Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-92
CHƯƠNG 92: CẬU BA DƯƠNG THẬT SỰ KHÔNG CẦN SĨ DIỆN!
Nhưng bây giờ gặp rồi, vậy thì những món nợ này có thể từ từ tính. Nếu như cô nhớ không nhầm, hình như năm nay Kiều Thiên Lý 27 tuổi? 27 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn?
Điều này có chút khiến người khác phải suy nghĩ, Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ Kiều Thiên Lý nhìn Dương Tầm Chiêu, trong lòng âm thầm mỉm cười. Rõ ràng Kiêu Thiên Lý rất thích Dương Tầm Chiêu nhưng lại cố gắng che đậy, như vậy, giữa hai người này tuyệt đối không có tình yêu nam nữ, ít nhất bên phía Dương Tầm Chiêu không có, nếu không Kiều Thiên Lý không cần phải
che giấu. Dương Tầm Chiêu đối xử khác với Kiều Thiên Lý có thể là có nguyên nhân khác. Như vậy, vở kịch này càng thú vị!!
Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tâm Chiêu, nhìn thấy Dương Tâm Chiêu đang nhìn Kiêu Thiên Lý, Hàn Nhã Thanh dùng lực véo một cái lên cánh tay của Dương Tâm Chiêu.
Dương Tâm Chiêu hơi nhíu mày, nghiêng mặt qua, có chút nghi ngờ nhìn Hàn Nhã Thanh, đang tốt đẹp sao cô lại véo anh?
Nhưng, Dương Tầm Chiêu vừa nhìn sang, đã thấy Hàn Nhã Thanh đang tức giận trừng mắt với anh.
“Sao vậy?” Dương Tâm Chiêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc nãy vẫn còn rất tốt mà, sao lại đột nhiên tức giận.
“Tức giận sao?” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên, thực ra cho đến tận bây giờ, anh vẫn cho rằng cô chính là cô gái năm năm trước, cho là cô chính là cô gái mấy ngày trước ở trong đồn cảnh sát đã chạy thoát khỏi bàn tay của anh, vậy nên, theo lý mà nói, cô không thể dễ dàng tức giận như vậy được.
Nhưng, lúc này rõ ràng cô đang tức giận, hơn nữa còn đang rất tức giận, vô cùng tức giận.
“Rốt cuộc là làm sao?” Đây là lân đầu tiên Dương Tâm Chiêu thấy cô tức giận, anh phát hiện, lúc cô tức giận rất đáng yêu, đương nhiên, vợ anh tức giận, anh nhất định phải tìm ra được lý do.
Cho dù cô tức giận là thật hay là giải
Đương nhiên, lúc này, tất cả sự chú ý của Dương Tâm Chiêu đều đặt trên người Hàn Nhã Thanh, không quan tâm đến Kiều Thiên Lý đang đứng trước mặt anh.
Kiêu Thiên Lý thấy sự chú ý của Dương Tâm Chiêu đã chuyển lên người Hàn Nhã Thanh, không thèm liếc nhìn cô ta, lập tức sững sờ.
Không, cô ta không tin một người vừa xấu vừa ngu ngốc có thể cướp đoạt được phong thái của cô ta. “Lần đầu tiên em đến nhà của anh, lại bị chặn ở cổng như vậy, mọi người định nói chuyện đến khi nào?” Hàn Nhã Thanh phồng má, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Dương Tâm Chiêu, dùng biểu hiện trực tiếp mà khoa trương cho thấy cô đang rất tức giận.
Dương Tầm Chiêu sững sờ, bị chặn ngoài cổng?! Theo bản năng Dương Tâm Chiêu nhìn về phía Kiều Thiên Lý.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa, đôi mắt sắp rớt xuống rồi đó ” Lúc Dương Tâm Chiêu muốn chuyển ánh mắt của mình sang phía Kiêu Thiên Lý, đột nhiên Hàn Nhã Thanh tức giận hét lên một tiếng.
Câu nói này của Hàn Nhã Thanh không nói rõ tên, không biết người cô nói là Kiêu Thiên Lý hay là Dương Tâm Chiêu.
Nhưng, lúc này Dương Tâm Chiêu lại tự động cho là Hàn Nhã Thanh đang nói anh.
Ánh mắt của Dương Tâm Chiêu đang muốn nhìn về phía Kiều Thiên Lý liền đổi lại, nhìn thẳng vào Hàn Nhã Thanh. Mấy người trong phòng khách nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói vậy, vô cùng ngạc nhiên, bọn họ rất hiểu Dương Tâm Chiêu, không có ai dám nói với Dương Tâm Chiêu như vậy, bọn họ cảm thấy sắp có trò vui để xem. Kiều Thiên Lý cười thầm trong lòng, người phụ nữ này tự mình tìm chỗ chết mà, không thể trách người khác.
Nhưng, điều làm mọi người bất ngờ chính là Dương Tâm Chiêu không hề tức giận.
“Sao vậy? Ghen rồi?” Dương Tâm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, đôi mắt lóe lên, lúc nói câu này, thực sự anh vẫn còn không chắc chắn.
Dựa vào tất cả biểu hiện trước đây của Hàn Nhã Thanh, anh thật sự không thể tin được là cô sẽ ghen. Nhưng dáng vẻ lúc này của cô rõ ràng là đang ghen, biểu hiện rất rõ ràng.
Kiêu Thiên Lý sững sờ, Hàn Nhã Thanh đối xử với anh như vậy, anh không những không tức giận, mà giọng nói còn dịu dàng giống như mưa phùn....chọc ghẹo Hàn Nhã Thanh?
Đúng, chính là chọc ghẹo?
Đây là Dương Tâm Chiêu mà cô ta quen sao?
Hàn Nhã Thanh xấu như vậy, hơn nữa còn là một kẻ ngốc rất vô dụng, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
“Hừ” Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn không cảm kích, lại có một loại cảm giác không quan tâm đến Dương Tầm Chiêu. Kiêu Thiên Lý thấy vậy, tức giận đến mức chỉ muốn nôn ra máu, cô ta cố gắng hết sức, mới khống chế được bản thân, không lộ ra điều khác thường.
Dương Tâm Chiêu: “.....”
Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, đôi mắt lóe lên, xem ra thật sự là đang ghen rồi.
“Em đó.” Sau đó, Dương Tầm Chiêu nở một nụ cười bất đắc dĩ, anh đưa tay ra khẽ xoa đầu Hàn Nhã Thanh, động tác kia rất thân mật, tràn đây sự nuông chiều, nuông chiều đến chết người, ừm, chính là sự nuông chiều giết chết Kiêu Thiên Lý.
Mọi người nhìn thấy vậy đều sững sờ, Kiều Thiên Lý cũng sững sờ, ai có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra không? Dương Tầm Chiêu thực sự mỉm cười? Thực sự mỉm cười?
Từ sau khi mẹ của Dương Tầm Chiêu mất đi, Dương Tâm Chiêu chưa từng cười trước mặt người khác, Kiều Thiên Lý vì năm đó đã từng giúp mẹ của Dương Tầm Chiêu, hơn nữa còn cứu Dương Tâm Chiêu, nên Dương Tâm Chiêu đối với cô ta cũng xem như là đặc biệt, nhưng nhiêu năm như vậy, Kiều Thiên Lý cũng chưa nhìn thấy anh cười trước mặt cô ta.
Một nụ cười còn chả có, đừng nói đến là nụ cười phát ra từ nội tâm như thế này.
Hơn nữa, lúc này rõ ràng thái độ của Hàn Nhã Thanh đối với anh rất tệ, tại sao? Tại sao anh còn cười?
Kiêu Thiên Lý không cam lòng, rất không cam lòng, lúc này cô ta lặng lẽ nghiến răng, hận không thể xé nát Hàn Nhã Thanh ra.
Hàn Nhã Thanh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
“Vậy mà cũng ghen, Thiên Lý là khách.... Dương Tâm Chiêu không để ý đến Kiều Thiên Lý, nên cũng không phát hiện ra sự bất thường của cô ta, lúc này anh chỉ muốn giải thích rõ ràng với vợ mình thôi.
“Thiên Lý?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, lúc nói còn cố ý cao giọng, rất có ý tứ.
Dương Tâm Chiêu không chú ý đến sự bất thường của Kiều Thiên Lý, nhưng Hàn Nhã Thanh lại chú ý đến, trong lòng Hãn Nhã Thanh thầm cười nhạo, Kiều Thiên Lý mới có như vậy mà đã tức giận? Mới có như vậy mà đã không chịu đựng được?
Vở kịch mới vừa bắt đầu, trò hay vẫn còn ở phía saull
Kiều Thiên Lý phải chờ đợi, tạm thời nhẫn nhịn!!
Dương Tâm Dương: “....”
“Cô Kiều....” cậu ba Dương là ai chứ? Đầu óc rất nhanh nhạy, phản ứng còn nhanh hơn, lập tức hiểu được ý của vợ mình, giây tiếp theo đã nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, trực tiếp từ Thiên Lý đổi thành cô Kiều.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
cậu ba Dương thay đổi cách xưng hô như vậy không hề cảm thấy xa cáchi!
Hàn Nhã Thanh cười, cậu ba Dương thật sự không cần sĩ diện mà, vở kịch này phối hợp rất tốt, cô rất hài lòng.
Kiều Thiên Lý lại vô cùng kinh ngạc, đôi mắt của cô ta mở to, nhìn Dương Tâm Chiêu với ánh mắt không thể tin được, cô ta không dám tin, cũng không thể tin, chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng của Hàn Nhã Thanh, Dương Tâm Chiêu lại thay đổi cách xưng hô với cô ta.
Hơn nữa còn đổi thành cô Kiều?
Cô Kiều? Cách xưng hô như vậy thật sự làm trái tim của Kiều Thiên Lý bị tổn thương sâu sắc, làm tổn thương đến mỗi dây thần kinh của cô ta.
Cô ta không dám tin, cũng không thể chấp nhận được tất cả những chuyện này.
Nhưng Kiều Thiên Lý không biết, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, điều Hàn Nhã Thanh muốn làm không chỉ có một chút này.
Nhưng bây giờ gặp rồi, vậy thì những món nợ này có thể từ từ tính. Nếu như cô nhớ không nhầm, hình như năm nay Kiều Thiên Lý 27 tuổi? 27 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn?
Điều này có chút khiến người khác phải suy nghĩ, Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ Kiều Thiên Lý nhìn Dương Tầm Chiêu, trong lòng âm thầm mỉm cười. Rõ ràng Kiêu Thiên Lý rất thích Dương Tầm Chiêu nhưng lại cố gắng che đậy, như vậy, giữa hai người này tuyệt đối không có tình yêu nam nữ, ít nhất bên phía Dương Tầm Chiêu không có, nếu không Kiều Thiên Lý không cần phải
che giấu. Dương Tầm Chiêu đối xử khác với Kiều Thiên Lý có thể là có nguyên nhân khác. Như vậy, vở kịch này càng thú vị!!
Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tâm Chiêu, nhìn thấy Dương Tâm Chiêu đang nhìn Kiêu Thiên Lý, Hàn Nhã Thanh dùng lực véo một cái lên cánh tay của Dương Tâm Chiêu.
Dương Tâm Chiêu hơi nhíu mày, nghiêng mặt qua, có chút nghi ngờ nhìn Hàn Nhã Thanh, đang tốt đẹp sao cô lại véo anh?
Nhưng, Dương Tầm Chiêu vừa nhìn sang, đã thấy Hàn Nhã Thanh đang tức giận trừng mắt với anh.
“Sao vậy?” Dương Tâm Chiêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc nãy vẫn còn rất tốt mà, sao lại đột nhiên tức giận.
“Tức giận sao?” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên, thực ra cho đến tận bây giờ, anh vẫn cho rằng cô chính là cô gái năm năm trước, cho là cô chính là cô gái mấy ngày trước ở trong đồn cảnh sát đã chạy thoát khỏi bàn tay của anh, vậy nên, theo lý mà nói, cô không thể dễ dàng tức giận như vậy được.
Nhưng, lúc này rõ ràng cô đang tức giận, hơn nữa còn đang rất tức giận, vô cùng tức giận.
“Rốt cuộc là làm sao?” Đây là lân đầu tiên Dương Tâm Chiêu thấy cô tức giận, anh phát hiện, lúc cô tức giận rất đáng yêu, đương nhiên, vợ anh tức giận, anh nhất định phải tìm ra được lý do.
Cho dù cô tức giận là thật hay là giải
Đương nhiên, lúc này, tất cả sự chú ý của Dương Tâm Chiêu đều đặt trên người Hàn Nhã Thanh, không quan tâm đến Kiều Thiên Lý đang đứng trước mặt anh.
Kiêu Thiên Lý thấy sự chú ý của Dương Tâm Chiêu đã chuyển lên người Hàn Nhã Thanh, không thèm liếc nhìn cô ta, lập tức sững sờ.
Không, cô ta không tin một người vừa xấu vừa ngu ngốc có thể cướp đoạt được phong thái của cô ta. “Lần đầu tiên em đến nhà của anh, lại bị chặn ở cổng như vậy, mọi người định nói chuyện đến khi nào?” Hàn Nhã Thanh phồng má, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Dương Tâm Chiêu, dùng biểu hiện trực tiếp mà khoa trương cho thấy cô đang rất tức giận.
Dương Tầm Chiêu sững sờ, bị chặn ngoài cổng?! Theo bản năng Dương Tâm Chiêu nhìn về phía Kiều Thiên Lý.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa, đôi mắt sắp rớt xuống rồi đó ” Lúc Dương Tâm Chiêu muốn chuyển ánh mắt của mình sang phía Kiêu Thiên Lý, đột nhiên Hàn Nhã Thanh tức giận hét lên một tiếng.
Câu nói này của Hàn Nhã Thanh không nói rõ tên, không biết người cô nói là Kiêu Thiên Lý hay là Dương Tâm Chiêu.
Nhưng, lúc này Dương Tâm Chiêu lại tự động cho là Hàn Nhã Thanh đang nói anh.
Ánh mắt của Dương Tâm Chiêu đang muốn nhìn về phía Kiều Thiên Lý liền đổi lại, nhìn thẳng vào Hàn Nhã Thanh. Mấy người trong phòng khách nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói vậy, vô cùng ngạc nhiên, bọn họ rất hiểu Dương Tâm Chiêu, không có ai dám nói với Dương Tâm Chiêu như vậy, bọn họ cảm thấy sắp có trò vui để xem. Kiều Thiên Lý cười thầm trong lòng, người phụ nữ này tự mình tìm chỗ chết mà, không thể trách người khác.
Nhưng, điều làm mọi người bất ngờ chính là Dương Tâm Chiêu không hề tức giận.
“Sao vậy? Ghen rồi?” Dương Tâm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, đôi mắt lóe lên, lúc nói câu này, thực sự anh vẫn còn không chắc chắn.
Dựa vào tất cả biểu hiện trước đây của Hàn Nhã Thanh, anh thật sự không thể tin được là cô sẽ ghen. Nhưng dáng vẻ lúc này của cô rõ ràng là đang ghen, biểu hiện rất rõ ràng.
Kiêu Thiên Lý sững sờ, Hàn Nhã Thanh đối xử với anh như vậy, anh không những không tức giận, mà giọng nói còn dịu dàng giống như mưa phùn....chọc ghẹo Hàn Nhã Thanh?
Đúng, chính là chọc ghẹo?
Đây là Dương Tâm Chiêu mà cô ta quen sao?
Hàn Nhã Thanh xấu như vậy, hơn nữa còn là một kẻ ngốc rất vô dụng, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
“Hừ” Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn không cảm kích, lại có một loại cảm giác không quan tâm đến Dương Tầm Chiêu. Kiêu Thiên Lý thấy vậy, tức giận đến mức chỉ muốn nôn ra máu, cô ta cố gắng hết sức, mới khống chế được bản thân, không lộ ra điều khác thường.
Dương Tâm Chiêu: “.....”
Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, đôi mắt lóe lên, xem ra thật sự là đang ghen rồi.
“Em đó.” Sau đó, Dương Tầm Chiêu nở một nụ cười bất đắc dĩ, anh đưa tay ra khẽ xoa đầu Hàn Nhã Thanh, động tác kia rất thân mật, tràn đây sự nuông chiều, nuông chiều đến chết người, ừm, chính là sự nuông chiều giết chết Kiêu Thiên Lý.
Mọi người nhìn thấy vậy đều sững sờ, Kiều Thiên Lý cũng sững sờ, ai có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra không? Dương Tầm Chiêu thực sự mỉm cười? Thực sự mỉm cười?
Từ sau khi mẹ của Dương Tầm Chiêu mất đi, Dương Tâm Chiêu chưa từng cười trước mặt người khác, Kiều Thiên Lý vì năm đó đã từng giúp mẹ của Dương Tầm Chiêu, hơn nữa còn cứu Dương Tâm Chiêu, nên Dương Tâm Chiêu đối với cô ta cũng xem như là đặc biệt, nhưng nhiêu năm như vậy, Kiều Thiên Lý cũng chưa nhìn thấy anh cười trước mặt cô ta.
Một nụ cười còn chả có, đừng nói đến là nụ cười phát ra từ nội tâm như thế này.
Hơn nữa, lúc này rõ ràng thái độ của Hàn Nhã Thanh đối với anh rất tệ, tại sao? Tại sao anh còn cười?
Kiêu Thiên Lý không cam lòng, rất không cam lòng, lúc này cô ta lặng lẽ nghiến răng, hận không thể xé nát Hàn Nhã Thanh ra.
Hàn Nhã Thanh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
“Vậy mà cũng ghen, Thiên Lý là khách.... Dương Tâm Chiêu không để ý đến Kiều Thiên Lý, nên cũng không phát hiện ra sự bất thường của cô ta, lúc này anh chỉ muốn giải thích rõ ràng với vợ mình thôi.
“Thiên Lý?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, lúc nói còn cố ý cao giọng, rất có ý tứ.
Dương Tâm Chiêu không chú ý đến sự bất thường của Kiều Thiên Lý, nhưng Hàn Nhã Thanh lại chú ý đến, trong lòng Hãn Nhã Thanh thầm cười nhạo, Kiều Thiên Lý mới có như vậy mà đã tức giận? Mới có như vậy mà đã không chịu đựng được?
Vở kịch mới vừa bắt đầu, trò hay vẫn còn ở phía saull
Kiều Thiên Lý phải chờ đợi, tạm thời nhẫn nhịn!!
Dương Tâm Dương: “....”
“Cô Kiều....” cậu ba Dương là ai chứ? Đầu óc rất nhanh nhạy, phản ứng còn nhanh hơn, lập tức hiểu được ý của vợ mình, giây tiếp theo đã nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, trực tiếp từ Thiên Lý đổi thành cô Kiều.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
cậu ba Dương thay đổi cách xưng hô như vậy không hề cảm thấy xa cáchi!
Hàn Nhã Thanh cười, cậu ba Dương thật sự không cần sĩ diện mà, vở kịch này phối hợp rất tốt, cô rất hài lòng.
Kiều Thiên Lý lại vô cùng kinh ngạc, đôi mắt của cô ta mở to, nhìn Dương Tâm Chiêu với ánh mắt không thể tin được, cô ta không dám tin, cũng không thể tin, chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng của Hàn Nhã Thanh, Dương Tâm Chiêu lại thay đổi cách xưng hô với cô ta.
Hơn nữa còn đổi thành cô Kiều?
Cô Kiều? Cách xưng hô như vậy thật sự làm trái tim của Kiều Thiên Lý bị tổn thương sâu sắc, làm tổn thương đến mỗi dây thần kinh của cô ta.
Cô ta không dám tin, cũng không thể chấp nhận được tất cả những chuyện này.
Nhưng Kiều Thiên Lý không biết, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, điều Hàn Nhã Thanh muốn làm không chỉ có một chút này.
Bình luận facebook