Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1591-1595
Bỗng chốc, Hàn Nhã Thanh không kịp phản ứng, người này thay đổi nhanh quá rồi đấy, nhưng tại sao vậy?
Lúc này Liễu Ảnh đã ngẩn cả ra, vừa rồi còn đập điện thoại mà, sao đột nhiên lại trở nên lịch sự như vậy?
Tất nhiên Hàn Nhã Thanh cũng cảm nhận được thái độ cung kính trong cách nói chuyện của cậu Hàn, so với lần trước ở bệnh viện thì lần này lại càng cung kính hơn. Nhưng chuyện này quả thực không hợp lý cho lắm Nhất thời, Hàn Nhã Thanh cũng không thể lý giải được lí do.
Nhưng dù sao, bây giờ đối phương đã sẵn lòng nói chuyện thì cô cũng mau chóng nói vào việc chính: “Lần trước khi tổ chức họp báo, không phải Thành thiếu chủ của các anh đã nói, sẽ xử lý những người liên quan đến vụ công chúa giả, theo quy tắc của Quỷ Vực Chi Thành các anh sao?”
“Đúng vậy, đúng là Thành thiếu chủ của chúng tôi đã nói như vậy.” Hiển nhiên cậu Hàn không ngờ cô sẽ nhắc đến chuyện này, nét mặt có phần trở nên khó hiểu. Lúc này, ánh mắt đang nhìn Thành thiếu chủ của anh ta cũng đã thay đổi.
Thành thiếu chủ nghe thấy cô nhắc tới mình thì càng trở nên tập trung hơn. Nhưng nghe đến chuyện cô nhắc tới thì anh ta cũng hơi ngơ ngác.
Thành thiếu chủ dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu Hàn, muốn anh ta hỏi xem cô có ý gì.
“Cô Đường, ý của cô là gì vậy ạ?” Lại một lần nữa, cậu Hàn cung kính hỏi, giọng điệu ấy hoàn toàn là đang muốn hỏi thăm ỵ́ tứ của cô.
Nghe anh ta nói vậy, cứ như Hàn Nhã Thanh muốn gì họ cũng sẽ làm theo vậy.
Tròng mắt Hàn Nhã Thanh thoáng dao động, cô cảm thấy chắc mình đã hiểu lầm ý của cậu thiếu niên ở đầu dây bên kia rồi.
“Tôi chỉ muốn cung cấp manh mối cho Thành thiếu chủ của các anh thôi.” Hàn Nhã Thanh tạm thời gác lại phản ứng kỳ lạ của người phía bên kia, bây giờ nói chuyện chính quan trọng hơn, dù sao thì chuyện của Bùi Dật Duy đã vô cùng cấp bách rồi.
“Cung cấp manh mối cho Thành thiếu chủ của chúng tôi sao?” Cậu Hàn tròn mắt, anh ta đang lặp lại lời nói của Hàn Nhã Thanh, nhưng thực chất là nói để Thành thiếu chủ nghe thấy.
Thành thiếu chủ liếc nhìn anh ta, rồi nhanh nhẹn vươn tay, ấn vào nút mở loa ngoài.
“Dạ? À!” Lúc đầu cậu Hàn không hiểu lắm, nhưng khi nhìn sang gương mặt lạnh lùng, trầm mặc của Thành thiếu chủ thì trong nháy mắt anh ta đã tỉnh ra. Cuối cùng anh ta cũng hiểu được ý của cô Đường: “Hiểu rồi, tôi hiểu rồi ạ. Cô Đường muốn cung cấp manh mối cho Thành thiếu chủ, chuyện công chúa giả là do Trịnh Hùng và Bùi Doanh gây ra.”
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng đáp lại, cuối cùng cũng đã nói rõ ràng rồi, cô cảm thấy việc này đúng là khó khăn.
Thành thiếu chủ đứng đối diện cậu Hàn hơi nheo mắt lại, sau đó lại làm động tác tay ra hiệu cho anh ta.
Cậu Hàn hiểu ý của Thành thiếu chủ, khóe môi không khỏi giật giật. Chỉ có điều, nếu đã là ý của Thành thiếu chủ thì tất nhiên anh ta vẫn phải tuân theo.
“Cô Đường, cô muốn Thành thiếu chủ của chúng tôi xử lí Trịnh Hùng và Bùi Doanh như thế nào vậy ạ?” Cậu Hàn truyền đạt ỵ́ của Thành thiếu chủ, một lần nữa hỏi ý của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh hơi ngẩn ra. Cô chỉ muốn cung cấp manh mối thôi, còn giải quyết ra sao thì đó là việc của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ. Ý kiến của cô thế nào thì có gì quan trọng sao?
Chẳng lẽ ý kiến của cô lại có thể ảnh hưởng đến Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành sao?
Liễu Ảnh càng nghe càng ngây ngẩn, càng nghe càng kinh ngạc. Người của Quỷ Vực Chi Thành đang hỏi ý kiến Nhã Thanh xem họ nên xử lý Trịnh Hùng và Bùi Doanh như thế nào sao?
Thái độ của họ cũng thay đổi quá nhiều rồi đấy!
Hơn nữa, thậm chí họ còn hỏi ý của Nhã Thanh nữa, Nhã Thành đúng là có tiếng nói quá mà!
“Hả, không phải chứ? Cậu quyết là được, cậu muốn xử lý thế nào thì cứ làm như vậy sao? Nhã Thanh, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành lại nghe lời cậu sao? Anh, anh ta không phải là kẻ giả mạo đấy chứ?” Lúc này, Liễu Ảnh đã sợ ngây cả người luôn rồi. Bỗng chốc cô ấy cũng quên mất rằng điện thoại của Hàn Nhã Thanh vẫn còn đang mở loa ngoài, vậy nên cứ thế nói ra những suy nghĩ trong đầu mình.
Thành thiếu chủ ở đầu bên kia nghe thấy lời Liễu Ảnh nói thì hơi chau mày, lập tức lên tiếng giải thích một câu: “Tôi là Mặc Thành, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành...”
Anh ta ngừng lại một thoáng, có lẽ vì cảm thấy còn chưa đủ độ tin cậy nên lại bồi thêm một câu: “Không thể là giả mạo được.”
“Thật... Thật kìa...” Liễu Ảnh nhận ra mình vừa rồi có chút thất thố, nhưng nghe thấy Thành thiếu chủ tự giới thiệu xong thì cô ấy cũng không thể nói năng lưu loát nổi.
Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà bật cười. Cô hoàn toàn không có ý nghi ngờ thân phận của vị Thành thiếu chủ này. Dù sao thì cô cũng đã sớm đoán được địa vị của cậu thiếu niên kia ở Quỷ Vực Chi Thành không hề thấp.
“Cô muốn xử lý họ thế nào?” Thành thiếu chủ không tiếp tục để ý đến Liễu Ảnh nữa, mà quay hỏi ý của Hàn Nhã Thanh.
“Ý của Thành thiếu chủ là để tôi tự giải quyết chuyện này, hay anh sẽ xử lý theo ý của tôi?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy thái độ của vị Thành thiếu chủ này thật kỳ lạ, vì vậy cô nhất định phải làm rõ vấn đề.
Bùi Doanh đã chết rồi, cuối cùng ai xử lý Trịnh Hùng cũng không có gì khác biệt cả, Hàn Nhã Thanh cũng không có ý nghĩ nhất định phải tự mình ra tay xử lý kẻ thù.
Nếu Thành thiếu chủ giải quyết thay cô thì ngược lại còn giúp cô tránh được phiền phức.
Đương nhiên, nếu chuyện này do Thành thiếu chủ tự mình xử lý thì cũng phải nhắc đến chuyện của Bùi Dật Duy, để tránh khiến chuyện của anh ta trở nên quá ầm ĩ.
“Cô đưa ra ý kiến, tôi giải quyết, được không?” Thành thiếu chủ đột nhiên bật cười. Giọng anh ta vốn đã dễ nghe, khi cười lên thì lại càng hay hơn. Tiếng cười này chắc chắn có thể làm cho trái tim của mọi thiếu nữ phải rung động.
Giọng nói hàm chứa ý cười của anh ta càng êm tai thì lại càng thêm phần mê hoặc, khiến người ta không có cách nào chống cự nổi, đặc biệt là câu “được không?” ở cuối kia, quả thực đã khiến người ta mê mẩn không lối thoát.
Liễu Ảnh tròn mắt ngạc nhiên. Đây là thần thánh phương nào vậy, thật là biết cách tán tỉnh, chỉ một tiếng cười đã có thể cướp đi trái tim của vô số thiếu nữ.
Tuy giọng nói của anh ta mang ý cười nhưng Hàn Nhã Thanh nhận ra đối phương không nói giỡn, rõ ràng là nói đi đôi với làm. Nhưng tại sao?
Tại sao anh ta phải nghe theo cô, hơn nữa còn có giọng điệu như vậy?
Anh ta đường đường là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành mà cô và Quỷ Vực Chi Thành lại không hề có bất kỳ mối quan hệ nào cả.
Hàn Nhã Thanh đoán rằng chuyện xảy ra ở bệnh viện khi trước có thể là vì họ nghi ngờ cô là con gái của thành chủ. Nhưng lúc đó cô đã dùng một kế nhỏ nên tóc họ lấy đi không phải của cô.
Sợi tóc họ đem đi khi đó là của một nữ y tá trong bệnh viện. Nếu cô đoán không sai thì họ nhất định sẽ đi làm xét nghiệm xác định quan hệ huyết thống của cô với thành chủ.
Chắc là tóc của cô y tá kia với gen của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không khớp đâu nhỉ?
Nhưng vẻ cung kính trước đó của cậu thiếu niên kia và thêm cả thái độ hoàn toàn nghe theo cô của Thành thiếu chủ bây giờ có vẻ không giống như là không khớp.
Chẳng lẽ kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống lại trùng khớp sao?
Lẽ nào cô y tá trong bệnh viện lại tình cờ đúng là con gái của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành sao?
Mặc dù điều này nghe có vẻ rất vớ vẩn, thậm chí còn hơi viển vông, nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này thôi.
Nếu không thì vì sao cậu thiếu niên với địa vị không hề tầm thường trong Quỷ Vực Chi Thành kia lại phải cung kính với cô như vậy, vì sao Thành thiếu chủ phải nghe theo ý cô?
Có phải Thành thiếu chủ muốn nói rằng, họ đã tìm được công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành, chính là cô y tá kia, chủ nhân thực sự của sợi tóc họ lấy đi, đúng không?
“Các anh tìm được cô ấy rồi à? Vậy thì phải chúc mừng các anh rồi, cuối cùng cũng tìm được công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành.” Hàn Nhã Thanh cho rằng vào lúc này mình cũng nên nói một câu chúc mừng.
Dù thế nào thì chuyện này vẫn có liên quan đến cô. Đương nhiên, đó hoàn toàn là do trời xui đất khiến, cô thực sự không dám tranh công.
Giờ xem ra, có lẽ cậu thiếu niên kia và Thành thiếu chủ có thái độ thế này là vì họ biết ơn cô chăng?
Nghe được câu này của Hàn Nhã Thanh, Thành thiếu chủ có hơi bối rối, tìm được cô ấy nghĩa là sao?
Tìm được ai?
Chúc mừng bọn họ tìm được công chúa đích thực à?
Bọn họ vẫn chưa tìm được mà?
Tuy anh ta luôn nhận định cô chính là công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng chẳng phải vẫn chưa được xác nhận lần cuối sao?
Hơn nữa, Thành thiếu chủ cũng nghe ra được ý trong câu của cô Đường là cô ấy không phải công chúa đích thực.
Vậy là, cô Đường đang nói tới ai?
Cô Đường nói ai là công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành?
Giờ phút này Thành thiếu chủ thật sự không hiểu. “Thành thiếu chủ, có lẽ cô Đường đã hiểu lầm rồi.” Cuối cùng cậu Hàn cũng đã tỉnh táo lại, có vẻ như anh ta đã hiểu ra ý của Hàn Nhã Thanh.
“Hả?” Thành thiếu chủ đang nghĩ đến việc làm thế nào lấy được tóc của Hàn Nhã Thanh nên không rảnh suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề này.
“Có thể là do thái độ của tôi quá cung kính, còn anh lại nghe theo lời cô Đường quá như vậy nên cô Đường nghĩ rằng kết quả kiểm tra quan hệ huyết thống đã khớp. Sợi tóc cô ấy để chúng ta lấy đi là của một y tá trong bệnh viện, thế nên có lẽ cô Đường đang hiểu nhầm rằng y tá mới là con gái của Thành chủ. Vì vậy cô ấy mới phải giải thích với anh đó không phải là tóc của cô ấy.” Cậu Hàn suy nghĩ mãi về vấn đề này, cuối cùng bây giờ cũng đã thông suốt.
Khi đó, cô Đường cố ý lừa họ, vậy thì nhất định sẽ không vô duyên vô cớ lại nói cho họ biết sự thật. Nhưng bây giờ, cô hiểu nhầm kết quả kiểm tra quan hệ huyết thống của bọn họ đã khớp, nghĩ bọn họ tưởng cô là công chúa cho nên mới vội vàng giải thích, không ngần ngại nói ra sự thật chuyện lần trước.
“Cô Đường quả không giống người thường. Có người nghĩ cách giả mạo làm công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, vậy mà cô ấy lại sợ khiến chúng ta hiểu lầm, sợ chúng ta hiểu sai.” Giọng nói của cậu Hàn lộ rõ ý ngợi khen: “Không hổ là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta.”
“Thành thiếu chủ, bây giờ anh cảm thấy cô ấy có bao nhiêu phần trăm là công chúa của chúng ta?” Lúc này, mắt cậu Hàn sáng ngời. Khi trước, cũng chỉ vì sự nhiệt tình nên anh ta mới nghe theo Thành thiếu chủ nhưng thật ra trong lòng hoàn toàn không hề chắc chắn. Nhưng giờ khác rồi, anh ta cảm thấy tràn đầy hy vọng.
“Trăm phần trăm.” Thành thiếu chủ hờ hững liếc mắt nhìn anh ta, rồi thản nhiên đáp lại mấy chữ, nghe có vẻ nhẹ tênh nhưng lại mang theo sự quả quyết khiến người ta không thể nghi ngờ.
Lúc đối mặt với kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống không trùng khớp, anh ta còn có thể kiên trì được, huống chi là bây giờ.
Cậu Hàn lập tức bật ngón tay cái lên với Thành thiếu chủ nhà mình.
“Thành thiếu chủ, vậy thì chúng ta làm sao để xác định lần cuối đây? Anh có chắc chắn trăm phần trăm cũng vô dụng thôi. Phải đưa ra kết quả chính xác mới được.” Cậu Hàn không cố ý đả kích Thành thiếu chủ mà vì họ buộc phải đối mặt, buộc phải giải quyết được vấn đề này.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy Thành thiếu chủ nhà mình bị người khác từ chối như vậy, hơn nữa còn bị phụ nữ từ chối. Nếu không tận mắt chứng kiến thì quả thực cậu Hàn cũng không thể nào tin nổi!
Với gương mặt này của Thành thiếu chủ nhà anh ta, đừng nói là đích thân mời một cô gái đến gặp mặt mà Thành thiếu chủ nhà anh ta chỉ cần đi qua trước mặt đám con gái thì dù không cần liếc mắt cũng chẳng cần làm bất cứ hành động gì thì cũng có vô số phụ nữ không kìm được mà chạy theo Thành thiếu chủ.
Chắc đây cũng là lần đầu tiên Thành thiếu chủ ngỏ ý mời một người phụ nữ, nào ngờ người ta lại từ chối chứ, cô Đường đúng là có uy lực quá mà.
Thế nhưng nét mặt Thành thiếu chủ lại chẳng có mấy thay đổi, không hề nhận thấy dù chỉ một chút lúng túng, cũng không mảy may tỏ ra khó chịu. Rõ ràng, Thành thiếu chủ cũng thấy chuyện bị từ chối chẳng có gì to tát.
“Tôi giải quyết tên Trịnh Hùng thay cô, cô mời tôi ăn một bữa cơm cũng hợp lý mà nhỉ?” Chẳng những không thấy lúng túng mà trái lại, Thành thiếu chủ còn mặt dày mày dạn đổi sang một cách nói khác nữa chứ.
Cậu Hàn ngây ra, ngỡ ngàng nhìn Thành thiếu chủ nhà mình. Hóa ra Thành thiếu chủ lại là người như vậy.
Hàn Nhã Thanh ở đầu dây bên kia cũng ngẩn ra. Cô không thể ngờ được rằng mình đã từ chối mà Thành thiếu chủ vẫn không chịu bỏ qua, còn thay đổi cách thức, bảo cô mời anh ta sao?
Anh ta nghĩ bản thân đưa ra lời đề nghị bảo cô mời thì cô sẽ khó lòng từ chối anh ta hay sao?
Hàn Nhã Thanh không biết ý của Thành thiếu chủ là gì, cũng không biết được lý do vì sao Thành thiếu chủ cứ khăng khăng muốn gặp cô. Nếu là trước kia thì còn hiểu được vì họ nghi ngờ chuyện cô là công chúa Quỷ Vực Chi Thành của họ, nhưng hiện tại họ đã tìm lại được công chúa của mình rồi kia mà.
Việc Thành thiếu chủ hẹn gặp mặt cô hoàn toàn không cần thiết. Anh ta là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành đấy, Hàn Nhã Thanh không cho rằng anh ta lại là một người rảnh rỗi, nhạt nhẽo đến thế.
Hàn Nhã Thanh biết, Thành thiếu chủ chủ động cất lời hẹn gặp mặt, chắc chắn là vì mục đích nào đó. Hàn Nhã Thanh không muốn dính dáng quá nhiều đến Quỷ Vực Chi Thành nên thật tình cô chẳng muốn gặp Thành thiếu chủ chút nào.
“Thành thiếu chủ, những gì mà Trịnh Hùng làm trong vụ giả mạo công chúa kia đã đủ để Thành thiếu chủ không bỏ qua cho tên đó rồi. Vậy nên, việc Thành thiếu chủ xử lý Trịnh Hùng cũng chẳng phải là vì tôi đâu.” Hàn Nhã Thanh không muốn tự dưng phải gánh món nợ tình nghĩa này. Chuyện mà Trịnh Hùng gây ra cho nhà họ Đường, cô có thể tự mình giải quyết.
Vừa rồi cô hỏi ý định của Thành thiếu chủ, anh ta nói mình sẽ xử lý, vậy thì cô có thể không cần bận tâm, hơn nữa Thành thiếu chủ cũng chẳng phải là vì cô mà làm vậy. Cô chắc mẩm mình không thể có sức ảnh hưởng tới Thành thiếu chủ lớn đến vậy được.
Dựa vào những gì mà Trịnh Hùng đã làm trong vụ giả mạo công chúa, bên phía Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ không tha cho Trịnh Hùng. Sớm muộn gì Thành thiếu chủ cũng sẽ phải xử lý tên đó. Hôm nay, cô gọi đến cho Thành thiếu chủ cũng chỉ vì muốn Thành thiếu chủ nhanh chóng xét xử tên Trịnh Hùng đó, nhằm tránh việc Trịnh Hùng làm bung bét vụ việc của Bùi Dật Duy. Cô có khả năng rất cao chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, sau khi nghe thấy cô Đường ở bên kia đầu dây tự mình khẳng định chỗ tóc đó không phải của cô thì cậu Hàn càng chắc chắn về điều này.
Bây giờ Thành thiếu chủ lại hăm dọa công chúa của bọn họ sao?
Thành thiếu chủ không sợ thành chủ biết à?
“Thành thiếu chủ làm vậy là cố tình rồi.” Giọng nói của Hàn Nhã Thanh vương ý cười, nhưng lúc này lại chẳng nghe ra được chút niềm vui nào mà trái lại, còn khiến người ta thấy hơi lành lạnh.
“Cô Đường hiểu như thế cũng được.” Thành thiếu chủ chẳng hề giấu giếm, chuyện này vốn dĩ cũng chẳng cần phải che giấu. Đều là người thông minh cả, ai mà không rõ cơ chứ?
“Chi bằng Thành thiếu chủ nói thẳng mục đích của mình ra đi.” Hàn Nhã Thanh lại nở nụ cười, lần này sự lạnh lẽo đã giảm đi phần nào. Thành thiếu chủ này cũng thẳng thắn lắm.
“Mục đích của tôi chỉ là muốn hẹn cô Đường cùng ăn một bữa cơm mà thôi.” Mục đích của Thành thiếu chủ vẫn luôn đơn giản, chỉ có một yêu cầu như thế.
“Vì sao? Thành thiếu chủ cũng phải có lý do nào đó mới muốn gặp mặt tôi chứ? Tôi không biết mình có chỗ nào đặc biệt lại khiến Thành thiếu chủ nhìn với một cặp mắt khác hẳn như thế.” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn cảm thấy Thành thiếu chủ này rất kỳ lạ, yêu cầu gặp mặt của anh ta lại càng kỳ lạ hơn.
“Nếu tôi nói là vì tôi mến mộ cô Đường, cô Đường có tin không?” Giọng nói của Thành thiếu chủ mang theo ý cười, không nghe ra được quá nhiều cảm xúc, khiến người ta chẳng biết là thật hay giả.
“Tôi đề nghị Thành thiếu chủ đổi sang một lý do nào khác.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh giật giật, mến mộ cô?
Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành mến mộ cô ư?
Xưa giờ Hàn Nhã Thanh vẫn luôn là người tự tin, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ ra chuyện Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành sẽ mến mộ mình cả.
Nếu mà để cậu ba Dương nghe thấy câu này, cậu ba Dương có thể không lo sốt vó được ư?
Cậu ba Dương có thể mặc kệ được sao?
Cậu ba Dương mà đối đầu với Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành thì quả thực không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
“Có vẻ như cuộc gọi này của tôi là một sai lầm rồi.” Đôi mắt Hàn Nhã Thanh tối sầm đi. Cô không hề tin mấy lời này của Thành thiếu chủ, còn cảm thấy có khi Thành thiếu chủ đang có mục đích khác.
Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra được cô có cái gì đáng để Thành thiếu chủ làm như vậy.
Có lẽ gọi cuộc điện thoại này là một sai lầm.
“Sao?” Mặc Thành khẽ nhướng mày: “Nghe có vẻ ý của cô Đường là đàm phán thất bại rồi à?”
“Đàm phán thất bại, vậy thì quyết chiến.” Từ xưa đến nay, Hàn Nhã Thanh chưa bao giờ là một người ngồi yên chờ chết, càng không phải kiểu mặc cho người ta bắt nạt mình. Tuy Quỷ Vực Chi Thành rất mạnh nhưng nếu như Quỷ Vực Chi Thành dám có ý đồ gì với cô, cô cũng sẽ chẳng sợ hãi, chẳng lùi bước đâu.
Đàm phán thất bại, vậy thì quyết chiến, chứ sợ hãi thì có giải quyết được vấn đề gì đâu.
“Khí phách, uy vũ.” Cậu Hàn không khỏi thốt lời khen ngợi. Quả không hổ danh là công chúa Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, bây giờ cậu Hàn còn cảm thấy, công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ không thể là ai khác ngoài cô Đường.
Thành thiếu chủ thoáng ngẩn ra, sau đấy phá lên cười lớn. Ừm, quả không hổ danh là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ. Hàn Nhã Thanh biết mình có ngoại hình xinh đẹp, mà đúng là cô có chút tài cán, nhưng Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành là người thế nào chứ, trước mặt Thành thiếu chủ e là cô còn chẳng đáng để nhắc đến.
Hơn nữa cô và Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành chưa từng gặp mặt, chưa từng tiếp xúc với nhau, yêu mến ở đâu ra?
Rõ là khua môi múa mép.
“Nhưng mà mọi thông tin về cậu trên mạng đều được cập nhật, có cả hình ảnh của cậu nữa, chụp lúc cậu vừa về nhà họ Đường ấy. Không chừng Thành thiếu chủ đã thấy những thứ đó nên mới đem lòng yêu mến cậu thì sao.” Liễu Ảnh không đồng tình với lời giải thích của Hàn Nhã Thanh, cô ấy cảm thấy chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Ai bảo chưa gặp mặt thì không thể thích chứ. Phần lớn người hâm mộ cũng đâu đã thấy tận mắt ngôi sao mà mình thần tượng đâu, thế mà đều yêu chết đi sống lại đấy thôi.
“Cậu nghĩ Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành rảnh rỗi lắm à, không có chuyện gì làm mà chỉ biết hóng hớt cho qua ngày thôi hay sao?” Hàn Nhã Thanh nghe Liễu Ảnh nói thế thì không khỏi bật cười. Hàn Nhã Thanh không nghĩ Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành lại là người buồn tẻ đến mức ngày ngày chỉ biết đi hóng hớt đâu.
Huống hồ gì tin tức cô quay về nhà họ Đường năm ấy cũng không được phát tán đi nhiều, chỉ nói râu ria mấy vụ án cô phá được, ngoài ra không có gì hết. Mà khi đó đúng là có một tấm hình của cô được đăng lên.
Nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Dương Tầm Chiêu đè xuống cả rồi, sau đấy, cũng không tìm ra hình ảnh hay tin tức gì trên mạng được nữa.
Thế nên, dù Thành thiếu chủ này có dán mắt vào di động hóng tin tức ngày qua ngày đi chăng nữa, cũng chưa chắc có thể trùng hợp bắt gặp tin tức về cô.
Lúc này Liễu Ảnh đã ngẩn cả ra, vừa rồi còn đập điện thoại mà, sao đột nhiên lại trở nên lịch sự như vậy?
Tất nhiên Hàn Nhã Thanh cũng cảm nhận được thái độ cung kính trong cách nói chuyện của cậu Hàn, so với lần trước ở bệnh viện thì lần này lại càng cung kính hơn. Nhưng chuyện này quả thực không hợp lý cho lắm Nhất thời, Hàn Nhã Thanh cũng không thể lý giải được lí do.
Nhưng dù sao, bây giờ đối phương đã sẵn lòng nói chuyện thì cô cũng mau chóng nói vào việc chính: “Lần trước khi tổ chức họp báo, không phải Thành thiếu chủ của các anh đã nói, sẽ xử lý những người liên quan đến vụ công chúa giả, theo quy tắc của Quỷ Vực Chi Thành các anh sao?”
“Đúng vậy, đúng là Thành thiếu chủ của chúng tôi đã nói như vậy.” Hiển nhiên cậu Hàn không ngờ cô sẽ nhắc đến chuyện này, nét mặt có phần trở nên khó hiểu. Lúc này, ánh mắt đang nhìn Thành thiếu chủ của anh ta cũng đã thay đổi.
Thành thiếu chủ nghe thấy cô nhắc tới mình thì càng trở nên tập trung hơn. Nhưng nghe đến chuyện cô nhắc tới thì anh ta cũng hơi ngơ ngác.
Thành thiếu chủ dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu Hàn, muốn anh ta hỏi xem cô có ý gì.
“Cô Đường, ý của cô là gì vậy ạ?” Lại một lần nữa, cậu Hàn cung kính hỏi, giọng điệu ấy hoàn toàn là đang muốn hỏi thăm ỵ́ tứ của cô.
Nghe anh ta nói vậy, cứ như Hàn Nhã Thanh muốn gì họ cũng sẽ làm theo vậy.
Tròng mắt Hàn Nhã Thanh thoáng dao động, cô cảm thấy chắc mình đã hiểu lầm ý của cậu thiếu niên ở đầu dây bên kia rồi.
“Tôi chỉ muốn cung cấp manh mối cho Thành thiếu chủ của các anh thôi.” Hàn Nhã Thanh tạm thời gác lại phản ứng kỳ lạ của người phía bên kia, bây giờ nói chuyện chính quan trọng hơn, dù sao thì chuyện của Bùi Dật Duy đã vô cùng cấp bách rồi.
“Cung cấp manh mối cho Thành thiếu chủ của chúng tôi sao?” Cậu Hàn tròn mắt, anh ta đang lặp lại lời nói của Hàn Nhã Thanh, nhưng thực chất là nói để Thành thiếu chủ nghe thấy.
Thành thiếu chủ liếc nhìn anh ta, rồi nhanh nhẹn vươn tay, ấn vào nút mở loa ngoài.
“Dạ? À!” Lúc đầu cậu Hàn không hiểu lắm, nhưng khi nhìn sang gương mặt lạnh lùng, trầm mặc của Thành thiếu chủ thì trong nháy mắt anh ta đã tỉnh ra. Cuối cùng anh ta cũng hiểu được ý của cô Đường: “Hiểu rồi, tôi hiểu rồi ạ. Cô Đường muốn cung cấp manh mối cho Thành thiếu chủ, chuyện công chúa giả là do Trịnh Hùng và Bùi Doanh gây ra.”
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng đáp lại, cuối cùng cũng đã nói rõ ràng rồi, cô cảm thấy việc này đúng là khó khăn.
Thành thiếu chủ đứng đối diện cậu Hàn hơi nheo mắt lại, sau đó lại làm động tác tay ra hiệu cho anh ta.
Cậu Hàn hiểu ý của Thành thiếu chủ, khóe môi không khỏi giật giật. Chỉ có điều, nếu đã là ý của Thành thiếu chủ thì tất nhiên anh ta vẫn phải tuân theo.
“Cô Đường, cô muốn Thành thiếu chủ của chúng tôi xử lí Trịnh Hùng và Bùi Doanh như thế nào vậy ạ?” Cậu Hàn truyền đạt ỵ́ của Thành thiếu chủ, một lần nữa hỏi ý của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh hơi ngẩn ra. Cô chỉ muốn cung cấp manh mối thôi, còn giải quyết ra sao thì đó là việc của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ. Ý kiến của cô thế nào thì có gì quan trọng sao?
Chẳng lẽ ý kiến của cô lại có thể ảnh hưởng đến Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành sao?
Liễu Ảnh càng nghe càng ngây ngẩn, càng nghe càng kinh ngạc. Người của Quỷ Vực Chi Thành đang hỏi ý kiến Nhã Thanh xem họ nên xử lý Trịnh Hùng và Bùi Doanh như thế nào sao?
Thái độ của họ cũng thay đổi quá nhiều rồi đấy!
Hơn nữa, thậm chí họ còn hỏi ý của Nhã Thanh nữa, Nhã Thành đúng là có tiếng nói quá mà!
“Hả, không phải chứ? Cậu quyết là được, cậu muốn xử lý thế nào thì cứ làm như vậy sao? Nhã Thanh, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành lại nghe lời cậu sao? Anh, anh ta không phải là kẻ giả mạo đấy chứ?” Lúc này, Liễu Ảnh đã sợ ngây cả người luôn rồi. Bỗng chốc cô ấy cũng quên mất rằng điện thoại của Hàn Nhã Thanh vẫn còn đang mở loa ngoài, vậy nên cứ thế nói ra những suy nghĩ trong đầu mình.
Thành thiếu chủ ở đầu bên kia nghe thấy lời Liễu Ảnh nói thì hơi chau mày, lập tức lên tiếng giải thích một câu: “Tôi là Mặc Thành, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành...”
Anh ta ngừng lại một thoáng, có lẽ vì cảm thấy còn chưa đủ độ tin cậy nên lại bồi thêm một câu: “Không thể là giả mạo được.”
“Thật... Thật kìa...” Liễu Ảnh nhận ra mình vừa rồi có chút thất thố, nhưng nghe thấy Thành thiếu chủ tự giới thiệu xong thì cô ấy cũng không thể nói năng lưu loát nổi.
Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà bật cười. Cô hoàn toàn không có ý nghi ngờ thân phận của vị Thành thiếu chủ này. Dù sao thì cô cũng đã sớm đoán được địa vị của cậu thiếu niên kia ở Quỷ Vực Chi Thành không hề thấp.
“Cô muốn xử lý họ thế nào?” Thành thiếu chủ không tiếp tục để ý đến Liễu Ảnh nữa, mà quay hỏi ý của Hàn Nhã Thanh.
“Ý của Thành thiếu chủ là để tôi tự giải quyết chuyện này, hay anh sẽ xử lý theo ý của tôi?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy thái độ của vị Thành thiếu chủ này thật kỳ lạ, vì vậy cô nhất định phải làm rõ vấn đề.
Bùi Doanh đã chết rồi, cuối cùng ai xử lý Trịnh Hùng cũng không có gì khác biệt cả, Hàn Nhã Thanh cũng không có ý nghĩ nhất định phải tự mình ra tay xử lý kẻ thù.
Nếu Thành thiếu chủ giải quyết thay cô thì ngược lại còn giúp cô tránh được phiền phức.
Đương nhiên, nếu chuyện này do Thành thiếu chủ tự mình xử lý thì cũng phải nhắc đến chuyện của Bùi Dật Duy, để tránh khiến chuyện của anh ta trở nên quá ầm ĩ.
“Cô đưa ra ý kiến, tôi giải quyết, được không?” Thành thiếu chủ đột nhiên bật cười. Giọng anh ta vốn đã dễ nghe, khi cười lên thì lại càng hay hơn. Tiếng cười này chắc chắn có thể làm cho trái tim của mọi thiếu nữ phải rung động.
Giọng nói hàm chứa ý cười của anh ta càng êm tai thì lại càng thêm phần mê hoặc, khiến người ta không có cách nào chống cự nổi, đặc biệt là câu “được không?” ở cuối kia, quả thực đã khiến người ta mê mẩn không lối thoát.
Liễu Ảnh tròn mắt ngạc nhiên. Đây là thần thánh phương nào vậy, thật là biết cách tán tỉnh, chỉ một tiếng cười đã có thể cướp đi trái tim của vô số thiếu nữ.
Tuy giọng nói của anh ta mang ý cười nhưng Hàn Nhã Thanh nhận ra đối phương không nói giỡn, rõ ràng là nói đi đôi với làm. Nhưng tại sao?
Tại sao anh ta phải nghe theo cô, hơn nữa còn có giọng điệu như vậy?
Anh ta đường đường là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành mà cô và Quỷ Vực Chi Thành lại không hề có bất kỳ mối quan hệ nào cả.
Hàn Nhã Thanh đoán rằng chuyện xảy ra ở bệnh viện khi trước có thể là vì họ nghi ngờ cô là con gái của thành chủ. Nhưng lúc đó cô đã dùng một kế nhỏ nên tóc họ lấy đi không phải của cô.
Sợi tóc họ đem đi khi đó là của một nữ y tá trong bệnh viện. Nếu cô đoán không sai thì họ nhất định sẽ đi làm xét nghiệm xác định quan hệ huyết thống của cô với thành chủ.
Chắc là tóc của cô y tá kia với gen của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không khớp đâu nhỉ?
Nhưng vẻ cung kính trước đó của cậu thiếu niên kia và thêm cả thái độ hoàn toàn nghe theo cô của Thành thiếu chủ bây giờ có vẻ không giống như là không khớp.
Chẳng lẽ kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống lại trùng khớp sao?
Lẽ nào cô y tá trong bệnh viện lại tình cờ đúng là con gái của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành sao?
Mặc dù điều này nghe có vẻ rất vớ vẩn, thậm chí còn hơi viển vông, nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này thôi.
Nếu không thì vì sao cậu thiếu niên với địa vị không hề tầm thường trong Quỷ Vực Chi Thành kia lại phải cung kính với cô như vậy, vì sao Thành thiếu chủ phải nghe theo ý cô?
Có phải Thành thiếu chủ muốn nói rằng, họ đã tìm được công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành, chính là cô y tá kia, chủ nhân thực sự của sợi tóc họ lấy đi, đúng không?
“Các anh tìm được cô ấy rồi à? Vậy thì phải chúc mừng các anh rồi, cuối cùng cũng tìm được công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành.” Hàn Nhã Thanh cho rằng vào lúc này mình cũng nên nói một câu chúc mừng.
Dù thế nào thì chuyện này vẫn có liên quan đến cô. Đương nhiên, đó hoàn toàn là do trời xui đất khiến, cô thực sự không dám tranh công.
Giờ xem ra, có lẽ cậu thiếu niên kia và Thành thiếu chủ có thái độ thế này là vì họ biết ơn cô chăng?
Nghe được câu này của Hàn Nhã Thanh, Thành thiếu chủ có hơi bối rối, tìm được cô ấy nghĩa là sao?
Tìm được ai?
Chúc mừng bọn họ tìm được công chúa đích thực à?
Bọn họ vẫn chưa tìm được mà?
Tuy anh ta luôn nhận định cô chính là công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng chẳng phải vẫn chưa được xác nhận lần cuối sao?
Hơn nữa, Thành thiếu chủ cũng nghe ra được ý trong câu của cô Đường là cô ấy không phải công chúa đích thực.
Vậy là, cô Đường đang nói tới ai?
Cô Đường nói ai là công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành?
Giờ phút này Thành thiếu chủ thật sự không hiểu. “Thành thiếu chủ, có lẽ cô Đường đã hiểu lầm rồi.” Cuối cùng cậu Hàn cũng đã tỉnh táo lại, có vẻ như anh ta đã hiểu ra ý của Hàn Nhã Thanh.
“Hả?” Thành thiếu chủ đang nghĩ đến việc làm thế nào lấy được tóc của Hàn Nhã Thanh nên không rảnh suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề này.
“Có thể là do thái độ của tôi quá cung kính, còn anh lại nghe theo lời cô Đường quá như vậy nên cô Đường nghĩ rằng kết quả kiểm tra quan hệ huyết thống đã khớp. Sợi tóc cô ấy để chúng ta lấy đi là của một y tá trong bệnh viện, thế nên có lẽ cô Đường đang hiểu nhầm rằng y tá mới là con gái của Thành chủ. Vì vậy cô ấy mới phải giải thích với anh đó không phải là tóc của cô ấy.” Cậu Hàn suy nghĩ mãi về vấn đề này, cuối cùng bây giờ cũng đã thông suốt.
Khi đó, cô Đường cố ý lừa họ, vậy thì nhất định sẽ không vô duyên vô cớ lại nói cho họ biết sự thật. Nhưng bây giờ, cô hiểu nhầm kết quả kiểm tra quan hệ huyết thống của bọn họ đã khớp, nghĩ bọn họ tưởng cô là công chúa cho nên mới vội vàng giải thích, không ngần ngại nói ra sự thật chuyện lần trước.
“Cô Đường quả không giống người thường. Có người nghĩ cách giả mạo làm công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, vậy mà cô ấy lại sợ khiến chúng ta hiểu lầm, sợ chúng ta hiểu sai.” Giọng nói của cậu Hàn lộ rõ ý ngợi khen: “Không hổ là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta.”
“Thành thiếu chủ, bây giờ anh cảm thấy cô ấy có bao nhiêu phần trăm là công chúa của chúng ta?” Lúc này, mắt cậu Hàn sáng ngời. Khi trước, cũng chỉ vì sự nhiệt tình nên anh ta mới nghe theo Thành thiếu chủ nhưng thật ra trong lòng hoàn toàn không hề chắc chắn. Nhưng giờ khác rồi, anh ta cảm thấy tràn đầy hy vọng.
“Trăm phần trăm.” Thành thiếu chủ hờ hững liếc mắt nhìn anh ta, rồi thản nhiên đáp lại mấy chữ, nghe có vẻ nhẹ tênh nhưng lại mang theo sự quả quyết khiến người ta không thể nghi ngờ.
Lúc đối mặt với kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống không trùng khớp, anh ta còn có thể kiên trì được, huống chi là bây giờ.
Cậu Hàn lập tức bật ngón tay cái lên với Thành thiếu chủ nhà mình.
“Thành thiếu chủ, vậy thì chúng ta làm sao để xác định lần cuối đây? Anh có chắc chắn trăm phần trăm cũng vô dụng thôi. Phải đưa ra kết quả chính xác mới được.” Cậu Hàn không cố ý đả kích Thành thiếu chủ mà vì họ buộc phải đối mặt, buộc phải giải quyết được vấn đề này.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy Thành thiếu chủ nhà mình bị người khác từ chối như vậy, hơn nữa còn bị phụ nữ từ chối. Nếu không tận mắt chứng kiến thì quả thực cậu Hàn cũng không thể nào tin nổi!
Với gương mặt này của Thành thiếu chủ nhà anh ta, đừng nói là đích thân mời một cô gái đến gặp mặt mà Thành thiếu chủ nhà anh ta chỉ cần đi qua trước mặt đám con gái thì dù không cần liếc mắt cũng chẳng cần làm bất cứ hành động gì thì cũng có vô số phụ nữ không kìm được mà chạy theo Thành thiếu chủ.
Chắc đây cũng là lần đầu tiên Thành thiếu chủ ngỏ ý mời một người phụ nữ, nào ngờ người ta lại từ chối chứ, cô Đường đúng là có uy lực quá mà.
Thế nhưng nét mặt Thành thiếu chủ lại chẳng có mấy thay đổi, không hề nhận thấy dù chỉ một chút lúng túng, cũng không mảy may tỏ ra khó chịu. Rõ ràng, Thành thiếu chủ cũng thấy chuyện bị từ chối chẳng có gì to tát.
“Tôi giải quyết tên Trịnh Hùng thay cô, cô mời tôi ăn một bữa cơm cũng hợp lý mà nhỉ?” Chẳng những không thấy lúng túng mà trái lại, Thành thiếu chủ còn mặt dày mày dạn đổi sang một cách nói khác nữa chứ.
Cậu Hàn ngây ra, ngỡ ngàng nhìn Thành thiếu chủ nhà mình. Hóa ra Thành thiếu chủ lại là người như vậy.
Hàn Nhã Thanh ở đầu dây bên kia cũng ngẩn ra. Cô không thể ngờ được rằng mình đã từ chối mà Thành thiếu chủ vẫn không chịu bỏ qua, còn thay đổi cách thức, bảo cô mời anh ta sao?
Anh ta nghĩ bản thân đưa ra lời đề nghị bảo cô mời thì cô sẽ khó lòng từ chối anh ta hay sao?
Hàn Nhã Thanh không biết ý của Thành thiếu chủ là gì, cũng không biết được lý do vì sao Thành thiếu chủ cứ khăng khăng muốn gặp cô. Nếu là trước kia thì còn hiểu được vì họ nghi ngờ chuyện cô là công chúa Quỷ Vực Chi Thành của họ, nhưng hiện tại họ đã tìm lại được công chúa của mình rồi kia mà.
Việc Thành thiếu chủ hẹn gặp mặt cô hoàn toàn không cần thiết. Anh ta là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành đấy, Hàn Nhã Thanh không cho rằng anh ta lại là một người rảnh rỗi, nhạt nhẽo đến thế.
Hàn Nhã Thanh biết, Thành thiếu chủ chủ động cất lời hẹn gặp mặt, chắc chắn là vì mục đích nào đó. Hàn Nhã Thanh không muốn dính dáng quá nhiều đến Quỷ Vực Chi Thành nên thật tình cô chẳng muốn gặp Thành thiếu chủ chút nào.
“Thành thiếu chủ, những gì mà Trịnh Hùng làm trong vụ giả mạo công chúa kia đã đủ để Thành thiếu chủ không bỏ qua cho tên đó rồi. Vậy nên, việc Thành thiếu chủ xử lý Trịnh Hùng cũng chẳng phải là vì tôi đâu.” Hàn Nhã Thanh không muốn tự dưng phải gánh món nợ tình nghĩa này. Chuyện mà Trịnh Hùng gây ra cho nhà họ Đường, cô có thể tự mình giải quyết.
Vừa rồi cô hỏi ý định của Thành thiếu chủ, anh ta nói mình sẽ xử lý, vậy thì cô có thể không cần bận tâm, hơn nữa Thành thiếu chủ cũng chẳng phải là vì cô mà làm vậy. Cô chắc mẩm mình không thể có sức ảnh hưởng tới Thành thiếu chủ lớn đến vậy được.
Dựa vào những gì mà Trịnh Hùng đã làm trong vụ giả mạo công chúa, bên phía Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ không tha cho Trịnh Hùng. Sớm muộn gì Thành thiếu chủ cũng sẽ phải xử lý tên đó. Hôm nay, cô gọi đến cho Thành thiếu chủ cũng chỉ vì muốn Thành thiếu chủ nhanh chóng xét xử tên Trịnh Hùng đó, nhằm tránh việc Trịnh Hùng làm bung bét vụ việc của Bùi Dật Duy. Cô có khả năng rất cao chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, sau khi nghe thấy cô Đường ở bên kia đầu dây tự mình khẳng định chỗ tóc đó không phải của cô thì cậu Hàn càng chắc chắn về điều này.
Bây giờ Thành thiếu chủ lại hăm dọa công chúa của bọn họ sao?
Thành thiếu chủ không sợ thành chủ biết à?
“Thành thiếu chủ làm vậy là cố tình rồi.” Giọng nói của Hàn Nhã Thanh vương ý cười, nhưng lúc này lại chẳng nghe ra được chút niềm vui nào mà trái lại, còn khiến người ta thấy hơi lành lạnh.
“Cô Đường hiểu như thế cũng được.” Thành thiếu chủ chẳng hề giấu giếm, chuyện này vốn dĩ cũng chẳng cần phải che giấu. Đều là người thông minh cả, ai mà không rõ cơ chứ?
“Chi bằng Thành thiếu chủ nói thẳng mục đích của mình ra đi.” Hàn Nhã Thanh lại nở nụ cười, lần này sự lạnh lẽo đã giảm đi phần nào. Thành thiếu chủ này cũng thẳng thắn lắm.
“Mục đích của tôi chỉ là muốn hẹn cô Đường cùng ăn một bữa cơm mà thôi.” Mục đích của Thành thiếu chủ vẫn luôn đơn giản, chỉ có một yêu cầu như thế.
“Vì sao? Thành thiếu chủ cũng phải có lý do nào đó mới muốn gặp mặt tôi chứ? Tôi không biết mình có chỗ nào đặc biệt lại khiến Thành thiếu chủ nhìn với một cặp mắt khác hẳn như thế.” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn cảm thấy Thành thiếu chủ này rất kỳ lạ, yêu cầu gặp mặt của anh ta lại càng kỳ lạ hơn.
“Nếu tôi nói là vì tôi mến mộ cô Đường, cô Đường có tin không?” Giọng nói của Thành thiếu chủ mang theo ý cười, không nghe ra được quá nhiều cảm xúc, khiến người ta chẳng biết là thật hay giả.
“Tôi đề nghị Thành thiếu chủ đổi sang một lý do nào khác.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh giật giật, mến mộ cô?
Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành mến mộ cô ư?
Xưa giờ Hàn Nhã Thanh vẫn luôn là người tự tin, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ ra chuyện Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành sẽ mến mộ mình cả.
Nếu mà để cậu ba Dương nghe thấy câu này, cậu ba Dương có thể không lo sốt vó được ư?
Cậu ba Dương có thể mặc kệ được sao?
Cậu ba Dương mà đối đầu với Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành thì quả thực không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
“Có vẻ như cuộc gọi này của tôi là một sai lầm rồi.” Đôi mắt Hàn Nhã Thanh tối sầm đi. Cô không hề tin mấy lời này của Thành thiếu chủ, còn cảm thấy có khi Thành thiếu chủ đang có mục đích khác.
Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra được cô có cái gì đáng để Thành thiếu chủ làm như vậy.
Có lẽ gọi cuộc điện thoại này là một sai lầm.
“Sao?” Mặc Thành khẽ nhướng mày: “Nghe có vẻ ý của cô Đường là đàm phán thất bại rồi à?”
“Đàm phán thất bại, vậy thì quyết chiến.” Từ xưa đến nay, Hàn Nhã Thanh chưa bao giờ là một người ngồi yên chờ chết, càng không phải kiểu mặc cho người ta bắt nạt mình. Tuy Quỷ Vực Chi Thành rất mạnh nhưng nếu như Quỷ Vực Chi Thành dám có ý đồ gì với cô, cô cũng sẽ chẳng sợ hãi, chẳng lùi bước đâu.
Đàm phán thất bại, vậy thì quyết chiến, chứ sợ hãi thì có giải quyết được vấn đề gì đâu.
“Khí phách, uy vũ.” Cậu Hàn không khỏi thốt lời khen ngợi. Quả không hổ danh là công chúa Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, bây giờ cậu Hàn còn cảm thấy, công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ không thể là ai khác ngoài cô Đường.
Thành thiếu chủ thoáng ngẩn ra, sau đấy phá lên cười lớn. Ừm, quả không hổ danh là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ. Hàn Nhã Thanh biết mình có ngoại hình xinh đẹp, mà đúng là cô có chút tài cán, nhưng Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành là người thế nào chứ, trước mặt Thành thiếu chủ e là cô còn chẳng đáng để nhắc đến.
Hơn nữa cô và Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành chưa từng gặp mặt, chưa từng tiếp xúc với nhau, yêu mến ở đâu ra?
Rõ là khua môi múa mép.
“Nhưng mà mọi thông tin về cậu trên mạng đều được cập nhật, có cả hình ảnh của cậu nữa, chụp lúc cậu vừa về nhà họ Đường ấy. Không chừng Thành thiếu chủ đã thấy những thứ đó nên mới đem lòng yêu mến cậu thì sao.” Liễu Ảnh không đồng tình với lời giải thích của Hàn Nhã Thanh, cô ấy cảm thấy chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Ai bảo chưa gặp mặt thì không thể thích chứ. Phần lớn người hâm mộ cũng đâu đã thấy tận mắt ngôi sao mà mình thần tượng đâu, thế mà đều yêu chết đi sống lại đấy thôi.
“Cậu nghĩ Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành rảnh rỗi lắm à, không có chuyện gì làm mà chỉ biết hóng hớt cho qua ngày thôi hay sao?” Hàn Nhã Thanh nghe Liễu Ảnh nói thế thì không khỏi bật cười. Hàn Nhã Thanh không nghĩ Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành lại là người buồn tẻ đến mức ngày ngày chỉ biết đi hóng hớt đâu.
Huống hồ gì tin tức cô quay về nhà họ Đường năm ấy cũng không được phát tán đi nhiều, chỉ nói râu ria mấy vụ án cô phá được, ngoài ra không có gì hết. Mà khi đó đúng là có một tấm hình của cô được đăng lên.
Nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Dương Tầm Chiêu đè xuống cả rồi, sau đấy, cũng không tìm ra hình ảnh hay tin tức gì trên mạng được nữa.
Thế nên, dù Thành thiếu chủ này có dán mắt vào di động hóng tin tức ngày qua ngày đi chăng nữa, cũng chưa chắc có thể trùng hợp bắt gặp tin tức về cô.