Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1376-1380
Ba Trác nhìn mẹ Trác, lông mày nhíu lại thật chặt, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Không thể để Lam Lam ngồi tù được đúng chứ?” Mẹ Trác thấy chồng không nói gì lại càng sốt ruột hơn.
“Phó cục trưởng Lý nói cách duy nhất bây giờ là để Dương Tầm Chiêu và bên phía nhà họ Đường rút đơn kiện, nếu họ không truy cứu thì Lam Lam mới có thể không sao.” Ba Trác nói câu này hơi khó khăn, ông ta cũng muốn có cách khác nhưng bây giờ ông ta không thể không đối mặt với hiện thực.
“Bảo họ rút đơn kiện? Phải làm sao họ mới rút đơn?” Mẹ Trác sững sờ, không biết có phải do nhất thời không hoàn hồn không.
“Đến cầu xin họ rút đơn, cầu xin họ tha thứ.” Lúc này giọng ba Trác đã hơi khàn, nghĩ đến lúc trước mình đến nhà họ Đường làm loạn, bây giờ lại tới cầu xin họ?
Trong lòng ba Trác không thích, nhưng nghĩ đến con gái, ông ta lại hơi do dự.
“Tổng Giám đốc Trác, đây quả thực là cách duy nhất rồi, nếu đối phương rút đơn thì chuyện này vẫn có thể xoay sở.” Luật sư Vương hiểu rất rõ tính nghiêm trọng của sự việc, vậy nên anh ta biết rằng đây thật sự là cách duy nhất.
Lời khuyên của phó cục trưởng Lý thật sự rất hay.
“Đi cầu xin họ? Bảo tôi đi cầu xin họ? Rõ ràng là họ hãm hại Lam Lam, tại sao chúng ta phải đi cầu xin họ?” Sau khi hoàn hồn lại, mẹ Trác tỏ vẻ tức giận, không cam lòng.
“Thưa bà, chuyện lần này thật sự là lỗi của cô cả, bây giờ chúng ta nên tìm cách giải quyết vấn đề chứ không phải trốn tránh trách nhiệm.” Luật sư Vương thật sự không hiểu nổi đầu óc bà Trác thế nào, bà ta có logic kiểu gì? Sự việc đã bày ra trước mặt, sao bà ta vẫn có thể nói ra câu bị người khác hãm hại chứ?
“Cậu im đi, im đi, không thể là lỗi của Lam Lam được, Lam Lam sẽ không làm sai.” Mẹ Trác đến giờ vẫn tin con gái mình không thể làm sai.
“Đủ rồi, chuyện này đã rõ ràng rồi, đúng là lỗi của Lam Lam.” Ba Trác cũng không muốn thừa nhận điều này, nhưng ông ta biết đây là sự thật, không thể phủ nhận.
Nếu không phải lỗi của Trác Hiểu Lam, ông ta có thể làm lớn chuyện, đến lúc đó nhà họ Đường cũng không thể không sợ.
Chính vì biết là lỗi của Trác Hiểu Lam nên ông ta mới biết rõ hơn sự khó giải quyết của chuyện này.
Mẹ Trác còn muốn phản bác nhưng thấy sắc mặt âm trầm của ba Trác, lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
“Cho dù Lam Lam có lỗi thì họ cũng không thể tàn nhẫn như vậy, không thể để Lam Lam ngồi tù được.” Chính tai mẹ Trác nghe thấy câu này của ba Trác, cuối cùng cũng thừa nhận rằng Trác Hiểu Lam đã sai. Nhưng trong lòng bà ta, dù con gái có sai thì người nhà họ Đường cũng không thể làm như vậy, không thể để con gái ngồi tù.
Luật sư Vương thật sự không nói nên lời, những việc Trác Hiểu Lam làm thật sự là điên rồ, những việc đó để cô ta ngồi tù cả đời vẫn còn nhẹ, thật sự không phải nhà họ Đường và cậu ba Dương tàn nhẫn.
Hơn nữa làm sai vốn nên nhận hình phạt, tại sao bà Trác lại thấy Trác Hiểu Lam không nên ngồi tù?
Bình thường anh ta biết bà Trác thương yêu con gái, nhưng không ngờ cách yêu thương của bà ta lại không phân rõ phải trái thế này, chẳng trách Trác Hiểu Lam lại làm ra những chuyện đó.
“Tình huống bây giờ chỉ khi nhà họ Đường và cậu ba Dương rút đơn kiện thì Lam Lam mới được thả ra, bây giờ bà theo tôi đến nhà họ Đường, cầu xin họ rút đơn.” Lúc trước ba Trác không ngờ sự việc lại nghiêm trọng thế này, nghĩ lại thái độ của mình khi ở nhà họ Đường lúc trước, ông ta thật sự ảo nảo. Biết trước như vậy ông ta đã không chọc giận ông bà cụ Đường. Nhưng ông ta biết ông cụ Đường rất khoan dung, bây giờ đến cầu xin ông cụ Đường, có lẽ ông vẫn niệm tình xưa cũ mà thương xót Lam Lam.
Chỉ cần ông cụ Đường đồng ý thì chắc chắn Hàn Nhã Thanh sẽ nghe lời ông cụ.
“Bây giờ thật sự phải đi cầu xin họ sao? Vừa nãy tôi mới cãi nhau với họ, bây giờ lại đến cầu xin họ, tôi…” Bà Trác bình thường cao ngạo đã quen, bà ta thật sự không làm được việc cầu xin người khác, nói gì đến việc trước đó vừa mới cãi nhau với người ta.
“Cứ nói lúc trước là chúng ta hiểu lầm, bây giờ chúng ta đến để nhận lỗi.” Mắt ba Trác loé lên, lại bổ sung thêm: “Lần này đến chúng ta cầu xin ông cụ Đường, ông ấy dễ nói chuyện hơn, chỉ cần ông ấy đồng ý thì chuyện này sẽ dễ giải quyết.”
“… Được rồi.” Mẹ Trác thật sự không muốn đến cầu xin người khác, nhưng nghĩ đến con gái mình vẫn đang bị nhốt trong đồn cảnh sát, bà ta chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
“Hay là chúng ta đến tìm Trác Thanh trước, vừa nãy luật sư Vương cũng nói Trác Thanh là nhân chứng của bọn họ. Nếu Trác Thanh không ra mặt giúp họ làm chứng, có phải sẽ có lợi cho Lam Lam không?” Mẹ Trác nghĩ đến việc mặt dày đi cầu xin người khác, mặc dù cầu xin ông cụ Đường nhưng bà ta vẫn miễn cưỡng.
Bà ta cảm thấy so với việc cầu xin ông cụ Đường, chi bằng tìm con trai mình.
Con trai là do bà ta sinh ra, lại là em trai ruột của Lam Lam, không có lý do gì giúp người khác mà không giúp người nhà mình.
Ba Trác mím môi, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng được, đến tìm Trác Thanh trước, nó đang bị thương nằm viện, chúng ta đến xem nó hồi phục thế nào.”
Lúc này cuối cùng ba Trác cũng nhớ ra con trai mình đang bị thương vẫn nằm trong viện.
“Đúng, đúng, tôi đi mua ít hoa quả, mua mấy thứ Trác Thanh thích ăn. Bây giờ chúng ta vào bệnh viện, nhân chứng của họ là Trác Thanh, nếu Trác Thanh không giúp họ làm chứng mà giúp Lam Lam, đến lúc đó Lam Lam sẽ không sao nữa. Chắc chắn Trác Thanh bị họ lừa nên mới giúp họ, chỉ cần chúng ta nói rõ ràng với Trác Thanh, thằng bé sẽ hiểu thôi.” Mẹ Trác đến giờ vẫn thấy con gái mình không sai, người sai là nhà họ Đường, con trai bà ta cũng bị người khác lừa.
“Đến bệnh viện gặp Trác Thanh đã rồi tính tiếp.” Ba Trác vẫn khá tỉnh táo, ông ta không lạc quan như mẹ Trác, nhưng ông ta cảm thấy cách nói này của bà ta cũng không phải không có lý.
Hai người mua ít đồ rồi đến thẳng bệnh viện.
Trác Thanh nằm ở bệnh viện của nhà, có người chăm sóc đặc biệt, nhưng sau khi Viên Ngữ biết Trác Thanh bị thương vẫn luôn ở lại phòng bệnh, không rời đi nửa bước.
Ba Viên cũng được đưa vào bệnh viện của Trác Hiểu Lam, khi ấy ba Viên bị đánh ngất, không sợ hãi nên không sao, tình hình của ông khá ổn. Năm đó Trác Hiểu Lam đã làm phẫu thuật tim cho ông, thật ra ca phẫu thuật rất thành công, nhưng để khống chế Viên Ngữ, để cô rời xa Trác Thanh nên Trác Hiểu Lam cố ý nói bệnh tình ba Viên nghiêm trọng, sau đó bảo ông ở lại biệt thự nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Chuyện tám năm trước đã sáng tỏ, hiểu lầm cũng được hoá giải, tâm bệnh của Trác Thanh đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ Trác Thanh bị thương, có Viên Ngữ ở bên cạnh, trong lòng Trác Thanh rất vui.
Sau tám năm lại được ở bên nhau, mặc dù có khoảng cách tám năm nhưng mọi hành động của hai người đều đầy ắp sự dịu dàng và ấm áp.
Tám năm qua, tình cảm của hai người vẫn không thay đổi, cả hai vẫn yêu nhau sâu đậm nên hiểu lầm được xoá bỏ, hai người lại về bên nhau, mà tình cảm còn gắn bó hơn tám năm trước, dù sao cũng đã được thử nghiệm bằng thời gian tám năm.
Mẹ Trác đi vào phòng bệnh, vừa nhìn đã thấy Viên Ngữ đang ngồi bên giường không biết cô nói gì mà nở nụ cười tươi rói.
Mẹ Trác sững sờ, sau đó săc mặt trầm xuống. Hôm qua khi bà ta đến, ba Viên vẫn chưa tỉnh nên Viên Ngữ vẫn ở bên ông, mẹ Trác không gặp cô.
Mẹ Trác không thích Viên Ngữ, từ lần gặp đầu tiên tám năm trước bà ta đã không thích. Một cô gái nghèo bước ra từ miền núi, quê mùa muốn chết, cũng chẳng xinh đẹp, không có khí chất, không có tu dưỡng, những điều các cô gái nhà giàu biết thì cô không biết. Sao có thể lấy con trai bà ta được? Sao có thể vào làm dâu nhà họ Trác được?
Nhưng lúc đó bà cụ Trác có vẻ rất thích Viên Ngữ, hơn nữa lúc đó Trác Thanh bị Viên Ngữ làm cho mê muội, mẹ Trác không dám thể hiện ra mặt nên mới bảo Trác Hiểu Lam âm thầm dùng kế ép Viên Ngữ tự bỏ đi.
Mẹ Trác rất yên tâm Trác Hiểu Lam làm việc, kết quả bà ta cũng rất hài lòng. Bà ta vốn cho rằng tám năm trước hai người đã hoàn toàn chia tay.
Không ngờ giờ phút này lại có thể gặp lại Viên Ngữ ở đây, nhìn hai người có vẻ đã hoà thuận như xưa?
Mẹ Trác bước vào phòng, nhìn thấy Viên Ngữ đang nhìn Trác Thanh đầy trìu mến, sắc mặt lại càng trầm hơn. Bà ta không ưa nhất việc con trai mình bị người phụ nữ này quyến rũ.
Tuy nhiên, trước mặt Trác Thanh nên mẹ Trác phải nhịn, không nói lời gì quá đáng.
Mẹ Trác vẫn chưa biết Trác Thanh đã biết toàn bộ sự thật năm ấy, nếu bà ta biết có lẽ sẽ không nhịn đâu.
“Ba, mẹ.” Trác Thanh nhìn thấy họ đến thì chào, vẻ mặt Trác Thanh trở nên căng thẳng, anh nhìn Viên Ngữ, sau đó trịnh trọng giới thiệu: “Đây là Viên Ngữ, trước đây ba mẹ đều gặp rồi.”
Trác Thanh không nhắc đến chuyện khác, dù sao cũng là ba mẹ mình, anh muốn giữ lại chút thể diện cho họ.
“Ừm, trước đây các con đã quen nhau rồi, cũng coi như là bạn bè, con bị thương con bé đến thăm con cũng là chuyện bình thường.” Mẹ Trác cố nặn ra một nụ cười, trong lời nói rõ ràng có ý khác.
“Mẹ, con sẽ kết hôn với Viên Ngữ, sau khi vết thương của con khỏi được ra viện, chúng con sẽ đi đăng ký rồi tổ chức đám cưới.” Trác Thanh là người thông minh, đương nhiên nghe ra được ý của mẹ mình. Tám năm trước vì hiểu lầm nên anh đã khiến Viên Ngữ chịu uất ức, bây giờ anh sẽ không để cô chịu thêm uất ức nào nữa.
Tám năm trước anh đã bàn đến chuyện kết hôn với Viên Ngữ, anh từng cầu hôn cô, cô cũng đã đồng ý rồi, anh nợ cô một đám cưới.
Bây giờ anh sẽ bù lại cho cô, không thiếu thứ gì, dù là ai cũng không thể ngăn cản anh.
“Con… các con?” Mẹ Trác giật mình, tuy vừa nãy bà ta đã nhìn ra sự âu yếm ngọt ngào giữa hai người, nhưng bây giờ chính tai nghe Trác Thanh nói ra những lời như vậy vẫn không chấp nhận được.
“Không phải các con đã chia tay rồi sao? Tám năm trước cô ta đối xử với con thế nào, con quên rồi sao?” Trong lòng mẹ Trác tức giận, hiển nhiên đã quên chuyện tám năm trước sai Trác Hiểu Lam làm.
“Mẹ, con đã biết hết chuyện tám năm trước rồi.” Trác Thanh vốn không muốn vạch mặt nhưng mẹ Trác đã nói đến đây rồi, đương nhiên anh phải nói rõ, anh sẽ không khiến Viên Ngữ phải bị bắt nạt thêm nữa.
Mẹ Trác sững sờ, hai mắt tròn xoe, môi mấp máy nhất thời nói không nên lời.
“Được rồi, nói chuyện chính trước.” Ba Trác biết bây giờ không phải lúc cãi nhau, chuyện giữa Trác Thanh và Viên Ngữ cũng không phải cãi nhau vài câu là có thể giải quyết.
Trác Thanh cuả hiện tại đã không còn là Trác Thanh của tám năm trước, sẽ không dễ dàng mắc bẫy nữa.
“Chuyện chính, đúng, chuyện chính.” Mẹ Trác được ba Trác nhắc nhở mới nhớ mình vẫn còn có chuyện quan trọng hơn.
“Trác Thanh à, nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu muốn khiến chị con ngồi tù, con nhất định phải giúp chị con, bây giờ chỉ có con mới giúp được chị thôi.” Mẹ Trác lập tức thay đổi chủ đề, bây giờ cứu con gái ra mới là chuyện quan trọng nhất.
“Mẹ muốn con phải giúp thế nào?” Mắt Trác Thanh thoáng trầm xuống, anh đã biết trước mục đích ba mẹ đến đây.
“Con đừng làm nhân chứng cho nhà họ Đường nữa, con hãy làm nhân chứng cho chị gái con, con hãy giúp chị con kiện mấy người nhà họ Đường.” Mẹ Trác nói câu này rất hùng hồn, dường như không hề cảm thấy có gì bất ổn.
Viên Ngữ nghe thấy câu này của mẹ Trác mà sửng sốt, nhưng cô cũng không nói gì.
Trác Thanh không khỏi cười khẩy: “Chị đã làm sai biết bao nhiêu chuyện, tất cả mọi chuyện đều do chị gieo gió gặt bão. Mẹ bảo con nói dối làm giả nhân chứng, mẹ muốn tống con trai mẹ vào tù sao?” Trác Thanh biết mẹ mình lúc nào cũng thiên vị chị gái hơn, nhưng anh không ngờ bà ta lại không có giới hạn như thế.
“Con xin lỗi, con không làm được, con muốn nghỉ ngơi, mời ba mẹ về cho.” Trác Thanh cảm thấy lòng nguội lạnh, anh không muốn nói thêm nữa, vì anh không muốn cãi nhau với họ, không muốn khiến mọi chuyện trở nên quá khó coi.
Trác Thanh nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại, mặc cho ba mẹ Trác có nói thêm gì anh cũng không quan tâm.
Cuối cùng ba mẹ Trác thật sự không còn cách nào, đành phải ra về.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, ba mẹ Trác cũng chỉ có thể đến nhà họ Đường cầu xin ông cụ.
Chẳng mấy chốc hai người đã lại tới nhà họ Đường, quản gia nhà họ Đường trông thấy hai người họ cũng chỉ hờ hững nhìn lướt qua, sau đó quay người vào trong, vờ như không thấy!
Sáng nay hai người họ đã chọc giận ông bà cụ rất tức giận, mãi mới đuổi được đi, bây giờ lại tới làm gì?
“Quản gia, quản gia.” Ba Trác thấy thái độ của quản gia thì lòng khó chịu, nhưng ông ta nghĩ đến lần này mình tới để cầu xin người khác nên không thể tức giận, chẳng những không được tức giận mà thái độ còn phải tốt hơn.
“Có chuyện gì?” Quản gia nhà họ Đường không phải người không biết phép lịch sự, ba Trác đã gọi lại thì ông cũng chỉ có thể dừng bước.
“Phiền quản gia vào thông báo một tiếng, tôi muốn gặp ông cụ Đường, tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp ông ấy.” Ba Trác sợ quản gia cứ thế đi luôn nên thái độ lúc này vô cùng thành khẩn.
“Mới sáng sớm hai người đã tới nhà họ Đường làm ầm ĩ khiến bà chủ nhà chúng tôi cực kỳ tức giận, bây giờ các người còn muốn gặp ông chủ của chúng tôi?” Vẻ mặt quản gia phẫn nộ, người này có còn thể diện không?
“Chuyện lúc sáng là hiểu lầm, bây giờ chúng tôi đã hiểu rõ sự việc rồi, chúng tôi biết sai rồi nên lần này chúng tôi tới để xin lỗi, mong quản gia hãy đi thông báo.” Ba Trác biết mục đích lần này mình tới, vậy nên thái độ cực kỳ chân thành!
Quản gia nghe ông ta nói muốn tới xin lỗi thì vẻ mặt mới dịu đi đôi chút, nhưng nghĩ đến chuyện sáng nay, quản gia chắc chắn không thể cứ thế cho ba mẹ Trác vào: “Vậy hai người chờ một chút, tôi đi hỏi ông chủ.”
“Được, được.” Thái độ ba Trác lúc này cực kỳ tốt, không dám thể hiện ra chút bất mãn.
Lần này ông ta tới để cầu người, nếu thái độ không tốt thì có lẽ còn chẳng được vào cửa.
“Ông chủ, bà chủ, hai người nhà họ Trác lại tới rồi.” Quản gia vào đại sảnh, thấy ông cụ Đường và bà cụ Đường đều đang ngồi ở đây.
“Bọn họ lại tới làm gì? Họ còn ngại sáng nay làm loạn chưa đủ à?” bà cụ Đường vừa mới nguôi giận, bây giờ nghe ba mẹ Trác lại tới, lửa giận lại xông lên: “Vẫn chưa thôi à? Không phải Trác Hiểu Lam đã được đưa vào đồn cảnh sát rồi sao?”
“Họ nói lần này họ tới để xin lỗi, họ đã biết rõ chân tướng sự việc rồi.” Quản gia biết bà cụ Đường đang giận, thật ra ông cũng giận nhưng người ta nói là đến xin lỗi, thái độ cũng tốt nên ông cũng không thể cứ thế đuổi người.
“Bọn họ đã gặp Trác Hiểu Lam hỏi rõ ràng rồi à? Biết đã hiểu lầm chúng ta rồi sao?” Bà cụ Đường sững sờ, cơn giận nguôi đi một chút: “Được rồi, bảo họ không cần xin lỗi, tôi không muốn gặp họ.”
Bà cụ Đường nghĩ đến những lời chỉ trích đổi tắng thay đen sáng nay của mẹ Trác, nghĩ đến cuộc tranh cãi của họ, bà thật sự không muốn gặp, cũng chẳng cần lời xin lỗi của họ.
“Vâng, bây giờ tôi sẽ đi nói với họ.” Quản gia hiểu ý bà cụ Đường, không chút do dự, quay người bước ra ngoài. Có thể thấy quản gia cũng không muốn cho loại người như ba mẹ Trác vào.
Cảnh ba mẹ Trác làm loạn sáng nay thật sự quá khó coi.
Tuy nhiên dù quản gia đã giải thích tình hình, nhưng ba mẹ Trác vẫn không chịu đi.
“Chúng tôi thật sự đến để xin lỗi mà.” Ba Trác hơi ngạc nhiên, không ngờ ông ta đã nói rõ là mình đến xin lỗi mà vẫn bị ngăn ở ngoài. “Bà chủ nói rồi, các ông không cần xin lỗi, bà chủ chúng tôi độ lượng, không so đo với các người.”
“Tôi biết lúc trước đúng là chúng tôi đã sai, là chúng tôi khiến ông bà Đường nổi giận, vậy nên tôi nhất định phải gặp mặt xin lỗi ông bà, nếu không tôi không an tâm.” Ba Trác biết muốn nhà họ Đường rút đơn kiện thì phải cầu xin ông cụ Đường đồng ý, vậy nên nhất định phải gặp được ông cụ.
“Đã nói là không cần xin lỗi rồi mà, ông bà chủ chúng tôi không so đo với mấy người, ông bà về đi.” Quản gia thấy người này rất phiền, nếu thành tâm đến xin lỗi thì không nên quấn lấy mãi như thế.
Trong lòng mẹ Trác tức giận, vừa định lên tiếng thì ba Trác đã kéo bà ta lại, sau đó kéo bà ta quỳ xuống đất: “Quản gia, xin ông vào thông báo lại lần nữa. Chúng tôi thật sự đến để xin lỗi, nếu ông bà Đường không tha thứ cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ không đứng lên.”
Quản gia thấy thế thì giật mình, ông không ngờ ba mẹ Trác lại quỳ xuống như vậy, thái độ còn rất thành khẩn, nhưng ông vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Đây là ép ông chủ phải gặp họ sao?
Tuy nhiên ba mẹ Trác quỳ trước cửa cũng không hay, quản gia nghĩ một lúc rồi lại vào địa sảnh: “Ông chủ, bà chủ, bọn họ quỳ ở ngoài không chịu đi ạ.”
“Tôi đã nói không cần xin lỗi rồi sao họ vẫn không chịu đi? Mà ông vừa nói gì? Quỳ ở ngoài?” Bà cụ Đường giật mình: “Sao thế?”
“Bọn họ nói nhất định phải gặp được ông bà chủ rồi xin lỗi, nếu không trong lòng không an tâm. Tôi đã nói với họ rằng ông bà không cần lời xin lỗi của họ, không so đo với họ, sau đó bọn họ quỳ xuống luôn.” Quản gia cảm thấy cạn lời, trên đời này đúng là loại người nào cũng có.
“Bọn họ đang làm gì vậy? Có ai đến xin lỗi thế này không? Nếu thật sự thành tâm đến xin lỗi thì phải xem tâm trạng chúng tôi thế nào chứ đúng không? Tôi đã nói không gặp rồi mà vẫn không chịu đi, bọn họ thành tâm xin lỗi sao? Chắc chắn là có mục đích khác.” Bà cụ Đường cũng giật mình. Loại người gì vậy chứ? Cũng không thể trách bà cụ Đường nghĩ theo chiều hướng xấu, thật sự là hành vi sáng nay của mẹ Trác quá phản cảm.
“Bọn họ muốn quỳ thì cứ quỳ đi, mặc kệ họ.” Bà cụ Đường cảm thấy khó chịu, có ai đến xin lỗi như vậy không?
“Bọn họ quỳ ở ngoài bị người khác nhìn thấy, ai không biết lại nói linh tinh. Để họ vào đi, nghe xem họ nói thế nào.” Mặc dù trong lòng ông cụ Đường bất mãn, nhưng ông sợ hai người họ quỳ ở ngoài sẽ mang lại ảnh hưởng xấu. Gần đây nhà họ Dương có quá nhiều chuyện, ông không muốn có thêm rắc rối không cần thiết nữa.
“Ông nghĩ họ thật sự đến để xin lỗi sao? Sao tôi lại thấy không giống.” Bà cụ Đường không đồng ý lắm, bà luôn cảm thấy chuyện này có gì không đúng.
“Chắc chắn vừa nãy họ đã đến đồn cảnh sát, gặp được Trác Hiểu Lam hỏi rõ ràng rồi, biết chân tướng sự việc nên tới xin lỗi chúng ta cũng là việc có thể xảy ra.” Ông cụ Đường trước nay luôn bao dung, ông luôn muốn suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực.
“Chúng ta cũng không thể để họ quỳ bên ngoài được, để họ vào đi, nghe xem họ nói thế nào chẳng phải sẽ biết có chuyện gì sao.” Ông cụ Đường suy nghĩ tổng thể, không muốn khiến mọi chuyện quá khó xử.
“Được rồi, vậy nghe theo ông, bảo họ vào đi, xem xem họ xin lỗi thế nào. Họ quỳ xuống chắc cũng đủ thành khẩn rồi, nghe xem họ nói gì.” Bà cụ Đường cũng biết để người ta quỳ ở ngoài cũng không hay, bà cũng muốn biết rốt cuộc hai người họ muốn làm gì.
Quản gia nhanh chóng đưa ba mẹ Trác vào.
“Ông cụ Đường, bà cụ Đường, chuyện sáng nay là chúng tôi không đúng, chúng tôi tới đây để xin lỗi ông bà.” Ba Trác vừa vào đã xin lỗi, thái độ cực kỳ chân thành.
“Đúng, là chúng tôi sai, chúng tôi xin lỗi.” Mẹ Trác cũng xin lỗi dưới sự lôi kéo của ba Trác, mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng nghĩ đến con gái, bà ta vẫn nhịn.
“Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của hai người, chúng tôi sẽ không so đo chuyện sáng nay, hai người về đi.” Bà cụ Đường liếc nhìn họ, nếu hai người họ muốn gặp để xin lỗi thì bây giờ bà đã chấp nhận lời xin lỗi rồi, cũng bày tỏ không trách họ, họ cũng nên đi rồi chứ?
Lần này ba mẹ Trác tới không chỉ để xin lỗi, nên đương nhiên không thể cứ vậy ra về.
“Ông cụ Đường, chuyện sáng nay thực sự là lỗi của chúng tôi, mong ông tha thứ.” Ba Trác quyết định tấn công ông cụ Đường trước, vậy nên lúc này ông ta bước lên trước vài bước, đi tới trước mặt ông cụ.
“Vừa nãy vợ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện này cho qua đi, nếu không còn chuyện gì khác thì hai người về đi.” Ông cụ Đường nghe thấy lời của ba Trác thì khẽ nhíu mày, xem ra vợ ông thật sự đã đoán đúng, hai người này không phải tới để xin lỗi.
Mà ba Trác còn tấn công ông trước, ông cụ Đường thầm cười khẩy trong lòng, sao? Trông ông giống thằng ngốc dễ bị lừa vậy sao?
Bà cụ Đường và ông cụ Đường đều đã nói lời đuổi khác, nhưng ba Trác vẫn đứng đó không có ý định rời đi.
Ba Trác dừng lại một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn ông cụ Đường: “Ông Đường à, hôm nay chúng tôi đến còn có một chuyện muốn cầu xin ông.”
Ba Trác biết ông cụ Đường không phải người dễ gạt, vậy nên chi bằng cứ nói thẳng.
“Ha.” Bà cụ Đường tức giận cười ra tiếng, bà biết hai người này không có ý tốt gì, còn có chuyện muốn cầu xin. Những việc Trác Hiểu Lam làm với Thanh Thanh, sáng nay thái độ đó của bọn họ như vậy mà vẫn còn mặt mũi tới cầu xin.
Mẹ Trác nghe ra sự trào phúng trong tiếng cười của bà cụ Đường thì tức giận, nhưng không thẻ không nhịn lại, bà ta biết bây giờ không thể cãi nhau như hồi sáng.
Sắc mặt ông cụ Đường lúc này đã trầm xuống rõ ràng, ông ngước mắt nhìn ba Trác, ánh mắt hơi lạnh: “Nếu ông tới để xin lỗi, cầu xin tha thứ thì tôi chấp nhận, còn chuyện khác sợ rằng tôi không giúp được.”
Câu nói này của ông cụ Đường đã rất rõ ràng, ông cụ Đường là người thông minh đương nhiên biết ba Trác muốn cầu xin mình chuyện gì.
Trong lời ông cụ Đường mang theo ý cảnh cáo rõ ràng, ông cảm thấy nếu ba Trác là người thông minh thì sẽ hiểu nên dừng lại.
“Ông à, tôi biết lần này là Lam Lam sai, nhưng Lam Lam vẫn còn trẻ, chúng tôi không thể nhìn con bé ngồi tù cả đời được.” Ba Trác hiểu ý ông cụ Đường, nhưng ông ta không thể không nói.
“Ông cụ, tôi biết lần này là lỗi của Lam Lam, nhưng con bé còn trẻ như thế, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó ngồi tù cả đời.” Ba Trác hiểu ý của ông cụ, nhưng ông ta không thể không nói.
Ông ta không thể trơ mắt nhìn con gái mình vào tù.
Ông cụ Đường chỉ nhìn ông ta mà không lên tiếng.
Bà cụ Đường tức không nói nên lời, người này mặt dày tới cỡ nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
Họ không muốn để Trác Hiểu Lam vào tù, vậy họ có nghĩ đến những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã từng làm với Thanh Thanh trước đây không? Thương Lan đã từng muốn giết chết Thanh Thanh!
“Ông cụ Đường, bà cụ Đường, hai người cũng nhìn đứa nhỏ Lam Lam lớn lên, chẳng lẽ hai người nỡ nhìn con bé vào tù sao?” Mẹ Trác cũng hết lời van xin.
Bà cụ Đường nghe bà ta nói vậy thì tức đến mức bật cười: “Vậy nên rốt cuộc cô có ý gì?”
Thật ra bà cụ Đường đương nhiên biết rõ mục đích hai người này đến đây hôm nay, bà chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc hai người họ vô liêm sỉ cỡ nào thôi.
“Hôm nay chúng tôi đến đây là để xin ông bà tha cho Lam Lam lần này. Bây giờ Thanh Thanh cũng khoẻ rồi, không bị sao cả...” Mẹ Trác nghe bà cụ Đường hỏi thì không che giấu nữa, nói thẳng ra mục đích lần này họ tới.
Bà cụ Đường nhìn mẹ Trác, hôm nay bà thực sự có ý định cho qua, nhưng khi nghe thấy những lời mẹ Trác nói, Thanh Thanh nhà họ không sao nên không truy cứu những lỗi lầm mà Trác Hiểu Lam đã gây ra, không, lần này Trác Hiểu Lam không phải mắc lỗi mà là phạm tội!
Những tội lỗi mà Trác Hiểu Lam đã gây ra sao có thể tha thứ là xong được?
“Tầm Chiêu đã giao cho cảnh sát, tất nhiên cảnh sát sẽ xử lý chuyện này theo quy định của pháp luật và công bằng, cô cầu xin chúng tôi cũng vô ích.” Mặt bà cụ Đường sa sầm, giọng lạnh lùng, bà thực sự không muốn nói thêm gì với họ nữa.
Nói đạo lý với loại người này, họ sẽ không bao giờ để vào tai. Chỉ cần họ hiểu đạo lý thì sẽ không nói ra những lời vừa rồi.
“Cảnh sát nói chỉ cần bên phía hai người rút đơn kiện, Lam Lam sẽ không sao cả.” Đương nhiên mẹ Trác nhận thấy được sự thiếu kiên nhẫn của bà cụ Đường, nhưng bà ta cũng biết mục đích mình tới đây hôm nay. Vì Lam Lam nhà bà, trước hết bà sẽ chịu đựng.
Bà cụ Đường nghe vậy thì trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Bảo chúng tôi rút đơn kiện? Trác Hiểu Lam muốn giết Thanh Thanh nhà chúng tôi, nếu không có Tầm Chiêu chạy tới kịp lúc thì Thanh Thanh đã chết trong tay Trác Hiểu Lam rồi, giờ cô lại bảo chúng tôi rút đơn kiện?”
Bà cụ Đường thực sự không thể tin được mẹ Trác lại nói ra lời này, hơn nữa giọng điệu bà ta còn kiểu dĩ nhiên?
Mẹ Trác tạm dừng, sau đó bổ sung một câu: “Chẳng phải bây giờ Thanh Thanh vẫn ổn sao? Đã không có gì thì cớ sao phải làm cho mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta trở nên căng thẳng như vậy?”
“Ha...” Bà cụ Đường tức đến mức bật cười, nghe đi, nghe đi kìa, lời nói kiểu gì thế này?
Đây là tiếng người ư?
“Đừng nói Trác Hiểu Lam muốn giết Thanh Thanh nhà chúng tôi, dù con bé chỉ chịu một chút ấm ức, nhà họ Đường chúng tôi cũng sẽ đòi lại công bằng cho nó. Chuyện này đã giao cho cảnh sát rồi, tiếp theo sẽ làm theo quy định của pháp luật.” Lần này là ông cụ Đường lên tiếng, vừa rồi ông còn nể tình, nhưng bây giờ ông phát hiện nể mặt những người này là một việc vô cùng sai.
“Ông cụ Đường, ông đừng nóng giận, chúng tôi biết chuyện này là lỗi của Lam Lam, chúng tôi đến đây để xin lỗi và nhận tội thay con bé.” Hiển nhiên ba Trác không ngờ ông cụ Đường luôn khoan dung sẽ nói như vậy, ông ta cũng nhất thời hơi luống cuống.
“Không cần, tôi đã nói rất rõ ràng về chuyện này, mọi việc đều do cảnh sát xử lý.” Ông cụ Đường bao dung, nhưng ông cũng bênh vực con cháu nhà mình, huống hồ những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm với Thanh Thanh vốn dĩ không thể tha thứ được.
“Ông cụ Đường, Lam Lam còn nhỏ, không hiểu chuyện nên làm sai, xin ông hãy tha thứ cho con bé lần này...” Mẹ Trác vội vàng bào chữa cho Trác Hiểu Lam, theo ý của bà ta, hiển nhiên bà ta vẫn chưa nhận thức được con gái mình đã mắc lỗi lớn cỡ nào.
“Tha thứ? Cô cậu không biết những chuyện nó đã làm điên cuồng đến mức nào sao? Các người đi hỏi Trác Thanh có tha thứ cho nó không?” Bà cụ Đường lập tức ngắt lời mẹ Trác.
“Trác Thanh? Trác Thanh là em trai ruột của Lam Lam, chắc chắn thằng bé sẽ không trách Lam Lam, chắc chắn nó sẽ tha thứ cho Lam Lam.” Mẹ Trác sửng sốt, phản ứng đầu tiên của bà ta là sốt ruột phản bác, nhưng nghĩ tới dáng vẻ của Trác Thanh khi nói với họ những việc mà Lam Lam đã làm ngày hôm qua, bà ta càng nói về sau thì giọng càng nhỏ, rõ ràng là không đủ lòng tin.
“Cô nên đích thân đi hỏi Trác Thanh đi.” Bà cụ Đường khịt mũi, giờ bà đã biết rõ mọi chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm.
Mặc dù bây giờ Trác Thanh không sao, nhưng bà cụ Đường cảm thấy Trác Thanh sẽ không tha thứ cho Trác Hiểu Lam, cho dù Trác Hiểu Lam là chị ruột của anh ta.
“Ông cụ Đường...” Ba Trác không cam lòng, còn muốn bảo ông cụ Đường bỏ qua.
“Được rồi, chúng ta không cần nói nhiều nữa. Vợ tôi nói rất đúng, ngay cả con trai cô cậu còn không tha thứ cho những việc Trác Hiểu Lam đã làm, cô cậu nghĩ chúng tôi sẽ tha thứ sao?” Ông cụ Đường không cho ba Trác cơ hội lên tiếng.
“Không, không, chắc chắn Trác Thanh sẽ tha thứ cho Lam Lam, chúng là chị em ruột mà.” Mẹ Trác hoàn hồn, vội vàng cãi lại.
“Lúc Trác Hiểu Lam định giết Trác Thanh, cô ta có nghĩ họ là chị em ruột không?” Bà cụ Đường nhìn mẹ Trác, trên mặt là vẻ khó tin, mẹ Trác cưng chiều Trác Hiểu Lam đến mức không còn lời nào để nói nữa. ngôn tình hay
“Ông cụ Đường, chúng tôi biết chuyện này là lỗi của Lam Lam, may mà hiện tại không xảy ra việc gì quá nghiêm trọng, chúng tôi...” Ba Trác muốn chuyển qua chủ đề cũ, ông ta không muốn nói sang vấn đề về Trác Thanh, nhắc tới Trác Thanh là ông ta lại cảm thấy chột dạ.
“Nếu Trác Thanh thật sự bị Trác Hiểu Lam giết chết, giờ cô cậu sẽ làm thế nào? Có còn che chở cho Trác Hiểu Lam không?” Ông cụ Đường lại ngắt lời ba Trác, bây giờ ông cũng đã nhìn ra ba Trác mẹ Trác rất coi trọng Trác Hiểu Lam, thậm chí coi trọng Trác Hiểu Lam hơn cả Trác Thanh.
Ông cụ Đường không quá hiểu suy nghĩ của họ, đứa bé Trác Thanh đó hiểu chuyện từ nhỏ, tài giỏi hơn người, tác phong làm việc cũng chững chạc, hoàn toàn có thể coi là nổi bật.
Một đứa con trai xuất sắc như thế nhất định là niềm tự hào của nhà họ Trác, nhưng ba Trác với mẹ Trác lại bất công với Trác Thanh như thế vì Trác Hiểu Lam, ông thực sự không hiểu cho lắm.
Ba Trác giật mình, khoé môi khẽ giật, mặt biến sắc rõ ràng, ông ta nhất thời không nói gì thêm.
Nhưng mẹ Trác rõ ràng hơi sững sờ, bà ta hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này, bởi vì bà ta vẫn chưa nhận thức được Trác Hiểu Lam đã sai nặng tới mức nào, đến giờ bà ta vẫn còn nghi ngờ sở dĩ hôm qua Trác Thanh nói những lời đó là vì bị Dạ Tầm Chiêu lừa gạt.
“Được rồi, hai người không cần nói gì nữa. Quản gia, tiễn họ ra ngoài.” Ông cụ Đường khoát tay áo, ý đuổi khác không thể rõ ràng hơn nữa.
Sau khi nói xong, ông cụ Đường đi thẳng lên lầu, không cho ba Trác bất cứ cơ hội lên tiếng nào.
Ba Trác đang sững sờ vì chuyện của Trác Thanh, khi ông ta hoàn hồn lại thì ông cụ Đường đã lên lầu. Ông ta cũng không thể tiếp tục thuyết phục ông cụ Đường, hơn nữa quản gia đang chắn trước mặt ông ta, ông ta muốn lên lầu cũng không được.
Ba Trác ý thức được chuyến đi này coi như bỏ, hiển nhiên ông ta cũng không ngờ ông cụ Đường lại khó nói chuyện đến vậy.
Khi ra khỏi nhà tổ nhà họ Đường, ba Trác vẫn còn sững sờ, nhưng mẹ Trác lại rất nôn nóng: “Phải làm sao đây? Nhà họ Đường quá tuyệt tình, không chịu cho qua, ông mau nghĩ cách khác đi.”
“Còn có cách nào nữa?” Ba Trác hở dài một hơi: “Lam Lam tự gây ra hoạ lớn như thế thì còn cách nào nữa?”
Cuối cùng lúc này ba Trác cũng đã có vẻ oán trách khi nhắc tới Trác Hiểu Lam. Trước kia ông ta chỉ muốn cứu Trác Hiểu Lam, vẫn không nghĩ tới những thứ khác, khi nãy nghe thấy lời ông cụ Đường nói thì đã thật sự giật mình, hơn nữa còn hơi sợ hãi.
Lỡ như Trác Thanh xảy ra chuyện thì sao?
Tuy bình thường ông cũng thương con gái, con gái luôn rất xuất sắc, luôn là niềm tự hào của ông, nhưng Trác Thanh mới là hi vọng của nhà họ Trác, mọi thứ sau này ông đều phải giao cho con trai.
Dù ba Trác có thương con gái thì cũng sẽ không thương một cách vô lý như mẹ Trác.
“Vậy chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn Lam Lam vào tù, nhất định phải nghĩ cách cứu con bé. Chúng ta đi tìm ông cụ với bà cụ, nhờ họ ra mặt, tôi không tin nhà họ Đường không nể mặt họ. Chúng ta còn có thể nhờ họ tới nhà họ Tần...” Hiển nhiên mẹ Trác vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của ba Trác, bà ta còn đang nghĩ cách cứu con gái của mình!
Ba Trác đảo mắt nhìn bà ta một cái: “Bà muốn chuyện này ầm ĩ đến chỗ ba mẹ à? Nếu để bọn họ biết chuyện Lam Lam làm với Trác Thanh, lúc đó không cần nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu ra tay, ba mẹ cũng sẽ không bỏ qua cho Lam Lam.”
“Không, không thể nào, bình thường ba mẹ vẫn rất yêu thương Lam Lam mà.” Mẹ Trác hoảng sợ, cãi lại theo bản năng, nhưng lúc này rõ ràng bà ta chẳng có chút lòng tin nào cả.
“Bình thường đúng là ba mẹ thương Lam Lam, nhưng bọn họ còn thương Trác Thanh hơn, Trác Thanh là đứa cháu trai xuất sắc nhất của nhà họ Trác, Trác Thanh mới là người thừa kế tương lai của nhà họ Trác.” Trong ánh mắt nhìn về phía mẹ Trác của ba Trác rõ ràng mang theo mấy phần mất kiên nhẫn, phụ nữ đúng là tóc dài não ngắn.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ của người thế hệ trước rất nghiêm trọng, trong suy nghĩ của người già cháu gái hoàn toàn không thể nào so sánh được với cháu trai.
Trác Hiểu Lam có xuất sắc như thế nào cũng vô dụng, đừng nói người bị Trác Hiểu Lam làm hại là Trác Thanh, dù cô ta làm hại đứa cháu trai tệ nhất của nhà họ Trác, ông cụ Trác và bà cụ Trác vẫn sẽ không bỏ qua cho Trác Hiểu Lam.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ thế trơ mắt nhìn Lam Lam ngồi tù, cứ thế mặc kệ sao?” Mẹ Trác không thể nào chấp nhận được chuyện như vậy, con gái của bà ta là niềm tự hào, là mạng của bà ta.
“Tôi sẽ nhờ luật sư Vương theo chuyện này.” Ba Trác cũng không đành lòng, nhưng bây giờ ông ta cũng hết cách, ông ta biết bên phía nhà họ Đường không chịu buông thì chỉ có thể xử lý theo pháp luật thôi, dù biết ra tòa không có phần thẳng, ông ta cũng không thể hoàn toàn buông tay mặc kệ được.
“Nhưng luật sư Vương nói ra tòa chúng ta không có phần thắng.” Mẹ Trác ngây người, trong lòng cảm thấy nặng nề, hình như đến bây giờ mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Vậy bà nói xem còn có thể làm thế nào?” Ba Trác càng mất kiên nhẫn hơn, rõ ràng là tức giận rồi: “Nó tự làm ra chuyện như thế, thậm chí em trai ruột của nó mà nó còn muốn giết, nó tự mình gây chuyện thì có thể trách ai?”
“Lam Lam sẽ không… Lam Lam sẽ không làm hại đến Trác Thanh đầu, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, chắc chắn Trác Thanh bị bọn họ lừa rồi.” Mẹ Trác nhanh chóng lắc đầu, cố hết sức muốn phủ nhận.
“Trác Thanh, trúng mấy phát súng, bây giờ còn đang ở bệnh viện, đây đều là sự thật, hơn nữa Trác Thanh cũng không bị ngốc, sẽ không dễ bị lừa như thế.” Rõ ràng bây giờ ba Trác đang thiên vị con trai, con gái có xuất sắc hơn nữa, sau này gả cho người khác cũng thành người nhà khác.
Mẹ Trác còn muốn nói thêm gì thì ba Trác đã nhanh chóng rời đi.
Nước R.
Bên ngoài quán rượu, một lúc lâu Mạnh Lâm vẫn chưa thể hoàn hồn. Dù lúc trên xe, anh ta nhìn thấy cậu Đường dịu dàng săn sóc “người đàn ông” trong xe, nhưng Mạnh Lâm hoàn toàn không ngờ rằng cậu Đường lại bế người vào phòng của mình luôn.
Cậu Đường cứ thế bế người vào phòng của mình!!
Mà “người đàn ông” kia cũng không hề phản kháng, mặc cho cậu Đường bế.
Lúc cậu Đường bế “người đàn ông” kia xuống xe còn rất quan tâm kéo áo khoác xuống, sau đó che khuất “người đàn ông” trong lòng đi, động tác kia thật sự là vô cùng săn sóc.
Khong phải, đêm hôm khuya khắc cậu Đường bế người ta vào phòng mình là muốn làm gì?!
Mạnh Lâm đừng bên ngoài quán rượu một lúc lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Mãi đến khi Nghiêm Vũ tự bắt xe đến, nhìn thấy Mạnh Lâm đứng ngây người ở bên ngoài thì vỗ lên vai anh ta một cái, lúc này Mạnh Lâm mới lấy lại tinh thần.
“Anh…” Mạnh Lâm nhìn Nghiêm Vũ, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Vũ thấy dáng vẻ này của anh ta thì hơi khó hiểu, cũng hơi hoảng sợ.
“Người đi cùng các anh là ai vậy?” Cuối cùng Mạnh Lâm cũng không nhịn được sự tò mò trong lòng nữa, cất tiếng hỏi.
“Hả?” Nghiêm Vũ hơi khó hiểu, đi cùng với bọn họ? Chỉ có cậu Đường và hắn đi cùng nhau thôi mà, đâu còn ai khác nữa?
“Người kia có quan hệ gì với cậu Đường vậy?” Mạnh Lâm thấy phản ứng của Nghiêm Vũ thì tưởng Nghiêm Vũ cố ý muốn giấu mình, anh ta càng hỏi thẳng hơn.
“Cái gì?” Nghiêm Vũ cũng càng bối rối, chỉ có điều hắn đột nhiên nhớ đến tiểu hoàng tử gặp ở sân bay, nhớ đến hành động của cậu Đường với tiểu hoàng tử, nhớ đến cậu Đường dẫn tiểu hoàng tử lên xe.
Nghiêm Vũ chợt có dự cảm chẳng lạnh: “Sao thế?”
Anh ta bắt xe đến sau, trên đường xảy ra chuyện nên có muộn một chút.
“Cậu Đường bế thẳng người ta về phòng mình rồi.” Mạnh Lâm bĩu môi, ra vẻ anh đừng lừa tôi nữa, tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi.
“Hả?” Nghiêm Vũ giật cả mình, cậu Đường bế tiểu hoàng tử người ta vào phòng của mình á?
Cậu Đường muốn làm gì?
Đây là tiểu hoàng tử của nước R, bây giờ bọn họ còn ở trên địa bàn nước A, cậu Đường làm như thế, nếu chọc giận tiểu hoàng tử nước R, người ta có thể lập tức bắt bọn họ lại xử bắn luôn không?
“Anh còn có thể nói gì khác không vậy?” Mạnh Lâm vẫn bất mãn trừng Nghiêm Vũ một cái: “Anh không nói tôi cũng biết hết rồi, anh không cần giả vờ như thế đâu.”
“Tôi không có, tôi không phải giả vờ, không phải tôi cũng rất ngạc nhiên sao.” Nghiêm Vũ cảm thấy mình rất oan uổng.
“Người đó đi cùng với các anh mà anh có thể không biết sao, anh ngạc nhiên cái con khỉ.” Mạnh Lâm hoàn toàn không tin tưởng hắn: “Tôi nhìn ra người đàn ông kia là một người không tầm thường.”
“Anh… Anh nhìn ra rồi à…” Nghiêm Vũ cho rằng Mạnh Lâm nhận ra tiểu hoàng tử, dù sao người ta cũng là tiểu hoàng tử của nước R, đương nhiên phải là một người không tầm thường rồi.
“Người đàn ông kia giở mấy trò đó, là người bình thường đều có thể nhìn ra.” Mạnh Lâm liếc Nghiêm Vũ một cái, tỏ vẻ căm giận: “Mẹ nó, quá biết quyến rũ người khác đi.”. Truyện Truyện Teen
“Hả?” Nghiêm Vũ giật mình trợn tròn mắt, cái gì cơ, tiểu hoàng tử quyến rũ người khác?
“Người đàn ông kia vừa lên xe đã bắt đầu quyến rũ cậu Đường, giả vờ ngủ trên xe, sau đó cọ vào lòng cậu Đường, đến khách sạn còn giả vờ ngủ, lúc cậu Đường đưa cậu ta xuống xe cậu ta vẫn không tỉnh lại, con mẹ nó đây là ngủ à, có khác nào chết rồi không, cậu Đường bế cậu ta xuống xe cậu ta còn có thể không tỉnh, lừa ai vậy.” Mạnh Lâm càng nói càng tức: “Cậu Đường tốt đẹp cứ thế bị cậu ta làm hỏng rồi.”
“Không… Không phải chứ?” Nghiêm Vũ thật sự không tin lời Mạnh Lâm nói, người ta là tiểu hoàng tử đấy, hơn nữa lúc ở sân bay hắn nhìn ta tiểu hoàng tử rất không thích cậu Đường, vẫn luôn là cậu Đường quyến rũ tiểu hoàng tử.
“Sao có thể không phải được, tôi tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả sao, hơn nữa mấy trò của người đàn ông kia tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu rồi, chỉ có cậu Đường không biết chuyện bị cậu ta lừa thôi.” Mạnh Lâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi không hiểu các người đang làm gì luôn ấy, sao có thể để người đàn ông không biết xấu hổ như thế đến gần cậu Đường được, cậu Đường là cháu trai duy nhất của nhà họ Đường, nếu ông cụ biết chuyện không phải sẽ tức chết, lo chết sao.”
Sau khi nhìn thấy cậu Đường thẳng thừng bế người về phòng, Mạnh Lâm vốn định gọi điện thoại cho ông cụ Đường, nhưng anh ta nghĩ ông cụ Đường đã lớn tuổi, lỡ như giận quá làm nguy hiểm đến tính mạng thì phải làm sao?
Cho nên anh ta vẫn không dám gọi điện thoại.
Nhưng Mạnh Lâm thật sự càng nghĩ càng giận, cho nên lúc này bèn trút giận lên người Nghiêm Vũ.
“Chuyện này liên quan gì đến chúng ta?” Nghiêm Vũ thật sự rất uất ức, người kia là tiểu hoàng tử của nước R, còn là người bọn họ gặp ở sân bay, chuyện này đâu thể trách ông ta được?
“Anh là trợ lý của cậu Đường, cũng là người bảo vệ an toàn cho cậu Đường, tình hình bây giờ thế này sao có thể không liên quan đến anh được? Nếu chuyện thế này truyền ra ngoài, cậu Đường sẽ bị hủy hoại đó anh có biết không?” Mạnh Lâm nghe thấy Nghiêm Vũ biện bạch thì càng tức hơn: “Chẳng lẽ anh không biết hậu quả của chuyện này à?”
Dẫu sao người đời cũng khó chấp nhận được chuyện thế này, huống hồ thân phận cậu Đường còn đặc biệt, thân phận của nhà họ Đường càng đặc biệt hơn, nếu chuyện này thật sự truyền ra ngoài, không chỉ có danh tiếng của cậu Đường bị hủy hoại, danh tiếng của nhà họ Đường chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Không phải, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, tôi không biết thật mà…” Nghiêm Vũ cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga nữa, chuyện gì thế này?
“Bây giờ cho anh một cơ hội lập công chuộc tội, rốt cuộc người đàn ông kia là ai?” Mạnh Lâm băn khoăn một lúc lâu, Đường Lăng anh ta không làm gì được, anh ta sợ ông cụ Đường giận nên không dám nói, cho nên cách duy nhất bây giờ là ra tay với người đàn ông kia.
Tuyệt đối không thể để người đàn ông kia hủy hoại cậu Đường được!!
“Anh? Anh muốn… muốn làm gì?” Nghiêm Vũ nhìn thấy điệu bộ này của Mạnh Lâm thì hoảng sợ, Nghiêm Vũ đi theo bên cạnh Đường Lăng lâu như vậy, vẫn hiểu rõ một vài thủ đoạn của tám gia tộc lớn: “Anh đừng có làm bậy.”
Đó là tiểu hoàng tử của nước R đấy!!
“Anh đừng xía vào chuyện này, anh chỉ cần nói thân phận của người đàn ông kia cho tôi, lúc đó dù có chuyện gì cũng do một mình tôi chịu trách nhiệm, ông cụ Đường có ơn với tôi, tôi nhất định không thể để người đàn ông kia hủy hoại cậu Đường được.” Lúc nói lời này, Mạnh Lâm hơi híp mắt, rõ ràng đã quyết tâm rồi.
"Anh đừng quản chuyện này. Anh chỉ cần cho tôi biết thân phận của người đàn ông kia. Đến lúc đó tôi sẽ lo liệu mọi việc. Ông cụ Đường có ơn với tôi. Tôi nhất định không thể để người đàn ông kia hủy hoại cậu Đường được." Khi Mạnh Lâm nói đến đây, mắt anh ta hơi híp lại, rõ ràng anh ta đã hạ quyết tâm.
“Đừng hấp tấp, tôi nghĩ anh không nên xen vào chuyện này thì hơn.” Lúc này Nghiêm Vũ mới hoàn hồn lại, mặc dù lúc trước ở sân bay anh ta cũng cảm thấy cậu Đường nhà mình chọc tiểu Vương tử kia là không đúng, nhưng chuyện này quá phức tạp, hơn nữa thân phận của tiểu Vương tử quá đặc biệt, cách làm của Mạnh Lâm là hoàn toàn không thể.
Nghiêm Vũ cảm thấy anh ta nên tin cậu Đường nhà mình, mặc dù ở sân bay anh ta tận mắt nhìn thấy cậu Đường nhà mình trêu chọc tiểu Vương tử, nhưng Nghiêm Vũ vẫn cảm thấy mọi chuyện không phải như vậy.
“Anh?” Mạnh Lâm nhìn Nghiêm Vũ hơi hung tợn: “Anh cho rằng anh làm vậy là bảo vệ cậu Đường sao, đó là đang làm hại cậu Đường đấy. Lỡ như chuyện đó bị vạch trần, đến lúc đó có làm gì thì cũng muộn rồi.”
Nghiêm Vũ sửng sốt, ánh mắt lóe lên, anh ta cũng biết Mạnh Lâm nói đúng, đây quả thực là cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện trước khi bị bại lộ.
“Nói đi, người đàn ông đó là ai?” Vẻ mặt Mạnh Lâm khẽ dịu đi khi nhìn thấy vẻ do dự của Nghiêm Vũ.
“Nếu anh muốn biết chuyện này, có thể tự mình đi hỏi cậu Đường.” Mặc dù Nghiêm Vũ biết sự nghiêm trọng của chuyện này sau khi bị bại lộ, nhưng anh ta không thể tự mình làm chủ được, càng không nói đến thân phận của tiểu Vương tử, quả thực quá đặc biệt.
“Chết tiệt, anh có biết mình đang làm gì không?” Mạnh Lâm lo lắng, nếu không phải lúc này anh ta đang ở ngoài khách sạn, anh ta thật sự muốn đánh chết Nghiêm Vũ rồi.
“Tôi chỉ biết cho dù cậu Đường làm gì, tôi cũng phải ủng hộ cậu ấy.” Sắc mặt Nghiêm Vũ cũng chìm xuống, anh ta là người của cậu Đường, cho nên anh ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của cậu Đường.
Cho dù mệnh lệnh của cậu Đường có sai, anh ta cũng sẽ làm theo, càng chưa kể đến việc hiện giờ anh ta vẫn chưa hình dung ra được chuyện gì đang xảy ra.
Mạnh Lâm sửng sốt, hung dữ nhìn anh ta, nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.
"Cậu Đường làm việc tự có chừng mực. Tôi nghĩ anh nên tin tưởng cậu ấy." Nghiêm Vũ trầm giọng nói, nhưng trong lòng anh ta vẫn chưa chắc lắm. Dù sao lúc trước khi ở sân bay, anh ta cũng đã tận mắt nhìn thấy cậu Đường chọc tiểu Vương tử nhà người ta như thế nào mà.
"Những chuyện khác đương nhiên tôi sẽ tin cậu Đường, nhưng chuyện này lại không giống vậy, hơn nữa người đàn ông đó dùng nhiều cách khác nhau để dụ dỗ cậu Đường, tôi sợ cậu Đường sẽ..." Mạnh Lâm dừng lại, không nói hết câu nhưng lại rất rõ ràng. “Tôi không cảm thấy tiểu… không cảm thấy anh ta đang dụ dỗ cậu Đường.” Nghiêm Vũ nhịn không được vẫn muốn thanh minh cho tiểu Vương tử, tất cả những gì anh ta thấy đều là cậu Đường chủ động.
"Ý của anh là gì? Không phải anh ta dụ dỗ cậu Đường, mà là cậu Đường khiêu khích anh ta sao?
Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta âm mưu dụ dỗ cậu Đường đó. "Mạnh Lâm cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến tình huống lúc đó.
Nghiêm Vũ rất muốn đáp lại anh ta, dù sao thứ anh ta nhìn thấy chính là cậu Đường nhà mình trêu chọc cậu nhóc kia, tiểu Vương tử tuy rằng rất đáng ghét, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Mạnh Lâm, cuối cùng anh ta vẫn kìm lại.
Anh ta thực sự không biết cậu nhóc kia đã làm gì trên đường khiến cho Mạnh Lâm tức giận như vậy.
"Nếu như anh không nói cho tôi biết người đó là ai, tôi sẽ tự mình điều tra. Tôi không tin là không thể tìm ra." Mạnh Lâm biết Nghiêm Vũ sẽ không nói, Mạnh Lâm cũng không ép buộc.
Khóe môi Nghiêm Vũ khẽ cong lên, anh ta không nói gì, anh dám đảm bảo Mạnh Lâm dù có điều tra thế nào cũng không thể tìm ra, bởi vì anh ta vẫn luôn ở cạnh cậu Đường, anh ta không nói thì đương nhiên người khác cũng sẽ không biết.
Vả lại, nếu cậu Đường thật sự có chuyện đó, sẽ không để mọi người dễ dàng phát hiện ra như vậy.
Sau khi Mạnh Lâm rời khỏi khách sạn, anh ta không ngừng cau mày, anh ta biết Đường Lăng sẽ không nghe anh ta nói, anh ta chắc chắn cũng không thể khống chế được Đường Lăng.
Có thể quản được Đường Lăng cũng chỉ có duy nhất mình ông cụ Đường thôi.
Mạnh Lâm lo lắng sẽ làm cho ông cụ tức giận nên không dám nói trực tiếp, nhưng nghĩ lại anh ta vẫn gọi điện thoại, không thể nói thẳng, nhưng có thể khéo léo nhắc nhở ông cụ.
Chuyện bây giờ là để ông cụ kịp thời ngăn chặn cậu Đường, để không xảy ra rắc rối về sau.
Hiện giờ ở thành phố R đã là đêm muộn, nhưng ở thành phố A đang là ban ngày. Sau khi suy nghĩ, Mạnh Lâm bấm số của dinh thự nhà họ Đường.
"Điện thoại của ai đó? Nhà họ Trác gọi đến?" Lúc bà cụ Đường nghe điện thoại thì sững sờ, không trả lời.
Sau khi điện thoại reo vài lần, quản gia mới trả lời.
“Ông chủ, là Mạnh Lâm tìm ngài.” Quản gia biết Mạnh Lâm, cũng biết quan hệ giữa Mạnh Lâm và ông cụ Đường nên đưa điện thoại cho ông.
"Mạnh Lâm, có chuyện gì sao? Bên cậu đang là nửa đêm, còn gọi điện thoại cho ta sao?" Ông cụ Đường hơi kinh ngạc, mặc dù Mạnh Lâm thường gọi điện thoại đến để hỏi thăm tình hình của ông, nhưng bây giờ nước R đang là nửa đêm, Mạnh Lâm lo lắng gọi điện cho ông, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
“Không có chuyện gì quan trọng, ngài gần đây có khỏe không?” Mạnh Lâm nói năng hơi thận trọng, tuy rằng nói uyển chuyển, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng sức khoẻ của ông cụ.
“Tôi rất khỏe. Không phải cậu vừa hỏi hai ngày trước sao?” Ông cụ Đường cảm thấy kỳ lạ, mặc dù lúc này không nhìn thấy Mạnh Lâm, nhưng từ giọng điệu của anh ta, ông biết Mạnh Lâm có lẽ có chuyện muốn nói với mình: "Có chuyện gì không?"
“Không có chuyện gì, cháu không phải vừa đưa cậu Đường đến khách sạn sao, sau đó nhớ đến nên gọi điện thoại cho ngài.” Giọng nói của Mạnh Lâm lúc này nghe như đang tán gẫu.
“Ừ, lần này Đường Lăng đến nước R. Cậu giúp nó nhiều chút.” Mạnh Lâm đã đợi ở nước R hơn mười năm. Đây là lần đầu tiên Đường Lăng giải quyết mọi chuyện ở bên đó, đương nhiên cần Mạnh Lâm giúp đỡ.
“Đương nhiên rồi, chuyện này còn cần ngài nhắc nhở sao?” Mạnh Lâm cười ở đầu dây bên kia, “Với năng lực của cậu Đường, mọi chuyện ở đây nhất định sẽ được giải quyết êm đẹp.”
Lời nói của Mạnh Lâm dừng lại, sau đó chuyển chủ đề: "Ông ơi, cậu Đường cũng gần ba mươi rồi nhỉ? Có bạn gái chưa? Khi nào thì kết hôn?"
Mạnh Lâm muốn kiểm tra suy nghĩ của ông cụ Đường trước.
"Đừng nhắc chuyện này nữa. Nhắc đến chỉ tức giận. Đã ngoài 30 tuổi rồi mà thậm chí còn chưa có bạn gái. Ta ngày ngày đều mong bế cháu chắt đây." Ông cụ Đường nhắc đến chuyện thực sự lo lắng. Chuyện này ông không thể ép Đường Lăng được.
“Đường Lăng giỏi giang như vậy, hẳn là có rất nhiều người thích anh ấy. Ngài không cần lo lắng chuyện này.” Mạnh Lâm cười an ủi ông cụ Đường, trầm mặc một lát sau mới khẽ thở dài: “Nhưng thế giới này loại người nào cũng có, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Một người bạn tốt của cháu, là nam, cũng không biết vì sao mà bị một cậu thanh niên yếu đuối dụ dỗ, sau đó sự việc bị vạch trần. Người bạn kia vốn dĩ rất có tương lai, thế mà lại bị hủy hoại như vậy. Con người ngày nay thực sự rất phiền phức. Không những phải đề phòng phụ nữ mà còn nên đề phòng đàn ông."
Mạnh Lâm không nói, nghe có vẻ như cuộc trò chuyện thông thường, nhưng tay cầm điện thoại của Mạnh Lâm lúc này âm thầm siết chặt, anh ta sợ mình nói ra quá rõ ràng sẽ làm cho ông cụ Đường sợ hãi, lại sợ lời anh ta nói không rõ, ông cụ sẽ không hiểu.
Thật là khó xử!
“Còn có chuyện như vậy sao?” Ông cụ Đường sửng sốt, chuyện giữa đàn ông với nhau ông cũng biết, đương nhiên chuyện của người khác, ông cũng không quan tâm làm gì.
Nhưng làm thành như vậy rõ ràng là không tốt.
"Đúng vậy, hiện nay có một vài người đàn ông đi dụ dỗ còn giỏi hơn phụ nữ, hơn nữa đàn ông tâm cơ thâm sâu, lại càng khó ngăn cản, thật sự không thể không đề phòng. Hơn nữa bọn họ toàn tìm những người đàn ông xuất sắc để dụ dỗ, giống như cậu Đường vậy.” Mạnh Lâm không dám nói quá rõ ràng, cũng không dám nói thêm, chỉ gật đầu.
Sau khi ông cụ cúp điện thoại, thì ngẩn người ra, nhìn chằm chằm điện thoại.
“Làm sao vậy, Mạnh Lâm nói gì vậy? Sao ông lại sững sờ?” Bà cụ Đường kỳ lạ nhìn ông.
“Tại sao tôi nghe như cậu ta đang cáo trạng với tôi vậy.” Ông cụ Đường là một nhân vật quyền lực. Mặc dù Mạnh Lâm nói một cách uyển chuyển, nhưng ông vẫn nghe ra vấn đề và nắm bắt được trọng tâm ngay lập tức!
Hơn nữa, mặc dù Mạnh Lâm thường xuyên gọi điện cho ông, nhưng cậu ta chỉ hỏi thăm tình trạng sức khỏe mà thôi, sẽ không bao giờ nói những điều này, chưa kể Mạnh Lâm không phải là loại người mồm mép.
Vì vậy, ông cảm thấy những gì Mạnh Lâm vừa nói rõ ràng là có ý gì đó, giống như cậu ta đang tố cáo Đường Lăng.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Không thể để Lam Lam ngồi tù được đúng chứ?” Mẹ Trác thấy chồng không nói gì lại càng sốt ruột hơn.
“Phó cục trưởng Lý nói cách duy nhất bây giờ là để Dương Tầm Chiêu và bên phía nhà họ Đường rút đơn kiện, nếu họ không truy cứu thì Lam Lam mới có thể không sao.” Ba Trác nói câu này hơi khó khăn, ông ta cũng muốn có cách khác nhưng bây giờ ông ta không thể không đối mặt với hiện thực.
“Bảo họ rút đơn kiện? Phải làm sao họ mới rút đơn?” Mẹ Trác sững sờ, không biết có phải do nhất thời không hoàn hồn không.
“Đến cầu xin họ rút đơn, cầu xin họ tha thứ.” Lúc này giọng ba Trác đã hơi khàn, nghĩ đến lúc trước mình đến nhà họ Đường làm loạn, bây giờ lại tới cầu xin họ?
Trong lòng ba Trác không thích, nhưng nghĩ đến con gái, ông ta lại hơi do dự.
“Tổng Giám đốc Trác, đây quả thực là cách duy nhất rồi, nếu đối phương rút đơn thì chuyện này vẫn có thể xoay sở.” Luật sư Vương hiểu rất rõ tính nghiêm trọng của sự việc, vậy nên anh ta biết rằng đây thật sự là cách duy nhất.
Lời khuyên của phó cục trưởng Lý thật sự rất hay.
“Đi cầu xin họ? Bảo tôi đi cầu xin họ? Rõ ràng là họ hãm hại Lam Lam, tại sao chúng ta phải đi cầu xin họ?” Sau khi hoàn hồn lại, mẹ Trác tỏ vẻ tức giận, không cam lòng.
“Thưa bà, chuyện lần này thật sự là lỗi của cô cả, bây giờ chúng ta nên tìm cách giải quyết vấn đề chứ không phải trốn tránh trách nhiệm.” Luật sư Vương thật sự không hiểu nổi đầu óc bà Trác thế nào, bà ta có logic kiểu gì? Sự việc đã bày ra trước mặt, sao bà ta vẫn có thể nói ra câu bị người khác hãm hại chứ?
“Cậu im đi, im đi, không thể là lỗi của Lam Lam được, Lam Lam sẽ không làm sai.” Mẹ Trác đến giờ vẫn tin con gái mình không thể làm sai.
“Đủ rồi, chuyện này đã rõ ràng rồi, đúng là lỗi của Lam Lam.” Ba Trác cũng không muốn thừa nhận điều này, nhưng ông ta biết đây là sự thật, không thể phủ nhận.
Nếu không phải lỗi của Trác Hiểu Lam, ông ta có thể làm lớn chuyện, đến lúc đó nhà họ Đường cũng không thể không sợ.
Chính vì biết là lỗi của Trác Hiểu Lam nên ông ta mới biết rõ hơn sự khó giải quyết của chuyện này.
Mẹ Trác còn muốn phản bác nhưng thấy sắc mặt âm trầm của ba Trác, lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
“Cho dù Lam Lam có lỗi thì họ cũng không thể tàn nhẫn như vậy, không thể để Lam Lam ngồi tù được.” Chính tai mẹ Trác nghe thấy câu này của ba Trác, cuối cùng cũng thừa nhận rằng Trác Hiểu Lam đã sai. Nhưng trong lòng bà ta, dù con gái có sai thì người nhà họ Đường cũng không thể làm như vậy, không thể để con gái ngồi tù.
Luật sư Vương thật sự không nói nên lời, những việc Trác Hiểu Lam làm thật sự là điên rồ, những việc đó để cô ta ngồi tù cả đời vẫn còn nhẹ, thật sự không phải nhà họ Đường và cậu ba Dương tàn nhẫn.
Hơn nữa làm sai vốn nên nhận hình phạt, tại sao bà Trác lại thấy Trác Hiểu Lam không nên ngồi tù?
Bình thường anh ta biết bà Trác thương yêu con gái, nhưng không ngờ cách yêu thương của bà ta lại không phân rõ phải trái thế này, chẳng trách Trác Hiểu Lam lại làm ra những chuyện đó.
“Tình huống bây giờ chỉ khi nhà họ Đường và cậu ba Dương rút đơn kiện thì Lam Lam mới được thả ra, bây giờ bà theo tôi đến nhà họ Đường, cầu xin họ rút đơn.” Lúc trước ba Trác không ngờ sự việc lại nghiêm trọng thế này, nghĩ lại thái độ của mình khi ở nhà họ Đường lúc trước, ông ta thật sự ảo nảo. Biết trước như vậy ông ta đã không chọc giận ông bà cụ Đường. Nhưng ông ta biết ông cụ Đường rất khoan dung, bây giờ đến cầu xin ông cụ Đường, có lẽ ông vẫn niệm tình xưa cũ mà thương xót Lam Lam.
Chỉ cần ông cụ Đường đồng ý thì chắc chắn Hàn Nhã Thanh sẽ nghe lời ông cụ.
“Bây giờ thật sự phải đi cầu xin họ sao? Vừa nãy tôi mới cãi nhau với họ, bây giờ lại đến cầu xin họ, tôi…” Bà Trác bình thường cao ngạo đã quen, bà ta thật sự không làm được việc cầu xin người khác, nói gì đến việc trước đó vừa mới cãi nhau với người ta.
“Cứ nói lúc trước là chúng ta hiểu lầm, bây giờ chúng ta đến để nhận lỗi.” Mắt ba Trác loé lên, lại bổ sung thêm: “Lần này đến chúng ta cầu xin ông cụ Đường, ông ấy dễ nói chuyện hơn, chỉ cần ông ấy đồng ý thì chuyện này sẽ dễ giải quyết.”
“… Được rồi.” Mẹ Trác thật sự không muốn đến cầu xin người khác, nhưng nghĩ đến con gái mình vẫn đang bị nhốt trong đồn cảnh sát, bà ta chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
“Hay là chúng ta đến tìm Trác Thanh trước, vừa nãy luật sư Vương cũng nói Trác Thanh là nhân chứng của bọn họ. Nếu Trác Thanh không ra mặt giúp họ làm chứng, có phải sẽ có lợi cho Lam Lam không?” Mẹ Trác nghĩ đến việc mặt dày đi cầu xin người khác, mặc dù cầu xin ông cụ Đường nhưng bà ta vẫn miễn cưỡng.
Bà ta cảm thấy so với việc cầu xin ông cụ Đường, chi bằng tìm con trai mình.
Con trai là do bà ta sinh ra, lại là em trai ruột của Lam Lam, không có lý do gì giúp người khác mà không giúp người nhà mình.
Ba Trác mím môi, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng được, đến tìm Trác Thanh trước, nó đang bị thương nằm viện, chúng ta đến xem nó hồi phục thế nào.”
Lúc này cuối cùng ba Trác cũng nhớ ra con trai mình đang bị thương vẫn nằm trong viện.
“Đúng, đúng, tôi đi mua ít hoa quả, mua mấy thứ Trác Thanh thích ăn. Bây giờ chúng ta vào bệnh viện, nhân chứng của họ là Trác Thanh, nếu Trác Thanh không giúp họ làm chứng mà giúp Lam Lam, đến lúc đó Lam Lam sẽ không sao nữa. Chắc chắn Trác Thanh bị họ lừa nên mới giúp họ, chỉ cần chúng ta nói rõ ràng với Trác Thanh, thằng bé sẽ hiểu thôi.” Mẹ Trác đến giờ vẫn thấy con gái mình không sai, người sai là nhà họ Đường, con trai bà ta cũng bị người khác lừa.
“Đến bệnh viện gặp Trác Thanh đã rồi tính tiếp.” Ba Trác vẫn khá tỉnh táo, ông ta không lạc quan như mẹ Trác, nhưng ông ta cảm thấy cách nói này của bà ta cũng không phải không có lý.
Hai người mua ít đồ rồi đến thẳng bệnh viện.
Trác Thanh nằm ở bệnh viện của nhà, có người chăm sóc đặc biệt, nhưng sau khi Viên Ngữ biết Trác Thanh bị thương vẫn luôn ở lại phòng bệnh, không rời đi nửa bước.
Ba Viên cũng được đưa vào bệnh viện của Trác Hiểu Lam, khi ấy ba Viên bị đánh ngất, không sợ hãi nên không sao, tình hình của ông khá ổn. Năm đó Trác Hiểu Lam đã làm phẫu thuật tim cho ông, thật ra ca phẫu thuật rất thành công, nhưng để khống chế Viên Ngữ, để cô rời xa Trác Thanh nên Trác Hiểu Lam cố ý nói bệnh tình ba Viên nghiêm trọng, sau đó bảo ông ở lại biệt thự nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Chuyện tám năm trước đã sáng tỏ, hiểu lầm cũng được hoá giải, tâm bệnh của Trác Thanh đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ Trác Thanh bị thương, có Viên Ngữ ở bên cạnh, trong lòng Trác Thanh rất vui.
Sau tám năm lại được ở bên nhau, mặc dù có khoảng cách tám năm nhưng mọi hành động của hai người đều đầy ắp sự dịu dàng và ấm áp.
Tám năm qua, tình cảm của hai người vẫn không thay đổi, cả hai vẫn yêu nhau sâu đậm nên hiểu lầm được xoá bỏ, hai người lại về bên nhau, mà tình cảm còn gắn bó hơn tám năm trước, dù sao cũng đã được thử nghiệm bằng thời gian tám năm.
Mẹ Trác đi vào phòng bệnh, vừa nhìn đã thấy Viên Ngữ đang ngồi bên giường không biết cô nói gì mà nở nụ cười tươi rói.
Mẹ Trác sững sờ, sau đó săc mặt trầm xuống. Hôm qua khi bà ta đến, ba Viên vẫn chưa tỉnh nên Viên Ngữ vẫn ở bên ông, mẹ Trác không gặp cô.
Mẹ Trác không thích Viên Ngữ, từ lần gặp đầu tiên tám năm trước bà ta đã không thích. Một cô gái nghèo bước ra từ miền núi, quê mùa muốn chết, cũng chẳng xinh đẹp, không có khí chất, không có tu dưỡng, những điều các cô gái nhà giàu biết thì cô không biết. Sao có thể lấy con trai bà ta được? Sao có thể vào làm dâu nhà họ Trác được?
Nhưng lúc đó bà cụ Trác có vẻ rất thích Viên Ngữ, hơn nữa lúc đó Trác Thanh bị Viên Ngữ làm cho mê muội, mẹ Trác không dám thể hiện ra mặt nên mới bảo Trác Hiểu Lam âm thầm dùng kế ép Viên Ngữ tự bỏ đi.
Mẹ Trác rất yên tâm Trác Hiểu Lam làm việc, kết quả bà ta cũng rất hài lòng. Bà ta vốn cho rằng tám năm trước hai người đã hoàn toàn chia tay.
Không ngờ giờ phút này lại có thể gặp lại Viên Ngữ ở đây, nhìn hai người có vẻ đã hoà thuận như xưa?
Mẹ Trác bước vào phòng, nhìn thấy Viên Ngữ đang nhìn Trác Thanh đầy trìu mến, sắc mặt lại càng trầm hơn. Bà ta không ưa nhất việc con trai mình bị người phụ nữ này quyến rũ.
Tuy nhiên, trước mặt Trác Thanh nên mẹ Trác phải nhịn, không nói lời gì quá đáng.
Mẹ Trác vẫn chưa biết Trác Thanh đã biết toàn bộ sự thật năm ấy, nếu bà ta biết có lẽ sẽ không nhịn đâu.
“Ba, mẹ.” Trác Thanh nhìn thấy họ đến thì chào, vẻ mặt Trác Thanh trở nên căng thẳng, anh nhìn Viên Ngữ, sau đó trịnh trọng giới thiệu: “Đây là Viên Ngữ, trước đây ba mẹ đều gặp rồi.”
Trác Thanh không nhắc đến chuyện khác, dù sao cũng là ba mẹ mình, anh muốn giữ lại chút thể diện cho họ.
“Ừm, trước đây các con đã quen nhau rồi, cũng coi như là bạn bè, con bị thương con bé đến thăm con cũng là chuyện bình thường.” Mẹ Trác cố nặn ra một nụ cười, trong lời nói rõ ràng có ý khác.
“Mẹ, con sẽ kết hôn với Viên Ngữ, sau khi vết thương của con khỏi được ra viện, chúng con sẽ đi đăng ký rồi tổ chức đám cưới.” Trác Thanh là người thông minh, đương nhiên nghe ra được ý của mẹ mình. Tám năm trước vì hiểu lầm nên anh đã khiến Viên Ngữ chịu uất ức, bây giờ anh sẽ không để cô chịu thêm uất ức nào nữa.
Tám năm trước anh đã bàn đến chuyện kết hôn với Viên Ngữ, anh từng cầu hôn cô, cô cũng đã đồng ý rồi, anh nợ cô một đám cưới.
Bây giờ anh sẽ bù lại cho cô, không thiếu thứ gì, dù là ai cũng không thể ngăn cản anh.
“Con… các con?” Mẹ Trác giật mình, tuy vừa nãy bà ta đã nhìn ra sự âu yếm ngọt ngào giữa hai người, nhưng bây giờ chính tai nghe Trác Thanh nói ra những lời như vậy vẫn không chấp nhận được.
“Không phải các con đã chia tay rồi sao? Tám năm trước cô ta đối xử với con thế nào, con quên rồi sao?” Trong lòng mẹ Trác tức giận, hiển nhiên đã quên chuyện tám năm trước sai Trác Hiểu Lam làm.
“Mẹ, con đã biết hết chuyện tám năm trước rồi.” Trác Thanh vốn không muốn vạch mặt nhưng mẹ Trác đã nói đến đây rồi, đương nhiên anh phải nói rõ, anh sẽ không khiến Viên Ngữ phải bị bắt nạt thêm nữa.
Mẹ Trác sững sờ, hai mắt tròn xoe, môi mấp máy nhất thời nói không nên lời.
“Được rồi, nói chuyện chính trước.” Ba Trác biết bây giờ không phải lúc cãi nhau, chuyện giữa Trác Thanh và Viên Ngữ cũng không phải cãi nhau vài câu là có thể giải quyết.
Trác Thanh cuả hiện tại đã không còn là Trác Thanh của tám năm trước, sẽ không dễ dàng mắc bẫy nữa.
“Chuyện chính, đúng, chuyện chính.” Mẹ Trác được ba Trác nhắc nhở mới nhớ mình vẫn còn có chuyện quan trọng hơn.
“Trác Thanh à, nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu muốn khiến chị con ngồi tù, con nhất định phải giúp chị con, bây giờ chỉ có con mới giúp được chị thôi.” Mẹ Trác lập tức thay đổi chủ đề, bây giờ cứu con gái ra mới là chuyện quan trọng nhất.
“Mẹ muốn con phải giúp thế nào?” Mắt Trác Thanh thoáng trầm xuống, anh đã biết trước mục đích ba mẹ đến đây.
“Con đừng làm nhân chứng cho nhà họ Đường nữa, con hãy làm nhân chứng cho chị gái con, con hãy giúp chị con kiện mấy người nhà họ Đường.” Mẹ Trác nói câu này rất hùng hồn, dường như không hề cảm thấy có gì bất ổn.
Viên Ngữ nghe thấy câu này của mẹ Trác mà sửng sốt, nhưng cô cũng không nói gì.
Trác Thanh không khỏi cười khẩy: “Chị đã làm sai biết bao nhiêu chuyện, tất cả mọi chuyện đều do chị gieo gió gặt bão. Mẹ bảo con nói dối làm giả nhân chứng, mẹ muốn tống con trai mẹ vào tù sao?” Trác Thanh biết mẹ mình lúc nào cũng thiên vị chị gái hơn, nhưng anh không ngờ bà ta lại không có giới hạn như thế.
“Con xin lỗi, con không làm được, con muốn nghỉ ngơi, mời ba mẹ về cho.” Trác Thanh cảm thấy lòng nguội lạnh, anh không muốn nói thêm nữa, vì anh không muốn cãi nhau với họ, không muốn khiến mọi chuyện trở nên quá khó coi.
Trác Thanh nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại, mặc cho ba mẹ Trác có nói thêm gì anh cũng không quan tâm.
Cuối cùng ba mẹ Trác thật sự không còn cách nào, đành phải ra về.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, ba mẹ Trác cũng chỉ có thể đến nhà họ Đường cầu xin ông cụ.
Chẳng mấy chốc hai người đã lại tới nhà họ Đường, quản gia nhà họ Đường trông thấy hai người họ cũng chỉ hờ hững nhìn lướt qua, sau đó quay người vào trong, vờ như không thấy!
Sáng nay hai người họ đã chọc giận ông bà cụ rất tức giận, mãi mới đuổi được đi, bây giờ lại tới làm gì?
“Quản gia, quản gia.” Ba Trác thấy thái độ của quản gia thì lòng khó chịu, nhưng ông ta nghĩ đến lần này mình tới để cầu xin người khác nên không thể tức giận, chẳng những không được tức giận mà thái độ còn phải tốt hơn.
“Có chuyện gì?” Quản gia nhà họ Đường không phải người không biết phép lịch sự, ba Trác đã gọi lại thì ông cũng chỉ có thể dừng bước.
“Phiền quản gia vào thông báo một tiếng, tôi muốn gặp ông cụ Đường, tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp ông ấy.” Ba Trác sợ quản gia cứ thế đi luôn nên thái độ lúc này vô cùng thành khẩn.
“Mới sáng sớm hai người đã tới nhà họ Đường làm ầm ĩ khiến bà chủ nhà chúng tôi cực kỳ tức giận, bây giờ các người còn muốn gặp ông chủ của chúng tôi?” Vẻ mặt quản gia phẫn nộ, người này có còn thể diện không?
“Chuyện lúc sáng là hiểu lầm, bây giờ chúng tôi đã hiểu rõ sự việc rồi, chúng tôi biết sai rồi nên lần này chúng tôi tới để xin lỗi, mong quản gia hãy đi thông báo.” Ba Trác biết mục đích lần này mình tới, vậy nên thái độ cực kỳ chân thành!
Quản gia nghe ông ta nói muốn tới xin lỗi thì vẻ mặt mới dịu đi đôi chút, nhưng nghĩ đến chuyện sáng nay, quản gia chắc chắn không thể cứ thế cho ba mẹ Trác vào: “Vậy hai người chờ một chút, tôi đi hỏi ông chủ.”
“Được, được.” Thái độ ba Trác lúc này cực kỳ tốt, không dám thể hiện ra chút bất mãn.
Lần này ông ta tới để cầu người, nếu thái độ không tốt thì có lẽ còn chẳng được vào cửa.
“Ông chủ, bà chủ, hai người nhà họ Trác lại tới rồi.” Quản gia vào đại sảnh, thấy ông cụ Đường và bà cụ Đường đều đang ngồi ở đây.
“Bọn họ lại tới làm gì? Họ còn ngại sáng nay làm loạn chưa đủ à?” bà cụ Đường vừa mới nguôi giận, bây giờ nghe ba mẹ Trác lại tới, lửa giận lại xông lên: “Vẫn chưa thôi à? Không phải Trác Hiểu Lam đã được đưa vào đồn cảnh sát rồi sao?”
“Họ nói lần này họ tới để xin lỗi, họ đã biết rõ chân tướng sự việc rồi.” Quản gia biết bà cụ Đường đang giận, thật ra ông cũng giận nhưng người ta nói là đến xin lỗi, thái độ cũng tốt nên ông cũng không thể cứ thế đuổi người.
“Bọn họ đã gặp Trác Hiểu Lam hỏi rõ ràng rồi à? Biết đã hiểu lầm chúng ta rồi sao?” Bà cụ Đường sững sờ, cơn giận nguôi đi một chút: “Được rồi, bảo họ không cần xin lỗi, tôi không muốn gặp họ.”
Bà cụ Đường nghĩ đến những lời chỉ trích đổi tắng thay đen sáng nay của mẹ Trác, nghĩ đến cuộc tranh cãi của họ, bà thật sự không muốn gặp, cũng chẳng cần lời xin lỗi của họ.
“Vâng, bây giờ tôi sẽ đi nói với họ.” Quản gia hiểu ý bà cụ Đường, không chút do dự, quay người bước ra ngoài. Có thể thấy quản gia cũng không muốn cho loại người như ba mẹ Trác vào.
Cảnh ba mẹ Trác làm loạn sáng nay thật sự quá khó coi.
Tuy nhiên dù quản gia đã giải thích tình hình, nhưng ba mẹ Trác vẫn không chịu đi.
“Chúng tôi thật sự đến để xin lỗi mà.” Ba Trác hơi ngạc nhiên, không ngờ ông ta đã nói rõ là mình đến xin lỗi mà vẫn bị ngăn ở ngoài. “Bà chủ nói rồi, các ông không cần xin lỗi, bà chủ chúng tôi độ lượng, không so đo với các người.”
“Tôi biết lúc trước đúng là chúng tôi đã sai, là chúng tôi khiến ông bà Đường nổi giận, vậy nên tôi nhất định phải gặp mặt xin lỗi ông bà, nếu không tôi không an tâm.” Ba Trác biết muốn nhà họ Đường rút đơn kiện thì phải cầu xin ông cụ Đường đồng ý, vậy nên nhất định phải gặp được ông cụ.
“Đã nói là không cần xin lỗi rồi mà, ông bà chủ chúng tôi không so đo với mấy người, ông bà về đi.” Quản gia thấy người này rất phiền, nếu thành tâm đến xin lỗi thì không nên quấn lấy mãi như thế.
Trong lòng mẹ Trác tức giận, vừa định lên tiếng thì ba Trác đã kéo bà ta lại, sau đó kéo bà ta quỳ xuống đất: “Quản gia, xin ông vào thông báo lại lần nữa. Chúng tôi thật sự đến để xin lỗi, nếu ông bà Đường không tha thứ cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ không đứng lên.”
Quản gia thấy thế thì giật mình, ông không ngờ ba mẹ Trác lại quỳ xuống như vậy, thái độ còn rất thành khẩn, nhưng ông vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Đây là ép ông chủ phải gặp họ sao?
Tuy nhiên ba mẹ Trác quỳ trước cửa cũng không hay, quản gia nghĩ một lúc rồi lại vào địa sảnh: “Ông chủ, bà chủ, bọn họ quỳ ở ngoài không chịu đi ạ.”
“Tôi đã nói không cần xin lỗi rồi sao họ vẫn không chịu đi? Mà ông vừa nói gì? Quỳ ở ngoài?” Bà cụ Đường giật mình: “Sao thế?”
“Bọn họ nói nhất định phải gặp được ông bà chủ rồi xin lỗi, nếu không trong lòng không an tâm. Tôi đã nói với họ rằng ông bà không cần lời xin lỗi của họ, không so đo với họ, sau đó bọn họ quỳ xuống luôn.” Quản gia cảm thấy cạn lời, trên đời này đúng là loại người nào cũng có.
“Bọn họ đang làm gì vậy? Có ai đến xin lỗi thế này không? Nếu thật sự thành tâm đến xin lỗi thì phải xem tâm trạng chúng tôi thế nào chứ đúng không? Tôi đã nói không gặp rồi mà vẫn không chịu đi, bọn họ thành tâm xin lỗi sao? Chắc chắn là có mục đích khác.” Bà cụ Đường cũng giật mình. Loại người gì vậy chứ? Cũng không thể trách bà cụ Đường nghĩ theo chiều hướng xấu, thật sự là hành vi sáng nay của mẹ Trác quá phản cảm.
“Bọn họ muốn quỳ thì cứ quỳ đi, mặc kệ họ.” Bà cụ Đường cảm thấy khó chịu, có ai đến xin lỗi như vậy không?
“Bọn họ quỳ ở ngoài bị người khác nhìn thấy, ai không biết lại nói linh tinh. Để họ vào đi, nghe xem họ nói thế nào.” Mặc dù trong lòng ông cụ Đường bất mãn, nhưng ông sợ hai người họ quỳ ở ngoài sẽ mang lại ảnh hưởng xấu. Gần đây nhà họ Dương có quá nhiều chuyện, ông không muốn có thêm rắc rối không cần thiết nữa.
“Ông nghĩ họ thật sự đến để xin lỗi sao? Sao tôi lại thấy không giống.” Bà cụ Đường không đồng ý lắm, bà luôn cảm thấy chuyện này có gì không đúng.
“Chắc chắn vừa nãy họ đã đến đồn cảnh sát, gặp được Trác Hiểu Lam hỏi rõ ràng rồi, biết chân tướng sự việc nên tới xin lỗi chúng ta cũng là việc có thể xảy ra.” Ông cụ Đường trước nay luôn bao dung, ông luôn muốn suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực.
“Chúng ta cũng không thể để họ quỳ bên ngoài được, để họ vào đi, nghe xem họ nói thế nào chẳng phải sẽ biết có chuyện gì sao.” Ông cụ Đường suy nghĩ tổng thể, không muốn khiến mọi chuyện quá khó xử.
“Được rồi, vậy nghe theo ông, bảo họ vào đi, xem xem họ xin lỗi thế nào. Họ quỳ xuống chắc cũng đủ thành khẩn rồi, nghe xem họ nói gì.” Bà cụ Đường cũng biết để người ta quỳ ở ngoài cũng không hay, bà cũng muốn biết rốt cuộc hai người họ muốn làm gì.
Quản gia nhanh chóng đưa ba mẹ Trác vào.
“Ông cụ Đường, bà cụ Đường, chuyện sáng nay là chúng tôi không đúng, chúng tôi tới đây để xin lỗi ông bà.” Ba Trác vừa vào đã xin lỗi, thái độ cực kỳ chân thành.
“Đúng, là chúng tôi sai, chúng tôi xin lỗi.” Mẹ Trác cũng xin lỗi dưới sự lôi kéo của ba Trác, mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng nghĩ đến con gái, bà ta vẫn nhịn.
“Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của hai người, chúng tôi sẽ không so đo chuyện sáng nay, hai người về đi.” Bà cụ Đường liếc nhìn họ, nếu hai người họ muốn gặp để xin lỗi thì bây giờ bà đã chấp nhận lời xin lỗi rồi, cũng bày tỏ không trách họ, họ cũng nên đi rồi chứ?
Lần này ba mẹ Trác tới không chỉ để xin lỗi, nên đương nhiên không thể cứ vậy ra về.
“Ông cụ Đường, chuyện sáng nay thực sự là lỗi của chúng tôi, mong ông tha thứ.” Ba Trác quyết định tấn công ông cụ Đường trước, vậy nên lúc này ông ta bước lên trước vài bước, đi tới trước mặt ông cụ.
“Vừa nãy vợ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện này cho qua đi, nếu không còn chuyện gì khác thì hai người về đi.” Ông cụ Đường nghe thấy lời của ba Trác thì khẽ nhíu mày, xem ra vợ ông thật sự đã đoán đúng, hai người này không phải tới để xin lỗi.
Mà ba Trác còn tấn công ông trước, ông cụ Đường thầm cười khẩy trong lòng, sao? Trông ông giống thằng ngốc dễ bị lừa vậy sao?
Bà cụ Đường và ông cụ Đường đều đã nói lời đuổi khác, nhưng ba Trác vẫn đứng đó không có ý định rời đi.
Ba Trác dừng lại một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn ông cụ Đường: “Ông Đường à, hôm nay chúng tôi đến còn có một chuyện muốn cầu xin ông.”
Ba Trác biết ông cụ Đường không phải người dễ gạt, vậy nên chi bằng cứ nói thẳng.
“Ha.” Bà cụ Đường tức giận cười ra tiếng, bà biết hai người này không có ý tốt gì, còn có chuyện muốn cầu xin. Những việc Trác Hiểu Lam làm với Thanh Thanh, sáng nay thái độ đó của bọn họ như vậy mà vẫn còn mặt mũi tới cầu xin.
Mẹ Trác nghe ra sự trào phúng trong tiếng cười của bà cụ Đường thì tức giận, nhưng không thẻ không nhịn lại, bà ta biết bây giờ không thể cãi nhau như hồi sáng.
Sắc mặt ông cụ Đường lúc này đã trầm xuống rõ ràng, ông ngước mắt nhìn ba Trác, ánh mắt hơi lạnh: “Nếu ông tới để xin lỗi, cầu xin tha thứ thì tôi chấp nhận, còn chuyện khác sợ rằng tôi không giúp được.”
Câu nói này của ông cụ Đường đã rất rõ ràng, ông cụ Đường là người thông minh đương nhiên biết ba Trác muốn cầu xin mình chuyện gì.
Trong lời ông cụ Đường mang theo ý cảnh cáo rõ ràng, ông cảm thấy nếu ba Trác là người thông minh thì sẽ hiểu nên dừng lại.
“Ông à, tôi biết lần này là Lam Lam sai, nhưng Lam Lam vẫn còn trẻ, chúng tôi không thể nhìn con bé ngồi tù cả đời được.” Ba Trác hiểu ý ông cụ Đường, nhưng ông ta không thể không nói.
“Ông cụ, tôi biết lần này là lỗi của Lam Lam, nhưng con bé còn trẻ như thế, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó ngồi tù cả đời.” Ba Trác hiểu ý của ông cụ, nhưng ông ta không thể không nói.
Ông ta không thể trơ mắt nhìn con gái mình vào tù.
Ông cụ Đường chỉ nhìn ông ta mà không lên tiếng.
Bà cụ Đường tức không nói nên lời, người này mặt dày tới cỡ nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
Họ không muốn để Trác Hiểu Lam vào tù, vậy họ có nghĩ đến những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã từng làm với Thanh Thanh trước đây không? Thương Lan đã từng muốn giết chết Thanh Thanh!
“Ông cụ Đường, bà cụ Đường, hai người cũng nhìn đứa nhỏ Lam Lam lớn lên, chẳng lẽ hai người nỡ nhìn con bé vào tù sao?” Mẹ Trác cũng hết lời van xin.
Bà cụ Đường nghe bà ta nói vậy thì tức đến mức bật cười: “Vậy nên rốt cuộc cô có ý gì?”
Thật ra bà cụ Đường đương nhiên biết rõ mục đích hai người này đến đây hôm nay, bà chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc hai người họ vô liêm sỉ cỡ nào thôi.
“Hôm nay chúng tôi đến đây là để xin ông bà tha cho Lam Lam lần này. Bây giờ Thanh Thanh cũng khoẻ rồi, không bị sao cả...” Mẹ Trác nghe bà cụ Đường hỏi thì không che giấu nữa, nói thẳng ra mục đích lần này họ tới.
Bà cụ Đường nhìn mẹ Trác, hôm nay bà thực sự có ý định cho qua, nhưng khi nghe thấy những lời mẹ Trác nói, Thanh Thanh nhà họ không sao nên không truy cứu những lỗi lầm mà Trác Hiểu Lam đã gây ra, không, lần này Trác Hiểu Lam không phải mắc lỗi mà là phạm tội!
Những tội lỗi mà Trác Hiểu Lam đã gây ra sao có thể tha thứ là xong được?
“Tầm Chiêu đã giao cho cảnh sát, tất nhiên cảnh sát sẽ xử lý chuyện này theo quy định của pháp luật và công bằng, cô cầu xin chúng tôi cũng vô ích.” Mặt bà cụ Đường sa sầm, giọng lạnh lùng, bà thực sự không muốn nói thêm gì với họ nữa.
Nói đạo lý với loại người này, họ sẽ không bao giờ để vào tai. Chỉ cần họ hiểu đạo lý thì sẽ không nói ra những lời vừa rồi.
“Cảnh sát nói chỉ cần bên phía hai người rút đơn kiện, Lam Lam sẽ không sao cả.” Đương nhiên mẹ Trác nhận thấy được sự thiếu kiên nhẫn của bà cụ Đường, nhưng bà ta cũng biết mục đích mình tới đây hôm nay. Vì Lam Lam nhà bà, trước hết bà sẽ chịu đựng.
Bà cụ Đường nghe vậy thì trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Bảo chúng tôi rút đơn kiện? Trác Hiểu Lam muốn giết Thanh Thanh nhà chúng tôi, nếu không có Tầm Chiêu chạy tới kịp lúc thì Thanh Thanh đã chết trong tay Trác Hiểu Lam rồi, giờ cô lại bảo chúng tôi rút đơn kiện?”
Bà cụ Đường thực sự không thể tin được mẹ Trác lại nói ra lời này, hơn nữa giọng điệu bà ta còn kiểu dĩ nhiên?
Mẹ Trác tạm dừng, sau đó bổ sung một câu: “Chẳng phải bây giờ Thanh Thanh vẫn ổn sao? Đã không có gì thì cớ sao phải làm cho mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta trở nên căng thẳng như vậy?”
“Ha...” Bà cụ Đường tức đến mức bật cười, nghe đi, nghe đi kìa, lời nói kiểu gì thế này?
Đây là tiếng người ư?
“Đừng nói Trác Hiểu Lam muốn giết Thanh Thanh nhà chúng tôi, dù con bé chỉ chịu một chút ấm ức, nhà họ Đường chúng tôi cũng sẽ đòi lại công bằng cho nó. Chuyện này đã giao cho cảnh sát rồi, tiếp theo sẽ làm theo quy định của pháp luật.” Lần này là ông cụ Đường lên tiếng, vừa rồi ông còn nể tình, nhưng bây giờ ông phát hiện nể mặt những người này là một việc vô cùng sai.
“Ông cụ Đường, ông đừng nóng giận, chúng tôi biết chuyện này là lỗi của Lam Lam, chúng tôi đến đây để xin lỗi và nhận tội thay con bé.” Hiển nhiên ba Trác không ngờ ông cụ Đường luôn khoan dung sẽ nói như vậy, ông ta cũng nhất thời hơi luống cuống.
“Không cần, tôi đã nói rất rõ ràng về chuyện này, mọi việc đều do cảnh sát xử lý.” Ông cụ Đường bao dung, nhưng ông cũng bênh vực con cháu nhà mình, huống hồ những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm với Thanh Thanh vốn dĩ không thể tha thứ được.
“Ông cụ Đường, Lam Lam còn nhỏ, không hiểu chuyện nên làm sai, xin ông hãy tha thứ cho con bé lần này...” Mẹ Trác vội vàng bào chữa cho Trác Hiểu Lam, theo ý của bà ta, hiển nhiên bà ta vẫn chưa nhận thức được con gái mình đã mắc lỗi lớn cỡ nào.
“Tha thứ? Cô cậu không biết những chuyện nó đã làm điên cuồng đến mức nào sao? Các người đi hỏi Trác Thanh có tha thứ cho nó không?” Bà cụ Đường lập tức ngắt lời mẹ Trác.
“Trác Thanh? Trác Thanh là em trai ruột của Lam Lam, chắc chắn thằng bé sẽ không trách Lam Lam, chắc chắn nó sẽ tha thứ cho Lam Lam.” Mẹ Trác sửng sốt, phản ứng đầu tiên của bà ta là sốt ruột phản bác, nhưng nghĩ tới dáng vẻ của Trác Thanh khi nói với họ những việc mà Lam Lam đã làm ngày hôm qua, bà ta càng nói về sau thì giọng càng nhỏ, rõ ràng là không đủ lòng tin.
“Cô nên đích thân đi hỏi Trác Thanh đi.” Bà cụ Đường khịt mũi, giờ bà đã biết rõ mọi chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm.
Mặc dù bây giờ Trác Thanh không sao, nhưng bà cụ Đường cảm thấy Trác Thanh sẽ không tha thứ cho Trác Hiểu Lam, cho dù Trác Hiểu Lam là chị ruột của anh ta.
“Ông cụ Đường...” Ba Trác không cam lòng, còn muốn bảo ông cụ Đường bỏ qua.
“Được rồi, chúng ta không cần nói nhiều nữa. Vợ tôi nói rất đúng, ngay cả con trai cô cậu còn không tha thứ cho những việc Trác Hiểu Lam đã làm, cô cậu nghĩ chúng tôi sẽ tha thứ sao?” Ông cụ Đường không cho ba Trác cơ hội lên tiếng.
“Không, không, chắc chắn Trác Thanh sẽ tha thứ cho Lam Lam, chúng là chị em ruột mà.” Mẹ Trác hoàn hồn, vội vàng cãi lại.
“Lúc Trác Hiểu Lam định giết Trác Thanh, cô ta có nghĩ họ là chị em ruột không?” Bà cụ Đường nhìn mẹ Trác, trên mặt là vẻ khó tin, mẹ Trác cưng chiều Trác Hiểu Lam đến mức không còn lời nào để nói nữa. ngôn tình hay
“Ông cụ Đường, chúng tôi biết chuyện này là lỗi của Lam Lam, may mà hiện tại không xảy ra việc gì quá nghiêm trọng, chúng tôi...” Ba Trác muốn chuyển qua chủ đề cũ, ông ta không muốn nói sang vấn đề về Trác Thanh, nhắc tới Trác Thanh là ông ta lại cảm thấy chột dạ.
“Nếu Trác Thanh thật sự bị Trác Hiểu Lam giết chết, giờ cô cậu sẽ làm thế nào? Có còn che chở cho Trác Hiểu Lam không?” Ông cụ Đường lại ngắt lời ba Trác, bây giờ ông cũng đã nhìn ra ba Trác mẹ Trác rất coi trọng Trác Hiểu Lam, thậm chí coi trọng Trác Hiểu Lam hơn cả Trác Thanh.
Ông cụ Đường không quá hiểu suy nghĩ của họ, đứa bé Trác Thanh đó hiểu chuyện từ nhỏ, tài giỏi hơn người, tác phong làm việc cũng chững chạc, hoàn toàn có thể coi là nổi bật.
Một đứa con trai xuất sắc như thế nhất định là niềm tự hào của nhà họ Trác, nhưng ba Trác với mẹ Trác lại bất công với Trác Thanh như thế vì Trác Hiểu Lam, ông thực sự không hiểu cho lắm.
Ba Trác giật mình, khoé môi khẽ giật, mặt biến sắc rõ ràng, ông ta nhất thời không nói gì thêm.
Nhưng mẹ Trác rõ ràng hơi sững sờ, bà ta hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này, bởi vì bà ta vẫn chưa nhận thức được Trác Hiểu Lam đã sai nặng tới mức nào, đến giờ bà ta vẫn còn nghi ngờ sở dĩ hôm qua Trác Thanh nói những lời đó là vì bị Dạ Tầm Chiêu lừa gạt.
“Được rồi, hai người không cần nói gì nữa. Quản gia, tiễn họ ra ngoài.” Ông cụ Đường khoát tay áo, ý đuổi khác không thể rõ ràng hơn nữa.
Sau khi nói xong, ông cụ Đường đi thẳng lên lầu, không cho ba Trác bất cứ cơ hội lên tiếng nào.
Ba Trác đang sững sờ vì chuyện của Trác Thanh, khi ông ta hoàn hồn lại thì ông cụ Đường đã lên lầu. Ông ta cũng không thể tiếp tục thuyết phục ông cụ Đường, hơn nữa quản gia đang chắn trước mặt ông ta, ông ta muốn lên lầu cũng không được.
Ba Trác ý thức được chuyến đi này coi như bỏ, hiển nhiên ông ta cũng không ngờ ông cụ Đường lại khó nói chuyện đến vậy.
Khi ra khỏi nhà tổ nhà họ Đường, ba Trác vẫn còn sững sờ, nhưng mẹ Trác lại rất nôn nóng: “Phải làm sao đây? Nhà họ Đường quá tuyệt tình, không chịu cho qua, ông mau nghĩ cách khác đi.”
“Còn có cách nào nữa?” Ba Trác hở dài một hơi: “Lam Lam tự gây ra hoạ lớn như thế thì còn cách nào nữa?”
Cuối cùng lúc này ba Trác cũng đã có vẻ oán trách khi nhắc tới Trác Hiểu Lam. Trước kia ông ta chỉ muốn cứu Trác Hiểu Lam, vẫn không nghĩ tới những thứ khác, khi nãy nghe thấy lời ông cụ Đường nói thì đã thật sự giật mình, hơn nữa còn hơi sợ hãi.
Lỡ như Trác Thanh xảy ra chuyện thì sao?
Tuy bình thường ông cũng thương con gái, con gái luôn rất xuất sắc, luôn là niềm tự hào của ông, nhưng Trác Thanh mới là hi vọng của nhà họ Trác, mọi thứ sau này ông đều phải giao cho con trai.
Dù ba Trác có thương con gái thì cũng sẽ không thương một cách vô lý như mẹ Trác.
“Vậy chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn Lam Lam vào tù, nhất định phải nghĩ cách cứu con bé. Chúng ta đi tìm ông cụ với bà cụ, nhờ họ ra mặt, tôi không tin nhà họ Đường không nể mặt họ. Chúng ta còn có thể nhờ họ tới nhà họ Tần...” Hiển nhiên mẹ Trác vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của ba Trác, bà ta còn đang nghĩ cách cứu con gái của mình!
Ba Trác đảo mắt nhìn bà ta một cái: “Bà muốn chuyện này ầm ĩ đến chỗ ba mẹ à? Nếu để bọn họ biết chuyện Lam Lam làm với Trác Thanh, lúc đó không cần nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu ra tay, ba mẹ cũng sẽ không bỏ qua cho Lam Lam.”
“Không, không thể nào, bình thường ba mẹ vẫn rất yêu thương Lam Lam mà.” Mẹ Trác hoảng sợ, cãi lại theo bản năng, nhưng lúc này rõ ràng bà ta chẳng có chút lòng tin nào cả.
“Bình thường đúng là ba mẹ thương Lam Lam, nhưng bọn họ còn thương Trác Thanh hơn, Trác Thanh là đứa cháu trai xuất sắc nhất của nhà họ Trác, Trác Thanh mới là người thừa kế tương lai của nhà họ Trác.” Trong ánh mắt nhìn về phía mẹ Trác của ba Trác rõ ràng mang theo mấy phần mất kiên nhẫn, phụ nữ đúng là tóc dài não ngắn.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ của người thế hệ trước rất nghiêm trọng, trong suy nghĩ của người già cháu gái hoàn toàn không thể nào so sánh được với cháu trai.
Trác Hiểu Lam có xuất sắc như thế nào cũng vô dụng, đừng nói người bị Trác Hiểu Lam làm hại là Trác Thanh, dù cô ta làm hại đứa cháu trai tệ nhất của nhà họ Trác, ông cụ Trác và bà cụ Trác vẫn sẽ không bỏ qua cho Trác Hiểu Lam.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ thế trơ mắt nhìn Lam Lam ngồi tù, cứ thế mặc kệ sao?” Mẹ Trác không thể nào chấp nhận được chuyện như vậy, con gái của bà ta là niềm tự hào, là mạng của bà ta.
“Tôi sẽ nhờ luật sư Vương theo chuyện này.” Ba Trác cũng không đành lòng, nhưng bây giờ ông ta cũng hết cách, ông ta biết bên phía nhà họ Đường không chịu buông thì chỉ có thể xử lý theo pháp luật thôi, dù biết ra tòa không có phần thẳng, ông ta cũng không thể hoàn toàn buông tay mặc kệ được.
“Nhưng luật sư Vương nói ra tòa chúng ta không có phần thắng.” Mẹ Trác ngây người, trong lòng cảm thấy nặng nề, hình như đến bây giờ mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Vậy bà nói xem còn có thể làm thế nào?” Ba Trác càng mất kiên nhẫn hơn, rõ ràng là tức giận rồi: “Nó tự làm ra chuyện như thế, thậm chí em trai ruột của nó mà nó còn muốn giết, nó tự mình gây chuyện thì có thể trách ai?”
“Lam Lam sẽ không… Lam Lam sẽ không làm hại đến Trác Thanh đầu, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, chắc chắn Trác Thanh bị bọn họ lừa rồi.” Mẹ Trác nhanh chóng lắc đầu, cố hết sức muốn phủ nhận.
“Trác Thanh, trúng mấy phát súng, bây giờ còn đang ở bệnh viện, đây đều là sự thật, hơn nữa Trác Thanh cũng không bị ngốc, sẽ không dễ bị lừa như thế.” Rõ ràng bây giờ ba Trác đang thiên vị con trai, con gái có xuất sắc hơn nữa, sau này gả cho người khác cũng thành người nhà khác.
Mẹ Trác còn muốn nói thêm gì thì ba Trác đã nhanh chóng rời đi.
Nước R.
Bên ngoài quán rượu, một lúc lâu Mạnh Lâm vẫn chưa thể hoàn hồn. Dù lúc trên xe, anh ta nhìn thấy cậu Đường dịu dàng săn sóc “người đàn ông” trong xe, nhưng Mạnh Lâm hoàn toàn không ngờ rằng cậu Đường lại bế người vào phòng của mình luôn.
Cậu Đường cứ thế bế người vào phòng của mình!!
Mà “người đàn ông” kia cũng không hề phản kháng, mặc cho cậu Đường bế.
Lúc cậu Đường bế “người đàn ông” kia xuống xe còn rất quan tâm kéo áo khoác xuống, sau đó che khuất “người đàn ông” trong lòng đi, động tác kia thật sự là vô cùng săn sóc.
Khong phải, đêm hôm khuya khắc cậu Đường bế người ta vào phòng mình là muốn làm gì?!
Mạnh Lâm đừng bên ngoài quán rượu một lúc lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Mãi đến khi Nghiêm Vũ tự bắt xe đến, nhìn thấy Mạnh Lâm đứng ngây người ở bên ngoài thì vỗ lên vai anh ta một cái, lúc này Mạnh Lâm mới lấy lại tinh thần.
“Anh…” Mạnh Lâm nhìn Nghiêm Vũ, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Vũ thấy dáng vẻ này của anh ta thì hơi khó hiểu, cũng hơi hoảng sợ.
“Người đi cùng các anh là ai vậy?” Cuối cùng Mạnh Lâm cũng không nhịn được sự tò mò trong lòng nữa, cất tiếng hỏi.
“Hả?” Nghiêm Vũ hơi khó hiểu, đi cùng với bọn họ? Chỉ có cậu Đường và hắn đi cùng nhau thôi mà, đâu còn ai khác nữa?
“Người kia có quan hệ gì với cậu Đường vậy?” Mạnh Lâm thấy phản ứng của Nghiêm Vũ thì tưởng Nghiêm Vũ cố ý muốn giấu mình, anh ta càng hỏi thẳng hơn.
“Cái gì?” Nghiêm Vũ cũng càng bối rối, chỉ có điều hắn đột nhiên nhớ đến tiểu hoàng tử gặp ở sân bay, nhớ đến hành động của cậu Đường với tiểu hoàng tử, nhớ đến cậu Đường dẫn tiểu hoàng tử lên xe.
Nghiêm Vũ chợt có dự cảm chẳng lạnh: “Sao thế?”
Anh ta bắt xe đến sau, trên đường xảy ra chuyện nên có muộn một chút.
“Cậu Đường bế thẳng người ta về phòng mình rồi.” Mạnh Lâm bĩu môi, ra vẻ anh đừng lừa tôi nữa, tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi.
“Hả?” Nghiêm Vũ giật cả mình, cậu Đường bế tiểu hoàng tử người ta vào phòng của mình á?
Cậu Đường muốn làm gì?
Đây là tiểu hoàng tử của nước R, bây giờ bọn họ còn ở trên địa bàn nước A, cậu Đường làm như thế, nếu chọc giận tiểu hoàng tử nước R, người ta có thể lập tức bắt bọn họ lại xử bắn luôn không?
“Anh còn có thể nói gì khác không vậy?” Mạnh Lâm vẫn bất mãn trừng Nghiêm Vũ một cái: “Anh không nói tôi cũng biết hết rồi, anh không cần giả vờ như thế đâu.”
“Tôi không có, tôi không phải giả vờ, không phải tôi cũng rất ngạc nhiên sao.” Nghiêm Vũ cảm thấy mình rất oan uổng.
“Người đó đi cùng với các anh mà anh có thể không biết sao, anh ngạc nhiên cái con khỉ.” Mạnh Lâm hoàn toàn không tin tưởng hắn: “Tôi nhìn ra người đàn ông kia là một người không tầm thường.”
“Anh… Anh nhìn ra rồi à…” Nghiêm Vũ cho rằng Mạnh Lâm nhận ra tiểu hoàng tử, dù sao người ta cũng là tiểu hoàng tử của nước R, đương nhiên phải là một người không tầm thường rồi.
“Người đàn ông kia giở mấy trò đó, là người bình thường đều có thể nhìn ra.” Mạnh Lâm liếc Nghiêm Vũ một cái, tỏ vẻ căm giận: “Mẹ nó, quá biết quyến rũ người khác đi.”. Truyện Truyện Teen
“Hả?” Nghiêm Vũ giật mình trợn tròn mắt, cái gì cơ, tiểu hoàng tử quyến rũ người khác?
“Người đàn ông kia vừa lên xe đã bắt đầu quyến rũ cậu Đường, giả vờ ngủ trên xe, sau đó cọ vào lòng cậu Đường, đến khách sạn còn giả vờ ngủ, lúc cậu Đường đưa cậu ta xuống xe cậu ta vẫn không tỉnh lại, con mẹ nó đây là ngủ à, có khác nào chết rồi không, cậu Đường bế cậu ta xuống xe cậu ta còn có thể không tỉnh, lừa ai vậy.” Mạnh Lâm càng nói càng tức: “Cậu Đường tốt đẹp cứ thế bị cậu ta làm hỏng rồi.”
“Không… Không phải chứ?” Nghiêm Vũ thật sự không tin lời Mạnh Lâm nói, người ta là tiểu hoàng tử đấy, hơn nữa lúc ở sân bay hắn nhìn ta tiểu hoàng tử rất không thích cậu Đường, vẫn luôn là cậu Đường quyến rũ tiểu hoàng tử.
“Sao có thể không phải được, tôi tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả sao, hơn nữa mấy trò của người đàn ông kia tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu rồi, chỉ có cậu Đường không biết chuyện bị cậu ta lừa thôi.” Mạnh Lâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi không hiểu các người đang làm gì luôn ấy, sao có thể để người đàn ông không biết xấu hổ như thế đến gần cậu Đường được, cậu Đường là cháu trai duy nhất của nhà họ Đường, nếu ông cụ biết chuyện không phải sẽ tức chết, lo chết sao.”
Sau khi nhìn thấy cậu Đường thẳng thừng bế người về phòng, Mạnh Lâm vốn định gọi điện thoại cho ông cụ Đường, nhưng anh ta nghĩ ông cụ Đường đã lớn tuổi, lỡ như giận quá làm nguy hiểm đến tính mạng thì phải làm sao?
Cho nên anh ta vẫn không dám gọi điện thoại.
Nhưng Mạnh Lâm thật sự càng nghĩ càng giận, cho nên lúc này bèn trút giận lên người Nghiêm Vũ.
“Chuyện này liên quan gì đến chúng ta?” Nghiêm Vũ thật sự rất uất ức, người kia là tiểu hoàng tử của nước R, còn là người bọn họ gặp ở sân bay, chuyện này đâu thể trách ông ta được?
“Anh là trợ lý của cậu Đường, cũng là người bảo vệ an toàn cho cậu Đường, tình hình bây giờ thế này sao có thể không liên quan đến anh được? Nếu chuyện thế này truyền ra ngoài, cậu Đường sẽ bị hủy hoại đó anh có biết không?” Mạnh Lâm nghe thấy Nghiêm Vũ biện bạch thì càng tức hơn: “Chẳng lẽ anh không biết hậu quả của chuyện này à?”
Dẫu sao người đời cũng khó chấp nhận được chuyện thế này, huống hồ thân phận cậu Đường còn đặc biệt, thân phận của nhà họ Đường càng đặc biệt hơn, nếu chuyện này thật sự truyền ra ngoài, không chỉ có danh tiếng của cậu Đường bị hủy hoại, danh tiếng của nhà họ Đường chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Không phải, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, tôi không biết thật mà…” Nghiêm Vũ cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga nữa, chuyện gì thế này?
“Bây giờ cho anh một cơ hội lập công chuộc tội, rốt cuộc người đàn ông kia là ai?” Mạnh Lâm băn khoăn một lúc lâu, Đường Lăng anh ta không làm gì được, anh ta sợ ông cụ Đường giận nên không dám nói, cho nên cách duy nhất bây giờ là ra tay với người đàn ông kia.
Tuyệt đối không thể để người đàn ông kia hủy hoại cậu Đường được!!
“Anh? Anh muốn… muốn làm gì?” Nghiêm Vũ nhìn thấy điệu bộ này của Mạnh Lâm thì hoảng sợ, Nghiêm Vũ đi theo bên cạnh Đường Lăng lâu như vậy, vẫn hiểu rõ một vài thủ đoạn của tám gia tộc lớn: “Anh đừng có làm bậy.”
Đó là tiểu hoàng tử của nước R đấy!!
“Anh đừng xía vào chuyện này, anh chỉ cần nói thân phận của người đàn ông kia cho tôi, lúc đó dù có chuyện gì cũng do một mình tôi chịu trách nhiệm, ông cụ Đường có ơn với tôi, tôi nhất định không thể để người đàn ông kia hủy hoại cậu Đường được.” Lúc nói lời này, Mạnh Lâm hơi híp mắt, rõ ràng đã quyết tâm rồi.
"Anh đừng quản chuyện này. Anh chỉ cần cho tôi biết thân phận của người đàn ông kia. Đến lúc đó tôi sẽ lo liệu mọi việc. Ông cụ Đường có ơn với tôi. Tôi nhất định không thể để người đàn ông kia hủy hoại cậu Đường được." Khi Mạnh Lâm nói đến đây, mắt anh ta hơi híp lại, rõ ràng anh ta đã hạ quyết tâm.
“Đừng hấp tấp, tôi nghĩ anh không nên xen vào chuyện này thì hơn.” Lúc này Nghiêm Vũ mới hoàn hồn lại, mặc dù lúc trước ở sân bay anh ta cũng cảm thấy cậu Đường nhà mình chọc tiểu Vương tử kia là không đúng, nhưng chuyện này quá phức tạp, hơn nữa thân phận của tiểu Vương tử quá đặc biệt, cách làm của Mạnh Lâm là hoàn toàn không thể.
Nghiêm Vũ cảm thấy anh ta nên tin cậu Đường nhà mình, mặc dù ở sân bay anh ta tận mắt nhìn thấy cậu Đường nhà mình trêu chọc tiểu Vương tử, nhưng Nghiêm Vũ vẫn cảm thấy mọi chuyện không phải như vậy.
“Anh?” Mạnh Lâm nhìn Nghiêm Vũ hơi hung tợn: “Anh cho rằng anh làm vậy là bảo vệ cậu Đường sao, đó là đang làm hại cậu Đường đấy. Lỡ như chuyện đó bị vạch trần, đến lúc đó có làm gì thì cũng muộn rồi.”
Nghiêm Vũ sửng sốt, ánh mắt lóe lên, anh ta cũng biết Mạnh Lâm nói đúng, đây quả thực là cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện trước khi bị bại lộ.
“Nói đi, người đàn ông đó là ai?” Vẻ mặt Mạnh Lâm khẽ dịu đi khi nhìn thấy vẻ do dự của Nghiêm Vũ.
“Nếu anh muốn biết chuyện này, có thể tự mình đi hỏi cậu Đường.” Mặc dù Nghiêm Vũ biết sự nghiêm trọng của chuyện này sau khi bị bại lộ, nhưng anh ta không thể tự mình làm chủ được, càng không nói đến thân phận của tiểu Vương tử, quả thực quá đặc biệt.
“Chết tiệt, anh có biết mình đang làm gì không?” Mạnh Lâm lo lắng, nếu không phải lúc này anh ta đang ở ngoài khách sạn, anh ta thật sự muốn đánh chết Nghiêm Vũ rồi.
“Tôi chỉ biết cho dù cậu Đường làm gì, tôi cũng phải ủng hộ cậu ấy.” Sắc mặt Nghiêm Vũ cũng chìm xuống, anh ta là người của cậu Đường, cho nên anh ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của cậu Đường.
Cho dù mệnh lệnh của cậu Đường có sai, anh ta cũng sẽ làm theo, càng chưa kể đến việc hiện giờ anh ta vẫn chưa hình dung ra được chuyện gì đang xảy ra.
Mạnh Lâm sửng sốt, hung dữ nhìn anh ta, nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.
"Cậu Đường làm việc tự có chừng mực. Tôi nghĩ anh nên tin tưởng cậu ấy." Nghiêm Vũ trầm giọng nói, nhưng trong lòng anh ta vẫn chưa chắc lắm. Dù sao lúc trước khi ở sân bay, anh ta cũng đã tận mắt nhìn thấy cậu Đường chọc tiểu Vương tử nhà người ta như thế nào mà.
"Những chuyện khác đương nhiên tôi sẽ tin cậu Đường, nhưng chuyện này lại không giống vậy, hơn nữa người đàn ông đó dùng nhiều cách khác nhau để dụ dỗ cậu Đường, tôi sợ cậu Đường sẽ..." Mạnh Lâm dừng lại, không nói hết câu nhưng lại rất rõ ràng. “Tôi không cảm thấy tiểu… không cảm thấy anh ta đang dụ dỗ cậu Đường.” Nghiêm Vũ nhịn không được vẫn muốn thanh minh cho tiểu Vương tử, tất cả những gì anh ta thấy đều là cậu Đường chủ động.
"Ý của anh là gì? Không phải anh ta dụ dỗ cậu Đường, mà là cậu Đường khiêu khích anh ta sao?
Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta âm mưu dụ dỗ cậu Đường đó. "Mạnh Lâm cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến tình huống lúc đó.
Nghiêm Vũ rất muốn đáp lại anh ta, dù sao thứ anh ta nhìn thấy chính là cậu Đường nhà mình trêu chọc cậu nhóc kia, tiểu Vương tử tuy rằng rất đáng ghét, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Mạnh Lâm, cuối cùng anh ta vẫn kìm lại.
Anh ta thực sự không biết cậu nhóc kia đã làm gì trên đường khiến cho Mạnh Lâm tức giận như vậy.
"Nếu như anh không nói cho tôi biết người đó là ai, tôi sẽ tự mình điều tra. Tôi không tin là không thể tìm ra." Mạnh Lâm biết Nghiêm Vũ sẽ không nói, Mạnh Lâm cũng không ép buộc.
Khóe môi Nghiêm Vũ khẽ cong lên, anh ta không nói gì, anh dám đảm bảo Mạnh Lâm dù có điều tra thế nào cũng không thể tìm ra, bởi vì anh ta vẫn luôn ở cạnh cậu Đường, anh ta không nói thì đương nhiên người khác cũng sẽ không biết.
Vả lại, nếu cậu Đường thật sự có chuyện đó, sẽ không để mọi người dễ dàng phát hiện ra như vậy.
Sau khi Mạnh Lâm rời khỏi khách sạn, anh ta không ngừng cau mày, anh ta biết Đường Lăng sẽ không nghe anh ta nói, anh ta chắc chắn cũng không thể khống chế được Đường Lăng.
Có thể quản được Đường Lăng cũng chỉ có duy nhất mình ông cụ Đường thôi.
Mạnh Lâm lo lắng sẽ làm cho ông cụ tức giận nên không dám nói trực tiếp, nhưng nghĩ lại anh ta vẫn gọi điện thoại, không thể nói thẳng, nhưng có thể khéo léo nhắc nhở ông cụ.
Chuyện bây giờ là để ông cụ kịp thời ngăn chặn cậu Đường, để không xảy ra rắc rối về sau.
Hiện giờ ở thành phố R đã là đêm muộn, nhưng ở thành phố A đang là ban ngày. Sau khi suy nghĩ, Mạnh Lâm bấm số của dinh thự nhà họ Đường.
"Điện thoại của ai đó? Nhà họ Trác gọi đến?" Lúc bà cụ Đường nghe điện thoại thì sững sờ, không trả lời.
Sau khi điện thoại reo vài lần, quản gia mới trả lời.
“Ông chủ, là Mạnh Lâm tìm ngài.” Quản gia biết Mạnh Lâm, cũng biết quan hệ giữa Mạnh Lâm và ông cụ Đường nên đưa điện thoại cho ông.
"Mạnh Lâm, có chuyện gì sao? Bên cậu đang là nửa đêm, còn gọi điện thoại cho ta sao?" Ông cụ Đường hơi kinh ngạc, mặc dù Mạnh Lâm thường gọi điện thoại đến để hỏi thăm tình hình của ông, nhưng bây giờ nước R đang là nửa đêm, Mạnh Lâm lo lắng gọi điện cho ông, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
“Không có chuyện gì quan trọng, ngài gần đây có khỏe không?” Mạnh Lâm nói năng hơi thận trọng, tuy rằng nói uyển chuyển, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng sức khoẻ của ông cụ.
“Tôi rất khỏe. Không phải cậu vừa hỏi hai ngày trước sao?” Ông cụ Đường cảm thấy kỳ lạ, mặc dù lúc này không nhìn thấy Mạnh Lâm, nhưng từ giọng điệu của anh ta, ông biết Mạnh Lâm có lẽ có chuyện muốn nói với mình: "Có chuyện gì không?"
“Không có chuyện gì, cháu không phải vừa đưa cậu Đường đến khách sạn sao, sau đó nhớ đến nên gọi điện thoại cho ngài.” Giọng nói của Mạnh Lâm lúc này nghe như đang tán gẫu.
“Ừ, lần này Đường Lăng đến nước R. Cậu giúp nó nhiều chút.” Mạnh Lâm đã đợi ở nước R hơn mười năm. Đây là lần đầu tiên Đường Lăng giải quyết mọi chuyện ở bên đó, đương nhiên cần Mạnh Lâm giúp đỡ.
“Đương nhiên rồi, chuyện này còn cần ngài nhắc nhở sao?” Mạnh Lâm cười ở đầu dây bên kia, “Với năng lực của cậu Đường, mọi chuyện ở đây nhất định sẽ được giải quyết êm đẹp.”
Lời nói của Mạnh Lâm dừng lại, sau đó chuyển chủ đề: "Ông ơi, cậu Đường cũng gần ba mươi rồi nhỉ? Có bạn gái chưa? Khi nào thì kết hôn?"
Mạnh Lâm muốn kiểm tra suy nghĩ của ông cụ Đường trước.
"Đừng nhắc chuyện này nữa. Nhắc đến chỉ tức giận. Đã ngoài 30 tuổi rồi mà thậm chí còn chưa có bạn gái. Ta ngày ngày đều mong bế cháu chắt đây." Ông cụ Đường nhắc đến chuyện thực sự lo lắng. Chuyện này ông không thể ép Đường Lăng được.
“Đường Lăng giỏi giang như vậy, hẳn là có rất nhiều người thích anh ấy. Ngài không cần lo lắng chuyện này.” Mạnh Lâm cười an ủi ông cụ Đường, trầm mặc một lát sau mới khẽ thở dài: “Nhưng thế giới này loại người nào cũng có, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Một người bạn tốt của cháu, là nam, cũng không biết vì sao mà bị một cậu thanh niên yếu đuối dụ dỗ, sau đó sự việc bị vạch trần. Người bạn kia vốn dĩ rất có tương lai, thế mà lại bị hủy hoại như vậy. Con người ngày nay thực sự rất phiền phức. Không những phải đề phòng phụ nữ mà còn nên đề phòng đàn ông."
Mạnh Lâm không nói, nghe có vẻ như cuộc trò chuyện thông thường, nhưng tay cầm điện thoại của Mạnh Lâm lúc này âm thầm siết chặt, anh ta sợ mình nói ra quá rõ ràng sẽ làm cho ông cụ Đường sợ hãi, lại sợ lời anh ta nói không rõ, ông cụ sẽ không hiểu.
Thật là khó xử!
“Còn có chuyện như vậy sao?” Ông cụ Đường sửng sốt, chuyện giữa đàn ông với nhau ông cũng biết, đương nhiên chuyện của người khác, ông cũng không quan tâm làm gì.
Nhưng làm thành như vậy rõ ràng là không tốt.
"Đúng vậy, hiện nay có một vài người đàn ông đi dụ dỗ còn giỏi hơn phụ nữ, hơn nữa đàn ông tâm cơ thâm sâu, lại càng khó ngăn cản, thật sự không thể không đề phòng. Hơn nữa bọn họ toàn tìm những người đàn ông xuất sắc để dụ dỗ, giống như cậu Đường vậy.” Mạnh Lâm không dám nói quá rõ ràng, cũng không dám nói thêm, chỉ gật đầu.
Sau khi ông cụ cúp điện thoại, thì ngẩn người ra, nhìn chằm chằm điện thoại.
“Làm sao vậy, Mạnh Lâm nói gì vậy? Sao ông lại sững sờ?” Bà cụ Đường kỳ lạ nhìn ông.
“Tại sao tôi nghe như cậu ta đang cáo trạng với tôi vậy.” Ông cụ Đường là một nhân vật quyền lực. Mặc dù Mạnh Lâm nói một cách uyển chuyển, nhưng ông vẫn nghe ra vấn đề và nắm bắt được trọng tâm ngay lập tức!
Hơn nữa, mặc dù Mạnh Lâm thường xuyên gọi điện cho ông, nhưng cậu ta chỉ hỏi thăm tình trạng sức khỏe mà thôi, sẽ không bao giờ nói những điều này, chưa kể Mạnh Lâm không phải là loại người mồm mép.
Vì vậy, ông cảm thấy những gì Mạnh Lâm vừa nói rõ ràng là có ý gì đó, giống như cậu ta đang tố cáo Đường Lăng.