Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 512: ĐƯỜNG MINH HẠO GIỐNG HỆT CẬU BA NHÀ HỌ DẠ LÚC NHỎ (2)
Cái này bọn nhỏ không gánh đâu." Bây giờ Nhạc Hồng Linh vui vẻ, không nhịn được trêu ghẹo Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh: "…"
"Thế nào? Bị chị nói trúng tâm tư đi? Chị còn không hiểu em sao? Dù em tìm được cha ruột của hai đứa bé, nhưng theo tính cách của em, sẽ cho hai đứa bé nhận cha của chúng, nhưng sẽ không thể vì hai đứa bé mà miễn cưỡng bản thân kết hôn với người đàn ông kia, bây giờ ly hôn rất nhiều, ai quy định ba mẹ của đứa nhỏ phải ở cùng nhau, có đôi khi miễn cưỡng ở cùng nhau, cũng không phải chuyện tốt cho đứa nhỏ, chị nghĩ em hiểu đạo lý này hơn chị?" Nhạc Hồng Linh cười thâm ý.
Cô ta biết Dương Tầm Chiêu có sức hút, quả nhiên không ngoài suy đoán của cô ta, xem ra, Thanh Thanh nhà cô yêu rồi!
Hàn Nhã Thanh nhíu mày, là như vậy sao?
"Em nói chuyện với hai đứa bé một chút." Không biết vì sao trong lòng Hàn Nhã Thanh đột nhiên có cảm giác kì lạ, trong nhất thời cũng không biết như thế nào, lúc nói chuyện bị mắc nghẹn.
"Ai nha, Thanh Thanh nhanh mồm nhanh miệng của chúng ta sao lại nói lắp?" Nhạc Hồng Linh trực tiếp cười to: "Em đừng lấy hai đứa bé để đánh trống lảng, thành thật nói đi, em yêu cậu ba nhà họ Dạ người ta từ lúc nào, muốn chiếm thành của mình?"
"Em, em không có..." Hàn Nhã Thanh theo bản năng phản lại một câu, nhưng lúc này lại nói lắp, hơn nữa tiếng cũng trầm hơn một chút.
Cái gì mà chiếm Dương Tầm Chiêu thành của mình chứ, cô chưa từng nghĩ như vậy?
"Ai chà, em nói lắp, nói cũng nói không rõ, em kích động à? Hay là khẩn trương?" Nhạc Hồng Linh cười lớn tiếng.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên, không thèm nói nữa, bởi vì cô phát hiện bây giờ cô nói gì cũng sai, khẳng định là vì hôm qua thức cả đêm, bây giờ đầu óc không nhanh nhạy.
"Được rồi, được rồi, không đùa em, chị vui thay cho em, hai đứa bé đang chơi đu quay, em đợi một lát, lát nữa chị để chúng nghe điện thoại." Nhạc Hồng Linh thấy cô không thèm nói, liền không nói gì thêm nữa.
"Cô Cố bảo tôi đến báo với cô Đường, cô ấy đang chờ cô Đường, cô Đường nhanh đi qua." Đúng lúc này, tiếng của một vệ sĩ từ bên ngoài truyền vào.
"Chị Hồng Linh, bên em có chuyện gấp hai ngày này có lẽ em không thể liên lạc với chị, hai đứa bé liền nhờ chị Hồng Linh chăm sóc." Mắt Hàn Nhã Thanh trầm xuống, cô biết kế tiếp, cô có một trận đánh ác liệt phải đánh.
"Rồi, em yên tâm đi, chị sẽ tâm sóc tốt hai đứa bé." Nhạc Hồng Linh cũng không hỏi nhiều, có chút quy tắc, cô ta hiểu.
Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, ra khỏi phòng, nhìn vệ sĩ kia đúng là người đi theo Cố Nam ngày hôm qua.
"Đi thôi." Hàn Nhã Thanh cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi ra ngoài.
Xe vẫn do Đường Vân Thành phái tới, trên xe trừ tài xế, lúc này còn có hai vệ sĩ, vừa nhìn hai vệ sĩ này thì liền biết là tỉ mỉ chọn ra, như vậy Đường Vân Thành cũng hiểu được lúc này đây sẽ không thuận lợi giống lần đầu tiên.
Sau khi Nhạc Hồng Linh cúp điên thoại của Hàn Nhã Thanh, cũng không có nghĩ nhiều, tìm kiếm bóng dáng của hai đứa nhỏ, khóe môi không kiềm được mà cười lên, hai đứa bé có lẽ rất nhanh là có thể nhìn thấy cha ruột của mình rồi, đến lúc đó một nhà bọn họ ở cùng một chỗ, khẳng định rất hạnh phúc.
Cô ta hy vọng hai đứa bé vui vẻ hạnh phúc.
"Mẹ lớn tuổi như vậy rồi, con dẫn mẹ tới đây chơi, thích hợp sao?" Đúng lúc này, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi chậm rãi bước tới, khuôn mặt bà có sự bình an của năm tháng, lạnh nhạt, nhưng trong lạnh nhạt lại ẩn giấu vài thứ, từng cử chỉ hành động đều nhẹ nhàng, thanh nhã, rồi lại thẩm thấu ung dung đẹp đẽ quý giá từ trong ra ngoài.
"Mẹ, mẹ không già chút nào, không tin mẹ hỏi chú Lôi Hạ." Mộng Nhược Đình tươi cười, cô ta khó khăn lắm mới lừa được mẹ ra ngoài chơi, đương nhiên phải chơi cho đã, chơi cho vui.
Cô ta cảm thấy bĩnh thường mẹ quá trầm lắng.
"Đúng vậy, không già, rất đẹp, vẫn rất đẹp." Lôi Hạ nhìn bà ta, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cháy bỏng, bà ta vẫn đẹp như vậy.
Nhạc Hồng Linh dời mắt, nhìn họ một cái, cô chú ý là vì nghe tiếng cô gái kia gọi chú Lôi Hạ.
Nhạc Hồng Linh gặp qua Lôi Hạ trên báo tin tức, cho nên bây giờ liếc mắt một cái liền nhận ra Lôi Hạ, nói vậy đây là người nhà của ông Lôi Hạ?
Nhạc Hồng Linh nhìn sang người phụ nữ trung niên kia, mắt chớp chớp, có thể làm người phụ nữ của Lôi Hạ thật đúng là không phải bình thường.
Quý bà này tuy đã hơn năm mươi tuổi , nhưng Nhạc Hồng Linh mới nhìn, liền bị kinh ngạc, năm mươi hơn tuổi vẫn đẹp, mà làm cho cô ta ngạc nhiên chính là khí chất của quý bà này.
Nhạc Hồng Linh nhịn không được nhìn thêm vài lần, cứ như vậy, liền bị ông Lôi Hạ phát hiện, ông Lôi Hạ nhìn thẳng lại đây, vừa nguy hiểm lại mang ý cảnh cáo rõ ràng.
Nhạc Hồng Linh cười cười với ông, sau đó dời mắt đi.
Đúng lúc này, hai đứa bé chơi xong, Nhạc Hồng Linh liền nhanh chóng chạy qua, đón hai đứa bé.
"Cảm giác thế nào? Chơi vui không?" Nhạc Hồng Linh ôm lấy bé Kỳ, hôn lên mặt cô bé.
"Dạ, chơi vui." Đường Vũ Kỳ chơi rất vui vẻ.
"Con có thể chơi tàu lượn siêu tốc không?" Nhưng bạn nhỏ Đường Minh Hạo chưa chơi tận hứng, cậu cảm thấy trò này quá ngây thơ.
"Không được, con còn nhỏ, nguy hiểm." Nhạc Hồng Linh lắc đầu, không đồng ý.
"Con không sợ." Đường Minh Hạo cảm thấy trò đó căn bản không có gì đáng sợ.
"Vấn đề không phải con có sợ không, mà là con quá nhỏ , chưa lớn, tàu lượn siêu tốc phản lực quá lớn, sợ là sẽ làm con bị thương, nếu mẹ con ở đây, nhất định cũng không cho con chơi." Nhạc Hồng Linh kiên nhẫn giải thích cho cậu bé, cô ta cũng biết Đường Minh Hạo không sợ, nhưng cơ thể trẻ con chưa phất triển hoàn toàn, cổ của các bé rất yếu, lúc chơi tàu lượn siêu tốc, đầu chịu lực tác động sẽ lắc phải lắc trái, động mạch cổ và cơ vùng cổ dễ bị xé rách.
"Được rồi, con biết rồi." Bạn nhỏ Đường Minh Hạo từ trước đến nay hiểu chuyện nhất, cũng ngoan nhất.
"Con chơi với em thôi." Nếu không thể chơi trò cậu thích, vậy cậu liền chơi cùng em gái.
"Thật ngoan." Nhạc Hồng Linh nở nụ cười, thừa dịp Đường Minh Hạo nhất thời chưa chuẩn bị, nhanh chóng hôn một cái lên mặt cậu.
Lúc này, Mộng Thu Quỳnh đứng không xa nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, mắt trợn lên, khuôn mặt không dám tin và kinh ngạc, trong lúc nhất thời đứng lại, người cũng đơ ra.
Này, điều này sao có thể!
Hàn Nhã Thanh: "…"
"Thế nào? Bị chị nói trúng tâm tư đi? Chị còn không hiểu em sao? Dù em tìm được cha ruột của hai đứa bé, nhưng theo tính cách của em, sẽ cho hai đứa bé nhận cha của chúng, nhưng sẽ không thể vì hai đứa bé mà miễn cưỡng bản thân kết hôn với người đàn ông kia, bây giờ ly hôn rất nhiều, ai quy định ba mẹ của đứa nhỏ phải ở cùng nhau, có đôi khi miễn cưỡng ở cùng nhau, cũng không phải chuyện tốt cho đứa nhỏ, chị nghĩ em hiểu đạo lý này hơn chị?" Nhạc Hồng Linh cười thâm ý.
Cô ta biết Dương Tầm Chiêu có sức hút, quả nhiên không ngoài suy đoán của cô ta, xem ra, Thanh Thanh nhà cô yêu rồi!
Hàn Nhã Thanh nhíu mày, là như vậy sao?
"Em nói chuyện với hai đứa bé một chút." Không biết vì sao trong lòng Hàn Nhã Thanh đột nhiên có cảm giác kì lạ, trong nhất thời cũng không biết như thế nào, lúc nói chuyện bị mắc nghẹn.
"Ai nha, Thanh Thanh nhanh mồm nhanh miệng của chúng ta sao lại nói lắp?" Nhạc Hồng Linh trực tiếp cười to: "Em đừng lấy hai đứa bé để đánh trống lảng, thành thật nói đi, em yêu cậu ba nhà họ Dạ người ta từ lúc nào, muốn chiếm thành của mình?"
"Em, em không có..." Hàn Nhã Thanh theo bản năng phản lại một câu, nhưng lúc này lại nói lắp, hơn nữa tiếng cũng trầm hơn một chút.
Cái gì mà chiếm Dương Tầm Chiêu thành của mình chứ, cô chưa từng nghĩ như vậy?
"Ai chà, em nói lắp, nói cũng nói không rõ, em kích động à? Hay là khẩn trương?" Nhạc Hồng Linh cười lớn tiếng.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên, không thèm nói nữa, bởi vì cô phát hiện bây giờ cô nói gì cũng sai, khẳng định là vì hôm qua thức cả đêm, bây giờ đầu óc không nhanh nhạy.
"Được rồi, được rồi, không đùa em, chị vui thay cho em, hai đứa bé đang chơi đu quay, em đợi một lát, lát nữa chị để chúng nghe điện thoại." Nhạc Hồng Linh thấy cô không thèm nói, liền không nói gì thêm nữa.
"Cô Cố bảo tôi đến báo với cô Đường, cô ấy đang chờ cô Đường, cô Đường nhanh đi qua." Đúng lúc này, tiếng của một vệ sĩ từ bên ngoài truyền vào.
"Chị Hồng Linh, bên em có chuyện gấp hai ngày này có lẽ em không thể liên lạc với chị, hai đứa bé liền nhờ chị Hồng Linh chăm sóc." Mắt Hàn Nhã Thanh trầm xuống, cô biết kế tiếp, cô có một trận đánh ác liệt phải đánh.
"Rồi, em yên tâm đi, chị sẽ tâm sóc tốt hai đứa bé." Nhạc Hồng Linh cũng không hỏi nhiều, có chút quy tắc, cô ta hiểu.
Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, ra khỏi phòng, nhìn vệ sĩ kia đúng là người đi theo Cố Nam ngày hôm qua.
"Đi thôi." Hàn Nhã Thanh cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi ra ngoài.
Xe vẫn do Đường Vân Thành phái tới, trên xe trừ tài xế, lúc này còn có hai vệ sĩ, vừa nhìn hai vệ sĩ này thì liền biết là tỉ mỉ chọn ra, như vậy Đường Vân Thành cũng hiểu được lúc này đây sẽ không thuận lợi giống lần đầu tiên.
Sau khi Nhạc Hồng Linh cúp điên thoại của Hàn Nhã Thanh, cũng không có nghĩ nhiều, tìm kiếm bóng dáng của hai đứa nhỏ, khóe môi không kiềm được mà cười lên, hai đứa bé có lẽ rất nhanh là có thể nhìn thấy cha ruột của mình rồi, đến lúc đó một nhà bọn họ ở cùng một chỗ, khẳng định rất hạnh phúc.
Cô ta hy vọng hai đứa bé vui vẻ hạnh phúc.
"Mẹ lớn tuổi như vậy rồi, con dẫn mẹ tới đây chơi, thích hợp sao?" Đúng lúc này, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi chậm rãi bước tới, khuôn mặt bà có sự bình an của năm tháng, lạnh nhạt, nhưng trong lạnh nhạt lại ẩn giấu vài thứ, từng cử chỉ hành động đều nhẹ nhàng, thanh nhã, rồi lại thẩm thấu ung dung đẹp đẽ quý giá từ trong ra ngoài.
"Mẹ, mẹ không già chút nào, không tin mẹ hỏi chú Lôi Hạ." Mộng Nhược Đình tươi cười, cô ta khó khăn lắm mới lừa được mẹ ra ngoài chơi, đương nhiên phải chơi cho đã, chơi cho vui.
Cô ta cảm thấy bĩnh thường mẹ quá trầm lắng.
"Đúng vậy, không già, rất đẹp, vẫn rất đẹp." Lôi Hạ nhìn bà ta, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cháy bỏng, bà ta vẫn đẹp như vậy.
Nhạc Hồng Linh dời mắt, nhìn họ một cái, cô chú ý là vì nghe tiếng cô gái kia gọi chú Lôi Hạ.
Nhạc Hồng Linh gặp qua Lôi Hạ trên báo tin tức, cho nên bây giờ liếc mắt một cái liền nhận ra Lôi Hạ, nói vậy đây là người nhà của ông Lôi Hạ?
Nhạc Hồng Linh nhìn sang người phụ nữ trung niên kia, mắt chớp chớp, có thể làm người phụ nữ của Lôi Hạ thật đúng là không phải bình thường.
Quý bà này tuy đã hơn năm mươi tuổi , nhưng Nhạc Hồng Linh mới nhìn, liền bị kinh ngạc, năm mươi hơn tuổi vẫn đẹp, mà làm cho cô ta ngạc nhiên chính là khí chất của quý bà này.
Nhạc Hồng Linh nhịn không được nhìn thêm vài lần, cứ như vậy, liền bị ông Lôi Hạ phát hiện, ông Lôi Hạ nhìn thẳng lại đây, vừa nguy hiểm lại mang ý cảnh cáo rõ ràng.
Nhạc Hồng Linh cười cười với ông, sau đó dời mắt đi.
Đúng lúc này, hai đứa bé chơi xong, Nhạc Hồng Linh liền nhanh chóng chạy qua, đón hai đứa bé.
"Cảm giác thế nào? Chơi vui không?" Nhạc Hồng Linh ôm lấy bé Kỳ, hôn lên mặt cô bé.
"Dạ, chơi vui." Đường Vũ Kỳ chơi rất vui vẻ.
"Con có thể chơi tàu lượn siêu tốc không?" Nhưng bạn nhỏ Đường Minh Hạo chưa chơi tận hứng, cậu cảm thấy trò này quá ngây thơ.
"Không được, con còn nhỏ, nguy hiểm." Nhạc Hồng Linh lắc đầu, không đồng ý.
"Con không sợ." Đường Minh Hạo cảm thấy trò đó căn bản không có gì đáng sợ.
"Vấn đề không phải con có sợ không, mà là con quá nhỏ , chưa lớn, tàu lượn siêu tốc phản lực quá lớn, sợ là sẽ làm con bị thương, nếu mẹ con ở đây, nhất định cũng không cho con chơi." Nhạc Hồng Linh kiên nhẫn giải thích cho cậu bé, cô ta cũng biết Đường Minh Hạo không sợ, nhưng cơ thể trẻ con chưa phất triển hoàn toàn, cổ của các bé rất yếu, lúc chơi tàu lượn siêu tốc, đầu chịu lực tác động sẽ lắc phải lắc trái, động mạch cổ và cơ vùng cổ dễ bị xé rách.
"Được rồi, con biết rồi." Bạn nhỏ Đường Minh Hạo từ trước đến nay hiểu chuyện nhất, cũng ngoan nhất.
"Con chơi với em thôi." Nếu không thể chơi trò cậu thích, vậy cậu liền chơi cùng em gái.
"Thật ngoan." Nhạc Hồng Linh nở nụ cười, thừa dịp Đường Minh Hạo nhất thời chưa chuẩn bị, nhanh chóng hôn một cái lên mặt cậu.
Lúc này, Mộng Thu Quỳnh đứng không xa nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, mắt trợn lên, khuôn mặt không dám tin và kinh ngạc, trong lúc nhất thời đứng lại, người cũng đơ ra.
Này, điều này sao có thể!
Bình luận facebook