Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1475: Bị Nhìn Thấu (1)
Nếu thật sự có người làm hại Thanh Thanh, mấy người đàn ông nhà họ Đường, con trai Đường Lăng, chồng Đường Vân Thành của bà, thậm chí là ông cụ nhà bà đều chắc chắn sẽ giết thẳng tận cửa.
Hoàn toàn không phải nói quá!!
"Bà Đường yên tâm, chúng tôi sẽ không làm hại cô cả nhà họ Đường." Tiểu Cửu vẫn luôn im lặng không nói, lúc này lại lên tiếng bày tỏ thái độ, dù xảy ra chuyện gì bọn họ cũng sẽ không làm cô cả nhà họ Đường bị thương, dù bọn họ tự làm mình bị thương thì cũng không dám làm hại cô cả nhà họ Đường.
"Hy vọng các người nói được thì làm được, chỉ cần các người không làm hại đến Thấm Nhi, chuyện khác tôi sẽ không quản." Phạm My khá vừa lòng với thái độ của Tiểu Cửu, ba người này, chỉ có cô gái này là đáng tin cậy, hai người khác hoàn toàn không cần nhắc đến, bà tin tưởng lời nói của cô gái này, hơn nữa nhìn cô gái này rất chân thành, không giống đang nói dối.
"Bà Đường yên tâm, chúng tôi nhất định làm được." Tiểu Cửu nghe được lời của bà Đường thì vô cùng cảm kích, thật không ngờ bà Đường dễ nói chuyện như vậy.
Cậu Hàn cũng cảm thấy nói chuyện với bà Đường dễ nói hơn cô cả nhà họ Đường.
Yêu cầu của bà Đường không cao, bọn họ có thể làm được, chắc chắn có thể khiến bà Đường vừa lòng.
Ngay lúc cậu Hàn và Tiểu Cửu cảm thấy bà Đường đặc biệt dễ nói chuyện, bà Đường lại bồi thêm một câu: "Chuyện khác tôi sẽ không quản, Thấm Nhi nhà tôi sẽ tự xử lý."
Khóe môi cậu Hàn không khỏi co rút, cho nên không phải bà Đường dễ nói chuyện, chẳng qua người ta phân công rõ ràng, nợ của ai người đó tự đi xử lý.
Qủa nhiên, nhà họ Đường không có ai là đơn giản cả!
Phòng giải phẫu vẫn sáng đèn, chứng tỏ phẫu thuật vẫn được tiến hành, Hàn Nhã Thanh cũng chưa đi ra, Phạm My không khỏi lo lắng: "Thấm Nhi không sao chứ, đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc phải rút bao nhiêu máu đây?"
Phạm My cũng biết bác sĩ chắc chắn tự có tính toán, sẽ không làm cho Thanh Thanh gặp chuyện không may, nhưng bà vẫn lo lắng.
Giờ phút này, cậu Hàn và Tiểu Cửu đều lo lắng, bọn họ thân là người của Qủy Vực Chi Thành, lại đi theo chú Lương, bình thường thực hiện không ít nhiệm vụ, hơn nữa đều là nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao, bọn họ cũng chưa từng lo lắng như bây giờ.
Cho nên, lúc này không ai nói gì cả, tất cả đều im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.
Người không biết tình huống mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ nghĩ rằng người thân của họ đang được cứu giúp ở trong.
Ngay lúc mọi người đang trông mòn con mắt thì rốt cuộc cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Hàn Nhã Thanh nằm ở trên giường, được người đẩy ra, bởi vì cô bị rút khá nhiều máu, bệnh viện sợ cô bị choáng đầu.
"Không sao chứ?"
"Thấm Nhi, con không sao chứ?"
Vài tiếng nói đồng thời vang lên, có giọng của Phạm My, có của cậu Hàn, cũng có giọng của Tiểu Tân, mấy người vốn đã lo lắng, bây giờ nhìn thấy Hàn Nhã Thanh bị đẩy ra thì càng khẩn trương hơn.
"Không có vấn đề gì, chỉ là rút hơi nhiều máu nên sợ cô ấy choáng váng thôi." Bác sĩ liên tục giải thích: "Phải cảm ơn mọi người hiến máu nên người bệnh mới được cứu chữa kịp thời."
Bác sĩ này không nhận ra cô cả nhà họ Đường, cũng không quen biết bà Đường, cho nên vẫn nghĩ đây là người bình thường hiến máu.
Chẳng qua, thái độ của bác sĩ cực kỳ khách khí.
"Không cần khách khí, anh nói cho tôi mấy việc cần chú ý đi, tôi đến chắm sóc con bé, anh đi làm việc của anh đi." Bà Đường tiến lên tiếp nhận giường trong tay bác sĩ, vừa rồi bà Đường chờ ở bên ngoài, biết có rất nhiều người đang chờ cấp cứu."
"Cần giữa lỗ kim được sạch sẽ trong vòng 24 giờ, tránh nhiễm trùng; cũng không nên dùng lực quá mạnh dễ gây chảy máu ở lỗ kim; nếu như có hiện tượng rỉ máu thì đừng chườm nóng, nhưng phải cầm máu, nếu tình huống nghiêm trọng thì để hộ sĩ xử lý. Trong 48 giờ không được vận động kịch liệt, cố gắng tránh các hoạt động ở độ cao, các bài tập thể dục có tính nguy hiểm; không được uống rượu; mấy ngày sau khi hiến máu phải ngủ đủ giấc, ăn uống bình thường, ăn nhiều rau, củ, quả, thịt, trứng, sữa, chế phẩm từ đậu nành, không nên ăn uống đồ quả bổ, đặc biệt là thuốc bổ, không uống rượu chè. Nếu xung quanh lỗ kim xuất hiện màu xanh tím thì nên chườm nóng, thúc đẩy quá trình hấp thu, không cần hoang mang, thuốc có thể hấp thụ trong vòng hơn 10 ngày thông qua các biện pháp như chườm nóng, trường hợp đặc biệt có thể đến bệnh viện để điều trị. " Bác sĩ nhanh chóng nói những điều cần lưu ý.
Phạm My nghe xong thì hơi ngây ra, bác sĩ nói chuyện quá nhanh, bà có thể nghe rõ từng chữ là đã không tồi, vốn không nhớ hết được.
"Được, tôi nhớ rồi." Tiểu Cửu cũng ở đây, cô ta nghe xong thì lên tiếng, lời này của Tiểu Cửu thật sự nghiêm túc.
Phạm My không khỏi liếc nhìn Tiểu Cửu một cái, trí nhớ của cô gái này thật tốt.
Diện mạo xinh đẹp, tính cách tốt, trí nhớ cũng tốt, đầu óc thông minh, rất tốt, rất tốt!
Hàn Nhã Thanh không yếu ớt như vậy, tố chất cơ thể cô rất tốt, thật ra cô không cảm thấy choáng váng đầu như bác sĩ nói, là bác sĩ kiên trì muốn cô dùng giường đẩy, cô không từ chối được, cũng không muốn lãng phí thời gian cho nên mới phối hợp cùng.
Hiện tại Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình không có vấn đề gì cả, cô lấy điện thoại ra, chẳng qua vừa rồi nghe bác sĩ nói nhiều như vậy, vẻ mặt của Phạm My lại khẩn trương không thôi, cho nên Hàn Nhã Thanh đành ngoan ngoãn nằm đó chứ không lộn xộn gì.
Chỉ là, Hàn Nhã Thanh vẫn lấy điện thoại ra gọi cho một số.
Mấy người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh muốn gọi điện thoại thì đều im lặng.
"Alo, chị dâu, có chuyện gì sao?" Đầu bên kia là cậu năm Tào, bến phía cậu năm Tào hơi ồn.
"Vừa rồi trên đường cao tốc xảy ra tai nạn giao thông, anh có biết không?" Hàn Nhã Thanh gọi điện thoại cho cậu năm Tào là để tìm hiểu về vụ tai nạn xe cộ, cậu năm Tào là cục trưởng cục cảnh sát, hỏi chuyện từ cậu năm Tào là chính xác nhất.
Cậu Hàn và Tiểu Cửu nghe được lời của Hàn Nhã Thanh thì đều ngẩng đầu nhìn Hàn Nhã Thanh, sau đó lại nhìn nhau một cái, cô cả nhà họ Đường quả nhiên là phái hành động, lúc này vừa mới hiến máu xong mà đã bắt đầu điều tra chuyện tai nạn xe cộ luôn.
Người được cô cả nhà họ Đường tự mình gọi điện thoại để hỏi chuyện tại nạn chắc chắn là người hiểu rõ chuyện đó, nếu thật sự là Mặc Thành làm chuyện đó thì khó mà giấu được.
Cho dù giấu được người khác thì sợ rằng cũng không giấu được cô cả nhà họ Đường, cô cả nhà họ Đường muốn tra, dù có là một điểm đáng ngờ nho nhỏ cũng rất có khả năng bị cô cả nhà họ Đường nhìn ra chân tướng.
Sắc mặt cậu Hàn và Tiểu Cửu đều hơi đổi, hy vọng chuyện này không liên quan đến Mặc Thành, hy vọng chuyện này không liên quan đến Mặc Thành!
"Tôi biết, tôi đang ở hiện trường, tình huống rất nghiêm trọng, trước mắt có bảy người tử vong, hai mươi tám người bị thương nặng, có cả những vết thương nhẹ ở mức độ khác nhau, sao đột nhiên chị dâu lại hỏi cái này? Ở hiện trường có người quen của chị dâu à?" Cậu năm Tào biết rõ tình hình, nhưng cậu năm Tào không biết vì sao Hàn Nhã Thanh lại gọi điện thoại hỏi mình chuyện này.
"Đã tra được nguyên nhân là gì chưa?" Hàn Nhã Thanh nghe thấy cậu năm Tào nói sơ qua tình huống thì sắc mặt lập tức trầm xuống, vốn dĩ khuôn mặt của cô đã hơi trắng bệch vì mất máu, bây giờ còn như vậy, khuôn mặt nhìn có hơi đáng sợ.
Cậu Hàn nhìn thấy dáng vẻ âm u của Hàn Nhã Thanh thì âm thầm hít một hơi, anh ta cảm thấy dường như chân mình còn vô thức run lên vài cái, ngoài việc trước đây anh ta nhìn thấy một vài tình huống tàn nhẫn khiến đáng sợ khiến chân anh ta run lẩy bẩy ra thì lớn đến bây giờ, anh ta chưa bào giờ nhát gan như vậy.
Nhưng bây giờ nghe được lời của cô cả nhà họ Đường, nhìn dáng vẻ của cô cả nhà họ Đường, cậu Hàn thật sự cảm thấy sợ hãi từ sâu trong đáy lòng.
Tiểu Cửu rõ ràng hơi ngẩn ra, trong lòng cô ta chợt căng thẳng.
"Người tài xế xe buýt đi trước mệt mỏi, anh ta đã lái xe liên tục hai ngày một đêm dẫn tới cơ thể không được khỏe, buồn ngủ không cách nào kiềm chế được, cho nên lúc đi vào đường hầm, anh ta đâm vào vách đường hầm, sau đó chắn ngang luôn đường hầm, những xe đi sau không kịp tránh đi, vài chiếc xe liên tiếp đâm lên, chủ yếu là có hai cái xe bus cho nên thương vong rất nghiêm trọng." Chuyện này vẫn chưa được xác định, theo lý thuyết là không nên lộ ra, nhưng vì Hàn Nhã Thanh cố ý gọi đến hỏi, cậu năm Tào đương nhiên không có khả năng giấu diếm không nói.
Cậu năm Tào hơi ngừng lại giây lát, nghĩ gì đó rồi mới bồi thêm một câu: "Tôi vừa mới kiểm tra tất cả máy theo dõi, không phát hiện có gì lạ thường, thông qua máy theo dõi có thể nhìn thấy người tài xế kia thật sự ngủ gật, xe không có vấn đề gì, lúc chạy trên đường cũng không xảy ra chuyện gì cả, trên xe có nhiều người như vậy, không phát hiện ai có thể động đến tài xế, tạm thời vẫn chưa phát hiện có gì đáng ngờ."
"Chị dâu, có chuyện gì à? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Bởi vì cậu năm Tào biết rõ Hàn Nhã Thanh không phải kiểu người thích gây chuyện, nếu Hàn Nhã Thanh cố ý gọi điện thoại hỏi thì chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt, cậu năm Tào chỉ có thể nghĩ đến liệu có phải người nào muốn hại nhà họ Đường, hại Hàn Nhã Thanh, hoặc là làm hại anh Ba hay không.
"Không có việc gì, anh làm việc của anh đi." Hàn Nhã Thanh nghe được lời của cậu năm Tào thì sắc mặt dịu đi đôi chút.
Hoàn toàn không phải nói quá!!
"Bà Đường yên tâm, chúng tôi sẽ không làm hại cô cả nhà họ Đường." Tiểu Cửu vẫn luôn im lặng không nói, lúc này lại lên tiếng bày tỏ thái độ, dù xảy ra chuyện gì bọn họ cũng sẽ không làm cô cả nhà họ Đường bị thương, dù bọn họ tự làm mình bị thương thì cũng không dám làm hại cô cả nhà họ Đường.
"Hy vọng các người nói được thì làm được, chỉ cần các người không làm hại đến Thấm Nhi, chuyện khác tôi sẽ không quản." Phạm My khá vừa lòng với thái độ của Tiểu Cửu, ba người này, chỉ có cô gái này là đáng tin cậy, hai người khác hoàn toàn không cần nhắc đến, bà tin tưởng lời nói của cô gái này, hơn nữa nhìn cô gái này rất chân thành, không giống đang nói dối.
"Bà Đường yên tâm, chúng tôi nhất định làm được." Tiểu Cửu nghe được lời của bà Đường thì vô cùng cảm kích, thật không ngờ bà Đường dễ nói chuyện như vậy.
Cậu Hàn cũng cảm thấy nói chuyện với bà Đường dễ nói hơn cô cả nhà họ Đường.
Yêu cầu của bà Đường không cao, bọn họ có thể làm được, chắc chắn có thể khiến bà Đường vừa lòng.
Ngay lúc cậu Hàn và Tiểu Cửu cảm thấy bà Đường đặc biệt dễ nói chuyện, bà Đường lại bồi thêm một câu: "Chuyện khác tôi sẽ không quản, Thấm Nhi nhà tôi sẽ tự xử lý."
Khóe môi cậu Hàn không khỏi co rút, cho nên không phải bà Đường dễ nói chuyện, chẳng qua người ta phân công rõ ràng, nợ của ai người đó tự đi xử lý.
Qủa nhiên, nhà họ Đường không có ai là đơn giản cả!
Phòng giải phẫu vẫn sáng đèn, chứng tỏ phẫu thuật vẫn được tiến hành, Hàn Nhã Thanh cũng chưa đi ra, Phạm My không khỏi lo lắng: "Thấm Nhi không sao chứ, đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc phải rút bao nhiêu máu đây?"
Phạm My cũng biết bác sĩ chắc chắn tự có tính toán, sẽ không làm cho Thanh Thanh gặp chuyện không may, nhưng bà vẫn lo lắng.
Giờ phút này, cậu Hàn và Tiểu Cửu đều lo lắng, bọn họ thân là người của Qủy Vực Chi Thành, lại đi theo chú Lương, bình thường thực hiện không ít nhiệm vụ, hơn nữa đều là nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao, bọn họ cũng chưa từng lo lắng như bây giờ.
Cho nên, lúc này không ai nói gì cả, tất cả đều im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.
Người không biết tình huống mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ nghĩ rằng người thân của họ đang được cứu giúp ở trong.
Ngay lúc mọi người đang trông mòn con mắt thì rốt cuộc cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Hàn Nhã Thanh nằm ở trên giường, được người đẩy ra, bởi vì cô bị rút khá nhiều máu, bệnh viện sợ cô bị choáng đầu.
"Không sao chứ?"
"Thấm Nhi, con không sao chứ?"
Vài tiếng nói đồng thời vang lên, có giọng của Phạm My, có của cậu Hàn, cũng có giọng của Tiểu Tân, mấy người vốn đã lo lắng, bây giờ nhìn thấy Hàn Nhã Thanh bị đẩy ra thì càng khẩn trương hơn.
"Không có vấn đề gì, chỉ là rút hơi nhiều máu nên sợ cô ấy choáng váng thôi." Bác sĩ liên tục giải thích: "Phải cảm ơn mọi người hiến máu nên người bệnh mới được cứu chữa kịp thời."
Bác sĩ này không nhận ra cô cả nhà họ Đường, cũng không quen biết bà Đường, cho nên vẫn nghĩ đây là người bình thường hiến máu.
Chẳng qua, thái độ của bác sĩ cực kỳ khách khí.
"Không cần khách khí, anh nói cho tôi mấy việc cần chú ý đi, tôi đến chắm sóc con bé, anh đi làm việc của anh đi." Bà Đường tiến lên tiếp nhận giường trong tay bác sĩ, vừa rồi bà Đường chờ ở bên ngoài, biết có rất nhiều người đang chờ cấp cứu."
"Cần giữa lỗ kim được sạch sẽ trong vòng 24 giờ, tránh nhiễm trùng; cũng không nên dùng lực quá mạnh dễ gây chảy máu ở lỗ kim; nếu như có hiện tượng rỉ máu thì đừng chườm nóng, nhưng phải cầm máu, nếu tình huống nghiêm trọng thì để hộ sĩ xử lý. Trong 48 giờ không được vận động kịch liệt, cố gắng tránh các hoạt động ở độ cao, các bài tập thể dục có tính nguy hiểm; không được uống rượu; mấy ngày sau khi hiến máu phải ngủ đủ giấc, ăn uống bình thường, ăn nhiều rau, củ, quả, thịt, trứng, sữa, chế phẩm từ đậu nành, không nên ăn uống đồ quả bổ, đặc biệt là thuốc bổ, không uống rượu chè. Nếu xung quanh lỗ kim xuất hiện màu xanh tím thì nên chườm nóng, thúc đẩy quá trình hấp thu, không cần hoang mang, thuốc có thể hấp thụ trong vòng hơn 10 ngày thông qua các biện pháp như chườm nóng, trường hợp đặc biệt có thể đến bệnh viện để điều trị. " Bác sĩ nhanh chóng nói những điều cần lưu ý.
Phạm My nghe xong thì hơi ngây ra, bác sĩ nói chuyện quá nhanh, bà có thể nghe rõ từng chữ là đã không tồi, vốn không nhớ hết được.
"Được, tôi nhớ rồi." Tiểu Cửu cũng ở đây, cô ta nghe xong thì lên tiếng, lời này của Tiểu Cửu thật sự nghiêm túc.
Phạm My không khỏi liếc nhìn Tiểu Cửu một cái, trí nhớ của cô gái này thật tốt.
Diện mạo xinh đẹp, tính cách tốt, trí nhớ cũng tốt, đầu óc thông minh, rất tốt, rất tốt!
Hàn Nhã Thanh không yếu ớt như vậy, tố chất cơ thể cô rất tốt, thật ra cô không cảm thấy choáng váng đầu như bác sĩ nói, là bác sĩ kiên trì muốn cô dùng giường đẩy, cô không từ chối được, cũng không muốn lãng phí thời gian cho nên mới phối hợp cùng.
Hiện tại Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình không có vấn đề gì cả, cô lấy điện thoại ra, chẳng qua vừa rồi nghe bác sĩ nói nhiều như vậy, vẻ mặt của Phạm My lại khẩn trương không thôi, cho nên Hàn Nhã Thanh đành ngoan ngoãn nằm đó chứ không lộn xộn gì.
Chỉ là, Hàn Nhã Thanh vẫn lấy điện thoại ra gọi cho một số.
Mấy người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh muốn gọi điện thoại thì đều im lặng.
"Alo, chị dâu, có chuyện gì sao?" Đầu bên kia là cậu năm Tào, bến phía cậu năm Tào hơi ồn.
"Vừa rồi trên đường cao tốc xảy ra tai nạn giao thông, anh có biết không?" Hàn Nhã Thanh gọi điện thoại cho cậu năm Tào là để tìm hiểu về vụ tai nạn xe cộ, cậu năm Tào là cục trưởng cục cảnh sát, hỏi chuyện từ cậu năm Tào là chính xác nhất.
Cậu Hàn và Tiểu Cửu nghe được lời của Hàn Nhã Thanh thì đều ngẩng đầu nhìn Hàn Nhã Thanh, sau đó lại nhìn nhau một cái, cô cả nhà họ Đường quả nhiên là phái hành động, lúc này vừa mới hiến máu xong mà đã bắt đầu điều tra chuyện tai nạn xe cộ luôn.
Người được cô cả nhà họ Đường tự mình gọi điện thoại để hỏi chuyện tại nạn chắc chắn là người hiểu rõ chuyện đó, nếu thật sự là Mặc Thành làm chuyện đó thì khó mà giấu được.
Cho dù giấu được người khác thì sợ rằng cũng không giấu được cô cả nhà họ Đường, cô cả nhà họ Đường muốn tra, dù có là một điểm đáng ngờ nho nhỏ cũng rất có khả năng bị cô cả nhà họ Đường nhìn ra chân tướng.
Sắc mặt cậu Hàn và Tiểu Cửu đều hơi đổi, hy vọng chuyện này không liên quan đến Mặc Thành, hy vọng chuyện này không liên quan đến Mặc Thành!
"Tôi biết, tôi đang ở hiện trường, tình huống rất nghiêm trọng, trước mắt có bảy người tử vong, hai mươi tám người bị thương nặng, có cả những vết thương nhẹ ở mức độ khác nhau, sao đột nhiên chị dâu lại hỏi cái này? Ở hiện trường có người quen của chị dâu à?" Cậu năm Tào biết rõ tình hình, nhưng cậu năm Tào không biết vì sao Hàn Nhã Thanh lại gọi điện thoại hỏi mình chuyện này.
"Đã tra được nguyên nhân là gì chưa?" Hàn Nhã Thanh nghe thấy cậu năm Tào nói sơ qua tình huống thì sắc mặt lập tức trầm xuống, vốn dĩ khuôn mặt của cô đã hơi trắng bệch vì mất máu, bây giờ còn như vậy, khuôn mặt nhìn có hơi đáng sợ.
Cậu Hàn nhìn thấy dáng vẻ âm u của Hàn Nhã Thanh thì âm thầm hít một hơi, anh ta cảm thấy dường như chân mình còn vô thức run lên vài cái, ngoài việc trước đây anh ta nhìn thấy một vài tình huống tàn nhẫn khiến đáng sợ khiến chân anh ta run lẩy bẩy ra thì lớn đến bây giờ, anh ta chưa bào giờ nhát gan như vậy.
Nhưng bây giờ nghe được lời của cô cả nhà họ Đường, nhìn dáng vẻ của cô cả nhà họ Đường, cậu Hàn thật sự cảm thấy sợ hãi từ sâu trong đáy lòng.
Tiểu Cửu rõ ràng hơi ngẩn ra, trong lòng cô ta chợt căng thẳng.
"Người tài xế xe buýt đi trước mệt mỏi, anh ta đã lái xe liên tục hai ngày một đêm dẫn tới cơ thể không được khỏe, buồn ngủ không cách nào kiềm chế được, cho nên lúc đi vào đường hầm, anh ta đâm vào vách đường hầm, sau đó chắn ngang luôn đường hầm, những xe đi sau không kịp tránh đi, vài chiếc xe liên tiếp đâm lên, chủ yếu là có hai cái xe bus cho nên thương vong rất nghiêm trọng." Chuyện này vẫn chưa được xác định, theo lý thuyết là không nên lộ ra, nhưng vì Hàn Nhã Thanh cố ý gọi đến hỏi, cậu năm Tào đương nhiên không có khả năng giấu diếm không nói.
Cậu năm Tào hơi ngừng lại giây lát, nghĩ gì đó rồi mới bồi thêm một câu: "Tôi vừa mới kiểm tra tất cả máy theo dõi, không phát hiện có gì lạ thường, thông qua máy theo dõi có thể nhìn thấy người tài xế kia thật sự ngủ gật, xe không có vấn đề gì, lúc chạy trên đường cũng không xảy ra chuyện gì cả, trên xe có nhiều người như vậy, không phát hiện ai có thể động đến tài xế, tạm thời vẫn chưa phát hiện có gì đáng ngờ."
"Chị dâu, có chuyện gì à? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Bởi vì cậu năm Tào biết rõ Hàn Nhã Thanh không phải kiểu người thích gây chuyện, nếu Hàn Nhã Thanh cố ý gọi điện thoại hỏi thì chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt, cậu năm Tào chỉ có thể nghĩ đến liệu có phải người nào muốn hại nhà họ Đường, hại Hàn Nhã Thanh, hoặc là làm hại anh Ba hay không.
"Không có việc gì, anh làm việc của anh đi." Hàn Nhã Thanh nghe được lời của cậu năm Tào thì sắc mặt dịu đi đôi chút.
Bình luận facebook