Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 421: Cậu ba dương sắp phát điên (4)
Anh chỉ muốn cô gọi tên anh, anh không cho phép cô giả vờ như không biết anh.
Nhưng mà, Dương Tầm Chiêu không ngờ đến giờ phút cuối cùng cô lại nhịn, người phụ nữ này đôi khi thật sự không đáng yêu.
Hàn Nhã Thanh lại ngả người ra sau, càng xa anh càng tốt, khi nhìn anh lần nữa, khuôn mặt cô đã hoàn toàn trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày, đôi môi khẽ mấp máy, chậm rãi nói: “Ngài Dương, xin buông tôi ra.”
Dương Tầm Chiêu thấy giờ phút vừa rồi cô khống chế được bản thân đã thất vọng, lúc này thấy thái độ của cô lại càng khó chịu hơn.
Cho nên, anh vẫn nắm tay cô, vẫn không có ý buông ra, nhìn cô, cố ý nói: “Nếu tôi không buông thì sao?”
Hàn Nhã Thanh chán nản, nếu anh không buông tay thì sao?
Nếu anh không buông tay, cô có cách nào không?
Với thực lực của cô, nếu anh không buông tay thì cô cũng không thể làm gì được, vừa rồi cô đã cố gắng mấy lần rồi.
Đánh anh? Cô nhất định không thể đánh anh, tình huống kiểu này không thích hợp.
Mắng anh? Chắc chắn không. Cô không mắng người, anh da mặt dày, những lời nói khó nghe, đều vô dụng với anh.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên phát hiện ra dù bây giờ họ đã ly hôn, giữa cô và Dương Tầm Chiêu thì cô vẫn sẽ thua.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, không nói gì vì cô không biết lúc này mình có thể nói gì nữa.
“Em nhìn tôi như thế này, tôi sẽ nghĩ em thích tôi đấy.” Lúc này Dương Tầm Chiêu nhìn cô, cảm thấy đặc biệt thú vị.
Cô rõ ràng là có chút tức giận, nhưng cố gắng hết sức nhịn, hiện tại rõ ràng là rất giận anh, nhưng cô lại bất lực với anh.
Anh cũng có cảm giác này với cô.
“Da mặt thật dày.” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn bình tĩnh, cô thậm chí không quan tâm đến những tình huống như thế này, nhưng hiện tại nghe thấy lời của Dương Tầm Chiêu, cô theo bản năng cự tuyệt.
“Cũng không dày, nếu không em có thể sờ xem.” Dương Tầm Chiêu cười nhẹ, anh vẫn luôn nắm tay cô không buông, lúc này khi nói lời này, anh nâng tay cô lên, rõ ràng là thật sự để cô chạm vào mặt anh.
Hàn Nhã Thanh sững sờ, mới mấy ngày không gặp, người này sao có thể trở nên vô liêm sỉ như vậy?
Da mặt có dày hay không có thể sờ ra sao?
Không, đây không phải là vấn đề, chính xác là bây giờ anh muốn làm gì?
Cô và anh đã ly hôn rồi, không còn quan hệ gì nữa, với mối quan hệ hiện tại thì như vậy có thích hợp sao?
Dương Tầm Chiêu nghĩ gì vậy?
Hàn Nhã Thanh rất cố gắng muốn kéo tay cô lại, nhưng Dương Tầm Chiêu không buông ra, Hàn Nhã Thanh vốn tưởng rằng, anh chỉ nói tới đây, nhưng mà, cô không ngờ là Dương Tầm Chiêu đột nhiên dùng lực, thật sự kéo tay cô lại, sau đó trực tiếp cầm tay cô áp vào mặt anh.
Ngay lúc đó, thân thể Hàn Nhã Thanh trực tiếp cứng đờ, đột nhiên cảm giác như bị sét đánh.
Dương Tầm Chiêu phát điên rồi, đây là suy nghĩ mà lúc này Hàn Nhã Thanh có thể nghĩ tới.
Cô nghĩ, Dương Tầm Chiêu hẳn là bị cái gì kích thích rồi mới phát cáu, nếu không, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Ngay khi Hàn Nhã Thanh cảm thấy như bị sét đánh, cảm thấy cả người như sắp bị cháy xém từ trong ra ngoài, Dương Tầm Chiêu còn nắm tay cô, dừng trên mặt anh chuyển động vài cái, nói cách khác, để cô trực tiếp chạm vào mặt anh vài lần.
Hàn Nhã Thanh bí mật thở ra, lúc này anh đang nắm chặt tay của cô, cô không rút ra được, cho nên dù lúc này cô không muốn chạm vào mặt anh, cô cũng không có cách nào, lúc này trong lòng Hàn Nhã Thanh không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Có dày không? Không dày phải không? Cho nên, sau này em không thể nói oan cho tôi.” Dương Tầm Chiêu vẫn đang nhìn cô với nụ cười trên môi, lúc này vẻ mặt của Dương Tâm Chiêu vô cùng nghiêm túc.
Ngay lúc đó, Hàn Nhã Thanh cảm thấy toàn thân không ổn.
Em gái anh, cô muốn đánh anh thì làm sao đây?
“Anh buông tôi ra trước, đừng động tay động chân, được không?” Hàn Nhã Thanh thở ra, cố gắng hết sức bình tĩnh, cố gắng
làm cho giọng nói của mình như thường.
Cô nghĩ, Dương Tầm Chiêu hẳn là bị chọc tức, lúc này cô nên đừng chọc tức anh nữa, có chuyện gì thì từ từ bàn bạc với anh.
“Tuy nhiên, tôi thích như vậy.” Nụ cười trên mặt Dương Tầm Chiêu trầm xuống một chút, anh kêu cô giả bộ, tiếp tục giả bộ sao? Anh xem cô còn có thể giả vờ bao lâu?
Sao thế? Bây giờ đổi sang thành thật, liền giả vờ như không biết anh?
Dựa vào cái gì? Anh không thích cô như vậy.
Hàn Nhã Thanh ho nhẹ một tiếng, sặc nước miếng, được thôi, lúc này đây, cô đối với Dương Tầm Chiêu đã xác định được là anh thật sự bị kích thích, hiện tại đầu óc anh có vấn đề.
Anh đang kích thích, nên đi bệnh viện, bây giờ lại chọc tức cô như thế này là sao?
Cô vẫn còn chính sự phải làm.
Cô có thể đánh qục anh, nhờ người đưa anh đến bệnh viện không?
Giờ phút này Hàn Nhã Thanh thật sự có ý nghĩ như vậy, nhưng cô không có khả năng đó, thật đáng tiếc.
Với kỹ năng của cô, không thể đánh ngất Dương Tầm Chiêu.
“Tôi còn thích... Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, khuôn mặt anh đột nhiên tiến đến gần cô, Hàn Nhã Thanh chưa kịp phản ứng anh đã nhanh chóng hôn lên môi cô.
Sau đó anh rất hài lòng nói thêm một câu: “Tôi còn thích như vậy.”
Khi nói câu này, anh có vẻ còn có chút mím môi chưa thỏa mãn.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy đầu óc rối bời, cô chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ hôn cô trong trường hợp này.
Dương Tầm Chiêu đã bệnh nặng như vậy rồi sao?
Không, anh không bị bệnh, mắt anh sáng suốt, suy nghĩ thông suốt, không có biểu hiện bệnh tật.
Anh, anh rõ ràng là cố ý, vừa rồi đầu óc cô bị ngập nước hay sao, vậy mà lại nghĩ anh cáu kỉnh sinh bệnh.
Anh rõ ràng là nhân cơ hội lợi dụng cô, người đàn ông chết tiệt này càng ngày càng nham hiểm và vô liêm sỉ.
Hàn Nhã Thanh lại thâm thở dài, ánh mắt nhìn Dương Tầm Chiêu khẽ lóe lên, cô muốn biết, nhìn Dương Tầm Chiêu muốn làm gì?
Hàn Nhã Thanh vừa định nói.
“Em yêu, sao em lại đứng ở đây?” Đúng lúc này, giọng nói của Đường Bách Khiêm đột nhiên truyền đến, khi Hàn Nhã Thanh theo bản năng đảo mắt, cô thấy Đường Bách Khiêm đã trở lại, đang đi tới trước mặt cô.
Mà vừa nãy cô không nhận ra điều đó.
Bây giờ cô có một nhiệm vụ, khi học trưởng đi rồi anh có dặn cô phải chú ý quan sát, kết quả thì thế nào?
Kết quả là học trưởng quay lại đi đến trước mặt cô, cô còn không thèm để ý, còn có thể quan sát được cái gì?
Hàn Nhã Thanh không khỏi trừng mắt nhìn Dương Tầm Chiêu, nếu cô phá chuyện của học trưởng, Dương Tầm Chiêu sẽ là kẻ cầm đầu.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu vẫn đang nắm tay cô không hề buông ra.
Nhưng mà, Dương Tầm Chiêu không ngờ đến giờ phút cuối cùng cô lại nhịn, người phụ nữ này đôi khi thật sự không đáng yêu.
Hàn Nhã Thanh lại ngả người ra sau, càng xa anh càng tốt, khi nhìn anh lần nữa, khuôn mặt cô đã hoàn toàn trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày, đôi môi khẽ mấp máy, chậm rãi nói: “Ngài Dương, xin buông tôi ra.”
Dương Tầm Chiêu thấy giờ phút vừa rồi cô khống chế được bản thân đã thất vọng, lúc này thấy thái độ của cô lại càng khó chịu hơn.
Cho nên, anh vẫn nắm tay cô, vẫn không có ý buông ra, nhìn cô, cố ý nói: “Nếu tôi không buông thì sao?”
Hàn Nhã Thanh chán nản, nếu anh không buông tay thì sao?
Nếu anh không buông tay, cô có cách nào không?
Với thực lực của cô, nếu anh không buông tay thì cô cũng không thể làm gì được, vừa rồi cô đã cố gắng mấy lần rồi.
Đánh anh? Cô nhất định không thể đánh anh, tình huống kiểu này không thích hợp.
Mắng anh? Chắc chắn không. Cô không mắng người, anh da mặt dày, những lời nói khó nghe, đều vô dụng với anh.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên phát hiện ra dù bây giờ họ đã ly hôn, giữa cô và Dương Tầm Chiêu thì cô vẫn sẽ thua.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, không nói gì vì cô không biết lúc này mình có thể nói gì nữa.
“Em nhìn tôi như thế này, tôi sẽ nghĩ em thích tôi đấy.” Lúc này Dương Tầm Chiêu nhìn cô, cảm thấy đặc biệt thú vị.
Cô rõ ràng là có chút tức giận, nhưng cố gắng hết sức nhịn, hiện tại rõ ràng là rất giận anh, nhưng cô lại bất lực với anh.
Anh cũng có cảm giác này với cô.
“Da mặt thật dày.” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn bình tĩnh, cô thậm chí không quan tâm đến những tình huống như thế này, nhưng hiện tại nghe thấy lời của Dương Tầm Chiêu, cô theo bản năng cự tuyệt.
“Cũng không dày, nếu không em có thể sờ xem.” Dương Tầm Chiêu cười nhẹ, anh vẫn luôn nắm tay cô không buông, lúc này khi nói lời này, anh nâng tay cô lên, rõ ràng là thật sự để cô chạm vào mặt anh.
Hàn Nhã Thanh sững sờ, mới mấy ngày không gặp, người này sao có thể trở nên vô liêm sỉ như vậy?
Da mặt có dày hay không có thể sờ ra sao?
Không, đây không phải là vấn đề, chính xác là bây giờ anh muốn làm gì?
Cô và anh đã ly hôn rồi, không còn quan hệ gì nữa, với mối quan hệ hiện tại thì như vậy có thích hợp sao?
Dương Tầm Chiêu nghĩ gì vậy?
Hàn Nhã Thanh rất cố gắng muốn kéo tay cô lại, nhưng Dương Tầm Chiêu không buông ra, Hàn Nhã Thanh vốn tưởng rằng, anh chỉ nói tới đây, nhưng mà, cô không ngờ là Dương Tầm Chiêu đột nhiên dùng lực, thật sự kéo tay cô lại, sau đó trực tiếp cầm tay cô áp vào mặt anh.
Ngay lúc đó, thân thể Hàn Nhã Thanh trực tiếp cứng đờ, đột nhiên cảm giác như bị sét đánh.
Dương Tầm Chiêu phát điên rồi, đây là suy nghĩ mà lúc này Hàn Nhã Thanh có thể nghĩ tới.
Cô nghĩ, Dương Tầm Chiêu hẳn là bị cái gì kích thích rồi mới phát cáu, nếu không, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Ngay khi Hàn Nhã Thanh cảm thấy như bị sét đánh, cảm thấy cả người như sắp bị cháy xém từ trong ra ngoài, Dương Tầm Chiêu còn nắm tay cô, dừng trên mặt anh chuyển động vài cái, nói cách khác, để cô trực tiếp chạm vào mặt anh vài lần.
Hàn Nhã Thanh bí mật thở ra, lúc này anh đang nắm chặt tay của cô, cô không rút ra được, cho nên dù lúc này cô không muốn chạm vào mặt anh, cô cũng không có cách nào, lúc này trong lòng Hàn Nhã Thanh không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Có dày không? Không dày phải không? Cho nên, sau này em không thể nói oan cho tôi.” Dương Tầm Chiêu vẫn đang nhìn cô với nụ cười trên môi, lúc này vẻ mặt của Dương Tâm Chiêu vô cùng nghiêm túc.
Ngay lúc đó, Hàn Nhã Thanh cảm thấy toàn thân không ổn.
Em gái anh, cô muốn đánh anh thì làm sao đây?
“Anh buông tôi ra trước, đừng động tay động chân, được không?” Hàn Nhã Thanh thở ra, cố gắng hết sức bình tĩnh, cố gắng
làm cho giọng nói của mình như thường.
Cô nghĩ, Dương Tầm Chiêu hẳn là bị chọc tức, lúc này cô nên đừng chọc tức anh nữa, có chuyện gì thì từ từ bàn bạc với anh.
“Tuy nhiên, tôi thích như vậy.” Nụ cười trên mặt Dương Tầm Chiêu trầm xuống một chút, anh kêu cô giả bộ, tiếp tục giả bộ sao? Anh xem cô còn có thể giả vờ bao lâu?
Sao thế? Bây giờ đổi sang thành thật, liền giả vờ như không biết anh?
Dựa vào cái gì? Anh không thích cô như vậy.
Hàn Nhã Thanh ho nhẹ một tiếng, sặc nước miếng, được thôi, lúc này đây, cô đối với Dương Tầm Chiêu đã xác định được là anh thật sự bị kích thích, hiện tại đầu óc anh có vấn đề.
Anh đang kích thích, nên đi bệnh viện, bây giờ lại chọc tức cô như thế này là sao?
Cô vẫn còn chính sự phải làm.
Cô có thể đánh qục anh, nhờ người đưa anh đến bệnh viện không?
Giờ phút này Hàn Nhã Thanh thật sự có ý nghĩ như vậy, nhưng cô không có khả năng đó, thật đáng tiếc.
Với kỹ năng của cô, không thể đánh ngất Dương Tầm Chiêu.
“Tôi còn thích... Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, khuôn mặt anh đột nhiên tiến đến gần cô, Hàn Nhã Thanh chưa kịp phản ứng anh đã nhanh chóng hôn lên môi cô.
Sau đó anh rất hài lòng nói thêm một câu: “Tôi còn thích như vậy.”
Khi nói câu này, anh có vẻ còn có chút mím môi chưa thỏa mãn.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy đầu óc rối bời, cô chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ hôn cô trong trường hợp này.
Dương Tầm Chiêu đã bệnh nặng như vậy rồi sao?
Không, anh không bị bệnh, mắt anh sáng suốt, suy nghĩ thông suốt, không có biểu hiện bệnh tật.
Anh, anh rõ ràng là cố ý, vừa rồi đầu óc cô bị ngập nước hay sao, vậy mà lại nghĩ anh cáu kỉnh sinh bệnh.
Anh rõ ràng là nhân cơ hội lợi dụng cô, người đàn ông chết tiệt này càng ngày càng nham hiểm và vô liêm sỉ.
Hàn Nhã Thanh lại thâm thở dài, ánh mắt nhìn Dương Tầm Chiêu khẽ lóe lên, cô muốn biết, nhìn Dương Tầm Chiêu muốn làm gì?
Hàn Nhã Thanh vừa định nói.
“Em yêu, sao em lại đứng ở đây?” Đúng lúc này, giọng nói của Đường Bách Khiêm đột nhiên truyền đến, khi Hàn Nhã Thanh theo bản năng đảo mắt, cô thấy Đường Bách Khiêm đã trở lại, đang đi tới trước mặt cô.
Mà vừa nãy cô không nhận ra điều đó.
Bây giờ cô có một nhiệm vụ, khi học trưởng đi rồi anh có dặn cô phải chú ý quan sát, kết quả thì thế nào?
Kết quả là học trưởng quay lại đi đến trước mặt cô, cô còn không thèm để ý, còn có thể quan sát được cái gì?
Hàn Nhã Thanh không khỏi trừng mắt nhìn Dương Tầm Chiêu, nếu cô phá chuyện của học trưởng, Dương Tầm Chiêu sẽ là kẻ cầm đầu.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu vẫn đang nắm tay cô không hề buông ra.
Bình luận facebook