Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1586-1590
Dù trong lòng Liễu Ảnh có đôi phần hoảng hốt, nhưng cô ấy vẫn luôn nghĩ đến mặt tích cực của vấn đề. Chuyện này liên quan rất nhiều đến tính cách của cô ấy.
“Nhưng bây giờ vấn đề này đã lên trang nhất rồi, có thể thấy rõ là chuyện đã bung bét hết cả. Cho dù là ai đã làm to chuyện thì tình huống hiện giờ thực sự rất bất lợi cho Bùi Dật Duy.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài một hơi, giọng điệu cũng mang theo vài phần nghiêm trọng.
“Vừa nãy tớ nhắc đến chuyện cảnh sát đến kiểm tra hiện trường, không phải là vì tớ lo là bên phía cảnh sát sẽ làm lớn chuyện, cái tớ lo là chuyện này mà vỡ lở ra, hiện trường án mạng có khả năng cao là sẽ bị người ta dò la ra được, đến khi đó tình huống sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa.” Hàn Nhã Thanh lo lắng về những tình huống kế tiếp, tin tức bị bới ra trên mạng lúc này vẫn còn chưa quá nghiêm trọng, nếu đợi đến khi có người đào được những thông tin sâu xa hơn nữa thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả lúc đó sẽ thế nào.
“Không thể nào, ai lại có thể đào ra được tin tức chứ? Chỉ cần bên phía cảnh sát không tiết lộ ra ngoài thì chắc chắn sẽ không có ai khác biết chuyện đâu.” Liễu Ảnh vẫn còn giữ lại chút hy vọng sẽ gặp may ở trong lòng, thế nhưng nỗi hốt hoảng trên gương mặt cô ấy đã sâu thêm, cô ấy biết rõ rằng Hàn Nhã Thanh không phải là người thích nói chuyện kiểu hăm dọa người khác.
“Không có gì là không thể cả, bên phía cảnh sát rõ ràng đã âm thầm xử lý vấn đề này rồi, nhưng hiện tại mọi thông tin đã lên trang nhất, đây rõ ràng là có người cố tình làm thế, sợ là có người đang nhắm vào chuyện này. Có thể là nhắm vào Bùi Dật Duy, mà tất nhiên cũng có khả năng là nhắm vào Bùi Doanh. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện rồi cũng sẽ rất phiền toái, hiện giờ thậm chí chúng ta còn không biết đối phương đã có trong tay bao nhiêu tin tức nữa.” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn là người đi một bước tính ba bước, cô phân tích hết những tình huống tương lai có khả năng xảy ra cho Liễu Ảnh nghe.
“Vậy cậu cảm thấy kẻ này nhắm vào Bùi Doanh? Hay là nhắm vào Bùi Dật Duy?” Toàn thân Liễu Ảnh cứng đờ, sắc mặt thoắt biến, vẻ mặt cô ấy bây giờ trông có hơi kỳ lạ.
“Hiện giờ thì tớ chưa rõ nữa, cần điều tra xong hết rồi mới nói được.” Dù sao Hàn Nhã Thanh cũng chỉ vừa nhận được tin, cô còn chưa tra xét gì đã đến tìm Liễu Ảnh ngay rồi, nên mọi thứ mà Hàn Nhã Thanh biết không còn không nhiều bằng Liễu Ảnh.
“Sao thế? Có phải cậu biết cái gì phải không? Có phải cậu nghi ngờ người nào rồi không?” Hàn Nhã Thanh nhìn vẻ mặt Liễu Ảnh mà đoán, dáng vẻ lúc này của Liễu Ảnh chỉ thiếu điều viết hết mọi chuyện lên mặt mà thôi.
Sắc mặt Liễu Ảnh thoắt biến, cô ấy ngẩng phắt đầu lên nhìn Hàn Nhã Thanh: “Cậu nghĩ, có khi nào là Tư Đồ Không làm hay không?”
Liễu Ảnh nghĩ về lúc Tư Đồ Không nhắc đến chuyện của Bùi Dật Duy ở biệt thự, rõ ràng là Tư Đồ Không đã biết hết về chuyện Bùi Dật Duy giết người rồi đi tự thú.
Mà sau khi cô ấy vừa rời đi chẳng được bao lâu thì trên Internet đã lan truyền thông tin cả rồi, lúc đồng nghiệp của cô ấy gọi đến đã nói rõ ràng là bên phía cảnh sát sẽ xử lý mọi việc trong âm thầm, không đem chuyện này ra ngoài sáng. Cho nên, nó khiến cô ấy không thể không nghi ngờ Tư Đồ Không.
“Khờ quá đi thôi.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ấy, nở nụ cười, nụ cười ấy còn mang theo vài phần cưng chiều. Suy nghĩ của Liễu Ảnh vẫn luôn giản đơn như vậy, tốt đẹp như vậy.
“Tớ có khờ cũng không sao, có cậu thông minh là đủ rồi. Có chuyện gì thì tớ nhờ cậu hỗ trợ là được.” Liễu Ảnh cũng cười, cô ấy có được một người bạn tốt đến thế thì dù cô ấy có khù khờ, tầm thường cũng không sao, có một người bạn giỏi giang thế này là đủ rồi.
“Được rồi, về chuyện chính nào.” Hàn Nhã Thanh thấy nụ cười hiện lên trên mặt Liễu Ảnh thì thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của Liễu Ảnh lúc này mới thực sự là đã bình ổn trở lại.
“Tư Đồ Không biết chuyện tớ thích Bùi Dật Duy nên anh ta rất tức giận. Trước giờ anh ta luôn độc tài chuyên chế, nên trong bản thỏa thuận của bọn tớ có ghi rằng trong khoản thời gian thỏa thuận có hiệu lực, tớ không được phép có bất kỳ tiếp xúc nào với bất kỳ người đàn ông nào. Mà hơn thế nữa, vì chuyện của Bùi Dật Duy, anh ta đã hăm dọa tớ không chỉ một lần.” Bởi vì đã biết rõ chuyện năm năm trước, biết rõ là Tư Đồ Không đã lừa mình năm năm nên lúc này đây đánh giá của Liễu Ảnh về Tư Đồ Không chẳng thể nào tốt được.
Hàn Nhã Thanh khẽ chau mày, đôi môi mấp máy, không đáp lại câu nào.
Liễu Ảnh thấy Hàn Nhã Thanh không tỏ thái độ gì thì còn tưởng rằng Hàn Nhã Thanh nghi ngờ những gì mình nói, vậy là cô ấy nhanh chóng bổ sung: “Anh ta có lý do để làm vậy, cũng có động cơ để làm như vậy, hơn nữa anh ta còn biết cả chuyện Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh rồi đi đầu thú nữa.”
“Cậu nói cho Tư Đồ Không biết chuyện này sao?” Tới đây, Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng lên tiếng: “Tới hôm nay Bùi Dật Duy mới đi tự thú mà, làm sao Tư Đồ Không lại biết chuyện nhanh vậy được.”
Tư Đồ Không là dân kinh doanh, nếu về vấn đề liên quan đến chuyện làm ăn, chuyện Tư Đồ Không biết trước tin tức cũng không có gì lạ. Tất nhiên, với năng lực của Tư Đồ Không thì chuyện lấy được thông tin từ đủ mọi ngành nghề cũng chẳng có gì khó khăn.
Nhưng như vậy rõ ràng cho thấy rằng Tư Đồ Không rất để ý chuyện này, mà Tư Đồ Không lấy được tin tức nhanh đến như vậy, không lẽ Tư Đồ Không đã luôn chú ý sít sao việc Bùi Dật Duy giết người hay sao?
Câu này của Hàn Nhã Thanh, không biết là nói Liễu Ảnh hay nói Tư Đồ Không đây nữa.
Nhưng giờ khắc này, trong lòng Hàn Nhã Thanh đã có đáp án. Vì Liễu Ảnh, Tư Đồ Không có thể xông tới Câu lạc bộ Tinh Vân bắt người đã đủ để chứng tỏ Tư Đồ Không coi trọng Liễu Ảnh đến thế nào rồi.
Có thể thành công được như ngày hôm nay, Tư Đồ Không tuyệt đối không phải là kiểu người dễ bị kích động, trừ khi chuyện này rất quan trọng đối với anh ta, quan trọng đến mức khiến anh ta không thể nào giữ được sự điềm tĩnh, không thể nào suy nghĩ như bình thường được, nên mới làm ra chuyện xốc nổi, không màng tới hậu quả như thế này.
Rõ ràng Tư Đồ Không biết Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy gặp nhau ở Câu lạc bộ Tinh Vân mà anh ta lại có thể đợi tới ba tiếng đồng hồ mới xông vào. Như vậy đã đủ cho thấy Tư Đồ Không kiên nhẫn với Liễu Ảnh đến mức nào rồi. Hơn nữa, anh ta cũng tôn trọng Liễu Ảnh, nếu không đã chẳng đời nào chờ đợi lâu như vậy.
Sở dĩ, cuối cùng Tư Đồ Không xông vào bắt người là vì thật sự không thể nhịn được nữa. Người con gái mình thích ở với người đàn ông khác, tại một nơi như Câu lạc bộ Tinh Vân hơn ba tiếng đồng hồ, đổi thành bất cứ người đàn ông nào e rằng cũng sẽ cuống cuồng lên cả thôi.
Do đó, chỉ riêng chuyện này thôi, Hàn Nhã Thanh cũng đã có thể hiểu cho Tư Đồ Không rồi.
“Vì chuyện này nên cậu cảm thấy có khả năng tin tức bùng nổ trên mạng hôm nay liên quan đến Tư Đồ Không sao? Có điều, suy nghĩ của cậu và tớ lại hoàn toàn trái ngược nhau đấy.” Hàn Nhã Thanh hiểu rõ suy nghĩ của Liễu Ảnh lúc này nhưng cô không đồng tình với suy nghĩ ấy.
Đương nhiên, Tư Đồ Không có thể có được thành tựu như ngày hôm nay thì lòng dạ cũng phải thâm sâu khó lường, thủ đoạn cực kỳ quyết đoán, thậm chí có thể nói là vô cùng độc ác.
Nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy, có lẽ chuyện này không phải do Tư Đồ Không làm. Tư Đồ Không có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích nhưng Tư Đồ Không là một người khôn ngoan. Anh ta thích Liễu Ảnh, qua chuyện vừa rồi, Hàn Nhã Thanh cảm thấy tình cảm Tư Đồ Không dành cho Liễu Ảnh rất sâu đậm.
Tư Đồ Không biết Liễu Ảnh thích Bùi Dật Duy, chắc chắn anh ta cũng hiểu rõ tính cách của Liễu Ảnh, nếu vì Liễu Ảnh mà Tư Đồ Không thật sự làm ra một số chuyện bất lợi cho Bùi Dật Duy thì chắc chắn Liễu Ảnh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta, thậm chí cô ấy sẽ tự trách bản thân mình.
Cũng giống như chuyện của ba cô ấy vậy.
Huống chi, bây giờ Liễu Ảnh vừa mới biết được chân tướng năm năm trước. Vào thời khắc mẫn cảm như thế này, Tư Đồ Không càng không thể làm bậy được.
Mà Tư Đồ Không và Liễu Ảnh cũng đã ở bên nhau năm năm rồi, chắc chắn không thể nào Liễu Ảnh lại không hề có tình cảm với Tư Đồ Không được, còn những chuyện trước đây đều đã là quá khứ, cũng không phải hoàn toàn không có cách giải quyết.
Nhưng cô không ngờ rằng Tư Đồ Không lại đối xử với Liễu Ảnh như thế, cũng khó trách Liễu Ảnh kiên quyết cho rằng Tư Đồ Không không thể nào thích mình được. Chỉ e những chuyện Tư Đồ Không làm với Liễu Ảnh đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy từ lâu.
Những chuyện Tư Đồ Không đã làm đó đã sớm khắc sâu vào tâm trí Liễu Ảnh, thế nên Liễu Ảnh tuyệt đối không tin Tư Đồ Không thích mình.
Tư Đồ Không làm thế này là tự bê đá đập vào chân mình.
“Được rồi, chúng ta không nhắc tới anh ta nữa, không quan tâm tới anh ta nữa.” Hàn Nhã Thanh thấy rõ cảm xúc của Liễu Ảnh đã hơi mất kiểm soát, bèn vươn tay kéo Liễu Ảnh vào lòng, nhẹ giọng an ủi cô ấy.
Hàn Nhã Thanh không ngờ rằng, khi ở bên cạnh Tư Đồ Không, Liễu Ảnh đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.
Mấy năm trước cô mất liên lạc với Liễu Ảnh, nên hoàn toàn không biết những chuyện liên quan đến Liễu Ảnh. Lần này gặp nhau, Liễu Ảnh cũng không hé răng nửa lời. Hàn Nhã Thanh chỉ biết mỗi chuyện Liễu Ảnh và Tư Đồ Không sống với nhau.
Bởi vì Liễu Ảnh lảng tránh không muốn kể, nên cô cũng không hỏi nhiều, càng không thể đi điều tra, vậy nên cô thật sự không biết những chuyện khác.
“Nhã Thanh, tớ không muốn ở bên anh ta nữa, không muốn ở bên anh ta nữa.” Liễu Ảnh nhào vào lòng Hàn Nhã Thanh, khóc òa lên. Có quá nhiều chuyện đè nén trong lòng cô ấy, Liễu Ảnh đã không chịu nổi nữa rồi.
“Được rồi, được rồi, không ở bên anh ta nữa.” Hàn Nhã Thanh đã biết Tư Đồ Không làm những chuyện như thế với Liễu Ảnh, đương nhiên cũng không thể nói tốt giúp Tư Đồ Không được nữa.
Hàn Nhã Thanh nhận ra được sự bất lực của Liễu Ảnh lúc này nên đương nhiên sẽ không từ chối, cô tuyệt đối sẽ không đứng nhìn Liễu Ảnh bị ức hiếp!
“Nhã Thanh, xin lỗi, tớ không thể quá ích kỷ được. Nếu giúp tớ thì có thể cậu sẽ phải đắc tội với Tư Đồ Không, mà anh ta lại là loại người sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích...” Tia hy vọng mới vừa lấp lóe trong mắt Liễu Ảnh lại vụt tắt. Vừa rồi, vì quá nóng lòng nên cô ấy mới xin Hàn Nhã Thanh giúp đỡ. Cô ấy biết rõ Tư Đồ Không là loại người thế nào. Sao cô ấy có thể để Nhã Thanh đắc tội với Tư Đồ Không vì chuyện của mình được.
“Thật ra tớ cũng đã sống với Tư Đồ Không năm năm rồi, cũng chẳng có gì, nãy giờ tớ chỉ càu nhàu chút thôi. Cậu nghe cho vui là được rồi, đừng coi là thật.” Liễu Ảnh thật sự không muốn liên lụy tới Hàn Nhã Thanh. Vừa rồi, cô ấy thật sự quá ích kỷ, chỉ muốn dựa dẫm vào Nhã Thanh, chỉ muốn cầu xin Nhã Thanh giúp mình mà hoàn toàn không nghĩ cho Nhã Thanh, chẳng hề nghĩ cho tình cảnh của cô ấy!
“Liễu Ảnh, cậu phải nhớ rằng, tớ và cậu đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, tớ không cho phép bất kỳ ai bắt nạt chúng ta. Từ nhỏ luôn là cậu bảo vệ tớ, tớ bảo vệ cậu, bây giờ cũng thế mà sau này cũng vậy, cậu hiểu ý tớ chứ?” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh hiểu tâm tư của Liễu Ảnh, nếu cô không biết chuyện này thì thôi, nhưng bây giờ cô đã biết rồi, dĩ nhiên không thể không quan tâm được!
Nếu Tư Đồ Không không cưỡng ép Liễu Ảnh thì Hàn Nhã Thanh có thể buông tay mặc kệ, còn nếu Tư Đồ Không thật sự cưỡng ép Liễu Ảnh thì chắc chắn là không được.
Năm năm trước, Tư Đồ Không lừa gạt Liễu Ảnh, lợi dụng Liễu Ảnh. Khi đã ở chung với nhau rồi mà Tư Đồ Không còn làm những chuyện tồi tệ đó với Liễu Ảnh nữa. Bây giờ, Liễu Ảnh bất lực như vậy, sợ hãi như vậy thì sao Hàn Nhã Thanh có thể trơ mắt nhìn được.
“Nhã Thanh...” Liễu Ảnh nhìn Hàn Nhã Thanh, nước mắt tuôn như mưa. Giờ đây, cô ấy không biết nên nói gì mới phải.
“Cậu yên tâm, Tư Đồ Không không làm gì được tớ đâu, cậu không cần lo lắng. Nếu là tự cậu cam tâm tình nguyện quay về bên cạnh Tư Đồ Không thì đương nhiên tớ sẽ không quản này quản nọ, nhưng nếu Tư Đồ Không muốn ép buộc cậu thì chắc chắn tớ phải can thiệp, hơn nữa nhất định phải can thiệp tới cùng.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp tỏ rõ thái độ của mình.
Thấy Liễu Ảnh mở miệng định nói gì đó, Hàn Nhã Thanh thẳng thừng ngắt lời cô ấy: “Nếu trước đây cậu nói cậu tình nguyện quay về bên Tư Đồ Không thì có thể tớ sẽ tin, nhưng sau khi nghe cậu kể nhiều như thế, cho dù bây giờ cậu nói mình tình nguyện quay lại đi nữa, tớ cũng sẽ không tin đâu.”
Thật ra, trong thâm tâm, Liễu Ảnh cũng không hy vọng việc này là do Tư Đồ Không làm. Tuy những chuyện trước đây Tư Đồ Không làm với cô ấy rất quá đáng, nhưng cô ấy cũng không hy vọng hai người làm ầm ĩ tới mức quá khó coi.
“Mặc dù, đôi khi có hơi cố chấp nhưng Bùi Dật Duy làm việc rất có nguyên tắc, đối nhân xử thế cũng rất chân thành. Vậy nên chắc anh ta cũng không đắc tội với nhiều người. Bây giờ, anh ta cũng đã đi tự thú rồi, có lẽ không nhiều người muốn đuổi cùng giết tận anh ta đâu.” Hàn Nhã Thanh cũng hiểu rõ Bùi Dật Duy nên cô cảm thấy dù Bùi Dật Duy có bất cẩn đắc tội với người nào đi nữa thì cũng sẽ không đến mức khiến người ta phải làm ra chuyện độc ác thế này.
“Vậy ý của cậu là chuyện này là do Bùi Doanh mà ra?” Liễu Ảnh nhíu mày: “Vậy cậu cảm thấy, người này muốn báo thù giúp Bùi Doanh hay là muốn khiến cô ta có chết cũng không được yên.”
“Tớ cảm thấy vế sau có khả năng cao hơn một chút. Trước nay Bùi Doanh luôn làm việc độc ác, không từ thủ đoạn. Cô ta quá tuyệt tình, không để cho người khác một lối thoát, cũng không chừa đường lui cho mình bao giờ. Chắc chắn trong những năm qua số người cô ta đã đắc tội cũng không ít.” Khi đề cập đến Bùi Doanh, giọng Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống.
“Sao cậu lại biết?” Liễu Ảnh lấy làm kinh ngạc. Hàn Nhã Thanh và Bùi Dật Duy đã kết thúc rồi, đáng lý ra với tính cách của mình thì Nhã Thanh sẽ không chú ý đến một người như Bùi Doanh nữa mới phải.
“Cô ta có liên quan đến người của Quỷ Vực Chi Thành. Đa số những việc Quỷ Vực Chi Thành làm với nhà họ Đường trước đây đều là chủ ý của cô ta.” Nhà họ Đường xảy ra nhiều chuyện như vậy, đương nhiên Hàn Nhã Thanh phải điều tra kỹ càng. Mà Hàn Nhã Thanh cũng rất rõ Bùi Doanh đóng vai trò gì trong đó.
“Không ngờ cô ta lại có liên quan đến người của Quỷ Vực Chi Thành, cả những chuyện đối phó với nhà họ Đường cũng đều là chủ ý của cô ta. Tại sao cô ta phải làm như thế? Cô ta điên rồi sao?” Liễu Ảnh hết sức kinh ngạc, cảm thấy mình không thể nào hiểu nổi những suy nghĩ trong đầu của Bùi Doanh.
“Bây giờ mọi chuyện bị bại lộ rồi. Khi tổ chức họp báo, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành đã tuyên bố, sẽ không bỏ qua cho bất kì ai trong vụ công chúa giả. Bùi Doanh là kẻ chủ mưu, chắc chắn Thành thiếu chủ sẽ không buông tha cho cô ta...” Hàn Nhã Thanh điều tra sự việc rất kỹ càng, nên cũng nắm rất rõ tình hình.
“Ý cậu là chuyện của Bùi Dật Duy do Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành làm?” Liễu Ảnh sợ hãi hít sâu một luồng khí lạnh: “Nếu chuyện này là thật thì toi rồi còn gì. Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành muốn làm gì ai mà cản được, có chuyện gì muốn biết mà không điều tra được đâu? Chắc chắn anh ta có thể điều tra ra mọi chuyện, đến lúc đó...”
Liễu Ảnh còn chưa nói hết, nhưng vẻ mặt hoảng sợ của cô ấy lúc này đã nói hết lên suy nghĩ của cô rồi. Cô ấy hơi khó chấp nhận chuyện này.
Con ngươi Hàn Nhã Thanh chợt dao động, Thành thiếu chủ sẽ không bỏ qua cho Bùi Doanh. Tuy nhiên, cô cảm thấy đường đường là thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành chưa đến mức phải giở thủ đoạn hèn hạ như thế.
Hiện giờ Hàn Nhã Thanh đã điều tra rõ, những chuyện mà Quỷ Vực Chi Thành làm với nhà họ Đường đều là chủ ý của Bùi Doanh, cô ta giật dây người phụ trách Trịnh Hùng ở phân bộ thành phố A làm vậy. Cả thành chủ lẫn thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành đều không hay biết, thậm chí, chẳng dính dáng gì tới người hay nơi nào khác ở Quỷ Vực Chi Thành. Tất cả đều do Bùi Doanh và Trịnh Hùng tác oai tác quái.
Nói chính xác thì trên thực tế, mọi chuyện đều do một tay Bùi Doanh gây ra, người của Quỷ Vực Chi Thành hoàn toàn không liên quan.
Hàn Nhã Thanh còn điều tra được, tuy thỉnh thoảng Thành thiếu chủ này hay làm việc theo cảm tính, nhưng không phải loại người vô nguyên tắc, thiếu chừng mực. Đó là lý do Hàn Nhã Thanh cảm thấy Thành thiếu chủ kia chẳng cần dùng thủ đoạn như vậy, hoặc nên nói rằng anh ta khinh thường thủ đoạn đó mới đúng!
“Có lẽ không phải do Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành làm đâu. Trái lại, tớ nghi ngờ một người khác hơn.” Hiển nhiên, Hàn Nhã Thanh đã có mục tiêu hoài nghi.
“Rốt cuộc Bùi Doanh và anh ta có quan hệ gì? Anh ta sẽ ra tay với Bùi Doanh tới mức nào? Đừng nói sẽ bới ra tất cả mọi chuyện nhé?” Tất nhiên, Liễu Ảnh chẳng quan tâm tới chuyện của Bùi Doanh, cô ấy chỉ lo lắng cho Bùi Dật Duy thôi.
“Quan hệ giữa hai người họ phức tạp lắm. Bùi Doanh là người phụ nữ của Trịnh Hùng, bình thường hay bày rất nhiều kế cho anh ta.” Nếu Hàn Nhã Thanh đã điều tra về Bùi Doanh và Trịnh Hùng thì đương nhiên phải tìm hiểu tường tận mọi chuyện.
“Hả?” Dễ nhận thấy Liễu Ảnh đã bị tin tức này dọa cho hết hồn: “Thì ra mối quan hệ giữa bọn họ là kiểu này à? Chắc gã Trịnh Hùng kia sẽ không đuổi cùng giết tận chứ, dù sao cũng là người phụ nữ của mình...”
Nói tới đây, giọng Liễu Ảnh chợt trở nên lí nhí. Cô ấy chợt nhớ tới chuyện của Tư Đồ Không. Cô ấy là người phụ nữ đi theo anh ta năm năm, mặc dù Tư Đồ Không cũng lừa cô như thế, nhưng ít nhất anh ta sẽ không cạn tàu ráo máng đến vậy.
“Cậu suy nghĩ đơn giản quá rồi. Những chuyện mà lúc trước Tư Đồ Không làm với cậu, quả thực chả là gì so với Trịnh Hùng cả đâu. Anh ta mới thật sự là ác mộng của Bùi Doanh. Hơn nữa, Trịnh Hùng còn lấy việc giày vò cô ta làm niềm vui. Mỗi lần đều dùng đủ mọi cách và công cụ để tra tấn suốt đêm, khiến mấy ngày liền Bùi Doanh không xuống được khỏi giường. Cậu cảm thấy hạng người giống như Trịnh Hùng có đuổi cùng giết tận không?” Khi điều tra ra chuyện này, Hàn Nhã Thanh cũng thấy hơi kinh ngạc, nhưng đây là con đường mà Bùi Doanh lựa chọn, chẳng thể trách ai khác.
“Trời ạ! Tại sao lại như thế? Sao Bùi Doanh còn một mực đi theo anh ta?” Liễu Ảnh thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của Bùi Doanh: “Dù sao Bùi Doanh cũng là chị của Bùi Dật Duy, nếu không phải trước đó Bùi Doanh làm ra mấy chuyện quá đáng thì Bùi Dật Duy sẽ không bỏ mặc cô ta đâu.”
“Lúc đầu Bùi Doanh đi tìm Trịnh Hùng để nhờ giúp đỡ Bùi Dật Duy. Khi ấy, chắc cô ta cũng không ngờ anh ta là loại người như vậy. Nhưng sau này, sở dĩ Bùi Doanh vẫn luôn đi theo Trịnh Hùng không chịu rời xa, tớ đoán chắc phần lớn nguyên nhân là vì muốn đối phó tớ.” Hàn Nhã Thanh cũng đã điều tra được chuyện của năm năm trước. Hồi ấy, Bùi Doanh đã lợi dụng người của Trịnh Hùng để bày ra cái bẫy đó, bằng không cô đã chẳng trúng kế.
Quả thực, Hàn Nhã Thanh đã tính toán hết mọi việc rồi, chuyện này không cần cô phải tốn sức. Hàn Nhã Thanh cảm thấy sáng kiến này của mình thật sự rất tuyệt vời!
Hơn nữa, dù sao thì bây giờ Trịnh Hùng vẫn là người của Quỷ Vực Chi Thành. Nếu cô đối phó với anh ta chỉ sợ bên phía Quỷ Vực Chi Thành sẽ không vui.
Vì thế, để Thành thiếu chủ giải quyết chuyện của Trịnh Hùng là quá hợp lý.
“Vậy chúng ta làm thế nào mới có thể liên lạc với Thành thiếu chủ?” Liễu Ảnh chớp mắt, cảm thấy chuyện này nghe có vẻ hơi mơ hồ.
“Ừ, muốn liên lạc với vị Thành thiếu chủ này cũng không phải không có cách.” Hàn Nhã Thanh mỉm cười, cô thực sự đã nghĩ ra được một cách có thể liên hệ được với vị Thành thiếu chủ này.
Ngày ấy ở bệnh viện, người đó đã để lại số điện thoại cho cô, nhìn có vẻ tình cờ nhưng rõ ràng là cố ý. Hàn Nhã Thanh vốn chẳng quan tâm lắm, không ngờ lúc này nó lại có tác dụng.
“Để tớ gọi thử xem.” Về tình hình hôm đó ở bệnh viện, Hàn Nhã Thanh chỉ suy đoán họ là người của Quỷ Vực Chi Thành mà thôi, thật ra vẫn chưa đi đến kết luận cuối cùng, nhưng mà Hàn Nhã Thanh cảm thấy có lẽ sẽ không nhầm đâu.
Tất nhiên, lần này cô gọi cũng có thể xác định người kia có phải là người của Quỷ Vực Chi Thành hay không.
“Cậu có số điện thoại của Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành sao?” Liễu Ảnh một lần nữa phải kinh ngạc: “Nghe nói thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành vô cùng thần bí, hiếm ai có thể gặp được anh ta, người ngoài thì càng không có cơ hội liên hệ. Sao cậu lại có số của Thành thiếu chủ?”
Hàn Nhã Thanh khẽ nhướng mày: “Không phải số điện thoại của Thành thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành, làm sao mà tớ có số của anh ta được chứ. Chỉ là số điện thoại của một người ở trong Quỷ Vực Chi Thành thôi...”
Dứt lời, Hàn Nhã Thanh dừng lại một lát, sau đó bổ sung thêm một câu: “Tớ chỉ đoán anh ta là người của Quỷ Vực Chi Thành thôi, cũng có thể là không phải.”
Bỗng chốc, tia sáng lấp lánh trong mắt Liễu Ảnh tắt ngúm, cảm xúc phấn khích lúc nãy cũng biến mất, tất nhiên chẳng còn chút hứng khởi nào: “Ồ...”
Cô ấy còn tưởng là Liễu Ảnh gọi điện cho Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, hóa ra chỉ là cấp dưới trong đó. Ôi, mà có khi đó còn không phải người của Quỷ Vực Chi Thành nữa chứ. Vừa rồi, cô ấy thực sự đã mừng hụt, hí hửng hụt một trận rồi.
Hàn Nhã Thanh không để ý tới sự biến đổi trong cảm xúc của Liễu Ảnh. Lúc đó cô chẳng quan tâm nên không lưu số điện thoại kia, có điều trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ.
Hàn Nhã Thanh hơi sửng sốt, dù không muốn nhận cuộc gọi của cô thì cũng đâu cần vứt điện thoại đi chứ?
Đó là điện thoại của anh ta mà, đâu phải của cô đâu!
Cô cứ tưởng rằng anh ta cố tình để lại số điện thoại cho mình. Chẳng lẽ, cô đã hiểu sai sao? Chẳng lẽ là do cô quan sát tỉ mỉ quá nên tự mình phát hiện ra, chứ không phải anh ta cố tình để cô trông thấy?
Như vậy thì ngại ghê!
Nhưng Hàn Nhã Thanh nhớ đến cái bẫy mà mình đã giăng ra vào ngày hôm đó. Họ đã lấy tóc của y tá trong bệnh viện đi, nếu dùng chỗ tóc đó để làm xét nghiệm ADN với thành chủ của họ thì đương nhiên là không khớp.
Trước đây bọn họ vẫn luôn rất khách sáo với cô, thậm chí còn có thể nói là cung kính. Vì cô có thể là người bọn họ muốn tìm, nhưng sau khi lấy tóc y tá giám định quan hệ huyết thống thì chắc chắn sẽ loại bỏ khả năng này.
Tự nhiên cũng không thể quá khách sáo với cô nữa, thậm chí có khi họ còn không muốn nhiều lời với cô.
Người trong Quỷ Vực Chi Thành rất thực tế!
Bây giờ, đối phương nhận cuộc gọi của cô còn ném cả di động đi, chắc chắn là không muốn nói chuyện với cô rồi. Như vậy chuyện của cô sẽ không thể giải quyết được, Hàn Nhã Thanh định cúp điện thoại.
Ngay khi tay Hàn Nhã Thanh chạm vào nút kết thúc cuộc gọi, giọng nói của thiếu niên ở đầu dây bên kia lại vang lên: “A lô, a lô. Cô vừa nói cô là ai?”
Lần này, trong giọng nói của người thiếu niên không còn sự bực mình nữa mà có vẻ sốt sắng, dường như còn có cả sự thận trọng.
“Nhưng bây giờ vấn đề này đã lên trang nhất rồi, có thể thấy rõ là chuyện đã bung bét hết cả. Cho dù là ai đã làm to chuyện thì tình huống hiện giờ thực sự rất bất lợi cho Bùi Dật Duy.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài một hơi, giọng điệu cũng mang theo vài phần nghiêm trọng.
“Vừa nãy tớ nhắc đến chuyện cảnh sát đến kiểm tra hiện trường, không phải là vì tớ lo là bên phía cảnh sát sẽ làm lớn chuyện, cái tớ lo là chuyện này mà vỡ lở ra, hiện trường án mạng có khả năng cao là sẽ bị người ta dò la ra được, đến khi đó tình huống sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa.” Hàn Nhã Thanh lo lắng về những tình huống kế tiếp, tin tức bị bới ra trên mạng lúc này vẫn còn chưa quá nghiêm trọng, nếu đợi đến khi có người đào được những thông tin sâu xa hơn nữa thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả lúc đó sẽ thế nào.
“Không thể nào, ai lại có thể đào ra được tin tức chứ? Chỉ cần bên phía cảnh sát không tiết lộ ra ngoài thì chắc chắn sẽ không có ai khác biết chuyện đâu.” Liễu Ảnh vẫn còn giữ lại chút hy vọng sẽ gặp may ở trong lòng, thế nhưng nỗi hốt hoảng trên gương mặt cô ấy đã sâu thêm, cô ấy biết rõ rằng Hàn Nhã Thanh không phải là người thích nói chuyện kiểu hăm dọa người khác.
“Không có gì là không thể cả, bên phía cảnh sát rõ ràng đã âm thầm xử lý vấn đề này rồi, nhưng hiện tại mọi thông tin đã lên trang nhất, đây rõ ràng là có người cố tình làm thế, sợ là có người đang nhắm vào chuyện này. Có thể là nhắm vào Bùi Dật Duy, mà tất nhiên cũng có khả năng là nhắm vào Bùi Doanh. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện rồi cũng sẽ rất phiền toái, hiện giờ thậm chí chúng ta còn không biết đối phương đã có trong tay bao nhiêu tin tức nữa.” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn là người đi một bước tính ba bước, cô phân tích hết những tình huống tương lai có khả năng xảy ra cho Liễu Ảnh nghe.
“Vậy cậu cảm thấy kẻ này nhắm vào Bùi Doanh? Hay là nhắm vào Bùi Dật Duy?” Toàn thân Liễu Ảnh cứng đờ, sắc mặt thoắt biến, vẻ mặt cô ấy bây giờ trông có hơi kỳ lạ.
“Hiện giờ thì tớ chưa rõ nữa, cần điều tra xong hết rồi mới nói được.” Dù sao Hàn Nhã Thanh cũng chỉ vừa nhận được tin, cô còn chưa tra xét gì đã đến tìm Liễu Ảnh ngay rồi, nên mọi thứ mà Hàn Nhã Thanh biết không còn không nhiều bằng Liễu Ảnh.
“Sao thế? Có phải cậu biết cái gì phải không? Có phải cậu nghi ngờ người nào rồi không?” Hàn Nhã Thanh nhìn vẻ mặt Liễu Ảnh mà đoán, dáng vẻ lúc này của Liễu Ảnh chỉ thiếu điều viết hết mọi chuyện lên mặt mà thôi.
Sắc mặt Liễu Ảnh thoắt biến, cô ấy ngẩng phắt đầu lên nhìn Hàn Nhã Thanh: “Cậu nghĩ, có khi nào là Tư Đồ Không làm hay không?”
Liễu Ảnh nghĩ về lúc Tư Đồ Không nhắc đến chuyện của Bùi Dật Duy ở biệt thự, rõ ràng là Tư Đồ Không đã biết hết về chuyện Bùi Dật Duy giết người rồi đi tự thú.
Mà sau khi cô ấy vừa rời đi chẳng được bao lâu thì trên Internet đã lan truyền thông tin cả rồi, lúc đồng nghiệp của cô ấy gọi đến đã nói rõ ràng là bên phía cảnh sát sẽ xử lý mọi việc trong âm thầm, không đem chuyện này ra ngoài sáng. Cho nên, nó khiến cô ấy không thể không nghi ngờ Tư Đồ Không.
“Khờ quá đi thôi.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ấy, nở nụ cười, nụ cười ấy còn mang theo vài phần cưng chiều. Suy nghĩ của Liễu Ảnh vẫn luôn giản đơn như vậy, tốt đẹp như vậy.
“Tớ có khờ cũng không sao, có cậu thông minh là đủ rồi. Có chuyện gì thì tớ nhờ cậu hỗ trợ là được.” Liễu Ảnh cũng cười, cô ấy có được một người bạn tốt đến thế thì dù cô ấy có khù khờ, tầm thường cũng không sao, có một người bạn giỏi giang thế này là đủ rồi.
“Được rồi, về chuyện chính nào.” Hàn Nhã Thanh thấy nụ cười hiện lên trên mặt Liễu Ảnh thì thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của Liễu Ảnh lúc này mới thực sự là đã bình ổn trở lại.
“Tư Đồ Không biết chuyện tớ thích Bùi Dật Duy nên anh ta rất tức giận. Trước giờ anh ta luôn độc tài chuyên chế, nên trong bản thỏa thuận của bọn tớ có ghi rằng trong khoản thời gian thỏa thuận có hiệu lực, tớ không được phép có bất kỳ tiếp xúc nào với bất kỳ người đàn ông nào. Mà hơn thế nữa, vì chuyện của Bùi Dật Duy, anh ta đã hăm dọa tớ không chỉ một lần.” Bởi vì đã biết rõ chuyện năm năm trước, biết rõ là Tư Đồ Không đã lừa mình năm năm nên lúc này đây đánh giá của Liễu Ảnh về Tư Đồ Không chẳng thể nào tốt được.
Hàn Nhã Thanh khẽ chau mày, đôi môi mấp máy, không đáp lại câu nào.
Liễu Ảnh thấy Hàn Nhã Thanh không tỏ thái độ gì thì còn tưởng rằng Hàn Nhã Thanh nghi ngờ những gì mình nói, vậy là cô ấy nhanh chóng bổ sung: “Anh ta có lý do để làm vậy, cũng có động cơ để làm như vậy, hơn nữa anh ta còn biết cả chuyện Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh rồi đi đầu thú nữa.”
“Cậu nói cho Tư Đồ Không biết chuyện này sao?” Tới đây, Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng lên tiếng: “Tới hôm nay Bùi Dật Duy mới đi tự thú mà, làm sao Tư Đồ Không lại biết chuyện nhanh vậy được.”
Tư Đồ Không là dân kinh doanh, nếu về vấn đề liên quan đến chuyện làm ăn, chuyện Tư Đồ Không biết trước tin tức cũng không có gì lạ. Tất nhiên, với năng lực của Tư Đồ Không thì chuyện lấy được thông tin từ đủ mọi ngành nghề cũng chẳng có gì khó khăn.
Nhưng như vậy rõ ràng cho thấy rằng Tư Đồ Không rất để ý chuyện này, mà Tư Đồ Không lấy được tin tức nhanh đến như vậy, không lẽ Tư Đồ Không đã luôn chú ý sít sao việc Bùi Dật Duy giết người hay sao?
Câu này của Hàn Nhã Thanh, không biết là nói Liễu Ảnh hay nói Tư Đồ Không đây nữa.
Nhưng giờ khắc này, trong lòng Hàn Nhã Thanh đã có đáp án. Vì Liễu Ảnh, Tư Đồ Không có thể xông tới Câu lạc bộ Tinh Vân bắt người đã đủ để chứng tỏ Tư Đồ Không coi trọng Liễu Ảnh đến thế nào rồi.
Có thể thành công được như ngày hôm nay, Tư Đồ Không tuyệt đối không phải là kiểu người dễ bị kích động, trừ khi chuyện này rất quan trọng đối với anh ta, quan trọng đến mức khiến anh ta không thể nào giữ được sự điềm tĩnh, không thể nào suy nghĩ như bình thường được, nên mới làm ra chuyện xốc nổi, không màng tới hậu quả như thế này.
Rõ ràng Tư Đồ Không biết Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy gặp nhau ở Câu lạc bộ Tinh Vân mà anh ta lại có thể đợi tới ba tiếng đồng hồ mới xông vào. Như vậy đã đủ cho thấy Tư Đồ Không kiên nhẫn với Liễu Ảnh đến mức nào rồi. Hơn nữa, anh ta cũng tôn trọng Liễu Ảnh, nếu không đã chẳng đời nào chờ đợi lâu như vậy.
Sở dĩ, cuối cùng Tư Đồ Không xông vào bắt người là vì thật sự không thể nhịn được nữa. Người con gái mình thích ở với người đàn ông khác, tại một nơi như Câu lạc bộ Tinh Vân hơn ba tiếng đồng hồ, đổi thành bất cứ người đàn ông nào e rằng cũng sẽ cuống cuồng lên cả thôi.
Do đó, chỉ riêng chuyện này thôi, Hàn Nhã Thanh cũng đã có thể hiểu cho Tư Đồ Không rồi.
“Vì chuyện này nên cậu cảm thấy có khả năng tin tức bùng nổ trên mạng hôm nay liên quan đến Tư Đồ Không sao? Có điều, suy nghĩ của cậu và tớ lại hoàn toàn trái ngược nhau đấy.” Hàn Nhã Thanh hiểu rõ suy nghĩ của Liễu Ảnh lúc này nhưng cô không đồng tình với suy nghĩ ấy.
Đương nhiên, Tư Đồ Không có thể có được thành tựu như ngày hôm nay thì lòng dạ cũng phải thâm sâu khó lường, thủ đoạn cực kỳ quyết đoán, thậm chí có thể nói là vô cùng độc ác.
Nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy, có lẽ chuyện này không phải do Tư Đồ Không làm. Tư Đồ Không có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích nhưng Tư Đồ Không là một người khôn ngoan. Anh ta thích Liễu Ảnh, qua chuyện vừa rồi, Hàn Nhã Thanh cảm thấy tình cảm Tư Đồ Không dành cho Liễu Ảnh rất sâu đậm.
Tư Đồ Không biết Liễu Ảnh thích Bùi Dật Duy, chắc chắn anh ta cũng hiểu rõ tính cách của Liễu Ảnh, nếu vì Liễu Ảnh mà Tư Đồ Không thật sự làm ra một số chuyện bất lợi cho Bùi Dật Duy thì chắc chắn Liễu Ảnh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta, thậm chí cô ấy sẽ tự trách bản thân mình.
Cũng giống như chuyện của ba cô ấy vậy.
Huống chi, bây giờ Liễu Ảnh vừa mới biết được chân tướng năm năm trước. Vào thời khắc mẫn cảm như thế này, Tư Đồ Không càng không thể làm bậy được.
Mà Tư Đồ Không và Liễu Ảnh cũng đã ở bên nhau năm năm rồi, chắc chắn không thể nào Liễu Ảnh lại không hề có tình cảm với Tư Đồ Không được, còn những chuyện trước đây đều đã là quá khứ, cũng không phải hoàn toàn không có cách giải quyết.
Nhưng cô không ngờ rằng Tư Đồ Không lại đối xử với Liễu Ảnh như thế, cũng khó trách Liễu Ảnh kiên quyết cho rằng Tư Đồ Không không thể nào thích mình được. Chỉ e những chuyện Tư Đồ Không làm với Liễu Ảnh đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy từ lâu.
Những chuyện Tư Đồ Không đã làm đó đã sớm khắc sâu vào tâm trí Liễu Ảnh, thế nên Liễu Ảnh tuyệt đối không tin Tư Đồ Không thích mình.
Tư Đồ Không làm thế này là tự bê đá đập vào chân mình.
“Được rồi, chúng ta không nhắc tới anh ta nữa, không quan tâm tới anh ta nữa.” Hàn Nhã Thanh thấy rõ cảm xúc của Liễu Ảnh đã hơi mất kiểm soát, bèn vươn tay kéo Liễu Ảnh vào lòng, nhẹ giọng an ủi cô ấy.
Hàn Nhã Thanh không ngờ rằng, khi ở bên cạnh Tư Đồ Không, Liễu Ảnh đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.
Mấy năm trước cô mất liên lạc với Liễu Ảnh, nên hoàn toàn không biết những chuyện liên quan đến Liễu Ảnh. Lần này gặp nhau, Liễu Ảnh cũng không hé răng nửa lời. Hàn Nhã Thanh chỉ biết mỗi chuyện Liễu Ảnh và Tư Đồ Không sống với nhau.
Bởi vì Liễu Ảnh lảng tránh không muốn kể, nên cô cũng không hỏi nhiều, càng không thể đi điều tra, vậy nên cô thật sự không biết những chuyện khác.
“Nhã Thanh, tớ không muốn ở bên anh ta nữa, không muốn ở bên anh ta nữa.” Liễu Ảnh nhào vào lòng Hàn Nhã Thanh, khóc òa lên. Có quá nhiều chuyện đè nén trong lòng cô ấy, Liễu Ảnh đã không chịu nổi nữa rồi.
“Được rồi, được rồi, không ở bên anh ta nữa.” Hàn Nhã Thanh đã biết Tư Đồ Không làm những chuyện như thế với Liễu Ảnh, đương nhiên cũng không thể nói tốt giúp Tư Đồ Không được nữa.
Hàn Nhã Thanh nhận ra được sự bất lực của Liễu Ảnh lúc này nên đương nhiên sẽ không từ chối, cô tuyệt đối sẽ không đứng nhìn Liễu Ảnh bị ức hiếp!
“Nhã Thanh, xin lỗi, tớ không thể quá ích kỷ được. Nếu giúp tớ thì có thể cậu sẽ phải đắc tội với Tư Đồ Không, mà anh ta lại là loại người sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích...” Tia hy vọng mới vừa lấp lóe trong mắt Liễu Ảnh lại vụt tắt. Vừa rồi, vì quá nóng lòng nên cô ấy mới xin Hàn Nhã Thanh giúp đỡ. Cô ấy biết rõ Tư Đồ Không là loại người thế nào. Sao cô ấy có thể để Nhã Thanh đắc tội với Tư Đồ Không vì chuyện của mình được.
“Thật ra tớ cũng đã sống với Tư Đồ Không năm năm rồi, cũng chẳng có gì, nãy giờ tớ chỉ càu nhàu chút thôi. Cậu nghe cho vui là được rồi, đừng coi là thật.” Liễu Ảnh thật sự không muốn liên lụy tới Hàn Nhã Thanh. Vừa rồi, cô ấy thật sự quá ích kỷ, chỉ muốn dựa dẫm vào Nhã Thanh, chỉ muốn cầu xin Nhã Thanh giúp mình mà hoàn toàn không nghĩ cho Nhã Thanh, chẳng hề nghĩ cho tình cảnh của cô ấy!
“Liễu Ảnh, cậu phải nhớ rằng, tớ và cậu đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, tớ không cho phép bất kỳ ai bắt nạt chúng ta. Từ nhỏ luôn là cậu bảo vệ tớ, tớ bảo vệ cậu, bây giờ cũng thế mà sau này cũng vậy, cậu hiểu ý tớ chứ?” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh hiểu tâm tư của Liễu Ảnh, nếu cô không biết chuyện này thì thôi, nhưng bây giờ cô đã biết rồi, dĩ nhiên không thể không quan tâm được!
Nếu Tư Đồ Không không cưỡng ép Liễu Ảnh thì Hàn Nhã Thanh có thể buông tay mặc kệ, còn nếu Tư Đồ Không thật sự cưỡng ép Liễu Ảnh thì chắc chắn là không được.
Năm năm trước, Tư Đồ Không lừa gạt Liễu Ảnh, lợi dụng Liễu Ảnh. Khi đã ở chung với nhau rồi mà Tư Đồ Không còn làm những chuyện tồi tệ đó với Liễu Ảnh nữa. Bây giờ, Liễu Ảnh bất lực như vậy, sợ hãi như vậy thì sao Hàn Nhã Thanh có thể trơ mắt nhìn được.
“Nhã Thanh...” Liễu Ảnh nhìn Hàn Nhã Thanh, nước mắt tuôn như mưa. Giờ đây, cô ấy không biết nên nói gì mới phải.
“Cậu yên tâm, Tư Đồ Không không làm gì được tớ đâu, cậu không cần lo lắng. Nếu là tự cậu cam tâm tình nguyện quay về bên cạnh Tư Đồ Không thì đương nhiên tớ sẽ không quản này quản nọ, nhưng nếu Tư Đồ Không muốn ép buộc cậu thì chắc chắn tớ phải can thiệp, hơn nữa nhất định phải can thiệp tới cùng.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp tỏ rõ thái độ của mình.
Thấy Liễu Ảnh mở miệng định nói gì đó, Hàn Nhã Thanh thẳng thừng ngắt lời cô ấy: “Nếu trước đây cậu nói cậu tình nguyện quay về bên Tư Đồ Không thì có thể tớ sẽ tin, nhưng sau khi nghe cậu kể nhiều như thế, cho dù bây giờ cậu nói mình tình nguyện quay lại đi nữa, tớ cũng sẽ không tin đâu.”
Thật ra, trong thâm tâm, Liễu Ảnh cũng không hy vọng việc này là do Tư Đồ Không làm. Tuy những chuyện trước đây Tư Đồ Không làm với cô ấy rất quá đáng, nhưng cô ấy cũng không hy vọng hai người làm ầm ĩ tới mức quá khó coi.
“Mặc dù, đôi khi có hơi cố chấp nhưng Bùi Dật Duy làm việc rất có nguyên tắc, đối nhân xử thế cũng rất chân thành. Vậy nên chắc anh ta cũng không đắc tội với nhiều người. Bây giờ, anh ta cũng đã đi tự thú rồi, có lẽ không nhiều người muốn đuổi cùng giết tận anh ta đâu.” Hàn Nhã Thanh cũng hiểu rõ Bùi Dật Duy nên cô cảm thấy dù Bùi Dật Duy có bất cẩn đắc tội với người nào đi nữa thì cũng sẽ không đến mức khiến người ta phải làm ra chuyện độc ác thế này.
“Vậy ý của cậu là chuyện này là do Bùi Doanh mà ra?” Liễu Ảnh nhíu mày: “Vậy cậu cảm thấy, người này muốn báo thù giúp Bùi Doanh hay là muốn khiến cô ta có chết cũng không được yên.”
“Tớ cảm thấy vế sau có khả năng cao hơn một chút. Trước nay Bùi Doanh luôn làm việc độc ác, không từ thủ đoạn. Cô ta quá tuyệt tình, không để cho người khác một lối thoát, cũng không chừa đường lui cho mình bao giờ. Chắc chắn trong những năm qua số người cô ta đã đắc tội cũng không ít.” Khi đề cập đến Bùi Doanh, giọng Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống.
“Sao cậu lại biết?” Liễu Ảnh lấy làm kinh ngạc. Hàn Nhã Thanh và Bùi Dật Duy đã kết thúc rồi, đáng lý ra với tính cách của mình thì Nhã Thanh sẽ không chú ý đến một người như Bùi Doanh nữa mới phải.
“Cô ta có liên quan đến người của Quỷ Vực Chi Thành. Đa số những việc Quỷ Vực Chi Thành làm với nhà họ Đường trước đây đều là chủ ý của cô ta.” Nhà họ Đường xảy ra nhiều chuyện như vậy, đương nhiên Hàn Nhã Thanh phải điều tra kỹ càng. Mà Hàn Nhã Thanh cũng rất rõ Bùi Doanh đóng vai trò gì trong đó.
“Không ngờ cô ta lại có liên quan đến người của Quỷ Vực Chi Thành, cả những chuyện đối phó với nhà họ Đường cũng đều là chủ ý của cô ta. Tại sao cô ta phải làm như thế? Cô ta điên rồi sao?” Liễu Ảnh hết sức kinh ngạc, cảm thấy mình không thể nào hiểu nổi những suy nghĩ trong đầu của Bùi Doanh.
“Bây giờ mọi chuyện bị bại lộ rồi. Khi tổ chức họp báo, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành đã tuyên bố, sẽ không bỏ qua cho bất kì ai trong vụ công chúa giả. Bùi Doanh là kẻ chủ mưu, chắc chắn Thành thiếu chủ sẽ không buông tha cho cô ta...” Hàn Nhã Thanh điều tra sự việc rất kỹ càng, nên cũng nắm rất rõ tình hình.
“Ý cậu là chuyện của Bùi Dật Duy do Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành làm?” Liễu Ảnh sợ hãi hít sâu một luồng khí lạnh: “Nếu chuyện này là thật thì toi rồi còn gì. Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành muốn làm gì ai mà cản được, có chuyện gì muốn biết mà không điều tra được đâu? Chắc chắn anh ta có thể điều tra ra mọi chuyện, đến lúc đó...”
Liễu Ảnh còn chưa nói hết, nhưng vẻ mặt hoảng sợ của cô ấy lúc này đã nói hết lên suy nghĩ của cô rồi. Cô ấy hơi khó chấp nhận chuyện này.
Con ngươi Hàn Nhã Thanh chợt dao động, Thành thiếu chủ sẽ không bỏ qua cho Bùi Doanh. Tuy nhiên, cô cảm thấy đường đường là thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành chưa đến mức phải giở thủ đoạn hèn hạ như thế.
Hiện giờ Hàn Nhã Thanh đã điều tra rõ, những chuyện mà Quỷ Vực Chi Thành làm với nhà họ Đường đều là chủ ý của Bùi Doanh, cô ta giật dây người phụ trách Trịnh Hùng ở phân bộ thành phố A làm vậy. Cả thành chủ lẫn thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành đều không hay biết, thậm chí, chẳng dính dáng gì tới người hay nơi nào khác ở Quỷ Vực Chi Thành. Tất cả đều do Bùi Doanh và Trịnh Hùng tác oai tác quái.
Nói chính xác thì trên thực tế, mọi chuyện đều do một tay Bùi Doanh gây ra, người của Quỷ Vực Chi Thành hoàn toàn không liên quan.
Hàn Nhã Thanh còn điều tra được, tuy thỉnh thoảng Thành thiếu chủ này hay làm việc theo cảm tính, nhưng không phải loại người vô nguyên tắc, thiếu chừng mực. Đó là lý do Hàn Nhã Thanh cảm thấy Thành thiếu chủ kia chẳng cần dùng thủ đoạn như vậy, hoặc nên nói rằng anh ta khinh thường thủ đoạn đó mới đúng!
“Có lẽ không phải do Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành làm đâu. Trái lại, tớ nghi ngờ một người khác hơn.” Hiển nhiên, Hàn Nhã Thanh đã có mục tiêu hoài nghi.
“Rốt cuộc Bùi Doanh và anh ta có quan hệ gì? Anh ta sẽ ra tay với Bùi Doanh tới mức nào? Đừng nói sẽ bới ra tất cả mọi chuyện nhé?” Tất nhiên, Liễu Ảnh chẳng quan tâm tới chuyện của Bùi Doanh, cô ấy chỉ lo lắng cho Bùi Dật Duy thôi.
“Quan hệ giữa hai người họ phức tạp lắm. Bùi Doanh là người phụ nữ của Trịnh Hùng, bình thường hay bày rất nhiều kế cho anh ta.” Nếu Hàn Nhã Thanh đã điều tra về Bùi Doanh và Trịnh Hùng thì đương nhiên phải tìm hiểu tường tận mọi chuyện.
“Hả?” Dễ nhận thấy Liễu Ảnh đã bị tin tức này dọa cho hết hồn: “Thì ra mối quan hệ giữa bọn họ là kiểu này à? Chắc gã Trịnh Hùng kia sẽ không đuổi cùng giết tận chứ, dù sao cũng là người phụ nữ của mình...”
Nói tới đây, giọng Liễu Ảnh chợt trở nên lí nhí. Cô ấy chợt nhớ tới chuyện của Tư Đồ Không. Cô ấy là người phụ nữ đi theo anh ta năm năm, mặc dù Tư Đồ Không cũng lừa cô như thế, nhưng ít nhất anh ta sẽ không cạn tàu ráo máng đến vậy.
“Cậu suy nghĩ đơn giản quá rồi. Những chuyện mà lúc trước Tư Đồ Không làm với cậu, quả thực chả là gì so với Trịnh Hùng cả đâu. Anh ta mới thật sự là ác mộng của Bùi Doanh. Hơn nữa, Trịnh Hùng còn lấy việc giày vò cô ta làm niềm vui. Mỗi lần đều dùng đủ mọi cách và công cụ để tra tấn suốt đêm, khiến mấy ngày liền Bùi Doanh không xuống được khỏi giường. Cậu cảm thấy hạng người giống như Trịnh Hùng có đuổi cùng giết tận không?” Khi điều tra ra chuyện này, Hàn Nhã Thanh cũng thấy hơi kinh ngạc, nhưng đây là con đường mà Bùi Doanh lựa chọn, chẳng thể trách ai khác.
“Trời ạ! Tại sao lại như thế? Sao Bùi Doanh còn một mực đi theo anh ta?” Liễu Ảnh thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của Bùi Doanh: “Dù sao Bùi Doanh cũng là chị của Bùi Dật Duy, nếu không phải trước đó Bùi Doanh làm ra mấy chuyện quá đáng thì Bùi Dật Duy sẽ không bỏ mặc cô ta đâu.”
“Lúc đầu Bùi Doanh đi tìm Trịnh Hùng để nhờ giúp đỡ Bùi Dật Duy. Khi ấy, chắc cô ta cũng không ngờ anh ta là loại người như vậy. Nhưng sau này, sở dĩ Bùi Doanh vẫn luôn đi theo Trịnh Hùng không chịu rời xa, tớ đoán chắc phần lớn nguyên nhân là vì muốn đối phó tớ.” Hàn Nhã Thanh cũng đã điều tra được chuyện của năm năm trước. Hồi ấy, Bùi Doanh đã lợi dụng người của Trịnh Hùng để bày ra cái bẫy đó, bằng không cô đã chẳng trúng kế.
Quả thực, Hàn Nhã Thanh đã tính toán hết mọi việc rồi, chuyện này không cần cô phải tốn sức. Hàn Nhã Thanh cảm thấy sáng kiến này của mình thật sự rất tuyệt vời!
Hơn nữa, dù sao thì bây giờ Trịnh Hùng vẫn là người của Quỷ Vực Chi Thành. Nếu cô đối phó với anh ta chỉ sợ bên phía Quỷ Vực Chi Thành sẽ không vui.
Vì thế, để Thành thiếu chủ giải quyết chuyện của Trịnh Hùng là quá hợp lý.
“Vậy chúng ta làm thế nào mới có thể liên lạc với Thành thiếu chủ?” Liễu Ảnh chớp mắt, cảm thấy chuyện này nghe có vẻ hơi mơ hồ.
“Ừ, muốn liên lạc với vị Thành thiếu chủ này cũng không phải không có cách.” Hàn Nhã Thanh mỉm cười, cô thực sự đã nghĩ ra được một cách có thể liên hệ được với vị Thành thiếu chủ này.
Ngày ấy ở bệnh viện, người đó đã để lại số điện thoại cho cô, nhìn có vẻ tình cờ nhưng rõ ràng là cố ý. Hàn Nhã Thanh vốn chẳng quan tâm lắm, không ngờ lúc này nó lại có tác dụng.
“Để tớ gọi thử xem.” Về tình hình hôm đó ở bệnh viện, Hàn Nhã Thanh chỉ suy đoán họ là người của Quỷ Vực Chi Thành mà thôi, thật ra vẫn chưa đi đến kết luận cuối cùng, nhưng mà Hàn Nhã Thanh cảm thấy có lẽ sẽ không nhầm đâu.
Tất nhiên, lần này cô gọi cũng có thể xác định người kia có phải là người của Quỷ Vực Chi Thành hay không.
“Cậu có số điện thoại của Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành sao?” Liễu Ảnh một lần nữa phải kinh ngạc: “Nghe nói thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành vô cùng thần bí, hiếm ai có thể gặp được anh ta, người ngoài thì càng không có cơ hội liên hệ. Sao cậu lại có số của Thành thiếu chủ?”
Hàn Nhã Thanh khẽ nhướng mày: “Không phải số điện thoại của Thành thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành, làm sao mà tớ có số của anh ta được chứ. Chỉ là số điện thoại của một người ở trong Quỷ Vực Chi Thành thôi...”
Dứt lời, Hàn Nhã Thanh dừng lại một lát, sau đó bổ sung thêm một câu: “Tớ chỉ đoán anh ta là người của Quỷ Vực Chi Thành thôi, cũng có thể là không phải.”
Bỗng chốc, tia sáng lấp lánh trong mắt Liễu Ảnh tắt ngúm, cảm xúc phấn khích lúc nãy cũng biến mất, tất nhiên chẳng còn chút hứng khởi nào: “Ồ...”
Cô ấy còn tưởng là Liễu Ảnh gọi điện cho Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, hóa ra chỉ là cấp dưới trong đó. Ôi, mà có khi đó còn không phải người của Quỷ Vực Chi Thành nữa chứ. Vừa rồi, cô ấy thực sự đã mừng hụt, hí hửng hụt một trận rồi.
Hàn Nhã Thanh không để ý tới sự biến đổi trong cảm xúc của Liễu Ảnh. Lúc đó cô chẳng quan tâm nên không lưu số điện thoại kia, có điều trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ.
Hàn Nhã Thanh hơi sửng sốt, dù không muốn nhận cuộc gọi của cô thì cũng đâu cần vứt điện thoại đi chứ?
Đó là điện thoại của anh ta mà, đâu phải của cô đâu!
Cô cứ tưởng rằng anh ta cố tình để lại số điện thoại cho mình. Chẳng lẽ, cô đã hiểu sai sao? Chẳng lẽ là do cô quan sát tỉ mỉ quá nên tự mình phát hiện ra, chứ không phải anh ta cố tình để cô trông thấy?
Như vậy thì ngại ghê!
Nhưng Hàn Nhã Thanh nhớ đến cái bẫy mà mình đã giăng ra vào ngày hôm đó. Họ đã lấy tóc của y tá trong bệnh viện đi, nếu dùng chỗ tóc đó để làm xét nghiệm ADN với thành chủ của họ thì đương nhiên là không khớp.
Trước đây bọn họ vẫn luôn rất khách sáo với cô, thậm chí còn có thể nói là cung kính. Vì cô có thể là người bọn họ muốn tìm, nhưng sau khi lấy tóc y tá giám định quan hệ huyết thống thì chắc chắn sẽ loại bỏ khả năng này.
Tự nhiên cũng không thể quá khách sáo với cô nữa, thậm chí có khi họ còn không muốn nhiều lời với cô.
Người trong Quỷ Vực Chi Thành rất thực tế!
Bây giờ, đối phương nhận cuộc gọi của cô còn ném cả di động đi, chắc chắn là không muốn nói chuyện với cô rồi. Như vậy chuyện của cô sẽ không thể giải quyết được, Hàn Nhã Thanh định cúp điện thoại.
Ngay khi tay Hàn Nhã Thanh chạm vào nút kết thúc cuộc gọi, giọng nói của thiếu niên ở đầu dây bên kia lại vang lên: “A lô, a lô. Cô vừa nói cô là ai?”
Lần này, trong giọng nói của người thiếu niên không còn sự bực mình nữa mà có vẻ sốt sắng, dường như còn có cả sự thận trọng.