Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 197: ANH LÀM BA RỒI (2)
Ba?! Trong chốc lát, Dương Tầm Chiêu cảm thấy như mình đang nghe nhầm...
Dương Tầm Chiêu vừa nhìn thấy người phụ nữ xuống xe không phải Hàn Nhã Thanh, đúng lúc cũng muốn gọi điện cho Hàn
Nhã Thanh, cho nên điện thoại vang lên, rất nhanh đã được nghe máy.
Nhưng, có ai có thể cho anh biết tình huống này là gì không?
Tại sao lại có một giọng nói ngọt như sáp gọi anh là ba?
Anh chỉ mới nhận được chứng nhận từ Hàn Nhã Thanh cách đây không lâu, không thể sớm như vậy được! Hơn nữa, anh vẫn chưa có động phòng!
Dương Tầm Chiêu quá bất ngờ và quá sốc, nhưng không hiểu vì sao, nghe thấy âm thanh đó, sâu trong trái tim anh dường như đột nhiên rung động, cảm giác đặc biệt kỳ lạ.
Anh thường không có phụ nữ, ngoại trừ người phụ nữ năm năm trước, ánh mắt Dương Tầm Chiêu chợt lóe lên.
Đến đây, Đường Minh Hạo cũng hoàn toàn sợ hãi, trong lòng thầm kêu không ổn, chỉ một tiếng ba này có thể bại lộ không?
Nó không ngờ Vũ Kỳ lại đột ngột nhào lên như thế, rồi lại bấm máy gọi đi như vậy, đã thế Vũ Kỳ lại còn liên tục liều mạng kêu
ba
Nó nên làm gì trong tình huống nguy cấp như vậy đây? Nó biết thân phận của nó và em gái không thể bị lộ, đặc biệt là ở
thành phố A.
Ánh mắt Đường Minh Hạo khẽ đảo, trong lòng chợt nghĩ ra một ý.
Đường Minh Hạo nén lại cảm xúc, rồi khóc nức nở kêu lên: “Ba ơi ba về nhanh đi, mẹ và bà đánh nhau rồi, ba mà không về thì căn nhà này sẽ nát mất.”
Bác Mộ Dung từng nói, mâu thuẫn mẹ chồng - con dâu trong gia đình nước X là mâu thuẫn lớn nhất, làm đàn ông bị lôi vào
giữa lại càng cảm thấy khó khăn.
Vì vậy, trong tình huống khẩn cấp, nó chợt nghĩ ra phương pháp này.
Đứa trẻ Đường Vũ Kỳ đảo mắt nhìn hai bà mẹ đang nói chuyện trong phòng khách, sau đó nhìn anh trai mà cong môi, vẻ mặt lộ rõ vẻ bất mãn: “Anh, anh..."
Trước khi Đường Vũ Kỹ kịp nói, cô bé đã bị Đường Minh Hạo bịt miệng lại.
“Em gái ơi, ngoan đi đừng sợ, ba sắp về rồi.” Đường Minh Hạo che miệng Vũ Kỳ, đồng thời cũng sợ làm cho Dương Tâm Chiêu nghi ngờ, nó đành nói thêm một câu cụ thể hơn nữa.
Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, dường như là có chút khó hiểu, nhưng dường như cũng là hiểu được, không nói gì.
Dương Tầm Chiêu lại sững sờ, nhưng lúc này anh không thể không hỏi thêm dù anh luôn là người ít nói: “Con là??”
Thực ra dù căn bản đã xác định được là gọi nhầm, nhưng trong lòng anh đột nhiên mất hứng, sự trống rỗng đột ngột này khiến anh cảm thấy khó chịu, nhất thời không muốn cứ như vậy mà cúp điện thoại.
Nhất là giọng nói của cô gái nhỏ kia khiến anh không đành lòng.
“Con là con của ba đây, ba, ba bị mất trí nhớ rồi sao? Buổi sáng ba mới ra khỏi nhà mà giờ đã quên mất con trai ba rồi à? Có
phải đêm qua mẹ cãi nhau với ba nên giờ ba chập mạch rồi không? ba, ba không được quên con đâu.” Giọng của Đường Minh Hạo rõ ràng chứa đựng tiếng khóc lóc, màn trình diễn thực sự quá xuất sắc.
“Chắc con gọi nhầm số rồi, chú không phải ba của con.” Giọng nói của cậu nhóc có chút trẻ con, nghe cũng vừa mới vài tuổi, lại còn sắp khóc, Dương Tầm Chiêu đương nhiên không nghi ngờ gì cả.
“Hả? Con nhâm số rồi?” Đường Minh Hạo cố tình kêu lên: “Chú không phải ba của con sao, xin lỗi, vậy con sẽ gọi cho ba.”
Đường Minh Hạo thầm thở dài, chuẩn bị cúp máy.
“Chờ một chút, tên con là gì? Tên của mẹ con là gì?” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu chợt lóe lên, vừa rồi đứa nhỏ nói mẹ nó và bà đánh nhau, nhà sắp tan nát rồi, nhưng sao anh không nghe thấy cái gì cả.
Anh không muốn nghi ngờ rằng một đứa trẻ đang nói dối.
Nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, luôn cảm thấy chuyện này có chút không bình thường.
Tất nhiên, anh phải thừa nhận rằng trong lòng anh lúc này vẫn còn một sự trống rỗng khó chịu.
Vì vậy, anh mới hỏi lại có phần không cam lòng.
“Mẹ con tên là Hứa Dinh Dinh, con tên là Hạo Hạo, chú ơi, chú có thắc mắc gì sao? Con còn phải gọi lại cho ba con gấp.”
Đường Minh Hạo vừa định cúp máy, nghe được lời này của anh, trái tim lại treo lên, nhưng nó vẫn nhanh chóng trả lời.
Đây cũng không phải là nói dối, nó thực sự gọi Hứa Dinh Dinh là mẹ, còn về tên mẹ ruột của nó, rõ ràng lúc này Đường Minh
Hạo không thể nói với Dương Tầm Chiêu.
Đường Minh Hạo trả lời rất nhanh và tự nhiên, ở đầu bên kia điện thoại, Dương Tầm Chiêu hơi sửng sốt, nhưng lập tức hỏi ngay một câu khác: “Em gái con bao nhiêu tuổi? Con bao nhiêu tuổi?”
Đường Minh Hạo là một cậu bé thông minh, nghe ra Dương Tâm Chiêu nghi ngờ mình, cũng chỉ đối đáp qua lại, sau đó lập tức định cúp máy, sao anh lại đột nhiên nghi ngờ nó?
Người chồng mẹ nó tìm kiếm có vẻ không hề ngu ngốc tẹo nào!
“Em gái con năm nay ba tuổi rưỡi, còn con thì bảy tuổi.” Đường Minh Hạo cũng nhanh chóng trả lời, nhưng trong lòng lại thầm thắc mắc tại sao Dương Tầm Chiêu lại đột nhiên nghi ngờ.
Mắt nó đảo qua là hiểu ngay ra được vấn đề, nó vừa bảo mẹ và bà đang cãi nhau nhưng trong phòng lại im ắng quá.
Không được, nó phải tìm cách gây ồn ào, tạo ra một số tiếng động cãi vã.
Vì vậy, nó phải nghĩ cách khác.
Đường Minh Hạo đảo mắt, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nó đứng lên, cố ý giậm chân tại chỗ, sau đó lo lắng hét lên: “Em gái ơi, đừng chạy lung tung nữa, lỡ lạc mất thì phải làm sao?”
Để thực tế, Đường Minh Hạo còn đẩy Đường Vũ Kỳ, muốn cô bé phát ra tiếng bước đi.
Tuy nhiên, nó vừa đẩy, Đường Vũ Kỳ đột nhiên ngã xuống đất, trực tiếp kêu lên: “Anh ơi, đau quá.”
Đường Minh Hạo sửng sốt, vừa rồi nó không có dùng lực, bình thường em gái nó không thích khóc, thậm chí cô bé có ngã
xuống trầy xước tùm lum cũng không kêu một tiếng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tuy nhiên, như vậy thì thực tế hơn, Đường Minh Hạo liên tục nói với Dương Tầm Chiêu ở đầu dây bên kia: “Chú ơi, con và em gái trốn ra ngoài gọi điện thoại, em gái con chạy đi rồi, con không nói với chú nữa, con đi tìm em gái đây.”
Lần này Dương Tầm Chiêu không thể nói thêm gì nữa, câu nói trốn ra ngoài gọi điện thoại của Đường Minh Hạo có thể coi như là giải thích cho nghi ngờ trước đây của anh, trong tình huống như vậy, anh nên cúp máy.
Tuy nhiên, Hàn Nhã Thanh và Hứa Dinh Dinh trong sảnh đã nhanh chóng chạy đến khi nghe thấy tiếng kêu của Đường Vũ Kỳ.
“Sao thế? Cưng à, có chuyện gì thế?”
Khi Dương Tầm Chiêu đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, anh dừng lại động tác.
Đường Minh Hạo vốn dĩ muốn cúp điện thoại, nhưng nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi vào đột ngột, trong lòng lo lắng không cúp
máy, thay vào đó là mở loa ngoài, câu nói tiếp theo của Dương Tầm Chiêu trên điện thoại trực tiếp khiến Hàn Nhã Thanh hồn phi phách tán.
“Cậu bạn nhỏ, cậu đang nói dối.” Giọng Dương Tầm Chiêu vẫn gợi lên sức uy hiếp thông qua điện thoại.
Dương Tầm Chiêu vừa nhìn thấy người phụ nữ xuống xe không phải Hàn Nhã Thanh, đúng lúc cũng muốn gọi điện cho Hàn
Nhã Thanh, cho nên điện thoại vang lên, rất nhanh đã được nghe máy.
Nhưng, có ai có thể cho anh biết tình huống này là gì không?
Tại sao lại có một giọng nói ngọt như sáp gọi anh là ba?
Anh chỉ mới nhận được chứng nhận từ Hàn Nhã Thanh cách đây không lâu, không thể sớm như vậy được! Hơn nữa, anh vẫn chưa có động phòng!
Dương Tầm Chiêu quá bất ngờ và quá sốc, nhưng không hiểu vì sao, nghe thấy âm thanh đó, sâu trong trái tim anh dường như đột nhiên rung động, cảm giác đặc biệt kỳ lạ.
Anh thường không có phụ nữ, ngoại trừ người phụ nữ năm năm trước, ánh mắt Dương Tầm Chiêu chợt lóe lên.
Đến đây, Đường Minh Hạo cũng hoàn toàn sợ hãi, trong lòng thầm kêu không ổn, chỉ một tiếng ba này có thể bại lộ không?
Nó không ngờ Vũ Kỳ lại đột ngột nhào lên như thế, rồi lại bấm máy gọi đi như vậy, đã thế Vũ Kỳ lại còn liên tục liều mạng kêu
ba
Nó nên làm gì trong tình huống nguy cấp như vậy đây? Nó biết thân phận của nó và em gái không thể bị lộ, đặc biệt là ở
thành phố A.
Ánh mắt Đường Minh Hạo khẽ đảo, trong lòng chợt nghĩ ra một ý.
Đường Minh Hạo nén lại cảm xúc, rồi khóc nức nở kêu lên: “Ba ơi ba về nhanh đi, mẹ và bà đánh nhau rồi, ba mà không về thì căn nhà này sẽ nát mất.”
Bác Mộ Dung từng nói, mâu thuẫn mẹ chồng - con dâu trong gia đình nước X là mâu thuẫn lớn nhất, làm đàn ông bị lôi vào
giữa lại càng cảm thấy khó khăn.
Vì vậy, trong tình huống khẩn cấp, nó chợt nghĩ ra phương pháp này.
Đứa trẻ Đường Vũ Kỳ đảo mắt nhìn hai bà mẹ đang nói chuyện trong phòng khách, sau đó nhìn anh trai mà cong môi, vẻ mặt lộ rõ vẻ bất mãn: “Anh, anh..."
Trước khi Đường Vũ Kỹ kịp nói, cô bé đã bị Đường Minh Hạo bịt miệng lại.
“Em gái ơi, ngoan đi đừng sợ, ba sắp về rồi.” Đường Minh Hạo che miệng Vũ Kỳ, đồng thời cũng sợ làm cho Dương Tâm Chiêu nghi ngờ, nó đành nói thêm một câu cụ thể hơn nữa.
Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, dường như là có chút khó hiểu, nhưng dường như cũng là hiểu được, không nói gì.
Dương Tầm Chiêu lại sững sờ, nhưng lúc này anh không thể không hỏi thêm dù anh luôn là người ít nói: “Con là??”
Thực ra dù căn bản đã xác định được là gọi nhầm, nhưng trong lòng anh đột nhiên mất hứng, sự trống rỗng đột ngột này khiến anh cảm thấy khó chịu, nhất thời không muốn cứ như vậy mà cúp điện thoại.
Nhất là giọng nói của cô gái nhỏ kia khiến anh không đành lòng.
“Con là con của ba đây, ba, ba bị mất trí nhớ rồi sao? Buổi sáng ba mới ra khỏi nhà mà giờ đã quên mất con trai ba rồi à? Có
phải đêm qua mẹ cãi nhau với ba nên giờ ba chập mạch rồi không? ba, ba không được quên con đâu.” Giọng của Đường Minh Hạo rõ ràng chứa đựng tiếng khóc lóc, màn trình diễn thực sự quá xuất sắc.
“Chắc con gọi nhầm số rồi, chú không phải ba của con.” Giọng nói của cậu nhóc có chút trẻ con, nghe cũng vừa mới vài tuổi, lại còn sắp khóc, Dương Tầm Chiêu đương nhiên không nghi ngờ gì cả.
“Hả? Con nhâm số rồi?” Đường Minh Hạo cố tình kêu lên: “Chú không phải ba của con sao, xin lỗi, vậy con sẽ gọi cho ba.”
Đường Minh Hạo thầm thở dài, chuẩn bị cúp máy.
“Chờ một chút, tên con là gì? Tên của mẹ con là gì?” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu chợt lóe lên, vừa rồi đứa nhỏ nói mẹ nó và bà đánh nhau, nhà sắp tan nát rồi, nhưng sao anh không nghe thấy cái gì cả.
Anh không muốn nghi ngờ rằng một đứa trẻ đang nói dối.
Nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, luôn cảm thấy chuyện này có chút không bình thường.
Tất nhiên, anh phải thừa nhận rằng trong lòng anh lúc này vẫn còn một sự trống rỗng khó chịu.
Vì vậy, anh mới hỏi lại có phần không cam lòng.
“Mẹ con tên là Hứa Dinh Dinh, con tên là Hạo Hạo, chú ơi, chú có thắc mắc gì sao? Con còn phải gọi lại cho ba con gấp.”
Đường Minh Hạo vừa định cúp máy, nghe được lời này của anh, trái tim lại treo lên, nhưng nó vẫn nhanh chóng trả lời.
Đây cũng không phải là nói dối, nó thực sự gọi Hứa Dinh Dinh là mẹ, còn về tên mẹ ruột của nó, rõ ràng lúc này Đường Minh
Hạo không thể nói với Dương Tầm Chiêu.
Đường Minh Hạo trả lời rất nhanh và tự nhiên, ở đầu bên kia điện thoại, Dương Tầm Chiêu hơi sửng sốt, nhưng lập tức hỏi ngay một câu khác: “Em gái con bao nhiêu tuổi? Con bao nhiêu tuổi?”
Đường Minh Hạo là một cậu bé thông minh, nghe ra Dương Tâm Chiêu nghi ngờ mình, cũng chỉ đối đáp qua lại, sau đó lập tức định cúp máy, sao anh lại đột nhiên nghi ngờ nó?
Người chồng mẹ nó tìm kiếm có vẻ không hề ngu ngốc tẹo nào!
“Em gái con năm nay ba tuổi rưỡi, còn con thì bảy tuổi.” Đường Minh Hạo cũng nhanh chóng trả lời, nhưng trong lòng lại thầm thắc mắc tại sao Dương Tầm Chiêu lại đột nhiên nghi ngờ.
Mắt nó đảo qua là hiểu ngay ra được vấn đề, nó vừa bảo mẹ và bà đang cãi nhau nhưng trong phòng lại im ắng quá.
Không được, nó phải tìm cách gây ồn ào, tạo ra một số tiếng động cãi vã.
Vì vậy, nó phải nghĩ cách khác.
Đường Minh Hạo đảo mắt, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nó đứng lên, cố ý giậm chân tại chỗ, sau đó lo lắng hét lên: “Em gái ơi, đừng chạy lung tung nữa, lỡ lạc mất thì phải làm sao?”
Để thực tế, Đường Minh Hạo còn đẩy Đường Vũ Kỳ, muốn cô bé phát ra tiếng bước đi.
Tuy nhiên, nó vừa đẩy, Đường Vũ Kỳ đột nhiên ngã xuống đất, trực tiếp kêu lên: “Anh ơi, đau quá.”
Đường Minh Hạo sửng sốt, vừa rồi nó không có dùng lực, bình thường em gái nó không thích khóc, thậm chí cô bé có ngã
xuống trầy xước tùm lum cũng không kêu một tiếng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tuy nhiên, như vậy thì thực tế hơn, Đường Minh Hạo liên tục nói với Dương Tầm Chiêu ở đầu dây bên kia: “Chú ơi, con và em gái trốn ra ngoài gọi điện thoại, em gái con chạy đi rồi, con không nói với chú nữa, con đi tìm em gái đây.”
Lần này Dương Tầm Chiêu không thể nói thêm gì nữa, câu nói trốn ra ngoài gọi điện thoại của Đường Minh Hạo có thể coi như là giải thích cho nghi ngờ trước đây của anh, trong tình huống như vậy, anh nên cúp máy.
Tuy nhiên, Hàn Nhã Thanh và Hứa Dinh Dinh trong sảnh đã nhanh chóng chạy đến khi nghe thấy tiếng kêu của Đường Vũ Kỳ.
“Sao thế? Cưng à, có chuyện gì thế?”
Khi Dương Tầm Chiêu đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, anh dừng lại động tác.
Đường Minh Hạo vốn dĩ muốn cúp điện thoại, nhưng nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi vào đột ngột, trong lòng lo lắng không cúp
máy, thay vào đó là mở loa ngoài, câu nói tiếp theo của Dương Tầm Chiêu trên điện thoại trực tiếp khiến Hàn Nhã Thanh hồn phi phách tán.
“Cậu bạn nhỏ, cậu đang nói dối.” Giọng Dương Tầm Chiêu vẫn gợi lên sức uy hiếp thông qua điện thoại.