Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-593
Chương 593: Bé con về nhà, cuộc nhận người thân xúc động lòng người (5)
"Đúng thế, Lăng tử nói sẽ trở về, nó nói nó còn phải tới sân bay đón người nào đó nữa, cũng không biết là ai mà nó phải đích thân đi đón như vậy nữa." Bà cụ Đường thuận miệng thì thầm một câu.
"Không phải nó nói là đón người xong sẽ đưa về đây à? Đến lúc đó là biết ngay mà." Ông cụ Đường cũng không tò mò nhiều như vậy, nói rất tùy ý.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh mím lại, cô đang nghĩ có nên nói cho bọn họ biết trước hay không, nhưng đúng vào lúc này, Đường Vân Thành đã trở lại cùng với Phạm My.
"Ôi, sao hai người đã về rồi?" Ông cụ Đường nhìn thấy hai người đi vào thì sững sờ, hôm qua hai người kia mới về sao hôm nay lại về nữa rồi? Bây giờ có lẽ trong nội bộ tám gia tộc lớn đang có rất nhiều chuyện mới đúng chứ.
"Đường Lăng gọi điện thoại cho bọn con nói bọn con trở về gấp, có chuyện vô cùng quan trọng." Lông mày Đường Vân Thành hơi nhíu lại, hiển nhiên là đang bất mãn: "Tốt nhất là nó thật sự có chuyện vô cùng quan trọng, nếu không..."
"Lăng tử nói sẽ cho chúng ta một sự ngạc nhiên lớn, vậy chắc chắn sự ngạc nhiên mà Lăng tử nói sẽ là một chuyện vô cùng trọng đại." Phạm My nói tiếp lời ông ta.
"Lăng tử cũng nói với mọi người như vậy, nói sẽ cho tất cả mọi người một sự ngạc nhiên lớn, con nói xem, có phải nó định dẫn bạn gái về nhà không?" Bà cụ Đường không nhịn được suy đoán.
"Tầm tuổi như của nó đưa bạn gái về nhà là chuyện bình thường không thể bình thường hơn được nữa, có gì mà phải ngạc nhiên chứ? Cũng không phải mang chắt trai trở về cho ông bà." Trong tay Đường Vân Thành còn có rất nhiều việc phải làm, vốn ông ta cũng không muốn để ý tới Đường Lăng nhưng cuối cùng vẫn bị Phạm My cưỡng ép kéo đến đây, cho nên giờ phút này ông ta rất là bất mãn.
"Khụ..." Nghe thấy Đường Vân Thành nói như vậy, Hàn Nhã Thanh bị sặc nước miếng của mình.
"Nhã Thanh, cháu sao vậy?" Bà cụ Đường đi đến bên cạnh Hàn Nhã Thanh liên tục vỗ vỗ sau lưng giúp cô.
"Cháu không sao, không sao đâu, cháu không cẩn thận nên bị sặc thôi." Hàn Nhã Thanh cảm thấy mặt mình đã đỏ rần lên, không biết có phải do bị sặc hay không.
"Cháu kích động như vậy làm gì, bác trai chỉ thuận miệng nói lung tung thế thôi chứ đây hoàn toàn là chuyện không thể nào đâu, ông bà muốn ôm chắt trai chắc là phải chờ thêm một thời gian nữa cơ." Phạm My không nhịn được cười nói.
"Biết đâu thật sự có thể mang chắt trai trở về cho chúng ta thì sao?" Đôi mắt mờ mịt của bà cụ Đường sáng lên: "Mẹ và ba các con đã trông mong được bế chắt trai rất nhiều năm rồi đấy."
"Mẹ, mẹ nghĩ gì thế, Lăng tử còn chưa kết hôn, ngay cả bạn gái nó cũng không có thì làm sao có thể mang chắt trai trở về cho hai người được? Con biết hai người rất mong được bế chắt trai nhưng suy nghĩ này thật sự quá viển vông rồi, chuyện này hoàn toàn là không thể nào." Phạm My vẫn khá hiểu rõ con trai mình.
"Nếu nó có con một cách không rõ ràng như vậy, còn thật sự dám làm chuyện xấu xa như vậy với con gái nhà người khác thì để xem tôi có đánh gãy chân nó không." Đường Vân Thành từ trước đến nay rất nghiêm khắc, trong phương diện này người trong quân đội lại càng cực kỳ nghiêm khắc hơn.
"Khụ, khụ, khụ..." Hàn Nhã Thanh lại một lần nữa bị sặc nước miếng của chính mình, lần này, cô không khống chế nổi liên tiếp ho khan vài tiếng.
"Nhã Thanh, cháu sao vậy? Sao lại bị ho nhiều thế? Không phải bị ốm rồi chứ?" Trên mặt bà cụ Đường hiện rõ sự lo lắng.
"Không đâu, không sao đâu bà, cháu không bị ốm gì đâu." Hàn Nhã Thanh liên tục khoát tay, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng chột dạ.
Không tính toán kỹ, lúc trước cô bất cẩn làm chuyện đó với cậu ba Dương sau đó sinh ra hai bảo bối? Vậy lát nữa bác trai có thể đánh gãy chân của cô hay không đây? Cô có nên nói với Đường Lăng từ từ hãy đưa hai bé con về nhà không nhỉ?
"Chúng con về rồi đây." Chỉ có điều đúng vào lúc này, giọng nói của Đường Lăng lại vang lên, theo giọng nói truyền vào Đường Lăng cũng đồng thời xuất hiện ở cửa, giờ phút này trong tay Đường Lăng còn đang dắt hai đứa bé.
Tất cả mọi người trong phòng khách nghe được giọng nói của Đường Lăng đều nhìn qua, lúc nhìn thấy trong tay Đường Lăng đang dắt theo hai đứa bé, trong nháy mắt cả đám đều ngây ra như phỗng.
Giờ phút này Nhạc Hồng Linh đang đứng ở phía sau bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, nhìn cảnh tượng này thật sự rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm. Hàn Nhã Thanh nghĩ đến vừa rồi Đường Vân Thành nói muốn đánh gãy chân người nào đó, trong lòng vẫn còn cảm thấy hơi sợ cho nên trong lúc nhất thời cũng không hề mở miệng nói gì.
Giờ phút này, chỗ đứng của Hàn Nhã Thanh vừa hay bị Đường Vân Thành và Phạm My che lấp cho nên hai bé con cũng không thấy cô.
"Mau chào mọi người đi." Đường Lăng dẫn hai bé con đi về phía trước hai bước, sau đó thúc giục hai bé con chào mọi người.
"Con chào ông nội, bà nội, ông cố, bà cố." Trước giờ Đường Vũ Kỳ rất biết nói ngọt lại không sợ người lạ, cho nên rất ngoan ngoãn chào hết một lượt tất cả mọi người trong phòng khách, bởi vì Hàn Nhã Thanh đứng ở đằng sau Đường Vân Thành cùng không hề đi ra nên Đường Vũ Kỳ không nhìn thấy cô, cho nên không chào.
Theo lý thuyết, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nên chào Đường Vân Thành là ông bác, nhưng do Đường Vũ Kỳ còn nhỏ nên không biết rõ ràng được như vậy.
Ánh mắt Đường Minh Hạo lóe lên, sau đó cũng học theo Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn chào hết mọi người một lượt.
Trong lúc nhất thời, đám người ngây ngốc như pho tượng, từng người thẳng tắp đứng đó đều không kịp phản ứng lại.
Đột nhiên trong phòng khách truyền đến một tiếng động, mọi người nghe thấy vội vàng chuyển ánh mắt qua đó thì nhìn thấy bà cụ Đường p ngã ngồi trên ghế sofa, may mà phía sau bà cụ là ghế sofa nếu không có lẽ đã ngã ra đất rồi.
"Tôi, tôi bị hoa mắt đúng không?" Bà cụ Đường nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, vẻ mặt khó tin, bà cụ cảm thấy giờ phút này chắc chắn là mình bị hoa mắt rồi.
"Mẹ, mẹ không bị hoa mắt đâu, đây là sự thật, mẹ thật sự đã đoán đúng rồi, Đường Lăng mang chắt trai trở về cho mẹ rồi này, hơn nữa còn là hai đứa." Phạm My đảo mắt nhìn bà cụ Đường một chút, dường như bà ta đã hơi hoàn hồn lại nhưng cũng chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, giọng nói kia nghe giống như sắp khóc vậy, xem ra đã thật sự bị dọa sợ, đương nhiên cũng có thể là là kích động.
Giờ phút này Phạm My đang nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, trong đôi mắt kia tất cả đều là ánh sáng. Ôi chao, sao hai đứa bé này lại đáng yêu như thế chứ, thật sự là làm cho người ta thích quá đi mà.
Đường Vân Thành vừa mới kêu gào muốn đánh gãy chân Đường Lăng, giờ phút này nhìn thấy hai đứa bé ánh mắt kia cũng tràn đầy ánh sáng kỳ lạ, đều nói cách đời sẽ thân nhau, ai mà không thích cháu trai chứ? Hơn nữa hai đứa bé này còn đáng yêu như thế.
Đương nhiên ông cụ Đường cũng là mừng rỡ đầy mặt, vẻ mặt đầy kích động.
"Chào bác trai bác gái, cháu chào ông bà cụ." Nhạc Hồng Linh cũng đi theo vào phòng khách, lễ phép chào hỏi.
"Ôi dào, còn chào hai bác gì nữa chứ, đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy rồi, gọi mẹ đi." Ánh mắt Phạm My chuyển hướng sang Nhạc Hồng Linh, lập tức nhiệt tình nghênh đón, Phạm My cảm thấy hai đứa bé cũng đã lớn như vậy mà bây giờ Đường Lăng mới đưa người ta về, thật sự là khiến đứa nhỏ này phải chịu thiệt, cho nên nhất định phải bù đắp cho người ta thật tốt mới được.
Cho nên, Phạm My bày tỏ thái độ của mình. Hàn Nhã Thanh nghe thấy Phạm My nói như vậy trong lúc nhất thời lại suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình lần nữa, đây là, tình hình này là như thế nào vậy?
"Đúng thế, Lăng tử nói sẽ trở về, nó nói nó còn phải tới sân bay đón người nào đó nữa, cũng không biết là ai mà nó phải đích thân đi đón như vậy nữa." Bà cụ Đường thuận miệng thì thầm một câu.
"Không phải nó nói là đón người xong sẽ đưa về đây à? Đến lúc đó là biết ngay mà." Ông cụ Đường cũng không tò mò nhiều như vậy, nói rất tùy ý.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh mím lại, cô đang nghĩ có nên nói cho bọn họ biết trước hay không, nhưng đúng vào lúc này, Đường Vân Thành đã trở lại cùng với Phạm My.
"Ôi, sao hai người đã về rồi?" Ông cụ Đường nhìn thấy hai người đi vào thì sững sờ, hôm qua hai người kia mới về sao hôm nay lại về nữa rồi? Bây giờ có lẽ trong nội bộ tám gia tộc lớn đang có rất nhiều chuyện mới đúng chứ.
"Đường Lăng gọi điện thoại cho bọn con nói bọn con trở về gấp, có chuyện vô cùng quan trọng." Lông mày Đường Vân Thành hơi nhíu lại, hiển nhiên là đang bất mãn: "Tốt nhất là nó thật sự có chuyện vô cùng quan trọng, nếu không..."
"Lăng tử nói sẽ cho chúng ta một sự ngạc nhiên lớn, vậy chắc chắn sự ngạc nhiên mà Lăng tử nói sẽ là một chuyện vô cùng trọng đại." Phạm My nói tiếp lời ông ta.
"Lăng tử cũng nói với mọi người như vậy, nói sẽ cho tất cả mọi người một sự ngạc nhiên lớn, con nói xem, có phải nó định dẫn bạn gái về nhà không?" Bà cụ Đường không nhịn được suy đoán.
"Tầm tuổi như của nó đưa bạn gái về nhà là chuyện bình thường không thể bình thường hơn được nữa, có gì mà phải ngạc nhiên chứ? Cũng không phải mang chắt trai trở về cho ông bà." Trong tay Đường Vân Thành còn có rất nhiều việc phải làm, vốn ông ta cũng không muốn để ý tới Đường Lăng nhưng cuối cùng vẫn bị Phạm My cưỡng ép kéo đến đây, cho nên giờ phút này ông ta rất là bất mãn.
"Khụ..." Nghe thấy Đường Vân Thành nói như vậy, Hàn Nhã Thanh bị sặc nước miếng của mình.
"Nhã Thanh, cháu sao vậy?" Bà cụ Đường đi đến bên cạnh Hàn Nhã Thanh liên tục vỗ vỗ sau lưng giúp cô.
"Cháu không sao, không sao đâu, cháu không cẩn thận nên bị sặc thôi." Hàn Nhã Thanh cảm thấy mặt mình đã đỏ rần lên, không biết có phải do bị sặc hay không.
"Cháu kích động như vậy làm gì, bác trai chỉ thuận miệng nói lung tung thế thôi chứ đây hoàn toàn là chuyện không thể nào đâu, ông bà muốn ôm chắt trai chắc là phải chờ thêm một thời gian nữa cơ." Phạm My không nhịn được cười nói.
"Biết đâu thật sự có thể mang chắt trai trở về cho chúng ta thì sao?" Đôi mắt mờ mịt của bà cụ Đường sáng lên: "Mẹ và ba các con đã trông mong được bế chắt trai rất nhiều năm rồi đấy."
"Mẹ, mẹ nghĩ gì thế, Lăng tử còn chưa kết hôn, ngay cả bạn gái nó cũng không có thì làm sao có thể mang chắt trai trở về cho hai người được? Con biết hai người rất mong được bế chắt trai nhưng suy nghĩ này thật sự quá viển vông rồi, chuyện này hoàn toàn là không thể nào." Phạm My vẫn khá hiểu rõ con trai mình.
"Nếu nó có con một cách không rõ ràng như vậy, còn thật sự dám làm chuyện xấu xa như vậy với con gái nhà người khác thì để xem tôi có đánh gãy chân nó không." Đường Vân Thành từ trước đến nay rất nghiêm khắc, trong phương diện này người trong quân đội lại càng cực kỳ nghiêm khắc hơn.
"Khụ, khụ, khụ..." Hàn Nhã Thanh lại một lần nữa bị sặc nước miếng của chính mình, lần này, cô không khống chế nổi liên tiếp ho khan vài tiếng.
"Nhã Thanh, cháu sao vậy? Sao lại bị ho nhiều thế? Không phải bị ốm rồi chứ?" Trên mặt bà cụ Đường hiện rõ sự lo lắng.
"Không đâu, không sao đâu bà, cháu không bị ốm gì đâu." Hàn Nhã Thanh liên tục khoát tay, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng chột dạ.
Không tính toán kỹ, lúc trước cô bất cẩn làm chuyện đó với cậu ba Dương sau đó sinh ra hai bảo bối? Vậy lát nữa bác trai có thể đánh gãy chân của cô hay không đây? Cô có nên nói với Đường Lăng từ từ hãy đưa hai bé con về nhà không nhỉ?
"Chúng con về rồi đây." Chỉ có điều đúng vào lúc này, giọng nói của Đường Lăng lại vang lên, theo giọng nói truyền vào Đường Lăng cũng đồng thời xuất hiện ở cửa, giờ phút này trong tay Đường Lăng còn đang dắt hai đứa bé.
Tất cả mọi người trong phòng khách nghe được giọng nói của Đường Lăng đều nhìn qua, lúc nhìn thấy trong tay Đường Lăng đang dắt theo hai đứa bé, trong nháy mắt cả đám đều ngây ra như phỗng.
Giờ phút này Nhạc Hồng Linh đang đứng ở phía sau bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, nhìn cảnh tượng này thật sự rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm. Hàn Nhã Thanh nghĩ đến vừa rồi Đường Vân Thành nói muốn đánh gãy chân người nào đó, trong lòng vẫn còn cảm thấy hơi sợ cho nên trong lúc nhất thời cũng không hề mở miệng nói gì.
Giờ phút này, chỗ đứng của Hàn Nhã Thanh vừa hay bị Đường Vân Thành và Phạm My che lấp cho nên hai bé con cũng không thấy cô.
"Mau chào mọi người đi." Đường Lăng dẫn hai bé con đi về phía trước hai bước, sau đó thúc giục hai bé con chào mọi người.
"Con chào ông nội, bà nội, ông cố, bà cố." Trước giờ Đường Vũ Kỳ rất biết nói ngọt lại không sợ người lạ, cho nên rất ngoan ngoãn chào hết một lượt tất cả mọi người trong phòng khách, bởi vì Hàn Nhã Thanh đứng ở đằng sau Đường Vân Thành cùng không hề đi ra nên Đường Vũ Kỳ không nhìn thấy cô, cho nên không chào.
Theo lý thuyết, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nên chào Đường Vân Thành là ông bác, nhưng do Đường Vũ Kỳ còn nhỏ nên không biết rõ ràng được như vậy.
Ánh mắt Đường Minh Hạo lóe lên, sau đó cũng học theo Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn chào hết mọi người một lượt.
Trong lúc nhất thời, đám người ngây ngốc như pho tượng, từng người thẳng tắp đứng đó đều không kịp phản ứng lại.
Đột nhiên trong phòng khách truyền đến một tiếng động, mọi người nghe thấy vội vàng chuyển ánh mắt qua đó thì nhìn thấy bà cụ Đường p ngã ngồi trên ghế sofa, may mà phía sau bà cụ là ghế sofa nếu không có lẽ đã ngã ra đất rồi.
"Tôi, tôi bị hoa mắt đúng không?" Bà cụ Đường nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, vẻ mặt khó tin, bà cụ cảm thấy giờ phút này chắc chắn là mình bị hoa mắt rồi.
"Mẹ, mẹ không bị hoa mắt đâu, đây là sự thật, mẹ thật sự đã đoán đúng rồi, Đường Lăng mang chắt trai trở về cho mẹ rồi này, hơn nữa còn là hai đứa." Phạm My đảo mắt nhìn bà cụ Đường một chút, dường như bà ta đã hơi hoàn hồn lại nhưng cũng chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, giọng nói kia nghe giống như sắp khóc vậy, xem ra đã thật sự bị dọa sợ, đương nhiên cũng có thể là là kích động.
Giờ phút này Phạm My đang nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, trong đôi mắt kia tất cả đều là ánh sáng. Ôi chao, sao hai đứa bé này lại đáng yêu như thế chứ, thật sự là làm cho người ta thích quá đi mà.
Đường Vân Thành vừa mới kêu gào muốn đánh gãy chân Đường Lăng, giờ phút này nhìn thấy hai đứa bé ánh mắt kia cũng tràn đầy ánh sáng kỳ lạ, đều nói cách đời sẽ thân nhau, ai mà không thích cháu trai chứ? Hơn nữa hai đứa bé này còn đáng yêu như thế.
Đương nhiên ông cụ Đường cũng là mừng rỡ đầy mặt, vẻ mặt đầy kích động.
"Chào bác trai bác gái, cháu chào ông bà cụ." Nhạc Hồng Linh cũng đi theo vào phòng khách, lễ phép chào hỏi.
"Ôi dào, còn chào hai bác gì nữa chứ, đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy rồi, gọi mẹ đi." Ánh mắt Phạm My chuyển hướng sang Nhạc Hồng Linh, lập tức nhiệt tình nghênh đón, Phạm My cảm thấy hai đứa bé cũng đã lớn như vậy mà bây giờ Đường Lăng mới đưa người ta về, thật sự là khiến đứa nhỏ này phải chịu thiệt, cho nên nhất định phải bù đắp cho người ta thật tốt mới được.
Cho nên, Phạm My bày tỏ thái độ của mình. Hàn Nhã Thanh nghe thấy Phạm My nói như vậy trong lúc nhất thời lại suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình lần nữa, đây là, tình hình này là như thế nào vậy?
Bình luận facebook