• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (131 Viewers)

  • Chap-1523

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Chương 1521: Phân biệt đối xử (1)​




Kể từ lúc ông ta biết nói chuyện thì đã bắt đầu học tập, học tập các loại kiến thức, học tập các loại kỹ năng, cho nên ông ta hiểu nhiều hơn so với những người khác.



Chắc có lẽ là người nhà của đứa nhỏ này đã dạy cho cô bé rất nhiều kiến thức ở rất nhiều phương diện kể từ khi còn nhỏ, cô bé vô cùng thông minh, lại có thiên phú về phương diện này, cho nên mới có thể quan sát chính xác như thế.



“Chú ơi, cháu nói có đúng không ạ? Có phải là chú đau lòng bởi vì một người nào đó?” Đường Vũ Kỳ vẫn còn chưa quên chuyện hồi lúc nãy, hơn nữa, từ trước đến nay bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là một người có tính tình phải nói rõ ngọn nguồn, chuyện gì mà cô bé đã muốn làm thì cô bé sẽ không từ bỏ.



“Đúng vậy, chú đang đau lòng bởi vì một người.” Vốn dĩ là Trương Minh Hoàng cảm thấy ông ta có nói thì đứa nhỏ này cũng sẽ không hiểu, nhưng mà rõ ràng là đứa nhỏ này hiểu hết tất cả, hơn nữa còn hiểu rất rõ, nếu như những gì cô bé này nói là đúng, vậy thì Trương Minh Hoàng cũng không che giấu nữa.



Rốt cuộc, Đường Vũ Kỳ cũng đã nhận được câu trả lời của Trương Minh Hoàng, biết là mình không có nói sai, trên mặt của Đường Vũ Kỳ lại càng có nhiều nụ cười hơn.



Đường Vũ Kỳ suy nghĩ, vẫn là nhịn không được mà hỏi một câu: “Người đó là gì của chú vậy? Vợ chú, hay là con của chú?”



Trương Minh Hoàng: “...”



Trương Minh Hoàng trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại mở miệng nói lần nữa: “Là vợ... hoặc có lẽ là con.”



Trương Minh Hoàng dùng chữ hoặc, bởi vì đối với vấn đề con cái, bây giờ tâm trạng của Trương Minh Hoàng có chút phức tạp.



“Bọn họ làm sao vậy ạ?” Đường Vũ Kỳ cảm thấy được sự thương tâm của Trương Minh Hoàng, cũng không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy khổ sở thay cho ông ta.



Vợ với con của chú ấy làm sao vậy?



Lúc nãy nhìn thấy chú ấy đau lòng như thế, buồn bã như thế, có phải là vợ với con của chú ấy không còn ở trên đời nữa?






“Bọn họ..." Trương Minh Hoàng âm thầm thở ra một hơi: “Chú đã tìm vợ của chú rất nhiều năm rồi, nhưng mà vẫn không tìm được.”



Lúc Trương Minh Hoàng nói ra lời này rõ ràng là trong âm thanh mang theo mấy phần trầm thấp, nhưng mà lại không có loại cảm giác âm trầm tĩnh mịch làm cho người ta không thở nổi giống như bình thường, thậm chí cảm giác bi thương đều đã phai nhạt đi rất nhiều, có thể là do sợ hù dọa cô bé.



Hoặc là do lúc nói chuyện với cô bé, ông ta không khỏi quên đi một chút bi thương.



“Vậy chú còn có thể tìm được dì ấy không?” Mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, cô bé cũng không nói lời an ủi mà là hỏi ngược lại một câu.



Đã tìm rất nhiều năm rồi, nhưng không tìm được, còn có thể tìm được nữa không?



Trương Minh Hoàng ngẩn người, khóe môi mấp máy, giống như là thở ra một hơi, sau đó mới lên tiếng nói: “Không tìm được.”



Thật ra thì ông ta đã biết từ lâu là mình không tìm được, chỉ có điều ông ta vẫn không muốn thừa nhận, vẫn luôn tự lừa mình dối người.



“Chú biết rất rõ là không thể tìm được, tại sao chú cứ phải nhất định đi tìm, chú cứ cố chấp đi tìm mà lại tìm không thấy, chẳng phải làm như vậy sẽ càng đau lòng hơn à, càng sợ hơn à?” Thật ra thì Đường Vũ Kỳ không phải là người biết cách an ủi người khác, cô bé chỉ dựa theo suy nghĩ của mình, dựa theo cách nhìn nhận sự việc của mình mà xem xét chuyện này.



Trong lòng của Trương Minh Hoàng lại run lên, đúng vậy, ông ta biết rất rõ là không thể tìm được, vậy mà cứ nhất định phải đi tìm, kết quả như vậy đúng là chỉ làm mình càng đau lòng hơn, càng khổ sở hơn.



Đạo lý như thế, bây giờ lại để một đứa nhỏ năm tuổi nói cho ông ta biết?



Thật ra thì không phải là ông ta không hiểu, chẳng qua là ông ta vẫn không muốn đối mặt với nó.



Đứa bé này không chỉ thông minh, hơn nữa còn có một trái tim tinh tế, đôi mắt sáng long lanh.



“Mẹ của cháu nói cứ cố chấp đi làm một chuyện mà mình đã biết rõ là không có kết quả, đó chính là làm lãng phí thời gian, lãng phí sinh mạng. Chú à, chú như thế này là không đúng đâu.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn thấy Trương Minh Hoàng không nói lời nào, giọng nói của cô bé bắt đầu nghiêm túc hơn.



“Cháu nói đúng đó, chú như thế này là không đúng.” Sắc mặt của Trương Minh Hoàng có chút kinh ngạc, câu nói này không chỉ là đang trả lời Đường Vũ Kỳ, mà còn là đang nói với chính mình.



Ông ta đã tìm bà hai mươi lăm năm, dựa vào năng lực của Quỷ Vực Chi Thành, dựa vào năng lực của ông ta, tìm hai mươi lăm năm không thể nào không có tin tức, vậy thì cũng chỉ có một kết quả, đó chính là bà không còn trên đời này.



Nhưng mà ông ta vẫn luôn lừa dối bản thân mình không muốn từ bỏ, thậm chí ông ta còn nghĩ cứ rời đi theo bà, hoặc là có thể gặp được bà trong một thế giới khác.



Từ nhỏ, ông ta đã được bồi dưỡng như là người thừa kế của Quỷ Vực Chi Thành, ý chí của ông ta mạnh hơn so với những người khác, nhưng mà hiện tại ông ta mới phát hiện những năm gần đây ông ta lại suy nghĩ tiêu cực như thế.



Trôi qua nhiều năm, ông ta đã từ bỏ quá nhiều thứ, ông ta không quan tâm đến chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, ông ta ném hết tất cả mọi chuyện cho Mặc Thành.



Trước kia, ông ta một lòng một dạ tìm người, chưa từng nghĩ tới những chuyện khác, bây giờ một câu nói của đứa nhỏ này lại làm cho ông ta cảm thấy chấn động, mấy năm nay, rốt cuộc ông ta đã biến thành cái dạng gì rồi?



Mấy lời như vậy, chắc chắn là bình thường không có người nào nói với ông ta.



Ông đi tìm bà cũng không có cái gì là không đúng, ông tìm nhiều năm như vậy cũng không sai, sai là sai ở tâm trạng.



Ông ta như thế này, nói dễ nghe một chút là vì yêu mà si, nói khó nghe một chút thì thật ra là đang trốn tránh.






“Nếu như chú biết như thế này là không đúng, vậy thì chú phải thay đổi, mẹ của cháu nói biết sai thì phải sửa.” Đương nhiên, Đường Vũ Kỳ không biết suy nghĩ lúc này của Trương Minh Hoàng, cô bé chỉ đơn thuần dựa vào suy nghĩ của mình mà nói ra.



“Được, chú sẽ thay đổi.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng nâng lên, mặc dù độ cong vẫn có chút cứng ngắc như cũ, nhưng mà lúc này ông ta lại cảm nhận được một loại nhẹ nhõm.



Ông ta nên thay đổi, chuyện đi tìm bà không sai, ông ta cũng chưa từng cảm thấy nó sai, nhưng mà là do tâm trạng của ông ta đã sai, cho nên ông ta cần phải thay đổi tâm trạng mình.



Nếu như thật sự không thể tìm thấy người, ông ta cũng không nên để bản thân mình trở nên thê thảm như thế.



Trước kia ông ta xem thường nhất chính là loại người gặp phải chuyện gì thì sẽ trốn tránh, nhưng mà hiện tại bản thân mình lại trở thành người như vậy.



“Chú ơi, lúc nãy chú nói là chú không tìm được vợ của chú, vậy con của chú đâu rồi?” Trí nhớ của Đường Vũ Kỳ rất tốt, nó vẫn còn nhớ lúc nãy Trương Minh Hoàng có nhắc đến con của mình, nhưng mà lúc nãy Trương Minh Hoàng chỉ nói là không tìm được vợ chứ không có nói là không tìm được con. Đam Mỹ Hay



“Con à?” Trương Minh Hoàng thì thầm một câu, sắc mặt có chút phức tạp, vốn dĩ trong lòng của ông ta xác định là mình có một đứa con, nhưng mà bây giờ ông ta không biết mình có nên tin tưởng vào loại cảm giác này nữa hay không, không biết ông ta có nên đi tìm hay không.



“Chú không tìm được con của chú hả?” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy bộ dạng của ông ta thì nhịn không được mà lại hỏi thêm một câu.



“Không.” Trương Minh Hoàng nhanh chóng phủ nhận: “Không phải là không tìm được, mà là chú vẫn còn chưa đi tìm.”



Từ lúc bắt đầu, Lương nói Đường Thấm Nhi có thể là con gái của ông ta, ông ta liền đặt hết tất cả sự chú ý lên trên người của Đường Thấm Nhi, cho nên ông ta căn bản không cho người đi tìm.



Kết quả xét nghiệm ADN vừa mới có đã cho thấy Đường Thấm Nhi không phải là con gái của ông ta, sau đó ông ta liền từ bỏ, tự mình đắm chìm vào trong thế giới của mình, không muốn đối mặt với kết quả như vậy.



Đối với chuyện này, ông ta lại lựa chọn trốn tránh một lần nữa.



Ông ta như thế này là không đúng, cho dù ông ta không thể xác định cảm giác của mình là hoàn toàn chính xác, ông ta cũng không nên từ bỏ như vậy, dù sao thì liên quan đến chuyện con cái, ông ta căn bản chưa làm cái gì hết.



“Vậy tại sao chú lại không chịu đi tìm đi? Nếu như đã có thể tìm được thì chú nên đi tìm, tìm không được thì không nên lãng phí thời gian, nếu có thể tìm được thì không thể từ bỏ.” Mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, cô bé cảm thấy đây là một đạo lý rất đơn giản, chẳng lẽ là chú còn không hiểu nữa hả?



“Đúng vậy, cháu nói rất đúng, chú nên đi tìm, chú nên đi thăm dò tin tức.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng cong lên, ông ta phát hiện dường như là mình vẫn luôn chui rúc vào trong ngõ kẹt trong một khoảng thời gian lâu như thế, cứ luôn nhận định lý lẻ cứng nhắc.



Nhưng mà mỗi khi đến thời điểm mấu chốt thì ông ta vẫn cứ trốn tránh.



Cho dù lúc đó Lương nói cho ông ta biết Đường Thấm Nhi có thể là con gái của ông ta, ông ta cũng không lập tức đi kiểm chứng, vậy mà ông ta vẫn cứ luôn chờ đợi.



Hoặc là từ lúc bắt đầu ông ta đã trốn tránh rồi, sợ là chuyện không giống như ông ta đã hi vọng, cho nên sợ hãi đi đối mặt.



Thật ra lúc mà ông ta nghe thấy Lương nói Đường Thấm Nhi có thể là con gái của ông ta, ông ta nên lập tức đi tìm chứng cứ, nếu như mà ông ta thật sự muốn làm, cho dù nhà họ Đường có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản được ông ta.



Nhưng mà ông ta lại không làm cái gì hết.



Đến cuối cùng, ông ta không suy nghĩ làm cái gì, cuối cùng vẫn là Mặc Thành không từ bỏ ý định nhất định phải đi làm kết quả xét nghiệm ADN một lần nữa.



Sau khi có kết quả xét nghiệm ADN thật sự không phải là kết quả mà ông ta hi vọng, sau đó ông ta lại trốn tránh một lần nữa.



“Chú ơi, sau khi chú tìm thấy con của mình thì đã có người chăm sóc cho chú, chú đã có người nhà, chú sẽ không buồn như vậy nữa.” Cuối cùng, Đường Vũ Kỳ lại nở nụ cười, xem ra là chú này rất nghe lời, biết sai là sửa, rất tốt, rất tốt.



“Đúng, cháu nói đúng.” Trương Minh Hoàng càng ngày càng thích nghe cô bé trước mắt nói chuyện, mỗi một câu của cô bé nói đều hợp với suy nghĩ của ông ta.



Ông ta cứ giữ khư khư chuyện hai mươi lăm năm trước, ông ta cũng yêu tha thiết cô gái hai mươi lăm năm trước, nhưng mà ông ta biết rất rõ là bà đã không còn trên đời này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom