Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1565: Còn Muốn Sinh Một Đứa Con (2)
Tư Đồ Không cũng lặng im không nói, nhưng sau khi về đến nhà, vừa vào trong biệt thự anh ta đã đè mạnh Liễu Ảnh lên tường. Môi anh ta tìm lấy môi cô, hôn mãnh liệt, bàn tay cũng bắt đầu xé rách lớp quần áo trên người cô không ngần ngại.
Trước đây, nhất là hai năm đầu, tình huống tương tự thế này cũng thường xuyên xảy ra. Khi đó, không biết bao nhiêu quần áo của cô đã bị anh ta xé rách.
Trên phương diện này, Tư Đồ Không vẫn luôn mạnh bạo và thô lỗ như vậy.
Cho tới bây giờ, anh ta chưa từng bận tâm đến việc cô có bằng lòng hay không, cũng chưa bao giờ tôn trọng cô.
Trước kia, Liễu Ảnh sẽ không từ chối, vì cô không có cách nào để từ chối anh ta. Nhưng tình hình hiện nay đã khác, thỏa thuận của hai người đã kết thúc, cô không muốn tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng nữa.
Hơn nữa, chuyện xảy ra hôm nay cũng đã khiến trái tim cô rất đau khổ, không chỉ bởi chuyện của Bùi Dật Duy mà còn vì Tư Đồ Không.
Vì cô đã biết được nguyên nhân Tư Đồ Không không cho phép cô rời đi, vì lại một lần nữa cô hiểu được, Tư Đồ Không không hề tôn trọng mình.
Vốn dĩ lúc trên đường, Liễu Ảnh hết sức trầm mặc, nhưng giờ đây, cô đã bắt đầu giãy giụa, lấy hết sức đẩy anh ta ra.
Cảm giác được sự từ chối của cô, đôi mắt Tư Đồ Không khẽ nheo lại, anh ta ngừng hôn, nheo mắt nhìn cô.
Cô đang từ chối anh ta sao?
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ từ chối anh ta.
Tối nay, vì gặp được Bùi Dật Duy mà cô bắt đầu từ chối anh ta sao?
Chỉ cần nghĩ đến điều này, tâm trạng của Tư Đồ Không lập tức trở nên tệ hại.
“Sao?” Tư Đồ Không nhìn cô, giọng nói lạnh tanh, chỉ cần nghĩ tới chuyện, có thể chính vì Bùi Dật Duy nên cô mới từ chối là anh ta lại không thể kìm nén được lửa giận trong lòng.
“Thỏa thuận của chúng ta không bao gồm việc sinh con.” Liễu Ảnh thở khẽ một hơi, cô biết rõ anh ta rất độc đoán, chuyên quyền, rất khó nói chuyện lý lẽ với anh ta. Những việc khác cô sẽ không tranh luận làm gì, nhưng chuyện về con cái thì tuyệt đối không thể được.
Mặt Tư Đồ Không sa sầm xuống ngay lập tức. Hiện tại, chuyện anh ta không muốn nghe thấy cô nhắc đến nhất chính là về mối thỏa thuận đó. Mỗi lần cô nhắc tới, chẳng khác nào đang nhắc nhở anh ta, sở dĩ cô ở bên cạnh anh ta năm năm cũng là vì phần thỏa thuận đó. Nếu không vì có bản thỏa thuận thì chắc chắn cô sẽ không ở bên anh ta.
Hơn nữa, bây giờ thỏa thuận của họ cũng đã hết hạn, mỗi lần cô đề cập đến chuyện đó đều như thể đang kích động anh ta.
“Tư Đồ Không, rõ ràng ngay từ đầu thỏa thuận của chúng ta đã viết rất rõ, bây giờ anh cần gì phải cố tình gây sự.” Liễu Ảnh nghĩ đến lý do Tư Đồ Không không cho mình rời đi chỉ vì chủ nghĩa đàn ông của anh ta thì chuyện đẻ con lại càng không có khả năng.
“Trên thỏa thuận đã viết rất rõ ràng, mọi việc trong năm năm này sẽ do tôi quyết định.” Tư Đồ Không thật sự không muốn dùng chuyện này để uy hiếp cô, nhưng anh ta phát hiện ra rằng, bây giờ ngoài việc dùng thỏa thuận để uy hiếp cô thì tất cả những cách khác đều vô dụng.
Khi trước, anh ta lấy Bùi Dật Duy ra để uy hiếp cô thì nay cũng đã hết hiệu nghiệm, anh ta còn có thể dùng biện pháp gì nữa, chỉ có thể dùng thỏa thuận để kiếm chuyện thôi.
“Đúng, năm năm qua tôi vẫn luôn làm theo lời anh nói.” Con ngươi Liễu Ảnh thoáng dao động, quả thực trong thỏa thuận có viết như vậy, cho nên năm năm qua, cô chưa bao giờ làm trái ý anh ta.
Không chỉ riêng chuyện đó mà tất cả các điều khoản của thỏa thuận cô đều một mực tuân thủ trong suốt năm năm.
Cô không hiểu bây giờ anh ta nhắc đến là có ý gì.
Nghe lời cô nói, Tư Đồ Không lại thấy đau lòng. Năm năm qua, quả thực cô vẫn luôn rất nghe lời anh ta. Anh ta bảo cô làm gì thì cô làm nấy, chuyện anh ta không cho phép, cô nhất định sẽ không làm. Vì vậy, suốt năm năm qua, cô đã phải che giấu bản tính của mình, trong lòng hẳn là không hề thoải mái.
“Mấy ngày trước tôi đã nói rồi, muốn em sinh cho tôi một đứa con, khi đó thỏa thuận của chúng ta còn chưa kết thúc.” Bây giờ, tuy xót thương cô, nhưng anh ta cũng hiểu mình chỉ có thể dùng cách này để giữ cô lại. Trách anh ta không chịu nói lý lẽ cũng được, trách anh ta chơi xấu cũng không sao. Anh ta không quan tâm, chỉ cần có thể giữ lại cô bên cạnh mình là được.
Trước đây, nhất là hai năm đầu, tình huống tương tự thế này cũng thường xuyên xảy ra. Khi đó, không biết bao nhiêu quần áo của cô đã bị anh ta xé rách.
Trên phương diện này, Tư Đồ Không vẫn luôn mạnh bạo và thô lỗ như vậy.
Cho tới bây giờ, anh ta chưa từng bận tâm đến việc cô có bằng lòng hay không, cũng chưa bao giờ tôn trọng cô.
Trước kia, Liễu Ảnh sẽ không từ chối, vì cô không có cách nào để từ chối anh ta. Nhưng tình hình hiện nay đã khác, thỏa thuận của hai người đã kết thúc, cô không muốn tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng nữa.
Hơn nữa, chuyện xảy ra hôm nay cũng đã khiến trái tim cô rất đau khổ, không chỉ bởi chuyện của Bùi Dật Duy mà còn vì Tư Đồ Không.
Vì cô đã biết được nguyên nhân Tư Đồ Không không cho phép cô rời đi, vì lại một lần nữa cô hiểu được, Tư Đồ Không không hề tôn trọng mình.
Vốn dĩ lúc trên đường, Liễu Ảnh hết sức trầm mặc, nhưng giờ đây, cô đã bắt đầu giãy giụa, lấy hết sức đẩy anh ta ra.
Cảm giác được sự từ chối của cô, đôi mắt Tư Đồ Không khẽ nheo lại, anh ta ngừng hôn, nheo mắt nhìn cô.
Cô đang từ chối anh ta sao?
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ từ chối anh ta.
Tối nay, vì gặp được Bùi Dật Duy mà cô bắt đầu từ chối anh ta sao?
Chỉ cần nghĩ đến điều này, tâm trạng của Tư Đồ Không lập tức trở nên tệ hại.
“Sao?” Tư Đồ Không nhìn cô, giọng nói lạnh tanh, chỉ cần nghĩ tới chuyện, có thể chính vì Bùi Dật Duy nên cô mới từ chối là anh ta lại không thể kìm nén được lửa giận trong lòng.
“Thỏa thuận của chúng ta không bao gồm việc sinh con.” Liễu Ảnh thở khẽ một hơi, cô biết rõ anh ta rất độc đoán, chuyên quyền, rất khó nói chuyện lý lẽ với anh ta. Những việc khác cô sẽ không tranh luận làm gì, nhưng chuyện về con cái thì tuyệt đối không thể được.
Mặt Tư Đồ Không sa sầm xuống ngay lập tức. Hiện tại, chuyện anh ta không muốn nghe thấy cô nhắc đến nhất chính là về mối thỏa thuận đó. Mỗi lần cô nhắc tới, chẳng khác nào đang nhắc nhở anh ta, sở dĩ cô ở bên cạnh anh ta năm năm cũng là vì phần thỏa thuận đó. Nếu không vì có bản thỏa thuận thì chắc chắn cô sẽ không ở bên anh ta.
Hơn nữa, bây giờ thỏa thuận của họ cũng đã hết hạn, mỗi lần cô đề cập đến chuyện đó đều như thể đang kích động anh ta.
“Tư Đồ Không, rõ ràng ngay từ đầu thỏa thuận của chúng ta đã viết rất rõ, bây giờ anh cần gì phải cố tình gây sự.” Liễu Ảnh nghĩ đến lý do Tư Đồ Không không cho mình rời đi chỉ vì chủ nghĩa đàn ông của anh ta thì chuyện đẻ con lại càng không có khả năng.
“Trên thỏa thuận đã viết rất rõ ràng, mọi việc trong năm năm này sẽ do tôi quyết định.” Tư Đồ Không thật sự không muốn dùng chuyện này để uy hiếp cô, nhưng anh ta phát hiện ra rằng, bây giờ ngoài việc dùng thỏa thuận để uy hiếp cô thì tất cả những cách khác đều vô dụng.
Khi trước, anh ta lấy Bùi Dật Duy ra để uy hiếp cô thì nay cũng đã hết hiệu nghiệm, anh ta còn có thể dùng biện pháp gì nữa, chỉ có thể dùng thỏa thuận để kiếm chuyện thôi.
“Đúng, năm năm qua tôi vẫn luôn làm theo lời anh nói.” Con ngươi Liễu Ảnh thoáng dao động, quả thực trong thỏa thuận có viết như vậy, cho nên năm năm qua, cô chưa bao giờ làm trái ý anh ta.
Không chỉ riêng chuyện đó mà tất cả các điều khoản của thỏa thuận cô đều một mực tuân thủ trong suốt năm năm.
Cô không hiểu bây giờ anh ta nhắc đến là có ý gì.
Nghe lời cô nói, Tư Đồ Không lại thấy đau lòng. Năm năm qua, quả thực cô vẫn luôn rất nghe lời anh ta. Anh ta bảo cô làm gì thì cô làm nấy, chuyện anh ta không cho phép, cô nhất định sẽ không làm. Vì vậy, suốt năm năm qua, cô đã phải che giấu bản tính của mình, trong lòng hẳn là không hề thoải mái.
“Mấy ngày trước tôi đã nói rồi, muốn em sinh cho tôi một đứa con, khi đó thỏa thuận của chúng ta còn chưa kết thúc.” Bây giờ, tuy xót thương cô, nhưng anh ta cũng hiểu mình chỉ có thể dùng cách này để giữ cô lại. Trách anh ta không chịu nói lý lẽ cũng được, trách anh ta chơi xấu cũng không sao. Anh ta không quan tâm, chỉ cần có thể giữ lại cô bên cạnh mình là được.
Bình luận facebook