Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-578
CHƯƠNG 575: CẬU BA DƯƠNG SAO DÁM KHÔNG THÍCH HAI CỤC CƯNG (1)
CHƯƠNG 575: CẬU BA DƯƠNG SAO DÁM KHÔNG THÍCH HAI CỤC CƯNG (1)
Hơn nữa, khuôn mặt của cô vẫn là với vẻ đương nhiên như vậy
Cho nên, cô cảm thấy cô đồng ý là rất bình thường? Cô cảm thấy cô đồng ý là rất chính xác?
Cho nên, chia tay với anh, với cô mà nói vốn dĩ không phải là chuyện phiền muộn gì của cô.
Hoặc là, với cô mà nói còn là một sự giải thoát phải không?
Ngay sau đó, Dương Tầm Chiêu bật dậy, ngồi lên, anh xoay người, quay lưng về phía cô, không có nhìn cô, cứ như vậy, anh rất muốn đứng lên rời đi, anh đã làm nhiều như thế, anh cho rằng cô đã hiểu, kết quả cô dễ dàng mà đồng ý chia tay với anh như vậy.
“Hàn Nhã Thanh, em chắc là biết ông sẽ không thật sự nhảy xuống, đúng không?
Dương Tầm Chiêu thầm thở dài, vẫn không nhịn được đã hỏi một câu như vậy.
Anh biết sự thông minh của cô, cô luôn luôn hiểu rõ lòng người nhất, anh đều biết ông cụ thật sự không có khả năng nhảy xuống, cô không thể nào không biết được,
Anh biết rõ sự thật như vậy, nhưng lúc này, anh vẫn hỏi cô.
“Ừ, em biết, em biết ông cụ là hù doạ em, nhưng mà ngộ nhỡ…..”
Đương nhiên Hàn Nhã Thanh biết đó là mánh khoé của ông cụ Dương, nhưng mà ngay lúc đó, cửa sổ đột nhiên bị mở ra, cô vẫn là hơi lo lắng ông cụ Dương thật sự sẽ nhảy xuống dưới.
“Em biết ông cụ sẽ không nhảy, sẽ không có ngộ nhỡ gì, ông cụ sợ chết so với bất kỳ người nào.”
Dương Tầm Chiêu vẫn như cũ không có quay đầu lại nhìn cô, trong giọng nói của anh lúc này, mờ mờ ảo ảo giống như càng nhiều thêm vài phần lạnh lùng nặng nề.
Ông cụ sợ chết, anh có thể nhìn ra, anh không tin cô không nhìn ra.
Cô thế nhưng là chuyên gia về tâm lý tội phạm
Ngộ nhỡ? Cô nói cô sợ ngộ nhỡ?
Vì vậy, trọng lượng của anh ở trong lòng cô, đến cả ngộ nhỡ cũng không bằng, phải không?
“Tinh hình lúc đó như vậy, em….” Trong lòng Hàn Nhã Thanh đều hiểu rõ mọi chuyện, nhưng mà cho dù trong lòng cô hiểu rõ, tình hình lúc đó như vậy….
“Hàn Nhã Thanh, em có trái tim không?” Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi kéo, mờ mờ ảo ảo mà giống như cười giễu thêm mấy phần, lúc này nếu như nghe kỹ sẽ phát hiện, giọng nói của anh có một loại đau buồn phẫn nộ.
“Có.” Hàn Nhã Thanh ngẩn ra, sau đó thì thào trả lời anh một tiếng.
“Ha.”
Dương Tầm Chiêu cười nhẹ một tiếng, trong giọng cười kia rõ ràng mang theo mâý phần tự giễu: “Phải, em có trái tim, nhưng mà trái tim của em là làm bằng đá, như thế nào ủ cũng không ủ ấm lên được, hoặc là từ trước đến giờ trái tim của em cũng chưa từng đặt ở trên người của anh, cho nên….”
Những lời nói phía sau, Dương Tầm Chiêu cuối cùng không thể nói được nữa, có vài chuyện, anh rất rõ ràng….
Từ lúc bắt đầu anh hiểu rõ, hiểu rõ trái tim của cô không đặt ở trên người của anh.
Chỉ là, anh cho rằng, chỉ cần anh kiên trì, chung quy có một ngày cô sẽ hiểu, vốn dĩ anh cho rằng cô đã hiểu rồi, sau đó thì cô lại vững vàng mà dội một gáo nước lạnh lên người anh như vậy, giờ đây anh còn có thể nói cô cái gì? Anh còn có thể làm gì?
“Hàn Nhã Thanh, nếu đây là sự lựa chọn của em, thì anh tôn trọng lựa chọn của em.”
Dương Tầm Chiêu thầm thở ra một hơi, cố hết sức để cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại, nhưng mà anh lại phát hiện, trái tim của anh càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng đau.
Khi tiếng nói tạm biệt đã đến bên môi, anh vẫn cứ không có nói ra khỏi miệng.
Dương Tầm Chiêu lúc này, sau lưng ưỡn ra rất thẳng, anh vẫn luôn không có quay đầu lại nhìn cô, anh sợ khi anh quay đầu qua, nhìn thấy cô, sẽ không nhịn được làm ra một số chuyện mà anh không có cách nào khống chế được.
Hàn Nhã Thanh nhìn bóng lưng của anh, đôi mắt đã chợt loé lên nhanh chóng vài lần, môi cô khẽ mở, vừa muốn mở miệng….
Giây tiếp theo, Dương Tầm Chiêu đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng bước chân đi ra bên ngoài, anh sợ nếu mình lại không đi, có thể sẽ thật sự khống chế không được….
“Em đã đồng ý với bọn họ, sẽ không gả vào nhà họ Dương.”
Khi nhìn thấy anh đứng người dậy muốn rời đi, Hàn Nhã Thanh hoàn hồn, nhanh chóng nói.
Lúc đó, cô là có hơi lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, càng là không muốn để cho bọn họ lại tiếp tục ầm ĩ, vì vậy, cô mới ‘cái khó ló cái khôn’ mà đã đồng ý với bọn họ.
Có người nói rằng chữ viết của nước X rất phong phú và sâu sắc, điểm này cô hết sức tán thành, cùng một câu nói, nhưng khi giải thích ra thì có nhiều nghĩa khác nhau, chủ yếu là bạn hiểu nó như thế nào.
Bước chân của Dương Tầm Chiêu cứng nhắc, sau lưng ưỡn ra càng thẳng tắp, nghe được lời nói lúc này của cô, anh cảm thấy cả trái tim đều đã chìm xuống đáy, bị đóng băng đến cực điểm, lạnh đến thấu xương.
Khoé môi của anh lại kéo lên lần nữa, nhưng là lần này, ngay cả cười tự giễu anh cũng kéo ra không nổi nữa, anh chưa từng hỏi cô, chính là không muốn nghe cô nói ra câu trả lời tuyệt tình như thế.
Như vậy, bây giờ cô là có ý gì? Nhất định phải nói cho anh biết sao?
Là sợ anh còn không hiểu? Là sợ sau này anh lại quấn lấy cô sao?
Cô cần gì phải như vậy chứ?
“Anh đã nói, anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em, em yên tâm, sau này anh sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt em nữa.”
Anh có lòng tự trọng của anh, anh có sự kiêu ngạo của anh, từ trước đến nay, cậu ba Dương anh đây, so với người thường càng kiêu ngạo, đã lời nói của cô đều nói rõ ràng như vậy, thì anh nghĩ, anh cũng nên buông tay thôi.
Anh nghĩ, sau này anh không xuất hiện ở trước mặt cô, chắc là anh có thể làm được.
Khi Dương Tầm Chiêu nói xong những lời này, lại lần nữa bước chân đi ra bên ngoài, chỉ là, lúc này anh lại cảm thấy đôi chân của mình giống như bị kẹp chì, nặng nề không nhấc lên được, có điều cho dù đôi chân lại nặng nề đi nữa, thì anh vẫn là phải rời đi.
“Dương Tầm Chiêu, anh cứ đi như vậy sao?” Hàn Nhã Thanh ngồi trên giường, nhìn về bóng lưng của anh, khoé môi mím lại, không biết vì sao, đột nhiên hơi oan ức.
Người lấy cái chết uy hiếp cô là ông nội và bà nội của anh, là người thân của anh, cho nên, khi đó cô là lo lắng, cô sợ ngộ nhỡ.
Vì vậy, cô đồng ý với bọn họ, cô nói sẽ không gả đến nhà lớn của nhà họ Dương, nhưng mà cô không có nói là không gả cho anh.
Cô tưởng là anh sẽ hiểu, nhưng mà, anh không hiểu.
Anh không hiểu, mà còn nói ra lời nói như này?! Hơn nữa cứ tính toán rời đi như thế, vừa mới anh còn nói, sau này sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt của cô nữa.
“Nếu không thì sao?” Bước chân của Dương Tầm Chiêu lại dừng lại lần nữa, lần này, anh ngược lại là xoay người, nhìn về Hàn Nhã Thanh: “Anh không đi như vậy? Em còn muốn để cho anh làm thế nào? Hàn Nhã Thanh, em cũng đã đồng ý chia tay với anh rồi, em còn muốn để cho anh phải làm gì đây?
“Cầu em nuốt lời sao? Hàn Nhã Thanh em nói một không hai, xem trọng giữ lời hứa, chuyện mà em đã đồng ý sẽ nuốt lời sao?
Lúc này, giọng nói của Dương Tầm Chiêu rõ ràng đã nâng cao lên mấy phần, vốn dĩ cơn giận mà anh đã kìm chế thì bây giờ toàn bộ đã phát tiết ra ngoài, cho nên, giờ phút này dáng vẻ của anh trông rất dữ, cũng hơi ác.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ngơ ngác, nhất thời đã quên phản ứng, cô và anh từ lúc quen nhau đến nay, đây còn là lần đầu tiên cô thấy anh nổi giận lớn như vậy.
“Hàn Nhã Thanh, chuyện mà em đã đồng ý sẽ nuốt lời sao?” Dương Tầm Chiêu hung hăng thở ra một hơi, sau đó cuối cùng vẫn là không chịu đựng được lại hỏi một câu.
“Sẽ không.” Lúc này, trong lòng Hàn Nhã Thanh cũng hơi giận dữ, tính tình nhỏ nổi lên.
Dương Tầm Chiêu, anh đồ con heo, đầu óc không xoay chuyển được thì thôi, còn quát cô, anh dựa vào cái gì mà quát cô?
Là ông nội và bà nội của anh ép cô, bọn họ nói cô không đúng tý nào, cẩu huyết lâm đầu mà chửi mắng cô, cô cũng không có nổi giận, anh dựa vào cái gì mà quát cô?
CHƯƠNG 575: CẬU BA DƯƠNG SAO DÁM KHÔNG THÍCH HAI CỤC CƯNG (1)
Hơn nữa, khuôn mặt của cô vẫn là với vẻ đương nhiên như vậy
Cho nên, cô cảm thấy cô đồng ý là rất bình thường? Cô cảm thấy cô đồng ý là rất chính xác?
Cho nên, chia tay với anh, với cô mà nói vốn dĩ không phải là chuyện phiền muộn gì của cô.
Hoặc là, với cô mà nói còn là một sự giải thoát phải không?
Ngay sau đó, Dương Tầm Chiêu bật dậy, ngồi lên, anh xoay người, quay lưng về phía cô, không có nhìn cô, cứ như vậy, anh rất muốn đứng lên rời đi, anh đã làm nhiều như thế, anh cho rằng cô đã hiểu, kết quả cô dễ dàng mà đồng ý chia tay với anh như vậy.
“Hàn Nhã Thanh, em chắc là biết ông sẽ không thật sự nhảy xuống, đúng không?
Dương Tầm Chiêu thầm thở dài, vẫn không nhịn được đã hỏi một câu như vậy.
Anh biết sự thông minh của cô, cô luôn luôn hiểu rõ lòng người nhất, anh đều biết ông cụ thật sự không có khả năng nhảy xuống, cô không thể nào không biết được,
Anh biết rõ sự thật như vậy, nhưng lúc này, anh vẫn hỏi cô.
“Ừ, em biết, em biết ông cụ là hù doạ em, nhưng mà ngộ nhỡ…..”
Đương nhiên Hàn Nhã Thanh biết đó là mánh khoé của ông cụ Dương, nhưng mà ngay lúc đó, cửa sổ đột nhiên bị mở ra, cô vẫn là hơi lo lắng ông cụ Dương thật sự sẽ nhảy xuống dưới.
“Em biết ông cụ sẽ không nhảy, sẽ không có ngộ nhỡ gì, ông cụ sợ chết so với bất kỳ người nào.”
Dương Tầm Chiêu vẫn như cũ không có quay đầu lại nhìn cô, trong giọng nói của anh lúc này, mờ mờ ảo ảo giống như càng nhiều thêm vài phần lạnh lùng nặng nề.
Ông cụ sợ chết, anh có thể nhìn ra, anh không tin cô không nhìn ra.
Cô thế nhưng là chuyên gia về tâm lý tội phạm
Ngộ nhỡ? Cô nói cô sợ ngộ nhỡ?
Vì vậy, trọng lượng của anh ở trong lòng cô, đến cả ngộ nhỡ cũng không bằng, phải không?
“Tinh hình lúc đó như vậy, em….” Trong lòng Hàn Nhã Thanh đều hiểu rõ mọi chuyện, nhưng mà cho dù trong lòng cô hiểu rõ, tình hình lúc đó như vậy….
“Hàn Nhã Thanh, em có trái tim không?” Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi kéo, mờ mờ ảo ảo mà giống như cười giễu thêm mấy phần, lúc này nếu như nghe kỹ sẽ phát hiện, giọng nói của anh có một loại đau buồn phẫn nộ.
“Có.” Hàn Nhã Thanh ngẩn ra, sau đó thì thào trả lời anh một tiếng.
“Ha.”
Dương Tầm Chiêu cười nhẹ một tiếng, trong giọng cười kia rõ ràng mang theo mâý phần tự giễu: “Phải, em có trái tim, nhưng mà trái tim của em là làm bằng đá, như thế nào ủ cũng không ủ ấm lên được, hoặc là từ trước đến giờ trái tim của em cũng chưa từng đặt ở trên người của anh, cho nên….”
Những lời nói phía sau, Dương Tầm Chiêu cuối cùng không thể nói được nữa, có vài chuyện, anh rất rõ ràng….
Từ lúc bắt đầu anh hiểu rõ, hiểu rõ trái tim của cô không đặt ở trên người của anh.
Chỉ là, anh cho rằng, chỉ cần anh kiên trì, chung quy có một ngày cô sẽ hiểu, vốn dĩ anh cho rằng cô đã hiểu rồi, sau đó thì cô lại vững vàng mà dội một gáo nước lạnh lên người anh như vậy, giờ đây anh còn có thể nói cô cái gì? Anh còn có thể làm gì?
“Hàn Nhã Thanh, nếu đây là sự lựa chọn của em, thì anh tôn trọng lựa chọn của em.”
Dương Tầm Chiêu thầm thở ra một hơi, cố hết sức để cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại, nhưng mà anh lại phát hiện, trái tim của anh càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng đau.
Khi tiếng nói tạm biệt đã đến bên môi, anh vẫn cứ không có nói ra khỏi miệng.
Dương Tầm Chiêu lúc này, sau lưng ưỡn ra rất thẳng, anh vẫn luôn không có quay đầu lại nhìn cô, anh sợ khi anh quay đầu qua, nhìn thấy cô, sẽ không nhịn được làm ra một số chuyện mà anh không có cách nào khống chế được.
Hàn Nhã Thanh nhìn bóng lưng của anh, đôi mắt đã chợt loé lên nhanh chóng vài lần, môi cô khẽ mở, vừa muốn mở miệng….
Giây tiếp theo, Dương Tầm Chiêu đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng bước chân đi ra bên ngoài, anh sợ nếu mình lại không đi, có thể sẽ thật sự khống chế không được….
“Em đã đồng ý với bọn họ, sẽ không gả vào nhà họ Dương.”
Khi nhìn thấy anh đứng người dậy muốn rời đi, Hàn Nhã Thanh hoàn hồn, nhanh chóng nói.
Lúc đó, cô là có hơi lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, càng là không muốn để cho bọn họ lại tiếp tục ầm ĩ, vì vậy, cô mới ‘cái khó ló cái khôn’ mà đã đồng ý với bọn họ.
Có người nói rằng chữ viết của nước X rất phong phú và sâu sắc, điểm này cô hết sức tán thành, cùng một câu nói, nhưng khi giải thích ra thì có nhiều nghĩa khác nhau, chủ yếu là bạn hiểu nó như thế nào.
Bước chân của Dương Tầm Chiêu cứng nhắc, sau lưng ưỡn ra càng thẳng tắp, nghe được lời nói lúc này của cô, anh cảm thấy cả trái tim đều đã chìm xuống đáy, bị đóng băng đến cực điểm, lạnh đến thấu xương.
Khoé môi của anh lại kéo lên lần nữa, nhưng là lần này, ngay cả cười tự giễu anh cũng kéo ra không nổi nữa, anh chưa từng hỏi cô, chính là không muốn nghe cô nói ra câu trả lời tuyệt tình như thế.
Như vậy, bây giờ cô là có ý gì? Nhất định phải nói cho anh biết sao?
Là sợ anh còn không hiểu? Là sợ sau này anh lại quấn lấy cô sao?
Cô cần gì phải như vậy chứ?
“Anh đã nói, anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em, em yên tâm, sau này anh sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt em nữa.”
Anh có lòng tự trọng của anh, anh có sự kiêu ngạo của anh, từ trước đến nay, cậu ba Dương anh đây, so với người thường càng kiêu ngạo, đã lời nói của cô đều nói rõ ràng như vậy, thì anh nghĩ, anh cũng nên buông tay thôi.
Anh nghĩ, sau này anh không xuất hiện ở trước mặt cô, chắc là anh có thể làm được.
Khi Dương Tầm Chiêu nói xong những lời này, lại lần nữa bước chân đi ra bên ngoài, chỉ là, lúc này anh lại cảm thấy đôi chân của mình giống như bị kẹp chì, nặng nề không nhấc lên được, có điều cho dù đôi chân lại nặng nề đi nữa, thì anh vẫn là phải rời đi.
“Dương Tầm Chiêu, anh cứ đi như vậy sao?” Hàn Nhã Thanh ngồi trên giường, nhìn về bóng lưng của anh, khoé môi mím lại, không biết vì sao, đột nhiên hơi oan ức.
Người lấy cái chết uy hiếp cô là ông nội và bà nội của anh, là người thân của anh, cho nên, khi đó cô là lo lắng, cô sợ ngộ nhỡ.
Vì vậy, cô đồng ý với bọn họ, cô nói sẽ không gả đến nhà lớn của nhà họ Dương, nhưng mà cô không có nói là không gả cho anh.
Cô tưởng là anh sẽ hiểu, nhưng mà, anh không hiểu.
Anh không hiểu, mà còn nói ra lời nói như này?! Hơn nữa cứ tính toán rời đi như thế, vừa mới anh còn nói, sau này sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt của cô nữa.
“Nếu không thì sao?” Bước chân của Dương Tầm Chiêu lại dừng lại lần nữa, lần này, anh ngược lại là xoay người, nhìn về Hàn Nhã Thanh: “Anh không đi như vậy? Em còn muốn để cho anh làm thế nào? Hàn Nhã Thanh, em cũng đã đồng ý chia tay với anh rồi, em còn muốn để cho anh phải làm gì đây?
“Cầu em nuốt lời sao? Hàn Nhã Thanh em nói một không hai, xem trọng giữ lời hứa, chuyện mà em đã đồng ý sẽ nuốt lời sao?
Lúc này, giọng nói của Dương Tầm Chiêu rõ ràng đã nâng cao lên mấy phần, vốn dĩ cơn giận mà anh đã kìm chế thì bây giờ toàn bộ đã phát tiết ra ngoài, cho nên, giờ phút này dáng vẻ của anh trông rất dữ, cũng hơi ác.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ngơ ngác, nhất thời đã quên phản ứng, cô và anh từ lúc quen nhau đến nay, đây còn là lần đầu tiên cô thấy anh nổi giận lớn như vậy.
“Hàn Nhã Thanh, chuyện mà em đã đồng ý sẽ nuốt lời sao?” Dương Tầm Chiêu hung hăng thở ra một hơi, sau đó cuối cùng vẫn là không chịu đựng được lại hỏi một câu.
“Sẽ không.” Lúc này, trong lòng Hàn Nhã Thanh cũng hơi giận dữ, tính tình nhỏ nổi lên.
Dương Tầm Chiêu, anh đồ con heo, đầu óc không xoay chuyển được thì thôi, còn quát cô, anh dựa vào cái gì mà quát cô?
Là ông nội và bà nội của anh ép cô, bọn họ nói cô không đúng tý nào, cẩu huyết lâm đầu mà chửi mắng cô, cô cũng không có nổi giận, anh dựa vào cái gì mà quát cô?
Bình luận facebook