Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 196: ANH LÀM BA RỒI (1)
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đi xuống lầu, xe của anh đỗ ở vị trí độc quyền, gần cầu thang nhất, vậy nên anh hoàn toàn
không trì hoãn quá nhiều thời gian.
Thư ký Lưu đã gửi địa điểm cho anh, anh nhanh chóng đi theo xe của thư ký Lưu, trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký Lưu.
"Tổng giám đốc, mợ chủ đang ngồi trên chiếc xe taxi biển số đuôi 549, tôi tận mắt nhìn thấy mợ chủ ngồi trên xe.” Điện thoại
vừa được kết nối, thư ký Lưu nhanh chóng báo cáo.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu nhìn vê chiếc xe mà thư ký Lưu nói ở phía trước, sau khi thấy hàng ghế sau có một người, nhưng khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ lắm, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn mơ hô có thể thấy kiểu tóc đó giống như của Hàn Nhã Thanh.
"Cậu chắc chắn là đã nhìn thấy tận mắt lúc cô ấy lên xe, chắc chắn giữa đường cô ấy không xuống xe chứ?” Dương Tâm Chiêu vẫn không yên lòng, đến ngay cả anh cô cũng có thể lừa, huống chỉ là thư ký Lưu.
"Tổng giám đốc yên tâm, tôi tận mắt thấy mợ chủ trên xe, sau khi mợ chủ lên xe tôi vẫn luôn đi theo, giữa đường chiếc xe cũng không dừng lại, mợ chủ hoàn toàn không có khả năng xuống xe!” Thư ký Lưu rất tự tin.
Dương Tầm Chiêu nhìn về phía chiếc xe taxi ở đằng trước, nhưng vì khoảng cách quá xa, thực sự thấy không rõ lắm.
"Tổng giám đốc, nếu anh đã đi theo, vậy tôi vẫn theo, hay là... Thư ký Lưu thấy xe của tổng giám đốc nhà mình vẫn luôn ở đằng sau xe của anh ta, giống như không có ý định vượt qua, nghĩ lại thấy mình bị kẹp ở giữa thế này có vẻ không ổn lắm.
"Cậu tiếp tục đi theo phía sau." Dương Tâm Chiêu sợ rằng xe của anh quá mức phô trương, sợ bị cô phát hiện nên anh mới không vượt qua xe của thư ký Lưu, cũng là vì điều này.
"Được." Thư ký Lưu trả lời, tiếp tục duy trì khoảng cách nhất định, đi theo chiếc taxi phía trước.
Dương Tầm Chiêu nhìn chiếc xe trước mặt, tốc độ cũng không phải quá nhanh, con đường này giới hạn tốc độ nên cũng không thể chạy quá nhanh.
Người ngồi hàng ghế sau trên xe taxi vẫn luôn ngồi yên lặng, từ khoảng cách này của anh nhìn qua, không thấy chút khác thường nào.
Lần này Dương Tâm Chiêu theo dõi, là muốn nhìn xem cô đi đến đâu? Vậy nên không dám đi đến quá gần, sợ sẽ bị cô phát
hiện, anh biết khả năng quan sát của người phụ nữ này từ trước đến nay vốn rất xuất sắc.
Trên con đường này không có quá nhiêu xe, nhưng cũng không ít, xe của anh và thư ký Lưu ở phía sau cũng không thu hút sự chú ý của người phía trước.
Dương Tầm Chiêu cũng không dám lái quá nhanh, cứ lái từ từ như vậy, múc đích của anh lần này chỉ muốn xem cô đi đâu? Và đi làm gì?
Nhưng Dương Tầm Chiêu không ngờ, chiếc xe taxi phía trước đã đi dọc theo con đường này một giờ đồng hồ, gân như muốn đi đến khu ngoại ô của thành phố A.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại, tay câm vô lăng hơi siết chặt, đột nhiên anh tăng tốc lái xe vê phía trước, lúc này anh muốn lái xe qua kiểm tra xem người trên xe rốt cuộc có phải cô hay không?
Dương Tầm Chiêu nghĩ là anh phóng xe nhanh chóng vượt lên, thừa dịp xe nhường đường anh đương nhiên có thể nhìn thấy người trong xe taxi, kính xe của anh từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, anh cũng không cần lo rằng cô sẽ nhìn thấy anh.
Mà chiếc xe hôm nay anh lái, cô cũng chưa từng nhìn thấy, anh chỉ vượt qua, cũng không bị nghi ngờ.
Nếu quả thật là cô, vẫn còn thư ký Lưu ở phía sau đi theo, anh cũng không sợ mất dấu, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách quay lại là được.
Nhưng đúng lúc này, chiếc xe taxi phía trước đột nhiên rễ sang con đường bên cạnh, Dương Tầm Chiêu sững sờ, sau đó nhanh chóng giảm tốc độ, chỉ có thể tiếp tục đi theo, nhưng trong mắt anh mơ hồ hiện lên vài phần phức tạp.
Sau khi chiếc xe rẽ vào lối rẽ phía trước, chiếc xe lái thẳng đến cửa một khu dân cư thì dừng lại, cửa xe mở ra, người trên xe
bước xuống.
Thư ký Lưu thấy xe dừng lại, đương nhiên cũng dừng theo, nhìn thấy cửa chiếc xe taxi phía trước mở ra, đôi mắt thư ký Lưu nhìn
chằm chằm, đến một cái nháy mắt cũng không có.
Dương Tầm Chiêu đi theo ở phía sau cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm không nháy mắt...
Cửa xe mở ra, người phụ nữ ló đầu ra trước, lộ ra kiểu tóc giống hệt Hàn Nhã Thanh.
Sau đó là nửa người trên, màu sắc quần áo cũng giống Hàn Nhã Thanh.
Nhưng khi cả người phụ nữ kia xuống xe, thư ký Lưu đã hoàn toàn choáng váng.
Mà đôi mắt Dương Tầm Chiêu lại đột nhiên nheo lại, khóe miệng mơ hồ cười nhạt, quả nhiên người phụ nữ kia quá giảo hoạt, thư ký Lưu sao có thể là đối thủ của cô.
Thư ký Lưu nói là tận mắt thấy cô lên xe, mà sau khi cô lên xe thì chiếc xe cũng chưa từng dừng lại.
Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là cô vốn không hề lên xe.
Đúng như Dương Tầm Chiêu suy đoán, Hàn Nhã Thanh quả thực không lên xe.
Thật ra, lúc Hàn Nhã Thanh đi ra khỏi tòa nhà thì phát hiện có người theo dõi, cô vừa vặn gặp một người phụ nữ có kiểu tóc
giống mình, mà lại mặc quần áo có màu sắc giống như cô, vậy nên cô cho người phụ nữ kia một triệu năm trăm nghìn, để người phụ nữ kia phối hợp diễn một màn kịch như vậy, đương nhiên, cô muốn giấu diếm thư ký Lưu cũng không khó.
Mà lúc này Hàn Nhã Thanh đang ở trong nhà Hứa Dinh Dinh.
Chỗ ở của Hứa Dinh Dinh cách tập đoàn Dương thị không xa, đi qua một con đường dành riêng cho người đi bộ thì đã đến.
"Mẹ, mẹ lại nói dối!” Lúc Hàn Nhã Thanh vừa tới, Đường Vũ Kỳ tủi thân khóc sướt mướt.
"Bảo bối ngoan, đừng khóc, không phải mẹ đã tới rồi sao?” Hàn Nhã Thanh rất đau lòng, ôm cô bé vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
Cũng may Đường Vũ Kỳ không phải cô bé thích khóc nhè, Hàn Nhã Thanh tới, cô bé cũng chỉ khóc vài tiếng tượng trưng, làm nũng trong lòng Hàn Nhã Thanh, chơi một lát liên vui vẻ cười lớn.
"Vũ Kỳ, con và anh trai vào phòng chơi, mẹ nuôi và mẹ có lời muốn nói!” Hứa Dinh Dinh thấy Đường Vũ Kỳ chơi vui vẻ, liên muốn đẩy hai đứa ra để hỏi rõ ràng xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
'A, được." Đường Vũ Kỳ từ trước đến nay luôn rất nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhảy ra khỏi ngực Hàn Nhã Thanh, lanh lợi vui vẻ đi tìm anh trai.
Mà lúc này ở trong phòng, Đường Minh Hạo đang xem điện thoại, không biết đang suy nghĩ điều gì, máy tính trước mặt thằng nhóc đang mở, trên màn hình vi tính là một chút tư liệu liên quan đến Dương Tầm Chiêu.
“Anh, anh đang làm gì?” Đường Vũ Kỳ thấy anh trai đang ngây ngốc câm điện thoại, cũng không để ý đến cô bé, cô bé đột nhiên nhào tới từ phía sau.
Lúc này, Đường Minh Hạo đang cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại di động là số điện thoại của Dương Tầm Chiêu, bị
Đường Vũ Kỳ bổ nhào về phía trước như vậy, tay của thằng nhóc trực tiếp đè xuống màn hình điện thoại di động, gọi ra ngoài.
Đường Vũ Kỳ nhào tới, vừa rồi thấy ảnh chụp Dương Tâm Chiêu trên máy tính của Đường Minh Hạo, anh trai đã nói với cô bé,
đây là người ba mà mẹ đã tìm cho bọn họ.
"Ba....' Đường Vũ Kỳ hưng phấn hô to, thật ra Đường Vũ Kỳ muốn gọi tấm ảnh chụp kia.
Nhưng đúng lúc này, Dương Tầm Chiêu đột nhiên thấy một cuộc gọi đến, là một dãy số xa lạ, bình thường nếu số lạ gọi tới anh
sẽ không trả lời, nhưng lúc này chẳng biết tại sao, anh thậm chí không hề suy nghĩ đã trực tiếp ấn nút trả lời.
Điện thoại được kết nối, đúng lúc tiếng ba của Đường Vũ Kỳ vang lên, sau đó truyền đến tai của Dương Tầm Chiêu một cách rõ
ràng.
không trì hoãn quá nhiều thời gian.
Thư ký Lưu đã gửi địa điểm cho anh, anh nhanh chóng đi theo xe của thư ký Lưu, trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký Lưu.
"Tổng giám đốc, mợ chủ đang ngồi trên chiếc xe taxi biển số đuôi 549, tôi tận mắt nhìn thấy mợ chủ ngồi trên xe.” Điện thoại
vừa được kết nối, thư ký Lưu nhanh chóng báo cáo.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu nhìn vê chiếc xe mà thư ký Lưu nói ở phía trước, sau khi thấy hàng ghế sau có một người, nhưng khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ lắm, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn mơ hô có thể thấy kiểu tóc đó giống như của Hàn Nhã Thanh.
"Cậu chắc chắn là đã nhìn thấy tận mắt lúc cô ấy lên xe, chắc chắn giữa đường cô ấy không xuống xe chứ?” Dương Tâm Chiêu vẫn không yên lòng, đến ngay cả anh cô cũng có thể lừa, huống chỉ là thư ký Lưu.
"Tổng giám đốc yên tâm, tôi tận mắt thấy mợ chủ trên xe, sau khi mợ chủ lên xe tôi vẫn luôn đi theo, giữa đường chiếc xe cũng không dừng lại, mợ chủ hoàn toàn không có khả năng xuống xe!” Thư ký Lưu rất tự tin.
Dương Tầm Chiêu nhìn về phía chiếc xe taxi ở đằng trước, nhưng vì khoảng cách quá xa, thực sự thấy không rõ lắm.
"Tổng giám đốc, nếu anh đã đi theo, vậy tôi vẫn theo, hay là... Thư ký Lưu thấy xe của tổng giám đốc nhà mình vẫn luôn ở đằng sau xe của anh ta, giống như không có ý định vượt qua, nghĩ lại thấy mình bị kẹp ở giữa thế này có vẻ không ổn lắm.
"Cậu tiếp tục đi theo phía sau." Dương Tâm Chiêu sợ rằng xe của anh quá mức phô trương, sợ bị cô phát hiện nên anh mới không vượt qua xe của thư ký Lưu, cũng là vì điều này.
"Được." Thư ký Lưu trả lời, tiếp tục duy trì khoảng cách nhất định, đi theo chiếc taxi phía trước.
Dương Tầm Chiêu nhìn chiếc xe trước mặt, tốc độ cũng không phải quá nhanh, con đường này giới hạn tốc độ nên cũng không thể chạy quá nhanh.
Người ngồi hàng ghế sau trên xe taxi vẫn luôn ngồi yên lặng, từ khoảng cách này của anh nhìn qua, không thấy chút khác thường nào.
Lần này Dương Tâm Chiêu theo dõi, là muốn nhìn xem cô đi đến đâu? Vậy nên không dám đi đến quá gần, sợ sẽ bị cô phát
hiện, anh biết khả năng quan sát của người phụ nữ này từ trước đến nay vốn rất xuất sắc.
Trên con đường này không có quá nhiêu xe, nhưng cũng không ít, xe của anh và thư ký Lưu ở phía sau cũng không thu hút sự chú ý của người phía trước.
Dương Tầm Chiêu cũng không dám lái quá nhanh, cứ lái từ từ như vậy, múc đích của anh lần này chỉ muốn xem cô đi đâu? Và đi làm gì?
Nhưng Dương Tầm Chiêu không ngờ, chiếc xe taxi phía trước đã đi dọc theo con đường này một giờ đồng hồ, gân như muốn đi đến khu ngoại ô của thành phố A.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại, tay câm vô lăng hơi siết chặt, đột nhiên anh tăng tốc lái xe vê phía trước, lúc này anh muốn lái xe qua kiểm tra xem người trên xe rốt cuộc có phải cô hay không?
Dương Tầm Chiêu nghĩ là anh phóng xe nhanh chóng vượt lên, thừa dịp xe nhường đường anh đương nhiên có thể nhìn thấy người trong xe taxi, kính xe của anh từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, anh cũng không cần lo rằng cô sẽ nhìn thấy anh.
Mà chiếc xe hôm nay anh lái, cô cũng chưa từng nhìn thấy, anh chỉ vượt qua, cũng không bị nghi ngờ.
Nếu quả thật là cô, vẫn còn thư ký Lưu ở phía sau đi theo, anh cũng không sợ mất dấu, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách quay lại là được.
Nhưng đúng lúc này, chiếc xe taxi phía trước đột nhiên rễ sang con đường bên cạnh, Dương Tầm Chiêu sững sờ, sau đó nhanh chóng giảm tốc độ, chỉ có thể tiếp tục đi theo, nhưng trong mắt anh mơ hồ hiện lên vài phần phức tạp.
Sau khi chiếc xe rẽ vào lối rẽ phía trước, chiếc xe lái thẳng đến cửa một khu dân cư thì dừng lại, cửa xe mở ra, người trên xe
bước xuống.
Thư ký Lưu thấy xe dừng lại, đương nhiên cũng dừng theo, nhìn thấy cửa chiếc xe taxi phía trước mở ra, đôi mắt thư ký Lưu nhìn
chằm chằm, đến một cái nháy mắt cũng không có.
Dương Tầm Chiêu đi theo ở phía sau cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm không nháy mắt...
Cửa xe mở ra, người phụ nữ ló đầu ra trước, lộ ra kiểu tóc giống hệt Hàn Nhã Thanh.
Sau đó là nửa người trên, màu sắc quần áo cũng giống Hàn Nhã Thanh.
Nhưng khi cả người phụ nữ kia xuống xe, thư ký Lưu đã hoàn toàn choáng váng.
Mà đôi mắt Dương Tầm Chiêu lại đột nhiên nheo lại, khóe miệng mơ hồ cười nhạt, quả nhiên người phụ nữ kia quá giảo hoạt, thư ký Lưu sao có thể là đối thủ của cô.
Thư ký Lưu nói là tận mắt thấy cô lên xe, mà sau khi cô lên xe thì chiếc xe cũng chưa từng dừng lại.
Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là cô vốn không hề lên xe.
Đúng như Dương Tầm Chiêu suy đoán, Hàn Nhã Thanh quả thực không lên xe.
Thật ra, lúc Hàn Nhã Thanh đi ra khỏi tòa nhà thì phát hiện có người theo dõi, cô vừa vặn gặp một người phụ nữ có kiểu tóc
giống mình, mà lại mặc quần áo có màu sắc giống như cô, vậy nên cô cho người phụ nữ kia một triệu năm trăm nghìn, để người phụ nữ kia phối hợp diễn một màn kịch như vậy, đương nhiên, cô muốn giấu diếm thư ký Lưu cũng không khó.
Mà lúc này Hàn Nhã Thanh đang ở trong nhà Hứa Dinh Dinh.
Chỗ ở của Hứa Dinh Dinh cách tập đoàn Dương thị không xa, đi qua một con đường dành riêng cho người đi bộ thì đã đến.
"Mẹ, mẹ lại nói dối!” Lúc Hàn Nhã Thanh vừa tới, Đường Vũ Kỳ tủi thân khóc sướt mướt.
"Bảo bối ngoan, đừng khóc, không phải mẹ đã tới rồi sao?” Hàn Nhã Thanh rất đau lòng, ôm cô bé vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
Cũng may Đường Vũ Kỳ không phải cô bé thích khóc nhè, Hàn Nhã Thanh tới, cô bé cũng chỉ khóc vài tiếng tượng trưng, làm nũng trong lòng Hàn Nhã Thanh, chơi một lát liên vui vẻ cười lớn.
"Vũ Kỳ, con và anh trai vào phòng chơi, mẹ nuôi và mẹ có lời muốn nói!” Hứa Dinh Dinh thấy Đường Vũ Kỳ chơi vui vẻ, liên muốn đẩy hai đứa ra để hỏi rõ ràng xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
'A, được." Đường Vũ Kỳ từ trước đến nay luôn rất nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhảy ra khỏi ngực Hàn Nhã Thanh, lanh lợi vui vẻ đi tìm anh trai.
Mà lúc này ở trong phòng, Đường Minh Hạo đang xem điện thoại, không biết đang suy nghĩ điều gì, máy tính trước mặt thằng nhóc đang mở, trên màn hình vi tính là một chút tư liệu liên quan đến Dương Tầm Chiêu.
“Anh, anh đang làm gì?” Đường Vũ Kỳ thấy anh trai đang ngây ngốc câm điện thoại, cũng không để ý đến cô bé, cô bé đột nhiên nhào tới từ phía sau.
Lúc này, Đường Minh Hạo đang cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại di động là số điện thoại của Dương Tầm Chiêu, bị
Đường Vũ Kỳ bổ nhào về phía trước như vậy, tay của thằng nhóc trực tiếp đè xuống màn hình điện thoại di động, gọi ra ngoài.
Đường Vũ Kỳ nhào tới, vừa rồi thấy ảnh chụp Dương Tâm Chiêu trên máy tính của Đường Minh Hạo, anh trai đã nói với cô bé,
đây là người ba mà mẹ đã tìm cho bọn họ.
"Ba....' Đường Vũ Kỳ hưng phấn hô to, thật ra Đường Vũ Kỳ muốn gọi tấm ảnh chụp kia.
Nhưng đúng lúc này, Dương Tầm Chiêu đột nhiên thấy một cuộc gọi đến, là một dãy số xa lạ, bình thường nếu số lạ gọi tới anh
sẽ không trả lời, nhưng lúc này chẳng biết tại sao, anh thậm chí không hề suy nghĩ đã trực tiếp ấn nút trả lời.
Điện thoại được kết nối, đúng lúc tiếng ba của Đường Vũ Kỳ vang lên, sau đó truyền đến tai của Dương Tầm Chiêu một cách rõ
ràng.
Bình luận facebook