Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1581-1585
“Anh định giải quyết như thế nào? Giết người phải đền mạng, anh đã giết ba tôi, vậy thì đền mạng cho ông ấy đi?” Giờ đây, chắc chắn Liễu Ảnh sẽ không tin anh ta. Đối với cô, tất cả những gì anh ta nói bây giờ đều là dối trá, đều là bịp bợm.
Dù sao thì anh ta đã lừa gạt cô không chỉ một lần.
“Liễu Ảnh, hãy tin anh.” Giọng nói của Tư Đồ Không còn khàn hơn lúc trước. Anh ta vươn tay, muốn ôm cô vào lòng: “Anh biết anh sai rồi, cho anh một cơ hội đi.”
“Cho anh một cơ hội? Tổng giám đốc Tư Đồ còn muốn tôi cho anh một cơ hội gì?” Liễu Ảnh cảm thấy câu nói này của anh ta hết sức nực cười. Anh ta còn muốn cô cho anh ta cơ hội cơ đấy. Từ trước tới nay, cô luôn là người bị lừa gạt, anh ta lừa cô xoay mòng mòng, anh ta cần cô phải cho anh ta cơ hội gì?
“Ở lại bên anh, đừng đi, tất cả mọi chuyện cứ để anh giải quyết.” Tư Đồ Không khẽ hít vào một hơi. Anh ta biết, hiện tại đưa ra yêu cầu này với cô là hơi quá quắt, nhưng anh ta không thể để cô ra đi được, nhất là trong tình cảnh này.
Vốn dĩ cô đã muốn bỏ anh ta rồi, bây giờ lại biết được anh ta đã giết hại ba mình, biết được khi đó anh ta đã lừa cô, đương nhiên cô sẽ càng muốn bỏ đi.
Nếu như bây giờ để cô ra đi, sau này anh ta muốn cô quay trở về bên mình e rằng sẽ rất khó.
“Không thể nào.” Liễu Ảnh từ chối thẳng thừng, trong giọng nói vô cùng kiên quyết còn có sự phẫn nộ và căm hận. Cô không thể tin nổi, bây giờ cô đã biết hết tất cả rồi, vậy mà anh ta vẫn muốn cô ở lại bên cạnh.
Còn câu anh ta nói vì thích cô ban nãy, cô hoàn toàn không tin. Từ trước tới nay, anh ta luôn lạnh nhạt, giữa họ còn có một mối thù thì sao anh ta có thể thích cô được.
Cho dù họ không có thù oán với nhau, cô cũng không tin rằng Tư Đồ Không sẽ thích cô.
Cô ở bên anh ta năm năm, cho dù mấy năm sau này, Tư Đồ Không đã thôi giày vò, sỉ nhục cô như lúc đầu, nhưng anh ta cũng chẳng hề có vẻ gì là thực sự thích cô cả.
Đối với cô, anh ta chỉ có ý muốn chiếm hữu mà thôi.
Cho dù không biết sự thật năm năm trước, cô cũng sẽ ra đi. Huống hồ là bây giờ, cô đã biết hết tất cả. Vậy nên, cô tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta được. Dù thực sự phải liều mạng với anh ta, cô cũng sẽ không ở lại bên anh ta nữa.
“Liễu Ảnh, anh sẽ không để em đi đâu.” Tư Đồ Không rất kiên quyết với chuyện này, anh ta tuyệt đối sẽ không để cô ra đi, nhất là vào lúc này.
“Dựa vào cái gì, anh dựa vào cái gì không cho tôi đi? Anh dựa vào cái gì?” Liễu Ảnh trừng mắt nhìn anh ta. Đúng là không thể tin được. Đến lúc này rồi mà anh ta vẫn muốn cưỡng ép cô.
“Anh sẽ không buông tay.” Giọng nói của Tư Đồ Không đã khàn thấy rõ, nhưng lại rất cương quyết, chưa bao giờ cương quyết tới như vậy.
“Tư Đồ Không, hôm nay dù có phải liều mạng thì tôi cũng sẽ đi.” Liễu Ảnh giãy giụa một hồi, đã bắt đầu thở hổn hển, nhưng vẫn không bỏ cuộc, càng giãy giụa mạnh hơn.
“Em muốn lấy mạng anh cũng được, anh có thể giao mạng sống của mình cho em.” Giọng nói Tư Đồ Không nặng nề, chỉ cần cô muốn, anh ta sẽ cho cô mọi thứ.
“Anh thực sự cho rằng tôi không dám sao?” Vốn dĩ Liễu Ảnh đã rất tức giận, lúc này lại càng giận điên người hơn. Ngay khi nói câu này, con dao gọt hoa quả trong tay cô cũng thật sự đâm về phía anh ta.
Thế nhưng, Liễu Ảnh không hề đâm mạnh. Thực tế, chỉ có ý muốn dọa nạt mà thôi.
Hơn nữa, lúc này Tư Đồ Không đang túm lấy tay cô, không thể nào đâm đâm trúng Tư Đồ Không được.
Nhưng lúc con dao gọt hoa quả trong tay Liễu Ảnh đâm về phía Tư Đồ Không, cổ tay anh ta đột nhiên xoay lại, bất ngờ nắm lấy tay Liễu Ảnh, thuận theo sức cô, đâm về phía mình.
Liễu Ảnh không đâm mạnh, nhưng Tư Đồ Không dồn thêm sức vào, thế là đủ.
Và thế là con dao gọt hoa quả trong tay Liễu Ảnh cứ như vậy mà đâm trúng Tư Đồ Không.
Nhưng lúc này Liễu Ảnh đang đứng, tay cô cũng giơ hơi cao, nên vị trí con dao gọt hoa quả đâm trúng là bả vai của Tư Đồ Không.
Tuy Tư Đồ Không đã dồn thêm sức, nhưng do động tác không quá mạnh nên vết đâm cũng không sâu lắm.
Dù vậy thì vẫn có máu chảy ra. Nhìn thấy máu, Liễu Ảnh hơi sững sờ, thực ra cô không hề có ý định đâm Tư Đồ Không.
Con ngươi của Liễu Ảnh chợt dao động. Vừa rồi, cô thấy rõ được sự căng thẳng, thậm chí hình như còn có cả sợ hãi của Tư Đồ Không. Tư Đồ Không đang lo lắng sao? Đang sợ hãi sao?
Anh ta lo lắng cho cô nên mới sợ hãi sao?
Nhưng sao chuyện đó có thể xảy ra chứ?
Rõ ràng Tư Đồ Không đã lừa dối cô, anh ta luôn lợi dụng cô, giữa cô và anh ta rõ ràng còn có mối thù sâu như biển.
Tư Đồ Không chỉ luôn hành hạ cô, sỉ nhục cô, làm sao anh ta lại có thể lo lắng cho cô chứ? Chắc chắn là cô đã nhìn nhầm rồi. Nhất định là vậy!
Chắc hẳn Tư Đồ Không lo lắng vì nếu án mạng xảy ra ở nhà mình thì dù có lợi hại đến mấy, anh ta cũng sẽ gặp phải phiền toái khi có chuyện liên quan đến mạng người.
Cho nên, chắc chắn Tư Đồ Không lo lắng vì nguyên nhân này.
Chỉ cần anh ta lo lắng, sợ hãi thì cô sẽ có cơ hội bỏ đi, chuyện này rất có lợi cho cô.
Liễu Ảnh dí thẳng con dao gọt hoa quả trong tay lên cổ mình. Cô thật sự mạnh tay, lưỡi dao găm vào da thịt. Tuy lúc này, da cô chưa rách, nhưng chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa, con dao sẽ đâm rách da ngay.
Tim Tư Đồ Không giật thót, anh ta cảm thấy trái tim mình đã nhảy lên đến cổ họng rồi. Mắt anh ta nhìn chằm chằm vào con dao gọt hoa quả trên tay cô, trong mắt đầy nỗi lo lắng và sợ hãi không thể che giấu.
Anh ta thật sự lo chỉ cần hơi sơ ý, cô sẽ làm chính mình bị thương.
“Em bỏ dao xuống đi.” Tư Đồ Không đã cao giọng hơn, nghe có vẻ rất khí thế, nhưng để ý kỹ sẽ phát hiện ra, lúc này, giọng nói của anh ta rõ ràng đầy vẻ hoang mang.
“Tư Đồ Không, chúng ta đã kết thúc rồi. Thời gian năm năm là quá đủ, thật sự quá đủ rồi.” Thực ra, lúc này cánh tay Liễu Ảnh cũng đang run run, nhưng cô luôn tự kiềm chế bản thân, cô không muốn tiếp tục sống như năm năm qua nữa.
“Liễu Ảnh, đây không phải là cách giải quyết duy nhất, vẫn còn có những cách giải quyết khác.” Tư Đồ Không cố gắng muốn nói lý lẽ cho cô hiểu. Anh ta nhất quyết không đồng ý chuyện để cô ra đi.
Huống chi, vừa rồi cô còn nói muốn ra đi mãi mãi.
“Không, không có cách nào khác cả. Đối với tôi thì đây là cách duy nhất.” Liễu Ảnh cũng không phải người không hiểu lý lẽ, nhưng ở thời điểm này, cô không thể nghe lọt tai bất kỳ điều gì Tư Đồ Không nói cả.
Tình huống hiện tại cũng không cho phép cô suy nghĩ đến những khả năng khác. Cô cố kìm nén không tìm Tư Đồ Không tính sổ, không liều mạng với anh ta là đã thấy rất có lỗi với ba mình rồi. Sao có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta được.
“Tư Đồ Không, năm năm nay ở bên anh, tôi luôn rất nghe lời, nhưng đây không phải là tính cách thật sự của tôi. Từ nhỏ tôi đã rất bướng bỉnh, chuyện gì đã quyết định rồi nhất định sẽ không thay đổi, dù mất cả chì lẫn chài tôi cũng sẽ không quay đầu lại.” Nét mặt Liễu Ảnh đã trở nên quyết liệt hơn. Suốt năm năm qua, vì lòng cảm kích nên cô mới luôn nghe theo anh ta mọi chuyện, nhưng tính cách của cô lại hoàn toàn không phải như vậy. Thật ra cô là một người cực kì ngang bướng.
“Tư Đồ Không, hôm nay anh muốn gây ra án mạng ở đây sao?” Lời nói của Liễu Ảnh nhằm để uy hiếp, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Trên mặt cô đã xuất hiện vẻ cương quyết, chứng tỏ cô không chỉ nói suông.
Tất nhiên, Tư Đồ Không cũng thấy được sự quyết tâm trong mắt cô. Vốn dĩ anh ta còn kiên quyết không chịu để cô đi, nhưng bây giờ lại thấy sợ hãi. Vì sợ hãi nên suy nghĩ của anh ta đã dao động, anh ta muốn giữ cô bên mình, nhưng không thể nhìn cô gặp chuyện không may được.
Anh ta không thể để cô gặp nguy hiểm, thậm chí, không thể thấy cô chịu bất kỳ thương tổn nào.
Liễu Ảnh không nói thêm lời nào, chỉ kề con dao sát cổ, sau đấy chầm chậm bước ra ngoài.
Đương nhiên, nơi ở của anh ta không chỉ có mỗi chiếc xe đó. Nếu bây giờ anh ta lái xe đuổi theo, tất nhiên vẫn có thể bắt kịp cô.
Nhưng câu nói cuối cùng của cô lại làm cho anh ta không dám hành động xốc nổi. Vẻ mặt quyết liệt khi cô bỏ đi vừa rồi khiến anh ta hiểu cô không hề nói giỡn. Cô thật sự có thể liều mạng với anh ta.
Bây giờ cô vừa mới biết được sự thật, đang lúc kích động nhất, nhất định cũng đang là lúc cảm xúc bất ổn nhất. Vì vậy, anh ta không thể đuổi theo cô ngay lúc này, ít nhất không thể làm ảnh hưởng đến cô khi cô còn đang lái xe.
Để đề phòng bất trắc, Tư Đồ Không còn gọi điện thoại cho Lưu Trung Nam, dặn anh ta không được đi theo Liễu Ảnh nữa, sợ lỡ bị Liễu Ảnh phát hiện sẽ làm cô kích động.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì anh ta có muốn hối hận cũng không kịp.
Đợi cô bình tĩnh hơn, anh ta mới đi tìm cô. Anh ta nhất định sẽ không từ bỏ cô, cho nên, cuối cùng cô vẫn phải quay về bên anh ta.
Anh ta biết muốn cô cam tâm tình nguyện tự quay về là rất khó, dĩ nhiên, chỉ cần đưa được cô trở lại thì anh ta có thể sẽ sử dụng một vài biện pháp khác.
Liễu Ảnh đã rời khỏi biệt thự. Sau khi thấy không có xe đuổi theo mình, Tư Đồ Không không đuổi theo mà người lúc trước luôn theo dõi cô cũng không bám theo nữa, cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Ảnh từ từ bình ổn lại cảm xúc của mình. Cô biết sự việc đã đến nước này thì không thể trốn tránh được nữa, cô phải đối mặt với tất cả. Dù thực tế có tàn nhẫn hơn, mọi chuyện có tồi tệ hơn, cô cũng đều không thể trốn tránh.
Vậy thì tiếp theo, cô cần phải đối mặt với tất cả mọi việc như thế nào, nên giải quyết những chuyện này ra sao.
Liễu Ảnh biết mình không đấu lại được Tư Đồ Không. Nếu anh ta không chịu buông tha cho cô thì cô cũng không có cách nào trốn thoát.
Còn cả chuyện của Bùi Dật Duy nữa. Hiện tại cô đã lâm vào hoàn cảnh này, cũng không đủ sức giúp đỡ anh ta nữa.
Nhưng không biết tình hình Bùi Dật Duy bây giờ thế nào rồi?
Liễu Ảnh đang mải suy nghĩ thì điện thoại của cô chợt reo chuông. Lúc đầu, cô còn tưởng là Tư Đồ Không gọi tới, trong lòng đang mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến thì ngay lập tức hai mắt lóe sáng, vội vàng bắt máy.
“Liễu Ảnh, tôi đã tra được chuyện cô nhờ rồi. Hôm nay ở đồn cảnh sát ở Thành Tây có một người đến tự thú, nói là đã giết người, tên Bùi Dật Duy. Không biết có phải người cô muốn tìm không?” Người gọi điện đến chính là người đồng nghiệp khi trước Liễu Ảnh đã nhờ giúp đỡ.
Lúc ấy, cô không nói với người này quá nhiều tin tức, nhưng vừa khéo tin mà cô ấy hỏi thăm được lại là về Bùi Dật Duy.
Liễu Ảnh tìm được một nơi theo mô hình chuỗi khách sạn, giá cả cực kỳ ưu đãi. Khi xe của cô dừng lại trước cửa ra vào, nhân viên bảo vệ đứng đó tròn mắt ngạc nhiên. Anh ta nhận ra chiếc xe này, giá của nó cũng phải hàng chục tỷ. Khách sạn bọn họ chưa bao giờ được đón một vị khách nào đi xe cả chục tỷ thế này.
Nhưng vừa bước xuống xe, Liễu Ảnh đã dọa anh chàng bảo vệ càng thêm sợ chết khiếp. Tình huống gì thế này?
“Thưa cô, cô có cần giúp đỡ gì không? Có cần tôi báo cảnh sát cho cô không?” Trí tưởng tượng của anh bảo vệ bay hơi xa, anh ta tự đoán là Liễu Ảnh bị đuổi giết. Nhưng quả thực, dáng vẻ cô bây giờ trông cũng hơi thê thảm.
“Không cần, tôi muốn thuê một phòng.” Liễu Ảnh cũng biết bộ dạng mình bây giờ nhìn qua có vẻ rất khủng khiếp, khó trách bảo vệ lại ngạc nhiên đến thế.
“Vâng, vâng.” Cô đã nói mình không sao thì bảo vệ cũng không tiện hỏi nhiều thêm nữa.
Anh ta liếc nhìn chiếc siêu xe trước mặt, chiếc xe xịn thế này không phải đồ ăn trộm đấy chứ?
Nhưng một cô gái mong manh, yếu đuối thế này chắc không làm vậy đâu.
Liễu Ảnh đi tới quầy lễ tân làm thủ tục, sau đó cầm thẻ phòng đi lên lầu. Sau khi vào phòng, cô gọi cho chủ cửa hàng quần áo thường hay mua, nhờ người ta gửi một bộ đồ cho mình.
Sau đó, Liễu Ảnh đi tắm.
Cô tắm xong mà quần áo vẫn chưa đưa tới, bèn tiện tay mở điện thoại lên, xem một vài tin tức theo thói quen.
Khi mở trang tin tức ra rồi thấy một tin tức ngay đầu trang, trong nháy mắt cả người Liễu Ảnh lập tức cứng đờ. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như máu trên người mình cũng đã đông cứng hết lại.
Tin tức kia nói về Bùi Dật Duy, hơn nữa còn là tin anh ta giết người.
Chưa kịp đợi Hàn Nhã Thanh mở miệng Liễu Ảnh đã nói trước. Giọng nói của cô ấy vừa nhanh vừa vội, còn mang theo vẻ bối rối và căng thẳng, vừa nghe đã biết sự việc rất nghiêm trọng!
“Tớ vừa đọc, đang muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra, cậu biết là chuyện gì à?” Hàn Nhã Thanh cũng chỉ mới nhìn thấy tin tức. Tuy chuyện giữa cô và Bùi Dật Duy đã kết thúc từ lâu, nhưng anh ta xảy ra chuyện như vậy thì cô cũng không thể mặc kệ.
“Ừ, tớ biết, tớ biết toàn bộ chuyện này. Chuyện này một hai câu không thể nói rõ ràng được, hơn nữa nói trong điện thoại cũng bất tiện, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện được không?” Liễu Ảnh nghe ra Hàn Nhã Thanh không có ý khoanh tay đứng nhìn thì thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này chỉ Nhã Thanh mới có thể giúp được Bùi Dật Duy thôi. Nếu Nhã Thanh không chịu giúp thì cô ấy cũng không biết phải tìm ai.
“Được, vậy chúng ta gặp nhau ở đâu, lúc nào?” Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng Liễu Ảnh hơi kỳ lạ: “Cậu không sao chứ? Nghe giọng cậu có vẻ không ổn.”
“Giờ tớ đang ở khách sạn Châu Lục, cậu có thể tới tìm tớ không? Tớ gửi định vị cho cậu, chuyện khác thì để khi nào cậu tới nói sau.” Liễu Ảnh thật sự khó mà nói được chuyện gì qua điện thoại. Hơn nữa, bây giờ quần áo của cô ấy còn chưa được đưa tới, cô ấy không tiện đi ra ngoài trong bộ dạng này, chỉ có thể bảo Nhã Thanh đến đây.
“Được.” Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày. Tuy Liễu Ảnh không nói cho cô biết về mối quan hệ của cô ấy với Tư Đồ Không nhưng cô vẫn biết Liễu Ảnh và Tư Đồ Không đang chung sống.
Nhưng sao bây giờ Liễu Ảnh không ở với Tư Đồ Không mà lại đến khách sạn Châu Lục ở?
Dù trong lòng Hàn Nhã Thanh thấy nghi ngờ nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Quả thực nói chuyện qua điện thoại rất bất tiện, hơn nữa nghe giọng điệu Liễu Ảnh thì dường như đã xảy ra chuyện lớn rồi.
“Cậu gửi định vị cho tớ đi, tớ đến ngay đây.” Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đã lo lắng cho chuyện của Bùi Dật Duy rồi. Bây giờ, sau khi Liễu Ảnh gọi điện đến thì cô còn lo lắng cho cả cô ấy nữa, nên không dám chậm trễ.
“Ừ.” Liễu Ảnh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được thả lỏng dây thần kinh căng thẳng: “Nhã Thanh, cảm ơn cậu, may mà còn có cậu.”
May mắn thay, vào lúc cô ấy bất lực vẫn còn người bạn Nhã Thanh này.
“Không cần nói thừa thãi, chờ tớ.” Sau khi cúp điện thoại, Hàn Nhã Thanh đến thẳng khách sạn theo địa chỉ Liễu Ảnh gửi tới. Cô tự lái xe đi, tốc độ rất nhanh. Dù không đi siêu xe như Tư Đồ Không, nhưng nhất định cũng không kém gì, dù sao đây cũng là xe Phạm My mua cho cô.
Cô nhận thấy Tư Đồ Không có để tâm đến Liễu Ảnh, chắc hẳn là do lâu ngày sinh tình. Nhưng nhất định Liễu Ảnh sẽ hoài nghi, hoặc có thể sẽ hoàn toàn phủ nhận điều đó. Đương nhiên, chuyện đó cũng còn phụ thuộc vào thỏa thuận của họ khi đó là như thế nào.
Nếu thỏa thuận giữa họ không quá đáng thì cũng sẽ không gây ra trở ngại quá lớn cho chuyện tình cảm sau này.
“Lúc đầu hai người ở cùng nhau là do có thỏa thuận, nhưng hai người cũng đã ở bên nhau năm năm rồi. Trong năm năm có rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi, bao gồm cả chuyện tình cảm.” Vì Hàn Nhã Thanh biết Tư Đồ Không có để ý đến Liễu Ảnh, mà cô cũng rất hiểu tính cách Liễu Ảnh. Cô ấy đã đi theo Tư Đồ Không năm năm, không thể hoàn toàn không có một chút tình cảm nào được.
Xem ra bây giờ giữa hai người đã nảy sinh vài khúc mắc rồi. Hàn Nhã Thanh thầm nghĩ, nếu hai người đều có tình cảm với nhau thì cô vẫn hy vọng họ có thể ở bên nhau.
“Cậu có biết lúc trước anh ta yêu cầu tớ ký thỏa thuận gì không?” Đôi mắt sưng đỏ của Liễu Ảnh mở to nhìn Hàn Nhã Thanh: “Chắc chắn cậu sẽ không thể tưởng tượng được đâu, toàn bộ nội dung trong bản thỏa thuận đều không công bằng, thậm chí còn mang tính sỉ nhục.”
Con ngươi Hàn Nhã Thanh thoáng dao động. Như vậy xem ra bản thỏa thuận đó rất quá đáng, nếu thế thì sự việc cũng khó giải quyết rồi. Nhưng Tư Đồ Không là “con heo” đấy à? Sao lúc đầu lại bắt Liễu Ảnh ký bản thỏa thuận kia?
Dù khi đó Liễu Ảnh đi cầu xin Tư Đồ Không giúp đỡ nhưng anh ta cũng không đến mức phải ác như vậy chứ?.
“Cậu có biết vì sao khi đó anh ta lại bắt tớ ký vào bản thỏa thuận như vậy không?” Không chờ Hàn Nhã Thanh hỏi, Liễu Ảnh đã tự mình bắt đầu kể ra.
“Vì báo thù, anh ta lợi dụng tớ để báo thù ba tớ, mục đích chính của anh ta là giết chết ba tớ. Anh ta đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ rồi. Anh ta cố tình sắp xếp để tớ đến tìm anh ta, sau đó cố tình khiến tớ phải ký với anh ta bản thỏa thuận ấy. Anh ta muốn ba tớ chết. Chuyện ngày ấy nếu bị xử chắc chắn ba tớ sẽ phải ngồi tù, nhưng rồi ba tớ còn không có cả cơ hội đi tù. Anh ta quyết phải lấy mạng ba tớ cho bằng được.” Giờ đây cứ hễ nhắc đến chuyện này là Liễu Ảnh cảm thấy ớn lạnh cả người, chưa bao giờ cô ấy ngờ được rằng Tư Đồ Không lại tàn nhẫn với mình đến như vậy.
Hàn Nhã Thanh thoáng chau mày. Tư Đồ Không nhất định phải giết chết ba Liễu Ảnh, ngay cả khi ba Liễu Ảnh ngồi tù mà Tư Đồ Không cũng không tha cho ông ấy, mối thù hận này rốt cuộc là từ đâu ra?
“Bà Tư Đồ nói, năm ấy là ba tớ giết chết ba của Tư Đồ Không, nhưng mà Tư Đồ Không không tìm ra được chứng cứ xác thực nào nên khi đó không thể khiến ba tớ bị xử tử hình. Thế nhưng Tư Đồ Không vẫn muốn ba tớ phải lấy mạng đền mạng cho ba anh ta, bởi thế nên Tư Đồ Không mới lập ra tất cả những âm mưu này nhằm lợi dụng chính tớ để giết ba tớ.” Liễu Ảnh không cần đợi Hàn Nhã Thanh hỏi đã kể hết ra, lúc này cô ấy cần bày tỏ cho ai đó hết nỗi lòng mình.
Nếu không thì chắc cô ấy sẽ phát điên mất thôi.
Cô ấy chẳng còn người bạn nào nữa cả, chỉ còn tin tưởng tuyệt đối mỗi mình Hàn Nhã Thanh, vậy nên hiện giờ cô ấy cũng chỉ có thể giãi bày mọi thứ với Hàn Nhã Thanh mà thôi.
“Nhã Thanh à, Tư Đồ Không đã biến tớ trở thành thủ phạm gián tiếp sát hại cha của mình.” Tay Liễu Ảnh run lẩy bẩy không thôi, lúc này cô ấy đang ngồi trên giường, mà toàn thân vẫn không sao thôi run rẩy được. Trong toàn bộ câu chuyện này, đây chính là điểm mà cô ấy khó lòng chấp nhận được nhất.
“Không đâu, cậu không làm gì sai trong chuyện này cả. Chuyện này không hề liên quan đến cậu, cậu mới là người vô tội nhất trong trong chuyện này, cậu không làm sai bất cứ điều gì hết, thế nên cậu đừng đổ hết mọi trách nhiệm lên bản thân như vậy.” Hàn Nhã Thanh bỗng thấy sợ hãi, nếu Liễu Ảnh cứ mãi suy nghĩ như thế e rằng sẽ đi vào ngõ cụt mất.
Cô sợ Liễu Ảnh sẽ gặp chuyện.
“Nhưng đây là sự thật mà, là tớ gián tiếp giết cha mình. Nếu ngay từ đầu tớ không ký bản thỏa thuận ấy thì Tư Đồ Không cũng đâu thể dùng nó để ép chết ba tớ được.” Nói rằng Liễu Ảnh không hối hận là chuyện không thể nào. Cô ấy hối hận đến chết mất, nhưng có hối hận cách mấy cũng chẳng có ích gì.
“Cậu không thể nghĩ như thế được, lúc mới đầu khi cậu đến tìm Tư Đồ Không rồi ký bản thỏa thuận kia, ý định của cậu cũng là vì để cứu được ba mình mà, những chuyện kia cậu đâu hề biết. Cho nên cậu không sai, lựa chọn khi đó của cậu là đúng, cách làm cậu chọn là chính xác.” Hàn Nhã Thanh không thể để cô ấy cứ mãi luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ đó thế này được, cô phải kéo Liễu Ảnh ra ngoài.
“Anh ta giết Bùi Doanh?” Đôi mày Hàn Nhã Thanh khẽ chau lại. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, cái nào cũng khiến người ta khiếp vía. Cô biết Bùi Dật Duy và Bùi Doanh là chị em cùng ba khác mẹ, vậy tại sao Bùi Dật Duy lại giết Bùi Doanh kia chứ?
Hàn Nhã Thanh vốn còn nghi ngờ tin tức này là giả.
“Phải, hôm qua Bùi Dật Duy hẹn gặp mặt tớ, là chính Bùi Dật Duy nói với tớ như vậy, anh ấy cũng nói hôm nay sẽ đi tự thú.” Vừa nhắc đến chuyện của Bùi Dật Duy, nỗi đau lòng hiện trên nét mặt Liễu Ảnh đã được ẩn giấu đi hơn nửa. Cô biết chuyện quan trọng nhất bấy giờ là giải quyết vấn đề của Bùi Dật Duy.
“Tại sao anh ta lại giết Bùi Doanh chứ?” Dù Hàn Nhã Thanh có thông minh đến đâu thì cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào cả. Có thế nào thì hai người họ cũng coi như là người thân, dù có lúc Bùi Dật Duy rất ngang bướng, nhưng anh ta hoàn toàn không phải hạng người tàn bạo như vậy, trái lại Bùi Dật Duy còn là người có tấm lòng rất dịu dàng, là người rất hiền lành nữa.
Dựa trên những hiểu biết của cô về Bùi Dật Duy, thì sao Bùi Dật Duy lại giết người được chứ, mà người bị giết còn là Bùi Doanh nữa.
“Khoảng thời gian này Bùi Doanh vẫn luôn nhốt Bùi Dật Duy ở biệt thự vùng ngoại ô, cô ta giam hãm tự do của Bùi Dật Duy, còn cắt đứt mọi phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài của Bùi Dật Duy nữa.” Lời tự thuật của Liễu Ảnh khựng lại một chốc, cô ấy thở dài thườn thượt rồi mới kế tiếp: “Hôm đó Bùi Doanh đột nhiên đến biệt thự rồi cho Bùi Dật Duy uống thứ thuốc kia…”
Lúc Liễu Ảnh nói đến đây thì giọng của cô ấy đã nhỏ đi thấy rõ. Mặc dù đã đi theo Tư Đồ Không năm năm nhưng cô ấy vẫn khá ngượng khi nói thẳng ra miệng chuyện này.
Dù sao thì anh ta đã lừa gạt cô không chỉ một lần.
“Liễu Ảnh, hãy tin anh.” Giọng nói của Tư Đồ Không còn khàn hơn lúc trước. Anh ta vươn tay, muốn ôm cô vào lòng: “Anh biết anh sai rồi, cho anh một cơ hội đi.”
“Cho anh một cơ hội? Tổng giám đốc Tư Đồ còn muốn tôi cho anh một cơ hội gì?” Liễu Ảnh cảm thấy câu nói này của anh ta hết sức nực cười. Anh ta còn muốn cô cho anh ta cơ hội cơ đấy. Từ trước tới nay, cô luôn là người bị lừa gạt, anh ta lừa cô xoay mòng mòng, anh ta cần cô phải cho anh ta cơ hội gì?
“Ở lại bên anh, đừng đi, tất cả mọi chuyện cứ để anh giải quyết.” Tư Đồ Không khẽ hít vào một hơi. Anh ta biết, hiện tại đưa ra yêu cầu này với cô là hơi quá quắt, nhưng anh ta không thể để cô ra đi được, nhất là trong tình cảnh này.
Vốn dĩ cô đã muốn bỏ anh ta rồi, bây giờ lại biết được anh ta đã giết hại ba mình, biết được khi đó anh ta đã lừa cô, đương nhiên cô sẽ càng muốn bỏ đi.
Nếu như bây giờ để cô ra đi, sau này anh ta muốn cô quay trở về bên mình e rằng sẽ rất khó.
“Không thể nào.” Liễu Ảnh từ chối thẳng thừng, trong giọng nói vô cùng kiên quyết còn có sự phẫn nộ và căm hận. Cô không thể tin nổi, bây giờ cô đã biết hết tất cả rồi, vậy mà anh ta vẫn muốn cô ở lại bên cạnh.
Còn câu anh ta nói vì thích cô ban nãy, cô hoàn toàn không tin. Từ trước tới nay, anh ta luôn lạnh nhạt, giữa họ còn có một mối thù thì sao anh ta có thể thích cô được.
Cho dù họ không có thù oán với nhau, cô cũng không tin rằng Tư Đồ Không sẽ thích cô.
Cô ở bên anh ta năm năm, cho dù mấy năm sau này, Tư Đồ Không đã thôi giày vò, sỉ nhục cô như lúc đầu, nhưng anh ta cũng chẳng hề có vẻ gì là thực sự thích cô cả.
Đối với cô, anh ta chỉ có ý muốn chiếm hữu mà thôi.
Cho dù không biết sự thật năm năm trước, cô cũng sẽ ra đi. Huống hồ là bây giờ, cô đã biết hết tất cả. Vậy nên, cô tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta được. Dù thực sự phải liều mạng với anh ta, cô cũng sẽ không ở lại bên anh ta nữa.
“Liễu Ảnh, anh sẽ không để em đi đâu.” Tư Đồ Không rất kiên quyết với chuyện này, anh ta tuyệt đối sẽ không để cô ra đi, nhất là vào lúc này.
“Dựa vào cái gì, anh dựa vào cái gì không cho tôi đi? Anh dựa vào cái gì?” Liễu Ảnh trừng mắt nhìn anh ta. Đúng là không thể tin được. Đến lúc này rồi mà anh ta vẫn muốn cưỡng ép cô.
“Anh sẽ không buông tay.” Giọng nói của Tư Đồ Không đã khàn thấy rõ, nhưng lại rất cương quyết, chưa bao giờ cương quyết tới như vậy.
“Tư Đồ Không, hôm nay dù có phải liều mạng thì tôi cũng sẽ đi.” Liễu Ảnh giãy giụa một hồi, đã bắt đầu thở hổn hển, nhưng vẫn không bỏ cuộc, càng giãy giụa mạnh hơn.
“Em muốn lấy mạng anh cũng được, anh có thể giao mạng sống của mình cho em.” Giọng nói Tư Đồ Không nặng nề, chỉ cần cô muốn, anh ta sẽ cho cô mọi thứ.
“Anh thực sự cho rằng tôi không dám sao?” Vốn dĩ Liễu Ảnh đã rất tức giận, lúc này lại càng giận điên người hơn. Ngay khi nói câu này, con dao gọt hoa quả trong tay cô cũng thật sự đâm về phía anh ta.
Thế nhưng, Liễu Ảnh không hề đâm mạnh. Thực tế, chỉ có ý muốn dọa nạt mà thôi.
Hơn nữa, lúc này Tư Đồ Không đang túm lấy tay cô, không thể nào đâm đâm trúng Tư Đồ Không được.
Nhưng lúc con dao gọt hoa quả trong tay Liễu Ảnh đâm về phía Tư Đồ Không, cổ tay anh ta đột nhiên xoay lại, bất ngờ nắm lấy tay Liễu Ảnh, thuận theo sức cô, đâm về phía mình.
Liễu Ảnh không đâm mạnh, nhưng Tư Đồ Không dồn thêm sức vào, thế là đủ.
Và thế là con dao gọt hoa quả trong tay Liễu Ảnh cứ như vậy mà đâm trúng Tư Đồ Không.
Nhưng lúc này Liễu Ảnh đang đứng, tay cô cũng giơ hơi cao, nên vị trí con dao gọt hoa quả đâm trúng là bả vai của Tư Đồ Không.
Tuy Tư Đồ Không đã dồn thêm sức, nhưng do động tác không quá mạnh nên vết đâm cũng không sâu lắm.
Dù vậy thì vẫn có máu chảy ra. Nhìn thấy máu, Liễu Ảnh hơi sững sờ, thực ra cô không hề có ý định đâm Tư Đồ Không.
Con ngươi của Liễu Ảnh chợt dao động. Vừa rồi, cô thấy rõ được sự căng thẳng, thậm chí hình như còn có cả sợ hãi của Tư Đồ Không. Tư Đồ Không đang lo lắng sao? Đang sợ hãi sao?
Anh ta lo lắng cho cô nên mới sợ hãi sao?
Nhưng sao chuyện đó có thể xảy ra chứ?
Rõ ràng Tư Đồ Không đã lừa dối cô, anh ta luôn lợi dụng cô, giữa cô và anh ta rõ ràng còn có mối thù sâu như biển.
Tư Đồ Không chỉ luôn hành hạ cô, sỉ nhục cô, làm sao anh ta lại có thể lo lắng cho cô chứ? Chắc chắn là cô đã nhìn nhầm rồi. Nhất định là vậy!
Chắc hẳn Tư Đồ Không lo lắng vì nếu án mạng xảy ra ở nhà mình thì dù có lợi hại đến mấy, anh ta cũng sẽ gặp phải phiền toái khi có chuyện liên quan đến mạng người.
Cho nên, chắc chắn Tư Đồ Không lo lắng vì nguyên nhân này.
Chỉ cần anh ta lo lắng, sợ hãi thì cô sẽ có cơ hội bỏ đi, chuyện này rất có lợi cho cô.
Liễu Ảnh dí thẳng con dao gọt hoa quả trong tay lên cổ mình. Cô thật sự mạnh tay, lưỡi dao găm vào da thịt. Tuy lúc này, da cô chưa rách, nhưng chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa, con dao sẽ đâm rách da ngay.
Tim Tư Đồ Không giật thót, anh ta cảm thấy trái tim mình đã nhảy lên đến cổ họng rồi. Mắt anh ta nhìn chằm chằm vào con dao gọt hoa quả trên tay cô, trong mắt đầy nỗi lo lắng và sợ hãi không thể che giấu.
Anh ta thật sự lo chỉ cần hơi sơ ý, cô sẽ làm chính mình bị thương.
“Em bỏ dao xuống đi.” Tư Đồ Không đã cao giọng hơn, nghe có vẻ rất khí thế, nhưng để ý kỹ sẽ phát hiện ra, lúc này, giọng nói của anh ta rõ ràng đầy vẻ hoang mang.
“Tư Đồ Không, chúng ta đã kết thúc rồi. Thời gian năm năm là quá đủ, thật sự quá đủ rồi.” Thực ra, lúc này cánh tay Liễu Ảnh cũng đang run run, nhưng cô luôn tự kiềm chế bản thân, cô không muốn tiếp tục sống như năm năm qua nữa.
“Liễu Ảnh, đây không phải là cách giải quyết duy nhất, vẫn còn có những cách giải quyết khác.” Tư Đồ Không cố gắng muốn nói lý lẽ cho cô hiểu. Anh ta nhất quyết không đồng ý chuyện để cô ra đi.
Huống chi, vừa rồi cô còn nói muốn ra đi mãi mãi.
“Không, không có cách nào khác cả. Đối với tôi thì đây là cách duy nhất.” Liễu Ảnh cũng không phải người không hiểu lý lẽ, nhưng ở thời điểm này, cô không thể nghe lọt tai bất kỳ điều gì Tư Đồ Không nói cả.
Tình huống hiện tại cũng không cho phép cô suy nghĩ đến những khả năng khác. Cô cố kìm nén không tìm Tư Đồ Không tính sổ, không liều mạng với anh ta là đã thấy rất có lỗi với ba mình rồi. Sao có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta được.
“Tư Đồ Không, năm năm nay ở bên anh, tôi luôn rất nghe lời, nhưng đây không phải là tính cách thật sự của tôi. Từ nhỏ tôi đã rất bướng bỉnh, chuyện gì đã quyết định rồi nhất định sẽ không thay đổi, dù mất cả chì lẫn chài tôi cũng sẽ không quay đầu lại.” Nét mặt Liễu Ảnh đã trở nên quyết liệt hơn. Suốt năm năm qua, vì lòng cảm kích nên cô mới luôn nghe theo anh ta mọi chuyện, nhưng tính cách của cô lại hoàn toàn không phải như vậy. Thật ra cô là một người cực kì ngang bướng.
“Tư Đồ Không, hôm nay anh muốn gây ra án mạng ở đây sao?” Lời nói của Liễu Ảnh nhằm để uy hiếp, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Trên mặt cô đã xuất hiện vẻ cương quyết, chứng tỏ cô không chỉ nói suông.
Tất nhiên, Tư Đồ Không cũng thấy được sự quyết tâm trong mắt cô. Vốn dĩ anh ta còn kiên quyết không chịu để cô đi, nhưng bây giờ lại thấy sợ hãi. Vì sợ hãi nên suy nghĩ của anh ta đã dao động, anh ta muốn giữ cô bên mình, nhưng không thể nhìn cô gặp chuyện không may được.
Anh ta không thể để cô gặp nguy hiểm, thậm chí, không thể thấy cô chịu bất kỳ thương tổn nào.
Liễu Ảnh không nói thêm lời nào, chỉ kề con dao sát cổ, sau đấy chầm chậm bước ra ngoài.
Đương nhiên, nơi ở của anh ta không chỉ có mỗi chiếc xe đó. Nếu bây giờ anh ta lái xe đuổi theo, tất nhiên vẫn có thể bắt kịp cô.
Nhưng câu nói cuối cùng của cô lại làm cho anh ta không dám hành động xốc nổi. Vẻ mặt quyết liệt khi cô bỏ đi vừa rồi khiến anh ta hiểu cô không hề nói giỡn. Cô thật sự có thể liều mạng với anh ta.
Bây giờ cô vừa mới biết được sự thật, đang lúc kích động nhất, nhất định cũng đang là lúc cảm xúc bất ổn nhất. Vì vậy, anh ta không thể đuổi theo cô ngay lúc này, ít nhất không thể làm ảnh hưởng đến cô khi cô còn đang lái xe.
Để đề phòng bất trắc, Tư Đồ Không còn gọi điện thoại cho Lưu Trung Nam, dặn anh ta không được đi theo Liễu Ảnh nữa, sợ lỡ bị Liễu Ảnh phát hiện sẽ làm cô kích động.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì anh ta có muốn hối hận cũng không kịp.
Đợi cô bình tĩnh hơn, anh ta mới đi tìm cô. Anh ta nhất định sẽ không từ bỏ cô, cho nên, cuối cùng cô vẫn phải quay về bên anh ta.
Anh ta biết muốn cô cam tâm tình nguyện tự quay về là rất khó, dĩ nhiên, chỉ cần đưa được cô trở lại thì anh ta có thể sẽ sử dụng một vài biện pháp khác.
Liễu Ảnh đã rời khỏi biệt thự. Sau khi thấy không có xe đuổi theo mình, Tư Đồ Không không đuổi theo mà người lúc trước luôn theo dõi cô cũng không bám theo nữa, cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Ảnh từ từ bình ổn lại cảm xúc của mình. Cô biết sự việc đã đến nước này thì không thể trốn tránh được nữa, cô phải đối mặt với tất cả. Dù thực tế có tàn nhẫn hơn, mọi chuyện có tồi tệ hơn, cô cũng đều không thể trốn tránh.
Vậy thì tiếp theo, cô cần phải đối mặt với tất cả mọi việc như thế nào, nên giải quyết những chuyện này ra sao.
Liễu Ảnh biết mình không đấu lại được Tư Đồ Không. Nếu anh ta không chịu buông tha cho cô thì cô cũng không có cách nào trốn thoát.
Còn cả chuyện của Bùi Dật Duy nữa. Hiện tại cô đã lâm vào hoàn cảnh này, cũng không đủ sức giúp đỡ anh ta nữa.
Nhưng không biết tình hình Bùi Dật Duy bây giờ thế nào rồi?
Liễu Ảnh đang mải suy nghĩ thì điện thoại của cô chợt reo chuông. Lúc đầu, cô còn tưởng là Tư Đồ Không gọi tới, trong lòng đang mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến thì ngay lập tức hai mắt lóe sáng, vội vàng bắt máy.
“Liễu Ảnh, tôi đã tra được chuyện cô nhờ rồi. Hôm nay ở đồn cảnh sát ở Thành Tây có một người đến tự thú, nói là đã giết người, tên Bùi Dật Duy. Không biết có phải người cô muốn tìm không?” Người gọi điện đến chính là người đồng nghiệp khi trước Liễu Ảnh đã nhờ giúp đỡ.
Lúc ấy, cô không nói với người này quá nhiều tin tức, nhưng vừa khéo tin mà cô ấy hỏi thăm được lại là về Bùi Dật Duy.
Liễu Ảnh tìm được một nơi theo mô hình chuỗi khách sạn, giá cả cực kỳ ưu đãi. Khi xe của cô dừng lại trước cửa ra vào, nhân viên bảo vệ đứng đó tròn mắt ngạc nhiên. Anh ta nhận ra chiếc xe này, giá của nó cũng phải hàng chục tỷ. Khách sạn bọn họ chưa bao giờ được đón một vị khách nào đi xe cả chục tỷ thế này.
Nhưng vừa bước xuống xe, Liễu Ảnh đã dọa anh chàng bảo vệ càng thêm sợ chết khiếp. Tình huống gì thế này?
“Thưa cô, cô có cần giúp đỡ gì không? Có cần tôi báo cảnh sát cho cô không?” Trí tưởng tượng của anh bảo vệ bay hơi xa, anh ta tự đoán là Liễu Ảnh bị đuổi giết. Nhưng quả thực, dáng vẻ cô bây giờ trông cũng hơi thê thảm.
“Không cần, tôi muốn thuê một phòng.” Liễu Ảnh cũng biết bộ dạng mình bây giờ nhìn qua có vẻ rất khủng khiếp, khó trách bảo vệ lại ngạc nhiên đến thế.
“Vâng, vâng.” Cô đã nói mình không sao thì bảo vệ cũng không tiện hỏi nhiều thêm nữa.
Anh ta liếc nhìn chiếc siêu xe trước mặt, chiếc xe xịn thế này không phải đồ ăn trộm đấy chứ?
Nhưng một cô gái mong manh, yếu đuối thế này chắc không làm vậy đâu.
Liễu Ảnh đi tới quầy lễ tân làm thủ tục, sau đó cầm thẻ phòng đi lên lầu. Sau khi vào phòng, cô gọi cho chủ cửa hàng quần áo thường hay mua, nhờ người ta gửi một bộ đồ cho mình.
Sau đó, Liễu Ảnh đi tắm.
Cô tắm xong mà quần áo vẫn chưa đưa tới, bèn tiện tay mở điện thoại lên, xem một vài tin tức theo thói quen.
Khi mở trang tin tức ra rồi thấy một tin tức ngay đầu trang, trong nháy mắt cả người Liễu Ảnh lập tức cứng đờ. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như máu trên người mình cũng đã đông cứng hết lại.
Tin tức kia nói về Bùi Dật Duy, hơn nữa còn là tin anh ta giết người.
Chưa kịp đợi Hàn Nhã Thanh mở miệng Liễu Ảnh đã nói trước. Giọng nói của cô ấy vừa nhanh vừa vội, còn mang theo vẻ bối rối và căng thẳng, vừa nghe đã biết sự việc rất nghiêm trọng!
“Tớ vừa đọc, đang muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra, cậu biết là chuyện gì à?” Hàn Nhã Thanh cũng chỉ mới nhìn thấy tin tức. Tuy chuyện giữa cô và Bùi Dật Duy đã kết thúc từ lâu, nhưng anh ta xảy ra chuyện như vậy thì cô cũng không thể mặc kệ.
“Ừ, tớ biết, tớ biết toàn bộ chuyện này. Chuyện này một hai câu không thể nói rõ ràng được, hơn nữa nói trong điện thoại cũng bất tiện, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện được không?” Liễu Ảnh nghe ra Hàn Nhã Thanh không có ý khoanh tay đứng nhìn thì thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này chỉ Nhã Thanh mới có thể giúp được Bùi Dật Duy thôi. Nếu Nhã Thanh không chịu giúp thì cô ấy cũng không biết phải tìm ai.
“Được, vậy chúng ta gặp nhau ở đâu, lúc nào?” Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng Liễu Ảnh hơi kỳ lạ: “Cậu không sao chứ? Nghe giọng cậu có vẻ không ổn.”
“Giờ tớ đang ở khách sạn Châu Lục, cậu có thể tới tìm tớ không? Tớ gửi định vị cho cậu, chuyện khác thì để khi nào cậu tới nói sau.” Liễu Ảnh thật sự khó mà nói được chuyện gì qua điện thoại. Hơn nữa, bây giờ quần áo của cô ấy còn chưa được đưa tới, cô ấy không tiện đi ra ngoài trong bộ dạng này, chỉ có thể bảo Nhã Thanh đến đây.
“Được.” Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày. Tuy Liễu Ảnh không nói cho cô biết về mối quan hệ của cô ấy với Tư Đồ Không nhưng cô vẫn biết Liễu Ảnh và Tư Đồ Không đang chung sống.
Nhưng sao bây giờ Liễu Ảnh không ở với Tư Đồ Không mà lại đến khách sạn Châu Lục ở?
Dù trong lòng Hàn Nhã Thanh thấy nghi ngờ nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Quả thực nói chuyện qua điện thoại rất bất tiện, hơn nữa nghe giọng điệu Liễu Ảnh thì dường như đã xảy ra chuyện lớn rồi.
“Cậu gửi định vị cho tớ đi, tớ đến ngay đây.” Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đã lo lắng cho chuyện của Bùi Dật Duy rồi. Bây giờ, sau khi Liễu Ảnh gọi điện đến thì cô còn lo lắng cho cả cô ấy nữa, nên không dám chậm trễ.
“Ừ.” Liễu Ảnh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được thả lỏng dây thần kinh căng thẳng: “Nhã Thanh, cảm ơn cậu, may mà còn có cậu.”
May mắn thay, vào lúc cô ấy bất lực vẫn còn người bạn Nhã Thanh này.
“Không cần nói thừa thãi, chờ tớ.” Sau khi cúp điện thoại, Hàn Nhã Thanh đến thẳng khách sạn theo địa chỉ Liễu Ảnh gửi tới. Cô tự lái xe đi, tốc độ rất nhanh. Dù không đi siêu xe như Tư Đồ Không, nhưng nhất định cũng không kém gì, dù sao đây cũng là xe Phạm My mua cho cô.
Cô nhận thấy Tư Đồ Không có để tâm đến Liễu Ảnh, chắc hẳn là do lâu ngày sinh tình. Nhưng nhất định Liễu Ảnh sẽ hoài nghi, hoặc có thể sẽ hoàn toàn phủ nhận điều đó. Đương nhiên, chuyện đó cũng còn phụ thuộc vào thỏa thuận của họ khi đó là như thế nào.
Nếu thỏa thuận giữa họ không quá đáng thì cũng sẽ không gây ra trở ngại quá lớn cho chuyện tình cảm sau này.
“Lúc đầu hai người ở cùng nhau là do có thỏa thuận, nhưng hai người cũng đã ở bên nhau năm năm rồi. Trong năm năm có rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi, bao gồm cả chuyện tình cảm.” Vì Hàn Nhã Thanh biết Tư Đồ Không có để ý đến Liễu Ảnh, mà cô cũng rất hiểu tính cách Liễu Ảnh. Cô ấy đã đi theo Tư Đồ Không năm năm, không thể hoàn toàn không có một chút tình cảm nào được.
Xem ra bây giờ giữa hai người đã nảy sinh vài khúc mắc rồi. Hàn Nhã Thanh thầm nghĩ, nếu hai người đều có tình cảm với nhau thì cô vẫn hy vọng họ có thể ở bên nhau.
“Cậu có biết lúc trước anh ta yêu cầu tớ ký thỏa thuận gì không?” Đôi mắt sưng đỏ của Liễu Ảnh mở to nhìn Hàn Nhã Thanh: “Chắc chắn cậu sẽ không thể tưởng tượng được đâu, toàn bộ nội dung trong bản thỏa thuận đều không công bằng, thậm chí còn mang tính sỉ nhục.”
Con ngươi Hàn Nhã Thanh thoáng dao động. Như vậy xem ra bản thỏa thuận đó rất quá đáng, nếu thế thì sự việc cũng khó giải quyết rồi. Nhưng Tư Đồ Không là “con heo” đấy à? Sao lúc đầu lại bắt Liễu Ảnh ký bản thỏa thuận kia?
Dù khi đó Liễu Ảnh đi cầu xin Tư Đồ Không giúp đỡ nhưng anh ta cũng không đến mức phải ác như vậy chứ?.
“Cậu có biết vì sao khi đó anh ta lại bắt tớ ký vào bản thỏa thuận như vậy không?” Không chờ Hàn Nhã Thanh hỏi, Liễu Ảnh đã tự mình bắt đầu kể ra.
“Vì báo thù, anh ta lợi dụng tớ để báo thù ba tớ, mục đích chính của anh ta là giết chết ba tớ. Anh ta đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ rồi. Anh ta cố tình sắp xếp để tớ đến tìm anh ta, sau đó cố tình khiến tớ phải ký với anh ta bản thỏa thuận ấy. Anh ta muốn ba tớ chết. Chuyện ngày ấy nếu bị xử chắc chắn ba tớ sẽ phải ngồi tù, nhưng rồi ba tớ còn không có cả cơ hội đi tù. Anh ta quyết phải lấy mạng ba tớ cho bằng được.” Giờ đây cứ hễ nhắc đến chuyện này là Liễu Ảnh cảm thấy ớn lạnh cả người, chưa bao giờ cô ấy ngờ được rằng Tư Đồ Không lại tàn nhẫn với mình đến như vậy.
Hàn Nhã Thanh thoáng chau mày. Tư Đồ Không nhất định phải giết chết ba Liễu Ảnh, ngay cả khi ba Liễu Ảnh ngồi tù mà Tư Đồ Không cũng không tha cho ông ấy, mối thù hận này rốt cuộc là từ đâu ra?
“Bà Tư Đồ nói, năm ấy là ba tớ giết chết ba của Tư Đồ Không, nhưng mà Tư Đồ Không không tìm ra được chứng cứ xác thực nào nên khi đó không thể khiến ba tớ bị xử tử hình. Thế nhưng Tư Đồ Không vẫn muốn ba tớ phải lấy mạng đền mạng cho ba anh ta, bởi thế nên Tư Đồ Không mới lập ra tất cả những âm mưu này nhằm lợi dụng chính tớ để giết ba tớ.” Liễu Ảnh không cần đợi Hàn Nhã Thanh hỏi đã kể hết ra, lúc này cô ấy cần bày tỏ cho ai đó hết nỗi lòng mình.
Nếu không thì chắc cô ấy sẽ phát điên mất thôi.
Cô ấy chẳng còn người bạn nào nữa cả, chỉ còn tin tưởng tuyệt đối mỗi mình Hàn Nhã Thanh, vậy nên hiện giờ cô ấy cũng chỉ có thể giãi bày mọi thứ với Hàn Nhã Thanh mà thôi.
“Nhã Thanh à, Tư Đồ Không đã biến tớ trở thành thủ phạm gián tiếp sát hại cha của mình.” Tay Liễu Ảnh run lẩy bẩy không thôi, lúc này cô ấy đang ngồi trên giường, mà toàn thân vẫn không sao thôi run rẩy được. Trong toàn bộ câu chuyện này, đây chính là điểm mà cô ấy khó lòng chấp nhận được nhất.
“Không đâu, cậu không làm gì sai trong chuyện này cả. Chuyện này không hề liên quan đến cậu, cậu mới là người vô tội nhất trong trong chuyện này, cậu không làm sai bất cứ điều gì hết, thế nên cậu đừng đổ hết mọi trách nhiệm lên bản thân như vậy.” Hàn Nhã Thanh bỗng thấy sợ hãi, nếu Liễu Ảnh cứ mãi suy nghĩ như thế e rằng sẽ đi vào ngõ cụt mất.
Cô sợ Liễu Ảnh sẽ gặp chuyện.
“Nhưng đây là sự thật mà, là tớ gián tiếp giết cha mình. Nếu ngay từ đầu tớ không ký bản thỏa thuận ấy thì Tư Đồ Không cũng đâu thể dùng nó để ép chết ba tớ được.” Nói rằng Liễu Ảnh không hối hận là chuyện không thể nào. Cô ấy hối hận đến chết mất, nhưng có hối hận cách mấy cũng chẳng có ích gì.
“Cậu không thể nghĩ như thế được, lúc mới đầu khi cậu đến tìm Tư Đồ Không rồi ký bản thỏa thuận kia, ý định của cậu cũng là vì để cứu được ba mình mà, những chuyện kia cậu đâu hề biết. Cho nên cậu không sai, lựa chọn khi đó của cậu là đúng, cách làm cậu chọn là chính xác.” Hàn Nhã Thanh không thể để cô ấy cứ mãi luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ đó thế này được, cô phải kéo Liễu Ảnh ra ngoài.
“Anh ta giết Bùi Doanh?” Đôi mày Hàn Nhã Thanh khẽ chau lại. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, cái nào cũng khiến người ta khiếp vía. Cô biết Bùi Dật Duy và Bùi Doanh là chị em cùng ba khác mẹ, vậy tại sao Bùi Dật Duy lại giết Bùi Doanh kia chứ?
Hàn Nhã Thanh vốn còn nghi ngờ tin tức này là giả.
“Phải, hôm qua Bùi Dật Duy hẹn gặp mặt tớ, là chính Bùi Dật Duy nói với tớ như vậy, anh ấy cũng nói hôm nay sẽ đi tự thú.” Vừa nhắc đến chuyện của Bùi Dật Duy, nỗi đau lòng hiện trên nét mặt Liễu Ảnh đã được ẩn giấu đi hơn nửa. Cô biết chuyện quan trọng nhất bấy giờ là giải quyết vấn đề của Bùi Dật Duy.
“Tại sao anh ta lại giết Bùi Doanh chứ?” Dù Hàn Nhã Thanh có thông minh đến đâu thì cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào cả. Có thế nào thì hai người họ cũng coi như là người thân, dù có lúc Bùi Dật Duy rất ngang bướng, nhưng anh ta hoàn toàn không phải hạng người tàn bạo như vậy, trái lại Bùi Dật Duy còn là người có tấm lòng rất dịu dàng, là người rất hiền lành nữa.
Dựa trên những hiểu biết của cô về Bùi Dật Duy, thì sao Bùi Dật Duy lại giết người được chứ, mà người bị giết còn là Bùi Doanh nữa.
“Khoảng thời gian này Bùi Doanh vẫn luôn nhốt Bùi Dật Duy ở biệt thự vùng ngoại ô, cô ta giam hãm tự do của Bùi Dật Duy, còn cắt đứt mọi phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài của Bùi Dật Duy nữa.” Lời tự thuật của Liễu Ảnh khựng lại một chốc, cô ấy thở dài thườn thượt rồi mới kế tiếp: “Hôm đó Bùi Doanh đột nhiên đến biệt thự rồi cho Bùi Dật Duy uống thứ thuốc kia…”
Lúc Liễu Ảnh nói đến đây thì giọng của cô ấy đã nhỏ đi thấy rõ. Mặc dù đã đi theo Tư Đồ Không năm năm nhưng cô ấy vẫn khá ngượng khi nói thẳng ra miệng chuyện này.
Bình luận facebook