Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 193: CẬU BA DƯƠNG PHÁT HIỆN RA (3)
Bất kể thế nào cũng không thể nhịn hỏng bé cưng, hơn nữa, Hứa Dinh Dinh cũng lo lắng đứa bé nhỏ như vậy chỉ sợ sẽ không nhịn được tiểu ra quần.
Đường Vũ Kỳ chỉ mới bốn tuổi, Hứa Dinh Dinh không yên tâm để một mình cô bé đi, nhưng cô cũng không yên tâm để một mình Đường Minh Hạo ở ngoài.
Đường Minh Hạo là bé trai, từ nhỏ trưởng thành sớm, nhất định sẽ không vào nhà vệ sinh nữ.
“Con cũng muốn đi xi xi.” Đường Minh Hạo dường như nhìn ra Hứa Dinh Dinh khó xử, không đợi Hứa Dinh Dinh mở miệng bèn trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh nam.
Hứa Dinh Dinh muốn cản cũng cản không kịp.
Hứa Dinh Dinh bèn dẫn Đường Vũ Kỳ vào nhà vệ sinh nữ, cô giúp Đường Vũ Kỳ giải quyết xong lại không nhìn thấy Đường Minh Hạo , Hứa Dinh Dinh biết Đường Minh Hạo từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu ra rồi, nhất định sẽ ở đây đợi cô, sẽ không chạy lung tung.
Cho nên, Minh Hạo nhất định là vẫn chưa giải quyết xong, vẫn chưa ra.
Chỉ là, năm phút trôi qua, vẫn không nhìn thấy Đường Minh Hạo bước ra.
“Chào anh, anh có thể giúp tôi xem thử bên trong có một cậu bé hơn bốn tuổi hay không không?” Hứa Dinh Dinh gấp gáp, nhìn thấy một người đàn ông vừa khéo từ nhà vệ sinh nam bước ra, bèn tiến tới cản lại, khách sáo cầu xin sự giúp đỡ của anh ta.
Hứa Dinh Dinh ban đâu còn chưa nhìn mặt người đó, nói xong ngẩng đầu mới nhìn rõ dáng vẻ anh ta, nhất thời cô trực tiếp cả kinh.
Sao lại là anh ta? Sao lại khéo như vậy?
Phản ứng đầu tiên của Hứa Dinh Dinh chính là bất giác cúi đầu, cô cũng không biết tại sao mình phải cúi đầu, lần trước Tịch Xuyên cũng không nhận ra cô.
“Được.” Vì Hứa Dinh Dinh cúi đầu, Tịch Xuyên không nhìn rõ dáng vẻ của Hứa Dinh Dinh, không chú ý thấy sự bất thường của cô, nhưng anh lại đồng ý sảng khoái, vào lại nhà vệ sinh nam.
Hứa Dinh Dinh sững sốt tại chỗ, chỉ cảm thấy thân thể có chút phát run, cô cho rằng cả đời này cũng sẽ không nhìn thấy anh nữa.
Nhưng lại không nghĩ tới khoảng thời gian này liên tục gặp anh hai lần, hơn nữa còn đều là ở sân bay.
Tịch Xuyên, cái tên này, cô vốn cho rằng chỉ có thể vĩnh viễn khắc ghi trong ký ức cô.
Lại không nghĩ tới, sau hai năm lại gặp được, hai năm rồi, chuyện đó đã trôi qua hai năm rồi.
Tịch Xuyên không bao lâu sau đã dẫn Đường Minh Hạo ra, cười nói: “Chúng ta thật sự có duyên, lại gặp ở sân bay, lần trước chính là tôi dẫn hai đứa nhóc này về nước, không nghĩ tới tên nhóc này qua cầu rút ván, vừa về tới đã...”
Lúc Tịch Xuyên nhìn về phía Hứa Dinh Dinh, thấy Hứa Dinh Dinh như có chút căng thẳng, anh cho rằng cô lo lắng cho đứa bé, bèn lập tức sửa miệng: “Yên tâm đi, tên nhóc này rất lanh lợi, không sao.”
“Cảm ơn anh.” Hứa Dinh Dinh thâm thở phào, khiến mình bình tĩnh lại, cố gắng khiến mình không lộ ra quá nhiêu bất thường, nhưng cô lại phát hiện tay mình vào giờ phút này không thể khống chế được run rẩy.
Cô lúc này rất căng thẳng, rất rất căng thẳng!
Cô ngẩng đầu, nhìn Tịch Xuyên.
“Không cần khách sáo.” Tịch Xuyên nhìn cô cười cười: “Hai đứa con cô rất đáng yêu, rất khiến người ta yêu thích.”
Sắc mặt Tịch Xuyên rất tự nhiên, cười rất ôn hòa, đôi mắt nhìn Hứa Dinh Dinh không có bất kỳ bất thường nào.
Hứa Dinh Dinh nhìn thấy nụ cười tự nhiên không chút bất thường trên mặt anh, con ngươi khẽ lóe, hơi cúi đầu, bờ môi mím chặt, xem ra, anh thật sự hoàn toàn không biết cô.
Anh không chỉ không biết cô, hơn nữa còn quên sạch tất cả giữa họ.
Chỉ hai năm, anh lại không nhớ ra cô chút nào sao?
Hứa Dinh Dinh cảm nhận được tim như bị gì đó hung hăng đập vào, rất đau, cũng rất khó chịu.
“Anh, sao anh chậm vậy, em và mẹ đợi anh nửa ngày rồi.” Đường Vũ Kỳ chạy tới, kéo tay Đường Minh Hạo, nửa oán hận nửa nũng nịu.
“Bé nhà cô thật sự rất đáng yêu.” Lúc Tịch Xuyên nhìn thấy Đường Vũ Kỳ, mặt tràn ra nụ cười ôn hòa, hai đứa bé thật sự quá khiến người ta yêu thích, anh càng nhìn càng thích.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Hứa Dinh Dinh nhìn anh, muốn nhìn ra chút bất thường trên khuôn mặt anh, nhưng lại chỉ nhìn thấy nụ cười mỉm ôn hòa của anh.
Chỉ là vào lúc này, nụ cười ôn hòa như vậy của anh lại khiến cô cảm thấy đặc biệt lạnh, thân lạnh, lòng càng lạnh.
“Không trễ nãi thời gian của anh nữa, tạm biệt.” Hứa Dinh Dinh bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cô sợ nếu còn tiếp tục ở lại, cô sẽ không thở nỗi.
Anh cho rằng cô là mẹ của hai đứa bé?
Anh và cô tách ra mới chỉ hai năm, cô làm sao sinh ra hai đứa bé hơn bốn tuổi? Vào giờ khắc này, cô không chỉ đau lòng, còn cảm thấy châm chọc.
Hứa Dinh Dinh kéo hai bé, xoay người muốn rời đi.
“Đợi chút.” Chính vào lúc Hứa Dinh Dinh kéo hai đứa bé đi qua bên người anh, anh đột nhiên gọi cô lại.
Hành động của Hứa Dinh Dinh nhanh hơn phản ứng của não, nghe thấy lời của anh, bèn trực tiếp dừng lại, nhưng không xoay
người nhìn anh, hô hấp chỉ như có chút hỗn loạn, tim đập như cũng có chút mất khống chế.
Anh nhận ra cô rồi sao? Cuối cùng nhận ra cô rồi sao?
“Cô không cần hành lý nữa sao?” Tịch Xuyên nhìn cô, nụ cười rõ ràng rộng hơn: “Gấp vậy sao? Hành lý cũng không cần.”
Lúc anh nói chuyện, đẩy vali tới giúp cô.
“Cảm ơn.” Hứa Dinh Dinh lúc này trong lòng thất vọng nói không ra lời, cứng ngắc đón vali trên tay anh.
Cô rõ ràng biết anh căn bản không nhớ mình, vừa nãy cô còn chờ đợi gì chứ?
Hứa Dinh Dinh cầm vali của mình, nhanh chóng xoay người rời đi, lân này đi rất dứt khoát.
Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc vào hai năm trước rồi, cho nên cô sớm nên tuyệt vọng rồi, chỉ là gặp mặt thế này mà lại không nhận ra nhau vẫn khiến cô không nhịn được đau lòng.
Tịch Xuyên nhìn cô đi xa, đột nhiên cảm thấy lòng mình như bị cái gì đâm vào, có chút nhói, có cảm giác cực kỳ kỳ quái.
Hơn nữa, anh cảm thấy trên người cô có cảm giác quen thuộc, không phải quen thuộc đối với dung mạo cô, mà là một loại cảm giác, một loại cảm giác từ sâu nhất trong đáy lòng.
Lần trước, lúc anh nhìn thấy cô hình như cũng có cảm giác như vậy!
Cho nên, anh cảm thấy anh hẳn đã gặp qua cô ở nơi nào đó, nếu không, anh không thể nào có cảm giác quen thuộc như vậy.
Anh cảm thấy anh cần đi điều tra chuyện này một chút!
Hàn Nhã Thanh luôn chờ ở sảnh đến, đôi mắt cô luôn nhìn vào trong, trên mặt rõ ràng chờ mong, cô không chút chú ý tình huống khác xung quanh, đương nhiên cũng không phát hiện ra Dương Tầm Chiêu.
Sắc mặt Dương Tâm Chiêu ngày càng âm trầm!
Hàn Nhã Thanh cuối cùng nhìn thấy Hứa Dinh Dinh và hai bé, mặt cô lập tức nở nụ cười, đi nhanh về phía hai bé, cuối cùng đợi được bé nhà cô rồi!
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đi rất nhanh!
Mà cũng vào lúc này, Dương Tầm Chiêu liền đứng sau lưng cô không xa, nhìn tất cả, nhìn cô...
Tất cả sự chú ý của Hàn Nhã Thanh vào giờ phút này đều đặt trên người hai bé, căn bản không chú ý tới bất thường nào khác.
Đường Vũ Kỳ chỉ mới bốn tuổi, Hứa Dinh Dinh không yên tâm để một mình cô bé đi, nhưng cô cũng không yên tâm để một mình Đường Minh Hạo ở ngoài.
Đường Minh Hạo là bé trai, từ nhỏ trưởng thành sớm, nhất định sẽ không vào nhà vệ sinh nữ.
“Con cũng muốn đi xi xi.” Đường Minh Hạo dường như nhìn ra Hứa Dinh Dinh khó xử, không đợi Hứa Dinh Dinh mở miệng bèn trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh nam.
Hứa Dinh Dinh muốn cản cũng cản không kịp.
Hứa Dinh Dinh bèn dẫn Đường Vũ Kỳ vào nhà vệ sinh nữ, cô giúp Đường Vũ Kỳ giải quyết xong lại không nhìn thấy Đường Minh Hạo , Hứa Dinh Dinh biết Đường Minh Hạo từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu ra rồi, nhất định sẽ ở đây đợi cô, sẽ không chạy lung tung.
Cho nên, Minh Hạo nhất định là vẫn chưa giải quyết xong, vẫn chưa ra.
Chỉ là, năm phút trôi qua, vẫn không nhìn thấy Đường Minh Hạo bước ra.
“Chào anh, anh có thể giúp tôi xem thử bên trong có một cậu bé hơn bốn tuổi hay không không?” Hứa Dinh Dinh gấp gáp, nhìn thấy một người đàn ông vừa khéo từ nhà vệ sinh nam bước ra, bèn tiến tới cản lại, khách sáo cầu xin sự giúp đỡ của anh ta.
Hứa Dinh Dinh ban đâu còn chưa nhìn mặt người đó, nói xong ngẩng đầu mới nhìn rõ dáng vẻ anh ta, nhất thời cô trực tiếp cả kinh.
Sao lại là anh ta? Sao lại khéo như vậy?
Phản ứng đầu tiên của Hứa Dinh Dinh chính là bất giác cúi đầu, cô cũng không biết tại sao mình phải cúi đầu, lần trước Tịch Xuyên cũng không nhận ra cô.
“Được.” Vì Hứa Dinh Dinh cúi đầu, Tịch Xuyên không nhìn rõ dáng vẻ của Hứa Dinh Dinh, không chú ý thấy sự bất thường của cô, nhưng anh lại đồng ý sảng khoái, vào lại nhà vệ sinh nam.
Hứa Dinh Dinh sững sốt tại chỗ, chỉ cảm thấy thân thể có chút phát run, cô cho rằng cả đời này cũng sẽ không nhìn thấy anh nữa.
Nhưng lại không nghĩ tới khoảng thời gian này liên tục gặp anh hai lần, hơn nữa còn đều là ở sân bay.
Tịch Xuyên, cái tên này, cô vốn cho rằng chỉ có thể vĩnh viễn khắc ghi trong ký ức cô.
Lại không nghĩ tới, sau hai năm lại gặp được, hai năm rồi, chuyện đó đã trôi qua hai năm rồi.
Tịch Xuyên không bao lâu sau đã dẫn Đường Minh Hạo ra, cười nói: “Chúng ta thật sự có duyên, lại gặp ở sân bay, lần trước chính là tôi dẫn hai đứa nhóc này về nước, không nghĩ tới tên nhóc này qua cầu rút ván, vừa về tới đã...”
Lúc Tịch Xuyên nhìn về phía Hứa Dinh Dinh, thấy Hứa Dinh Dinh như có chút căng thẳng, anh cho rằng cô lo lắng cho đứa bé, bèn lập tức sửa miệng: “Yên tâm đi, tên nhóc này rất lanh lợi, không sao.”
“Cảm ơn anh.” Hứa Dinh Dinh thâm thở phào, khiến mình bình tĩnh lại, cố gắng khiến mình không lộ ra quá nhiêu bất thường, nhưng cô lại phát hiện tay mình vào giờ phút này không thể khống chế được run rẩy.
Cô lúc này rất căng thẳng, rất rất căng thẳng!
Cô ngẩng đầu, nhìn Tịch Xuyên.
“Không cần khách sáo.” Tịch Xuyên nhìn cô cười cười: “Hai đứa con cô rất đáng yêu, rất khiến người ta yêu thích.”
Sắc mặt Tịch Xuyên rất tự nhiên, cười rất ôn hòa, đôi mắt nhìn Hứa Dinh Dinh không có bất kỳ bất thường nào.
Hứa Dinh Dinh nhìn thấy nụ cười tự nhiên không chút bất thường trên mặt anh, con ngươi khẽ lóe, hơi cúi đầu, bờ môi mím chặt, xem ra, anh thật sự hoàn toàn không biết cô.
Anh không chỉ không biết cô, hơn nữa còn quên sạch tất cả giữa họ.
Chỉ hai năm, anh lại không nhớ ra cô chút nào sao?
Hứa Dinh Dinh cảm nhận được tim như bị gì đó hung hăng đập vào, rất đau, cũng rất khó chịu.
“Anh, sao anh chậm vậy, em và mẹ đợi anh nửa ngày rồi.” Đường Vũ Kỳ chạy tới, kéo tay Đường Minh Hạo, nửa oán hận nửa nũng nịu.
“Bé nhà cô thật sự rất đáng yêu.” Lúc Tịch Xuyên nhìn thấy Đường Vũ Kỳ, mặt tràn ra nụ cười ôn hòa, hai đứa bé thật sự quá khiến người ta yêu thích, anh càng nhìn càng thích.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Hứa Dinh Dinh nhìn anh, muốn nhìn ra chút bất thường trên khuôn mặt anh, nhưng lại chỉ nhìn thấy nụ cười mỉm ôn hòa của anh.
Chỉ là vào lúc này, nụ cười ôn hòa như vậy của anh lại khiến cô cảm thấy đặc biệt lạnh, thân lạnh, lòng càng lạnh.
“Không trễ nãi thời gian của anh nữa, tạm biệt.” Hứa Dinh Dinh bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cô sợ nếu còn tiếp tục ở lại, cô sẽ không thở nỗi.
Anh cho rằng cô là mẹ của hai đứa bé?
Anh và cô tách ra mới chỉ hai năm, cô làm sao sinh ra hai đứa bé hơn bốn tuổi? Vào giờ khắc này, cô không chỉ đau lòng, còn cảm thấy châm chọc.
Hứa Dinh Dinh kéo hai bé, xoay người muốn rời đi.
“Đợi chút.” Chính vào lúc Hứa Dinh Dinh kéo hai đứa bé đi qua bên người anh, anh đột nhiên gọi cô lại.
Hành động của Hứa Dinh Dinh nhanh hơn phản ứng của não, nghe thấy lời của anh, bèn trực tiếp dừng lại, nhưng không xoay
người nhìn anh, hô hấp chỉ như có chút hỗn loạn, tim đập như cũng có chút mất khống chế.
Anh nhận ra cô rồi sao? Cuối cùng nhận ra cô rồi sao?
“Cô không cần hành lý nữa sao?” Tịch Xuyên nhìn cô, nụ cười rõ ràng rộng hơn: “Gấp vậy sao? Hành lý cũng không cần.”
Lúc anh nói chuyện, đẩy vali tới giúp cô.
“Cảm ơn.” Hứa Dinh Dinh lúc này trong lòng thất vọng nói không ra lời, cứng ngắc đón vali trên tay anh.
Cô rõ ràng biết anh căn bản không nhớ mình, vừa nãy cô còn chờ đợi gì chứ?
Hứa Dinh Dinh cầm vali của mình, nhanh chóng xoay người rời đi, lân này đi rất dứt khoát.
Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc vào hai năm trước rồi, cho nên cô sớm nên tuyệt vọng rồi, chỉ là gặp mặt thế này mà lại không nhận ra nhau vẫn khiến cô không nhịn được đau lòng.
Tịch Xuyên nhìn cô đi xa, đột nhiên cảm thấy lòng mình như bị cái gì đâm vào, có chút nhói, có cảm giác cực kỳ kỳ quái.
Hơn nữa, anh cảm thấy trên người cô có cảm giác quen thuộc, không phải quen thuộc đối với dung mạo cô, mà là một loại cảm giác, một loại cảm giác từ sâu nhất trong đáy lòng.
Lần trước, lúc anh nhìn thấy cô hình như cũng có cảm giác như vậy!
Cho nên, anh cảm thấy anh hẳn đã gặp qua cô ở nơi nào đó, nếu không, anh không thể nào có cảm giác quen thuộc như vậy.
Anh cảm thấy anh cần đi điều tra chuyện này một chút!
Hàn Nhã Thanh luôn chờ ở sảnh đến, đôi mắt cô luôn nhìn vào trong, trên mặt rõ ràng chờ mong, cô không chút chú ý tình huống khác xung quanh, đương nhiên cũng không phát hiện ra Dương Tầm Chiêu.
Sắc mặt Dương Tâm Chiêu ngày càng âm trầm!
Hàn Nhã Thanh cuối cùng nhìn thấy Hứa Dinh Dinh và hai bé, mặt cô lập tức nở nụ cười, đi nhanh về phía hai bé, cuối cùng đợi được bé nhà cô rồi!
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đi rất nhanh!
Mà cũng vào lúc này, Dương Tầm Chiêu liền đứng sau lưng cô không xa, nhìn tất cả, nhìn cô...
Tất cả sự chú ý của Hàn Nhã Thanh vào giờ phút này đều đặt trên người hai bé, căn bản không chú ý tới bất thường nào khác.