đàn ông như nhau, sao lại đối xử khác nhau thế vậy, chỉ là tên thư sinh đó biết dụ dỗ người khác thôi mà?
"Ừ, thoải mái." Lâm Bối đương nhiên không nghe thấy sự bất mãn trong lòng Mạnh Lâm, thậm chí cô còn chẳng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ cô chỉ buồn ngủ thôi, không mở nổi mắt, nhưng là cái ôm vào lòng này khiến cô cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn, cảm giác giống như mẹ ôm cô khi nhỏ vậy.
Nhưng đã lâu lắm rồi mẹ không ôm lấy cô như thế nữa, thế nên lúc này cô rất không muốn rời xa. Cô lại nhích lại gần lồng ngực ấm áp, vùi hết cả mặt vào trong ngực anh.
Đường Lăng cảm giác được sự chủ động của cô, cảm giác được cô không muốn rời đi, nụ cười trên môi cậu cả nhà họ Đường càng rõ hơn, cô đây là đổi ý rồi? Muốn dựa vào anh sao?
Nếu cô thật sự gặp phiền toái, đương nhiên anh sẽ giúp đỡ giải quyết, cô dựa vào là đúng.
Nghĩ đến mấy chuyện này, trong lòng cậu cả nhà họ Đường không khỏi mừng rỡ hơn hẳn.
Mặt Lâm Bối cọ cọ trong lồng ngực cậu cả Đường, cảm giác ấm áp đó, cảm giác an toàn đó càng rõ rệt hơn, môi cô mấp máy, vô ý thức kêu: “Mẹ..."
Trong trí nhớ của cô, chỉ có mẹ mới ôm cô như thế, chỉ có được mẹ ôm vào lòng thì cô mới yên tâm như thế.
Tiếng gọi mẹ của Lâm Bối tuy không to, nhưng giờ đang ở trên xe, không gian thì nhỏ thế nên cậu cả nhà họ Đường vẫn nghe được, hơn nữa còn nghe rất rõ.
Nụ cười trên môi cậu cả nhà họ Đường lập tức cứng lại, ánh mắt mang theo thứ ánh sáng khác thường bỗng sa sầm, đôi môi gợi cảm xinh đẹp mím chặt, hình như còn có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Mẹ?
Thế nên cô đã coi anh thành mẹ cô?
Coi anh thành mẹ cô nên mới chủ động chui vào lòng anh như thế sao?
Mới có thể kề sát anh thế sao?
Mới không muốn rời xa thế sao?
Đường Lăng mạnh mẽ cắn răng, đột nhiên hơi muốn đánh người. Anh nghĩ phải lay cô tỉnh, đẩy cô ra để cô nhìn cho rõ, rốt cuộc anh là ai.
Nhưng cuối cùng Đường Lăng vẫn nhịn được, cô ngủ mơ màng rồi, ngủ đến mức chẳng nhận rõ ai lại ai, có thể thấy được cô rất mệt mỏi, thế nên thôi cứ để cô ngủ vậy.
Nhưng nghĩ đến tiếng gọi mẹ của cô, cậu cả nhà họ Đường thật sự muốn đánh người.
Lúc này Mạnh Lâm ngồi phía trước cũng nghe thấy tiếng gọi mẹ của Lâm Bối.
Mạnh Lâm lập tức giật mình, vãi chưởng, đang chơi trò tình thú gì đây?
Anh ta nghe nói giữa các cặp yêu nhau có khi gọi anh trai, đương nhiên cũng có kiểu gọi ba nữa.
Nhưng còn gọi mẹ được nữa sao?
Hơn nữa cậu cả Đường có chỗ nào giống mẹ?
Sao người đàn ông này lại nhục nhã cậu cả nhà họ Đường thế chứ?
Mà cậu cả Đường còn chẳng phản bác, cũng chẳng kháng nghị?
Thế nên cậu cả nhà họ Đường cũng thừa nhận sao?
Chẳng lẽ đây thật sự là trò chơi tình thú giữa hai người họ.
Lúc này Mạnh Lâm không dám quay đầu lại nhìn, thế nên không nhìn thấy được sắc mặt nghiến răng nghiến lợi đầy oán hận của cậu cả Đường lúc này.
Lâm Bối trong lòng Đường Lăng không nói gì nữa, cũng không nhúc nhích thêm, chắc đã ngủ say.
Đường Lăng nhìn cô, vì lúc này cô úp mặt vào trong ngực anh nên anh chỉ nhìn thấy sau gáy cô.
Rốt cuộc cô đã làm gì mà lại mệt mỏi đến thế?
Lại hoàn toàn ngủ say nhanh như thế?
Đường Lăng cảm thấy lần gặp lại này, Lâm Bối thật sự thay đổi nhiều lắm. Dường như cô không còn lí trí và tỉnh táo như trước mà trở nên dễ bị kích động, hình như còn cảm tính hơn.
Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa sao cô phải trốn anh?
Nếu là vì thân phận của cô bị người của Hàn Nhã Thanh phát hiện thì hình như cô chẳng việc gì mà trốn anh nhỉ?
Rốt cuộc là chuyện gì lại khiến cô trốn anh như thế?
Đường Lăng nhìn cô, nhíu mày lại, lúc này cô ngủ quá say nên anh chẳng thể hỏi cô được, nhất thời anh thật sự không đoán ra đã xảy ra chuyện gì.
Xem ra, chỉ đành chờ cô tỉnh, sau đó chậm rãi thăm dò, bây giờ cô quá mệt mỏi, anh thật sự không nỡ đánh thức cô.
Với trạng thái của cô lúc này, Đường Lăng cảm thấy muốn tìm ra rốt cuộc Lâm Bối đã gặp chuyện gì thì không khó.
Đương nhiên, dù vẫn làn Lâm Bối tỉnh táo lí trí khi trước, nếu anh muốn điều tra thì chẳng có gì mà anh không tra ra được.
Có chuyện lúc trước nên tài xế càng cẩn thận hơn, lúc này lái xe rất ổn định, đương nhiên ổn định thì ổn định nó, mà tốc độ chắc chắn chậm hơn nhiều.
Đường Lăng không giục, mà ngược lại anh hi vọng để cô có thể ngủ thêm một lúc.
Mạnh Lâm không dám quay đầu lại nhìn, chỉ là qua gương chiếu hậu nhìn thấy cậu cả nhà họ Đường dịu dàng ôm lấy người trong lòng, giống như ôm lấy món vật quý nhất trên đời vậy.
Mạnh Lâm cảm thấy không muốn xem nữa, thật sự là không muốn xem nữa. Mạnh Lâm nghĩ lát nữa có cần nói cho ông cụ Đường không đây.
Năm đó, anh ta được ông cụ Đường chọn nên sau đó mới có thể tiến vào tám gia tộc lớn, mới có được thành tích như hôm nay, thế nên anh ta vẫn luôn rất cảm kích ông cụ Đường.
Ông cụ Đường chỉ có một cậu cháu trai là cậu cả nhà họ Đường đây, nếu cậu cả nhà họ Đường thật sự bị người đàn ông này mê hoặc đầu óc thì lúc đó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Mạnh Lâm thì không dám quản lí chuyện của cậu cả nhà họ Đường, nhưng anh cảm thấy chắc chắn ông cụ Đường sẽ quản lí chuyện này được, lời nói của ông cụ Đường chắc chắn cậu cả Đường sẽ nghe.
Có khi ông cụ Đường ra mặt thì còn có thể cứu cậu cả Đường lại nữa!!
Bây giờ Mạnh Lâm đã thấy rõ rồi, rõ ràng là người đàn ông đó dụ dỗ cậu cả Đường, rõ ràng là người đàn ông đó đã gieo vạ cho cậu cả Đường!!
Cùng lúc đó, thành phố A.
Giữa thành phố A và nước R có sự chênh lệch múi giờ, bây giờ ở thành phố A đang là buổi sáng.
Sáng sớm, có khách đến nhà họ Đường.
Ba Trác và mẹ Trác một đêm không ngủ, vừa sáng sớm đã đi đến nhà họ Đường muốn gặp Hàn Nhã Thanh, muốn xin tha thứ cho Trác Hiểu Lam.
Hôm qua Trác Hiểu Lam bị người ta dẫn đến Diêm Môn, sau khi Dương Tầm Chiêu về cũng không lập tức đi xử lí chuyện của Trác Hiểu Lam.
Bây giờ chuyện đã rất rõ ràng, có thể xác định được mọi chuyện đều do Trác Hiểu Lam làm, nhưng anh còn cần thu thập bằng chứng, những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đủ để buộc tội Trác Hiểu Lam.
Lần này, Dương Tầm Chiêu không hề nương tay, anh thu thập bằng chứng, hơn nữa có sự can thiệp của anh thì đủ để Trác Hiểu Lam tù chung thân.
Đương nhiên, với những chuyện Trác Hiểu Lam đã làm, chỉ cần anh muốn thì muốn buộc Trác Hiểu Lam tội chết cũng không thành vấn đề, nhưng nếu để Trác Hiểu Lam chết như thế thì có lợi cho cô ta quá.
Nếu chỉ là những chuyện mà Trác Hiểu Lam làm khi trước, có khi anh sẽ nương tay, nhưng Trác Hiểu Lam lại muốn giết cả Hàn Nhã Thanh, lần đầu tiên không nổ chết Hàn Nhã Thanh thì thôi, Trác Hiểu Lam thậm chí còn cho sát thủ đi giết Hàn Nhã Thanh.
Nếu lúc đó anh không đến kịp, nếu anh không đánh bay tên sát thủ đó trong thời khắc nguy cấp nhất, có khi bây giờ Hàn Nhã Thanh đã bị nổ chết thật.
Giờ nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Dương Tầm Chiêu cũng không khỏi sợ hãi, anh lớn thế rồi nhưng rất ít khí thấy sợ, nhưng chuyện này khiến anh sợ thật.
Thế nên anh sẽ chẳng nương ta với Trác Hiểu Lam nữa.
Hôm qua sau khi cậu Trác về nhà, những người khác của nhà họ Trác đã biết chuyện của Trác Hiểu Lam.
Lúc đó Trác Thanh nói rất rõ cho ba Trác và mẹ Trác, nói rõ hết mọi chuyện Trác Hiểu Lam đã làm cho ba Trác và mẹ Trác nghe, đương nhiên bao gồm cả chuyện Trác Hiểu Lam suýt giết chết anh ta.
Lúc đó ba Trác và mẹ Trác rất kinh ngạc, chẳng hề tin, họ không tin lời Trác Thanh, muốn gọi cho Trác Hiểu Lam để hỏi cho rõ, nhưng không thể gọi cho Trác Hiểu Lam được.
Trác Thanh nói thẳng cho họ biết là Trác Hiểu Lam bị Dương Tầm Chiêu đưa về Diêm Môn rồi.
Lúc đó ba mẹ Trác vừa lo vừa sợ, họ không dám tin con gái của họ sẽ làm ra chuyện như thế. Tuy những chuyện đó là do con trai ruột của họ nói cho họ nhưng họ cũng không tin, họ cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.
Dương Tầm Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, họ không tìm được Dương Tầm Chiêu nên vừa sáng sớm đã đến nhà họ Đường muốn gặp Hàn Nhã Thanh.
"Tổng giám đốc Trác, bà Trác, ông cụ nhà tôi mời hai người vào." Quản gia mở cửa đưa ba mẹ Trác vào.
Mối quan hệ giữa nhà họ Đường và nhà họ Trác cũng không tệ, Đường Lăng và Trác Thanh lại là anh em tốt với nhau, nếu ba mẹ Trác đã đến thì ông cụ Đường không thể cản người lại bên ngoài được.
Tuy sau khi ông cụ Đường biết những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm với Thanh Thanh thì cũng rất tức giận, nhưng Trác Hiểu Lam là Trác Hiểu Lam, những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm ba mẹ Trác có biết đâu.
"Họ đến đây, bà cũng đừng giận họ, chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm không liên quan đến họ, họ cũng chẳng biết gì. Mới sáng sớm mà họ đã đến thì chắc là muốn xin lỗi thay cho Trác Hiểu Lam đây, đúng là thương cho người làm ba mẹ." Ông cụ Đường nghĩ mới sáng sớm mà ba mẹ Trác đã đến thì chắc là để xin lỗi thay Trác Hiểu Lam, thương cho người làm ba mẹ. Nếu con ông ta gây ra chuyện như thế thì ông ta cũng vội vàng đến tận nhà xin lỗi.
"Tôi biết mà, tôi là người ngang ngược thế nào? Chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đương nhiên không thể trách họ được, nhưng những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đúng là táng tận lương tâm. Nó chẳng những muốn giết Thanh Thanh mà còn muốn giết cả Trác Thanh, Trác Hiểu Lam thành thế thì người là ba mẹ là họ cũng có trách nhiệm. Họ đến xin lỗi là đúng." Từ sau khi bà cụ Đường biết những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm tâm trạng rất xấu.
"Ừ, bà nói đúng. Con thành như thế thì ba mẹ có trách nhiệm thật. Nhưng xảy ra chuyện như thế, chắc chắn trong lòng họ cũng khó chịu, lát nữa cố gắng đừng khiến họ khó xử quá." Trước giờ ông cụ Đường là người khoan dung, huống chi mối quan hệ giữa hai nhà khá là tốt, ông cụ Đường cảm thấy hai ba mẹ Trác đều là người hiểu chuyện.
"Biết rồi, biết rồi, tôi biết phải làm sao." Bà cụ Đường thầm thở ra, Thanh Thanh nhà bà bị oan ức đến thế, suýt bị Trác Hiểu Lam giết, bây giờ bà cụ Đường còn muốn giết cả Trác Hiểu Lam đây.
Nhưng mà sai lầm của Trác Hiểu Lam đúng là không nên đổ lên đầu ba mẹ cô ta.
Nếu sáng sớm ba mẹ của Trác Hiểu Lam đã đến nhà xin lỗi thay cho Trác Hiểu Lam, đương nhiên bà cũng sẽ không vô cớ làm khó họ.
Ba Trác mẹ Trác đã đến phòng khách, ông cụ Đường và bà cụ Đường bèn dừng câu chuyện vừa nói.
"Ông Đường, bà Đường." Sau khi ba Trác vào phòng khách, thấy ông cụ Đường và bà cụ Đường đang ngồi ở phòng khách thì liên tục tiến lên trước, lúc này sắc mặt ba Trác đầy nghiêm trọng, đương nhiên còn hơi luống cuống.
Mẹ Trác đi sau lưng ba Trác, ánh mắt nhanh chóng nhìn, không thấy Hàn Nhã Thanh đâu, trong lòng hơi thất vọng.
"Ngồi đi." Thái độ của ông cụ Đường cũng có là khá hòa nhã, không có ý chỉ trích.
Mẹ Trác thấy thái độ của ông cụ Đường thì ánh mắt lóe lên: “Ông Đường à, Thanh Thanh vẫn chưa dậy sao?"
"Chưa, hôm qua Thanh Thanh bị sợ hãi nên tối qua ngủ muộn lắm. Tôi bảo người ta đừng đánh thức con bé." Bà cụ Đường trả lời, trong lòng bà cụ Đường tức giận nên thái độ khá là lạnh nhạt.
Mẹ Trác nghe thấy lời nói của bà cụ Đường thì sắc mặt lúng túng hơn. Bà ta mím môi, do dự rồi nhìn ông cụ Đường, nói tiếp: “Ông Đường à, chuyện giữa Lam Lam và Thanh Thanh có hiểu lầm gì không?"
Vốn dĩ ông cụ Đường đang cho người rót trà, đang định đẩy ly trà trên bàn tới trước mặt ba Trác, nghe thấy lời nói của mẹ Trác, động tác của ông cụ Đường lập tức dừng lại.
Từ trước đến nay ông cụ Đường luôn là người tính tình tốt, lúc này mà ánh mắt không khỏi sa sầm. Ông ta không để ý mẹ Trác mà nhìn luôn sang ba Trác: “Anh cũng thấy đây là hiểu lầm sao?"
"Chuyện cụ thể thì chúng tôi không rõ, mà hôm qua thì nghe Trác Thanh nói sơ thôi. Chúng tôi không liên lạc cho Lam Lam được nên không thể nào xác nhận với Lam Lam." Ba Trác uyển chuyện hơn mẹ Trác một tí, nhưng đương nhiên cũng chỉ là một tí thôi.
Một câu nói chưa xác nhận với Trác Hiểu Lam thì đã đủ hiểu rồi.
Hơn nữa, lúc này ba Trác dùng từ "xác nhận" này còn có hàm ý khác nữa.
Ông cụ Đường đột nhiên cười, ông ta cho rằng ba mẹ Trác sáng sớm đến đây là để xin lỗi, ông ta còn định thông cảm cho tấm lòng ba mẹ của họ. Ai ngờ người ta có đến để xin lỗi đâu, mà nghe ra càng như là đang chất vấn họ ấy.
Trác Hiểu Lam làm thế với Trác Thanh, ba mẹ của Trác Hiểu Lam sáng sớm đến nhà họ Dường chất vấn họ?
Thiên hạ này có chuyện thế nữa à?
Hôm nay coi như ông cụ Đường đã thấy rõ. Ông cụ Đường cứ tưởng ba mẹ Trác cũng coi là biết lí lẽ, ông cứ nghĩ lỗi lầm của Trác Hiểu Lam thì không nên đổ lên đầu ba mẹ Trác, nhưng bây giờ ông cụ Đường nhận ra, ông sai rồi.
Từ trước đến nay ông cụ Đường luôn khoan dung với người khác, nhưng ông cụ Đường không bao giờ để con cháu nhà mình bị người ta bắt nạt.
Bây giờ ông cụ Đường đã phát hiện ra mình sai. Trước giờ ông cụ Đường luôn khoan dung, nhưng ông không bao giờ chấp nhận được việc con mình bị bắt nạt.
Sắc mặt ông cụ Đường lập tức trầm xuống: “Vậy nên mới sáng sớm mọi người tới đây là để tìm chứng cứ cùng chúng tôi?”
Khi ông cụ Đường nói đến mấy chữ “tìm chứng cứ”, giọng ông lạnh đi rõ ràng, mang theo chút giễu cợt, muốn tìm chứng cứ? Những chuyện Trác Hiểu Lam làm là do chính Trác Thanh nói cho họ.
Ba Trác và mẹ Trác không tin những gì con trai ruột của họ nói?
Chẳng lẽ Trác Thanh lại còn vu oan cho chị gái ruột mình?
Hơn nữa hôm qua Trác Hiểu Lam còn muốn giết cả Trác Thanh, Trác Thanh có thể nói linh tinh những chuyện như này sao?
Ba Trác, mẹ Trác nghe Trác Hiểu Lam muốn giết Trác Thanh, lẽ nào là phản ứng này?
Đương nhiên bà cụ Đường cũng nghe ra mục đích tới đây của hai người này. Trong lòng bà vốn đã không vui, nhưng bà vẫn luôn nhẫn nhịn, cho rằng chuyện này không thể trách ba mẹ Trác được, bà không muốn làm khó họ.
Bà không ngờ hai người họ lại tới đây chất vấn mình trước.
“Những chuyện này chúng tôi hoàn toàn không biết, bây giờ chúng tôi cũng không liên lạc được với Lam Lam, cho dù muốn hỏi cũng không hỏi được. Vậy nên chúng tôi muốn gặp Lam Lam, sau đó hỏi Lam Lam rốt cuộc đã có chuyện gì?” Mẹ Trác đã nhìn ra ông cụ Đường tức giận, nhưng chuyện này liên quan đến con gái bà, bà không thể mặc kệ.
Những chuyện hôm qua Trác Thanh nói cho họ khiến họ quá mức kinh hãi, họ không tin những chuyện đó là do Lam Lam làm, hơn nữa họ cũng không liên lạc được với Lam Lam nên lòng rất lo lắng.
Nghe nói Dương Tầm Chiêu đã bắt Lam Lam, mẹ Trác rất tức giận. Tại sao Dương Tầm Chiêu lại bắt con gái họ? Cho dù Lam Lam thật sự làm sai thì cũng để cảnh sát làm việc đó, sao Dương Tầm Chiêu lại có thể bắt người?
Dương Tầm Chiêu tự ý giam nhốt người là vi phạm pháp luật.
Dương Tầm Chiêu nhốt Lam Lam không cho họ gặp khiến mẹ Trác cảm thấy Dương Tầm Chiêu đang vu oan hãm hại con gái mình, thậm chí bà ta còn cho rằng Trác Thanh cũng bị Dương Tầm Chiêu lừa.
Mẹ Trác biết dù thế nào cũng phải gặp được con gái trước, nhưng Lam Lam đang ở trong tay Dương Tầm Chiêu, họ không thể gặp được, chỉ đành bắt đầu nhắm vào nhà họ Đường.
“Lời này của bà là có ý gì? Bà cụ Đường không nhịn được nữa, lên tiếng chế nhạo: “Bà đang nghi ngờ ai? Nghi ngờ Trác Thanh hay là nghi ngờ chúng tôi?”
“Chúng tôi chỉ nghĩ có lẽ đã có hiểu lầm gì đó trong chuyện này, không thể là người khác nói gì thì là thế đó. Chúng tôi phải hỏi Lam Lam xem đã có chuyện gì, dù thế nào cũng phải cho Lam Lam một cơ hội giải thích chứ, đúng không? Nếu Lam Lam thật sự đã làm chuyện gì sai thì cũng nên đưa ra bằng chứng để cảnh sát xử lý, thay vì nhốt người lại thế này, hành vi này đã vi phạm pháp luật.” Mẹ Trác nghe ra sự chế giễu trong lời bà cụ Đường, bà ta muốn vạch mặt thế nhưng lại cảm thấy Dương Tầm Chiêu ức hiếp người quá đáng, không ngờ bây giờ nhà họ Đường còn giúp Dương Tầm Chiêu.
“Ồ, tôi hiểu rồi, bà đang trách Tầm Chiêu, trách Tầm Chiêu nhốt người lại.” Bà cụ Đường lại cười khẩy lần nữa. Mẹ Trác này thật thú vị. Trác Thanh mới điều tra một chút đã bị Trác Hiểu Lam hại, rõ ràng Trác Thanh đã nói rõ chuyện này cho ba mẹ Trác rồi, nhưng không ngờ họ vẫn đến đây đòi bằng chứng.
Lời nói của Trác Thanh không được coi là bằng chứng sao? Căn biệt thự của Trác Thanh bị nổ không được tính là bằng chứng à?
Vết thương trên người mấy người Trác Thanh không được coi là bằng chứng hả?
Còn có tên sát thủ bị Dương Tầm Chiêu gặp phải trên sườn núi, trong điện thoại di động của hắn có ghi lại nhật ký cuộc gọi với Trác Hiểu Lam, hơn nữa trước khi xảy ra chuyện Trác Hiểu Lam đã gọi cho hắn ta vài lần.
Tất cả những chuyện này rõ ràng Trác Thanh đã cho ba mẹ Trác thấy, những chứng cứ này đã rất rõ ràng rồi, hơn nữa Trác Thanh còn đích thân nói cho họ, nhưng không ngờ ba mẹ Trác vẫn tin Trác Hiểu Lam bị oan?
“Trước khi điều tra rõ sự việc, Tầm Chiêu nhốt người như thế này là không đúng.” Nếu đã nói thẳng ra, mẹ Trác cũng tiện bày tỏ thái độ.
“Sao? Lẽ nào Trác Thanh chưa nói cho mấy người tại sao Tầm Chiêu lại nhốt người à? Là Trác Hiểu Lam muốn cho nổ chết mấy người Thanh Thanh và Trác Thanh, sau khi thất bại lại phái sát thủ đến giết Thanh Thanh và Trác Thanh, hành vi điên rồ của cô ta ai dám để cô ta ở ngoài?” Bà cụ Đường đã hiểu rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua, vậy nên bà cảm thấy Dương Tầm Chiêu khống chế Trác Hiểu Lam là việc làm đúng đắn.
Trác Hiểu Lam muốn giết Thanh Thanh và Trác Thanh, kế hoạch lần một thất bại, sau đó Trác Hiểu Lam lại sai người đến giết.
Trác Hiểu Lam điên rồi, ai biết cô ta sẽ làm gì tiếp?
Vì vậy, vì sự an toàn của mọi người, đúng là nên kiểm soát Trác Hiểu Lam trước.
Bà cụ Đường cũng biết Dương Tầm Chiêu đang thu thập chứng cứ, anh làm việc luôn rất toàn vẹn chu đáo, anh muốn đưa ra bằng chứng có thể kết án Trác Hiểu Lam, để cô ta ngồi tù mấy chục năm thậm chí là cả đời.
Nếu bây giờ thả Trác Hiểu Lam ra, nhà họ Trác lại can thiệp mạnh mẽ, đến lúc đó cảnh sát không thể bắt Trác Hiểu Lam được. Lỡ như cô ta lại phát điên mà làm chuyện gì thì không ai muốn những chuyện trước đó lại tái diễn.
Dương Tầm Chiêu không thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Thật ra bà cụ Đường cảm thấy Dương Tầm Chiêu làm vậy cũng có lợi cho Trác Hiểu Lam, ít nhất có thể ngăn cô ta không làm chuyện xấu nữa, không làm cho tội càng nặng thêm.
Với tình trạng điên cuồng hiện tại của Trác Hiểu Lam, không ai dám đảm bảo cô ta sẽ không làm những chuyện độc ác hơn nữa.
“Bà cụ Đường, bà không thể nói như vậy được. Lam Lam trước giờ luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Chúng tôi không tin Lam Lam sẽ làm ra những chuyện như vậy. Ông bà cũng nhìn Lam Lam lớn lên, cũng hiểu Lam Lam, ông bà cảm thấy Lam Lam sẽ làm ra chuyện này sao?” Mẹ Trác bắt đầu chơi trò tình cảm.
“Ngoan ngoãn, hiểu chuyện?” Khoé môi bà cụ Đường không khỏi giật giật: “Ý bà là chúng toi đang vu oan cho Trác Hiểu Lam?”
“Tôi thấy dù thế nào cũng nên để chúng tôi gặp Lam Lam hỏi cho rõ sự việc.” Mục đích chính hôm nay mẹ Trác tới là để gặp con gái. Bà ta cũng đã nghe nói đến sự tàn nhẫn của Dương Tầm Chiêu, bà ta lo anh sẽ làm tổn thương con gái mình.
“Vậy sợ rằng mọi người tới sai chỗ rồi, con gái ông bà không ở nhà họ Đường.” Sắc mặt bà cụ Đường trầm xuống, bây giờ cuối cùng bà cũng hiểu vì sao mới sáng sớm mà ba mẹ Trác đã tới nhà mình.
“Tôi biết Lam Lam nhà tôi đang bị Dương Tầm Chiêu bắt, nhưng bây giờ chúng tôi không liên lạc được với Dương Tầm Chiêu, những chuyện này đều vì Thanh Thanh mà ra, vậy nên tôi muốn được gặp Thanh Thanh.” Đương nhiên mẹ Trác đã nhìn thấy sắc mặt bà cụ Đường, nhưng vì được gặp con gái, bà ta vẫn cố nhẫn nhịn.
“Gặp Thanh Thanh? Tại sao tôi phải cho mấy người gặp Thanh Thanh? Mấy người gặp Thanh Thanh rồi định làm gì?” Bà cụ Đường nhìn mẹ Trác, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Bà cụ Đường thật sự không ngờ họ còn dám đòi gặp Thanh Thanh.
“Ông cụ Đường, cô Đường có ở nhà không?” Ba Trác nghe ra thái độ bà cụ Đường, biết chắc chắn bà không đồng ý cho họ gặp Hàn Nhã Thanh, nhưng ông ta biết ông cụ Đường vẫn nói chuyện theo lý lẽ.
“Ừm, Thanh Thanh ở nhà.” Ông cụ Đường nhướng mày nhìn ba Trác rồi thấp giọng đáp lại, trong giọng nói nhàn nhạt không nghe ra quá nhiều cảm xúc.
Nhà họ Đường họ còn chưa mở cửa thì hai người này đã đến, ông nói Thanh Thanh không ở nhà họ cũng không tin, hơn nữa ông cũng muốn xem hai người họ muốn làm gì.
“Chúng tôi có thể gặp cô Đường không?” Ba Trác biết sau khi phát hiện ra chuyện như vậy, quan hệ giữa nhà họ Đường và nhà họ Trác chắc chắn không còn tốt đẹp như trước nữa, vậy nên ông ta đã đổi cách gọi.
“Xin lỗi, Thanh Thanh vẫn chưa dậy.” Ông cụ Đường thẳng thừng từ chối yêu cầu của ba Trác, tuy rằng giọng nói không cao nhưng không cho phép thương lượng.
“Ông cụ Đường, chúng tôi chỉ muốn gặp cô Đường, nói chuyện với cô Đường một lúc thôi…” Ba Trác thấy ông cụ Đường thẳng thừng từ chối thì hơi ngạc nhiên, trong lòng cũng hơi buồn bực, không ngờ ông cụ Đường cũng không nói lý như bà cụ Đường.
Đến giờ vẫn chưa rõ chuyện là thế nào, sao có thể chắc chắn là lỗi của Lam Lam, có thể là do Hàn Nhã Thanh mà?
Dù sao mẹ Trác cũng khôn tin là Lam Lam làm sai, bà ta cảm thấy Dương Tầm Chiêu và nhà họ Đường giở trò gì đó nên mới bắt Lam Lam, không cho họ gặp con gái.
Nếu không làm gì thì sao Dương Tầm Chiêu lại nhốt Lam Lam? Có chuyện gì họ có thể đối chất trực tiếp, nói chuyện rõ ràng.
“Ông bà muốn nói gì với Thanh Thanh? Hôm qua Trác Hiểu Lam muốn cho nổ chết Thanh Thanh trước, sau đó lại phái người đến giết con bé, hôm qua Thanh Thanh đã chịu cú sốc nghiêm trọng cực kỳ sợ hãi, không tiện gặp người khác, càng không tiện gặp mấy người.” Bà cụ Đường không nói uyển chuyển, khách sáo như ông cụ Đường.
“Bà cụ Đường, có bằng chứng gì chứng minh những chuyện này là do Lam Lam làm không? Đây đều là những lời nói từ một phía của ông bà, tôi cũng có thể nói là ông bà vu khống Lam Lam nhà chúng tôi.” Mẹ Trác thấy thái độ của ông cụ Đường và bà cụ Đường thì tức tối.
Bà cụ Đường tức quá bật cười: “Được, được lắm, vậy mục đích hôm nay ông bà tới là để tính sổ cùng nhà họ Đường chúng tôi phải không?”
Bà cụ Đường thật sự không ngờ mẹ Trác lại nói ra lời như vậy.
“Trác Nguyên Minh, đây cũng là ý của ông?” Ông cụ Đường vẫn luôn khoan dung, dịu dàng, lúc này vẻ mặt cũng lạnh như băng.
“Ông cụ Đường, chúng tôi chưa được gặp Lam Lam, không được nghe chính miệng Lam Lam nói những chuyện này, tôi cũng cảm thấy chuyện này không nên kết luận như vậy.” Lời ba Trác cũng khá khéo léo, nhưng ý vẫn giống mẹ Trác.
“Đúng thế, chuyện vẫn chưa có kết luận, mọi người vu khống cho Lam Lam như vậy thật sự là quá ức hiếp người.” Mẹ Trác thấy tình hình này cũng coi như đã vạch mặt, vậy nên cũng chẳng kiêng kỵ nhiều nữa.
“Chúng tôi ức hiếp người? Chúng tôi vu khống cho Trác Hiểu Lam? Những chuyện Trác Hiểu Lam làm đều do Trác Thanh chính miệng nói cho ông bà, những chuyện hôm qua cô ta làm chưa nói vội, nghe nói bạn gái Trác Thanh cũng suýt nữa bị Trác Hiểu Lam hại chết, hôm qua bạn gái Trác Thanh cũng đã nói rõ ràng rồi đúng không? Nhà họ Đường chúng tôi còn chưa làm gì, sao lại thành chúng tôi vu khống con gái ông bà rồi?” Bà cụ Đường nghe thấy lý do thoái thác này của mẹ Trác thì vô cùng kinh ngạc, thật ra rất nhiều chuyện đã bày ra đó rất rõ ràng.
Chuyện hôm qua Trác Hiểu Lam muốn giết Trác Thanh và Thanh Thanh, Trác Thanh đã nói rất rõ ràng, còn chuyện liên quan đến máy nghe lén, ban gái Trác Thanh cũng đã nói rất rõ ràng.
Thực ra bây giờ chỉ còn thiếu bằng chứng cuối cùng cho thấy Trác Hiểu Lam muốn giết Trác Thanh và Thanh Thanh hôm qua, trong tình huống này ba mẹ Trác vẫn muốn biện minh cho con gái mình.
Không, đây gọi là muốn lật thuyền.
Ba mẹ Trác làm vậy với nhà họ Đường, nếu đổi lại là người khác thì sẽ càng quá đáng.
Lúc này bà cụ Đường cảm thấy Trác Hiểu Lam làm như vậy thật sự liên quan rất nhiều đến ba mẹ Trác, họ làm ba mẹ mà lại bảo vệ Trác Hiểu Lam quá mức như thế.
Rõ ràng biết Trác Hiểu Lam làm sai nhưng vẫn bào chữa cho cô ta.
Những chuyện như này chắc chắn trước đây đã từng xảy ra, mà tình huống đó xảy ra nhiều sẽ khiến Trác Hiểu Lam cảm thấy dù cô ta làm sai cũng không sao. Có ba mẹ nuông chiều như vậy, Trác Hiểu Lam sẽ cảm thấy dù làm sai thì người khác cũng không trách mình, thậm chí là không thể trách mình.
Vì vậy vấn đề của con cái thật sự ba mẹ có trách nhiệm rất lớn.
“Được rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời với mấy người nữa, mấy người đi đi, Thanh Thanh sẽ không gặp mấy người đâu.” Bà cụ Đường lạnh mặt ra lệnh đuổi khách. Bà cảm thấy mình không cần phải nói thêm với những người không nói lỹ lẽ nữa.
“Bà cụ Đường, bà không thể vô lý như thế được. Bây giờ Dương Tầm Chiêu vì chuyện của cô Đường mà bắt Lam Lam, Dương Tầm Chiêu làm như vậy là phạm pháp, chúng tôi có thể kiện đấy.” Mẹ Trác thấy thái độ này của bà cụ Đường thì càng không kiêng dè gì nữa.
“Ha!” Bà cụ Đường giật mình, bà đã gặp người không biết xấu hổ nhưng thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến vậy.
Bà cụ Đường lười phải nói với ba mẹ Trác, bà quay sang nói với ông cụ Đường: “Ông à, ông nghe thấy họ nói gì chưa? Họ muốn kiện chúng ta hả?”
“Quản gia, tiễn khách.” Đương nhiên ông cụ Đường cũng đã nghe thấy, lần này ông quyết định đuổi khách.
“Ông bà đang chột dạ đúng không? Ông bà tự ý bắt giam Lam Lam, không cho chúng tôi gặp Lam Lam, bây giờ cô Đường cũng không dám gặp chúng tôi, tôi thấy ông bà đúng là đang chột dạ, ông bà vu khống cho Lam Lam nhà chúng tôi.” Mẹ Trác không đạt được mục đích hôm nay tới nên bắt đầu sốt ruột. Bây giờ bà ta chẳng còn quan tâm gì nữa, bắt đầu hét lớn trong đại sảnh.
“Chúng tôi chột dạ? Đúng là nực cười, đây là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe.” Bà cụ Đường cạn lời, sao trước đây bà không biết ba mẹ Trác là người thế này chứ.
“Không phải ông bà muốn kiện chúng tôi sao? Kiện đi, nhà họ Đường chúng tôi trước giờ luôn ngay thẳng chính trực, chưa bao giờ biết chột dạ là gì.” Bà cụ Đường lúc này đã thật sự tức giận, bà đứng lên, người hơi lảo đảo.
“Được rồi, bà đừng giận.” Ông cụ Đường sợ bà cụ Đường ngã nên vội kéo bà lại.
“Quản gia, còn không ra tiễn khách đi.” Giọng ông cụ Đường lúc này đã lạnh đến cực điểm, hiển nhiên ông cực kỳ tức giận.
“Mời ông bà về cho.” Quản gia bước lên, mặc dù dừng chữ “mời”, nhưng thái độ lại cực kỳ lạnh lùng, cứng rắn.
“Sao ông bà không cho chúng tôi gặp Hàn Nhã Thanh? Rõ ràng ông bà đã làm điều gì mờ ám, ông bà vu khống cho Lam Lam, rốt cuộc ông bà muốn làm gì Lam Lam nhà chúng tôi?” Bà Trác không cam tâm ra về, hơn nữa bà ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy nên đã la hét om sòm trnog đại sảnh.
Đương nhiên những lời bà ta nói lúc này càng khó nghe hơn!
Quản gia định gọi người lôi ba mẹ Trác ra ngoài.
“Nhà họ Đường ông bà đừng cậy thế hiếp người, tôi thấy không phải Lam Lam hại Hàn Nhã Thanh, mà là Hàn Nhã Thanh hại Lam Lam nhà chúng tôi. Nhà họ Đường các người đổi trắng thay đen, Trác Thanh nhà chúng tôi chắc chắn cũng bị các người lừa rồi.” Bà Trác càng nói càng phẫn nộ, đương nhiên bà ta cũng cảm nhận được những lời này quá đáng, bởi vì bà ta muốn thế.
Bà cụ Đường bị cơn tức làm cho người lảo đảo, đây là lần đầu tiên bà thấy người đổi trắng thay đen như vậy, loại người kiểu gì vậy chứ?
Bà cụ Đường lúc này đã quá tức giận, tức đến mức nói không ra lời. Ông cụ Đường không quan tâm đến họ, những chuyện Trác Hiểu Lam làm đã quá rõ ràng, không phải mẹ Trác ở đây lớn lối không nói lý là có thể thay đổi được.
“Nhà họ Đường các người thật quá đáng, ức hiếp người, nhà họ Đường ông bà cho rằng có thể một tay che trời sao? Chuyện này không thể cứ bỏ qua như thế được, nhà họ Trác chúng tôi cũng không dễ bắt nạt đâu, chắc chắn chúng tôi sẽ truy cho ra nhẽ, chắc chắn chúng tôi sẽ đòi nhà họ Đường một lời giải thích.” Bà Trác càng nói càng quá đáng, đến cuối cùng lại trở thành chỉ trích, chửi rủa nhà họ Đường.
“Nhà họ Đường chúng tôi ức hiếp người thế nào?” Bà cụ Đường tức giận lồng ngực cũng đau, nhà họ Đường họ luôn ngay thẳng, chính trực, hai người này điên rồi, lại còn tới bêu xấu nhà họ như vậy.
“Các người tự ý bắt giam Lam Lam, không cho chúng tôi gặp Lam Lam, ai biết các người có mưu đồ nham hiểm gì! Chẳng phải nhà họ Đường các người ức hiếp người sao?” Bà Trác nghe thấy câu trả lời của bà cụ Đường lại càng không đi được nữa, bắt đầu chỉ trích.
“Nếu nhà họ Đường không thẹn với lương tâm thì thả Lam Lam đi, để Lam Lam đối chất trực tiếp với mấy người.” Mẹ Trác tin chắc những chuyện này không phải do Trác Hiểu Lam làm, vậy nên bà ta rất tự tin, giọng nói cũng lớn.
Bà cụ Đường thấy bà Trác gây sự vô cớ thì chỉ thấy không nói nên lời.
“Thế nào? Không dám à? Các người chột dạ rồi hả? Tôi biết nhà họ Đường các bà muốn giở trò sau lưng, muốn hãm hại Lam Lam nhà chúng tôi mà.” Mẹ Trác thấy bà cụ Đường không nói thì tưởng mình đã nói đúng, trong lòng càng thấy đắc ý.
“Chột dạ cái gì?” Đúng lúc này, Hàn Nhã Thanh từ trên cầu thang bước xuống, giọng bà Trác lớn như vậy chắc chắn Hàn Nhã Thanh ở trên lầu cũng nghe thấy.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh không muốn để ý, vì cô đã nghe thấy ông cụ Đường nói đuổi khách, nhưng cô không ngờ ba mẹ Trác lại quá đáng như thế.
Hàn Nhã Thanh liếc qua ba Trác, sau đó lại nhìn mẹ Trác, ánh mắt cô rất hờ hững, không có quá nhiều cảm xúc.
Nhưng khi mẹ Trác nhìn vào ánh mắt cô, không biết vì sao bà ta lại cảm thấy sợ hãi, khí thế giảm đi nhiều so với vừa nãy.
Nhưng lần này mẹ Trác tới vốn là để gặp Hàn Nhã Thanh, vừa nãy bà ta cố ý lớn tiếng cũng là để dụ cô xuống. Bây giờ cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng đã xuất hiện, lòng mẹ Trác rất vui, chỉ cần gặp được cô, bà ta đã cảm thấy chuyện này dễ giải quyết.
“Cuối cùng cô cũng dám xuất hiện.” Mẹ Trác cố gắng phớt lờ áp lực mà ánh mắt Hàn Nhã Thanh mang đến, đương nhiên câu này của bà ta cũng là chỉ trích!
“Cuối cùng cô cũng dám xuất hiện.” Mẹ Trác cố gắng phớt lờ áp lực mà ánh mắt Hàn Nhã Thanh mang đến, đương nhiên câu này của bà ta cũng là chỉ trích!
Bà cụ Đường nghe câu này xong sắc mặt tái xanh vì tức giận, sao Thanh Thanh nhà bà lại không dám xuất hiện? Người làm sai rõ ràng là Trác Hiểu Lam nhà họ, Thanh Thanh rõ ràng là nạn nhân.
Bà cụ Đường không hiểu sao mẹ Trác có thể nói được câu này.
Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh không thay đổi, cô còn chẳng thèm nhìn mẹ Trác, sau khi đến cầu thang thì vừa vặn đứng trước mặt bà ta.
“Cô nói đi, cô nhốt Lam Lam nhà chúng tôi ở đâu? Rốt cuộc cô muốn làm gì Lam Lam? Các người làm vậy là phạm pháp, đây là hành vi của bọn ăn cướp.” Bây giờ đã hoàn toàn vạch mặt nên mẹ Trác cũng chẳng giả vờ khách sáo nữa. Từ sau khi biết những chuyện ngày hôm qua, ba mẹ Trác đã biết không thể giao lưu thân thiết với nhà họ Đường được nữa.
“Ai là bọn cướp? Tôi thấy ông bà mới là cướp.” Bà cụ Đường vốn đã có tính nóng nảy, bây giờ bà không nhịn được nữa, mẹ Trác thật sự quá đáng quá.
“Các người bắt Lam Lam nhà chúng tôi, không biết đã nhốt Lam Lam ở nơi nào, các người không phải cướp thì là gì?” mẹ Trác lúc này cảm thấy mình rất đúng, vậy nên nói rất lớn.
“Rõ ràng các người đang chột dạ, các người muốn hại Lam Lam, nếu các người không hổ thẹn thì thả Lam Lam ra đi, đối chất cùng Lam Lam nhà chúng tôi.” Mẹ Trác nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, khí thế ép buộc cực kỳ rõ ràng.
“Bà Trác muốn gặp Trác Hiểu Lam có thể đến thẳng đồn cảnh sát.” Hàn Nhã Thanh nhìn bà ta với ánh mắt rất lãnh đạm, giọng nói rất nhẹ, cô không muốn nói nhiều lời thừa thãi với loại người như bà ta, nhưng bây giờ bà ta đang làm loạn ở nhà họ Đường, làm loạn khiến ông bà cụ Đường không được yên tĩnh, cô không thể mặc kệ.
“Cái gì? Câu này của cô có ý gì?” Bà Trác vốn định chất vấn, đột nhiên nghe thấy câu này của Hàn Nhã Thanh nên nhất thời không hoàn hồn kịp.
“Ý cô là bây giờ Lam Lam đang ở đồn cảnh sát?” Ba Trác phản ứng nhanh hơn, lập tức bắt được trọng điểm trong lời Hàn Nhã Thanh.
“Bây giờ Lam Lam thật sự đang ở đồn cảnh sát?” Mẹ Trác cũng phản ứng lại, trên mặt là vẻ vui mừng. Lam Lam ở đồn cảnh sát vẫn tốt hơn bị Dương Tầm Chiêu nhốt, ít nhất bọn họ có thể gặp Lam Lam.
“Ông bà có thể đi được rồi.” Hàn Nhã Thanh không trả lời câu hỏi của mẹ Trác, hành vi chửi bới như mụ đàn bà đanh đá vừa nãy của bà ta khiến bà cụ Đường đến giờ vẫn còn giận, Hàn Nhã Thanh cũng không cần phải khách sáo với bọn họ.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Bà Trác rất bất mãn khi nghe thấy giọng điệu đuổi người của Hàn Nhã Thanh: “Tại sao các người lại đưa Lam Lam đến đồn cảnh sát? Lam Lam đâu có sai, rõ ràng các người đã gài bẫy nó.”
Hàn Nhã Thanh lười nói nhảm với họ, lúc này nghe bà Trác đổi trắng thay đen, lại thấy bà cụ Đường đã tức xanh mặt, ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống: “Bà Trác yên tâm, vào đồn cảnh sát cùng Trác Hiểu Lam còn có tất cả bằng chứng về những việc cô ta đã làm.” Hàn Nhã Thanh dừng lại một chút, đôi mắt liếc nhìn qua ba mẹ Trác, sau đó mới chậm rãi bổ sung thêm: “Sau này ông bà muốn gặp Trác Hiểu Lam có thể gặp nhau trong tù.”
Hàn Nhã Thanh vốn không muốn để ý đến họ, nhưng bọn họ thật sự quá đáng quá, đương nhiên những gì cô nói lúc này cũng là sự thật. Lúc trước Dương Tầm Chiêu đã gọi cho cô, nói rằng đã đưa Trác Hiểu Lam vào đồn, cũng đã có đủ bằng chứng, nhưng chứng cứ đó đủ để cô ta ngồi tù cả đời.
“Cô nói vớ vẩn, nói lung tung, Lam Lam nhà chúng tôi không hại cô, là cô hại Lam Lam. Tôi phải kiện các người, tôi phải tìm luật sư kiện các người.” Bà Trác không chấp nhận được việc con gái mình làm sai, nhưng lại càng không chấp nhận được việc con gái mình sẽ phải ngồi tù.
Cho dù Lam Lam thật sự làm sai, với địa vị và năng lực của nhà họ Trác, bọn họ nhất định sẽ tìm cách, không thể để Lam Lam ngồi tù.
“Xin cứ tự nhiên.” Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh lãnh đạm, không có quá nhiều phản ứng, cô quá rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu, nếu anh đã giao Trác Hiểu Lam cho cảnh sát và nói với cô Trác Hiểu Lam sẽ bị nhốt cả đời thì sẽ không có khả năng khác.
Cho dù nhà họ Trác có mời luật sư giỏi đến mấy cũng không có ích gì, đương nhiên nếu nhà họ Trác muốn dùng quan hệ để giải cứu Trác Hiểu Lam, vậy lại càng không thể.
Dương Tầm Chiêu không phải người hiền lành!
“Đi thôi, chúng ta đi gặp Lam Lam trước, hỏi xem là có chuyện gì.” Ba Trác vẫn lý trí hơn mẹ Trác.
“Có gì để hỏi chứ, rõ ràng là họ hãm hại Lam Lam, bây giờ ông đi tìm luật sự, phải tìm luật sư giỏi nhất, chúng ta kiện họ chắc chắn chúng ta sẽ thắng.” Mẹ Trác trước đó còn nói gặp Trác Hiểu Lam hỏi rõ trước, bây giờ lại chắc chắn rằng Hàn Nhã Thanh hãm hại Trác Hiểu Lam.
“Đi, đi, mau đi đi, các người muốn kiện thì kiện, muốn đâm đơn thì đâm đơn.” Bà cụ Đường thật sự chưa từng gặp ai đổi trắng thay đen, không nói lý lẽ như vậy, hai người này có thể so sánh với ông bà cụ Dương.
“Đi thôi, đừng nói nữa.” Ba Trác vội kéo mẹ Trác đang định nói gì đó lại, mục đích hôm nay bọn họ đến là để Dương Tầm Chiêu thả Lam Lam ra, bây giờ mục đích đã đạt được, không cần phải khiến mọi chuyện quá khó xử.
“Hừ.” Mẹ Trác vẫn tức giận khịt mũi, sau đó mời đi cùng ba Trác.
“Hai người này sao có thể như vậy chứ?” Sắc mặt bà cụ Đường lúc này vẫn hơi tái, hiển nhiên bà rất tức giận.
“Không cần tức giận vì họ, sự việc đã bày ra đó, họ cũng không đổi trắng thay đen được. Không phải Thanh Thanh đã nói Trác Hiểu Lam đã bị đưa vào đồn cảnh sát và có đủ chứng cứ rồi sao? Trác Hiểu Lam phạm tội chắc chắn sẽ phải chịu phạt, cho dù họ có kiêu ngạo, phách lối hơn nữa cũng không có ích gì.” Ông cụ Đường cũng không ngờ lại thế này, nhưng những chuyện Trác Hiểu Lam đã làm, dù hai người kia có làm loạn nữa cũng vô ích.
“Vừa rồi họ nói tìm luật sự để kiện, nếu bọn họ chỉ dựa vào những quan hệ bình thường mà kiện thì chúng ta không sợ, chỉ sợ họ giở trò sau lưng, đến lúc đó liệu…” Bà cụ Đường nghĩ đến tác phong vừa rồi của ba mẹ Trác, trong lòng thực sự hơi lo lắng.
“Chuyện này bà không cần phải lo, Dương Tầm Chiêu làm việc mà bà còn không yên tâm? Dương Tầm Chiêu có thể để họ đổi trắng thay đen, có thể để họ đảo lộn trái phải sao? Dương Tầm Chiêu có thể để Thanh Thanh chịu uất ức sao?” Ông cụ Đường bật cười, câu này của ông có thể nói là đã cực kỳ tin tưởng năng lực của Dương Tầm Chiêu.
“Ừm, ông nói đúng.” Cuối cùng vẻ mặt bà cụ Đường cũng dịu đi, bà biết rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu, càng biết rõ sự bảo vệ của Dương Tầm Chiêu với Thanh Thanh.
“Lam Lam thật sự đã vào đồn cảnh sát rồi sao? Liệu có phải Hàn Nhã Thanh lừa chúng ta không?” Mẹ Trác ra khỏi nhà tổ nhà họ Đường rồi đột nhiên hơi lo lắng: “Tôi nghe nói Hàn Nhã Thanh đó rất xảo quyệt, người nhà họ Đường đó ai cũng đều tinh ranh.”
“Chắc không phải lừa chúng ta đâu.” Ba Trác cảm thấy điều mẹ Trác lo lắng không có thể xảy ra lắm, nhưng để an toàn, ông ta vẫn lấy điện thoại ra: “Để tôi gọi điện hỏi xem.”
“Dúng, đúng, ông mau hỏi đi, mau hỏi đi.” Mẹ Trác liên tục thúc giục.
Ba Trác lập tức gọi điện, câu trả lời ông ta nhận được quả nhiên là Trác Hiểu Lam đã bị đưa vào đồn, hơn nữa đúng như lời Hàn Nhã Thanh, đã có đủ bằng chứng để kết tội Trác Hiểu Lam, vậy nên bây giờ Trác Hiểu Lam đã bị cảnh sát khống chế.
“Thế nào? Tình hình thế nào?” Mẹ Trác thấy vẻ mặt ba Trác không đúng, nghĩ rằng Hàn Nhã Thanh lừa họ: “Có phải Hàn Nhã Thanh lừa chúng ta không? Có phải Lam Lam không ở đồn cảnh sát không? Tôi biết ngay Hàn Nhã Thanh rất xảo quyệt mà…”
Bà Trác nói rồi muốn xông vào nhà họ Đường một lần nữa để tính sổ với Hàn Nhã Thanh.
“Đúng là Lam Lam đang ở đồn cảnh sát, nhưng phó cục trưởng Lý nói Dương Tầm Chiêu đã đưa ra rất nhiều bằng chứng bất lợi cho Lam Lam, vậy nên bây giờ cảnh sát chỉ có thể nhốt Lam Lam lại.” Khi ba Trác nói lời này, vẻ mặt đã trầm xuống.
Ông ta thật sự không ngờ cảnh sát đã nhốt Lam Lam lại.
“Cái gì? Tại sao họ lại nhốt Lam Lam? Ai có thể đảm bảo những bằng chứng Dương Tầm Chiêu đưa ra là thật? Không được, chúng ta phải kiện, chúng ta phải cứu Lam Lam.” Mẹ Trác lúc này đã sốt ruột, nhưng bà ta vẫn tin con gái mình không thể làm sai được.
“Bây giờ tôi sẽ bảo các luật sự của công ty đến, Lam Lam là con gái chúng ta, tôi phải cứu nó.” Ba Trác lập tức gọi điện thông báo cho các luật sư của công ty. Bây giờ Trác Hiểu Lam đã bị đưa vào đồn cảnh sát, đã bị cảnh sát bắt chuyện này chắc chắn không thể giấu được nữa.
Bây giờ Trác Hiểu Lam đã bị đưa vào đồn cảnh sát và bị cảnh sát nhốt lại, chuyện này chắc chắn không thể che giấu được nữa.
Việc quan trọng nhất bây giờ là nghĩ cách cứu Lam Lam ra, dù dùng cách gì ông ta cũng không thể để con gái mình phải ngồi tù.
“Bây giờ chúng ta cũng đến đồn cảnh sát xem có chuyện gì đi.” Ba Trác gọi điện xong thì nhanh chóng lên xe.
Khi ba Trác và mẹ Trác đến đồn cảnh sát, nhóm luật sư của nhà họ Trác đã đến trước, luật sư của nhà họ Trác làm việc rất hiệu quả, họ đã nắm rõ tình hình.
“Tổng giám đốc Trác, bà Trác.” Luật sư Vương thấy ba mẹ Trác đến thì vội tới chào.
“Tình hình thế nào rồi? Lam Lam sao rồi?” Bây giờ điều mẹ Trác lo lắng nhất là tình hình của con gái.
“Vừa nãy tôi đã tìm hiểu rồi, những chứng cứ đưa ra đều rất bất lợi cho cô chủ, nếu theo quy định của pháp luật thì cô chủ có thể sẽ phải ngồi tù cả đời.” Luật sư Vương hiểu tâm trạng ba mẹ Trác lúc này, nhưng anh ta phải nói sự thật.
“Sao có thể? Chúng ta có thể đâm đơn kiện, có thể kiện họ, tôi không tin chúng ta không thắng họ.” Mẹ Trác hiển nhiên vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, bà ta vẫn rất hùng hồn.
“…”
Luật sự Vương nhìn mẹ Trác, do dự một chút rồi vẫn nói thật: “Nếu đệ đơn kiện thì khả năng thắng của chúng ta rất thấp.”
Luật sư Vương nói câu này đã là nể mẹ Trác lắm rồi, thật ra anh ta cảm thấy nếu kiện thì họ hoàn toàn không có khả năng thắng.
“Sao có thể? Sao có thể như thế? Rõ ràng là họ hãm hại Lam Lam…” Người mẹ Trác lảo đảo, bà ta lắc đầu thật mạnh, hiển nhiên không thể chấp nhận được sự thật này.
“Chứng cứ của họ rất đầy đủ, hơn nữa còn có nhân chứng…” Luật sư Vương thầm thở ra, sau đó mới nói tiếp: “Cậu chủ cũng là một trong số nhân chứng của họ.”
“Ý cậu là Trác Thanh? Trác Thanh định làm chứng cho họ?” Mẹ Trác trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Đó là chị gái ruột của nó mà, sao nó có thể giúp người ngoài hại chị gái mình chứ? Trác Thanh đâu? Tôi muốn hỏi nó rõ ràng.”
“Bây giờ chúng ta không thể gặp cậu chủ, cậu chủ là nhân chứng của đối phương, nếu cậu chủ không muốn gặp chúng ta thì chúng ta…”
“Tạo phản rồi, tôi là mẹ nó đấy, sao? Bây giờ tôi còn không được gặp nó nữa à?” Mẹ Trác nổi giận, hôm qua Trác Thanh nói giúp cho mấy người Dương Tầm Chiêu, bây giờ không ngờ Trác Thanh còn làm chứng cho Hàn Nhã Thanh, đúng là tức chết bà ta.
Nó có biết nó là người nhà họ Trác không?
Bây giờ Trác Thanh đang ở trong bệnh viện, ba mẹ Trác biết Trác Thanh bị thương, dù sao hôm qua chính Trác Thanh đã nói cho họ biết chuyện của Trác Hiểu Lam.
Nếu người khác đến nói ra chuyện này thì chắc chắn ba mẹ Trác sẽ không tin, nhưng dù chuyện này do Trác Thanh nói thì họ cũng không tin con gái mình lại làm ra chuyện đó.
Vết thương của Trác Thanh không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau khi phẫu thuật phải ở lại nhập viện, nghỉ ngơi dưỡng thương trong bệnh viện.
Ba mẹ Trác có thể cảm thấy Trác Thanh không nguy hiểm đến tính mạng nên không ở lại bệnh viện quá lâu, họ đang vội giải cứu con gái.
Từ hôm qua đến giờ, họ đều đang lo chuyện của Trác Hiểu Lam, không đến bệnh viện thăm Trác Thanh lại nữa.
Nếu như mẹ Trác đến thăm Trác Thanh, đương nhiên Trác Thanh không thể tránh không gặp, chỉ là lúc này mẹ Trác có vẻ không có thời gian đến gặp anh ta.
“Bà bình tĩnh trước đi, Trác Thanh là con trai chúng ta, đương nhiên nó sẽ gặp chúng ta, lát nữa chúng ta đến gặp nó là được.” Ba Trác không xốc nổi như mẹ Trác, ông ta không cảm thấy đây là vấn đề lớn, ông ta vẫn có cách xử lý con trai mình.
“Luật sư Vương, chúng ta kiện thì có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng?” Ba Trác vẫn ôm chút hy vọng, nếu đối phương là người bình thường thì ông ta có thể dùng một vài thủ đoạn dẹp yên sự việc. Nhưng đối phương là nhà họ Đường, còn có Dương Tầm Chiêu, ông ta muốn âm thầm động chân động tay sợ rằng cũng khó.
Luật sư Vương sửng sốt, đầu tiên anh ta nhìn bà Trác sau đó âm thầm thở dài, nói thật: “Không có cơ hội thắng, chứng cứ của họ quá đầy đủ, quá hoàn chỉnh, nếu thật sự đệ đơn kiện thì chúng ta không có cơ hội thắng.”
Sắc mặt ba Trác thay đổi nhanh chóng, ông ta nghĩ có thể sẽ rất khó nhằn, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
“Sao có thể? Rõ ràng là họ hãm hại Lam Lam, những chứng cứ của họ đều là giả, chỉ cần chúng ta…” Đến giờ mẹ Trác vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật.
“Bà Trác, những bằng chứng đó là thật, những bằng chứng đó quá đầy đủ, không tìm ra dù là một sai sót nhỏ nhất, không thể là giả được.” Luật sư Vương đã làm luật sư bao nhiêu năm, bằng chứng là thật hay giả, anh ta nhìn lướt qua là biết.
“Cậu là luật sư nhà nào đấy hả? Sao cậu còn nói giúp bọn họ?” Mẹ Trác không thể chấp nhận được chuyện này bèn giận dữ mắng.
“Được rồi, đừng làm ồn nữa.” Ba Trác đã ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, thật ra dù ông ta không chịu tin Trác Hiểu Lam làm những chuyện đó, nhưng ông ta vẫn hiểu con trai mình.
Con trai ông ta không thể nói dối, đừng nói đến việc nó không có lý do gì để hãm hại chị gái mình cả.
Lúc trước ba Trác theo mẹ Trác đến nhà họ Đường cũng là vì Dương Tầm Chiêu tự ý nhốt Trác Hiểu Lam, ông ta cảm thấy chuyện này do Dương Tầm Chiêu không đúng, ông ta cũng cảm thấy mình có thể nói lý một chút trong chuyện này.
“Cậu đã gặp cô chủ chưa?” Ba Trác nhíu chặt lông mày, hiển nhiên là đang nghĩ cách.
“Tôi gặp rồi, nhưng cô chủ không nói gì cả…” Luật sư Vương dừng lại, ý tứ đã quá rõ ràng, cô cả cũng coi như ngầm thừa nhận.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Lẽ nào thật sự để Lam Lam của chúng ta ngồi tù à? Ông mau nghĩ cách đi.” Mẹ Trác cũng ý thức được chuyện này có lẽ không đơn giản, dễ dàng như mình tưởng, vì thế cũng đã hơi lo lắng.
“Ông mau tìm người đi, chẳng phải ông có người quen trong đồn cảnh sát sao? Đi tìm họ đi, nghĩ cách cứu Lam Lam ra.” Bây giờ mẹ Trác chỉ một lòng muốn cứu con gái ra, cho dù bà ta đã biết con gái thật sự làm sai, bà ta cũng không cảm thấy đó là một vấn đề lớn.
Luật sư Vương mím môi muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ bà Trác lúc này lại thôi.
Luật sư Vương biết những chứng cứ đó là do cậu ba Dương đích thân gửi đén, hơn nữa lần này cô Trác đã nhắm vào cô cả nhà họ Đường.
Giám đốc Trác quen người ở đồn cảnh sát, chẳng nhẽ cậu ba Dương không quen?
Nhà họ Đường không có ai quen chắc?
Nếu nói về thực lực thì nhà họ Trác không so được với nhà họ Đường, lại càng không so được với cậu ba Dương.
Vò vậy luật sư Vương cảm thấy tìm người giải quyết cũng vô ích.
Nếu cô Trác không sai thì có thể đi tìm người, nhưng bây giờ rõ ràng là lỗi của cô Trác, hơn nữa những việc cô Trác làm dù anh ta nhìn cũng thấy đáng sợ.
“Được rồi, bà đừng làm ồn nữa, tôi đi tìm phó cục trưởng Lý.” Ba Trác bị mẹ Trác ồn ào phát bực, nhưng vẫn đồng ý đi tìm người.
Luật sư Vương nhìn ba Trác, trong mắt loé lên vài phần kinh ngạc, anh ta vốn tưởng giám đốc Trác là người sáng suốt, nhưng không ngờ…
Bây giờ tìm phó cục trưởng Lý cũng vô ích, chỉ sợ phó cục trưởng Lý bây giờ cũng không gặp giám đốc Trác thôi.
Luật sư Vương thấy ba Trác định gọi cho phó cục trưởng Lý thì không nói gì nữa.
“Giám đốc Trác à.” Điện thoại đổ chuông vài lần mới có người nghe máy.
“Cục trưởng Lý à, bây giờ ông có đang ở đồn cảnh sát không? Tôi…” Ba Trác quá sốt ruột nên cũng bớt đi những lời khách sáo.
“Giám đốc Trác, bây giờ tôi không ở đồn cảnh sát, tôi đang làm việc ở ngoài.” Giọng phó cục trưởng Lý truyền tới, ý từ chối đã quá rõ ràng.
Ba Trác sững sờ, ông ta không ngốc, đương nhiên nghe ra lời từ chối của phó cục trường Lý, ông ta vẫn phải cố nhẫn nhịn: “Vậy tôi ở đồn cảnh sát chờ ông về.”
“Ông không cần chờ tôi, hôm nay tôi không về đó đâu. À, mấy ngày tới tôi cũng không về đâu, tôi đang đi công tác.” Trong giọng phó cục trưởng Lý đã có sự khó chịu.
“Cục trưởng Lý, ông cũng biết chuyện của Lam Lam đó. Ông cũng nhìn con bé lớn lên, bây giờ Lam Lam xảy ra chuyện ông không thể mặc kệ.” Ba Trác biết cục trưởng Lý không muốn gặp mình, ông ta cũng không nhiều lời nữa, nếu không gặp thì nói luôn trong điện thoại.
“Giám đốc Trác, chuyện này ông tìm tôi cũng vô ích, tôi thật sự không có cách nào khác.” Nếu ba Trác đã nói rõ ra thì phó cục trưởng Lý cũng sẽ tỏ rõ thái độ.
“Tôi biết chuyện này sẽ khiến ông khó xử, ông nghĩ cách cứu Lam Lam giúp tôi với, không thể để Lam Lam ngồi tù được.” Ba Trác vẫn chưa chịu thôi, ông ta cũng biết chắc chắn phó cục trưởng Lý kiêng kỵ nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu: “Ông yên tâm, ông cứu Lam Lam nhà chúng tôi sẽ không quên ơn ông đâu.”
“Giám đốc Trác, không phải tôi không giúp, tôi thật sự hết cách, chuyện này đối phương đưa ra chứng cứ quá đầy đủ, ông không thể vì chuyện riêng mà làm trái pháp luật được, đúng không?” Phó cục trưởng Lý hiển nhiên đã hơi tức giận, con mẹ nó chuyện này thì ơn tình cái gì?
Trác Hiểu Lam làm ra chuyện như vậy, họ làm ba mẹ mà không biết sao? Còn có mặt mũi bảo ông ta cứu?
Ông ta cứu làm sao được?
Pháp luật ở đó, Trác Hiểu Lam làm những chuyện ấy, cho dù bị nhốt cả đời cũng vẫn còn nhẹ, hơn nữa người và chứng cứ đều do cậu ba Dương đích thân đưa tới, ai dám cứu? Không cần mặt mũi nữa sao?
“Giám đốc Trác, cách duy nhất bây giờ là bảo cậu ba Dương rút đơn kiện, bảo cô cả nhà họ Đường rút đơn kiện.” Phó cục trưởng Lý vẫn không đành lòng lắm, chỉ cho ba Trác một con đường, cũng là cách duy nhất hiện nay: “Không phải quan hệ nhà họ Trác và nhà họ Dương vẫn luôn rất tốt sao? Các ông đến nhà họ Đường cầu xin ông cụ Đường, cầu xin cô Đường, xem họ có thể giơ cao đánh khẽ không.”
Phó cục trưởng Lý tốt bụng nhắc nhở, sau đó cúp máy.
Quan hệ của ông ta với ba Trác khá tốt, trước đây ông ta đã giúp ba Trác vài lần, nhưng lần này Trác Hiểu Lam động đến nhà họ Đường, đối đầu với Dương Tầm Chiêu, hơn nữa chuyện cô ta làm đúng là tự tìm chết, chứng cứ đầy đủ, ông ta có thể làm gì?
“Nói thế nào? Ông ta bảo sao?” Mẹ Trác thấy ba Trác trầm mặt không nói thì sốt ruột hỏi.
“Không có cách nào, ông ấy không chịu gặp tôi, chắc chắn sẽ không giúp đâu.” Ba Trác không ngốc, thái độ phó cục trưởng Lý đã quá rõ ràng, đương nhiên ông ta cũng hiểu.
“Sao ông ta có thể như vậy chứ? Bình thường ông ta nhận biết bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Trác chúng ta, đến lúc mấu chốt sao có thể…” Mẹ Trác tức giận, bắt đầu oán trách.
“Được rồi, bà bớt nói lại đi.” Ba Trác lúc này cũng đã rất khó chịu, cơn giận cũng nổi lên. Đây là đồn cảnh sát, mặc dù bọn họ đứng ở góc khuất không có người, nhưng cũng không thể đảm bảo không bị ai nghe thấy.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Lam Lam phải làm sao bây giờ?” Mẹ Trác bị ông ta quát mà vừa lo vừa tủi thân, nước mắt trực trào: “Ông mau nghĩ cách đi, tìm người khác đi.”
“Phó cục trưởng Lý đã không chịu giúp rồi, tôi còn có thể tìm ai nữa?” Ba Trác thật sự rất bực bội, ông ta cũng sốt ruột, nhưng bây giờ ông ta càng ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, ông ta biết phó cục trưởng Lý không dám giúp mình.
Phó cục trưởng Lý không muốn đắc tội nhà họ Đường, không muốn đắc tội Dương Tầm Chiêu, ông ta đã không dám giúp rồi thì chẳng ai dám giúp nữa.
Hơn nữa vừa rồi luật sư Vương đã nói nếu kiện thì họ cũng không có cơ hội thắng, điều này cũng cho thấy những việc này đúng là Trác Hiểu Lam làm, sẽ không có ai dám giúp họ chuyện này.
“Tào Du là cục trưởng cục cảnh sát, chúng ta có thể tìm Tào Du giúp đỡ, tìm nhà họ Tần giúp.” Mắt mẹ Trác sáng lên, nhanh chóng đưa ra một đề nghị mà bà ta cho là tốt: “Quan hệ của chúng ta với nhà họ Tần cũng khá tốt, hơn nữa quan hệ của Trác Thanh với Tào Du cũng rất tốt.”
“Bà không có não à? Quan hệ của Trác Thanh với Tào Du có tốt hơn quan hệ của Dương Tầm Chiêu với Tào Du không? Hơn nữa còn có Đường Lăng, Đường Lăng mới là anh cả của họ, mà trong nhóm mấy đứa nó Dương Tầm Chiêu có tầm ảnh hưởng không hề kém Đường Lăng, Trác Thanh so với Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng còn cách xa lắm.” Đương nhiên ba Trác biết Tào Du là cục trưởng cục cảnh sát, nhưng ba Trác không cần nghĩ cũng biết Tào Du sẽ giúp Dương Tầm Chiêu, giúp nhà họ Đường.
Cho nên ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm Tào Du.
“Tào Du là cục trưởng cục cảnh sát, cũng không thể nhìn Lam Lam nhà chúng ta bị họ hãm hại không quan tâm được đúng không?” Mẹ Trác nghe lời này của ba Trác vẫn thấy bất mãn nên mới nói lại.
Luật sư Vương nghe thấy lời này của mẹ Trác thì không khỏi giật giật khoé môi. Chuyện này đã có chứng cứ rành rành, sự thật đã bày ra đó, rõ ràng là lỗi của Trác Hiểu Lam, ngay cả cậu chủ Trác cũng đã ra mặt làm chứng, bây giờ mẹ Trác còn luôn miệng nói là người khác hãm hại Trác Hiểu Lam?
Rốt cuộc bà ta đang nghĩ gì vậy?
Bàn tay đang ôm Lâm Bối của Đường Lăng bất giác ôm chặt, nhưng sức lực mà anh dùng rất là nhẹ, sợ sẽ khiến cô đau. Lúc này nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện trong mắt cậu cả nhà họ Đường như đang có thứ ánh sáng khác thường, đôi môi của anh cũng không bị khống chế mà nở một nụ cười xinh đẹp.
Người phụ nữ này đột nhiên đổi tính chủ động chui vào lòng anh như thế sao?
Đúng là hiếm có!!
Đối với phúc lợi khó có này, đương nhiên là cậu cả Đường không thể nào đẩy ra ngoài được. Cậu cả nhà họ Đường lập tức ngồi thẳng rồi điều chỉnh góc độ, để cô được thoải mái hơn.
Lần này, hai mắt Mạnh Lâm nhìn chòng chọc, trời ạ, anh ta thấy cái gì vậy?
Cậu Đường lại cùng một người đàn ông ôm nhau như thế?
Tuy nhìn ra là người đàn ông đó chủ động chui vào trong ngực cậu Đường, nhưng cậu Đường không hề từ chối. Cậu Đường chẳng những không từ chối mà còn ôm rất chặt, cứ như sợ bị người ta vấp phải.
Trước đó tuy trong lòng Mạnh Lâm có không ít suy nghĩ, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ của anh ta, nhưng bây giờ anh ta lại tận mắt chứng kiến.
"Lái chậm chút." Đường Lăng nhìn tài xế ở ghế trước, trầm giọng dặn, sợ quấy rầy người trong lòng nên giọng nói của Đường Lăng rất nhỏ.
"Dạ, vâng vâng." Lúc này tài xế cũng sợ hãi trợn mắt há miệng, nghe thấy lời nói của cậu cả nhà họ Đường thì phản ứng duy nhất là gật đầu như gà mổ thóc.
Mạnh Lâm mạnh mẽ thở ra, thật ra trước đó tài xế lái xe cũng không nhanh, bây giờ cậu cả nhà họ Đường cố ý dặn thế hiển nhiên là vì người trong lòng... người đàn ông trong lòng.
Xem ra cậu cả nhà họ Đường đối xử với người đàn ông trong lòng rất là tốt!!
Xem ra yêu thật rồi!!
Ôi, người đàn ông ưu tú như cậu cả Đường lại thích đàn ông, nếu ông cụ Đường biết, chẳng biết có tức chết không nữa.
"Đừng lộn xộn, ngủ đi." Chắc người đang tựa vào ngực Đường Lăng thấy không thoải mái lắm nên nhẹ giọng làu bàu. Vì lúc này Lâm Bối đang kề sát lồng ngực Đường Lăng nên giọng nói không rõ ràng lắm, hơn nữa Lâm Bối đang ngủ mơ màng nên giọng nói hơi nhỏ.
"Không lộn xộn." Đường Lăng nghe thấy cô nhỏ giọng trách móc thì hơi buồn cười, anh nhẹ giọng giải thích, giọng nói cũng có ý cười.
Lúc này cậu cả Đường đã quên mất sự chán ghét và đề phòng anh của Lâm Bối.
"Đừng có lộn xộn, ngủ." Lâm Bối nhẹ nhàng nhíu mày lại, một tay vòng ngang hông Đường Lăng, ôm lấy anh.
Cơ thể Đường Lăng hiển nhiên cứng ngắc, tia sáng xẹt qua mắt, nụ cười trên môi anh càng rõ rệt hơn, hơn nữa còn là muốn khống chế cũng không khống chế được: “Được, không lộn xộn."
Tuy là anh chẳng hề nhúc nhích, nhưng cô nói thế thì anh cứ trả lời vậy.
Đôi môi Mạnh Lâm co rút kịch liệt, anh ta thật sự không biết cậu cả Đường có thể dịu dàng như thế, dịu dàng khiến anh nổi nổi da gà cả người. Nhưng mà cậu cả Đường lại dịu dàng như thế với người đàn ông này thì có ổn không?
Tuy thoạt trông cậu trai này trông rất gầy, trông cũng yếu ớt, nhưng đây cũng là một người đàn ông mà, aaa!!
Thêm nữa cậu trai này cũng thích cậu cả Đường sao? Một người đàn ông yếu ớt như thế đúng là hợp với kiểu đó.
Ánh mắt của Mạnh Lâm không nhịn được mà nhìn Lâm Bối, ánh mắt dường như hơi tức giận, Mạnh Lâm cảm thấy người đàn ông này cố ý, cố ý chui vào lòng cậu Đường, còn cố ý nũng nịu với cậu cả Đường nữa.
Một người đàn ông thì nũng nịu gì chứ, thân là đàn ông mà không lo làm đàn ông, sao lại đến gây tai vạ cho cậu cả nhà họ Đường vậy?
Lúc này rõ ràng Mạnh Lâm không dám nói cậu cả nhà họ Đường nên chỉ có thể oán trách người gây tai vạ cho cậu cả.
Lúc này Mạnh Lâm nhìn người đàn ông kề sát ngực cậu cả nhà họ Đường, càng nhìn càng thấy ghét, anh ta chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thế, đây rõ ràng là đang cố ý câu dẫn cậu cả Đường.
Dù hai người họ có gì thật đi nữa thì không nên bày tỏ như thế trong trường hợp này, ngay trước mặt họ, cậu ta không biết xấu hổ, nhưng cậu cả nhà họ Đường cần thể diện nữa mà.
Mạnh Lâm càng nghĩ càng tức, nhìn mà sắp nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu nhìn gì đó?" Đường Lăng ngước mắt, thấy ánh mắt Mạnh Lâm nhìn Lâm Bối chằm chằm, lập tức nheo mắt lại, rõ ràng trong giọng nói đó có sự lạnh lùng và nguy hiểm.
"Không, không nhìn gì cả, tôi, tôi, tôi..." Rất lâu mà Mạnh Lâm không nói nổi một câu hoàn chỉnh, bây giờ mẹ nó chứ anh ta cũng không biết nói gì.
Rõ ràng là người đàn ông đó đang cố ý dụ dỗ cậu cả nhà họ Đường, nhưng hiển nhiên cậu cả nhà họ Đường trông rất vui, trong tình huống này anh ta có nói gì thì chắc chắn cậu cả nhà họ Đường cũng không nghe.
"Đừng ồn nữa, tôi buồn ngủ." Hiển nhiên lúc này Lâm Bối ngủ không ngon lắm, chắc là nghe thấy lời nói của Đường Lăng nên đã lên tiếng kháng nghị.
"Ừ, không ồn, ngủ đi, ngủ thế có thoải mái không?" Lúc Đường Lăng cúi đầu nhìn Lâm Bối, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Môi của Mạnh Lâm lại giật giật, mẹ nó chứ đối xử khác biệt quá đây, mẹ nó cũng là đàn ông như nhau, sao lại đối xử khác nhau thế vậy, chỉ là tên thư sinh đó biết dụ dỗ người khác thôi mà?
"Ừ, thoải mái." Lâm Bối đương nhiên không nghe thấy sự bất mãn trong lòng Mạnh Lâm, thậm chí cô còn chẳng biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ cô chỉ buồn ngủ thôi, không mở nổi mắt, nhưng là cái ôm vào lòng này khiến cô cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn, cảm giác giống như mẹ ôm cô khi nhỏ vậy.
Nhưng đã lâu lắm rồi mẹ không ôm lấy cô như thế nữa, thế nên lúc này cô rất không muốn rời xa. Cô lại nhích lại gần lồng ngực ấm áp, vùi hết cả mặt vào trong ngực anh.
Đường Lăng cảm giác được sự chủ động của cô, cảm giác được cô không muốn rời đi, nụ cười trên môi cậu cả nhà họ Đường càng rõ hơn, cô đây là đổi ý rồi? Muốn dựa vào anh sao?
Nếu cô thật sự gặp phiền toái, đương nhiên anh sẽ giúp đỡ giải quyết, cô dựa vào là đúng.
Nghĩ đến mấy chuyện này, trong lòng cậu cả nhà họ Đường không khỏi mừng rỡ hơn hẳn.
Mặt Lâm Bối cọ cọ trong lồng ngực cậu cả Đường, cảm giác ấm áp đó, cảm giác an toàn đó càng rõ rệt hơn, môi cô mấp máy, vô ý thức kêu: “Mẹ..."
Trong trí nhớ của cô, chỉ có mẹ mới ôm cô như thế, chỉ có được mẹ ôm vào lòng thì cô mới yên tâm như thế.
Tiếng gọi mẹ của Lâm Bối tuy không to, nhưng giờ đang ở trên xe, không gian thì nhỏ thế nên cậu cả nhà họ Đường vẫn nghe được, hơn nữa còn nghe rất rõ.
Nụ cười trên môi cậu cả nhà họ Đường lập tức cứng lại, ánh mắt mang theo thứ ánh sáng khác thường bỗng sa sầm, đôi môi gợi cảm xinh đẹp mím chặt, hình như còn có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Mẹ?
Thế nên cô đã coi anh thành mẹ cô?
Coi anh thành mẹ cô nên mới chủ động chui vào lòng anh như thế sao?
Mới có thể kề sát anh thế sao?
Mới không muốn rời xa thế sao?
Đường Lăng mạnh mẽ cắn răng, đột nhiên hơi muốn đánh người. Anh nghĩ phải lay cô tỉnh, đẩy cô ra để cô nhìn cho rõ, rốt cuộc anh là ai.
Nhưng cuối cùng Đường Lăng vẫn nhịn được, cô ngủ mơ màng rồi, ngủ đến mức chẳng nhận rõ ai lại ai, có thể thấy được cô rất mệt mỏi, thế nên thôi cứ để cô ngủ vậy.
Nhưng nghĩ đến tiếng gọi mẹ của cô, cậu cả nhà họ Đường thật sự muốn đánh người.
Lúc này Mạnh Lâm ngồi phía trước cũng nghe thấy tiếng gọi mẹ của Lâm Bối.
Mạnh Lâm lập tức giật mình, vãi chưởng, đang chơi trò tình thú gì đây?
Anh ta nghe nói giữa các cặp yêu nhau có khi gọi anh trai, đương nhiên cũng có kiểu gọi ba nữa.
Nhưng còn gọi mẹ được nữa sao?
Hơn nữa cậu cả Đường có chỗ nào giống mẹ?
Sao người đàn ông này lại nhục nhã cậu cả nhà họ Đường thế chứ?
Mà cậu cả Đường còn chẳng phản bác, cũng chẳng kháng nghị?
Thế nên cậu cả nhà họ Đường cũng thừa nhận sao?
Chẳng lẽ đây thật sự là trò chơi tình thú giữa hai người họ.
Lúc này Mạnh Lâm không dám quay đầu lại nhìn, thế nên không nhìn thấy được sắc mặt nghiến răng nghiến lợi đầy oán hận của cậu cả Đường lúc này.
Lâm Bối trong lòng Đường Lăng không nói gì nữa, cũng không nhúc nhích thêm, chắc đã ngủ say.
Đường Lăng nhìn cô, vì lúc này cô úp mặt vào trong ngực anh nên anh chỉ nhìn thấy sau gáy cô.
Rốt cuộc cô đã làm gì mà lại mệt mỏi đến thế?
Lại hoàn toàn ngủ say nhanh như thế?
Đường Lăng cảm thấy lần gặp lại này, Lâm Bối thật sự thay đổi nhiều lắm. Dường như cô không còn lí trí và tỉnh táo như trước mà trở nên dễ bị kích động, hình như còn cảm tính hơn.
Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa sao cô phải trốn anh?
Nếu là vì thân phận của cô bị người của Hàn Nhã Thanh phát hiện thì hình như cô chẳng việc gì mà trốn anh nhỉ?
Rốt cuộc là chuyện gì lại khiến cô trốn anh như thế?
Đường Lăng nhìn cô, nhíu mày lại, lúc này cô ngủ quá say nên anh chẳng thể hỏi cô được, nhất thời anh thật sự không đoán ra đã xảy ra chuyện gì.
Xem ra, chỉ đành chờ cô tỉnh, sau đó chậm rãi thăm dò, bây giờ cô quá mệt mỏi, anh thật sự không nỡ đánh thức cô.
Với trạng thái của cô lúc này, Đường Lăng cảm thấy muốn tìm ra rốt cuộc Lâm Bối đã gặp chuyện gì thì không khó.
Đương nhiên, dù vẫn làn Lâm Bối tỉnh táo lí trí khi trước, nếu anh muốn điều tra thì chẳng có gì mà anh không tra ra được.
Có chuyện lúc trước nên tài xế càng cẩn thận hơn, lúc này lái xe rất ổn định, đương nhiên ổn định thì ổn định nó, mà tốc độ chắc chắn chậm hơn nhiều.
Đường Lăng không giục, mà ngược lại anh hi vọng để cô có thể ngủ thêm một lúc.
Mạnh Lâm không dám quay đầu lại nhìn, chỉ là qua gương chiếu hậu nhìn thấy cậu cả nhà họ Đường dịu dàng ôm lấy người trong lòng, giống như ôm lấy món vật quý nhất trên đời vậy.
Mạnh Lâm cảm thấy không muốn xem nữa, thật sự là không muốn xem nữa. Mạnh Lâm nghĩ lát nữa có cần nói cho ông cụ Đường không đây.
Năm đó, anh ta được ông cụ Đường chọn nên sau đó mới có thể tiến vào tám gia tộc lớn, mới có được thành tích như hôm nay, thế nên anh ta vẫn luôn rất cảm kích ông cụ Đường.
Ông cụ Đường chỉ có một cậu cháu trai là cậu cả nhà họ Đường đây, nếu cậu cả nhà họ Đường thật sự bị người đàn ông này mê hoặc đầu óc thì lúc đó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Mạnh Lâm thì không dám quản lí chuyện của cậu cả nhà họ Đường, nhưng anh cảm thấy chắc chắn ông cụ Đường sẽ quản lí chuyện này được, lời nói của ông cụ Đường chắc chắn cậu cả Đường sẽ nghe.
Có khi ông cụ Đường ra mặt thì còn có thể cứu cậu cả Đường lại nữa!!
Bây giờ Mạnh Lâm đã thấy rõ rồi, rõ ràng là người đàn ông đó dụ dỗ cậu cả Đường, rõ ràng là người đàn ông đó đã gieo vạ cho cậu cả Đường!!
Cùng lúc đó, thành phố A.
Giữa thành phố A và nước R có sự chênh lệch múi giờ, bây giờ ở thành phố A đang là buổi sáng.
Sáng sớm, có khách đến nhà họ Đường.
Ba Trác và mẹ Trác một đêm không ngủ, vừa sáng sớm đã đi đến nhà họ Đường muốn gặp Hàn Nhã Thanh, muốn xin tha thứ cho Trác Hiểu Lam.
Hôm qua Trác Hiểu Lam bị người ta dẫn đến Diêm Môn, sau khi Dương Tầm Chiêu về cũng không lập tức đi xử lí chuyện của Trác Hiểu Lam.
Bây giờ chuyện đã rất rõ ràng, có thể xác định được mọi chuyện đều do Trác Hiểu Lam làm, nhưng anh còn cần thu thập bằng chứng, những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đủ để buộc tội Trác Hiểu Lam.
Lần này, Dương Tầm Chiêu không hề nương tay, anh thu thập bằng chứng, hơn nữa có sự can thiệp của anh thì đủ để Trác Hiểu Lam tù chung thân.
Đương nhiên, với những chuyện Trác Hiểu Lam đã làm, chỉ cần anh muốn thì muốn buộc Trác Hiểu Lam tội chết cũng không thành vấn đề, nhưng nếu để Trác Hiểu Lam chết như thế thì có lợi cho cô ta quá.
Nếu chỉ là những chuyện mà Trác Hiểu Lam làm khi trước, có khi anh sẽ nương tay, nhưng Trác Hiểu Lam lại muốn giết cả Hàn Nhã Thanh, lần đầu tiên không nổ chết Hàn Nhã Thanh thì thôi, Trác Hiểu Lam thậm chí còn cho sát thủ đi giết Hàn Nhã Thanh.
Nếu lúc đó anh không đến kịp, nếu anh không đánh bay tên sát thủ đó trong thời khắc nguy cấp nhất, có khi bây giờ Hàn Nhã Thanh đã bị nổ chết thật.
Giờ nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Dương Tầm Chiêu cũng không khỏi sợ hãi, anh lớn thế rồi nhưng rất ít khí thấy sợ, nhưng chuyện này khiến anh sợ thật.
Thế nên anh sẽ chẳng nương ta với Trác Hiểu Lam nữa.
Hôm qua sau khi cậu Trác về nhà, những người khác của nhà họ Trác đã biết chuyện của Trác Hiểu Lam.
Lúc đó Trác Thanh nói rất rõ cho ba Trác và mẹ Trác, nói rõ hết mọi chuyện Trác Hiểu Lam đã làm cho ba Trác và mẹ Trác nghe, đương nhiên bao gồm cả chuyện Trác Hiểu Lam suýt giết chết anh ta.
Lúc đó ba Trác và mẹ Trác rất kinh ngạc, chẳng hề tin, họ không tin lời Trác Thanh, muốn gọi cho Trác Hiểu Lam để hỏi cho rõ, nhưng không thể gọi cho Trác Hiểu Lam được.
Trác Thanh nói thẳng cho họ biết là Trác Hiểu Lam bị Dương Tầm Chiêu đưa về Diêm Môn rồi.
Lúc đó ba mẹ Trác vừa lo vừa sợ, họ không dám tin con gái của họ sẽ làm ra chuyện như thế. Tuy những chuyện đó là do con trai ruột của họ nói cho họ nhưng họ cũng không tin, họ cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.
Dương Tầm Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, họ không tìm được Dương Tầm Chiêu nên vừa sáng sớm đã đến nhà họ Đường muốn gặp Hàn Nhã Thanh.
"Tổng giám đốc Trác, bà Trác, ông cụ nhà tôi mời hai người vào." Quản gia mở cửa đưa ba mẹ Trác vào.
Mối quan hệ giữa nhà họ Đường và nhà họ Trác cũng không tệ, Đường Lăng và Trác Thanh lại là anh em tốt với nhau, nếu ba mẹ Trác đã đến thì ông cụ Đường không thể cản người lại bên ngoài được.
Tuy sau khi ông cụ Đường biết những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm với Thanh Thanh thì cũng rất tức giận, nhưng Trác Hiểu Lam là Trác Hiểu Lam, những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm ba mẹ Trác có biết đâu.
"Họ đến đây, bà cũng đừng giận họ, chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm không liên quan đến họ, họ cũng chẳng biết gì. Mới sáng sớm mà họ đã đến thì chắc là muốn xin lỗi thay cho Trác Hiểu Lam đây, đúng là thương cho người làm ba mẹ." Ông cụ Đường nghĩ mới sáng sớm mà ba mẹ Trác đã đến thì chắc là để xin lỗi thay Trác Hiểu Lam, thương cho người làm ba mẹ. Nếu con ông ta gây ra chuyện như thế thì ông ta cũng vội vàng đến tận nhà xin lỗi.
"Tôi biết mà, tôi là người ngang ngược thế nào? Chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đương nhiên không thể trách họ được, nhưng những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đúng là táng tận lương tâm. Nó chẳng những muốn giết Thanh Thanh mà còn muốn giết cả Trác Thanh, Trác Hiểu Lam thành thế thì người là ba mẹ là họ cũng có trách nhiệm. Họ đến xin lỗi là đúng." Từ sau khi bà cụ Đường biết những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm tâm trạng rất xấu.
"Ừ, bà nói đúng. Con thành như thế thì ba mẹ có trách nhiệm thật. Nhưng xảy ra chuyện như thế, chắc chắn trong lòng họ cũng khó chịu, lát nữa cố gắng đừng khiến họ khó xử quá." Trước giờ ông cụ Đường là người khoan dung, huống chi mối quan hệ giữa hai nhà khá là tốt, ông cụ Đường cảm thấy hai ba mẹ Trác đều là người hiểu chuyện.
"Biết rồi, biết rồi, tôi biết phải làm sao." Bà cụ Đường thầm thở ra, Thanh Thanh nhà bà bị oan ức đến thế, suýt bị Trác Hiểu Lam giết, bây giờ bà cụ Đường còn muốn giết cả Trác Hiểu Lam đây.
Nhưng mà sai lầm của Trác Hiểu Lam đúng là không nên đổ lên đầu ba mẹ cô ta.
Nếu sáng sớm ba mẹ của Trác Hiểu Lam đã đến nhà xin lỗi thay cho Trác Hiểu Lam, đương nhiên bà cũng sẽ không vô cớ làm khó họ.
Ba Trác mẹ Trác đã đến phòng khách, ông cụ Đường và bà cụ Đường bèn dừng câu chuyện vừa nói.
"Ông Đường, bà Đường." Sau khi ba Trác vào phòng khách, thấy ông cụ Đường và bà cụ Đường đang ngồi ở phòng khách thì liên tục tiến lên trước, lúc này sắc mặt ba Trác đầy nghiêm trọng, đương nhiên còn hơi luống cuống.
Mẹ Trác đi sau lưng ba Trác, ánh mắt nhanh chóng nhìn, không thấy Hàn Nhã Thanh đâu, trong lòng hơi thất vọng.
"Ngồi đi." Thái độ của ông cụ Đường cũng có là khá hòa nhã, không có ý chỉ trích.
Mẹ Trác thấy thái độ của ông cụ Đường thì ánh mắt lóe lên: “Ông Đường à, Thanh Thanh vẫn chưa dậy sao?"
"Chưa, hôm qua Thanh Thanh bị sợ hãi nên tối qua ngủ muộn lắm. Tôi bảo người ta đừng đánh thức con bé." Bà cụ Đường trả lời, trong lòng bà cụ Đường tức giận nên thái độ khá là lạnh nhạt.
Mẹ Trác nghe thấy lời nói của bà cụ Đường thì sắc mặt lúng túng hơn. Bà ta mím môi, do dự rồi nhìn ông cụ Đường, nói tiếp: “Ông Đường à, chuyện giữa Lam Lam và Thanh Thanh có hiểu lầm gì không?"
Vốn dĩ ông cụ Đường đang cho người rót trà, đang định đẩy ly trà trên bàn tới trước mặt ba Trác, nghe thấy lời nói của mẹ Trác, động tác của ông cụ Đường lập tức dừng lại.
Từ trước đến nay ông cụ Đường luôn là người tính tình tốt, lúc này mà ánh mắt không khỏi sa sầm. Ông ta không để ý mẹ Trác mà nhìn luôn sang ba Trác: “Anh cũng thấy đây là hiểu lầm sao?"
"Chuyện cụ thể thì chúng tôi không rõ, mà hôm qua thì nghe Trác Thanh nói sơ thôi. Chúng tôi không liên lạc cho Lam Lam được nên không thể nào xác nhận với Lam Lam." Ba Trác uyển chuyện hơn mẹ Trác một tí, nhưng đương nhiên cũng chỉ là một tí thôi.
Một câu nói chưa xác nhận với Trác Hiểu Lam thì đã đủ hiểu rồi.
Hơn nữa, lúc này ba Trác dùng từ "xác nhận" này còn có hàm ý khác nữa.
Ông cụ Đường đột nhiên cười, ông ta cho rằng ba mẹ Trác sáng sớm đến đây là để xin lỗi, ông ta còn định thông cảm cho tấm lòng ba mẹ của họ. Ai ngờ người ta có đến để xin lỗi đâu, mà nghe ra càng như là đang chất vấn họ ấy.
Trác Hiểu Lam làm thế với Trác Thanh, ba mẹ của Trác Hiểu Lam sáng sớm đến nhà họ Dường chất vấn họ?
Thiên hạ này có chuyện thế nữa à?
Hôm nay coi như ông cụ Đường đã thấy rõ. Ông cụ Đường cứ tưởng ba mẹ Trác cũng coi là biết lí lẽ, ông cứ nghĩ lỗi lầm của Trác Hiểu Lam thì không nên đổ lên đầu ba mẹ Trác, nhưng bây giờ ông cụ Đường nhận ra, ông sai rồi.
Từ trước đến nay ông cụ Đường luôn khoan dung với người khác, nhưng ông cụ Đường không bao giờ để con cháu nhà mình bị người ta bắt nạt.
Bây giờ ông cụ Đường đã phát hiện ra mình sai. Trước giờ ông cụ Đường luôn khoan dung, nhưng ông không bao giờ chấp nhận được việc con mình bị bắt nạt.
Sắc mặt ông cụ Đường lập tức trầm xuống: “Vậy nên mới sáng sớm mọi người tới đây là để tìm chứng cứ cùng chúng tôi?”
Khi ông cụ Đường nói đến mấy chữ “tìm chứng cứ”, giọng ông lạnh đi rõ ràng, mang theo chút giễu cợt, muốn tìm chứng cứ? Những chuyện Trác Hiểu Lam làm là do chính Trác Thanh nói cho họ.
Ba Trác và mẹ Trác không tin những gì con trai ruột của họ nói?
Chẳng lẽ Trác Thanh lại còn vu oan cho chị gái ruột mình?
Hơn nữa hôm qua Trác Hiểu Lam còn muốn giết cả Trác Thanh, Trác Thanh có thể nói linh tinh những chuyện như này sao?
Ba Trác, mẹ Trác nghe Trác Hiểu Lam muốn giết Trác Thanh, lẽ nào là phản ứng này?
Đương nhiên bà cụ Đường cũng nghe ra mục đích tới đây của hai người này. Trong lòng bà vốn đã không vui, nhưng bà vẫn luôn nhẫn nhịn, cho rằng chuyện này không thể trách ba mẹ Trác được, bà không muốn làm khó họ.
Bà không ngờ hai người họ lại tới đây chất vấn mình trước.
“Những chuyện này chúng tôi hoàn toàn không biết, bây giờ chúng tôi cũng không liên lạc được với Lam Lam, cho dù muốn hỏi cũng không hỏi được. Vậy nên chúng tôi muốn gặp Lam Lam, sau đó hỏi Lam Lam rốt cuộc đã có chuyện gì?” Mẹ Trác đã nhìn ra ông cụ Đường tức giận, nhưng chuyện này liên quan đến con gái bà, bà không thể mặc kệ.
Những chuyện hôm qua Trác Thanh nói cho họ khiến họ quá mức kinh hãi, họ không tin những chuyện đó là do Lam Lam làm, hơn nữa họ cũng không liên lạc được với Lam Lam nên lòng rất lo lắng.
Nghe nói Dương Tầm Chiêu đã bắt Lam Lam, mẹ Trác rất tức giận. Tại sao Dương Tầm Chiêu lại bắt con gái họ? Cho dù Lam Lam thật sự làm sai thì cũng để cảnh sát làm việc đó, sao Dương Tầm Chiêu lại có thể bắt người?
Dương Tầm Chiêu tự ý giam nhốt người là vi phạm pháp luật.
Dương Tầm Chiêu nhốt Lam Lam không cho họ gặp khiến mẹ Trác cảm thấy Dương Tầm Chiêu đang vu oan hãm hại con gái mình, thậm chí bà ta còn cho rằng Trác Thanh cũng bị Dương Tầm Chiêu lừa.
Mẹ Trác biết dù thế nào cũng phải gặp được con gái trước, nhưng Lam Lam đang ở trong tay Dương Tầm Chiêu, họ không thể gặp được, chỉ đành bắt đầu nhắm vào nhà họ Đường.
“Lời này của bà là có ý gì? Bà cụ Đường không nhịn được nữa, lên tiếng chế nhạo: “Bà đang nghi ngờ ai? Nghi ngờ Trác Thanh hay là nghi ngờ chúng tôi?”
“Chúng tôi chỉ nghĩ có lẽ đã có hiểu lầm gì đó trong chuyện này, không thể là người khác nói gì thì là thế đó. Chúng tôi phải hỏi Lam Lam xem đã có chuyện gì, dù thế nào cũng phải cho Lam Lam một cơ hội giải thích chứ, đúng không? Nếu Lam Lam thật sự đã làm chuyện gì sai thì cũng nên đưa ra bằng chứng để cảnh sát xử lý, thay vì nhốt người lại thế này, hành vi này đã vi phạm pháp luật.” Mẹ Trác nghe ra sự chế giễu trong lời bà cụ Đường, bà ta muốn vạch mặt thế nhưng lại cảm thấy Dương Tầm Chiêu ức hiếp người quá đáng, không ngờ bây giờ nhà họ Đường còn giúp Dương Tầm Chiêu.
“Ồ, tôi hiểu rồi, bà đang trách Tầm Chiêu, trách Tầm Chiêu nhốt người lại.” Bà cụ Đường lại cười khẩy lần nữa. Mẹ Trác này thật thú vị. Trác Thanh mới điều tra một chút đã bị Trác Hiểu Lam hại, rõ ràng Trác Thanh đã nói rõ chuyện này cho ba mẹ Trác rồi, nhưng không ngờ họ vẫn đến đây đòi bằng chứng.
Lời nói của Trác Thanh không được coi là bằng chứng sao? Căn biệt thự của Trác Thanh bị nổ không được tính là bằng chứng à?
Vết thương trên người mấy người Trác Thanh không được coi là bằng chứng hả?
Còn có tên sát thủ bị Dương Tầm Chiêu gặp phải trên sườn núi, trong điện thoại di động của hắn có ghi lại nhật ký cuộc gọi với Trác Hiểu Lam, hơn nữa trước khi xảy ra chuyện Trác Hiểu Lam đã gọi cho hắn ta vài lần.
Tất cả những chuyện này rõ ràng Trác Thanh đã cho ba mẹ Trác thấy, những chứng cứ này đã rất rõ ràng rồi, hơn nữa Trác Thanh còn đích thân nói cho họ, nhưng không ngờ ba mẹ Trác vẫn tin Trác Hiểu Lam bị oan?
“Trước khi điều tra rõ sự việc, Tầm Chiêu nhốt người như thế này là không đúng.” Nếu đã nói thẳng ra, mẹ Trác cũng tiện bày tỏ thái độ.
“Sao? Lẽ nào Trác Thanh chưa nói cho mấy người tại sao Tầm Chiêu lại nhốt người à? Là Trác Hiểu Lam muốn cho nổ chết mấy người Thanh Thanh và Trác Thanh, sau khi thất bại lại phái sát thủ đến giết Thanh Thanh và Trác Thanh, hành vi điên rồ của cô ta ai dám để cô ta ở ngoài?” Bà cụ Đường đã hiểu rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua, vậy nên bà cảm thấy Dương Tầm Chiêu khống chế Trác Hiểu Lam là việc làm đúng đắn.
Trác Hiểu Lam muốn giết Thanh Thanh và Trác Thanh, kế hoạch lần một thất bại, sau đó Trác Hiểu Lam lại sai người đến giết.
Trác Hiểu Lam điên rồi, ai biết cô ta sẽ làm gì tiếp?
Vì vậy, vì sự an toàn của mọi người, đúng là nên kiểm soát Trác Hiểu Lam trước.
Bà cụ Đường cũng biết Dương Tầm Chiêu đang thu thập chứng cứ, anh làm việc luôn rất toàn vẹn chu đáo, anh muốn đưa ra bằng chứng có thể kết án Trác Hiểu Lam, để cô ta ngồi tù mấy chục năm thậm chí là cả đời.
Nếu bây giờ thả Trác Hiểu Lam ra, nhà họ Trác lại can thiệp mạnh mẽ, đến lúc đó cảnh sát không thể bắt Trác Hiểu Lam được. Lỡ như cô ta lại phát điên mà làm chuyện gì thì không ai muốn những chuyện trước đó lại tái diễn.
Dương Tầm Chiêu không thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Thật ra bà cụ Đường cảm thấy Dương Tầm Chiêu làm vậy cũng có lợi cho Trác Hiểu Lam, ít nhất có thể ngăn cô ta không làm chuyện xấu nữa, không làm cho tội càng nặng thêm.
Với tình trạng điên cuồng hiện tại của Trác Hiểu Lam, không ai dám đảm bảo cô ta sẽ không làm những chuyện độc ác hơn nữa.
“Bà cụ Đường, bà không thể nói như vậy được. Lam Lam trước giờ luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Chúng tôi không tin Lam Lam sẽ làm ra những chuyện như vậy. Ông bà cũng nhìn Lam Lam lớn lên, cũng hiểu Lam Lam, ông bà cảm thấy Lam Lam sẽ làm ra chuyện này sao?” Mẹ Trác bắt đầu chơi trò tình cảm.
“Ngoan ngoãn, hiểu chuyện?” Khoé môi bà cụ Đường không khỏi giật giật: “Ý bà là chúng toi đang vu oan cho Trác Hiểu Lam?”
“Tôi thấy dù thế nào cũng nên để chúng tôi gặp Lam Lam hỏi cho rõ sự việc.” Mục đích chính hôm nay mẹ Trác tới là để gặp con gái. Bà ta cũng đã nghe nói đến sự tàn nhẫn của Dương Tầm Chiêu, bà ta lo anh sẽ làm tổn thương con gái mình.
“Vậy sợ rằng mọi người tới sai chỗ rồi, con gái ông bà không ở nhà họ Đường.” Sắc mặt bà cụ Đường trầm xuống, bây giờ cuối cùng bà cũng hiểu vì sao mới sáng sớm mà ba mẹ Trác đã tới nhà mình.
“Tôi biết Lam Lam nhà tôi đang bị Dương Tầm Chiêu bắt, nhưng bây giờ chúng tôi không liên lạc được với Dương Tầm Chiêu, những chuyện này đều vì Thanh Thanh mà ra, vậy nên tôi muốn được gặp Thanh Thanh.” Đương nhiên mẹ Trác đã nhìn thấy sắc mặt bà cụ Đường, nhưng vì được gặp con gái, bà ta vẫn cố nhẫn nhịn.
“Gặp Thanh Thanh? Tại sao tôi phải cho mấy người gặp Thanh Thanh? Mấy người gặp Thanh Thanh rồi định làm gì?” Bà cụ Đường nhìn mẹ Trác, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Bà cụ Đường thật sự không ngờ họ còn dám đòi gặp Thanh Thanh.
“Ông cụ Đường, cô Đường có ở nhà không?” Ba Trác nghe ra thái độ bà cụ Đường, biết chắc chắn bà không đồng ý cho họ gặp Hàn Nhã Thanh, nhưng ông ta biết ông cụ Đường vẫn nói chuyện theo lý lẽ.
“Ừm, Thanh Thanh ở nhà.” Ông cụ Đường nhướng mày nhìn ba Trác rồi thấp giọng đáp lại, trong giọng nói nhàn nhạt không nghe ra quá nhiều cảm xúc.
Nhà họ Đường họ còn chưa mở cửa thì hai người này đã đến, ông nói Thanh Thanh không ở nhà họ cũng không tin, hơn nữa ông cũng muốn xem hai người họ muốn làm gì.
“Chúng tôi có thể gặp cô Đường không?” Ba Trác biết sau khi phát hiện ra chuyện như vậy, quan hệ giữa nhà họ Đường và nhà họ Trác chắc chắn không còn tốt đẹp như trước nữa, vậy nên ông ta đã đổi cách gọi.
“Xin lỗi, Thanh Thanh vẫn chưa dậy.” Ông cụ Đường thẳng thừng từ chối yêu cầu của ba Trác, tuy rằng giọng nói không cao nhưng không cho phép thương lượng.
“Ông cụ Đường, chúng tôi chỉ muốn gặp cô Đường, nói chuyện với cô Đường một lúc thôi…” Ba Trác thấy ông cụ Đường thẳng thừng từ chối thì hơi ngạc nhiên, trong lòng cũng hơi buồn bực, không ngờ ông cụ Đường cũng không nói lý như bà cụ Đường.
Đến giờ vẫn chưa rõ chuyện là thế nào, sao có thể chắc chắn là lỗi của Lam Lam, có thể là do Hàn Nhã Thanh mà?
Dù sao mẹ Trác cũng khôn tin là Lam Lam làm sai, bà ta cảm thấy Dương Tầm Chiêu và nhà họ Đường giở trò gì đó nên mới bắt Lam Lam, không cho họ gặp con gái.
Nếu không làm gì thì sao Dương Tầm Chiêu lại nhốt Lam Lam? Có chuyện gì họ có thể đối chất trực tiếp, nói chuyện rõ ràng.
“Ông bà muốn nói gì với Thanh Thanh? Hôm qua Trác Hiểu Lam muốn cho nổ chết Thanh Thanh trước, sau đó lại phái người đến giết con bé, hôm qua Thanh Thanh đã chịu cú sốc nghiêm trọng cực kỳ sợ hãi, không tiện gặp người khác, càng không tiện gặp mấy người.” Bà cụ Đường không nói uyển chuyển, khách sáo như ông cụ Đường.
“Bà cụ Đường, có bằng chứng gì chứng minh những chuyện này là do Lam Lam làm không? Đây đều là những lời nói từ một phía của ông bà, tôi cũng có thể nói là ông bà vu khống Lam Lam nhà chúng tôi.” Mẹ Trác thấy thái độ của ông cụ Đường và bà cụ Đường thì tức tối.
Bà cụ Đường tức quá bật cười: “Được, được lắm, vậy mục đích hôm nay ông bà tới là để tính sổ cùng nhà họ Đường chúng tôi phải không?”
Bà cụ Đường thật sự không ngờ mẹ Trác lại nói ra lời như vậy.
“Trác Nguyên Minh, đây cũng là ý của ông?” Ông cụ Đường vẫn luôn khoan dung, dịu dàng, lúc này vẻ mặt cũng lạnh như băng.
“Ông cụ Đường, chúng tôi chưa được gặp Lam Lam, không được nghe chính miệng Lam Lam nói những chuyện này, tôi cũng cảm thấy chuyện này không nên kết luận như vậy.” Lời ba Trác cũng khá khéo léo, nhưng ý vẫn giống mẹ Trác.
“Đúng thế, chuyện vẫn chưa có kết luận, mọi người vu khống cho Lam Lam như vậy thật sự là quá ức hiếp người.” Mẹ Trác thấy tình hình này cũng coi như đã vạch mặt, vậy nên cũng chẳng kiêng kỵ nhiều nữa.
“Chúng tôi ức hiếp người? Chúng tôi vu khống cho Trác Hiểu Lam? Những chuyện Trác Hiểu Lam làm đều do Trác Thanh chính miệng nói cho ông bà, những chuyện hôm qua cô ta làm chưa nói vội, nghe nói bạn gái Trác Thanh cũng suýt nữa bị Trác Hiểu Lam hại chết, hôm qua bạn gái Trác Thanh cũng đã nói rõ ràng rồi đúng không? Nhà họ Đường chúng tôi còn chưa làm gì, sao lại thành chúng tôi vu khống con gái ông bà rồi?” Bà cụ Đường nghe thấy lý do thoái thác này của mẹ Trác thì vô cùng kinh ngạc, thật ra rất nhiều chuyện đã bày ra đó rất rõ ràng.
Chuyện hôm qua Trác Hiểu Lam muốn giết Trác Thanh và Thanh Thanh, Trác Thanh đã nói rất rõ ràng, còn chuyện liên quan đến máy nghe lén, ban gái Trác Thanh cũng đã nói rất rõ ràng.
Thực ra bây giờ chỉ còn thiếu bằng chứng cuối cùng cho thấy Trác Hiểu Lam muốn giết Trác Thanh và Thanh Thanh hôm qua, trong tình huống này ba mẹ Trác vẫn muốn biện minh cho con gái mình.
Không, đây gọi là muốn lật thuyền.
Ba mẹ Trác làm vậy với nhà họ Đường, nếu đổi lại là người khác thì sẽ càng quá đáng.
Lúc này bà cụ Đường cảm thấy Trác Hiểu Lam làm như vậy thật sự liên quan rất nhiều đến ba mẹ Trác, họ làm ba mẹ mà lại bảo vệ Trác Hiểu Lam quá mức như thế.
Rõ ràng biết Trác Hiểu Lam làm sai nhưng vẫn bào chữa cho cô ta.
Những chuyện như này chắc chắn trước đây đã từng xảy ra, mà tình huống đó xảy ra nhiều sẽ khiến Trác Hiểu Lam cảm thấy dù cô ta làm sai cũng không sao. Có ba mẹ nuông chiều như vậy, Trác Hiểu Lam sẽ cảm thấy dù làm sai thì người khác cũng không trách mình, thậm chí là không thể trách mình.
Vì vậy vấn đề của con cái thật sự ba mẹ có trách nhiệm rất lớn.
“Được rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời với mấy người nữa, mấy người đi đi, Thanh Thanh sẽ không gặp mấy người đâu.” Bà cụ Đường lạnh mặt ra lệnh đuổi khách. Bà cảm thấy mình không cần phải nói thêm với những người không nói lỹ lẽ nữa.
“Bà cụ Đường, bà không thể vô lý như thế được. Bây giờ Dương Tầm Chiêu vì chuyện của cô Đường mà bắt Lam Lam, Dương Tầm Chiêu làm như vậy là phạm pháp, chúng tôi có thể kiện đấy.” Mẹ Trác thấy thái độ này của bà cụ Đường thì càng không kiêng dè gì nữa.
“Ha!” Bà cụ Đường giật mình, bà đã gặp người không biết xấu hổ nhưng thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến vậy.
Bà cụ Đường lười phải nói với ba mẹ Trác, bà quay sang nói với ông cụ Đường: “Ông à, ông nghe thấy họ nói gì chưa? Họ muốn kiện chúng ta hả?”
“Quản gia, tiễn khách.” Đương nhiên ông cụ Đường cũng đã nghe thấy, lần này ông quyết định đuổi khách.
“Ông bà đang chột dạ đúng không? Ông bà tự ý bắt giam Lam Lam, không cho chúng tôi gặp Lam Lam, bây giờ cô Đường cũng không dám gặp chúng tôi, tôi thấy ông bà đúng là đang chột dạ, ông bà vu khống cho Lam Lam nhà chúng tôi.” Mẹ Trác không đạt được mục đích hôm nay tới nên bắt đầu sốt ruột. Bây giờ bà ta chẳng còn quan tâm gì nữa, bắt đầu hét lớn trong đại sảnh.
“Chúng tôi chột dạ? Đúng là nực cười, đây là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe.” Bà cụ Đường cạn lời, sao trước đây bà không biết ba mẹ Trác là người thế này chứ.
“Không phải ông bà muốn kiện chúng tôi sao? Kiện đi, nhà họ Đường chúng tôi trước giờ luôn ngay thẳng chính trực, chưa bao giờ biết chột dạ là gì.” Bà cụ Đường lúc này đã thật sự tức giận, bà đứng lên, người hơi lảo đảo.
“Được rồi, bà đừng giận.” Ông cụ Đường sợ bà cụ Đường ngã nên vội kéo bà lại.
“Quản gia, còn không ra tiễn khách đi.” Giọng ông cụ Đường lúc này đã lạnh đến cực điểm, hiển nhiên ông cực kỳ tức giận.
“Mời ông bà về cho.” Quản gia bước lên, mặc dù dừng chữ “mời”, nhưng thái độ lại cực kỳ lạnh lùng, cứng rắn.
“Sao ông bà không cho chúng tôi gặp Hàn Nhã Thanh? Rõ ràng ông bà đã làm điều gì mờ ám, ông bà vu khống cho Lam Lam, rốt cuộc ông bà muốn làm gì Lam Lam nhà chúng tôi?” Bà Trác không cam tâm ra về, hơn nữa bà ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy nên đã la hét om sòm trnog đại sảnh.
Đương nhiên những lời bà ta nói lúc này càng khó nghe hơn!
Quản gia định gọi người lôi ba mẹ Trác ra ngoài.
“Nhà họ Đường ông bà đừng cậy thế hiếp người, tôi thấy không phải Lam Lam hại Hàn Nhã Thanh, mà là Hàn Nhã Thanh hại Lam Lam nhà chúng tôi. Nhà họ Đường các người đổi trắng thay đen, Trác Thanh nhà chúng tôi chắc chắn cũng bị các người lừa rồi.” Bà Trác càng nói càng phẫn nộ, đương nhiên bà ta cũng cảm nhận được những lời này quá đáng, bởi vì bà ta muốn thế.
Bà cụ Đường bị cơn tức làm cho người lảo đảo, đây là lần đầu tiên bà thấy người đổi trắng thay đen như vậy, loại người kiểu gì vậy chứ?
Bà cụ Đường lúc này đã quá tức giận, tức đến mức nói không ra lời. Ông cụ Đường không quan tâm đến họ, những chuyện Trác Hiểu Lam làm đã quá rõ ràng, không phải mẹ Trác ở đây lớn lối không nói lý là có thể thay đổi được.
“Nhà họ Đường các người thật quá đáng, ức hiếp người, nhà họ Đường ông bà cho rằng có thể một tay che trời sao? Chuyện này không thể cứ bỏ qua như thế được, nhà họ Trác chúng tôi cũng không dễ bắt nạt đâu, chắc chắn chúng tôi sẽ truy cho ra nhẽ, chắc chắn chúng tôi sẽ đòi nhà họ Đường một lời giải thích.” Bà Trác càng nói càng quá đáng, đến cuối cùng lại trở thành chỉ trích, chửi rủa nhà họ Đường.
“Nhà họ Đường chúng tôi ức hiếp người thế nào?” Bà cụ Đường tức giận lồng ngực cũng đau, nhà họ Đường họ luôn ngay thẳng, chính trực, hai người này điên rồi, lại còn tới bêu xấu nhà họ như vậy.
“Các người tự ý bắt giam Lam Lam, không cho chúng tôi gặp Lam Lam, ai biết các người có mưu đồ nham hiểm gì! Chẳng phải nhà họ Đường các người ức hiếp người sao?” Bà Trác nghe thấy câu trả lời của bà cụ Đường lại càng không đi được nữa, bắt đầu chỉ trích.
“Nếu nhà họ Đường không thẹn với lương tâm thì thả Lam Lam đi, để Lam Lam đối chất trực tiếp với mấy người.” Mẹ Trác tin chắc những chuyện này không phải do Trác Hiểu Lam làm, vậy nên bà ta rất tự tin, giọng nói cũng lớn.
Bà cụ Đường thấy bà Trác gây sự vô cớ thì chỉ thấy không nói nên lời.
“Thế nào? Không dám à? Các người chột dạ rồi hả? Tôi biết nhà họ Đường các bà muốn giở trò sau lưng, muốn hãm hại Lam Lam nhà chúng tôi mà.” Mẹ Trác thấy bà cụ Đường không nói thì tưởng mình đã nói đúng, trong lòng càng thấy đắc ý.
“Chột dạ cái gì?” Đúng lúc này, Hàn Nhã Thanh từ trên cầu thang bước xuống, giọng bà Trác lớn như vậy chắc chắn Hàn Nhã Thanh ở trên lầu cũng nghe thấy.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh không muốn để ý, vì cô đã nghe thấy ông cụ Đường nói đuổi khách, nhưng cô không ngờ ba mẹ Trác lại quá đáng như thế.
Hàn Nhã Thanh liếc qua ba Trác, sau đó lại nhìn mẹ Trác, ánh mắt cô rất hờ hững, không có quá nhiều cảm xúc.
Nhưng khi mẹ Trác nhìn vào ánh mắt cô, không biết vì sao bà ta lại cảm thấy sợ hãi, khí thế giảm đi nhiều so với vừa nãy.
Nhưng lần này mẹ Trác tới vốn là để gặp Hàn Nhã Thanh, vừa nãy bà ta cố ý lớn tiếng cũng là để dụ cô xuống. Bây giờ cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng đã xuất hiện, lòng mẹ Trác rất vui, chỉ cần gặp được cô, bà ta đã cảm thấy chuyện này dễ giải quyết.
“Cuối cùng cô cũng dám xuất hiện.” Mẹ Trác cố gắng phớt lờ áp lực mà ánh mắt Hàn Nhã Thanh mang đến, đương nhiên câu này của bà ta cũng là chỉ trích!
“Cuối cùng cô cũng dám xuất hiện.” Mẹ Trác cố gắng phớt lờ áp lực mà ánh mắt Hàn Nhã Thanh mang đến, đương nhiên câu này của bà ta cũng là chỉ trích!
Bà cụ Đường nghe câu này xong sắc mặt tái xanh vì tức giận, sao Thanh Thanh nhà bà lại không dám xuất hiện? Người làm sai rõ ràng là Trác Hiểu Lam nhà họ, Thanh Thanh rõ ràng là nạn nhân.
Bà cụ Đường không hiểu sao mẹ Trác có thể nói được câu này.
Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh không thay đổi, cô còn chẳng thèm nhìn mẹ Trác, sau khi đến cầu thang thì vừa vặn đứng trước mặt bà ta.
“Cô nói đi, cô nhốt Lam Lam nhà chúng tôi ở đâu? Rốt cuộc cô muốn làm gì Lam Lam? Các người làm vậy là phạm pháp, đây là hành vi của bọn ăn cướp.” Bây giờ đã hoàn toàn vạch mặt nên mẹ Trác cũng chẳng giả vờ khách sáo nữa. Từ sau khi biết những chuyện ngày hôm qua, ba mẹ Trác đã biết không thể giao lưu thân thiết với nhà họ Đường được nữa.
“Ai là bọn cướp? Tôi thấy ông bà mới là cướp.” Bà cụ Đường vốn đã có tính nóng nảy, bây giờ bà không nhịn được nữa, mẹ Trác thật sự quá đáng quá.
“Các người bắt Lam Lam nhà chúng tôi, không biết đã nhốt Lam Lam ở nơi nào, các người không phải cướp thì là gì?” mẹ Trác lúc này cảm thấy mình rất đúng, vậy nên nói rất lớn.
“Rõ ràng các người đang chột dạ, các người muốn hại Lam Lam, nếu các người không hổ thẹn thì thả Lam Lam ra đi, đối chất cùng Lam Lam nhà chúng tôi.” Mẹ Trác nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, khí thế ép buộc cực kỳ rõ ràng.
“Bà Trác muốn gặp Trác Hiểu Lam có thể đến thẳng đồn cảnh sát.” Hàn Nhã Thanh nhìn bà ta với ánh mắt rất lãnh đạm, giọng nói rất nhẹ, cô không muốn nói nhiều lời thừa thãi với loại người như bà ta, nhưng bây giờ bà ta đang làm loạn ở nhà họ Đường, làm loạn khiến ông bà cụ Đường không được yên tĩnh, cô không thể mặc kệ.
“Cái gì? Câu này của cô có ý gì?” Bà Trác vốn định chất vấn, đột nhiên nghe thấy câu này của Hàn Nhã Thanh nên nhất thời không hoàn hồn kịp.
“Ý cô là bây giờ Lam Lam đang ở đồn cảnh sát?” Ba Trác phản ứng nhanh hơn, lập tức bắt được trọng điểm trong lời Hàn Nhã Thanh.
“Bây giờ Lam Lam thật sự đang ở đồn cảnh sát?” Mẹ Trác cũng phản ứng lại, trên mặt là vẻ vui mừng. Lam Lam ở đồn cảnh sát vẫn tốt hơn bị Dương Tầm Chiêu nhốt, ít nhất bọn họ có thể gặp Lam Lam.
“Ông bà có thể đi được rồi.” Hàn Nhã Thanh không trả lời câu hỏi của mẹ Trác, hành vi chửi bới như mụ đàn bà đanh đá vừa nãy của bà ta khiến bà cụ Đường đến giờ vẫn còn giận, Hàn Nhã Thanh cũng không cần phải khách sáo với bọn họ.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Bà Trác rất bất mãn khi nghe thấy giọng điệu đuổi người của Hàn Nhã Thanh: “Tại sao các người lại đưa Lam Lam đến đồn cảnh sát? Lam Lam đâu có sai, rõ ràng các người đã gài bẫy nó.”
Hàn Nhã Thanh lười nói nhảm với họ, lúc này nghe bà Trác đổi trắng thay đen, lại thấy bà cụ Đường đã tức xanh mặt, ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống: “Bà Trác yên tâm, vào đồn cảnh sát cùng Trác Hiểu Lam còn có tất cả bằng chứng về những việc cô ta đã làm.” Hàn Nhã Thanh dừng lại một chút, đôi mắt liếc nhìn qua ba mẹ Trác, sau đó mới chậm rãi bổ sung thêm: “Sau này ông bà muốn gặp Trác Hiểu Lam có thể gặp nhau trong tù.”
Hàn Nhã Thanh vốn không muốn để ý đến họ, nhưng bọn họ thật sự quá đáng quá, đương nhiên những gì cô nói lúc này cũng là sự thật. Lúc trước Dương Tầm Chiêu đã gọi cho cô, nói rằng đã đưa Trác Hiểu Lam vào đồn, cũng đã có đủ bằng chứng, nhưng chứng cứ đó đủ để cô ta ngồi tù cả đời.
“Cô nói vớ vẩn, nói lung tung, Lam Lam nhà chúng tôi không hại cô, là cô hại Lam Lam. Tôi phải kiện các người, tôi phải tìm luật sư kiện các người.” Bà Trác không chấp nhận được việc con gái mình làm sai, nhưng lại càng không chấp nhận được việc con gái mình sẽ phải ngồi tù.
Cho dù Lam Lam thật sự làm sai, với địa vị và năng lực của nhà họ Trác, bọn họ nhất định sẽ tìm cách, không thể để Lam Lam ngồi tù.
“Xin cứ tự nhiên.” Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh lãnh đạm, không có quá nhiều phản ứng, cô quá rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu, nếu anh đã giao Trác Hiểu Lam cho cảnh sát và nói với cô Trác Hiểu Lam sẽ bị nhốt cả đời thì sẽ không có khả năng khác.
Cho dù nhà họ Trác có mời luật sư giỏi đến mấy cũng không có ích gì, đương nhiên nếu nhà họ Trác muốn dùng quan hệ để giải cứu Trác Hiểu Lam, vậy lại càng không thể.
Dương Tầm Chiêu không phải người hiền lành!
“Đi thôi, chúng ta đi gặp Lam Lam trước, hỏi xem là có chuyện gì.” Ba Trác vẫn lý trí hơn mẹ Trác.
“Có gì để hỏi chứ, rõ ràng là họ hãm hại Lam Lam, bây giờ ông đi tìm luật sự, phải tìm luật sư giỏi nhất, chúng ta kiện họ chắc chắn chúng ta sẽ thắng.” Mẹ Trác trước đó còn nói gặp Trác Hiểu Lam hỏi rõ trước, bây giờ lại chắc chắn rằng Hàn Nhã Thanh hãm hại Trác Hiểu Lam.
“Đi, đi, mau đi đi, các người muốn kiện thì kiện, muốn đâm đơn thì đâm đơn.” Bà cụ Đường thật sự chưa từng gặp ai đổi trắng thay đen, không nói lý lẽ như vậy, hai người này có thể so sánh với ông bà cụ Dương.
“Đi thôi, đừng nói nữa.” Ba Trác vội kéo mẹ Trác đang định nói gì đó lại, mục đích hôm nay bọn họ đến là để Dương Tầm Chiêu thả Lam Lam ra, bây giờ mục đích đã đạt được, không cần phải khiến mọi chuyện quá khó xử.
“Hừ.” Mẹ Trác vẫn tức giận khịt mũi, sau đó mời đi cùng ba Trác.
“Hai người này sao có thể như vậy chứ?” Sắc mặt bà cụ Đường lúc này vẫn hơi tái, hiển nhiên bà rất tức giận.
“Không cần tức giận vì họ, sự việc đã bày ra đó, họ cũng không đổi trắng thay đen được. Không phải Thanh Thanh đã nói Trác Hiểu Lam đã bị đưa vào đồn cảnh sát và có đủ chứng cứ rồi sao? Trác Hiểu Lam phạm tội chắc chắn sẽ phải chịu phạt, cho dù họ có kiêu ngạo, phách lối hơn nữa cũng không có ích gì.” Ông cụ Đường cũng không ngờ lại thế này, nhưng những chuyện Trác Hiểu Lam đã làm, dù hai người kia có làm loạn nữa cũng vô ích.
“Vừa rồi họ nói tìm luật sự để kiện, nếu bọn họ chỉ dựa vào những quan hệ bình thường mà kiện thì chúng ta không sợ, chỉ sợ họ giở trò sau lưng, đến lúc đó liệu…” Bà cụ Đường nghĩ đến tác phong vừa rồi của ba mẹ Trác, trong lòng thực sự hơi lo lắng.
“Chuyện này bà không cần phải lo, Dương Tầm Chiêu làm việc mà bà còn không yên tâm? Dương Tầm Chiêu có thể để họ đổi trắng thay đen, có thể để họ đảo lộn trái phải sao? Dương Tầm Chiêu có thể để Thanh Thanh chịu uất ức sao?” Ông cụ Đường bật cười, câu này của ông có thể nói là đã cực kỳ tin tưởng năng lực của Dương Tầm Chiêu.
“Ừm, ông nói đúng.” Cuối cùng vẻ mặt bà cụ Đường cũng dịu đi, bà biết rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu, càng biết rõ sự bảo vệ của Dương Tầm Chiêu với Thanh Thanh.
“Lam Lam thật sự đã vào đồn cảnh sát rồi sao? Liệu có phải Hàn Nhã Thanh lừa chúng ta không?” Mẹ Trác ra khỏi nhà tổ nhà họ Đường rồi đột nhiên hơi lo lắng: “Tôi nghe nói Hàn Nhã Thanh đó rất xảo quyệt, người nhà họ Đường đó ai cũng đều tinh ranh.”
“Chắc không phải lừa chúng ta đâu.” Ba Trác cảm thấy điều mẹ Trác lo lắng không có thể xảy ra lắm, nhưng để an toàn, ông ta vẫn lấy điện thoại ra: “Để tôi gọi điện hỏi xem.”
“Dúng, đúng, ông mau hỏi đi, mau hỏi đi.” Mẹ Trác liên tục thúc giục.
Ba Trác lập tức gọi điện, câu trả lời ông ta nhận được quả nhiên là Trác Hiểu Lam đã bị đưa vào đồn, hơn nữa đúng như lời Hàn Nhã Thanh, đã có đủ bằng chứng để kết tội Trác Hiểu Lam, vậy nên bây giờ Trác Hiểu Lam đã bị cảnh sát khống chế.
“Thế nào? Tình hình thế nào?” Mẹ Trác thấy vẻ mặt ba Trác không đúng, nghĩ rằng Hàn Nhã Thanh lừa họ: “Có phải Hàn Nhã Thanh lừa chúng ta không? Có phải Lam Lam không ở đồn cảnh sát không? Tôi biết ngay Hàn Nhã Thanh rất xảo quyệt mà…”
Bà Trác nói rồi muốn xông vào nhà họ Đường một lần nữa để tính sổ với Hàn Nhã Thanh.
“Đúng là Lam Lam đang ở đồn cảnh sát, nhưng phó cục trưởng Lý nói Dương Tầm Chiêu đã đưa ra rất nhiều bằng chứng bất lợi cho Lam Lam, vậy nên bây giờ cảnh sát chỉ có thể nhốt Lam Lam lại.” Khi ba Trác nói lời này, vẻ mặt đã trầm xuống.
Ông ta thật sự không ngờ cảnh sát đã nhốt Lam Lam lại.
“Cái gì? Tại sao họ lại nhốt Lam Lam? Ai có thể đảm bảo những bằng chứng Dương Tầm Chiêu đưa ra là thật? Không được, chúng ta phải kiện, chúng ta phải cứu Lam Lam.” Mẹ Trác lúc này đã sốt ruột, nhưng bà ta vẫn tin con gái mình không thể làm sai được.
“Bây giờ tôi sẽ bảo các luật sự của công ty đến, Lam Lam là con gái chúng ta, tôi phải cứu nó.” Ba Trác lập tức gọi điện thông báo cho các luật sư của công ty. Bây giờ Trác Hiểu Lam đã bị đưa vào đồn cảnh sát, đã bị cảnh sát bắt chuyện này chắc chắn không thể giấu được nữa.
Bây giờ Trác Hiểu Lam đã bị đưa vào đồn cảnh sát và bị cảnh sát nhốt lại, chuyện này chắc chắn không thể che giấu được nữa.
Việc quan trọng nhất bây giờ là nghĩ cách cứu Lam Lam ra, dù dùng cách gì ông ta cũng không thể để con gái mình phải ngồi tù.
“Bây giờ chúng ta cũng đến đồn cảnh sát xem có chuyện gì đi.” Ba Trác gọi điện xong thì nhanh chóng lên xe.
Khi ba Trác và mẹ Trác đến đồn cảnh sát, nhóm luật sư của nhà họ Trác đã đến trước, luật sư của nhà họ Trác làm việc rất hiệu quả, họ đã nắm rõ tình hình.
“Tổng giám đốc Trác, bà Trác.” Luật sư Vương thấy ba mẹ Trác đến thì vội tới chào.
“Tình hình thế nào rồi? Lam Lam sao rồi?” Bây giờ điều mẹ Trác lo lắng nhất là tình hình của con gái.
“Vừa nãy tôi đã tìm hiểu rồi, những chứng cứ đưa ra đều rất bất lợi cho cô chủ, nếu theo quy định của pháp luật thì cô chủ có thể sẽ phải ngồi tù cả đời.” Luật sư Vương hiểu tâm trạng ba mẹ Trác lúc này, nhưng anh ta phải nói sự thật.
“Sao có thể? Chúng ta có thể đâm đơn kiện, có thể kiện họ, tôi không tin chúng ta không thắng họ.” Mẹ Trác hiển nhiên vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, bà ta vẫn rất hùng hồn.
“…”
Luật sự Vương nhìn mẹ Trác, do dự một chút rồi vẫn nói thật: “Nếu đệ đơn kiện thì khả năng thắng của chúng ta rất thấp.”
Luật sư Vương nói câu này đã là nể mẹ Trác lắm rồi, thật ra anh ta cảm thấy nếu kiện thì họ hoàn toàn không có khả năng thắng.
“Sao có thể? Sao có thể như thế? Rõ ràng là họ hãm hại Lam Lam…” Người mẹ Trác lảo đảo, bà ta lắc đầu thật mạnh, hiển nhiên không thể chấp nhận được sự thật này.
“Chứng cứ của họ rất đầy đủ, hơn nữa còn có nhân chứng…” Luật sư Vương thầm thở ra, sau đó mới nói tiếp: “Cậu chủ cũng là một trong số nhân chứng của họ.”
“Ý cậu là Trác Thanh? Trác Thanh định làm chứng cho họ?” Mẹ Trác trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Đó là chị gái ruột của nó mà, sao nó có thể giúp người ngoài hại chị gái mình chứ? Trác Thanh đâu? Tôi muốn hỏi nó rõ ràng.”
“Bây giờ chúng ta không thể gặp cậu chủ, cậu chủ là nhân chứng của đối phương, nếu cậu chủ không muốn gặp chúng ta thì chúng ta…”
“Tạo phản rồi, tôi là mẹ nó đấy, sao? Bây giờ tôi còn không được gặp nó nữa à?” Mẹ Trác nổi giận, hôm qua Trác Thanh nói giúp cho mấy người Dương Tầm Chiêu, bây giờ không ngờ Trác Thanh còn làm chứng cho Hàn Nhã Thanh, đúng là tức chết bà ta.
Nó có biết nó là người nhà họ Trác không?
Bây giờ Trác Thanh đang ở trong bệnh viện, ba mẹ Trác biết Trác Thanh bị thương, dù sao hôm qua chính Trác Thanh đã nói cho họ biết chuyện của Trác Hiểu Lam.
Nếu người khác đến nói ra chuyện này thì chắc chắn ba mẹ Trác sẽ không tin, nhưng dù chuyện này do Trác Thanh nói thì họ cũng không tin con gái mình lại làm ra chuyện đó.
Vết thương của Trác Thanh không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau khi phẫu thuật phải ở lại nhập viện, nghỉ ngơi dưỡng thương trong bệnh viện.
Ba mẹ Trác có thể cảm thấy Trác Thanh không nguy hiểm đến tính mạng nên không ở lại bệnh viện quá lâu, họ đang vội giải cứu con gái.
Từ hôm qua đến giờ, họ đều đang lo chuyện của Trác Hiểu Lam, không đến bệnh viện thăm Trác Thanh lại nữa.
Nếu như mẹ Trác đến thăm Trác Thanh, đương nhiên Trác Thanh không thể tránh không gặp, chỉ là lúc này mẹ Trác có vẻ không có thời gian đến gặp anh ta.
“Bà bình tĩnh trước đi, Trác Thanh là con trai chúng ta, đương nhiên nó sẽ gặp chúng ta, lát nữa chúng ta đến gặp nó là được.” Ba Trác không xốc nổi như mẹ Trác, ông ta không cảm thấy đây là vấn đề lớn, ông ta vẫn có cách xử lý con trai mình.
“Luật sư Vương, chúng ta kiện thì có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng?” Ba Trác vẫn ôm chút hy vọng, nếu đối phương là người bình thường thì ông ta có thể dùng một vài thủ đoạn dẹp yên sự việc. Nhưng đối phương là nhà họ Đường, còn có Dương Tầm Chiêu, ông ta muốn âm thầm động chân động tay sợ rằng cũng khó.
Luật sư Vương sửng sốt, đầu tiên anh ta nhìn bà Trác sau đó âm thầm thở dài, nói thật: “Không có cơ hội thắng, chứng cứ của họ quá đầy đủ, quá hoàn chỉnh, nếu thật sự đệ đơn kiện thì chúng ta không có cơ hội thắng.”
Sắc mặt ba Trác thay đổi nhanh chóng, ông ta nghĩ có thể sẽ rất khó nhằn, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
“Sao có thể? Rõ ràng là họ hãm hại Lam Lam, những chứng cứ của họ đều là giả, chỉ cần chúng ta…” Đến giờ mẹ Trác vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật.
“Bà Trác, những bằng chứng đó là thật, những bằng chứng đó quá đầy đủ, không tìm ra dù là một sai sót nhỏ nhất, không thể là giả được.” Luật sư Vương đã làm luật sư bao nhiêu năm, bằng chứng là thật hay giả, anh ta nhìn lướt qua là biết.
“Cậu là luật sư nhà nào đấy hả? Sao cậu còn nói giúp bọn họ?” Mẹ Trác không thể chấp nhận được chuyện này bèn giận dữ mắng.
“Được rồi, đừng làm ồn nữa.” Ba Trác đã ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, thật ra dù ông ta không chịu tin Trác Hiểu Lam làm những chuyện đó, nhưng ông ta vẫn hiểu con trai mình.
Con trai ông ta không thể nói dối, đừng nói đến việc nó không có lý do gì để hãm hại chị gái mình cả.
Lúc trước ba Trác theo mẹ Trác đến nhà họ Đường cũng là vì Dương Tầm Chiêu tự ý nhốt Trác Hiểu Lam, ông ta cảm thấy chuyện này do Dương Tầm Chiêu không đúng, ông ta cũng cảm thấy mình có thể nói lý một chút trong chuyện này.
“Cậu đã gặp cô chủ chưa?” Ba Trác nhíu chặt lông mày, hiển nhiên là đang nghĩ cách.
“Tôi gặp rồi, nhưng cô chủ không nói gì cả…” Luật sư Vương dừng lại, ý tứ đã quá rõ ràng, cô cả cũng coi như ngầm thừa nhận.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Lẽ nào thật sự để Lam Lam của chúng ta ngồi tù à? Ông mau nghĩ cách đi.” Mẹ Trác cũng ý thức được chuyện này có lẽ không đơn giản, dễ dàng như mình tưởng, vì thế cũng đã hơi lo lắng.
“Ông mau tìm người đi, chẳng phải ông có người quen trong đồn cảnh sát sao? Đi tìm họ đi, nghĩ cách cứu Lam Lam ra.” Bây giờ mẹ Trác chỉ một lòng muốn cứu con gái ra, cho dù bà ta đã biết con gái thật sự làm sai, bà ta cũng không cảm thấy đó là một vấn đề lớn.
Luật sư Vương mím môi muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ bà Trác lúc này lại thôi.
Luật sư Vương biết những chứng cứ đó là do cậu ba Dương đích thân gửi đén, hơn nữa lần này cô Trác đã nhắm vào cô cả nhà họ Đường.
Giám đốc Trác quen người ở đồn cảnh sát, chẳng nhẽ cậu ba Dương không quen?
Nhà họ Đường không có ai quen chắc?
Nếu nói về thực lực thì nhà họ Trác không so được với nhà họ Đường, lại càng không so được với cậu ba Dương.
Vò vậy luật sư Vương cảm thấy tìm người giải quyết cũng vô ích.
Nếu cô Trác không sai thì có thể đi tìm người, nhưng bây giờ rõ ràng là lỗi của cô Trác, hơn nữa những việc cô Trác làm dù anh ta nhìn cũng thấy đáng sợ.
“Được rồi, bà đừng làm ồn nữa, tôi đi tìm phó cục trưởng Lý.” Ba Trác bị mẹ Trác ồn ào phát bực, nhưng vẫn đồng ý đi tìm người.
Luật sư Vương nhìn ba Trác, trong mắt loé lên vài phần kinh ngạc, anh ta vốn tưởng giám đốc Trác là người sáng suốt, nhưng không ngờ…
Bây giờ tìm phó cục trưởng Lý cũng vô ích, chỉ sợ phó cục trưởng Lý bây giờ cũng không gặp giám đốc Trác thôi.
Luật sư Vương thấy ba Trác định gọi cho phó cục trưởng Lý thì không nói gì nữa.
“Giám đốc Trác à.” Điện thoại đổ chuông vài lần mới có người nghe máy.
“Cục trưởng Lý à, bây giờ ông có đang ở đồn cảnh sát không? Tôi…” Ba Trác quá sốt ruột nên cũng bớt đi những lời khách sáo.
“Giám đốc Trác, bây giờ tôi không ở đồn cảnh sát, tôi đang làm việc ở ngoài.” Giọng phó cục trưởng Lý truyền tới, ý từ chối đã quá rõ ràng.
Ba Trác sững sờ, ông ta không ngốc, đương nhiên nghe ra lời từ chối của phó cục trường Lý, ông ta vẫn phải cố nhẫn nhịn: “Vậy tôi ở đồn cảnh sát chờ ông về.”
“Ông không cần chờ tôi, hôm nay tôi không về đó đâu. À, mấy ngày tới tôi cũng không về đâu, tôi đang đi công tác.” Trong giọng phó cục trưởng Lý đã có sự khó chịu.
“Cục trưởng Lý, ông cũng biết chuyện của Lam Lam đó. Ông cũng nhìn con bé lớn lên, bây giờ Lam Lam xảy ra chuyện ông không thể mặc kệ.” Ba Trác biết cục trưởng Lý không muốn gặp mình, ông ta cũng không nhiều lời nữa, nếu không gặp thì nói luôn trong điện thoại.
“Giám đốc Trác, chuyện này ông tìm tôi cũng vô ích, tôi thật sự không có cách nào khác.” Nếu ba Trác đã nói rõ ra thì phó cục trưởng Lý cũng sẽ tỏ rõ thái độ.
“Tôi biết chuyện này sẽ khiến ông khó xử, ông nghĩ cách cứu Lam Lam giúp tôi với, không thể để Lam Lam ngồi tù được.” Ba Trác vẫn chưa chịu thôi, ông ta cũng biết chắc chắn phó cục trưởng Lý kiêng kỵ nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu: “Ông yên tâm, ông cứu Lam Lam nhà chúng tôi sẽ không quên ơn ông đâu.”
“Giám đốc Trác, không phải tôi không giúp, tôi thật sự hết cách, chuyện này đối phương đưa ra chứng cứ quá đầy đủ, ông không thể vì chuyện riêng mà làm trái pháp luật được, đúng không?” Phó cục trưởng Lý hiển nhiên đã hơi tức giận, con mẹ nó chuyện này thì ơn tình cái gì?
Trác Hiểu Lam làm ra chuyện như vậy, họ làm ba mẹ mà không biết sao? Còn có mặt mũi bảo ông ta cứu?
Ông ta cứu làm sao được?
Pháp luật ở đó, Trác Hiểu Lam làm những chuyện ấy, cho dù bị nhốt cả đời cũng vẫn còn nhẹ, hơn nữa người và chứng cứ đều do cậu ba Dương đích thân đưa tới, ai dám cứu? Không cần mặt mũi nữa sao?
“Giám đốc Trác, cách duy nhất bây giờ là bảo cậu ba Dương rút đơn kiện, bảo cô cả nhà họ Đường rút đơn kiện.” Phó cục trưởng Lý vẫn không đành lòng lắm, chỉ cho ba Trác một con đường, cũng là cách duy nhất hiện nay: “Không phải quan hệ nhà họ Trác và nhà họ Dương vẫn luôn rất tốt sao? Các ông đến nhà họ Đường cầu xin ông cụ Đường, cầu xin cô Đường, xem họ có thể giơ cao đánh khẽ không.”
Phó cục trưởng Lý tốt bụng nhắc nhở, sau đó cúp máy.
Quan hệ của ông ta với ba Trác khá tốt, trước đây ông ta đã giúp ba Trác vài lần, nhưng lần này Trác Hiểu Lam động đến nhà họ Đường, đối đầu với Dương Tầm Chiêu, hơn nữa chuyện cô ta làm đúng là tự tìm chết, chứng cứ đầy đủ, ông ta có thể làm gì?
“Nói thế nào? Ông ta bảo sao?” Mẹ Trác thấy ba Trác trầm mặt không nói thì sốt ruột hỏi.
“Không có cách nào, ông ấy không chịu gặp tôi, chắc chắn sẽ không giúp đâu.” Ba Trác không ngốc, thái độ phó cục trưởng Lý đã quá rõ ràng, đương nhiên ông ta cũng hiểu.
“Sao ông ta có thể như vậy chứ? Bình thường ông ta nhận biết bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Trác chúng ta, đến lúc mấu chốt sao có thể…” Mẹ Trác tức giận, bắt đầu oán trách.
“Được rồi, bà bớt nói lại đi.” Ba Trác lúc này cũng đã rất khó chịu, cơn giận cũng nổi lên. Đây là đồn cảnh sát, mặc dù bọn họ đứng ở góc khuất không có người, nhưng cũng không thể đảm bảo không bị ai nghe thấy.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Lam Lam phải làm sao bây giờ?” Mẹ Trác bị ông ta quát mà vừa lo vừa tủi thân, nước mắt trực trào: “Ông mau nghĩ cách đi, tìm người khác đi.”
“Phó cục trưởng Lý đã không chịu giúp rồi, tôi còn có thể tìm ai nữa?” Ba Trác thật sự rất bực bội, ông ta cũng sốt ruột, nhưng bây giờ ông ta càng ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, ông ta biết phó cục trưởng Lý không dám giúp mình.
Phó cục trưởng Lý không muốn đắc tội nhà họ Đường, không muốn đắc tội Dương Tầm Chiêu, ông ta đã không dám giúp rồi thì chẳng ai dám giúp nữa.
Hơn nữa vừa rồi luật sư Vương đã nói nếu kiện thì họ cũng không có cơ hội thắng, điều này cũng cho thấy những việc này đúng là Trác Hiểu Lam làm, sẽ không có ai dám giúp họ chuyện này.
“Tào Du là cục trưởng cục cảnh sát, chúng ta có thể tìm Tào Du giúp đỡ, tìm nhà họ Tần giúp.” Mắt mẹ Trác sáng lên, nhanh chóng đưa ra một đề nghị mà bà ta cho là tốt: “Quan hệ của chúng ta với nhà họ Tần cũng khá tốt, hơn nữa quan hệ của Trác Thanh với Tào Du cũng rất tốt.”
“Bà không có não à? Quan hệ của Trác Thanh với Tào Du có tốt hơn quan hệ của Dương Tầm Chiêu với Tào Du không? Hơn nữa còn có Đường Lăng, Đường Lăng mới là anh cả của họ, mà trong nhóm mấy đứa nó Dương Tầm Chiêu có tầm ảnh hưởng không hề kém Đường Lăng, Trác Thanh so với Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng còn cách xa lắm.” Đương nhiên ba Trác biết Tào Du là cục trưởng cục cảnh sát, nhưng ba Trác không cần nghĩ cũng biết Tào Du sẽ giúp Dương Tầm Chiêu, giúp nhà họ Đường.
Cho nên ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm Tào Du.
“Tào Du là cục trưởng cục cảnh sát, cũng không thể nhìn Lam Lam nhà chúng ta bị họ hãm hại không quan tâm được đúng không?” Mẹ Trác nghe lời này của ba Trác vẫn thấy bất mãn nên mới nói lại.
Luật sư Vương nghe thấy lời này của mẹ Trác thì không khỏi giật giật khoé môi. Chuyện này đã có chứng cứ rành rành, sự thật đã bày ra đó, rõ ràng là lỗi của Trác Hiểu Lam, ngay cả cậu chủ Trác cũng đã ra mặt làm chứng, bây giờ mẹ Trác còn luôn miệng nói là người khác hãm hại Trác Hiểu Lam?
Rốt cuộc bà ta đang nghĩ gì vậy?
Bình luận facebook