Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 192: CẬU BA DƯƠNG PHÁT HIỆN RA (2)
Hàn Nhã Thanh gọi điện thoại cho Hứa Dinh Dinh, nhưng Hứa Dinh Dinh không nhận, sân bay quá lớn, muốn tìm người cũng không dễ dàng, Hàn Nhã Thanh tiếp tục đi vào bên trong.
“Đi điều tra một chút, có tin tức mợ chủ đặt vé máy bay không?” Dương Tầm Chiêu nhìn thấy cô vội vàng đi vào bên trong, nghĩ có lẽ cô không đến để đón người? Mà là muốn đi máy bay?
“Vâng.” Lời dặn dò của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Lưu đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại điều tra.
Hàn Nhã Thanh nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không hề nhìn thấy đám người Hứa Dinh Dinh, vô thức quay người lại, muốn đi ra ngoài xem có không.
Có lẽ khoảng thời gian cô đến muộn, Hứa Dinh Dinh đã đưa hai bảo bối ra ngoài, cô lại vội vàng đi vào bên trong, không quá chú ý đến bên ngoài.
Dương Tầm Chiêu thấy cô quay người lại, đôi mắt lóe lên, nhưng lại không hề trốn tránh, anh vẫn đứng nguyên ở đó, đứng ở vị trí hiện tại, nếu như cô quay người lại, chắc chăn sẽ nhìn thấy anh.
Anh muốn xem xem lúc cô nhìn thấy anh sẽ có phản ứng gì.
Chỉ là, Hàn Nhã Thanh chỉ quay được một nửa, điện thoại đột nhiên reo lên, là Hứa Dinh Dinh gọi điện đến.
“Thanh Thanh, lúc nãy tớ không nghe thấy, cậu đến sân bay chưa? Bọn tớ vẫn ở bên trong, Vũ Kỳ ngủ không được tốt, tớ bế con bé ngồi trong này một chút.” Giọng nói của Hứa Dinh Dinh vô cùng dịu dàng, sợ làm ồn đến bảo bối trong lòng.
“Ừ, tớ đến sân bay rồi, các cậu ở đâu, tớ đi qua tìm các cậu.” Hàn Nhã Thanh biết một người dẫn theo một đứa trẻ đi máy bay là một chuyện không hê dễ dàng, huống chi là Vũ Kỳ còn đang mơ màng ngủ.
“Vũ Kỳ, không ngủ nữa, mẹ đến rồi, mẹ đến đón chúng ta.” Hứa Dinh Dinh khẽ lay Vũ Kỳ, thực ra không có dùng lực, chỉ là Vũ Kỳ vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, lập tức tỉnh táo.
“Vừa nghe thấy mẹ đến liền không ngủ nữa, mẹ ruột thân hơn, mẹ nuôi thật sự rất buồn.” Hứa Dinh Dinh giả vờ tỏ ra đau lòng, nhưng trên mặt tràn ngập ý cười, đặt điện thoại vào trong tay của Đường Vũ Kỳ.
“Mẹ, là mẹ sao?” Đường Vũ Kỳ nghe điện thoại, giọng nói ngọt ngào truyền đến.
“Ừ, là mẹ, mẹ đến đón con.” Hàn Nhã Thanh vừa nghe thấy giọng nói của con gái, cả trái tim đều ấm lên, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, nụ cười trên khuôn mặt cũng từ từ lan tỏa.
Lúc nãy, người Hàn Nhã Thanh mới quay được một nửa, vì vậy lúc này đang đứng nghiêng với bên ngoài sân bay, vị trí mà Dương Tầm Chiêu đứng vừa may có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô.
Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại, cô gọi điện thoại cho ai mà cười rạng rỡ như vậy?
Đôi mắt đang nheo lại của Dương Tầm Chiêu dường như lại lạnh hơn một chút, điện thoại này là của ai mà có thể khiến cô cười một cách vui vẻ như vậy? Hạnh phúc như vậy?
Lúc nghĩ đến hai chữ hạnh phúc, Dương Tầm Chiêu âm thầm nghiến răng.
Anh nhớ, lần trước lúc cô ở trong phòng gọi facetime với ai đó, cô cũng cười rạng rỡ như vậy, vì vậy, lần này và người gọi facetime lần trước là cùng một người?
Sau khi Hàn Nhã Thanh nhận điện thoại, lập tức đi vào trong sân bay, vừa nghĩ đến sắp gặp được hai bảo bối, bước chân của cô cũng nhanh hơn rất nhiều.
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô, đôi mắt càng u ám, lúc này, anh rất chắc chắn cô đến để đón người.
Anh muốn xem xem, rốt cuộc là ai mà lại khiến cô vui vẻ đến như vậy, ngay cả đi cũng giống như bay?
Dương Tầm Chiêu theo cô đi vào bên trong, nhưng anh không cách Hàn Nhã Thanh quá gần, mà giữ khoảng cách với cô.
Mọi sự chú ý của Hàn Nhã Thanh đều đặt lên cuộc điện thoại với con gái, vì vậy không hề phát hiện ra điểm bất thường.
“Mẹ, mẹ thật sự đến đón bọn con sao? Con thật sự sắp được nhìn thấy mẹ rồi sao? Mẹ sẽ không lừa Vũ Kỳ giống như lần trước chứ?” Trong lời nói của Đường Vũ Kỳ rõ ràng mang theo sự lên án.
“Sẽ không, mẹ đến sân bay rồi, Vũ Kỳ, con sắp được nhìn thấy mẹ rồi.” Hàn Nhã Thanh nghe thấy sự lên án của con gái cảm thấy rất áy náy, sau khi cô kết hôn với Dương Tâm Chiêu, thân bất do kỷ, dường như không chỉ lỡ hẹn với con gái một lần.
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi, sắp được nhìn thấy mẹ rồi.” Đường Vũ Kỳ lập tức vui vẻ nói: “Anh, anh, chúng ta sắp được gặp mẹ rồi.”
“Biết rồi, sắp được gặp mẹ rồi.” Giọng nói giống như một ông cụ non của Đường Minh Hạo cùng truyền qua điện thoại.
Nghe thấy lời nói của con trai, nghe thấy sự vui mừng của con gái, Hàn Nhã Thanh không khỏi bật cười thành tiếng.
Dương Tầm Chiêu cách cô một khoảng cách nhất định, không nghe thấy tiếng cười của cô, nhưng lại nhìn thấy cô cười đến mức vai khẽ run lên.
Nhìn thấy cô cười xinh đẹp như vậy, sắc mặt của Dương Tâm Chiêu càng trở nên khó nhìn.
Bây giờ anh là người chồng danh chính ngôn thuận của cô, anh cũng chưa từng thấy cô cười với anh như vậy.
“Bảo bối, đưa điện thoại cho mẹ nuôi đi.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh muốn nói thêm với bảo bối mấy câu, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được vị trí của bọn họ.
“Thanh Thanh, cậu không cần đi vào, cứ ở sảnh đợi bọn tớ, tránh đi sai đường, tớ dẫn hai bảo bối ra ngoài.” Hứa Dinh Dinh nhận điện thoại, nói với cô hai câu.
“Không có vấn đề gì chứ?” Hàn Nhã Thanh vẫn có chút không yên tâm.
“Không vấn đến gì, hành lý mình đã lấy rồi, Vũ Kỳ cũng đã tỉnh, không có vấn đề gì."
“Được.” Hãn Nhã Thanh trả lời, cúp điện thoại, sau đó đi đến sảnh, đợi hai bảo bối đi ra.
Dương Tầm Chiêu vẫn luôn giữ khoảng cách với cô, đứng ở phía sau, cách cô không xa
Anh không có ý trốn tránh, nhưng Hàn Nhã Thanh từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, vì vậy không hề nhìn thấy anh.
Điều này cũng khiến Dương Tầm Chiêu khá buồn bực.
Sự chú ý của cô lúc này hoàn toàn đặt lên cuộc điện thoại, đặt toàn bộ lên người mà cô muốn đón, không hê chú ý đến những thứ khác.
Anh rất muốn biết người cô đến đón rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai mà lại khiến cô sốt ruột như vậy?
Đường Minh Hạo từ bé đã rất tự lập, lúc này một tay kéo vali của mình, một tay kéo vali của Đường Vũ Kỳ.
Hành lý của Hứa Dinh Dinh khá nhiều, nhưng vẫn để ra một tay để dắt Đường Vũ Kỳ, sợ Đường Vũ Kỳ sẽ đi lạc.
“Mẹ, con muốn đi vệ sinh.” Đi được nửa đường, Đường Vũ Kỳ dừng lại, nhìn Hứa Dinh Dinh, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, bình thường lúc Hàn Nhã Thanh không có ở đây, hai bảo bối đều gọi Hứa Dinh Dinh là mẹ.
“Bảo bối, rất gấp sao?” Hứa Dinh Dinh nhìn thấy sắp ra đến cửa rồi, không biết bé con có thể nhịn được một lúc không.
Dù sao lúc này cô dẫn theo hai bảo bối, còn có rất nhiêu hành lý, cô sợ một mình cô sẽ không thể trông coi được, nếu như bé Kỳ có thể kiên trì một chút, đợi ra ngoài gặp Thanh Thanh sẽ không có vấn đề gì.
“Vâng.” Đường Vũ Kỳ dùng lực gật đầu, dáng vẻ có chút đáng thương, dường như không thể nhịn được nữa.
“Được rồi, chúng ta đi vào nhà vệ sinh trước.” Mặc dù lúc này còn có một đống hành lý lớn nhỏ, nhưng Hứa Dinh Dinh vẫn quyết định dẫn bảo bối đi vệ sinh trước, cho dù thế nào cũng không thể để bảo bối nhịn đến mức không thể chịu được nữa!
“Đi điều tra một chút, có tin tức mợ chủ đặt vé máy bay không?” Dương Tầm Chiêu nhìn thấy cô vội vàng đi vào bên trong, nghĩ có lẽ cô không đến để đón người? Mà là muốn đi máy bay?
“Vâng.” Lời dặn dò của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Lưu đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại điều tra.
Hàn Nhã Thanh nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không hề nhìn thấy đám người Hứa Dinh Dinh, vô thức quay người lại, muốn đi ra ngoài xem có không.
Có lẽ khoảng thời gian cô đến muộn, Hứa Dinh Dinh đã đưa hai bảo bối ra ngoài, cô lại vội vàng đi vào bên trong, không quá chú ý đến bên ngoài.
Dương Tầm Chiêu thấy cô quay người lại, đôi mắt lóe lên, nhưng lại không hề trốn tránh, anh vẫn đứng nguyên ở đó, đứng ở vị trí hiện tại, nếu như cô quay người lại, chắc chăn sẽ nhìn thấy anh.
Anh muốn xem xem lúc cô nhìn thấy anh sẽ có phản ứng gì.
Chỉ là, Hàn Nhã Thanh chỉ quay được một nửa, điện thoại đột nhiên reo lên, là Hứa Dinh Dinh gọi điện đến.
“Thanh Thanh, lúc nãy tớ không nghe thấy, cậu đến sân bay chưa? Bọn tớ vẫn ở bên trong, Vũ Kỳ ngủ không được tốt, tớ bế con bé ngồi trong này một chút.” Giọng nói của Hứa Dinh Dinh vô cùng dịu dàng, sợ làm ồn đến bảo bối trong lòng.
“Ừ, tớ đến sân bay rồi, các cậu ở đâu, tớ đi qua tìm các cậu.” Hàn Nhã Thanh biết một người dẫn theo một đứa trẻ đi máy bay là một chuyện không hê dễ dàng, huống chi là Vũ Kỳ còn đang mơ màng ngủ.
“Vũ Kỳ, không ngủ nữa, mẹ đến rồi, mẹ đến đón chúng ta.” Hứa Dinh Dinh khẽ lay Vũ Kỳ, thực ra không có dùng lực, chỉ là Vũ Kỳ vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, lập tức tỉnh táo.
“Vừa nghe thấy mẹ đến liền không ngủ nữa, mẹ ruột thân hơn, mẹ nuôi thật sự rất buồn.” Hứa Dinh Dinh giả vờ tỏ ra đau lòng, nhưng trên mặt tràn ngập ý cười, đặt điện thoại vào trong tay của Đường Vũ Kỳ.
“Mẹ, là mẹ sao?” Đường Vũ Kỳ nghe điện thoại, giọng nói ngọt ngào truyền đến.
“Ừ, là mẹ, mẹ đến đón con.” Hàn Nhã Thanh vừa nghe thấy giọng nói của con gái, cả trái tim đều ấm lên, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, nụ cười trên khuôn mặt cũng từ từ lan tỏa.
Lúc nãy, người Hàn Nhã Thanh mới quay được một nửa, vì vậy lúc này đang đứng nghiêng với bên ngoài sân bay, vị trí mà Dương Tầm Chiêu đứng vừa may có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô.
Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại, cô gọi điện thoại cho ai mà cười rạng rỡ như vậy?
Đôi mắt đang nheo lại của Dương Tầm Chiêu dường như lại lạnh hơn một chút, điện thoại này là của ai mà có thể khiến cô cười một cách vui vẻ như vậy? Hạnh phúc như vậy?
Lúc nghĩ đến hai chữ hạnh phúc, Dương Tầm Chiêu âm thầm nghiến răng.
Anh nhớ, lần trước lúc cô ở trong phòng gọi facetime với ai đó, cô cũng cười rạng rỡ như vậy, vì vậy, lần này và người gọi facetime lần trước là cùng một người?
Sau khi Hàn Nhã Thanh nhận điện thoại, lập tức đi vào trong sân bay, vừa nghĩ đến sắp gặp được hai bảo bối, bước chân của cô cũng nhanh hơn rất nhiều.
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô, đôi mắt càng u ám, lúc này, anh rất chắc chắn cô đến để đón người.
Anh muốn xem xem, rốt cuộc là ai mà lại khiến cô vui vẻ đến như vậy, ngay cả đi cũng giống như bay?
Dương Tầm Chiêu theo cô đi vào bên trong, nhưng anh không cách Hàn Nhã Thanh quá gần, mà giữ khoảng cách với cô.
Mọi sự chú ý của Hàn Nhã Thanh đều đặt lên cuộc điện thoại với con gái, vì vậy không hề phát hiện ra điểm bất thường.
“Mẹ, mẹ thật sự đến đón bọn con sao? Con thật sự sắp được nhìn thấy mẹ rồi sao? Mẹ sẽ không lừa Vũ Kỳ giống như lần trước chứ?” Trong lời nói của Đường Vũ Kỳ rõ ràng mang theo sự lên án.
“Sẽ không, mẹ đến sân bay rồi, Vũ Kỳ, con sắp được nhìn thấy mẹ rồi.” Hàn Nhã Thanh nghe thấy sự lên án của con gái cảm thấy rất áy náy, sau khi cô kết hôn với Dương Tâm Chiêu, thân bất do kỷ, dường như không chỉ lỡ hẹn với con gái một lần.
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi, sắp được nhìn thấy mẹ rồi.” Đường Vũ Kỳ lập tức vui vẻ nói: “Anh, anh, chúng ta sắp được gặp mẹ rồi.”
“Biết rồi, sắp được gặp mẹ rồi.” Giọng nói giống như một ông cụ non của Đường Minh Hạo cùng truyền qua điện thoại.
Nghe thấy lời nói của con trai, nghe thấy sự vui mừng của con gái, Hàn Nhã Thanh không khỏi bật cười thành tiếng.
Dương Tầm Chiêu cách cô một khoảng cách nhất định, không nghe thấy tiếng cười của cô, nhưng lại nhìn thấy cô cười đến mức vai khẽ run lên.
Nhìn thấy cô cười xinh đẹp như vậy, sắc mặt của Dương Tâm Chiêu càng trở nên khó nhìn.
Bây giờ anh là người chồng danh chính ngôn thuận của cô, anh cũng chưa từng thấy cô cười với anh như vậy.
“Bảo bối, đưa điện thoại cho mẹ nuôi đi.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh muốn nói thêm với bảo bối mấy câu, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được vị trí của bọn họ.
“Thanh Thanh, cậu không cần đi vào, cứ ở sảnh đợi bọn tớ, tránh đi sai đường, tớ dẫn hai bảo bối ra ngoài.” Hứa Dinh Dinh nhận điện thoại, nói với cô hai câu.
“Không có vấn đề gì chứ?” Hàn Nhã Thanh vẫn có chút không yên tâm.
“Không vấn đến gì, hành lý mình đã lấy rồi, Vũ Kỳ cũng đã tỉnh, không có vấn đề gì."
“Được.” Hãn Nhã Thanh trả lời, cúp điện thoại, sau đó đi đến sảnh, đợi hai bảo bối đi ra.
Dương Tầm Chiêu vẫn luôn giữ khoảng cách với cô, đứng ở phía sau, cách cô không xa
Anh không có ý trốn tránh, nhưng Hàn Nhã Thanh từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, vì vậy không hề nhìn thấy anh.
Điều này cũng khiến Dương Tầm Chiêu khá buồn bực.
Sự chú ý của cô lúc này hoàn toàn đặt lên cuộc điện thoại, đặt toàn bộ lên người mà cô muốn đón, không hê chú ý đến những thứ khác.
Anh rất muốn biết người cô đến đón rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai mà lại khiến cô sốt ruột như vậy?
Đường Minh Hạo từ bé đã rất tự lập, lúc này một tay kéo vali của mình, một tay kéo vali của Đường Vũ Kỳ.
Hành lý của Hứa Dinh Dinh khá nhiều, nhưng vẫn để ra một tay để dắt Đường Vũ Kỳ, sợ Đường Vũ Kỳ sẽ đi lạc.
“Mẹ, con muốn đi vệ sinh.” Đi được nửa đường, Đường Vũ Kỳ dừng lại, nhìn Hứa Dinh Dinh, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, bình thường lúc Hàn Nhã Thanh không có ở đây, hai bảo bối đều gọi Hứa Dinh Dinh là mẹ.
“Bảo bối, rất gấp sao?” Hứa Dinh Dinh nhìn thấy sắp ra đến cửa rồi, không biết bé con có thể nhịn được một lúc không.
Dù sao lúc này cô dẫn theo hai bảo bối, còn có rất nhiêu hành lý, cô sợ một mình cô sẽ không thể trông coi được, nếu như bé Kỳ có thể kiên trì một chút, đợi ra ngoài gặp Thanh Thanh sẽ không có vấn đề gì.
“Vâng.” Đường Vũ Kỳ dùng lực gật đầu, dáng vẻ có chút đáng thương, dường như không thể nhịn được nữa.
“Được rồi, chúng ta đi vào nhà vệ sinh trước.” Mặc dù lúc này còn có một đống hành lý lớn nhỏ, nhưng Hứa Dinh Dinh vẫn quyết định dẫn bảo bối đi vệ sinh trước, cho dù thế nào cũng không thể để bảo bối nhịn đến mức không thể chịu được nữa!
Bình luận facebook