Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 366: Cô bộc lộ tài năng, làm mọi người kinh ngạc (7)
Ai mà không biết chèn ép, yên tâm, cô tuyệt đối sẽ dùng hết sức lực chèn ép cậu ta một cách vô cùng sâu sắc.
"Bà nói nó còn không biết đánh cờ lại dám đấu với Cố Chính Tân, có ngốc hay không vậy?" Ông cụ Dương nhân cơ hội đi tới bên cạnh bà cụ Dương, ông nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói thì khóe môi nhếch lên.
Nhưng lúc này trong giọng nói không còn chán ghét như trước kia.
"Đúng vậy, cũng không biết nó nghĩ như thế nào, có thể đầu óc bị úng nước rồi." Bà cụ Dương đầy khó hiểu, đương nhiên còn không quên nói móc Hàn Nhã Thanh mấy câu.
"Không phải bà nói nó làm sao?" Ông cụ Dương hơi giật mình, ông vẫn luôn cho rằng bà cụ Dương nói Hàn Nhã Thanh làm như vậy.
"Không phải, lúc đó tôi còn chưa kịp phản ứng thì nó đã đi tới, tôi cũng không có cơ hội ngăn cản, lát nữa đừng xảy ra chuyện xấu gì." Bà cụ Dương nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, hơi nhíu mày lại: "Nhưng cũng may người khác không biết quan hệ của nó và Tầm Chiêu, cho dù có mất mặt cũng không phải là nhà họ Dương."
Hai mắt ông cụ Dương lóe lên lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, thở dài một hơi: "Cố Chính Tân quá lợi hại, nó chắc chắn thua thê thảm, nhưng cũng may nó vốn ngốc nghếch, có thua thê thảm cũng không sao."
Ông cụ Dương nghĩ cho dù Hàn Nhã Thanh thua thê thảm cũng không khó xử như ông lúc nãy.
Cũng may Hàn Nhã Thanh đi qua, nếu không thì ông cũng không biết kết cục thế nào.
Lúc này mọi người đều nhìn Cố Chính Tân và Hàn Nhã Thanh.
Thật ra đa số vẫn đang chờ cười nhạo Hàn Nhã Thanh, muốn xem Hàn Nhã Thanh thua thê thảm thế nào?
Có người muốn xem Hàn Nhã Thanh đi được mấy bước sẽ thua, có người nghĩ Hàn Nhã Thanh không thể đánh được, nói
không chừng ngay từ đầu đã thua rồi.
Lúc này không có ai nghĩ Hàn Nhã Thanh sẽ thắng, ngay cả bà cụ Đường và Ông cụ Đường cũng cho rằng Hàn Nhã Thanh
không thắng được, dù sao Cố Chính Tân là quán quân thế giới, mà Hàn Nhã Thanh nói cô không biết gì.
Cố Chính Tân trừng mắt nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, người phụ nữ này không biết chơi lại còn muốn đấu với cậu ta sao?
Cô có ý gì? Cô muốn tìm chết thì cậu ta giúp cô, đối phó với một người không biết chơi cờ, hơn nữa còn là một kẻ ngốc thì cậu ta nhắm mắt chơi loạn cũng có thể thắng.
Cho nên ngay từ đầu Cố Chính Tân chơi rất hững hờ, thậm chí là lung tung.
Mọi người cũng thấy cậu ta chắc chắn sẽ thắng, tuy rằng bọn họ không để ý lắm, có vẻ đang chờ kết quả Cố Chính Tân chiến thắng.
Năm lượt trước, Cố Chính Tân không chút để ý, nghiêng người dựa qua một bên, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Nhưng sau năm lượt, vẻ mặt của Cố Chính Tân có sự thay đổi, cậu ta vẫn chưa giải quyết được Hàn Nhã Thanh trong vòng
năm bước làm cho cậu ta bất ngờ.
Nhưng cậu ta cũng không quá để ý, vẫn ung dung.
Mười lượt trôi qua, cậu ta từ từ ngồi thẳng người, vẻ mặt rõ ràng nghiêm túc, không hề giống như đang chơi.
Vẻ mặt của mọi người cũng bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Nhã Thanh đánh cờ với Cố Chính Tân lại chống đỡ được mười lượt vẫn chưa thua, ông cụ Dương đến lượt thứ tám đã ngỏm củ tỏi.
"Vừa rồi cô bé nói không biết chơi là nói xạo sao?" Ông cụ Đường không ngừng mở to mắt kinh ngạc còn mang theo sự hưng phấn khác thường.
"Cái gì gọi là nói xạo? Binh pháp có vân: 'Thật là giả mà giả là thật'. Là cô bé thông minh." Bà cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh vô cùng thuận mắt, không cho phép bất cứ ai nói xấu Hàn Nhã Thanh nửa câu, ông cụ Đường cũng không được.
Ý định bao che con cháu quá rõ ràng rồi.
"Đúng, đúng, là cô bé thông minh." Ông cụ Đường liên tục phụ họa.
"Ông nói cô bé có thắng không?" Xem ra bà cụ Đường rất căng thẳng, còn căng thẳng hơn Hàn Nhã Thanh.
"Chuyện này chưa biết được." Ông cụ Đường rất khách quan, dù sao Cố Chính Tân cũng là quán quân thế giới, đơn không ai có thể so sánh tài nghệ đánh cờ với cậu ta được.
"Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, phù hộ cho cô bé nhất định phải thắng." Bà cụ Đường đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ông cụ Đường suýt nữa cười ra tiếng, nếu Quan Thế Âm Bồ Tát xử lý cả chuyện này thì sẽ bận đến chết.
Nhưng bình thường ông chỉ thấy bà muốn tìm con gái nên cầu xin Quan Thế Âm Bồ Tát, chưa thấy bà cầu xin chuyện khác, hôm nay bà lại cầu xin Quan Thế Âm Bồ Tát vì một trận đánh cờ.
Xem ra bà thật sự thích cô bé này.
Ông cụ Đường nghĩ đến con gái thì tâm trạng lại nặng nề, nếu con gái của ông còn sống thì có lẽ cũng sớm kết hôn sinh con
đúng không? Nếu trong tình huống bình thường thì con của nó cũng tầm tuổi của cô bé Hàn Nhã Thanh này nhỉ?
Nhưng hơn bốn mươi mấy năm không chút tin tức, chỉ sợ...
Ông cụ Đường không nhịn được nhìn về phía bà cụ Đường, ông thấy bà cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh với vẻ mặt căng thẳng
và lo lắng, hiển nhiên cũng không nghĩ đến chuyện khác.
Ông cụ Đường hơi ngẩn ra một chút, sau đó nhàn nhạt cười, nếu con gái thật sự không còn nữa, nhưng bọn họ vẫn còn sống,
ông luôn hy vọng vợ mình có thể bước ra khỏi bóng ma tâm lý đó.
Ông ta cảm thấy cô bé Hàn Nhã Thanh này dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của vợ mình.
Cuộc thi đấu còn đang tiếp tục.
Cố Chính Tân vốn không để ý, Hàn Nhã Thanh không thua, mặc dù mọi người bất ngờ cũng có thể chấp nhận được.
Lúc này Cố Chính Tân đã nghiêm túc, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn chưa thua...
Ánh mắt mọi người nhìn Hàn Nhã Thanh lập tức thay đổi, từ không thể tưởng tượng được đến khó tin.
Hàn Nhã Thanh luôn nhìn bàn cờ rất nghiêm túc, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng như mây gió, từ đầu đến
cuối vẫn luôn thoải mái như vậy.
Mọi người từ từ phát hiện Cố Chính Tân có vẻ tốn không ít công sức, Cố Chính Tân có chút nóng nảy, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn nhẹ nhàng thoải mái, không hề thay đổi.
Hàn Nhã Thanh lại từ từ đi một bước, sắc mặt Cố Chính Tân lập tức thay đổi...
"Sao có thể được? Sao có thể được?" Cố Chính Tân nhìn bàn cờ, vẻ mặt khó tin, cậu ta không thể tin được mình lại thua một
người phụ nữ không biết chơi cờ, hơn nữa cô còn là kẻ ngốc.
Sao có thể được?
Nhất định cậu ta đã tính sai ở đâu đó.
Lúc này sắc mặt của ông cụ Cố vô cùng khó coi, ông ta vốn làm cho Đường Ngôn Thuân mất mặt, kết quả ông cụ Dương ngăn
cản, ông ta vốn tức giận.
Hiện tại một con nhóc đáng chết như vậy lại đánh thắng Chính Tân sao? Ông cụ Cố nhìn Hàn Nhã Thanh với ánh mắt hận
không thể giết cô.
Gen nhà họ Cố không tốt lắm, đa số không quá thông minh, chỉ có Cố Chính Tân thông minh nhất lại còn được quán quân thế
giới, đây là chuyện vô cùng tự hào.
Hôm nay nhà họ Cố tổ chức tiệc là muốn khoe khoang truyện này, nhưng không nghĩ tới Hàn Nhã Thanh lại thắng Cố Chính
Tân, một con nhóc nhỏ hơn Cố Chính Tân, hơn nữa nghe nói cô còn ngốc nghếch.
"Bà nói nó còn không biết đánh cờ lại dám đấu với Cố Chính Tân, có ngốc hay không vậy?" Ông cụ Dương nhân cơ hội đi tới bên cạnh bà cụ Dương, ông nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói thì khóe môi nhếch lên.
Nhưng lúc này trong giọng nói không còn chán ghét như trước kia.
"Đúng vậy, cũng không biết nó nghĩ như thế nào, có thể đầu óc bị úng nước rồi." Bà cụ Dương đầy khó hiểu, đương nhiên còn không quên nói móc Hàn Nhã Thanh mấy câu.
"Không phải bà nói nó làm sao?" Ông cụ Dương hơi giật mình, ông vẫn luôn cho rằng bà cụ Dương nói Hàn Nhã Thanh làm như vậy.
"Không phải, lúc đó tôi còn chưa kịp phản ứng thì nó đã đi tới, tôi cũng không có cơ hội ngăn cản, lát nữa đừng xảy ra chuyện xấu gì." Bà cụ Dương nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, hơi nhíu mày lại: "Nhưng cũng may người khác không biết quan hệ của nó và Tầm Chiêu, cho dù có mất mặt cũng không phải là nhà họ Dương."
Hai mắt ông cụ Dương lóe lên lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, thở dài một hơi: "Cố Chính Tân quá lợi hại, nó chắc chắn thua thê thảm, nhưng cũng may nó vốn ngốc nghếch, có thua thê thảm cũng không sao."
Ông cụ Dương nghĩ cho dù Hàn Nhã Thanh thua thê thảm cũng không khó xử như ông lúc nãy.
Cũng may Hàn Nhã Thanh đi qua, nếu không thì ông cũng không biết kết cục thế nào.
Lúc này mọi người đều nhìn Cố Chính Tân và Hàn Nhã Thanh.
Thật ra đa số vẫn đang chờ cười nhạo Hàn Nhã Thanh, muốn xem Hàn Nhã Thanh thua thê thảm thế nào?
Có người muốn xem Hàn Nhã Thanh đi được mấy bước sẽ thua, có người nghĩ Hàn Nhã Thanh không thể đánh được, nói
không chừng ngay từ đầu đã thua rồi.
Lúc này không có ai nghĩ Hàn Nhã Thanh sẽ thắng, ngay cả bà cụ Đường và Ông cụ Đường cũng cho rằng Hàn Nhã Thanh
không thắng được, dù sao Cố Chính Tân là quán quân thế giới, mà Hàn Nhã Thanh nói cô không biết gì.
Cố Chính Tân trừng mắt nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, người phụ nữ này không biết chơi lại còn muốn đấu với cậu ta sao?
Cô có ý gì? Cô muốn tìm chết thì cậu ta giúp cô, đối phó với một người không biết chơi cờ, hơn nữa còn là một kẻ ngốc thì cậu ta nhắm mắt chơi loạn cũng có thể thắng.
Cho nên ngay từ đầu Cố Chính Tân chơi rất hững hờ, thậm chí là lung tung.
Mọi người cũng thấy cậu ta chắc chắn sẽ thắng, tuy rằng bọn họ không để ý lắm, có vẻ đang chờ kết quả Cố Chính Tân chiến thắng.
Năm lượt trước, Cố Chính Tân không chút để ý, nghiêng người dựa qua một bên, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Nhưng sau năm lượt, vẻ mặt của Cố Chính Tân có sự thay đổi, cậu ta vẫn chưa giải quyết được Hàn Nhã Thanh trong vòng
năm bước làm cho cậu ta bất ngờ.
Nhưng cậu ta cũng không quá để ý, vẫn ung dung.
Mười lượt trôi qua, cậu ta từ từ ngồi thẳng người, vẻ mặt rõ ràng nghiêm túc, không hề giống như đang chơi.
Vẻ mặt của mọi người cũng bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Nhã Thanh đánh cờ với Cố Chính Tân lại chống đỡ được mười lượt vẫn chưa thua, ông cụ Dương đến lượt thứ tám đã ngỏm củ tỏi.
"Vừa rồi cô bé nói không biết chơi là nói xạo sao?" Ông cụ Đường không ngừng mở to mắt kinh ngạc còn mang theo sự hưng phấn khác thường.
"Cái gì gọi là nói xạo? Binh pháp có vân: 'Thật là giả mà giả là thật'. Là cô bé thông minh." Bà cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh vô cùng thuận mắt, không cho phép bất cứ ai nói xấu Hàn Nhã Thanh nửa câu, ông cụ Đường cũng không được.
Ý định bao che con cháu quá rõ ràng rồi.
"Đúng, đúng, là cô bé thông minh." Ông cụ Đường liên tục phụ họa.
"Ông nói cô bé có thắng không?" Xem ra bà cụ Đường rất căng thẳng, còn căng thẳng hơn Hàn Nhã Thanh.
"Chuyện này chưa biết được." Ông cụ Đường rất khách quan, dù sao Cố Chính Tân cũng là quán quân thế giới, đơn không ai có thể so sánh tài nghệ đánh cờ với cậu ta được.
"Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, phù hộ cho cô bé nhất định phải thắng." Bà cụ Đường đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ông cụ Đường suýt nữa cười ra tiếng, nếu Quan Thế Âm Bồ Tát xử lý cả chuyện này thì sẽ bận đến chết.
Nhưng bình thường ông chỉ thấy bà muốn tìm con gái nên cầu xin Quan Thế Âm Bồ Tát, chưa thấy bà cầu xin chuyện khác, hôm nay bà lại cầu xin Quan Thế Âm Bồ Tát vì một trận đánh cờ.
Xem ra bà thật sự thích cô bé này.
Ông cụ Đường nghĩ đến con gái thì tâm trạng lại nặng nề, nếu con gái của ông còn sống thì có lẽ cũng sớm kết hôn sinh con
đúng không? Nếu trong tình huống bình thường thì con của nó cũng tầm tuổi của cô bé Hàn Nhã Thanh này nhỉ?
Nhưng hơn bốn mươi mấy năm không chút tin tức, chỉ sợ...
Ông cụ Đường không nhịn được nhìn về phía bà cụ Đường, ông thấy bà cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh với vẻ mặt căng thẳng
và lo lắng, hiển nhiên cũng không nghĩ đến chuyện khác.
Ông cụ Đường hơi ngẩn ra một chút, sau đó nhàn nhạt cười, nếu con gái thật sự không còn nữa, nhưng bọn họ vẫn còn sống,
ông luôn hy vọng vợ mình có thể bước ra khỏi bóng ma tâm lý đó.
Ông ta cảm thấy cô bé Hàn Nhã Thanh này dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của vợ mình.
Cuộc thi đấu còn đang tiếp tục.
Cố Chính Tân vốn không để ý, Hàn Nhã Thanh không thua, mặc dù mọi người bất ngờ cũng có thể chấp nhận được.
Lúc này Cố Chính Tân đã nghiêm túc, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn chưa thua...
Ánh mắt mọi người nhìn Hàn Nhã Thanh lập tức thay đổi, từ không thể tưởng tượng được đến khó tin.
Hàn Nhã Thanh luôn nhìn bàn cờ rất nghiêm túc, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng như mây gió, từ đầu đến
cuối vẫn luôn thoải mái như vậy.
Mọi người từ từ phát hiện Cố Chính Tân có vẻ tốn không ít công sức, Cố Chính Tân có chút nóng nảy, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn nhẹ nhàng thoải mái, không hề thay đổi.
Hàn Nhã Thanh lại từ từ đi một bước, sắc mặt Cố Chính Tân lập tức thay đổi...
"Sao có thể được? Sao có thể được?" Cố Chính Tân nhìn bàn cờ, vẻ mặt khó tin, cậu ta không thể tin được mình lại thua một
người phụ nữ không biết chơi cờ, hơn nữa cô còn là kẻ ngốc.
Sao có thể được?
Nhất định cậu ta đã tính sai ở đâu đó.
Lúc này sắc mặt của ông cụ Cố vô cùng khó coi, ông ta vốn làm cho Đường Ngôn Thuân mất mặt, kết quả ông cụ Dương ngăn
cản, ông ta vốn tức giận.
Hiện tại một con nhóc đáng chết như vậy lại đánh thắng Chính Tân sao? Ông cụ Cố nhìn Hàn Nhã Thanh với ánh mắt hận
không thể giết cô.
Gen nhà họ Cố không tốt lắm, đa số không quá thông minh, chỉ có Cố Chính Tân thông minh nhất lại còn được quán quân thế
giới, đây là chuyện vô cùng tự hào.
Hôm nay nhà họ Cố tổ chức tiệc là muốn khoe khoang truyện này, nhưng không nghĩ tới Hàn Nhã Thanh lại thắng Cố Chính
Tân, một con nhóc nhỏ hơn Cố Chính Tân, hơn nữa nghe nói cô còn ngốc nghếch.
Bình luận facebook