Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 353: TẨY ĐI LỚP NGUY TRANG CỦA CÔ (5)
Nhưng Dương Tầm Chiêu biết cô rất tin tưởng Đường Bách Khiêm, dù sao quan hệ của cô và Đường Bách Khiêm thật sự không bình thường.
Anh cho người điều tra thông tin, khi cô không về nhà họ Hàn thì quen biết với Đường Bách Khiêm, sau đó cô trở lại nhà họ Hàn, Đường Bách Khiêm vẫn luôn giúp cô, dạy cô rất nhiều thứ.
Mấy năm ở nước M, Đường Bách Khiêm càng quan tâm chăm sóc cho cô.
Anh biết cô là người trọng tình nghĩa, cho nên ở trong lòng cô thì Đường Bách Khiêm thật sự rất quan trọng.
Tuy rằng anh điều tra được rất nhiều chuyện của cô và Đường Bách Khiêm, nhưng anh cũng biết rõ năng lực của Đường Bách Khiêm, cho nên những gì anh điều tra được không phải là tất cả.
Vì vậy anh biết có rất nhiêu chuyện của cô và Bách Khiêm mà anh không biết.
Hơn nữa đến bây giờ anh cũng không xác định được rốt cuộc tình cảm cô đối với Đường Bách Khiêm là gì?
Cô sẽ thích Đường Bách Khiêm sao? Tuy rằng điều kiện của Đường Bách Khiêm không tốt bằng anh, dáng người không được như anh, vẻ ngoài không đẹp trai bằng anh, nhưng Đường Bách Khiêm cũng không quá thua kém.
Nhiều năm như vậy, cô có thích Đường Bách Khiêm không?
Nhưng Dương Tầm Chiêu cũng không hỏi vấn đề này ra miệng, bởi vì anh sợ sẽ nghe được đáp án làm cho anh tức hộc máu, dù sao anh và cô mới ở chung hai tháng.
Nhưng Đường Bách Khiêm và cô ở bên nhau đã mười mấy năm.
Cho nên Dương Tầm Chiêu biết trong tình huống không có bằng chứng, nếu anh nói Đường Bách Khiêm trộm lấy đi điện thoại của cô thì cô chắc chắn sẽ không tin.
Được rồi, anh không muốn bởi vì những việc nhỏ đó làm cho mối quan hệ của bọn họ trở nên không vui, hiện tại anh muốn nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô.
Mà lúc này, xe đã đến biệt thự, Thạch dừng xe ở ngoài cửa.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng ôm lấy Hàn Nhã Thanh xuống xe.
Hàn Nhã Thanh lại bị anh 'túm' xuống xe, cô cảm thấy bất đắc đĩ, người này không biết dịu dàng một chút sao?
Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu lên đúng lúc lúc nhìn thấy bóng dáng Thạch ngồi ở phía trước, cô đột nhiên cảm giác có chút quen thuộc giống như đã gặp ở đâu đó, bởi vì Dương Tầm Chiêu vừa lên xe đã kéo tấm chắn cho nên Hàn Nhã Thanh không nhìn thấy người lái xe.
Hàn Nhã Thanh muốn nghiêng về phía trước thấy rõ hơn.
"Đi, về nhà." Nhưng là Dương Tầm Chiêu ôm lấy cô, mạnh mẽ xoay người cô lại đưa cô rời đi.
Lúc đến cửa lớn thì điện thoại của Dương Tầm Chiêu lại vang lên.
"Đại ca, em thấy Đường Bách Khiêm ở sân bay, hình như anh ta muốn rời khỏi thành phố A, Đường Bách Khiêm lại nghênh
ngang rời đi bằng máy bay, đúng là làm cho người khác bất ngờ, đại ca, anh có gì dặn dò không?" Cố Ngũ thấy Đường Bách Khiêm ở sân bay, coi như vô tình gặp được, Cố Ngũ cảm thấy cân phải nói với đại ca một tiếng.
"Để anh ta cút đi." Hiện tại Dương Tâm Chiêu không muốn nghe đến ba chữ Đường Bách Khiêm, lúc trước Hàn Nhã Thanh đã nói muốn tiễn Đường Bách Khiêm, cho nên lúc này nghe thấy Cố Ngũ nói Đường Bách Khiêm phải rời khỏi thì anh cũng không bất ngờ lắm.
Anh không nhịn được muốn Đường Bách Khiêm lập tức cút khỏi thành phố A, cút càng xa càng tốt, tốt nhất là mãi mãi không
cần xuất hiện ở trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Lúc này Dương Tầm Chiêu đặt điện thoại ở bên tai trái, Hàn Nhã Thanh đứng ở bên phải, cho nên cô không nghe thấy trong
điện thoại nói cái gì.
Hàn Nhã Thanh nghĩ thầm trong lòng, người có thể khiến Dương Tâm Chiêu nói câu 'Để anh ta cút đi' thì sợ là không phải là
người bình thường.
"Vâng, tôi biết rồi." Cố Ngũ nghe đại ca nhà mình nói thì khóe môi giật giật, đại ca đúng là căm thù Đường Bách Khiêm đến tận xương tuỷ.
Đường Bách Khiêm ở sân bay, Cố Ngũ cho rằng chỉ tình cờ thấy được, thật ra Đường Bách Khiêm cố ý để bọn họ nhìn thấy
mình, anh ta đã sắp xếp xong cho hai bé cưng, tất nhiên bọn họ sẽ không phát hiện chuyện của hai bé cưng.
Dương Tầm Chiêu cúp điện thoại mở cửa phòng, anh ôm lấy Hàn Nhã Thanh đi lên lầu vào phòng Hàn Nhã Thanh.
Nếu cô nói thuốc cởi bỏ lớp ngụy trang kia ở nhà thì chắc chắn ở trong phòng cô, lúc này anh tuyệt đối không cho cô có cơ hội né tránh.
"Thuốc ở đâu?" Hiện tại cậu ba Dương không hề che giấu mục đích của chính mình, thậm chí rất nóng vội.
"Nhà vệ sinh." Hàn Nhã Thanh hiểu ý của anh nên trừng anh một cái, cũng không nói gì.
Cậu ba Dương đẩy cô vào nhà vệ sinh, anh đứng bên cạnh cô thúc giục nói: "Nhanh lên.”
Lúc này anh thừa nhận mình sốt ruột, chờ mong, thậm chí có chút căng thẳng, anh nghĩ đến chuyện có thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô thì đột nhiên cảm giác trái tim mình đập lộn xộn.
Hàn Nhã Thanh im lặng thở dài một hơi, sau đó cô lấy một bình nhỏ trong tủ trang điểm, đổ ra một chút chất lỏng lau ở trên
mặt cô.
Hàn Nhã Thanh cầm bình nhỏ đó giống như đúc mấy chai lọ khác trên bàn trang điểm, người không biết thì không nghĩ đến sự khác biệt trong đó.
Cậu ba Dương híp mắt lại, người phụ nữ này thật biết giấu đồ.
Nhưng hiện tại anh không so đo với cô chuyện này.
Từ lúc Hàn Nhã Thanh đổ chất lỏng ra thì đôi mắt của cậu ba Dương nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Nhã Thanh, không hề chớp mắt, anh không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Anh chờ đợi kỳ tích xuất hiện!!
Một giây, hai giây, ba giây...
Một phút, hai phút, ba phút...
Cậu ba Dương mong đợi kỳ tích nhưng không xuất hiện.
Trên mặt Hàn Nhã Thanh không có gì thay đổi.
Hàn Nhã Thanh nhìn mình trong gương thì hơi sửng sốt, này, kỳ lạ, sao lại không tẩy được?
Bình thường cô vẫn luôn dùng thuốc này, hơn nữa thuốc này có thể tẩy lớp ngụy trang.
Nước thuốc không thể nào là giả, mùi hương cũng giống nhau.
Vậy thì cũng chỉ có một khả năng...
"Chồng ơi, không tẩy được." Hàn Nhã Thanh thở dài, không phải cô không muốn cho Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình, hiện tại không tẩy được nên cô cũng không có cách nào khác.
"Hàn, Nhã, Thanh." Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm làm cho người ta không hít thở nổi, anh gằn từng chữ gọi tên cô, mang theo nghiến răng nghiến lợi và lửa giận, dường như hận không thể xé rách cô ra.
Anh biết cô không thể dễ dàng đông ý như thế, thì ra cô muốn cho anh xem cảnh này sao?
Nhưng cô cho rằng anh dễ lừa gạt lắm sao?
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy ánh mắt anh hận không thể đốt cháy cô thì đáy lòng run rẩy, cơ thể bản năng lùi lại, nhưng cô vô tội ,thật sự vô tội.
"Chồng ơi, thật sự không tẩy được." Hàn Nhã Thanh vừa nói vừa lấy tay xoa mặt mình.
"Em nghĩ anh là đồ ngốc sao?" Lúc này giọng nói của Dương Tầm Chiêu còn mang theo sát khí, anh đột nhiên đến gần cô.
Cô vốn đứng trước tủ trang điểm nên không tránh được.
Anh từ từ đến gần rồi đè cô lên tủ trang điểm.
"Em lấy thuốc giả gạt anh sao? Hả?" Đôi mắt Dương Tâm Chiêu nhìn chằm chằm cô, có chút tàn nhẫn cũng có tức giận.
Anh cho người điều tra thông tin, khi cô không về nhà họ Hàn thì quen biết với Đường Bách Khiêm, sau đó cô trở lại nhà họ Hàn, Đường Bách Khiêm vẫn luôn giúp cô, dạy cô rất nhiều thứ.
Mấy năm ở nước M, Đường Bách Khiêm càng quan tâm chăm sóc cho cô.
Anh biết cô là người trọng tình nghĩa, cho nên ở trong lòng cô thì Đường Bách Khiêm thật sự rất quan trọng.
Tuy rằng anh điều tra được rất nhiều chuyện của cô và Đường Bách Khiêm, nhưng anh cũng biết rõ năng lực của Đường Bách Khiêm, cho nên những gì anh điều tra được không phải là tất cả.
Vì vậy anh biết có rất nhiêu chuyện của cô và Bách Khiêm mà anh không biết.
Hơn nữa đến bây giờ anh cũng không xác định được rốt cuộc tình cảm cô đối với Đường Bách Khiêm là gì?
Cô sẽ thích Đường Bách Khiêm sao? Tuy rằng điều kiện của Đường Bách Khiêm không tốt bằng anh, dáng người không được như anh, vẻ ngoài không đẹp trai bằng anh, nhưng Đường Bách Khiêm cũng không quá thua kém.
Nhiều năm như vậy, cô có thích Đường Bách Khiêm không?
Nhưng Dương Tầm Chiêu cũng không hỏi vấn đề này ra miệng, bởi vì anh sợ sẽ nghe được đáp án làm cho anh tức hộc máu, dù sao anh và cô mới ở chung hai tháng.
Nhưng Đường Bách Khiêm và cô ở bên nhau đã mười mấy năm.
Cho nên Dương Tầm Chiêu biết trong tình huống không có bằng chứng, nếu anh nói Đường Bách Khiêm trộm lấy đi điện thoại của cô thì cô chắc chắn sẽ không tin.
Được rồi, anh không muốn bởi vì những việc nhỏ đó làm cho mối quan hệ của bọn họ trở nên không vui, hiện tại anh muốn nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô.
Mà lúc này, xe đã đến biệt thự, Thạch dừng xe ở ngoài cửa.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng ôm lấy Hàn Nhã Thanh xuống xe.
Hàn Nhã Thanh lại bị anh 'túm' xuống xe, cô cảm thấy bất đắc đĩ, người này không biết dịu dàng một chút sao?
Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu lên đúng lúc lúc nhìn thấy bóng dáng Thạch ngồi ở phía trước, cô đột nhiên cảm giác có chút quen thuộc giống như đã gặp ở đâu đó, bởi vì Dương Tầm Chiêu vừa lên xe đã kéo tấm chắn cho nên Hàn Nhã Thanh không nhìn thấy người lái xe.
Hàn Nhã Thanh muốn nghiêng về phía trước thấy rõ hơn.
"Đi, về nhà." Nhưng là Dương Tầm Chiêu ôm lấy cô, mạnh mẽ xoay người cô lại đưa cô rời đi.
Lúc đến cửa lớn thì điện thoại của Dương Tầm Chiêu lại vang lên.
"Đại ca, em thấy Đường Bách Khiêm ở sân bay, hình như anh ta muốn rời khỏi thành phố A, Đường Bách Khiêm lại nghênh
ngang rời đi bằng máy bay, đúng là làm cho người khác bất ngờ, đại ca, anh có gì dặn dò không?" Cố Ngũ thấy Đường Bách Khiêm ở sân bay, coi như vô tình gặp được, Cố Ngũ cảm thấy cân phải nói với đại ca một tiếng.
"Để anh ta cút đi." Hiện tại Dương Tâm Chiêu không muốn nghe đến ba chữ Đường Bách Khiêm, lúc trước Hàn Nhã Thanh đã nói muốn tiễn Đường Bách Khiêm, cho nên lúc này nghe thấy Cố Ngũ nói Đường Bách Khiêm phải rời khỏi thì anh cũng không bất ngờ lắm.
Anh không nhịn được muốn Đường Bách Khiêm lập tức cút khỏi thành phố A, cút càng xa càng tốt, tốt nhất là mãi mãi không
cần xuất hiện ở trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Lúc này Dương Tầm Chiêu đặt điện thoại ở bên tai trái, Hàn Nhã Thanh đứng ở bên phải, cho nên cô không nghe thấy trong
điện thoại nói cái gì.
Hàn Nhã Thanh nghĩ thầm trong lòng, người có thể khiến Dương Tâm Chiêu nói câu 'Để anh ta cút đi' thì sợ là không phải là
người bình thường.
"Vâng, tôi biết rồi." Cố Ngũ nghe đại ca nhà mình nói thì khóe môi giật giật, đại ca đúng là căm thù Đường Bách Khiêm đến tận xương tuỷ.
Đường Bách Khiêm ở sân bay, Cố Ngũ cho rằng chỉ tình cờ thấy được, thật ra Đường Bách Khiêm cố ý để bọn họ nhìn thấy
mình, anh ta đã sắp xếp xong cho hai bé cưng, tất nhiên bọn họ sẽ không phát hiện chuyện của hai bé cưng.
Dương Tầm Chiêu cúp điện thoại mở cửa phòng, anh ôm lấy Hàn Nhã Thanh đi lên lầu vào phòng Hàn Nhã Thanh.
Nếu cô nói thuốc cởi bỏ lớp ngụy trang kia ở nhà thì chắc chắn ở trong phòng cô, lúc này anh tuyệt đối không cho cô có cơ hội né tránh.
"Thuốc ở đâu?" Hiện tại cậu ba Dương không hề che giấu mục đích của chính mình, thậm chí rất nóng vội.
"Nhà vệ sinh." Hàn Nhã Thanh hiểu ý của anh nên trừng anh một cái, cũng không nói gì.
Cậu ba Dương đẩy cô vào nhà vệ sinh, anh đứng bên cạnh cô thúc giục nói: "Nhanh lên.”
Lúc này anh thừa nhận mình sốt ruột, chờ mong, thậm chí có chút căng thẳng, anh nghĩ đến chuyện có thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô thì đột nhiên cảm giác trái tim mình đập lộn xộn.
Hàn Nhã Thanh im lặng thở dài một hơi, sau đó cô lấy một bình nhỏ trong tủ trang điểm, đổ ra một chút chất lỏng lau ở trên
mặt cô.
Hàn Nhã Thanh cầm bình nhỏ đó giống như đúc mấy chai lọ khác trên bàn trang điểm, người không biết thì không nghĩ đến sự khác biệt trong đó.
Cậu ba Dương híp mắt lại, người phụ nữ này thật biết giấu đồ.
Nhưng hiện tại anh không so đo với cô chuyện này.
Từ lúc Hàn Nhã Thanh đổ chất lỏng ra thì đôi mắt của cậu ba Dương nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Nhã Thanh, không hề chớp mắt, anh không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Anh chờ đợi kỳ tích xuất hiện!!
Một giây, hai giây, ba giây...
Một phút, hai phút, ba phút...
Cậu ba Dương mong đợi kỳ tích nhưng không xuất hiện.
Trên mặt Hàn Nhã Thanh không có gì thay đổi.
Hàn Nhã Thanh nhìn mình trong gương thì hơi sửng sốt, này, kỳ lạ, sao lại không tẩy được?
Bình thường cô vẫn luôn dùng thuốc này, hơn nữa thuốc này có thể tẩy lớp ngụy trang.
Nước thuốc không thể nào là giả, mùi hương cũng giống nhau.
Vậy thì cũng chỉ có một khả năng...
"Chồng ơi, không tẩy được." Hàn Nhã Thanh thở dài, không phải cô không muốn cho Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình, hiện tại không tẩy được nên cô cũng không có cách nào khác.
"Hàn, Nhã, Thanh." Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm làm cho người ta không hít thở nổi, anh gằn từng chữ gọi tên cô, mang theo nghiến răng nghiến lợi và lửa giận, dường như hận không thể xé rách cô ra.
Anh biết cô không thể dễ dàng đông ý như thế, thì ra cô muốn cho anh xem cảnh này sao?
Nhưng cô cho rằng anh dễ lừa gạt lắm sao?
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy ánh mắt anh hận không thể đốt cháy cô thì đáy lòng run rẩy, cơ thể bản năng lùi lại, nhưng cô vô tội ,thật sự vô tội.
"Chồng ơi, thật sự không tẩy được." Hàn Nhã Thanh vừa nói vừa lấy tay xoa mặt mình.
"Em nghĩ anh là đồ ngốc sao?" Lúc này giọng nói của Dương Tầm Chiêu còn mang theo sát khí, anh đột nhiên đến gần cô.
Cô vốn đứng trước tủ trang điểm nên không tránh được.
Anh từ từ đến gần rồi đè cô lên tủ trang điểm.
"Em lấy thuốc giả gạt anh sao? Hả?" Đôi mắt Dương Tâm Chiêu nhìn chằm chằm cô, có chút tàn nhẫn cũng có tức giận.
Bình luận facebook