Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 228: NỮ THÂN HÀN HOÀN TOÀN BẠI LỘ RỒI (6)
Về phần những lời nói mà cậu năm Tào vừa rồi măng người phụ nữ của anh, anh đều nhớ kỹ, sau này anh sẽ từ từ tính số với anh ta.
"Vậy tổng giám đốc Lý chắc chắn đã nghe nói vê bệnh của tôi đúng không?” Trong phòng 008, Hàn Nhã Thanh mỉm cười lân nữa, chỉ là lần này trong nụ cười đó dường như có chút gì đó khác lạ.
Lông mày tổng giám đốc Lý nhíu lại, có chút không hiểu ý nghĩa trong lời nói này của cô, ông ta đương nhiên biết cô bị bệnh, không phải chỉ là ngốc sao? Ông ta dám có ý đồ với cô cũng là vì biết cô ngốc.
Chỉ là lúc này người phụ nữ này tự nói ra chuyện của mình, khiến ông ta cảm giác có chút kỳ lạ, trong lúc nhất thời tổng giám đốc Lý không biết nói gì.
"Bệnh này của tôi, thường ngày người khác không chọc tôi thì không có vấn đề gì, nhưng nếu có người nào đó chọc tôi, hậu quả sẽ rất khó khống chế, những bức hình này đều là bọn họ chọc vào tôi, nên tôi đánh!” Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại trong tay đi vòng vòng, nụ cười trên mặt đã biến mất, trong đôi mắt mơ hồi có thêm vài phần lạnh lẽo.
Giờ phút này, cuối cùng mọi người cũng biết cái gọi là hiện trường chụp ảnh là cái gì.
Nhớ đến sắc mặt vừa rồi của tổng giám đốc Lý, chắc hẳn những bức hình này có chút kinh khủng.
Cô đánh? Có thể sao? Giờ phút này tất cả mọi người có chút hoài nghi.
"A2? Nói đùa cái gì vậy? Cô đánh? Chỉ có mình cô, một người phụ nữ yếu đuối có thể đánh được những người này? Đây đều là những người đàn ông cao lớn thô kệch?” Rõ ràng là tống giám đốc Lý cũng không tin, thật ra tình huống này cho dù là ai cũng sẽ không tin.
"Thật sự là tôi đánh, tổng giám đốc Lý không tin? Tôi lại cho tổng giám đốc Lý xem thêm vài thứ.” Hàn Nhã Thanh liếc nhẹ tổng giám đốc Lý một cái, sắc mặt lạnh nhạt.
Thật ra từ đầu đến cuối, cô không hề lộ ra vẻ căng thẳng và bối rối chút nào, chẳng qua là Tổng giám đốc Lý quá đắc ý nên không quan tâm đến những thứ này.
Mà cậu năm Tào cũng là vì trước đó có thành kiến với Hàn Nhã Thanh nên chủ quan lựa chọn không để ý đến.
"Thứ gì?" Đôi mắt Tống giám đốc Lý híp lại, giờ phút này ông ta mới nhận ra có gì đó không ổn, nhưng vẫn có chút tò mò, đương nhiên, ông ta cùng cảm thấy Hàn Nhã Thanh là một người phụ nữ, cho dù không ngốc cũng không thể làm chuyện gì lớn.
"Còn có cái gì để xem? Còn có cái gì? Bảo bối của chị dâu hình như có rất nhiều, tại sao tôi không cảm thấy chị dâu ngốc như lời anh năm nói, sao tôi lại cảm thấy chị dâu xuất sắc như vậy!” Tiểu Thất vô cùng đơn thuần phát biểu suy nghĩ của mình.
Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, không được xếp vào hàng sáu cậu chủ của thành phố A, nhưng tiếu Thất tuyệt đối là người được mọi người sủng ái nhất, vậy nên mọi người gọi anh ta là Tiểu Thất.
Cậu năm Tào đảo mắt, nhìn Tiểu Thất một cái, khóe môi khẽ mím lại, không phản đối, vì lúc này tâm trạng của anh ta đã có sự thay đổi, anh ta cũng cảm thấy dường như Hàn Nhã Thanh cũng không hề ngốc nghếch như anh ta nghĩ.
Lần này Hàn Nhã Thanh không nói gì, nhưng từ từ lấy mấy thứ đồ mang theo người trong túi ra, bày từng cái trước mặt Tổng giám đốc Lý.
"Đó là thứ gì?" Tiểu Thất nhịn không được kêu lên: "Giống như là giấy chứng nhận."
Mọi người đêu nhìn qua màn hình theo dõi thấy đó là mấy một chút chứng nhận, nhưng nhìn không quá rõ ràng.
"Đây, đây là cái gì?" Trong phòng 008, Tổng giám đốc Lý kinh sợ, dĩ nhiên ông ta không phải xem không hiểu những đồ vật trước mặt, mà là vì quá kinh ngạc đến mức không tin, không tin đây đều là của người phụ nữ này.
"Đây là giấy chứng nhận judo của tôi, đây là quyền anh, đây là...” Hàn Nhã Thanh vô cùng kiên nhãn giới thiệu từng cái cho ông ta.
"Đây đều là của cô?" Tổng giám đốc Lý âm thâm thở một hơi, nhịn không được ngắt lời cô.
"Ừm, đều là của tôi." Hàn Nhã Thanh vừa nói chuyện, vừa mở giấy chứng nhận ra, để Tổng giám đốc Lý thấy rõ tên của cô ở phía trên, thấy sắc mặt Tổng giám đốc Lý không ngừng thay đổi, trong lòng Hàn Nhã Thanh cười thầm, lại từ từ bố xung thêm một câu: "Ông nội tôi sợ tôi bị người khác bắt nạt, nên để tôi học.”
Sở dĩ Hàn Nhã Thanh bổ sung câu cuối này, chính là để việc này càng có thêm sức thuyết phục.
Thật ra Hàn Nhã Thanh không muốn làm lớn chuyện, vì cô biết Dương Tâầm Chiêu đang điều tra chuyện của cô, cô không muốn bị bại lộ.
Vậy nên, lúc này cô muốn đe dọa trước, nếu Tổng giám đốc Lý này biết điều, cô cũng không muốn ông ta khó xử, dù sao ông ta cũng chỉ là bị lợi dụng, chỉ có điều hơi to gan một chút.
Đương nhiên, nếu Tổng giám đốc Lý vẫn không thu tay lại, vậy cũng đừng trách cô không khách khí.
Trong một căn phòng khác, Dương Tầm Chiêu nhìn cô bày những thứ này ra, khóe miệng hung hăng giật giật, cô lại còn mang theo những đồ vật này bên người sao?
"Đây đều là giả, đúng không? Nhưng cô ấy còn biết dùng những thứ này để dọa người ta, coi như cũng không quá ngốc!” Giờ phút này, giọng điệu của cậu năm Tào có một chút thay đổi, nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta là nghĩ những giấy chứng nhận kia của Hàn Nhã Thanh đều là giả, anh ta không tin cô sẽ lợi hại như vậy.
Dương Tâm Chiêu lạnh lùng liếc anh ta một cái, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu, cậu năm Tào khẽ mím môi, không dám nói thêm gì nữa.
Tổng giám đốc Lý ngẩn người, đôi mắt nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh có vài phần do dự, rõ ràng là đang suy nghĩ tính chân thực trong lời nói của cô.
"Thế nào? Muốn làm tôi sợ, cô cho rằng tôi sợ sao?” Tổng giám đốc Lý lấy lại tinh thần, cho rằng Hàn Nhã Thanh chắc chắn lừa gạt ông ta, thân thể hơi mập mạp của ông ta tới gân cô, tay cũng nhanh vươn tới, muốn ôm Hàn Nhã Thanh vào trong ngực.
Con vịt đã vào đến miệng há có thể bay đi như thế?
Trong một căn phòng khác, đôi mắt Dương Tầm Chiêu nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng cất bước, rõ ràng là muốn đi qua.
Hành động này của Dương Tầm Chiêu trong lúc này chỉ là một loại phản ứng theo bản năng.
Chỉ có điều, một giây sau, bức tranh đã thay đổi đột ngột.
Chỉ thấy trên màn hình, Hàn Nhã Thanh đột nhiên cầm chai rượu vang trong tay, tiện tay vung lên, chai rượu nện xuống ghế vỡ vụn, rượu vang đỏ văng tứ tung trên sàn.
Cô cầm trong tay nửa chai rượu đỏ còn lại nhanh chóng áp vào cổ Tổng giám đốc Lý.
Tốc độ kia nhanh đến kinh người, nhanh đến mức khiến cho người ta không nhìn thấy rõ cô đã hành động thế nào, chai rượu vỡ kia đã áp vào cố Tổng giám đốc Lý.
Lúc đầu Tổng giám đốc Lý và cô cách xa nhau không quá hai mét, vốn tay Tổng giám đốc Lý chỉ cần duỗi ra là có thể dụng vào người cô, nhưng giờ phút này, tay Tổng giám đốc Lý vẫn còn cách cô một mét rưỡi, nói cách khác, tay Tống giám đốc Lý khẽ động thì chai rượu trong tay cô đã áp vào cổ Tổng giám đốc Lý.
Cô làm xong một loạt động tác này, tay Tống giám đốc Lý di chuyển chưa đến nửa mét.
Hôm nay khi Hàn Nhã Thanh tới, cô đã nghỉ ngờ sẽ có chuyện xảy ra, mà trường hợp thế này, chắc chắn không thể tách rời khỏi việc uống rượu, cân nhắc đến tình huống đặc biệt của mình, cô đã sớm uống thuốc giải rượu.
Vậy nên, nồng độ côn của rượu này tạm thời không ảnh hưởng quá lớn đến cô.
Dương Tầm Chiêu dừng chân lại, nhìn qua màn hình, đôi mắt trợn lên, kinh hãi.
Anh vẫn biết cô không phải người dễ bị bắt nạt như vậy, anh cũng biết thân thủ của cô không tệ, nhưng giờ phút này vẫn bị cô làm cho kinh sợ.
Xem ra, trước kia ở trước mặt anh, cô vẫn luôn dè dặt.
Không, không chỉ là dè dặt, mà là vẫn luôn giấu diếm rất sâu.
Trong lúc nhất thời, mấy người đàn ông trong phòng khác đều kinh sợ.
"Thân thủ không tệ, vô cùng quyết đoán." Đường Lăng nhướng mày, nụ cười trên khóe môi chậm rãi lan tràn, giọng nói đặc biệt vui mừng.
"Vậy tổng giám đốc Lý chắc chắn đã nghe nói vê bệnh của tôi đúng không?” Trong phòng 008, Hàn Nhã Thanh mỉm cười lân nữa, chỉ là lần này trong nụ cười đó dường như có chút gì đó khác lạ.
Lông mày tổng giám đốc Lý nhíu lại, có chút không hiểu ý nghĩa trong lời nói này của cô, ông ta đương nhiên biết cô bị bệnh, không phải chỉ là ngốc sao? Ông ta dám có ý đồ với cô cũng là vì biết cô ngốc.
Chỉ là lúc này người phụ nữ này tự nói ra chuyện của mình, khiến ông ta cảm giác có chút kỳ lạ, trong lúc nhất thời tổng giám đốc Lý không biết nói gì.
"Bệnh này của tôi, thường ngày người khác không chọc tôi thì không có vấn đề gì, nhưng nếu có người nào đó chọc tôi, hậu quả sẽ rất khó khống chế, những bức hình này đều là bọn họ chọc vào tôi, nên tôi đánh!” Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại trong tay đi vòng vòng, nụ cười trên mặt đã biến mất, trong đôi mắt mơ hồi có thêm vài phần lạnh lẽo.
Giờ phút này, cuối cùng mọi người cũng biết cái gọi là hiện trường chụp ảnh là cái gì.
Nhớ đến sắc mặt vừa rồi của tổng giám đốc Lý, chắc hẳn những bức hình này có chút kinh khủng.
Cô đánh? Có thể sao? Giờ phút này tất cả mọi người có chút hoài nghi.
"A2? Nói đùa cái gì vậy? Cô đánh? Chỉ có mình cô, một người phụ nữ yếu đuối có thể đánh được những người này? Đây đều là những người đàn ông cao lớn thô kệch?” Rõ ràng là tống giám đốc Lý cũng không tin, thật ra tình huống này cho dù là ai cũng sẽ không tin.
"Thật sự là tôi đánh, tổng giám đốc Lý không tin? Tôi lại cho tổng giám đốc Lý xem thêm vài thứ.” Hàn Nhã Thanh liếc nhẹ tổng giám đốc Lý một cái, sắc mặt lạnh nhạt.
Thật ra từ đầu đến cuối, cô không hề lộ ra vẻ căng thẳng và bối rối chút nào, chẳng qua là Tổng giám đốc Lý quá đắc ý nên không quan tâm đến những thứ này.
Mà cậu năm Tào cũng là vì trước đó có thành kiến với Hàn Nhã Thanh nên chủ quan lựa chọn không để ý đến.
"Thứ gì?" Đôi mắt Tống giám đốc Lý híp lại, giờ phút này ông ta mới nhận ra có gì đó không ổn, nhưng vẫn có chút tò mò, đương nhiên, ông ta cùng cảm thấy Hàn Nhã Thanh là một người phụ nữ, cho dù không ngốc cũng không thể làm chuyện gì lớn.
"Còn có cái gì để xem? Còn có cái gì? Bảo bối của chị dâu hình như có rất nhiều, tại sao tôi không cảm thấy chị dâu ngốc như lời anh năm nói, sao tôi lại cảm thấy chị dâu xuất sắc như vậy!” Tiểu Thất vô cùng đơn thuần phát biểu suy nghĩ của mình.
Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, không được xếp vào hàng sáu cậu chủ của thành phố A, nhưng tiếu Thất tuyệt đối là người được mọi người sủng ái nhất, vậy nên mọi người gọi anh ta là Tiểu Thất.
Cậu năm Tào đảo mắt, nhìn Tiểu Thất một cái, khóe môi khẽ mím lại, không phản đối, vì lúc này tâm trạng của anh ta đã có sự thay đổi, anh ta cũng cảm thấy dường như Hàn Nhã Thanh cũng không hề ngốc nghếch như anh ta nghĩ.
Lần này Hàn Nhã Thanh không nói gì, nhưng từ từ lấy mấy thứ đồ mang theo người trong túi ra, bày từng cái trước mặt Tổng giám đốc Lý.
"Đó là thứ gì?" Tiểu Thất nhịn không được kêu lên: "Giống như là giấy chứng nhận."
Mọi người đêu nhìn qua màn hình theo dõi thấy đó là mấy một chút chứng nhận, nhưng nhìn không quá rõ ràng.
"Đây, đây là cái gì?" Trong phòng 008, Tổng giám đốc Lý kinh sợ, dĩ nhiên ông ta không phải xem không hiểu những đồ vật trước mặt, mà là vì quá kinh ngạc đến mức không tin, không tin đây đều là của người phụ nữ này.
"Đây là giấy chứng nhận judo của tôi, đây là quyền anh, đây là...” Hàn Nhã Thanh vô cùng kiên nhãn giới thiệu từng cái cho ông ta.
"Đây đều là của cô?" Tổng giám đốc Lý âm thâm thở một hơi, nhịn không được ngắt lời cô.
"Ừm, đều là của tôi." Hàn Nhã Thanh vừa nói chuyện, vừa mở giấy chứng nhận ra, để Tổng giám đốc Lý thấy rõ tên của cô ở phía trên, thấy sắc mặt Tổng giám đốc Lý không ngừng thay đổi, trong lòng Hàn Nhã Thanh cười thầm, lại từ từ bố xung thêm một câu: "Ông nội tôi sợ tôi bị người khác bắt nạt, nên để tôi học.”
Sở dĩ Hàn Nhã Thanh bổ sung câu cuối này, chính là để việc này càng có thêm sức thuyết phục.
Thật ra Hàn Nhã Thanh không muốn làm lớn chuyện, vì cô biết Dương Tâầm Chiêu đang điều tra chuyện của cô, cô không muốn bị bại lộ.
Vậy nên, lúc này cô muốn đe dọa trước, nếu Tổng giám đốc Lý này biết điều, cô cũng không muốn ông ta khó xử, dù sao ông ta cũng chỉ là bị lợi dụng, chỉ có điều hơi to gan một chút.
Đương nhiên, nếu Tổng giám đốc Lý vẫn không thu tay lại, vậy cũng đừng trách cô không khách khí.
Trong một căn phòng khác, Dương Tầm Chiêu nhìn cô bày những thứ này ra, khóe miệng hung hăng giật giật, cô lại còn mang theo những đồ vật này bên người sao?
"Đây đều là giả, đúng không? Nhưng cô ấy còn biết dùng những thứ này để dọa người ta, coi như cũng không quá ngốc!” Giờ phút này, giọng điệu của cậu năm Tào có một chút thay đổi, nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta là nghĩ những giấy chứng nhận kia của Hàn Nhã Thanh đều là giả, anh ta không tin cô sẽ lợi hại như vậy.
Dương Tâm Chiêu lạnh lùng liếc anh ta một cái, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu, cậu năm Tào khẽ mím môi, không dám nói thêm gì nữa.
Tổng giám đốc Lý ngẩn người, đôi mắt nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh có vài phần do dự, rõ ràng là đang suy nghĩ tính chân thực trong lời nói của cô.
"Thế nào? Muốn làm tôi sợ, cô cho rằng tôi sợ sao?” Tổng giám đốc Lý lấy lại tinh thần, cho rằng Hàn Nhã Thanh chắc chắn lừa gạt ông ta, thân thể hơi mập mạp của ông ta tới gân cô, tay cũng nhanh vươn tới, muốn ôm Hàn Nhã Thanh vào trong ngực.
Con vịt đã vào đến miệng há có thể bay đi như thế?
Trong một căn phòng khác, đôi mắt Dương Tầm Chiêu nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng cất bước, rõ ràng là muốn đi qua.
Hành động này của Dương Tầm Chiêu trong lúc này chỉ là một loại phản ứng theo bản năng.
Chỉ có điều, một giây sau, bức tranh đã thay đổi đột ngột.
Chỉ thấy trên màn hình, Hàn Nhã Thanh đột nhiên cầm chai rượu vang trong tay, tiện tay vung lên, chai rượu nện xuống ghế vỡ vụn, rượu vang đỏ văng tứ tung trên sàn.
Cô cầm trong tay nửa chai rượu đỏ còn lại nhanh chóng áp vào cổ Tổng giám đốc Lý.
Tốc độ kia nhanh đến kinh người, nhanh đến mức khiến cho người ta không nhìn thấy rõ cô đã hành động thế nào, chai rượu vỡ kia đã áp vào cố Tổng giám đốc Lý.
Lúc đầu Tổng giám đốc Lý và cô cách xa nhau không quá hai mét, vốn tay Tổng giám đốc Lý chỉ cần duỗi ra là có thể dụng vào người cô, nhưng giờ phút này, tay Tổng giám đốc Lý vẫn còn cách cô một mét rưỡi, nói cách khác, tay Tống giám đốc Lý khẽ động thì chai rượu trong tay cô đã áp vào cổ Tổng giám đốc Lý.
Cô làm xong một loạt động tác này, tay Tống giám đốc Lý di chuyển chưa đến nửa mét.
Hôm nay khi Hàn Nhã Thanh tới, cô đã nghỉ ngờ sẽ có chuyện xảy ra, mà trường hợp thế này, chắc chắn không thể tách rời khỏi việc uống rượu, cân nhắc đến tình huống đặc biệt của mình, cô đã sớm uống thuốc giải rượu.
Vậy nên, nồng độ côn của rượu này tạm thời không ảnh hưởng quá lớn đến cô.
Dương Tầm Chiêu dừng chân lại, nhìn qua màn hình, đôi mắt trợn lên, kinh hãi.
Anh vẫn biết cô không phải người dễ bị bắt nạt như vậy, anh cũng biết thân thủ của cô không tệ, nhưng giờ phút này vẫn bị cô làm cho kinh sợ.
Xem ra, trước kia ở trước mặt anh, cô vẫn luôn dè dặt.
Không, không chỉ là dè dặt, mà là vẫn luôn giấu diếm rất sâu.
Trong lúc nhất thời, mấy người đàn ông trong phòng khác đều kinh sợ.
"Thân thủ không tệ, vô cùng quyết đoán." Đường Lăng nhướng mày, nụ cười trên khóe môi chậm rãi lan tràn, giọng nói đặc biệt vui mừng.
Bình luận facebook