Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 377: CẬU BA DƯƠNG, VỢ CẬU SẮP CHẠY MẤT RỒI (5)
"Đây là tôi đã thỏa thuận xong với tổng giám đốc các anh rồi, sẽ không có vấn đề gì cả, nếu anh không yên tâm có thể gọi điện thoại cho tổng giám đốc anh hỏi thử." Hàn Nhã Thanh nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
Hàn Nhã Thanh biết anh ta lo cái gì, nếu thư ký Lưu lo lắng vậy có thể gọi điện trực tiếp cho Dương Tầm Chiêu để hỏi cho rõ.
Hàn Nhã Thanh nghĩ, vốn Dương Tầm Chiêu cưới cô là vì tập đoàn Dương Thị, giờ ông Dương đã ký tên rồi, Dương Thị là của Dương Tầm Chiêu, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi.
Cho nên Dương Tầm Chiêu không có lý do gì mà không đồng ý ly hôn.
Huống hồ còn có một cô Mộng.
Dương Thị đã nắm được trong tay, Dương Tầm Chiêu cũng không e ngại gì ông cụ nữa, nói không chừng có thể cùng cô Mộng hữu tình thành thân.
Cho nên Hàn Nhã Thanh lúc này vô cùng chắc chắn, nếu thư ký Lưu gọi điện cho Dương Tầm Chiêu hỏi chuyện này, Dương
Tầm Chiêu nhất định sẽ đồng ý, cho nên cô quả thực không lo lắng chút nào.
Thư ký Lưu hoàn toàn kinh sợ, nhất thời không định thần được.
"Phát ngốc cái gì thế? Nếu anh lo lắng thì gọi điện hỏi tổng giám đốc các anh đi." Hàn Nhã Thanh lại thúc giục, lúc này sắc mặt cô vân đạm phong khinh, bởi vì cô thực sự không lo lắng.
Thư ký Lưu thấy vẻ mặt của Hàn Nhã Thanh thì thoáng ngẩn người, bà chủ bình tĩnh không lo lắng chút nào như vậy, còn bảo anh ta gọi điện hỏi thẳng tổng giám đốc?
Xem ra không phải giả, lẽ nào?
"A" Dưới cái nhìn của Hàn Nhã Thanh, thư ký Lưu chỉ có thể cứng rắn đáp lại, tuy vẻ mặt anh ta vẫn vô cùng kinh ngạc như
trước nhưng vẫn cầm điện thoại gọi đi.
Điện thoại vang lên vài tiếng bên kia mới nhận, dễ thấy Dương Tầm Chiêu bên kia có chút bận.
"Tổng giám đốc, bà chủ muốn..." Điện thoại vừa kết nối, thư ký Lưu liền mở miệng, giọng nói có chút gấp gáp.
Thư ký Lưu nghĩ, chuyện này không phải chuyện nhỏ mà là chuyện rất cấp bách.
Có điều lúc này tình hình bên phía Dương Tầm Chiêu có chút đặc biệt, không tiện nhận điện thoại.
Anh cứ nghĩ thư ký Lưu nói chuyện mô hình xe mà Hàn Nhã Thanh đã nói trước đó với anh, vì thư ký Lưu biết mô hình chiếc xe đó có ý nghĩa đặc biệt với anh, thư ký Lưu biết anh vẫn luôn không cho phép ai động vào mô hình xe đó của anh, lần trước, Tịch Xuyên động vào nó anh đã tức giận với Tịch Xuyên, chuyện đó thư ký Lưu cũng biết.
Cho nên thư ký Lưu gọi điện thoại cho anh vì chuyện này cũng bình thường.
Lúc này tình hình bên phía Dương Tầm Chiêu quá đặc thù, anh cũng không nghĩ nhiều, hỏi nhiều, trực tiếp nói: "Ừ, chuyện này tôi biết, cô ấy muốn thì cho cô ấy, đồng ý với cô ấy."
Dương Tầm Chiêu nghĩ, đừng nói là một cái mô hình xe, cho dù là tất cả của anh thì anh cũng cho cô hết.
Dương Tầm Chiêu nói xong liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Vì sao Dương Tầm Chiêu lại vội ngắt điện thoại như vậy?
Vì bên phía Dương Tầm Chiêu có người bỗng nhiên nổ súng, anh biết lúc này chắc Hàn Nhã Thanh vẫn đang ở phòng làm việc, tuy cuộc gọi của thư ký Lưu Hàn Nhã Thanh không hẳn là nghe được nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn lo lắng, lo cô sẽ nghe được gì đó.
Dù sao, tính cảnh giác của cô rất cao, anh không muốn bị cô nghe ra khác thường, không muốn khiến cô lo lắng.
Cho nên, Dương Tầm Chiêu dùng tốc độ nhanh nhất để nghe điện thoại, lúc này thư ký Lưu vì quá kinh ngạc, hơn nữa tâm trí của thư ký Lưu đều là chuyện giữa tổng giám đốc và bà chủ, cho nên không để ý được chuyện khác, cũng không nghe thấy tiếng súng bên kia.
Lúc thư ký Lưu gọi điện, cô ý đi ra xa một chút, lúc này Hàn Nhã Thanh cách anh ta hơi xa nên tất nhiên không nghe thấy gì cả.
Thư ký Lưu sững sờ tại chỗ, nửa ngày không hồi hồn lại, thì ra, thì ra tổng giám đốc đồng ý thật...
Tổng giám đốc nói, anh biết chuyện này, chứng tỏ như lời bà chủ nói, tổng giám đốc và bà chủ đã thảo luận từ trước.
Anh ta tưởng tổng giám đốc thích phu nhân, không ngờ...
Nếu tổng giám đốc đã đồng ý, vậy anh ta còn có thể nói gì nữa.
Có điều tổng giám đốc nói bà chủ muốn gì thì cho đó, đều đồng ý với bà chủ, ý của tổng giám đốc chắc là lúc ly hôn bà chủ
muốn gì thì cho đi?
Nhưng anh ta cảm thấy tổng giám đốc tuyệt tình quá rồi, bà chủ vì tổng giám đốc lấy được cổ phần Dương Thị về tay, tổng giám đốc lại không chút do dự mà ly hôn với bà chủ như vậy.
Tống giám đốc như vậy khác gì với bỏ rơi vợ con cơ chứ? Tất nhiên là tổng giám đốc vẫn chưa có con để bỏ.
Anh cảm thấy bà chủ không phải là người quá để ý đến vật chất, tổng giám đốc cho bà chủ những thứ kia, bà chủ chưa hẳn muốn.
Thư ký Lưu lại nghĩ đến một chuyện, vừa nãy tổng giám đốc ngắt điện thoại quá vôi, anh ta vẫn chưa kịp nói chuyện cổ phần Dương Thị với tổng giám đốc.
Có điều, lúc này anh ta không muốn gọi báo tin vui cho tổng giám đốc nữa, bỗng nhiên không còn tâm trạng.
Cũng có thể chuyện này anh ta không cân nói với tổng giám đốc, chắc tổng giám đốc đã biết rồi, nếu không tổng giám đốc cũng sẽ không ly hôn với bà chủ.
Tuy anh ta đã ở cạnh tổng giám đốc nhiều năm, vẫn luôn kính nể, tôn trọng tổng giám đốc, những chuyện hôm nay khiến anh ta có chút bất mãn với tổng giám đốc.
Cho nên, thư ký Lưu giờ phút này có chút buồn bực.
Lúc thư ký Lưu nhìn Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt phức tạp rồi cuối cùng vẫn gật đâu: "Vâng, tổng giám đốc đốc đồng ý."
"Tôi đã nói là không có vấn đề mà, chuyện này bọn tôi đã sớm bàn bạc rồi, anh ấy nhất định sẽ đồng ý thôi." Hàn Nhã Thanh mỉm cười, vốn cô với Dương Tầm Chiêu đã nói rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ đồng ý.
Chỉ là phản ứng của thư ký Lưu lại khiến cô có chút buồn cười.
Vẻ mặt ' lưu luyến không rời ' của thư ký Lưu, không biết còn tưởng là thư ký Lưu sắp ly hôn đấy.
"Tổng giám đốc đã nói bà chủ muốn gì thì cho bà chủ, cho nên bà chủ cứ mở miệng, không cần khách sáo đâu." Thư ký Lưu thấy nếu tổng giám đốc đã nói vậy thì anh ta không cần thiết phải đau lòng thay tổng giám đốc, ngược lại anh ta hi vọng bà chủ có thể yêu cầu nhiều chút.
Dù sao tổng giám đốc nhiều tiên.
Anh ta thấy giờ tổng giám đốc chỉ còn tiên, sau khi ly hôn với bà chủ tổng giám đốc một mình ôm tiên sống qua ngày đi.
Hàn Nhã Thanh hơi sửng sốt, Dương Tầm Chiêu lại rộng lượng, còn để cho cô mở miệng ra yêu cầu ư?
Anh không sợ cô dùng công phu sư tử ngoạm à?
Cô biết tất cả tài sản của Dương Tầm Chiêu, anh lại không sợ cô thực sự chia nửa tài sản ư?
Theo lý thuyết, vợ chồng ly hôn có thể chia cho đối phương một nửa tài sản, bọn họ tuy là kết hôn theo thỏa thuận nhưng giấy kết hôn là thật, được pháp luật bảo vệ, hơn nữa trước khi kết hôn Dương Tầm Chiêu cũng chưa công chứng tài sản nào cả.
Có điều những cái đó cũng không phải là thứ Hàn Nhã Thanh muốn, cô cũng không phải loại người tham lam.
Thực ra cô không muốn thứ gì của Dương Tầm Chiêu cả.
Hàn Nhã Thanh cúi đầu, thấy mô hình xe đặt trên bàn cô thấy lúc trước, sau đó lại cười: "Cái này, tôi muốn cái này."
Cái này là thứ con trai muốn nhất, cô thay con trai đòi thứ này là được rồi, cái khác cô không có hứng thú.
"..." Thư ký Lưu lại hoàn toàn sửng sốt, khó tin nhìn Hàn Nhã thanh, bà chủ nói gì cơ? Cô ấy chỉ muốn một chiếc mô hình ô tô?
Có điêu mô hình ô tô này có chút quen mắt, đúng rồi, là chiếc mà mẹ tổng giám đốc tặng cho anh ấy.
Chiếc mô hình này rất quý, nhưng đối với tổng giám đốc mà nói nó không đáng một xu.
Có điều, chiếc mô hình này là mẹ giám đốc tặng, cho nên đối với giám đốc mà nói, còn rất quan trọng.
Anh ta còn nhớ lân trước tổng giám đốc Tịch đông vào mô hình xe này, tổng giám đốc còn tức giận, đủ hiểu chiếc mô hình này quan trọng thế nào với tổng giám đốc, giờ bà chủ muốn chiếc mô hình này, anh ta có phải hỏi lại tổng giám đốc không?
Hàn Nhã Thanh biết anh ta lo cái gì, nếu thư ký Lưu lo lắng vậy có thể gọi điện trực tiếp cho Dương Tầm Chiêu để hỏi cho rõ.
Hàn Nhã Thanh nghĩ, vốn Dương Tầm Chiêu cưới cô là vì tập đoàn Dương Thị, giờ ông Dương đã ký tên rồi, Dương Thị là của Dương Tầm Chiêu, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi.
Cho nên Dương Tầm Chiêu không có lý do gì mà không đồng ý ly hôn.
Huống hồ còn có một cô Mộng.
Dương Thị đã nắm được trong tay, Dương Tầm Chiêu cũng không e ngại gì ông cụ nữa, nói không chừng có thể cùng cô Mộng hữu tình thành thân.
Cho nên Hàn Nhã Thanh lúc này vô cùng chắc chắn, nếu thư ký Lưu gọi điện cho Dương Tầm Chiêu hỏi chuyện này, Dương
Tầm Chiêu nhất định sẽ đồng ý, cho nên cô quả thực không lo lắng chút nào.
Thư ký Lưu hoàn toàn kinh sợ, nhất thời không định thần được.
"Phát ngốc cái gì thế? Nếu anh lo lắng thì gọi điện hỏi tổng giám đốc các anh đi." Hàn Nhã Thanh lại thúc giục, lúc này sắc mặt cô vân đạm phong khinh, bởi vì cô thực sự không lo lắng.
Thư ký Lưu thấy vẻ mặt của Hàn Nhã Thanh thì thoáng ngẩn người, bà chủ bình tĩnh không lo lắng chút nào như vậy, còn bảo anh ta gọi điện hỏi thẳng tổng giám đốc?
Xem ra không phải giả, lẽ nào?
"A" Dưới cái nhìn của Hàn Nhã Thanh, thư ký Lưu chỉ có thể cứng rắn đáp lại, tuy vẻ mặt anh ta vẫn vô cùng kinh ngạc như
trước nhưng vẫn cầm điện thoại gọi đi.
Điện thoại vang lên vài tiếng bên kia mới nhận, dễ thấy Dương Tầm Chiêu bên kia có chút bận.
"Tổng giám đốc, bà chủ muốn..." Điện thoại vừa kết nối, thư ký Lưu liền mở miệng, giọng nói có chút gấp gáp.
Thư ký Lưu nghĩ, chuyện này không phải chuyện nhỏ mà là chuyện rất cấp bách.
Có điều lúc này tình hình bên phía Dương Tầm Chiêu có chút đặc biệt, không tiện nhận điện thoại.
Anh cứ nghĩ thư ký Lưu nói chuyện mô hình xe mà Hàn Nhã Thanh đã nói trước đó với anh, vì thư ký Lưu biết mô hình chiếc xe đó có ý nghĩa đặc biệt với anh, thư ký Lưu biết anh vẫn luôn không cho phép ai động vào mô hình xe đó của anh, lần trước, Tịch Xuyên động vào nó anh đã tức giận với Tịch Xuyên, chuyện đó thư ký Lưu cũng biết.
Cho nên thư ký Lưu gọi điện thoại cho anh vì chuyện này cũng bình thường.
Lúc này tình hình bên phía Dương Tầm Chiêu quá đặc thù, anh cũng không nghĩ nhiều, hỏi nhiều, trực tiếp nói: "Ừ, chuyện này tôi biết, cô ấy muốn thì cho cô ấy, đồng ý với cô ấy."
Dương Tầm Chiêu nghĩ, đừng nói là một cái mô hình xe, cho dù là tất cả của anh thì anh cũng cho cô hết.
Dương Tầm Chiêu nói xong liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Vì sao Dương Tầm Chiêu lại vội ngắt điện thoại như vậy?
Vì bên phía Dương Tầm Chiêu có người bỗng nhiên nổ súng, anh biết lúc này chắc Hàn Nhã Thanh vẫn đang ở phòng làm việc, tuy cuộc gọi của thư ký Lưu Hàn Nhã Thanh không hẳn là nghe được nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn lo lắng, lo cô sẽ nghe được gì đó.
Dù sao, tính cảnh giác của cô rất cao, anh không muốn bị cô nghe ra khác thường, không muốn khiến cô lo lắng.
Cho nên, Dương Tầm Chiêu dùng tốc độ nhanh nhất để nghe điện thoại, lúc này thư ký Lưu vì quá kinh ngạc, hơn nữa tâm trí của thư ký Lưu đều là chuyện giữa tổng giám đốc và bà chủ, cho nên không để ý được chuyện khác, cũng không nghe thấy tiếng súng bên kia.
Lúc thư ký Lưu gọi điện, cô ý đi ra xa một chút, lúc này Hàn Nhã Thanh cách anh ta hơi xa nên tất nhiên không nghe thấy gì cả.
Thư ký Lưu sững sờ tại chỗ, nửa ngày không hồi hồn lại, thì ra, thì ra tổng giám đốc đồng ý thật...
Tổng giám đốc nói, anh biết chuyện này, chứng tỏ như lời bà chủ nói, tổng giám đốc và bà chủ đã thảo luận từ trước.
Anh ta tưởng tổng giám đốc thích phu nhân, không ngờ...
Nếu tổng giám đốc đã đồng ý, vậy anh ta còn có thể nói gì nữa.
Có điều tổng giám đốc nói bà chủ muốn gì thì cho đó, đều đồng ý với bà chủ, ý của tổng giám đốc chắc là lúc ly hôn bà chủ
muốn gì thì cho đi?
Nhưng anh ta cảm thấy tổng giám đốc tuyệt tình quá rồi, bà chủ vì tổng giám đốc lấy được cổ phần Dương Thị về tay, tổng giám đốc lại không chút do dự mà ly hôn với bà chủ như vậy.
Tống giám đốc như vậy khác gì với bỏ rơi vợ con cơ chứ? Tất nhiên là tổng giám đốc vẫn chưa có con để bỏ.
Anh cảm thấy bà chủ không phải là người quá để ý đến vật chất, tổng giám đốc cho bà chủ những thứ kia, bà chủ chưa hẳn muốn.
Thư ký Lưu lại nghĩ đến một chuyện, vừa nãy tổng giám đốc ngắt điện thoại quá vôi, anh ta vẫn chưa kịp nói chuyện cổ phần Dương Thị với tổng giám đốc.
Có điều, lúc này anh ta không muốn gọi báo tin vui cho tổng giám đốc nữa, bỗng nhiên không còn tâm trạng.
Cũng có thể chuyện này anh ta không cân nói với tổng giám đốc, chắc tổng giám đốc đã biết rồi, nếu không tổng giám đốc cũng sẽ không ly hôn với bà chủ.
Tuy anh ta đã ở cạnh tổng giám đốc nhiều năm, vẫn luôn kính nể, tôn trọng tổng giám đốc, những chuyện hôm nay khiến anh ta có chút bất mãn với tổng giám đốc.
Cho nên, thư ký Lưu giờ phút này có chút buồn bực.
Lúc thư ký Lưu nhìn Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt phức tạp rồi cuối cùng vẫn gật đâu: "Vâng, tổng giám đốc đốc đồng ý."
"Tôi đã nói là không có vấn đề mà, chuyện này bọn tôi đã sớm bàn bạc rồi, anh ấy nhất định sẽ đồng ý thôi." Hàn Nhã Thanh mỉm cười, vốn cô với Dương Tầm Chiêu đã nói rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ đồng ý.
Chỉ là phản ứng của thư ký Lưu lại khiến cô có chút buồn cười.
Vẻ mặt ' lưu luyến không rời ' của thư ký Lưu, không biết còn tưởng là thư ký Lưu sắp ly hôn đấy.
"Tổng giám đốc đã nói bà chủ muốn gì thì cho bà chủ, cho nên bà chủ cứ mở miệng, không cần khách sáo đâu." Thư ký Lưu thấy nếu tổng giám đốc đã nói vậy thì anh ta không cần thiết phải đau lòng thay tổng giám đốc, ngược lại anh ta hi vọng bà chủ có thể yêu cầu nhiều chút.
Dù sao tổng giám đốc nhiều tiên.
Anh ta thấy giờ tổng giám đốc chỉ còn tiên, sau khi ly hôn với bà chủ tổng giám đốc một mình ôm tiên sống qua ngày đi.
Hàn Nhã Thanh hơi sửng sốt, Dương Tầm Chiêu lại rộng lượng, còn để cho cô mở miệng ra yêu cầu ư?
Anh không sợ cô dùng công phu sư tử ngoạm à?
Cô biết tất cả tài sản của Dương Tầm Chiêu, anh lại không sợ cô thực sự chia nửa tài sản ư?
Theo lý thuyết, vợ chồng ly hôn có thể chia cho đối phương một nửa tài sản, bọn họ tuy là kết hôn theo thỏa thuận nhưng giấy kết hôn là thật, được pháp luật bảo vệ, hơn nữa trước khi kết hôn Dương Tầm Chiêu cũng chưa công chứng tài sản nào cả.
Có điều những cái đó cũng không phải là thứ Hàn Nhã Thanh muốn, cô cũng không phải loại người tham lam.
Thực ra cô không muốn thứ gì của Dương Tầm Chiêu cả.
Hàn Nhã Thanh cúi đầu, thấy mô hình xe đặt trên bàn cô thấy lúc trước, sau đó lại cười: "Cái này, tôi muốn cái này."
Cái này là thứ con trai muốn nhất, cô thay con trai đòi thứ này là được rồi, cái khác cô không có hứng thú.
"..." Thư ký Lưu lại hoàn toàn sửng sốt, khó tin nhìn Hàn Nhã thanh, bà chủ nói gì cơ? Cô ấy chỉ muốn một chiếc mô hình ô tô?
Có điêu mô hình ô tô này có chút quen mắt, đúng rồi, là chiếc mà mẹ tổng giám đốc tặng cho anh ấy.
Chiếc mô hình này rất quý, nhưng đối với tổng giám đốc mà nói nó không đáng một xu.
Có điều, chiếc mô hình này là mẹ giám đốc tặng, cho nên đối với giám đốc mà nói, còn rất quan trọng.
Anh ta còn nhớ lân trước tổng giám đốc Tịch đông vào mô hình xe này, tổng giám đốc còn tức giận, đủ hiểu chiếc mô hình này quan trọng thế nào với tổng giám đốc, giờ bà chủ muốn chiếc mô hình này, anh ta có phải hỏi lại tổng giám đốc không?
Bình luận facebook