Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1578: Hỏi Cho Ra Lẽ (1)
Anh ta nhìn chằm chằm Liễu Ảnh, cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy. Trái tim anh ta rất đau, như bị cắt nát ra từng mảnh một, giờ đây như thể sắp nổ tung!
Anh ta chưa bao giờ biết rằng, lời nói của một người lại có thể gây ra lực sát thương lớn tới như thế. Anh ta cảm thấy, nếu để cô tiếp tục nói, anh ta có thể sẽ bị những lời nói của cô giết chết.
Anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, người phụ của mình lại có thể khiến anh ta tổn thương nhiều như vậy. Một người phụ nữ ở bên anh ta năm năm, dù không thích anh ta chăng nữa, vì cớ gì mà phải tàn nhẫn tới mức này?
“Tôi đã nói rồi, em muốn ở bên anh ta là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.” Tư Đồ Không nghiến răng nghiến lợi, lúc này, có thể nghe rõ cả tiếng răng đang nghiến ken két của anh ta.
Cô muốn giữ mình trong trắng vì Bùi Dật Duy ư? Cô muốn ở bên Bùi Dật Duy ư? Tuyệt đối không thể.
“Anh đừng quên, thỏa thuận giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Thời hạn năm năm đã tới, giữa chúng ta đã kết thúc. Bây giờ anh không làm gì được tôi đâu.” Liễu Ảnh thầm cười khẩy, anh ta dựa vào cái gì mà không cho phép, anh dựa vào cái gì mà quản lý cô.
Dựa vào cái gì?
“Vẫn chưa kết thúc, con còn chưa...” Hiện tại, Tư Đồ Không ghét nhất việc cô nhắc tới chuyện này, mà hiện giờ anh ta cũng biết, nếu như cô thực sự muốn rời đi, hình như đúng là anh ta không có lý do gì để ngăn cản cô cả.
“Sinh con ư? Sau đó thì sao?” Bây giờ, nghe thấy anh ta nhắc tới chuyện thỏa thuận là Liễu Ảnh lại cảm thấy như có người đang cầm dao rạch vào tim mình. Không ngờ lúc này anh ta còn nhắc tới chuyện con cái với cô.
Anh ta còn muốn cô sinh con cho anh ta nữa ư? Sinh con xong rồi sau đó thì sao?
Có phải anh ta muốn đợi cô sinh con xong, sau đó sẽ dứt khoát tàn nhẫn chia cắt cô và con không?
Phải, đây đúng là một thủ đoạn tàn nhẫn để trả thù người khác đấy.
Thời gian năm năm vẫn chưa đủ sao? Trả thù năm năm vẫn chưa nguôi ngoai, anh ta còn muốn cô sinh con để trả thù?
“Sinh con xong đương nhiên là phải nuôi nấng.” Tư Đồ Không hơi sững sờ, không ngờ cô lại hỏi như vậy. Anh ta cảm thấy câu hỏi này của cô cũng kỳ lạ quá rồi. Sinh con xong đương nhiên là phải nuôi nấng, nếu không thì còn có thể làm gì nữa?
“Nuôi nấng?” Liễu Ảnh cười khẩy. Phải, sinh xong đương nhiên là phải nuôi nấng, Tư Đồ Không cũng chẳng thiếu thốn chút tiền nuôi con này. Dù sao thì đây cũng là con ruột của anh ta.
“Ban đầu vì sao anh lại muốn tôi ký bản thỏa thuận đó.” Tuy trong lòng đã có đáp án, nhưng Liễu Ảnh vẫn muốn để Tư Đồ Không tự mình thừa nhận.
“Tôi thừa nhận, bản thỏa thuận đó hơi quá đáng, nhưng năm năm qua tôi cũng không ép buộc em phải làm theo thỏa thuận đó...” Lúc này, trong lòng Tư Đồ Không có một dự cảm chẳng lành, nhưng anh ta không để lộ ra mặt cảm xúc nào khác thường. Anh ta không hề nhắc một chữ nào về chuyện năm đó.
“Tôi đang hỏi anh tại sao lại muốn tôi ký bản thỏa thuận đó.” Liễu Ảnh lại trực tiếp ngắt lời anh ta, cô không muốn để anh ta lảng tránh.
Khóe môi Tư Đồ Không khẽ mím lại, không trả lời, bởi giờ đây cô hỏi thẳng thừng như vậy, rõ ràng là có mục đích. Điều này khiến anh ta không thể không nghi ngờ rằng liệu có phải cô đã biết gì đó rồi không.
“Là để làm nhục tôi sao?” Thấy anh ta không trả lời, Liễu Ảnh lại cười khẩy. Anh ta không dám trả lời ư?
“Liễu Ảnh, thỏa thuận năm đó là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi.” Nghe Liễu Ảnh nói như vậy, Tư Đồ Không thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô chỉ để ý đến điều này thì cũng không có vấn đề gì to tát.
Dù sao thì đây cũng là chuyện đã rõ ràng từ năm năm trước, cũng là chuyện cô đã biết từ lâu. Anh ta không lo lắng cô sẽ làm ầm lên với anh ta vì lí do này.
Nụ cười khẩy trên môi Liễu Ảnh càng đậm vẻ mỉa mai. Tới tận lúc này rồi mà anh ta vẫn muốn lừa cô, vẫn muốn gạt cô cho qua chuyện. Trông cô khờ tới vậy, ngu ngốc tới vậy sao?
“Có lẽ thực ra ban đầu, anh còn có mục đích khác...” Liễu Ảnh nhìn thẳng, giọng nói trầm xuống lạnh lùng thấy rõ. Khi nói cô còn cố ý ngập ngừng.
Cô thấy rõ vẻ mặt anh ta hơi biến sắc khi nghe thấy cô nói lời này.
Cô lặng lẽ hít vào một hơi, sau đó lại thốt ra từng chữ một thật chậm rãi: “Ví dụ như dùng nó để giết ba tôi chẳng hạn.”
Anh ta chưa bao giờ biết rằng, lời nói của một người lại có thể gây ra lực sát thương lớn tới như thế. Anh ta cảm thấy, nếu để cô tiếp tục nói, anh ta có thể sẽ bị những lời nói của cô giết chết.
Anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, người phụ của mình lại có thể khiến anh ta tổn thương nhiều như vậy. Một người phụ nữ ở bên anh ta năm năm, dù không thích anh ta chăng nữa, vì cớ gì mà phải tàn nhẫn tới mức này?
“Tôi đã nói rồi, em muốn ở bên anh ta là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.” Tư Đồ Không nghiến răng nghiến lợi, lúc này, có thể nghe rõ cả tiếng răng đang nghiến ken két của anh ta.
Cô muốn giữ mình trong trắng vì Bùi Dật Duy ư? Cô muốn ở bên Bùi Dật Duy ư? Tuyệt đối không thể.
“Anh đừng quên, thỏa thuận giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Thời hạn năm năm đã tới, giữa chúng ta đã kết thúc. Bây giờ anh không làm gì được tôi đâu.” Liễu Ảnh thầm cười khẩy, anh ta dựa vào cái gì mà không cho phép, anh dựa vào cái gì mà quản lý cô.
Dựa vào cái gì?
“Vẫn chưa kết thúc, con còn chưa...” Hiện tại, Tư Đồ Không ghét nhất việc cô nhắc tới chuyện này, mà hiện giờ anh ta cũng biết, nếu như cô thực sự muốn rời đi, hình như đúng là anh ta không có lý do gì để ngăn cản cô cả.
“Sinh con ư? Sau đó thì sao?” Bây giờ, nghe thấy anh ta nhắc tới chuyện thỏa thuận là Liễu Ảnh lại cảm thấy như có người đang cầm dao rạch vào tim mình. Không ngờ lúc này anh ta còn nhắc tới chuyện con cái với cô.
Anh ta còn muốn cô sinh con cho anh ta nữa ư? Sinh con xong rồi sau đó thì sao?
Có phải anh ta muốn đợi cô sinh con xong, sau đó sẽ dứt khoát tàn nhẫn chia cắt cô và con không?
Phải, đây đúng là một thủ đoạn tàn nhẫn để trả thù người khác đấy.
Thời gian năm năm vẫn chưa đủ sao? Trả thù năm năm vẫn chưa nguôi ngoai, anh ta còn muốn cô sinh con để trả thù?
“Sinh con xong đương nhiên là phải nuôi nấng.” Tư Đồ Không hơi sững sờ, không ngờ cô lại hỏi như vậy. Anh ta cảm thấy câu hỏi này của cô cũng kỳ lạ quá rồi. Sinh con xong đương nhiên là phải nuôi nấng, nếu không thì còn có thể làm gì nữa?
“Nuôi nấng?” Liễu Ảnh cười khẩy. Phải, sinh xong đương nhiên là phải nuôi nấng, Tư Đồ Không cũng chẳng thiếu thốn chút tiền nuôi con này. Dù sao thì đây cũng là con ruột của anh ta.
“Ban đầu vì sao anh lại muốn tôi ký bản thỏa thuận đó.” Tuy trong lòng đã có đáp án, nhưng Liễu Ảnh vẫn muốn để Tư Đồ Không tự mình thừa nhận.
“Tôi thừa nhận, bản thỏa thuận đó hơi quá đáng, nhưng năm năm qua tôi cũng không ép buộc em phải làm theo thỏa thuận đó...” Lúc này, trong lòng Tư Đồ Không có một dự cảm chẳng lành, nhưng anh ta không để lộ ra mặt cảm xúc nào khác thường. Anh ta không hề nhắc một chữ nào về chuyện năm đó.
“Tôi đang hỏi anh tại sao lại muốn tôi ký bản thỏa thuận đó.” Liễu Ảnh lại trực tiếp ngắt lời anh ta, cô không muốn để anh ta lảng tránh.
Khóe môi Tư Đồ Không khẽ mím lại, không trả lời, bởi giờ đây cô hỏi thẳng thừng như vậy, rõ ràng là có mục đích. Điều này khiến anh ta không thể không nghi ngờ rằng liệu có phải cô đã biết gì đó rồi không.
“Là để làm nhục tôi sao?” Thấy anh ta không trả lời, Liễu Ảnh lại cười khẩy. Anh ta không dám trả lời ư?
“Liễu Ảnh, thỏa thuận năm đó là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi.” Nghe Liễu Ảnh nói như vậy, Tư Đồ Không thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô chỉ để ý đến điều này thì cũng không có vấn đề gì to tát.
Dù sao thì đây cũng là chuyện đã rõ ràng từ năm năm trước, cũng là chuyện cô đã biết từ lâu. Anh ta không lo lắng cô sẽ làm ầm lên với anh ta vì lí do này.
Nụ cười khẩy trên môi Liễu Ảnh càng đậm vẻ mỉa mai. Tới tận lúc này rồi mà anh ta vẫn muốn lừa cô, vẫn muốn gạt cô cho qua chuyện. Trông cô khờ tới vậy, ngu ngốc tới vậy sao?
“Có lẽ thực ra ban đầu, anh còn có mục đích khác...” Liễu Ảnh nhìn thẳng, giọng nói trầm xuống lạnh lùng thấy rõ. Khi nói cô còn cố ý ngập ngừng.
Cô thấy rõ vẻ mặt anh ta hơi biến sắc khi nghe thấy cô nói lời này.
Cô lặng lẽ hít vào một hơi, sau đó lại thốt ra từng chữ một thật chậm rãi: “Ví dụ như dùng nó để giết ba tôi chẳng hạn.”
Bình luận facebook