Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1471: Tôi Có Thể Từ Chối Không? (1)
Rõ ràng chị Tiểu Cửu che giấu rất kỹ, hơn nữa bên này có cậu gây chú ý. Để không bị nghi ngờ, cậu đã làm như không quen chị Tiểu Cửu, không dám nhìn chị Tiểu Cửu một chút.
Nhưng cô cả nhà họ Đường đã phát hiện bằng cách nào?
Chẳng lẽ cô cả nhà họ Đường có mắt thần?
Thiếu niên ngoan ngoãn muốn nhìn qua Cậu Hàn. Chị Tiểu Cửu đã bại lộ, vậy còn anh Hàn?
Thiếu niên ngoan ngoãn suy nghĩ, cuối cùng cậu ta vẫn kìm lại. Bây giờ chị Tiểu Cửu đã bại lộ, cậu không thể làm anh Hàn cũng bị lộ theo.
Thiếu niên ngoan ngoãn không biết nhiệm vụ của những người khác. Nhiệm vụ mà cậu ta nhận là cướp đồ, sau đó quấy nhiễu kéo người tới vây xem để thu hút sự chú ý của cô cả nhà họ Đường.
Cậu cảm thấy nhiệm vụ của mình thật ra rất thành công!
Dù có vấn đề cũng chắc chắn không phải vấn đề của cậu!
Cho nên cậu không thể hoảng, không thể loạn. Cậu vẫn chưa thể bại lộ, nói không chừng tốt nhất còn phải dựa vào cậu để cứu vãn tình hình đấy!
“Cô rất giỏi võ.” Hàn Nhã Thanh nhìn Tiểu Cửu, khoé môi cô hơi cong lên.
Tiểu Cửu giật mình. Cô ta ngước mắt lên nhìn Hàn Nhã Thanh, môi hơi mím lại, không trả lời, không trả lời thì cũng coi như là ngầm thừa nhận.
“Rõ ràng cô rất giỏi võ nhưng lại mặc cho tôi túm lấy cô, thậm chí không thèm giãy giụa?” Khoé môi Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên: “Cô không muốn giãy giụa, cô đang lo lắng. Cô đang lo lắng về điều gì?”
Tiểu Cửu nghe thấy lời Hàn Nhã Thanh, đôi mắt nhanh chóng lập loè. Trước đây cô ta có nghe Mặc Thành nói cô cả nhà họ Đường rất lợi hại, nhưng cô ta không ngờ cô cả nhà họ Đường lại lợi hại tới mức này.
Vừa rồi rõ ràng cô ta chưa nói gì, cũng không làm gì, hơn nữa cô ta tự cho rằng mình che giấu rất kỹ, dù sao cô ta cũng được chú Lương đích thân nuôi lớn, những thứ cần học cô ta đã học hết.
Rốt cuộc cô cả nhà họ Đường đã nhìn ra bằng cách nào?
Hàn Nhã Thanh tạm dừng, cô nhìn Tiểu Cửu, sau đó chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Lo lắng sẽ làm tôi bị thương?”
Tuy Hàn Nhã Thanh cảm thấy việc này hơi khó nói, rõ ràng đối phương nhằm vào cô có mục đích, đáng lý không nên lo lắng như vậy.
Nhưng trình độ chuyên nghiệp của Hàn Nhã Thanh nói cho cô biết rằng cô không nhìn lầm.
Lúc nãy khi cô túm lấy Tiểu Cửu, vốn dĩ phản ứng đầu tiên của Tiểu Cửu là định giãy giụa, nhưng khi Tiểu Cửu nhìn cô thì do dự, sâu trong mắt cô ta có vẻ lo lắng, sau đó Tiểu Cửu bình tĩnh lại, mặc cho cô túm lấy mà không giãy giụa chút nào.
Vốn dĩ trong lòng Tiểu Cửu đã đủ ngạc nhiên, lúc này nghe Hàn Nhã Thanh nói câu này thì hoàn toàn kinh ngạc. Cô ta nhất thời không thể che giấu biểu cảm trên mặt mình, để lộ rõ vẻ hơi kinh ngạc.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy phản ứng của cô ta thì biết ngay mình đã đoán đúng!
Cô gái bị cô túm cổ tay trước mặt này không giãy giụa chỉ vì lo lắng sẽ làm cô bị thương.
Vậy nên rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Giờ phút này Tiểu Cửu đã hoàn toàn sững sờ, cô cả nhà họ Đường biết thuật đọc tâm sao?
Cô ấy hoàn toàn có thể nhìn thấu người khác đang suy nghĩ gì trong lòng.
Điều này có đáng sợ quá không?
Tiểu Cửu được chú Lương nuôi lớn, địa vị của cô ta ở Quỷ Vực Chi Thành rất cao, cô ta cũng có thực lực nên số người có thể khiến Tiểu Cửu kính nể từ tận đáy lòng không nhiều, ngoại trừ những người của thế hệ trước.
Trong số những người cùng lứa với cô ta, Mặc Thành quả thật có năng lực hơn người. Nhưng với tính tình của Mặc Thành, dù thế nào anh ta cũng không khiến cô ta kính nể nổi.
Nhưng lúc này Tiểu Cửu thật sự đã bị cô cả nhà họ Đường làm chấn động. Giờ phút này Tiểu Cửu phục sát đất, tâm phục khẩu phục, kính nể từ tận đáy lòng.
Không hổ là cô cả nhà họ Đường, không hổ là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành...
Ưm, hình như vẫn chưa xác định!
Nhưng không sao cả. Kể từ bây giờ, Tiểu Cửu quyết định sau này nếu cô cả nhà họ Đường thật sự trở thành công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cô ta chắc chắn sẽ nghe lời công chúa răm rắp.
“Tại sao chứ?” Hàn Nhã Thanh nghĩ hồi lâu cũng không hiểu ra vấn đề trong lòng. Những người này rõ ràng là nhằm vào cô, tại sao họ lại lo lắng sẽ làm cô bị thương?
Rốt cuộc họ muốn làm gì?
Tiểu Cửu mím môi, cô ta nhất định không thể nói ra nguyên nhân, lúc trước Mặc Thành đã dặn rồi. Hơn nữa, dù sao họ vẫn chưa xác định rốt cuộc cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành hay không.
Lỡ như Mặc Thành điều tra sai, lỡ như cô cả nhà họ Đường không phải công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, Tiểu Cửu không biết phải giải thích chuyện này thế nào.
Cô ta cũng không thể nói, chúng tôi nghi ngờ cô là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, muốn lấy vài sợi tóc của cô đi xét nghiệm ADN với thành chủ của chúng tôi được.
Nếu cô ta thật sự nói như vậy, có lẽ cô ta sẽ bị cô cả nhà họ Đường coi như người bệnh tâm thần.
Dù sao Tiểu Cửu cũng là người bên cạnh chú Lương, cô ta cũng biết một ít tình huống. Theo cô ta biết thì hình như chú Lương đã điều tra ra chuyện này. Thật ra cô cả nhà họ Đường là con cháu nhà họ Hàn, là con gái của Hàn Trung Phương.
Hình như Quản gia Trọng cũng đã điều tra chuyện này, chắc hẳn ông ta đã xác nhận điều này.
Nhưng Mặc Thành khăng khăng nói cô cả nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Họ không dám không nghe lời Mặc Thành, vả lại Mặc Thành nói sau khi xét nghiệm ADN là có thể chứng minh. Vậy nên Tiểu Cửu lại tin tưởng lời nói của Mặc Thành.
Tiểu Cửu cảm thấy mình có tin hay không không phải quan trọng nhất, kết quả xét nghiệm ADN cuối cùng mới là thứ quan trọng nhất.
Nhưng lúc này Tiểu Cửu hi vọng từ tận đáy lòng rằng cô cả nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Công chúa của họ nên như thế này!
Tất nhiên trước khi sự việc được xác định, Tiểu Cửu chắc chắn không thể nói. Cô ta lại có thể lừa gạt cô cả nhà họ Đường, người có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cho nên cô ta chỉ có thể ngậm chặt miệng.
Thật ra Hàn Nhã Thanh cũng không mong đợi cô ta trả lời.
Hàn Nhã Thanh duỗi tay chỉ vào Cậu Hàn còn đang sững sờ đứng đối diện cô: “Cô biết anh ta.”
Câu này Hàn Nhã Thanh nói với Tiểu Cửu cũng không phải câu nghi vấn, mà là nói với giọng điệu khẳng định.
Hai người đó chắc chắn là đồng bọn.
Sau chuyện vừa rồi, Tiểu Cửu không quá ngạc nhiên khi cô cả nhà họ Đường có thể nhìn ra cô ta với Cậu Hàn là đồng bọn.
Cô cả nhà họ Đường có thể biết được cô ta suy nghĩ gì trong lòng, thì biết cô ta với Cậu Hàn quen nhau dường như là một việc rất bình thường.
Đương nhiên lúc này Tiểu Cửu vẫn giữ im lặng. Cô ta không thể cứ thế thừa nhận, cũng không thể nói dối để phủ nhận.
Người trước mặt có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Với lá gan của cô ta, cô ta cũng không dám lừa gạt công chúa.
Tiểu Cửu không trả lời, Hàn Nhã Thanh không suy nghĩ nữa, cũng không nói thêm gì.
Hàn Nhã Thanh ngoắc tay với Cậu Hàn như đang gọi... chó con.
Cậu Hàn vốn còn đang sững sờ thấy Hàn Nhã Thanh ngoắc tay với mình như đang gọi cún cưng, phản ứng đầu tiên của anh ta là nhìn xung quanh, sau đó anh ta phát hiện hai bên không có người khác, chỉ có một mình anh ta đứng ở đây.
Cuối cùng anh ta không thể không buộc mình phải thừa nhận rằng người mà cô cả nhà họ Đường gọi là anh ta.
Cậu Hàn rất ghét cách gọi cún cưng ấy, trong lòng anh ta không muốn qua cho lắm, nhưng nghĩ tới việc cô cả nhà họ Đường có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, anh ta cảm thấy mình không có can đảm từ chối lớn như vậy.
Thế nên cuối cùng cậu Hàn vẫn bước đi một cách không tình nguyện.
Chỉ là khi anh ta đi về phía Hàn Nhã Thanh, anh ta nhanh chóng gửi một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản: Kế hoạch A thất bại!
Trước khi đến đây, Mặc Thành nói cần chuẩn bị nhiều kế hoạch. Họ đã lên kế hoạch A, kế hoạch B, thậm chí còn có kế hoạch C để đề phòng bất trắc.
Cậu Hàn cảm thấy họ chuyện bé xé ra to quá. Dù cô cả nhà họ Đường có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một người. Họ nhiều người như thế, có anh ta, có Tiểu Cửu đích thân ra ngựa, còn có một nhóc quỷ ranh ma, hơn nữa kế hoạch của họ hoàn hảo tới vậy.
Cậu Hàn không tin kế hoạch của họ sẽ thất bại.
Kế hoạch của họ rõ ràng hoàn hảo, không có một sơ hở nào như thế. Trước tiên để nhóc quỷ đi cướp đồ để thu hút sự chú ý của họ, sau đó để nhóc quỷ gây ồn ào trong đại sảnh để thu hút đám đông lại vây xem.
Tiếp theo anh ta sẽ đứng bên ngoài đám đông, chĩa súng vào cô cả nhà họ Đường.
Họ đã lên kế hoạch rất tốt. Bất cứ ai khi nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện và chĩa súng vào mình cũng sẽ hốt hoảng sợ hãi, cũng sẽ né tránh theo bản năng. Cuối cùng Tiểu Cửu nấp trong đám đông sẽ nhân cơ hội lại gần cô cả nhà họ Đường, rồi thừa cơ hội lấy vài sợi tóc của cô.
Cho dù Hàn Nhã Thanh có né đi đâu thì với bản lĩnh của Tiểu Cửu, cô ta muốn chạm vào cô cả nhà họ Đường cũng có thể, muốn nhân lúc rối loạn lấy vài sợi tóc của cô cả nhà họ Đường cũng hoàn toàn là việc dễ như trở bàn tay.
Trước khi tới đây Cậu Hàn thật sự đã nghĩ như vậy!
Dù thế nào Cậu Hàn cũng không ngờ mình lại bị vả mặt nhanh đến thế, hơn nữa còn bị vả cực kỳ đau. Họ không thất bại trong kế hoạch của mình mà rõ ràng là kế hoạch còn chưa thực hiện thì đã chết.
Nhưng cô cả nhà họ Đường đã phát hiện bằng cách nào?
Chẳng lẽ cô cả nhà họ Đường có mắt thần?
Thiếu niên ngoan ngoãn muốn nhìn qua Cậu Hàn. Chị Tiểu Cửu đã bại lộ, vậy còn anh Hàn?
Thiếu niên ngoan ngoãn suy nghĩ, cuối cùng cậu ta vẫn kìm lại. Bây giờ chị Tiểu Cửu đã bại lộ, cậu không thể làm anh Hàn cũng bị lộ theo.
Thiếu niên ngoan ngoãn không biết nhiệm vụ của những người khác. Nhiệm vụ mà cậu ta nhận là cướp đồ, sau đó quấy nhiễu kéo người tới vây xem để thu hút sự chú ý của cô cả nhà họ Đường.
Cậu cảm thấy nhiệm vụ của mình thật ra rất thành công!
Dù có vấn đề cũng chắc chắn không phải vấn đề của cậu!
Cho nên cậu không thể hoảng, không thể loạn. Cậu vẫn chưa thể bại lộ, nói không chừng tốt nhất còn phải dựa vào cậu để cứu vãn tình hình đấy!
“Cô rất giỏi võ.” Hàn Nhã Thanh nhìn Tiểu Cửu, khoé môi cô hơi cong lên.
Tiểu Cửu giật mình. Cô ta ngước mắt lên nhìn Hàn Nhã Thanh, môi hơi mím lại, không trả lời, không trả lời thì cũng coi như là ngầm thừa nhận.
“Rõ ràng cô rất giỏi võ nhưng lại mặc cho tôi túm lấy cô, thậm chí không thèm giãy giụa?” Khoé môi Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên: “Cô không muốn giãy giụa, cô đang lo lắng. Cô đang lo lắng về điều gì?”
Tiểu Cửu nghe thấy lời Hàn Nhã Thanh, đôi mắt nhanh chóng lập loè. Trước đây cô ta có nghe Mặc Thành nói cô cả nhà họ Đường rất lợi hại, nhưng cô ta không ngờ cô cả nhà họ Đường lại lợi hại tới mức này.
Vừa rồi rõ ràng cô ta chưa nói gì, cũng không làm gì, hơn nữa cô ta tự cho rằng mình che giấu rất kỹ, dù sao cô ta cũng được chú Lương đích thân nuôi lớn, những thứ cần học cô ta đã học hết.
Rốt cuộc cô cả nhà họ Đường đã nhìn ra bằng cách nào?
Hàn Nhã Thanh tạm dừng, cô nhìn Tiểu Cửu, sau đó chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Lo lắng sẽ làm tôi bị thương?”
Tuy Hàn Nhã Thanh cảm thấy việc này hơi khó nói, rõ ràng đối phương nhằm vào cô có mục đích, đáng lý không nên lo lắng như vậy.
Nhưng trình độ chuyên nghiệp của Hàn Nhã Thanh nói cho cô biết rằng cô không nhìn lầm.
Lúc nãy khi cô túm lấy Tiểu Cửu, vốn dĩ phản ứng đầu tiên của Tiểu Cửu là định giãy giụa, nhưng khi Tiểu Cửu nhìn cô thì do dự, sâu trong mắt cô ta có vẻ lo lắng, sau đó Tiểu Cửu bình tĩnh lại, mặc cho cô túm lấy mà không giãy giụa chút nào.
Vốn dĩ trong lòng Tiểu Cửu đã đủ ngạc nhiên, lúc này nghe Hàn Nhã Thanh nói câu này thì hoàn toàn kinh ngạc. Cô ta nhất thời không thể che giấu biểu cảm trên mặt mình, để lộ rõ vẻ hơi kinh ngạc.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy phản ứng của cô ta thì biết ngay mình đã đoán đúng!
Cô gái bị cô túm cổ tay trước mặt này không giãy giụa chỉ vì lo lắng sẽ làm cô bị thương.
Vậy nên rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Giờ phút này Tiểu Cửu đã hoàn toàn sững sờ, cô cả nhà họ Đường biết thuật đọc tâm sao?
Cô ấy hoàn toàn có thể nhìn thấu người khác đang suy nghĩ gì trong lòng.
Điều này có đáng sợ quá không?
Tiểu Cửu được chú Lương nuôi lớn, địa vị của cô ta ở Quỷ Vực Chi Thành rất cao, cô ta cũng có thực lực nên số người có thể khiến Tiểu Cửu kính nể từ tận đáy lòng không nhiều, ngoại trừ những người của thế hệ trước.
Trong số những người cùng lứa với cô ta, Mặc Thành quả thật có năng lực hơn người. Nhưng với tính tình của Mặc Thành, dù thế nào anh ta cũng không khiến cô ta kính nể nổi.
Nhưng lúc này Tiểu Cửu thật sự đã bị cô cả nhà họ Đường làm chấn động. Giờ phút này Tiểu Cửu phục sát đất, tâm phục khẩu phục, kính nể từ tận đáy lòng.
Không hổ là cô cả nhà họ Đường, không hổ là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành...
Ưm, hình như vẫn chưa xác định!
Nhưng không sao cả. Kể từ bây giờ, Tiểu Cửu quyết định sau này nếu cô cả nhà họ Đường thật sự trở thành công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cô ta chắc chắn sẽ nghe lời công chúa răm rắp.
“Tại sao chứ?” Hàn Nhã Thanh nghĩ hồi lâu cũng không hiểu ra vấn đề trong lòng. Những người này rõ ràng là nhằm vào cô, tại sao họ lại lo lắng sẽ làm cô bị thương?
Rốt cuộc họ muốn làm gì?
Tiểu Cửu mím môi, cô ta nhất định không thể nói ra nguyên nhân, lúc trước Mặc Thành đã dặn rồi. Hơn nữa, dù sao họ vẫn chưa xác định rốt cuộc cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành hay không.
Lỡ như Mặc Thành điều tra sai, lỡ như cô cả nhà họ Đường không phải công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, Tiểu Cửu không biết phải giải thích chuyện này thế nào.
Cô ta cũng không thể nói, chúng tôi nghi ngờ cô là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, muốn lấy vài sợi tóc của cô đi xét nghiệm ADN với thành chủ của chúng tôi được.
Nếu cô ta thật sự nói như vậy, có lẽ cô ta sẽ bị cô cả nhà họ Đường coi như người bệnh tâm thần.
Dù sao Tiểu Cửu cũng là người bên cạnh chú Lương, cô ta cũng biết một ít tình huống. Theo cô ta biết thì hình như chú Lương đã điều tra ra chuyện này. Thật ra cô cả nhà họ Đường là con cháu nhà họ Hàn, là con gái của Hàn Trung Phương.
Hình như Quản gia Trọng cũng đã điều tra chuyện này, chắc hẳn ông ta đã xác nhận điều này.
Nhưng Mặc Thành khăng khăng nói cô cả nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Họ không dám không nghe lời Mặc Thành, vả lại Mặc Thành nói sau khi xét nghiệm ADN là có thể chứng minh. Vậy nên Tiểu Cửu lại tin tưởng lời nói của Mặc Thành.
Tiểu Cửu cảm thấy mình có tin hay không không phải quan trọng nhất, kết quả xét nghiệm ADN cuối cùng mới là thứ quan trọng nhất.
Nhưng lúc này Tiểu Cửu hi vọng từ tận đáy lòng rằng cô cả nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Công chúa của họ nên như thế này!
Tất nhiên trước khi sự việc được xác định, Tiểu Cửu chắc chắn không thể nói. Cô ta lại có thể lừa gạt cô cả nhà họ Đường, người có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cho nên cô ta chỉ có thể ngậm chặt miệng.
Thật ra Hàn Nhã Thanh cũng không mong đợi cô ta trả lời.
Hàn Nhã Thanh duỗi tay chỉ vào Cậu Hàn còn đang sững sờ đứng đối diện cô: “Cô biết anh ta.”
Câu này Hàn Nhã Thanh nói với Tiểu Cửu cũng không phải câu nghi vấn, mà là nói với giọng điệu khẳng định.
Hai người đó chắc chắn là đồng bọn.
Sau chuyện vừa rồi, Tiểu Cửu không quá ngạc nhiên khi cô cả nhà họ Đường có thể nhìn ra cô ta với Cậu Hàn là đồng bọn.
Cô cả nhà họ Đường có thể biết được cô ta suy nghĩ gì trong lòng, thì biết cô ta với Cậu Hàn quen nhau dường như là một việc rất bình thường.
Đương nhiên lúc này Tiểu Cửu vẫn giữ im lặng. Cô ta không thể cứ thế thừa nhận, cũng không thể nói dối để phủ nhận.
Người trước mặt có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Với lá gan của cô ta, cô ta cũng không dám lừa gạt công chúa.
Tiểu Cửu không trả lời, Hàn Nhã Thanh không suy nghĩ nữa, cũng không nói thêm gì.
Hàn Nhã Thanh ngoắc tay với Cậu Hàn như đang gọi... chó con.
Cậu Hàn vốn còn đang sững sờ thấy Hàn Nhã Thanh ngoắc tay với mình như đang gọi cún cưng, phản ứng đầu tiên của anh ta là nhìn xung quanh, sau đó anh ta phát hiện hai bên không có người khác, chỉ có một mình anh ta đứng ở đây.
Cuối cùng anh ta không thể không buộc mình phải thừa nhận rằng người mà cô cả nhà họ Đường gọi là anh ta.
Cậu Hàn rất ghét cách gọi cún cưng ấy, trong lòng anh ta không muốn qua cho lắm, nhưng nghĩ tới việc cô cả nhà họ Đường có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, anh ta cảm thấy mình không có can đảm từ chối lớn như vậy.
Thế nên cuối cùng cậu Hàn vẫn bước đi một cách không tình nguyện.
Chỉ là khi anh ta đi về phía Hàn Nhã Thanh, anh ta nhanh chóng gửi một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản: Kế hoạch A thất bại!
Trước khi đến đây, Mặc Thành nói cần chuẩn bị nhiều kế hoạch. Họ đã lên kế hoạch A, kế hoạch B, thậm chí còn có kế hoạch C để đề phòng bất trắc.
Cậu Hàn cảm thấy họ chuyện bé xé ra to quá. Dù cô cả nhà họ Đường có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một người. Họ nhiều người như thế, có anh ta, có Tiểu Cửu đích thân ra ngựa, còn có một nhóc quỷ ranh ma, hơn nữa kế hoạch của họ hoàn hảo tới vậy.
Cậu Hàn không tin kế hoạch của họ sẽ thất bại.
Kế hoạch của họ rõ ràng hoàn hảo, không có một sơ hở nào như thế. Trước tiên để nhóc quỷ đi cướp đồ để thu hút sự chú ý của họ, sau đó để nhóc quỷ gây ồn ào trong đại sảnh để thu hút đám đông lại vây xem.
Tiếp theo anh ta sẽ đứng bên ngoài đám đông, chĩa súng vào cô cả nhà họ Đường.
Họ đã lên kế hoạch rất tốt. Bất cứ ai khi nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện và chĩa súng vào mình cũng sẽ hốt hoảng sợ hãi, cũng sẽ né tránh theo bản năng. Cuối cùng Tiểu Cửu nấp trong đám đông sẽ nhân cơ hội lại gần cô cả nhà họ Đường, rồi thừa cơ hội lấy vài sợi tóc của cô.
Cho dù Hàn Nhã Thanh có né đi đâu thì với bản lĩnh của Tiểu Cửu, cô ta muốn chạm vào cô cả nhà họ Đường cũng có thể, muốn nhân lúc rối loạn lấy vài sợi tóc của cô cả nhà họ Đường cũng hoàn toàn là việc dễ như trở bàn tay.
Trước khi tới đây Cậu Hàn thật sự đã nghĩ như vậy!
Dù thế nào Cậu Hàn cũng không ngờ mình lại bị vả mặt nhanh đến thế, hơn nữa còn bị vả cực kỳ đau. Họ không thất bại trong kế hoạch của mình mà rõ ràng là kế hoạch còn chưa thực hiện thì đã chết.
Bình luận facebook