Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1492: Cô Ta Không Sai (2)
Huống hồ chi bây giờ Bùi Dật Duy vẫn còn chưa dừng lại, anh ta vẫn còn tiếp tục ăn, đương nhiên Bùi Doanh không ngăn cản anh ta, Bùi Doanh không dừng lại. Trước kia cô ta đã dùng loại thuốc này rất nhiều lần, hoặc ít hoặc nhiều gì cũng có hơi miễn dịch, cho nên sẽ không có tác dụng nhanh như vậy, nhưng mà cô ta đã cảm nhận được thân thể của mình có hơi thay đổi.
Nhưng mà Bùi Doanh vẫn đang chịu đựng không để mình lộ ra sự khác thường gì, thứ mà cô ta muốn chính là Bùi Dật Duy càng ăn nhiều thuốc hơn.
Lúc nãy cô ta đã nói để Bùi Dật Duy ăn xong bữa cơm này với cô ta, Bùi Dật Duy muốn rời khỏi, vậy thì chắc chắn phải ăn với cô ta, cô ta không dừng lại, đương nhiên Bùi Dật Duy cũng không thể dừng lại.
Mặc dù Bùi Doanh có vẻ như không để ý tới Bùi Dật Duy, nhưng mà cô ta vẫn thường quan sát Bùi Dật Duy.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Bùi Dật Duy đã dừng lại tại, chắc có lẽ là anh ta cũng đã cảm thấy thân thể mình xảy ra thay đổi, anh ta nheo mắt lại: “Cô, cô bỏ thuốc vào trong thức ăn?”
Bùi Doanh dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trên mặt của cô ta mang theo nụ cười, cô ta mỉm cười gật đầu.
“Cô đã bỏ thuốc gì?” Trong đôi mắt đang híp lại của Bùi Dật Duy có nhiều hơn mấy phần lạnh lùng, dường như là anh ta đã đoán được cái gì đó, nhưng mà anh ta lại phủ định nó. Không, không có khả năng, không thể như vậy được. Hãy tìm đọc trang chính ở == T г Ц м t г u у e n .O R G ==
Bọn họ...
“Chính là thứ trong lòng anh đang suy nghĩ.” Bùi Doanh rất thông minh, cô ta hiểu Bùi Dật Duy rất rõ, cho nên lúc này cô ta nhìn thấy phản ứng của Bùi Dật Duy thì đã biết Bùi Dật Duy đoán được rồi.
Thân thể của Bùi Dật Duy cứng đờ, thật ra anh ta vẫn luôn đề phòng cô ta, có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ tới cô ta sẽ bỏ thuốc này cho anh ta, hơn nữa lúc nãy cô ta cũng đã ăn những món đó, ăn còn nhiều hơn anh ta.
“Nhưng mà lúc nãy cô cũng đã ăn rồi.” Bùi Dật Duy âm thầm cắn răng, trong lòng vừa sợ lại vừa giận.
“Đúng vậy, anh không biết là hai người uống thuốc thì sẽ có hiệu quả tốt hơn hả?” Bùi Doanh đi theo bên cạnh Trịnh Hùng nhiều năm, cô ta đã chịu đựng quá nhiều các thủ đoạn đó của Trịnh Hùng, cho nên những thứ này đối với cô ta mà nói căn bản chả là cái thá gì hết.
“Cô điên rồi! Tại sao cô lại có thể làm như vậy, chúng ta là chị em!” Bùi Dật Duy nhìn Bùi Doanh ngồi trước mặt mình, chỉ cảm thấy người mà mình quen biết hai mươi mấy năm dường như đã trở nên điên rồi.
Tại sao cô ta lại có thể làm như vậy? Bọn họ là chị em, mặc dù là cùng ba khác mẹ, nhưng mà cũng có quan hệ máu mủ.
Năm đó, lúc ba của cô ta đưa cô ta về nhà, mẹ của anh ta không muốn chấp nhận cô ta, anh ta cũng không muốn chấp nhận, nhưng mà cũng không lâu lắm ba của anh ta đã qua đời, mẹ của anh ta cũng đi theo.
Lúc đó, khi biết được ba mình là do bị hại, anh ta không thể để cho ba mình chết không rõ ràng như vậy, đương nhiên anh phải điều tra cho rõ, anh ta muốn báo thù cho ba mình.
Lúc đó cô ta đã nói là cô ta muốn báo thù cho ba cùng với anh ta, khi đó anh ta không có lý do để từ chối.
Những năm này đúng là cô ta giúp anh ta rất nhiều.
Cũng chính là bởi vì anh ta biết giữa bọn họ có máu mủ cho nên anh ta mới tin tưởng là cô ta sẽ không hãm hại mạng sống của anh ta.
Nhưng mà có làm sao anh ta cũng không ngờ tới cô ta lại điên cuồng đến loại tình trạng này, vậy mà lại bỏ loại thuốc này cho anh ta, tại sao cô ta có thể làm như vậy.
“Ha..." Bùi Doanh trực tiếp cười nhạo một tiếng: “Chị em cái chó! Lúc đó mẹ của em dẫn em đi tìm mấy người đàn ông, nhưng mà bọn họ đều không muốn làm oan đại đầu, đều không mắc lừa, cũng chỉ có ba của anh mới bị mắc lừa, tin tưởng em là con gái của ông ta, kết quả xét nghiệm ADN đều là mẹ của em làm giả, em căn bản không phải là chị của anh, chúng ta căn bản không có bất cứ mối quan hệ máu mủ gì.”
Lúc mẹ của cô ta dẫn cô ta đến nhà họ Bùi, cô ta không còn nhỏ nữa, cho nên cô ta có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện.
Dáng dấp của mẹ cô ta rất xinh đẹp, hơn nữa lại đi làm trong hoàn cảnh đó, mẹ của cô ta không phải là một cô gái giữ gìn sự trong trắng, cho nên lúc đó người có quan hệ với mẹ của cô ta không chỉ có một mình vị Bùi tổng.
Lúc đó, mẹ của cô ta đã dẫn cô ta đi tìm mấy người đàn ông, mẹ của cô ta cũng đã dùng giấy xét nghiệm ADN để lừa gạt bọn họ, nhưng mà mấy người kia lại vạch trần, chỉ có Bùi tổng là tin tưởng cho nên cô ta mới có thể bước chân vào nhà họ Bùi.
Lúc đó mẹ của cô ta rõ ràng lừa Bùi tổng, xét nghiệm ADN gì đó đều là giả.
Đương nhiên là từ lúc mới bắt đầu, mẹ của cô ta đã động tay động chân vào giấy xét nghiệm ADN của cô ta với Bùi tổng, không có dùng máu của cô ta, về phần dùng máu của ai, cô ta cũng không đoán được.
Dù sao thì cô ta thấy mẹ của cô ta làm như vậy không chỉ có một lần, nhưng mà chỉ có Bùi tổng là đồ ngốc.
Từ lúc mới bắt đầu, cô ta đã biết tất cả những chuyện này.
Đương nhiên bởi vì lúc ấy làm xét nghiệm ADN với Bùi tổng không phải là dùng máu của cô ta, cô ta cũng không có khả năng để khẳng định mình không phải là con của Bùi tổng một trăm phần trăm, dù sao thì mẹ của cô ta đã dám tìm tới Bùi tổng, chắc chắn là giữa mẹ của cô ta với Bùi tổng đã từng có quan hệ với nhau.
Chỉ có điều mẹ của cô ta cũng không xác định cho nên mẹ của cô ta cũng không dám đánh cược, không dám trực tiếp dùng máu của cô ta để làm xét nghiệm ADN với Bùi tổng.
Nhưng mà Bùi Doanh biết khả năng cô ta là con của Bùi tổng không cao, dù sao thì lúc đó mẹ của cô ta có quan hệ với nhiều người như thế.
Cho nên khi mà Bùi Doanh được ba Bùi mang về nhà họ Bùi, lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Dật Duy thì đã thích Bùi Dật Duy.
Vốn dĩ trong nhận thức của Bùi Doanh, khả năng cô ta là con gái của ba Bùi là không cao, mà trong giây phút cô ta nhìn thấy Bùi Dật Duy, cô ta đã loại bỏ hoàn toàn khả năng cô ta là con gái của ba Bùi.
Cho nên cô ta chưa từng khống chế tình cảm của mình, từ lần đầu tiên cô ta đã thích anh ta, từ lần đầu tiên đã coi trọng anh ta, cho nên cô ta cứ để mình thích.
Nhưng mà càng về sau cô ta lại phát hiện trong lòng của anh ta đã có người khác, sau khi cô ta thăm dò nhiều lần, cô ta biết anh ta sẽ không thích cô ta.
Hơn nữa, lúc đó cô ta cũng nhìn ra được sự xa lánh của anh ta đối với cô ta, thậm chí là chán ghét.
Sau này, ba Bùi qua đời, anh ta mới bắt đầu chậm rãi chấp nhận cô ta, đương nhiên cũng chỉ chấp nhận cô ta là người nhà họ Bùi.
Có điều là vì để báo thù cho ba Bùi, anh ta vẫn đồng ý để cô ta giúp mình, nhưng mà cũng chỉ có như vậy mà thôi, những cái khác không có tiến triển.
Trong lòng của Bùi Doanh biết rất rõ ràng nếu như để cho anh ta biết cô ta không phải là con gái của ba Bùi, chắc chắn là anh ta sẽ trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài, càng không cần phải nói là có tình cảm gì khác với cô ta.
Cho nên qua nhiều năm như thế, cô ta cũng chỉ có thể chịu đựng, rõ ràng là yêu anh ta tha thiết, nhưng mà lại không dám nói cái gì, không dám làm cái gì.
Mà bây giờ có khả năng cô ta sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, hiện tại cô ta không cần phải sợ sệt nhiều thứ như vậy, bây giờ cô ta chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của mình một lần, chỉ một lần, chỉ cần một lần thôi, cô ta đã thỏa mãn rồi.
“Cô biết là cô đang nói cái gì không hả?” Bùi Dật Duy hoảng sợ, anh ta không ngờ tới là chuyện năm đó còn có nội tình như thế này.
“Đương nhiên là em biết chứ, lúc đó giấy xét nghiệm ADN của em với Bùi tổng là do mẹ của em đã lén lút dùng máu của anh, cho nên giấy xét nghiệm ADN đó thật ra là của anh với Bùi tổng, mà cùng lúc đó mẹ của em đã dùng phương thức giống nhau để lừa gạt mấy người đàn ông, nhưng mà bọn họ đều không bị mắc lừa.” Trên mặt của Bùi Doanh mang theo nụ cười, nhìn không ra là trào phúng hay là cái gì khác.
Khi đó lúc cô ta nhìn thấy mẹ mình làm những chuyện ấy, có lẽ là bởi vì nhìn nhiều rồi cho nên cô ta cũng không có cảm giác.
Với lại lúc đó thất bại nhiều lần như thế, thật ra cô ta cũng không ôm hi vọng gì hết, nhưng mà không ngờ tới là Bùi tổng lại tin tưởng cô ta, càng không nghĩ ra sẽ gặp được Bùi Dật Duy.
Bùi Dật Duy nhìn cô ta, trong lúc nhất thời không nói gì, có lẽ nào bởi vì quá kinh ngạc, cũng có thể là bởi vì chưa lấy lại tinh thần, không biết nên nói cái gì.
“Ban đầu đối với em mà nói có thể đến nhà họ Bùi hay không căn bản cũng không quan trọng, nhưng mà em không ngờ tới là mình gặp được anh, em cảm thấy gặp được anh giống như là sự chiếu cố lớn nhất mà ông trời đối với em.” Lúc nói đến chỗ này, trong đôi mắt của Bùi Doanh như chìm đắm trong hồi ức.
“Từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh thì đã thích anh, lúc đó em đã thấy em có thể vì anh mà làm bất cứ chuyện gì..." Bùi Doanh nhìn anh ta, vẻ mặt thâm tình.
Nhưng mà Bùi Dật Duy chỉ cảm thấy chán ghét, chỉ cảm thấy buồn nôn, từ trước đến nay anh ta không biết là cô ta lại có tâm tư như vậy đối với mình, bởi vì anh ta cho rằng cô ta là chị của mình, cho nên anh ta chưa từng suy nghĩ loại chuyện này.
“Nhiều năm như thế, em cũng đã làm được rồi, em vì anh mà hi sinh rất nhiều, nhưng mà em không hối hận, thật ra thì em có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh.” Bùi Doanh tự nhận là mấy năm nay vì để giúp đỡ cho Bùi Dật Duy mà cô ta đã làm rất nhiều chuyện, cô ta hy sinh cho anh ta đủ nhiều.
“Bao gồm cả việc cô bỏ thuốc tôi?” Bùi Dật Duy nheo mắt lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào cô ta, cho dù bọn họ không có quan hệ máu mủ, cô ta cũng không thể làm ra loại chuyện như vậy.
Chuyện như vậy làm cho anh ta cảm thấy buồn nôn, mà cô ta nói những lời đó lại làm cho anh ta cảm thấy châm chọc.
Không hối hận, có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh ta?
Cũng bao gồm cả việc hiện tại bỏ thuốc anh ta?
Bùi Doanh giật mình, đương nhiên cô ta có thể nhìn thấy cơn phẫn nộ của Bùi Dật Duy, nhưng mà cô ta đã sớm dự liệu những chuyện này, cho nên cô ta cũng không tức giận, cô ta không cảm thấy giận đối với những lời chỉ trích của Bùi Dật Duy đối với mình.
Thậm chí cô ta còn không nhận thấy mình làm sai, cô ta vì anh ta mà làm nhiều như thế, vì anh ta mà hi sinh nhiều như thế, bây giờ cô ta cũng chỉ muốn có chút đền đáp, vậy là sai à?
Nhưng mà Bùi Doanh vẫn đang chịu đựng không để mình lộ ra sự khác thường gì, thứ mà cô ta muốn chính là Bùi Dật Duy càng ăn nhiều thuốc hơn.
Lúc nãy cô ta đã nói để Bùi Dật Duy ăn xong bữa cơm này với cô ta, Bùi Dật Duy muốn rời khỏi, vậy thì chắc chắn phải ăn với cô ta, cô ta không dừng lại, đương nhiên Bùi Dật Duy cũng không thể dừng lại.
Mặc dù Bùi Doanh có vẻ như không để ý tới Bùi Dật Duy, nhưng mà cô ta vẫn thường quan sát Bùi Dật Duy.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Bùi Dật Duy đã dừng lại tại, chắc có lẽ là anh ta cũng đã cảm thấy thân thể mình xảy ra thay đổi, anh ta nheo mắt lại: “Cô, cô bỏ thuốc vào trong thức ăn?”
Bùi Doanh dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trên mặt của cô ta mang theo nụ cười, cô ta mỉm cười gật đầu.
“Cô đã bỏ thuốc gì?” Trong đôi mắt đang híp lại của Bùi Dật Duy có nhiều hơn mấy phần lạnh lùng, dường như là anh ta đã đoán được cái gì đó, nhưng mà anh ta lại phủ định nó. Không, không có khả năng, không thể như vậy được. Hãy tìm đọc trang chính ở == T г Ц м t г u у e n .O R G ==
Bọn họ...
“Chính là thứ trong lòng anh đang suy nghĩ.” Bùi Doanh rất thông minh, cô ta hiểu Bùi Dật Duy rất rõ, cho nên lúc này cô ta nhìn thấy phản ứng của Bùi Dật Duy thì đã biết Bùi Dật Duy đoán được rồi.
Thân thể của Bùi Dật Duy cứng đờ, thật ra anh ta vẫn luôn đề phòng cô ta, có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ tới cô ta sẽ bỏ thuốc này cho anh ta, hơn nữa lúc nãy cô ta cũng đã ăn những món đó, ăn còn nhiều hơn anh ta.
“Nhưng mà lúc nãy cô cũng đã ăn rồi.” Bùi Dật Duy âm thầm cắn răng, trong lòng vừa sợ lại vừa giận.
“Đúng vậy, anh không biết là hai người uống thuốc thì sẽ có hiệu quả tốt hơn hả?” Bùi Doanh đi theo bên cạnh Trịnh Hùng nhiều năm, cô ta đã chịu đựng quá nhiều các thủ đoạn đó của Trịnh Hùng, cho nên những thứ này đối với cô ta mà nói căn bản chả là cái thá gì hết.
“Cô điên rồi! Tại sao cô lại có thể làm như vậy, chúng ta là chị em!” Bùi Dật Duy nhìn Bùi Doanh ngồi trước mặt mình, chỉ cảm thấy người mà mình quen biết hai mươi mấy năm dường như đã trở nên điên rồi.
Tại sao cô ta lại có thể làm như vậy? Bọn họ là chị em, mặc dù là cùng ba khác mẹ, nhưng mà cũng có quan hệ máu mủ.
Năm đó, lúc ba của cô ta đưa cô ta về nhà, mẹ của anh ta không muốn chấp nhận cô ta, anh ta cũng không muốn chấp nhận, nhưng mà cũng không lâu lắm ba của anh ta đã qua đời, mẹ của anh ta cũng đi theo.
Lúc đó, khi biết được ba mình là do bị hại, anh ta không thể để cho ba mình chết không rõ ràng như vậy, đương nhiên anh phải điều tra cho rõ, anh ta muốn báo thù cho ba mình.
Lúc đó cô ta đã nói là cô ta muốn báo thù cho ba cùng với anh ta, khi đó anh ta không có lý do để từ chối.
Những năm này đúng là cô ta giúp anh ta rất nhiều.
Cũng chính là bởi vì anh ta biết giữa bọn họ có máu mủ cho nên anh ta mới tin tưởng là cô ta sẽ không hãm hại mạng sống của anh ta.
Nhưng mà có làm sao anh ta cũng không ngờ tới cô ta lại điên cuồng đến loại tình trạng này, vậy mà lại bỏ loại thuốc này cho anh ta, tại sao cô ta có thể làm như vậy.
“Ha..." Bùi Doanh trực tiếp cười nhạo một tiếng: “Chị em cái chó! Lúc đó mẹ của em dẫn em đi tìm mấy người đàn ông, nhưng mà bọn họ đều không muốn làm oan đại đầu, đều không mắc lừa, cũng chỉ có ba của anh mới bị mắc lừa, tin tưởng em là con gái của ông ta, kết quả xét nghiệm ADN đều là mẹ của em làm giả, em căn bản không phải là chị của anh, chúng ta căn bản không có bất cứ mối quan hệ máu mủ gì.”
Lúc mẹ của cô ta dẫn cô ta đến nhà họ Bùi, cô ta không còn nhỏ nữa, cho nên cô ta có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện.
Dáng dấp của mẹ cô ta rất xinh đẹp, hơn nữa lại đi làm trong hoàn cảnh đó, mẹ của cô ta không phải là một cô gái giữ gìn sự trong trắng, cho nên lúc đó người có quan hệ với mẹ của cô ta không chỉ có một mình vị Bùi tổng.
Lúc đó, mẹ của cô ta đã dẫn cô ta đi tìm mấy người đàn ông, mẹ của cô ta cũng đã dùng giấy xét nghiệm ADN để lừa gạt bọn họ, nhưng mà mấy người kia lại vạch trần, chỉ có Bùi tổng là tin tưởng cho nên cô ta mới có thể bước chân vào nhà họ Bùi.
Lúc đó mẹ của cô ta rõ ràng lừa Bùi tổng, xét nghiệm ADN gì đó đều là giả.
Đương nhiên là từ lúc mới bắt đầu, mẹ của cô ta đã động tay động chân vào giấy xét nghiệm ADN của cô ta với Bùi tổng, không có dùng máu của cô ta, về phần dùng máu của ai, cô ta cũng không đoán được.
Dù sao thì cô ta thấy mẹ của cô ta làm như vậy không chỉ có một lần, nhưng mà chỉ có Bùi tổng là đồ ngốc.
Từ lúc mới bắt đầu, cô ta đã biết tất cả những chuyện này.
Đương nhiên bởi vì lúc ấy làm xét nghiệm ADN với Bùi tổng không phải là dùng máu của cô ta, cô ta cũng không có khả năng để khẳng định mình không phải là con của Bùi tổng một trăm phần trăm, dù sao thì mẹ của cô ta đã dám tìm tới Bùi tổng, chắc chắn là giữa mẹ của cô ta với Bùi tổng đã từng có quan hệ với nhau.
Chỉ có điều mẹ của cô ta cũng không xác định cho nên mẹ của cô ta cũng không dám đánh cược, không dám trực tiếp dùng máu của cô ta để làm xét nghiệm ADN với Bùi tổng.
Nhưng mà Bùi Doanh biết khả năng cô ta là con của Bùi tổng không cao, dù sao thì lúc đó mẹ của cô ta có quan hệ với nhiều người như thế.
Cho nên khi mà Bùi Doanh được ba Bùi mang về nhà họ Bùi, lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Dật Duy thì đã thích Bùi Dật Duy.
Vốn dĩ trong nhận thức của Bùi Doanh, khả năng cô ta là con gái của ba Bùi là không cao, mà trong giây phút cô ta nhìn thấy Bùi Dật Duy, cô ta đã loại bỏ hoàn toàn khả năng cô ta là con gái của ba Bùi.
Cho nên cô ta chưa từng khống chế tình cảm của mình, từ lần đầu tiên cô ta đã thích anh ta, từ lần đầu tiên đã coi trọng anh ta, cho nên cô ta cứ để mình thích.
Nhưng mà càng về sau cô ta lại phát hiện trong lòng của anh ta đã có người khác, sau khi cô ta thăm dò nhiều lần, cô ta biết anh ta sẽ không thích cô ta.
Hơn nữa, lúc đó cô ta cũng nhìn ra được sự xa lánh của anh ta đối với cô ta, thậm chí là chán ghét.
Sau này, ba Bùi qua đời, anh ta mới bắt đầu chậm rãi chấp nhận cô ta, đương nhiên cũng chỉ chấp nhận cô ta là người nhà họ Bùi.
Có điều là vì để báo thù cho ba Bùi, anh ta vẫn đồng ý để cô ta giúp mình, nhưng mà cũng chỉ có như vậy mà thôi, những cái khác không có tiến triển.
Trong lòng của Bùi Doanh biết rất rõ ràng nếu như để cho anh ta biết cô ta không phải là con gái của ba Bùi, chắc chắn là anh ta sẽ trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài, càng không cần phải nói là có tình cảm gì khác với cô ta.
Cho nên qua nhiều năm như thế, cô ta cũng chỉ có thể chịu đựng, rõ ràng là yêu anh ta tha thiết, nhưng mà lại không dám nói cái gì, không dám làm cái gì.
Mà bây giờ có khả năng cô ta sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, hiện tại cô ta không cần phải sợ sệt nhiều thứ như vậy, bây giờ cô ta chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của mình một lần, chỉ một lần, chỉ cần một lần thôi, cô ta đã thỏa mãn rồi.
“Cô biết là cô đang nói cái gì không hả?” Bùi Dật Duy hoảng sợ, anh ta không ngờ tới là chuyện năm đó còn có nội tình như thế này.
“Đương nhiên là em biết chứ, lúc đó giấy xét nghiệm ADN của em với Bùi tổng là do mẹ của em đã lén lút dùng máu của anh, cho nên giấy xét nghiệm ADN đó thật ra là của anh với Bùi tổng, mà cùng lúc đó mẹ của em đã dùng phương thức giống nhau để lừa gạt mấy người đàn ông, nhưng mà bọn họ đều không bị mắc lừa.” Trên mặt của Bùi Doanh mang theo nụ cười, nhìn không ra là trào phúng hay là cái gì khác.
Khi đó lúc cô ta nhìn thấy mẹ mình làm những chuyện ấy, có lẽ là bởi vì nhìn nhiều rồi cho nên cô ta cũng không có cảm giác.
Với lại lúc đó thất bại nhiều lần như thế, thật ra cô ta cũng không ôm hi vọng gì hết, nhưng mà không ngờ tới là Bùi tổng lại tin tưởng cô ta, càng không nghĩ ra sẽ gặp được Bùi Dật Duy.
Bùi Dật Duy nhìn cô ta, trong lúc nhất thời không nói gì, có lẽ nào bởi vì quá kinh ngạc, cũng có thể là bởi vì chưa lấy lại tinh thần, không biết nên nói cái gì.
“Ban đầu đối với em mà nói có thể đến nhà họ Bùi hay không căn bản cũng không quan trọng, nhưng mà em không ngờ tới là mình gặp được anh, em cảm thấy gặp được anh giống như là sự chiếu cố lớn nhất mà ông trời đối với em.” Lúc nói đến chỗ này, trong đôi mắt của Bùi Doanh như chìm đắm trong hồi ức.
“Từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh thì đã thích anh, lúc đó em đã thấy em có thể vì anh mà làm bất cứ chuyện gì..." Bùi Doanh nhìn anh ta, vẻ mặt thâm tình.
Nhưng mà Bùi Dật Duy chỉ cảm thấy chán ghét, chỉ cảm thấy buồn nôn, từ trước đến nay anh ta không biết là cô ta lại có tâm tư như vậy đối với mình, bởi vì anh ta cho rằng cô ta là chị của mình, cho nên anh ta chưa từng suy nghĩ loại chuyện này.
“Nhiều năm như thế, em cũng đã làm được rồi, em vì anh mà hi sinh rất nhiều, nhưng mà em không hối hận, thật ra thì em có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh.” Bùi Doanh tự nhận là mấy năm nay vì để giúp đỡ cho Bùi Dật Duy mà cô ta đã làm rất nhiều chuyện, cô ta hy sinh cho anh ta đủ nhiều.
“Bao gồm cả việc cô bỏ thuốc tôi?” Bùi Dật Duy nheo mắt lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào cô ta, cho dù bọn họ không có quan hệ máu mủ, cô ta cũng không thể làm ra loại chuyện như vậy.
Chuyện như vậy làm cho anh ta cảm thấy buồn nôn, mà cô ta nói những lời đó lại làm cho anh ta cảm thấy châm chọc.
Không hối hận, có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh ta?
Cũng bao gồm cả việc hiện tại bỏ thuốc anh ta?
Bùi Doanh giật mình, đương nhiên cô ta có thể nhìn thấy cơn phẫn nộ của Bùi Dật Duy, nhưng mà cô ta đã sớm dự liệu những chuyện này, cho nên cô ta cũng không tức giận, cô ta không cảm thấy giận đối với những lời chỉ trích của Bùi Dật Duy đối với mình.
Thậm chí cô ta còn không nhận thấy mình làm sai, cô ta vì anh ta mà làm nhiều như thế, vì anh ta mà hi sinh nhiều như thế, bây giờ cô ta cũng chỉ muốn có chút đền đáp, vậy là sai à?
Bình luận facebook