Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 332: KẾT QUẢ GIÁM ĐỊNH DNA (5)
Hiện Hàn Nhã Thanh là vợ anh, vậy mà Đường Lăng...
Tiểu Hổ vốn tưởng đại ca nhà mình thích cô gái trong điện thoại, nhưng khi đại ca gọi chú Ba, Tiểu Hổ chắc chắn đại ca đã gọi cho cậu ba Dương.
Tiểu Hổ nghĩ đại ca gọi điện cho cậu ba Dương, chắc là muốn bàn bạc với cậu ba Dương biện pháp đối phó nhà họ Cố.
Nhưng càng nghe Tiểu Hổ càng cảm thấy không thích hợp.
Đại ca nhà cậu ta vừa nói gì, đại ca nói nhớ, nhớ Thanh Thanh rồi, muốn đi gặp Thanh Thanh.
Cậu ta biết cậu ba Dương đã kết hôn và bà xã của cậu ba Dương là Hàn Nhã Thanh.
Vậy Thanh Thanh trong miệng đại ca có phải Hàn Nhã Thanh đó hay không? Có phải chính là bà xã của cậu ba Dương hay không?
Bây giờ đại ca nhà cậu ta lại có thể gọi điện thoại cho cậu ba Dương, sau đó còn nói nhớ bà xã của cậu ba Dương nữa chứ.
Có phải đại ca nghĩ không thông không, không phải, dù đại ca nghĩ quấn muốn tự sát, cũng không trở thể gây sự với cậu ba Dương như thế. Cậu ta đã từng chứng kiến thủ đoạn của cậu ba Dương, tuyệt đối có thể khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong.
"Làm sao thế? Tôi nhớ Thanh Thanh thì là quá đáng sao." Nụ cười nơi khóe môi Đường Lăng càng sâu hơn: "Tôi còn muốn mang Thanh Thanh về nhà nữa đấy, cậu..."
Hai mắt Tiểu Hổ trợn tròn, nhớ bà xã người khác còn chưa đủ quá đáng mà còn muốn mang bà xã người ta về nhà ư?
Đại ca điên rồi sao?
Đường Lăng còn chưa nói xong, bên kia Dương Tầm Chiêu đã cúp điện thoại.
“Thằng nhóc này càng ngày càng có bản lĩnh rồi, còn dám cúp điện thoại của tôi, Lá gan càng lúc càng lớn." Đường Lăng ngẩn người nhìn điện thoại đã bị cúp, từ lúc nào mà tính cách Dương Tầm Chiêu trở nên nóng nảy như vậy.
Anh còn chưa nói hết mà Dương Tầm Chiêu đã cúp điện thoại của anh rồi.
Đây không phải Dương Tầm Chiêu mà anh quen.
Nên Dương Tầm Chiêu là vừa bị anh kích thích rồi, chà, thật không tệ.
Đây chính là kết quả anh muốn nhìn thấy.
Nhưng thằng nhóc xấu xa này lại không tin anh như vậy ư.
Bọn họ quen nhau đã nhiều năm như vậy, anh là người như thế nào đến giờ thằng nhóc đó vẫn không rõ sao?
Đường Lăng sẽ là loại cướp phụ nữ của anh em sao?
Mẹ kiếp, đúng là khi đã vướng vào tình yêu thì chỉ số thông minh của đàn ông đều là con số không, món nợ này, sau này anh sẽ từ từ tính sổ với Dương Tầm Chiêu.
Mới sao có thể so với cũ chứ, nhưng Dương Tầm Chiêu còn chưa nhìn rõ tình thế.
Anh vừa định giải thích với Dương Tầm Chiêu thì Dương Tầm Chiêu đã cúp điện thoại của anh, nên giờ anh cũng không có ý định gọi lại để giải thích nữa, cứ để Dương Tầm Chiêu tự mình hiểu lầm đi.
Khóe môi Tiểu Hổ khẽ giật giật, băng những lời mà đại ca vừa nói thì cậu ba Dương không xông lại giết người cũng không tệ rồi, cúp điện thoại thì sao chứ, không hề quá đáng.
Đại ca còn không biết xấu hổ mà trách cậu ba Dương sao?
Dưới tình huống này, cậu ba Dương không nổi giận với đại ca mới là lạ đấy, đó là bà xã của cậu ba Dương đấy.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Đường Lăng nhìn thấy ánh mắt Tiểu Hổ, không cần đoán cũng biết Tiểu Hổ đang nghĩ gì.
"Đại ca, vợ của bạn không thể bắt nạt, huống hồ anh và cậu ba Dương còn là anh em." Tiểu Hổ cảm thấy dù có nguy hiểm đến tính mạng thì cậu ta cũng phải nhắc nhở đại ca.
Vừa nãy đại ca làm thế với Cố Nam, chắc chắn nhà họ Cố sẽ không buông tha đại ca. Nếu lúc này đại ca còn chọc giận cậu ba Dương thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Đương nhiên, cậu ta cũng thấy cách làm này của đại ca cũng không được tử tế, dù đại ca có thích bã xã của cậu ba Dương thì cũng chỉ nên thích thầm mà thôi.
Mà đại ca lại khoa trương, phách lối như vậy, sẽ bị thiên lôi đánh đấy.
"Cút." Đường Lăng đuổi thẳng Tiểu Hổ ra khỏi văn phòng.
Ở nơi khác, sau khi cúp điện thoại của Đường Lăng, Dương Tầm Chiêu đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, bất chợt ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu mạnh mẽ hôn cô.
Bị anh hôn bất ngờ, Hàn Nhã Thanh cứng người, cô định đẩy anh ra ra, dù sao bây giờ cũng đang ở bên ngoài, nhưng cô chợt cảm giác được anh có chút gì đó không đúng.
Nụ hôn của anh quá mạnh, quá nhanh, hơn nữa còn có vẻ căng thẳng và lo lắng.
Đến tận khi Hàn Nhã Thanh sắp không thở nổi, mà hô hấp của anh cũng càng ngày càng gấp gáp, Dương Tầm Chiêu mới buông lỏng môi cô, nhưng sau đó anh lại hôn tới tấp lên mặt cô.
Vẫn có chút vội vã như cũ.
"Anh làm sao thế?” Hàn Nhã Thanh cảm nhận được sự khác thường của anh, cô hơi hoài nghi, vừa còn rất tốt, sao sau khi nhận điện thoại lại trở nên như thế này.
Dương Tầm Chiêu không trả lời cô, mà chỉ nắm chặt eo cô hơn, nụ hôn cũng gấp gáp hơn.
"Vừa nãy là ai gọi điện thế?" Trước nay, Hàn Nhã Thanh đều không hay hỏi chuyện của anh, nhưng lúc này anh thực quá bất thường, nên cô không kìm được hỏi một câu.
Rõ ràng, dáng vẻ anh lúc này là bị kích thích, nhưng ai lại có bản lĩnh mà kích thích anh chứ?
Cô biết, chắc chắn có liên quan đến cuộc điện thoại vừa nãy, là ai đã gọi điện cho anh, là ai đã kích thích anh thế?
Cô cảm thấy người bình thường chắc chắn không có bản lĩnh đó.
Dương Tầm Chiêu ngừng hôn cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, sau khi suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói: "Đường Lăng."
Khi nói ra lời này, vẻ mặt Dương Tầm Chiêu cũng không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng lại hơi căng thẳng, anh muốn từ trên mặt cô nhìn ra có chút manh mối.
Thật ra, anh vẫn luôn nghi ngờ Đường Lăng và cô quen biết nhau, hoặc Đường Bách Khiêm vốn là giả, hoặc Đường Lăng căn bản vốn cố ý dùng điều đó để mê hoặc anh, hoặc là, cô vốn là người của Đường Lăng, nên giữa cô và Đường Lăng ...
"Đường Lăng?" Hàn Nhã Thanh nhíu mày, vẻ mặt tỏ vẻ nghi hoặc.
Nghe anh nói là Đường Lăng gọi điện thoại, Hàn Nhã Thanh hơi bất ngờ, bằng quan hệ giữa anh và Đường Lăng thì xảy ra chuyện gì mới có thể kích thích anh đến như vậy?
"Em quen Đường Lăng sao?" Nhìn thấy phản ứng của cô, Dương Taafm Chiêu không kìm được hỏi.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt, nhìn anh, đôi mắt chớp chớp: “Anh ấy không phải anh của anh sao? Anh đã dẫn em đi gặp anh ấy hai lần."
Cô biết anh hỏi vậy là hơi kỳ quặc, còn có vẻ thăm dò, nhưng cô vẫn thản nhiên đáp.
"Trước đó em chưa từng gặp sao?" Dương Tầm Chiêu nhìn cô, trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng.
Dương Tầm Chiêu hiểu rõ Đường Lăng, Đường Lăng tuyệt đối sẽ không bao giờ đã biết Hàn Nhã Thanh là vợ anh mà còn có ý đồ xấu với cô.
Nhưng mà, nếu trước kia họ đã quen biết nhau rồi thì sao, nếu trước kia Đường Lăng thích Hàn Nhã Thanh thì sao? Giờ anh đã biết, chuyện tình cảm không phải cứ nói chấm dứt là có thể chấm dứt.
Thậm chí vừa nãy anh còn nghĩ, nếu Đường Lăng thật tranh giành cô với anh, chắc chắn anh sẽ không buông tay. Dù người đó có là Đường Lăng, anh chắc chắn sẽ không buông bỏ cô.
"Trước đó chưa từng gặp, chỉ gặp hai lần khi anh đưa em đi gặp mà thôi." Hàn Nhã Thanh nghĩ đến lần đầu tiên Dương Tầm Chiêu đưa cô đi gặp Đường Lăng, nên giờ cô đã rõ anh đang suy nghĩ gì. Lần trước, rõ ràng Dương Tầm Chiêu tính kế cô và Đường Lăng, nên cô cảm thấy có một số việc cũng không cân thiết phải giải thích rõ ràng với anh như vậy.
Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn giải thích, hơn nữa còn bôi thêm một câu: “Chỉ thế thôi."
Tiểu Hổ vốn tưởng đại ca nhà mình thích cô gái trong điện thoại, nhưng khi đại ca gọi chú Ba, Tiểu Hổ chắc chắn đại ca đã gọi cho cậu ba Dương.
Tiểu Hổ nghĩ đại ca gọi điện cho cậu ba Dương, chắc là muốn bàn bạc với cậu ba Dương biện pháp đối phó nhà họ Cố.
Nhưng càng nghe Tiểu Hổ càng cảm thấy không thích hợp.
Đại ca nhà cậu ta vừa nói gì, đại ca nói nhớ, nhớ Thanh Thanh rồi, muốn đi gặp Thanh Thanh.
Cậu ta biết cậu ba Dương đã kết hôn và bà xã của cậu ba Dương là Hàn Nhã Thanh.
Vậy Thanh Thanh trong miệng đại ca có phải Hàn Nhã Thanh đó hay không? Có phải chính là bà xã của cậu ba Dương hay không?
Bây giờ đại ca nhà cậu ta lại có thể gọi điện thoại cho cậu ba Dương, sau đó còn nói nhớ bà xã của cậu ba Dương nữa chứ.
Có phải đại ca nghĩ không thông không, không phải, dù đại ca nghĩ quấn muốn tự sát, cũng không trở thể gây sự với cậu ba Dương như thế. Cậu ta đã từng chứng kiến thủ đoạn của cậu ba Dương, tuyệt đối có thể khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong.
"Làm sao thế? Tôi nhớ Thanh Thanh thì là quá đáng sao." Nụ cười nơi khóe môi Đường Lăng càng sâu hơn: "Tôi còn muốn mang Thanh Thanh về nhà nữa đấy, cậu..."
Hai mắt Tiểu Hổ trợn tròn, nhớ bà xã người khác còn chưa đủ quá đáng mà còn muốn mang bà xã người ta về nhà ư?
Đại ca điên rồi sao?
Đường Lăng còn chưa nói xong, bên kia Dương Tầm Chiêu đã cúp điện thoại.
“Thằng nhóc này càng ngày càng có bản lĩnh rồi, còn dám cúp điện thoại của tôi, Lá gan càng lúc càng lớn." Đường Lăng ngẩn người nhìn điện thoại đã bị cúp, từ lúc nào mà tính cách Dương Tầm Chiêu trở nên nóng nảy như vậy.
Anh còn chưa nói hết mà Dương Tầm Chiêu đã cúp điện thoại của anh rồi.
Đây không phải Dương Tầm Chiêu mà anh quen.
Nên Dương Tầm Chiêu là vừa bị anh kích thích rồi, chà, thật không tệ.
Đây chính là kết quả anh muốn nhìn thấy.
Nhưng thằng nhóc xấu xa này lại không tin anh như vậy ư.
Bọn họ quen nhau đã nhiều năm như vậy, anh là người như thế nào đến giờ thằng nhóc đó vẫn không rõ sao?
Đường Lăng sẽ là loại cướp phụ nữ của anh em sao?
Mẹ kiếp, đúng là khi đã vướng vào tình yêu thì chỉ số thông minh của đàn ông đều là con số không, món nợ này, sau này anh sẽ từ từ tính sổ với Dương Tầm Chiêu.
Mới sao có thể so với cũ chứ, nhưng Dương Tầm Chiêu còn chưa nhìn rõ tình thế.
Anh vừa định giải thích với Dương Tầm Chiêu thì Dương Tầm Chiêu đã cúp điện thoại của anh, nên giờ anh cũng không có ý định gọi lại để giải thích nữa, cứ để Dương Tầm Chiêu tự mình hiểu lầm đi.
Khóe môi Tiểu Hổ khẽ giật giật, băng những lời mà đại ca vừa nói thì cậu ba Dương không xông lại giết người cũng không tệ rồi, cúp điện thoại thì sao chứ, không hề quá đáng.
Đại ca còn không biết xấu hổ mà trách cậu ba Dương sao?
Dưới tình huống này, cậu ba Dương không nổi giận với đại ca mới là lạ đấy, đó là bà xã của cậu ba Dương đấy.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Đường Lăng nhìn thấy ánh mắt Tiểu Hổ, không cần đoán cũng biết Tiểu Hổ đang nghĩ gì.
"Đại ca, vợ của bạn không thể bắt nạt, huống hồ anh và cậu ba Dương còn là anh em." Tiểu Hổ cảm thấy dù có nguy hiểm đến tính mạng thì cậu ta cũng phải nhắc nhở đại ca.
Vừa nãy đại ca làm thế với Cố Nam, chắc chắn nhà họ Cố sẽ không buông tha đại ca. Nếu lúc này đại ca còn chọc giận cậu ba Dương thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Đương nhiên, cậu ta cũng thấy cách làm này của đại ca cũng không được tử tế, dù đại ca có thích bã xã của cậu ba Dương thì cũng chỉ nên thích thầm mà thôi.
Mà đại ca lại khoa trương, phách lối như vậy, sẽ bị thiên lôi đánh đấy.
"Cút." Đường Lăng đuổi thẳng Tiểu Hổ ra khỏi văn phòng.
Ở nơi khác, sau khi cúp điện thoại của Đường Lăng, Dương Tầm Chiêu đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, bất chợt ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu mạnh mẽ hôn cô.
Bị anh hôn bất ngờ, Hàn Nhã Thanh cứng người, cô định đẩy anh ra ra, dù sao bây giờ cũng đang ở bên ngoài, nhưng cô chợt cảm giác được anh có chút gì đó không đúng.
Nụ hôn của anh quá mạnh, quá nhanh, hơn nữa còn có vẻ căng thẳng và lo lắng.
Đến tận khi Hàn Nhã Thanh sắp không thở nổi, mà hô hấp của anh cũng càng ngày càng gấp gáp, Dương Tầm Chiêu mới buông lỏng môi cô, nhưng sau đó anh lại hôn tới tấp lên mặt cô.
Vẫn có chút vội vã như cũ.
"Anh làm sao thế?” Hàn Nhã Thanh cảm nhận được sự khác thường của anh, cô hơi hoài nghi, vừa còn rất tốt, sao sau khi nhận điện thoại lại trở nên như thế này.
Dương Tầm Chiêu không trả lời cô, mà chỉ nắm chặt eo cô hơn, nụ hôn cũng gấp gáp hơn.
"Vừa nãy là ai gọi điện thế?" Trước nay, Hàn Nhã Thanh đều không hay hỏi chuyện của anh, nhưng lúc này anh thực quá bất thường, nên cô không kìm được hỏi một câu.
Rõ ràng, dáng vẻ anh lúc này là bị kích thích, nhưng ai lại có bản lĩnh mà kích thích anh chứ?
Cô biết, chắc chắn có liên quan đến cuộc điện thoại vừa nãy, là ai đã gọi điện cho anh, là ai đã kích thích anh thế?
Cô cảm thấy người bình thường chắc chắn không có bản lĩnh đó.
Dương Tầm Chiêu ngừng hôn cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, sau khi suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói: "Đường Lăng."
Khi nói ra lời này, vẻ mặt Dương Tầm Chiêu cũng không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng lại hơi căng thẳng, anh muốn từ trên mặt cô nhìn ra có chút manh mối.
Thật ra, anh vẫn luôn nghi ngờ Đường Lăng và cô quen biết nhau, hoặc Đường Bách Khiêm vốn là giả, hoặc Đường Lăng căn bản vốn cố ý dùng điều đó để mê hoặc anh, hoặc là, cô vốn là người của Đường Lăng, nên giữa cô và Đường Lăng ...
"Đường Lăng?" Hàn Nhã Thanh nhíu mày, vẻ mặt tỏ vẻ nghi hoặc.
Nghe anh nói là Đường Lăng gọi điện thoại, Hàn Nhã Thanh hơi bất ngờ, bằng quan hệ giữa anh và Đường Lăng thì xảy ra chuyện gì mới có thể kích thích anh đến như vậy?
"Em quen Đường Lăng sao?" Nhìn thấy phản ứng của cô, Dương Taafm Chiêu không kìm được hỏi.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt, nhìn anh, đôi mắt chớp chớp: “Anh ấy không phải anh của anh sao? Anh đã dẫn em đi gặp anh ấy hai lần."
Cô biết anh hỏi vậy là hơi kỳ quặc, còn có vẻ thăm dò, nhưng cô vẫn thản nhiên đáp.
"Trước đó em chưa từng gặp sao?" Dương Tầm Chiêu nhìn cô, trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng.
Dương Tầm Chiêu hiểu rõ Đường Lăng, Đường Lăng tuyệt đối sẽ không bao giờ đã biết Hàn Nhã Thanh là vợ anh mà còn có ý đồ xấu với cô.
Nhưng mà, nếu trước kia họ đã quen biết nhau rồi thì sao, nếu trước kia Đường Lăng thích Hàn Nhã Thanh thì sao? Giờ anh đã biết, chuyện tình cảm không phải cứ nói chấm dứt là có thể chấm dứt.
Thậm chí vừa nãy anh còn nghĩ, nếu Đường Lăng thật tranh giành cô với anh, chắc chắn anh sẽ không buông tay. Dù người đó có là Đường Lăng, anh chắc chắn sẽ không buông bỏ cô.
"Trước đó chưa từng gặp, chỉ gặp hai lần khi anh đưa em đi gặp mà thôi." Hàn Nhã Thanh nghĩ đến lần đầu tiên Dương Tầm Chiêu đưa cô đi gặp Đường Lăng, nên giờ cô đã rõ anh đang suy nghĩ gì. Lần trước, rõ ràng Dương Tầm Chiêu tính kế cô và Đường Lăng, nên cô cảm thấy có một số việc cũng không cân thiết phải giải thích rõ ràng với anh như vậy.
Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn giải thích, hơn nữa còn bôi thêm một câu: “Chỉ thế thôi."
Bình luận facebook