Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-116
CHƯƠNG 116: ANH MUỐN CÔ THỂ HIỆN TÀI NĂNG (2)
Mộ Dung Tri đột nhiên dừng lời, anh âm thầm thở dài, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Thanh Thanh, tên công ty Bùi Dật Duy là Thanh Duy. Thanh này là Thanh nào, cô có quan hệ như thế nào với Bùi Dật Duy?”
Mắt của Hàn Nhã Thanh sáng lên, rõ ràng tay nắm điện thoại rất chặt, cô vân cũng không trả lời.
“Thanh Thanh, hai người quen nhau à? Anh đối xử với Hàn Thị như vậy là vì tôi? Chuyện gì vậy...” Mộ Dung Tri không nghe câu trả lời của Hàn Nhã Thanh. Anh biết chắc mình đã đoán đúng, Thanh Thanh quen Bùi Dật Duy.
Hơn nữa không chỉ là quen biết, e rằng...
“Chuyện này, tôi không muốn nhắc tới nữa” Hàn Nhã Thanh lên tiếng, ngắt lời Mộ Dung Tri.
Chuyện giữa cô và Bùi Dật Duy không có nhiều người biết. Chuyện đã xảy ra sáu năm trước, quá khứ đã là quá khứ, cô không muốn nhắc lại.
Đương nhiên, Bùi Dật Duy đối xử với Hàn Thị như vậy không phải vì cô. Điều này Hàn Nhã Thanh cũng chưa giải thích với Mộ Dung Tri.
Có một số chuyện một câu hai câu nói cũng không thể giải thích rõ ràng.
Trên điện thoại Mộ Dung Tri hít một hơi, anh phát hiện một bí mật kinh thiên động địa như thế? Thanh Thanh nhà anh và Bùi Dật Duy suy cho cùng có quan hệ như thế nào?
Anh đột nhiên cảm thấy chuyện này trở nên thật phức tạp. Đầu óc anh lúc này trở nên không đủ nhanh nhạy để phân tích.
“Hàn Thị kia bây giờ có quản chuyện này hay không? Em có biết lần này là một cơ hội cho Hàn Thị không. Có Dương Thị đầu tư cho Hàn Thị, Thanh Duy còn muốn đối phó với Hàn Thị thì phải cân nhắc kĩ một chút. Thanh Thanh, em lựa chọn thế nào?” Lúc Mộ Dung Tri nói những lời này, giọng nói có chút gì đó hưng phấn. Anh vốn chỉ muốn ép Kiêu Thiên Lý vì Hàn Nhã
Thanh, muốn cho Kiều Thiên Lý một trận.
Bây giờ xem ra, khả năng sẽ còn có một vở kịch lớn khác!!
Anh cảm thấy, bất kể thế nào, anh nhất định phải làm cho nhà Thanh Thanh nhà anh quản việc này. Chỉ có như vậy, vở kịch này mới có thể càng trở nên đặc sắc. Đến lúc đó cũng có thể nhìn ra Dương Tâm Chiêu có thái độ như thế nào với Thanh Thanh nhà anh?
“Hàn Thị bây giờ không có nhà thiết kế, anh đến Hàn Thị làm nhà thiết kế sao?” Hàn Nhã Thanh dù không thể nghe ra sự hưng phấn trong giọng nói của anh nhưng cô tự biết anh nghĩ thế nào.
Nhưng là giờ ông đang bị bệnh, Hàn Thị lại như vậy, sao cô có thể mặc kệ được?
Chỉ là nếu muốn quản, cô phải quản như thế nào?
“Anh làm không được, anh phải về công ty rồi. Về công ty anh là Tổng Giám đốc Ngụy Khang . Anh làm nhà thiết kế Hàn Thị.
Điều này không hợp lí. Thanh Thanh, em làm gì phải bỏ gần tìm xa vậy. Bây giờ trình độ thiết kế của em hơn anh, tự em thiết kế là tốt nhất. Đến lúc đó nếu Dương Tâm Chiêu vẫn không thấy đẹp, anh sẽ thay em xử hắn.” Mộ Dung Tri chính là muốn để cô phát triển hơn. Nên anh muốn cô thể hiện tài năng, vì vậy anh khẳng định sẽ không nhận việc này.
“Thanh Thanh, việc này anh khuyên em nên suy nghĩ thật kỹ. Với tính hình hiện tại của Hàn Thị thì cũng chèo chống không được bao lâu nữa. Em cũng biết Hàn Thị là tâm huyết cả đời của ông Hàn, nếu Hàn Thị sụp đổ thì đây là một đòn đả kích lớn với ông Hàn. Với tình trạng cơ thể hiện nay của ông Hàn, em nghĩ ông ấy có thể chịu nổi sao?” Mộ Dung Tri hiểu rõ Hàn Nhã Thanh, anh biết cô rất quan tâm đến ông Hàn. Anh cũng biết cô rất hay mềm lòng với những gì mình quan tâm, để ý.
Vậy nên Mộ Dung Tri cố ý nói như vậy.
“Được rồi, anh còn có việc, anh cúp máy trước. Mộ Dung Tri nói xong, không đợi Hàn Nhã Thanh trả lời, cúp điện thoại. Mộ Dung Tri vội vã cúp điện thoại như vậy, chính là vì không muốn cô nghĩ đến đẩy việc đó cho anh.
Nhiều năm như vậy, Thanh Thanh nhà anh bị chửi quá nhiều. Lần này, anh muốn Thanh Thanh nhà anh mở mày mở mặt......
Hàn Nhã Thanh bị cúp máy như vậy, khóe môi có chút giật giật, Mộ Dung Tri được lắm!!
Hàn Nhã Thanh vừa định cất điện thoại, thì lúc này, một cuộc điện thoại khác lại đến. Hàn Nhã Thanh thấy là điện thoại nhà họ Hàn, cô dường như không chút do dự, nhanh chóng nhấc máy.
“Thanh Thanh à, ông về rồi, cháu có thể về nhà một chuyến không? Ông có một số việc muốn nói.” Điện thoại là của ông cụ Hàn, giọng nói của ông dịu dàng, từ bi, không nghe ra một chút gì bất thường.
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến lúc trước Mộ Dung Tri nói đến tình trạng sức khoẻ của ông Hàn, trả lời. Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại chuẩn bị đến nhà họ Hàn.
Cùng lúc đó, màn phỏng vấn trực tiếp Kiêu Thiên Lý cũng đã kết thúc. Nhưng video phỏng vấn lại nhanh chóng được các
tạp chí lớn lan truyên.
“Tổng giám đốc, có một video, anh xem một chút.” Thư kí Lưu đến văn phòng Tổng giám đốc, câm điện thoại, kinh hãi run run đưa ra trước mặt tổng giám đốc.
Những phóng viên ca ngợi cô Kiêu này không sao, nhưng bọn họ sao lại phải chửi bới trào phúng phu nhân nhà anh?
Đúng là tìm đường chết mài!
“Cái gì?” Dương Tâm Chiêu ngước mắt, nhìn vê phía anh ta, cũng không xem video. Đối với những video vớ vẩn trên mạng, anh từ trước đến nay đều không hứng thú gì.
“Là liên quan tới mợ chủ.” Thư kí Lưu biết nhà thói quen của Tổng Giám đốc của mình. Nếu là các video khác, anh ta cũng không dám lấy ra cho Tổng Giám đốc xem. Thế nhưng là đây là video có liên quan đến phu nhân.
Dương Tâm Chiêu sững sờ một chút, mắt hơi nheo nheo, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại của thư kí Lưu, nhanh chóng ấn mở video...
Tốc độ kia nhanh đến mức khiến thư kí Lưu kinh ngạc. Anh ta theo Tổng Giám đốc nhiêu năm như vậy, đây là lân đầu tiên thấyTổng Giám đốc gấp gáp làm một chuyện gì đó.
Dương Tâm Chiêu ấn mở video, xem thấy các phóng viên chửi bới Hàn Nhã Thanh, khi thấy đủ các thể loại trào phúng, đôi mắt anh trong nháy mắt lạnh như băng.
Thư kí Lưu đứng xa hơn hai mét, mà còn có cảm giác lạnh đến rùng mình.
“Tìm hiểu một chút mấy phóng viên là này là của bên nào. Ngày mai, tôi không muốn thấy mấy nhà truyền thông này nữa.” Dương Tâm Chiêu ngước mắt một chút, găn từng chữ từng lời nói như băng lạnh đến thấu xương.
“Vâng, tôi biết rôi” Thư kí Lưu bí thở một hơi dài. Anh ta biết những người kia đúng là tìm đường chết, dám chửi bới phu nhân nhà anh ta. Đúng là không muốn sống.
“Hàn Thị báo danh tham gia hoạt động lân này sao?” Thư kí Lưu vừa lúc muốn lúc rời đi, Dương Tâm Chiêu lại đột nhiên hỏi.
“Vẫn chưa.” Thư kí Lưu dừng bước, cung kính quay vê phía tổng giám đốc: “Tôi nghe nói, nhà thiết kế của phu nhân đều bị các công ty khác đào đi, bây giờ nhà họ Hàn căn bản không có nhà thiết kế để dùng. Không có nhà thiết kế thì chắc chắn không thể giao nộp một tác phẩm nào. Vậy nên......”
“Thanh Duy ” Dương Tâm Chiêu nheo nheo mắt, đột nhiên lạnh lùng nói ra hai chữ.
“Đúng, là Thanh Duy . Mấy năm này Thanh Duy đối phó với Hàn Thị. Gần đây nhất lại liên tiếp ra ta. Hàn Thị gân đây không được khả quan lắm” Thư kí Lưu nhanh chóng phản ứng, tiếp lời càng nhanh.
“Nguyên nhân?” Dương Tiêm Chiêu toát ra hai chữ đơn giản không thể đơn giản hơn. Người bình thường rất khó hiểu.
Mộ Dung Tri đột nhiên dừng lời, anh âm thầm thở dài, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Thanh Thanh, tên công ty Bùi Dật Duy là Thanh Duy. Thanh này là Thanh nào, cô có quan hệ như thế nào với Bùi Dật Duy?”
Mắt của Hàn Nhã Thanh sáng lên, rõ ràng tay nắm điện thoại rất chặt, cô vân cũng không trả lời.
“Thanh Thanh, hai người quen nhau à? Anh đối xử với Hàn Thị như vậy là vì tôi? Chuyện gì vậy...” Mộ Dung Tri không nghe câu trả lời của Hàn Nhã Thanh. Anh biết chắc mình đã đoán đúng, Thanh Thanh quen Bùi Dật Duy.
Hơn nữa không chỉ là quen biết, e rằng...
“Chuyện này, tôi không muốn nhắc tới nữa” Hàn Nhã Thanh lên tiếng, ngắt lời Mộ Dung Tri.
Chuyện giữa cô và Bùi Dật Duy không có nhiều người biết. Chuyện đã xảy ra sáu năm trước, quá khứ đã là quá khứ, cô không muốn nhắc lại.
Đương nhiên, Bùi Dật Duy đối xử với Hàn Thị như vậy không phải vì cô. Điều này Hàn Nhã Thanh cũng chưa giải thích với Mộ Dung Tri.
Có một số chuyện một câu hai câu nói cũng không thể giải thích rõ ràng.
Trên điện thoại Mộ Dung Tri hít một hơi, anh phát hiện một bí mật kinh thiên động địa như thế? Thanh Thanh nhà anh và Bùi Dật Duy suy cho cùng có quan hệ như thế nào?
Anh đột nhiên cảm thấy chuyện này trở nên thật phức tạp. Đầu óc anh lúc này trở nên không đủ nhanh nhạy để phân tích.
“Hàn Thị kia bây giờ có quản chuyện này hay không? Em có biết lần này là một cơ hội cho Hàn Thị không. Có Dương Thị đầu tư cho Hàn Thị, Thanh Duy còn muốn đối phó với Hàn Thị thì phải cân nhắc kĩ một chút. Thanh Thanh, em lựa chọn thế nào?” Lúc Mộ Dung Tri nói những lời này, giọng nói có chút gì đó hưng phấn. Anh vốn chỉ muốn ép Kiêu Thiên Lý vì Hàn Nhã
Thanh, muốn cho Kiều Thiên Lý một trận.
Bây giờ xem ra, khả năng sẽ còn có một vở kịch lớn khác!!
Anh cảm thấy, bất kể thế nào, anh nhất định phải làm cho nhà Thanh Thanh nhà anh quản việc này. Chỉ có như vậy, vở kịch này mới có thể càng trở nên đặc sắc. Đến lúc đó cũng có thể nhìn ra Dương Tâm Chiêu có thái độ như thế nào với Thanh Thanh nhà anh?
“Hàn Thị bây giờ không có nhà thiết kế, anh đến Hàn Thị làm nhà thiết kế sao?” Hàn Nhã Thanh dù không thể nghe ra sự hưng phấn trong giọng nói của anh nhưng cô tự biết anh nghĩ thế nào.
Nhưng là giờ ông đang bị bệnh, Hàn Thị lại như vậy, sao cô có thể mặc kệ được?
Chỉ là nếu muốn quản, cô phải quản như thế nào?
“Anh làm không được, anh phải về công ty rồi. Về công ty anh là Tổng Giám đốc Ngụy Khang . Anh làm nhà thiết kế Hàn Thị.
Điều này không hợp lí. Thanh Thanh, em làm gì phải bỏ gần tìm xa vậy. Bây giờ trình độ thiết kế của em hơn anh, tự em thiết kế là tốt nhất. Đến lúc đó nếu Dương Tâm Chiêu vẫn không thấy đẹp, anh sẽ thay em xử hắn.” Mộ Dung Tri chính là muốn để cô phát triển hơn. Nên anh muốn cô thể hiện tài năng, vì vậy anh khẳng định sẽ không nhận việc này.
“Thanh Thanh, việc này anh khuyên em nên suy nghĩ thật kỹ. Với tính hình hiện tại của Hàn Thị thì cũng chèo chống không được bao lâu nữa. Em cũng biết Hàn Thị là tâm huyết cả đời của ông Hàn, nếu Hàn Thị sụp đổ thì đây là một đòn đả kích lớn với ông Hàn. Với tình trạng cơ thể hiện nay của ông Hàn, em nghĩ ông ấy có thể chịu nổi sao?” Mộ Dung Tri hiểu rõ Hàn Nhã Thanh, anh biết cô rất quan tâm đến ông Hàn. Anh cũng biết cô rất hay mềm lòng với những gì mình quan tâm, để ý.
Vậy nên Mộ Dung Tri cố ý nói như vậy.
“Được rồi, anh còn có việc, anh cúp máy trước. Mộ Dung Tri nói xong, không đợi Hàn Nhã Thanh trả lời, cúp điện thoại. Mộ Dung Tri vội vã cúp điện thoại như vậy, chính là vì không muốn cô nghĩ đến đẩy việc đó cho anh.
Nhiều năm như vậy, Thanh Thanh nhà anh bị chửi quá nhiều. Lần này, anh muốn Thanh Thanh nhà anh mở mày mở mặt......
Hàn Nhã Thanh bị cúp máy như vậy, khóe môi có chút giật giật, Mộ Dung Tri được lắm!!
Hàn Nhã Thanh vừa định cất điện thoại, thì lúc này, một cuộc điện thoại khác lại đến. Hàn Nhã Thanh thấy là điện thoại nhà họ Hàn, cô dường như không chút do dự, nhanh chóng nhấc máy.
“Thanh Thanh à, ông về rồi, cháu có thể về nhà một chuyến không? Ông có một số việc muốn nói.” Điện thoại là của ông cụ Hàn, giọng nói của ông dịu dàng, từ bi, không nghe ra một chút gì bất thường.
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến lúc trước Mộ Dung Tri nói đến tình trạng sức khoẻ của ông Hàn, trả lời. Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại chuẩn bị đến nhà họ Hàn.
Cùng lúc đó, màn phỏng vấn trực tiếp Kiêu Thiên Lý cũng đã kết thúc. Nhưng video phỏng vấn lại nhanh chóng được các
tạp chí lớn lan truyên.
“Tổng giám đốc, có một video, anh xem một chút.” Thư kí Lưu đến văn phòng Tổng giám đốc, câm điện thoại, kinh hãi run run đưa ra trước mặt tổng giám đốc.
Những phóng viên ca ngợi cô Kiêu này không sao, nhưng bọn họ sao lại phải chửi bới trào phúng phu nhân nhà anh?
Đúng là tìm đường chết mài!
“Cái gì?” Dương Tâm Chiêu ngước mắt, nhìn vê phía anh ta, cũng không xem video. Đối với những video vớ vẩn trên mạng, anh từ trước đến nay đều không hứng thú gì.
“Là liên quan tới mợ chủ.” Thư kí Lưu biết nhà thói quen của Tổng Giám đốc của mình. Nếu là các video khác, anh ta cũng không dám lấy ra cho Tổng Giám đốc xem. Thế nhưng là đây là video có liên quan đến phu nhân.
Dương Tâm Chiêu sững sờ một chút, mắt hơi nheo nheo, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại của thư kí Lưu, nhanh chóng ấn mở video...
Tốc độ kia nhanh đến mức khiến thư kí Lưu kinh ngạc. Anh ta theo Tổng Giám đốc nhiêu năm như vậy, đây là lân đầu tiên thấyTổng Giám đốc gấp gáp làm một chuyện gì đó.
Dương Tâm Chiêu ấn mở video, xem thấy các phóng viên chửi bới Hàn Nhã Thanh, khi thấy đủ các thể loại trào phúng, đôi mắt anh trong nháy mắt lạnh như băng.
Thư kí Lưu đứng xa hơn hai mét, mà còn có cảm giác lạnh đến rùng mình.
“Tìm hiểu một chút mấy phóng viên là này là của bên nào. Ngày mai, tôi không muốn thấy mấy nhà truyền thông này nữa.” Dương Tâm Chiêu ngước mắt một chút, găn từng chữ từng lời nói như băng lạnh đến thấu xương.
“Vâng, tôi biết rôi” Thư kí Lưu bí thở một hơi dài. Anh ta biết những người kia đúng là tìm đường chết, dám chửi bới phu nhân nhà anh ta. Đúng là không muốn sống.
“Hàn Thị báo danh tham gia hoạt động lân này sao?” Thư kí Lưu vừa lúc muốn lúc rời đi, Dương Tâm Chiêu lại đột nhiên hỏi.
“Vẫn chưa.” Thư kí Lưu dừng bước, cung kính quay vê phía tổng giám đốc: “Tôi nghe nói, nhà thiết kế của phu nhân đều bị các công ty khác đào đi, bây giờ nhà họ Hàn căn bản không có nhà thiết kế để dùng. Không có nhà thiết kế thì chắc chắn không thể giao nộp một tác phẩm nào. Vậy nên......”
“Thanh Duy ” Dương Tâm Chiêu nheo nheo mắt, đột nhiên lạnh lùng nói ra hai chữ.
“Đúng, là Thanh Duy . Mấy năm này Thanh Duy đối phó với Hàn Thị. Gần đây nhất lại liên tiếp ra ta. Hàn Thị gân đây không được khả quan lắm” Thư kí Lưu nhanh chóng phản ứng, tiếp lời càng nhanh.
“Nguyên nhân?” Dương Tiêm Chiêu toát ra hai chữ đơn giản không thể đơn giản hơn. Người bình thường rất khó hiểu.
Bình luận facebook