Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1620: Anh Muốn Sống Tiếp
“Nếu như không có anh, không gặp được anh thì những tài sản kia của anh có ý nghĩa gì chứ?” Hàn Nhã Thanh bình tĩnh tự nhiên nói. Cô không phải người quá khéo léo, chuyện đã nghĩ kỹ, cô sẽ làm mà không chút do dự, lời muốn nói cũng sẽ nói ra không chút do dự. Cho dù có Dương Tầm Chiêu ở đây, cô vẫn sẽ nói những lời ấy. Huống hồ, chuyện này hiện giờ chuyển hướng rồi được sự cho phép của Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh sẽ càng không khéo léo.
“Nhã Thanh!” Bùi Dật Duy kinh ngạc há hốc miệng, từ trước tới nay Hàn Nhã Thanh chưa từng nói ra suy nghĩ của mình như vậy. Bùi Dật Duy thấy, từ khi có Dương Tầm Chiêu, tình cảm của Hàn Nhã Thanh đối với những người khác đều đặt ở đáy lòng, cô sẽ không biểu đạt quá rõ ràng nữa. Dương Tầm Chiêu quá độc đoán, tính chiếm hữu với Hàn Nhã Thanh rất mạnh, nếu như Nhã Thanh thể hiện ra sự yêu thích với một người khác, anh sẽ lập tức nổi cơn ghen điên cuồng, thỉnh thoảng có thể còn giày vò Nhã Thanh.
Mà Hàn Nhã Thanh bình thường cũng rất e dè cảm nhận của Dương Tầm Chiêu, cố gắng xa cách với họ. Vậy mà bây giờ lời Hàn Nhã Thanh nói lại không chút che đậy, Bùi Dật Duy dễ dàng hiểu ra được mong muốn trong lời nói của cô. Hàn Nhã Thanh hy vọng nhìn thấy anh ta, cho dù chỉ xem anh ta là anh trai, cũng là thật lòng thật dạ, không che giấu thêm nữa, Bùi Dật Duy không thể hình dung rõ cảm giác hiện tại, có cảm động, có chua xót… Phải chăng lúc trước, nếu bản thân kiên trì thêm một chút, Nhã Thanh sẽ không xem anh ta là anh trai, mà là… người yêu?
“Em hy vọng anh có thể sống tốt, không hy vọng sau này anh phải sống mãi trong tù, em không muốn sau này phải thường xuyên tới đây thăm anh. Nếu có thể, em hy vọng chúng ta có thể gặp nhau ở nhà hàng, khách sạn, câu lạc bộ, thật nhiều thật nhiều nơi tự do tự tại khác, chứ không phải mỗi lần gặp nhau đều cách một cánh cửa sổ lạnh như băng.” Hàn Nhã Thanh nói tiếp, những lời này của cô đều có vẻ cố tình, cô muốn kích động ham muốn sống của Bùi Dật Duy, nên nói chuyện rất thẳng thắn, thậm chí có chút vô tình.
Nhưng Hàn Nhã Thanh không hối hận, người như Bùi Dật Duy, thỉnh thoảng sẽ cực kỳ do dự ở một số chuyện, hơn nữa lúc nào cũng không kiên định, cô nhất định phải khiến Bùi Dật Duy kiên định lòng tin vào chính mình, chủ động muốn rời khỏi đây, như vậy thì sau này khi phán quyết mới có thể tự biện hộ cho chính mình.
Bùi Dật Duy giống như bị thứ gì đó đột nhiên đánh trúng. Sau khi giết Bùi Doanh, anh ta chưa từng nghĩ tới cuộc sống sau này. Anh ta nghĩ, quãng đời còn lại của mình chỉ có thể sống trong ngục tù, làm gì có sau này nữa? Du ngoạn, tụ tập, đều không liên quan tới anh ta. Từ trước tới nay, anh ta chưa từng nghĩ, sau này có thể gặp mặt Hàn Nhã Thanh như bình thường. Theo anh ta, đó là ảo tưởng.
Hàn Nhã Thanh nhìn ra sự dao động của Bùi Dật Duy, trong lòng thầm than thở. Xem ra Bùi Dật Duy thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện giảm hình phạt, chỉ sợ là anh ta đã chuẩn bị sẵn bị phán tử hình hoặc là tù chung thân rồi.
Vậy nhưng, sao có thể như vậy chứ? Vốn dĩ, sai lầm chủ yếu không phải ở anh ta: “Bùi Dật Duy, anh thật sự muốn sau này ở trong tù mãi sao? Năm nay anh còn chưa tới ba mươi tuổi, cuộc đời anh còn rất dài, anh muốn lãng phí thời gian ở trong tù mãi à? Anh nghĩ lại cuộc sống hai mươi mấy tuổi lúc trước, ngẫm lại những chuyện anh làm, lẽ nào thật sự là tội ác tày trời sao?”
Hàn Nhã Thanh bình tĩnh tiếp tục phân tích: “Có phải anh thấy chuyện này sẽ bị phán tử hình, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt đúng không? Anh nghĩ cảnh sát sẽ không điều tra cẩn thận sao? Chuyện lúc trước, cảnh sát chắc chắn sẽ nhận ra, tội lỗi của anh sẽ được giảm nhẹ, nếu như anh không nói gì, khả năng lớn sẽ là tù chung thân, xét thấy anh chủ động đầu thú, có thể sẽ giảm bớt, mười mấy năm? Hai mươi mấy năm?
Dù có là cái nào thì thời gian đẹp nhất của anh cũng bị hủy hoại rồi, anh nghĩ tới cuộc sống sau này của anh đi, nếu như anh không nghĩ được, anh có thể nghĩ tới lúc chúng ta gặp nhau khi anh ra ngoài, có lẽ là chẳng còn lời nào để nói với nhau nữa, còn có Vũ Kỳ và Minh Hạo, em nghĩ, chắc là sẽ xa cách rất nhiều, hoặc là hoàn toàn không quen biết nữa, anh thật sự cam lòng sao? Tách biệt hoàn toàn với quá khứ?”
Bùi Dật Duy bị kích thích rồi. Đúng vậy, cẩn thận suy nghĩ, sao anh ta có thể cam tâm? Cuộc đời anh còn rất dài, những thứ anh có rất nhiều, mà bây giờ lại phải vứt bỏ toàn bộ, đặc biệt là Hàn Nhã Thanh. Nếu thật sự ở trong tù mãi, vậy thì, dù Hàn Nhã Thanh có quan tâm anh ta nhiều đến đâu đi nữa cũng chẳng thể tới gặp anh ta mãi!
Hơn nữa, làm sao có thể kiên trì mãi được? Rõ ràng bình thường chuyện chỉ là một cú điện thoại, sau khi anh ta vào tù lại trở nên xa xỉ! Anh ta không thể ở trong tù mãi được, anh ta còn có chuyện mình muốn làm, còn muốn giữ quan hệ tốt với Nhã Thanh, muốn nhìn Vũ Kỳ và Minh Hạo trưởng thành, anh ta tuyệt đối không thể ở trong tù mãi được!
Hãn Nhã Thanh thấy ánh mắt Bùi Dật Duy dần trở nên kiên định, yên tâm rồi, cô không nói gì nữa, đợi Bùi Dật Duy tự mình lên tiếng. Quả nhiên, rất nhanh Bùi Dật Duy đã chủ động nói: “Nhã Thanh, anh nghĩ kỹ rồi, anh không thể cứ ngồi yên mãi! Anh không muốn sau này cứ phải ở trong tù, anh muốn về nhà, muốn sau này được gặp em, anh còn muốn thấy em kết hôn nữa! Còn muốn sau này giúp em, không thể để em bị người khác bắt nạt!”
Hàn Nhã Thanh khẽ mím môi, cũng may hôm nay cô tự mình tới, nếu như có Dương Tầm Chiêu ở đây, có lẽ những lời này của Bùi Dật Duy sẽ khiến anh ta phải ngồi tù một thời gian mất… Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh cũng không phải không xúc động vì lời của Bùi Dật Duy. Quả nhiên, người này luôn muốn che chở cho cô, ham muốn sống của anh ta cũng vì cô mà có. Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình đã phụ lòng Bùi Dật Duy, phụ tấm chân tình của anh ta. Nhưng tình cảm này, cô mãi mãi không có cách nào đáp lại.
“Vậy thì tốt, có lời này của anh, em yên tâm rồi, chuyện bên ngoài em sẽ xử lý tốt, công ty của anh em tạm thời giúp anh quản lý, đợi anh ra ngoài, nó vẫn sẽ là của anh!” Hàn Nhã Thanh thở phào một hơi, chủ yếu là nỗi lo trong lòng đã được giải quyết, chuyện sau này cũng dễ dàng xử lý hơn.
Bùi Dật Duy biết đây là ý tốt của Hàn Nhã Thanh, nếu không nhận thì chỉ sợ Hàn Nhã Thanh sẽ lo lắng, bèn gật đầu nói: “Vậy thì phiền em rồi, cảm ơn em!”
“Giữa em và anh không có gì phải cảm ơn cả, lúc trước anh còn giúp em nhiều hơn.” Hàn Nhã Thanh nghiêm túc, trong lòng càng thêm áy náy, không biết Bùi Dật Duy nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi: “Nếu như lúc đó, anh kiên trì thêm, liệu em có yêu anh không? Chúng ta… liệu có phải đã ở bên nhau?”
Hàn Nhã Thanh nghiêm túc nhìn Bùi Dật Duy, ánh mắt nhàn nhạt, cô đột nhiên bật cười: “Thế giới này không có nhiều nếu như như vậy, em chỉ biết là, hiện giờ em yêu Dương Tầm Chiêu, rất yêu anh ấy! Em muốn ở bên anh ấy hết quãng đời còn lại, đương nhiên, còn có hai bé con của em nữa!” Hàn Nhã Thanh nghiêm túc nói, ánh mắt đầy dịu dàng. Sự dịu dàng này khiến Bùi Dật Duy nháy mắt bình tĩnh trở lại. Tình cảm này anh ta đã giấu rất lâu, không ngờ hôm nay lại nói ra. Nhã Thanh liệu có để ý không? Liệu có phải bọn họ đến bạn bè cũng không làm được không?
Hàn Nhã Thanh nhìn ra sự mất mát của Bùi Dật Duy, trấn an nói: “Chuyện lúc trước để nó qua đi, tổn thương lúc trước đối với em mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, bây giờ cuộc sống của em rất tốt, em rất vui! Giữa em và anh, không phải cũng rất tốt sao? Em xem anh là anh trai, từ trước tới nay chưa từng oán hận anh, anh cũng không cần lo lắng đã gây tổn thương gì cho em. Nếu như có thì những tổn thương đó đều không tính là gì trong lòng em cả, nếu không hôm nay em sẽ không tới tìm anh, cũng sẽ không giúp anh. Em không phải người tính toán chi li, nhưng tất cả tổn thương cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn, chỉ có thể nói, những tổn thương đó đối với em bây giờ không có tính thương tổn nữa!”. Truyện Thám Hiểm
Bùi Dật Duy chăm chú nhìn Hàn Nhã Thanh. Quả nhiên, cô đã không còn giống như lúc trước nữa. Hàn Nhã Thanh bây giờ, bình tĩnh, kiêu ngạo, có phán đoán của chính mình, anh cảm thấy tự hào vì Hàn Nhã Thanh như vậy!
“Nhã Thanh, nhìn dáng vẻ hiện giờ của em, anh yên tâm rồi!” Bùi Dật Duy cảm khái nói, đột nhiên sợ Hàn Nhã Thanh hiểu lầm, lại bổ sung một câu: “Em yên tâm, bây giờ anh nghĩ thông rồi, sẽ chiến đấu cho bản thân mình, anh đợi ngày ra ngoài!”
Hàn Nhã Thanh biết Bùi Dật Duy thật sự nghĩ thông rồi, cô dịu dàng cười: “Được, em cũng đợi ngày anh ra ngoài. Cuộc đời anh còn rất dài, còn có thể gặp được rất nhiều người, nhất định sẽ có người khiến anh rung động! Em nghĩ, người đó mới là chốn dừng chân của anh.”
Bùi Dật Duy cười khổ, anh ta làm gì còn tư cách có được hạnh phúc chứ? Sau khi xảy ra chuyện với Bùi Doanh, anh ta vô thức cảm thấy ghê tởm, mà hạnh phúc của anh ta, từ rất lâu đã gửi gắm trên người Hàn Nhã Thanh rồi. Anh ta cảm thấy, Hàn Nhã Thanh hạnh phúc thì mình cũng sẽ hạnh phúc, Hàn Nhã Thanh không vui anh ta cũng sẽ không vui! Nếu như Hàn Nhã Thanh nói với anh ta, bảo anh ta đưa cô rời đi, anh ta tuyệt đối sẽ không màng tất cả đưa Hàn Nhã Thanh đi, mang tới hạnh phúc cho cô! Bùi Dật Duy luôn nghĩ như vậy, hơn nữa… từ trước tới nay chưa từng hối hận!
“Nhã Thanh!” Bùi Dật Duy kinh ngạc há hốc miệng, từ trước tới nay Hàn Nhã Thanh chưa từng nói ra suy nghĩ của mình như vậy. Bùi Dật Duy thấy, từ khi có Dương Tầm Chiêu, tình cảm của Hàn Nhã Thanh đối với những người khác đều đặt ở đáy lòng, cô sẽ không biểu đạt quá rõ ràng nữa. Dương Tầm Chiêu quá độc đoán, tính chiếm hữu với Hàn Nhã Thanh rất mạnh, nếu như Nhã Thanh thể hiện ra sự yêu thích với một người khác, anh sẽ lập tức nổi cơn ghen điên cuồng, thỉnh thoảng có thể còn giày vò Nhã Thanh.
Mà Hàn Nhã Thanh bình thường cũng rất e dè cảm nhận của Dương Tầm Chiêu, cố gắng xa cách với họ. Vậy mà bây giờ lời Hàn Nhã Thanh nói lại không chút che đậy, Bùi Dật Duy dễ dàng hiểu ra được mong muốn trong lời nói của cô. Hàn Nhã Thanh hy vọng nhìn thấy anh ta, cho dù chỉ xem anh ta là anh trai, cũng là thật lòng thật dạ, không che giấu thêm nữa, Bùi Dật Duy không thể hình dung rõ cảm giác hiện tại, có cảm động, có chua xót… Phải chăng lúc trước, nếu bản thân kiên trì thêm một chút, Nhã Thanh sẽ không xem anh ta là anh trai, mà là… người yêu?
“Em hy vọng anh có thể sống tốt, không hy vọng sau này anh phải sống mãi trong tù, em không muốn sau này phải thường xuyên tới đây thăm anh. Nếu có thể, em hy vọng chúng ta có thể gặp nhau ở nhà hàng, khách sạn, câu lạc bộ, thật nhiều thật nhiều nơi tự do tự tại khác, chứ không phải mỗi lần gặp nhau đều cách một cánh cửa sổ lạnh như băng.” Hàn Nhã Thanh nói tiếp, những lời này của cô đều có vẻ cố tình, cô muốn kích động ham muốn sống của Bùi Dật Duy, nên nói chuyện rất thẳng thắn, thậm chí có chút vô tình.
Nhưng Hàn Nhã Thanh không hối hận, người như Bùi Dật Duy, thỉnh thoảng sẽ cực kỳ do dự ở một số chuyện, hơn nữa lúc nào cũng không kiên định, cô nhất định phải khiến Bùi Dật Duy kiên định lòng tin vào chính mình, chủ động muốn rời khỏi đây, như vậy thì sau này khi phán quyết mới có thể tự biện hộ cho chính mình.
Bùi Dật Duy giống như bị thứ gì đó đột nhiên đánh trúng. Sau khi giết Bùi Doanh, anh ta chưa từng nghĩ tới cuộc sống sau này. Anh ta nghĩ, quãng đời còn lại của mình chỉ có thể sống trong ngục tù, làm gì có sau này nữa? Du ngoạn, tụ tập, đều không liên quan tới anh ta. Từ trước tới nay, anh ta chưa từng nghĩ, sau này có thể gặp mặt Hàn Nhã Thanh như bình thường. Theo anh ta, đó là ảo tưởng.
Hàn Nhã Thanh nhìn ra sự dao động của Bùi Dật Duy, trong lòng thầm than thở. Xem ra Bùi Dật Duy thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện giảm hình phạt, chỉ sợ là anh ta đã chuẩn bị sẵn bị phán tử hình hoặc là tù chung thân rồi.
Vậy nhưng, sao có thể như vậy chứ? Vốn dĩ, sai lầm chủ yếu không phải ở anh ta: “Bùi Dật Duy, anh thật sự muốn sau này ở trong tù mãi sao? Năm nay anh còn chưa tới ba mươi tuổi, cuộc đời anh còn rất dài, anh muốn lãng phí thời gian ở trong tù mãi à? Anh nghĩ lại cuộc sống hai mươi mấy tuổi lúc trước, ngẫm lại những chuyện anh làm, lẽ nào thật sự là tội ác tày trời sao?”
Hàn Nhã Thanh bình tĩnh tiếp tục phân tích: “Có phải anh thấy chuyện này sẽ bị phán tử hình, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt đúng không? Anh nghĩ cảnh sát sẽ không điều tra cẩn thận sao? Chuyện lúc trước, cảnh sát chắc chắn sẽ nhận ra, tội lỗi của anh sẽ được giảm nhẹ, nếu như anh không nói gì, khả năng lớn sẽ là tù chung thân, xét thấy anh chủ động đầu thú, có thể sẽ giảm bớt, mười mấy năm? Hai mươi mấy năm?
Dù có là cái nào thì thời gian đẹp nhất của anh cũng bị hủy hoại rồi, anh nghĩ tới cuộc sống sau này của anh đi, nếu như anh không nghĩ được, anh có thể nghĩ tới lúc chúng ta gặp nhau khi anh ra ngoài, có lẽ là chẳng còn lời nào để nói với nhau nữa, còn có Vũ Kỳ và Minh Hạo, em nghĩ, chắc là sẽ xa cách rất nhiều, hoặc là hoàn toàn không quen biết nữa, anh thật sự cam lòng sao? Tách biệt hoàn toàn với quá khứ?”
Bùi Dật Duy bị kích thích rồi. Đúng vậy, cẩn thận suy nghĩ, sao anh ta có thể cam tâm? Cuộc đời anh còn rất dài, những thứ anh có rất nhiều, mà bây giờ lại phải vứt bỏ toàn bộ, đặc biệt là Hàn Nhã Thanh. Nếu thật sự ở trong tù mãi, vậy thì, dù Hàn Nhã Thanh có quan tâm anh ta nhiều đến đâu đi nữa cũng chẳng thể tới gặp anh ta mãi!
Hơn nữa, làm sao có thể kiên trì mãi được? Rõ ràng bình thường chuyện chỉ là một cú điện thoại, sau khi anh ta vào tù lại trở nên xa xỉ! Anh ta không thể ở trong tù mãi được, anh ta còn có chuyện mình muốn làm, còn muốn giữ quan hệ tốt với Nhã Thanh, muốn nhìn Vũ Kỳ và Minh Hạo trưởng thành, anh ta tuyệt đối không thể ở trong tù mãi được!
Hãn Nhã Thanh thấy ánh mắt Bùi Dật Duy dần trở nên kiên định, yên tâm rồi, cô không nói gì nữa, đợi Bùi Dật Duy tự mình lên tiếng. Quả nhiên, rất nhanh Bùi Dật Duy đã chủ động nói: “Nhã Thanh, anh nghĩ kỹ rồi, anh không thể cứ ngồi yên mãi! Anh không muốn sau này cứ phải ở trong tù, anh muốn về nhà, muốn sau này được gặp em, anh còn muốn thấy em kết hôn nữa! Còn muốn sau này giúp em, không thể để em bị người khác bắt nạt!”
Hàn Nhã Thanh khẽ mím môi, cũng may hôm nay cô tự mình tới, nếu như có Dương Tầm Chiêu ở đây, có lẽ những lời này của Bùi Dật Duy sẽ khiến anh ta phải ngồi tù một thời gian mất… Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh cũng không phải không xúc động vì lời của Bùi Dật Duy. Quả nhiên, người này luôn muốn che chở cho cô, ham muốn sống của anh ta cũng vì cô mà có. Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình đã phụ lòng Bùi Dật Duy, phụ tấm chân tình của anh ta. Nhưng tình cảm này, cô mãi mãi không có cách nào đáp lại.
“Vậy thì tốt, có lời này của anh, em yên tâm rồi, chuyện bên ngoài em sẽ xử lý tốt, công ty của anh em tạm thời giúp anh quản lý, đợi anh ra ngoài, nó vẫn sẽ là của anh!” Hàn Nhã Thanh thở phào một hơi, chủ yếu là nỗi lo trong lòng đã được giải quyết, chuyện sau này cũng dễ dàng xử lý hơn.
Bùi Dật Duy biết đây là ý tốt của Hàn Nhã Thanh, nếu không nhận thì chỉ sợ Hàn Nhã Thanh sẽ lo lắng, bèn gật đầu nói: “Vậy thì phiền em rồi, cảm ơn em!”
“Giữa em và anh không có gì phải cảm ơn cả, lúc trước anh còn giúp em nhiều hơn.” Hàn Nhã Thanh nghiêm túc, trong lòng càng thêm áy náy, không biết Bùi Dật Duy nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi: “Nếu như lúc đó, anh kiên trì thêm, liệu em có yêu anh không? Chúng ta… liệu có phải đã ở bên nhau?”
Hàn Nhã Thanh nghiêm túc nhìn Bùi Dật Duy, ánh mắt nhàn nhạt, cô đột nhiên bật cười: “Thế giới này không có nhiều nếu như như vậy, em chỉ biết là, hiện giờ em yêu Dương Tầm Chiêu, rất yêu anh ấy! Em muốn ở bên anh ấy hết quãng đời còn lại, đương nhiên, còn có hai bé con của em nữa!” Hàn Nhã Thanh nghiêm túc nói, ánh mắt đầy dịu dàng. Sự dịu dàng này khiến Bùi Dật Duy nháy mắt bình tĩnh trở lại. Tình cảm này anh ta đã giấu rất lâu, không ngờ hôm nay lại nói ra. Nhã Thanh liệu có để ý không? Liệu có phải bọn họ đến bạn bè cũng không làm được không?
Hàn Nhã Thanh nhìn ra sự mất mát của Bùi Dật Duy, trấn an nói: “Chuyện lúc trước để nó qua đi, tổn thương lúc trước đối với em mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, bây giờ cuộc sống của em rất tốt, em rất vui! Giữa em và anh, không phải cũng rất tốt sao? Em xem anh là anh trai, từ trước tới nay chưa từng oán hận anh, anh cũng không cần lo lắng đã gây tổn thương gì cho em. Nếu như có thì những tổn thương đó đều không tính là gì trong lòng em cả, nếu không hôm nay em sẽ không tới tìm anh, cũng sẽ không giúp anh. Em không phải người tính toán chi li, nhưng tất cả tổn thương cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn, chỉ có thể nói, những tổn thương đó đối với em bây giờ không có tính thương tổn nữa!”. Truyện Thám Hiểm
Bùi Dật Duy chăm chú nhìn Hàn Nhã Thanh. Quả nhiên, cô đã không còn giống như lúc trước nữa. Hàn Nhã Thanh bây giờ, bình tĩnh, kiêu ngạo, có phán đoán của chính mình, anh cảm thấy tự hào vì Hàn Nhã Thanh như vậy!
“Nhã Thanh, nhìn dáng vẻ hiện giờ của em, anh yên tâm rồi!” Bùi Dật Duy cảm khái nói, đột nhiên sợ Hàn Nhã Thanh hiểu lầm, lại bổ sung một câu: “Em yên tâm, bây giờ anh nghĩ thông rồi, sẽ chiến đấu cho bản thân mình, anh đợi ngày ra ngoài!”
Hàn Nhã Thanh biết Bùi Dật Duy thật sự nghĩ thông rồi, cô dịu dàng cười: “Được, em cũng đợi ngày anh ra ngoài. Cuộc đời anh còn rất dài, còn có thể gặp được rất nhiều người, nhất định sẽ có người khiến anh rung động! Em nghĩ, người đó mới là chốn dừng chân của anh.”
Bùi Dật Duy cười khổ, anh ta làm gì còn tư cách có được hạnh phúc chứ? Sau khi xảy ra chuyện với Bùi Doanh, anh ta vô thức cảm thấy ghê tởm, mà hạnh phúc của anh ta, từ rất lâu đã gửi gắm trên người Hàn Nhã Thanh rồi. Anh ta cảm thấy, Hàn Nhã Thanh hạnh phúc thì mình cũng sẽ hạnh phúc, Hàn Nhã Thanh không vui anh ta cũng sẽ không vui! Nếu như Hàn Nhã Thanh nói với anh ta, bảo anh ta đưa cô rời đi, anh ta tuyệt đối sẽ không màng tất cả đưa Hàn Nhã Thanh đi, mang tới hạnh phúc cho cô! Bùi Dật Duy luôn nghĩ như vậy, hơn nữa… từ trước tới nay chưa từng hối hận!
Bình luận facebook