Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 390: Hậu quả khi cậu ba dương biết được sự thật, quá kinh khủng (7)
Đến lúc anh đi tìm cô ấy thì có thể đưa cô ấy về một cách danh chính ngôn thuận.
Không thể không nói cậu ba Dương nghĩ đẹp quá
“Tài sản lớn đến như thế, hủy đi thì đáng tiếc quá, đổi chủ, đổi tên, chuyển hết qua danh nghĩa của anh có được không?” Đối phương do dự rồi đề ra ý kiến không tệ.
“Không được.” Dương Tầm Chiêu từ chối ngay mà không cần nghĩ ngợi, bây giờ anh không thể để Dương thị rơi vào tay cô ấy, cho dù đổi tên rồi âm thầm chuyển qua cho anh cũng không được.
Anh không thiếu một cái Dương thị, cũng không thèm muốn gì Dương thị cả, anh càng không thể để xảy ra nguy cơ mất vợ chỉ vì Dương thị.
Dương thị chẳng là cái thá gì so với vợ anh cả.
“Thôi được, tôi sẽ tìm cách, có điều trước giờ Dương thị vẫn luôn để cho cậu điều hành, bây giờ hủy nó đi rồi, không đơn giản như thế đâu, có thể sẽ cần thời gian đấy, nhân viên trong Dương thị cũng cần được sắp xếp nữa.”
“Đợi đến khi tôi dẫn vợ mình về, nếu như anh vẫn còn chưa hủy xong Dương thị thì tôi sẽ hủy đi cậu... Dương Tầm Chiêu biết đối phương vẫn không biết làm triệt để, bởi thế, anh phải dọa dẫm hẳn ta.
Tất nhiên anh sẽ sắp xếp cho nhân viên trong Dương thị.
“Xem, xem như anh ghê gớm.” Đối phương mắng mỏ một câu rồi ngắt lời Dương Tầm Chiêu.
“Vì một người phụ nữ, có cần phải thế sao? Nhìn điệu bộ của anh kìa, nếu là thời cổ đại thì chắc chắn anh sẽ là hôn quân chỉ
cần người đẹp chứ không cần giang sơn.”
“Nếu như có thể đưa cô ấy trở về một cách thuận lợi, sau này tôi sẽ yên ổn làm “hôn quân, nếu như gặp phải chuyện gì, có
người muốn ngăn cản tôi thì tôi cũng không ngại “đại khai sát giới" đâu.” Vào giây phút này, trông Dương Tầm Chiêu đáng sợ cứ như bị ác ma nhập thế.
Vào giây phút ấy, Dương Tầm Chiêu thê rằng nếu như có người dám cản anh, chắc chắn anh sẽ gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ...
“Xem ra có người sắp gặp xui xẻo rồi.” Đối phương sững sờ rồi cười khẽ, rõ ràng hắn ta không hề nghi ngờ lời nói của Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu có tư cách nói ra câu này.
“Tôi nói, anh trông chừng cẩn thận như thế mà người phụ nữ của anh cũng có thể thuận lợi ly hôn, bỏ chạy, cô ấy giỏi thật, nếu như người phụ nữ của anh muốn chạy thì anh có thể bắt được cô ấy sao? Lỡ mà anh tìm thấy người của phụ nữ của mình, nhưng cô ấy không chịu quay về thì sao?"
Nghe đối phương nói như thế, Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, từ trước đến nay anh đều biết cô ấy giỏi, anh cũng biết những gì cô ấy tính toán thì chưa từng thất bại,
Nhưng mà bây giờ cô ấy đã tính toán cả anh rồi, còn định ly hôn bỏ chạy nữa, việc này...
Dương Tầm Chiêu cắn răng ken két, anh quyết định rồi, đợi anh tìm được cô ấy thì cắn chết cô ấy luôn cho rồi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là phải tìm được cô ấy cái đã.
Cho dù cô ấy có tính toán bỏ chạy như thể nào, nhất định anh phải tìm được cô ấy, nếu như đến lúc đó cô ấy còn không chịu theo anh về?
Chỉ cần bắt được cô ấy thôi, anh sẽ có cách bắt cô ấy về.
Dương Tầm Chiêu cúp máy, anh đi ra bãi đậu của máy bay, bây giờ anh phải đến nước M với tốc độ nhanh nhất.
Để an toàn, Dương Tầm Chiêu còn sai người điều tra camera ở ngoài sân bay và danh sách hành khách từ thành phố A sang nước M, sau khi xác định Hàn Nhã Thanh đã đi nước M, Dương Tầm Chiêu mới lên máy bay tư nhân, bay thẳng một mạch sang nước M.
Đương nhiên, suốt dọc đường Dương Tầm Chiêu cũng không rảnh rỗi, anh gọi điện cho người bên nước M để hỏi han cặn kẽ.
Dương Tầm Chiêu không gọi điện cho Hàn Nhã Thanh vì anh biết, sau khi cô đến nước M, chắc chắn sẽ không dùng số điện thoại bên này nữa.
Còn số điện thoại của cô bên nước M thì anh lại không biết, bởi thế cũng chẳng tài nào gọi được.
Lúc máy bay đến nước M, ông cụ Dương gọi điện qua cho anh, Dương Tầm Chiêu nhìn thoáng qua chứ không bắt máy, xem ra
người ấy đã bắt đầu hành động rồi, ông cụ đã biết đến chuyện này.
Dương Tầm Chiêu hiểu rất rõ phong cách làm việc của người ấy, trước giờ hắn ta chưa bao giờ làm việc trong bóng tối, bởi thế ngay từ ban đầu đã để cho ông cụ biết, cũng cho ông cụ có cơ hội phản kích tự cứu lấy mình.
Đây cũng chính là hiệu quả mà Dương Tầm Chiêu muốn.
Một lúc sau, Tịch Xuyên lại gọi cho anh, lần này anh bèn bắt máy.
“Anh ba, có người đang lén phá Dương thị kìa.” Không ngoài dự liệu của Dương Tầm Chiêu, chuyện mà Tịch Xuyên nói với anh chính là chuyện này.
“Tôi biết, cậu đừng nhúng tay vào, nói với ông cụ, nếu như ông cụ muốn giữ Dương thị lại thì phải xem bản lĩnh của ông ấy, nếu như không giữ được thì nén đau thương thuận theo hoàn cảnh đi.” Dương Tầm Chiêu chỉ hững sờ đáp lại một câu rồi cúp máy.
Trong công ty Dương thị, Tịch Xuyên sững sờ hẳn, ý của anh ba là không quan tâm đến chuyện này hả?
Nén bi thương thuận theo hoàn cảnh? Nghiêm trọng như vậy luôn sao?
Không. Không đúng, anh ba nói là anh ấy biết? Sao anh ta lại cảm thấy không chỉ đơn giản là biết mà hình như đụng đến Dương thị còn là ý của anh nữa nhỉ?
Do anh ta cả nghĩ sao?
“Sao hả? Nó nói sao?” Ông cụ Dương đứng bên cạnh sốt ruột mà hỏi.
“Anh ba nói là nếu như ông muốn giữ lại Dương thị thì phải xem xem bản lĩnh của ông thế nào.” Tịch Xuyên quay sang nhìn ông cụ rồi thở dài khe khẽ, ý của anh ta đã rất rõ ràng, anh ba sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
“Giỏi, giỏi lắm, nó không quan tâm thì tôi, tôi không tin không có nó thì không giữ lại được công ty." Ông cụ Dương vừa gọi điện cho Dương Tầm Chiêu, anh không bắt máy, ông ta đã hiểu ngay anh không định nhúng tay vào chuyện trong công ty.
“Tôi vẫn còn chưa chết kia mà, có tôi ở đây, chắc chắn Dương thị sẽ không sụp đổ đâu.” Bây giờ ông cụ Dương còn sốt ruột hơn bất ký người nào khác, nhưng trước mặt Tịch Xuyên, ông ta bắt buộc phải tỏ ra mạnh mẽ, ông ta còn phải giữ gìn mặt mũi nữa kia chứ.
Lúc bay đến nước M, điện thoại của Dương Tầm Chiêu đổ chuông, anh nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng bắt máy.
“Đại ca, sáng sớm hôm nay cô Hàn đã đến nước M rồi, thời gian của thành phố A thì chắc là hơn ba giờ sáng, Đường Bách Khiêm đích thân ra đón, sau khi cô Hàn lên xe, Đường Bách Khiêm đã lái đi, tôi đã tìm hiểu cặn kẽ, lần này Đường Bách Khiêm đón cô ấy đến căn cứ bí mật ở cực Bắc...” Đối phương nhanh chóng báo cáo lại cho anh.
“Ừ.” Dương Tầm Chiêu nhẹ nhàng đáp lại, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên.
Hàn Nhã Thanh, đợi đó đi, chúng ta sắp sửa được gặp nhau rồi.
Lần này, nhất định anh sẽ bắt cô...
Dương Tầm Chiêu bước xuống máy bay, đã có người đợi anh sẵn ở nơi này, người ấy đứng một bên, vóc người hơi ốm, cao một mét bảy hai, trông có vẻ rất tao nhã.
Bọn họ bước xuống máy bay, người đó đi vào chính giữa vòng người, trông có vẻ "nhỏ nhắn đến lạ lùng.
“Đại ca, đã tìm hiểu kỹ lưỡng rồi, theo như tuyến đường mà Đường Bách Khiêm đi thì có thể xác định vị trí, chắc chắn sẽ không sai đâu.” Chương Bình vừa mở miệng, giọng nói hơi nhỏ nhẹ, nghe có vẻ ẻo lả.
Nhưng mà người bên cạnh Dương Tầm Chiêu không có ai là hạng tầm thường hết!!
Không thể không nói cậu ba Dương nghĩ đẹp quá
“Tài sản lớn đến như thế, hủy đi thì đáng tiếc quá, đổi chủ, đổi tên, chuyển hết qua danh nghĩa của anh có được không?” Đối phương do dự rồi đề ra ý kiến không tệ.
“Không được.” Dương Tầm Chiêu từ chối ngay mà không cần nghĩ ngợi, bây giờ anh không thể để Dương thị rơi vào tay cô ấy, cho dù đổi tên rồi âm thầm chuyển qua cho anh cũng không được.
Anh không thiếu một cái Dương thị, cũng không thèm muốn gì Dương thị cả, anh càng không thể để xảy ra nguy cơ mất vợ chỉ vì Dương thị.
Dương thị chẳng là cái thá gì so với vợ anh cả.
“Thôi được, tôi sẽ tìm cách, có điều trước giờ Dương thị vẫn luôn để cho cậu điều hành, bây giờ hủy nó đi rồi, không đơn giản như thế đâu, có thể sẽ cần thời gian đấy, nhân viên trong Dương thị cũng cần được sắp xếp nữa.”
“Đợi đến khi tôi dẫn vợ mình về, nếu như anh vẫn còn chưa hủy xong Dương thị thì tôi sẽ hủy đi cậu... Dương Tầm Chiêu biết đối phương vẫn không biết làm triệt để, bởi thế, anh phải dọa dẫm hẳn ta.
Tất nhiên anh sẽ sắp xếp cho nhân viên trong Dương thị.
“Xem, xem như anh ghê gớm.” Đối phương mắng mỏ một câu rồi ngắt lời Dương Tầm Chiêu.
“Vì một người phụ nữ, có cần phải thế sao? Nhìn điệu bộ của anh kìa, nếu là thời cổ đại thì chắc chắn anh sẽ là hôn quân chỉ
cần người đẹp chứ không cần giang sơn.”
“Nếu như có thể đưa cô ấy trở về một cách thuận lợi, sau này tôi sẽ yên ổn làm “hôn quân, nếu như gặp phải chuyện gì, có
người muốn ngăn cản tôi thì tôi cũng không ngại “đại khai sát giới" đâu.” Vào giây phút này, trông Dương Tầm Chiêu đáng sợ cứ như bị ác ma nhập thế.
Vào giây phút ấy, Dương Tầm Chiêu thê rằng nếu như có người dám cản anh, chắc chắn anh sẽ gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ...
“Xem ra có người sắp gặp xui xẻo rồi.” Đối phương sững sờ rồi cười khẽ, rõ ràng hắn ta không hề nghi ngờ lời nói của Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu có tư cách nói ra câu này.
“Tôi nói, anh trông chừng cẩn thận như thế mà người phụ nữ của anh cũng có thể thuận lợi ly hôn, bỏ chạy, cô ấy giỏi thật, nếu như người phụ nữ của anh muốn chạy thì anh có thể bắt được cô ấy sao? Lỡ mà anh tìm thấy người của phụ nữ của mình, nhưng cô ấy không chịu quay về thì sao?"
Nghe đối phương nói như thế, Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, từ trước đến nay anh đều biết cô ấy giỏi, anh cũng biết những gì cô ấy tính toán thì chưa từng thất bại,
Nhưng mà bây giờ cô ấy đã tính toán cả anh rồi, còn định ly hôn bỏ chạy nữa, việc này...
Dương Tầm Chiêu cắn răng ken két, anh quyết định rồi, đợi anh tìm được cô ấy thì cắn chết cô ấy luôn cho rồi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là phải tìm được cô ấy cái đã.
Cho dù cô ấy có tính toán bỏ chạy như thể nào, nhất định anh phải tìm được cô ấy, nếu như đến lúc đó cô ấy còn không chịu theo anh về?
Chỉ cần bắt được cô ấy thôi, anh sẽ có cách bắt cô ấy về.
Dương Tầm Chiêu cúp máy, anh đi ra bãi đậu của máy bay, bây giờ anh phải đến nước M với tốc độ nhanh nhất.
Để an toàn, Dương Tầm Chiêu còn sai người điều tra camera ở ngoài sân bay và danh sách hành khách từ thành phố A sang nước M, sau khi xác định Hàn Nhã Thanh đã đi nước M, Dương Tầm Chiêu mới lên máy bay tư nhân, bay thẳng một mạch sang nước M.
Đương nhiên, suốt dọc đường Dương Tầm Chiêu cũng không rảnh rỗi, anh gọi điện cho người bên nước M để hỏi han cặn kẽ.
Dương Tầm Chiêu không gọi điện cho Hàn Nhã Thanh vì anh biết, sau khi cô đến nước M, chắc chắn sẽ không dùng số điện thoại bên này nữa.
Còn số điện thoại của cô bên nước M thì anh lại không biết, bởi thế cũng chẳng tài nào gọi được.
Lúc máy bay đến nước M, ông cụ Dương gọi điện qua cho anh, Dương Tầm Chiêu nhìn thoáng qua chứ không bắt máy, xem ra
người ấy đã bắt đầu hành động rồi, ông cụ đã biết đến chuyện này.
Dương Tầm Chiêu hiểu rất rõ phong cách làm việc của người ấy, trước giờ hắn ta chưa bao giờ làm việc trong bóng tối, bởi thế ngay từ ban đầu đã để cho ông cụ biết, cũng cho ông cụ có cơ hội phản kích tự cứu lấy mình.
Đây cũng chính là hiệu quả mà Dương Tầm Chiêu muốn.
Một lúc sau, Tịch Xuyên lại gọi cho anh, lần này anh bèn bắt máy.
“Anh ba, có người đang lén phá Dương thị kìa.” Không ngoài dự liệu của Dương Tầm Chiêu, chuyện mà Tịch Xuyên nói với anh chính là chuyện này.
“Tôi biết, cậu đừng nhúng tay vào, nói với ông cụ, nếu như ông cụ muốn giữ Dương thị lại thì phải xem bản lĩnh của ông ấy, nếu như không giữ được thì nén đau thương thuận theo hoàn cảnh đi.” Dương Tầm Chiêu chỉ hững sờ đáp lại một câu rồi cúp máy.
Trong công ty Dương thị, Tịch Xuyên sững sờ hẳn, ý của anh ba là không quan tâm đến chuyện này hả?
Nén bi thương thuận theo hoàn cảnh? Nghiêm trọng như vậy luôn sao?
Không. Không đúng, anh ba nói là anh ấy biết? Sao anh ta lại cảm thấy không chỉ đơn giản là biết mà hình như đụng đến Dương thị còn là ý của anh nữa nhỉ?
Do anh ta cả nghĩ sao?
“Sao hả? Nó nói sao?” Ông cụ Dương đứng bên cạnh sốt ruột mà hỏi.
“Anh ba nói là nếu như ông muốn giữ lại Dương thị thì phải xem xem bản lĩnh của ông thế nào.” Tịch Xuyên quay sang nhìn ông cụ rồi thở dài khe khẽ, ý của anh ta đã rất rõ ràng, anh ba sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
“Giỏi, giỏi lắm, nó không quan tâm thì tôi, tôi không tin không có nó thì không giữ lại được công ty." Ông cụ Dương vừa gọi điện cho Dương Tầm Chiêu, anh không bắt máy, ông ta đã hiểu ngay anh không định nhúng tay vào chuyện trong công ty.
“Tôi vẫn còn chưa chết kia mà, có tôi ở đây, chắc chắn Dương thị sẽ không sụp đổ đâu.” Bây giờ ông cụ Dương còn sốt ruột hơn bất ký người nào khác, nhưng trước mặt Tịch Xuyên, ông ta bắt buộc phải tỏ ra mạnh mẽ, ông ta còn phải giữ gìn mặt mũi nữa kia chứ.
Lúc bay đến nước M, điện thoại của Dương Tầm Chiêu đổ chuông, anh nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng bắt máy.
“Đại ca, sáng sớm hôm nay cô Hàn đã đến nước M rồi, thời gian của thành phố A thì chắc là hơn ba giờ sáng, Đường Bách Khiêm đích thân ra đón, sau khi cô Hàn lên xe, Đường Bách Khiêm đã lái đi, tôi đã tìm hiểu cặn kẽ, lần này Đường Bách Khiêm đón cô ấy đến căn cứ bí mật ở cực Bắc...” Đối phương nhanh chóng báo cáo lại cho anh.
“Ừ.” Dương Tầm Chiêu nhẹ nhàng đáp lại, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên.
Hàn Nhã Thanh, đợi đó đi, chúng ta sắp sửa được gặp nhau rồi.
Lần này, nhất định anh sẽ bắt cô...
Dương Tầm Chiêu bước xuống máy bay, đã có người đợi anh sẵn ở nơi này, người ấy đứng một bên, vóc người hơi ốm, cao một mét bảy hai, trông có vẻ rất tao nhã.
Bọn họ bước xuống máy bay, người đó đi vào chính giữa vòng người, trông có vẻ "nhỏ nhắn đến lạ lùng.
“Đại ca, đã tìm hiểu kỹ lưỡng rồi, theo như tuyến đường mà Đường Bách Khiêm đi thì có thể xác định vị trí, chắc chắn sẽ không sai đâu.” Chương Bình vừa mở miệng, giọng nói hơi nhỏ nhẹ, nghe có vẻ ẻo lả.
Nhưng mà người bên cạnh Dương Tầm Chiêu không có ai là hạng tầm thường hết!!
Bình luận facebook